1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giang sơn bất hối - Đinh Mặc (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Ngoại truyện: Tình cảm Tiểu Dung, Tiểu Bộ

      - Chính là tiểu tử đó, chỉ kiếm mà làm bị thương gân tay của Vương Đại Khôi. - Lão Tô đánh mắt ra hiệu cho Bộ Thiên Hành.

      Bộ Thiên Hành dựa vào đống lương thảo, liếc mắt nhìn người đó, lập tức hiểu ra:

      - Vương Đại Khôi lại làm việc xấu à?

      Vương Đại Khôi, là Đô hộ tướng quân cao hơn họ cấp, thân hình vạm vỡ, tráng kiện, tính tình độc tài chuyên chế, háo nam sắc.

      Lão Tô gật đầu:

      - Tiểu tử này còn tuổi, mới mười sáu. Đến được mấy ngày bị Vương Đại Khôi để mắt đến. ngờ lại lật thuyền trong mương, ha ha, đụng phải cái cột cứng.

      Bộ Thiên Hành giơ vò rượu lên hơi uống cạn:

      - Ta thích cột cứng. - Sau đó cầm lấy Minh Hồng đao, rảo bước nhanh về phía người đó.

      - Này, nghe ngươi đánh bại Vương Đại Cẩu? - Bộ Thiên Hành nhìn dung nhan của người này, càng thêm thích, làn da non nớt, trông còn đàn bà hơn cả đàn bà.

      Người đó thong thả ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn chàng:

      - Ta rảnh.

      Người đó quay người định .

      Bình sinh Bộ Thiên Hành thích nhất hai thứ: rượu và võ. Nay khó khăn lắm mới gặp được ngưòi kiếm pháp tinh thâm, làm gì có chuyện chịu bỏ qua. Chân chàng ngáng ra, định chặn đường.

      ngờ tuổi người này tuy , thân hình cũng chưa cao, nhưng thân pháp vô củng tinh diệu, điểm mũi chân xuống đất, bay vọt lên, người cách xa mấy trượng.

      Sau đó chàng nhìn Bộ Thiên Hành cái, nghiêm túc vái dài, :

      - Tướng quân, thực phải đánh sao? Nên biết đao kiếm có mắt, hơn nữa, ngài cũng đánh thắng được tôi đâu.

      Ngữ khi của người này vô cùng chân thành, Bộ Thiên Hành nghe mà thấy tức cười, bèn rút đao, chém về phía chàng.

      canh giờ sau.

      Bộ Thiên Hành chống nạnh đứng sau đống rơm, quát to:

      - Tiểu Tông, mang rượu tới dây.

      Tiểu Tông mười tuổi vui vẻ ném vò rượu cho chàng.

      - Thêm vò nữa!

      Chàng bắt lấy vò thứ hai, ném về phía Dung Trạm.

      Dung Trạm ngẩn ngơ cầm thanh kiếm gãy, hoang mang đến thất thần. Đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, giơ tay ra đỡ lấy vò rượu, nhưng vẫn chẳng để ý gì đến, tiếp tục ngẩn ngơ.

      Bộ Thiên Hành uống ngụm rượu to, nghĩ bụng tiểu tử này có phải bị thua nên ngốc luôn rồi ?

      Bên cạnh có người khuyên Dung Trạm:

      - Tiểu huynh đệ, đao pháp của Bộ tướng quân ở trong Đông Lộ quân là đệ nhất, ngươi đấu được với ngài ấy trăm hiệp là chuyện xưa nay chưa từng có rồi, còn ngẩn ra đó làm gì!

      Dung Trạm lúc này mới gật đầu, thận trọng đút thanh kiếm gãy vào vỏ, bây giờ mới phát ra vò rượu trong tay, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh:

      - Cái này của ai?

      Bộ Thiên Hành sặc rượu.

      - Đại ca đây mời ngươi uống rượu, là nam nhân cạn nào. - Chàng ghét nhất là những nam nhân lằng nhằng, lải nhải, thấy kiếm pháp của chàng ta cũng khá nên mới tặng cho chàng ta vò rượu ngon mà mình thích nhất. Chàng nghĩ, nếu là kẻ ra gì, mình lập tức giằng vò rượu lại rồi bỏ .

      Dung Trạm trầm mặc giây lát, rồi mở nút vò rượu ra, ngửa cổ uống ừng ực.

      Bộ Thiên Hành thấy thế cũng vui vẻ, ha, thú vị đấy.

      vò rượu nhanh chóng uống hết, Dung Trạm ném cái vò rượu , rồi lại ngoan ngoãn vái Bộ Thiên Hành cái:

      - Đa tạ.

      Lần vái lạy này rất đặc biệt, bởi vì Dung Trạm ngã nhào xuống đất, ngất luôn.

      Bộ Thiên Hành lại gần, biếng nhác đá đá hai cái, Dung Trạm vẫn nằm bất động. Rất nhiều người xung quanh đứng xem náo nhiệt, chàng lại uống thêm ngụm rượu to, cất tiếng tựa như độc thoại:

      - Sau này chính là huynh đệ của Bộ Thiên Hành. - Mắt chàng sắt lại, liếc nhìn ai đó núp sau đám người, - Phải nể mặt ta đấy!

      Lần thứ hai Bộ Thiên Hành uống rượu với Dung Trạm là sau khi họ đánh thắng trận.

      Chẳng qua chỉ là đám thổ phỉ, đại tướng quân bắt Bộ Thiên Hành tiêu diệt. Bộ Thiên Hành tuy rằng phẩm tước cao, nhưng lại có ý đề bạt Dung Trạm, bởi vậy bảo chàng làm tiên phong.

      Ai ngờ chờ cả nửa ngày mà chưa thấy tiên phong gửi tin về là phá được sơn trại. Bộ Thiên Hành đưa người vào đó, cả phòng toàn là nữ thổ phỉ bị điểm huyệt. Chắc chắn là Dung Trạm nhẫn tâm giết đám nữ thổ phỉ này, bèn điểm huyệt khống chế, mệt tới đầu đầy mồ hôi.

      Việc này sau đó trở thành chuyện cười trong quân trại.

      Tối hôm đó, Bộ Thiên Hành hỏi Dung Trạm:

      - Đệ sợ nữ nhân thế cơ à? Sau này lấy vợ làm thế nào?

      Dung Trạm cau mày:

      - Tiểu đệ sợ. Chỉ là... là nữ tử vẫn nên tránh hơn.

      Từ sống trong cung quen nhìn đám phi tần giở đủ mưu mô thủ đoạn, hồng nhan như đóa phù dung sớm nở tối tàn, chàng nghĩ, nếu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy là chán ngắt. Có điều sau này chắc chàng vẫn phải cưới nữ tử tẻ nhạt cho xong.

      Nhưng rốt cuộc bản thân hy vọng cưới được nữ tử như thế nào Dung Trạm lại lắm.

      ngờ Bộ Thiên Hành nghe vậy cả mừng:

      - Đại ca cũng nghĩ thế, nữ nhân phiền lắm, tránh được tránh!

      Từ sống ở nông thôn, quen nhìn các phụ nhân đanh đá, ngoa ngoắt, từ khi tòng quân chỉ thấy đám nữ tử thanh lâu nhiệt tình như lửa nhưng chỉ là giả bộ lấy lòng. Lúc nào Bộ Thiên Hành cũng tránh nữ nhân như tránh rắn rết. Chàng nghĩ, nếu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy là chán ngắt. Có điều sau này chắc chàng vẫn phải cưới nữ tử tẻ nhạt cho xong.

      Nhưng rốt cuộc bản thân hy vọng cưới được nữ tử như thế nào Bộ Thiên Hành cũng lắm.

      ~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~

      Lời cuối sách

      Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

      Cảm ơn mọi người bầu bạn với tôi tới lúc này, đây thực ra là lần đầu tiên tôi viết tiểu thuyết cổ trang trong suốt mấy năm gần đây, giữa chừng gặp số khó khăn, nhưng cũng có rất nhiều cảm nhận mới. Cho dù lần thử nghiệm này có thành công hay cũng thể kể tới ủng hộ và khích lệ của các bạn, tôi mới có thể kiên trì đến bây giờ. Tôi các bạn.

      Kết thúc ở chỗ hai em Đường thị là vì tôi nảy ra ý định viết câu chuyện về họ. Nếu sau này cấu tứ đủ thành câu chuyện hài lòng, có thể tôi viết tiểu thuyết cổ trang mà Đường Thập Tam và Đường Khanh là nhân vật chính, dài lắm đâu, chắc chỉ mấy chục vạn chữ. Nhưng sau này có viết hay còn phải xem tâm trạng khi đó. Ngoại truyện của cuốn này vẫn chưa viết thêm (tha thứ cho tôi) vì chuẩn bị cho tác phẩm mới, sau này bổ sung sau.

      Nhà xuất bản thảo luận với tôi chuyện xuất bản cuốn sách này, nhưng có thể xuất bản hay còn chưa biết chắc, dù sao cũng phải tiểu thuyết tình cảm chính thống, phần võ hiệp và chiến tranh quá nhiều. Tùy duyên thôi. Nếu có tin xuất bản ra thị trường thi tôi lập tức thông báo với các bạn.

      Thôi nhiều nữa, Mặc chờ mọi người ở sách mới.

      Ngày 7 tháng 12 năm 2012

      Đinh Mặc

      ~♥~♥~♥~♥~♥~♥~END~♥~♥~♥~♥~♥~♥~
      AChudoanthanhhong thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :