1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch đêm đầu tiên - Vu Thất Thất (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.2
      Editor: SunniePham

      Từ đầu tới cuối Lê Tử Hâm cũng hiểu rốt cuộc là mình thiếu Lê Hiên cái gì, chỉ là hiểu , muốn giữ lại được món đồ duy nhất của ông nội cho dù là cách gì cũng làm được, đỡ phải để cho mọi ngươi hao tâm tổn sức.

      "Chẳng qua chúng ta chỉ là vợ chồng danh nghĩa mà thôi, cũng nên tự lượng sức mình, đừng có suy nghĩ cái gì lung tung, cũng cần vọng tưởng tôi để ý tới . có quyền lợi quản chuyện riêng tư của tôi, và dĩ nhiên tôi cũng có quyền lợi quản chuyện riêng của ."

      Lê Hiên vuốt tay, lời vô cùng nhàng.

      Lê Tử Hâm lạnh nhạt gật đầu cái, đương nhiên là có suy nghĩ nhiều, "Vậy sao? Vậy tốt, tôi hiểu rồi, di chúc của ông nội muốn chúng ta ở chung nữa năm trở lên, điều nay cần phải lo lắng, vốn dĩ là ở trong nhà này, tôi cũng ở nhờ nhà họ Lê, vậy cũng coi như là ở chung rồi."

      Lê Hiên hơi kinh ngạc với khi Lê Tử Hâm lại có thái độ như vậy với , trong lòng có loại cảm giác bực bội ra được.

      "Ha ha, quả nhiên là người rất thức thời. Mục đích đạt được, bây giờ lại bày ra sắc mặt này với tôi rồi sao!" Lê Hiên vẫn nhịn được mà lên tiếng châm chọc.

      "Mặc kệ thế nào, hay là cảm thấy sao nữa, thị mọi chuyện cứ như vậy ." Lê Tử Hâm đứng dậy, về phòng của mình.

      Lê Hiên có chút nóng nảy mà đá chân tới chỗ Lê Tử Hâm vừa ngồi, người phụ nữ này, luôn dễ dàng thay đổi cảm xúc của .

      Lê Hiên xoay người ra cửa, cảm thấy có lẽ mình nhìn thấy ta tâm trạng tốt hơn.

      "Sau vậy? Bây giờ cậu là đàn ông có vợ rồi, sao lại có thể tùy hứng mà chạy tới chỗ này chứ?" Liêu Gia Kỳ cố nén cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lê Hiên.

      Lê Hiên nhịn được mà ngẩng đầu liếc nhìn cái, sau đó đẩy tay của ra.

      Lý Tường Vĩ vẫy vẫy tay, với Liêu Gia Kỳ: "Cậu ấy đúng là đàn ông có vợ nhưng vẫn chạy loạn chơi bời, mấy tháng nay đều ở bên ngoài lêu lỏng chơi bời có thèm về nhà đâu. Xin hỏi Lê Hiên tiên sinh, bộ Lê phu nhân tí oán trách nào với ngài hay sao?"

      Lê Hiên nhíu mày, ly rượu trong tay "bịch" tiếng được đặt bàn, "Hai người các cậu. Có phải là quá nhiều lời rồi !"

      Kể từ hôm và Lê Tử Hâm làm thủ tục đăng ký kết hôn xong. Sau đó tức giận mà bỏ , liên tiếp mấy tháng nay cũng có bước qua cửa chính nữa bước.

      Lê Hiên cũng biết đến tột cùng là mình ầm ĩ cái gì, ra cũng cần liên tiếp bày ra dáng vẻ muốn về nhà. ràng là người phụ nữ kia sớm thỏa thuận với , cả hai can thiệp vào cuộc sống của đối phương.

      Cũng lâu vậy rồi biết là cuộc sống ở nhà của Lê Tử Hâm trôi qua thế nào. . . . . . Trong đầu chợt lên ý tưởng, sau đó ngay lặp tức Lê Hiên khỏi giật mình trong lòng, thầm cười nhạo ý tưởng ngu xuẩn của chính mình.

      Nhìn thấy Lê Hiên đứng dậy, Liêu Gia Kỳ và Lý Tường Vĩ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hỏi: "Cậu muốn đâu?"

      Lê Hiên có chút phiền não, cào cào tóc của mình: "Về nhà."

      "Ơ, lương tâm trổi dậy rồi sao, về nhà bồi vợ mình à?" Lý Tường Vĩ nhịn được mà chế nhạo câu, quả nhiên ngay lặp tức liền nhận được ánh mắt xem thường của Lê Hiên.

      còn muốn mở miệng thêm cái gì nữa nhưng lại bị Liêu Gia Kỳ kéo lại: "Thôi, cậu mau trở về xem chút , cho dù cậu nghĩ tới cảm nghĩ của vộ cậu, nhưng cũng nên về với cha mẹ mội tiếng. Nếu họ rất lo lắng."

      Lý Tường Vĩ bĩu môi, nhìn bóng lưng của Lê Hiên rời . Cuối cùng vẫn nhịn được mà cười phá lên.

      "Liêu Gia Kỳ, câu xem Lê đại thiếu gia lần này có tính làm hay ?" bĩu môi, dùng cằm chỉ chỉ ly rượu bàn, "Cậu ấy ngay cả rượu cũng còn chưa uống xong bỏ , có cần gấp gáp tới vậy ?"

      Liêu Gia Kỳ lắc đầu cái, "Thôi , cậu cũng nên suy nghĩ tốt vấn đề của mình . Còn Lê Hiên gì nữa. . . . . ." Với cái loại tính cách chán ghét của , hi vọng là xuất sai lầm gì quá lớn.

      "Tiểu Hiên rốt cuộc chạy đâu! Cũng hơn ba tháng rồi, lần cũng thèm trở về." Dáng vẻ của Tạ Tú Quyên lo lắng, len lén liếc Lê Tử Hâm ngẩn người ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào TV.

      ra căn bản bà phải là lo lắng cho an toàn hoặc là vấn đề khác của Lê Hiên. Từ Lê Hiên được nuôi dưỡng ở nước ngoài, trời sanh tính cũng thuộc về loại phóng khoáng kềm chế được, nhưng khi có chuyện lớn cũng rất biết chừng mực. Cho nên bà và chồng bà cũng quản gì, mặc dù Lê Hiên rất thích chơi đừa, nhưng ở khắp đều biết gò bó mình rất tốt về mọi mặt. Vì vậy cho dù ở bên ngoài mấy tháng, thậm chí là hơn nửa năm về nhà, đó cũng là chuyện bình thường.

      Chỉ là. . . . . . Lần này hề giống nhau, biết là Lê Tử Hâm có suy nghĩ gì khác hay .

      "Dì à, dì cần quá lo lắng, Lê Hiên có chuyện gì đâu, ấy luôn luôn như thế mà, phải sao?" Lê Tử Hâm cười thản nhiên.

      Đối với Lê Hiên, còn có thể có hy vọng xa vời gì đây? về nhà cũng tốt, rất nhanh qua nữa năm, lúc đó có thể chân chính mà buông tay.

      "Tử Hâm. . . . . . ra lại, nhà họ Lê phải xin lỗi con." Tạ Tú Quyên kéo tay Lê Tử Hâm, nhịn được mà thở dài tiếng, cũng chỉ là ở chung có mấy tháng, nhưng bà lại rất dịu dàng và quan tâm săn sóc Lê Tử Hâm. , nếu như so với việc Lê Hiên ở bên ngoài trêu chọc những người phụ nữ đứng đắn kia bà lại thích Lê Tử Hâm hơn, người con dâu vừa đáng lại dịu dàng.

      "Đến cuối cùng dì cũng hiểu, tại sao ông nội của Lê Hiên cứ nhất định phải ép hai đứa ở chung chỗ." Trong mắt Tạ Tú Quyên tràn đầy dịu dàng, vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Tử Hâm.

      Lê Tử Hâm lắc đầu cái: "Dì cần như vậy, tất cả. . . . . . vẫn là nên nghe theo Lê Hiên, chờ đến đúng lúc, con. . . . . ."

      "Phu nhân, tiểu thư Tử Hâm, thiếu gia trở về." đợi Lê Tử Hâm xong, chú Trương vào thông báo mặt đều lên nét cười.

      "Lê Hiên. . . . . . trở về?" Lê Tử Hâm theo bản năng mà quay mặt , ngó về phía cửa, Lê Hiên bỏ tay vào trong túi quần, chậm rãi từ bên ngoài vào.

      "Tiểu Hiên, cuối cùng con cũng chịu trở về!" Tạ Tú Quyên vội vàng đứng lên, tới kéo con trai của mình.

      Lê Tử Hâm vẫn ngồi ở ghế sa lon như cũ, có động tĩnh gì quá lớn, chậm rãi xoay mặt về chỗ cũ, muốn tiếp tục nhìn Lê Hiên.

      Lê Hiên khỏi nhíu mày lại, bước hai bước tới trước mặt Lê Tử Hâm: "Sao vậy. Nhìn thấy tôi trở về, hài lòng sao?"

      Lê Tử Hâm nhìn , thoáng sửng sốt chút, rồi : " có cái gì mà hài lòng hay hài lòng. Dù sao có mặt ở đây hay , chẳng phải đều giống nhau sao?"

      "Đây chính là thái độ đối với chồng của mình sao? Hả?" Lê Hiên khom lưng xuống, gương mặt kề sát vào mặt của Lê Tử Hâm.

      Lê Tử Hâm dừng lại trong chốc lát, sao đó xoay mặt chỗ khác: "Chồng? Tại sao tôi cảm thấy. . . . . . từ này ra từ trong miệng của . . . . . . có chút buồn cười."

      "Buồn cười?" Lê Hiên ngờ tới, vừa mới về nhà nhìn thấy dáng vẻ lạnh lẽo của . đưa tay nắm lấy cằm của , xoay mặt lại đối diện với mình: "Nhìn tôi."

      Lê Tử Hâm nhịn được mà nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào , hề có chút sợ hãi nào.

      "Tiểu Hiên, Tử Hâm, đừng như vậy." Tạ Tú Quyên đứng ở bên, thấy dáng vẻ hai người đối chọi gay gắt với nhay, lặp tức vội vàng khuyên can: "Tiểu Hiên, con trở lại tốt rồi, gần đây cha của con luôn bận rộn chuyện của công ty. chừng bảo còn trợ giúp, chỉ sợ là con đống lớn chuyện phải giải quyết."

      Lê Hiên buông tay nắm cằm của Lê Tử Hâm ra, gật đầu với Tú Quyên cái, đối với mẹ của mình, thể quá bất kính.

      Lê Tử Hâm từ ghế salon đứng dậy, với Tạ Tú Quyên: "Dì, con về phòng trước đây."

      "Đợi lát nữa ăn cơm luôn, Tử Hâm, con . . . . ."

      "Dạ cần đâu, con đói bụng, dì và Lê Hiên cùng nhau ăn ." Lê Tử Hâm cố gắng bình phục lại trái tim đập loạn trong ngực của mình, xoay người trở về phòng.

      nhận thức rất tệ, ở dưới tình huống như vậy, nhìn thấy Lê Hiên lâu gặp, vậy mà còn khẩn trương đến vậy, chồng gì? cảm thấy rất buồn cười, đặc biệt là từ trong miệng Lê Hiên nghe được từ đó, là rất buồn cười.

      Ngồi ở bên giường, Lê Tử Hâm lắc đầu, cố gắng thu lại suy nghĩ của mình, hình như là kể từ lúc bắt đầu vào ở trong nhà họ Lê, luôn thích ngẩng người, suy nghĩ lung tung. Mà tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.

      "Lạch cạnh" tiếng, đó là thanh của khóa cửa. Lê Tử Hâm đưa lưng về phía cửa thân thể nhịn được mà trở nên cứng ngắc, là ai? Lê Hiên sao?

      "Sợ tôi vào tới vậy sao?" thanh bất cần đời vang lên trong phòng, sau đó là tiếng đóng cửa lại, Lê Hiên đóng cửa lại rồi.

      Lê Tử Hâm xoay người lại nhìn .

      Nhìn thấy gương mặt của tràn đầy cảnh giác, trong lòng Lê Hiên càng thêm vui.

      " phải là muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi xuất trước mặt rồi, cùng đừng quên quan hệ bây giờ của chúng ta." Lê Hiên cười lạnh tiếng, đưa tay sờ lên gương mặt trắng nõn trơn mềm của Lê Tử Hâm.

      Lê Tử Hâm bị động tác của làm cho cả người trở nên cứng ngắt, bắt đầu đứng ngồi yên.

      " , chúng ta quấy nhiễu cuộc sống của mỗi người!" Lê Tử Hâm thoát được bàn tay của , cho nên chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở.

      "Đúng, tôi rồi, chúng ta quấy nhiễu cuộc sống riêng của mỗi người, cho nên. . . . . . bây giờ tôi muốn thế nào, có quyền lợi , phải sao?"

      Người này hề phân biệt đúng sai! Lê Tử Hâm mở to hai mắt, cuối cùng xoay đầu , muốn cho Lê Hiên đụng vào.

      Sao vậy, muốn cho đụng vào sao? Lê Hiên hừ tiếng, nhanh chóng cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại khéo léo của .

      "Ưm. . . . . ." Lê Tử Hâm hoàn toàn nghĩ tới Lê Hiên làm như vậy, giùn giằng muốn đẩy ra. Nhưng đôi tay Lê Hiên giữ lấy hai vai của chặt, sức lực của con dĩ nhiên là làm lại , hơi dùng lực, đẩy ngã xuống giường.
      HẾT CHƯƠNG 7

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1
      Editor: SunniePham

      "Ưm. . . . . . Để. . . . . ." Mặc dù Lê Tử Hâm biết mình đánh lại , nhưng lại vẫn ra sức phản kháng như cũ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hàm răng của dùng sức hung hăng cắn mạnh vào môi dưới của Lê Hiên cái.

      Chỗ thịt non yếu ớt ở môi của Lê Hiên bị hung hăng cắn mạnh, làm tổn thương vào bên trong, vì vậy tự nhiên cũng buông lỏng ra đồng thời cũng che miệng lại, trong mắt tràn đầy lửa giận mà : " làm cái gì vậy!"

      "Tôi làm gì, ngược lại tôi muốn hỏi .... rốt cuộc muốn làm cái gì? phải là chán ghét và hận tôi sao? Tại sao còn nhiều lần làm ra chuyện như vậy đối với tôi? Lần đó bị hạ thuốc tôi tính, nhưng lần đầu tiên ở trong quán bar nhục nhã tôi coi là cái gì? Lần này lại coi là cái gì?" Lê Tử Hâm cũng bị hành động giải thích được của chọc giận, cảm thấy mình càng ngày càng hiểu nổi Lê Hiên rồi, người đàn ông như vậy đến cuối muốn phải làm sao?

      Lê Hiên hít sâu hơi, nhưng nhanh giải thích với , bởi vì ngay cả mình cũng cảm thấy khó mà giải thích được hành động đột ngột vừa rồi của chính mình.

      quen nhìn đối với mình lạnh nhạt như vậy, trêu tức cũng chỉ là vì tiền của thôi, thế nào, bây giờ chỉ mới đụng vào chịu rồi sao?

      " phải chuyện gì cũng làm rồi sao? còn giả trong sạch làm gì nữa, chẳng lẻ nhớ chuyện ân ái của hai chúng ta sao? phải là cũng rất thoải mái sao? Còn cố gắng giả mù sa mưa làm cái gì, hay tôi tình nguyện có cái gì tốt?" Lê Hiên lau đôi môi của mình, cảm thấy mùi máu tươi nhè tràn ra ở trong miệng.

      "Cút ra ngoài!" Gương mặt Lê Tử Hâm đỏ lên, rống lớn với , người đàn ông như vậy, đến cuối cùng còn phải tổn thương bao nhiêu lần nữa mới bằng lòng đây?

      Lê Hiên hung hăng trừng mắt nhìn , sau đó xoay người khỏi, lúc ra còn quên dùng sức đóng cửa mạnh.

      Lê Tử Hâm ngồi ở chỗ đó, hít sâu vài cái để điều chỉnh lại hô hấp của mình, càng ngừng tự với mình, nhẫn nại là tốt rồi, chỉ còn vài tháng thôi. Đúng vậy, mấy tháng nữ là tốt rồi, lúc đó có thể lặp tức rời khỏi nơi này, rời khỏi .

      Sau khi hai người trải qua đêm hôm đó cả hai khi đối diện với nhau càng thêm chán ghét, quan hệ của hai người thởi cũng trở nên kém vô cùng.

      Thái độ của Lê Tử Hâm là thờ ơ, ít nhất bên ngoài mặt là như thế. Còn Lê Hiên, sau khoảng thời gian trở về nhà sau đó đều bị Lê Diệu Hoa kéo tới công ty vội trước vội sau, đương nhiên là do ông cố ý muốn để cho tiếp quản.

      Cũng chính vì vậy mà Lê Hiên và Lê Tử Hâm cũng ít có cơ hội có thể chạm mặt nhau.

      Lê Hiên quen thuộc mọi mặt trong công ty, nhưng lại có điều làm cho nghĩ thông được, đó chính là cha đến nay vẫn để cho tiếp xúc các vấn đề liên quan đến tài chính của công ty.

      Đây rốt cuộc là tại sao? Vấn đề tài chính đối với mỗi công ty mà nó là việc rất quan trọng, tại sao cha của cho đến bây giờ chưa từng với về vấn đề này? Có phải là bên trong xảy ra vấn đề gì hay ?

      Lê Hiên nghĩ đến điều nay, cuối cùng cũng vẫn nhịn được đưa tay cầm điện thoại được đặt bên cạnh lên, trực tiếp bấm vào số nội bộ: "Bí thư Ngô, giúp tôi nối điện thoại với phó tổng Vưu."

      Vì Lê Hiên bước vào công ty với thân phận tổng giám đốc, nhưng trong lòng tất cả mọi đều biết thân phận của Lê Hiên. Cũng hiểu sau này nhất định là ông chủ của họ, cho nên phần lớn ai dám thờ ơ với .

      Phó tổng giám đốc Vưu bây giờ chính là cấp dưới của , ông cũng cẩn thận từng li từng tí làm việc cho Lê Hiên.

      "Xin hỏi, tổng giám đốc có gì muốn dặn dò sao?" Ông lễ phép hỏi, dĩ nhiên là ông cũng làm việc đúng chừng mực xu nịnh gì hết.

      "Tôi muốn biết tình hình tài chính của công ty. Ông có thể đưa cho tôi xem được ?" Thân phận của là tổng giám đốc, cho nên muốn tìm hiểu tình hình tài chính của công ty cũng có gì là ổn.

      Phó tổng giám đốc Vưu hơi do dự chút, nhưng cuối cùng cũng đáp lại tiếng.

      Rất nhanh sau đó tay Lê Hiên là chồng hồ sơ về tình hình tài chính của công ty trong thời gian gần đây.

      " còn chuyện gì nữa, ông có thể ra ngoài được rồi." Lê Hiên nhận được những tài liệu này lặp tức ngồi tìm hiểu kể cả đầu cũng them ngẩng lên, đồng thời còn đưa phất tay với phó tổng Vưu ý bảo ông ra ngoài. Phó tổng Vưu có chút lo lắng muốn rồi lại thôi, cuối cùng xoay người ra ngoài.

      Lê Hiên cầm trong tay bảng báo cáo về tình trạng tài chính và rất nhiều tư liệu liên quan tới vấn đề tài chính, càng xem sắc mặt của càng đen lại, trong lòng có dự cảm xấu. Nếu theo như những gì ghi trong đây tiền vốn của công ty sớm đủ rồi!

      Mà trong sổ kế toán gần đây lại có khoảng tiền lớn, thể nghi ngờ số tiền kia là ở chỗ nào ra, bởi vì công ty rơi vào tình huống khẩn cấp trong khoảng thời gian dài như vậy làm sao có thể đẻ ra được lợi nhuận? Con số phải là , cũng thể nào vây mượn được, nếu có thể vây mượn sớm vay rồi, căn bản cần chờ tới bây giờ.

      Ngồi đoán mò cũng có ý nghĩa gì, trong lòng Lê Hiên biết bây giờ hỏi cấp dưới của mình cũng được gì, cho nên trực tiếp hỏi cha của mình mới là biện pháp tốt nhất.

      "Cha! Cha cho con biết, chuyện này là như thế nào?" Cuối cùng Lê Hiên cũng gọi cho Lê Diệu Hoa, mở đầu cái gì cũng hỏi, chỉ hội câu ràng.

      Lê Diệu Hoa ngẩn người, đầu tiên là có chút phản ứng kịp, nhưng rất nhanh sau đó ông hỏi lại: "Con. . . . . . Có phải muốn hỏi về vấn đề tài chính của công ty hay ?"

      Trước đó phó tổng giám đốc Vưu gọi điện xinh phép về chuyện Lê Hiên muốn coi vấn đề tài chính của công ty. Ông mở miệng đồn ý, coi như chuyện của nó và Lê Tử Hâm xong rồi.

      "Đúng vậy. Cha mau rang với con ." Trong lòng Lê Hiên vừa buồn bực vừa nóng nảy, trong lòng lo lắng ngừng nóng tay cũng ngừng mặt bàn.

      "Chuyện như con thấy, chắc con cũng đoán ra rồi phải . Vấn đề khoảng tiền vốn cần thiết cho công ty này là từ đâu tới, chính là ban đâu cha tìm Tử Hâm, bảo nó nhất định phải kết hôn với con. Sau đó thấy được phần di sản của ông nội, nếu lấy phần di sản này công ty nhất định lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2
      Editor: SunniePham


      "Đợi chút. . . . . . Cha. . . . . ." Lê Hiên hít thở được, nghe được lời Lê Diệu Hoa như vậy, trong lòng lại có vô số buồn phiền, biết nên làm như thế nào mới phải: "Ý của cha là ban đầu Lê Tử Hâm tới nhà ở. . . . . . Đều là của chủ ý của cha sao?"

      Lê Diệu Hoa ở đầu điện thoại kia im lặng lúc rồi lại tiếp: " chỉ như vậy, còn lần cho hai đứa làm giả hóa nữa. . . . . ."

      "Ý của cha là. . . . . . người bỏ thuốc chính là cha?" Lê Hiên chỉ cảm thấy đầu óc trở nên ong ong, tất cả mọi chuyện đều được vạch trần, nên đối mặt như thế nào đây? Đáng chết, cho tới bây giờ làm cái gì vậy? nhớ Lê Tử Hâm từng chỉ lần với , hi vọng tin tưởng , mà đều làm cái gì?

      Lê Diệu Hoa ở bên kia vẫn im lặng.

      Lê Hiên có chút tức giận: “Sao mọi người có thể làm như vậy? Tất cả chuyện đều đổi lên đầu Tử Hâm? Mọi người có nghĩ tới cảm giác của ấy hay ? Đáng chết! Vậy mà lâu nay vẫn đối xử với . . . . . ."

      Với món nợ kếch xù của công ty, hiển nhiên cho dù là Lê Tử Hâm có trợ giúp nhà họ Lê lấy được 80% tài sản cũng chiếm được bao nhiêu, dĩ nhiên đến bây giờ vẫn còn hiểu lầm tất cả đều là vì tiền, vì di sản.

      "Cho nên. . . . . . Cha và mẹ vẫn luôn cố gắng nhắc nhở con. . . . . . bảo con đối xử với Tử Hâm tốt chút." Lê Diệu Hoa có chút
      Lắp ba lắp bắp trả lời.

      “Ý định của hai người cũng khá tốt nhỉ! Tại sao mọi chuyện đều cho con biết?” Gạt , để cho giữa bọn họ tạo thành hiểu lầm như vậy, đáng giá ?

      “Cho dù cha và mẹ rồi, cũng chỉ sợ con vì công ty mà sống chết cũng chịu kết hôn với Lê Tử Hâm? Con đồng ý để cho người như vậy giúp đỡ có phải ?” Tính tình của con trai ông hiểu rất , Lê Diệu Hoa câu, lặp tức đánh trúng vào tử huyệt của Lê Hiên.

      Đúng là lời của cha sai, Lê Hiên cũng còn biện pháp gì để phản bác lại nữa. Đột nhiên trong lòng loại cảm giác nên lời, trừ việc đối với Lê Tử Hâm có điều áy náy còn lại chỉ có vui mừng.

      ra phải vì tiền, cũng phải là người phụ nữ thủ đoạn, thậm chí là vì nhà họ Lê, vì mình công ty, để mặc cho hiểu lầm như vậy.

      là quá ngu ngốc rồi! Lên Hiên giờ phút này hận thể nhanh chóng được nhìn thấy Lê Tử Hâm, cái đồ đần đó cho tới bây giờ đều thừa nhận tất cả mọi thứ. Để bản thân chịu nhiều uất ức như vậy, vậy mà còn có thể chịu đựng lâu tới như vậy.

      Thời gian nửa năm, ra dài cũng phải là dài, đếm từng ngày từng ngày cũng rất mau trôi qua. Đúng vậy, nửa năm coi là cái gì, trước đó khoản thời gian dài, phải cũng trải qua được sao?

      Ngồi ở giường, nhìn đống đò mình thu dọn xong, cả căn phòng cũng có vẻ trở nên trống trải, mùi vị đơn quá nặng nề, làm cho lòng của cũng được vui vẻ gì. Kéo theo vali, Lê Tử Hâm đẩy cửa ra.

      Tạ Tú Quyên đứng ở giữa phòng khách, nhìn Lê Tử Hâm kéo vali chậm rãi ra, trong lòng của bà có chút đành lòng, tiến lên ôm lấy bé trước mắt, “Ai.... Tử Hâm, con phải sao? cho Lê Hiên biết tiếng à?”

      Lê Tử Hâm lắc đầu: “ cần đâu dì, con có hay .... đối với ta mà , cũng là vấn đề quan trọng, ngược lại hai người, dì và chú đều nên chú ý đến sức khở, sau này con.... vẫn còn muốn gặp lại hai người.”

      “Tử Hâm, chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy rồi, con đừng quá khách sáo với dì và chú. Dì có thể nghe con gọi tiếng mẹ được ?”

      Lê Tử Hâm có chút kinh ngạc mà nhìn Tạ Tú Quyên, trong lòng có chút do dự.

      “Yên tâm, dì phải muốn con dùng thân phận con dâu gọi dì tiếng mẹ. Đồng ý với dì sau này coi như.... coi như con và tiểu Hiên có duyên phận, cũng thể quên nhà họ Lê, coi như..... coi như con là con nuôi, con được ông nội nhận nuôi, sao có thể muốn qua lại với nhà họ Lê được chứ?”

      nghe Tạ Tú Quyên như vậy Lê Tử Hâm vẫn là nhịn được cặp mắt đỏ lên, nghĩ tới rất nhiều chuyện ở nhà họ Lê, ông nội, Lê Hiên, chỗ này có rất nhiều kỷ niệm với ? Bây giờ lại cố nổ lực, muốn làm cho nó trở nên xa lạ với chính mình.

      “Mẹ.... mẹ cứ yên tâm, con nhất định quên nhà họ Lê.” Lê Tử Hâm ngẩng đầu, nhìn xung quanh cái, hình như là muốn để tất cả ở trong lòng, muốn quên.

      “Được, như vậy con phải nhớ nhà họ Lê vĩnh viễn là nhà của con. Nếu như con có khó khăn gì nhất định phải gọi điện thoại về, mình con ở bên ngoài cũng dễ dàng gì, tiểu Hiên cũng ở nước ngoài nhiều năm.... chú và dì đều hiểu rất .”

      “Đúng rồi, cái này, xin dì giúp con giao cho Lê Hiên, cám ơn mọi người lâu nay chăm sóc con.... cho dù Lê Hiên có thành kiến thế nào nữa con cũng cám ơn ấy.”

      Lê Hiên vừa chuyện điện thoại xong với cha của lập tức lái xe, vội vã trở về nha, đường suýt chút nữa là vượt đền đỏ mấy lần, vừa xuống xe lặp tức chạy vào phòng.

      “Mẹ, Tử Hâm đâu?” Lê Hiên thấy mẹ mình ngồi mình ở ghế salon, nhíu mày lại hỏi.

      “Tử Hâm....” Tạ Tú Quyên giương mắt nhìn con trai mình chút, biết tại sao nó lại hỏi như vậy.

      ấy có ở nhà sao?” Trong lòng Lê Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn phản ứng của mẹ, trong lòng có loại cảm giác hiểu và lo lắng ập vào.

      Tạ Tú Quyên lắc đầu cái.

      “Vậy ấy đâu?” Lê Hiên chịu nổi cách thức trả lời chậm như rùa bò của mẹ , cho nên vọi vàng hỏi tiếp: “Con có chuyện rất quan trọng muốn với ấy!”

      “Canada.”

      Lê Hiên nhất thời cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, nghe lầm lời . “Mẹ cái gì con nghe ?”
      Last edited by a moderator: 9/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.3
      Editor: SunniePham

      "Chính giờ sáng nay Tử Hâm ngồi máy bay Canada rồi." Tạ Tú Quyên thở dài tiếng, "Tử Hâm rồi, con bé sớm chuyện với cha mẹ. Cả cha và mẹ đều đồng ý, khoảng thời gian trước con bé hoàn thành xong việc học đại học, số di sản của ông nội con để lại nó cần nhiều, cái gì cũng để lại cho con, chỉ xin chút tiền để có thể làm ra nước ngoài học mấy năm là tốt rồi. Mẹ cũng biết tại sao nó lại vội vã tới như vậy nữa. . . . . . Lúc đầu mẹ và cha cũng có khuyên nó nhưng. . . . . ."

      rồi. . . . . . Lê Tử Hâm nước ngoài? Từ lúc Lê Hiên từ công ty về đến trong nhà, trong đầu vẫn căng thẳng như cây cung đến cuối cũng thư giản được, lập tức ngồi ở ghế sa lon, ngẩng đầu lên, bây giờ cũng biết phải làm sao nữa, máy bay bay vào buổi sáng, bây giờ nếu muốn đuổi theo cũng còn kịp nữa rồi. . . . . .

      Tạ Tú Quyên xoay mặt ngước đầu nhìn Lê Hiên, nhắm nghiền hai mắt lại, yết hầu di chuyện lên xuống, biết suy nghĩ cái gì. Bà vẫn chỉ có thể thở dài như cũ: "Con đó. . . . . . Tại sao đến khi mất mới biết người khác mới tốt đây?"

      Đúng vậy, tại sao vậy? Tại sao nhất định phải chờ mất , mới có thể hiểu được . . . . . Lê Tử Hâm từng chỉ lần để cho tin tưởng , nhưng mà lại còn cố chấp như vậy, bây giờ quay đầu suy nghĩ chút, cho dù là vì tiền sao? vì tiền, nhưng cũng có nghĩa là mình, mình tới bây giờ vẫn luôn kiên trì, đến cuối cùng được gì?

      Tạ Tú Quyên khẽ cười, đưa tay sờ đầu con trai: "Con trai ngốc, bây giờ con đuổi kịp nó là trừ khi con muốn đoạt con bé trở về, nếu phải như vậy … con tìm con bé đó ."

      Lê Hiên nghe tạ Tú Quyên lời như vậy lần nữa ngồi thẳng người, Tạ Tú Quyên đưa cho bức thư, là thứ trước khi Lê Tử Hâm dặn bà giao lại cho Lê Hiên.

      Lê Hiên nhận lấy bức thư kịp chờ đợi liền mở ra xem.

      Lê Hiên:

      Thấy chữ như thấy người, đối với , tôi cũng muốn quá nhiều. Tôi chỉ có vài điều hi vọng biết. , tôi làm tất cả cũng chỉ vì , vì nhà họ Lệ, có lẽ cũng có chút lòng riêng nho , dĩ nhiên, tôi làm như vậy cũng chỉ hy vọng hiểu tấm lòng của tôi, cũng nghĩ ở trước mặt mà tranh công, hoặc là giả bộ làm người tốt, hi vọng cần hiểu lầm, tôi quyết định rời , những thứ này căn bản có nghĩ gì; Hai, tôi đồng thời hi vọng sau khi biết mọi chuyện đừng có trách tôi, cũng cần trách chú Lê và dì Tạ, hãy thản nhiên tiếp nhận phần di sản này , tôi cũng cầm lấy số tiền thuộc về mình rồi. Ba, chúc phúc cho , hy vọng sau này. . . . . . Có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, tôi rồi chắc cũng gặp lại, nếu như có gặp lại, hoặc ngày nào đó cảm thấy áy náy cũng cần tới tìm tôi, tôi hiểu ; bốn, trong thư có kèm theo món khác, nhìn hiểu, giấy thỏa thuận li hôn, tôi ký, vốn dĩ chúng ta dùng trang giấy để chứng minh hôn nhân của chúng ta, nhưng hôm nay, lại dùng trang giấy để kết thúc tất cả.

      Lê Hiên nắm chặt tấm giấy thỏa thuận ly hôn của Lê Tử Hâm ký ở trong tay, trong lòng trở nên nặng trĩu, tại sao lại có thể dễ dàng rời khỏi như vậy! Cái gì gọi là sớm hiểu tâm ý của , cái gì gọi là nhìn thấu? căn bản cái gì cũng đều hiểu ràng, cái gì cũng chưa với , làm sao mà hiểu được chứ?

      Lại thêm lễ noel nữa tới, người từ trước đến nay luôn sợ lạnh như Lê Tử Hâm luôn phải mặc áo dày để ra ngoài đường. Bây giờ lại do dự, bạn cùng phòng với sớm bị người bạn trai nước ngoài kia mang ra ngoài ăn bữa tiệc lớn rồi, bây giờ chỉ còn lại mình đơn cũng thú vị gì. Cuối cùng quyết định sau tới quảng trường dạo vòng, nhìn cây thông noel và pháo hoa chút, cảm nhận khí ngày lễ.

      Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cuối cùng lúc chuẩn bị ra khỏi nhà chợt chỉ nghe thấy ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

      Vào lúc này còn có ai tới chứ? Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Lê Tử Hâm vẫn ra mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài Lê Tử Hâm hoàn toàn biết, là cậu bé mắt vàng tóc xanh, cầm trong tay nhánh hoa hồng đỏ tươi, mặt dù thiếu chiếc răng cửa nhưng vẫn cười toe tóe với .

      "Mer¬ry Christ¬mas! I love you!" Cậu bé đưa hoa hồng tới trước mặt của Lê Tử Hâm, mồm miệng chuyện lắm. Nhưng đơn giản hai câu, vẫn có thể nghe hiểu, chỉ ngây ngốc nhận lấy bông hồng cậu bé đưa tới, Lê Tử Hâm vừa định mở miệng hỏi chút cậu bé đó bỏ chạy.

      lắc đầu cái, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng cậu bé đó là rất đáng , chắc hẳn cũng có ác ý gì. để ý nhiều lắm, dù sao vốn chuẩn bị phải ra khỏi cửa, cho nên cứ thế mà xoay người lại đóng cửa rồi .

      chưa được mấy bước, biết từ chỗ nào có đứa bé vọt tới, so với đứa bé mới vừa rồi hình như lớn tuổi hơn chút, đứa bé này cũng cầm hoa hồng tới trước mặt .

      "Mer¬ry Christ¬mas! I love you!" Vẫn là hai câu này.

      Lê Tử Hâm thể làm gì hơn đành nhận lấy bông hồng của cậu bé đó, tiếp tục bộ được mấy bước cách đó xa lại có cậu bé người Châu Á chạy tới, trong tay vẫn cầm bông hồng như cũ.

      Thế là dọc theo đường Lê Tử Hâm bị vô số cậu bé cầm hoa hồng đỏ tươi quấy rầy, trong lúc vô tình hình như là bị những đứa bé này dẫn đường tới chỗ yên lặng, trong lòng thầm cảnh giác, biết là ai làm ra chuyện như thế này.

      Là người nào theo đuổi sao? Lê Tử Hâm khẽ nhíu mày, nghĩ đến mình ở trong trường học quả cũng có mấy học sinh nam để ý, nhưng lại biết ai lại làm ra hàng động điên cuồng như vậy.

      Bằng ai đó đùa dai với ? Cũng đúng. . . . . . thầm cười cười, nếu muốn đùa dai cũng cần làm như thế này chứ.

      Cuối cùng có cậu bé chạy về phía , đó là cậu bé tóc đen mắt đen người châu Á, dáng vẻ có chút giống như Lê Hiên lúc .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trong lòng Lê Tử Hâm giật mình, cậu bé đó cũng chạy tới, nhưng lần này lời trong miệng cậu bé còn là câu "Mer¬ry Christ¬mas! I love you!" nữa. Mà là câu quốc ngữ lâu rồi được nghe thấy tiếng quốc ngữ này.

      "Lễ Noel vui vẻ, còn có em." Cậu bé tới xong mấy lời này khuôn mặt nhịn được mà trở nên đỏ ửng.

      Lê Tử Hâm nhanh tay bắt lấy cậu bé đó lại, để cho nó bỏ chạy: " với chị ràng, rốt cuộc chuyện này là ai bảo em làm?"

      Cậu bé giống như mấy đứa bé vừa rồi muốn chạy trốn như được nên nhìn có vẻ như hơi nông nóng, muốn thoát khỏi Lê Tử Hâm, nhưng mà đứa bé làm sao chống lại sức lực của người lớn nổi.

      "Là . . . . . . em cũng biết ấy là ai, ấy chỉ bảo chúng em làm như vậy, dẫn chị tới nơi này là được xong rồi cho chúng em chút tiền, những thứ khác. . . . . . cái gì em cũng biết."

      ra là bọn họ được mướn để làm chuyện này, Lê Tử Hâm nhận lấy bông hồng trong tay cậu bé, sau đó cậu bé đó chạy trốn nhanh như làn khói.

      "Tử Hâm. . . . . ."

      Lê Tử Hâm hít sâu hơi, siết chặt hoa hồng có gai trong tay lại, phía sau truyền tới thanh có chút chân , dám quay đầu lại xác nhận.

      "Lê Tử Hâm." Người ở phía sau thấy có phản ứng, cho nên bước nhanh lên phía trước đứng ở trước mặt .

      Lê Tử Hâm nhịn được mà nhíu mày lại, khi nhìn thấy người ở phía sau nhích lại gần mình theo bản năng lùi về phía sau.

      "Lê Hiên? Sau lại… tới đây?"

      "Tử Hâm, tôi tới tìm em." Lê Hiên tiến lên bước, thái độ khó tránh khỏi vẫn còn có chút lúng túng: "Cái đó, hoa em đều nhận được, vậy em có nghe được mấy lời đó ?"

      Trái tim Lê Tử Hâm càng đập càng mạnh, từ lúc mà Lê Hiên gọi tiếng thứ nhất, , từ khi bắt đầu trong lòng như đánh trống, biết là sợ là khẩn trương hay là mong đợi?

      Hô hấp của có chút gấp rút, nhưng vẫn là cố gắng ổn định lại tinh thần, giả bộ thèm để ý : " tới Canada, dì và chú có biết ? Ừ. . . . . . Cảm ơn hoa của , thời tiết lạnh , nếu có chuyện gì tôi về trước đây."

      "Tử Hâm đợi chút!" Lê Hiên tiến lên kéo cổ tay của .

      Lê Tử Hâm quay đầu lại, đưa hoa hồng trong tay nhét vào trong ngực của , cuối cùng cũng kềm được mà sắc mặt trở nên đen lại: “ lấy ."

      "Tử Hâm, em vẫn còn giận tôi sao? Tôi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ." Lê Hiên lắp ba lắp bắp xin lỗi.

      Trong giây lát nghe được Lê Hiên xin lỗi với mình, Lê Tử Hâm có chút phản ứng kịp, sau lúc lâu mới cười : " ra tới đây là với tôi cái này sao, tôi biết lúc biết mọi chuyện cảm thấy rất áy náy, chỉ là có liên quan gì bởi vì tôi để ý. Cho nên cần xin lỗi, cũng hoảng hốt tới vậy, bởi vì nếu như tôi cũng có cách nào được tới nơi này du học, cho nên. . . . . . Tôi cảm thấy giận gì cả."

      "Tử Hâm, em biết ý của tôi phải như vậy. . . . . ." Lê Hiên vẫn nắm chặt cổ tay Lê Tử Hâm, muốn cho chạy thoát.

      "Tôi biết, tôi cái gì cũng biết, Lê Hiên van xin bỏ qua cho tôi ! Tôi sớm trong bức thư kia rồi, tôi muốn gặp lại , cũng muốn nghe lời của , tất cả những lời kế tiếp đều tôi là kẻ lừa gạt, tôi chính là tên lường gạt, cho nên bây giờ. . . . . . bây giờ có ý định muốn tìm tôi hợp tác sao? Lê Hiên, thể nào, tôi vĩnh viễn nghe theo sắp đặt của , buông tôi ra!" Cuối cùng Lê Tử Hâm dùng toàn bộ sức lực thoát khỏi tay của Lê Hiên sau đó xoay người bỏ chạy.

      Vẻ mặt Lê Hiên có chút chán nản cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay trống của mình, trong lòng cũng có chút vắng vẻ.

      Dĩ nhiên là Lê Tử Hâm dễ dàng tha thứ cho , nhưng vẫn luôn cho rằng gì là được, vì vậy Lê Hiên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên hít vào ít khí lạnh cho đầu ốc tỉnh táo lại, nhanh chậm về phía mục tiêu của mình.
      Chương 9.1:
      Editor: SunniePham

      "A? Tử Hâm, cậu chơi sao?" Bạn học Daisy ở cùng phòng với cuối cùng cũng xuất .

      Lê Tử Hâm nghe lời của ... chỉ mỉm cười lắc đầu cái: " mình mình đâu được chứ? Ngược lại là cậu đó, phải hẹn hò với bạn trai sao, sao trở về sớm thế? Bộ ngắm cảnh đêm à?"

      "Cái gì mà cảnh đêm, sau trong đầu cậu toàn nghĩ mấy thứ này vậy . . . . . A, đúng rồi!" Chợt nhớ tới cái gì đó Daisy vừa cởi áo khoác , vừa kinh ngạc : "Mình vừa nhìn thấy người rất kỳ lạ ở bên ngoài!"

      "Người kỳ lạ?" Lê Tử Hâm bày tỏ muốn tiếp tục nghe giải thích.

      "Đúng vậy, là người Châu Á, đừng ta theo đuổi cậu nhé? Mình thấy trong tay ta cầm bó hoa hồng to, ở trước cửa chúng ta tới lui, có phải là có vấn đề hay ?" Daisy nhíu mày, ra lo lắng của mình.

      Nghe được Daisy hình dung như thế, Lê Tử Hâm khỏi nhíu mày, tới bên cạnh cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn thấy đúng là người mình suy nghĩ trong đầu.

      Trong miệng Lê Hiên phả ra làn hơi khói, thời tiết rất lạnh, nhịn được phải cảm thán như thế, vừa ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại cặp mắt Lê Tử Hâm thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười ngoắc ngoắc tay với , nhưng lại ngoài ý muốn bị xem thường.

      "Ai vậy?" Daisy tò mò tiến tới hỏi.

      Lê Tử Hâm lùi về đầu bĩu môi : " ta bị bệnh tâm thần, cần để ý tới ta!"

      "Bệnh tâm thần?" Daisy nhịn được mà bật cười: "Nhưng mà áo ta mặc được mua ở nước Mĩ đó là áo số lượng có hạn, rất quý đấy! Hơn nữa dáng dấp của ta cũng rất đẹp trai. . . . . . Như vậy mà bệnh tâm thần, còn bệnh rất có tiêu chuẩn."

      Lê Tử Hâm hừ lạnh tiếng, chế nhạo này: "Cẩn thận Antony thích ăn giấm nhà cậu nghe được mấy câu đó đấy lúc đó lột da non của cậu! Dám khen người đàn ông khác."

      "Hừ hừ, ấy dám, nếu như ấy dám làm vậy với mình mình lập tức ra ngoài nhận lấy bó hoa hồng kia." Daisy hừ hừ lỗ mũi, liếc nhìn Lê Tử Hâm cái.

      Lê Tử Hâm lên tiếng, đứng dậy : "Mình về phòng trước đây, cậu muốn nhận mau nhận , để người rồi đừng hối hận đó."

      "Mình thấy người bên ngoài rất có thể đứng chờ rất lâu!" Daisy cười khanh khách : "Bên ngoài trời rất lạnh đó, năm nay trời trở đông sớm, biết người ở bên ngoài có bị đông lạnh rồi xảy ra chuyện gì hay ?"

      Lê Tử Hâm nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn : "Daisy, cầu xin cậu đó, cần học được mấy câu tiếng Trung lại ăn lung tung. . . . . . Cái gì xảy ra chuyện hay, ăn tết lớn . . . . . ." xong lại khinh người, lại phải là kẻ ngu, chờ mình được tự nhiê trở về, cũng ở chỗ mà chờ lâu. Cho dù chờ lâu chút lúc cảm thấy lạnh cũng rời , mặt dày hơn chút nữa nhiều nhất sáng sớm ngày mai trở lại, nghĩ như vậy Lê Tử Hâm xoay người về phòng.

      Núp ở trong chăn ấm áp, Lê Tử Hâm lăn qua lộn lại, thậm chí có chút ngủ được, trong lòng cảm thấy phiền loạn, từ lúc nhìn thấy Lê Hiên có cảm giác kia, người kia từ đầu tới cuối nhất định phải ăn được hay sao, cho nên mới kiêng kỵ gì chạy tới đây tìm mình, nhất định thể mềm lòng, sớm từng với phải sao? nhìn thấy, cũng hiểu ý tứ của rồi. . . . . .

      biết vì sao, khi nhắm mắt lại Lê Tử Hâm vẫn thể ngủ yên ổn, hình như là trong lòng luôn có chuyện gì đó.

      . . . . . . Nhất định ở chỗ này chứ , trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lê Tử Hâm so với suy nghĩ phải nhanh bước, đứng dậy mở cửa phòng ra, thầm than tiếng, đúng là tên đần độn, nhưng mà liếc nhìn cũng tốt, tránh cho việc mình khỏi hoảng loạn, mới ở . . . . . .

      Lần này Lê Tử Hâm ngược lại có kinh nghiệm, cũng có tùy tiện thò đầu ra xem người nọ có còn ở lại hay , muốn bị dễ dàng phát nh vậy, vì thế lặng lẽ đưa tay vén góc rèm cửa sổ lên, cũng có thể cảm nhận được khí lạnh bên ngoài từ thủy tinh tràn vào .

      Trái tim chợt co rút lại chút, Lê Tử Hâm có chút dám tin tưởng mà nhìn bên ngoài, biết lúc nào, bên ngoài trở nên nặng tuyết, khắp nơi đều được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, nhưng ở trong cảnh trắng xóa như vậy lại có thứ hợp nhau, bóng dáng màu đen ở trong cảnh này càng làm cho người ta thấy ràng hơn

      Là Lê Hiên! Lê Tử Hâm khỏi hít sâu hơi, phải biết bây giờ là hơn nữa đêm, người kia còn đứng ở nơi đó, đến cuối cùng là muốn cái gì?

      Lê Tử Hâm cũng biết mình lúc ấy tại sao lại có dũng khí mạnh mẽ tới vậy, cứ như vậy mà đẩy cửa vọt ra đứng trước mặt Lê Hiên.

      Lê Hiên nhìn thấy có người vọt tới chỗ mình, đầu tiên là sửng sốt chút, sau đó cười ôn hò thân thể di động vài cái, bông tuyết rơi đầu và vai rơi xuống đất.

      " ở đây làm gì!” Lê Tử Hâm gấp đến độ dậm chân, nhưng lại biết mình đến cuối cùng là bởi vì Lê Hiên còn đứng ở nơi này cho nên mới để cho mình gấp gáp tới vậy, hay là bởi vì nhìn thấy chịu rét như vậy mà gấp gáp.

      " còn cười được sao! Cho chết rét luôn, có biết bây giờ là bao nhiêu độ ?"

      Lê Hiên vẫn im lặng như cũ, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên chút: "Tử Hâm, em quan tâm tôi sao?"

      "Quan, quan tâm cái đầu !" Lê Tử Hâm có chút được tự nhiên xoay mặt chỗ khác rồi tiếp tục : "Tôi sợ! Sợ chết rét ở trước của nhà tôi, đến lúc đó tôi làm sao dám chuyện với dì và chú đây!"
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :