Chương 3.4
Editor: SunniePham
"Lê Hiên!" Lê Tử Hâm tìm được Lê Hiên, nhanh chóng tới bên cạnh .
" là ngu ngốc, ở chỗ này làm cho tôi mất mặt sao!" Lê Hiên đưa tay ra kéo Lê Tử Hâm đến bên cạnh.
Lê Tử Hâm trong lúc nhất thời có chút đần ra, nhìn nhìn lại Lê Hiên đứng vững vàng, lúc sau bực bội mà hất tay Lê Hiên ra: " phải là say rồi sao?"
"Đùa thôi, vậy mà cũng tin? Nếu sao tôi lại ngốc!" Lê Hiên thờ ơ .
" là nhàm chán, vậy mà cũng có thể nghĩ ra cách này để đùa giỡn người khác. Chú Lê và mọi người rất lo lắng cho kìa!" Lê Tử Hâm tức giận đối với hành vi ngây thơ của Lê Hiên.
Lê Hiên cười rên rỉ tiếng, thèm để ý tới vẻ mặt vui của Lê Tử Hâm.
"Nếu như có gì tôi về trước đây!" Lê Tử Hâm xoay người muốn bỏ , bị Lê Hiên nắm lấy cánh tay kéo trở lại. dღ Do sử dụng quá nhiều lực, nên Lê Tử Hâm đụng vào người của Lê Hiên, rồi bị văng ra nhưng lại bị Lê Hiên kéo cổ tay lại.
" phải là muốn gả cho tôi sao?" Lê Hiên kéo lại gần mình, cúi đầu bên tai của . thanh đó lại ngoài ý muốn mà để lộ ra tia dịu dàng, làm cho Lê Tử Hâm cảm thấy mơ màng. Hơi thở ấm áp bên tai làm cho có chút ngứa.
Tại nơi mờ ảo mà lại có những hành động ám muội thế này, làm cho mặt của trở nên đỏ ửng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. nhìn Lê Hiên với ánh mắt khó hiểu.
" nghĩ là cùng với tôi phải ?" thanh của Lê Hiên trầm thấp, rất êm tai. Giờ phút này lại ra những lời như vậy làm cho ý nghĩa của nó trở nên xâu xa vô cùng.
Nhất thời thần trí của Lê Tử Hâm đều trở nên mơ hồ, lúc biết phải trả lời như thế nào, nghe thấy Lê Hiên cười cách buồn bực với người đàn ông bên cạnh.
"Muốn làm vợ của tôi phải có khả năng chơi đùa ở những chỗ như thế này. Tường Vĩ, mình có đúng ?" Lê Hiên nghiêng đầu hỏi Lý Tường Vĩ ở bên cạnh.
"Tôi. . . . . ." Lê Tử Hâm biết nên trả lời thế nào.
Lý Tường Vĩ ở bên quạt gió đốt lửa, "Lê Hiên, hôm nay vợ cậu vội vàng tới đây để tìm cậu, ha ha, muốn chơi thế nào tùy cậu. Mình giúp cậu tính tiền."
Lê Hiên nghe xong lời của Lý Tường Vĩ lập tức nổi lên lòng muốn chơi đùa, trong lòng liền nảy sinh ra ý tưởng ác ý hơn nữa để trêu đùa Lê Tử Hâm.
"Được, vậy mình khách sáo đâu." Lê Hiên vòng tay qua ôm lấy eo của Lê Tử Hâm luống cuống biết làm gì, rồi sâu vào trong quán rượu. "Cho tôi phòng."
"Hả?" Lê Tử Hâm nghe được câu sau cùng của Lê Hiên, lúc này mới cảm thấy khó hiểu. Còn chưa kịp phản ứng, bị kéo vào căn phòng.
"!" Lê Tử Hâm dùng lực đánh vào tay của Lê Hiên, đồng thời cũng lui về phía sau, "Buông tôi ra!"
Lê Hiên cười vô cùng lưu manh, lại gần , " sợ cái gì?"
"Tôi có . . ." Lê Tử Hâm lui về phía sau, muốn trốn tránh gương mặt tuấn tú ngày càng gần kia. cũng chỉ là bình thường, bị người khác nhìn như vậy cũng hoảng loạn lên.
"Còn sợ." Lê Hiên nhìn đôi mắt của dao động ngừng, cuối cùng còn rũ xuống dứt khoát thèm nhìn , Lê Tử Hâm lông mi dài hơi rung rung. Làm cho Lê Hiên nổi lên cảm giác kỳ lạ, chính là muốn khi dễ hơn nữa, để có thể nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của lúc .
đưa tay cầm lấy cổ tay bé của , tay giữ chặt cái ót, làm cho nhất định phải nhìn thẳng vào .
Ánh mắt của Lê Tử Hâm hề e dè mà chống lại ánh mắt của Lê Hiên. càng muốn tránh xa lại càng nhích lại gần , sau đó nhân lúc đề phòng mà hôn cái.
Cảm nhận được đôi môi mỏng mang theo hơi thở độc đáo đụng vào môi của mình, đầu óc của Lê Tử Hâm 'oanh' tiếng trở nên trống rỗng, như quả bom phát nổ. Đợi sau khi có phản ứng lại muốn vội vàng tránh khỏi Lê Hiên, nhưng mà cho dù vùng vẫy kịch liệt đến thế nào cũng chịu buông ra.
Lê Hiên vừa gặm vừa hôn , vừa dùng sức mà siết chặt ở trong lòng mình. Cho dù có giẫy giụa thế nào cũng thể thoát khỏi , trái tim của càng đập càng nhanh, suy nghĩ ngày càng hỗ loạn, đầu óc cũng ngày càng trở nên mơ hồ.
Lê Hiên dịu dàng hôn , mỗi lần nhàng đều gián tiếp làm cho lòng trở nên ngập tràn sóng to gió lớn, sôi trào ngừng, dường như cũng trầm luân trong nụ hôn của .
Rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao đột nhiên lại làm như vậy? Lúc đầu, Lê Tử Hâm do bị kinh sợ mà có chút mơ hồ, nhưng dần dần khôi phục được ý thức. Bị hôn đến nổi chỉ có thể phát ra tiếng 'ưm'. vội vàng vẫy tay loạn xạ, muốn đẩy ra.
Từ trước tới nay, Lê Tử Hâm chưa bao giờ có hành động thân mật với ai. Cho dù
chỉ là hôn môi cũng hề có, cho nên làm sao mà là đối thủ của Lê Hiên được? Hai tay của Lê Hiên ôm chặt lấy , làm cho còn cách nào để né tránh, vùng vẫy cũng vô ích.
Đến cho cùng cũng hiểu là tại sao lại làm như vậy. phải là rất ghét sao? Tại sao lại chút do dự nào mà hôn ? cho cùng cũng trêu đùa mà thôi!
Giờ phút này trong lòng của Lê Tử Hâm ngập tràn chua xót, có cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng . Cho dù là đau khổ, nhưng vẫn có chút chờ mong, biết là mình mong đợi cái gì, nhưng lại biết ràng là mình đau khổ về điều gì.
Người đàn ông này sáng nay còn ở trước mặt người khác mà lời đả thương . Còn bây giờ lại làm ra những chuyện như vậy.
“Buông tôi ra! … được đụng vào tôi…” Dường như là nghĩ tới điều gì đó, phần ý thức của Lê Tử Hâm trở về. dùng sức đẩy ra, gương mặt trở nên đỏ ửng. ra thể tin được, vừa rồi khi bị ôm hôn vậy mà lại có chút ý loạn tình mê.
Lê Tử Hâm mở to đôi mắt ngập nước trừng , ngừng thở hổn hển, mới vừa bị làm cho hỗn loạn, vất vả lắm mới có thể khôi phục lại, Nhưng mà bây giờ thể dùng đầy đủ từ ngữ để mô tả tâm trạng của mình.
Đúng là rất rối loạn! Bây giờ nội tâm của Lê Tử Hâm vô cùng rối loạn.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Lê Tử Hâm xoay mặt , to giọng chất vấn Lê Hiên.
“Tại sao thể?” Lê Hiên thấy né tránh, đôi mắt ửng hồng, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Cảm giác kỳ lạ trong lòng ngừng dâng cao, đưa tay nâng cằm của lên, để cho nhìn thẳng vào mình, cười : “Tử Hâm, có muốn gả cho tôi ? Chúng ta kết hôn có được hay ? Đó là tâm nguyện của ông nội.”
cho tới bây giờ vẫn có tí năng lực chống đỡ nào đối với , Lê Hiên có chút ác ý nhớ lại, lần nữa bất thình lình cúi đầu hôn , nuốt hết lời của định ra vào trong miệng của mình. Hai cánh tay đầy nam tính vô cùng bá đạo mà ôm lấy , làm cho có cơ hội phản kháng nào. Sức lực mạnh mẽ nhưng lại kém phần dịu dàng.
Lê Tử Hâm lần nữa bị ôm hôn, cảm xúc mềm mại đàn hồi làm cho vừa hoảng loạn vừa khiếp sợ. Nhịn được mà mê mẩn trong mùi hương riêng biệt của .
nhớ là mình phải vùng vẫy, nhưng mà biết từ lúc nào mà lại dần dần mất năng lực chống cự. Mấy quả đấm rơi vào người của cũng trở nên buông lỏng, lúc bắt đầu là từ chối đến dần dần là nắm chặt lấy vạt áo của .
muốn làm gì ? Lê Tử Hâm bị hôn đến thở nổi, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, hơi thở càng ngày càng bé, yếu ớt, hình như là lúc lúc nào cũng có thể ngã xuống. sớm còn cách nào để phân biệt được cảm giác cuồn cuộn kia trong lòng của mình, cũng còn phân biệt được mục đích mà Lê Hiên muốn làm với .
Mãi cho đến khi Lê Hiên chậm rãi buông ra, lúc sau cũng chưa phản ứng lại, vẫn nắm lấy vạt áo của , ngừng thở hổn hển. Tại sao lại như vậy? Lê Tử Hâm chưa bao giờ nghĩ tới việc hôn môi giữa nam và nữ, hoặc là bị hôn làm cho đầu óc của trở nên choáng váng. Cả người cũng thể đứng vững nổi!
Lê Tử Hâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lê Hiên, bóng dáng mập mờ dưới ánh đèn như có như .
Lê Hiên cũng nhìn lông mi dài của có chút run run, hai gò má ửng đỏ. Lê Hiên cũng cảm thấy vừa rồi bị giày xéo mà đôi môi trở nên sưng đỏ, nhưng vẫn làm cho người khác thèm thuồng.
Hai người cứ như vậy mà nửa ôm nửa níu, trong khí kỳ lạ mà duy trì động tác này. lúc sau, đôi mắt của Lê Hiên bắt đầu dời xuống quan sát cơ thể của Lê Tử Hâm. biết sao mà trong đầu óc của lại vang lên những câu của Lý Tường Vĩ, “ ra vóc người cũng tệ lắm, làn da cũng trắng, dáng vẻ cũng được…”
Dáng người rất khá, da dẻ tồi, nghĩ như vậy, Lê Hiên liền tự chủ được mà bắt đầu cọ xát thân thể mềm mại của .
“, đừng như vậy, Lê Hiên!” cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng của Lê Hiên nhìn cơ thể của mình, nhưng vẫn lưu luyến đôi tay ôm lấy mình. Lê Tử Hâm ngượng ngùng cúi đầu, dùng tay mà che kín mặt mình lại, đồng thời cũng dùng sức từ chối Lê Hiên.
Dự đoán tình hình chương kế nào, mình rồi nha, được ném đá mình đâu . Thứ 3 tuần sau mình mới thi xong, cho nên… mọi người tự hiểu nha *cười gian*
Last edited by a moderator: 26/11/14