1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      biết, hạnh phúc mang màu gì, vui vẻ là loại gì.


      Thế nhưng, lại cảm thấy bây giờ mình chạm được vào nó rồi.


      Tô Mộc Vũ mỉm cười, bắt lấy cánh hoa đào bay bay, hồng nhạt, còn mang theo ít sương sớm. thích loại hoa này bởi vì ý nghĩa của nó là: Mỉm cười với .


      Tính ra, hai tháng trước, chắc là đêm 30 kia. Hai má Tô Mộc Vũ hơi hơi đỏ, nhịn được cúi đầu, đặt bàn tay lên bụng mình.


      Mới hai tháng, bảo bối chắc là cũng chỉ như hạt đậu mà thôi.


      Bảo bối, con nghe được tiếng của mẹ ?


      Mẹ… nhớ con lắm… muốn gặp con, chúng ta còn có tám tháng là được gặp nhau rồi. Đúng rồi… còn có cha con nữa.


      Cha là người đàn ông rất tuấn tú, có đôi khi lạnh lùng như cụ già nhăn mặt, ra có vết thương thời gian rất khó bị phai mờ. như đứa trẻ bị tổn thương, lúc vui vẻ cũng cười to, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. đôi lúc cũng cáu kỉnh, còn có tính hay tự ép mình, nhưng lúc lơ đãng, con nhận ra, là người rất ôn nhu, là người đàn ông có trách nhiệm.


      bây giờ vẫn ở bên cạnh con nha, mẹ nghĩ, chờ sau khi con ra đời, nhất định rất con, rất thương con.


      Bảo bối, con là trai hay vậy?


      Con trai giống sao? Vậy con nhất định được rất nhiều thích, nhưng nhất định được làm tổn thương người khác đó, nếu , mẹ đánh vào mông con.


      Nếu như là con , mẹ hi vọng con có thể dũng cảm hơn mẹ, hạnh phúc hơn mẹ, gấp vạn lần.


      Bảo bối, con là bảo bối của mẹ.


      Bất luận khi sinh ra con như thế nào, mẹ đều thương con.


      Mẹ đáp ứng, dùng hết sức lực mình để bảo vệ con.


      Phong Kính nhìn gương mặt xinh đẹp của dưới nắng chiều, toàn thân tản ra thiên tính người mẹ, hạnh phúc khiến người khác ngạt thở. Mà giờ khắc đẹp đẽ này, đúng là do đứa trẻ kia mang đến.


      Phong Kính nhàng vươn cánh tay, ôm vào lòng: “Bé ngoan, thương nó”


      câu như vậy, lại giống như lời thề vĩnh cửu, giống như dùng sinh mệnh của để thề thốt, luôn luôn thương cho đến khi thiên địa dung hợp.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy ấm áp, mỉm cười, nhắm mắt lại.


      _______________________


      Bởi vì mang thai, toàn bộ thời gian Tô Mộc Vũ đều chú ý, muốn do mình bất cẩn mà ảnh hưởng đến đứa .


      Phòng triển lãm kia, Tô Mộc Vũ vẫn đến làm, nhưng ông chủ cũng biết mang thai nên mọi chuyện đều để cho làm.


      Trong trường học, chỉ cho Chu Hiểu Đồng, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay của ấy nhanh chóng kinh ngạc đến giãn ra như chiếc bánh nướng: “Tiểu Vũ, chị cũng là… Mang thai cũng sớm cho em biết. Chẳng lẽ nhà giàu làm mọi chuyện đều nhanh như vậy, còn mau bảo bạn trai kia cưới chị . Oa nhìn này, em lại được đứng gần, ngồi gần bên cạnh vị thiếu phu nhân giàu có nha”


      Tô Mộc Vũ cười, đẩy ấy.


      Gả vào Phong gia, đây là chuyện bao giờ dám nghĩ tới. gia đình như vậy lại giống như là đám mây hồng bồng bềnh cao, cho dù hết chín ngàn chín trăm bậc thang cũng có cách nào tiến vào được cánh cổng rộng lớn đó. chuyện Phong lão tướng quân, chỉ riêng cha của Phong Kính, Phong chủ tịch, ai muốn người phụ nữ lần ly hôn trở thành dâu con trong nhà.


      Phương Thiệu Hoa : phải tự hiểu lấy.


      ra, sớm rất thấu hiểu.


      Hôn nhân rốt cuộc là cái gì, phải chưa từng thử qua. Đôi khi nó chỉ là tờ giấy, đánh vào con dấu, nó chứng minh tồn tại của mối quan hệ gọi là sống đến đầu bạc răng long.


      bây giờ, hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Làm người phụ nữ đơn thân, vui vẻ hơn rất nhiều.


      Sau khi kết thúc buổi làm thêm, Tô Mộc Vũ xách theo nguyên liệu nấu ăn mua trong siêu thị vào nhà, vừa mở cửa nhìn thấy Tiền Phong úp sát vào lan can vẫy tay gọi mình: “Tiểu Vũ, về rồi nè, vui vẻ, xúc động ? Có cảm giác trái tim nhảy loạn vì bổn thiếu gia mà gào thét hay ? Em , ngực của rộng mở vì em…”


      Ánh mắt đào hoa của bay bay bốn phía.


      Tô Mộc Vũ nhịn được bật cười: “Xuống đây , hôm nay tôi mua xương sườn hầm canh”


      “Oh… em đến chết mất!” Tiền Phong vừa nghe được ăn, lập tức nhảy bổ nhào qua lại bị Bàn Chải hung hăng nhảy đến mừng.


      Tô Mộc Vũ cười, mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, mặc lên chiếc tạp dề màu hồng bắt đầu chế biến.


      Mùi hương mê người tản ra, Tiền Phon nằm vắt chân chữ ngũ sàn nhà, ôm lấy Bàn Chải ngừng le lưỡi liếm.


      cười, tự nhủ: Nếu thể chạm vào em, thôi hãy để cho bổn thiếu thầm lặng canh giữ bên cạnh em, thầm lặng nhìn thấy em mỉm cười . Tô Mộc Vũ, cái này là nợ em.


      lại hô to: “Tô Mộc Vũ, trong bụng em nếu là con trai, làm cha nuôi của nó, dẫn mê hoặc hết mỹ nữ trong thiên hạ. Nếu như nó là con , mười tám năm sau, cưới nó làm vợ trẻ”


      Đáp lại , là cái muỗng bay ra.


      cần gì, chỉ cần hạnh phúc như bây giờ là đủ rồi.


      Thế nhưng Tô Mộc Vũ lại nghĩ tới, người ta có câu “tiệc vui chóng tàn”, câu này lại có thể ứng nghiệm nhanh đến như vậy, giống như tổ tiên từng thiếu nợ ông trời, nên ông ấy muốn ban hạnh phúc đến cho .


      Hôm nay, mí mắt Tô Mộc Vũ giật giật liên tục, nháy ngừng, khiến cho chiếc chậu gốm trong tay nặn mãi thành hình.


      Chu Hiểu Đồng như trận gió, nhanh chóng nắm chặt tay , trong mắt có chút hoảng hốt: “Tiểu Vũ, lúc nãy… lúc nãy thầy Tôn bận họp nên có đến lớp, chị về nhà trước ” Chu Hiểu Đồng cố gắng cười , nhưng sâu bên trong nụ cười lại như che giấu điều gì đó.


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhíu chân mày, : “Sao lại đột nhiên như vậy?”


      “Chị mang thai, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, nhanh chóng về nhà, nếu em bé sinh ra khỏe mạnh” Chu Hiểu Đồng cố ý phụng phịu , xong liền nắm tay đẩy ra ngoài.


      “Này!” Tô Mộc Vũ biết ấy đột nhiên bị cái gì, chưa kịp hỏi bị ấy kéo ra ngoài cổng trường.


      “Hôm nay chị mệt rồi, phòng triển lãm bên kia em giúp chị xin nghỉ. Nhớ kỹ, trở về nhớ nghỉ ngơi nhiều, tivi hay máy tính đều có sóng tốt cho phụ nữ mang thai, nhớ ?” Chu Hiểu Đồn lo lắng đẩy lên xe trước cổng sau trường học.


      Lúc Tô Mộc Vũ bước lên xe, vô tình nghe mọi người xung quanh bàn tán về mình, giống như cái gì, chỉ mơ hồ nghe được mấy từ “ ta”, “ mạng”.


      Sau đó cửa xe bị đóng, quay ra đằng sau thấy Chu Hiểu Đồng vẫy tay, mặt ấy mang theo lo lắng.


      Mãi cho đến khi bước vào cổng nhà, Tô Mộc Vũ vẫn còn kinh ngạc. Chu Hiểu Đồng bình thường rất năng động, nhưng cũng giống như hôm nay. Rốt cuộc là làm sao vậy? Giống như là muốn khiến hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.


      càng nghĩ càng thấy đúng, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, mở vội máy tính lên.


      Mở ra, giống như cả cuộc đời bị chặt đứt.


      Thiên đường địa ngục, chỉ nằm đường thẳng.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Tiền Phong nhận được tin là lúc bù đầu với mớ hồ sơ công tố.


      Sắc mặt trắng nhợt, lập tức ném giấy tờ trong tay, bấm dãy số điện thoại: “Lập tức, lập tức phong tỏa tin tức mạng kia cho tôi, lấy tốc độ nhanh nhất có nghe hay ? Còn nữa, điều tra cho tôi là ai làm!”


      Điện thoại cũng kịp ngắt, ném mạnh tai nghe mặc kệ cho tiếng tút tút kéo dài. vơ vội chìa khóa, chạy xuống lầu.


      Ngồi ghế lái, cắn chặt răng, ngừng cầu nguyện: Đừng để ấy nhìn thấy, ngàn vạn lần đừng để ấy nhìn thấy.


      Chân ga bên dưới đạp hết tốc lực, chiếc Porsche màu đen giống như muốn sống, ngay cả đèn giao thông cũng mặc kệ mà vượt qua.


      Trán đầy mồ hôi lạnh, cả ngón tay đều vô thức run rẩy. Chiếc Porsche phát ra tiếng phanh bén nhọn, xe chưa dừng , hẳn nhảy ra ngoài chạy lên lầu.


      ấn chuông vài lần nhưng vẫn có ai ra mở cửa, kịp suy nghĩ, cước đạp văng cánh cửa.


      Sau đó, lúc xông vào trước máy tính, thân hình cứng ngắc.


      Tô Mộc Vũ ngây ngốc ngồi đó, nhìn thẳng màn hình máy tính, ràng ra hình ảnh của chính mình. Dường như có nghe được bất kỳ thanh gì, cả người như bức tượng, bàn tay đặt con chuột, chết lặng.


      Đầu đề báo: “ gốm sứ Thanh Hoa” quyến rũ giám đốc có gia đình. Phía dưới là từng tầm ảnh ràng, trần như nhộng chỉ được che bởi mảnh vải dây dưa với người đàn ông.


      Màn hình máy tính, phản chiếu lại gương mặt bình tĩnh đến chết lặng, nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy dài.


      Thanh đồng hồ tích tắt lại giống như quả boom hẹn giờ, trong căn phòng yên tĩnh, từng giây từng giây chờ phát nổ.


      Tiền Phong chạy tới, dùng sức kéo con chuột trong tay ra, lại bị ngăn lại. chỉ như kẻ mất hồn, từ từ đọc từng dòng chữ của bài báo.


      Tiền Phong gầm : “Tô Mộc Vũ! Em tỉnh lại! Bỏ tay ra, có nghe hay ? Những điều này đều là giả, em buông tay!”


      Tô Mộc Vũ biết lấy khí lực từ đâu, đẩy mạnh Tiền Phong ra, hét to: “Tránh ra! Phía dưới còn có… phía dưới còn gì nữa …?”


      Nháy mắt khi ra những chữ này, trong lòng đầy sợ hãi, giống như đứa trẻ nằm thấy ác mộng.


      Tiền Phong nhìn thấy lâm vào cái dạng này, lòng cũng vô cùng sợ hãi, rút nhanh dây điện ra “Tô Mộc Vũ, em bình tĩnh cho !”


      Tô Mộc Vũ thét to: “Tránh ra, tôi còn muốn xem, để cho tôi xem!”


      Loảng xoảng tiếng. Phong Kính đạp đổ chiếc máy tính sau đó lao đến ôm chặt Tô Mộc Vũ vào trong ngực. : “ là tin lá cải, có chuyện đó đâu”


      Tô Mộc Vũ chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay run rẩy nhàng muốn vuốt ve gương mặt , nhưng cuối cùng vẫn dám chạm vào. Giọng của có chút khàn khàn: “ cho em biết, đây phải là , đúng ?” Sắc mặt của tái nhợt. “Là có người đùa giỡn, đúng ?” chữ, chữ đều như dùng hết sức của mình để ra.


      Phong Kính nắm lấy tay , áp lên mặt mình, dùng lực gật đầu: “Đúng vậy, tất cả chỉ là trò đùa, tôi nhất định dạy cho tên đó bài học”


      Tô Mộc Vũ quay đầu, nhìn máy tính bị đạp nát mặt đất, tiếp tục cười: “Chỉ là trò đùa… Tất cả chỉ là trò đùa mà thôi… Làm sao có thể… bao giờ có thể… Hai người xem, làm sao có thể…”


      Đôi mắt Tô Mộc Vũ dường như có tiêu cự, ánh mắt trống rỗng lại giống như ai đó mở công tắc, nước mắt ngừng rơi xuống.


      Mắt Phong Kính đỏ hoe. vươn tay che lại cặp mắt của , giống như muốn ngăn lại hai hàng nước mắt kia, nhưng lại càng lúc càng nhiều chất lỏng chảy qua kẽ tay .


      “Chỉ là trò đùa… Là giả… là giả… Làm sao có thể… làm sao có thể được…” Thanh càng lúc càng .


      Đột nhiên, kích động hét rầm lên: “Làm sao có thể, làm sao có thể! Phong Kính, cho em biết, tất cả đều là giả, có chuyện đó, tất cả chuyện này đều phải là . Cái gì cũng có, có, có!”


      gắt gao nắm lấy ống tay áo Phong Kính, giống như cả người cheo leo bên vách núi ra sức cầu xin cứu giúp.


      Hai mắt Phong Kính đỏ hoe, gắt gao ôm chặt lây thiên hạ trong lòng, chặt chẽ khóa trong ngực, ngừng hôn lên môi , mặt “Bé ngoan, ngoan chút! Em đừng như vậy, có chuyện đó đâu. Phong Kính tôithề, có chuyện gì hết, em phải tin tôi!”


      Trái tim chưa bao giờ đau như lúc này, đau đến như muốn vỡ vụn.


      Sức lực cả người đều biến mất trong phút chốc, Tô Mộc Vũ gào khóc: “ cho em biết, đêm đó phải là kẻ khác… là , là …”


      Thế nhưng, làm sao có thể, bức ảnh chụp vô cùng ràng đến nỗi thể bác bỏ.


      Phong Kính nắm lấy vai , quát lên: “Tô Mộc Vũ, em nghe cho tôi. Đây là đứa con của tôi và em, nó là con em, con của em cũng chính là con của tôi. Ngoại trừ tôi ra, cũng phải của bất kỳ kẻ nào khác, em có nghe hay ?”


      Nhưng Tô Mộc Vũ lại nghe được. giống như con búp bê vải, tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng tia sức sống.


      Phong Kính gắt gao ôm chặt lấy , áp chặt vào lồng ngực mình, giống như muốn khảp thiên hạ trong lòng vào tận sâu trong trái tim mình để bảo vệ. Hai người, giống như hai sợi dây sinh mệnh dãy dụa bám víu lấy nhau, lại giống như nếu trong hai chết , kẻ còn lại cũng thể nào sống nổi.


      ______________________________


      Trước máy tính khác, ánh đèn huỳnh quang màu lam, chiếu rọi mặt.


      Khóe miệng Tô Mộc Tình nhếch lên, lần lại lần thưởng thức kiệt tác của mình. Cứ nhìn như vậy, nhìn cứ như thể dù có nhìn bao lâu cũng đủ.


      Chị, chị vốn cũng biết, ai có thể khi dễ em. Ai làm tổn thương em, em hủy hoại cả đời kẻ đó.


      Thế nào? Chị? Bây giờ nhìn thấy chưa? Lúc này chị là cười hay khóc vậy? Hay là hận thể tự mình tìm đến cái chết? Ha ha, thế giới này cùng vận may nhìn đến chị đâu.


      Chị vĩnh viễn cũng đừng nghĩ giành lại Nghị Hằng từ tay em, vĩnh viễn cũng đừng có nghĩ đến, trừ phi… chị muốn chết!


      Lúc Tần Nghị đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy Tô Mộc Tình ngồi trước màn hình máy tính. thể tin nắm lấy tay Tô Mộc Tình, cả người đều run rẩy: “Tô Mộc Tình, làm cái gì đó? có biết , hại chết tất cả chúng ta? Cả Tần gia, Tần gia đều bị hủy hoại!”


      Tô Mộc Tình bị xô ngã nền đất, cười, cười càng lớn tiếng.


      Hủy hoại sao? Vậy cùng nhau chết !
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực




      Cả người Tô Mộc Vũ như bị hỏng, cho đến khi bác sĩ đến mới tiên cho mũi thuốc an thần.


      Lòng bàn tay của , vết thương lại vết thương, sâu thấu xương, tất cả đều do chính tạo ra.


      Rốt cuộc là đau lòng đến tình trạng nào mới có thể khiến ột người tự hành hạ bản thân đến như vậy.


      Bác sĩ biết, cũng dám hỏi nhiều, băng bó miệng vết thương xong liền im lặng lui ra bên.


      Thiên hạ ngủ say, rốt cục cũng còn phát điên như lúc tỉnh. Thế nhưng khóe mắt vẫn từng giọt từng giọt đua nhau chảy xuống, thấm sâu dưới gối, vết nước loang dần ra giống như thay mặt chủ nhân chúng phác họa nên bức tranh đau lòng.


      xem, cuộc đời sao vô thường như thế? xem, hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?


      Là mây trời sao? Là nước dưới lòng đại dương sao?


      Làm sao chỉ chạm vào, vội vỡ ra thành hàng trăm mảnh?


      Mắt Tiền Phong đỏ hoe, cắn răng, được lời liền vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. muốn nhanh chóng biết được là kẻ nào, kẻ nào lại muốn chết như thế. Dám động đến người con trong tim , muốn kẻ đó chết cũng chết tử tế được!


      tàn nhẫn. Thế nhưng có người còn nhanh hơn bước.


      Thân ảnh Phong Kính lung lay như gió thổi, áo sơmi màu đen người loang lổ vết nước mắt lẫn những vết máu khô, chúng lại giống như hòa vào màu đen kia, lại giống như phân biệt được.


      Tiền Phong biết, muốn làm điều đó, nhưng chuyện này…


      nhìn thiên hạ mê man giường. Chuyện này cũng chỉ có Phong Kính làm mới thích hợp nhất.


      Cừu Văn dẫn theo nhóm người trực tiếp bước vào Tần gia, vẻ mặt đầy sát khí. Bà Tần sợ tới mức run rẩy, hét to: “Các người… các người muốn cái gì? Tôi… tôi báo cảnh sát, các người tự tiện xông vào nhà dân!”


      Nhưng mà bà ta chưa chạm được vào điện thoại bị Cừu Văn đạp ngã “Bà già, biết tôi là ai sao? Hôm nay bọn tôi tới phải tìm bà, bà an tâm. Muốn sống lâu trăm tuổi ngậm cái miệng của bà lại”


      Ra lệnh cho vài người lên lầu, lôi Tô Mộc Tình vẫn còn mặc áo ngủ xuống, trong tiếng thét chói tai của ta liền bịt cả miệng lại, ném ta vào trong xe.


      “Còn có, chuyển lời dùm đến con của bà… cứ chờ đó, ai có thể chạm được vào Phong gia!” Cừu Văn híp mắt, mỉm cười, khóe miệng lại tràn đầy vị tanh của máu.


      Bà Tần sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cả người xụi lơ mặt đất, mồ hôi lạnh khắp nơi. Bà ta sống đời này hơn sáu mươi năm, đây là lần đầu tiên lại cảm thấy sợ hãi như thế: Ngày phồn vinh của Tần gia, sắp hết rồi!


      Tô Mộc Tình bị ném từ xe xuống, lảo đảo chút rồi ngã xuống đất. ta ngẩng đầu liền thấy thân ảnh, nhưng thân ảnh kia lại như được che khuất bởi tầng bóng đen, phảng phất như Satan đến từ địa ngục.


      “Ảnh chụp, là do làm?” Phong Kính đưa lưng về phía ánh sáng.


      Tô Mộc Tình giả ngu, : “Ảnh chụp gì? Tôi hiểu, mau thả tôi ra, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?”. ta xong liền vùng vẫy muốn chạy trốn, bị Cừu Văn đạp phát, ngã lại mặt đất.


      Tuy , đàn ông đánh phụ nữ, nhưng ả đàn bà lòng dạ độc ác như vậy, cần hạ thủ lưu tình.


      !” chữ, giống như thiên lôi đánh xuống.


      Tô Mộc Tình bị tiếng quát kia hù cho giật mình, sợ tới mức hai vai run lên, nuốt nước bọt, cả gan cười lạnh “Như thế nào? Muốn giết tôi? dám sao? Cháu trai Phong Khải, con trai Phong Triệu lại động thủ giết người. cho là có thể che giấu được sao? Đừng đem tôi xem như con ngốc. Mặt khác, có chứng cứ gì chứng mình là tôi làm? Tôi có thể kiện về tội vu khống!”


      ta dám làm như vậy vì sớm nghĩ ra đường rút quân. ta biết chắc Phong gia xem trọng như là dư luận, nhì là scandal, Phong gia càng thừa nhận thân phận của Tô Mộc Vũ. Cho nên, ta mới sợ!


      Con ngươi lạnh lùng của Phong Kính nheo lại, ánh mắt kia, dường như là muốn bầm thây vạn đoạn ai đó.


      Tô Mộc Tình lại giống như phát điên, càng càng kích động “Tô Mộc Vũ làm được cũng đừng sợ người khác biết! Con tiện nhân kia, hại chết con trai tôi, còn muốn cướp mất chồng tôi. ta nợ tôi! ta nợ tôi! ta dựa vào cái gì mà mang thai? ta hại chết con trai tôi, ta dựa vào cái gì mà có thể mang thai hả? Tôi phục! Tôi phải báo thù cho con trai tôi! ta chỉ là chiếc giày cũ rách, bị người ta chà đạp cho nát vụn, lúc nảy lại mang thai đứa con hoang. còn là đàn ông mau mau đuổi cổ ta ! ta hơn tôi về cái gì, vĩnh viễn cũng ! Ha ha…” Tô Mộc Tình còn đắm chìm trong tưởng tượng của mình, cơ hồ là điên cuồng.


      Kế hoạch của ta rất tốt, nếu cho tên họ Phong biết chuyện này, lập tức đuổi Tô Mộc Vũ ra khỏi nhà. Đúng vậy, kế hoạch của ta chính là như vậy. Chị à! Vĩnh viễn cũng sống tốt hơn tôi!


      Cừu Văn nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Đại thiếu gia, vội chặn lại bàn tay cầm khẩu súng của bằng cái tát lên mặt Tô Mộc Tình.


      Thế nhưng khẩu súng đen chỉ thẳng lên ót Tô Mộc Tình, ta ngay lập lức sững người, toàn thân phát run.


      “Những gì làm với ấy, tôi trả lại gấp trăm lần” Phong Kính dẫm lên tay Tô Mộc Tình, chà xát.


      Vẻ mặt lạnh lùng như khối băng của , mang theo khí thế đáng sợ, cước đá văng Tô Mộc Tình, xoay người rời . Xe chuẩn bị lái , liền : “Tôi lưu lại cái mạng này của để cho tận mắt nhìn thấy, ấy sống tốt hơn ngàn lần, vạn lần!”


      góc khác, những dân công từng bị ta mua chuộc, từ từ tiến đến.


      “Các người muốn làm gì?” Tô Mộc Tình cuối cùng cũng thấy sợ hãi, luống cuống, sắc mặt trắng bệch, ngừng lùi về phía sau “Các người muốn bao nhiêu tiền? Tôi đề cho các người! Đừng đụng vào tôi, các ngươi tránh ra, đừng đụng vào tôi!”


      Tô Mộc Tình sợ trời sợ đất lúc này lại tinh thần khủng hoảng, nước mắt ràn rụa, thét chói tai, vô cùng chật vật.


      ta thấy khủng hoảng, vội đứng lên muốn chạy trốn lại bị giật ngược trở về, quần áo người lộn xộn bị xé thành từng mảnh , những người ta từng bỏ tiền ra để hạ nhục Tô Mộc Vũ lúc này lại quay ngược lại cười cợt ta.


      …. Đừng mà….” ta rốt cuộc cũng biết sợ, quỳ xuống vội vái lạy khẩn cầu “Phong thiếu, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, van cầu tha cho tôi , xin tha cho tôi …” Thế nhưng quá trễ, ngay giây phút ta quyết định làm chuyện đó, số mệnh ta sớm được định đoạt sống được đến già.


      Lần lượt từng bàn tay vung xuống, đánh cho ta tơi bời, bọn dân công nhe răng cười : “Tiện nhân, lần trước thiếu chút nữa hại chết bọn ta, hôm nay, mày đừng hòng chạy!”


      “A………!!!”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: Tự sát



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Trong ngõ hẻm u.


      Tô Mộc Tình như miếng vải rách bị ném bên thùng rác, có gián và cả mèo hoang vô tình lướt qua, ngửi cái người ta, lại chán ghét lủi mất.


      Thân thể dơ dáy của Tô Mộc Tình cuộn tròn lại, ngừng run rẩy, tóc tai bù xù, giống như kẻ điên.


      Đến lúc lâu sau, bóng người bước đến nơi này, miệng và mũi được che lại bằng mảnh vải, chăm chú nhìn thân thể để cuộn tròn dưới đất, khóe miệng gợi lên nụ cười , giống như kẻ nhàm chán lại tìm được món đồ chơi mới.


      __________________


      Tần Nghị Hằng ngồi trước bàn làm việc, làm gì cả, chỉ gác tay lên trán, cau mày.


      biết, bức ảnh mạng bị người khác dở xuống.


      xác định được phản ứng của Tô Mộc Vũ khi nhìn thấy bức ảnh này như thế nào. Càng thể đoán được gã đàn ông họ Phong kia phản ứng ra sao.


      Trong lòng thậm chí còn cảm thấy may mắn, nếu Tiểu Vũ đối với còn chút tình cảm, như vậy chuyện này cho cơ hội xoay chuyển mọi thứ, khiến cho vợ chồng hai người lần nữa hợp lại.


      Tần Nghị Hằng nghĩ như vậy, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.


      Thư ký gõ cửa, sau đó tiến vào : “Tổng giám đốc, phu nhân, … là chị phu nhân chờ ngài dưới lầu” Thư ký có chút xấu hổ , đối với mối quan hệ loạn thất bát tao này có chút khó hiểu.


      Nghe thấy Tô Mộc Vũ đến đây, Tần Nghị Hằng lập tức vội vàng chạy xuống lầu.


      Tầng dưới cùng, Tô Mộc Vũ đơn độc đứng đó, chỉ mặc chiếc váy dài màu trắng. Đầu xuân, trời vẫn còn se lạnh nhưng cũng lạnh bằng bóng dáng đứng nơi đó. Ai cũng biết vì sao tới đây, chân lại có vết máu.


      Nhân viên Tần thị hiển nhiên nhận ra vị này là phu nhân tổng giám đốc trước kia, là chị của phu nhân tổng giám đốc đương nhiệm, càng là nhân vật chính của tấm hình được đăng tải mạng kia. Tốp năm tốp ba tụm cùng chỗ, làm bộ như vô tình qua, chỉ chỉ trỏ trỏ.


      “Mấy chị đoán xem ta đến đây làm gì? Cũng mang giày, ôi chao!”


      “Ai biết, có lẽ lại là khổ nhục kế, tivi phải cũng hay chiếu phim dạng như thế này sao? Ly hôn lại day dưa khó dứt cùng tổng giám đốc, quả nhiên tác phong của Tô gia từ trước đến nay đều khí phách hào hùng”


      phải nghe ta được gã đại gia nào đó bao nuôi sao? Thế nhưng bức ảnh mạng chụp lại cũng đâu có sai” Mọi người cợt nhả nháo thành đoàn, tất cả đều là trào phúng.


      Tô Mộc Vũ lại giống như con rối gỗ chút sức sống, nghe thấy, ánh mắt trống rỗng giống như chết.


      Những người kia vừa nhìn thấy Tần Nghị Hằng xuất liền biến sắc, bật người im miệng, cúi đầu lủi về chỗ làm việc.


      “Tiểu Vũ, em đến rồi” Tần Nghị Hằng kích động bước về phía trước bước, muốn ôm lấy Tô Mộc Vũ, lại dám. nhìn thấy bàn chân trắng nhợt lấm lem máu, hoảng sợ: “Sao em mang giày? Có đau hay ?”


      Tô Mộc Vũ cứng ngắc lui ra phía sau từng bước, né tránh tay .


      Bàn tay kia, khiến thấy bẩn.


      chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng cứ như vậy nhìn , cười, cũng khóc, chỉ có cái nhìn trống rỗng vô tận. Cổ họng khô khốc, từng chữ từng chữ hỏi: “Đêm đó… là ?” biết mình vì sao phải hỏi điều này, giống như phải hỏi để cho bản thân có thể thoải mái hơn khi chết.


      Tần Nghị Hằng nhìn bộ dáng này của , trong lòng có chút hốt hoảng: “Tiểu Vũ, như vậy phải rất tốt sao? Chúng ta tái hôn , bây giờ tìm luật sư làm đơn ly hôn với Mộc Tình. Tiểu Vũ, chúng ta kết hôn năm năm, đó là năm năm tình cảm. Trước kia là do ngu muội, biết mình sai lầm rồi! Chỉ cần em trở về, , em, còn có đứa trong bụng, chúng ta lại trở thành ngôi nhà hạnh phúc giống như trước kia!” Tần Nghị Hằng như vậy, toàn thân đều phấn khởi, giống như là ảo tưởng nhanh chóng biến thành thực.


      Nghe được hai chữ đứa , toàn thân Tô Mộc Vũ chấn động, giống như bị ai đó chạm phải thứ gì mà muốn nhắc đến, cả người đều run rẩy, run sợ phát ra từ tận linh hồn.


      Tần Nghị Hằng sốt ruột, mang theo khẩn cầu cùng tham vọng, hận thể lập tức mang Tô Mộc Vũ về nhà: “Tiểu Vũ, tên họ Phong kia chỉ xem em như thứ tiêu khiển. Thứ em muốn, chỉ có mới có thể cho em. để ý chuyện trước kia, em ngoan ngoãn theo về nhà được ?”


      Tô Mộc Vũ cười, tươi cười mà tái nhợt như tuyết. ngừng lùi về phía sau, lùi nữa, lùi tới cửa, phía sau là dòng xe cộ tấp nập.


      Giọng của , mềm giống như khúc đồng dao ấm áp: “Tần Nghị Hằng, nằm mơ”


      : “Đứa bé này họ Phong, là con của tôi, nó chỉ có thể mang họ Phong, người nó vĩnh viễn cũng chảy dòng máu dơ bẩn của Tần gia!” Nụ cười của , xinh đẹp như vậy, sau đó khắc lại biến mất tăm.


      Đồng tử Tần Nghị Hằng co rút, tựa hồ dự cảm được điều gì đó, vội vàng chạy đến phía . Thế nhưng thân bóng người trắng của Tô Mộc Vũ giống như đôi cánh hồ điệp, vào dòng xe cộ đông đúc, biến mất thấy gì nữa.


      Tần Nghị Hằng cả người đầy mồ hôi lạnh, liều mạng chạy tìm kiếm, nhưng là làm sao cũng đều có thấy, làm sao cũng đều tìm thấy, giống như hư “Tiểu Vũ!!!”


      __________________


      Tô Mộc Vũ đứng núi, lảo đảo bước ra khỏi hàng rào bảo hộ.


      cười, che ngực, cười đơn thuần như vậy, giống như sáu năm trước kia, lúc mới mười chín tuổi, người con đơn thuần vui vẻ.


      muốn biết cảm giác bay lượn trong gió như thế nào. Có giống chim ? Hay là giống cánh bướm?


      biết nhưng biết điều, khi nhảy xuống, trái tim của , còn đau nữa.


      Con ngoan, phải sợ, mẹ mang con về nhà, mang con quay trở về nhà của hai chúng ta. Nơi đó có những đám mây trắng tinh mềm mại, giống như chiếc kẹo bông gòn, sáng sớm được nghe tiếng hót của những chú chim, bầu trời nơi đó sạch nhất thế giới này, lại có những chú vịt màu vàng xinh xắn.


      Con ngoan, con là bảo bối của mẹ, mẹ mang theo con, cùng nhau về nhà.


      Trong đầu thoảng qua gương mặt tuấn dật, bên tai giống như nghe thấy thanh lo lắng của . dùng đại não, chút chút miêu tả hình dáng của .


      Em , may mắn rằng, em cho biết.


      Nhắm mắt lại, cơn gió thổi qua, mang theo những cánh hoa đào, vén lên những sợi tóc dài của phiêu tán trung, những đóa hoa hồng nhạt phiêu múa xung quanh, giống như đắp nặn cho đôi cánh, xinh đẹp đến kinh tâm động phách nhưng cũng khiến cho làm cho người ta sợ hãi đến tận tâm hồn.


      chuỗi nước mắt, dang rộng hai tay, mắt cá chân của nhàng kiễng lên, khóe miệng mỉm cười, lại giống như cánh bướm rơi xuống phía dưới…


      Mình được giải thoát rồi…


      tốt.


      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay ?



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Giải thoát rồi…


      Mình được giải thoát rồi…


      giây, nụ cười mặt giống như thiên sứ.


      Trong tích tắc nhảy xuống đó.


      Nháy mắt xuất cánh tay kéo ngược trở lại, gương mặt lo lắng xen lẫn phẫn nộ xuất “Tô Mộc Vũ, em làm cái gì đó?”


      Phong Kính gắt gao ôm chặt vào ngực, quát lớn: “Em muốn làm cái gì? Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”


      Khi gấp gáp trở về, lại nhìn thấy bác sĩ bị đánh nằm ngất đất, giường bóng người. Lúc đó, dường như phát điên, mang người tìm kiếm khắp nơi, đến đây lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này. thể tưởng tượng, nếu mình chậm bước, lúc này nhìn thấy Tô Mộc Vũ như thế nào nữa.


      Phong Kính gắt gao ôm lấy , siết chặt giống như trừng phạt. mắng, mắng chút nào lưu tình: “Ngu ngốc, em ngu ngốc!”


      cảm thấy, rốt cục cũng cảm thấy được. cho là mình mười năm qua, trái tim bao giờ cảm giác được nỗi đau nữa. Thế nhưng lúc này nó lại đau, đau, đau như mỗi tế bào đều tan vỡ, thông qua thần kinh, ngàn vạn lần khuếch tán đến tứ chi.


      Chết tiệt! Người phụ nữ đáng chết này!


      Tô Mộc Vũ bị kéo xuống, ngã vào lồng ngực ấm áp, nước mắt trào ra, chỉ biết chảy ra ngoài, cái gì cũng đều nên lời, chỉ biết khóc, nỗi đau phảng phất liên tục hóa thành nước mắt, tràn ra ngoài.


      lúng ta lúng túng mở miệng: “Tôi muốn… giải thoát… Tại sao cho tôi được giải thoát?”


      Đúng vậy, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho chính mình.


      Chỉ có vĩnh viễn ngủ say mới đau lòng, chỉ có giải thoát mới phải tuyệt vọng, chỉ có sau khi rời mới có thể cảm nhận bộ dạng vui vẻ .


      Chỉ có như vậy, lần lại lần muốn cái gì hay hận cái gì. Mệt mỏi quá! mệt mỏi quá! Vì sao lại mệt mỏi như vậy? Giống như vươn tay, thứ bắt được cũng chỉ là bóng đêm.


      Ánh sáng của , ở nơi nào? hỏi, mà ai có thể trả lời đây?


      Đồng tử Phong Kính mạnh mẽ co rút.


      kéo mạnh đến vực núi, chỉ vào vực sâu cả trăm mét kia, hung hăng chỉ vào, hô lớn: “Em nhảy , đến đây mà nhảy . Em xem nó sâu như thế, em nhảy xuống , chết là chắc chắn rồi. Em muốn giải thoát có phải hay ? Tôi giải thoát cho em!”


      “Phong Kính, cậu muốn làm gì?” Tiền Phong ở phía sau hô to, cả người phát run.


      Đều điên hết rồi sao? Tất cả đều điên hết rồi sao? đám điên loạn biến thái!


      Phong Kính quan tâm, giữ chặt Tô Mộc Vũ, hai người cứ như vậy đứng ở vách vực, giống như chỉ cần cơn gió , hai người liền cùng nhau ngã xuống, tan xương nát thịt.


      sâu, rất sâu, người đứng ở nơi đó, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.


      Phong Kính chút lưu tình nắm chặt cổ tay , cười lạnh, chất vấn: “Em nhìn xem, em nếu nhảy xuống, ngày mai tôi tìm người phụ nữ tốt hơn cả vạn lần, đời này phụ nữ tốt hơn em rất nhiều. Tôi cho ấy mọi thứ, toàn bộ đều mang đến cho ấy, nâng ấy lên tới tận trời. phải em muốn học nghệ thuật sao? phải em muốn trở thành nghệ nhân sao? Em nhảy , chỉ cần nhảy, giấc mộng của em đều tan biến! Em nhảy ! phải lúc ấy em thề với tôi, em muốn dùng hai tay của chính mình báo thù sao? A! Đây là Tô Mộc Vũ sao, Tô Mộc Vũ yếu đuối chỉ biết mạnh miệng, là khiến cho tôi mở mang kiến thức! Em phải , đứa bé này mặc kệ như thế nào cũng là con của em sao? Bản thân tôi lại muốn nhìn em làm mẹ ra sao. Con của mình cả mắt cũng chưa kịp nhìn thấy thế giới này, vội bóp chết, em có mẫu tính!”


      ngừng lắc đầu, lắc đầu, giống như đấu tranh. dùng bàn tay bịt lỗ tai của mình lại.


      chỉ là muốn giải thoát, tại sao cầu nho đó cũng cho ? Tại sao?


      câu lại câu dùng sức đánh vào . lại gầm : “ chuyện! Em phải là muốn được giải thoát sao? Bây giờ tôi cho em giải thoát! Phong Kính này cần người phụ nữ yếu đuối!”


      Phong Kính gào thét lên, ánh mắt của đỏ bừng, hai tay hung hăng lắc bả vai , giống như là muốn lay tỉnh .


      Đôi mắt Tô Mộc Vũ tràn đầy nước mắt, phản xạ lại khuôn mặt của , mặt tràn ngập phẫn nộ, trong tròng mắt luôn luôn đen láy lại long lanh như chứa lệ.


      “Muốn chết, tôi cho em cơ hội. Tôi đếm đến ba, sau đó, cho dù là em sống hay chết, tôi và em chút liên quan!”


      hô to: “!”


      Nước mắt trượt xuống.


      “Hai!”


      nhắm hai mắt lại!


      “Ba…” Con ngươi Phong Kính chợt lóe, tay chậm rãi buông ra, xoay người.


      Trong nháy mắt buông ra, bàn tay lạnh như băng của lại đột nhiên nắm chặt , gắt gao bắt lấy, giống như chấp niệm nặng nhất cõi đời này. thua, thua trong tay người đàn ông này, thua bới vì chấp niệm tình dành cho .


      khóc, hung hăng khóc, nhào vào bờ ngực ấm áp nhất.


      Bác sĩ và y tá ôm lấy hòm thuốc chạy vội tới, vội vàng băng bó vết thương người Tô Mộc Vũ, nhưng lại bị Phong Kính đẩy ra. bình tĩnh ôm xuống núi, ai cũng thèm để ý.


      Bác sĩ kinh ngạc quay lại nhìn Tiền Phong.


      Tiền Phong nhìn màn này, muốn kiệt sức, phất phất tay : “Trở về chờ xem” ngồi chồm hổm mặt đất, dùng sức ôm lấy đầu, vò rối mái tóc của mình.


      Phong Kính ôm Tô Mộc Vũ về nhà, dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ trị an đặt lên xe, đường câu cho đến khi ra tận ngoại thành, xe dừng lại.


      Phong Kính chút thương tiếc nào kéo Tô Mộc Vũ xuống, băng qua con đường mòn, đặt đứng trước bia mộ.


      Nơi này, Tô Mộc Vũ từng đến. đỉnh đầu, giàn hoa tím cành lá xanh um tươi tốt duỗi thân, nhàng bao lấy ngôi mộ, mặt đất, những ngọn cỏ mềm mại mang theo hương thơm ngát.


      Đó là ngôi mộ của mẹ Phong Kính. lôi kéo đứng trước mặt mẹ , giống như đưa ra thứ bằng chứng.


      Phong Kính buông tay ra, lùi về đứng phía sau, mặc kệ tự sinh tự diệt.


      “Tôi , có thể nâng em lên tận trời, cho em mọi thứ” lui bước, bước gần đến bên cạnh ngôi mộ của mẹ .


      quay lưng lại: “Bây giờ, Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay ? Mà em cũng cần phải chọn nữa, bây giờ tự tử ! ! Bây giờ tôi còn muốn lo lắng cho em nữa, cần xuất trước mặt tôi nữa!”


      Trong tích tắc đấy, thời gian giống như ngưng lại, lá cây hề xào xạt, chim chóc cũng ngừng vỗ cánh, nước sông còn chảy xuôi, côn trùng còn kêu, nước mắt trong khóe mắt cũng đọng lại.


      Toàn bộ thế giới, khắp đất trời, chỉ còn tiếng trái tim bật nhảy.


      Nhanh như vậy, lại khó nghe như vậy.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :