1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: Thiên đường sụp đổ



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      nhìn thấy da thịt này, nhớ lại thân thể vốn thuộc về , nhàng nhắm mắt lại, hít lấy ngọt ngào ấm áp.


      muốn , mỗi đêm đều muốn. lần tìm khắp quán bar, lần tìm toàn bộ những diện mạo tương tự với , hoặc chỉ cần tính cách tương tự, hay bàn tay tương tự thôi cũng được. Thế nhưng…


      phải, bọn họ phải , tất cả bọn họ đều phải Tô Mộc Vũ – người vợ đầu ấp tay gối với năm năm qua.


      hôn cổ Tô Mộc Vũ như phát điên, dùng sức hôn, lưu lại dấu vết của riêng mình cổ của .


      Đây là của , toàn bộ đều là của , muốn tẩy sạch toàn bộ , sau đó lần nữa đoạt lại.


      Đúng vậy, chỉ cần đoạt lại , ngôi nhà của lại nguyên vẹn. Gia đình ấm áp kia, xinh đẹp kia, mỗi góc đều rất bình yên, lại trở về bên cạnh . , gia đình cùng biến mất.


      “Đau quá!” Tô Mộc Vũ bị đau rên khẽ. Phong Kính đêm nay sao lại thô bạo như vậy? giống như là muốn ăn tươi nuốt sống vậy, khiến có chút sợ hãi. mơ hồ cảm thấy loại hơi thở đáng sợ.


      “Phong Kính, chút…” Tô Mộc Vũ theo bản năng rên rỉ.


      Lại nghe thấy cái tên kia, bả vai Tần Nghị Hằng bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt lấp đầy hận ý, đột nhiên nảy sinh ác độc dùng sức che miệng Tô Mộc Vũ. vươn người nhặt lấy cà vạt bên cạnh bịt miệng .


      “Ưm…” Tô Mộc Vũ hiểu sao lại thế, “Phong Kính” tức giận sao? Vì sao phải bịt miệng lại? Do vô tình chọc giận sao?


      giơ tay lên, muốn vuốt ve mặt của , lại bị tránh né.


      Vì sao? Vì sao cho chạm vào? Bọn họ phải chiều nay vẫn tốt sao?


      Tô Mộc Vũ có bụng lời muốn , muốn hỏi, thế nhưng chữ cũng thể ra.


      Nhìn người trước mặt, nhu thuận như chú cừu non nằm yên giường, phó mặc cho người khác muốn làm gì làm. Cơ thể Tần Nghị Hằng căng thẳng, lửa nóng dục vọng phút chốc vụt lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập.


      Kiềm chế được, rốt cuộc cũng kiềm chế được! muốn bây giờ, thuộc về mình lần nữa.


      Ngửi thấy hương vị ngọt ngào, cả người Tần Nghị Hằng kích động đến run rẩy, hai tay thô bạo chạy dọc thân thể .


      Tô Mộc Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao biết là Phong Kính nhưng thân thể lại có chút chán ghét, giống như bị người nào đó phải là Phong Kính chạm vào. hơi giãy dụa, lại bị lực lớn chăn chặn.


      Xương quai xanh bị cắn giống như muốn róc xương chính . Hai tròng mắt Tần Nghị Hằng đỏ lên, cắn răng gầm tiếng: “Tô Mộc Vũ! Em là của tôi!” Chỉ có thể là của ! ngày nào đó, khiến chỉ gọi tên – Tần Nghị Hằng!


      Khi hạ thân đẩy mạnh vào trong.


      Trái tim Tô Mộc Vũ bỗng nhiên đau nhói, trong đầu tựa hồ nghe thấy giọng hát của ai đó: Nếu như có cỗ máy thời gian, tôi muốn thời gian này ngừng trôi. Đáng tiếc tôi thể, cho nên tôi chỉ biết khắc sâu thời khác này lại trong lòng.Đánh mất tình , làm sao có cỗ máy thời gian để quay về…


      __________________________


      Cùng lúc đó, trái tim Phong Kính hung hăng nhói cái, giống như bị thanh dao găm cắm sâu vào, toàn thân đều đau đớn.


      “Kính, làm sao vậy?” Vệ Nhu Y nhàng ho khan, khẽ hỏi.


      Phong Kính chuyển tầm mắt nhìn hai má Vệ Nhy Y trắng bệch, cố gắng ngăn tiếng ho khan, khẽ trấn an: “Nhu Y, em có chuyện gì rồi về trước”


      Giống như bên trong tâm hồn u tối có thứ gì đó thôi thúc phải trở về, giây cũng thể chần chờ.


      Thấy muốn rời khỏi, Vệ Nhu Y vội kéo tay : “Hôm nay là giao thừa, ở lại với em


      Trong lời của tràn ngập khẩn cầu “Khụ khụ… Kính, ở lại với em , ở đây quá yên lặng, yên lặng đến đáng sợ”


      Hôm nay là tết lịch, vui vẻ náo nhiệt bên ngoài dường như khác biệt với bên trong này, trại an dưỡng có bao nhiêu người, chỉ yên tĩnh, cùng nơi nơi đầy vị thuốc sát trùng.


      Phong Kính có chút đành lòng vỗ về . Đối với suýt chút nữa đánh đổi tính mạng vì cứu mình, trong lòng luôn có phần mắc nợ, mà nợ này, cả đời cũng trả nổi.


      Nếu như là lúc trước, nhất định đáp ứng, hơn nữa còn ở lại làm bạn với ấy. Nhưng hôm nay…


      Phong Kính ôm ngực ngừng co rút đau đớn, mang theo áy náy, : “ xin lỗi Nhu Y, hôm nay còn có việc, để Thiệu Hoa ở lại với em


      Bàn tay Vệ Nhu Y buông lõng, hai má vốn trắng bệch bỗng nhiên tái nhợt. bắt đầu cười, tiếng cười rất trầm, lại giống như cơn gió lạnh chợt nổi trong trại an dưỡng yên tĩnh này, cười cười sau đó ôm mặt.


      ” Có phải chỉ có khi em bệnh, em chết mới đến thăm em?” Vệ Nhu Y đột nhiên bất lực kêu, khàn cả giọng. Nước mắt kiêu ngạo của , rốt cục giọt lại giọt rơi xuống.


      Vệ Nhu Y cho tới bây giờ đều là Vệ Nhu Y kiêu ngạo, cho phép chính mình dễ dàng rơi lệ, là Vệ Nhu Y, vĩnh viễn xinh đẹp cao quý, tao nhã mà phóng khoáng. Thế nhưng…


      cũng là phụ nữ, là phụ nữ, nhất định rất yếu đuối khi .


      dùng mắt, dùng trái tim, dùng toàn bộ kiêu ngạo của mình để gào thét, để khẩn cầu: Đừng , đừng bỏ ở lại mình. Đừng nhẫn tâm đập nát tình của .


      Bán tay Phong Kính nắm chặt, sau đó từng chút gỡ tay của Vệ Nhu Y ra, rời khỏi phòng bệnh.


      Ngoài cửa, Phương Thiệu Hoa dựa lưng vách tường, tóc mái che mắt .


      “Ở lại với ấy!” Thanh của mang theo khàn khàn, trong đó còn chất chứa đau lòng.


      Phong Kính mở miệng nặng trĩu: “Thiệu Hoa, đừng ngăn cản” Giọng điệu, mang theo cảnh cáo.


      Phương Thiệu Hoa nắm lấy cổ áo Phong Kính, ánh mắt nhìn thẳng , : “Tôi , ở lại với ấy, cậu có nghe thấy hay ? này, mười năm trước là ấy cứu mạng của cậu, dựa vào cái gì mà cậu lại tàn nhẫn với ấy như thế? Dựa vào cái gì? Cũng là vì ả đàn ba họ Tô kia chứ gì?”


      Phong Kính đẩy ra “Thiệu Hoa, lúc này tôi có thời gian đánh nhau với cậu!” muốn lập tức trở về.


      có thời gian?” Phương Thiệu Hoa cười rộ lên, là cười lạnh, là cười trào phúng, nhíu mày “Cậu là có thời gian, có thời gian ở bên cạnh Vệ Nhu Y, có thời gian chuyện với thằng em tốt này, cậu gấp gáp chạy trở về là để ở bên cạnh ả đàn bà bị thằng đàn ông khác dùng qua kia!”


      vừa dứt lời, nấm đấm Phong Kính hung hắng bay qua, dừng lại trước huyệt thái dương của Phương Thiệu Hoa “Thiệu Hoa, tôi cảnh cáo cậu, đừng chạm vào giới hạn của tôi. ấy, phải là người để cậu như thế!”


      “Đêm nay nếu cậu bước ra khỏi nơi này bước, giữa chúng ta còn là em tốt!” Thanh của Phương Thiệu Hoa vang lên, đoạn tuyệt.


      Cước bộ Phong Kính ngừng ba giây, nắm chặt bàn tay, thả lỏng, lại xiết chặt, cuối cùng vẫn là rời khỏi.


      _________________________


      Rời khỏi trại an dưỡng, giây Phong Kính cũng ngừng lại, lập tức lên xe, : “Trở về”


      Lái xe lập tức nghe lệnh, bánh xe chuyển động, nhập vào màn đêm đen.


      Phong Kính nhíu chặt mày, đôi mắt kia so với màn đêm bên ngoài càng u hơn vài phần, môi của gắt gao mím chặt.


      Giống như có chuyện gì đó xảy ra mà biết, loại cảm giác này khiến cho vạn phần lo lắng.


      Đáng chết!


      Tô Mộc Vũ, em dám xảy ra chuyện gì, tôi tha cho em!


      “Nhanh lên, chạy nhanh lên!” Phong Kính ra lệnh với tài xế, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.


      Bất an trong lòng càng lúc càng dâng đầy, nắm chặt tay, cố gắng trấn an cảm giác lo lắng hiểu vì sao này.


      Ô tô lao nhanh trong đêm đen, nơi qua chỉ lưu lại cái bóng mơ hồ, giống như dùng cả vận tốc ánh sáng.


      Phong Kính cắn chặt răng: Tô Mộc Vũ, chờ tôi. tôi lập tức trở về đón em.


      Chuông điện thoại di động vang lên, bởi vì gian rất yên tĩnh nên thanh rất vang, vang đến chói tai.


      Phong Kính mở điện thoại, trong tích tắc đấy từng tấm hình đập vào mắt như hủy thiên diệt địa, khiến bàn tay nháy mắt run rẩy, ánh mắt đen láy lại đỏ rực như nốt chu sa.


      Tài xế biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe tiếng vang lớn, điện thoại di động lăn dài mặt đất, kính cửa sổ vỡ nát.


      cảm thấy cổ mình như bị người hung hăng bóp chặt, thanh như sư tử điên cuồng gầm lên giận dữ trong lòng. gầm: “Mau lái đến Sắc Dạ! Nếu tôi giết chú!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Hủy diệt



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Mỗi giây đều là tra tấn, nếu có thể hận thể lập tức đến đó ngăn cản, hoặc là sớm hơn chút, nên để ở lại nơi này.


      Phong Kính, mày là thằn khốn nạn! Vì sao phải bỏ rơi ấy? Vì sao? Vì sao lại khiến chuyện này xảy ra? Mày chính là thằng khốn!


      giây này, hận thể dao tự đâm chết mình!


      Phong Kính trầm mặc đường đến Sắc Dạ, kéo theo sát khí đầy người.


      Lúc đến Sắc Dạ, Tần Nghị Hằng rời khỏi, từ đầu đến cuối cũng biết, điện thoại di động của mình bị đánh cắp rồi bị trả lại.


      Bàn tay Phong Kính run rẩy nhàng đẩy cánh cửa kia, nhìn vào bên trong, thiên hạ của nhắm hai mắt như búp bê sứ hôn mê, thân thể trần như nhộng bị vải che kín mắt


      Yết hầu ngai ngái, lại bị đè ép xuống. từng bước vào, quỳ gối trước giường của , ngón tay run rẩy rút chiếc mền che lại thân thể xanh xanh tím tím của Tô Mộc Vũ, sau đó đóng cửa lại.


      Chỉ hành động đơn giản là đóng cửa, lại tiêu phí hết sức lực của .


      Trầm mặc.


      Trầm mặc.


      Trầm mặc như chết lặng.


      Phong Kính hung hăng tự giáng ình cái tát, cái tát kia rất mạnh tay, giống như trừng phạt chính mình. Tiếng vang thanh thúy khiến quản lí quán bar bên cạnh run sợ trong lòng, sợ tới mức run lẩy bẩy. Phong thiếu… làm sao vậy?


      Phong Kính mở mắt ra, hai mắt đỏ rực.


      “Phong thiếu… Phong… Phong thiếu…” Quản lí Sắc Dạ hoàn toàn sợ hãi, chưa từng thấy Phong thiếu như thế, giống như… muốn hủy diệt tất cả mọi người ở đây.


      Phong Kính phát bắt được quản lí, đẩy mạnh, quản lí quán bar dán chặt vách tường, nhất thời đầu chảy máu, cuống quít chạy xuống, la lớn: “Các ngươi mau chạy ! Chạy nhanh lên!”


      là Phong Kính, cháu đích tôn của Phong Khải, cho dù hôm nay giết người ở đây, cũng kẻ nào dám động vào .


      Quán bar, tiếng nhạc đột nhiên cắt đứt, chỉ nghe thanh vỡ tan của những chai rượu, cả quán bar đều là tiếng thét chói tai, loạn thành đoàn, tất cả mọi người liều mạng chạy ra bên ngoài.


      Phong Kính cái gì cũng nhìn, cái gì cũng nghe, trong mắt chỉ còn lại màu đỏ, điên cuồng đập nát mọi thứ trước mắt mình, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể bình ổn nổi đau đến tê tâm liệt phế trong ngực .


      giây này, Phong Kính giống như con sư tử bị ép đến đường cùng, cả người đầy máu tươi, điên cuồng cắn xé, nhìn thấy thứ gì đều nghĩ đến hai chữ hủy diệt, hủy diệt hết tất cả!


      Tiền Phong nhận được điện thoại là lúc uống rượu ban công, trong đêm đen nhìn pháo hoa phía xa xa, làm bạn với tàn thuốc trong tay. trở về Tiền gia ăn cơm, trưởng bối trong nhà thoáng năm sau trở thành kiểm sát trưởng thành phố S.


      Tiền Phong chỉ là cười cười, cảm thấy có ý nghĩa, cái gọi là quan trường, cũng chỉ là trò chơi của các đại gia tộc, quyền lợi chân chính chính là quyền lực. mình lái xe trở về nhà, sau đó chai lại chai rượu nốc vào cuống họng. Nha đầu kia, hẳn là ở bên cạnh Phong núi băng mừng năm mới rồi.


      cười, giơ tay lên, lại uống hết bình rượu. Chuông điện thoại di động dồn dập vang lên: “Tiền thiếu, mau đến cứu mạng, Phong thiếu… Phong thiếu sắp giết hết tất cả chúng tôi!” Quản lí quán bar sợ tới mức thành lời.


      “Sao lại thế?” Tiền Phong lập tức nghiêm mặt hỏi.


      Quản lý quán bar ấp úng dám , cũng ràng, chỉ đại khái bảo bạn Phong thiếu, Tiền Phong biến sắc, lập tức : “Tôi lập tức đến đó” Áo khoác cũng kịp mặc vào, mặc kệ gió lạnh bên ngoài, bật người chạy đến Dạ Sắc.


      Vừa vào cửa, cả Dạ Sắc hỗn loạn, đất đành mảnh thủy tinh. Bàn ghế, bình rượu, bóng đèn, toàn bộ đều thành bột mịn. Cả quán bar, giống như đống hoang tàn ngày tận thế.


      Tiền Phong nhìn thấy Phong Kính điên cuồng đứng giữa đống hoang tàn, chung quanh đều là những mảnh thủy tinh trong suốt, mảnh gỗ, cùng với rượu lênh láng, chỉ cần mồi lửa, nơi đây nhanh chóng biến thành biển lửa.


      Tiền Phong vội chạy tới ngăn cản : “Cậu nổi điên cái gì vậy?”


      Phong Kính ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt đỏ tươi, bên trong thậm chí có chút nước mắt.


      Tiền Phong bỗng dưng sững sờ, từ đến lớn, chỉ nhìn thấy lần duy nhất Phong Kính như thế này chính là lúc mẹ chết. Tiền Phong thấp giọng hỏi: “Kính, xảy ra chuyện gì?”


      Phong Kính tiếng cũng , cả người như tượng đồng, cầm bình rượu cuối cùng trong tay, hung hăng ném mặt đất.


      Thanh kia, như sấm.


      Vô số mảnh bay tứ tung, bay trúng mặt . gương mặt tuấn dật, từng giọt máu đỏ rỉ ra, rơi xuống vai, xuống áo, xuống đất, trong tích tắc cả máu và rượu hòa lẫn vào nhau. Bàn tay của cũng đầy máu tươi.


      Tiền Phong dự cảm thấy điều gì đó ổn, nhìn về phía quản lí quán bar trong lòng run sợ bên. nắm lấy cổ áo quản lí, rống: “ xảy ra chuyện gì? !”


      Đêm nay quản lý gặp quá nhiều chuyện đáng sợ, run rẩy chỉ tay lên lầu, ông ta còn cho rằng mình thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Người phụ nữ của Phong thiếu lại xảy ra chuyện ở quán bar của ông ta. Loại chuyện như vậy, ông ta có chết trăm lần cũng hết tội. Thế nhưng, chuyện này ai có thể biết được nó xảy ra chứ?


      Tiền Phong đẩy mạnh ông ta ra, chạy lên lầu.


      Phong Kính chặn lại, cho vào, lại bị đẩy mạnh ra. Nhìn hoàn cảnh bên trong phòng cùng hương thơm kỳ lạ, Tiền Phong thể tin mở to hai mắt nhìn.


      Tiền Phong đóng cửa lại, toàn thân đều run rẩy, quyền hung hăng vung lên mặt Phong Kính. quát: “Tại sao cậu bảo vệ ấy? Vì sao vậy? Cậu là thằng khốn! Là ai? Là thằng súc sinh nào? Cậu ! mau !”


      Ánh mắt cũng màu đỏ, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Hương thơm này là loại thuốc mê kích thích. Mà phản ứng của Phong Kính cũng mọi chuyện.


      Phong Kính vẫn nhúc nhích, nhẫn nhịn chịu quyền kia, cả má phải đều sưng tấy, khóe miệng chảy máu.


      giơ tay lên lau khóe miệng, tiếng động vào phòng, kéo mền che kín cả người Tô Mộc Vũ, nhàng ôm lấy, ra khỏi phòng.


      Tiền Phong chặn trước mặt , : “Cậu bảo vệ tốt cho ấy, cậu có tư cách mang ấy !”


      phát điên rồi! áp chế tình cảm của mình suốt thời gian qua, cố sống cố chết đè nén nó, tất cả đều vì tình cảm em tốt, tất cả đều vì trong mắt đều là hình bóng của Phong Kính, cho nên chỉ biết nhẫn nhịn, chỉ có thể nhẫn nhịn!


      Thế nhưng, vạn lần ngờ, vẫn nhẫn nhịn tình cảm kia, hôm nay lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Người con luôn mỉm cười, cho dù chảy nước mắt cũng mỉm cười ấm áp, lại bị tổn thương như vậy!


      Phong Kính ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước nhưng vẫn lạnh lùng, ôm Tô Mộc Vũ ra ngoài, ánh mắt kia làm cho người ta sợ hãi đến chịu nổi, sợ rằng cứ như vậy ôm Tô Mộc Vũ cùng tìm cái chết.


      Thiên hạ trong lòng đột nhiên ưm tiếng khô khốc.


      Người xung quanh, toàn bộ đều dám phát ra chút thanh , cả quán bar yên tĩnh giống như nghĩa trang.


      Lông mi Tô Mộc Vũ nhàng lay động, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy Phong Kính, chậm rãi vươn tay, vỗ về gương mặt của : “Má phải sao vậy? Vệ Nhu Y xảy ra chuyện gì sao? Tâm trạng hôm nay dường như được tốt”Từ đầu đến cuối, Tô Mộc Vũ đều nghĩ cái người thô bạo với là Phong Kính.


      thể tưởng tượng được, ngoại trừ Vệ Nhu Y xảy ra chuyện, còn có chuyện gì khiến cho phải như thế đây?


      giọt, nóng ấm, chảy xuống từ gương mặt .


      … khóc?” Tô Mộc Vũ cả kinh, trong ấn tượng của , thể có duyên với hai chữ “nước mắt”, vì sao lại khóc? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?


      Phong Kính che mắt của lại, xuyên qua tay mình, khẽ hôn lên mắt : “Em nhìn lầm rồi!”


      Tô Mộc Vũ nhíu nhíu mày, muốn đẩy tay ra nhưng toàn thân đều chút lực, đầu ngón tay cũng nhúc nhích nỗi. cảm thấy, hình như xung quanh còn có người “Đây là đâu? Còn có ai ở đây sao?” Đầu của choáng váng, trước mắt mơ hồ.


      Phong Kính khẽ: “Đây là nhà chúng ta, làm gì còn có ai khác. Em nằm mơ đó, ngoan nào, nhắm mắt lại, đến khi em tỉnh, trời sáng”


      Từng chữ từng chữ trầm thấp như vậy, khiến hốc mắt Tiền Phong khỏi chua xót, nhân viên còn lại và ngay cả quản lí quán bar, toàn bộ đều quay mặt, đỏ mắt.


      Tô Mộc Vũ nhàng cười, gật đầu: “Ừ” Nháy mắt ngủ thiếp .


      Phong Kính gắt gao ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, từng bước rời khỏi nơi trở thành đống hoang tàn này.


      Tiền Phong nghiến răng, : “Chuyện ngày hôm nay, ai dám để lộ ra câu, tôi cho kẻ đó chết có đất chôn!”


      Phong Kính cứ như vậy ôm Tô Mộc Vũ lên xe, đặt nằm gọn trong ngực mình, từ đầu tới đuôi để cho bất kì kẻ nào xen vào. Xe chạy đường, tốc độ nhanh, giống như sợ thiên hạ trong lòng tỉnh giấc. Tiền Phong chạy theo phía sau, đến dưới lầu nhà Phong Kính.


      thấy Phong Kính mở cửa xe, khoác áo khoác người Tô Mộc Vũ, chỉ mặc áo sơ mi mỏng, tự tay ôm Tô Mộc Vũ bước từng bậc thang lên lầu


      Lúc bước lên bậc thang cuối cùng, trượt chân, ôm cả ngời Tô Mộc Vũ ngã xuống, Tiền Phong sợ hết hồn


      Phong Kính xoay người, đập gáy mặt đất, lưng đập mạnh như vậy nhưng Tô Mộc Vũ trong lòng vẫn bình yên ngủ, có chút dấu hiệu tỉnh lại.


      Khóe miệng Phong Kính nhếch , giống như mất cảm giác đau, lần nữa ôm lấy Tô Mộc Vũ, sau đó tiếp tục bậc thang, lại bậc thang lên.


      Phía sau, Tiền Phong vung lên vách tường quyền, bàn tay đỏ tươi vì máu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng sức bịt mắt: “Hức!” Chất lỏng trong suốt chảy ra từ giữa những kẽ tay.


      Vì sao lại như vậy? Vì sao?


      Phong Kính trầm mặc mở cửa, sau đó ôm Tô Mộc Vũ vào phòng tắm, chỉnh độ ấm nước vừa phải.


      Tô Mộc Vũ có tỉnh lại chút, nhưng lại mệt mỏi ngủ thiếp .


      Cả người Phong Kính đều ướt đẫm, rét run, nhưng dường như chút cảm giác đều có. Mặc kệ mọi thứ, quỳ chân, giúp Tô Mộc Vũ tẩy sạch mỗi tấc da thịt, đặt nụ hôn của lên khắp mọi nơi.


      Như lễ rửa tội, vì , cũng là vì chính .


      Sau đó, dùng khăn tắm cẩn thận lau khô, sau đó dùng mền bao lấy, bao đến cả người đều thấy ấm, ôm đến ban công.


      Chân trời rạng sáng, ánh sáng mơ hồ ra nhưng màn đen vẫn còn vây lấy bầu trời. Xe của Tiền Phong vẫn dừng dưới lầu, di chuyển, như bức tượng điêu khắc.


      ban công, Phong Kính cứ ôm như thế, vẫn cử động, cho đến khi vết máu khóe miệng đông lại thành vết mài, cho đến khi quần áo ướt đẫm người đóng thành băng, cho đến khi bờ môi trắng bệch.


      , vẫn duy trì tư thế nhìn về phía mặt trời, gắt gao ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, để bị bất kỳ cơn gió lạnh nào tác động. Đến khi phía chân trời lên vạch trắng, màu cam sáng rỡ rốt cục hừng sáng.


      Bờ môi lạnh như băng đến trắng bệch của rốt cục cũng xuất độ cong, cúi đầu cứng ngắc xuống, hôn lên trán . khẽ: “Bé ngoan, mặt trời lên rồi”


      Trời… sáng…


      còn kịp… em ?


      _______________________


      cứ bất lực mang người trở về?” Phong Nghi buồn chán ngừng bật đóng nắp hộp diêm trong tay, phát ra thanh “đinh” “đinh” giòn tan, lại vô cùng tàn nhẫn.


      Đao Ba Nam chần chờ chút, khó xử : “Nhị thiếu gia, chuyện này có phải hay rất…”


      Dù sao đó cũng là Đại thiếu gia, bây giờ chuyện lại thành như vậy, sau này làm sao kết thúc đây? Hơn nữa, nhìn người phụ nữ kia có vẻ rất quan trọng với Đại thiếu gia.


      Phong Nghi nháy mắt tỏ vẻ vô tội, hất cằm, : “Chuyện này có liên quan tới tôi sao? Tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, có ý tốt báo với chuyện gì xảy ra, còn phải cám ơn tôi nữa đấy!”


      Đao Ba Nam gượng ép cười cười phụ hoạ.


      “Tên nhân viên tạp vụ kia xử lý xong chưa?” Phong Nghi thản nhiên hỏi, giống như nhắc đến vốn phải là cái mạng người.


      Đao Ba Nam vội báo: “ dọn sạch, chuyện này cam đoan có người thứ ba biết”


      Phong Nghi hài lòng cười, gương mặt xinh đẹp thuần chất như đứa lại tràn đầy tâm tư toan tính. phất tay, bảo Đao Ba Nam lui ra.


      Trong phòng lại an tĩnh, đèn hề mở, chỉ màu tối đen như mực. “Đinh” tiếng, hộp quẹt sáng ánh lửa trong đêm đen.


      hai, quà năm mới của em, hài lòng ?


      Đây chính là món quà em nghĩ lâu, khó lắm mới chọn được cái. Kết quả trò chơi kia, còn muốn chọn ?


      cho là chọn, em tiếp tục chơi nữa sao? Sai, sai, sai.


      nghĩ em là ai? Em nhìn ra được câu chuyện sao? hai, quá coi thường em rồi. Chỉ cần bước vào ván cờ của em, trừ phi em bảo ngừng, nếu , vĩnh viễn cũng có ngày chấm dứt.


      Ngọn lửa màu lam, chiếu rọi mặt của , quỷ mỵ, mang theo nụ cười ma quái.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Tôi còn kịp… em ?



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực




      Tô Mộc Vũ bị ánh nắng mặt trời đánh thức, ánh sáng mặt trời đầu tiên của năm mới, ấm áp khiến người ta mỉm cười.


      mở mắt ra, nhận thấy mình nằm trong lòng Phong Kính, toàn thân lạnh như băng, mà khóe miệng cùng lòng bàn tay có vết máu. Tô Mộc Vũ hoảng sợ, vội hỏi: “ làm sao vậy? Sao lại toàn máu thế này?”


      há miệng, mới nhận thấy giọng mình khảm đặc.


      Phong Kính nắm tay , hôn lên, khẽ: “ sao”


      “Nhưng còn vết thương?” Tô Mộc Vũ nhàng vuốt miệng vết thương khóe miệng . muốn đứng lên, muốn lấy khăn ấm lau vết rách cho lại bị Phong Kính cản lại. Khóe miệng nhàng nhếch thành độ cong, thanh ngưng đọng như chìm vào tảng băng ngàn năm “Đây vốn là điều tôi phải nhận lấy”


      Đúng vậy, đây là trừng phạt phải nhận, thể trốn tránh, là trừng phạt ông trời ban cho. Thế nhưng, mới người nên phải nhận vết nhơ này.


      Tô Mộc Vũ hiểu ý tứ trong lời của , chớp mắt.


      Phong Kính cười cười, cúi xuống, nhàng kề trán lên trán , cứ như thế, yên lặng tiếng động.


      Tô Mộc Vũ mặc kệ cho ôm, hiểu sao lại thế này, ngực ỉ đau.


      biết cứ ôm nhau như vậy bao lâu, hai người mới tách ra. Lúc Tô Mộc Vũ đứng lên, chiếc mền quấn lấy trượt xuống, để lộ ra da thịt trong suốt bên trong. Chợt nhớ tới thô bạo của Phong Kính đêm qua, hai má bỗng đỏ bừng, vội nắm lấy mền, như chú nai con chạy vội về phòng ngủ thay quần áo. Cũng hề phát , trong mắt của Phong Kính tràn ngập đau lòng.


      đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Khăn choàng cổ hôm qua đâu? Sao tự nhiên lại tìm ko thấy?” nhớ mình quấn cổ, đến phòng ngủ, ra ngoài phòng khách cũng tìm thấy.


      Bàn tay Phong Kính run rẩy, đến ôm lấy từ đằng sau, cổ họng khàn khàn “Lúc về, em ngủ, khăn choàng cổ để quên taxi. xin lỗi”


      Tô Mộc Vũ cười : “Đan lại cái khác là được mà” Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi mặt .


      Lúc Tô Mộc Vũ mua đồ ăn, đầu còn có chút đau, phải đau bình thường, bên trong như có thứ gì đó đau đến mơ hồ. Tô Mộc Vũ lắc đầu, nghĩ: Chắc do hôm qua ở ngoài gió lạnh quá lâu.


      Nhớ tới nụ hôn quảng trường tối hôm qua, hai má Tô Mộc Vũ như trẻ, ửng hồng lên.


      Thế nhưng, lại lắm, sau khi chia tay nhau quảng trường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mọi thứ như có ai đó cầm khăn lau qua não , khiến nhớ , chỉ lướt qua trước mắt vài bóng người, như là nằm mơ, cũng nhớ được Phong Kính đưa mình về như thế nào.


      Mà trong giấc mơ, thế nhưng lại nhìn thấy nước mắt Phong Kính, giọt, lại giọt, nóng bỏng rơi xuống, đáp da mặt mình. Chân như vậy.


      Chẳng lẽ, chỉ là giấc mơ?


      Lúc xuống lầu, lại nhìn thấy Tiền Phong. tựa lưng cửa xe, mang theo cả người đầy sương lạnh, toàn thân cứng ngắc, giống như duy trì tư thế này từ rất lâu.


      Tô Mộc Vũ khó hiểu đến, chỉ nhìn thấy bộ dáng Tiền Phong cười hì hì, chưa từng nhìn thấy như vậy… khiến cho người ta khó hiểu.


      làm sao vậy?” Trời xanh, ánh mắt của lại trong suốt như pha lê.


      Thân thể cứng ngắc rốt cục cũng nhúc nhích, đôi mắt đào hoa mang theo tơ máu cong lên, cười, xoa xoa đầu : “Bé con, sao” Nhưng sau đó xoay người keo kính râm, bước vào trong xe, rời .


      lầu, Phong Kín nhìn thấy cảnh này, bấm dãy số “Phong tỏa toàn bộ tin tức tối hôm qua, chút cũng để ấy biết. Mặt khác, tôi muốn Tần gia, trong vòng ba tháng hoàn toàn biến mất khỏi thành phố này!”


      Nháy mắt trong ánh mắt tràn ngập đen tối, nắm tay hung hăng xiết chặt, lòng bàn tay vừa được Tô Mộc Vũ băng bó lại chậm chạp chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ.


      Bé con, xin lỗi.


      Chờ tôi chút thôi, tôi nhất định em.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Đâu đó trong gió, có tiếng người hát…


      như kẻ mù lòa, nên nhận ra ai là người quan trọng


      Mặc dù quen biết nhau, chung đụng sớm chiều, vẫn để mắt đến em


      Đến tận hôm nay, em rời , mới nhận ra quan trọng của em


      Lại càng điên cuồng vì em khi có em bên cạnh


      Muốn khiến em nghe thấy lần, bất luận em ở phương trời nào


      Lại càng thể cho em nghe, có em, còn là


      Tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy, cũng tìm thấy


      bị đơn phá hủy


      Tất cả trong đều là câu hỏi


      Có muộn , nếu em?


      Lưu giữ bóng dáng, lưu giữ tịch mịch


      Thống khổ, buồn bực, cùng chịu đựng


      muốn thời gian quay trở lại


      Trở lại ngày đó, nhất định cho em biết, em


      Muốn khiến em nghe thấy lần, bất luận em ở phương trời nào


      Lại càng thể cho em nghe, có em, còn là


      Tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy, cũng tìm thấy


      bị đơn phá hủy


      Tất cả trong đều là câu hỏi


      Có muộn , nếu em?


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Người đầu tiên phát bí mật là Tô Mộc Tình.


      Ngày đó, Tần Nghị Hằng mỏi mệt về đến nhà, vừa vào cửa, câu cũng chưa nằm dài xuống giường, sau đó, di động vô tình trượt ra khỏi túi. Tô Mộc Tình nhíu mày, cẩn thận nhặt lấy, sau đó mở ra, cẩn thận tra từng tin nhắn của .


      Tối hôm qua là đêm giao thứa, ngay cả nhà cũng trở về. Khúc Quế hôm qua gọi đến sao đưa về nhà chúc tết. Tô Mộc Tình cười lạnh, màn hình điện thoại di động chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của .


      Đột nhiên, bật vào hộp thư thoại, trong nháy mắt đó, cả người đều căng cứng.


      Đây là…


      Tấm hình trong hộp thư chụp lại cảnh dây dưa của hai người, hai người này đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến khiến gắt gao cắn ngón tay của mình như cảm giác đau đớn.


      Nghị Hằng! Tần Nghị Hằng! Các người sao có thể đối xử với tôi như vậy?


      cười, bình tĩnh cười, cười tiếng động, cười đến giống như người điên, lại phát ra chút thanh.


      cắn ngón tay đến bật máu, sau đó thả điện thoại về lại chỗ cũ rồi vào phòng tắm. Chú tâm rửa sạch vết máu, nhìn dòng nước trong suốt dần dần phiếm hồng, khóe miệng của lại nhếch lên cười.


      Sau khi rửa sạch , trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Tần Nghị Hằng, siết chặt đến nỗi Tần Nghị Hằng cũng cảm thấy khó thở.


      từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn thấy vòng tay ôm chặt lấy mình như muốn siết chết người liền cả kinh: “Em… muốn làm gì?”


      Tô Mộc Tình cười cười, lại vô cùng dịu dàng “ có gì. Nghị Hằng, ngủ tiếp qua phía bên kia, nằm trước ngực , dán lỗ tai vào trước lồng ngực.


      Tần Nghị Hằng nhìn thấy Tô Mộc Tình nằm trước ngực mình như con mèo, thở phào cái, nuốt xuống ngụm nước miếng.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Cảnh xuân



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Tuổi còn nữathế mà mười mấy ngày nay bọn họ lại như những con thú quyến luyến gia đình, chỉ loay hoay trong nhà, ngoại trừ đền siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn ra, bước cũng đặt chân ra ngoài, lại càng có kẻ nào đến quấy rầy, giống như thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ.


      Phong Kính dường như thay đổi hoàn toàn, đối xử rất tốt với . Mười mấy ngày nay, Tô Mộc Vũ cảm giác mình hạnh phúc đến bay lên tận chín tầng mây, giống như hạnh phúc cả đời này đều gộp chung vào mười mấy ngày nay.


      Mỗi đêm đều an ổn nằm trong lòng Phong Kính ngủ. Thế nhưng, Tô Mộc Vũ biết vì sao mà rất lâu rồi Phong Kính chạm vào mình. Mỗi lần nghe thấy hơi thở của dòn dập, nhìn thấy ánh mắt lại đậm màu sắc dục vọng, thế mà cuối cùng vẫn hề chạm vào , chỉ dùng sức ôm vào trong ngực, gắt gao ôm lấy.


      Siết chặt như thế khiến Tô Mộc Vũ muốn đứt hơi.


      Thế nhưng bị ôm vào trong ngực như vậy, bên tai đều có thể nghe thấy tiếng tim đập, cảm giác như thế, thoải mái.


      Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi mỉm cười.


      ___________________________________


      Tần Nghị Hằng cho đến tận mấy ngày sau mới nhận ra trong điện thoại của mìnhcó thư thoại như thế.


      Trong đầu giống như bị sét đánh, trở nên hoang mang .


      cuống quít xóa sạch mấy mẩu tin nhắn kia, gấp gáp đến cả tay cũng run rẩy. trán túa đầy mồ hôi lạnh, vào toa-let ném điện thoại vào bồn cầu, vỡ vụn.


      suy sụp ngồi thừ trước bồn cầu, bàn tay gắt gao vò mái tóc mình. nghĩ mãi vẫn ra, rốt cuộc là ai làm, cảnh tượng đêm đó như đèn kéo quân chạy xẹt qua trong đầu, giống như cạm bẫy nhưng vẫn lao đầu vào.


      Giờ này khắc này, trong đầu chỉ có hai chữ… xong rồi.


      Tần Nghị Hằng mấy ngày này trôi qua rất tốt.


      Mặt khác là trong nhà, Tô Mộc Tình như gián điệp, vừa về là theo dõi , ánh mắt kia khiến thấy sợ hãi. tình nguyện tăng ca trong công ty, thế nhưng Tô Mộc Tình lại thay đổi hẳn, mỗi ngày đều mang đồ ăn đến công ty, sau đó chờ đợi cả ngày, giống như ác quỷ ngồi trong phòng làm việc, chờ đợi đến giờ tan việc, sau đó mỉm cười cùng về nhà.


      phải nghĩ đến chuyện nổi giận, thậm chí cả ly hôn cũng nghĩ đến, nhưng chính khiến Tô Mộc Tình ngã cầu thang dẫn đến việc sảy thai. Nhược điểm này bị ta nắm chặt, khiến thể xoay người.


      Về phương diện khác, năm ngày sau đột nhiên cổ phiếu Tần thị rớt giá nghiêm trọng. Những đơn đặt hàng trước kia đều bị từ chối, cả công ty ngừng trượt dốc. Bất luận làm như thế nào, cổ phiếu cũng hề tăng lên dù chỉ chút.


      Tần Nghị Hằng biết, nhất định là có người ở sau lưng chỉnh . Hơn nữa, còn biết người này, rất có thể chính là gã họ Phong kia.


      cắn chặt răng, cúp điện thoại từ công ty mới hủy bỏ đơn đặt hàng, cả người ngã vào ghế dựa, ngẩng đầu lên, toàn thân mỏi mệt. Có người từng hợp tác với lâu năm, bảo đến xin lỗi người ta, cúi thấp cái đầu, xóa bỏ tầng quá khứ.


      Tần Nghị Hằng cười khổ, che mặt: Xóa bỏ? Chuyện này, chỉ sợ thể xóa bỏ được nữa rồi!


      Tô Mộc Tình lại đưa cơm đến, bày bàn đồ ăn bàn làm việc.


      mở đôi mắt to tròn, cười dịu dàng, mang theo vẻ đáng : “ rể, em đến bệnh viện hỏi rồi, bác sĩ bảo em còn trẻ, lần sảy thai trước cũng có ảnh hưởng gì nhiều, em vẫn có thể lại mang thai, chúng ta nhất định nhiều đứa trẻ đáng


      Thế nhưng, trong mắt Tần Nghị Hằng, nhìn đâu cũng thấy khủng bố. tay gạt đổ hết bàn thức ăn, hét lớn: “Tô Mộc Tình, rốt cuộc còn muốn tra tấn tôi tới khi nào hả? đừng có như vậy nữa được ? Coi như tôi xin !”


      Tô Mộc Tình lặng lúc, chuyện, cúi xuống dọn hết mảnh vỡ lại, tiếp tục cười : “ rể, tâm tình tốt sao? Có phải công ty xảy ra chuyện gì ? ra , em có thể chia sẻ giúp , nếu , tối nay em nấu canh cá cho nhé?”


      Cả người Tần Nghị Hằng đều phát lạnh, bước qua bãi chiến trướng, giống như cố sống cố chết chạy ra khỏi văn phòng.


      Có cấp dưới cầm giấy tờ đến báo cáo: “Tổng giám đốc, thư ký giám đốc của Phong Nguyên gọi điện thoại, bảo nếu cuối tháng này, mặt hàng này còn chưa đến, ông ta hủy đặt hàng”


      “Cút!” Tần Nghị Hằng nghe tin đó, cả đầu nhất thời ong ong lên, phiền lại càng thêm phiền. đẩy mạnh cấp dưới ra, vào thang máy.


      Nhất định được, nhất định thể để Tần thị cứ như vậy mà bị hủy diệt trong tay !


      __________________________


      Ba tháng, thành phố S mở rộng về mặt giáo dục.


      Hai bên đường, hoa đào nở rộ, màu hồng nhạt lấm tấm giống như bầu trời đầy sao, gió lạnh thổi mang đến hương thơm ngào ngạt sâu tận tâm hồn.


      Năm trước, buổi triển lãm kia của Ran Marsh hoàn toàn khiến tiếng tăm Tô Mộc Vũ bay xa, danh tiếng “ gốm sứ Thanh Hoa” được cả nước quan tâm.


      vừa bước vào cổng trường thu chú ý của mọi người, những thanh hâm mộ, có vài phần kính nể, thậm chí cả những người trước kia khinh thường cũng còn dùng ánh mắt dè bỉu nhìn . Người học nghệ thuật, đó giờ đều xem thực lực để chuyện, người có thực lực, đều đáng được kính nể.


      Chỉ có thái độ của Chu Hiểu Đồng đối với vẫn hề thay đổi. Tô Mộc Vũ nhìn ấy hô gào chạy đến: “Tiểu Vũ, hình như chị mập lên chút nha, chẳng lẽ tết này chị chỉ nằm với ăn thôi hả?”. ấy cười hì hì khiến Tô Mộc Vũ xấu hổ.


      cũng đúng, trước kia dáng người Tô Mộc Vũ hơi gầy, giống như ăn cỡ nào cũng mập lên nổi, hơn nữa rất hay thức khuya đọc sách, mỗi ngày tan học còn chạy tới phòng triển lãm làm thêm, cho nên ốm rất nhanh. Thế nhưng mấy ngày nay, dường như vô tình có chút thịt, nhìn vào gương cũng thấy da dẻ hồng hào hơn nhiều, giấc ngủ mỗi ngày cũng dài hơn bình thường, thức khuya đọc sách cũng thức được lâu.


      Chẳng lẽ là do thời tiết quá lạnh nên ảnh hưởng tới giấc ngủ?


      Tô Mộc Vũ muốn nghĩ nhiều, vỗ vỗ mặt, lấy sách vở ra, bắt đầu nghe giảng bài.


      Chương trình học từng rất khó khăn với , tại có vẻ như dễ tiếp thu hơn, phần là do cố gắng, phần còn lại là nhờ Phong Kính chỉ điểm những chỗ đáng chú ý. Làm nhà giám định nghệ thuật gốm sứ mang tầm cỡ quốc tế, những lời chỉ điểm của Phong Kính rất đáng quý, chỉ câu của còn có giá trị hơn ngàn lần đọc sách.


      Cửa sổ mở ra,thỉnh thoảng gió thổi tung tấm rèm, mang theo vài cánh hoa đào váo lớp.


      Mùa xuân năm nay, đẹp.


      Thời gian như đứa , nhảy tung tăng bước đến tháng ba, mọi chuyện đều tốt đẹp.


      Tô Mộc Vũ chuyện cùng ông chủ phòng triển lãm, sau đó thay quần áo ra. ngó nghiêng nhìn những tác phẩm gốm mới chuyển đến, Tô Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, ôm chặt bụng.


      “Tiểu Vũ, cháu làm sao vậy?” Ông chủ hoảng sợ vội hỏi.


      Tô Mộc Vũ khoát tay, ý bảo mình có việc gì, nhưng bụng lại trận quay cuồng.


      Ông chủ vội vàng gọi xe đến chở cấp cứu.


      Tô Mộc Vũ chỉ biết vội gật đầu cám ơn, để hai bác bảo vệ đỡ lên xe.


      Xe lái , vẫn hề biết, phía sau mình luôn có ánh mắt, nhìn chằm chằm , như loài rắn độc.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Mang thai?!



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Tô Mộc Vũ nhìn bác sĩ mỉm cười với mình, cả người cứng đờ.


      “Tô tiểu thư, chúc mừng mang thai, đứa bé chỉ mới hai tháng. Bụng đau là do biết mình mang thai nên vận động mạnh, sau này nhất định phải chú ý”


      , mang thai?


      Giờ phút này Tô Mộc Vũ quả như tin được vào tai mình, càng dám tin vào hai mắt của mình, chỉ nghĩ bản thân nằm mơ.


      mang thai sao? Con của Phong Kính?


      Tô Mộc Vũ quả biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, nó giống như niềm vui lớn từ trời rơi xuống, khiến mờ mịt đến biết phải làm sao, khiến biết nên cái gì, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


      muốn cười, nhưng nước mắt lại tràn ra.


      bác sĩ nữ hơn ba mươi tuổi, cũng vừa trải qua sinh nở. ấy cũng nhớ chính bản thân mình hay tin mang thai cũng như vậy.


      “Tô tiểu thư, mau cho cha đứa biết , sau khi ấy biết, nhất định rất vui đó”


      Bàn tay Tô Mộc Vũ siết chặt, dùng sức cười, gật đầu.


      Đúng vậy, muốn cho Phong Kính, lập tức cho Phong Kính, bọn họ có con rồi.


      Tô Mộc Vũ gấp gáp đứng dậy, vội cám ơn với bác sĩ, sau đó ra khỏi phòng khám.


      Vừa ra ngoài, nụ cười mặt Tô Mộc Vũ còn chưa tan, trước mặt đột nhiên xuất hai người.


      Phương Thiệu Hoa và Vệ Nhu Y.


      Phương Thiệu Hoa hôm nay đưa Vệ Nhu Y đến đây kiểm tra định kỳ, lại nghĩ rằng gặp Tô Mộc Vũ, hơn nữa bọn họ vô tình đứng ngoài phòng khám và nghe được tin này.


      Chân mày Phương Thiệu Hoa nhíu lại, sắc mặt Vệ Nhu Y càng tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp kia lại giống như tờ giấy trắng.


      Tô Mộc Vũ cũng nghĩ gặp hai người họ ở đây, nhất thời lại biết nên điều gì.


      “Mộc Vũ…” Vệ Nhu Y cười nhưng gương mặt tái nhợt, đưa bàn tay lạnh ngắt ra, : “Xin… chúc mừng


      Tô Mộc Vũ cắn môi, bàn tay chậm rãi đưa tới: “Cám ơn…”. Còn chưa chạm vào tay Vệ Nhu Y, bị Phương Thiệu Hoa đẩy ra.


      Ánh mắt lạnh như băng của trợn lên, đỡ lấy vai Vệ Nhu Y, mang ấy xoay người rời , giống như vốn dĩ xem Tô Mộc Vũ như kẻ bị bỏ .


      Bả vai bị hất lấy khiến khẽ run. hạ thấp mi, hít sâu hơi, tê rần nơi vai vẫn khiến để ý nhiều.


      Nhưng khi đến cầu thang lầu , lại nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, mình, tựa lưng vách tường, hai tay đút vào túi quần, nhìn là biết đợi , quanh người tràn ngập loại hơi thở hắc ám, khiến cho ai dám đến gần.


      liếc , trào phúng cười: “Sao rồi? Tưởng bản thân mang thai được sao?”


      Tô Mộc Vũ biết Phương Thiệu Hoa từ lúc đầu thích mình, thậm chí… oán hận. Đơn giản là , chắn đường Vệ Nhu Y.


      “Đừng quên, chỉ là người đàn bà từng ly hôn, cho dù mang thai sao? Muốn tiến vào cửa chính Phong gia, quả thực là chuyện buồn cười. cùng lắm cũng chỉ muốn mượn đứa bé này để bán cái gía tốt cho nhà họ Phong mà thôi”


      “Câm miệng cho tôi!” câu này, quả ác độc đến mức tận cùng. Tô Mộc Vũ có tiếp tục nhẫn nhịn cũng nuốt trôi cơn tức này, phẫn nộ vung tay lên.


      làm sao lại có thể sỉ nhục , sỉ nhục tôn nghiêm làm người phụ nữ, người mẹ của !


      Phương Thiệu Hoa bắt được tay , nhíu mày: “Ai cho cái can đảm này? Muốn đánh tôi sao? ả đàn bà biết điều. Còn nữa, cái thai trong bụng kia, chỉ có sinh ra mới biết có phải là cốt nhục Phong gia


      Đồng tử Tô Mộc Vũ co rút, giống như bị bàn tay hung hăng đánh tới, toàn thân đều phát run, nếu có thể, hận thể ngay lập tức liều mạng với .


      dùng lực đẩy mạnh tay ra, dường như muốn tiếp tục nhìn dù chỉ cái nên nghiêng người tránh .


      Trước khi xoay người, còn để lại câu: “Sai lầm của , đừng ảnh hưởng đến người khác. Biết vì sao trước kia chọn ? Đừng luôn tự ình là đúng!”


      Tô Mộc Vũ tựa vách tường, hít thở mạnh, nếu làm như vậy, biết mình có thể thở nổi hay .


      Dưới bụng lại co rút. vội che bụng: Bảo bối, mẹ có chuyện gì, mẹ có chuyện gì.


      Đúng vậy, bởi vì câu của người khác mà dao động bản thân.


      Bởi vì, tại có con của mình, là đứa con của và Phong Kính.


      Lúc ra khỏi bệnh viện, vị bảo vệ kia liền tiến lên hỏi thăm: “Tô tiểu thư, có bị sao ?”. Phong thiếu giao Tô tiểu thư cho bọn họ, nếu Tô tiểu thư xảy ra vấn đề gì, cái mạng của bọn họ coi như xong rồi.


      Tô Mộc Vũ lắc đầu, ý bảo mình có việc gì: “Về nhà, tôi phải về nhà”


      Tô Mộc Vũ ngồi trong xe, lòng bàn tay vỗ về cái bụng còn bằng phẳng, giống như làm như vậy liền có thể cảm nhận được rung động của sinh mạng . nhàng nhắm mắt lại, cười ấm áp.


      Bảo bối, chúng ta bây giờ về gặp cha con, con vui ?


      Rất nhanh có thể gặp được nha.


      Tám giờ tối Phong Kính về nhà, Tô Mộc Vũ ôm sách ngủ gà ngủ gật ghế salon, vừa nghe tiếng cửa mở liền lập tức tỉnh lại.


      Phong Kính đổi dép, đến ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, : “Sao vậy? nghe bảo vệ hôm nay em đến bệnh viện, cảm thấy thoải mái sao?”. Thanh của , ôn nhu như cơn gió , nhàng che chở lấy .


      Tô Mộc Vũ vừa nhìn thấy Phong Kính nhịn được, tựa đầu trong ngực , nắm lấy tay đặt lên bụng mình. Cơ hồ là kích động, khẩn cấp muốn chia sẻ tin tức này cho biết: “Bác sĩ bảo, em mang thai. Chúng ta… có bảo bối”


      Nước mắt rốt cục nhịn được rơi xuống, rơi xuống trước mặt cha của đứa bé trong bụng mình, mang theo cảm ơn, cũng mang theo tràn đầy thương và chờ mong.


      Trong nháy mắt, cả người Phong Kính cương cứng, hốt hoảng.


      “Sao vậy? vui sao?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc hỏi.


      Phong Kính ôm chặt trong lồng ngực, trong giọng giống như có chút nghẹn ngào: “Vui, bé ngoan, rất vui”


      Tô Mộc Vũ an tâm cười rộ lên, cũng biết, người đàn ông lúc nào cũng lãnh đạmvì mà đỏ cả hai mắt.


      Đêm khuya, Tô Mộc Vũ im lặng ngủ. Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng còn mang theo nụ cười, tựa hồ đắm chìm trong cơn mộng đẹp nhất cõi đời.


      ban công, bõng người như con thú độc ngồi dưới ánh trăng lạnh như băng, đôi mắt gắt gao nhắm lại, ngón tay vịn lấy lan can. hề chuyển động, giống như bức tượng điêu khắc, nhưng trwn bứctượng điêu khắc lại xuất những giọt nước mắt.


      Tiền Phong nhận được tin tức, tin nổi. nắm chặt điện thoại trong tay. dám tin, chuyện này rốt cuộc ra nông nổi nào đây? “Kính… Cậu định… làm gì bây giờ?”


      Phong Kính trầm mặc lâu, yết hầu khàn khàn, từng chữ từng câu : “Đứa bé này họ Phong, chỉ có thể họ Phong”


      Mười chữ như hết thẩy, di động kết nối cuộc gọi lâu, cuối cùng hóa thành thanh “Tút…” dài. Tiền Phong giật mình, giống như thông qua điện thoại, có thể nghe thấy thanh rơi lệ của người đàn ông.


      ngước ánh mắt hoe đỏ: Ông trời, ông rốt cuộc tàn nhẫn tới mức nào đây?


      Cho đến hừng đông, Phong Kính tắm rửa sạch , chui vào chăn, gắt gao ôm chặt vẫn nằm trong giấc mộng vào lòng mình.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :