1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 49 ĐÂU LÀ CHÂN TÌNH, ĐÂU LÀ TRI KỶ. (3)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Ưm.”

      “Muội tỉnh?”

      “Đại ca. Sao huynh lại ở đây? Ơ ủa? Đây là phòng muội mà.”

      “Lúc nãy muội ngủ quên bên cạnh thất đệ.”

      “Ân. Muội hơi mệt, huynh ấy thế nào rồi?” Nhược Lam ngồi dậy, nhíu mày hỏi.

      đỡ hơn rất nhiều rồi.”

      Quan sát biểu tình khuôn mặt Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam bật cười vu vơ.

      “YY gả đâu.”

      “…..”

      “Lưu đại gia kia là do muội thuê đến chọc tức thất ca thôi, cũng là để huynh ấy hiểu tình cảm của chính mình. Hơn nữa thông qua muội cũng lấy được khế ước bán thân của YY rồi.” Vừa Nhược Lam vừa lôi trong ống tay áo ra tờ giấy phất phơ trước mặt Mộ Dung Phi Tuyết.

      “…..”

      “Hừm. chuyện với huynh chán quá, thôi huynh về phòng .” Nhược Lam cau có .

      “Ân. Muội nghỉ ngơi .” Dứt lời Mộ Dung Phi Tuyết tiêu sái rời .

      chuyện với rất chi là bực bội nha, lúc cần lại , lúc cần lại mở miệng chen vào, ghét ghê nha. Con lạy nguyệt lão, mau mau se duyên cho , chứ cứ để thế này có ngày con chết vì phát điên lên mất. AAAAAAAAA, Nhược Lam trong lòng gào thét thôi.

      Sáng ngày hôm sau.

      “YY. Đừng rời xa ta.” Trong cơn mơ Mạc Tuyết Phong đau lòng gọi tên nàng, hai giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. Bạch YY thở dài vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của , :

      “Có trước đây là chàng phụ ta? Quận chúa với ta như vậy, người chắc là gạt ta, nếu là như vậy, tại sao bây giờ lại thay đổi, vì ta mà hủy hoại bản thân mình. Ta nhớ chàng là ai, cũng biết cảm giác trước đây của ta dành cho chàng là gì, ta chỉ biết lúc này, con tim ta thổn thức vì chàng, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta nguyện ý đời đời ở cạnh chàng, cầu địa vị cao sang chỉ cầu cùng chàng làm tri kỷ.”

      “Chậc chậc, tình cảm quá nha.” Nhược Lam thân tử y tựa người vào cửa, híp mắt nhìn cảnh tượn trước mặt.

      “YY tham kiến cửu tiểu thư.” Bạch YY xấu hổ cúi đầu, thanh ngượng ngùng vang lên.

      “Miễn lễ, hắc hắc mới sáng sớm được xem màn trình diễn đặc sắc rồi.”

      “Cửu tiểu thư, người lại trêu ta.”

      “Tình trạng của thất ca qua cơn nguy hiểm, lẽ ra sớm tỉnh.”

      “Vậy sao đến giờ chàng chưa tỉnh, có phải hay có vấn đề gì?” Bạch YY vội vàng hỏi.

      “Nhưng vì huynh ấy muốn tỉnh lại, đúng hơn là muốn trốn tránh , muốn nhìn thấy cái cảnh người mình trở thành tân nương của kẻ khác. Cho nên…” Nhược Lam tiếu tựa phi tiếu nhìn chằm chằm Bạch YY.

      “A, ta…Lưu đại gia…”

      “Ngươi yên tâm, Lưu đại gia là do ta sai khiến, khế ước chuộc thân của ngươi ta giao cho đại ca rồi, huynh ấy giữ giùm ngươi. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là chăm sóc cho đến khi huynh ấy tỉnh lại.”

      “Ân.” Bạch YY gật đầu đáp ứng nhưng rồi nàng cảm thấy có điều gì đó đúng, đầu lại ngẩng lên nhìn:

      “ Hôm nay ngữ khí của người rất lạ.”

      Nhược Lam hơi hơi khựng lại chút, nhưng chỉ là thoáng qua trong đáy mắt, sau đó mỉm cười ôn nhu :

      “Ta ở Dương Châu cũng lâu rồi, cũng đến lúc nên rời .”

      ? Người trở về kinh thành?”

      . Ta chưa muốn về. Trạm dừng chân kế tiếp của ta có lẽ là Phượng Hoàng, Hồ Nam.”

      “Ân. Người phải bảo trọng.” Bạch YY mỉm cười nhìn Nhược Lam. Nàng rất biết ơn cửu tiểu thư, nếu như có nàng ấy hết lòng giúp đỡ e rằng duyên phận giữa nàng và Mạc Tuyết Phong đứt đoạn từ đây.

      “YY nhớ kỹ, quý trọng chân tình, quyết đừng buông tay.” Lời vừa dứt Nhược Lam liền xoay người rời .

      Nơi ở của Trương Bình.

      “Thảo dân tham kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc kim an.”

      “Bình thân.”

      “Tạ Quận chúa.”

      Sau khi Trương Bình đứng lên, Nhược Lam khỏi chau mày, thấp giọng :

      “Chú ý thân thể, kì thi sắp tới đừng bỏ lỡ cơ hội.”

      “Đa tạ Quận chúa nhắc nhở, thảo dân…” Trương Bình còn chưa hết câu cơn ho ập đến cắt đứt lời của .

      Nhược Lam thở dài hơi, lo lắng :

      “Ngươi và Hạo Nguyệt Chi coi như kiếp này có duyên nhưng có phận, đành phải hẹn lại kiếp sau. Tin rằng nếu Hạo Nguyệt Chi biết được ngươi tại ra nông nổi này cũng rất đau lòng. Nếu muốn vì mình cũng nên nghĩ cho nàng ấy. Ngay ngày hôm nay hãy dọn tới Vô Ảnh Sơn Trang .”

      Nghe Nhược Lam vậy, thân hình gầy yếu của Trương Bình khẽ rung lên, lập tức quỳ gối :

      “Quận chúa, thảo dân sao có thể…”

      Lời còn chưa có hết bị Nhược Lam nhanh chóng cắt đứt:

      “Ngươi cả đời này thú thê. Có phải hay ? Nếu như vậy, con đường tại mà ngươi phải chính là cống hiến sức mình cho quốc gia. Chữ hiếu ngươi thể làm trọn, vậy chữ trung nhất định phải hoàn thành. Với tình trạng bây giờ của ngươi e rằng chưa tới kì thi ngươi chết rồi. Vô Ảnh Sơn Trang là hậu thuẫn tốt nhất của ngươi, đừng bướng bỉnh nữa.”

      Trương Bình lời nào, vẫn tiếp tục quỳ mặt đất. Rất lâu sau đó, mới ngẩng đầu lên, nhàng buông câu:

      “Thảo dân hiểu.”

      Lúc Trương Bình ra câu này, Nhược Lam chắc chắn nhìn thấy trong đôi mắt mảnh bi thương. E rằng khắp thế gian này, có ai si tình bằng .

      Sau khi sắp xếp chu đáo cho Trương Bình, Nhược Lam thân cưỡi thiên lý mã Phi Vũ thong dong tiến tới Hồ Nam, được nửa đường Phi Vũ bỗng nhiên đứng lại chịu tiếp. Nhược Lam nhíu mày khẽ nhắm mắt lại, thanh băng lãng vang lên:

      biết các vị đây muốn gì ở nương như ta?”

      Lời vừa dứt, năm nhân ảnh lập tức xuất trước mặt Nhược Lam, liếc mắt cái liền biết bọn họ là sát thủ. Nhược Lam thở dài hơi, trong lòng thầm ai oán. Ta nhớ ta ăn ở tốt lắm mà, có chọc vào ai đâu, sao tự nhiên lại sát thủ đến chặn đường thế này, chơi mà cũng được yên!

      “Quận chúa điện hạ, chủ nhân của chúng ta có lời mời, thỉnh người theo chúng ta.”

      “Nếu ta sao?”

      “Vậy chúng ta đành đắc tội.”

      “Hừm! Được rồi, cần phải tuyệt tình như thế chứ, ta là được mà.” Nhược Lam cười hướng bọ , thanh có vài phần nhún nhường.

      “Mời người bịt mắt lại.”

      “Oạch, lại còn thế nữa.” Nhược Lam cằn nhằn, cầm lấy mảnh vài đen bịt lên mắt, môi đào khẽ nhếch, rốt cuộc là kẻ nào to gan dám mời nó.

      Hai khắc sau.

      Nhược Lam cảm nhận được có người tiến đến, người nãy võ công rất thâm hậu, bước chân nhàng thanh thoát, rất có khả năng là chủ tử của năm người kia.

      “Tháo khăn bịt mặt cho nàng ta.”

      “Ân.”

      Sau khi vứt được cái miếng khăn chết tiệt kia ra, Nhược Lam thở dài hơi, vội vàng mở mắt ra. Đập vào mắt Nhược Lam lúc này là nam tử thân mặc huỳnh y, mái tóc đen dài bổng bềnh đến sống lưng, đôi mắt màu đen lạnh lùng đến tàn nhẫn, sống mũi cao, đôi môi mỏng xinh đẹp, chậc chậc, lại là soái ca. Vì mải mê thưởng thức vẻ đẹp cho nên Nhược Lam quên mất việc mình bị bắt cóc, nó lập tức nhảy đến trước mặt huỳnh y nam tử kia, bàn tay thon dài vươn ra sờ sờ tóc . Mọi người ở đó há hốc miệng nhìn, từ trước tới giờ có nữ nhân nào dám vô lễ với cung chủ như vậy, nàng ta những sợ ngược lại còn chạy đến ăn đậu hủ của cung chủ. Thôi rồi, chúng ta chuẩn bị nhặt xác nàng ta , haizz nương xinh đẹp như thế mà lại…

      Sau hồi đánh giá, Nhược Lam liền đưa ra kết luận:

      “Tóc đen, thẳng, sợi tóc bóng mượt cho thấy chủ nhân của nó phải là người có cơ thể săn chắc, nhiều protein. Tuy nhiên ngoài yếu tố tự nhiên chắc phải có bí quyết nào đó, tóc mới được thế này. Ê, cho hỏi, ngươi dùng dược liệu gì vậy?” Nhược Lam chớp đôi mắt to tròn nhìn huỳnh y nam tử .

      “…..” Huỳnh y nam tử khuôn mặt băng sương gì, bàn tay to lớn vận lực đánh về phía Nhược Lam. Khẽ nhíu mày, Nhược Lam tung người lên trung lùi về sau thước, nam nhân kia chỉ dừng lại ở đó, thanh kiếm bên hông của tỏa sáng, luồng hàn khí nhanh chóng lao về phía nó. Lần này Nhược Lam tránh nữa mà ngược lại đứng yên chỗ. khí xung quanh yên lặng như tờ, yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy tiếng thở của người khác. Khi mũi kiếm của tiến tới gần, Nhược Lam vung tay lên, luồng ánh sáng màu tím bao bọc lấy nó, chặn đứng mũi kiếm lại. Liếc mắt nhìn về hồ nước bên cạnh, Nhược Lam nhếch miệng cười, thiên nhiên vẫn là thứ tốt nhất.

      Ống tay áo khẽ vung ra, dải lụa màu tím cũng theo đó xuất tiến đến gần hồ nước, mặt nước phẳng lặng bởi vì tiếp xúc đột ngột của dải lụa cho nên lập tức gợn lên những bọt nước lăn tăn. Xoay người thành vòng tròn, Nhược Lam vung tay điều khiển dải lụa, cơ thể mỏng manh yểu điệu xoay vòng, cánh tay tinh tế khẽ uốn lượn, dải lụa trong tay lay động cùng với những bọt nước kết thành khối. Nhanh như chớp, dải lụa phóng đến thanh kiếm của huỳnh y nam tử, con ngươi màu đen của thoáng lên tia ngạc nhiên, thu kiếm trở về trong tay, huỳnh y nam tử nghiêng người tránh né. Sau đó dùng kiếm chặt đứt dải lụa, tuy nhiên lưỡi kiếm vừa mới chạm vào lập tức bị dải lụa xiết chặt lấy, hai bên cùng dằn co hồi lâu.

      Khẽ mỉm cười, Nhược Lam buông giải lụa ra, huỳnh y nam tử vận lực tự nhiên đối phương lại thả ra, mất đà, bị đẩy lùi ra sau mấy bước.

      Tên này ngoan cố ghê nha, mình có làm gì đắc tội với đâu, vô duyên vô cớ động thủ với người ta. Nhược Lam trong vô thức đem chú ý đặt lên thanh kiếm được treo tường, kia chẳng phải là Thủy Vu kiếm ư? Mẫu thân bảo năm xưa mẫu thân cùng nó tung hoàng thiên hạ, nhưng vì phải trở lại đại, mẫu thân đành phải để nó ở lại chờ chủ nhân mới của nó xuất .

      Ủa, mà sao Thủy Vu ở chỗ này? Éc! Đây chắc phải Thiên Di Cung đấy chứ? Ccái tên mặc nguyên bộ đồ vàng chói lọi kia là cung chủ? trong lúc mãi mê suy nghĩ, Nhược Lam hay biết rằng huỳnh y nam tử cũng nhướng mày quan sát biểu của nó. Nhược Lam lấy ra thanh chủy thủ ở bên hông sau đó rạch đường tay mình, máu tươi lập tức chảy ra, huỳnh y nam tử mở to mắt nhìn nó, mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên kém, nhìn máu tươi ứa ra từ tay, nó ngẩng đầu nhìn Thủy Vu kiếm :

      “Ta là Phi Yến Nhược Lam, hôm nay ta dùng máu của chính mình đề tế linh hồn của ngươi, Thủy Vu kiếm nếu ngươi công nhận ta là chủ nhân của ngươi hãy lập tức nguyên hình.”

      Lời vừa dứt mọi người lập tức cả kinh, Phi Yến…Phi Yến Nhược Lam? Đây chẳng phải là cùng họ với cung chủ đời trước ư? nương ta là ai? Riêng huỳnh y nam tử và năm hắc y nhân ban nãy đòi bắt cóc nó là mấy ngạc nhiên khi nghe nó vậy, dù sao bọn họ cũng biết trong giang hồ xuất người tên là Phi Yến Nhược Lam, cung chủ sớm muốn chứng thực thân phận của nương ta nhưng lúc ở Dương Châu nàng ta được Vô Ảnh Sơn Trang bảo vệ, bọn họ thể đắc tội, mãi cho đến khi nàng ta rời , họ mới có cơ hội bắt về.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 50: ĐÓA HOA HỒNG BIẾT CẮN.

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Lời vừa dứt, Thủy Vu kiếm lóe sáng rung lên bần bật, sau đó tự mình thoát ra khỏi bao kiếm, lượn vòng quanh Nhược Lam. Hài lòng với kết quả này, Nhược Lam vươn tay chụp lấy, Thủy Vu kiếm nằm trọn trong tay . Mọi người kinh hỉ dứt, nó liếc nhìn về phía huỳnh y nam tử với cái nhìn đầy thách thức, tiếp đó lôi bên hông ra miếng bạch phù có khắc hai chữ Thiên Di , lập tức tứ phía xôn xao:

      “Kia chẳng phải bạch phủ chỉ có cung chủ mới có sao?”

      “Nghe miếng bạch phủ này mất tích cùng với cung chủ đời trước rồi.”

      “Lẽ nào, nương kia…”

      Lúc này huỳnh y nam tử tiến về phía Nhược Lam. Thấy vậy, nó khẽ nhíu mi, lùi lại mấy bước nhìn đầy nghi ngờ. Tuy nhiên trái với dự đoán của nó, bỗng nhiên quỳ gối, thanh lạnh lùng :

      “Tại hạ Diệp Hàn, vừa rồi đắc tội, kính mong cung chủ bỏ qua.”

      “Hừm! Ta đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại hạ thù với ta?”

      “Ta chỉ là muốn chứng minh thân phận của người, nay ràng, ngôi vị cung chủ này mong người tiếp nhận.”

      “Chậc, ai bảo với ngươi ta muốn làm cung chủ, chẳng qua bị ngươi dồn ép quá cho nên mới phải lấy bạch phù ra.” Nhược Lam chống nạnh .

      “Nhưng…”

      “Nhưng cái gì mà nhưng, ngươi làm cung chủ chắc cũng lâu rồi, tổ chức này ngươi hiểu hơn ta, những người kia phải cùng ngươi vào sinh ra tử sao? Ngươi nghĩ bọn họ phục tùng ta ư? Ta mà lên ngôi cung chủ khéo có người hài lòng đòi lật đổ ta.” Nhược Lam nhếch miệng lười biếng liếc về phía thuộc hạ của Diệp Hàn. Bọn họ như cảm nhận được ánh mắt của nó, lập tức cúi đầu dám

      “……”

      Thấy im lặng gì, Nhược Lam bĩu môi tiếp:

      “Thân phận cũng chứng minh xong, ta được chưa?”

      “Người muốn đâu?”

      “Hỏi hay ghê, ta từ Dương Châu tới đây ngoại trừ việc du ngoạn ra còn gì để làm nữa đâu.”

      “….”

      “Đứng dậy , quỳ mãi thấy đầu gối đau à?”

      kịp để cho Diệp Hàn trả lời, Nhược Lam xoay người cầm Thủy Vu kiếm hướng ra ngoài, Dịệp Hàn ngạc nhiên đứng dậy hỏi:

      “Sao người biết lối ra ở đó!”

      “Vớ vẩn! Ngươi nghĩ cho người bịt mắt ta lại ta biết đường chắc, cái cung này á, ta thuộc lòng đường từ khi ta ba tuổi cơ, mẫu thân ngày nào cũng bắt ta học, đến nỗi trong mơ cũng thấy.” Nhược Lam quay đầu lại, vẫn cứ hướng lối mà ra.

      “Ồ!” Cả đám thuộc hạ Thiên Di cung thốt lên đầy tán thưởng, chỉ có Diệp Hàn là gì, lặng lẽ nhìn bóng lưng rời của Nhược Lam.

      Vừa ra khỏi cung nó nổi điên hét lớn:

      “PHI VŨ!”

      Phi Vũ nhanh như gió xuất , nó hí lên vài tiếng, chạy tới cọ cọ cái đầu vào tay Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam bật cười, thanh ôn nhu :

      “Ngoan, ta sao hết.” Phi Phi đói bụng ?

      Lời vừa ra, Phi Vũ hai mắt tỏa sáng, hất đầu nhìn về phía bụi dâu phía xa, nhìn vườn dâu đỏ tươi vơi nửa Nhược lập tức hiểu ngay vấn đề:

      “Có ngọt ?”

      Phi Vũ mãnh liệt gật đầu trả lời.

      “Há há, mi là biết hưởng thụ nha, vườn dâu này chắc chắc là của Thiên Di cung, hừ, ta ăn sạch cho bỏ ghét.” Phi Vũ nghe vậy, tròn mắt nhìn Nhược Lam. Nhìn thấy hành động của Phi Vũ, Nhược chu miệng bất bình :

      “Nếu mà ăn hết bỏ vào bao đem về cho ngươi ăn là được mà, hơn nữa vườn dâu này là mẫu thân trước kia đem hạt giống từ thời đại đem về trồng. Theo lí mà , nó là của ta, là của ta dĩ nhiên ta có quyền.”

      “Hí hí!” Phi Vũ vui mừng hí lên.

      Ba khắc sau.

      Vườn dâu đỏ mọng giờ đây còn nữa, đổi lại là màu xanh ngút ngàn của lá, Nhược Lam quay đầu hài lòng gật gù, lưng Phi Vũ là bao tải chưa đầy dâu tây, ước chừng cũng phải 5kg. Sau khi leo lên lưng ngựa, Nhược Lam ung dung vừa vừa hát ngắm phong cảnh Hồ Nam.

      “Cung chủ, nàng ấy hái hết dâu của chúng ta rồi.” hắc y nhân đôi mắt ngấn lệ hướng Diệp Hàn .

      “Ân! Chung quy cũng là của nàng, cứ để nàng hái.” Diệp Hàn gật đầu trả lời.

      Bởi vì Thiên Di Cung là tổ chức sát thủ hoạt động bí mật cho nên địa bàn nằm ở ngoại ô cũng có gì là lạ, vất vả hồi vẫn chưa tới được thành. Thôi kệ, kiếm chỗ nào nghỉ chút . Nghĩ vậy, Nhược Lam xuống ngựa, bộ về phía hồ sen gần đó.

      “Oa! Phi Phi nhìn nè, nước ở đây trong ghê, mi mau uống .” Nhược Lam cao hứng .

      Phi vũ nghe lời, lập tức tiến lên uống vài ngụm nước sau đó tiến về phía bãi cỏ gần đó tung tăng gặm. Từ Nhược Lam rất thích hoa sen, mùi thơm của sen nồng nàn như những loài hoa khác, chúng rất nhàng và tinh khiết. Khẽ lướt mũi hài bay đến đứng lá sen, nó nắm mắt lại thả mình hòa cùng khí thanh tịnh. Bỗng nhiên mày liễu nhíu chặt, mắt phượng mở to, Nhược Lam nghe có tiếng đánh nhau ở đâu đây. là kẻ nào lại phá đám hưởng thụ của nó vậy? Mà cũng kỳ lạ nha, hễ nó đâu ra ngoài thành là y chang có kẻ đánh nhau, lần trước gặp Mộ Dung Phi Tuyết cũng ở ngoài thành còn gì. Lắc đầu cái, mũi hài đạp lên lá sen, nó dùng khinh công bay về phía phát ra thanh.

      Đến nơi, Nhược Lam nhìn thấy hai nam nhân thân mặc hắc y giao đấu với đám người ở gần đó.

      Phóng tầm mắt ra xa, Nhược Lam thấy nữ nhân thân mặc bạch y, vai trái điểm xuyết đóa hồng màu tím rất tinh xảo, tà áo trắng tinh được tô điểm bởi cành hoa lê màu lam rơi rơi.

      Nhược Lam nhíu mày quan sát lâu, y phục là loại tơ lụa thượng hạng, đường may tinh tế, kiểu dáng độc đáo, chắc chắc là được thợ thêu bật nhất làm ra. Hơn nữa nương này những ngũ quan sắc sảo mà khí chất cũng rất đặc biệt. Có nhũng người ngay từ khi mới sinh ta mang trong mình loại khí thế bức người, người đó nếu phải là bậc đến vương cũng là công tôn quý tộc. người nương kia có loại khí thế đặc thù như thế. Môi đào khẽ nhếch, Nhược Lam tiêu sái tiến về phía nữ tử kia.

      “Hai người kia là thuộc hạ của nương hả? Nhìn ẻo lả thế kia ngờ cũng giỏi ghê.”

      Lời vừa dứt, bạch y nữ tử đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất, hai nam nhân kia mặc dù đánh nhau nhưng vẫn nghe thấy lời Nhược Lam . Bọn họ lập tức quay đầu ném cho nó cái nhìn cảnh cáo.

      Thấy vậy, Nhược Lam nhăn mũi, lè lưỡi ra lêu lêu bọn họ. Nộ khí nổi lên, hai nam nhân kia điên tiết trút giận lên đám người cả gan dám trêu ghẹo chủ nhân của bọn họ.

      nương, ngươi tên gì vậy?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn bạch y nương trước mặt.

      Khẽ mỉm cười, bạch y nữ tử ôn nhu đáp:

      “Nguyệt Lam là tên ta.”

      “Oa oa, ngươi có cùng tên với ta nha, khác có chữ thôi à. Ta tên Nhược Lam. Hân hạnh được làm quen.” Nhược Lam tươi cười hớn hở trả lời.

      “Ân.” Nguyệt Lam cũng mỉm cười gật đầu đáp trả.

      Chậc chậc, sao đâu cũng gặp toàn người kiệm lời thế này, Mộ Dung Phi Tuyết đủ chết rồi giờ lại thêm Nguyệt Lam nữa chứ. Hức hức, trong lúc thầm oán than, mắt nó bỗng nhiên sáng rực lên, cái bông hồng này ngộ ghê nha, sao hồi nãy mình thấy bông hồng hơi dịch chuyển sang chỗ khác nhỉ? Hay là do mình hoa mắt? đúng, ràng là có di chuyển mà. Nhược Lam trừng mắt nhìn chằm chằm cái bông hồng vai Nguyệt Lam, ban đầu bông hồng tím vẫn như cũ thay đổi gì, thế nhưng chưa tới nửa khắc sau, bông hồng tím từ vai trái của Nguyệt Lam rơi xuống trước ngực nàng ta. Thấy vậy Nhược Lam tiện tay nhặt lên, sẵn tiện đánh giá chút. Ua ủa, quái lạ! Bông hồng này sao lại có mấy cái chân nho vậy kìa, còn có hai cái đốm tròn như hai con mắt nữa chứ. Tò mò, Nhược đưa tay còn lại lên sờ, vừa mới đặt tay lên hai cái đốm tròn ấy, bông hồng bỗng nhiên xù lông lên, biến thành con nhện màu tím, ngọ nguậy tay nó. Nó mở to hai mắt, há hốc miệng nhìn sinh vật bẻ trong tay mình hét lên tiếng:

      “Á! Đau quá. Óa óa ta bị nhện cắn. Nguyệt Lam con nhện này cắn ta.” Nhược Lam nước mắt lưng tròng cầu cứu Nguyệt Lam.

      “Nó tên là Ảnh Nguyệt, sủng vật của ta, nó ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm, vừa rồi nương nhìn nó như vậy, nó cắn mới lạ.” Nguyệt Lam tiếu như phi tiếu nhìn Nhược Lam trả lời. Tuy nhiên nếu để ý kĩ, trong đôi mắt của nàng ta có vài tia dị sắc nhưng được che giấu rất kĩ.

      “Hức hức, sao sớm với ta, ta tưởng nó là bông hồng nên mới nhìn.”

      “Tại vì nương có hỏi ta.” Nguyệt Lam thẳng thắn trả lời.

      “Óa.” Nhược Lam ấm ức nuốt cục tức vào trong, sau đó ngẩng đầu nhìn hai nam nhân từng bước về phía nó.

      “Chủ nhân! xử lý xong.”

      Nhược Lam nhíu mày nhìn đống xác chết nằm la liệt ở đằng kia, sau đó mâu quang khẽ ánh lên tia cười, dịu dàng :

      “Các ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? có thê tử chưa? Có cần ta giới thiệu cho vài người ?”

      Lời vừa dứt, bọn họ hai mặt nhìn nhau thốt nên lời, đây là làn đầu tiên bọn họ gặp nữ nhân biết xấu hổ như vậy.

      “Người bên trái là Thiên, người bên phải là Phong, hai mươi ba tuổi, chưa có thê tử.”

      “Há há, thế được rồi, để ta làm bà mai cho hai ngươi.”

      “Ai khiến ngươi quản!” Thiên và Phong đồng thanh hét lên..

      được vô lễ.” Nguyệt Lam lạnh giọng hướng bọn họ .

      “Chủ nhân!” Thiên và Phong kinh ngạc thôi, chủ nhân trước đây chưa từng chuyện với người lạ, tại sao bây giờ lại chủ động chuyện với nàng ta, hơn nữa còn vì nàng ta mà nhắc nhở họ, sao có thể chứ?

      Thiên khẽ nhíu mày nhìn Ảnh nhi, sủng vật của chủ nhân nằm tay nàng ta, mâu quang phức tạp nhìn nó đánh giá. Phong như vậy, khi nhìn thấy Ảnh nhi nằm tay nó, hắc tuyến mặt nổi lên, gằn giọng quát:

      “Ngươi dám sàm sỡ Ảnh Nhi!”

      vừa dứt lời, Nhược Lam á khẩu được gì:

      “Ảnh nhi, ta sàm sỡ ngươi kìa, mau cắn nàng ta , cho nàng ta chết vì bị trúng độc há há.” Phong hét lớn, tay chỉ về phía nó.

      “Xùy, sàm sỡ á? Nó là con cái mà, ta có phải là đoạn tụ đâu. Vớ vẩn! Ta vừa mới bị cắn rồi, khỏi cần ngươi nhắc.” Nhược Lam bĩu môi lườm cái.

      “Cái gì?” Cả Thiên và Phong cùng kinh ngạc, đồng thanh thốt lên.

      “Chậc, ngươi nghĩ nó giết được ta chắc, máu ta là bách độc bất xâm nhá!”

      “…..” Thiên và Phong mở to mắt nhìn nổi câu nào.

      “Nguyệt Lam, nương kiếm đâu ra hai huynh đệ song sinh này vậy. Biểu tình của hai người này vui ghê, khi buồn đem bọ họ ra chọc chắc là vui lắm nè.”

      “Ân.” Nguyệt Lam khóe miệng hơi cong lên, giọng đáp.

      “Chủ nhân!” Thiên hơi nhíu mày nhìn Nguyệt Lam.

      “Thiên! Ngươi nhìn cái gì, nhìn thẳng vào chủ nhân là vô lễ đấy.” Nhược Lam cười cười trêu Thiên.

      “Sao nương biết ta là Thiên?”

      “Chậc, sao lại ? Chẳng nhẽ lại là Phong?”

      “Nhưng hai chúng ta là huynh đệ song sinh. Với lại vừa rồi chúng ta mới đổi chỗ cho nhau.” Phong chen vào.

      “Thế sao? Hai người các ngươi mỗi người tính, hơn nữa khí người các ngươi khác nhau, nhìn cái biết liền, có cần ngạc nhiên thế ?”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 52: NHÂN ẢNH. (1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Hí hí hí hí hí hí hí.

      trong lúc cao hứng nhìn sắc mặt biến hóa đa dạng của Thiên Kỳ bỗng nhiên tiếng ngựa hí lên, Nhược Lam giật mình nhớ sực ra Phi Vũ. Vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên là tiếng hí của nó. Nhược Lam thở dài hơi, tính nhảy xuống lại bị vòng tay rắn chắc giữ lại:

      “Ngươi định làm gì?”

      thấy hay sao mà hỏi, tất nhiên là nhảy xuống dưới rồi.”

      Nghe thấy câu trả lời của Nhược Lam, Thiên Kỳ thần sắc ngưng trọng, trầm giọng :

      được nhảy, đây là lầu ba đấy!”

      sao? Ba hay bốn có gì quan trọng, ngươi phiền quá.” Lời vừa dứt, Nhược Lam hất tay ra, phi thân xuống dưới.

      Hành động này của Nhược Lam khiến sửng sốt thôi, nàng như thế mà lại có võ công?

      Ở bên dưới, Phi Vũ nước mắt nước mũi tèm nhem cạ cạ lên người Nhược Lam, hàm ý rằng sao lại nỡ bỏ nó ở đó mình. Khóe miệng giật giật, Nhược Lam ôn nhu :

      “Xin lỗi! Ta lai vô cớ ngất xỉu, may có người mang ta về đây, nếu …”

      “Hí hí hí.”

      “Ta sao, đừng lo, đói ? Ta lấy dâu cho ngươi ăn.”

      Phi Vũ mãnh liệt gật đầu, tiếp đó Nhược Lam lôi bao tải dâu hái được ở Thiên Di Cung mang xuống cho nó ăn. Chậc chậc, ta là ta me cái vườn dâu đó rồi nhá, há há lần sau có dịp ta thề ta quay lại vặt hết vườn dâu của tên Diệp Hàn đáng ghét kia.

      Sáng ngày hôm sau.

      “Chủ tử. Nàng ta là ai vậy?” Vương Tinh, cận vệ thân tín của Thiên Kỳ lên tiếng hỏi.

      biết! Ta nhặt được ở ngoại thành đấy.”

      Lời vừa dứt, tách trà bỗng nhiên xuất bay về phía .

      “Ta có phải là đồ vật đâu mà ngươi dùng từ nhặt.” Nhược Lam ngồi ở bàn kế bên nghe vậy, nộ khí nổi lên, thuận tay nó cầm luôn tách trà ném về phía

      Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Nhược Lam cái, sau đó im lặng gì.

      Vương Tinh mâu quang lóe lên vài tia kỳ dị, chủ tử của xưa nay nổi tiếng phong lưu, nương a, người là tội nghiệp, dính vào ai dính, lại dính vào chủ nhân của ta.

      “Ta và có quan hệ, ngươi nên lo lắng làm gì a, ta tranh giành với ngươi.” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Tinh.

      Vương Tinh nhàn nhã uống trà bị câu của Nhược Lam làm cho ho sặc sụa. “ nương, ta và chủ tử …”

      “Ai, cần ngại, ta để ý đâu. Tiểu nhị a, mau mang cho ta tách trà khác .” Nhược Lam tiếu tựa phi tiếu liếc Vương Tinh cái, sau đó hướng ra ngoài cửa lớn giọng phân phó.

      Ước chừng nửa khắc sau, tiểu nhị lập tức đem tách trà mới để lên bàn của Nhược Lam, sau đó nhàng ghé vào tai của nó vài câu gì đó rồi mới lui ra ngoài.

      Vương Tinh là người có cặp mắt vô cùng sắc bén, có thể khẳng định vừa rồi lúc tiểu nhị kia bước ra ngoài liền thấy được ánh mắt của vị nương kia nhìn chủ tử có vài tia bất thường. Rốt cuộc bọn họ mới vừa rồi là cái gì?

      Điểm tâm sáng dùng xong, Nhược Lam lon ton chạy ra ngoài ngắm cảnh, Thiên Kỳ tính theo bỗng nhiên Nhược Lam lại quay người trở lại, về phía chưởng quỹ hỏi mua cây dù. ngạc nhiên hỏi:

      “Ngươi mua ô làm gì?”

      Nhược Lam lườm cái sau đó bỏ thèm câu nào.

      “…..” Thiên Kỳ chỉ còn cách im lặng theo nó.

      Phượng Hoàng cổ trấn quả hổ danh là thắng cảnh nổi tiếng ở Hồ Nam, những ngôi nhà rêu phong với ngói cổ dương cong vút, những con ngõ thâm trầm uốn lượn nối tiếp nhau thành những vệt nho phía cuối chân trời, khí nơi đây là bình yên.

      Nhược Lam thong thả dạo bỗng nhiên trời đổ mưa, nhếch miệng cười, nó ung dung bung ô lên che, sau đó quay đầu lại nhìn cái kẻ lẻo đẽo theo mình nãy giờ. Lúc này Thiên Kỳ mặt đầy hắc tuyến nhăn nhó nhìn chằm chằm Nhược Lam. Thấy vậy, nụ cười miệng của Nhược Lam càng sâu thêm mấy phần, cánh tay trắng noãn vươn ra chỉ về phía con thuyền lững lờ trôi sông. Hiểu được ý của nó, lập tức dùng khinh công bay về phía con thuyền, sau đó lại hỏi:

      “Sao ngươi biết trời mưa?”

      “Ngươi hỏi làm cái gì?”

      “…..”

      Trước thái độ thờ ơ của Nhược Lam, Thiên Kỳ còn cách nào khác ngoài việc im lặng, khẽ thở dài, lôi trong ống tay áo cây sáo trúc sau đó bắt đầu thổi. Mưa bay lất phất, mặt nước soi bóng, cây cầu nghiêng nghiêng hòa cùng tiếng sao du dương, lúc trầm bổng, lúc day dứt, có lúc lại mạnh mẽ dứt khoác.

      Nhược Lam nhắm mắt lắng nghe, ngón tay thon dài khẽ gõ theo nhịp điệu, Lãnh Dạ Thiên Kỳ quả nhiên là kẻ đa tình cho nên tiếng sáo cũng phong lưu kém. Ban nãy tiểu nhị kia có nam nhân này chính là Thất vương gia Lãnh Dạ Thiên Kỳ của Lãnh Dạ Chi Quốc, mục đích tới nơi đây làm gì, nhưng chắc chắn phải tới để du ngoạn. Nghĩ tới đây, Nhược Lam khỏi chau mày, Long Thịnh Hoàng Triều mảnh đất tốt, bởi thế cho nên những kẻ có dã tâm càng muốn xâm chiếm. Ngay cả Mộ Dung Phi Tuyết cũng chú tâm đến xuất của , xem ra việc đơn thuần chút nào. Haizz, hi vọng người này là bạn phải thù.

      Thời điểm Nhược Lam và Lãnh Dạ Thiên Kỳ trở lại Song Nguyệt Lâu cũng là giữa trưa, định ngồi vào bàn ăn cơm thanh của bàn bên kia vọng lại làm nó nhíu mày:

      “Ngươi biết tin gì chưa? Lưu Tử, con trai của Lưu tri huyện đứng đầu cuộc thi Hương đấy”

      “Cái gì? sao có thể?”

      “Chậc, khắp thành này ai mà biết vô học, biết lần này phụ thân của làm cách nào mà có thể khiến leo lên vị trí đó.”

      “Ta nghe là phụ thân tráo bài thi của Đỗ Tuệ Thiên.”

      “Học tài thi phận quả sai, Đỗ Tuệ Thiên từ nổi tiếng thông minh chỉ tiếc là nhà quá nghèo.”

      “Trước kia Lưu tri huyện là người rất nhân từ, thương dân chúng hết mực, nhưng kể từ ba năm trở lại đây, đột nhiên thay đổi tính nết, làm việc ác bá, hại nước hại dân, những thế còn giúp cho con trai mình lộng hành, là coi trời bằng vung.”

      Xoay xoay tách trà trong tay, Nhược Lam trầm ngâm suy nghĩ, Lãnh Dạ Thiên Kỳ thu hết những biểu này của nó vào trong mắt, trong lòng có những suy đoán khó giải thích, xem ra phải chờ Vương Tinh trở về. Suy nghĩ hồi, Nhược Lam đứng dậy tiến về phía chưởng quỹ của Song Nguyệt Lâu vài câu, sau đó trực tiếp thẳng lên lầu dùng bữa.

      Phòng của Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      “Chủ tử.”

      “Có điều tra được gì ?

      “Ân. Nàng ta tên là Nam Phong Trân Lam, Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều.”

      “Quận chúa?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ sửng sốt hỏi lại.

      “Ân.”

      “Được rồi, ngươi có thể lui.”

      Sau khi Vương Tinh rời , Lãnh Dạ Thiên Kỳ mày kiếm chau lại nồng đượm, trước đó chỉ nghĩ nàng có thể là khuê nữ của vị đại thần nào đó trong triều thôi, nghĩ tới lại là Quận chúa. Thế nhưng Quận chúa mà lại lưu lạc ở nơi này? là kỳ lạ.

      Nàng càng ngày càng thú vị, muốn biết rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu bí mật. Vừa hay giờ rảnh, có nàng bên cạnh xem ra những ngày ở đây còn nhàm chán nữa.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 53: NHÂN ẢNH. (2)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Vi thần tam kiến Quận chúa điện hạ.”

      “Chu đô đốc cần đa lễ.”

      “Tạ Quận chúa.”

      Sau khi an vị ghế, Nhược Lam híp mắt lại đánh giá Chu Nhiêm-đô đốc của tỉnh Hồ Nam. ta tầm ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, vững trãi, phong thái trầm tĩnh tạo cho người ta cảm giác tôn kính. Khẽ nhếch miệng, Nhược Lam ôn nhu hỏi:

      “Có biết vì sao ta đến đây ?”

      “Bẩm Quận chúa, người đến đây có phải hay vì chuyện của Lưu Tử?” Chu Nhiêm cung kính trả lời.

      Nghe được câu trả lời của , Nhược Lam khỏi tán dương, người này rất thức thời, cũng thẳng thắn.

      “Ân.”

      “Chuyện này vi thần quả cho người điều tra, tuy nhiên giờ vẫn chưa có manh mối gì cả. Mong Quận chúa thứ tội.”

      ra cũng thể trách ngươi, Lưu tri huyện có gan làm ra chuyện này chắc chắn có chuẩn bị kỹ lưỡng, trong thời gian ngắn thể tìm ra bằng chứng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng ta có nghi vấn, muốn ngươi giải đáp.”

      “Vi thần xin rửa tai lắng nghe.”

      “Lưu tri huyện của tại và Lưu tri huyện của bây giờ rất khác nhau sao?

      “Ân. Lưu tri huyện nổi tiếng là vị quan thanh liêm và chính trực, tuy nhiên ba năm trở lại đây, thay đổi hoàn toàn. Việc này vi thần cũng có chút mơ hồ, suốt ba năm ngừng cho nội gián điều tra nhưng hoàn toàn có manh mối.”

      Nhược Lam sau khi nghe cũng chỉ gật đầu cái rồi :

      “Đỗ Tuệ Thiên thế nào rồi?”

      “Vi thần phái người bảo vệ , xin Quận chúa yên tâm.”

      “Ta lo lắng việc Lưu tri huyện giết người diệt khẩu, bởi nếu lúc này Đỗ Tuệ Thiên mà xảy ra việc gì, mọi nghi ngờ cũng như bàn tán đổ hết vào . Chỉ là ta e rằng Đỗ Tuệ Thiên làm việc gì dại dột thôi.”

      Đáy mắt Chu Nhiêm thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về như cũ, giọng hỏi:

      “Quận chúa có phải người có cách?”

      “Cách phải là có nhưng mà tại ta chưa có nghĩ ra.” Nhược Lam chớp chớp mắt trả lời.

      “……”

      Quả Chu Nhiêm có chút kinh ngạc khi nghe câu trả lời này, vị Quận chúa này tính cách thong thả a.

      “Haha. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi đừng lo. Ta có chuyện cần giải quyết, làm phiền ngươi nữa.”

      “Để vi thần tiễn người.”

      “Ân.

      Song Nguyệt Lâu

      “Tiểu nhị! Mang hai con gà nướng lên phòng cho ta.”

      “Hai con ư?” Tiểu nhị tròn mắt đảo vòng, nghĩ cửu tiểu thư lại có sức ăn như vậy.

      Hiểu được ánh mắt của tiểu nhị, Nhược Lam bật cười :

      “Là cho sủng vật của ta ăn, phải ta a, đừng nhìn ta như thế.”

      “A.” Tiểu nhị chột dạ, vội vàng gãi gãi cái đầu quay vào trong.

      Vừa mới đặt chân lên lâu, Nhược Lam bị Lãnh Dạ Thiên Kỳ bắt lại kéo vào trong phòng, chưa kịp định thần lại nghe thấy thanh đầy giận dữ của :

      “Nàng đâu?”

      “Ta đâu là chuyện của ta, ngươi hỏi làm gì?” Nhược Lam nhướng mày liếc nam nhân trước mặt, kẻ này sao tự nhiên hôm nay lại thay đổi cách xưng hô vậy, đáng ngờ.

      “Nàng…” Sắc mặt Lãnh Dạ Thiên Kỳ trầm xuống, bàn tay đặt vai nó siết chặt lại.

      “Đau quá! Mau buông ta ra!”

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ giật mình, vội vàng buông tay, nhìn thấy nữ nhân trước mặt bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại, bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi, thanh dần dần ôn nhu:

      “Xin lỗi! Ta…”

      “Hừm! Sao ngươi cứ thích quản chuyện của ta thế nhỉ? Ta đâu phải muội muội của ngươi, càng phải thê tử của ngươi, ngươi lấy cái quyền gì mà quản ta?”

      “Nàng là nữ nhân của ta.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ gằn mạnh từng chữ.

      “Gì? Ta? Này đầu óc của ngươi có vấn đề hả?” Nhược Lam vừa vừa xăn ống tay áo lên chìa ra trước mặt , thanh đầy giận dữ :

      “Nhìn cho kỹ vào, đây là thủ cung sa đấy, ta vẫn còn là xử nữ nhá.”

      “…..” Lãnh Dạ Thiên Kỳ gì, chỉ híp mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng noãn trước mặt.

      Nhìn biểu của , Nhược Lam lập tức giật mình, vội vàng thu tay lại nhưng quá trễ, kịp thời chụp tay nó lại, khóe miệng tà mị nhếch lên, nhanh chóng tiến lại gần điểm huyệt đạo của nó, sau đó nhàng nhấc bổng nó lên tiến về phía chiếc giường đằng kia. Nhược Lam nhíu mày trong giây sát, môi đào thoáng nụ cười nguy hiểm.

      Ôn nhu đặt Nhược Lam nằm xuống giường, Lãnh Dạ Thiên Kỳ khẽ cúi xuống, hôn lên trán, mi mắt, mũi, và cả đôi môi mọng đỏ của Nhược Lam, nụ hôn sâu chỉ là lướt cánh môi sau đó di chuyển xuống xương quai xanh gợi cảm , đôi mắt tà mị lóe sáng, cắn lên xương quai xanh của Nhược Lam, đôi bàn tay của cũng bắt đầu yên phận. tay đặt ở eo của Nhược Lam, tay còn lại di chuyển lên cởi y phục của nó. Khẽ mỉm cười, Nhược Lam :

      “Thiên Kỳ a, ngươi muốn biến ta thành nữ nhân của ngươi ngươi phải hỏi tiểu đệ của mình chứ.”

      “Ừm.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ giờ phút này nhuốm đầy dục vọng, mơ hồ đáp lại nó mà suy nghĩ gì. Vài giây sau, sửng sốt ngẩng đầu nhìn nó, mày kiếm chau lại:

      “ Nàng…”

      “Sao hả, được phải ? Ta bảo rồi, trong ngân châm ta có tẩm số loại dược có lợi cho nam nhân, cho dù ngươi có muốn nhưng tiểu đệ của ngươi ngóc đầu lên nổi …Ha ha, làm ăn được gì đâu.” Nhược Lam vừa vừa đưa tay lên miệng cười.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ kinh ngạc dứt, trầm giọng hỏi:

      “Nàng giải được huyệt từ khi nào?”

      “Lúc ngươi hôn lên xương quai xanh của ta.” Nhược Lam chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn .

      “…..” Lãnh Dạ Thiên Kỳ á khẩu được gì, tiểu nữ nhân này lại lần nữa bẫy .

      “Haizz, điều khổ sở nhất của nam nhân chính là dục vọng tràn đầy mà cái đó lại bất lực. Xin lỗi nhé, ta bận rồi, tiếp ngươi được.” Dứt lời, Nhược Lam lập tức ngồi dậy chỉnh lại y phục, sau đó ung dung bước ra ngoài.

      Phòng của Nhược Lam

      “Bạch Bạch, ta về rồi a.” Nhược Lam vui vẻ đẩy cửa bước vào.

      Cửa phòng vừa mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt Nhược Lam chính là tiểu hồ ly nó nhặt được ở ngoại thành hí ha hí hứng gặm gà nướng. Nhìn thấy Nhược Lam bước vào, Bạch Bạch kêu lên vài tiếng sau đó lại tiếp tục ăn. Con ngươi híp lại nửa, Nhược Lam đạm mạc :

      “Ngươi là bán bán tiên!”

      “Khụ ….” Bạch Bạch ăn ngon trớn bị lời của Nhược Lam làm cho mắc nghẹn.

      Nhược Lam mỉm cười quan sát biểu tình của tiểu hồ ly. Tối hôm qua Liễu Mặc và Lãnh Huyết dùng tiên để nó chuyện với nó, Lãnh Huyết bảo rằng con bạch hồ mà nó nhặt được là bán bán tiên. Hơn nữa Bạch Bạch còn có khả năng biến thành người.

      “Ngươi cần phải giả vờ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi, ở đây chỉ có ta và ngươi, mau thân !”

      Lời vừa dút, luồng ánh sáng chói mắt xuất , Bạch Bạch biến thân thành nam tử thân mặc bạch y xuất trước mặt Nhược Lam. Đưa tay lên vuốt cằm, Nhược Lam mỉm cười :

      “Ta cần ngươi biến thành nữ nhân!”

      “Chủ nhân! Ta là nam nhân.” Bạch Bạch nghe vậy, đôi mắt lập tức mở to, bất bình phản đối.

      “Ân, ta đâu có ngươi phải làm nam nhân.” Nhược Lam cười tà mị đáp.

      “Người có ý đồ gì vậy?” Bạch Bạch nhướng mày hỏi.

      “Chuyện của Lưu Tử.”

      “Éc, phải người có ý muốn ta nam phẫn nữ trang, trà trộn thành nha hoàn trong phủ điều tra chứ hả?” Bạch Bạch sửng sốt hỏi.

      “Ai nha! là thông minh!” Nhược Lam vỗ tay khen ngợi.

      “Ta !” Bạch Bạch lắc đầu từ chối.

      “Hờ hờ, ư? Chậc chậc.” Nhược Lam nở nụ cười nguy hiểm đáp lại.

      Tiểu hồ ly lập tức chột dạ, mặt mày tái mét, run run hỏi:

      “Người tính làm gì?”

      làm gì cả. Chỉ là trước đây ta có đọc cuốn sách, trong đấy bảo rằng hồ ly bán bán tiên có hai con đường, vào ma đạo, hai là tu đạo thành tiên, nếu ta đoán nhầm ngươi tu đạo, nếu vậy chắc chắn phải trải qua thiên kiếp mới đắc đạo, biết ngươi trải qua chưa?”

      Bạch Bạch thất kinh chết lặng tại chỗ, ban đầu chấp nhận nàng làm chủ nhân ngoài yếu tố được ăn gà, ngủ chung, tắm chung với nàng còn yếu tố nữa, đó là người nàng có tiên khí, nhất định giúp thoát khỏi thiên kiếp. Mồ hôi lạnh chảy ra, Bạch Bạch thở dài :

      “Được rồi, ta giả nữ nhân vào Lưu phủ chuyến.”

      “Ngoan! Phải thế chứ.” Nhược Lam thầm cười lạnh, muốn chống lại ta ư, tiểu hồ ly ngươi còn non lắm.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 54: NHÂN ẢNH.(3)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Tiền sảnh – Lưu Phủ.
      Lúc này Lưu Tử đảo mắt nhìn lướt qua mười nha hoàn ở trước mặt, mâu quang khẽ lóe, nhếch mép, chỉ tay về phía nha hoàn thứ mười mà :

      “Ta chọn ngươi!”

      Bạch Bạch cúi thấp đầu, khóe môi khinh thường nhếch lên, há há ngươi sao có thể chống lại mị lực của hồ ly như ta được, chọn ta là lẽ dĩ nhiên. Lưu Tử ngươi chờ xem, ta hảo hảo dạy dỗ ngươi. Cũng tại ngươi mà ta phải biến thành cái bộ dạng này.

      “Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

      Nghe vậy Bạch Bạch lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sinh động nhìn Lưu Tử khẽ chớp cái, thanh non mềm vang lên:

      “Nô tỳ tên Bạch Bạch, vừa tròn mười lăm ạ.”

      “Haha cái tên nghe rất dễ thương, được rồi theo ta, ta chỉ dẫn những việc ngươi phải làm.”

      “Ân.”

      Phòng của Lưu Tử.

      “Ai nha! Thiếu gia…” Thanh nũng nịu của Bạch Bạch vang lên.

      “Haha, Bạch nhi, nàng đẹp.” Lưu Tử vòng tay ôm lấy eo của tiểu hồ ly, thận trọng mà vuốt ve.

      Bạch Bạch trong lòng sớm nổi phong ba nhưng vì chủ nhân giao nhiệm vụ, thể làm, hừ hừ ta là nam nhân đấy, ghớm quá mất, óa óa sao số ta khổ thế này. Mặt dù trong lòng ngừng gào thét ta là nam nhân nhưng bên ngoài vẫn phải tươi cười như hoa:

      “Thiếu gia nô tỳ mới vào phủ, có vài điều biết, có thể hỏi người ?”

      “Hảo, nàng hỏi .”

      “Nô tỳ nghe ngài đậu giải Nguyên.” (*)

      “Ân. Sao hả, ta rất lợi hại đúng ?” Lưu Tử cười ha hả trả lời.

      “Vâng, người lợi hại nha nhưng mà nô tỳ nghe mọi người đồn đại hay về thiếu gia.”

      “Hửm! Bọn họ gì?”

      “Bọn họ bảo phụ thân của người lợi dụng chức quyền tráo bài thi của người với Đỗ Tuệ Thiên, cho nên người mới đỗ giải Nguyên.”

      Lời vừa dứt, sắc mặt Lưu Tử tái mét, Bạch Bạch híp con mắt lại đánh giá, xem ra lời đồn này là có rồi, tên bát đản như ngươi sao có thể đứng đầu kỳ thi Hương chứ!

      “Kẻ nào to gan! Dám đặt điều vu khống bổn thiếu gia!” Lưu Tử tức giận, tay đập mạnh vào bàn.

      “Thiếu gia đừng tức giận! Nô tỳ tin thiếu gia lại làm vậy.” Bạch Bạch lắc lắc cánh tay của , bộ dáng hết sức dễ thương hướng .

      “Ngoan.” Lưu Tử vuốt ve cánh môi miềm của Bạch Bạch, sau đó hôn lên đó.

      Bạch Bạch toàn thân nổi da gà, trong lòng gào thét thôi, óa óa nụ hôn đầu của ta, tên hỗn đản nhà ngươi, óa óa nụ hôn đầu của ta lại làm với nam nhân, hức hức tin này mà truyền ra ngoài, ta mất hết mặt mũi cho coi.

      Phòng Nhược Lam.

      “Há há. OMG!” Nhược Lam cười tươi như hoa nhìn vào Kính Hoa Thủy Nguyệt trước mặt.

      Lãnh Huyết và Liễu Mặc khóe miệng giật giật thu lại Kính Hoa Thủy Nguyệt, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Nhược Lam.

      “Chủ nhân! Người cười đủ chưa?” Lãnh Huyết lên tiếng hỏi.

      “Haha, ân. Haha.”

      Liễu Mặc, Lãnh Huyết bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nhau lắc đầu thở dài, Bạch Bạch ngươi sao lại nhận nàng ấy làm chủ nhân, cuộc sống về sau của ngươi thê thảm hơn thế này nhiều.

      “Này! Ta chưa có coi đủ nha, sao hai ngươi lại cất rồi, đoạn sau chừng hấp dẫn lắm, lỡ đâu Lưu Tử abcxyz Bạch Bạch sao? Nếu như thế ta là tổng công còn Bạch Bạch là tiểu thụ rồi.” Nhược Lam vừa vừa lăn giường cười lớn.

      “Chủ nhân! Thần nghĩ Bạch Bạch phải là tổng công, còn cái tên kia là tiểu thụ chứ!” Liễu Mặc phụng phịu .

      “Ở đó mà tổng công với tiểu thụ, Bạch Bạch giờ là nữ mà, nếu có xảy ra dĩ nhiên là Lưu Tử chiếm thượng phong.” Lãnh Huyết liếc Liễu Mặc cái, lạnh giọng .

      “Ừa ha! Ta quên mất!” Nhược Lam và Liễu Mặc đồng thanh đáp.

      Nghe vậy, Lãnh Huyết mi mắt giật giật, từ khi nào mà Liễu Mặc lại bắt đầu coi đam mỹ? Sau đó lại liếc mắt nhìn về phía Nhược Lam.

      Cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Huyết, Nhược Lam vội vàng xua tay:

      phải ta! Ta có xúi đọc đam mỹ với yaoi nha!”

      “Hừm! Nếu như phải lúc ở đại người thường xuyên đọc đam mỹ Liễu Mặc cũng đâu có thành ra như thế.”

      “Hửm? Ủa ta đọc kệ ta chứ, ai biểu đọc theo.” Nhược Lam lè lưỡi đáp trả.

      “Xùy! Ngươi ta sao nhìn lại ngươi, ngươi cũng có đọc mà, chẳng phải người thích nhất là Asami sama sao?”

      “Khụ.” Lãnh Huyết ho cái, quay đầu sang chỗ khác gì.

      “Ái chà. Lãnh Huyết ta ngờ ngươi cũng có sở thích đó nha. Ta cũng giống ngươi, rất thích Asami.”

      “Gì chứ sao cả hai người đều thích , ta thích Fei Long cơ.” Liễu Mặc bất bình bay tới bay lui trước mặt Nhược Lam.

      Kế đó là quá trình cãi tay ba của ba con người đam mê đam mỹ và yaoi.

      Trở lại với Bạch Bạch

      lúc này thám tính toàn bộ Lưu phủ, mắt đẹp khẽ sáng, phát trong Lưu phủ có nơi được canh gác rất cẩn mật, nghe nha hoàn làm việc lâu năm trong phủ , đấy là cấm địa, chỉ có lão gia mới được phép vào, người khác tự tiện xông vào lập tức bị giết.

      Bạch Bạch suy nghĩ chút sau đó quyết định trở về dò hỏi Lưu Tử.

      Song Nguyệt Lâu.

      “Oa, trời mưa kìa!” Nhược Lam hét lên đầy thích thú.

      “Chỉ là trời mưa thôi mà có cần thích thú thế ?” Lãnh Huyết lạnh nhạt hỏi.

      “Hừm!” Nhược Lam quay đầu lại trừng mắt nhìn cái, sau đó cầm ô phi thân xuống Đào Viên.

      Phải công nhận là Mộ Dung Phi Tuyết rất biết cách hưởng thụ nha, mỗi nơi xây đều có phong cách riêng, Song Nguyệt Lâu này có Đào Viên rất đẹp, hoa đào nở rộ phủ cả góc sân. Đây cũng là lý do nơi này tập trung rất nhiều thượng khách đến. Hôm nay Nhược Lam thân bạch y, mái tóc đen dài được điểm xuyết bởi dải lụa màu lam bay bay trong gió, mưa rơi nhè , hồng đào phảng phất hương thơm, ngón tay thon dài vươn ra hứng lấy những giọt mưa bóng bẩy. Khẽ nhíu mi, Nhược Lam lại cảm thấy đau đầu, phóng mắt nhìn ra xa liền nhìn thấy mái đình, vội vàng ghé chân vào đó nghỉ ngơi, cả người dựa vào trụ gỗ của mái đình, Nhược Lam nhắm mắt lại khe hẽ hát:

      “Tình này quên, tội này trả, mà sao lòng hoài vướng bận?
      Ngày trước làm sai, khi nào sửa hết, cuối cùng ai liên lụy ai?
      Mở lưới trời nhìn xuống nhân gian mà tìm lẽ đúng sai.
      Nợ người nụ cười, hoàn lại người đời mắt lệ.

      Hữu tình, vô lý, dẫu thẹn với nhân gian vẫn tuyệt hối hận.
      Vẫn hoàn hư vô, khi có ta mà có người.
      Hữu tâm, vô ý, có ra mà chẳng có trở về.
      Chân tình, cần lắm, xin người cứ giả từ bi.

      Tình này quên, tội này trả, mà sao lòng hoài vướng bận?
      Ngày trước làm sai, khi nào sửa hết, cuối cùng ai liên lụy ai?
      Mở lưới trời nhìn xuống nhân gian mà tìm lẽ đúng sai.
      Nợ người nụ cười, hoàn lại người đời mắt lệ.

      lúc lỡ lầm trong đêm tối ám.
      lần mơ hồ, ta với người, ai là con rối của ai?
      phen tường tận, tràng hiểu lầm.
      khi thành tro, ai viết bia tưởng niệm?

      Tình này quên, tội này trả, mà sao lòng hoài vướng bận?
      Ngày trước làm sai, khi nào sửa hết, cuối cùng ai liên lụy ai?
      Kẻ có tình, trời gây ly hận, chuốc lấy đời thị phi.
      Nợ người nụ cười, hoàn lại người đời mắt lệ.
      Nợ người kiếp này, hoàn lại người mắt lệ kiếp sau.”

      Chìm đắm trong cảnh sắc Đào Viên, Nhược Lam hề biết rằng có người đảng ngẩn ngơ nhìn mình, người đó thân mặc lục y từ cửa sổ nhìn xuống, đôi mắt của phủ tầng sương mờ sau đó khẽ thở dài, lặp lại câu hát cuối cùng của nó:

      “Nợ người nụ cười, hoàn lại người đời mắt lệ.
      Nợ người kiếp này, hoàn lại người mắt lệ kiếp sau.”

      Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào có thể khiến nàng bi thương như thế, kẻ nào có thể khiến trái tim của nàng rung động?

      Chú thích: (*) Giải Nguyên: Người đứng đầu kì thi Hương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :