1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch đêm đầu tiên - Vu Thất Thất (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1:

      Editor: SunniePham

      Lê Hiên xoay người đóng cửa phòng, 'lạch cạnh' hai tiếng cửa phòng lưu loát khóa trái.

      Lê Tử Hâm nhíu mày, nhàng vỗ về cổ tay của mình: "Lê Hiên. có ý gì?"

      Lê Hiên chống lại ánh mắt của nhìn thẳng vào , khỏi có chút kinh ngạc. Sau đó nghĩ tới chuyện gì đó, mỉm cười: "Quả nhiên là so với lúc trước hoàn toàn khác biệt. Dám nhìn người khác với mắt đó rồi à!"

      Lê Tử Hâm hơi hất cằm, ánh mắt kiêng định nhìn Lê Hiên: "Tôi có gì mà dám nhìn ?"

      " . muốn bao nhiêu tiền?" Lê Hiên vẫy tay, dáng vẻ kiên nhẫn.

      "Cái gì mà bao nhiêu tiền?" Lê Tư Hâm nghiêm mặt lại, ánh mắt như cũ sợ hãi: " cho rằng tôi đòi tiền ?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Lê Hiên liếc nhìn kinh thường tiếp: " giở ra nhiều thủ đoạn như vậy, để cho ông nội lập ra di chúc đó, phải là muốn lấy phần tài sản của nhà họ Lê sao?"

      " sao có thể như vậy, chuyện ông nội lập di chúc tôi căn bản hề biết." Lê Tử Hâm hơi cao giọng, căm hận nhìn .

      "Hừ... hay cho từ ' biết'. Bây giờ ông nội qua đời, gì cũng có ai đối chứng! Tốt hay xấu phải là tùy vào sao?" Lê Tử Hiên bật ra tiếng, hai tay ôm lấy ngực, dáng vẻ cao cao tại thượng.

      Lê Tử Hâm nhìn thấy Lê Hiên như vậy, tức giận đến trợn tròn mắt. Cho tới cùng cũng xem vừa mắt, muốn dùng chuyện nhoi như vậy để áp bức tâm lý của ? Bây giờ nhìn là người như vậy, cái gì gọi là ông nội qua đời, chết đối chứng chứ?

      " cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi biết, bị tôi nhìn quỷ kế, cho nên thẹn quá hóa giận rồi phải ?" Đôi mắt của Lê Hiên sắc bén nhìn Lê Tử Hâm.

      Lê Tử Hâm vẫn như cũ hề sợ hãi, " mấy lời này là có ý gì. Cái gì mà gọi là 'quỷ kế của tôi'? Tôi có quỷ kế gì hết, Lê Hiên, cần tùy ý suy đoán ý muốn của người khác có được hay ?"
      "Tôi tùy ý suy đoán ý muốn của ? Chẳng lẽ phải là nhìn trúng quyền thế của nhà họ Lê, cho nên mới leo trèo tới đây? Nếu như hôm nay nhà họ Lê giàu có, chỉ là gia đình bình thường, chỉ sợ thèm liếc mắt dù chỉ cái! Người như , tôi đây thấy nhiều, chỉ là tôi hiểu... Tại sao ông nội nhanh trí như vậy mà có thể mắc mưu của , lập ra bản di chúc như vậy. có muốn cho tôi nghe chút , rốt cục là làm thế nào?" Lê Hiên khẽ mỉm cười, từng bước bước gần về phía Lê Tử Hâm. Lê Tử Hâm bị buộc lui về sau, cuối cùng bị ép đến tường, lưng dính sát vào tường.

      "Lê Hiên, tôi như thế nào, điều đó quan trọng." Lệ Tử Hâm hít sâu vào, giọng chuyển thành nghiêm túc: "Nhưng mà thể ông nội như vậy! Ông nội là người tốt, ông rất nhiệt tình đối đãi tôi, giống như ..."

      " giống tôi?" Lê Hiên hừ tiếng: "Phải, giống tôi! giống tôi có thể nhìn thấu được phía sau dáng vẻ điềm đạm đáng con người dối trá, giả nhân giả nghĩa!"

      " mới là dối trá, giả nhân giả nghĩa!" Lê Tử Hâm bị làm cho tức giận đến trừng to hai mắt, nhưng mà cũng ra bất kỳ từ chửi mắng nào: " cần tùy tiện vu oan người khác. Cẩn thận tôi kiện tội phỉ báng! có gì chứng minh là tôi giả vờ giả vịt?"

      cho tới bây giờ cảm thấy mình điềm đạm đáng , lại càng cảm thấy chính mình là người dối trá, giả nhân giả nghĩa. biết Lê Hiên vừa ý ở chỗ nào, chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, lại càng phải là người mà Lê Hiên .
      "Kiện tôi phỉ báng?" Lê Hiên ngửa người ra sau, cười ra tiếng: "Tôi còn chưa có kiện tội lừa gạt!"

      "Tôi lừa gạt?" Lê Tử Hâm cắn cắn môi: " thể tôi như vậy? Thứ nhất, tôi biết ông nội lập ra tờ di chúc như vậy. Thứ hai, cho dù ông nội có lập ra tờ di chúc như vậy. Vậy cũng có nghĩa tôi là người lừa gạt!"
      trạch nữ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2

      Editor: SunniePham




      "Được rồi, quay lại vấn đề chính ." Lê Hiên đứng thẳng người lên, tiếp tục : "Rốt cục muốn bao nhiêu tiền?"

      "Tôi cần tiền." Lê Tử Hâm nhíu chặt chân mày lại, quay mặt thèm nhìn Lê Hiên.

      "Tôi cảnh cáo , làm người đừng nên quá tham lam. Bây giờ tôi đồng ý có cầm tiền bỏ , nên vui mừng mà nhanh chóng lấy tiền !" Lê Hiên xong xoay người lại từ trong ngăn kéo lấy ra tấm chi phiếu có chữ.

      "Tôi rồi. Tôi cần tiền, hiểu những lời tôi à?" Lê Tử Hâm tới, nắm chặt lấy cánh tay của Lê Hiên.

      " cần tiền, vậy muốn tài sản à?" Lê Hiên mỉm cười, tại sao lại đoán ra suy nghĩ của người phụ nữ này chứ. Người phụ nữ này hề ngu ngốc, ông nội để lại rất nhiều tài sản, cho nên mới cho chút ân huệ nho , muốn tham lam quá mức. Nhưng mà lại chịu thông suốt.

      "Tôi lấy bất cứ gì cả!'" Lê Tử Hâm cao giọng : " đừng quá coi thường tôi."

      "Tôi cưới ngươi phụ nữ như !" Lê Hiên thanh còn lớn hơn giọng vừa rồi của Lê Tử Hâm.

      Bỗng nhiên cả căn phòng điều chìm vào trong yên lặng, Lê Tử Hâm hơi cúi đầu. Trái tim đập liên hồi, câu đó làm cho tim của loạn nhịp, thực hiểu tại sao mình lại nổi giận với tên ghê tởm này. thở dài, cắn răng hung hăng mà trả lời lại: "Tôi là người phụ nữ như thế nào? Chờ dán vàng lên mặt à, tôi thèm! Tôi cần tiền bạc gì hết, cũng cần tài sản gì. Lại càng thèm !"

      Lê Hiên vừa cảm thấy khí có chút kỳ lại, giống như là nhìn thấy dáng vẻ có chút khổ sở của ? lắc đầu, suy nghĩ chỉ đóng kịch mà thôi!

      "Được được, nếu như chúng ta có chung suy nghĩ vậy hãy cho ràng. Cả hai chúng ta đều đồng ý nhận 80% tài sản của ông nội, sau này , tôi là tôi!" Lê Hiên mỉm cười, 80% tài sản này cũng để ý lắm. Muốn dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy sao? Ở bên Mỹ còn có chuyện chưa giải quyết xong, công ty có cha quản lý, cũng cần nhất thiết phải kế thừa phần tài sản này.

      "Đương nhiên rồi! Chúng ta vốn dĩ có quan hệ gì mà. , tôi là tôi!" Lê Tử Hâm xong, xoay người muốn bỏ .

      " ngờ có thể buông tha phần tài sản đó." Giọng điệu của Lê Hiên dịu lại, ngờ người phụ nữ này lại dễ dàng từ bỏ, có lẽ... ta cần phần tài sản kia? Nếu như vậy càng tốt, bởi vì căn bản cũng muốn cưới người phụ nữ ở trước mặt này.

      "Đương nhiên." Lê Tử Hâm đưa tay mở cửa, trước khi rời khỏi phòng khóe môi hơi nhếch lên. Ở trước mặt Lê Hiên lộ ra nụ cười rực rỡ.

      Lê Hiên nhìn bóng lưng Lê Tử Hâm rời , ít nhiều vẫn còn có chút khinh ngạc. ngờ ta lại cần phần tài sản đó, mà còn... Người phụ nữ này, so với trước kìa có chút khác lạ, hề lén lút trốn tránh, còn nhìn với mắt như vậy.

      Lê Hiên nhịn được mà cong khóe môi, chỉ hy vọng là ta hối hận.

      "Tử Hâm, hai đứa bàn bạc sao rồi?" Lê Diệu Hoa nhìn thấy Lê Tử Hâm bước ra đầu tiên, cho nên mới vội vàng hỏi .

      Nhìn thấy quay đầu lại, mặt lên nụ cười thản nhiên. Lê Diệu Hoa liền thả lỏng người, cho rằng hai người bàn bạc rất tốt.

      "Chú Lê, chúng con quyết định rồi." Lê Tử Hâm gật đầu.

      "Vậy hai đứa..."

      "Chúng con quyết định buôn tha 80% tài sản đó." đợi Lê Diệu Hoa mở miệng, Lê Hiên lên tiếng trước.

      Lê Diệu Hoa và Tạ Tú Quyên nghe thấy lời của Lê Hiên ngay lập tức vẻ mặt trở nên rất khó coi, sắc mặt của cả hai đều vui.

      "Tiểu Hiên, có phải con gì đó lung tung với Tử Hâm ?" Tạ Tú Quyên cố tình vội vàng giữ chặt Lê Tử Hâm: "Tử Hâm à, con đừng nghe tiểu Hiên lung tung."

      " sư là Lê Hiên gì cả, dì à, chuyện này con và Lê Hiên đều thống nhất với nhau. phải là ý định của mình ta." Lê Tử Hâm mỉm cười trấn an Tạ Tú Quyên.

      Tạ Tú Quyên há miệng thở dốc, dường như muốn gì đó, nhưng rồi lại thôi.

      "Nếu như vậy.... Cứ quyết định như vậy ." Lê Tử Hâm nhìn Lê Hiên, mấp máy môi, sau đó cũng gì thêm nữa. Bởi vì Lê Tử Hâm suy nghĩ từ bây giờ trở , hai người còn quan hệ gì với nhau nữa? Sau đó bước ra khỏi cửa lớn của nhà họ Lê.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Giao dịch đêm đầu tiên
      Chương 2.3
      Editor: SunniePham-Diễn đàn LQĐ

      “Tử Hâm! Có người tìm kìa.”
      Lê Tử Hâm vừa mới dọn dẹp lấy đống hàng hóa quá thời hạn sử dụng ở kệ, nghe thấy ông chủ gọi .
      Bởi vì việc học của còn chưa xong, mà ông nội qua đời. Cũng biết có phải là do ông nội Lê quên hay cũng đoán trước được mình rời khi Lê Tử Hâm còn chưa hoàn thành việc học.
      Tóm lại, ở trong di chúc của ông có nhắc đến việc người nhà họ Lê tiếp tục giúp đỡ về vấn đề học tập cho Lê Tử Hâm. Huống chi Lê Tử Hâm cũng khéo léo từ chối con đường ‘con dâu nhà họ Lê’mà ông nội trải tốt cho . Cho nên bây giờ có bất kỳ lý do gì để sử dụng tiền bạc của nhà họ Lê.
      Lê Tử Hâm suy nghĩ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tuy bây giờ ngày phải làm tới ba phần công việc, mới có thể duy trì cơ bản được vấn đề học phí và tiền sinh hoạt, mặc dù rất cực khổ, nhưng mà có thể tiếp tục kiên trì là tốt rồi.
      Lê Tử Hâm chuẩn bị tốt thứ cầm tay, sau đó mới ra ngoài, xem coi rốt cuộc là ai tới tìm.
      người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm đứng trước cửa siêu thị , nhìn có chút hợp nhau. Lê Tử Hâm ngẩng người, sau đó vẫn tươi cười với ông: “Chú Lê, chú tới tìm con có chuyện gì ?”
      Lê Diệu Hoa gật đầu, dáng vẻ hình như hơi khó xử.
      Lê Tử Hâm biết nguyên nhân Lê Diệu Hoa tìm mình, cho rằng ngoại trừ còn có thể tiếp tục sử dụng họ ‘Lê’ này, mọi chuyện còn lại giữa và họ đều dính dán tới nhau.
      “Tử Hâm, chú hi vọng con có thể chuyện với chú lát.” Biểu tình của Lê Diệu Hoa rất nghiêm túc, cho nên Lê Tử Hâm thể nào cự tuyệt cầu của ông.
      “Vâng!” Nghĩ nghĩ lại, Lê Tử Hâm vẫn gật đầu. Xoay người chuyện với ông chủ, sau đó chào chủ cửa hàng rồi mới .
      “Chú Lê, bây giờ con vẫn còn trong thời gian làm việc. Ông chủ cho con nửa tiếng để chuyện, chú có gì cứ ạ!” Lê Tử Hâm nhìn thời gian, đơn giản lại mọi chuyện với Lê Diệu Hoa.
      khí bên trong xe dường như có chút cứng ngắt, Lê Diệu Hoa và Lê Tử Hâm ngồi đối mặt với nhau. Lê Diệu Hoa ngồi lúc lâu cũng lên tiếng. Lê Tử Hâm kiềm chế được mà hỏi: “Rốt cuộc lần này chú Lê tới tìm con là có chuyện gì?”
      Lê Diệu Hoa hít sâu vào hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tử Hâm, nhà họ Lê .... đối đãi với con như thế nào?”
      Lê Tử Hâm im lặng, đối với câu hỏi này của Lê Diệu Hoa nếu như suy nghĩ chút, Lê Diệu Hoa hỏi ‘nhà họ Lê cho sống như thế nào’. Lê Tử Hâm có chút biết nên trả lời thế nào, bởi vì cho tới bây giờ, Lê Tử Hâm cảm thấy người đối xử tốt với chỉ có mình ông nội mà thôi.
      Ở nhà họ Lê, từ Lê Diệu Hoa cho tới Lê Hiên, ai coi là người nhà họ Lê mà đối xử. Về điều này, làm sao Lê Tử Hâm lại nhìn ra, đương nhiên cũng có tranh giành gì, bởi vì có lập trường riêng của chính mình.
      “Rất tốt ạ! Ông nội vẫn luôn đối xử tốt với con.” Lê Tử Hâm gật gật đầu, vẫn quên thêm hai từ ‘ông nội’.
      Lê Diệu Hoa nghe xong gật đầu, ràng đặt ‘ông nội Lê’ và ‘nhà họ Lê’ ngang bằng nhau. “Tử Hâm à, con rất tôn trọng ông nội đúng ?”
      Lê Tử Hâm đáp lại tiếng, coi như là đồng ý rồi.
      “Cho nên, nếu như ông nội có tâm nguyện gì con cũng nhất định nghe theo có đúng ?” Lê Diệu Hoa có chút vội vàng, tiếp tục : “Trong di chúc của ông nội con có viết về chuyện của con và tiểu Hiên. Đây ràng là hi vọng của ông, cho nên... con có cần nên phụ lòng hi vọng của ông nội ? ...”
      Lê Tử Hâm yên lặng nghe Lê Diệu Hoa , cuối cùng hiểu . Rốt cục là ông có ý gì.
      “Chú Lê cần như vậy. Con hiểu ý của chú, đúng là con rất tôn trọng ông nội, cũng hi vọng hoàn thành tâm nguyện của ông. Nhưng mả chú nên hiểu , cho dù là tâm nguyện của ông nội nữa con cũng hiểu điều, đó là ông nội ép con làm những chuyện mà con thích.” Lê Tử Hâm tương đối có tự tin mà .
      Lê Diệu Hoa hơi cau mày, dĩ nhiên là có chút hài lòng với câu trả lời của : “Tử Hâm à, chú tin con thực có tình cảm với Lê Hiên?”
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor:SunniePham

      Lê Tử Hâm nắm chặt góc áo của mình, nụ cười có chút được tự nhiên: "Chú Lê gì vậy? phải là con mới gặp mặt Lê Hiên sao? Làm sao mà có tình cảm được chứ..."

      "Chú thấy phải như vậy." Lê Diệu Hoa dễ dàng phát ra dáng vẻ khẩn trương cố che giấu của Lê Tử Hâm. Ông khỏi bật cười: "Tử Hâm. Chú nhớ lúc con còn rất thích dính lấy Lê Hiên."

      Lê Tử Hâm bị Lê Diệu Hoa như vậy hai gò má liền ửng đỏ, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu : "Chú Lê đừng như vậy, đó là chuyện lúc trước. Bây giờ con nhớ nữa, khi đó con còn , biết tình cảm gì chứ..." di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Trái tim của Lê Tử Hâm càng đập càng nhanh, khi nghe thấy lời Lê Diệu Hoa , ký ức thể quay trở lại đột ngột ùa về.

      Tuổi còn làm sao có thể nhớ mọi chuyện, làm sao có thể để ý nhau được? Lê Tử Hâm luôn cho rằng mọi chuyện là vậy, nhưng mà khi cố gắng phủ định hết mọi chuyện trong quá khứ, trong đầu lại nhớ rất ràng từng cử động, cái nhăn mày nụ cười.

      "Tử Hâm! Lại đây nào!" Ông nội Triều ngoắc .

      Đối với Tử Hâm khi tám tuổi, lúc mới gặp ông cụ vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng mà ông luôn lộ ra nét mặt ôn hòa, làm cho Tử Hâm từ từ buông lỏng cảnh giác.

      "Ông nội." có chút ngượng ngùng tới bên cạnh ông nội Lê, đầu vẫn cúi xuống đất như cũ.

      Ông nội Lê mỉm cười xoa cái đầu xù xì của đứa trước mặt, giọng trầm thấp đầy ôn hòa vang lên: "Tử Hâm, từ đây về sau ông là ông nội của con. Tên của con là Lê Tử Hâm, trong nhà ông nội có trai nhìn rất dễ thương.... Tử Hâm có muốn về nhà cùng với ông nội hay ?"

      Ông hỏi ý kiến của sao? di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ônTử Hâm từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt bồ cầu chớp chớp nhìn ông cụ ở trước mặt. chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy ở nhi viện này, phải ông chỉ muốn dẫn thôi sao, tại sao lại hỏi ý kiến của ?

      Tử Hâm cảm thấy ông cụ này và những người trước kia đến nhi viện nhận nuôi hoàn toàn giống nhau. Trong lòng trở nên ấm áp, sợ rằng mình tìm thấy người tốt như thế này nữa để nhận nuôi . đưa tay giữ chặt lấy ống tay áo của ông, Tử Hâm... đúng, từ nay về sao phải là Lê Tử Hâm. Đôi môi khẽ cong lên, ra sức gật đầu: "Vâng, con đồng ý!"

      Sau đó Lê Tử Hâm được ông dẫn tới nơi rất lớn, căn phòng rất đẹp. Nhưng mà cũng thấy trai mà ông nội từng nhắc tới.

      Rất lâu sau mới biết được, ra nơi đây phải là nhà của ông nội. Nơi này là phần tài sản của ông, như vậy là ông nội có rất nhiều tiền. Tuy nơi này phải là nhà của ông nội sống, nhưng mà ông nội luôn tới thăm , dặn dò bảo mẫu phải chăm sóc tốt. Lê Tử Hâm cảm thấy cuộc sống như thế này rất vui vẻ, rất hạnh phúc đến nổi cảm giác nó phải là .

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hiên, thấy người con trai dễ nhìn, trắng trẻo nõn nà, tuy là con tuổi nhưng mà dáng vẻ lại luôn vênh váo, hất cầm lên nhìn .

      Lê Tử Hâm vẫn chưa quen với việc gặp mặt người lạ, nên vẫn trốn ở sau lưng ông nội Lê. Lén lút quan sát Lê Hiên, gương mặt mềm mại trở nên đỏ ửng.

      Lê Hiên nheo đôi mắt đẹp lại, thèm để vào trong mắt của mình. Do ông nội vẫn còn đứng ở đây nên cũng tiện gì.

      "Lê Hiên mau lại đây. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Đây là em mà ông nội với con lúc trước." Ông nội Triều vẫy vẫy tay với Lê Hiên, vốn là tiểu vương tử luôn bướng bỉnh lỳ lợm giống như Lê Tử Hâm, vậy mà bây giờ lại dịu dàng gật đầu tới bên cạnh ông nội và .

      Lê Tử Hâm cười với Lê Hiên, nhưng mà lại bị phớt lờ nên liền trở nên lúng túng.

      Ông nội sờ đầu Lê Tử Hâm, : "Tử Hâm, con tự giới thiệu ."

      "Em tên là Lê Tử Hâm." Lê Tử Hâm nghe lời ông nội, gật đầu với Lê Hiên đứng đói diện.

      Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm như vậy, cũng tiếp tục phớt lờ nữa. Nhưng mà gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mở miệng : "Lê Hiên."

      Hai chữ 'Lê Hiên' chính là câu đầu tiên với .

      "Lê Hiên, Tử Hâm là em của con. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Cho nên con phải nhớ kỹ lúc có ông nội ở đây, con nhất định phải bảo vệ Tử Hâm tốt. Con hiểu chưa?" Ôn nội Lê kéo hai đứa bé lại đứng cùng chỗ với nhau, sau đó trịnh trọng với Lê Hiên.

      Tuy là Lê Hiên thích Lê Tử Hâm lắm, nhưng mà khi nghe lời của ông nội, tư tưởng nam tử hán liền nổi lên. Ra sức gật đầu đồng thời nắm lấy bàn tay bé đầy ấm áp của Lê Tử Hâm, kiên định với ông nội: "Ông nội cứ yên tâm! Tất nhiên con phải bảo vệ tốt cho em ấy rồi!"
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.4


      Editor: SunniePham

      Vào lúc đó, Lê Hiên vẫn còn nên cũng để ý quá nhiều, chỉ thuận miệng ra. Có lẽ chỉ nghĩ là hứa suôn với ông nội, nhưng mà Lê Tử Hâm lại đem lời này khắc ghi trong lòng.

      Ông nội cứ yên tâm! Tất nhiên con phải bảo vệ tốt cho em ấy rồi! .Trong đầu lại vang lên thanh đầy kiên định mà non nớt kia. Lê Tử Hâm than tiếng, còn nhớ nhưng có nghĩa là vẫn còn nhớ. Lúc đó còn , chỉ thuận miệng hứa lung tung mà thôi. Bây giờ còn nhớ lời hứa ngày đó rồi, thậm chí còn coi là người xấu, bụng dạ khó lường.

      "Tử Hâm!" Thấy phân tâm, Lệ Diệu Hoa mở miệng gọi .

      "Chú Lê... Thực là con có cách, con thể làm chuyện trái với lương tâm của mình được." Lê Tử Hâm khôi phục lại tinh thần, nhìn Lê Diệu Hoa, còn cách nào mà lắc đầu, "Huống chi... Lê Hiên đối với chuyện này cực kỳ bài xích con, cho dù con ngại..."

      "Tử Hâm, con luôn từ chối như vậy, chú còn cách nào khác là với con." Lê Diệu Hoa thở dài, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi.

      " ra... Gần đây công ty hoạt động được tốt lắm." Giọng của Lê Diệu Hoa càng ngày càng trầm xuống, "Rất nhiều tiền vốn thể chuyển ra ngoài, cho nên..."

      "Chú Lê?" Lê Tử Hâm thử dò hỏi, nhìn thấy gương mặt Lê Diệu Hoa lên vẻ mệt mỏi, dáng vẻ trở nên già hơn so với trước kia. .Cho dù có cảm tình gì với ông, nhưng mà vẫn nhịn được mà có chút mềm lòng.

      "Tử Hâm đó là lý do vì sao chú mong con có thể hiểu được, phần tài sản của ông nội... nếu Lê Hiên đồng ý tiếp nhận công ty, có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp của công ty." Lê Diệu Hoa có chút đau đầu, xoa hai bên thái dương. "Sản nghiệp này là do ông nội con mình xây dựng bằng hai bằng tay trắng. Ông muốn tự tay mình giao cho Lê Hiên, nhưng vào lúc này... Cho nên, Tử Hâm... con hiểu chưa? Đối với ông nội, đối với Lê Hiên mà , điều này rất là quan trọng!"

      Lê Tử Hâm nghe thấy lời của Lê Diệu Hoa mà trở nên ngẩng ra, chưa từng nghĩ tới phần tài sản của ông nội lại có tác dụng quan trọng tới vậy? Sản nghiệp của nhà họ Lê... " mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy sao?" .Lê Tử Hâm nghi ngờ hỏi: "Chuyện này Lê Hiên có biết ?"

      "Chú làm sao dám cho nó biết." Lê Diệu Hoa bắt đắc dĩ mà lắc đầu, "Đứa trẻ đó tính cách rất... Nếu cho nó biết tình hình bây giờ của công ty chắc chắn nó càng muốn nhận phần tài sản đó. Chỉ sợ là nó thà rằng để cho công ty phá sản, chứ muốn nhận phần tài sản này."

      "Phá sản?" Lê Tử Hâm ngồi thẳng người lên, " là... mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy sao?"

      Lê Diệu Hoa lên tiếng, vẫn nhìn Lê Tử Hâm lúc lâu. "Tử Hâm, chú xin con, vì ông nội, vì nhà họ Lê, cũng vì Lê Hiên. Xin con giúp chúng ta lần , có được ?"

      "Cho nên... Bây giờ chỉ còn có cách là con phải kết hôn với Lê Hiên để lấy phần tài sản của ông nội sao?" Hai tay Lê Tử Hâm co lại, chà xát vào nhau.

      "Tử Hâm..." thanh Lê Diệu Hoa ra bất lực: "Tuy con phải là con của chú, chú cũng có ý định ép buộc con. Chú cũng là... còn biện pháp nào khác. Nếu như công ty vẫn còn có thể hoạt động bình thường chú cũng có thể dõng dạc mà câu, từ bỏ phần tài sản đó cũng sao cả."

      "Chú Lê." Lê Tử Hâm vẫn thể nhịn nổi khi có người đau lòng, huống chi nhà họ Lê đối với ân trọng như núi. .Lê Tử Hâm hơi động lòng, nghĩ tới đây quả cũng có chút do dự rồi. Cho dù ông nội mất, nhưng ông vẫn còn để lại cái gì đó. nghiệp nhà họ Lê là ông dùng cả đời để xây dựng, Lê Hiên là cháu trai rất quan trọng đối với ông.

      "Nhưng mà... Lê Hiên đồng ý đâu." Lê Tử Hâm chuyển đề tài đến nhân vật chính. Đúng vậy, cho dù là đồng ý nữa, nhưng mà còn sao? Kết hôn là chuyện của hai người, nếu như Lê Hiên đồng ý, chỉ dự vào mình phải làm như thế nào?

      "Cho nên chú mới cầu xin con!" Lê Diệu Hoa thấy Lê Tử Hâm tiếp tục từ chối nữa, ngược lại giống như đồng ý giúp ông. Trong mắt ông liền lóe lên tia chờ mong.

      "Cầu xin con. Con có thể làm gì?" Lê Tử Hâm hỏi lại.

      "Tử Hâm, chú hy vọng con có thể dọn tới nhà lớn của họ Lê mà sống." Lê Diệu Hoa lên hy vọng của mình, ."Có lẽ bây giờ Lê Hiên vẫn chưa đồng ý việc kết hôn, nhưng mà... chú hy vọng hai người các con ở chung chỗ, tiếp xúc nhiều hơn, dù sao cả hai vẫn còn trẻ. Tình cảm tới cũng nhanh, chú và mẹ của Lê Hiên đều mong hai được có thể sống với nhau. Tử Hâm, con là đứa trẻ ngoan, chú tin tưởng ông nội làm như vậy chắc chắn có suy nghĩ của mình."

      Lê Tử Hâm xấu hổ cười, " ra là vậy?" nhớ tới việc Lê Hiên đối xử với mình, Lê Tử Hâm dám tưởng tượng tới tình cảm của . Nếu chuyện đó mà xảy ra, trừ khi sao hỏa đụng vào Trái Đất rồi. Chỉ là bây giờ tỏa thái độ chán ghét , lại phải chủ động nịnh bợ hay sao?

      "Con đồng ý với cầu của chú hay sao? .Tốt lắm, chiều nay chú bảo người tới đón con. Từ hôm nay con trở về sống ở nhà họ Lê, cũng cần phải làm." Lê Diệu Hoa cho Lê Tử Hâm có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, sau đó : "Bây giờ con xin nghỉ ! Mau trở về thu dọn đồ đạc."

      "Nhưng mà..." Lê Tử Hâm muốn mở miệng suy nghĩ lại, nhưng biết vì sao, nghĩ nghĩ lại thể lên lời từ chối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :