1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 55: NHÂN ẢNH. (4)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Thư phòng của Lưu Tử.

      “Thiếu gia! Người làm gì vậy?” Bạch Bạch tay cầm khay trà tiến về phía , thanh tò mò hỏi.

      “Ta luyện chữ.”

      “A! Chữ của người đẹp quá.” Bạch Bạch sửng sốt kêu lên, ngờ cái tên ôn dịch này lại có thể viết ra được những chữ như rồng bay phượng múa như vậy.

      “Là mẫu thân dạy ta viết đấy.” Thanh trầm buồn của Lưu Tử vang lên khiến Bạch Bạch nhíu mi.

      “Vậy phu nhân đâu? Sao trong phủ nghe thấy ai nhắc đến người.”

      “Mẫu thân qua đời rồi.”

      “A! Nô tỳ biết, xin thiếu gia tha tội.”

      Lưu Tử phản ứng gì, thân huỳnh y dựa vào ghế gỗ, thở dài :

      “Ngươi chắc cũng nghe ít lời đồn về ta đâu nhỉ?”

      “Cái này…”

      “Ba năm trước, mẫu thân đột nhiên qua đời, ta rất hoài nghi về cái chết của mẫu thân, người rất khỏe mạnh, sao bỗng nhiên có thể chỉ trong ngày vì bệnh mà chết được. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân trở nên rất kỳ lạ, người còn ôn nhu như trước, ngược lại rất lãnh khốc, tàn bạo, chỉ cần ta làm sai chuyện gì đó cho dù là nhặt nhất ông ấy cũng trách phạt ta.”

      “Nô tỳ cũng nghe hạ nhân lâu năm trong phủ bàn tán, họ lão gia cư xử rất lạ, tựa như lão gia tại và lão gia của ba năm về trước là hai người vậy.” Bạch Bạch gật gật đầu, bộ dáng vô cùng đáng .

      Thấy vậy, Lưu Tử híp con mắt lại, cánh tay rắn chắc vươn ra, kéo Bạch Bạch ngồi vào lòng mình. Vì quá bất ngờ trước hành động của , Bạch Bạch chỉ kịp thốt lên tiếng “A”, sau đó liền lập tức rơi vào lồng ngực ấm áp. Khẽ nhướng mày, Bạch Bạch thầm kêu lên, nhìn bề ngoài thư sinh như thế, ngờ cũng có khí lực lớn như vậy.

      “Phụ thân thay đổi rồi, người trở nên rất kỳ lạ.”

      “Thiếu gia! Có phải người nghi ngờ cái chết của phu nhân là do có người cố ý sắp đặt?”

      “Bạch Bạch. Ngươi thông minh!” Lưu Tử cười tiếng, thanh dịu

      “Vậy, người nghĩ là do lão gia…”

      “Ta quả thực nghĩ như thế! Mẫu thân của ta là người rất thông minh, mấy cơ thiếp trong phủ tuyệt đối phải là đối thủ của mẫu thân, người duy nhất có thể khiến người buông tâm phòng bị chỉ có mình phụ thân.”

      “Thiếu gia! Người thành ra cái bộ dạng này chắc phải là để che mắt thiên hạ chứ?”

      “Ta thích ngươi. Lần đầu nhìn thấy ngươi thích, chắc có lẽ ngươi có nét giống mẫu thân của ta.” Lưu Tử chuyển đề tài, đánh trống lảng muốn trả lời câu hỏi của Bạch Bạch.

      Bạch Bạch cả kinh, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với , hơn nữa lại còn là nam nhân, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tử, bắt gặp đôi mắt ôn nhu, mềm mại của Lưu Tử, tim khẽ đập tiếng thịch, đôi má phớt hồng, phát ra mình có chút bình thường, định cúi đầu Lưu Tử nhanh bước, tay nâng cằm của Bạch Bạch lên, khẽ đặt vào đó nụ hôn nhàng.

      Bạch Bạch hoảng sợ, tính đẩy ra phát giác Lưu Tử giữ chặt tay của , còn cách nào cử động, đành để yên cho Lưu Tử muốn làm gì làm, trong lòng ai oán thôi. Chủ nhân người độc ác, sao lại bắt nam nhân như ta phải giả thành nữ nhân, hức hức người xem, ta bây giờ thành ra cái gì rồi, liên tục bị người ta chiếm tiện nghi, người đó lại còn là nam nhân nữa chứ.

      “Hắt xì.” Nhược Lam thong thả ngắm mưa ngoài Đào Viên tự nhiên lại hắt xì tiếng, khẽ nhíu mi, là ai nhắc nó?

      “Cẩn thận, coi chừng cảm lạnh.” thanh đầy lo lắng từ sau lưng vang lên.

      “Lại là ngươi! Sao ngươi cứ như oan hồn bám lấy ta vậy.” Nhược Lam lớn giọng .

      “Vì nàng là nữ nhân của ta.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ cười ma mị trả lời.

      “Ách! bao nhiêu lần rồi, ta phải!” Nhược Lam chau mày ném cho cái nhìn cảnh cáo.

      “Ta chạm qua nàng, hôn nàng, cho nên nàng chính là nữ nhân của ta. Nàng nghĩ xem nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng còn có thể gả cho ai?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lạnh giọng đáp.

      “Chậc, ngươi tính đem cái này ra dọa ta hả? Bình thường thôi, có gì là đặc biệt cả, nếu như nam nhân muốn thú ta, thế nhưng lại vì chuyện đó mà từ hôn, vậy xứng. Ta cần nam nhân ta hơn mạng sống của mình, nam nhân chỉ có mình ta, được phép có thiếp. Ngươi nhắm ngươi làm nổi .?” Nhược Lam nhếch miệng nhìn sâu vào đôi mắt .

      “Nàng gì vậy? Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ có chút sửng sốt, ngờ nàng lại có tư tưởng bá đạo như vậy, muốn độc chiếm nam nhân là chuyện thể.

      “Ta thích chung tướng công với kẻ khác, ngày ngày nhìn tướng công của mình ân ân ái ái với đống thiếp, làm sao ta chịu nổi. Ta và ngươi hai quan niệm khác nhau, hà cớ gì phải cố chấp cùng con đường, ngươi phải là nam nhân ta cần, cũng như ta phải là nữ nhân thích hợp với ngươi.”

      “Ta…”

      “Chậc, thôi bỏ , có ngươi cũng hiểu được đâu, tóm lại là chúng ta thể!” Dứt lời Nhược Lam xoay lưng rời , chỉ còn đứng đó trầm mặc với suy nghĩ của chính mình.

      Lưu phủ.

      “Thiếu gia! Trà của người.” Bạch Bạch cúi đầu, ủy khuất .

      Lưu Tử nhướng mày, thanh băng lãng vang lên:

      “Ngẩng đầu lên!”

      Bạch Bạch lắc đầu chịu, vẫn như cũ cúi mặt, Lưu Tử đột ngột đứng dậy, bàn tay to lớn nâng cằm của Bạch Bạch, sau đó nghiêm giọng hỏi:

      “Là kẻ nào đánh ngươi?”

      “A…nô tỳ…chỉ là….hức hức…” Bạch Bạch nước mắt hai hàng rơi xuống.

      “Làm sao?”

      “Nô tỳ có biết đấy là cấm địa cho nên….hức hức.”

      “Nên tò mò vào cho nên mới bị Đỗ quản gia trách phạt?”

      “Ân.”

      Lưu Tử thở dài, ôm Bạch Bạch vào lòng, thanh ôn nhu :

      “Ngay cả ta cũng được phép vào đó, phàm là hạ nhân bước vào đều bị giết sạch, cũng may Đỗ quản gia là kẻ hiểu chuyện chỉ trách phạt ngươi. Hi vọng chuyện này tới tai phụ thân ta. Nàng nhớ kỹ, đừng lung tung.”

      “Người cũng được vào ư?”

      “Đúng vậy, ba năm trước phụ thân bỗng nhiên biến nơi đó thành cấm địa, cho phép bất cứ ai vào.”

      Bạch Bạch gục đầu vào ngực của Lưu Tử, trong lòng ấm ức thôi, gì chứ, phải thôi mien Đỗ quản gia, tiếp đó tự tát vào mặt mình mấy cái, rồi còn véo đùi mình đau để nước mắt có thể chảy ra thế mà, cứ tưởng có thể từ Lưu Tử moi được chút manh mối có ích, nào ngờ chỉ là công cốc.

      Song Nguyệt Lâu.

      Lúc này Nhược Lam trở về phòng, lập tức kêu Liễu Mặc và Huyết lấy Kính Hoa Thủy Nguyệt ra xem. Điều đầu tiên đập vào mắt ba người bọn họ chính là cảnh tượng Bạch Bạch gục đầu vào vai Lưu Tử khóc nức nở, Nhược Lam mâu quang khẽ sáng, khóe miệng cong lên tạo thành đường cong tuyệt mĩ, Lãnh Huyết vốn là người rất tinh tế trong việc quan sát biểu tình của người khác, liền lên tiếng hỏi:

      “Chủ nhân?”

      “Lãnh Huyết, ngươi nghĩ Lưu Tử là người như thế nào?”

      “Điều này….” Lãnh Huyết nhíu mày suy nghĩ.

      “Suy nghĩ gì nữa, ràng là tên bát đản, vô học, lưu manh…” Liễu Mặc ngồi bàn, tay cầm màn thầu, tay còn lại cầm tách trà vội vàng .

      “Mặc Mặc có biết vì sao ta hỏi ý của ngươi ?”

      “A! Đúng vậy a! Sao người chỉ hỏi mỗi mình Lãnh Huyết.” Liễu Mặc phụng phịu .

      “Vì ngươi rất đơn thuần!” Nhược Lam mỉm cười trả lời.

      “Ách! Ta đơn thuần á?” Liễu Mặc mở to mắt hỏi ngược lại.

      “Chậc, ngươi nhiều chuyện quá, lo mà ăn !” Lãnh Huyết lạnh giọng quát, sau đó quay sang Nhược Lam : “Lưu Tử rất lạ, thế nhưng ta hiểu lạ chỗ nào.”

      “Ừm. Có đôi khi nên nghe những gì thiên hạ đồn đãi, mọi chuyện ắt phải có nguyên nhân của nó, Lưu Tử ta rất đặc biệt…” Nhược Lam bỏ lửng câu , tiếp tục rơi vào trầm ngâm.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 56: NHÂN ẢNH. (5)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Canh ba – tại Lưu phủ.

      Lúc này Bạch Bạch bởi vì ngủ được cho nên mới ra ngoài dạo, nào ngờ vừa mới được vài bước liền thấy bóng đen vụt qua, Bạch Bạch lập tức phi thân đuổi theo vì nghĩ rằng có trộm vào Lưu phủ, thế nhưng điều làm bất ngờ chính là bóng đen kia lại bước vào phòng của Lưu Tử. Từ mái nhà nhìn xuống, bóng đen kia lập tức cởi bỏ y phục dạ hành, Bạch Bạch cả kinh: Là ! có võ công? Tại sao lúc ở cạnh lại phát giác ra điều này?

      Nghĩ đến đây, Bạch Bạch vô cùng hoài nghi, Lưu Tử rốt cuộc là người như thế nào? Sau vài khắc trầm mặc, vẫn có cách nào giải quyết được nghi vấn của mình, khẽ xoay người, Bạch Bạch biến thân thành hồ ly quay về Song Nguyệt Lâu.

      “Chủ nhân! Mọi chuyện chính là như vậy.” Bạch Bạch nhíu mày .

      “Ân.” Nhược Lam mặt có gì bất thường, chính là gật đầu cái đáp lại tiểu hồ ly.

      “Lưu Tử rất khó hiểu.” Bạch Bạch nhăn lại chân mày, ngập ngừng .

      “Ta biết.”

      “Chủ nhân, người biết gì?”

      biết là khó hiểu.” Nhược Lam bật cười trả lời.

      “Ta cực kỳ nghiêm túc đấy!” Bạch Bạch giận dữ, lườm lườm Nhược Lam.

      “Ân. Tiếp tục trở về Lưu phủ điều tra .” Nhược Lam lạnh giọng .

      Nghe vậy, Bạch Bạch rùng mình cái, cũng dám gì nữa, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ trở về Lưu phủ.

      “Chủ nhân!” Liễu Mặc, Lãnh Huyết thân, đồng thanh .

      “Hai ngươi chuẩn bị mực và giấy bút cho ta .”

      “Để làm gì?” Liễu Mặc nghiêng đầu hỏi.

      “Bảo ngươi làm cứ làm , hỏi nhiều quá.” Nhược Lam nhíu mày trả lời.

      Lãnh Huyết thấy sắc mặt của Nhược Lam tốt, lập tức kéo Liễu Mặc bay về phía bàn, bắt đầu công việc mài mực.

      Nửa khắc sau, mực được mài xong, giấy bút cũng chuẩn bị sẵn, Nhược Lam tiến đến, cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ cái gì đó, ước chừng khoảng khắc sau, tờ giấy trắng tinh xuất khuôn mặt, Liễu Mặc sửng sốt kêu lên:

      “Lưu Tử!”

      “Chủ nhân! Sao người lại họa ?” Lãnh Huyết thắc mắc lên tiếng hỏi.

      “Ta có số chuyện cần xác thực thôi.” Sau khi trả lời Lãnh Huyết, Nhược Lam lại tiếp tục công việc dang dở, nó lấy bút đánh giấu vào đôi mắt và cặp lông mày của Lưu Tử. có cặp mắt lá dăm trong suốt, lông mày lá liễu, đây là đặc điểm của nhũng người có tính cách ôn nhu, đối xử với mọi người rất trọng tình nghĩa. Miệng vuông chữ tứ, cặp môi đầy đặn, người có hai điều này là người có phúc, ăn ngay thẳng. những thế còn có mũi trái mật treo, đây là là loại mũi đầy đặn, lỗ mũi kín, sống mũi cao, lộ cốt chạy đến tận sơn căn. Đây là kẻ có tướng phú quý gặp nhiều may mắn. Hơn nữa Bạch Bạch chữ viết của rất đẹp, điều này…

      Buông cây bút trong tay, Nhược Lam mày liễu chau lại nồng đậm, Lưu Tử, ta muốn biết những lời đồn bên ngoài về ngươi là hay đó chỉ là vỏ bọc hoàn hảo do chính ngươi tạo ra. Bạch Bạch chuyện lần này phải nhờ vào ngươi rồi, ngươi tuyệt đối đừng làm ta thất vọng.

      Lãnh Huyết tinh tế quan sát biểu tình khuôn mặt của Nhược Lam, thanh trầm thấp vang lên:

      “Chủ nhân, có phải người nghi ngờ Lưu Tử đóng kịch?”

      “Lúc này ta thể khẳng định, ngũ quan của đoan chính, quả là tìm ra kẽ hở để có thể là kẻ dâm loạn, tuy nhiên đời này có rất nhiều việc thể ngờ tới, là là giả, tại vẫn chưa thể khẳng định được. Còn phải chờ xem Bạch Bạch làm được gì cho chúng ta.”

      Lưu phủ.

      Bạch Bạch thất thần tiến vào phòng Lưu Tử, trong lòng đống tơ nhện rối tung rối mù sao tháo ra được. Lưu Tử ta đến tốt cùng là hạng người nào?

      “Bạch Bạch! Sao vậy?”

      Nghe được thanh ôn nhu của Lưu Tử, Bạch Bạch ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn sâu vào :

      “Thiếu gia, đêm hôm qua vào lúc canh ba nô tỳ thấy nhìn thấy người.”

      Lời vừa dứt, tách trà trong tay Lưu Tử rơi xuống, khuôn mặt biến sắc trở nên thâm trầm, tiếng xoảng của tách trà vỡ vụn làm Bạch Bạch hoảng hồn, vừa rồi trong lúc vô thức lỡ lời, mồ hôi lạnh chảy ra, lần này nếu như nhiệm vụ thất bại, chủ nhân chắc chắn tha cho .

      “Nàng…là kẻ nào sai khiến nàng trà trộn vào đây?” Thanh lạnh nhạt của Lưu Tử vang lên làm Bạch Bạch run lẩy bẩy:

      “Nô tỳ…nô tỳ…” Bạch Bạch lắp bắp nên lời, giờ phút này rất sợ hãi, nếu giờ mà ra thân phận của chủ nhân biết hậu quả như thế nào, còn nếu như …Ua, nếu như có làm sao? là hồ ly, Lưu Tử có thể làm gì được , thế nhưng tại sao trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, tại sao lại như vậy?

      ! Là kẻ nào sai khiến nàng?” Lưu Tử như cũ, lạnh lùng lặp lại câu hỏi.

      Bạch Bạch cúi đầu trả lời, khóe mắt có mấy giọt lệ đọng lại.

      “Đừng làm khó Bạch Bạch, là ta sai khiến.” thanh êm ái, mềm mại vang lên.

      Lời vừa dứt, Bạch Bạch vội vã ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nhược Lam, sau đó nhanh như chớp mà chạy tới ôm chầm lấy nó.

      Lưu Tử nhíu mày, trầm thấp hỏi:

      “Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?” ràng cửa sổ lẫn cửa chính đều được đóng lại, nữ tử này rốt cuộc là ai?

      “Chậc, ta vào đây bằng cách nào ngươi hỏi làm gì, có ngươi cũng tin.” Nhược Lam liếc mắt nhìn Lưu Tử, chẳng nhẽ với ngươi ta nhờ Liễu Mặc và Lãnh Huyết dùng thuật dịch thân đưa ta đến đây. Cũng tại cái con tiểu hồ ly…Nghĩ đến đây, Nhược Lam quay sang nhìn Bạch Bạch. Bắt gặp ánh mắt của Nhược Lam , chột dạ cúi đầu dám gì.

      “Tại sao lại cài người vào đây?”

      “Chậc, có cần phải hỏi ? Ta nghĩ là ngươi biết rồi.” Nhược Lam nhếch miệng cười cái.

      “Ngươi là ai? Tại sao lại muốn tìm hiểu chuyện này?”

      “…..” Nhược Lam trả lời, lôi từ bên hông tấm kim bài sáng loáng giơ ra trước mặt Lưu Tử.

      Lưu Tử sau khi nhìn thấy vật đó, lập tức quỳ gối, thanh trở lại ôn nhu:

      “Thảo dân có mắt như mù, kính mong Quận chúa tha tội.”

      “Được rồi, đứng dậy !”

      Nhược Lam quét mắt đánh giá Lưu Tử, lần xuất này nó đặt cược rất lớn, giả như Lưu Tử chỉ tạo cho mình vỏ bọc che mắt thiên hạ sao, nhưng nếu như phải

      “Lưu Tử, ta muốn biết chuyện tình của kỳ thi Hương.” Nhược Lam vòng vo, thẳng vào vấn đề.

      “Nếu như Quận chúa đích thân can thiệp vào chuyện này, thảo dân cũng muốn giấu nữa. Cách đây ba năm trước sau cái chết đột ngột của mẫu thân, phụ thân bắt đầu thay đổi, ông ấy càng ngày càng xa cách, thậm chí cho người giám sát thảo dân, chuyện của mẫu thân tin chắc Bạch Bạch kể với người, tin rằng người cũng hiểu được ít tình.” Lưu Tử thở dài hơi.

      “Ngươi nghi ngờ phụ thân ngươi sát hại chính thê tử của mình? Nhưng lí do là gì?” Nhược Lam nhíu mày .

      “Thảo dân biết, phụ thân trở nên tàn khốc, chỉ cần nha hoàn nào làm việc ưng ý lập tức bị bán hoặc đánh đập cho đến chết, những thế còn cấu kết với những phú hộ trong thành tham nhũng, hối lộ. Kể từ đó, thảo dân bắt đầu đóng kịch, giả vờ ăn chơi trát tán, chỉ mong có thể che mắt ông ấy.”

      “Ngươi sợ ta động thủ với ngươi hệt như cách làm với chính thê tử của mình?”

      “Đúng vậy!” Lưu Tử gật đầu đáp.

      Lưu tri phủ thanh liêm, được lòng dân chúng lại trở thành Lưu tri phủ độc ác, làm những chuyện phi pháp, chỉ trong vòng ba năm lại có thể thay đổi thành hai con người khác nhau? Chuyện này lạ.”

      “Thảo dân cũng ngờ, phụ thân lại tráo bài thi của Đỗ Tuệ Thiên, kỳ thi lần này, ông ấy nhận được ít vàng bạc, châu báu của các thương gia và phú hộ.”

      “Hừm, bọn chúng dùng ngân lượng để mua tấm vé tiếp vào kỳ thi Hội, là to gan!” Nhược Lam bất bình .

      “Ba năm nay, thảo dân thầm điều tra thế nhưng vẫn có manh mối gì cả, trong phủ có cấm địa, tuy nhiên được canh chừng rất cẩn mật, thảo dân thể đột nhập vào.”

      “Ý ngươi là, manh mối của tất cả chuyện này có thể chính là cấm địa kia?”

      “Ân!”

      “Về chuyện cấm địa đó, ngươi cần lo, ta tự có cách của mình. Chậc, Lưu Tử này, xem ra Bạch Bạch phải theo ta về rồi.” Nhược Lam tiếu tựa phi tiếu .

      Nghe đến tên mình, Bạch Bạch giật mình, ngẩng đầu lên, hết nhìn Lưu Tử rồi lại nhìn Nhược Lam, Lưu Tử lúc này cũng nhíu mày, thanh mang chút mất mát :

      “Nàng ấy có thể ở lại đây ?”

      “Ngươi nàng?”

      ? Ta chắc, nhưng thích có.”

      “A!” Bạch Bạch nghe vậy, hai má ửng hồng thốt lên tiếng kêu khe khẽ.

      Nhìn biểu tinh của hai người, Nhược Lam thở dài, thanh dịu :

      “Lưu Tử, Bạch Bạch là nô tỳ thiếp thân của ta, ta rất quý nàng ấy, phàm là những người ta quý ta quyết để họ chịu thiệt, tình cảm của ngươi dành cho Bạch Bạch chưa ràng cho nên ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, tránh làm cả hai cùng đau khổ, hơn nữa Bạch Bạch còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, sớm muộn nàng ấy cũng phải về bên ta. Vậy , trong thời gian điều tra phụ thân của ngươi, ta cho phép Bạch Bạch ở lại đây. Hai ngươi hãy tận dụng thời gian này mà xác định tình cảm mình dành cho đối phương. Bạch Bạch, giờ này ngày mai đến chỗ cũ gặp ta.” Lời vừa dứt, màn sương mỏng bao phủ lấy Nhược Lam, sau đó cả thân hình lập tức biến mất.

      Lưu Tử thoáng ngạc nhiên quay sang nhìn Bạch Bạch, lúc này Bạch Bạch rất hoang mang, tránh né cái nhìn của Lưu Tử, sau đó chạy mạch ra khỏi phòng, bỏ lại Lưu Tử đứng trơ ra đó.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 57: NHÂN ẢNH. (6)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sáng hôm sau – Thư phòng Lưu Tử.

      “Thiếu gia. Trà của người.” Bạch Bạch cúi thấp đầu đến.

      Lưu Tử nhìn Bạch Bạch, thở dài tiếng:

      “Nàng vì sao tránh mặt ta?”

      “Nô tỳ có.” Bạch Bạch vẫn như cũ cúi đầu.

      Khẽ nhíu mày, Bạch Bạch cảm thấy có hơi thở nóng rực phả vào sau cổ, tiếp đó, đôi tay rắn chắc ôm lấy cái eo của , thanh trầm thấp vang lên:

      “Ta thích nàng, rất thích!”

      Bạch Bạch im lặng gì, quả biết nên đáp lại Lưu Tử như thế nào, Lưu tử là nam nhân, cũng là nam nhân. Hai nam nhân làm sao có thể chứ, oa oa chủ nhân, mau cứu ta . trong lúc mải mê suy nghĩ cảm nhận được có vật gì mềm mại lướt lên cổ , giật mình định thần lại mới phát Lưu Tử ôn nhu hôn lên cổ , đôi bàn tay yên phận bắt đầu tiến vào bên trong y phục của . Mồ hôi lạnh trán Bạch Bạch chảy ra, thân hình run lên. quả chưa từng nghĩ đến việc xa thế này. Đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, Bạch Bạch vùng vẫy thoát khỏi Lưu Tử, sau đó chạy mất.

      Song Nguyệt Lâu.

      “Chủ nhân! Oa oa oa oa oa oa oa.” Nhược Lam say giấc bị tiếng khóc thê thảm làm cho tỉnh ngủ. Mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu hồ ly với bộ lông trắng muốt, leo lên người nó khóc nứt nở, khẽ nhíu mi, Nhược Lam hỏi:

      “Có chuyện gì?”

      “Oa oa oa oa Lưu Tử…hức hức…ta…ta…”

      “Chậc, làm gì ngươi?”

      …hức hức… muốn ăn ta.” Bạch Bạch khóc càng ngày càng lợi hại, rống lên trả lời.

      “Hửm, thế là ăn rồi à? Vậy ngươi ở hay ?” Nhược Lam nghe vậy lập tức vùng dậy, ôm lấy Bạch Bạch vội vàng hỏi.

      Lời vừa dứt, Bạch Bạch sửng sốt đến nổi quên cả khóc, cặp mắt hồ ly mở to hết cỡ nhìn Nhược Lam. Nhìn thấy biểu tình này của Bạch Bạch, Nhược Lam ôm bụng cười ngất ngưỡng.

      “Chậc, sao gì, ta đoán chắc là Lưu Tử ở rồi, là tổng công, ngươi là tiểu thụ, há há.”

      “Tổng công, tiểu thụ là gì?” Bạch Bạch khịt mũi hỏi.

      “Hờ hờ, có ngươi cũng biết đâu. , ngươi và , ai ở ?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn tiểu hồ ly trong tay mình, tò mò hòi.

      có, chúng ta có làm gì hết nha. Ta và là nam nhân, sao có thể chứ. Oa oa oa oa.” Bạch Bạch lại tiếp tục khóc.

      Nghe vậy Nhược Lam thầm cười lạnh, ai là nam nhân với nam nhân thể? Chậc chậc, nếu thế đam mỹ từ đâu mà chui ra chứ. Bất quá nhũng lời này nó chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu mà ra chừng tiểu hồ ly này khóc sập nơi này mất. Khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Bạch Bạch, Nhược Lam giọng hỏi:

      “Bạch Bạch, ngươi cho ta biết, ngươi có Lưu Tử ?”

      “Hức hức…ta biết…hức hức, rất tốt với ta, ta rất thích mùi hương người , rất thơm, rất thoải mái, ta thích nam nhân đụng vào mình nhưng khi chạm vào ta, tim ta lại đập rất mạnh nha, hai má nóng ran, rất khó chịu.” Bạch Bạch thành trả lời

      “Nếu giờ có kẻ dám làm thương tổn , ngươi làm thế nào?”

      “Ta giết kẻ nào dám làm tổn thương .” Bạch Bạch trong vô thức trả lời.

      “Thế nếu như thân mật với nữ nhân khác?”

      “Ta giết !” Bạch Bạch trợn mắt lên nhìn Nhược Lam.

      Lời vừa dứt, Bạch Bạch cả kinh, sao có thể giết người chứ? thể nào! Nhược Lam híp mắt lại nhìn Bạch Bạch, nụ cười môi càng sâu, chậc chậc lại thêm kẻ động tình rồi, há há. Số mình hình như có duyên làm bà mai phải.

      “Chủ nhân! Ta chắc phải là thích tên Lưu Tử kia rồi chứ?” Sau hồi suy nghĩ, Bạch Bạch ngẩng đầu lên hỏi Nhược Lam.

      phải thích, mà là !”

      ?” Bạch Bạch ngoe nguẩy cái đuôi hỏi.

      “Ân. Thích, chỉ đơn giản là cảm giác quý mến người, ngươi có thể thích rất nhiều người nhưng chỉ có . Chỉ cần có người làm tổn thương người ngươi , ngươi ngần ngại giết chết họ, nếu như người ngươi phản bội ngươi, ngươi rất đau, hận, muốn giết chết người ngươi .”

      Nghe vậy Bạch Bạch cuộn tròn người lại, thanh buồn bã :

      “Nhưng ta và là nam nhân, ta còn là hồ ly, sao có thể chứ?”

      “Bạch Bạch. Ngươi là bán bán tiên, hơn nữa chỉ mới năm trăm tuổi, vẫn là tiểu hồ ly chưa trưởng thành. Đại sư phụ của ta là tiên nhân đắc đạo, ta có lần tình cờ đọc được cuốn sách mà đại sư phụ để lại, trong đó có ghi chép về loài hồ ly bán tiên bán như ngươi.”

      “Trong đó ghi gì vậy?” Bạch Bạch vội vã hỏi.

      “Trong đó ghi, hồ ly bán tiên bán sau khi trưởng thành có thể thay đổi giới tính của mình.”

      vậy ư?” Đôi mắt của Bạch Bạch sáng rực nhìn Nhược Lam.

      . Giới tính ban đầu của tiểu hồ bán bán tiên chỉ là tạm thời, nếu như có thể bình an mà trải qua thiên kiếp lập tức trưởng thành, đến khi đó tiểu hồ quyết định giới tính cuối cùng của mình.”

      “Nếu vậy ta và Lưu Tử có thể?”

      “Có thể…Chỉ là…” Nhược Lam trầm mặc bỏ lửng câu .

      “Người mau tiếp , sao lại nữa?”

      “Chỉ là…trở ngại lớn nhất của hai ngươi chính là thân phận, Lưu Tử là người, còn ngươi lại là hồ ly.”

      Nhược Lam vừa xong, đôi tai của Bạch Bạch rũ xuống, đôi mắt buồn bã, dúi đầu vào người Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam khẽ mỉm cười, thanh ôn nhu :

      “Bạch Bạch, ngươi có hai lựa chọn, là sau khi trải qua thiên kiếp đắc đạo thành tiên hồ, hai là trở thành con người, nếu như ngươi chọn cách thứ hai, ta có thể giúp ngươi.”

      “Trở thành con người? Có thể ư?”

      “Có thể, miễn là ngươi nguyện ý. Bạch Bạch, đời này có nhiều thứ mà thần tiên cũng làm được, tựa như Thất tiên nữ cùng Đổng Vĩnh, thà làm uyên ương chốn hồng trần chứ làm thần tiên. Hằng Nga và Hậu Nghệ cũng vậy, cả Ngưu Lang và Chúc Nữ nữa. Tình cảm của Lưu Tử dành cho ngươi ta nghĩ nên để thời gian trả lời. Nếu trong thời gian ngươi trải qua thiên kiếp, vẫn môt lòng chờ đợi ngươi, thay lòng đổi dạ, nếu quả là thế, Bạch Bạch tấm chân tình này khắp đời người chưa chắc tìm được, phải biết quý trọng có biết ?”

      “Ân. Bạch Bạch suy nghĩ.”

      “Ngoan! Bạch Bạch ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi.”

      “Chủ nhân người cứ .”

      “Đêm nay ta muốn ngươi đột nhập vào cấm địa, điều tra chút tình hình cũng như đường trong đó.”

      “Đột nhập, nhưng bằng cách nào?”

      “Chậc, ngươi chẳng phải là hồ ly sao, nếu có thể biến thành người cũng có thể biến thành con vật khác chứ, chẳng hạn như chuột hay muỗi chẳng hạn.” Nhược Lam nheo mắt nhìn tiểu hồ ly nằm chỗm chệ người mình cười .

      “A. Ta trước giờ chỉ biến thành người, mấy cái phép biến thành thú, ta chưa thử bao giờ.”

      Nghe vậy, Nhược Lam xém ngất xỉu, tiểu hồ ly này rốt cuộc là ở chỗ nào chui ra, cái phép đơn giản như thế mà cũng biết.

      “Ngươi cứ thử , biết đâu lại được, ta cần ngươi vào trong đó thăm dò đường , chuyện này ngoài ngươi ra, ta quả nghĩ ra ai khác thích hợp.”

      Sau hồi suy nghĩ, Bạch Bạch cuối cùng cũng lên tiếng:

      “Ân. Ta thử.”

      Phòng của Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      “Chủ nhân! Cửu vương gia gửi mật báo, trong triều Thái hậu bệnh nặng, muốn gặp người.”

      “Mẫu hậu? Chậc, lần này chắc phải là giả bệnh để bắt ta về đấy chứ?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mi nghi ngờ.

      “Nếu là thư của Cửu vương gia, thần nghĩ là sai đâu.”

      “…..” Lãnh Dạ Thiên Kỳ, trong lòng rối như tơ vò, mẫu hậu bệnh nặng, trong cung ngự y để làm cái gì, tại sao ai chữa được. tại cam lòng bỏ lại Nhược Lam, nếu , phải mang theo nàng, nhưng làm cách nào đây?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 58: NHÂN ẢNH. (7)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Canh ba – Lưu phủ.

      Bạch Bạch lén la lén lút chui vào bụi cây gần cấm địa, khuôn mặt giờ này rất ngưng trọng khác hẳn cái vẻ vô tư thường ngày, miệng ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

      “Úm ba la, biến!” Dứt lời luồng khói trắng xuất , cơ thể mỹ miều của Bạch Bạch cũng theo đó mà biến mất. Trong bụi rậm giờ đây chỉ còn lại con chuột bạch từng bước từng bước chui vào cấm địa.

      mất hai khắc mới có thể biến ra cái hình dạng như bây giờ, biết thế ban đầu nghe lời tiểu sư phụ học cách biến hóa rồi. Lê lết vào bên trong cấm địa, Bạch Bạch cả kinh nhìn nam nhân tay chân bị xiềng xích khóa chặt, khuôn mặt này, vóc dáng này. Đây chẳng phải là….

      “Lưu Khiêm, vẫn tốt chứ hả?” thanh vang từ phía sau vang lên làm Bạch Bạch rợn cả người.

      “Hừ, ngươi đâu có phải người mù, nhìn qua liền biết cớ gì còn hỏi.” Người bị xiềng xích khinh bỉ trả lời.

      “Haha! ba năm rồi, thế mà miệng lưỡi của ngươi vẫn cứ sắc bén như thế, ta đến đây là để thông báo cho ngươi chuyện…”

      Bỏ lại hai người bọn họ trong cấm địa, Bạch Bạch lập tức chạy ra ngoài, chui vào bụi rậm gần đó biến lại thành hồ ly đến Song Nguyệt Lâu.

      Lúc này tại Song Nguyệt Lâu, Nhược Lam chăm chú đọc ba cuốn sách đặt ở bàn, mày liễu chau lại nồng đượm.

      “Chủ nhân. Những sổ sách này có vấn đề gì sao?” Liễu Mặc lên tiếng hỏi.

      Nghe vậy, Nhược Lam buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Liễu :

      “Cũng có gì, chỉ là ngờ trong vòng ba năm, Lưu tri huyện lại có thể tham ô khoảng tiền lớn như vậy.”

      “Bao nhiêu?”

      “Năm trăm vạn lượng.”

      “Gì cơ? Năm trăm vạn? ta cướp ngân khố hay là buôn ma túy?” Liễu Mặc đưa đôi bàn tay xíu lên vuốt cằm, bộ dáng ra vẻ rất đăm chiêu.

      “Ngân khố cái đầu nhà ngươi, gì mà ma túy, thời này làm gì có cái đó.” Lãnh Huyết trừng mắt nhìn Liễu Mặc.

      “Ờ ha, ta quên mất, há há.”

      “Để có được ba cuốn sổ sách này, người của Vô Ảnh Sơn Trang phải cài nội gián vào trăm hai mươi hai phú hộ trong thành cũng như các vùng lân cận, ta ngờ, ta lại to gan như vậy, đây là khoảng tiền .”

      “Chậc, dĩ nhiên rồi, nếu tham nhũng phải tham khoảng khổng lồ chứ, tham tham làm cái quái gì.” Liễu Mặc cười ha hả đáp lại/

      “Bạch Bạch đến, mau mau trốn .” Lãnh Huyết kéo tay Liễu Mặc biến mất.

      “Chủ nhân!” Bạch Bạch thở dốc từ cửa sổ nhảy vào.

      “Có chuyện gì?”

      “Trong cấm địa đó…có có…”

      Nhược Lam nhướng mày hỏi:

      “Có gì?”

      “Có tới hai Lưu tri phủ.” Bạch Bạch thở hổn hển

      Nghe vậy Nhược Lam giật mình, có hai Lưu tri phủ? Chẳng lẽ là sinh đôi, thế nhưng theo như điều tra của Vô Ảnh Sơn Trang, Lưu tri phủ là con , sao bây giờ lại nhảy ra thêm Lưu tri phủ? Nếu vậy ngoại trừ sinh đôi, chỉ có thể là dịch dung.

      Sau khi ổn định lại hơi thở, Bạch Bạch lại tiếp:

      “Trong đó rất là tối, ta phải biến thành chuột mới vào được, vừa mới tiến vào liền thấy Lưu tri phủ tay chân bị xiềng xích, cả cơ thể máu tươi chảy ra ngớt, sau đó lại có thêm Lưu tri phủ bước vào, hai người bọn họ chuyện với nhau, thái độ rất thù hằn.”

      “Bạch Bạch, ngươi trở về Lưu phủ cùng Lưu Tử thầm điều tra xem bà mụ đỡ đẻ cho Lưu tri phủ là ai, khi điều tra được, lập tức tới báo cáo cho ta.” Nhược Lam trầm giọng phân phó.

      “Ân.” Dứt lời Bạch Bạch phi thân ra cửa sổ trở về Lưu phủ.

      Nhược Lam tay xoa xoa huyệt thái dương, nếu như là dịch dung chắc chắn phải có sơ hở, những cơ thiếp trong phủ là người thường xuyên tiếp xúc với , lý nào lại nhận ra, khuôn mặt, thanh có thể thay đổi thế nhưng cử chỉ, những thói quen thường ngày sao có thể chứ?

      Lưu Phủ.

      “Thiếu gia.” Bạch Bạch vội vã chạy vào.

      “Bạch Bạch có chuyện gì?” Lưu Tử nhíu mày ngẩng đầu hỏi.

      “Quận chúa người cùng với nô tỳ phải điều tra cho được bà mụ đỡ đẻ cho Lưu tri phủ là ai.”

      “Bà mụ? Nhưng để làm gì?”

      “Hồi nãy nô tỳ….” Bạch Bạch tính mở miệng vừa nãy mới biến thân thành chuột vào cấm địa, nhưng rồi chợt nhớ ra Lưu Tử là con người, vậy làm nghi ngờ, suy nghĩ chút, Bạch Bạch lên tiếng: “ Hồi nãy nô tỳ có nghe Quận chúa là người đột nhập vào cấm địa.”

      “Cái gì?” Lưu Tử sửng sốt nhìn chằm chằm Bạch Bạch

      Trước cái nhìn của , Bạch Bạch chột dạ cúi thấp đầu, thanh :

      “Thiếu gia! Sao lại nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ có biết gì đâu, Quận chúa võ công rất cao, vào được cấm địa là chuyện thường mà.”

      “Ân. Ta cũng đâu có gì.” Lưu Tử bật cười khi nhìn thấy biểu của Bạch Bạch, nha đầu này càng lúc càng dễ thương.

      “Quận chúa còn trong cấm địa có người giống hệt phụ thân của ngài.”

      “Giống hệt phụ thân? Sao có thể?” Cuốn sách trong tay Lưu Tử rơi xuống, đôi bàn tay run run, thanh thập phần bất an trả lời.

      Nhìn thấy Lưu Tử có biểu dị thường, Bạch Bạch nhíu mày hỏi:

      “Thiếu gia! Người sao vậy?”

      “Ta…chuyện này…nàng có chắc là Quận chúa trong cấm địa có người giống hệt phụ thân?”

      “Ân. Tai nô tỳ rất thính nha, có nghe sai đâu.” Bạch Bạch chu mỏ lên đáp trả.

      vậy nghĩa là Quận chúa từng gặp qua phụ thân?” Lưu Tử nghi ngờ hỏi.

      “Ách. Dĩ nhiên! Đâu phải chỉ có mình nô tỳ trà trộn vào đây, Quận chúa cũng từng lén lút vào đây quan sát Lưu tri phủ mà.” Bạch Bạch tay xoắn xoắn tóc mai của mình, cúi thấp đầu trả lời.

      cần phải điều tra bà mụ đỡ đẻ cho phụ thân đâu, ta hiểu ý của Quận chúa rồi, thắc mắc trong lòng của người,ta có thể giải.” Lưu Tử thở dài .

      vậy sao?” Nhược Lam ở đằng sau tấm bình phong thò đầu ra nhìn Lưu Tử hỏi.

      Lưu Tử và Bạch Bạch đồng thời giật mình, quay đầu về hướng vừa phát ra thanh.

      “Chủ nhân! Người cứ y như ma ấy.” Bạch Bạch trừng mắt .

      “Ân. Há há sao thích ta tới à, thế thôi ta về.”

      “Thảo dân tham kiến Quận chúa.” Lưu Tử quỳ gối hành lễ.

      “Bình thân a.”

      “Lưu Tử vừa rồi ngươi thắc mắc trong lòng ta ngươi có thể giải, bây giờ ta có ở đây rồi, ngươi mau .”

      “Phụ thân của thảo dân quả người đệ đệ song sinh. Dung mụ mụ, người đỡ đẻ cho nội tổ mẫu là người tứ cố vô thân, nội tổ mẫu thương tình cho nên giữ bà ấy lại làm việc trong nhà, sau khi Dung mụ mụ qua đời, nữ nhi của Dung mụ là Dung Tú Liên cũng theo nghề này, thế nhưng ba năm về trước Dung Tú Liên đột nhiên mất tích.”

      “Đột nhiên mất tích, thời điểm cũng là ba năm trước?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.

      “Ân. Lúc trước thảo dân từng nghe Dung Tú Liên kể lại, bà ấy Dung mụ trước khi qua đời đem bí mật được giữ kín suốt bốn mươi năm ra. Cái ngày mà nội tổ mẫu hạ sanh cặp song sinh cũng chính là ngày để lại nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng Dung mụ, hai đứa trẻ còn đỏ hỏn được sanh ra, đứa dung mạo tuấn tú, đứa bả vai trái có vết bớt mặt quỷ bẩm sinh. Nội tổ phụ thân là thương nhân, ông rất sợ điều này đem lại tai ương, chính vì vậy sai Dung mụ mụ đem nghiệt chủng kia giết chết. Dung mụ mụ đành lòng cho nên đem đứa bé đó đặt ở trước sân ngôi nhà ở ngoại thành, mặc cho số phận quyết định. Chuyện này cứ thế mà trôi qua, ngoại trừ nội tổ phụ, nội tổ mẫu và Dung mụ ra ai biết, cho đến ngày Dung Tú Liên lại đột ngột ra bí mật mà mẫu thân của bà giấu kín suốt bốn mươi năm. Lúc đó thảo dân nghĩ gì nhiều chỉ là im lặng gì, thế nhưng cho đến bây giờ, khi nghĩ lại hành động của Dung Tú Liên hôm ấy quả rất khác thường.”

      “Lưu Tử, ta e rằng phụ thân tại của ngươi chính là…”

      “Thảo dân có thắc mắc, nếu quả người tại chính là đệ đệ song sinh của phụ thân, vậy tại sao giọng , cử chỉ, những thói quen hằng ngày đều giống nhau như đúc, ngay cả thảo dân cũng nhìn ra bất kỳ sơ hở gì?”

      “Có hai khả năng, là vì là huynh đệ song sinh, có thần giao cách cảm, những thói quen và sở thích vì thế mà trở nên giống nhau, hai là vị đệ đệ kia sớm trà trộn vào trong phủ, ngày ngày thầm quan sát những thói quen, cử chỉ của đối phương, sau đó thầm tiến hành kế hoạch. Tuy nhiên Lưu Khiêm-phụ thân của ngươi từ sống trong nhung lụa mỗi cái nhấc tay đều cho thấy cao quý, còn vị đệ đệ kia theo lời Dung mụ được đặt ở ngôi nhà ở ngoại thành, nếu quả còn sống, như vậy cuộc sống chắc chắn cực khổ, theo lý thể có được những cử chỉ tao nhã như của Lưu Khiêm. Do vậy ta thiên về khả năng thứ hai.”

      “Ý của người là đệ đệ của phụ thân sớm biết được cho nên mới nuôi chí báo thù?”

      “Đúng vậy, đứa trẻ vừa mới được sanh ra lại bị chính cha đẻ của mình sai người giết chết, tất cả những vinh hoa phú quý đều bị người ca ca song sinh hưởng trọn, trong khi bản thân mình lại sống bần cùng, đói khổ, trong lòng chắc chắn là oán hận dứt.” Nhược Lam thở dài .

      “Chủ nhân. Mọi chuyện ràng, người mau mau cứu Lưu tri phủ , sau đó bắt tên đáng chết giả mạo kia .” Bạch Bạch bất bình lên tiếng.

      “Bạch Bạch được nóng vội, chớ bứt mây động rừng.”

      “Quận chúa đúng, tại mọi việc chưa ràng, bằng chứng cụ thể cũng chưa nắm trong tay, chúng ta cần phải có kế hoạch ràng trước khi hành động. Chuyện này chỉ liên quan đến ta mà còn liên quan đến cuộc thi Hương do triều đình tổ chức, mọi chuyện nhất thiến phải cẩn trọng.”

      “Ân. Nô tỳ biết rồi.” Bạch Bạch ỉu xìu .

      “Được rồi, cũng trễ, ta phải trở về, các ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ngày dài.” Nhược Lam xoay lưng về phía bọn họ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài khung cửa, thong thả câu trước khi biến mất trong làn sương mờ ảo.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 59: NHÂN ẢNH. (8-)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Song Nguyệt Lâu.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ và Nhược Lam cùng nhau ăn điểm tâm sáng, bỗng nhiên nó cảm giác được có đôi mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm nó cho nên liền buông đôi đũa trong tay xuống. Lãnh Dạ Thiên Kỳ cũng nhận thấy khác lạ của Nhược Lam, lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cửa, trong chớp mắt đôi đũa trong tay của cũng theo đó mà rơi xuống. Nhược Lam thu lại biểu tình này của trong mắt, sau đó thầm đánh giá lục y nam tử từng bước tiến về phía bàn ăn.

      “Thất ca. Huynh là biết hưởng thụ nha.” Lục y nam tử thanh có phần khiêu khích liếc mắt nhìn Nhược Lam.

      “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, bằng ta móc đôi mắt của ngươi ra.” Nhược Lam lạnh lùng .

      “Ai nha! Thất ca huynh lại đổi khẩu vị rồi sao, lần này lại là nữ nhân hung dữ.”

      “Cửu đệ! được ăn lung tung. Sao đệ lại tới đây?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng hỏi.

      “Hừ, đệ được lệnh phải hộ tống huynh về, tại huynh mà đệ phải đến đây.” Lục y nam tử vừa lại vừa liếc xéo Nhược Lam.

      “Ta phải nữ nhân của , huynh đệ các ngươi đừng ăn bậy bạ, mau trở về Lãnh Dạ Chi Quốc của các ngươi .” Nhược Lam khó chịu vì bị cái tên lạ mặt này nhìn như vậy, thanh bởi thế mà lạnh thêm mấy phần.

      Lời vừa ra, Lãnh Dạ Thiên Kỳ giật mình cái, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên:

      “Làm sao nàng biết ta tới từ Lãnh Dạ Chi Quốc?”

      “Chậc, ngươi để lộ sợ hở gì cả mà là .” Nhược Lam vừa , vừa hất cằm về phía lục y nam tử.

      “Gì chứ, liên quan gì ta?”

      “Cái bông tai ngươi đeo bên tai trái có khắc hình sư tử đỏ, đấy chẳng phải là linh vật của Lãnh Dạ Chi Quốc sao? Hơn nữa chất liệu làm nên loại bông tai này chẳng phải là hồng ngọc chỉ có ở nơi đó? Từ đó cho thấy, các ngươi…” Nhược Lam bất chợt nhớ đến xung quanh tai mắt khôn lường, cho nên đành nuốt lại những gì muốn vào trong.

      Cửu vương gia Lãnh Dạ Thiên Vũ mày kiếm chau lại nồng đượm, quả nghĩ mình lại để lộ ra nhiều sơ hở như thế, nữ nhân này con mắt sắc bén, thoáng cái nhìn ra chân tướng của , xem ra nàng phải là nhân vật tầm thường.

      Nhược Lam bởi vì bị phá đám cho nên vị giác cũng còn nữa, nó tay chống cằm, tay chọt đũa vào chén cơm, trong lúc bực mình chưởng quỹ Song Nguyệt Lâu tới, thầm vào tai nó điều gì đó. Nghe vậy, mâu quang của Nhược Lam khẽ sáng, đôi môi đào khẽ nhếch lên, quay đầu nhìn về phía chưởng quỹ ném cho cái ánh mắt, viên chưởng quỹ kia lập tức rời .

      “Có chuyện gì vậy?” Lãnh DạThiên Kỳ hoài nghi hỏi.

      “Ngươi hỏi làm gì? Còn ngươi, mau đem về .” Nhược Lam chỉ tay về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ, thanh thập phần lạnh giá :

      “Nàng…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ định tiếp gì đó bị nó lườm cho cái, lập tức im lặng dám thêm bất cứ điều gì.

      Lãnh Dạ Thiên Vũ ngồi bên đánh giá, lần đầu tiên nhìn thấy thất ca có biểu tình như thế, trong lòng khỏi thịch tiếng, phải chăng huynh ấy động lòng rồi?

      “Tiểu thư, Chu đô đốc có lời mời.” Viên tiểu nhị tới thông báo

      “Ân.” Dứt lời Nhược Lam đứng dậy xoay lưng tiến ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng Nhược Lam rời , Lãnh Dạ Thiên Kỳ thở dài hơi, sau đó nhíu mày nhìn Lãnh Dạ Thiên Vũ hỏi:

      “Mẫu hậu thế nào rồi?”

      “Hửm bà ấy chết đâu, đợi huynh về mới yên tâm nhắm mắt lận.”

      “Cửu đệ! Sao lại ăn như thế?”

      “Đệ , mặc dù hơi khó nghe nhưng vẫn là .”

      “……”

      “Huynh mau chóng chuẩn bị theo đệ trở về .”

      “……”

      Nửa canh giờ sau tại Song Nguyệt Lâu.

      “Mọi người mau đến nha huyện nhanh lên, ở đó xử án đấy.”

      “Hả, xử ai?”

      “Chu đô đốc thẩm vấn Lưu tri phủ.”

      “A, chúng ta mau thôi.”

      “Thất ca! Chúng ta cũng đến đó xem .”

      “Đệ tự mình .” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lãnh đạm .

      “Hừ, suốt nửa canh giờ qua đệ tìm mọi cách thuyết phục huynh, thế mà huynh hề động tâm, nếu là như vậy, huynh phải có trách nhiệm dẫn đệ chơi, bằng muội phá nương kia, để xem nàng ta trị huynh thế nào.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cười tà mị nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.”

      Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ hắc tuyến nổi đầy mặt, cửu đệ của cư nhiên dám lôi nàng ấy ra dọa, hừ, để rồi coi, mèo nào cắn mỉu nào. Bên trong sóng gió cuồn cuộn là thế, bất quá bên ngoài lại phải nhẫn nhịn:

      “Hảo, chúng ta !”

      Lãnh Dạ Thiên Vũ cực kỳ phấn khởi, trong suốt mười sắu năm làm người của , đây là lần đầu tiên có thể uy hiếp được thất ca, chậc chậc, vị nương kia quả là lợi hại nha.

      Nha huyện trị trấn Phượng Hoàng.

      Người dân bu đông, chật kín bên ngoài công đường, Lưu tri phủ khuôn mặt có gì dị thường, thản nhiên quỳ dưới công đường chờ xét xử. ghế thượng lúc này là Chu Nhiêm uy nghiêm thẩm vấn, bên cạnh nữ nhân thân mặt lam y, phong thái tao nhã bình thản thưởng trà.

      “Thất ca…Kia chẳng phải là…Cái đó…Nàng ta…” Lãnh Dạ Thiên Vũ trừng mắt kinh ngạc nhìn lam y nữ tử ngồi công đường phía xa xa.

      “Nàng ấy là Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều đấy!”

      “…..” Nghe xong câu trả lời này, trong lòng Lãnh Dạ Thiên Vũ lập tức có dự cảm lành, nàng ta cư nhiên lại là Quận chúa. Thất ca trước tới giờ đâu có thích dây dưa với nữ nhân trong hoàng tộc, trừ phi nữ nhân đó có giá trị lợ dụng cao. Thất ca, huynh chắc phải lại tính toán gì chứ?

      “Lưu Khiêm! À , phải gọi ngươi là Lưu Nhâm mới đúng! Ngươi biết tội của mình chưa?” Chu đô đốc lớn tiếng hỏi.

      “Chu đô đốc, ta biết người gì, ta là Lưu Khiêm, phải Lưu Nhâm, người có phải là nhận nhầm người rồi ?”

      “Hảo! Khá khen cho ngươi, kẻ ti tiện lại dám giả mạo bổn quan của triều đình, việc đến nước này mà còn chối cãi, người đâu, đem Dung Tú Liên vào đây.”

      Cái tên Dung Tú Liên vừa được ra, Lưu Nhâm thoáng giật mình nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh y như có chuyện gì. Nhược Lam bên đem biểu tình này của thu vào trong mắt, thủy chung như cũ ngồi uống trà.

      “Dân nữ tham kiến Quận chúa, tham kiến Chu đại nhân.” Dung Tú Liên quỳ gối hành lễ

      “Được rồi, Dung Tú Liên, ngươi hãy ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh, nhìn cho kỹ xem là ai.”

      Dung Tú Liên nghe vậy, vội vã ngẩng đầu, đôi mắt vừa nhìn thấy Chu Nhâm, cả thân hình nàng đột ngột run lẩy bẩy, thanh đầy sợ hãi hướng Chu đô đốc :

      “Bẩm đại nhân, cho dù dân nữ có hóa thành tro cũng quyết quên đôi mắt này, ba năm về trước, là chính sai người ám sát nô tỳ, năm đó nô tỳ cảm thấy Lưu tri phủ rất khác lạ, trong lòng liền nảy sinh nghi vấn mới tìm đủ mọi cách để chứng thực, quả nhiên ta phải là Lưu tri phủ, mà là đệ đệ song sinh của ngài ấy Lưu Nhâm.”

      “Dung Tú Liên, ngươi bậy!” Lưu Nhâm đôi mắt đầy lửa hận nhìn chằm chằm vào nàng ta, gằn từng chữ.

      to gan! Bổn quan còn chưa lên tiếng, ai cho phép ngươi nhảy vào, người đâu, kéo ra. Dung Tú Liên, ngươi hãy tiếp tục .”

      “Bẩm đại nhân, vì để chứng thực thân phận của Lưu tri phủ, dân nữ lén rình ngài tắm rửa, lúc đó dân nữ núp sau tấm bình phong nhìn thấy ràng, vai trái của Lưu tri phủ có vết bớt hình mặt quỷ, dân nữ khi đó vô cùng hoảng sợ bởi mẫu thân của dân nữ trước đây chính là bà mụ đỡ đẻ cho mẫu thân của Lưu tri phủ, trước khi bà qua đời đem bí mật của bốn mươi năm về trc kể lại cho dân nữ. Bà rằng, bốn mươi năm trước, Lưu phu nhân hạ sanh cặp song sinh, người ca ca khuôn mặt tuấn tú, người đệ đệ vai trái lại có cái bớt mặt quỷ, Lưu lão gia lúc đó là thương nhân, ông ấy cho rằng đấy là điềm xui cho nên sai Dung mụ tức mẫu thân của dân nữ đem giết đứa bé đó . Mẫu thân của dân nữ tấm lòng thiện lương, đành lòng hại chết đứa bé cho nên đặt nó trước của tiều phu ở ngoại thành. Kể từ đó trở , ai còn biết tung tích của đứa bé xấu số đó nữa. việc tưởng chừng cứ như thế mà trôi qua, cho đến ngày của ba năm về trước, Lưu tri phủ giả mạo sai người ám sát dân nữ, lúc đó dân nữ cố gắng chạy thoát đến thung lũng hoang vu nhưng vẫn thể thoát khỏi tay sát thủ. Vết sẹo mặt dân nữ chính là do tên sát thủ năm xưa tạo nên, may thay có vị thần y ngang qua mang dân nữ cứu sống, bằng dân nữ thể ở đây tố cáo tội ác của .” Dung Tú Liên đôi mắt đầy căm phẫn chỉ tay về phía Lưu Nhâm.

      “Haha, Dung Tú Liên, ngươi đừng vu khống, vai trái của ta có cái bớt nào cả.” Dứt lời, Lưu Nhâm đưa tay kéo y phục của mình để lộ bả vai trái.

      Dung Tú Liên mặt mày trắng bệch, thanh run rẩy :

      “Sao có thể chứ, sao lại có, ràng là…”

      Mọi người công đường sửng sốt nên lời, Chu đô đốc cũng hoài nghi nhìn về phía Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam liền mỉm cười sau đó nhàn nhạt :

      cái bớt có thể được xóa tuy nhiên để lại sẹo, thế nhưng vai trai của Lưu đại nhân lại hề có vết sẹo nào, như vậy chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người quỳ gối tại công đường chính là Lưu Khiêm-Lưu tri phủ…”

      Nhược Lam còn chưa hết câu liền bị Lưu Nhâm chặn họng:

      “Đó là điều đương nhiên. Vi thần chính là Lưu Khiêm.”

      Khẽ nhíu mi, Nhược Lam ném cả tách trà nóng vào mặt Lưu Nhâm, thanh bởi vì tức giận mà trở nên thâm trầm:

      to gan, chỉ là tri phủ mà dám chặn lời của bổn Quận chúa, ta hiểu, trước khi làm quan ngươi có học qua quy củ hay ?”

      Dứt lời, Lưu Nhâm mặt mày tái mét, vội vã quỳ gối dập đầu :

      “Là vi thần biết quy cũ, mong Quận chúa bỏ qua.”

      Nhược Lam liếc mắt nhìn Lưu Nhâm cái sau đó tiếp tục :

      “Vừa nãy chỉ là trường hợp thứ nhất. Còn lại trường hợp thứ hai, ngươi chính là Lưu Nhâm, đệ đệ song sinh của Lưu Khiêm, sở dĩ vai trái của ngươi có vết bớt là bởi vì ngươi dùng thuật dịch dung che giấu nó .”

      Nghe đến đây, Lưu Nhâm thần sắc vẫn vô cùng bình thản, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nhược Lam :

      “Bẩm Quận chúa, mong người suy xét cho kỹ, vi thần biết người gì.”

      “Vậy sao? Người đâu, cho mời Thu Diệp, cơ thiếp của Lưu Khiêm vào đây!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :