1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch đêm đầu tiên - Vu Thất Thất (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.2
      Editor: SunniePham

      rồi, hôm nay trở lại mà? Nếu quả muốn gặp sớm đuổi ra khỏi cửa rồi, căn bản để vào!

      " tới dây làm gì?" Lê Tử Hâm chủ động hỏi trước, đương nhiên là ý của rất ràng ‘ ràng tôi tùy tiện mà theo đâu’.

      " rồi em biết." nắm lấy cổ tay của Lê Tử Hâm, cố làm ra vẻ thần bí nháy mắt mấy cái.

      chịu nổi, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi loại trò chơi nhàm chán này! Lê Tử Hâm theo Lê Hiên lên taxi.

      Lê Hiên dùng tiếng lưu loát ra cái tên, Lê Tử Hâm kinh ngạc quay mặt sang , đó là khu nhà giáo đường rất có tên tuổi, Lê Tử Hâm nghe được rất ràng, bình thường cũng thường ngang qua nơi này, thỉnh thoảng cũng có thể trông thấy hôn lễ được cửa hành ở trong giáo đường.

      Áo cưới màu trắng, bó hoa xinh đẹp, nghĩ cũng dám nghĩ, tim lại bắt đầu hơi đau, khi đó liền nghĩ tới Lê Hiên, bộ mặt khinh thường của với , đúng, giấy chứng nhận kết hông, như vậy còn chưa thỏa mãn sao? Chẳng lẽ còn trông chờ chúng ta cùng nhau vào lễ đường, mặc lễ phục, bày tiệc mừng?

      Lễ phục, giáo đường. . . . . . Đây đều là hy vọng xa vời với , giống như tình của Lê Hiên với vậy, vừa nghĩ đến nơi này, xe cũng chậm rãi dừng lại..

      Lê Hiên nhìn thấy sắc mặt Lê Tử Hâm của có chút tốt, cũng đoán được sơ sơ ý nghĩ của , là do quá nóng nảy, chỉ sợ mất hứng, lại lần nữa chạy trốn khỏi tay của .

      Lê Hiên chặt bàn tay bé của , lôi kéo xuống xe.

      "Tại sao lại dẫn tôi tới đây?" đôi môi Lê Tử Hâm khép mở chút, hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.

      Lê Hiên mỉm cười, bỏ tay vào trong túi áo, "Tử Hâm, em quên quan hệ của chúng ta sao?"

      "Quan hệ giữa chúng ta? Giữa chúng ta. . . . . . phải sớm còn quan hệ sao?" Lê Tử Hâm khẽ nhíu mày, bổ sung : "Tôi nhớ lúc tôi cũng gửi cho giấy thỏa thuận ly hôn gì đó rồi mà, chỉ cần . . . . . . Đừng !" Chợt nhớ tới cái gì, Lê Tử Hâm ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Lê Hiên.

      Lê Hiên nhìn thấy dáng vẻ và phản ứng của , hài lòng gật đầu cái: " sai, đơn thỏa thuận ly hôn, chỉ có mình em ký tên, nên coi như là có hiệu lực?"

      "Tại sao . . . . . ." trong tim Lê Tử Hâm dân lên cảm xúc khó tả, cố hết sức bình tĩnh, hi vọng có thể đè nén xuống. Lê Tử Hâm nghiêng mặt , cuối cùng cũng đem lời giấu bao lâu nay ra khỏi miệng.

      "Lê Hiên, cần gì làm vậy chứ? Chúng ta buông tha lẫn nhau tốt sao? cần, tôi cũng cần, chúng ta hoàn toàn cũng thế giới, phải sao? Bây giờ hiểu lầm được gỡ bỏ, hổ thẹn với tôi, tôi hiểu nhưng mà. . . . . . Tôi muốn bởi vì đối với tôi có áy náy mà trói buộc bản thân mình, tôi có thể buông tay để cho . . . . . ."

      " cách khác, em vẫn còn thích, có đúng hay ?" Lê Hiên chút úp mở nào trực tiếp mở miệng hỏi ra câu này.

      Lê Tử Hâm cắn chặt môi dưới, trả lời, ra dù có chấp nhận, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều việc, vẫn giống như chúng ta tưởng tượng, sao có thể là quên là quên, nghĩ nghĩ, đây?

      Lê Tử Hâm đối với Lê Hiên cũng chưa hoàn toàn quên, điều này là thể nghi ngờ, chỉ là. . . . . . muốn trở về, có thể trở về hay sao?

      "Tử Hâm!" Lê Hiên thấy mở miệng, ngược lại gấp gáp, tiến lên bước, quỳ chân đất, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn sớm chuẩn bị xong.

      “Mặc dù loại hình thức này hơi thô sơ chút, nhưng cảm thấy rất được, cho dù như thế nào nữa, chỉ cần nó biểu đạt ra tâm ý của là tốt rồi. Tử Hâm, em còn nhớ lời tối hôm qua với em chứ? Mặc dù đối với em quả cảm thấy áy náy, nhưng cũng phải vì điều này mà bắt ngàn dặm xa xôi tới đây. Đến Canada muốn tìm em là có lý do! Nếu như đối với em mà có áy náy chỉ cần bồi thường cho em là được, có thể cho em số tiền lớn, thậm chí là cho em ít cổ phần của công ty, còn cái khác nữa… Thế nhưng đây phải là điều muốn. Tử Hâm, em, có lẽ so với việc em có lẽ em sớm hơn rồi, phải tìm lý do cho bản thân, nhưng là như vậy, cho nên mới tức giận, châm chọc em, tổn thương em, chỉ là bởi vì sợ, sợ em chỉ vì tiền mà chọn ở bên cạnh ! Nếu như có thêm cơ hội nữa, Tử Hâm, cầu xin em cho thêm cơ hội, am hãy gả cho !”

      Lê Hiên từ trong hộp nhẫn cẩn thận từng li từng tí lấy ra chiếc nhẫn, đưa lên ngay ngón tay út của Lê Tử Hâm.

      có cự tuyệt! Gương mặt Lê Hiên căng thẳng cuối cùng cũng lên vẻ tươi cười, thể , cho dù là ở vào thời khác như vậy cũng biết được cái gì gọi là sợ, sợ Lê Tử Hâm hề thương nữa, sợ Lê Tử Hâm bởi vì từng bị tổn thương mà rời khỏi , sợ rất nhiều, nhưng đều là bởi vì Lê Tử Hâm.

      Lê Tử Hâm nhàng nhếch môi dưới, biết mình là tên ngốc, cho nên vẫn còn bị Lê Hiên dùng lời ngon tiếng ngọt bắt nhốt, cúi đầu nhìn người vẫn còn quỳ chân ở dưới đất, tuyết trắng phau đất cũng bị đầu gối của đè ép, vội vàng kéo tay , “Mau dậy ! Để cho người khác nhìn thấy rất kỳ đó!”

      Lê Tử Hâm dùng sức, Lê Hiên đứng dậy, lộ ra dáng vẻ vô cùng nhõm: “Có người nhìn sao? Vậy để cho họ nhìn , cầu hôn có cái gì tốt, chờ chúng ta trở về nhà chúng ta cử hành hôn lễ? Kiểu Trung Quốc được , hay là kiểu phương tây? Bằng kiểu Trung Quốc làm lần, kiểu tây phương làm lần, đúng rồi, biết bên cái gia tộc đó có quy định gì nữa . Hoặc là du lịch kết hôn…”

      “Này! nghĩ quá nhiều hay !” Lê Tử Hâm nhíu mày hỏi, nghĩ tới sau này già rồi, biết Lê Hiên có trở thành người nhiều lời hay ?

      “Phải ha, những thứ này nha, chờ chúng ta sau này lại nữa, bây giờ có chuyện vô cùng quan trọng!” Lê Hiên nhướng mày, cười tiếng, trong nụ cười có ít mùi vị gian tà.

      Lê Tử Hâm muốn , mặc dù như vậy quả rất tuấn tú…, nhưng mà điều này làm cho có chút nho lo lắng, quả nhiên còn chưa kịp ra Lê Hiên dã dùng hành động để chứng tỏ chuyện bây giờ quan trọng nhất chính là gì rồi.

      Ôm bảo bối của mình vào trong ngực, nhàng giữ chặt cằm của , nâng gương mặt lên, Lê Hiên hôn lên đôi môi đỏ mọng cua Lê Tử Hâm.

      “Ưm…” Lê Tử Hâm ý thức mà nắm chặt vạt áo của khẽ hừ tiếng.

      Nụ hôn này của Lê Hiên vừa sâu lại vừa trằn trọc triền miên, trong lòng ngừng vui mừng, cũng may tất cả đều còn kịp, tất cả đều quá trễ, người cũng là người vẫn còn chờ đợi .

      Xuân về hoa nở, mùa xuân năm thứ hai, cuối cùng Lê Tử Hâm cũng lay chuyển được Lê Hiên, đành phải tạm ngừng việc học ở Canada cùng Lê Hiên quay trở về nhà họ Lê.

      Đến nay vẫn cứ nhớ, khi mới vừa về tới nhà Tạ Tú Quyên và Lê Diệu Hoa nhiệt tình đón tiếp , khi đó mới chân chính cảm nhận được, cái gì gọi là gia đình ấm áp.

      Ánh nắng ấm áp chiếu xạ ở người trải dài xuống cỏ, là rất ấm áp.

      Lê Tử Hâm có chút lười biếng nằm mặt đất, ý thức dần dần bay xa, đột nhiên môi lại có đôi môi khác phủ lên, làm rất nhanh liền đoán được người đó là ai, khóe môi tự chủ được làm lên nụ cười nhạt, chậm rãi mở mắt ra.

      “Sao lại hôn lén em?” giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Lê Hiên.

      Lê Hiên đưa tay ôm vào trong ngực của mình, in lên trán của nụ hôn, nhìn dáng vẻ tức giận phồng má là rất đáng , hận ăn vào bụng ngay lập tức, nghĩ như vậy Lê Hiên có chút quy củ nào tay trượt đến bên eo của chuẩn bị bóp lại bị Lê Tử Hâm đè lại.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.3

      Editor: SunniePham

      "Này, hôm nay dẫn em tới đây chính là vì chuyện này sao! là tên sắc lang tà?" bất mãn dùng sức vỗ lên đầu Lê Hiên cái, Lê Tử Hâm từ trong lòng nhảy ra ngoài, đứng lên, phủi đóng cỏ khô người của mình.

      Lê Hiên cũng đứng dậy theo, Lê Tử Hâm tự nhiên tiến lên, giúp phủi đống cỏ khô người.

      Lê Hiên cười cười đưa tay ôm bả vai của , "Vợ của rất dịu dàng."

      "! là nhàm chán!" Tuy trong miệng Lê Tử Hâm như thế, nhưng sức lực đẩy đến mực đập con muỗi cũng chết.

      Đầu ngón tay Lê Hiên nhàng lướt qua gương mặt của , nghiêm túc nhìn , " tốt, Tử Hâm, đây chính là chuyện làm đúng nhất đời này. sợ là mang được em trở về, *************** tưởng tượng ra, nếu như ban đầu em cần nữa, biết phải làm thế nào."

      Lê Tử Hâm lắc đầu cái, đưa ra vuốt lấy bàn tay của ôm lấy mặt của mình, "Đừng mấy chuyện này nữa, ra chuyện lúc trước tất cả thể trách được, chúng ta ai cũng phải chịu nữa trách nhiệm."

      "Được, những chuyện này nữa." Lê Hiên buông ra, câu: "Đứng ở chỗ này chờ … đợi lát nhé."

      "Này, lại định làm gì đó?" Lê Tử Hâm bất đắc dĩ nhìn chạy xa, vẫn nhịn được mà nở nụ cười.

      Sao lại phát sớm tính tình của Lê Hiên nhỉ. thích làm nũng chơi đùa, giống như đứa bé vậy, giống như người đàn ông đối chọi gay gắt lúc đầu mình gặp.

      Lắc đầu cái, Lê Tử Hâm thầm trách cứ mình, sao cứ nghĩ tới những chuyện kia chứ, bây giờ rất tốt mà, những chuyện của quá khứ cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cần để ý.

      "Tử Hâm!" Lê Hiên đứng ở cách đó xa gọi .

      Lê Tử Hâm chăm chú nhìn, trong giây lát tim của dường như muốn ngừng đập.

      Trong tay Lê Hiên cầm con diều màu tím hình con bướm, cố ý làm ra giọng điệu như đứa trẻ: "Có muốn chơi với hay ?"

      Lê Tử Hâm hít sâu hơi, có tần sương mù nổi lên ngay vàng mắt của , có quên, chẵng nhưng còn nhớ. . . . . . mà nhớ tất cả, mặc dù khi đó còn , nhưng lại nhớ rất .

      Lê Hiên cầm diều về phía của , lại thấy đứng ngay tại chỗ, chậm chạp lời nào, cũng có chút đau lòng đưa tay kéo , giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

      Lê Tử Hâm lắc đầu cái, có lên tiếng, chỉ là đưa tay ôm lấy Lê Hiên, tiếp đó nắm lấy con diều: "Em ngờ lại còn nhớ."

      Lê Hiên đưa tay sờ sờ mặt của : "Bé ngốc, sao em lại khóc? Em nhớ dĩ nhiên cũng nhớ, còn có. . . . . ."

      "Cái gì?" Vì thể diện nên mới có khóc, Lê Tử Hâm ngồi thẳng lên đối mặt cùng với Lê Hiên.

      "Nhắm mắt lại !" Lê Hiên ra lệnh.

      Lại là câu này? Lê Tử Hâm khỏi liếc nhìn cái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

      " món đồ muốn tặng cho em." thanh Lê Hiên từ phía sau vang lên, Lê Tử Hâm biết vòng qua sau lưng của mình.

      "Mở mắt ra !" Lê Hiên cúi đầu, ở sát bên tai của , thanh của tràn đây ma mị và sức quyến rũ, cho tới hôm nay vẫn làm cho luôn mặt hồng tim đập như cũ.

      chậm rãi mở hai mắt ra, Lê Tử Hâm thấy sợ dây chuyền màu tím đung đưa ngay trước mắt mình, hoảng hốt mốt chút muốn xoay mặt về phía sau nhưng lại bị Lê Hiên đè lại.

      "Để giúp em đeo nó vào." Lê Hiên giúp Lê Tử Hâm đeo sợ dây chuyền.

      Lê Tử Hâm vẫn có chút hoảng hốt như cũ, lấy tay sờ sờ sợ dây chuyền lành lạnh cổ mình, nước mắt cuối cùng kìm được mà rơi xuống, khóc : "Lê Hiên, vẫn còn nhớ sao? Sợ dây chuyền màu tím này là vào sinh nhật của em,
      và ông nội cùng nhau tặng nó cho em, cho nên đối với em mà , nó rất quan trọng, rất quan trọng, dù nó đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nó đối với em mà , nó chính là bảo vật vô giá.”

      Lê Hiên có chút đỏ mặt, sờ sờ mũi mình, : “ xin lỗi, Tử Hâm, sợi dây chuyền này phải sợi đó, nghĩ rất nhiều biện pháp rồi nhưng vẫn tìm được, cho nên… mới làm vậy, cảm thấy nó rất giống rồi…”

      Lê Tử Hâm cười cười, đưa tay che môi của lại, lắc đầu cái, “Điều này cũng rất tốt, là cả hai đều rất giống nhau.”

      Lê Hiên đưa tay ôm chặt, thở dài hơi sâu, “Cuối cùng cũng hiểu vì sao ông nội lại lập ra bản di chúc đó, nhất định phải bắt cưới em mới được, thế gian này tại sao lại có người con thương tới như vậy! Cho tới bây giờ cũng chưa từng dám tưởng tượng qua.”

      Lê Tử Hâm khẽ nheo cặp mắt lại, bị Lê Hiên ôm trong ngực ấm áp, khẽ cười đáp lại: “Em cũng .”

      [Hồi cuối]

      “Em rất khó chịu…” Lê Tử Hâm nằm ở giường, sờ sờ bụng, xoay mặt liếc mắt nhìn người bên cạnh, nhịn được mà chu mỏ ra.

      “Tử Hâm ngoan, có bảo bối chính là như vậy, tượng nôn nghén là chuyện bình thường thôi, nhịn chút, nhịn chút là tốt rồi.” Lê Hiên đưa tay sờ sờ cái trán của Lê Tử Hâm, có chút đành lòng.

      Ban đầu biết được Lê Tử Hâm và mình cả ngày luôn thương lẫn nhau, cuối cùng cũng có thai, đó là kết tinh của hai người bọn họ, cả người hưng phấn vô cùng.

      Nhưng mà sau đó bọn họ liền phát vấn đề rất lớn, đó chính là phản ứng có thai của Lê Tử Hâm biểu vô cùng ràng, nôn nghén gì, đó coi như là chuyện thôi. Điều nghiêm trọng hơn chính là tính tình của .

      “Lê Hiên, phiền quá à!” Lê Tử Hâm đưa tay kéo qua Lê Hiên nhích lại gần mình, vỗ vỗ , buồn cười : “Lê Hiên, em ? , bây giờ cái gì em cũng được làm, cả ngày chỉ có thể nằm ở giường và việc dạo, còn lại chính là ăn cơm và ngủ. Oa oa… Có phải em rất vô dụng hay , ra ngoài tìm người phụ nữ khác ?”

      Lê Hiên xấu hổ nhìn màn rối rắm trước mặt này, rồi lại bởi vì có chút phát phì mà khuôn mặt nhắn lại càng trở nên đáng hơn, làm cho nhịn được hô to oan uổng ở trong lòng.

      “Bảo bối, sao dám chứ? Người nhất chính là em mà, những người phụ nữ khác căn bản là để vào mắt. Em cần suy nghĩ lung tung, chỉ còn lại mấy tháng, em cố chịu khó ở trong nhà, chờ tới lúc sanh con xong cái gì cũng có thể làm rồi.” nhất. Lê Hiên đưa tay sờ sờ cái trán , sau đó in lên đó nụ hôn.

      Lấy được chút trấn an, Lê Tử Hâm cũng tạm thời suy nghĩ miên man nữa.

      “Lại buồn ngủ rồi phải ?” Cũng may sau khi Lê Tử Hâm mang thai, đặc điểm lớn nhất chính là càng thích ngủ, Lê Hiên thở phào nhõm, ít nhất là sau khi ngủ suy nghĩ lung tung nữa, hoặc là gây phiền toái cho mình.

      Mơ mơ màng màng gật đầu cái, Lê Tử Hâm có chút tính trẻ con kéo tay Lê Hiên.

      Lê Hiên mỉm cười nhìn vợ ở trong lòng của mình, trong lòng ngừng có dòng điện ấm áp tràn lan, ngón tay lơ đãng xẹt qua cái bụng nhô to của .

      khó tưởng tượng, nơi này có đứa bé thuộc về bọn họ.

      Bỗng nhiên có cảm giác bên trong có chút động tĩnh, Lê Hiên mở to cặp mặt, bày ra dáng vẻ thể tin được, đợi phản ứng lại nó lại tiếp tục.

      Con của bọn họ động! Lê Hiên vô cùng vui mừng, rồi lại sợ mình ngạc nhiên quá mức mà quấy rầy mộng đẹp của Lê Tử Hâm.

      Lê Hiên kéo tay của , để cho cùng mình mười ngón tay đan xen vào nhau, rồi nhàng hôn lên đầu ngón tay của cái, trong lòng thầm lẩm bẩm, ông nội lời thề của con, con có quên, xin người hãy yên tâm, mặc dù quá khứ con từng làm chuyện có lỗi với ấy, nhưng sau này tuyệt đối , con bảo vệ ấy tốt! Hơn nữa sắp tới con càng cần phải bảo vệ chỉ có mình Tử Hâm, còn có đứa bé của chúng con.

      Lê Tử Hâm thoáng giật giật, cũng biết có phải cảm nhận được lời thề của Lê Hiên hay , lông mày vẫn nhíu chặt lại cuối cùng cũng giãn lỏng ra, trong miệng vô ý thức giọng nỉ non: “Lê Hiên…”

      Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời rực rỡ, bên trong nhà phòng đầy ấm áp, nhà, cuộc sống tốt đẹp nhất, chính là như vậy.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Oaaaa truyện hay quá! Cuối cùng cũng hoàn rồi :038::038::038::yoyo55::yoyo55:

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :