1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 44: HUYẾT LỆ CHI NỮ (10)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Phủ Hạo gia

      “Tham kiến Quận chúa.”

      Sau khi an vị ghế, Nhược Lam mới liếc mắt nhìn Hạo Thế Vĩnh, đôi môi đào khẽ nhếch lên, nhàn nhạt đáp lại

      “Bình thân. Gần đây Hạo gia vẫn khỏe chứ?”

      “Đa tạ Quận chúa quan tâm, sức khỏe của lão phu rất tốt.”

      “Ừm. Ta đến đây là để thông báo cho ngươi biết, ta chút manh mối của hung thủ sát hại Nhị tiểu thư.”

      ư?” Hạo Thế Vĩnh chau mày nhìn Nhược Lam đầy nghi ngờ.

      “Hửm? Ngươi tin lời ta ?”

      “Lão phu có ý đó, chỉ là trong lúc nhất thời sửng sốt cho nên…”

      “Nha, vậy sao? Dù sao ta đến đây chỉ để tiếng cho ngươi an lòng, ta nhất định đòi lại công đạo cho Nhị tiểu thư.”

      “Đa tạ Quận chúa, khiến người hao tâm rồi.” Hạo Thế Vĩnh quỳ gối dập đầu, thanh run run đầy cảm kích.

      Khẽ nhíu mày, Nhược Lam phất ông tay áo, thấp giọng :

      “Đứng dậy , đây vốn là chuyện ta phải làm, cũng trễ rồi, ta phải trở về thôi!”

      “Để lão phu tiễn người đoạn.”

      “Ân.”

      Sau khi trở về Phong Linh Các, điều đầu tiên Nhược Lam làm chính là đến thư phòng của Mộ Dung Phi Tuyết. Ấn tượng của Nhược Lam về nơi đây rất tốt, gian thoáng đạt, tuy rằng nhìn bên ngoài có vè chật hẹp nhưng thực chất bên trong rộng đến ngờ. Bốn bức tường được bao phủ bới vô số sổ sách, thể loại nào cũng có. Từ binh pháp, văn chương, y thuật, địa lý, lịch sử cho đến bí kíp võ công đều có ở đây. Nhìn hàng ngàn cuốn sách được gác kệ mà Nhược Lam muốn hoa cả mắt, đôi mắt tinh đảo quang vòng, sau đó dừng lại ở kệ sách cuối cùng nằm phía bên tay trái, bên đề hai chữ: “Võ Thuật.”

      Tiếp đó Nhược Lam bắt tay vào việc đọc hết tất cả những cuốn sách kệ này, ba canh giờ sau, nó ngẩng đầu lên nhìn kệ sách vơi nữa thế nhưng bản thân vẫn chưa tìm được thứ mình muốn tìm. Nhược Lam uể oải cúi thấp đầu vô tình lại nhìn thấy cuốn sách bị bụi mờ che phủ dưới gầm kệ. Vươn tay phủi lớp bụi, hai mắt của Nhược Lam lóe lên ánh nhìn kinh ngạc.

      trong lúc thất thần suy nghĩ Mộ Dung Phi Tuyết bất ngờ lên tiếng:

      “Muội làm gì vậy?”

      Thanh của khiến Nhược Lam nhất thời giật mình mà đánh rơi cuốn sách. Mộ Dung Phi Tuyết khẽ nhướng mày, thấp giọng hỏi:

      “Cửu Hoán Cốt! Muội tìm thấy nó ở đâu vậy?”

      “Nó bị rơi dưới kệ sách, muội tình cờ phát được nên mới lôi nó ra. Đại ca, muội mượn cuốn này đem về đọc được ?”

      “Ân.”

      “Đa tạ huynh!”

      Dứt lời Nhược Lam lập tức bỏ lại Mộ Dung Phi Tuyết mình quay về phòng đóng kín cửa lại, nó bắt đầu nghiên cứu môn võ công này. Nửa canh giờ trôi qua, Nhược Lam gấp cuốn sách lại thở ra hơi, trong lòng hét lớn: “Quả nhiên là .”

      Nhược Lam vừa đưa ra đáp án cũng là lúc nha hoàn phía bên ngoài cửa cầu kiến, nàng ta rằng Mộ Dung Phi Tuyết muốn gặp nàng. Nhược Lam cần suy nghĩ cũng biết nhất định biết hung thủ là ai.

      Tiền sảnh Phong Linh Các.

      “Đại ca!”

      “Chúng ta đến nha môn.”

      “Đến đó làm gì?”

      “Có người tố cáo Tư Đồ Ngạo chính là hung thủ sát hại Nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi, ngũ đệ ở nha môn xét xử, đệ ấy sai người tới báo cho chúng ta.”

      “Vậy thôi.” Nhược Lam thầm cười lạnh, xem ra có kẻ chịu nổi cho nên ra tay trước rồi.

      Nha môn tri phủ.

      “Vi thần tham kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc kim an.” Tư Đồ Mãn kính lễ quỳ gối.

      “Thảo dân Trương Bình, lão phu Hạo Thế Vĩnh tham kiến Quận chúa!”

      “Miễn lễ!” Nhược Lam vừa vừa liếc mắt nhìn lướt qua Tư Đồ Mãn. Kẻ quỳ dưới công đường chẳng phải là trưởng tử của ngươi sao? Để xem ngươi xử lý chuyện này thế nào, có trách trách ngươi quá nuông chiều để bây giờ chính lại làm hại tiền đồ của ngươi.

      “Hồi bẩm vương gia, xin người đòi lại công đạo cho Nhị tiểu thư, chính giết Nhị tiểu thư.” nam tử ước chừng mười tám tuổi cơ thể run rẩy, quỳ gối dập đầu ấm ức .

      “Ngươi bậy! Ta có!” Tư Đồ Ngạo lúc này vì quá tức giận, điên tiết quát lên.

      “Câm miệng! Ta còn chưa , Tư Đồ Ngạo tội nhân như ngươi lại dám lên tiếng?” Nam Phong Dịch Thiên lạnh giọng quát.

      Tư Đồ Ngạo trừng mắt nhìn Nam Phong Dịch Thiên sau đó lại nhìn phụ thân của Tư Đồ Mãn với ánh mắt cầu cứu. Nhận thấy đôi mắt của nhìn về phía mình, Tư Đồ Mãn khẽ ho tiếng, trầm giọng :

      “Tư Đồ Ngạo mặc dù ngươi là hài tử của ta thế nhưng ta thân là quan phụ mẫu sao có thể vì ngươi mà dung túng, nếu quả ngươi có tội ta quyết tha cho ngươi.”

      Lời vừa dứt, Tư Đồ Ngạo lập tức biến sắc, mọi người xung quanh bán tán thôi, khắp thành Dương Châu ai mà biết Tư Đồ Mãn bao che cho Tư Đồ Ngạo, vì thế mà ngày càng làm càn, phách lối ta đây. Nay lại những lời này khiến người khác thể tin được.

      “A Minh! Ngươi vì sao lại cho rằng Tư Đồ Ngạo là hung thủ?” Nam Phong Dịch Thiên liếc nhìn nam tử mười tám tuổi kia, nhíu mày hỏi.

      “Bẩm Vương gia, cái ngày mà Nhị tiểu thư chết, thảo dân tình cờ nhìn thấy Tư Đồ thiếu gia từ trong phủ Hạo gia bước ra, lúc đó vào khoảng canh ba.” A Minh vừa xong, xung quanh dân chúng lại nổi lên trần bàn luận, có người sửng sốt, có người phỉ báng, đủ mọi cảm xúc.

      Nam Phong Dịch Thiên ra hiệu cho mọi người im lặng sau đó tiếp tục hỏi:

      “Tình tiết quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới ?”

      Nhắc tới đây thân hình của A Minh run lên cầm cập, lắp bắp :

      “Bẩm Vương gia! Chuyện này…chuyện này….thảo dân là vì sợ Tư Đồ thiếu gia giết người diệt khẩu!”

      “Hửm, nếu vậy sao bây giờ ngươi lại có gan ra?” Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn A Minh.

      “Sau khi nhìn thấy Tư Đồ thiếu gia từ Hạo phủ rời , thảo dân sinh lòng nghi ngờ, sáng hôm sau lại nhận được tin Nhị tiểu thư bị giết, thảo dân sợ hãi thôi. Tromg thành ai là biết Tư Đồ thiếu gia hung hăng, kiêu ngạo, chỉ cần ai đắc tội với cả nhà người đó nhất định sống bằng chết. Chính vì vậy thảo dân quyết định đem bí mật này chôn dưới đáy mồ ra, thế nhưng mấy ngày nay, cái chết của Nhị tiểu thư cứ ám ảnh thảo dân, nàng ấy rất tốt, đối xử với hạ nhân luôn công bằng, đánh đập hay chửi mắng mà ngược lại rất ôn nhu. Hơn nữa nNhị tiểu thư là ân nhân cứu mạng của mẫu thân thảo dân, nghĩ tới đây, thảo dân thấy mình thể vong ân bội nghĩa cho nên lập tức đến công đường tố cáo. Xin Vương gia đòi lại công đạo cho Nhị tiểu thư.” A Minh thành khẩn dập đầu lần nữa, hướng Nam Phong Dịch Thiên trả lời.

      Hài lòng gật đầu, Nam Phong Dịch Thiên quay sang nhìn Tư Đồ Ngạo, thanh lạnh mấy phần hỏi:

      “Tư Đồ Ngạo ngươi còn gì để ?”

      “Ta có tội, đúng là vào lúc Hạo Nguyệt Chi chết ta có mặt ở Hạo phủ, thế nhưng ta có giết nàng.” Tư Đồ Ngạo bất bình .

      “Vậy ngươi đến đó làm gì?”

      “Ta đến đó gặp Xuân Hoa, đại nha hoàn của Hạo Nguyệt Chi.”

      tới đây, khuôn mặt của Tư Đồ Mãn và Hạo Thế Vĩnh liền biến sắc, người dân lại lần nữa ngạc nhiên dứt, Tư Đồ thiếu gia nửa đêm canh ba lại tới Hạo gia để gặp nha hoàn của Nhị tiểu thư? Đây chẳng phải là chuyện động trời sao?

      Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt, trưởng tử của mình lén lút gặp tình nhân, hơn nữa tình nhân kia lại còn là nha hoàn. Mặt mũi của ngươi bị chính hài tử của mình tự mình vạch ra cho người khác cười nhạo rồi, ngươi dạy còn mình quả rất hay nha. Hạo Thế Vĩnh cũng đâu có thua kém, nha hoàn trong phủ đem hôm lén lút rủ tình nhân vào phủ làm chuyện bại hoại, thế mà lại hay biết gì. Chậc chậc có kịch hay để xem rồi.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 45: HUYẾT LỆ CHI NỮ. (11)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Tư Đồ thiếu gia, ngươi được bừa!” Hạo Thế Vĩnh tức giận quát lên.

      “Ta bừa, nếu ngươi tin có thể kêu Xuân Hoa tới ba mặt lời.” Tư Đồ Ngạo hếch mặt lên thách thức Hạo Thế Vĩnh.

      “Ngươi….”

      “Người đâu! Mau tới Hạo phủ mời Xuân Hoa tới đây.” Nam Phong Dịch Thiên nghiêm nghị phân phó.

      khắc sau.

      “Nô tỳ Xuân Hoa xin thỉnh an Vương gia, Quận chúa, Tri phủ đại nhân.” Xuân Hoa thần sắc trắng bệch, toàn thân run rẩy :

      “Xuân Hoa bổn vương hỏi ngươi, cái đêm mà Nhị tiểu thư xảy ra chuyện, ngươi ở cùng với Tư Đồ Ngạo?”

      Nghe vậy, Xuân Hoa lập tức á khẩu quay sang nhìn Tư Đồ Ngạo, sao có thể khai ra, ở đây có biết bao nhiêu người, ra chẳng phải là hủy thanh danh của nàng sao? Cắn chặt răng, Xuân Hoa lên tiếng:

      “Hồi bẩm Vương gia, Tư Đồ thiếu gia thẹn quá hóa điên rồi, đêm hôm đó nô tỳ nghe lời của Nhị tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi, sao có thể ở cùng Tư Đồ thiếu gia được. Hơn nữa nô tỳ thân là nữ nhi, nửa đêm canh ba sao có thể để nam nhân vào phòng.”

      “Xuân Hoa, ngươi….” Tư Đồ Ngạo tức giận chỉ tay vào nàng ta gầm lên.

      Nghe Xuân Hoa thế, Hạo Thế Vĩnh thở ra hơi, hài lòng gật đầu, mọi người xung quanh cũng thôi xì xào bàn tán nữa.

      “Hai người có quan hệ? Chẳng lẽ mắt của bổn quận chúa ta đây bị mù, ràng mấy hôm trước ta thấy các ngươi lén lén lút lút gặp mặt ở phía Đông thành mà.” Nhược Lam chớp chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm bọn họ.

      Xuân Hoa cả kinh, Tư Đồ Ngạo nhếch mép cười, mọi người lại bắt đầu rộ lên bàn tán.

      “Biểu muội, muội nhìn thấy họ?” Nam Phong Dịch Thiên nghiêng đầu nhìn Nhược Lam hỏi lại lần nữa.

      “Ân, muội thấy ràng mà, hơn nữa bọn họ còn ân ân ái ái nắm tay nhau. Chẳng lẽ muội lại dối?” Nhược Lam nhíu mày liếc bọn họ.

      “Xuân Hoa, bổn vương cho ngươi cơ hội nữa, nên nhớ cơ hội chỉ đến lần, nếu biết quý trọng ngươi cũng đừng trách bổn vương vô tình.”

      “Nô tỳ…nô tỳ….” Xuân Hoa biết lần này nàng khó mà thoát khỏi tội danh, đường đường là nữ nhi chưa chồng mà lại cả gan cho nam nhân vào phòng, hơn nữa chuyện nàng gặp Tư Đồ Ngạo lại để Quận chúa bắt gặp, nếu bây giờ mà khai ra e rằng cả tính mạng cũng giữ được. Nghĩ đến đây, Xuân Hoa dập đầu ba cái, hướng Nam Phong Dịch Thiên bồi tội:

      “Xin Vương gia lượng thứ, nô tỳ xin khai. Xác thực khoảng đầu canh ba đêm Nhị tiểu thư bị giết, Tư Đồ Ngạo ở trong phòng của nô tỳ…thế nhưng cũng ở lâu, gần cuối canh ba liền rời .”

      “Tư Đồ Ngạo, lời khai của Xuân Hoa có đúng ?” Nam Phong Dịch Thiên hỏi.

      “Nàng ta đều là , tuy nhiên lúc ta ngang qua phòng Hạo Nguyệt Chi ràng lúc đó nàng vẫn còn sống, hơn nữa trong phòng nàng còn có người. Chính là Hạo Thế Vĩnh.”

      “Hạo Thế Vĩnh?” Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày hỏi.

      “Ân. Chính , lúc đó ta thấy mặc thử xiêm y do chính Hạo Nguyệt Chi may.”

      “Hạo lão gia, những lời của Tư Đồ Ngạo đều là chứ?”

      Nghe đến tên mình, Hạo Thế Vĩnh điềm tĩnh đứng dậy, khom lưng :

      “Bẩm Vương gia, đúng là lão phu có đến phòng của Chi nhi, hài tử này vì muốn tận chữ hiếu nên mới tự tay may y phục cho lão phu, hơn nữa còn muốn lão phu mặc thử.”

      “Nếu vậy nghĩa là Tư Đồ Ngạo phải là hung thủ?”

      “Vương gia! Lỡ đâu Tư Đồ thiếu gia núp ở chỗ nào đó, đợi lão gia rời liền tiến hành tội các của mình.” A Minh căm phẫn nhìn Tư Đồ Ngạo .

      “Ngươi…ta rồi, ta phải!” Tư Đồ Ngạo căm phẫn trừng mắt nhìn A Minh.

      công đường trận bát nháo diễn ra, Nam Phong Dịch Thiên cấp cho Mộ Dung Phi Tuyết và Nhược Lam cái ánh mắt, sau đó ba người nhìn nhau cùng gật đầu. Tiếp đó Mộ Dung Phi Tuyết liền rời , Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng quát lớn:

      “Tất cả yên lặng! Bổn vương biết hung thủ là ai!”

      Lời vừa dứt, mọi người công đường mảnh bất động, mỗi người trạng thái khác nhau, lúc này Nhược Lam ung dung thanh nhã đứng dậy, bước xuống công đường, thấp giọng :

      “Nguyên nhân cái chết của nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi có lẽ nên bắt đầu từ quan hệ giữa hai nhà Trương”Hạo.”

      Nghe đến đây, Trương Bình lập tức giật mình, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Nhược Lam. Nhận thấy ánh mắt của , Nhược Lam cũng chỉ cười nhạt tiếng sau đó tiếp tục :

      “Hạo gia chắc hẳn vẫn còn nhớ Trương Quân chứ nhỉ?

      Nghe Nhược Lam nhắc đến tên mình, Hạo Thế Vĩnh ngồi lập tức đứng dậy, cung kính :

      “Lão phu đương nhiên là biết, chỉ là hiểu vì sao đột nhiên Quận chúa lại nhắc tới ?”

      “Bởi vì là mấu chốt dẫn đến cái chết của Hạo Nguyệt Chi. Trương Quân. Cái tên này chắc xa lạ gì với mọi người. thông mình, uyên bác cùng với đôi bàn tay khéo léo khiến trở thành thợ gốm có tay nghề cao nhất thành Dương Châu. Từ đôi bàn tay trắng, ta dựng lên cơ nghiệp đồ sộ vang danh muôn đời. Trương Quân có người bạn tâm giao tên là Hạo Thế Vĩnh, người này cũng là bậc hào thua kém Trương Quân. Sau khi tiếp quản nghiệp của gia đình, tay Hạo Thế Vĩnh đưa nghiệp của cả gia tộc lên đến mức phồn thịnh, giàu có nhất đến nổi cả kinh thành đều biết đến. Phu nhân của Hạo Thế Vĩnh, Lý Linh Ly xuất thân là người trong giang hồ nổi tiếng là mỹ nhân xinh đẹp hiếm có, Hạo Thế Vĩnh rất mực thương nàng, lúc ấy Trương Quân vốn là bằng hữu thân thiết của Hạo gia, cho nên nhiều lần gặp mặt và tiếp xúc Lý Linh Ly. Mối giao hảo giữa ba người phải là vô cùng tốt đẹp, nhân gian khó kiếm, thế nhưng lúc đó trong phủ Hạo gia còn có nữ tử khác xinh đẹp tuyệt trần kém Lý Linh Ly, đó là Mộng Lệ Thu, tiểu thiếp của Hạo Thế Vĩnh. Nàng ta vì ganh ghét Lý Linh Ly có được sủng ái của Hạo gia cho nên tìm mọi cách phá hoại. Điều gì đến cuối cùng đến, vào đêm trăng rằm, khi Hạo Thế Vĩnh từ Quảng Đông trở về, điều đầu tiên nghĩ tới chính là đến thăm Lý Linh Ly. Nào ngờ vừa đến nơi liền phát ra phu nhân của mình cùng với người ban tâm giao Trương Quân ân ân ái ái, mặn nồng giường. Đối mặt với tình huống này nếu là nam nhân bình thường có lẽ ta ngần ngại lao vào bắt quả tang tại trận, nhưng Hạo gia thân là thương nhân có bản lĩnh thương trường, chuyện gì mà chưa từng đối mặt? Mặc dù trong lòng nổi lên cuồng phong bão táp nhưng bên ngoài vẫn cứ ung dung như có gì xảy ra, bởi vì biết chuyện này nếu mà truyền ra ngoài mặt mũi của còn để vào đâu. Bên cạnh Hạo Thế Vĩnh luôn có tâm phúc mà hết mực tin tưởng, ta cũng chính là thị vệ hộ thân cho Hạo Thế Vĩnh, Đỗ Duy. Mệnh lệnh được ban ra, Đỗ Duy lập tức liên lạc với tổ chức sát thủ, thuê bọn chúng ám sát Trương Quân. Ba ngày sau khi việc Lý Linh Ly cùng Trương Quân diễn ra, trong thành liền xuất tin, Trương Quân bị giết. Hạo Thế Vĩnh với tư cách là bằng hữu thân thiết nhất của Trương Quân đứng ra tổ chức tang lễ. Phu nhân và hài tử của Trương Quân lúc này là Thiều Minh Nguyệt và Trương Bình thân côi cút cho nên giao toàn bộ nghiệp của Trương Quân cho Hạo gia tiếp quản, lâu sau Thiều Minh Nguyệt bệnh nặng qua đời, Trương Bình lúc đó ba tuổi được Hạo Thế Vĩnh thu nhận. Về phía Mộng Lệ Thu, tiểu thiếp của Hạo Thế Vĩnh, nàng ta vốn là người quỷ kế đa đoan, chính nàng ta bày kế hãm hại Lý Linh Ly và Trương Quân, tối hôm đó, nàng biết Hạo gia sau khi từ Quảng Đông về nhất định ghé thăm Lý Linh Ly cho nên lập tức sai hạ nhân mời Trương Quân tới phủ với lý do tới ăn bữa cơm mừng Hạo gia trở về. Theo như quy tắc Lý Linh Ly thân là chủ mẫu phải đứng ra tiếp khách, hơn nữa nàng và Trương Quân cũng có quen biết, thân càng thêm thân. Mộng Lệ Thu chính vì lợi dụng điều này cho nên thả xuân dược vào trong ấm trà của hai người, như lẽ tất yếu, điều gì xảy ra chắc hẳn mọi người ở đây ai cũng biết. Mộng Lệ Thu là người thông mình, sau khi nhận được tin Trương Quân đột nhiên bị ám sát, nàng ta lập tức hiểu ra vấn đề, đêm hôm đó mọi chuyện trong phủ vẫn bình yên xảy ra như dự liệu khiến Mộng Lệ Thu nảy sinh nghi ngờ, nay cái chết của Trương Quân như quân cờ chứng thực suy nghĩ của nàng. Điều làm Mộng Lệ Thu cam tâm chính là Trương Quân chết còn Lý Linh Ly vẫn bình yên vô , đêm dài lắm mộng, nàng e ngại Lý Linh Ly nghĩ ra điều gì đó, với tính cách của Hạo Thế Vĩnh chắc chắc nếu phát ra lập tức giết chết nàng, vì muốn bảo toàn tính mạng, Mộng Lệ Thu giả điên để Hạo Thế Vĩnh đuổi ra khỏi phủ. Kế hoạch thành công, Mộng Lệ Thu từ đó biến mất ai tung tích. Ta thế có đúng Hạo lão gia?” Nhược Lam nhướng mày nhìn về phía Hạo Thế Vĩnh.

      “Quận chúa, lão phu biết người cái gì.” Hạo Thế Vĩnh thần sắc thay đổi .

      “Vậy sao? Từ từ rồi ngươi hiểu thôi.” Nhược Lam híp mắt lại nhìn Hạo Thế Vĩnh sau đó lại liếc sang nhìn Trương Bình, đạm mạc :

      “Còn ngươi Trương Bình, ngươi sớm biết Hạo Thế Vĩnh là kẻ thù giết phụ thân mình đúng ? Ban đầu ngươi tiếp cận Hạo Nguyệt Chi là bởi vì muốn báo thù?”
      “Quận chúa, nếu người biết sao còn hỏi lại.” Trương Bình thẳng thắn thừa nhận
      Hạo Thế Vĩnh đôi lông mày khẽ chau, bình tĩnh :
      “Trương Bình, hình như nhà ngươi lầm rồi, ta phải kẻ giết phụ thân ngươi.”
      “Hạo Thế Vĩnh, ngươi đừng ngụy biện nữa, hai năm trước trong lần tình cờ lên núi hái thuốc, ta gặp lại Đỗ Duy, cận vệ thân tín nhất của ngươi, ta kể lại tất cả.”
      Nghe đến cái tên Đỗ Duy, Hạo Thế Vĩnh sắc mặt đại biến:
      thể nào, chẳng phải chết rồi sao?”
      “Hừ, năm đó vì sợ việc bị truyền ra ngoài, ngươi cho người giết chết Đỗ Duy, ta lòng trung thành chưa từng nghĩ phản bội nhưng ngươi tin tưởng , bị dồn đến bước đường cùng, ta nhảy xuống vực sâu, thế nhưng ông trời cho chết mà để sống sốt, sống để vạch trần bộ mặt xấu xa của ngươi.” Trương Bình lạnh lùng .
      “Bổn vương có thể chứng thực, Đỗ Duy chưa chết. Người đâu cho Đỗ Duy vào!” Nam Phong Dịch Thiên lãnh đạm .
      “Thảo dân Đỗ Duy tham kiến Vương gia, tham kiến Quận chúa.”

      “Miễn lễ.” Nam Phong Dịch Thiên và Nhược Lam đồng thanh .
      “Đỗ Duy ngươi hãy ngẩng đầu lên.”
      Nam Phong Dịch Thiên vừa dứt lời Đỗ Duy lập tức ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn Trương Bình khẽ gật đầu cái rồi liếc nhìn Hạo Thế Vĩnh. Sau đó cung kính :
      “Bẩm Vương gia, thảo dân có thể làm chứng, năm đó chính Hạo gia sai khiến thảo dân thuê sát thủ giết chết Trương Quân, sau khi Trương Quân chết, Hạo gia vì muốn bịt đầu mối nên sai người ám sát luôn thảo dân.”
      Lời vừa dứt, khí nơi công đường lại lần nữa ầm ĩ dứt. Hạo Thế Vĩnh mặt đầy hắc tuyến, đứng im bất động, quả ngờ Đỗ Duy còn sống, mưu của mười sáu năm về trước những tưởng mãi mãi là bí mật, nào ngờ…

      “Hạo Thế Vĩnh, ngươi những là kẻ chủ mưa giết chết Trương Quân mà còn là hung thủ sát hại Hạo Nguyệt Chi, đồng thời chính là hái hoa tặc gây sóng gió trong thành.” Nhược Lam chỉ tay về phía , lớn giọng quát.
      Tiếng xầm xì, bàn tán ầm ầm vang lên, mọi người thi nhau :
      “Hạo lão gia là hung thủ ư? thể nào!”
      ta chẳng phải là phụ thân của Nhị tiểu thư ư? Sao có thể làm ra chuyện đó.”
      bằng cầm thú, mau giết .”
      Thanh nghị luận vang lên ngớt, Nam Phong Dịch Thiên lần nữa lên tiếng đề nghị tất cả im lặng. Sau khi tiếng ồn thuyên giảm, Nhược Lam mới bắt đầu :
      “Như mọi người , Hạo gia là phụ thân của Hạo Nguyệt Chi sao có thể làm ra chuyện này phải ? Nhưng nếu như phải là phụ thân của nàng sao?”
      “Ý người là…nàng ấy là…muội muội của ta?” Trương Bình thanh bởi vì quá ngạc nhiên cho nên có chút run rẩy hỏi.
      “Lý Linh Ly trước đây có đại nha hoàn thiếp thân tên là Khuê Nhi, nàng rất thích nha hoàn này, mọi chuyện thầm kín đều với Khuê Nhi, nếu ngươi muốn biết thực hư hãy hỏi Khuê Nhi .”
      “Haha, Quận chúa, trí tưởng tượng của người là quá phong phú, lão phu sao lại có thể là hung thù, Chi nhi là nữ nhi của lão phu…”
      Hạo Thế Vĩnh còn chưa hết câu bị ngữ khí của Nhược Lam lấn áp:
      “Hạo Thế Vĩnh ngươi to gan, dám đứng trước bổn quận chúa xàm ngôn loạn ngữ!”
      Hạo Thế Vĩnh biết vừa rồi mình lỡ lời, lập tức quỳ gối bồi tội:
      “Lão phu vừa rồi hồ đồ rồi, mong quận chúa thứ tội, thế nhưng từ khí Linh Nhi qua đời, Khuê Nhi cũng đột nhiên biến mất tung tích.”
      “Ân. Đúng là nàng ta mất tích, tuy nhiên mất tích có nghĩa là chết, có đúng Hạo lão gia?”
      Hạo Thế Vĩnh giật mình, mồ hôi lạnh túa ra, chẳng lẽ nàng ta chưa chết, đúng! Năm đó chính tự mình kiểm tra, Khuê Nhi chính là bị ép uống thuốc độc mà chết, sao có thể?
      Nhược Lam đem hết biểu tình của Hạo Thế Vĩnh thu vào trong mắt, lạnh lùng :
      “Người đâu, cho mời Khuê Nhi vào.”
      Bước vào công đường lúc này là nữ tử khoảng ba mươi tuổi, dáng người xương xẩu, da dẻ vàng vọt nhìn rất đáng thương.
      “Dân nữ tham kiến Vương gia, Quận chúa.” Khuê Nhi quỳ gối dập đầu .
      “Khuê Nhi, ngươi ngẩng đầu lên nhìn xem người đứng bên cạnh ngươi là ai?”
      Sau khi Nhược Lam dứt lời, Khuê Nhi ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng lúc này chính là Hạo Thế Vĩnh, kẻ bức tử nàng. Đôi mắt Khuê Nhi ánh lên những cái nhìn sợ hãi, lập tức cúi đầu :
      “Bẩm Quận chúa, người này là Hạo lão gia, là chủ tử cũ của dân nữ. Cách đây mười bảy năm về trước, khi Lý phu nhân lâm bồn, bà mụ liền thông báo phu nhân sanh khó, chỉ có thể chọn trong hai. Ban đầu dân nữ nghĩ Hạo lão gia chọn phu nhân, nhưng cuối cùng lão gia lại chọn Nhị tiểu thư.”
      “Tại sao ngươi lại nghĩ Hạo Thế Vĩnh chọn Lý Linh Ly?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.
      “Bẩm Quận chúa, chuyện xảy ra giữa phu nhân và Trương lão gia dân nữ cũng biết, sau khi tỉnh dậy khỏi cơn hoan ái Trương lão gia rời khỏi, chỉ còn lại mình phu nhân. Lúc dân nữ mở cửa bước vào liền thấy phu nhân treo cổ tự tử, dân nữ khi đó sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ lấy phu nhân, sau hồi khuyên nhủ, phu nhân mới chịu cho dân nữ biết. Lời của phu nhân vừa dứt, dân nữ lập tức nghĩ tới cơ thiếp Mộng Lệ Thu, đêm hôm đó vì có công chuyện cho nên dân nữ phải bỏ lại ấm trà nấu dở chạy ra ngoài, khi trở về thấy A Hoa nô tỳ thiếp thân của Mộng Lệ Thu bước ra, dân nữ lúc ấy chỉ nghĩ là nàng ta tới nhà bếp để làm đồ ăn cho Mộng cơ thiếp chứ có ý gì khác. Nhưng chuyện của phu nhân lại khiến dân nữ nghi ngờ, chỉ tiếc là có bằng chứng xác thực. Dân nữ liền đem chuyện này kể cho phu nhân, nếu giờ phu nhân mà chết chẳng phải là giúp ả ta đạt được nguyện vọng sao. Hơn nữa đại thiếu gia còn , rất cần phu nhân bên cạnh. Sau khi nghe lời khuyên của dân nữ, phu nhân mới thôi ý định tự tử nhưng kể từ đó, lão gia bắt đầu lạnh nhạt với phu nhân, nếu có ỏ lại qua đêm cũng chỉ đơn thuần là ngủ cùng giường chứ xảy ra việc gì khác. Hai tháng sau, phu nhân mang thai, người khác biết nhưng dân nữ biết rất , cái thai đó phải là của Hạo lão gia, phu nhân đêm nào cũng dằn vặt, đau khổ giữa bỏ hay bỏ. Cuối cùng người lựa chọn giữ lại hài tử đó. Thái độ cuả lão gia, nô tỳ có thể cảm nhận được, có lẽ người biết được chuyện của phu nhân và Trương lão gia, nhưng vì quá phu nhân cho nên lão gia làm to chuyện này, đó cũng là lý do dân nữ nghĩ lão gia chọn giữ lại tánh mạng cho phu nhân chứ phải ngiệt chủng kia. Nhưng lựa chọn của Hạo lão gia thực làm dân nữ bất ngờ.”
      “Ngươi có muốn biết vì sao lại ép ngươi uống thuốc độc thậm chí chọn giữ lại hài tử kia ?”
      Khuê Nhi nghe Nhược Lam vậy lập tức gật đầu. ra
      giữ lại đứa bé kia là bởi vì nó nằm trong kế hoạch báo thù của , sau khi biết Lý phu nhân mang thai, ngấm ngầm vạch ra kế hoạch. Lý phu nhân trong mắt Hạo Thế Vĩnh là ả dâm phụ phản bội, chết hay sống đối với còn quan trọng nữa. Nhưng Hạo Nguyệt Chi khác, nương ta là nữ nhi của Trương Quân, là muội muội của Trương Bình, ngươi nghĩ xem nếu như sắp xếp để cho huynh muội nhau sao? Mà ngươi lại là nha hoàn thân tín của Lý Linh Ly, dù sao cũng là phu thê chừng ấy năm, Hạo gia sao lại hiểu tính nết của nàng, nhất định chuyện Hạo Nguyệt Chi phải hài tử của ngươi cũng biết. Nếu như ngươi còn sống vậy kế hoạch của xem như thất bại rồi.” Nhược Lam chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Khuê Nhi.

      “A! Nhị tiểu thư với Trương công tử như vậy là loạn luân!” Khuê Nhi sửng sốt kêu lên.
      “Ân. Chính nó! ra sao khi được phơi bày, huynh muội nhau đấy là điều cấm kị, điều này khiến Trương Bình và Hạo Nguyệt Chi đau khổ, đau giống như cảm giác của Hạo Thế Vĩnh khi bắt gặp thê tử của mình cùng người bạn thân nhất làm chuyện bại hoại vậy.”
      thể nào, thể…” Trương Bình run rẩy kinh hô .
      Nhìn biểu tình của Trương Bình, Nhược Lam khẽ thở dài, thanh ôn nhu :
      “Trương Bình ngươi bình tĩnh nghe ta hết . Ngươi nghĩ rằng Hạo Thế Vĩnh gả nữ nhi của cho kẻ có tiền đồ như ngươi hay sao? Tiền tài địa vị đều có? Lúc ngươi và Hạo Nguyệt Chi nhau, Hạo Thế Vĩnh những ngăn cản, ngược lại còn tán thành, trong khi biết phụ thân của ngươi và thê tử của có quan hệ. Ngươi nghĩ thực vị tha đến mức cho con của kẻ thù và nữ nhi của mình nhau?”
      “Năm đó khi biết được Hạo lão gia chính là kẻ thù giết phụ thân, thảo dân trong lòng ôm hận, cho nên mới cố ý tiếp cận Chi nhi, nào ngờ thiện lương, ôn nhu của nàng thu hút thảo dân, con của kẻ thù là điều nên, nhưng thảo dân lại thể khống chế con tim của mình, vì Chi Nhi, thảo dân quyết định quên mối thù giết phụ thân nào ngờ…” Trương Bình thanh nghẹn lại nên lời, trong mắt có vài giọt lệ.
      “Nào ngờ, hai người các ngươi là huynh muội, tất cả chỉ là cái bẫy của thợ săn tài hoa đặt ra. Hạo Thế Vĩnh ngươi và Độc Kiếm Thần có quan hệ gì, tại sao ngươi biết Truy Hồn Thất Tán?” Nhược Lam nhướng mày nhìn về phía Hạo Thế Vĩnh.
      Hạo Thế Vĩnh lúc này vẫn ung dung đứng trước công đường, thanh trầm thấp trả lời:
      “Lão phu hiểu Quận chúa gì, Độc Kiếm Thần là ai? Lão phu biết!”
      “Vậy sao? Cách đây mấy ngày, nghĩa huynh của ta Mạc Tuyết Phong, thất thiếu gia của Vô Ảnh Sơn Trang trong lúc vây bắt hái hoa tặc bị Truy Hồn Thất Tán đả thương, tuy nhiên huynh ấy may mắn thoát chết, sau khi huynh ấy tỉnh lại kể hết tình cho ta nghe. Huynh ấy dùng Hoa Sơn kiếm pháp đả thương cánh tay của hái hoa tặc, Hạo lão gia, ngươi xem nếu ngươi phải là hung thủ ngươi có thể cho ta kiểm tra cánh tay của ngươi được ?”
      Nghe vậy, Hạo Thế Vĩnh cơ thể khẽ run lên, tên tiểu tử hôm đó lại là thất thiếu gia của Vô Ảnh Sơn Trang ư? chẳng phải trúng Truy Hồn Thất Tán rồi sao? Như thế nào còn sống? Lấy lại bình tĩnh Hạo Thế Vĩnh lên tiếng:
      “Quận chúa, người nhầm lẫn rồi, lão phu chỉ là thương nhân, sao lại có thể đả thương được thất thiếu gia của Vô Ảnh Sơn Trang được, hơn nữa tay phải của lão phu có bị thương, nếu bị thương người đó là Tư Đồ thiếu gia mới đúng, ai mà biết Tư Đồ Thiếu gia là kẻ háo sắc, thường xuyên đến kỹ viện mua vui, hái hoa tặc chính là Tư Đồ Ngạo!”
      “Ngươi ngậm máu phun người, ta phải, mặc dù ta thường xuyên kỹ viện nhưng lá gan của ta như vậy, làm sao làm ra những chuyện thương thiên hại lý như thế được!” Tư Đồ Ngạo bất bình .
      “Được rồi! Hạo Thế Vĩnh, chuyện Tư Đồ Ngạo bị thương ngươi làm sao mà biết được? Hơn nữa ta chỉ thất ca của ta đả thương cánh tay của hái hoa tặc chứ có là cánh tay nào đâu, sao Hạo lão gia vừa rồi lại cánh tay phải của người bị thương?” Nhược Lam nhếch miệng liếc nhìn Hạo Thế Vĩnh.
      “Chuyện đó…”

      Hạo Thế Vĩnh biết vừa rồi mình để lộ ra sơ hở, biết phải đối đáp làm sao đột nhiên Tư Đồ Mãn lên tiếng giải vây cho :

      “Quận chúa, vi thần có vài điều hiểu, mong người có thể thông suốt cho vi thần.”

      “Ân, ngươi .”

      “Chẳng phải lúc trước Bạch nương tới nha huyện khai báo rằng nàng ấy bị hái hoa tặc tấn công hay sao? Hơn nữa Bạch nương cũng hoàn toàn xác định hái hoa tặc kia tuổi quá ba mươi. Hạo gia trạc ngoài tứ tuần, sao có thể là hung thủ?”

      Nhược Lam tính trả lời thanh nghiêm nghị của Nam Phong Dịch Thiên vang lên:
      “Muốn biết có phải hung thủ hay chỉ cần kiểm chứng. Người đâu, đến kiểm tra cánh tay của Hạo Thế Vĩnh.”
      Nghe vậy Hạo Thế Vĩnh đột nhiên cười lớn, đôi mắt màu đen giờ chuyển sang đỏ rực.
      “Ha ha, cần! Phải! Ta chính là hái hoa tặc, năm xưa trong chuyến làm ăn xa, ta bị đoàn cướp chặn được rớt xuốt vách núi, may sao được lão nhân cứu, người trong giang hồ gọi là Độc Kiếm Thần, cũng giống như ta bị người mà mình phản bội, chính vì vậy quyết định giao bí kíp luyện Truy Hồn Thất Tán cho ta, hơn nữa còn chỉ cho ta cách luyện môn võ công Cửu Hoán Cốt, còn dặn ta chỉ được phép luyện đến tầng thứ tám của môn võ công này. Thế nhưng ta nghe lời , lúc trở về nhà ta tiếp tục tu luyện đến tầng cuối cùng, thế nhưng trong môn võ công này có vài chỗ ta hiểu, chính vì cố chấp luyện để đạt tới cảnh giới cuối cùng, ta bị tẩu hỏa nhập ma. Cứ đến ngày trăng rằm cơ thể của ta trẻ hóa lại thành thanh niên khoảng hai lăm tuổi, dục vọng bốc cháy mãnh liệt, ta muốn hoan ái với nữ nhân, mỗi đêm trăng tròn là mỗi lần ta lột xác. Haha cảm giác được giết ả đàn bà dưới cơ thể của mình tuyệt vời. Cái ngày Chi Nhi chết cũng là trăng tròn, lúc đó ta điểm huyệt của nó, sau đó cho nó cảm nhận nỗi đau cả thể xác lẫn linh hồn. Nó rất giống Linh Nhi, người đàn bà phản bội ta, ta muốn nó phải cảm nhận cái cảm giác bị chà đạp, phụ bạc là như thế nào…Haha.”
      Lời vừa dứt, cả công đường yên tĩnh tiếng động, ai nấy đều quá bất ngờ trước lời tự thú của , quá độc ác.

      Hạo Thế Vĩnh mâu quang đỏ rực lao ra khỏi công đường, dân chúng vì quá sợ hãi cho nên đều nhường đường cho . Thấy thế binh lính lập tức đuổi theo tuy nhiên đều bị Nhược Lam chặn lại:
      cần đuổi theo! có người bắt trở lại.”

      Lúc này Tư Đồ Mãn đứng ở bên mới lên tiếng:
      “Vương gia! Chuyện này giải quyết xong, ngài vất vả rồi.”
      “Chuyện này còn chưa xong đâu!” Nam Phong Dịch Thiên nghiêm nghị nhìn : “Tư Đồ Mãn ngươi còn biết tội của mình.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 46: HUYẾT LỆ CHI NỮ. (12)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Nghe thấy thanh đầy giận dữ của Nam Phong Dịch Thiên, Tư Đồ Mãn rùng mình quỳ xuống, cung kính hỏi:
      “Bẩm Vương gia, vi thần biết mình phạm tội gì?”
      “Hừ, ngươi thân là quan phụ mẫu, trong thành xảy ra việc hàng loạt dân nữ bị cưỡng hiếp sau đó bị sát hại, vậy mà ngươi ngay cả động tĩnh cũng có. Hơn nửa còn cả gan dùng tiền để dẹp yên gia đình của nạn nhân. Ta còn điều tra được trong suốt năm năm làm quan, ngươi bao che cho trưởng tử của ngươi là Tư Đồ Ngạo, để làm loạn khắp nơi. Ngươi còn lời nào để .”

      “Bẩm Vương gia, chuyện này có lẽ người hiểu nhầm rồi. Số tiền mà vi thần đưa cho gia đình của nạn nhân chỉ là lòng hảo tâm của vi thần dành cho bọn họ, hề có ý bắt bọn họ phải để yên chuyện này. Hơn nữa Tư Đồ Ngạo tính tình ngông cuồng, vi thần nhiều lần dạy dỗ, chỉ là lực bất tòng tâm.” Tư Đồ Mạn mặt biến sắc, trả lời từng chữ .

      “Nha, cứ cho là ngươi bị oan . Vậy còn việc của Vũ Lưu Dân sao?”

      “Vũ Lưu Dân? Quận chúa sao người lại biết ?” Tư Đồ Mạn có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nhược Lam.

      “Chuyện ta vì sao biết ngươi cần biết, chỉ cần ngươi trả lời cho ta câu hỏi. Vũ Lưu Dân vì cớ gì lại bị xử tử?”

      “Bẩm Quận chúa, Vũ Lưu Dân là con cáo già thương trường, số tiền mà kiếm được trong tháng gấp hai lần lương bổng năm của vi thần. Cho nên vi thần liền phái người điều tra, quả nhiên tra ra được cùng phản tặc buôn hàng cấm”.

      thể nào! Phụ thân của ta tuyệt đối làm những chuyện như thế, là ngươi cùng Hạo Thế Vĩnh hại chết phụ thân ta.”

      Thanh đầy phẫn nộ của nữ tử vang lên bên ngoài công đường khiến cho Nam Phong Dịch Thiên chau mày, lạnh giọng quát:

      “Là ai làm náo loạn chốn công đường? Người đâu, dẫn nàng ta vào đây.”

      “Bẩm Vương gia, dân nữ là Vũ Như Họa, là nhi nữ của Vũ Lưu Dân.”

      “Nàng ấy còn là chính thất của Tư Đồ Ngạo.” Nhược Lam bổ sung thêm câu, hướng Nam Phong Dịch Thiên cười cái.

      Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi:

      “Nơi đây là chốn công đường, ngươi được dối, cũng được phép vu oan cho người khác. Vì sao ngươi lại Tư Đồ tri phủ cùng Hạo Thế Vĩnh hại chết phụ thân ngươi?”

      “Lời thảo dân tuyệt đối sai, thảo dân có bằng chứng.” Vũ Như Họa thần sắc kiên định, vừa vừa lôi trong ống tay áo cuốn sổ cũ kĩ cùng phong thơ.

      Sau khi nhận được bằng chứng mà Vũ Như Họa đưa, Nam Phong Dịch Thiên lập tức chăm chú lật từng trang sổ sách. Trong này là toàn bộ ghi chép về số hàng cấm mà Hạo Thế Vĩnh buôn bán trong nhiều năm qua. Bao gồm cả súng lẫn thuốc nổ, trang cuối cùng còn có danh sách những kẻ tham gia, trong đó có Tư Đồ Mãn. Kế đó, mở ra phong thơ, nội dung bên trong chỉ vỏn vẹn có ba câu: Lam nương, lần trước ngươi giúp ta cho nên lần này ta trả lại ngươi, hai chúng ta ai nợ ai. Vương gia a, coi như lần này ngươi nợ ta , ta phải mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được cuốn sổ đó đấy. Phương Hướng Linh chi bút.

      Nhược Lam đứng bên cạnh, nhận thấy thần sắc của Nam Phong Dịch Thiên có chút thay đổi, lập tức hiếu kí mà ngó vào phong thơ. Nội dung trong bức thơ khỏi khiến Nhược Lam trừng mắt, Phương Hướng Linh thân phận quả nhiên đơn giản, hơn nữa hình như giữa nàng và ngũ ca có cái gì đó phải.

      Bắt gặp đôi con ngươi của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên lập tức gấp lại phong thơ, ho khẽ mấy tiếng sau đó mắt lạnh quét về phía Tư Đồ Mãn, ném cuốn sổ trước mặt , lớn giọng quát:

      “Tự mình nhìn !”

      thể nào, ta sai người đốt hết rồi mà.” Tư Đồ Mãn cả người run rẩy nhìn chằm chằm cuốn sổ trước mặt.

      “Hừm, ngươi nghĩ Hạo Thế Vĩnh khinh suất tới nỗi để ngươi đem đốt hết sao? Nếu lỡ ngươi quay lại cắn phát phải làm sao? Hoặc giả như nếu mọi chuyện bị bại lộ, cuốn sổ này kéo ngươi chết chung với , dù sao này cũng có dấu vân tay mà ngươi đóng dấu vào, thể chối cãi!” Nhược Lam cười nhạt, nhướng mày .
      “Tư Đồ Mãn thân là tri phủ thành Dương Châu nhưng bản thân lại làm đúng trách nhiệm của quan phụ mẫu, tham ô, hối lộ, để dâm tặc tung hoàng, bao che cho hài tử làm chuyện suy đồi. Nay cách chức quan, giờ ngọ ngày mai giải lập tức xử trảm. Tư Đồ Ngạo kiêu căng, hống hách, nhiều lần cưỡng bức dân nữ nhà lành cho nên bổn vương xử ngươi lưu đày biên ải mãi mãi được trở về. Toàn bộ gia quyến của Tư Đồ phủ được tha. Về phía phụ thân của ngươi, Vũ Lưu Dân, bổn vương điều tra lại toàn bộ quá trình, sau đó cho ngươi và phụ thân của ngươi cái công bằng. Ngươi có đồng ý hay ?”

      “Đa tạ Vương gia, dân nữ hoàn toàn có ý kiến gì.” Vũ Như Họa vui sướng đến nỗi rơi nước mắt, run rẩy .

      “Hoan hô, hoan hô, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi áp bức rồi!” Dân chúng vui mừng hoan hỉ, cuối cùng họ cũng thoát khỏi ách cai trị tàn bạo của Tư Đồ Mãn, cuối cùng cũng có người lấy lại công bằng cho bọn họ.
      Tư Đồ Mãn sau khi nghe Nam Phong Dịch Thiên phán xét, bản thân vì chịu nổi cho nên ngất xỉu, Tư Đồ Ngạo cũng đỡ hơn là mấy, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run bần bật.
      Kim Hương Lâu.

      “Dân nữ xin thỉnh an Quận chúa, lần trước biết thân phận cao quý của người, mong người lượng thứ.” Vũ Như Họa quỳ gối mặt đất, e ngại .

      “Đứng dậy , ngươi cảm thấy trong người thế nào?”

      “Ân, tốt lắm, thuốc của người cho rất có hiệu nghiệm.”

      “Vậy là được rồi, về chuyện của phụ thân ngươi, ngũ ca của ta nhất định cho ngươi câu trả lời xác đáng nhất. Ngươi cũng đừng quá lo lắng.”

      “Ân, dân nữ hiểu.”

      “Ngươi nếu như còn chỗ nào để , vậy cứ ở lại chỗ này . Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Vô Ảnh Sơn Trang, ai có thể khi dễ ngươi. Ngươi cũng có thể làm việc tại đây. Ta có qua chuyện của ngươi cho chưởng quỷ ở đây, nếu ngươi ngại, vậy hằng ngày tấu nhạc cho khách nhân nghe, trả tiền cho ngươi.”

      “Quận chúa, tốt quá, dẫn nữ…” Vũ Như Họa lệ rơi đầy mặt, lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ với Nhược Lam.

      Thấy vậy, Nhược Lam khẽ thở dài, sau đó dịu dàng nâng nàng đứng dậy, giọng :

      “Về sau phải sống cho tốt.”

      Về phía Hạo Thế Vĩnh, trong lúc khống chết được tà niệm của bản thân, bất tri bất giác biến trở lại thành thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, tri triển khinh công bay về phía rừng trúc ngoại ô thành Giang Nam. Những tưởng có thể thoát thân nào ngờ vừa được đoạn liền bị sát khi ở phía trước làm cho khựng lại.

      “Kẻ nào?” Hạo Thế Vĩnh điên cuồng hét lên, đôi mắt càng thêm đỏ rực.

      “Mộ Dung Phi Tuyết!”

      Lời vừa ra, cả khu rừng tràn ngập máu tanh, màu xanh của trúc hòa quyện với màu đỏ của máu, tất cả làm nên cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 47: ĐÂU LÀ CHÂN TÌNH-ĐÂU LÀ TRI KỶ. (1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sau khi giải quyết xong vụ án Huyết Lệ Chi Nữ cùng Tư Đồ Mãn, tảng đá lớn trong lòng Nhược Lam cũng vơi nửa, điều đáng ngại bây giờ là thất ca và Bạch Y Y. Mấy ngày nay, Y Y đều đến đây tận tâm tận lực hầu hạ huynh ấy, đáng tiếc, nương ấy lại là kỹ nữ, nam nhân cổ đại rất coi trọng vấn đề này, kỹ nữ làm dâu trăm họ, là tầng lớp thấp hèn, là đáy cùng của xã hội, họ luôn bị coi thường, chà đạp. Thất ca huynh ấy liệu có thể bỏ qua điều này mà tiếp nhận YY?

      “Thất ca!” Nhược Lam nhàng gõ cửa phòng của Mạc Tuyết Phong.

      “Muội vào .”

      Sau khi bước vào phòng, điều đầu tiên đập vào mắt chính là sắc mặt của Mạc Tuyết Phong, thân lục y ung dung ngồi uống trà, xem ra mới có mấy ngày gặp mà thất ca thay đổi rất nhiều, YY nương thiệt là giỏi nha. Nhược Lam mỉm cười ôn nhu hỏi:

      “Huynh gần đây thế nào?”

      “Cũng quen dần với bóng tối rồi, tuy rằng mắt nhìn thấy nhưng thính giác lại trở nên nhạy cảm.”

      “Ân, ông trời lấy của huynh đôi mắt dĩ nhiên ban tặng huynh thứ khác.”

      “Tất cả đều là nhờ YY.” Mạc Tuyết Phong dịu dàng .

      “Vâng, nương ấy rất tốt, huynh định thú nàng ấy sao?”

      “Thú?” Mạc Tuyết Phong nhếch mép cười, đôi con ngươi phủ tần sương mỏng khiến người ta thể nhìn thấu nghĩ gì.

      “Sao vậy? Huynh muốn?”

      “Lam nhi, huynh nay là kẻ bị mù, làm gì có tư cách che chở vảo vệ cho nàng ấy. hơn nữa YY còn là…” Mạc Tuyết Phong chau mày .

      “Hơn nữa nương ấy còn là kỹ nữ cho nên huynh thể gả cho huynh?”

      “Đúng vậy, huynh đường đường là thất thiếu gia của Vô Ảnh Sơn Trang sao có thể cưới kỹ nữ về làm thê tử, làm thiếp còn có thể.”

      Xoảng. Thanh vụn vỡ của tách trà khiến cho Nhược Lam lẫn Mạc Tuyết Phong giật mình nhìn về phía phát ra thanh.

      “Bạch nương.” Nhược Lam giọng gọi.

      “Xin lỗi, ta có cố ý…Ta, ta phải về rồi.” Bạch YY khuôn mặt trắng bệt, xoay người chạy .

      “Bạch nương!”

      “Muội đừng đuổi theo. Trước sau gì nàng ấy cũng biết, biết sớm chút cũng tốt.” Mạc Tuyết Phong lãnh đạm .

      “Huynh…” Nhược Lam nhướng mày nhìn Mạc Tuyết Phong. Sau đó xoay lưng rời khỏi phòng của .

      Khuê phòng của Nhược Lam.

      “Mặc Mặc, Lãnh Huyết, hai ngươi ra đây .”

      “Oa! Thần ngủ mà, chủ nhân người nhẫn tâm.” Liễu Mặc có chút cam tâm .

      “Chủ nhân! Có chuyện gì mà người lại gọi chúng thần vào giờ này?” Lãnh Huyết cất tiếng hỏi.

      Mắt phượng khẽ chớp, Nhược Lam mỉm cười :

      “Hihi. Ta biết các ngươi có vong tình thủy, cho ta có được hả?”

      “Người cần cái đó làm gì?” Lãnh Huyết nghiêm giọng hỏi.

      “Ta cho YY.”

      “Hửm! Sao cho nàng ta uống phí thế!” Mặc Mặc vẫn còn ngái ngủ xen vào.

      Nghe vậy, Nhược Lam lập tức cau có liếc Liễu Mặc cái, khiến tiểu đông tây này sợ hãi trốn sau lưng Lãnh Huyết, im thin thít dám gì nữa.

      “Bạch nương uống sao?” Lãnh Huyết xưa nay là người rất nhạy cảm, chỉ vài câu của Nhược Lam, liền hiểu ngay vấn đề.

      “Ta muốn thử thách bọn họ chút, nếu Mạc Tuyết Phong thể vượt qua rào cản cũng như định kiến của xã hội coi như tấm chân tình của YY dành cho là sai lầm, chi bằng bát vong tình quên tất cả còn hơn ôm hận sầu tương tư. Ngược lại…”

      “Nếu như bọn họ thương nhau, có thể vượt qua được trắc trở cho dù YY có uống vong tình thủy cũng vô dụng. Người muốn đặt cược ván bài này ư?” Lãnh Huyết hỏi.

      “Ân.” Nhược Lam gật đầu khẳng định.

      Vừa dứt lời, tay Lãnh Huyết liền tỏa ra ánh sáng màu lam chói mắt, sau đó bình bạch ngọc chứa vong tình thủy cũng theo đó xuất .

      “Đa tạ!” Nhược Lam vui mừng .

      Kế đó, Nhược Lam nhanh chóng rời khỏi Phong Linh Các để đến gặp Bạch YY. Phòng của YY sặc mùi son phấn như những nữ tử chốn thanh lâu khác, mùi thơm của hoa lan nhè khiến người ta thích, hoa lan thanh khiết giống hệt như cọn người nàng ta vậy.

      “Cửu tiểu thư, người sao lại đến đây?” Bạch YY có chút kinh ngạc hỏi.

      Sau khi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Nhược Lam nhíu mày nhìn đôi mắt sưng đỏ của YY, thanh ôn nhu :

      “Những lời thất ca chắc hẳn làm nương tổn thương.”

      đâu. Chàng rất đúng, là YY tự đa tình. Hơn nữa từ lúc bắt đầu, YY mong trở thành chính thê, chỉ cần làm tiểu thiếp ngày ngày hầu hạ chàng là được.”

      “Ta biết nương tự ti về thân phận của mình, nhưng trong thiên hạ này mấy ai muốn trở thành kỹ nữ? Phận nữ nhi thân bất do kỷ, ngươi cần tự trách mình, nếu như thất ca của ta ngươi, bất chấp tất cả để có thể lấy được ngươi, mặc cho người đời chê cười, chỉ cần hai người nguyện ý thế là đủ. Sống là sống cho chính mình đừng quan tâm đến những kẻ khác. Bạch nương có đồng ý đặt cược ván bài với ta ?”

      “Ván bài?” Bạch YY nghiêng đầu nhìn Nhược Lam đầy thắc mắc.

      “Trong chiếc bình này là vong tình thủy, chỉ cần nương uống nó, lập tức quên người mà nương thương nhất, thế nào? Có dám uống ?”

      “Quận chúa, người muốn thử thách cả chàng va ta sao?”

      “Ân. Có dám ?” Nhược Lam hỏi lại lần nữa.

      Sau hồi suy nghĩ, Bạch YY lên tiếng trả lời:

      “YY đồng ý thử, dù sao cũng còn gì để mất nữa rồi!”

      Dứt lời, nàng cầm lấy bình bạch ngọc, hơi uống cạn vong tình thủy.

      Nhược Lam hài lòng mỉm cười, ngày mai có kịch hay xem rồi.

      Sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Phi Tuyết, Nam Phong Dịch Thiên, Mạc Tuyết Phong và Nhược Lam đều có mặt ở đại sảnh uống trà chuyện phiếm, lúc này nha hoàn vội vàng chạy tới thông báo là có Bạch nương của Yên Hà Lâu muốn gặp Nhược Lam.

      Vừa nghe nha hoàn thông báo, khóe miệng của Nhược Lam trong vô thức liền nhếch lên. Mộ Dung Phi Tuyết cùng Nam Phong Dịch Thiên lập tức nhìn ra nụ cười giảo hoạt của Nhược Lam, bọn họ bốn mắt nhìn nhau im lặng . Mạc Tuyết Phong khi nghe đến tên Bạch YY bàn tay nắm lại thành quyền, tim cũng vì thế mà đập mạnh hơn bình thường.

      “YY xin thỉnh an ba vị chủ tử.” Bạch YY thân bạch y phúc thân hành lễ.

      cần đa lễ đâu a, Bạch nương, ngươi là đúng hẹn nha.” Nhược Lam vui vẻ .

      “Cửu tiểu thư hẹn với YY, YY sao dám để người phải chờ.”

      “Bạch YY, ngươi đừng tiếp cận với cửu muội của ta nữa, chẳng phải hôm qua ta rồi sao, ta vốn có ý định thú ngươi làm thê tử.” Mạc Tuyết Phong tức giận .

      “A. Thất công tử, người là gì vậy? Ta tại có ý trung nhân rồi.” Bạch YY nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Tuyết Phong, khó hiểu hỏi.

      Mộ Dung Phi Tuyết và Nam Phong Dịch Thiên sau khi nghe Bạch YY hỏi như vậy lập tức hẹn mà gặp đều nhìn về phía Nhược Lam với hàm ý Bạch YY chẳng phải có cảm tình rất sâu với thất đệ sao, tại như thế nào có ý trung nhân?

      Nhận thấy ánh mắt đầy nghi vấn của bọn họ, Nhược Lam càng tươi cười rạng rỡ, chớp chớp mắt đáp lại với ý muội hoàn toàn biết gì cả nha.

      Mạc Tuyết Phong khuôn mặt tối sầm, lạnh giọng hỏi:

      “Y Y nương, từ khi nào có ý trung nhân vậy?”

      “Cái này hình như YY có nghĩa vụ phải trả lời công tử, hôm nay ngoài việc có hẹn với Cửu tiểu thư, YY còn có chuyện khác muốn với công tử. Hôm trước YY có nghe Phương mama kể lại thất công tử vì cứu YY khỏi tay hái hoa tặc cho nên đôi mắt bị mù. Kiếp này YY thể trả hết cho người, cho nên hẹn kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”

      Nghe thấy ngữ khí nửa xa lạ, nửa gần gũi của Bạch YY, Mạc Tuyết Phong vô cùng kinh ngạc, sau đó mới quay sang hỏi Nhược Lam câu:

      “Cửu muội, chuyện này là sao?”

      “Sao là sao? Giờ này làm gì có sao, huynh muốn ngắm sao đợi đến tối . Muội có hẹn với Bạch nương mua đồ rồi.”

      Dứt lời Nhược Lam liền cầm tay Bạch YY kéo ra khỏi Phong Linh Các.

      Phong Linh Các – canh giờ sau.

      Nhược Lam hí ha hí hửng xách túi đồ ăn vào lập tức bị thanh lạnh lùng pha lẫn tức giận của Mạc Tuyết Phong chặn lại:

      “YY bị làm sao vậy?”
      “Hử, nàng ấy vẫn bình thường, có làm sao đâu?” Nhược Lam chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn .
      “Hừ, muội còn ngụy biện, nếu bình thường sao nàng ấy lại dùng ngữ khí xa lạ như thế mà chuyện với ta.”
      “Ai nha! Huynh nhắc muội cũng quên mất, muội cho nàng ấy uống vong tình thủy rồi.” Nhược Lam tỉnh bơ, thản nhiên trả lời.
      Nghe vậy, tách trà trong tay Mạc Tuyết Phong rơi xuống, thất thần hỏi:
      “Vong tình thủy? YY nàng ấy chấp nhận uống?”
      “Ân. Dù sao huynh cũng đâu có ý định thú người ta, còn chê thân phận người ta là kỹ nữ, thế thôi thà uống nước vong tình, sống cuộc sống thong dong phải tốt hơn sao?”
      “Muội…”
      “Mệt huynh quá, muội ăn đây.”
      Sáng ngày hôm sau.
      “YY thỉnh an thất công tử.”
      “YY! Nàng…” Mạc Tuyết Phong muốn với tay về phía phát ra thanh bị lạnh lùng của Bạch YY cự tuyệt.
      “Thất công tử thỉnh tự trọng, YY có ý trung nhân, thể cùng nam nhân khác đụng chạm.”
      “Ta…” Mạc Tuyết Phong nhíu mày, đêm qua đêm ngủ, là sai ư? Lúc trước cứ nghĩ rằng, nàng chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân qua cuộc đời mà thôi. Thế nhưng mấy ngày hôm nay, nàng chê bị mù, trái lại còn tận tâm chăm sóc , thế gian này, có mấy ai được như nàng? vì thân phận của nàng mà từ bỏ nàng, làm thương tổn nàng, là sai. Vốn tưởng rằng quên mau thôi nào ngờ, lúc nàng rằng nàng có ý trung nhân, tim thắt lại, trong lòng có mảnh hỗn độn thể nào giải quyết. Nghe thấy thanh xa lạ của nàng, đau lòng, muốn tìm lại YY của ngày xưa. Nhưng phải làm sao bây giờ?
      Bạch YY nhìn thấy Tuyết Phong thất thần, nàng liền quơ quơ tay trước mặt ôn nhu hỏi:
      “Thất công tử! Người sao chứ?
      Mạc Tuyết Phong nhanh chóng nắm lấy tay của nàng, thấp giọng :
      “YY ta thích nàng, hãy gả cho ta .”
      Bạch YY há hốc miệng nhìn chằm chằm Mạc Tuyết Phong, bàn tay trắng noãn muốn rụt lại nhưng lại bị Mạc Tuyết Phong khống chế tài nào rút ra được.

      “YY, gả cho ta, được ?”
      “Thất công tử, thỉnh tự trọng, YY biết thân biết phận, xuất thân là kỹ nữ thấp hèn sao dám có vọng tưởng cao sang làm thê tử của người”. Nàng hiểu cảm xúc trong lòng nàng lúc này, tại sao khi nghe muốn nàng gả cho , lòng nàng lại vui mừng như vậy. Nàng hề quen biết nhưng tại sao lại thấy quen thuộc đến lạ lùng, chuyện này rốt cuộc là sao? Nàng chỉ là phận kỹ nữ, sao có thể chứ? “Thất công tử, có vẻ như người biết chuyện gì rồi. Ngày hôm qua Lưu đại gia đến chuộc thân cho YY rồi, YY cũng đồng ý về làm thiếp của .”
      Mạc Tuyết Phong cả kinh, sao có thể? Nàng sao có thể gả cho người khác? được, nàng là nữ nhân của , bây giờ, sau này, mãi mãi cũng là của .
      Lợi dụng lúc Mạc Tuyết Phong thất thần, Bạch YY liền rụt tay lại chạy khỏi hoa viên của Phong Linh Các. Nàng hiểu, tại sao khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của , nàng lại đau lòng đến như vậy?

      Nhược Lam ung dung ngồi cây táo gần đó, lén lút nghe bọn họ chuyện. Haizzz thất ca ơi thất ca, lúc người ta huynh huynh vì cái định kiến chết người đó mà phụ người ta, đến khi người ta quên huynh rồi huynh mới chịu chấp nhận người ta, Đúng là theo tình tình chạy, trốn tình tình theo mà.
      Mạc Tuyết Phong lúc này suy nghĩ gì nữa, lập tức sai nha hoàn dẫn tới Yên Hà Lâu gặp Bạch YY. Nào ngờ vừa tới nơi bị nàng cự tuyệt muốn gặp, thể bỏ về như thế được, Mạc Tuyết Phong còn cách nào khác lập tức quỳ gối trước cửa Yên Hà Lâu, biết bao nhiêu người đời chỉ trích , những nữ tử cười si tình, nam nhân lại lụy tình kỹ nữ, còn gì là đấng nam tử? Mạc Tuyết Phong nghe thấy tất cả nhưng mặc kệ, người đời chê cười sao, sống vì bản thân có gì là sai, kỹ nữ là sai lầm ư? Nếu vậy cam tâm tình nguyện làm con thiêu thân được lần rồi hóa thành tro bụi.
      Ông trời hình như cảm động trước mối chân tình của hai người cho nên Mạc Tuyết Phong quỳ bao lâu trời cũng đổ mưa, hề né tránh, vẫn cứ tiếp tục quỳ.
      Hai canh giờ sau.
      Nhược Lam đứng ở gốc cây gần đó lặng lẽ nhìn, trong lòng lo lắng thôi. Thất ca quỳ được hai canh giờ rồi, YY lòng cũng sắt đá nha. Nhưng sao cảnh tượng này quen thuộc quá, trong đầu Nhược Lam lúc này lại xuất mảnh ký ức mơ mơ hồ hồ. Trong ký ức ấy, có nam nhân cũng quỳ dưới mưa chờ đợi nữ tử có khuôn mặt giống hệt như nó. Nam nhân này rốt cuộc là ai? Tại sao nó nhìn được khuôn mặt ? Ư đau đầu quá, mình rốt cuộc làm sao vậy?

      Đầu đau như búa bổ, Nhược Lam lập tức ngất , trước khi mất ý thức, bản thân còn cảm nhận được có bàn tay đỡ lấy nó. Là ai?
      Nửa canh giờ sau.
      “Muội tỉnh?”
      “Ưm. Đầu muội đau quá. Đại ca, là huynh đưa muội về à?”
      yên lành sao lại ngất vậy? Cũng may là ta ở gần đó.” Mộ Dung Phi Tuyết khẽ nhíu mày, trong lúc ngất , muội ấy khóc rất nhiều, miệng còn ngừng gọi Tử Kỳ.
      Nhược Lam lúc này rơi vào trạng thái thất thần, nam nhân đó là ai, sao lại xuất trong giấc mơ của nó?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 48: ĐÂU LÀ CHÂN TÌNH, ĐÂU LÀ TRI KỶ. (2)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Nhược Lam khẽ thở dài, cho dù có cố thế nào nữa cũng thể nhớ ra nam nhân đó là ai. Trong lòng mảnh hỗn loạn, Nhược Lam bất giác ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, giọng :

      “Đại ca, muội muội bị buồn, huynh hát cho muội nghe .”

      Lời vừa ra, Nhược Lam ràng nhìn thấy Mộ Dung Phi Tuyết khẽ chau mày cái, nhưng rất nhanh sau đó liền giãn ra. dùng thần sắc ngưng trọng mà nhìn Nhược Lam chớp mắt, sau đó tới bên cạnh cây cổ cầm đặt ở bàn nhanh chậm lướt dây đàn:

      “Ngập tràn bão cát, nhiễu loạn trời yên,

      Lòng son có trăng sáng làm chứng.

      Nghìn xa ngoài thành binh khí chạm nhau

      Lại kiếp phù sinh
      Quân mình độc giữ hoàng cung còn uy nghiêm ngày trước

      Giờ còn ai nghẹn ngào cho
      Cố nhân cứ thế đứng trước mặt quân vương,
      hỏi cũng oán

      Quân chủ ý muốn thọ cùng trời đất

      Lưu công danh ngàn đời.
      Cố nhân khước từ hỏi tình ý,

      Còn gì khó .
      Làm loạn việc quân ước định thống nhất thiên hạ

      Ai có thể đồng hành.
      ra cần dùng chiến tranh để bình định

      Phải được lòng người trước.
      Cố nhân tóc bạc do nhuốm buội phong trần,

      dám cầu mong gì hơn.
      Chỉ mong quân có thể thu hồi chiến trận.

      Kẻo sau hối kịp,

      Cuối cùng tường thành bị phá vỡ, lên cao nhìn lại
      Thấy bầu biển lửa
      Bất lực vô năng nhìn thấy chết đầy đất
      Cố nhân tâm xa rồi

      Vung tay quỳ gối

      Nhận chén ngọc tứ thiên hạ vô tội
      ai tung hố vạn tuế chỉ có cố nhân nhìn quân vương rơi lệ
      kiếm hạ xuống, quân vương sầu,
      Mộng mị thế đoạn tuyệt từ đây.
      Kiếp này nhân sao ai oán
      Ta cùng người thể đồng quy.”

      Ngồi bên chống cằm lắng nghe Mộ Dung Phi Tuyết hát, Nhược Lam khỏi ngẩn người ra chút. Mãi cho đến khi hát xong, bước tới bên cạnh Nhược Lam mới có phản ứng lại:

      “Huynh có quan hệ như thế nào với Vô Phong Quốc?”

      Nghe thấy câu hỏi này của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết thần sắc thay đổi, thấp giọng :

      “Muội nghĩ như thế nào chính là thế ấy.”

      “Lúc trước huynh từng muội giống mẫu thân của muội, điều đó chứng tỏ trước đây huynh có gặp qua mẫu thân. Bài hát này, nghe sao cũng thấy có vấn đề, mẫu thân từng với muội rằng Vô Ngân Quốc của tại trước kia có tên là Vô Phong Quốc, nhưng hoàng đế của Vô Phong Quốc là người rất háo thắng, ngừng gây chiến với các nước láng giềng với tham vọng thống nhất tất cả thành khối. Dân chúng sống trong cảnh oán than, lầm than, bên cạnh Vô Phong hoàng đế lúc này có vị đại tướng quân tên Lãnh Minh Minh, ông ta nổi tiếng là người trung trực vì nước vì dân, chịu nổi cảnh dân chúng sống trong đói khổi, Lãnh tướng quân đứng ra khuyên can Vô Phong hoàng đế. Thế nhưng dã tâm quá lớn sao có thể chỉ vì lời khuyên mà từ bỏ, bị dồn đến đường cùng Lãnh Minh Minh tạo phản. Lúc giương cờ khởi nghĩa có rất nhiều hùng, hào kiệt đổ tới đầu quân. Điều họ muốn chính là vị minh quân hết lòng vì họ chứ muốn bạo quân tay nhuốm đầy máu. Lãnh Minh Minh có được lòng dân chúng, trong vòng bốn tháng chiếm được kinh thành, lật đỗ Vô Phong hoàng đế lập nên Vô Ngân Quốc. Lãnh Minh Minh là người rất nhân từ, nếu phải là người gây ra tội ác trời đất thể dung tha giết. Chính vì vậy, chỉ giết mình cựu hoàng đế, những người còn lại đều được tha, thậm chí còn giữ lại làm trọng thần. Lúc ấy Vô Phong Quốc có vị thái tử vừa tròn bốn tuổi , từ khi sinh ra được luồng ánh sáng thất sắc bao bọc, tuổi có thể học thuộc Tam Tự Kinh, hai tuổi biết đọc, ba tuổi luyện võ công, bốn tuổi bày binh bố trận. Ngay khi nhìn thấy phụ hoàng của mình hung bạo, đầy dã tâm, vị thái tử này ra sức ngăn cản, chính vì vậy Vô Phong hoàng đế tước bỏ cương vị thái tử, nhốt vào đại lao. Mẫu thân của muội sau khi nghe được tin này thế là máu nghĩa hiệp dâng lên, người cùng phụ thân sang Vô Phong Quốc cứu vị thái tử kia. Lúc mẫu thân kể về vị thái tử đó, mắt của người trở nên vô cùng lấp lánh, nào là còn như vậy rất tuấn tú, nào là phong thái tuyệt vời, nào là thông minh hơn người này, đủ mọi chuyện trời dưới đất. Mẫu thân còn tự tay vẽ lại chân dung của vị thái tử đó treo lên đầu giường lúc mang thai muội nữa. Nếu như muội nhầm hôm nay là ngày tròn hai mươi năm Vô Phong Quốc hoàn toàn sụp đổ, bây giờ nhìn kĩ lại muội thấy huynh có nét rất giống với bức vẽ của mẫu thân, cho nên…”

      “Chẳng phải rồi sao, muội nghĩ như thế nào như thế ấy.”

      Nhược Lam bĩu môi im lặng , quả nhiên là kẻ lạnh lùng, thêm mấy câu có chết ai đâu.

      Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ai oán của Nhược Lam, sau đó thong thả buông câu:

      “Chúng ta vẫn là nên đến xem chút thất đệ.”

      Nghe Mộ Dung Phi Tuyết , Nhược Lam khỏi giật mình, lập tức đứng bật dậy hét toáng lên:

      “Chết rồi, thất ca a! Mau, chúng ta mau thôi.”

      Yên Hà Lâu.

      “Á á á . Huynh ấy đâu rồi!” Nhược Lam lo lắng hét lên.

      trong lúc bối rối vì thấy người đâu tiểu nương từ Yên Hà Lâu bước ra, giọng :

      “Mộ Dung trang chủ, Quận chúa, YY có lời mời.”

      “A. Đa tạ.” Sau khi nghe tiểu nương kia như vậy, Nhược Lam lập tức vui mừng kéo tay Mộ Dung Phi Tuyết vào.
      “YY tham kiến Mộ Dung trang chủ, Cửu tiểu thư.”

      “Miễn lễ a, thất ca của ta đâu.” Nhược Lam kéo tay Bạch YY, chớp mắt hỏi.
      “….” YY trả lời chỉ nghiêng đầu nhìn về phía giường lớn.
      Nhược Lam mở to mắt nhìn người nam nhân nằm mê man giường, lật đật chạy tới bắt mạch.
      “Huynh ấy bị cảm phong hàn rồi.”
      “A! Vậy phải làm sao?” Bạch YY lo lắng hỏi.
      “Sao gì, ngoài trời mưa, làm gì có sao? YY ngươi cũng là, lòng dạ sắt đá ghê.”
      “Ta…” Bạch YY cúi đầu .
      “Haizzz nhưng mà cũng tại huynh ấy, cho đáng đời.”

      Nghe thấy Nhược Lam như vậy, Mộ Dung Phi Tuyết bỗng nhiên họ tiếng, thấp giọng :
      “Cửu muội.”

      “Hứ. huynh ho cái gì, người bị bệnh là huynh ấy có phải huynh đâu. ra thất ca bị phong hàn cũng đúng cho lắm, viêm phổi mãn tính đúng hơn, cũng may huynh ấy võ công cao cường, nếu là người bình thường á, chết lâu rồi.”
      “Viêm phổi mãn tính là cái gì?” Bạch YY ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt ngấn lệ.
      “Chậc, có nương cũng hiểu đâu, mang giấy bút lại đây, ta kê đơn.”
      “Ân.”
      “Tía tô cả lá lẫn cành 12g, trần bì 6g, hương phụ 12g, gừng 6g, cam thảo nam 6g. Đổ bốn chén nước, sắc còn chén, uống lúc nóng cho ra mồ hôi. Uống từ đến ba tháng.”

      Bạch YY tiếp nhận đơn thuốc của Nhược Lam, giọng :

      “Ân, YY lập tức ngay.”
      cần, để huynh ấy .” Vừa Nhược Lam vừa hất cằm về phía Mộ Dung Phi Tuyết.
      “A, như thế e rằng tiện lắm.” Bạch YY khó xử .

      “Có gì mà tiện, tại cũng trễ rồi, ngươi thân là nữ nhi khó tránh khỏi phiền toái, cứ để huynh ấy .”

      “Ân, Mộ Dung trang chủ đành phải làm phiền người rồi!” YY ôn nhu , trong lòng thầm nghĩ bọn họ lại cãi nhau ư? Sao tự nhiên Quận chúa lại khó chịu với trang chủ như thế.
      Sau khi Mộ Dung Phi Tuyết rời , Nhược Lam khoanh tay trước ngực nhìn chằm Bạch YY. Bị Nhược Lam nhìn như vậy, Bạch YY có chút chột dạ hỏi:
      “Sao người lại nhìn YY như vậy?”
      “Ngươi nhớ ra tình cảm giữa ngươi và thất ca chưa?”
      “A! Vẫn chưa, chỉ là lúc chàng bất chấp tất cả quỳ trước Yên Hà Lâu, YY rất đau lòng, YY hiểu, lý ra nếu chàng làm như vậy YY phải vui mừng mới đúng nhưng trong lòng YY có khoảng cách vô hình nhắc nhở YY, thân là kỹ nữ sao có thể mơ mộng quá xa vời, chàng đường đường là trang nam tử nay lại từ bỏ tất cả để có thể bên ta, liệu có đáng hay ?”

      “Trong tình có đáng hay đáng, chỉ có được và mất, dũng cảm đối mặt với chính mình mới có thể có được tình . YY ngươi nên nhớ điều, tình tựa như đóa hoa đẹp nhưng có gai độc, nếu muốn hái ngươi phải chấp nhận đến bên bờ vực thẳm. Cơ hội đến chỉ lần, phải biết quý trọng điều mình có đừng để đến khi mất rồi mới nuối tiếc, ta muốn ngươi cũng giống thất ca, đến khi mất ngươi rồi mới hối hận, để bây giờ thành ra thế kia.” Nhược Lam thở dài .
      Nghe Nhược Lam vậy, Bạch YY thầm cắn môi cúi đầu .
      Vài khắc sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng thanh quen thuộc của Mộ Dung Phi Tuyết:
      “Ta trở về!”
      “A. Quận chúa, YY sắc thuốc nhé!” Sau khi nghe thấy câu của Mộ Dung Phi Tuyết, Bạch YY lập tức đứng dậy, bước vội qua cửa.
      “Đại ca, canh cửa giúp muội đừng cho ai vào.”
      Mộ Dung Phi Tuyết gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài.
      “Liễu Mặc, Lãnh Huyết mau ra đây giúp ta.”
      Lời vừa dứt, luồng ánh sáng lục lam đồng thời xuất , bừng sáng cả góc phòng.

      “Chủ nhân.” Liễu Mặc, Lãnh Huyết đồng thanh .
      “Các ngươi mau giúp ta, mình ta, ta làm được.” Nhược Lam nhíu mày .
      Liễu Mặc và Lãnh Huyết nhìn nhau, bọn họ biết chủ nhân muốn gì, năm xưa lúc chủ nhân ra đời mang theo tiên khí, tuy nhiên Âu Dương Lâm, thần tướng nổi danh trong thiên hạ lúc bấy giờ niêm phong tiên khí này lại, rằng chủ nhân trong người mang theo tiên khí rất dễ trở thành con mồi ngon của ma. Từ trươc cho đến nay chủ nhân chưa bao giờ sử dụng nó, đúng hơn là thể sử dụng, tình trạng của Mạc Tuyết Phong liếc mắt cái liền biết đêm nay nếu qua khỏi e rằng lành ít dữ nhiều. Điều duy nhất có thể cứu lúc này chính là dùng tiên khí đẩy hàn khí ra khỏi người . Người có thể hóa giải niêm phong người của chủ nhân chính là bọn họ.
      “Còn đứng đó nhìn nhau, mau giúp ta!” Nhược Lam lạnh giọng quát.
      “Ân. Chúng ta biết rồi.” Lãnh Huyết .
      Nhược Lam nhắm mắt lại tập trung tinh thần, đôi bàn tay thon dài vươn ra, Liễu Mặc và Lãnh Huyết ở phía sau đọc thần chú, những dòng chữ như rồng bay phượng múa lần lượt xuất , luồng ánh sáng màu tím bao phủ lấy đôi tay của nó, những cánh tường vi lam cũng theo đó mà bay ra. Sau khi cảm nhận được tiên khí tồn tại trong người, Nhược Lam mở mắt ra, đôi tay khẽ uốn lượn điều khiển những cánh hoa tiến về phía Mạc Tuyết Phong. Cơ thể của Mạc Tuyết Phong được những cánh tường vi nâng đỡ nằm lơ lửng trung. Ước chừng khoảng nửa khắc sau đó, ánh sáng tím biến mất, Mạc Tuyết Phong cũng nằm ngay ngắn giường. bởi vì bị tiên khí áp đảo cho nên ra rất nhiều mồ hôi, ướt sũng cả bộ xiêm y mặc. Sau khi thu hồi tiên khí, Nhược Lam nhàng đến bên cạnh bắt mạch, quả nhiên mạch tượng có khởi sắc, còn lúc có lúc như ban nãy nữa. Đột nhiên Nhược Lam cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, biết từ lúc nào, nó chìm vào giấc ngủ.
      “Như vậy sao chứ? Liễu Mặc lo lắng hỏi.
      biết. Việc hóa giải niêm phong cho chủ nhân lúc này rất mạo hiểm, ký ức của tiền kiếp có thể theo đó mà ùa về.” Lãnh Huyết nhướng mày trả lời.
      “Vậy phải làm sao?”
      “Là phúc phải họa, là họa khó tránh, cứ thuận theo tự nhiên vậy”. Lãnh Huyết thở dài .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :