1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch đêm đầu tiên - Vu Thất Thất (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      "Tại sao lại ở đây?" Lê Hiên kinh ngạc nhìn người đứng ở trước mặt, nhíu mày lại đầy vẻ vui.

      biết vì sao người phụ nữ này lại xuất tại đây, ràng là hai người gặp lại nhau mà? Cả hai người sớm có chung ý nghĩ, cũng đưa ra quyết định. Vì sao giờ phút này còn có thể nhìn thấy ở nhà mình?

      Lê Tử Hâm mang theo hành lý, tự mình biết chính mình cũng thể gì. Bây giờ nhìn thấy ở đây vừa ngạc nhiên vừa mất hứng, đó cũng là chuyện bình thường.

      "Tôi.... Tới đây ở thời gian." Lê Tử Hâm do dự chút, sau đó mới lý do coi như là hợp lý.

      "Tới đây ở?" Lê Hiên đánh giá Lê Tử Hâm từ xuống dưới: "Vừa mới rời khỏi nhà họ Lê, đến nơi ở cũng có sao?"

      Nghe thấy hương vị đầy châm chọc trong lời của Lê Hiên. Tay Lê Tử Hâm nắm hành lý càng chặt hơn, cắn môi dưới trả lời.

      "Tiểu Hiên, sao con có thể như vậy được!" Lê Diệu Hoa bật mạnh dậy từ ghế sô-pha, "Tử Hâm là do cha mời tới nhà chúng ta làm khách."

      Lê Hiên nghe cha mình như vậy, lập tức cong khóe môi lên. Đưa tay làm động tác sao cả, "Nếu cha như vậy con cũng có phản đối cũng như , phải ?"

      Nghe xong mấy lời này của Lê Hiên, Lê Tử Hâm nhàng thở ra. Vừa rồi chỉ sợ phản đối, biết nên trả lời thế nào mới tốt, cũng thể hùng hồn "Tôi muốn kết hôn giả với , để lấy phần tài sản."

      "Nhưng mà..." Lê Hiên chuyển biến cũng rất nhanh, tới hai bước, kề sát của Lê Tử Hâm, gục đầu bên tai của : " Lại tiếp tục bắt đầu quỷ kế khác sao?"

      Chỉ với câu của , làm cho Lê Tử Hâm giống như là người bị thiên lôi đánh trúng. Cả người chấn động: 'Lời này của ..."

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Lê Hiên thờ ơ nhìn , "Tôi biết ngay mà. dễ dàng mà buông tha cho miếng thịt béo bở như vậy."

      "Tôi có ý đó." Lê Tử Hâm muốn giải thích, nhưng lại trơ mắt đứng nhìn Lê Hiên dùng ngón trở đè lên môi của . cho tiếp tục .

      "Lê Tử Hâm. yên tâm, tôi đuổi ." Lê Hiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào , "Bởi vì tôi muốn biết toàn bộ chiêu trò của tôi. người phụ nữ đằng làm nẻo, đừng tưởng rằng mê hoặc được tâm của ông nội tôi hoặc tâm của cha mẹ tôi, có mê hoặc được tôi!" dứt lời, Lê Hiên thu lại ngón tay của mình, lướt ngang qua khuôn mặt trắng nõn của Lê Tử Hâm. Tiếp theo đó miễn cưỡng : "Hoan nghênh ."

      Lê Tử Hâm tức giận đến gương mặt đều trở nên trắng bệch. Trái tim nhảy loạn xạ ở trong lồng ngực, nếu có thể muốn lập tức xoay người bỏ .

      "Tử Hâm!" Lê Diệu Hoa bước lên vỗ vỗ vào vai của , trong lòng ông cũng hiểu con trai của mình có bao nhiêu khó chịu đối với Lê Tử Hâm.

      "Chú Lê." Lê Tử Hâm hít sâu vào, xoay người lại. "Con về phòng trước đây." Cũng thèm để ý tới Lê Hiên, ràng là mắt thấy, tâm phiền.

      "Cha, tối nay con về!" Lê Hiên cũng xoay người ra khỏi cửa, duỗi thẳng cánh tay quơ quơ.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2
      Editor: SunniePham

      Tại quá bar Bóng Đêm

      "Cho nên người phụ nữ kia vào nhà cậu?" Lý Tường Vĩ mở to hai mắt, nhìn Lê Hiên, dáng vẻ giống như là xem kịch vui.

      Lê Hiên mím môi, uống ngụm rượu, có chút kinh thường mà hừ tiếng: "Xem ra mình xem người phụ nữ này rồi. biết là rốt cuộc ta dùng thủ đoạn gì mà lại có thể làm cho ông nội và ba mẹ của mình đều tin tưởng ta."

      "Đêm nay cậu thực về nhà sao?" Lý Tường Vĩ nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

      Lê Hiên giọng cười: "Tên Liêu Giai Kỳ kia tạm thời bỏ chạy, chẳng lẻ cậu cũng giống như em của mình. Muốn kiếm ?"

      "Làm sao có thể!" Lý Tường Vĩ nghiêng ly rượu trong tay, đụng vào cái ly của Lê Hiên: "Tới tới tới! Hôm nay chúng ta say về!"

      Lê Hiên cong khóe môi, uống cạn ly rượu màu tím nhạt đầy mê người trong tay, cười càng rộng: "Có muốn gặp mặt người phụ nữ kia ?"

      Lý Tường Vĩ 'A...' tiếng, nữa nhướng mày lên nhìn dáng vẻ đầy gian trá của Lê Hiên. Cười đàng hoàng, càng cảm thấy thú vị, "Cậu có ý tưởng thú vị gì đây?"

      Lê Hiên liếm liếm khóe môi, giơ tay lên với nhân viên phục vụ bảo muốn thêm rượu. Sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai của Lý Tường Vĩ, cười to : "Như thế này , bây giờ mình say phiền cậu giúp mình gọi điện thoại về nhà."

      Tuy đêm khuya, nhưng mà vì hôm nay Lê Tử Hâm vào ở trong nhà họ Lê nên bây giờ đèn nhà họ Lê
      vẫn sáng trưng.
      "Dì Tạ, bác Trương, chú Lê. Mọi người cần vội vàng, những thứ khác tự con có thể làm được." Lê Tử Hâm ở bên thu dọn gì đó tỏng túi, bên ngẩng đầu với ba người ở đối diện.
      "Lão gia, phu nhân cũng nên nghỉ ngơi . Tôi phụ tiểu thư Tử Hâm dọn dẹp là được ròi!" Bác Trương cũng xoay người lại với vợ chồng Lê Diệu Hoa.
      " cần đầu bác Trương. Bác cũng nên nghỉ ngơi , có chuyện gì quan trọng, chỉ don dẹp đồ đạc mà thôi, tự con làm được mà." Lê Tử Hâm gật đầu với ba người, ý bảo chính mình có thể tự làm được.
      Lê Diệu Hoa ngẫm lại, sau đó mở miệng : "Vậy cũng được. Tử Hâm, nơi này từ đây về sau là nhà của con, có biết ? Cho nên con cũng đừng có khách sáo với chúng ta, con muốn gì cứ làm."
      "Vâng, con biết."
      "Nhà" đó là khái niệm như thế nào? môi Lê Tử Hâm lên nụ cười nhạt, từng cảm thấy chỉ cần nơi nào có ông nội, nơi đó là nhà của . Bây giờ ông nội mất, làm sao có thể coi đây là nhà? ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng đầy hoa lệ, so với nơi từng ở nơi đây đẹp hơn nhiều, nhưng mà nơi này lại có ông nội, đối với , nơi này có thể gọi là nhà sao?
      từng cho là có Lê Hiên, có ông nội, đó chính là ngôi nhà tốt đẹp nhất.... Nhưng mà bây giờ ông nội mất, Lê Hiên cũng giống như Lê Hiên của ngày xưa, hứa bảo vệ cho .
      "Reng... reng.... reng...." Đột nhiên tiếng chuông vang lên, cả bốn người trong phòng đều bị chiếc điện thoại làm cho chú ý. Tạ Tú Quyên đứng gần nhất nên nghe điện thoại.
      "Alo? Ừ... vâng..., vâng Tường Vĩ à. Cái gì? Tiểu Hiên uống rượu say cần người đón sao?" Tạ Tú Quyên bên trả lời, bên ánh mắt lại nhìn Lê Tả Hâm, "Nhưng mà.... Tử Hâm chỉ là trễ vậy rồi... e là rất bất tiện."
      Lê Diệu Hoa đứng ở bên cạnh nghe vợ mình trả lời, dừng như hiểu được tình huống. Sắc mặt có chút tốt, "Bảo nó tự trở về, phải trở về hay sao? muốn tính toán gì, tiểu tử thúi. Mặc dù khó khăn lắm nó mới trở về nước nhưng cũng thể để cho nó làm xằng làm bậy?"
      Nhìn thấy Lê Diệu Hoa có chút tức giận, Lê Tử Hâm vội vàng đứng dậy, cười với Tạ Tú Quyên. "Dì Tạ, là ai gọi vậy? Con có thể nghe ?"
      Tạ Tú Quyên cũng sợ khi nhìn thấy chồng mình buồn bực, nếu Lê Tử Hâm lên tiếng hòa giải bà cũng biết thời thế mà đưa điện thoại cho Lê Tử Hâm.
      "Alo?" Lê Tử Hâm tiếp nhận điện thoại, nghe thấy đầu bên kia truyền tới giọng của đàn ông...
      "Xin chào. là Lê Tử Hâm sao?"
      "Đúng vậy, xin chào, xin hỏi là ai?" Lê Tử Hâm có chút bực, giọng nam này chưa từng nghe qua, tại sao lại biết tên của .
      "Tôi là bạn thân của Lê Hiên, tên tôi là Lý Tường Vĩ. Lê Hiên uống nhiều rượu, bây giờ có thể đến đón cậu ấy về nhà ?" Lý Tường Vĩ xong câu này, dừng lại lát, " xin lỗi, tôi biết là con , trễ như vậy mà ra ngoài có chút bất tiện, nhưng mà.... biết thôi, biết cậu ấy lại nổi điên cái gì nữa, cứ chịu về nhà, đòi nhất định phải nhìn thấy mới được."
      "A?" Lê Tử Hâm nghe Lý Tường Vĩ có chút sửng sốt, dám tin, cố gắng ôm lấy ống nghe điện thoại với ta: " ấy... Sao có thể muốn gặp tôi..."
      "Đó là . có thể tới hay ? A... Lê HIên, đừng uống nữa!" Lý Tường Vĩ xong, thanh có chút lo lắng, để ống nghe ra xa chút. tiếp: "Haizzzz, được mà..."
      "Được rồi. Tôi tới, địa chỉ ở đâu vậy? Quán bar Bóng Đêm? Được, phiền chăm sóc cho Lê Hiên tốt?" Lê Tử Hâm vội vàng cúp điện thoại, bỏ đống đồ dọn dẹp ở trong tay xuống.
      "Vậy.... Chú Lê, con lát rồi trở về. Bác Trương, phiền bác mang hành lý này về phòng của con. Cảm ơn." Lê Tử Hâm xoay người muốn , bị Lê Diệu Hoa gọi lại.
      "Tử Hâm, con cần . Cái tên tiểu hỗn tử kia để cho nó say chết ở đó luôn ! ràng trở lại, vậy mà bây giờ lại liên lụy tới con!" Lê Diệu Hoa nổi trận lôi đình.
      "Chú Lê đừng nóng giận. Lê Hiên vẫn còn là đứa trẻ, ham chơi uống rượu là chuyện bình thường. Con xem ấy chút, nơi này hẻo lánh, ra ngoài con có thể quá giang xe, tới nơi có bạn của Lê Hiên. Chú cần lo lắng cho con."
      "Nếu vậy chú gọi điện thoại bảo tài xế chở con !"
      " cần phiền phức vậy đâu. Bây giờ tối rồi, nên để cho mọi người nghỉ ngơi, chắc có chuyện gì đâu. Con chú ý!" Lê Tử Hâm cười cười với Lê Diệu Hoa, thuận tay cầm lấy túi xách ở ghế sô-pha, sau đó về phía cửa lớn
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.3

      Editor: SunniePham

      Sau khi xuống khỏi xe taxi Lê Tử Hâm ngay lập tức tới quán bar. Bây giờ đứng trước cửa quán bar Bóng Đêm, trong lòng có chút do dự. chưa từng tới nơi này, nghĩ lại nơi này chẳng phải là nơi của thiện nam tính nữ gì, cho nên trong lòng có chút sởn gai ốc.

      Nhưng mà bây giờ Lê Hiên vẫn còn ở bên trong, cho dù thế nào cũng phải đưa ta ra khỏi cái nơi này! hít sâu vào, đẩy cửa chính của quán Bar vào.

      Mới vừa vào quán bar Lê Tử Hầm phát giác, quán bar này giống như quán bar trong tưởng tượng của . phải TV thường diễn quán bar là nơi khói bay mù mịt sao, nhưng nơi này lại vô cùng sạch . nhạc sôi nổi, ngược là là tiếng đàn ghi-ta du dương, xuyên qua khí, quanh quẩn bên tai mỗi người.

      ngờ người như Lê Hiên mà thích những nơi thế này. Chỉ là cảm giác ở đây tệ.

      Lê Tử Hâm thò đầu nhìn vào bên trong, dưới ánh đèn mờ tìm kiếm bóng dáng của Lê Hiên. Ở góc xó xỉnh, có hai bóng dáng của hai người đàn ông đầy soái khí xen lẫn nhau mà lên. Cả hai cười tít mắt nhìn con mèo vào hang sói.

      "Này, nhìn cũng hề kém nha!" Lý Tường Vĩ lấy khủy tay chọt chọt vào Lê Hiên: "Nhìn rất thuần khiết. hề giống như người cậu !"

      " giống? ta tới tìm chúng ta, dĩ nhiên giả bộ vô tội rồi." Lê Hiên kinh thường bĩu môi, hề có ý định đứng dậy đón người.

      "Câu tìm ta sao?" Lý Tường Vĩ nhắc nhở Lê Hiên.

      "Chờ chút ." Lê Hiên vẫy tay, ý bảo chờ lát.

      Lý Tường Vĩ bĩu môi, lộ ra bộ mặt 'cậu muốn làm sao làm.". Dù sao cũng ở đây xem kịch vui.

      "Xin hỏi tiểu thư tới tìm người sao?" Vào lúc Lê Tử Hâm biết phải làm thế nào, nhân viên phục vụ tới giải cứu .

      "Xinh hỏi có biết vị khách nào tên là Lê Hiên ?" Lê Tử Hâm thử dò hỏi, nhưng lại ngờ ta chỉ là nhân viên phục vụ thôi. Làm sao lại biết người khác nào có tên là Lê Hiên?

      Phục vụ lắc đầu, lộ ra nét mặt thể giúp được gì.

      "Uhm... Dáng người của ta khá cao, đôi mắt dài và đẹp. Dáng vẻ nhìn rất đẹp mắt, là dáng vẻ của thiếu gia, khi nhìn người khác ánh mắt đều giống vậy nè." Lê Tử Hâm kể lại ấn tượng của mình về Lê Hiên cho nhân viên phục vụ nghe, " ta uống say, tôi tới đưa ta về nhà."

      "Ha ha!" Lý Tường Vĩ nhìn Lê Tử Hâm làm lại dáng vẻ nữa nạc nữa mỡ của Lê Hiên, nhịn được mà cười lớn tay còn chụp lên bả vai của mà cười : " phải mình đâu nha. Khà khà, là vợ chưa cưới của cậu đó, là rất có tình ý. Cậu suy xét đó sao?"

      Lê Hiên liếc cái, " ngu ngốc, ở trong này gây họa cho mình."

      Lý Tường Vĩ sờ sờ cằm, " ra vóc người cũng tệ lắm, làn da cũng trắng, dáng vẻ cũng được...."
      Lê Hiên nhịn được mà đứng dậy, trừng mắt nhìn : "Mình vĩnh viễn suy nghĩ về người phụ nữ đó!" xong nhấc chân tới chỗ của đứng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.4

      Editor: SunniePham

      "Lê Hiên!" Lê Tử Hâm tìm được Lê Hiên, nhanh chóng tới bên cạnh .

      " là ngu ngốc, ở chỗ này làm cho tôi mất mặt sao!" Lê Hiên đưa tay ra kéo Lê Tử Hâm đến bên cạnh.

      Lê Tử Hâm trong lúc nhất thời có chút đần ra, nhìn nhìn lại Lê Hiên đứng vững vàng, lúc sau bực bội mà hất tay Lê Hiên ra: " phải là say rồi sao?"

      "Đùa thôi, vậy mà cũng tin? Nếu sao tôi lại ngốc!" Lê Hiên thờ ơ .

      " là nhàm chán, vậy mà cũng có thể nghĩ ra cách này để đùa giỡn người khác. Chú Lê và mọi người rất lo lắng cho kìa!" Lê Tử Hâm tức giận đối với hành vi ngây thơ của Lê Hiên.

      Lê Hiên cười rên rỉ tiếng, thèm để ý tới vẻ mặt vui của Lê Tử Hâm.

      "Nếu như có gì tôi về trước đây!" Lê Tử Hâm xoay người muốn bỏ , bị Lê Hiên nắm lấy cánh tay kéo trở lại. dღ Do sử dụng quá nhiều lực, nên Lê Tử Hâm đụng vào người của Lê Hiên, rồi bị văng ra nhưng lại bị Lê Hiên kéo cổ tay lại.

      " phải là muốn gả cho tôi sao?" Lê Hiên kéo lại gần mình, cúi đầu bên tai của . thanh đó lại ngoài ý muốn mà để lộ ra tia dịu dàng, làm cho Lê Tử Hâm cảm thấy mơ màng. Hơi thở ấm áp bên tai làm cho có chút ngứa.

      Tại nơi mờ ảo mà lại có những hành động ám muội thế này, làm cho mặt của trở nên đỏ ửng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. nhìn Lê Hiên với ánh mắt khó hiểu.

      " nghĩ là cùng với tôi phải ?" thanh của Lê Hiên trầm thấp, rất êm tai. Giờ phút này lại ra những lời như vậy làm cho ý nghĩa của nó trở nên xâu xa vô cùng.

      Nhất thời thần trí của Lê Tử Hâm đều trở nên mơ hồ, lúc biết phải trả lời như thế nào, nghe thấy Lê Hiên cười cách buồn bực với người đàn ông bên cạnh.

      "Muốn làm vợ của tôi phải có khả năng chơi đùa ở những chỗ như thế này. Tường Vĩ, mình có đúng ?" Lê Hiên nghiêng đầu hỏi Lý Tường Vĩ ở bên cạnh.

      "Tôi. . . . . ." Lê Tử Hâm biết nên trả lời thế nào.

      Lý Tường Vĩ ở bên quạt gió đốt lửa, "Lê Hiên, hôm nay vợ cậu vội vàng tới đây để tìm cậu, ha ha, muốn chơi thế nào tùy cậu. Mình giúp cậu tính tiền."

      Lê Hiên nghe xong lời của Lý Tường Vĩ lập tức nổi lên lòng muốn chơi đùa, trong lòng liền nảy sinh ra ý tưởng ác ý hơn nữa để trêu đùa Lê Tử Hâm.

      "Được, vậy mình khách sáo đâu." Lê Hiên vòng tay qua ôm lấy eo của Lê Tử Hâm luống cuống biết làm gì, rồi sâu vào trong quán rượu. "Cho tôi phòng."

      "Hả?" Lê Tử Hâm nghe được câu sau cùng của Lê Hiên, lúc này mới cảm thấy khó hiểu. Còn chưa kịp phản ứng, bị kéo vào căn phòng.

      "!" Lê Tử Hâm dùng lực đánh vào tay của Lê Hiên, đồng thời cũng lui về phía sau, "Buông tôi ra!"

      Lê Hiên cười vô cùng lưu manh, lại gần , " sợ cái gì?"

      "Tôi có . . ." Lê Tử Hâm lui về phía sau, muốn trốn tránh gương mặt tuấn tú ngày càng gần kia. cũng chỉ là bình thường, bị người khác nhìn như vậy cũng hoảng loạn lên.

      "Còn sợ." Lê Hiên nhìn đôi mắt của dao động ngừng, cuối cùng còn rũ xuống dứt khoát thèm nhìn , Lê Tử Hâm lông mi dài hơi rung rung. Làm cho Lê Hiên nổi lên cảm giác kỳ lạ, chính là muốn khi dễ hơn nữa, để có thể nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của lúc .
      đưa tay cầm lấy cổ tay bé của , tay giữ chặt cái ót, làm cho nhất định phải nhìn thẳng vào .

      Ánh mắt của Lê Tử Hâm hề e dè mà chống lại ánh mắt của Lê Hiên. càng muốn tránh xa lại càng nhích lại gần , sau đó nhân lúc đề phòng mà hôn cái.

      Cảm nhận được đôi môi mỏng mang theo hơi thở độc đáo đụng vào môi của mình, đầu óc của Lê Tử Hâm 'oanh' tiếng trở nên trống rỗng, như quả bom phát nổ. Đợi sau khi có phản ứng lại muốn vội vàng tránh khỏi Lê Hiên, nhưng mà cho dù vùng vẫy kịch liệt đến thế nào cũng chịu buông ra.

      Lê Hiên vừa gặm vừa hôn , vừa dùng sức mà siết chặt ở trong lòng mình. Cho dù có giẫy giụa thế nào cũng thể thoát khỏi , trái tim của càng đập càng nhanh, suy nghĩ ngày càng hỗ loạn, đầu óc cũng ngày càng trở nên mơ hồ.

      Lê Hiên dịu dàng hôn , mỗi lần nhàng đều gián tiếp làm cho lòng trở nên ngập tràn sóng to gió lớn, sôi trào ngừng, dường như cũng trầm luân trong nụ hôn của .

      Rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao đột nhiên lại làm như vậy? Lúc đầu, Lê Tử Hâm do bị kinh sợ mà có chút mơ hồ, nhưng dần dần khôi phục được ý thức. Bị hôn đến nổi chỉ có thể phát ra tiếng 'ưm'. vội vàng vẫy tay loạn xạ, muốn đẩy ra.

      Từ trước tới nay, Lê Tử Hâm chưa bao giờ có hành động thân mật với ai. Cho dù

      chỉ là hôn môi cũng hề có, cho nên làm sao mà là đối thủ của Lê Hiên được? Hai tay của Lê Hiên ôm chặt lấy , làm cho còn cách nào để né tránh, vùng vẫy cũng vô ích.

      Đến cho cùng cũng hiểu là tại sao lại làm như vậy. phải là rất ghét sao? Tại sao lại chút do dự nào mà hôn ? cho cùng cũng trêu đùa mà thôi!

      Giờ phút này trong lòng của Lê Tử Hâm ngập tràn chua xót, có cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng . Cho dù là đau khổ, nhưng vẫn có chút chờ mong, biết là mình mong đợi cái gì, nhưng lại biết ràng là mình đau khổ về điều gì.

      Người đàn ông này sáng nay còn ở trước mặt người khác mà lời đả thương . Còn bây giờ lại làm ra những chuyện như vậy.

      “Buông tôi ra! được đụng vào tôi…” Dường như là nghĩ tới điều gì đó, phần ý thức của Lê Tử Hâm trở về. dùng sức đẩy ra, gương mặt trở nên đỏ ửng. ra thể tin được, vừa rồi khi bị ôm hôn vậy mà lại có chút ý loạn tình mê.

      Lê Tử Hâm mở to đôi mắt ngập nước trừng , ngừng thở hổn hển, mới vừa bị làm cho hỗn loạn, vất vả lắm mới có thể khôi phục lại, Nhưng mà bây giờ thể dùng đầy đủ từ ngữ để mô tả tâm trạng của mình.

      Đúng là rất rối loạn! Bây giờ nội tâm của Lê Tử Hâm vô cùng rối loạn.

      “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Lê Tử Hâm xoay mặt , to giọng chất vấn Lê Hiên.

      “Tại sao thể?” Lê Hiên thấy né tránh, đôi mắt ửng hồng, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Cảm giác kỳ lạ trong lòng ngừng dâng cao, đưa tay nâng cằm của lên, để cho nhìn thẳng vào mình, cười : “Tử Hâm, có muốn gả cho tôi ? Chúng ta kết hôn có được hay ? Đó là tâm nguyện của ông nội.”

      cho tới bây giờ vẫn có tí năng lực chống đỡ nào đối với , Lê Hiên có chút ác ý nhớ lại, lần nữa bất thình lình cúi đầu hôn , nuốt hết lời của định ra vào trong miệng của mình. Hai cánh tay đầy nam tính vô cùng bá đạo mà ôm lấy , làm cho cơ hội phản kháng nào. Sức lực mạnh mẽ nhưng lại kém phần dịu dàng.

      Lê Tử Hâm lần nữa bị ôm hôn, cảm xúc mềm mại đàn hồi làm cho vừa hoảng loạn vừa khiếp sợ. Nhịn được mà mê mẩn trong mùi hương riêng biệt của .

      nhớ là mình phải vùng vẫy, nhưng mà biết từ lúc nào mà lại dần dần mất năng lực chống cự. Mấy quả đấm rơi vào người của cũng trở nên buông lỏng, lúc bắt đầu là từ chối đến dần dần là nắm chặt lấy vạt áo của .

      muốn làm gì ? Lê Tử Hâm bị hôn đến thở nổi, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, hơi thở càng ngày càng bé, yếu ớt, hình như là lúc lúc nào cũng có thể ngã xuống. sớm còn cách nào để phân biệt được cảm giác cuồn cuộn kia trong lòng của mình, cũng còn phân biệt được mục đích mà Lê Hiên muốn làm với .

      Mãi cho đến khi Lê Hiên chậm rãi buông ra, lúc sau cũng chưa phản ứng lại, vẫn nắm lấy vạt áo của , ngừng thở hổn hển. Tại sao lại như vậy? Lê Tử Hâm chưa bao giờ nghĩ tới việc hôn môi giữa nam và nữ, hoặc bị hôn làm cho đầu óc của trở nên choáng váng. Cả người cũng thể đứng vững nổi!

      Lê Tử Hâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lê Hiên, bóng dáng mập mờ dưới ánh đèn như có như .

      Lê Hiên cũng nhìn lông mi dài của có chút run run, hai gò má ửng đỏ. Lê Hiên cũng cảm thấy vừa rồi bị giày xéo mà đôi môi trở nên sưng đỏ, nhưng vẫn làm cho người khác thèm thuồng.

      Hai người cứ như vậy mà nửa ôm nửa níu, trong khí kỳ lạ mà duy trì động tác này. lúc sau, đôi mắt của Lê Hiên bắt đầu dời xuống quan sát cơ thể của Lê Tử Hâm. biết sao mà trong đầu óc của lại vang lên những câu của Lý Tường Vĩ, “ ra vóc người cũng tệ lắm, làn da cũng trắng, dáng vẻ cũng được…”

      Dáng người rất khá, da dẻ tồi, nghĩ như vậy, Lê Hiên liền tự chủ được mà bắt đầu cọ xát thân thể mềm mại của .

      , đừng như vậy, Lê Hiên!” cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng của Lê Hiên nhìn cơ thể của mình, nhưng vẫn lưu luyến đôi tay ôm lấy mình. Lê Tử Hâm ngượng ngùng cúi đầu, dùng tay mà che kín mặt mình lại, đồng thời cũng dùng sức từ chối Lê Hiên.


      Dự đoán tình hình chương kế nào, mình rồi nha, được ném đá mình đâu :). Thứ 3 tuần sau mình mới thi xong, cho nên… mọi người tự hiểu nha *cười gian*
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.1

      "Tại sao thể làm như vậy?" Lê Hiên nghe lời của , chẳng những có buông ra, mà ngược lại còn hôn lên cái trán của Lê Tử Hâm; sau đó chậm rãi kéo tay của ra, hỏi lại lần nữa: "Tại sao thể làm, thể nhìn?"

      "Lê Hiên, . . . đừng như vậy!" Lê Tử Hâm tay chân luống cuống ngăn trở hành động dịu dàng của Lê Hiên, quả có chút nào sức nào để chống cự; nhưng lý trí thúc giục gấp rút cự tuyệt, "Mau buông tôi ra. . . . . ." Phản kháng của hoàn toàn có chút hiệu quả nào, Lê Tử Hâm phát hai tay của mình bị Lê Hiên dùng sức nắm chặt, sau đó giơ lên cao lên, hai cổ tay bị bóp chặt lại, thể nào nhúc nhích được.

      Lần thứ ba khẽ bị liếm môi, lần này Lê Hiên lại hôn đứt quãng làm cho môi của run rẩy, rồi ngay sau đó lại bá đạo mà dùng đầu lưỡi đẩy tách miệng của ra, dễ dàng mà liếm hàm răng bên trong, rồi đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của , tận tình mà mút lấy hương thơm trong miệng .

      Tay của cũng hề nhàn rỗi, ngón tay dao động ở eo của , dễ dàng chui vào bên trong vạt áo, dღđ。l。qღđ bắt đầu nhàng xoa bóp bộ ngực lớn mượt mà; sau đó cái tay khác cũng mò đến trước ngực của , từ từ rộng mở vạt áo bên trong rồi thăm dò vào, chút nghĩ ngợi mà vuốt ve nụ hoa của .

      "A. . . ." Kích thích như vậy, chưa bao giờ cảm nhậm qua; bị Lê Hiên trêu chọc như vậy, Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy vả người này phải là của , cảm thấy sợ hãi nhưng rồi lại có chút đắm chìm.

      " cần. . . Lê Hiên, nên như vậy." Trong cổ họng phát ra tiếng nức nở hòa lẫn với tiếng thở dốc, cả người mềm nhũng còn chút sức nào mà chống lại, nhưng Lê Hiên vẫn chịu buông tha cho .

      "Đừng như vậy?" Lê Hiên cười khẽ, “ phải là muốn kết hôn với tôi sao? Kết hôn sao thể làm chuyện này được?" Cảm nhận được cả người run rẩy khác thường, Lê Hiên cũng là khá kinh ngạc, ngờ người phụ này lại mẫn cảm đến thế. Chỉ trêu đùa chút liền như động vật xương, đún là rất thú vị.

      Lê Hiên từ bỏ đôi môi đỏ mộng hơi vểnh lên của , bắt đầu chậm rãi hôn từ cổ, rồi xuống bả vai, trước ngực, từng chút từng chút mà hôn xuống, đụng vào tất cả nơi nhạy cảm của ; qღđ vẫn tiếp tục trêu đùa nhưng mất dịu dàng. Khi thấy người phụ nữ trong ngực của mình luống cuống thở gấp, lúc này Lê Hiên mới hài lòng mà khẽ nở nụ cười.

      "Mới có như vậy mà chịu nổi rồi?" Lê Hiên nhéo nhéo mặt, ôm lấy hông của , dùng sức đè cả người lên ghế sa lon bằng da.

      "Ưm. . . . . . Đừng. . . . . ." Bị ép tới đau, Lê Tử Hâm khẽ cau mày, rên lên tiếng bày tỏ bất mãn, rồi lại phát mình giờ phút này mình cảm thấy xấu hổ với động tác của Lê Hiên.

      "Đừng? như vậy, chẳng phải là muốn làm? Nếu làm chuyện này, thể kết hôn với tôi được?" Lại lần nữa Lê Hiên nhắc nhở về lợi và hại giữa quan hệ củ hai người.

      Cả người Lê Tử Hâm có chút hơi cương cứng, mấp máy môi, phản kháng nữa.

      Lê Hiên hồi vui, sắc mặt có chút được, quả chỉ cần là nhắc tới có thể gả vào Lê gia, nữ hài nhi này chuyện như thế nào cũng nguyện ý làm? Cho dù là bị như vậy đáng xấu hổ trêu chọc. . . . . .

      Trong lòng Lê Hiên có chút tức giận, nhưng biểu ra mặt, ngoài mặt vẫn dịu dàng như cũ. cong đầu gối lên, dùng sức ép chặt Lê Tử Hâm ở giữa hai chân, tay di chuyển đến bên eo của ; nhanh chóng kéo khóa ngay eo, dùng thêm chút sức nữa, thành công cởi bỏ quần dài, kéo thẳng xuống bắp đùi của .

      "Đừng mà!" Nữa người dưới chợt lạnh , bắp đùi trắng như tuyết cùng quần lót màu hồng nhạt ở trước mắt Lê Hiên; Lê Tử Hâm kêu lên tiếng, dường như có thể đoán được chuyện sắp xảy ra.

      Lê Hiên vẫn mỉm cười như cũ, ngón tay nhọn thon dài khiêu vũ ở đùi trắng nõn mềm mại, ngừng khẽ vuốt ve qua lại vùng mẫn cảm trong đùi của . Lê Tử Hâm suy nghĩ đưa tay ngăn cản, nhưng lại bị ngăn đưa tay chặn lại.

      "Lê Tử Hâm. . ." lần nữa Lê Hiên bắt đầu hôn lên mặt, rồi từ từ hôn xuống dọc theo thân thể của .

      Động tác của Lê Hiên rất dịu dàng, thậm chí còn làm cho Lê Tử Hâm sinh ra ảo giác, cho rằng ta rất thương , mà lại lần nữa lại bên tai của : "Gả cho tôi, gả cho tôi" .

      Lê Tử Hâm bắt đầu có chút mê mang, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, nhàng thở hổn hển, cả người bị Lê Hiên ôm vào ngực ngừng trêu trọc, gần như sắp giống như con tôm bị luộc chính cùng.

      Lê Hiên nhìn dáng vẻ si si ngốc ngốc của , trái tim khỏi động lòng, vốn dĩ chuẩn bị dừng động tác ở tay lại. Nhưng thấy dáng vẻ của quyết định dừng lại, đầu ngón tay thon dài trắng nõn thăm dò vào giữa hai chân , ngón giữa dùng lực cách cái quần lót mà nhàng xoa nắn nơi cấm địa mềm mại.

      "A. . . . . . Lê Hiên! Đừng mà. . . . . . Đừng làm vậy!" Đột nhiên Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy có rung động mãnh liệt từ ở dưới truyền lên, rồi từ hai chân lan tràn ra cả người, làm tự chủ được mà lớn giọng la lên. "Đừng mà. . . . . . A. . . . . ." Đây là cái cảm giác gì? Tại sao lại có thể như vậy? Lê Tử Hâm cắn cắn môi dưới, chân mày nhíu lại, mặt đều đỏ ửng cả lên.

      Lê Hiên mở rộng chân ra, thuận tay cởi xuống quần lót của xuống, hoa huyệt của nở rộ ở đầu ngón tay , địa phương màu hồng mới mẻ đầy quyến rũ tầm mắt của người khác. Lê Hiên gì, lặp tức dùng ngón tay bóp tiểu hạch ở chính giữa, rồi bắt đầu vân vê.

      Lê Tử Hâm chỉ có cảm giác là mình điên rồi, liều chết lắc đầu; dám tin tưởng là Lê Hiên lại có thể làm vậy, chỗ đó, sao vậy có thể đụng vào chỗ đó? Đó là nơi tư mật của , bây giờ lại trơ trụi mà ra ở trước mặt người đàn ông này, thậm chí còn bị vân vê mà ngắm nhìn.

      biết là xấu hổ hay buồn bực, Lê Tử Hâm kêu khẽ tiếng: "Lê Hiên! Ô. . . . . . Đừng mà, buông tôi ra!"

      "Còn muốn?" Lê Hiên nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hốt hoảng của Lê Tử Hâm, khỏi cười khẽ, ngón tay lại lần nữa quét qua địa phương làm cho khó nhịn mà nóng lên. Lê Hiên cảm nhận được nơi ấm áp đó ngừng tiết ra mật dịch ướt át, " phải là rất có cảm giác hay sao? Tại sao lại muốn?"

      "Tôi cảm thấy rất kỳ lạ... Ưm..." Lê Tử Hâm bất lực mà than , chỉ cảm thấy giữa hai chân mình vì Lê Hiên xoa nắn mà càng trở nên ướt át, "Lê Hiên. . . . . . Đừng mà, đừng làm vậy với tôi. . . . . ."

      Lê Tử Hâm vô lực mà phản khán, chính mình cũng biết đến cuối cùng cơ thể mình xảy ra chuyện gì, cứ như vậy mà để cho Lê Hiên trêu chọc ngay chỗ tư mật; ngừng vỗ về chơi đùa, có thể cảm thấy trong cơ thể mình dâng lên luồng nhiệt kỳ lạ, biết mình tại sao thể kháng cự được.

      Ánh mắt của Lê Hiên rơi vào địa phương mà chưa bao giờ bày ra ở trước mặt người khác, động tác tay trở nên nhanh hơn, "Lê Tử Hâm, có đồng ý làm chuyện đó ?" giọng hỏi .

      Giờ phút này đầu óc của đều trở nên hỗn loạn, còn cách nào mà hiểu ý nghĩa trong lời của . Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy dòng nhiệt vừa rồi, mang theo chút chất lỏng ướt át chậm rãi chảy ra từ này địa phương mắc cở kia . . . . . Nữa người dưới cảm thấy dính dính, sợ là nó dính vào ghế sa lon. Cái cảm giác này làm cho rất khó chịu, Lê Tử Hâm chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, chỉ cảm thấy giữa hai đùi biến thành mảnh ướt nhẹp trong rất xấu hổ.

      "Tử Hâm, thích như vậy, có đúng hay ?" Trong tiếng cười của Lê Hiên xen lẫn tia khinh thường, "Tôi biết ngươi cảm thấy rất kỳ lạ, cảm thấy rất khổ sở." tay của ngừng vân vê nụ hoa của , tay kia ngừng chà xát hoa huyệt, chỉ cảm thấy cả bàn tay của mình đều bị chất mật làm ướt hết.

      "Nhưng tôi muốn trở nên cảm thấy kỳ lạ, trở nên khó chịu." Lê Hiên khách khí chút mà .

      "A! Lê Hiên. . . . . ." Lê Tử Hâm kêu khẽ tiếng, chợt cảm giác được Lê Hiên đem ngón tay thon dài lạnh như băng đâm vào bên trong hoa huyệt ướt hẹp, nhịn được mà hít vào vài ngụm khí lạnh, ngay sau đó lên hét lên tiếng, "A. . . . . . Đừng mà, Lê Hiên! thể. . . . . ."

      "Cảm giác rất tuyệt có đúng hay ?" Lê Hiên dùng đầu lưỡi quét lướt qua môi của , giọng hỏi, ngón tay ở trong cơ thể , nhàng mà đâm vào .

      ". . . . . ." Trong lỗ mũi của Lê Tử Hâm đều tràn đầy mùi vị phái nam của Lê Hiên. Trong lòng càng rung động sâu hơn, tại sao lại đối xử với như vậy? Trong mắt lên tầng sương mỏng, nửa rên rỉ nửa trả lời: "…phải . . . A. . ."

      "Đúng rồi, còn phải sao?" Nhìn Lê Tử Hâm kìm hãm được mà giơ cao bộ ngực lớn lên, cơ thể của nhích lại gần hơn. Lê Hiên nhịn được mà ngón tay càng nhanh hơn, chợ suy nghĩ vô cùng mãnh liệt, là muốn nhìn thấy dáng vẻ mất hôn bất lực của khi ở trong ngực của mình.

      "Tôi. . . . . . Tôi biết, Ưm, . . . . . ." Trong cơ thể có loại khát vọng biết tên, thậm chí càng ngày càng diễn ra mãnh liệt hơn. Hai mắt Lê Tử Hâm đầy nước nhắm chặt lại, cuối cùng nước mắt cũng từng giọt mà chảy dài xuống hai gò má; cũng biết là uất ức hay là hưng phấn, ngửa mặt lên ngừng : "Đừng mà, Lê Hiên, Lê Hiên. . . . . ."

      " nhìn chút , đều ướt đến vậy rồi, là dâm đãng!" cúi đầu ngậm lấy nụ hoa cương cứng lên, Lê Hiên lẩm bẩm : "Có phải còn muốn nhiều hơn ?"

      ". . . . . ." Nghe được lời khó nghe từ trong miệng của Lê Hiên. Cả cơ thể lung linh hấp dẫn của đều ửng hồng lên, trong đầu còn thứ gì cả, giờ phút chỉ có thể được mấy chữ kia.

      "Lê Hiên. . . . . . A. . . . . ." Bây giờ Lê Tử Hâm chỉ biết là chính mình chỉ cảm giác ở nữa người dưới, quả thực vô cùng xấu hổ; thế nhưng lại tùy ý mà theo ngón tay rung động của Lê Hiên. tự chủ được mà giãy giụa, nhưng giờ phút này cách nào để quyết định được.

      "A. . . . . . được!" Kích thích quá mức mãnh liệt làm Lê Tử Hâm chịu nổi, dùng sức kéo cánh tay của Lê Hiên, thở dốc, đem cả người dựa người , lúc này mới có thể lấy được chút an ủi; bây giờ trong đầu cái gì cũng có, chỉ có khoái cảm vô tận cùng với người đàn ông làm cho đỏ mặt.

      "Lê Hiên, Lê Hiên. . . . . ." Lê Tử Hâm hơi híp mắt lại, trong miệng lẩm bẩm tên của ; Lê Hiên nhìn mất hồn như vậy, ở dưới thân quần áo nữa mặc nữa cởi, ngừng gọi tên của .

      Đột nhiên cả người Lê Tử Hâm chấn động mạnh cái, thân thể trở nên căng cứng, sợ hãi kêu: "Đừng! A. . . . . ."

      cỗ chất lỏng ấm áp chảy vào lòng bàn tay, Lê Hiên phục hồi tinh thần lại, rút ngón tay từ trong cơ thể của ra, nhìn chằm chằm Lê Tử Hâm nằm ở ghế sa lon bằng da, áo bị cởi ra, quần kéo tới đầu gối, lại lộ ra này chỗ riêng tư và hai đùi trắng nõn.

      Lê Tử Hâm mất hồn nghiêng mặt , tóc dài tán loạn, ngực ngừng phập phòng, "Lê Hiên. . . . . ." dđ lúc lâu, Lê Tử Hâm mới dần dần có phản ứng; thân thể co lên chút xíu, hốt hoảng sửa sang lại quần áo của mình.

      Lê Hiên bĩu môi, đứng thẳng người lên, từ cao nhìn xuống.

      "Tại sao lại. . . . . . Làm chuyện như vậy đối với tôi. . . . . ." Trong đầu Lê Tử Hâm trở nên trống rỗng, mờ mịt, giờ phút này biết nên làm sao để đối mặt với người này. Chưa từng trải qua chuyện như vậy, chỉ có thể đem đầu của mình mà vùi vào giữa hai đầu gối, co rúc cả người lại.

      Nghe thấy giọng điệu của Lê Tử Hâm khác thường, Lê Hiên ít nhiều cũng có chút mềm lòng, hơi khom người xuống, đưa tay chỉnh lại quần áo cho , "Tôi biết làm gì, nhưng đừng có làm bộ ở trước mặt tôi, biết chưa?"

      " phải là rất chán ghét tôi sao?" Lê Tử Hâm thoáng có chút tức giận, mở to cặp mắt nhìn . Cắn răng hỏi: "Nếu như chán ghét tôi tới vậy, sao còn phải làm chuyện này với tôi!"

      "Đúng là tôi hề thích , nhưng phải muốn kết hôn với tôi sao? Còn dọn tới nhà tôi nữa, vậy sao hề thích ứng gì hết vậy? Sau này mấy chuyện thế này phải làm nhiều hơn." Hai mắt của Lê Hiên khẽ nheo lại, thái độ hề thay đổi, làm người ta nhìn thấu.

      ". . . . . ." Lê Tử Hâm cắn cắn môi dưới, đứng dậy hung hăng mà đẩy người đàn ông ở trước mặt : "Cút ngay. Đồ khốn kiếp!"

      Giờ phút này Lê Tử Hâm vừa thẹn vừa cáu, ở trước mắt người luôn bày ra dáng vẻ bất cần đời làm cho đau lòng. mơ hồ hình như có thể phát tấm lòng của mình, cho nên mới có chút khó chịu, phát mình cũng chỉ câu kia của "Đúng là tôi thích " mà cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình hề có chút chí khí nào hết.

      Lê Hiên chẳng qua là đùa mà thôi! Lê Tử Hâm bước bước dài vọt tới trước cửa, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài. Trong lúc sơ ý mà đụng phải người, Lê Tử Hâm vừa ngẩng đầu, phát ra người đó chính là bạn của Lê Hiên, mang theo tức giận trừng mắt nhìn ta rồi sau đó vòng qua mà bước nhanh ra ngoài.

      "Này!" Lý Tường Vĩ nhìn bóng dáng căm giận ra ngoài, theo bản năng mà kêu lại, sau đó xoay mặt lại phát Lê Hiên của chầm chậm mà từ trong phòng ra.

      "Thế nào rồi?" Lý Tường Vĩ bước lên lôi kéo Lê Hiên.

      " có gì, chỉ đùa chút thôi, mới đó mà chịu nổi rồi." Lê Hiên bĩu môi, thái độ cũng giống như là cười.

      Lý Tường Vĩ khẽ nhíu mày d: "Lần này cậu hơi quá đáng rồi? Mình cũng mới vừa rồi, bé kia nhìn rất đơn thuần làm sao mà có thể chịu được trêu chọc của cậu."

      "Sao vậy? Cậu đau lòng sao?" Nhìn thấy Lý Tường Vĩ bênh vực Lê Tử Hâm, thái độ của Lê Hiên có chút chán ghét, xì mũi coi thường : "Trong việc đùa giỡn này chẳng lẽ cậu có phần?"

      "Mình đâu biết cậu đối xử với ấy như thế nào! Cậu có đuổi theo hay ?" Lý Tường Vĩ nhìn thấy người biến mất ở cánh cửa quán bar, có chút yên lòng : "Cậu cũng biết đây là khu đèn đỏ, mặc kệ người phụ nữ đó có giả vờ thuần khiết hay . Nhưng dù sao cũng ta cũng là , mà trễ như vậy rồi. . . . . ."

      "Lôi thôi!" đợi Lý Tường Vĩ xong, Lê Hiên bỏ lại hai chữ, rồi sải bước ra khỏi quán bar.

      Lý Tường Vĩ bất đắc dĩ mà lắc đầu cười, Lê Hiên à Lê Hiên; đuổi người cũng chính là cậu, bây giờ đuổi theo người ta cũng là cậu . Xem ra sau này cậu chưa chắc có trái cây tốt để mà ăn.

      Đủ hot chưa, còn 5 trang nữa mà buồn ngủ quá. Thôi đành hẹn mọi người ngày mai vậy.
      chuotchit thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :