1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 60: NHÂN ẢNH. (9)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Dân nữ Thu Diệp tham kiến Quận chúa, Chu đại nhân.” Thu Diệp quỳ gối hành lễ.
      “Bình thân. Thu Diệp bổn quận chúa có điều muốn hỏi ngươi, hi vọng ngươi thành trả lời, nếu hậu quả thế nào ngươi chắc hẳn biết.” Nhược Lam vừa vừa nhấn mạnh hai chữ “hậu quả” khiến cho Thu Diệp rùng mình, nàng vội vã dập đầu :

      “Dân nữ hiểu.”
      “Hảo, ngươi làm cơ thiếp hầu hạ Lưu tri phủ bao nhiêu năm rồi?”
      “Bẩm, được hai mươi năm.”
      “Vậy Lưu tri phủ có thường xuyên ghé đến chỗ ngươi ?”
      “Trong phủ, cơ thiếp được sủng ái nhất chính là dân nữ.” Thu Diệp cúi thấp đầu trả lời.
      “Ba năm trước, Lưu tri phủ đột nhiên thay đổi tính tình, khắp thị trấn ai là biết, ngươi xem, ngươi là người bên cạnh , lý nào lại biết?”
      “Quận chúa….dân nữ thân phận thấp hèn, tướng công cho dù có thay đổi thế nào chỉ có thể giữ trong lòng, dám ra.”
      vậy nghĩa là ngươi từng hoài nghi? Bây giờ ta cho phép ngươi ra suy nghĩ của mình, ngay tại công đường này, bổn quận chúa bảo toàn mạng sống cho ngươi.” Nhược Lam híp mắt lại nhìn người quỳ ở dưới, thanh ôn nhu trấn an Thu Diệp.
      Nghe được lời của Nhược Lam, ánh mắt của Thu Diệp khẽ lóe sáng, nàng lập tức ngẩng đầu lên, thanh thành khẩn :
      “Bẩm, ba năm trở lại đây, gia tuy rằng dung mạo, lời , thói quen đều như cũ có gì khác lạ nhưng mà…nhưng mà…” Thu Diệp lo sợ liếc nhìn Lưu Nhâm cái, ngập ngừng dám tiếp.
      cần phải sợ .” Nhược Lam lạnh giọng .
      “A.” Thu Diệp cúi đầu tiếp: “Nhưng mà đôi mắt có thay đổi, gia trước kia rất nhân từ, điều đó có thể thấy trong ánh mắt gia nhìn mọi người thế nhưng ba năm trước, khi dân nữ nhìn vào mắt của gia, dân nữ rùng mình, đôi mắt của gia lạnh lẽo và tàn nhẫn khiến dân nữ lo sợ.”
      “Vậy sau đó?”
      “Nỗi nghi ngờ của dân nữ ngày càng lớn, thế rồi ngày dân nữ bỗng nhiên nhớ ra, bả vai trái của gia có nốt ruồi son, cho nên lợi dụng lúc gia ngủ say, dân nữ tự mình kiểm chứng, kết quả là…”
      “Kết quả là có nốt ruồi son nào phải ?” Nhược Lam nhếch miệng cười.
      “Ân. Quả có, nô tỳ lúc đó cả kinh biết phải làm thế nào, trong phủ Dung Tú Liên người thân duy nhất của Dung mụ đột ngột mất tích, dân nữ cũng phải là kẻ ngu ngốc, suy nghĩ chút liền biết đấy là chuyện gì. Cho nên dân nữ chọn cách im lặng dám ra.” Thu Diệp sau khi ra được nỗi lòng của mình, tâm tư liền cảm thấy nhõm, tránh được thở phào cái.
      “Lưu tri phủ, ngươi nghĩ sao?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Nhâm hỏi.
      “Bẩm quận chúa, nàng ta chắc chắn nhớ nhầm, vi thần từ khi sinh ra cho đến giờ hề có nốt ruồi son nào cả, cơ thể của vi thần lẽ nào vi thần lại biết. Hơn nữa vi thần là Lưu Khiêm phải Lưu Nhâm.”
      “Chậc, đúng là cơ thể của người nào người đó hiểu nhất, chỉ sợ ngươi phải là người đó thôi. Người đâu, cho mời Lưu Tử và Lưu Khiêm vào đây.”
      Chỉ trong chốc lát, cả công đường vỡ òa trong tiếng bàn tán xôn xao, ai ai cũng bất ngờ, có tới tận hai Lưu tri phủ, chuyện này rốt cuộc là sao? Ai mới là Lưu tri phủ đây, giống nhau như vậy, làm sao mà phân biệt?
      “Vi thần Lưu Khiêm, thảo dân Lưu Tử tham kiến Quận chúa cùng Chu đại nhân.”
      “Bình thân. Hai người các ngươi nhìn xem, ai kia?” Nhược Lam vừa vừa chỉ tay về phía Lưu Nhâm
      “Là , Lưu Nhâm, vị đệ đệ song sinh của thần, chính nhốt thần vào cấm địa, ngày ngày dùng cực hình tra tấn vi thần.” Lưu Khiêm trừng mắt, gằn giọng .
      “Ngươi bậy! Ngươi mới chính là Lưu Nhâm, ta là Lưu Khâm, phải thứ nghiệt chủng như ngươi!”
      “Câm miệng!” Chu đô đốc lớn tiếng quát, thanh đầy uy nghiêm vang lên khiến tất cả mọi người im lặng, ngay cả thở cũng dám.
      “Chậc, sao lại cãi nhau như thế, chuyện đâu còn có đó mà, thế này , theo như lời Dung Tú Liên vai trái của người nào có cái bớt hình mặt quỷ người đó chính là Lưu Nhâm.”
      “Hahaha, quận chúa, người ban nãy chắc cũng thấy, vai vi thần có cái bớt nào cả, như vậy Lưu Nhâm chính là .” Lưu Nhâm vừa cười vừa chỉ tay về phía Lưu Khiên, đôi mắt ngoan độc đầy thù hằn lóe lên những cái nhìn giận dữ.
      “Vậy sao? Vị Lưu tri phủ này là do thuộc hạ của ta và Lưu Tử cứu ra từ cấm địa trong phủ nhà ngươi, ngươi giải thích sao về điều này?”
      “Hừ, trà trộn vào phủ của vi thần với mưu giả mạo vi thần để hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng chẳng may mưu của bị vi thần phát , để trừ hậu họa, vi thần bắt vào cấm địa, cho phép thoát ra ngoài gây họa.”
      “Lưu Nhâm, ngươi ngậm máu phun người, ta mới chính là Lưu Khiêm , ngươi ngươi….khụ khụ.”
      “Phụ thân…người sao chứ?” Lưu Tử tiến lên vỗ vỗ cái lưng cho Lưu Khiêm, thanh đầy lo lắng hỏi.
      Thấy vậy, Nhược Lam nhếch miệng cười, mâu quang sắc lạnh nhìn lướt qua Lưu Nhâm, thanh có phần mỉa mai :
      “Ngươi xem, nhi tử của ngươi gọi ai là phụ thân?”
      Nghe vậy, Lưu Nhâm sắc mặt đại biến, hắc tuyến nổi đầy mặt, bàn tay siết chặt thành quyền.
      “Nhất định là Tử nhi bị tên nghiệt chủng kia lừa rồi, ta mới là phụ thân của con.”
      “Ngươi phải, người này mới là phụ thân của ta, là phụ tử suốt bao nhiêu năm, chẳng nhẽ ai là phụ thân mình ta lại biết.”
      “Ngươi, đồ bất hiếu!” Lưu Nhâm tức giận quát lên.
      “Lưu Tử, nếu quả đây là phụ thân của ngươi, ngươi hãy đưa ra chứng cứ .”
      Nhược Lam vừa dứt lời, Lưu Tử tiếu như phi tiếu ôn nhu :
      “Nếu như ngươi ngươi là phụ thân của ta, vậy sinh nhật năm ta bốn tuổi, ngươi tặng gì cho ta, ta lúc đó chỉ mới bốn tuổi cho tới bây giờ vẫn còn nhớ, ngươi chắc quên chứ?”
      Nghe vậy, sắc mặt Lưu Nhâm tái mét, sao có thể biết được chứ, năm thằng nhóc đó bốn tuổi còn chưa trà trộn vào phủ, mồ hôi lạnh chảy ra, cúi đầu nên lời.
      “Các ngươi hãy ghi câu trả lời vào giấy rồi giao cho ta .” Nhược Lam che miệng cười .
      lúc sau, hai mảnh giấy được đặt trước mặt Nhược Lam, mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam thầm cười lạnh, sau đó lại quét mắt về phía Lưu Tử. Hiểu được ý tứ của Nhược Lam, Lưu Tử lập tức :
      “Sinh nhật năm ta bốn tuổi, phụ thân tự tay làm cho ta cánh diều.”
      “Lưu tri phủ, ngươi xem, kẻ mà ngươi là giả mạo lại cho đáp án đúng, còn ngươi lại để giấy trắng, thế là thế nào?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn Lưu Nhâm đầy thâm thúy.
      “Hừ, chắc chắn là bọn họ thông đồng với nhau hãm hại vi thần, chuyện nhiều năm như vậy, vi thần tuổi tác cũng cao, làm sao có thể nhớ chứ.”
      vậy ư? Cứ cho là vậy , bổn quận chúa cũng có cách xác minh đâu là đâu là giả. Ngươi có tin ?”
      “Nếu quận chúa có cách thỉnh người mau a, mau trả lại cho vi thần cái công đạo.” Lưu Nhâm trong lòng thầm cười lạnh, ngụy trang rất kỹ, tuyệt đối có sơ hở, con nhóc hỉ mũi chưa sạch làm sao có thể vạch trần được .
      Nghe vậy, Nhược Lam liền nở ra nụ cười mị hoặc, ta còn chưa vội, ngươi vội cái gì? Sau đó từ trong tay áo xuất ra mũi ngân châm phóng về phía cổ của Lưu Nhâm. Cảm nhận cơ thể có điều gì khác lạ, Lưu Nhâm vội vàng cử động, tuy nhiên chỉ mới nhấc tay lên, cả cơ thể liền đau nhức, cách nào động đậy được.

      “Chậc, ngươi cử động được đâu, ta điểm huyệt ngươi rồi.”
      “Vi thần hiểu, vì sao ngươi lại điểm huyệt vi thần.” Lưu Nhâm sắc mặt trắng bệt, khó nhọc .
      “Sợ ngươi chạy trốn a, Tiêu Kiếm ngươi tới kiểm tra bả vai của .”
      Lời vừa ra, nam tử thân mặc hắc y biết từ đâu đột nhiên xuất sau lưng Nhược Lam, tới vạch y phục của Lưu Nhâm, sau hồi tỉ mỉ quan sát, Tiêu Kiếm lấy thanh chủy thủ chỉ bằng ngón tay út đưa lên vai Lưu Nhâm. Lúc này mọi người ở ngoài công đường đều nín thở chờ xem vị nam nhân lạ mặt kia làm cái gì.

      Nhược Lam cũng trở lại vị trí của mình, tầm mắt dừng lại người Tiêu Kiếm, mấy ngày trước nó nhờ chưởng quỹ Song Nguyệt Lâu liên lạc với Mộ Dung Phi Tuyết, nhờ cử cao thủ dịch dung kiêm luôn cả gián điệp tới đây cho nó, Mộ Dung Phi Tuyết quả nhiên hành xử nhanh gọn, chưa tới ngày, Tiêu Kiếm có mặt ở Song Nguyệt Lâu. Dù sao Lưu Nhâm cũng là nam nhân, ở cái thế giới này, nữ nhi chưa chồng lại tự tiện tới khám xét cơ thể của nam nhân còn ra thể thống gì nữa, nhất là nó còn là Quận chúa, chuyện này mà truyền ra há chẳng phải trở thành cho cười cho thiên hạ sao?
      tiếng “Xoẹt” vang lên phá tan khí yên tĩnh chốn công đường, Nhược Lam lập tức ngẩng đầu lên nhìn miếng da người trong tay Tiêu Kiếm, cả công đường lại lần nữa nhốn nháo, đâu đó vang lên vài tiếng :

      “Là mặt quỷ đấy!”

      ta là kẻ giả mạo a.”

      là to gan, dám giả danh Lưu tri phủ của chúng ta, mau mau giết .”
      “Tiểu thư. Quả nhiên sử dụng dịch dung thuật, miếng da người này được làm rất tinh xảo, hơn nữa công đoạn cấy vào người rất tinh tế, cho dù có tắm rửa cũng bị bung ra.” Tiêu Kiếm nhàn nhạt
      “Ân.” Ngươi lui được rồi.
      Dứt lời, Tiêu Kiếm biến mất, Nhược Lam liếc mắt nhìn Lưu Nhâm:
      “Ngươi luôn miệng mình chính là Lưu tri phủ, vậy cái bớt hình mặt quỷ kia là thế nào? Chắc phải ngươi muốn tưởng nhớ đến vị đệ đệ của mình cho nên săm nó lên chứ?”
      “Hừ, tiểu nha đầu chết tiệt, nếu phải tại ngươi kế hoạch của ta thất bại, hai mươi năm qua ta luôn sống trong bần cùng, cực khổ, năm ta hai mươi tuổi, ta chính tai nghe thấy vợ chồng tiều phu với nhau rằng ta phải con ruột của bọn họ, rằng Dung mụ, mụ mụ đỡ đẻ cho Lưu gia đến đây đưa cho họ số tiền lớn, kêu bọn họ phải chăm sóc cho ta, nếu như phải vì số tiền đấy, bọn họ sớm vứt bỏ ta rồi, ai mà muốn thu nhận đứa trẻ có vết bớt mặt quỷ vào nhà chứ. Sau khi biết được đó, ta đến tìm Dung mụ, hi vọng bà ta ra tất cả , rốt cuộc ta là ai, song thân của ta là người nào? Dung mụ cuối cùng cũng ra , kể từ đó ta ôm hận trong lòng, bôn ba khắp nơi tìm kiếm cao thủ. Cuối cùng ông trời phụ lòng ta, cách đây năm năm ta gặp được cao thủ dịch dung quy giang hồ, ông ta đồng ý thu nhận ta làm đệ tử, dạy ta võ công, dạy ta cách hóa trang. Sau khi học xong tất cả những gì cần học, ta dịch dung trà trộn vào Lưu phủ với kế hoạch báo thù. Ta ngày ngày quan sát những cử chỉ, những thói quen của , đêm về khi những hạ nhân khác ngủ, ta liền tập lại những động tác của Lưu Khiêm, tập cho đến khi nhuần nhuyễn. Ha ha sau hai năm trà trộn vào Lưu phủ, ta cuối cùng có cơ hội báo thù cái kẻ mới sinh ra được hưởng vinh hoa phú quý, còn ta phải sống cuộc đời cùng khổ còn thua cả con súc sanh.
      Trong lần Lưu Khiêm uống say ở hậu viên, ta điểm huyệt rồi nhốt vào địa đạo bí mật do chính ta tạo ra trong suốt hai năm ở Lưu phủ, tiếp đó giết chết những kẻ có khả năng phát giác ra ta, đầu tiên là chính thê của Lưu Khiêm, sau đó là Dung Tú Liên, tay ta che trời, tung hoành ở thị trấn Phượng Hoàng này, vàng bạc, ngân lượng thiếu. Ha ha ha.”
      Nghe thấy nụ cười rợn người của , bất giác Nhược Lam nổi hết cả da gà, mày liễu nhíu lại, thanh băng lãnh vang lên:
      “Chính ngươi cấu kết với trăm hai mươi hai phú hộ trong thành và những vùng lân cận mua quan bán điểm, thậm chí là gian lận trong kỳ thi?”
      “Ha ha đúng vậy, ta muốn tiến xa hơn, phải chỉ là chức quan tri phủ bé này, người có thể khiến ta đạt được mục đích chính là tên oắt con Lưu Tử kia, thế nhưng ăn chơi trác tán, đỉ điếm cờ bạc, học hành chẳng ra sao, cho nên ta đành phải tự mình tiến hành.”
      “Ngươi tráo bài thi của Lưu Tử với Đỗ Tuệ Thiên?”
      “Đúng vậy, có trách trách sinh ra trong gia đình nghèo hèn, nếu là như vậy, sao nhường lại cho ta?”
      “Chậc, Lưu Nhâm ngươi quá tham lam, tham đến nổi tự vạch áo cho người xem lưng, lý ra ta phát giác ra việc làm xấu xa của ngươi nếu như tráo bài thi của hai người bọn họ.” Nhược Lam khinh thường .
      “Ngươi vậy là có ý gì? Lưu Nhâm trừng mắt nhìn.
      “Bởi vì Lưu Tử là cố ý diễn kịch trước mặt ngươi mà thôi, ta thế có đúng Lưu công tử?”
      “Ân. Thảo dân vốn phát phụ thân giống như thường ngày, những thế Dung Tú Liên đột nhiên mất tích, từ đó thảo dân thu mình lại, tự tạo cho mình vỏ bọc dâm đãng để thầm điều tra .” Lưu Tử cung kính .
      “Ngươi nghe thấy chưa, ván bài này ngươi thua trong tay con át chủ bài của chính mình rồi. Lưu Khiêm, để ngươi phải uy khuất rồi, nay ngươi trở lại, nhiệm vụ của bổn quận chúa đến đây cũng hết, những chuyện tham ô của Lưu Nhâm trong những năm qua, ta giao lại cho Chu đô đốc. Còn về phía ngươi, hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng gửi thư về triều đình, kết quả của cuộc thi Hương ở thị trấn Phượng Hoàng này bị hủy bỏ, cuộc thi Hương được tổ chức vào ngày khác, đồng thời cũng xin hoàng thượng ân xá cho ngươi, dù sao cũng là đệ đệ song sinh của ngươi, đệ đệ gây chuyện, ca ca cũng phải có vài phần trách nhiệm.”
      “Đa tạ Quận chúa, ơn này vi thần mãi mãi quên.” Lưu Khiêm dập đầu ba cái hướng Nhược Lam hành lễ.
      “Ta cũng mệt rồi, Chu đô đốc, chuyện nên giải quyết thế nào ta tin ngươi sáng suốt mà hành xử.”
      “Vi thần hiểu.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 61: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Song Nguyệt Lâu.

      Nhược Lam xoa huyệt thái dương, chống cằm nhìn hai tiểu đông tây trước mặt, thở dài :

      “Chẳng kích thích gì cả.”

      “Nha, ý của người là vụ án kia?” Liễu Mặc chu mỏ .

      “Chủ nhân, dù sao đây cũng là cổ đại, người thể trông mong vụ án li kỳ, bí như ở đại được đâu.” Lãnh Huyết nhếch miệng .

      “Quá dễ dàng, thủ pháp đơn giản, hơn nữa…”

      Nhược Lam chỉ vừa được nửa, Lãnh Huyết liền ra dấu hiệu, sau đó nắm tay Liễu Mặc cùng nhau biến mất. Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:

      “Ta có thể vào được ?”

      Nhược Lam nhíu nhíu mày, sau đó uể oải đáp:

      “Vào .”

      Sau khi bước vào, Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức thấp giọng hỏi:

      “Nàng sao vậy? Sắc mặt được tốt.”

      “Đúng vậy a, có cần gọi đại phu hay ?” Lãnh Dạ Thiên Vũ chớp chớp mắt .

      “Có gì cứ thẳng, cần vòng vo.”

      Nghe vậy, hai nam nhân trong phòng bốn mắt nhìn nhau lúc, sau đó Lãnh Dạ Thiên Vũ thở dài :

      “Mẫu hậu của chúng ta bệnh nặng, cho nên thất ca của ta phải trở về, ngươi có hay tình nguyện theo?”

      “Tại sao ta phải theo?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.

      “Vì ngươi là nữ nhân của huynh ấy.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vô tư trả lời.

      Lời vừa dứt, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mồ hôi lạnh chảy ra ngớt, đệ đệ chết tiệt, hại chết rồi.

      Cảm nhận được sát khí trong đôi mắt của Nhược Lam, Lãnh Dạ Thiên Kỳ vội vàng :

      “Ta gì hết, là do đệ ấy lung tung thôi!”

      “Gì chứ? Sao lại đổ cho đệ, ràng vừa nãy huynh …” Lãnh Dạ Thiên Vũ còn chưa hết câu bị Lãnh Dạ Thiên Kỳ tay bịt miệng cho tiếp.

      “Hừ, ta nhắc lại lần nữa, ta phải nữ nhân của . Hơn nữa…”

      Đúng lúc định từ chối lời mời khiếm nhã của huynh đệ bọn họ thanh của Liễu Mặc vang lên trong đầu: “Chủ nhân! Nghe thiên hạ hoàng đế của Lãnh Dạ Chi Quốc là tuyệt đỉnh soái ca, nếu mà đem so với Mộ Dung Phi Tuyết chỉ có thể bằng hoặc hơn, quyết thua kém.”

      Nghe vậy, Nhược Lam đưa tay lên xoa xoa cằm, tuyệt đỉnh soái ca? thua kém Mộ Dung Phi Tuyết, chậc chậc, mẫu thân dạy rằng: “Mỹ nam trước mặt thà rằng hốt nhầm còn hơn bỏ sót”, dù sao mình cũng rảnh rỗi, theo cũng đâu có mất mát gì, hờ hờ, thế ngu gì mà .

      Mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam liếc mắt nhìn về phía Lãnh Dạ Thiên Kỳ, mỉm cười :

      “Được rồi, ta theo các ngươi.”

      Lời vừa ra, huynh đệ bọn họ bất giác rùng mình, sao tự nhiên đổi ý nhanh vậy, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề, rất nguy hiểm a!

      Sau khi bàn bạc chút, Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ lập tức rời , Nhược Lam cũng nhanh chóng rời khỏi Song Nguyệt Lâu, tới Lưu phủ.

      “Quận chúa, thảo dân lần nữa đa tạ người.” Lưu Tử khom lưng hành lễ.

      “Được rồi, Lưu Nhâm bị xử tử, kỳ thi Hương cũng được tổ chức lại, phụ thân ngươi cũng được giải oan, mọi chuyện đến đây là kết thúc, ta cũng phải rồi.” Nhược Lam ôn nhu

      “Người tính đâu?” Lưu Tử nhíu mày hỏi

      “Lãnh Dạ Chi Quốc. Bạch Bạch cũng phải cùng ta.”

      Nghe vậy, Lưu Tử lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Bạch, đôi mắt thoáng vẻ lo âu.

      “Thảo dân…”

      “Ngươi sợ mình phụ nàng ấy có phải ?”

      “…..”

      “Ở thời đại này, nam nhân năm thê bảy thiếp âu cũng là bình thường, nhưng ta chấp nhận điều đó, nếu ngươi muốn giữ nàng ấy ở lại, vậy ngươi phải hứa với ta quyết thay lòng. Còn nếu như bây giờ ngươi thể đáp ứng, ta có thể cho ngươi thời gian.”

      “Thời gian?”

      “Ba năm, kỳ hạn là ba năm, nếu như đến lúc đó ngươi vẫn muốn nàng ấy, hơn nữa có thể đáp ứng được cầu chỉ thú mình nàng, ta gả nàng ấy cho ngươi.”

      Lưu Tử trong lòng bồn chồn thôi, ba năm, liệu có phải là quá dài ? dẫu sao cũng là con trưởng, trách nhiệm của Lưu gia sau này đặt lên người , điều này…”

      Quan sát biểu tình khuôn mặt của Lưu Tử, Nhược Lam khẽ lắc đầu, thanh bất đắc dĩ :

      “Ba năm, ngắn phải ngắn, dài cũng hẳn là dài, tất cả là tùy ở ngươi thôi. Hơn nữa, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình Bạch Bạch, có người thứ hai. Bạch Bạch chúng ta !”

      Nghe đến tên mình, Bạch Bạch lập tức chạy đến bên cạnh Nhược Lam, đôi mắt ngừng nhìn về phía Lưu Tử, lúc này quả biết phải gì, dù sao Nhược Lam tại là chủ nhân của , chủ nhân đâu phải theo đó, hơn nữa còn chưa trải qua thiên kiếp, giới tính còn chưa xác định ràng, cũng muốn biết Lưu Tử có thể vì mà chờ đợi ba năm .

      “Lưu thiếu gia! Đa tạ ngài chiếu cố Bạch Bạch trong những ngày ở Lưu phủ, sau này nếu có duyên nhất định tái ngộ.” Dứt lời Bạch Bạch xoay lưng theo Nhược Lam.

      Lưu Tử định vươn tay ra ôm lấy Bạch Bạch, thế nhưng đôi tay vừa đưa ra nửa liền cứng lại, cách nào dang ra được nữa. Xem ra số trời định, ta và nàng cách trở ba năm.

      Sau ba ngày đường, cuối cùng Nhược Lam cũng tới được Lãnh Dạ Chi Quốc, kinh thành ở đây xa hoa tráng lệ, dọc đường đâu đâu cũng thấy những cửa hàng kinh doanh rất nhộn nhịp, người dân mặt mày hớn hở, tiếng cười, tiếng reo hò vang vọng mọi ngóc ngách. Xem ra hoàng đế của Lãnh Dạ Chi Quốc cũng là minh quân.

      Phủ vương gia.

      Vừa đặt chân bước vào vương phủ, mày liễu của Nhược Lam chau lại nồng đượm, đập vào mắt Nhược Lam lúc này là mười lăm nữ nhân như hoa như ngọc mỉm cười chào đón Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      “Tiện thiếp tham kiến Vương gia!” Mười lăm nữ tử đồng thanh hành lễ.

      “Vương gia! Tiện thiếp rất nhớ người.” Thanh của hồng y nữ tử vang lên, cả thân mình nàng ta cứ y như người xương quấn lấy .

      Nhược Lam nhìn màn nảy mà buồn nôn, tiếp đó thanh dịu như phong xuân vang lên:

      “Gia! Nàng ấy là ai vậy? Phải chăng là muội muội mới của chúng tiện thiếp?”

      “Muội muội? Ta nhớ ta hề có tỷ tỷ, tự nhiên ở đâu lòi ra tỷ tỷ như ngươi?” Nhược Lam nhiếc miệng khinh bỉ hỏi.

      “A. Ta…” Bạch y nữ tử nghe Nhược Lam thế, mặt mày trắng bệch, đôi mắt thập phần ủy khuất liếc nhìn Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      “Gia! Nàng ta là hống hách, biết quy củ gì cả, dám ăn như vậy với Lý trắc phi!” Huỳnh y nữ tử bất bình lên tiếng.

      “Đúng vậy a!” Những nữ nhân kia cũng hùa theo.

      “Tất cả các ngươi câm miệng, bổn vương còn chưa lên tiếng, các ngươi ồn ào cái gì?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ trầm giọng quát.

      Lời vừa dứt, mười bốn nữ tử lập tức im lặng, ai dám hó hé bất cứ điều gì, Lý trắc phi nhíu mày, đạo quang sắc bén quét về phía Nhược Lam. Cảm nhận được ánh mắt này của nàng ta, Nhược Lam trừng mắt nhìn lại, nhàn nhạt :

      “Lý trắc phi, đừng nhìn ta bằng con mắt đó, ta bình sinh ghét nhất loại nữ nhân dùng ánh mắt đó nhìn ta, nếu ngươi phải là người của biết chừng ta móc mắt của ngươi ra rồi.”

      Lý trắc phi lập tức giật mình, cơ thể khẽ run lên, ôm chặt lấy cánh tay của Lãnh Dạ Thiên Kỳ cố tỏ vẻ yếu đuối.

      Lãnh Dạ Thiên Vũ đứng bên thầm cười lạnh, Lý trắc phi, ta xem ngươi làm cách nào đối phó với nàng, hừ ta hiểu ngươi làm cách nào mê hoặc thất ca, khiến huynh ấy lập người làm trắc phi, người trong cuộc u mê nhưng người ngoài cuộc sáng suốt, ta bình sinh dị ứng với loại nữ nhân có dã tâm, lần đầu tiên gặp ngươi ta có ác cảm. Ngày hôm nay xem ra ngươi gặp phải đối thủ nặng kí rồi.

      “Thất tẩu, đừng để ý tới đám nữ nhân đó, tẩu đường chắc đói rồi, đệ dẫn tẩu ăn cơm.” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt mày hớn hở, tiến lại gần Nhược Lam.

      Nghe vậy, Nhược Lam khẽ chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn về phía , Lãnh Dạ Thiên Kỳ thoáng ngạc nhiên nhưng cũng gì, chỉ có mười lăm nữ nhân kia, khuôn mặt giấu được lo lắng, nhìn chằm chằm vào Nhược Lam.

      “Còn linh tinh nữa, ta cắt lưỡi của ngươi.” Nhược Lam ném cho Lãnh Dạ Thiên Vũ cái nhìn cảnh cáo, sau đó tiến về phía trước, được vài bước liền quay đầu lại, thanh bực bội :

      “Còn mau dẫn đường, ngươi tính để tỷ tỷ của ngươi chết đói hả?”

      “A! Đệ đến đây.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cười toe toét chạy về phía trước dẫn đường.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhìn nữ nhân trong lòng mình, khẽ thở dài, nhàn nhạt :

      thôi, chúng ta trở về.”

      Lý trắc phi ngẩng đầu nhìn , thanh ôn nhu :

      “Ân.” Mặc dù bên ngoài thản nhiên như có gì, nhưng trong lòng nàng sóng lớn cuồn cuộn dâng lên, khắp kinh thành ai mà biết cửu vương gia xưa nay rất kiêu ngạo, coi nữ nhân ra gì, vậy mà hôm nay lại gọi nương kia là thất tẩu, điều này há chẳng phải công nhận nàng ta là thất vương phi sao? Nghĩ đến đây, Lý trắc phi thầm cắn răng, trong lòng phen tính toán.

      “Thất tẩu, ăn món này , ngon lắm đấy.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vừa vừa gắp miếng vào chén của Nhược Lam.

      Nhược Lam chống cằm nhìn mâm cơm trước mặt, sau đó buông đôi đũa trong tay xuống, lạnh giọng :

      được gọi ta là thất tẩu, gọi tỷ tỷ được rồi.”

      “Tại sao? Thất tẩu nghe hay mà.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vờ ngây ngô hỏi.

      “Lãnh Dạ Thiên Vũ, đừng đem ta làm thú vui của ngươi, ta muốn bị đám nữ nhân kia hạ thủ.”

      “Oa oa oa tỷ tỷ a, ngươi giỏi nha, thoáng cái liền biết được mưu của ta rồi.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cười híp cả mắt, thanh thích thú nhìn Nhược Lam.

      “Hừ, như thế sao xứng làm tỷ tỷ của ngươi.” Nhược Lam nhếch miệng cười.

      “Hì hì, ở đây rất nhàm chán, hay là tỷ tỷ dạy dỗ lại bọn họ .”

      “Dạy dỗ? Bọn họ xứng!”

      “….”

      “Ngươi nghĩ ta tầm thường như vậy? Vì tên nam nhân có người xài qua mà hao tâm? Nằm mơ!”

      Lời vừa dứt, Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng đám nữ nhân của cũng bước vào, Nhược Lam nhíu mày nhìn , dám chắc rằng nghe thấy, chậc, thế sao, nó thế còn gì.

      Về phía Lãnh Dạ Thiên Kỳ, sao lại nghe thấy lời của nàng chứ, bất quá có thể làm được gì? Nữ nhân này tính cách mạnh mẽ, kiên cường, càng cự tuyệt , càng muốn có, đôi bàn tay thầm siết chặt thành quyền, khuôn mặt điềm đạm tiến tới ngồi vào bàn ăn. Lý trắc phi cùng mười bốn nữ nhân còn lại cũng lần lược ngồi vào. Bọn họ vừa ngồi xuống Nhược Lam lại đứng lên, thấy vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mày hỏi

      “Sao vậy?”

      “No rồi!

      “Nàng còn chưa ăn hết chén cơm, sao có thể no được?”

      “Chậc, ta lịch , tế nhị như thế mà ngươi chịu tha, cứ bắt ta thẳng, ngươi nghĩ ta là ai? Những nữ nhân này xứng ngồi cùng bàn ăn cơm với ta?”

      Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Vũ đưa tay lên miệng cười khúc khích, mười lăm nữ nhân kia sắc mặt tái mét, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám kinh thường bọn họ đến như vậy, trong lòng mười lăm người, ai ai cũng có tính toán riêng của mình, bất quá bọn họ dám để lộ ra bên ngoài.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 62: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (2)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sau khi thoát khỏi đám nữ nhân kia, Nhược Lam lập tức tắm rửa rũ bỏ bụi trần, tính ngủ giấc cho khỏe, ai dè vừa mới tháo hài ra, tiếng cửa “chi nha” tiếng làm Nhược Lam nhíu mày, quay đầu lại nhìn, cỗ tức giận lập dâng lên:

      “Lại là ngươi? Đến đây làm gì?”

      “Nàng hãy chuẩn bị , chúng ta vào cung.”

      “Vào cung? Chúng ta?” Nhược Lam mở to mắt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ

      “Ân!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ gật đầu đáp trả.

      “Sao lại là chúng ta, mẫu hậu của ngươi bị bệnh, ngươi vào thăm là chuyện đương nhiên, nhưng còn ta, ta đến đó làm gì?”

      “Dĩ nhiên là ra mắt gia mẫu tương lai rồi.” Lãnh Dạ Thiên Vũ biết từ đâu nhảy vào bổ sung thêm câu. Lãnh Dạ Thiên Kỳ nghe vậy lập tức quay sang ném cho cái nhìn cảnh cáo. Nhận thấy ánh mắt đe dọa của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, bĩu môi thèm để ý đến, khuôn mặt toàn là ý cười nhìn Nhược Lam :

      “Tỷ tỷ! Nhìn xem đệ mang gì tới cho tỷ.”

      Nhược Lam lúc này mới để ý đến cái vật nằm tay của , là dĩa hoa quả trông rất đẹp mắt, khẽ nhíu mi, Nhược Lam hỏi:

      “Cho tỷ?”

      “Nha, dĩ nhiên rồi, đệ cũng biết ở đây tỷ thoải mái cho nên cố tình mang tới đây a.”

      “Ân, đa tạ.” Nhược Lam mỉm cười .

      Nhìn nụ cười thập phần chói mắt của Nhược Lam, Lãnh Dạ Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn Lãnh Dạ Thiên Vũ, trầm giọng hỏi

      “Tại sao nàng ấy lại dịu dàng với đệ như thế, còn với ta lại ?”

      “Vì đệ khả ái hơn huynh, hơn nữa đệ sạch hơn huynh a.”

      Nghe thấy câu trả lời của , Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt ngày càng đen, cái gì mà sạch với sạch, năm nay gần mười chín tuổi, nam nhân nào đến tuổi này ai chẳng như ai, sao nàng có thể so đo như thế.

      Quan sát biểu tình khuôn mặt của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ nhếch mép

      “Nếu muốn có được lòng của mỹ nhân, huynh tốt hơn hết là vứt đám nữ nhân kia , bằng cho dù huynh có cố gắng cỡ nào cũng như muối đổ vào biển mà thôi.”

      “Hai người các ngươi đủ chưa? Coi ta là khí hả?”

      “Ai nha, làm gì có chứ, tỷ tỷ a, trong cung có nhiều trò hay lắm, tỷ vào .”

      “Nhiều trò hay? ?”

      “Dĩ nhiên rồi, đệ dối đâu.”

      “Hảo, chúng ta .”

      Dứt lời, hai nhân ảnh lam y, huỳnh y nhanh chóng thân thiết rời , để lại phía sau kẻ sắc mặt càng ngày càng đen.

      Thái Vinh Cung.

      “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thanh hành lễ.

      “Bình thân. Khụ khụ, thất nhi, cuối cùng cũng chịu trở về rồi đấy à.” Ngồi trường kỷ lúc này là phụ nhân khuôn mặt kiều diễm, cả người toát lên khí chất tôn nghiêm, mặc dù hỏi Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhưng đôi mắt sắc bén lại ngừng liếc nhìn Nhược Lam.

      Cảm nhận được đáng sợ trong đôi mắt của nữ nhân này này, Nhược Lam lập tức tiến lên ba bước, thanh nhàn nhạt :

      “Thái hậu xin thứ cho ta tội thất lễ, tuy nhiên thỉnh người đừng nhìn ta như thế, việc hài tử của người chậm trễ trở về có liên quan đến ta.”

      Lời vừa dứt, các cung nữ có mặt trong điện cả kinh thôi, Thái hậu của bọn họ xưa nay rất là hà khắc, vị nương này là to gan, gặp Thái hậu những hành lễ mà còn xưng ta với người, xem ra, tính mạng của nương này khó lòng bảo toàn a.

      Về phía Thái hậu, nàng ngừng đánh giá vị nương trước mặt, khuôn mặt trái xoan nhắn, mày liễu thanh tú, lông mi cong dài, đôi mắt to tròn sinh động, sống mũi cao, cái miệng nhắn đỏ tươi, đặc biệt là thân hình rất quyến rũ, quả nhiên là mỹ nhân hiếm có trong nhân gian. Thảo nào thất nhi lại lưu luyến chịu trở về. tính mở miệng cái gì đó thanh của viên thái giám vang lên phá tan bầu khí trầm tĩnh đến đáng sợ ở đây.

      “Hoàng thượng giá lâm!”

      Bước vào phòng lúc này là trang nam tử thân mặc hoàng bào, phong thái uy nghiêm từng chút từng chút tiến về phía thái hậu. Đôi mắt tinh khẽ nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, sau đó tiếu như phi tiếu nhàn nhạt :

      chịu trở về rồi.”

      “Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thời hành lễ.

      “Đứng dậy cả . Vị nương kia là thiên kim của nhà nào, tại sao thấy trẫm mà hành lễ?” Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày hỏi.

      “A nàng ấy là…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ còn chưa hết câu liền bị Nhược Lam chặn họng trước.

      “Cho ta lý do để quỳ.” Nhược Lam híp mắt nhìn cực phẩm soái ca trước mắt, Mặc Mặc sai chút nào, quả nhiên là mỹ nam khó kiếm. Y có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nâu cùng màu thoạt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng nếu chăm chú nhìn kỹ liền thấy trong con ngươi có vẻ ôn nhu, ấm áp ấy là quyết đoán và tàn nhẫn đến lạ lùng. Nếu Mộ Dung Phi Tuyết là đóa Thiên Sơn Tuyết Liên lạnh lùng và độc lại là đóa Nhất Chi Mai thanh nhã và quyền uy.

      “Vì trẫm là hoàng đế, còn ngươi là thần dân của trẫm.” Lãnh Dạ Trúc Quân cũng đồng dạng híp mắt thầm đánh gia Nhược Lam.

      “Chậc, ta hành lễ bởi vì ta phải thần dân của ngươi. Ngay cả biểu ca của ta, ta còn hành lễ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà khiến ta phải hạ mình?”

      lần nữa, lời của Nhược Lam lại làm cho Lãnh Dạ Trúc Quân, Thái hậu cùng toàn thể cung nữ kinh ngạc dứt. nương này rốt cuộc là ai, sao lại lớn mật như thế?

      Nhận thấy bầu khí khó xử lúc này, Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức chạy tới nắm lấy ống tay áo của Nhược Lam, tươi cười :

      “Ai nha! Tỷ tỷ a, người đừng làm quá lên như thế, tỷ xem, các cung nữ ai nấy đều hoảng sợ kìa.”

      “Hửm, ta làm quá bao giờ, ta mà, từ xưa đến nay ngoại trừ song thân và các vị sư phụ ta tuyệt đối hạ mình trước bất cứ ai, hơn nữa ta còn là Quận chúa của Long Thịnh hoàng triều, vì sao ta phải hành lễ với ?”

      “Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều?” Lãnh Dạ Trúc Quân cùng Thái hậu đồng thời quay sang nhìn Lãnh Dạ Thiên Kỳ, trong đáy mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

      “Ân. Nàng ấy xác là Quận chúa của Long Thịnh.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức gật đầu trả lời.

      biết Quận chúa là nhi nữ của vị nào?” Lãnh Dạ Trúc Quân lên tiếng hỏi.

      “Phụ thân của ta là Nam Phong Tử Đằng, mẫu thân là Phượng Thiên Di.”

      “Phượng Thiên Di…” Lạc Yên thái hậu lười nhác dựa lưng trường kỷ, sau khi nghe thấy cái tên đó lập tức ngồi thẳng dậy, thanh có phần gấp rút : “ Nguyên lai là nữ nhi của nàng ta, thảo nào tính cách là đặc biệt như vậy.”

      “Người quen biết với mẫu thân của ta?” Nhược Lam chớp hàng mi nghiêng đầu hỏi.

      “Đúng vậy! Hai mươi năm trước có duyên gặp gỡ, mẫu thân của ngươi là nữ nhân có trong tay cả thiên hạ.” Lạc Yên thái hậu mỉm cười nhìn Nhược Lam cách đầy trìu mến.

      Lãnh Dạ Trúc Quân và Lãnh Dạ Thiên Kỳ hai mặt nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt.

      “Thất đệ, đệ vốn thích dây dưa với nữ nhân trong hoàng tộc cơ mà, sao tự dưng giờ lại…”

      “Tứ ca! Nàng ấy rất đặc biệt.”

      vậy, đệ chọn nàng ấy làm chính phi?”

      “Ân.”

      “Hai người các ngươi, có gì cứ thẳng ra, sao lại dùng ám hiệu mà chuyện riêng với nhau vậy?” Nhược Lam thấp giọng hỏi.

      “Đúng vậy a, tỷ tỷ rất đúng.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cũng phụ họa theo.

      “Hai ngươi gì vậy, có thể cho mẫu hậu tham gia ?” Lạc Yên thái hậu cũng thua kém chen vào.

      Khẽ lắc đầu, Lãnh Dạ Trúc Quân mỉm cười hướng Lạc Yên thái hậu cung kính :

      có chuyện gì đâu, chỉ là chút chuyện chính thôi mà, mẫu hậu người đỡ hơn chút nào chưa?”

      “Căn bệnh của ta là kỳ lạ, có lúc cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi, ho khan khó chịu nhưng có lúc cơ thể lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, các thái y đều thể nào tìm ra được nguyên nhân.”

      “Dĩ nhiên là tra được rồi.” Nhược Lam nhếch miệng .

      “Nàng biết nguyên nhân?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhướng mày hỏi.

      “Nó chính là nguyên nhân.” Nhược Lam vừa vừa chỉ tay về phía hai chậu hoa đặt gần cửa sổ.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 63: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (3)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Hai chậu hoa nay sao có thể là nguyên nhân được?” Lãnh Dạ Trúc Quân khó hiểu hỏi.

      “Đúng vậy tỷ tỷ, chúng rất thơm đấy, đệ ngửi hoài mà có bị làm sao đâu?” Lãnh Dạ Thiên Vũ vội vàng chạy tới chỗ Nhược Lam thò tay ra vuốt ve cánh hoa.

      Thấy vậy, Nhược Lam lập tức đánh vào mu bàn tay của , lạnh giọng quở trách:

      được sờ lung tung!”

      “A, tỷ tỷ, tỷ là hung dữ.” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt đầy ủy khuất xê ra xa, dám đứng gần chậu hoa nữa.

      “Loài hoa đệ mới sờ vào có tên là Tử Kinh, loài hoa này bình thường vô hại, nhưng nếu để làm cây cảnh trong phòng, phấn hoa của nó phát tán khắp nơi, nếu như tiếp xúc nhiều khiến người ta mắc bệnh hen hoặc là bệnh ho trở nên trầm trọng. Chậu bên cạnh là hoa Thảo, mùi thơm đặc biệt nồng nàn vào ban đêm, có tác dụng kích thích khứu giác, nếu ngửi quá lâu khiến người ngửi phải mắc bệnh cao huyết áp, choáng váng, hoa mắt. Hai loại hoa, ban ngày, ban đêm để cạnh nhau thế này, chưa tới ba năm bảo đảm người trong phòng này cơ thể suy nhươc cho đến chết.”

      Lời vừa được ra, tất cả mọi người còn lại trong phòng cả kinh dứt, hai loài hoa độc hại đến như vậy ư? Thái hậu rất là quý hai chậu hoa đó, ngày ngày chăm sóc nâng niu, ngờ đây lại chính là nguyên nhân gây ra bệnh tình của thái hậu.

      Khẽ nhíu mày quan sát biểu tình khuôn mặt của Lạc Yên thái hậu, Nhược Lam liền biết đây phải chỉ là vô tình ngẫu nhiên, chắc chắn là có người cố ý sắp đặt. Tiếp đó lại nhìn lướt qua ba nam nhân còn lại trong phòng, thanh bất đắc dĩ :

      cần phải lo lắng như vậy, có ta ở đây, tuyệt đối để cho Thái hậu xảy ra chuyện gì.”

      Lãnh Dạ Trúc Quân nhìn Nhược Lam lúc, sau đó nhàng :

      “Đa tạ.”

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ lúc này vô cùng bực bội ném cho Trúc quân cái nhìn cảnh cáo, hàm ý của ánh mắt đó là:

      “Tứ ca sao lại nhìn nàng bằng cái ánh mắt hết sức phong tình ấy? Nàng ấy là của đệ, huynh được phép giở trò.”

      Lãnh Dạ Trúc Quân nhận thấy ánh mắt đe dọa của vị đệ đệ, nụ cười môi càng sâu thêm mấy phần, lập tức nháy mắt trả lời lại:

      “Chậc, theo như ta thấy, nàng ấy hình như thích đệ, nếu là như vậy, chi bằng đệ nhường nàng ấy lại cho ta .”

      được!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức phản ứng, xuất khẩu thành lời.

      “Thất ca, huynh sao vậy, sao tự nhiên hét lên.” Lãnh Dạ Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn , thanh đầy thắc mắc hỏi.

      “Khụ khụ, có gì.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ quay đầu sang chỗ khác, ho vài tiếng.

      “Thái hậu, ta có điều muốn hỏi a.” Nhược Lam mỉm cười hướng Lạc Yên thái hậu hỏi

      .”

      “Hoàng thượng và thất vương gia có phải quan hệ rất mờ ám ạ?”

      Nghe vậy, Lạc Yên thái hậu bật cười thành tiếng, Lãnh Dạ Thiên Vũ trố mắt ra nhìn, Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Dạ Trúc Quân á khẩu tại chỗ.

      “Đúng vậy! Từ rất thân rồi, đâu, làm gì cũng dính chặt lấy nhau, thậm chí khi tắm, ngủ cũng là cùng nhau.”

      “Mẫu hậu!” Lãnh Dạ Trúc Quân và Lãnh Dạ Thiên Kỳ đồng thanh lên tiếng.

      “Tỷ tỷ, sao tỷ biết hay vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ tròn mắt hỏi.

      “Có gì lạ đâu. Đệ thấy nãy giờ bọn họ trao đổi bằng ánh mắt à, người liếc qua, kẻ liếc lại, cả hai cùng chớp mắt. Nếu phải là huynh đệ song sinh tâm ý tương thông chỉ có thể là từ tiếp xúc thân mật với nhau cho nên mới thế.” Nhược Lam cố ý nhấn mạnh hai chữ thân mật dài sau đó liếc nhìn hai huynh đệ nhà Lãnh Dạ kia.

      “Nàng đừng nghĩ linh tinh, ta và hoàng thượng có gì hết.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ vội vã lên tiếng giải thích.

      “Ủa. Ta nghĩ cái gì mà ngươi là linh tình, bộ ngươi đọc được suy nghĩ của ta chắc, ta cũng đâu có ngươi và hoàng thượng có cái gì, là do ngươi có tật giật mình đấy chứ.” Nhược Lam đưa tay lên miệng cười khúc khích.

      “Nàng….”

      “Khụ, khụ.”

      Sau tiếng ho ấy là trận máu tươi phun ra từ miệng Lạc Yên thái hậu, trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập mùi tanh.

      “Mẫu hậu.” Lãnh Dạ Trúc Quân, Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ thanh đầy lo lắng chạy đến bên cạnh trường kỷ đỡ lấy Lạc Yên thái hậu lúc này bất tỉnh.

      Nhược Lam lập tức tới bắt mạch, khẽ nhíu mày, Nhược Lam quay sang nhìn cung nữ hai bên trầm giọng phân phó:

      “Lập tức mang hai chậu hoa kia để ra ngoài, mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra, còn nữa, mang tới cho ta bộ kim châm cứu và chậu nước ấm.”

      “Ân!” Cung nữ hai bên lập tức vâng lời, nhanh chóng làm nhiệm vụ.

      “Thái hậu chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi, có gì đáng lo. Hoàng thượng, ta có thể ghé qua Ngự Hoa Viên chút ?”

      “Quận chúa, người sao lại muốn đến đó?

      “Ta muốn tìm số thứ.”

      “Ân. Vậy để thất đệ dẫn nàng .” Lãnh Dạ Trúc Quân tiếu tựa phi tiếu nháy mắt với Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      cần, để Thiên vũ dẫn ta là được rồi, hai người hãy ở lại đây chăm sóc cho Thái hậu .”

      Dứt lời, Nhược Lam xoay lưng hướng phía cửa bước ra ngoài, Lãnh Dạ Thiên vũ cũng tức tốc chạy theo, được vài bước, tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức quay đầu lại hướng Lãnh Dạ Thiên Kỳ :

      “Hờ hờ, thất ca, xin lỗi a, là do tỷ ấy, nếu có oán hãy oán ai kia, đừng đem mọi chuyện đổ lên đầu đệ.”

      Lời vừa ra, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt ngày càng đen, trong lòng hận thể đem tiểu nữ nhân kia nhốt lại, nửa bước cũng được phép rời . Lãnh Dạ Trúc Quân đứng bên thầm cười, xem ra trái tim phong lưu như ngọn gió nơi thảo nguyên xa xôi của thất đệ bị vị nương kia trói chặt mất rồi. Tứ ca quả là háo hức chờ mong đệ làm thế nào có được nàng ta đó nha.

      Ngự Hoa Viên.

      Đường đến Ngự Hoa Viên uốn lượn quanh co, giữa đất bằng có núi non ghép cảnh, xung quanh hồ liễu rũ soi bóng, phía xa xa cây cối xanh tươi, chim kêu ríu rít, bướm lượn từng đàn, trăm hoa đua nở, gió thoảng hương trời, quả nhiên là tiên cảnh chốn nhân gian.

      Nhược Lam thong dong, tao nhã lượn dạo vòng quanh Ngự Hoa Viên, đôi mắt chăm chú tìm kiếm vật gì đó. Lãnh Dạ Thiên Vũ bên cạnh thấy thế lập tức hỏi:

      “Tỷ tỷ! Tỷ tìm cái gì?”

      “Hửm, ta tìm loài hoa có màu trắng, thân cây to, ban đêm tỏa hương rất thơm.”

      “A. Thân cây to à, ở đây chắc có đâu, tứ ca chỉ thích trồng mấy cây nhắn, thấp bé thôi. Nhưng mà trong lãnh cung hình như có.” Lãnh Dạ Thiên Vũ đưa tay vuốt cằm cố gắng lục lọi trí nhớ của mình

      “Lãnh cung?”

      “Ân. Nơi đó bị bỏ hoang lâu rồi, hay là chúng ta đến đó thử xem.”

      “Hảo.” Nhược Lam gật đầu đáp ứng

      Lãnh Cung.

      Tên sao địa danh vậy, nơi đây hoang vắng, lạnh lẽo, thậm chí còn có chút u, rợn người. Ở đâu đó quanh đây Nhược Lam còn nghe thấy cả tiếng khóc lóc ai oán của nữ nhân, bỗng nhiên cơn gió lạnh lùa qua làm cho nó giật mình. Mày liễu khẽ chau, trận gió vừa rồi rất kỳ lạ, cứ như…Chắc là phải.

      “Tỷ tỷ? Tỷ sao vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ kéo ống tay áo của Nhược Lam, giọng hỏi.

      “Ừm, có gì. Chúng ta tiếp!”

      “Ân.”

      Nội viện của Lãnh cung.

      Mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam ngước mặt lên nhìn gốc cây cổ thụ sừng sững trước mặt, trong lòng thầm tính toán. Quái, ở cổ đại sao cái gì cũng hơn người thế nhỉ? Cây Ngọc Lan ở đại đâu có to như thế này, chậc, nhổ cái cây này đem về đại bán, bảo đảm kiếm được khối tiền, thành tỷ phủ luôn cũng nên. Nghĩ vậy, môi đào khẽ nhếch, Lãnh Dạ Thiên Vũ đứng bên cạnh tự nhiên rùng mình cái, sợ nhất là nụ cười này của Nhược Lam tỷ tỷ, rất là đáng sợ a.

      “Tỷ! tỷ kiếm cái cây này làm gì vậy?”

      “Hừm, để chữa bệnh cho mẫu hậu của đệ chứ còn gì nữa.”

      “Hở? Cái cây này á?” Lãnh Dạ Thiên Vũ trừng mắt, chạy tới liếc mắt nhìn.

      “Ân. Đệ mau hái hoa của nó cho ta .” Nhược Lam chớp mắt nhìn .

      “Đệ á? Hoa mọc rải rác thế này sao mà hái?” Lãnh Dạ Thiên Vũ sửng sốt hỏi.

      “Đệ đường đường là Cửu vương gia, đừng là ngay cả hái hoa cũng biết nhé.” Nhược Lam cười gian tà trả lời

      “Ai nha, đệ chỉ mới mười sáu tuổi thôi, tỷ nhìn , thân thể đệ yếu đuối như vậy, cơn gió thoảng qua cũng làm đệ giật mình a.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vừa vừa xoay xoay tà áo, nhìn lúc này là giống hệt tiểu nữ nhân thẹn thùng.

      Khóe miệng mạnh mẽ co quắp, tên Lãnh Dạ Thiên Kỳ đó sao lại có đệ đệ dễ thương như thế này nhỉ, là muốn độc chiếm làm của riêng quá mất.

      Lúc này Lãnh Dạ Thiên Vũ len lén nhìn biểu của Nhược Lam, thấy Nhược Lam cúi mặt gì, liền phản ứng lại:

      “Thôi, để đệ hái tỷ đừng giận.”

      “Chậc, thôi được rồi, đứng yên ở đó !”

      Chú thích:

      Hoa Thảo:
      [​IMG]
      Hoa Tử Kinh
      [​IMG]

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 64: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (4)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Tỷ định làm gì?” Lãnh Dạ Thiên Vũ chớp chớp mắt hỏi.

      “Đệ hái được tỷ hái.” Nhược Lam vươn tay gõ vào trán của cái, ôn nhu .

      “Tỷ á? Cái cây cao thế đệ còn dám leo lên để hái, tỷ sao có thể chứ?” Lãnh Dạ Thiên Vũ há hốc miệng, sửng sốt nhìn.

      “Xùy, ai với đệ là ta leo lên, ta đường đường là Quận chúa tao nhã, hiền thục, sao có thể có hành động đó được.” Nhược Lam vừa nới vừa vuốt ve tóc mai của mình

      “Há há, hiền thục á, tao nhã á…” Lãnh Dạ Thiên Vũ bật cười dứt, cười đến nỗi nước mắt chảy ra luôn.

      Thấy có biểu tình như thế, Nhược Lam trừng mắt nhìn cảnh cáo, sau đó tới gốc cây Ngọc Lan với lấy cây đàn tỳ bà cũ kỹ bị màu của thời gian làm cho rỉ sét, gót hài khẽ nhún, Nhược Lam phi thân ngồi cành cây gần mặt đất, nhắm mắt lại từ từ cảm nhận. Mẫu thân từng , đối với người bình thường gió là thứ vô hại, nhưng đối với sát thủ gió chính là vũ khí, sát thủ tài ba là người cầm trong tay vũ khí sắc bén mà vẫn có thể tước đoạn mạng sống của đối phương, để làm được điều đó, người sát thủ phải hòa mình vào thiên nhiên. Khẽ nhếch miệng, Nhược Lam nghĩ hôm nay mình dùng chiêu này chỉ để hái hoa.

      Tiếng đàn tỳ bà vang lên khi trầm khi bổng, lúc lại réo rắt, lúc lại thê lương, từng chút từng chút vang vọng khắp hoàng cung. Lúc này Lãnh Dạ Thiên Vũ ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn, thân mang võ công, chỉ cần liếc mắt cái liền biết Nhược Lam sử dụng nội công kết hợp với gió luân chuyển để tạo thành thanh kiếm vô hình làm những cánh hoa trắng muốt kia rơi xuống. Khẽ rùng mình, nếu như ví những cánh hoa kia như những con người, há chẳng phải chỉ chiêu này của tỷ ấy khiến biết bao máu tanh phải chảy xuống?

      Tiếng đàn vừa dứt, Nhược Lam nhàng nhảy xuống lườm Lãnh Dạ Thiên Vũ cái, lạnh giọng :

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì, sao nhặt hoa cho tỷ !”

      “A. Ân!” Lãnh Dạ Thiên Vũ giật mình, vội vàng cúi người xuống nhặt hoa.

      Thái Vinh Cung.

      “Tiếng đàn vừa rồi quả rất hay.” Lãnh Dạ Trúc Quân nhìn về phía Lãnh Dạ Thiên kỳ, giọng .

      “Biết chừng là tiếng đàn của vị phi tần nào đó trách cứ huynh bỏ rơi người ta cũng nên.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ khinh bỉ đáp trả.

      “Chậc, phải ? Trong hậu cung của trẫm lại có người có thể tạo ra thanh tuyệt diệu như thế sao?” Lãnh Dạ Trúc Quân cười ma mị trả lời.

      Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mày kiếm khẽ chau, câu của hoàng huynh…lý nào là?

      “Hoàng huynh, thất ca, đệ trở về a!” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt mày hớn hở chạy vào.

      “Nàng ấy đâu rồi?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ trầm giọng hỏi.

      “A, tỷ ấy đến phòng Ngự Trù rồi!”

      “Đến đó làm gì?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ tiếp tục truy vấn.

      “Đệ biết, tỷ ấy cho đệ theo, bảo là đệ làm phiền tỷ ấy.” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt đầy ấm ức tố cáo Nhược Lam.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ còn muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng Lãnh Dạ Trúc Quân trước bước.

      “Vừa nãy đệ có nghe thấy tiếng đàn ?”

      “Dĩ nhiên là có, nghe rất đó nha.”

      “Phát ra ở đâu vậy?” Lãnh Dạ Trúc Quân cùng Lãnh Dạ Thiên Kỳ đồng thanh hỏi.

      “Hì hì là tỷ tỷ đàn đấy!” Lãnh Dạ Thiên Vũ gãi gãi đầu trả lời.

      Nghe đến hai từ tỷ tỷ, hai người bọn họ đồng dạng chau mày, mỗi người suy tính riêng. Lãnh Dạ Thiên Vũ đứng bên cạnh thu hết biểu tình này của bọn họ vào trong mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trò vui sắp bắt đầu rồi!

      Phòng Ngự Trù.

      Nhược Lam hài lòng nhìn chằm chằm vào dụng cụ chưng cất mà bản thân mới làm ra, cổ đại này quả là lạc hậu, muốn chưng cất loại tinh dầu nào đó phải bỏ công ra mà làm mấy cái thứ này. Chưng cất tinh dầu có rất nhiều cách, tuy nhiên ở thời đại này, phương pháp duy nhất có thể sử dụng chính là chưng cất bằng hơi nước. Phương pháp này dựa thẩm thấu, hòa tan và khuếch tán theo hơi nước của những hợp chất hữu cơ trong tinh dầu chứa trong các mô khi tiếp xúc với hơi nước ở nhiệt độ cao. khuếch tán dễ dàng khi tế bào chứa tinh dầu trương phồng do nguyên liệu tiếp xúc với hơi nước bão hòa trong thời gian nhất định. Nhược Lam xắn tay áo rộng thùng thình lên cao, bắt đầu công việc chế ra “giải dược” chữa bệnh cho Thái hậu.

      canh giờ sau.

      Phòng Ngự Trù đâu đâu cũng ngửi thấy mùi thơm thanh nhã, quá nồng nàn cũng quá nhàn nhạt. Ba vị cung nữ đứng hầu ở ngoài ai ai cũng tò mò biết vị nương lạ mặt kia làm gì ở trong, tại sao phòng bếp lại có mùi thơm dễ chịu như vậy, là khiến người ta thích a. Bất quá Cửu vương gia căn dặn ai được phép làm phiền nàng, hơn nữa ngài còn gọi nàng là tỷ tỷ, thân phận chắc đơn giản, bọn họ thể đắc tội được.

      Nghe thấy tiếng cánh cửa được mở ra, các cung nữ lập tức nghiêm chỉnh cúi đầu, thấy vậy Nhược Lam ôn nhu :

      “Có thích mùi thơm của nó ? Nếu thích, sau này có thời gian, ta dạy các ngươi làm cái này.” Vừa Nhược Lam vừa chỉ vào cái lọ thủy tinh tay.

      Dứt lời, cả ba cung nữ kinh ngạc thôi, người trong số đó linh hoạt ứng đáp:

      “Đa tạ tiểu thư quan tâm, chúng nô tỳ nhất định chuyên tâm học hỏi.”

      “Ngươi tên gì?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn cung nữ vừa mới lên tiếng.

      “Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên Đóa Đóa.” Đóa Đóa cúi thấp đầu cung kính trả lời.

      “Đóa Đóa, cái tên rất đẹp, ngươi là nô tỳ hầu hạ ở đây?

      “Vâng ạ!”

      “Được rồi, ta có việc phải , sau này quay lại tìm các ngươi.”

      Dứt lời, Nhược Lam tay cầm tinh dầu hoa Ngọc Lan ung dung tiến về Thái Vinh Cung

      “Tỷ tỷ, tỷ trở lại a!” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt đầy ủy khuất nhào vào lòng Nhược Lam.

      Khẽ nhíu mày, Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía huynh đệ nhà họ Lãnh Dạ kia, thanh có chút buồn bực hỏi:

      “Hai người làm gì đệ ấy vậy?”

      “Trẫm đâu có làm gì, chỉ là cùng đệ ấy đánh ván cờ thôi mà.” Lãnh Dạ Trúc Quân tiếu tựa phi tiếu dựa người vào ghế, ôn nhu đáp.

      đúng, hoàng huynh và thất ca hùa nhau lại ức hiếp đệ, bọn họ trao đổi bằng ánh mắt a.” Lãnh Dạ Thiên Vũ phụng phịu .

      “Được rồi, đợi tỷ chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu của đệ trước, sau đó đòi cho đệ cái công đạo được chưa?” Nhược Lam trong mắt toàn là ý cười, khẽ đưa ngón tay thon dài lên vuốt cái mũi của .

      “Ân.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vui mừng, sau đó trừng mắt nhìn hai vị ca ca của mình, mỉm cười đầy đắc ý.

      Hai cung nữ ban nãy được phân phó nhiệm vụ lập tức bước vào, tay họ là chậu nước ấm, bộ kim châm cứu và bếp than rực hồng, Nhược Lam mỉm cười, giọng phân phó:

      “Các ngươi đem lọ thủy tinh này ba giọt vào chậu nước sau đó bắt lên bếp than !”

      “Ân.”

      Tiếp đó Nhược Lam xoay người tiến về phía chỗ Lạc Yên thái hậu, nhàng nâng người của thái hậu ngồi dậy, sau đó dùng ngân châm châm vào huyệt bách hội, huyệt thần đình và huyệt thái dương, ba huyệt đạo quan trọng đầu của Thái hậu.

      Lúc này mùi hương dịu , tinh khiết lan tỏa khắp căn phòng, Lãnh Dạ Trúc Quân thân là hoàng đế, những hương liệu được gọi là trân quý đều tiếp xúc qua, tuy nhiên mùi hương này quả chưa bao giờ ngửi thấy, mùi thơm rất dễ chịu, bao nhiêu căng thẳng, áp lực theo đó mà tiêu tan hết. chỉ có Lãnh Dạ Trúc Quân mà còn cả Lãnh Dạ Thiên Kỳ và Lãnh Dạ Thiên Vũ cùng hai vị cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng cảm thấy như vậy. Lãnh Dạ Thiên Vũ tiến lại gần chậu nước được đặt bếp than, tò mò hỏi;

      “Tỷ tỷ! Đây có phải là mùi thơm của cái cây ban nãy ?”

      “Đúng vậy, tên nó là Ngọc Lan, tỏa hương rất thơm vào ban đêm, nếu như đem chưng cất thành tinh dầu có công dụng thanh lọc khí, giúp cân bằng tình trạng rối loạn trong cơ thể, giảm căng cơ và huyết áp cao.”

      “Oa, nhiều công dụng vậy sao.” Lãnh Dạ Thiên Vũ tròn xoe mắt kinh ngạc

      Nhược Lam đưa tay lên miệng che nụ cười, tiểu đệ đệ này là dễ thương nha! Biểu vô cùng phong phú a!

      “Tỷ tỷ, nhưng sao tỷ biết trong Hoàng Cung có trồng cái cây đó?”

      “Vậy là đệ đệ biết rồi, Ngọc Lan vốn là loài hoa vô cùng được thích của hoàng tộc, nó tượng trưng cho thuần khiết thanh nhã, bất kể Hoàng Cung nào cũng phải có cây.”

      “Quận chúa điện hạ, bệnh của mẫu hậu khỏi chứ?” Lãnh Dạ Trúc Quân lên tiếng hỏi.

      “Hoàng thượng người yên tâm , sử dụng phương pháp này của ta, trong vòng hai tháng, Thái hậu khỏe mạnh trở lại.”

      “Được như vậy là tốt rồi.” Lãnh Dạ Trúc Quân hài lòng nở nụ cười.

      Nhìn thấy nụ cười này của , Nhược Lam bỗng nhiên khựng lại, mâu quang khẽ lóe lên tia dị sắc nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên thường ngày. Biểu tình của Nhược Lam mặc dù chỉ xảy ra trong vài giây nhưng Lãnh Dạ Trúc Quân vốn là người rất tinh tế trong việc quan sát biểu của người khác, lập tức nhận ra ánh mắt vị Quận chúa này nhìn có điều gì đó bất thường, nhưng lại bất thường ở chỗ nào. phải là ánh mắt si mê của nữ nhân cũng phải là ngưỡng mộ thường tình, mà là cái gì đó e sợ, cái gì đó rất tà dị. Nhược Lam, Trúc Quân mỗi người rơi vào suy nghĩ riêng.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau lắc đầu, họ hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người này, tự nhiên chuyện lại im bặt như thế. là kỳ lạ a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :