1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch đêm đầu tiên - Vu Thất Thất (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.2
      Editor: SunniePham

      ra lúc Lê Tử Hâm ra khỏi quán bar ngây lặp tức hối hận rồi, nhưng mà nhắm mắt ra rồi cũng thể trở về, cho nên quyết định mình trở về nhà.

      ngờ, mới đến nhà họ Lê ngày thứ nhất bị Lê Hiên gày bẫy, sớm biết hôm nay mềm lòng rồi. Để mặc ta ở mình trong quán bar say chết cũng được; biết , biết người đó có thành kiến đối với , biết chỉ muốn làm cho khó chịu, nhưng vẫn thể để ở bên ngoài chịu uất ức mình, đều là do quá ngu ngốc, Lê Hiên chỉ hạ mình xuống chút, ngay lặp tứ mà ngây ngốc chui vào, kết quả là bị ta đùa bỡn ở trong bàn tay, cười nhạo , làm cho cảm thấy nhục nhã.

      Lê Tử Hâm dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình mà lội bộ về, bởi vì lúc tới là bằng xe, cho nên cũng nhớ đường ; vì vậy Lê Tử Hâm đối với phương hướng có chút phân biệt , có lẽ là do nhớ sai đường, chỉ cảm giác là mình càng về phía trước, con đường lại càng xa lạ.

      phải là lạc đường chứ! Trong lòng Lê Tử Hâm giật mình, nghĩ nghĩ lại muốn xoay người trở về, lúc này nghe phía sau truyền đến thanh hòa nhau, tiếng bước chân dồn dập làm hoảng hốt, Lê Tử Hâm mới đầu vẫn còn ở an ủi chính mình, suy nghĩ đó chỉ có thể là người qua đường thôi, ngay tại lúc quay mặt lại muốn lập tức trở về, có hai bóng dáng cao lớn chặn đường của lại.

      Lê Tử Hâm ngẩn người, lúc này mới giật mình phát là mục đích của đối phương hề đơn giản, vội vàng lùi về sau hai bước, lúc này có chút thất vọng vì ở phía sau là con hẻm cùng.

      " cần chạy nữa." thanh gian ác đầy trầm thấp vang lên.

      Lê Tử Hâm sợ đến run người lên, liên tiếp lui về sau, hai người kia cũng từng bước tới.

      "Mấy người… mấy người muốn làm gì?" Lê Tử Hâm ôm chặt lấy cái túi xách trong tay, khẩn trương nhìn hai người xấu này, hai người kia càng nhích lại gần, mùi rượu truyền tới. dღđ。l。qღđ Làm cho Lê Tử Hâm ở trong lòng nghĩ xong rồi, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị người trong đó người của bắt được cổ tay.

      "Chạy đâu, em , đừng sợ, hai em chúng tôi hôm nay tâm trạng rất tốt, chỉ cướp tiền, cướp sắc, cho nên. . . . . . Mau nhanh giao thứ gì đó trong tay ra đây." Người kia hung hăng dùng lực tay, đồng thời uy hiếp cảnh cáo .

      Lê Tử Hâm cảm thấy cổ tay đau nhức, gật đầu liên tục, tuy đây chính là tiền tiền mồ hôi nước mắt mình khổ cực kiếm được, nhưng lại phải trắng tay mà nhường cho người ta, quả nỡ; nhưng Lê Tử Hâm cũng coi như là người hiểu chuyện, hoàn toàn hiểu được muốn sống cần tiền, hao tài tốn của vì loại chuyện này, "Cho các người đó, tất cả đều cho các người, tiền đều ở đây, mau thả tôi !" hốt hoảng đưa túi xách trong tay mình nhét vào tay của tên đàn ông kia. Nhân lúc này Lê Tử Hâm muốn chạy trốn, lại bị người khác từ phía sau hung hăng mà đẩy. liền ngã sấp xuống phía trước.

      "Ưm. . . . . . Đau quá." Lê Tử Hâm chậm rãi từ dưới đất đứng lên, các đốt ngón tay đau đớn bởi vì bị chà xát ở dưới mặt đất, mỗi cái cử động cũng đau đớn khắp người. Bởi vì đau đớn mà tràn ra nước mắt của trào ra, cắn chặt môi dưới, đè lại vết thương chảy máu lui về sau, "Các người còn muốn làm cái gì? phải toàn bộ tiền đưa cho các ngươi sao?"

      "Tất cả thứ đáng giá người đều giao ra đây, đừng là tao cảnh cáo mày, nếu dám giở trò gì …. Hừ! Tao phải bảo đảm ngươi còn có thể ra khỏi con hẻm này." người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, nửa bên mặt có cái bớt càng làm cho ta trong xấu xí và đáng sợ hơn, xong, liền bước lên kéo lấy Lê Tử Hâm.

      Lê Tử Hâm cảnh giác nhìn ta, theo bản năng bảo vệ cổ của mình, “ muốn là gì, được đụng vào tôi!"

      Người có cái bớt màu đỏ mặt hừ lạnh tiếng: "Đừng giấu nữa, mau đưa sợ dây chuyền ra đây."

      Lê Tử Hâm bảo vệ vòng cổ thủy tinh màu tím nhạt cổ mình, chậm rãi lắc đầu lui về sau, "Cái này, sợ dây chuyền này đáng bao nhiêu tiền; nhưng đối với tôi mà nó rất có giá
      trị, cầu xin mấy người đừng lấy nó !”

      nhảm cái gì vậy!” Tên đàn ông có cái bớt chút nào hạ lưu mà muốn giật lấy.

      Ở chỗ này xấu xa này Lê Tử Hâm yếu đuối sợ hãi, nhưng biết từ nơi nào mà lại có sức lực khổng lồ, dùng hết sức đẩy cái tên đàn ông muốn giật sợi dây chuyền của .

      “Mẹ, còn dám phản kháng!” tên khác thấy thế cũng xông tới, mà lúc này, tay ta cầm con dao găm sáng loáng, ngừng đung đưa trước mặt.

      vốn dĩ còn muốn tiếp tục phản kháng, nhưng khi thấy con dao găm trong tay tên đàn ông đó lập tức lùi bước; đột nhiên tên có cái bớt mặt cước đá vào bụng của Lê Tử Hâm, làm cho té mạnh về phía sau, còn hơi sức đâu mà bò dậy.

      Tên cầm dao găm siết chặt sợi dây chuyền màu tím của buông, cuối cùng còn nổi giận, vung dao găm lên đâm xuống, “Buông tay cho tao!”

      “A!” Lê Tử Hâm theo bản năng lấy tay cản lại, dao găm bén nhọn lướt qua tay trắng nõn của . Trong nháy mắt đau nhói từ đầu truyền tới lòng bàn tay bị thương của , vết rách cũng sâu, nhưng lại kéo lê rất dài, máu cũng từ từ mà chảy ra ngoài; chưa tính là bị thương nặng, nhưng nhìn qua vẫn rất đáng sợ, Lê Tử Hâm đau đến rơi nước mắt, sợ hãi ngừng mà co người lại lui về sau.

      “Lê Tử Hâm?” Chợt có cái thanh như ánh sáng vang lên, hiển nhiên là thanh này cách bọn họ cũng hề xa.

      Là Lê Hiên! Lê Tử Hâm lập tức biết được chủ nhân của thanh này, nếu như giờ trước vẫn đối căm thù đến tận xương tủy, cảm thấy bao giờ nữa muốn gặp lại nữa, nhưng bây giờ cảm thấy rất may mắn, vẫn đuổi theo .

      “Tôi……Ưm!” Lê Tử Hâm muốn lớn giọng la lên, để thu hút chú ý của Lê Hiên nào ngờ, lại bị hai người bên cạnh bắt được, ghìm chặt cổ, dùng bàn tay bụm miệng lại

      Làm sao đây? bây giờ còn có cơ hội tìm giúp đỡ rồi, hơn nữa hai người kia cũng nhìn thấu ý định của . Có khi nào hai người này thẹn quá hóa giận mà giết diệt khẩu ? thế giới này mỗi ngày luôn có nhiều người bỏ mạng như vậy, Lê Tử Hâm càng sợ hơn chừng mình phải trở thành trong số đó.

      Vừa rồi Lê Hiên nhất định là có nghe được thanh của , nếu sao bây giờ cũng có động tĩnh gì hết vậy? Hay là , căn bản mà cam nguyện nhảy vào nơi nguy hiểm? Hay là đến tốt hơn, cho dù Lê Hiên có tới, chưa chắc cứu được , ngộ nhỡ còn hại

      Lê Tử Hâm bị hai người kia giữ chặt lấy, miệng dùng sức mà chặn lại; lúc sau thể hô hấp được, rất khó chịu; Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đau đớn nhắc nhở cổ tay bị đâm, là gay go, tại sao cứ phải gặp chuyện thế này?

      “A……Mày là ai?”

      Tên có cái bớt mặt la lên tiếng, Lê Tử Hâm cảm thấy cánh tay trói buộc cơ thể của buông lỏng ra, nhân cơ hội lảo đảo mấy bước, tránh ra bên.

      “Lê Tử Hâm, là sao?”

      Ánh sáng mờ mờ trong hẻm thấy , Lê Tử Hâm biết là bởi vì sợ hay là bởi vì quá mệt mỏi mà thở hổn hển. Cặp mắt khẽ nheo lại dựa vào bên tường, ánh sáng hơi yếu chiếu rọi bóng dáng thon dài ra đứng cách đó xa.

      Lê Hiên……trong lòng Lê Tử Hâm khẽ kêu lên, ngờ Lê Hiên xuất , tới cứu mình rồi! Nghĩ tới đây, mới giảm bớt chút oán trách đối với Lê Hiên vào lúc trước, mặc dù tình trạng tại của là do tay tên khốn Lê Hiên tạo thành, nhưng dầu gì cũng có bỏ mặc .

      “Mày là tên chết tiệt! Từ chỗ nào chui ra, dám phá hỏng chuyện tốt của gia gia mày!” Tên có cái bớt mặt lảo đảo té mặt đất, lớn tiếng chửi mắng Lê Hiên.

      Lê Hiên đứng yên tại chỗ, nhìn kỹ Lê Tử Hâm, xác định chính là người mình muốn tìm. Rồi mới nhún nhún vai ý bảo sao cả, rồi chỉ chỉ bên tường cao, ý bảo từ phía kia nhảy xuống.

      Xem ra tiếng chính mình vừa mới nghe được quả nhiên sai, mặc dù Lê Tử Hâm chỉ phát ra chút tiếng kêu cứu hơi yếu, nhưng lại bị chuẩn xác mà nghe được. Nhưng lại nhìn thấy Lê Tử Hâm bị bắt, cũng muốn nhảy thẳng vào cứu người, chỉ suy nghĩ đến an toàn của nha đầu kia. muốn lại rơi vào tay của hai tên đó, cho nên mới vòng qua con hẻm này, che mặt lại, leo lên tường nhảy từ phía sau xuống.

      Quả nhiên là mọi việc đều thuận lợi, tên đàn ông nắm lấy Lê Tử Hâm bị đánh cách bất ngờ.
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      Editor: SunniePham

      "Mẹ nó, mày muốn sống sao!" Tên kia té lăn đất rồi vội vàng bò dậy, nhìn tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra. ta cười to tiếng "Ơ, thế nào? Tên tiểu tư nhà ngươi, cũng muốn học người ta làm hùng cứu mỹ nhân sao?"

      "Lão tử đây dạy dỗ ngươi, hùng sao, vậy làm cẩu hùng !" xong, tên có vết bớt mặt liền cầm dao găm xông về phía Lê Hiên, tên đồng bọn còn lại thấy vậy cũng tiến lên giúp ta đối phó Lê Hiên. lập tức xoay người lại, nhìn như hổ rình mồi nhìn Lê Tử Hâm tựa vào bên tường mà thở hổn hển.

      Lê Hiên khẽ nhíu mày, nhấc chân lên đạp cước vào tên đàn ông biết lượng sức mình, làm cho tên đó lúc lâu sau cũng bò dậy nổi, rồi bước nhanh tới trước, cuối cùng bắt lấy tên chuẩn bị đối phó với , Lê Hiên có chút bất mãn mà rống lên tiếng với Lê Tử Hâm: "Còn chịu chạy!"

      Lê Tử Hâm sững sờ tại chỗ, chạy ra ngoài mấy bước, nhưng vẫn là do dự: "Vậy . . . . . ."

      "Ngu ngốc! Hai người bọn chúng, tôi còn đối phó được sao? ở lại chỗ này chỉ làm gây thêm phiền phức cho tôi mà thôi. . . . . . Nếu sợ chạy về chỗ của Lý Tường Vĩ ." Lê Hiên quyền đánh vào cái tên mới vừa bị kéo ra, vừa nghiêng đầu với Lê Tử Hâm: "Tôi tìm được ."

      Lê Tử Hâm vẫn còn có chút do dự, đột nhiên, trong lòng nàng cả kinh, vì trước mắt xuất cảnh tượng làm cho suýt chút nữa là la lớn lên, dĩ nhiên là cơ thể nhanh chống có phản ứng trước.

      Lê Hiên có chút nhức đầu, người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu ! Để cho chạy trốn trước, lại quay đầu trở lại, đâu cần tới cứu! ra sớm phát cái tên ngu xuẩn đó muốn đánh lén người khác, nhưng lúc Lê Hiên phát ra, Lê Tử Hâm vọt tới.

      cũng biết lúc ấy tại sao mình có dũng khí như vậy, mới vừa còn bị dọa đến chân đều run cả lên, nhưng mà khi nhìn thấy tên đàn ông kia cầm cây dao xông về Lê Hiên, cũng khống chế được mình, trong lòng chỉ muốn điều là Lê Hiên nhất định được xảy ra chuyện gì!

      Con dao găm bén nhọn lạnh như băng cắm vào thân thể, trong khoảnh khắc đó Lê Tử Hâm có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, chỉ muốn có chuyện gì là tốt rồi. Dĩ nhiên, điều đó chỉ là trong nháy mắt, sau đó cảm giác đau đớn mãnh liệt khi bị đâm truyền tới, gần như muốn thừa nhận là mình chịu nổi đau đớn này.

      "Lê Hiên. . . . . . Lê Hiên. . . . . ." Lê Tử Hâm đau đến hoàn toàn có ý nghĩ khác, trong đầu chỉ là ngừng ra hai chữ kia.

      "Đáng chết!" Lê Hiên vội vàng dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể ngã xuống, trong miệng ngừng chửi mắng người ở trong lòng của mình, còn dám làm bị thương, thậm chí cả cũng trong chừng Lê Tử Hâm tốt?

      Cho dù chỉ còn lại cánh tay, nhưng Lê Hiên vẫn dư sức để đối phó với hai tên cướp ngu xuẩn này. là người có quyền thế, là thiếu gia của gia tộc có quyền thế, từ được đưa học về số chiêu tự vệ để phòng thân, phòng ngừa sau này bị người xấu tổn thương. Huống chi từ trước đến giờ Lê Hiên luôn si mê với phương diện vận động, lúc nào cũng cố gắng rèn luyện có ngừng nghỉ.

      Trái lại cái tên có cái bớt mặt đâm Lê Tử Hâm bị thương, mới vừa rồi nhìn còn có sức sống bừng bừng muốn chống lại bọn họ, giờ phút này bị đâm dao ngã mặt đất, máu tươi cũng giọt ở nơi bị đâm, khỏi có chút sợ hay, tay run run vội vàng lôi kéo tên bên cạnh, ", chúng ta thôi. . . . . ."

      "Mẹ nó, muốn chạy sao!" Lê Hiên nghĩ đuổi theo kịp hai chạy chạy trối chết kia, nhưng tay nặng nề,dღđ☆L☆qღđ nghĩ đến người ôm tay còn bị thương, cho nên cũng đuổi theo nữa.

      Bọn chúng nghĩ rằng cứ như vậy là thoát được sao? Như vậy cũng quá coi thường Lê Hiên rồi, nhưng mà việc cấp bách trước mắt chính là. . . . . .

      "Ưm. . . . . ." Lê Tử Hâm đau đến mà hừ tiếng, nắm chặt vạt áo trước ngực Lê Hiên.

      "Nhịn chút, tôi đưa bệnh viện." Mặc dù đối với người phụ nữ trong ngực này có hảo cảm gì, nhưng Lê Hiên còn là hiểu là cái gì nên làm, cái gì nên làm. kiểm tra sơ lược thương tích của Lê Tử Hâm, sau đó thoáng thở phào nhõm, tuy bị đâm trúng dao, nhưng bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, rồi đột nhiên vọt ra, cho nên mới làm cho cái tên lưu manh đó hoảng sợ, cho nên nhát dao đâm vào cũng sâu lắm; nhưng nếu nhanh chống cứu chữa cũng được, bởi vì vết thương cho đến bây giờ vẫn còn chảy máu.

      Lê Hiên ôm lấy cả người , nhanh chóng chạy ra ngoài, hề lo ngại về những ánh mắt kinh ngạc của người khác. cố gắng xem lo lắng trong lòng, có chút căm giận mắng: "Cái này người phụ nữ ngốc này, thông minh đúng lúc gì hết. . . . . ."

      Nếu như lúc ấy cho là mình thông minh mà tùy tiện giúp , căn bản trúng dao này, bây giờ bị biến thành như thế này!

      "Mày. . . . . . Mày là muốn làm tức chết bọn tao phải !" Lê Diệu Hoa tay run run, chỉ vào vẻ mặt của con trai ngượng ngùng đứng ở trước mặt mình.

      Lê Hiên bĩu môi, vuốt bàn tay : “ phải là ấy có chuyện gì rồi sao?"

      "Con bé đón mày, vì mày mà suy nghĩ, vì mày mà lo lắng, kết quả thế nào? Mày mày có thể làm chút chuyện tốt được hay !" Lê Diệu Hoa hận bước lên mà tát cho cái. Phải biết rằng, Lê Hiên có thể kế thừa phần lớn di sản này hay , công ty sau này có thể lấy được khoảng di sản này để hoạt động được bình thường hay , đều phải nhờ đến Lê Tử Hâm. Nếu xảy ra chuyện gì may, vậy phải làm thế nào?

      Dĩ nhiên, những lời này Lê Diệu Hoa cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, thể để cho tên tiểu tử Lê Hiên này biết ý nghĩ của bọn họ, nếu chỉ sợ là thuận theo ý của bọn họ mà cưới Lê Tử Hâm, ngược lại càng chống đối lại bọn họ.

      "Là ta cứu con sao! Con thấy là ấy mình biết tự lượng sức mình, ngu ngốc muốn giúp con cản nhát dao đó, con xác thực là để cho ấy chạy trước nha!" Lê Hiên bị Lê Diệu Hoa liên tục mắng, cho nên trong lòng cũng có chút tức giận.

      "Mày vẫn biết xấu hổ sao!" Lê Diệu Hoa vẫn có cho Lê Hiên bất kỳ cơ hội biện bạch nào, "Nếu như phải mày chạy tới cái nơi đó Tử Hâm sao lại đến, sao lại đụng phải chuyện như vậy? Cũng may là lần này có chuyện gì, nếu như Tử Hâm có chuyện may, tao xem mày làm sao vậy mà giải quyết! Tóm lại, lần này là lỗi của mày, cần thêm gì nữa!" Lê Diệu Hoa giọng điệu cứng rắn .

      Đụng tới chỗ đau của Lê Hiên,
      “Ai là người nhà của Lê Tử Hâm?” Cửa phòng bệnh chợt mở ra, y tá nhắn xinh xắn đáng từ trong phòng bệnh thò đầu ra tới nhìn quanh chút.

      “Là chúng tôi,” Lê Diệu Hoa vội vàng tiến lên.

      y tá kia liếc cái, rồi gật đầu :”Mọi người có thể vào nhìn chút, nhưng chỉ thôi, thuốc mê vẫn còn, bệnh nhân chưa tỉnh lại.”

      Lê Diệu Hoa nhếch môi khẽ cười cười, “Cảm ơn”. Tiếp theo đó ông xoay người về phía sau, giọng quát Lê Hiền:”Vào !” Lê Hiền chậm rãi vào theo Lê Diệu Hoa.

      vào phòng bệnh, Lê Hiền liền nhìn thấy cả gian phòng đều màu trắng, nhìn thấy cái đầu màu đen của Lê TỬ Hâm, nhắm chặt cặp mắt, nằm ở giường dáng vẻ giống như rất an ổn, tay còn truyền nước biển, cả người có cái dáng vẻ gì như tức giận , nguyên nhân hình như là vô cùng suy yếu. Mà khuôn mặt nhắn của so với màu của bệnh viện gần như giống nhau, trắng phờ ohac5, dưới ánh mắt còn có chút thâm quầng, biểu lộ ra điều là được nghỉ ngơi tốt đẹp.

      Lê Hiền theo phía sau Lê Diệu Hoa tới mép giường , trong lòng hơi có cảm giác bị đè nén cũng biết đến tột cùng là cái gì làm cho khó chịu như vậy, nhưng ít ra cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ Lê Tử Hâm như có sức sống mà nằm ở giường, đều là do quá ngu ngốc, điều này dính dáng gì tới .

      “Ưm.......” Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy các nơi người đều đau đớn vô cùng, bởi vì thuốc mê dần dần tan , vết thương đau đớn ở bụng cũng càng ngày càng ràng.

      “Tử Hâm, con tỉnh rồi à!” Lê Diệu Hoa nhìn thấy Lê Tử Hâm chậm rãi mở hai mắt ra, vui mừng tiến lên.

      “Ưm....”Lê Tử Hâm nhíu mày, mở mắt ra nhìn, chậm rãi tập trung lại, lúc này mới thấy người ở trước mắt,”Chú Lê, Lê Hiên...... con....”

      cần , con bị thương.”LÊ Diệu Hoa rót cho ly nước, vừa nghiêng đầu với Lê Hiên:”Còn đỡ Tử Hâm lên!”

      LÊ Hiên qua, đưa tay đỡ lưng của Lê TỬ Hâm, mặt lên nét bực bội, nhưng động tác tay cũng dịu dàng.

      Bị đỡ dậy, lưng dựa vào đầu giường, Lê Tử Hâm nhận lấy ly nước Lê Diệu Hoa đưa tới,”Cám ơn Chú Lê.”

      “Cám ơn cái gì, buổi chiều dì Tạ tới chăm sóc con, những ngày này dì ở cùng với con, dù sao con cũng là nữ. Cho dì đến chăm sóc con cũng thích hợp hơn.”Lê Diệu Hoa khẽ mỉm cười, đưa tay ra sau tóm lấy Lê Hiền.

      “Đúng rồi, còn có tên tiểu tử này, bắt đầu từ hôm nay, cho phép Lê Hiên tới nơi đó nữa. Hằng ngày con phải đến bệnh viện để báo danh, ở cùng với Tử Hâm, có nghe hay ?”

      “A, bố có lầm hay !” cho phép chơi coi như xong, còn bắt mỗi ngày đều bị nhốt ở cái ày tái nhợt hề vui vẻ gì cùng với nha đầu này nữa chứ? Đương nhiên Lê Hiên phải phán đối mạnh mẽ rồi.

      Ngược lại sắc mặt Lê Tử Hâm có quá nhiều biến hoa1, đôi môi tái nhợt của thoáng động hai cái, miễn cưỡng bật cười,”Chú Lê, cần đâu. Hai ngày tới hành động của con đúng là có chút bất tiện, mấy ngày này dì Tạ tới chăm sóc con là được rồi. Mấy ngày nữa, vết thương ở bụng được cắt chỉ rồi, lúc đó dì Tạ cũng cần tới nữa, tự con có thể.....”

      Tử Hâm, con cần mấy lời này, chú biết , con giúp Lê Hiên giải vây, đừng cho là chú già hồ đồ rồi biết, con bị thương còn đều là do Lê Hiên sao. May nhờ lần này vết thương sau, cũng có tổn thương đến nội tạng. Nếu , chú biết nên ăn sao đối với giao phó của ông nội con ở dưới suối vàng!”

      Lê Tử Hâm nghe lời Lê Diệu Hoa, nắm chặt cái chén trong tay hơn nữa, gì nữa.

      “Vậy bây giờ con ở chỗ này cùng với Tử Hâm . Cha cảnh cáo con, đừng làm ra những loại chuyện giống như thế này! Cha trở về nhà chuyến, thuận tiện đưa me con tới đây, bà ấy cũng rất lo lắng ở nhà!” Lê Diệu Hoa xoay người rời , vừa dặn dò Lê Hiên, rồi biến mất ở cửa.

      Lê Tử Hâm vẫn biết nên đối mặt như thế nào với Lê Hiên, yên tĩnh như vậy, hai người đối mặt, trong lòng bao nhiêu vẫn có chút ngăn cách đối với Lê Hiên, nghĩ đến hành động và việc làm trước đó của đối với mình, nghĩ đến cái chuyện mất thể diện kia ở trước mặt , còn có việc cứu mình, làm cho hỗn loạn....
      Last edited by a moderator: 22/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ****
      Chương 5.2
      Editor: SunniePham

      Lê Tử Hâm giống như là nhớ lại cái gì, sờ sờ cổ, chợt có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lê Hiên, vẻ mặt có chút hoảng hốt, "Cái đó. . . . . . Lê Hiên, có nhìn thấy sợ dây chuyền của tôi ?"

      Lê Hiên nhìn đôi mắt to sáng ngời của Lê Tử Hâm, hơi dừng lại chút, sau đó lắc đầu: "Dây chuyền gì? Tôi chưa từng thấy qua."

      "Đúng là nhớ . . . . . . Thôi, tôi muốn hỏi là chưa từng thấy sao? Chính là chuỗi hạt châu màu tím." Lê Tử Hâm vội vàng hình dung sợ dây chuyền kia, giống như là muốn khơi lại trí nhớ của Lê Hiên.

      Lê Hiên vẫn lắc đầu, "Tôi biết dây chuyền gì, chẳng qua tôi nghe diễn tả, hình như cũng phải là thứ gì đáng giá. . . . . ." Hạt châu màu tím, nhiều lắm là chỉ là mấy chục đồng thôi, cũng chỉ là sợ dây mấy trăm đồng. Quả nhiên là người phụ nữ tham tiền? Khi đó cũng sắp chết rồi, lại còn để ý thứ căn bản đáng giá như thế.

      "Đáng bao nhiêu tiền tôi biết, thế nhưng nó. . . . . lại chứ đựng tình cảm ở bên trong, tôi thể tùy tiện vứt bỏ." Lê Tử Hâm nhìn ánh mắt của Lê Hiên, nghiêm túc .

      Tình cảm. . . . . . Lê Hiên nhịn được mà nhíu mày, ai lại tặng sợ dây chuyền rẻ mạc như vậy, làm cho giờ phút này cũng hỏi thăm vết thương của mình, trước tiên lại hỏi tới sợi dây chuyền.

      "Tôi biết, có khả năng là bị những người đó lấy rồi, cũng có thể lúc chúng ta tới bệnh viện bị mất đường rồi, dღđ☆L☆qღđ có thể bể, vỡ, hư, hoặc thế nào rồi." Đôi tay Lê Hiên bỏ vào bên trong túi quần, lạnh nhạt trả lời, có chút tình cảm nào.

      Lê Tử Hâm thở dài tiếng ai thể nghe thấy, tiếp đem là dời mặt chỗ khác, "Mất sao. . . . . . Nếu mất rồi, coi như xong ."

      Trong đầu Lê Hiên có cảm giác kỳ lạ dâng lên, nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của tiểu nha đầu này, lại có chút đành lòng.

      " ra hôm nay trở nên như vậy, cũng thể hoàn toàn trách tôi được, đúng ?" Lê Hiên bĩu môi cười.

      Lê Tử Hâm từ chối cho ý kiến, chỉ tiếp tục nghe Lê Hiên .

      "Tôi thừa nhận là tôi lừa tới đó, quả tôi cũng đúng, nhưng mà. . . . . . Nếu phải vọng tưởng muốn làm thiếu phu nhân của nhà họ Lê, vọng tưởng lợi dụng quan hệ với người nhà của tôi để được vào ở nhà lớn của họ Lê, lừa gạt tin tưởng, lừa gạt tài sản. . . . . . Tôi làm sao mà nghĩ dùng chuyện như vậy mà đối với ?"

      Lê Tử Hâm cuối cùng cũng nhịn được, lần nữa đưa ánh mắt về phía Lê Hiên; nhưng bây giờ trong mắt lại lên vẻ đau lòng mà thôi, " đến bây giờ vẫn xem tôi như vậy sao. . . . . ."

      Lê Hiên nhìn chỗ khác chút, muốn nhìn thấy ánh mắt bị thương của , "Chẳng lẽ tôi đúng sao?"

      "Được rồi, nghĩ sao nghĩ vậy ." Lê Tử Hâm động đậy cơ thể, nghiêng mặt , đem chăn kéo lên, " muốn cứ , tôi buồn ngủ rồi."

      "Cái người phụ nữ này đúng là kỳ quái, cho rằng tôi muốn đến gặp sao! Nếu phải cha tôi. . . . . . Được rồi được rồi, ngủ ." Lê Hiên thấy Lê Tử Hâm muốn tiếp tục chuyện với , trái tim cũng có chút phiền não, xoay người muốn ; rồi lại nghĩ đến lời của Lê Diệu Hoa với , hơn nữa cũng phải là người có máu lạnh, nhìn Lê Tử Hâm bị thương nằm tại đây, cũng có cách nào mà bỏ lại mình.

      bất đắc dĩ xoay người ngồi ở ghế, Lê Hiên nghiêng đầu nhìn người kéo chăn trùm lên cả đâu nằm ở giường, cũng có chút nhức đầu mà đưa tay day day thái dương.dღđ☆L☆qღđ Người phụ nữ này, đến cuối cùng còn phải dây dưa bao lâu, tại sao lại chịu buông tha ? Muốn tiền từng đồng ý đưa tiền cho , nhìn dáng vẻ bây giờ của . . . . . . Dù sao cũng thích mình, cho nên mới muốn kết hôn với mình sao?

      Lê Hiên có chút hoảng sợ khi mình lại có ý nghĩ như vậy, khỏi cười chính mình nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ ở cùng chỗ với ngu ngốc, bản thân mình cũng trở nên đần rồi sao?

      Tổn thương gân cốt cần nghỉ cả trăm ngày, cũng may mà Lê Tử Hâm có bị thương quá nặng, nên chỉ cần ở trong bệnh viện hơn nửa tháng, vết dao cơ bản khép miệng lại, những vết thương khác cũng sớm khôi phục lại.

      Trong tay Lê Tử Hâm cầm quyển sách mà Lê Hiên mang đến cho giải buồn, nhìn quyển sách chằng chịt chữ viết, ra chữ cũng hề vào đầu . nhìn sách mà ngẩn người, cũng rốt cục quyển sách này về cái gì, là về chuyện xưa, hay là vì người mang tới quyển sách này?

      Nhắc tới cũng kỳ lạ, vốn tưởng rằng Lê Hiên đối với những lời của Lê Diệu Hoa căn bản hề nghe thấy, hoặc là hiệu quả nhiều lắm là cũng chỉ có mấy ngày mà thôi, người đàn ông như Lê Hiên, làm sao có thể để ý đến sống chết của ?

      nhất định chỉ kiên nhẫn đến có vài lần, trở lại chứ? Vừa mới bắt đầu cũng Lê Tử Hâm nghĩ như vậy, tuyệt đối lại ngờ rằng, trừ mấy lần có chuyện quá bận rộn ở ngoài, bất luận hễ có thời gian rãnh tới bệnh viện, dường như hằng ngày đều trình diện, thực hiểu, đến cuối cùng muốn như thế nào? Nếu muốn, vậy cần phải , dù sau nữa cũng rất ghét thấy mặt mà.

      Lê Tử Hâm dùng sách chống cằm, khẽ bĩu môi, suy nghĩ bay xa, ánh mắt hướng thẳng ra ngoài cửa sổ.

      Lê Hiên khe khẽ đẩy cửa, nhưng Lê Tử Hâm hề chú ý tới. vừa ngẩng đầu, nhìn thấy chính là bộ dáng vô cùng trẻ con của nha đầu kia, cầm sách mang tới trong tay, ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Lê Hiên nhàng lắc đầu, khỏi cảm thán trong lòng, nếu như này có tâm cơ nặng nề, coi trọng như vậy tiền tài, có lẽ cũng cảm thấy tệ.

      "A. . . . . . Lê Hiên?" Lê Tử Hâm quay lại, phát giác Lê Hiên đứng cửa nhìn , hơi biết phải làm sao, làm cho suy nghĩ bay xa vội vàng kéo trở về.

      "Ừ, cảm giác hôm nay thế nào?" Lê Hiên ổn định lại tâm trạng, sắc mặt hơi lạnh chút, gần hai mươi ngày, Lê Hiên thể thừa nhận, đối với bớt chút chán ghét; nhưng tuyệt đối thể để lộ trước mặt Lê Tử Hâm, trong lòng Lê Hiên rất ràng, nếu để cho biết kế hoạch đánh vào nộ bộ nhà họ Lê, chút xíu tác dụng, chẳng phải muốn lớn hơn nữa sao.

      Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Lê Hiên, Lê Tử Hâm cũng khẽ cắn cắn môi dưới.

      “Tốt hơn nhiều chưa, có gì đáng ngại, có thể trở về.... nhà được chưa”. Lê Tử Hâm do dự ra chữ “nhà”, thể , đối với cái chữ này, vẫn còn có chút bối rối. Nhà họ Lê có thể coi như là nhà của sao? là mất thể diện, mới vừa chuyển đến nàh họ Lê buổi tối, vậy mà chưa có vào gì trước tiên phải vào bệnh viện.

      Quả nhiên, Lê Hiên hơi lo dự, câu trả lời với Lê Tử Hâm.

      Lúc Tạ Tú Quyên và Lê Diệu Hoa đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là con trai và Lê Tử Hâm nhìn nhau chẳng gì, khí có vẻ hợp. Hai người nhìn nhau, đều khỏi thở dài tiếng, như vậy là tốt rồi sao? Vốn nhớ lại, có lẽ trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau, mà khiến cho quan hệ của của hai người trở nên tốt hơn chút, có lẽ hôn của hai người vẫn có chút hy vọng, nhưng mà xem ra bây giờ....

      “ Chú gì, hai người tới rồi sao”. Lê Tử Hâm muốn từ giường xuống, cười lễ phép với họ.

      Tạ Tú Quyên liền vội vàng bước lên đè lại . “Mặc dù là khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn chưa có tốt toàn bộ, cần xuống giường. Dì và chú đây phải là ngày nào cũng tới sao, con còn khách khí với chúng tôi làm cái gì!”.

      Lê Tử Hâm gật đầu cái, rồi quay đầu nhìn Lê Hiên: “Lê Hiên, nếu vội về trước , có dì ở đây rôi”

      Trong lòng Lê Hiên vẫn có chút vui, nghĩ tới lời vừa , tại sao lại vội vã muốn đuổi mình ? vẫn muốn nhìn thấy sao, hoặc là sợ phá hủy chuyện tốt của ? Lê Hiên có trả lời, chỉ đứng tại chỗ .

      Lê Diệu Hoa nhìn trường hợp rồi bổng nhiên : “Đúng rồi, mẹ của bọn trẻ, phải bà hầm canh xương cho Tử Hâm sao, phải quên mang rồi chứ?”

      “Tôi...tôi có.....” Tạ Tú Quyên vừa định ràng gì đó, lại bị ánh mắt của Lê Diệu Hoa ra hiệu, làm cho bà nuốt toàn bộ lời định vào bụng.

      “Lê Hiên, con ở đây bồi Tử Hâm chút . Cha mẹ trở về mang canh tới”. Lê Diệu Hoa lôi kéo tay Tạ Tú Quyên ra khỏi phòng bệnh.

      “Tôi lúc nào nấu canh cho Tử Hâm hả? Tử Hâm sớm cắt chỉ rồi, đoán chừng mấy ngày nữa là có thể về nhà, cần bồi bổ nữa?” Tạ Tú Quyên có chút kì quái nhìn chồng mình, Lê Diệu Hoa lôi kéo bà ra ngoài vài bước lắc đầu : “có phải bà cũng cảm thấy, tiểu Hiên và Tử Hâm có khả năng rồi phải ?”

      Tạ Tú Quyên từ chối cho ý kiến chỉ lắc đầu

      “Tôi này bằng chúng ta trợ giúp !” mặt Lê Diệu Hoa còn lộ ra vẻ từ ai thường ngày như ở trước mặt Lê Tử Hâm, mà bây giờ ông lộ ra vẻ mặt của thương nhân giảo hoạt.

      Tạ Tú Quyên nhíu mày, nghiêm mặt nhìn cánh cửa, có chút nghi ngờ hỏi: “Ý của ông là?”

      bằng để cho chúng gạo sống nấu thành cơm chín . Sau đó, chúng ta chỉ cần ở trước mặt tiểu Hiên cầu nó phụ trách, theo tính cách của nó mà , chắc chắn phủi tay mà bỏ ”.

      Lê Diệu Hoa ra chiêu tổn hại như vậy, khó tránh khỏi Tạ Tú Quyên có chút dám tán thành: “Như vậy tốt sao? Đối với Tử Hâm....Có phải công bằng , còn có....lỡ như bị Lê Hiên biết, nó làm gì......”

      “Làm gì mà có nhiều lỡ như vậy.....nếu nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện sợ rằng cũng làm được, nếu đánh cuộc, có nguy hiểm. Cho dù có công bằng với Tử Hâm hay , nhà họ Lê cũng có ân với nó, chính nó cũng đồng ý làm chuyện để báo đáp đáp nhà họ Lê, trợ giúp ông nội nó bảo vệ nghiệp, mặt khác, chẳng lẽ bà còn nhìn ra được sao?”

      “Nhìn ra cái gì?”

      “Chẳng lẽ bà còn nhìn ra, Lê Tử Hâm có ý với Lê Hiên sao?” Lê Diệu Hoa hoàn toàn hề suy đoán, mà là vô cùng chắc chắn ra.

      “Vậy sao?” Tạ Tú Quyên đối với lần này cũng dám hoàn toàn tán thành. “Tôi cảm thấy rằng.....”

      “Tin tưởng tôi, ánh mắt của tôi tuyệt đối sai, bây giờ, bà chỉ cần nghe tôi, như thế này, bà làm thế này.......”

      Lê Diệu Hoa ghé vào tai Tạ Tú quyên mà , thấp giọng cái gì đó. Tạ Tú Quyên gật đầu liên tục tỏ ra hiểu rồi.

      Chương 6.1
      Editor: SunniePham

      Cuối cùng chỉ còn lại Lê Hiên và Lê Tử Hâm ở lại trong phòng, hai người cùng có trạng thái giống nhau là cùng chờ đợi. nhiều ngày như vậy, mặc dù Lê Hiên đều đến thăm Lê Tử Hâm, nhưng thời gian chỉ có hai người ở trong phòng cũng tương đối là khá ít, trong phòng luôn có Lê Diệu Hoa hoặc là Tạ Tú Quyên, thậm chí có lúc Lý Tường Vĩ cũng xuất mà quấy rầy.

      "Chuyện đó. . . . . . Lê Hiên." Hiếm khi có thời gian hai người được ở riêng để chuyện với nhau, Lê Tử Hâm muốn hỏi mấy câu, nhưng mà gương mặt lại trở nên đỏ bừng, rồi lại do dự.

      "Có gì cứ ." đương nhiên biết có lời muốn với mình, Lê Hiên biết suy nghĩ chút cái gì, mà lại làm cho bản thân ngượng ngùng tới vậy.

      Hít sâu hơi, Lê Tử Hâm lấy can đảm hỏi : "Lê Hiên, chán ghét tôi tới vậy sao? Hôm đó, ở quán bar đối với tôi. . . . . . có phải suy nghĩ là muốn làm cho tôi cảm thấy nhục nhã hay ?"

      Lê Hiên sửng sốt. ngờ Lê Tử Hâm lại có thể hỏi mình vấn đề hôm đó, , chuyện hôm đó, phải là quên toàn bộ, đương nhiên là vẫn còn nhớ tới cơ thể Lê Tử Hâm rất đẹp, phản ứng rất ngây ngô.

      Lê Tử Hâm phát Lê Hiên dùng ánh mắt nóng hừng hực quan sát mình, làm cho càng thêm ngượng ngùng thôi, thậm chí bắt đầu có chút hối hận khi mình lại tới cái đề tài này: "Thôi, cần trả lời, tôi hiểu rồi! Chỉ là. . . . . . Lê Hiên, tôi hi vọng sau này cần làm như vậy, dù sao tôi cũng còn là đứa bé nữa. Bình thường luôn ăn sắc bén, đối với tôi luôn khinh thường tôi vẫn còn chưa tính xổ với , nhưng mà lại dùng thủ đoạn như vậy, là quá xấu hổ rồi." Lê Tử Hâm mới vừa xong, Lê Hiên chưa kịp trả lời Tạ Tú Quyên vào phòng tay còn cầm theo cái bình thủy.

      "Tiểu Hiên, cha con ở bên ngoài, ông ấy có mấy lời muốn với con, con ra ngoài chút ." Tạ Tú Quyên đặt bình thuỷ lên bàn, lấy ra hai chén, còn cười dặn dò : "Mau , nhớ trở lại uống canh."

      Lê Hiên gật đầu cái, xoay người mở cửa ra ngoài.

      Tạ Tú Quyên mở nắp bình thủy ra, mùi thơm của canh xương tỏa ra bốn phía.

      Lê Tử Hâm mỉm cười : "Tay nghề của dì Tạ tốt, chờ sau khi con khỏi bệnh, nhất định phải theo dì học tập."

      Tạ Tú Quyên gật đầu liên tục, "Được, lúc đó đương nhiên là dì đem hết tài nghệ truyền lại cho con, như vậy mới có thể đảm cho con của dì sau này cả đời đều được ăn món ngon!"

      "Dì!" Lê Tử Hâm cũng biết nên cái gì, dứt khoát ngậm miệng lại yên lặng mà uống canh.

      Lê Hiên ra khỏi phòng bệnh nhìn thấy cha của mình đứng dựa vào tường, nét mặt có chút nặng nề.

      "Cha? Cha. . . . . . Muốn chuyện gì với con?" Còn phải núp ở bên ngoài ? Lê Hiên cảm thấy kỳ lạ, chờ cha mình mở miệng.

      "Tiểu Hiên, cha chỉ là muốn hỏi con câu, con và Tử Hâm. . . . . . Có phải là có khả năng ?" Lê Diệu Hoa ngẩng đầu nhìn con trai mình, nghiêm túc hỏi.

      "Vấn đề này làm sao con có thể trả lời cho cha được? Ít nhất. . . . . . Bây giờ thể nào, đừng chi đến Lê Tử Hâm, chỉ cần bây giờ con cũng muốn vội vàng kết hôn với người phụ nữ nào cả. Nếu như hai người muốn con và Lê Tử Hâm kết hôn, sau đó tiếp nhận di sản, e là hai người nên sớm bỏ cuộc ." Lê Hiên sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào mắt Lê Diệu Hoa, ra suy nghĩ của mình.

      "Là như vậy sao?" Lê Diệu Hoa bất đắc dĩ thở dài tiếng, bước lên đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Lê Hiên, "Chuyện gì cũng đừng quá chắc chắn, có những lúc, ví dụ như hôm nay cũng biết xảy ra chuyện gì."

      Lê Hiên cười đến tự tin, hoàn toàn đem lời của cha mình để ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn trả lời lại: "Con biết rồi, tóm lại, những chuyện này cha cũng cần suy nghĩ nhiều. Đây là vấn đề giữ chúng con, con tin tưởng, con có thể xử lý tốt, Lê Tử Hâm cũng vậy."

      "Được rồi, vào thôi." Lê Diệu Hoa lộ ra nét mặt hết cách với , rồi bảo Lê Hiên mau vào , “Tối nay con ở lại đây với Tử Hâm , mấy ngày nay mẹ con cảm thấy hơi mệt, cha đưa bà ấy về nhà nghỉ ngơi." Ông , đúng vừa lúc Tạ Tú Quyên từ trong phòng bệnh ra.

      "Cha mẹ cần chăm sóc Tử Hâm nữa rồi, mấy ngày nữa con bé có thể xuất viện." Lê Diệu Hoa bổ sung thêm câu.

      Lê Hiên suy nghĩ chút, hình như là cũng đúng vậy, đúng lúc tối nay cũng có chuyện, vì vậy gật đầu đồng ý.

      Lúc Lê Hiên trở lại phòng bệnh, trong phòng bệnh đơn tràn đầy mùi thơm của canh xương, Lê Tử Hâm cầm chén canh mà uống từng chút .

      "A. . . . . . Cái đó, dì Tạ cũng múc chén cho kìa, mau uống , để nguội uống tốt." Lê Tử Hâm thấy Lê Hiên bước vào, chợt nghĩ đến vấn đề mới vừa mới bị cắt đứt, bây giờ suy nghĩ lại càng lúng túng khó có thể mở miệng, thế là vội vàng mở miệng về những vấn đề khác, dời chú ý của Lê Hiên.

      Lê Hiên nhìn theo ngón tay Lê Tử Hâm, quả nhiên thấy bàn có chén canh nóng hỏi khói bay ngay ngút. n Tài nấu nướng của mẹ mọi người đều biết, Lê Hiên cũng ngăn cản hấp dẫn của thức ăn ngon, thế là cũng hai lời, đưa tay lên bưng chén canh ở bàn mà uống hai ngụm.

      Sau khi nước canh xuống bụng, Lê Hiên chép miệng, đánh giá chén canh xương này, cảm thấy hình như có cái gì đúng. đem chén đặt ở dưới mũi ngửi cái, sau đó uống thêm hớp, quả nhiên là có mùi vị rất nhạt, nhưng xác định chắc chắn là có thuốc trong này.

      "Trong canh có cái gì?" Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm chén canh uống đến rất sung sướng, khỏi lạnh mặt hỏi.

      "Trong canh có thể có cái gì? Xương cùng thịt, còn có cái gì?" Lê Tử Hâm có cẩn thận như Lê Hiên, cũng có đa nghi như , tí xíu mùi kỳ quái cũng có đánh tan niềm vui thích với việc đánh giá mỹ vị của .

      "Đừng uống nữa!" Lê Hiên đoạt lấy chén canh trong tay Lê Tử Hâm, chén canh này bởi vì dùng sức hơi nhiều nên làm cho chén canh lung lay, văng chút ra ngoài.

      Lê Tử Hâm bị dọa đến phát sợ, biết vì sao đột nhiên Lê Hiên lại nổi nóng bởi vì chén canh, co rúm bả vai lại, nhìn Lê Hiên, có chút sợ hãi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Xảy ra chuyện gì? còn hỏi tôi!" Lê Hiên bắt được chén canh kia trong tay Lê Tử Hâm, cũng uống hớp, sau đó chán ghét mà khạc ra, chén này cũng bị hạ thuốc! Vậy mà còn có thể bình tĩnh mà uống, chẳng lẽ uống được sao? Hay là còn có nguyên nhân nào nhất?

      "Tôi. . . . . . Xảy ra chuyện gì?" Lê Hiên thình lình nổi giận, làm cho Lê Tử Hâm bị dọa sợ. biết mình lại làm sai cái gì rồi, làm cho Lê Hiên lộ ra vẻ mặt như thế.

      "Thuốc gì?" Lê Hiên ném thứ gì đó trong tay sang bên, đưa tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Tử Hâm.

      "Chuyện gì vậy?" Lê Tử Hâm kinh hãi, vẫn biết rốt cuộc là trong lời của Lê Hiên có ý tứ gì.

      "Còn giả bộ ngu!" Lê Hiên có chút hối hận khi mình vừa mới uống hai nước canh đó, biết trong canh có độc hay , chỉ là kể từ bây giờ còn phải coi phản ứng nữa, dù sao Lê Tử Hâm cũng uống canh này.

      Lê Tử Hâm bị Lê Hiên cầm chặt cổ tay, cảm giác mặt của càng ngày càng nhích lại gần mình, từ trong thân thể liền dâng lên cảm giác kỳ lạ, hô hấp càng ngày càng trở nên khó nhọc. chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, , phải là nơi từng bị Lê Hiên đụng qua, giống như là bị lửa đốt, giống như là có nhiệt bóc lên. Đôi môi đỏ mọng Lê Tử Hâm hé mở, cặp mắt đầy ắp hơi nước nhìn nhàng về phía Lê Hiên.

      Hỏng bét! Canh vừa cho uống, chẳng lẽ là. . . . . . Lê Hiên nhìn phản ứng của Lê Tử Hâm, cuối cùng trong lòng cũng sáng tỏ, uống nhiều hơn dược hiệu cũng biểu càng nhanh.

      "Đáng chết! Tôi ngờ đó lại là xuân dược?" Khi Lê Hiên đoán được kết quả, rất kinh ngạc, ngờ, Lê Tử Hâm lại dùng tới chiêu này? Bây giờ đây được coi là cái gì? ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Người phụ nữ ngu ngốc này muốn dùng chiêu này để buộc vào khuôn khổ, cho là chỉ cần gạo sống nấu thành cơm chín, sau đó có cách nào chạy trốn, cuối cùng phải chấp nhận số mạng kết hôn với sao? Quá ngu ngốc, chiêu thức cũ như vậy, cũng có thể đối phó được ?

      Lê Hiên khinh thường khẽ cười tiếng, sắc mặt lại càng thêm khó coi, từ trong đáy lòng càng thêm xem thường người phụ nữ này. Cũng đúng, người người phụ nữ này đúng là chừa bất cứ thủ đoạn nào. Còn tỏ vẻ ra là tức giận.

      Nóng quá, khó chịu, tiếng thở dốc của Lê Tử Hâm càng ngày càng lớn, nghe được Lê Hiên lời , trong lòng lại có loại mơ hồ, giống như là có cảm giác trong mộng. Lê Hiên cái gì, xuân dược là cái gì? hiểu, xảy ra chuyện gì, có quan hệ gì với xuân dược?

      Đầu ngón tay thon dài sạch Lê Hiên thuận thết lướt qua Lê Tử Hâm, vuốt ve đến sau tai lúc dùng kéo lấy mái tóc dài của , bàn tay nắm chặt mái tóc dài rồi dùng sức kéo về phía sau, để cho nâng mặt lên nhìn về phía mình.

      "Ưm. . . . . . xảy ra chuyện gì?" Lê Tử Hâm đau đến nhíu mày, nhưng dáng vẻ vẫn u mệ, chân tướng mà nhìn ; biết tức giận, nhưng mà tại sao lại tức giận?

      Trong mắt Lê Hiên khi nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần vô hại của Lê Tử Hâm, lại hoàn toàn biến thành dạng giả mù sa mưa, ràng thuốc kia chính là do bỏ vào, muốn là cái gì, đương nhiên biết rất .

      " chỉ vì muốn đạt được mục đích, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao!" Lê Hiên cắn răng, đợi Lê Tử Hâm mở miệng chuyện, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng xin xắn của . Nụ hôn của Lê Hiên cũng dịu dàng, đầu lưỡi của vội vàng ở trong miệng Lê Tử Hâm khuấy động, tinh tế liếm qua hàm răng, càng ngừng trêu chọc gặm nhắm, cho đến đôi môi hai người đều dính đầy chất lỏng trong sáng, lúc này mới lui về sau chút, buông môi ra.

      Dược tính trong thân thể Lê Tử Hâm phát tác, cảm nhận được lửa dục vô tận biết từ đâu mà xông ra, căn bản cách nào ngăn cản được đụng chạm của Lê Hiên,ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on huống chi là hai người vừa hôn kịch liệt như vậy, lại còn cực kỳ thích mà rên lên tiếng, mặc dù Lê Hiên bị kéo tóc, nhưng thân thể xụi lơ, đôi tay cũng tự chủ được mà vòng qua cổ .

      Lê Hiên cười lạnh như cũ, đầu ngón tay xẹt qua gò má đỏ bừng, động tác tay mặc dù dịu dàng thế nhưng trong miệng lại ra những lời lạnh lẽo: "Lê Tử Hâm, mấy trò hề nhoi của đừng nên cố gắng trình diễn ở trước mặt tôi. phải muốn tôi ở sao? Cần gì làm ra chuyện hạ lưu tới như vậy? Bỏ thuốc? Ha ha, hề có tí sáng tạo nào! Lúc ở quán bar, tôi chơi đùa như vậy, lại giống như liệt nữ cố gắng bảo vệ trinh tiết, vừa khóc vừa náo, bây giờ lại chủ động ôm ấp thương tôi?"

      "Hả?" Lê Tử Hâm cảm thấy đầu của mình trở nên choáng váng, phản ứng của thân thể và đầu cũng có chút chậm chạp, nhưng vẫn nghe được những lời giễu cợt của Lê Hiên.

      "Tôi. . . . . . Ưm. . . . . . Tôi có." hết sức suy nghĩ muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy vô lực ở trước mặt Lê Hiên.

      Lê Hiên tay nâng cái mông Lê Tử Hâm lên, tay ôm lấy eo, trong lúc lơ đãng lặp tức đem đặt ở giường, chờ sau khi Lê Tử Hâm phản ứng kịp, phát hai người bọn họ đều nằm ở giường.Lê Hiên đè lên người của , con ngươi trong đôi mắt đẹp sáng ngời bị thuốc làm cho dân lên cổ dục vọng, nhuộm đẫm vẻ sâu xa và đen lánh.

      Lê Hiên cắn răng, cúi người ở bên tai Lê Tử Hâm: " là rất dâm dãng, chỉ sợ sơm ướt hết rồi?" nắm lây bắp đùi thon dài trắng nõn, dùng sức tách ra hai bên, ngón tay chậm rãi ma sát hai cái ở giữa chân của , ý trêu đùa vô cùng dày đặc.

      "A. . . . . . Ưm. . . . . ." Lê Tử Hâm nhịn được mà rên rỉ, cả người đều ngừng run rẩy, cảm giác chán ghét từ trong thân thể ngừng kêu gào, giống như cần cái gì đó, rồi đến tột cùng rồi lại muốn ra. Ở bụng dưới cũng hình như là có đốm lửa thiêu đốt hừng hực, lại còn bị Lê Hiên dùng ngón tay trêu chọc vào chỗ kín, làm cho nơi đó tự chủ mà chảy ra mật dịch, điều này lại càng làm cho vô cùng khó chịu.

      Lê Hiên thuận thế mà cởi bỏ cái quần bệnh nhân to lớn màu xanh dương, đầu ngón tay nhàng ma sát ở giữa quần lót màu hồng, lúc này nơi đó cũng ướt thành mảng, từng chút từng chút mà cọ xát vào, "Quả nhiên là ướt rồi, đúng là. . . . . . phóng túng vô cùng." Trong miệng Lê Hiên càng ngừng ra những lời mang đầy ý tức nhục nhã.

      Trong lòng Lê Tử Hâm mặc dù là vô cùng chán ghét, nhưng mà thân thể bất đắc dĩ bị dược tính của thuốc khống chế, còn cách nào mà quyết định được nữa.

      "Có phải muốn nhiều hơn ?" Bên tai mang theo mùi vị của hơi thở quen thuộc, dán chặt lên gò má của Lê Tử Hâm, đem môi mình lại gần bên tai nhàng thổi. ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cái loại cảm giác mang theo hơi thở tình dục vây tới, làm cho lửa dục của Lê Tử Hâm càng sâu, mồ hôi người ngừng chảy ra bên ngoài.
      Last edited by a moderator: 21/12/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.2
      Editor: SunniePham

      Lê Hiên dùng môi gặm cắn vành tai Lê Tử Hâm, đưa tay dán vào bụng của , từ từ trượt lên ngừng xoa bóp vuốt ve, cảm nhận ở dưới thân mình càng ngày càng run rẩy. "A, sao lại phát run? Xấu hổ sao? Hay là quá hưng phấn?"

      Lê Tử Hâm hừ , lắc đầu, " phải, tôi có. . . . . . Tôi phải. . . . . ." mơ hồ câu trả lời của mình, ràng là đối với chuyện nên phản kháng, nên phản bác lại những hành động mà Lê Hiên nhục nhã , nhưng lại làm được, giờ phút này đây, cái gì cũng làm được.

      Lê Tử Hâm khẽ nheo đôi mắt tràn đầy nước lại, lông mi dài khẽ động mấy cái, nước mắt lấp lánh chảy dài theo gò má.

      "Xảy ra chuyện gì, tôi còn chưa cho , mà vui vẻ đến vậy rồi sao? Xem kìa hưng phấn đến khóc luôn rồi." Lê Hiên giễu cợt xong, ngón tay tiếp tục di động lên , êm ái mà lau nước mắt cùng mồ hôi gò má của , lè lưỡi liếm hôn cổ Lê Tử Hâm .

      Đồng thời tay của cũng theo môi mà chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, bao trùm ở bầu ngực dùng lực mà xoa bóp.

      Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy cả người đều theo động tác ngừng nghỉ của Lê Hiên mà càng trở nên kỳ lạ, d∞đ∞l∞q∞đ bộ ngực truyền đến cảm giác tê liệt, làm nhịn được ưỡn thẳng ngực lên, còn muốn nhiều hơn nữa.

      Lê Hiên dùng sức vén cái áo bệnh nhân chẳng hề vừa vặn với lên , trong lúc nhất thời người Lê Tử Hâm chỉ còn mặc áo lót, còn lại toàn bộ đều lộ ra hết dưới ánh mắt của .

      "Phảng ứng rất thành . . . . . ." Khóe môi Lê Hiên lên nụ cười đầy tà mị, lúc này, cũng uống vào ít xuân dược cho nên dược tính phát tát làm cho cũng trở nên kích động, huống chi người trong ngực lại có thân thể vừa dâm đãng vừa xinh đẹp. Dưới loại tình huống, cho dù có là đàn ông rụt rè sợ hãi nữa, sợ là cũng thể nào cầm cự được, huống chi cho tới bây giờ Lê Hiên cũng phải là người để cho bản thân mình chịu uất ức, cũng phải là người đàn ông rụt rè.

      tay Lê Hiên hơi dùng sức, kéo áo lót của Lê Tử Hâm ra, đôi vú giống như con thỏ nhảy loạn lộ ra bên ngoài, cúi đầu dùng sức cắn ở nụ hoa.

      "Ưm. . . . . ." Cũng biết là đau hay là thoải mái, Lê Tử Hâm rên lên tiếng, đôi tay cũng kiềm chế được mà ôm lấy đầu của Lê Hiên, bị Lê Hiên đối đãi như vậy, Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng giống như là bị lửa thêu đốt. Mặc dù biết là nên cảm thấy xấu hổ, chuyện này cũng nên xảy ra, nhưng lại kìm hãm được mà muốn nhiều hơn.

      " xem , đến cuối cùng là muốn tôi làm thế nào đây?" mặt Lê Hiên lên nụ cười, mặc dù miệng nhưng tay vẫn làm ra động tác trêu trọc .

      "Hu hu. . . . . . Tôi. . . . . ." Lê Tử Hâm hoàn toàn rối rắm, dĩ nhiên là trả lời được câu hỏi của Lê Hiên, có chút hoảng sợ, nhưng trong đầu rồi lại mong mỏi cái gì đó.

      Lê Tử Hâm nhàng nức nở hai lần, da thịt toàn thân trắng noãn bởi vì kích động mà trở nên ửng hồng, lúc này người chỉ còn mặc cái quần lót nho . Toàn bộ cơ thể dường như là lộ hết ra bên ngoài, làm cảm thấy rất xấu muốn kéo quần áo che lại, đôi tay che mặt của mình, nhưng có mở miệng câu bảo Lê Hiên dừng lại.

      Lê Hiên hừ tiếng: "Có muốn tôi dừng lại ? Nếu bây giờ từ chối, tôi bỏ qua cho . . . . . ." đương nhiên bỏ qua , cho dù có mở miệng "", bây giờ cũng thể dừng lại được rồi, chỉ là ở trong lòng Lê Hiên vẫn có niềm tin tuyệt đối, Lê Tử Hâm căn bản có cách nào cự tuyệt.

      Phán đoán của Lê Hiên sai, lúc này Lê Tử Hâm hoàn toàn có cách nào chống đỡ được động tác của .

      Hai tay Lê Hiên ngừng vuốt ve cơ thể xinh đẹp ở trước mặt, dùng bàn tay của mình cảm nhận da thịt của . phát ra Lê Tử Hâm so với lúc trước gầy chút, dù sao cũng trả qua cơn bệnh nặng, dĩ nhiên là cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Nghĩ tới đây, Lê Hiên đối với vẫn có chút tâm tình thương tiếc, chỉ là vừa nghĩ lại người phụ nữ này sau khi bị thương lại còn có thể nghĩ ra biện pháp như vậy mà quyến rũ , ý đồ cướp lấy gia sản, làm cho chút đồng tình vất vả dâng lên liền biến mất chỉ còn lại phẫn nộ bên trong.

      Lê Hiên dùng sức đẩy chân ra thành chữ hình (型), kéo quần lót sớm ướt đẫm của xuống, cặp mắt e dè gì mà như lửa nóng nhìn chằm chằm vào chỗ kín của Lê Tử Hâm, thậm chí còn duỗi ra ngón tay ra đùa bỡn miệng huyệt ướt át nóng ran.

      "A!" Cảm giác được tiểu huyệt được dịu dàng vuốt ve, cộng thêm tác dụng của thuốc, Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy lần này mỗi tấc da thịt của so với quá khứ nhạy cảm gấp mười lần, gấp trăm lần.

      Ngón tay Lê Hiên vỗ về chơi đùa qua lại ở miệng tiểu huyệt làm cho nơi đó chảy ra mật dịch nhiều hơn, nhìn chịu nổi mà rên rỉ, hơi thở của mình càng ngày càng gấp rút. "A, là lần đầu tiên sao? xem bên trong này, là màu hồng tươi mới đó. Tiểu tinh, có phải là chịu nổi rồi , rất muốn phải ? Xem kìa ướt cả tay của tôi rồi, đúng biết xấu hổ." Lê Hiên vừa ra những lời mang hàm xúc đầy nhục mạ, đồng thời cũng dùng sức khai phá thân thể Lê Tử Hâm.

      "Ừ. . . . . . Đừng ..... Đừng làm như vậy. . . . . . Đừng nên nhìn." khói coi, tự nhiên lại bị Lê Hiên bày ra tư thế như vậy, còn giống như là nghiên cứu cái gì đó, cứ chăm chú mà nhìn.

      "Đừng nên nhìn?" Lê Hiên cười : "Được rồi, nhìn nhìn, vậy nghĩ xem có muốn làm với tôi hay ?" như vậy, nhưng lại hề cho bất kỳ cơ hội nào, cúi đầu xuống, duỗi thẳng đầu lưỡi, hôn vào cái tiểu huyệt của .

      "A. . . . . . , sao. . . . . ." làm cái gì? Mặc dù Lê Tử Hâm có cách nào khống chế được dục vọng trầm mê của chính mình, nhưng đầu óc của vẫn còn rất tỉnh táo, Lê Hiên hôn vào chỗ kín của !

      Cảm nhận được hơi thở nóng rực của ngừng phun vào tiểu huyệt của mình, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại. Làm cho giống như sắp đắm chìm trong loại lửa dục, cái loại cảm giác này làm cho người ta trở nên tê dại. làm cho tiểu huyệt của chảy ra nhiều mật dịch hơn, Lê Tử Hâm có chút tức giận, cùng lúc đó lại có cảm giác như là người phiêu phiêu dục tiên, thoải mái vô cùng. Đồng thời cũng cảm thấy phản ứng như vậy của mình, giống như là dáng vẻ Lê Hiên vừa , rất dâm đãng.

      Chợt, trọng lực đè ở người biến mất, phát Lê Hiên rời khỏi thân thể của mình. Lê Tử Hâm thở phào nhõm đồng thời lại cảm thấy có chút bất mãn, hô hấp của Lê Tử Hâm trở nên dồn dập, sau lúc lâu cuối cùng đỡ được chút, ra là Lê Hiên phải vì muốn buông tha cho , mà là vì cởi quần áo.

      Lê Hiên chỉ đem quần của mình cởi ra, theo bản năng Lê Tử Hâm đảo mắt nhìn, trong lòng bất giác cả kinh, ngượng ngùng phát vật tượng trưng cho phái nam sưng to, đứng thẳng cao, hơi run rẩy.

      "Thế nào? Nhìn có hài lòng ?" Lê Hiên thấy mở to đôi mắt long lanh như nước ra, nhìn chằm chằm vào dục vọng của , khỏi cảm thấy rất thú vị, mở miệng ra chế nhạo : "Tiểu đệ đệ của tôi lập tức tiến vào thân thể của , bảo đảm làm cho dục tiên dục tử!"

      Ánh mắt của Lê Tử Hâm hề có lực sát thương nào mà nhìn chằm chằm vào , " sao vậy có thể. . . . . ." biết xấu hổ mà ra những lời như vậy!

      Lê Hiên nghiêng đầu, để hạ thể của chính mình cắm ở giữa hai chân của , đồng thời đem hai chân của Lê Tử Hâm quấn lên hông của , vật tượng trưng cho phái nam nhắm ngay miệng tiểu huyệt nóng ẩm khẽ mở, "Sao vậy, bây giờ vẫn còn mạnh miệng sao? Chờ chút ở trước mặt tôi mà bày ra dáng vẻ dâm đãng thôi."

      "Tôi. . . . . . có." Lê Tử Hâm bị Lê Hiên trêu chọc như thế, mặt càng thêm đỏ bừng.

      Dục vọng của Lê Hiên chống đỡ ở miệng tiểu huyệt, nhưng có lập tức tiến vào, chỉ dùng cậy gậy tượng trưng cho phái nam nhàng đụng chạm, hông của Lê Tử Hâm cảm thấy ê rồi, cả người còn hơi sức, để mặc cho đung đưa.

      Lê Hiên dùng dục vọng ma sát hai cái ở tiểu huyệt của , hài lòng khi thấy nhàng giãy dụa bắp đùi của mình.

      ". . . . . ." Đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm khép mở, muốn mở miệng cái gì đó, nhưng lại biết mình phải cái gì.

      "Muốn ? Muốn mở miệng cho tôi biết ." biết tác dụng của thuốc và dục vọng trong cơ thể bị mình trêu đùa đến cực hạn, Lê Hiên ở dưới lại chậm chạp chịu tiến vào.

      Tiểu huyệt của Lê Tử Hâm kìm được mà khẽ co rút lại, cảm giác có từng cổ mật dịch tự chủ được mà chảy ra ngoài.

      "Đừng, cần làm như vậy."

      Lê Hiên đưa tay cầm bộ ngực sữa của , nhàng xoa bóp, càng kích thích làm cho tiếng rên rỉ của tràn ra miệng: "A. . . . . . Ừm!"

      "Muốn phải ?" Lê Hiên dùng sức kéo nụ hoa.

      Cả người Lê Tử Hâm đều run lên, trong mắt tràn ngập nước mắt làm cho người khác thương tiếc, khuất nhục mà gật đầu.

      ", , tôi vào." Lê Hiên thấy cuối cùng cũng chấp nhận, cũng biết được sớm chịu đựng nổi trêu đùa như vậy.

      "Ưm, tôi. . . . . . muốn." Lê Tử Hâm cắn răng mở miệng, ra chữ kia.

      "Muốn? Muốn cái gì?" Lê Hiên nắm chặt eo của , dục vọng của phái nam giống như là ma sát muốn tiến vào.

      "Hu hu. . . . . . Tôi muốn vào." Lê Tử Hâm nhắm chặt hai mắt, nước mắt cuối cùng từ khóe mắt chảy xuống. Trong lòng cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng thân thể vẫn ngừng hưng phấn, run rẩy, mong đợi người đàn ông này thương nhiều hơn.

      " vào? vào nơi nào?"

      Lê Tử Hâm hận thể hung hăng mà cắn tên đàn ông bản chất độc ác này cái. ra nhiều lời khó nghe như vậy rồi, vậy mà lại vẫn chịu buông tha cho .

      Lê Hiên nhìn thấy cắn môi dưới, xem ra chịu những lời khác rồi. Đồng thời cũng cảm thấy mồ hôi lưng mình chảy ra càng nhiều, có chút chịu được nữa rồi, d∞đ∞l∞q∞đ dùng ngôn ngữ trêu đùa nữa, thắt lưng của khẽ dùng sức, phái nam kiên định mạnh như vũ bão, thẳng tiến sâu vào chỗ tư mật mà chưa ai từng thăm dò qua.

      HẾT CHƯƠNG 6

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1
      Editor: SunniePham

      "A. . . . . ." Lê Tử Hâm sợ hãi kêu lên, trong nháy mắt, khổ sở và sảng khoái ngừng lần lượt thay đổi, kích thích , làm cho càng run rẩy hơn, nhưng biết là bởi vì sợ hay là vì quá hưng phấn.

      "Thế nào? Thoải mái sao vật , đúng là lần đầu tiên nha?" Gương mặt của Lê Hiên tràn đầy mồ hôi, biết vì sao khi biết được mình là người đàn ông đầu tiên của , trong lòng lại có loại cảm giác thỏa mãn nên lời.

      cảm giác dục vọng của mình bị cái miệng mềm mại kia cắn chặt, Lê Hiên thoải mái thở dốc tiếng. Vừa rồi dùng thời gian khá dài để trêu trọc , bây giờ Lê Hiên nhịn được nữa, cũng có chờ Lê Tử Hâm hoàn toàn thích ứng chợt xông vào, Lê Hiên vội vàng ra vào, co rút hai lần, trước tiên thỏa mãn dục vọng của chính mình, rồi sau đó còn cúi người ngậm nụ hoa của Lê Tử Hâm: " chặt, quá tuyệt vời, thế nào? Cảm giác có thoải mái !"

      Lê Tử Hâm ngậm miệng, nhưng vẫn nhịn được mà ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

      Nửa người dưới của Lê Hiên bắt đầu kịch liệt va chạm vào thân thể của , thịt và thịt va chạm vào nhau phát ra tiếng "bành bạch". chỉ cảm giác mình trong đầu mình hoàn toàn trở nên choáng váng, có cái gì vừa thô vừa nóng ngừng ra vào trong thân thể . giống như là bị ném lên trời, rồi lại nhanh chóng rơi xuống đất.

      Trái tim thình thịch nhảy rất kịch liệt, khoái cảm cơ hồ muốn bao phủ lấy , cả người Lê Tử Hâm đều ướt đẫm mồ hôi, Lê Hiên cúi đầu xuông, hôn từ ngực của xuống phía dưới, hôn đến chỗ màu hồng hồng ở bụng dưới lè lưỡi ra nhàng liếm láp .

      Lê Tử Hâm bị động để mặc cho tùy ý khống chế, bên hông cảm thấy ngứa ngứa, hô hấp càng ngày càng dồ dập, nụ hoa truyền đến đau đớn nho . Hạ thân Lê Hiên vẫn ra vào như cũ, khi ngẩng đầu lên, sớm còn thấy lãnh lẽo hoặc là trầm ổn như ngày thường, bây giờ trong mắt đều tràn đầy dục vọng giống như dã thú.

      "Lê Tử Hâm, thế nào? Bị tôi cưỡi người như vậy, có thoải mái ? Đúng là người phụ nữ hạ tiện, thân thể dâm đãng, cứ như vậy còn chưa đủ mà còn muốn dùng tới xuân dược để quyến rũ tôi sao?" lạnh lùng bật cười, trong miệng toàn là lời giễu cợt, từng chữ từng chữ đều hung hăng nện vào tim của .

      "Tôi phải, tôi. . . . . . có. . . . . . A. . . . . ." Lê Tử Hâm mở miệng được, có cách nào phản bác.

      Rất nhanh nụ cười của Lê Hiên liền thu lại, cắn chặt hàm răng hình như là cố chịu đựng cái gì đó, hạ thân ngừng dùng sức đụng chạm, tốc độ cũng càng ngày càng mau.

      Lê Tử Hâm có cách nào chịu được mà kinh ngạc kêu lên, rồi từng đợt từng đợt khoái cảm ngừng ập tới, làm cho nước mắt của ngừng rơi xuống: "Chậm chút, a. . . . . . cần, quá nhanh. . . . . ."

      Lê Hiên để ý tới phản kháng của , gầm tiếng, dùng tất cả sức lực còn lại của mình, đâm sâu vào tiểu huyệt của . Lặp tức Lê Tử Hâm cảm thấy rất ràng dục vọng của ở trong thân thể của ngừng lay động rồi co rút, ngay sau đó là luồng nhiệt bắn sâu vào trong tiểu huyệt, đồng thời cũng bị kích thích mà cơ thể căng cứng lên, hoa huyệt vẫn còn chứ đựng phải nam cường tráng ngừng co rút lại.

      Cao triều qua , Lê Hiên ôm chặt Lê Tử Hâm, đè ở người , dục vọng của còn chưa toàn rời khỏi thân thể của .

      "Thế nào? Có phải là tôi làm cho rất thoải mái hay ?" xong Lê Hiên đưa cánh tay đến giữa hai chân , nắm được tiểu hạch sưng đỏ ngừng xoa bóp.

      "A a, đừng mà. . . . . ." Mới vừa trải qua ham muốn với thân thể, dư còn chưa tiêu tan, bây giờ lại bị Lê Hiên đùa bỡn như vậy, làm cho nhịn được mà kêu thành tiếng.

      "Đừng? muốn tiếp tục sao?" Tay của Lê Hiên đùa bỡn lại dùng thêm sức.

      "Tôi. . . . . . A. . . . . ." Lê Tử Hâm có cách nào khống chế được mình, ngừng phát ra tiếng rên rỉ, đôi tay nhàng đẩy tay của Lê Hiên nhưng lại hoàn toàn có tí sức lực nào.

      Lần này, Lê Hiên cũng có dành thời gian để đùa bỡn , cũng trưng cầu bất kỳ ý kiến gì, đột nhiên điều chỉnh lại tư thế của mình, rồi đem dục vọng của chôn sâu vào trong cơ thể của .

      "A. . . . . . Ừ." Lê Tử Hâm nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

      Lúc này bắt đầu giùng giằng, có chút muốn thoát khỏi dụng vọng đụng chạm của , nhưng Lê Hiên lại cố ý dùng lực nhanh chóng ra vào, làm có cảm giác thoải mái vô tận úp tới.

      Lê Hiên nắm lấy eo của Lê Tử Hâm, chợt lật người lại, để cho ngồi ở bụng của . Lê Tử Hâm kịp phản ứng, cả người và toàn bộ sức nặng đều rơi vào chỗ bọn họ kết hợp, phái nam của Lê Hiên bị bao vây chặt chẽ, càng làm cho xâm nhập vào sâu hơn.

      "A, sao lại như vậy. . . . . ." Hai tay của Lê Tử Hâm chống ở ngực Lê Hiên, cảm thấy dục vọng của có vào ngay ngắn, ngẩng đầu lên, gấp rút thở hổn hển.

      Lê Hiên nhàng rất eo hai cái, từ dưới mà ra vào, Lê Tử Hâm cảm thấy mật dịch của mình dọc theo lửa nóng của thuận thế chảy xuống, làm cho hạ thân của ướt đẫm.

      "Động ." Lê Hiên động nữa, cầm lấy cái eo mảnh khảnh bóng loáng của Lê Tử Hâm mà ra lệnh.

      còn cách nào khống chế được chính mình, hai tay Lê Tử Hâm chống ở ngực , bắt đầu luật động.

      Lê Hiên cảm thấy hài lòng hưởng thụ chủ động của Lê Tử Hâm, ngồi ở dục vọng của Lê Hiên, để cho tiến sâu vào, chỉ cần điểm kích thích khoái cảm lặp tức mảnh liệt ập tới. Nhưng mà hành động chậm chạp như vậy làm cho cảm giác của Lê Hiên đủ khắc sâu, cũng nhịn được nữa, đỡ hông của Lê Tử Hâm rồi dùng sức dưới là luật động, trợ giúp tiến vào sâu hơn.

      "A. . . . . . Lê Hiên. . . . . . được." Lê Tử Hâm đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.

      Lê Hiên ngồi dậy, cùng ngồi đối diện với , dùng sức ôm vào trong ngực của mình, nhìn đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, vẫn cầm được mà dùng sức hôn sâu hơn, đồng thời hạ thân cũng kịch liệt rung động hai cái, chôn vào sâu.

      Cuối cùng Lê Tử Hâm sợ hãi, nhưng miệng bị Lê Hiên chặn lại chỉ còn có thể phát ra tiếng ‘ô ô…’.

      còn chút sức lực nào xụi lơ ở trong ngực Lê Hiên, trong đầu vẫn là mảnh hỗn loạn, nước mắt ở mặt còn chưa có cạn hết, hoảng hốt lo sợ rốt cuộc mình làm chuyện gì vậy? Rốt cuộc Lê Hiên làm gì?

      Dần dần Lê Tử Hâm từ trong giấc mộng tỉnh lại, khẽ nhúc nhích cơ thể của mình, da thịt trần trụi chạm vào cái chăn nhẵn nhụi, thân thể vô cùng mệt mỏi và đau đớn. thể nào kể , những chuyện trước đó, đều là , nó xảy ra.

      "Tỉnh rồi à!"

      Nghe được thanh kia, Lê Tử Hâm tự chủ được mà kinh ngạc, quay mặt về phía phát ra thanh. nhìn thấy Lê Hiên tùy tiện ngồi ở bên cạnh gường, dáng vẻ nhữ lão thần, theo bản năng ngồi dậy, lặp tức cái chăn từ người rơi xuống tới thắt lưng, nữa người của trần truồng trắng như tuyết toàn bộ đều rơi vào trong mắt của người đàn ông ngồi phía trước. Lặp tức cả gương mặt của trở nên đỏ bừng, hoảng hốt kéo chăn lên, che thân thể của chính mình.

      Lê Hiên khẽ cười tiếng, trong tiếng cười đều tràn đầy cười nhạo: " người còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn đâu? Còn che cái gì nữa."

      ". . . . . ." Lê Tử Hâm nổi cáu, cắn môi dưới, đem chính mình quấn chặt ở trong chăn.

      "Mục đích đạt được. Tâm trạng nên vui vẻ chứ?" Lê Hiên bĩu môi, thái độ cười như cười, nhìn ra vẻ mặt cụ thể.

      "Mục đích? Tôi có mục đích gì?" Lê Tử Hâm ôm chăn, ngồi dậy, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lê Hiên, hận thể trừng mắt nhìn thành cái động lớn.

      " vẫn luôn tôi có mục đích, có kế hoạch, có lầm hay ! Người chịu thiệt. . . . . . Bây giờ là tôi nha!" xong câu đó, từ cổ cho đến gò má của Lê Tử Hâm đều trở nên đỏ ửng .

      "Hả, nếu như có mục đích, vậy giải thích chuyện hôm nay chúng ta làm ? Chính bỏ thuốc trong canh! biết tôi hề phòng bị với người bên cạnh, cho nên lúc mẹ tôi mang canh tới bỏ thuốc vào trong đó, rất được, chẳng lẽ cho rằng tôi muốn sao?" Lê Hiên từ từ đứng lên, trong mắt lên lửa giận rất ràng.

      Lê Tử Hâm có chút kinh ngạc đối với phản ứng của Lê Hiên, ý của là gì? Vậy mà còn muốn trách !

      "Tôi. . . . . Tại sao lại hề tin tưởng tôi? . . . . . ." Lê Tử Hâm biết nên cười hay nên khóc, : "Tôi nên hỏi là đến cuối cùng như thế nào mới có thể tin tưởng tôi? có chứng cớ gì chứng minh tôi làm!" Từ đầu tới đuôi, Lê Hiên cũng mực nghi ngờ , ngừng nghi ngờ , ngừng đem tội danh đổ lên đầu của .

      "Lê Hiên, tôi căn bản nợ cái gì, đừng tưởng rằng tôi là vì. . . . . ." Lê Tử Hâm được nửa câu, hoàn toàn hề lo lắng.

      "Vì cái gì?" Lê Hiên nhàng nhíu mày, " có bản lãnh ra , phải là vì muốn gạt tôi kết hôn sao? phải là vì muốn phần di sản mà ông nội để lại à? Hả? , nếu cố tôi tin!"

      Ánh mắt Lê Tử Hâm dao động chút, nhưng vẫn thể ra những lời mà Lê Hiên mong đợi.

      Lê Hiên gật đầu cái: "Tốt lắm, thừa nhận rồi." Mặc dù sớm biết người phụ nữ trước mặt này có mục đích, nhưng tới đây, lại nhìn thấy mình tự mình cam chịu, trong lòng vẫn có loại cảm giác phiền muộn rất đặc biệt.

      "Lê Hiên!" Lê Tử Hâm xoay người lại gọi người muốn rời khỏi, dừng lại chút rồi : "Lê Hiên, cầu xin tin tưởng tôi, có được hay ? Tin tôi lần , phải tin tưởng tôi, chuyện tuyệt đối phải như nghĩ đâu, ngày nào đó hiểu tôi. . . . . ."

      đợi hết, cửa phòng vang lên tiếng ‘rầm’ rồi nặng nề đóng lại.

      Lê Tử Hâm sững sờ nhìn bóng lưng bực tức của Lê Hiên rời , trong lòng tràn đầy ngũ vị, trong miệng vẫn giọng lẩm bẩm: " ngày nào đó, ." Nhưng chờ đến lúc hiểu , như thế nào đây?

      sớm ôm ấp bất kỳ kỳ vọng nào đối với rồi, khi gặp lại luôn biểu ra lạnh nhạt, quên mất những lời thề ước trước kia, cũng hề nhớ sợ dây chuyền đó. cũng hiểu, hai người bọn họ, cuối cùng chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc sống mà thôi, còn muốn nhiều như vậy để làm gì chứ?

      Ngón tay Lê Tử Hâm chạm lên môi của mình, nhớ tới lúc Lê Hiên kích tình hôn , trong giây phút đó hoàn toàn bị mê mẩn, thậm chí còn có ảo giác được , bị ? nhịn được cười nhạo mình ngu ngốc, , nên là bi ai mới đúng.

      Cuối cùng Lê Tử Hâm cũng được xuất viện, người tới đón là Lê Hiên, đối với đều này cũng chả kinh ngạc tí nào. Bây giờ thái độ của Lê Hiên đối với cũng khác gì lúc trước, chỉ là thỉnh thoảng mới châm chọc, còn lại hầu như chỉ là im lặng với .

      Còn đối với việc tối hôm đó, hai người đều rất ăn ý với nhau hề đề cập tới.

      Chỉ là trong mắt nhị lão nhà họ Lê họ vô cùng gấp gáp, nhiều lần với Lê Hiên về hôn với Lê Tự Hâm. Ai cũng cho là rằng đồng ý, nhưng ngờ lại hoàn toàn đồng ý.

      "Kết hôn?" Lê Tử Hâm kinh ngạc nhìn Lê Hiên, hoàn toàn biết cái gì.

      "Đúng, công chứng kết hôn, như vậy rồi mà còn chưa thỏa mãn hay sao?" Lê Hiên chê cười : "Chẳng lẽ còn trông cậy tôi và cùng nhau trong nhà thờ, vào giáo đường, mặc lễ phục, bày tiệc mừng?"

      Lê Tử Hâm thở dài hơi, cực kỳ buồn bực và khó chịu, hít sâu hai cái, cố đè nén cảm giác nhao nhao ở trong lòng. khỏi cười nhạo chính mình, đến luscn ày rồi mà còn vì mấy câu cười nhạo của mà đau lòng sao.

      "Tùy ." Lê Tử Hâm đưa tay lên rồi lại hạ xuống, ánh mắt hoàn toàn hề nhìn về phía Lê Hiên.

      tờ hôn thú, quả thực khi đặt lên người của bọn họ là vô cùng thích hợp, có chút gì cả, có hứa hẹn, có hôn lễ, có chiếc nhẫn, thậm chí .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :