1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 38 HUYẾT LỆ CHI NỮ (4)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Phía đông thành Dương Châu.

      “Nha, người ta rất nhớ chàng”.

      “Tiểu mỹ nhân nhớ ta đến vậy sao? Tối nay ta đến gặp nàng, thế nào?”

      Nhược Lam lúc này đường đến Kim Hương Lâu tình cờ nghe thấy thanh quen thuộc, lập tức nhíu mày nhìn vào trong ngõ, Nhược Lam liền nhếch miệng cười nhạt. ra là Xuân Hoa và Tư Đồ Ngạo, hừm lại là con chim sẻ muốn làm phượng hoàng. Nhược Lam lắc đầu toan xoay người rời , tuy nhiên câu của Xuân Hoa khiến cho nó khựng lại.

      “Thiếp rất sợ lão gia”. Xuân Hoa dè dặt .

      “Hừ, ta có gì đáng sợ? Chỉ là lão già mà thôi!” Tư Đồ Ngạo tức giận quát lên.

      phải đâu, từ khi Nhị tiểu thư bị giết, lão gia thay đổi nhiều lắm, rất đáng sợ còn ôn nhu trước”.

      “Hừ, nàng Hạo Nguyệt Chi chết vào khoảng canh ba đúng ?”

      “Vâng, thiếp nghe người của Ngũ vương gia bảo như vậy”.

      “Cái đêm nàng ta bị giết, ta cũng ở chỗ của nàng. ràng là vào tầm canh ba, ta vẫn thấy Hạo Nguyệt Chi còn sống, sao có thể?”

      “Cái này, thiếp biết a”.

      Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Nhược Lam quyết định đến Kim Hương Lâu nữa, thay vào đó là trở về Phong Linh Các.

      ——— ———–Ta là đường phân cách đừng đạp ta nha——————–

      Vào đến tẩm phòng, Nhược Lam vội vàng mở tung cửa sổ, nhanh chóng ngồi thành cửa trầm tư suy nghĩ. Tư Đồ Ngạo và Xuân Hoa có quan hệ, hơn nữa vào tối hôm xảy ra vụ án ta cũng có mặt ở đó, với bản tính của Tư Đồ Ngạo có khi nào chính là…? Vẫn đúng, nhìn qua liền biết là loại người nhát gan, làm sao có thể giết người hàng loạt như thế? Hơn nữa kẻ có thể gây án chắc chắn võ công tồi, còn Tư Đồ Ngạo nhìn thế nào cũng biết võ công chả ra sao, có khả năng!

      Màn đêm dần buông xuống, thành Dương Châu lại trở mình lột xác tựa như tiên tử diễm lệ nhảy múa. bóng đen với còn ngươi màu đỏ di chuyển thần tốc trong đêm tối. Có vẻ như tìm kiếm thứ gì đó, thứ có thể thỏa mãn dục vọng của . Mâu quang khẽ sáng, lao về phía hồng y nữ tử cơ thể đầy đặn, khuôn mặt như hoa như ngọc dạo dưới trăng. Bất ngời bị chặn lại, nàng hoảng hốt la to:

      “Cứu mạng, có ai , cứu mạng a!” Thanh đầy hoảng sợ của hồng y nữ tử vang lên.

      Nhưng đó là câu cuối cùng nàng có thể thốt lên trước khi kẻ lạ mặt kia làm nàng bất tỉnh, bế nàng phi thân về phía đông ngoại thành. Thế nhưng có điều ngờ tới, có lục y nam tử thầm theo chân , người đó ai khác chính là Mạc Tuyết Phong.

      Mạc Tuyết Phong đường tới Yên Hà Lâu, đệ nhất kỹ viện thành Dương Châu bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ tử, vội vàng chạy tới, chỉ kịp thấy hắc y nhân bế nàng bay mất.

      Ngoại thành Dương Châu.

      Hắc y nhân mang hồng y nữ tử vào ngôi miếu đổ nát, đặt nàng nằm xuống, liền cúi xuống hít hà hương thơm người nữ nhân này, dục vọng trong người sớm bùng phát, con ngươi màu đỏ lóe sáng, điên cuồng xé nát quần áo của nàng. Mạc Tuyết Phong biết đây chắc chắn chính là hái hoa tặc, kẻ giết người hàng loạt gây nên sóng gió thành Dương Châu. Hơn nữa, nữ nhân kia chẳng phải là đệ nhất danh kỹ Yên Hà Lâu, Bạch Y Y sao? Hừ to gan, dám đụng vào nữ nhân của , tay nắm chặt thành quyền, Mạc Tuyết Phong giận dữ lao vào tấn công hắc y nhân.

      Nhận thấy mình bị phát , con ngươi màu đỏ của hắc y nhân càng thêm nồng đượm, dũng mãnh đáp trả đòn tấn công của Mạc Tuyết Phong. Bọn họ đấu hơn hai mươi hiệp vẫn thể phân thắng bại, Mạc Tuyết Phong lúc này mới ý thức được bản thân quá nóng vội, đối phương tuyệt đối phải là kẻ tầm thường. Võ công của y rất lạ, chưa bao giờ nhìn thấy giang hồ. Khẽ nghiến răng, Mạc Tuyết Phong đánh phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng “đồng vu quy tận” của Hoa Sơn kiếm pháp, thanh kiếm tay Mạc Tuyết Phong hệt như mãnh hổ gào thét lao về phía hắc y nhân.

      “Xoẹt” mùi máu tanh vang lên, đồng vu quy tận, cả hai cùng chết, hắc y nhân bị thương, Mạc Tuyết Phong cũng vậy. Thanh kiếm của Mạc Tuyết Phong đâm thẳng về phía ngựa trái của hắc y nhân bảy mũi ngân châm của hắc y nhân cũng ngạo nghễ mà cắm vào bả vai của . Khẽ nhíu mày, Mạc Tuyết Phong toàn thân cứng ngắt, mặt mũi trong thoáng chốc trở nên nhợt nhat.

      trong lúc than thầm bản thân hôm nay lành ít dữ nhiều đột nhiên hắc y nhân xoay người bay mất. Mạc Tuyết Phong cũng đuổi theo, thở dài đưa Bạch Y Y trở về Yên Hà Lâu giao cho Phương mama chăm sóc, bản thân quay về Phong Linh Các.

      ——— ————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———————-

      “Thất đệ, đệ làm sao vậy?” Thanh đầy lo lắng của Nam Phong Dịch Thiên vang lên.

      Giây phút Mạc Tuyết Phong trở về, khuôn mặt của đen hơn nữa, Mộ Dung Phi Tuyết và Nhược Lam đồng thời nhíu mày. kịp trả lời Nam Phong Dịch Thiên, Mạc Tuyết Phong hôn mê bất tỉnh. Nhược Lam vội vàng đứng dậy tiến tới chỗ Mạc Tuyết Phong, đưa tay bắt mạch. Sau hồi, Nhược Lam sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng :

      “Ngũ ca, huynh ấy bị trúng độc, mau đưa huynh ấy vào phòng”.

      Sau đó Nhược Lam quay đầu phân phó cho các nha hoàn trong phòng:

      “Các ngươi mang cho ta chậu nước nóng, chén ngọc và con dao vào đây”.

      Dứt lời mọi người nhanh chóng thực nhiệm vụ, đêm nay đêm dài, tính mạng của Mạc Tuyết Phong ngàn cân treo sợi tóc…liệu có thể sống sót để nhìn thấy ánh mặt trời?


      CHƯƠNG 39 HUYẾT LỆ CHI NỮ (5)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Lúc này, Mộ Dung Phi Tuyết và cả Nam Phong Dịch Thiên đều lo lắng bồn chồn thôi, ràng thất đệ của bọn họ trúng độc rất nặng, e rằng chất độc thấm vào lục phủ ngũ tạng cách nào chữa được. Rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào có thể thương được đệ ấy?

      Mặc dù trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng Mộ Dung Phi Tuyết bề ngoài vẫn thản nhiên y như có việc gì, Nam Phong Dịch Thiên ngược lại với y, mày kiếm chau chặt, hai tay nắm chặt thành quyền hết nhìn Mạc Tuyết Phong rồi lại quay sang nhìn Nhược Lam..

      Bả vai trái của Mạc Tuyết Phong bị ngân châm tẩm độc làm tê liệt, làn da ngăm ngăm của giờ đây trở nên đen xì, vừa rồi xem qua mạch tượng và miệng vết thương Nhược Lam liền có thể khẳng định đây là Truy Hồn Thất Tán, loại độc này thất truyền giang hồ mười năm về trước.

      Papa của Nhược Lam từng , hai mươi năm về trước có cao thủ võ lâm tên là Độc Quỳ, võ công cao thâm, hiểu biết hơn người, võ lâm năm đó ai là biết đến uy danh của . Loại độc này cũng là do chế ra, chỉ cần ngân châm liền có thể lấy mạng đối phương. Thế nhưng đột nhiên ngày của mười năm về trước, đột nhiên biến mất, cho tới bây giờ vẫn ai biết thuốc giải và cách điều chế ra loại độc này. Có thể người bị trúng độc chỉ có thể chờ chết mà thôi.

      Sau khi các nha hoàn đem những thứ mà Nhược Lam căn dặn tiến vào, nó nhúng bàn tay vào nước ấm, lau khô sau đó tiến đến gần chỗ Mạc Tuyết Phong dùng dao rạch đường tay của mình. Thấy vậy, Nam Phong Dịch Thiên hoảng hốt kêu lên:

      “Biểu muội!”

      Lời còn chưa hết bị Mộ Dung Phi Tuyết chặn lại, cấp cho Nam Phong Dịch Thiên cái ánh mắt, hàm ý rằng đừng đề muội ấy phân tâm.

      Tiếp đó, Nhược Lam dùng chén ngọc hứng máu tươi, ước chừng khoảng nửa chén máu, nó liền lấy trong người ra lọ bạch ngọc, rắc rắc loại bột màu trắng lên miệng vết thương, máu tươi lập tức được cầm. Khẽ bạch miệng của Mạc Tuyết Phong, Nhược Lam liền đổ chén máu tươi vào miệng , khi máu tươi tràn xuống cuống họng của Mạc Tuyết Phong, mọi người trong phòng liền thấy sắc mặt của Tuyết Phong còn đen như trước.

      Kế tiếp, Nhược Lam đỡ Mạc Tuyết Phong ngồi dậy, dùng nội lực đẩy bảy mũi ngân châm phóng ra ngoài, sau đó với tay cầm lấy tám ngân châm, châm vào kỳ kinh bát mạch của Mạc Tuyết Phong. mỗi đầu cây kim đều có gắn sợi chỉ màu đỏ dài khoảng thước. Khẽ ngiêng đầu nhìn về phía Nam Phong Dịch Thiên, Nhược Lam nho phân phó:

      “Ngũ ca, huỵnh tới đây giúp muội giữ cho thất ca ngồi thẳng”.

      “Ân”. Nam Phong Dịch Thiên vội vã tới bên giường đỡ lấy Mạc Tuyết Phong.

      Nhược Lam tay cầm tám sợi chỉ đỏ tượng trưng cho kì kinh bát mạch là xung, kiểu, đới, dương kiểu, đốc, duy, nhâm và dương duy. Khẽ kéo căng sợi chỉ nó thầm sử dụng Hàn Băng tâm pháp, đưa hàn khí dọc theo sợi chỉ tiến đến kỳ kinh bát mạch của Mạc Tuyết Phong, khi hàn khí tiếp xúc với cơ thể của , bàn tay của Nam Phong Dịch Thiên đỡ lấy cơ thể của Mạc Tuyết Phong lập tức run lên.

      Lúc này Nam Phong Dịch Thiên chỉ mong muốn bỏ tay ra càng sớm càng tốt, bất quá vì thất đệ đành chịu khổ vậy. Mộ Dung Phi Tuyết cũng nhíu nhíu mày, khí trong phòng bây giờ quả rất lạnh, hệt như mùa đông ở phương Bắc vậy. Ước chừng khoảng hai khắc, tám sợi chỉ đỏ đột nhiên đứt làm đôi, Nhược Lam bị đẩy về phía sau ba bước. May thay Mộ Dung Phi Tuyết nhanh tay đỡ lấy, khẽ nhíu mi Nhược Lam thổ ra huyết. Nam Phong Dịch Thiên thấy vậy, sắc mặt liền tái xanh, thanh đầy lo lắng hỏi:

      “Biểu muội, có sao ?”

      Nhược Lam thở ra hơi, mím môi trả lời.

      Mộ Dung Phi Tuyết tự nhiên mà vòng tay ôm lấy eo của Nhược Lam, tay còn lại đặt lên cổ tay của nó bắt mạch. Sau đó thấp giọng :

      “Ngũ đệ đừng quá lo lắng! Muội ấy là bở sử dụng quá nhiều nội lực cho nên mới thổ huyết, nghỉ ngơi mấy ngày liền ổn”.

      Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên thở phào nhõm, quả muốn cùng lúc mất lúc hai người thân

      “Thất ca, huynh ấy trúng phải Truy Hồn Thất Tán”.

      “Truy Hồn Thất Tán? Chẳng phải nó thất truyền rồi sao?” Nam Phong Dịch Thiên sửng sốt kêu lên

      “Cái này muội cũng lắm, đành phải làm phiền đại ca điều tra vậy. Máu của muội, nó là bách độc bất xâm, theo lý mà có thể chữa khỏi cho thất ca. Tuy nhiên thất ca trúng độc lâu, hơn nữa còn vận nội lực quá nhiều khiến cho chất độc ngấm vào lục phủ ngũ tạng, nửa chén máu vừa rồi chỉ có thể duy trì được tánh mạng của huynh ấy trong vòng hai canh giờ, hai canh giờ sau phải lập tức uống tiếp, cứ duy trì như thế trong vòng 7 ngày …” Nhược Lam ngập ngừng .

      “Như vậy chỉ e thất đệ còn chưa được cứu muội chết vì mất máu rồi”. Mộ Dung Phi Tuyết đột ngột lên tiếng

      “Đúng vậy, phương pháp này khả thi”. Nam Phong Dịch Thiên gật đầu tán thành lời của Mộ Dung Phi Tuyết.

      “Cho nên vừa rồi muội dùng Hàn Băng tâm pháp đóng băng toàn bộ lục phủ ngũ tạng của huynh ấy, tại huynh ấy tạm thời ngưng thở, hệt như người chết. Nhưng huynh ấy chỉ trong trạng thái chết giả thôi, cần phải quá lo lắng”.

      “Truy Hồn Thất Tán từ trước tới nay có thuốc giải”. Mộ Dung Phi Tuyết nhàn nhạt

      “Muội biết, thuốc giải thể điều chế nhưng muội còn cách khác”.

      “Là cách nào?” Nam Phong Dịch Thiên lên tiếng hỏi.

      “Muội cần Thiên Sơn Tuyết Liên, nhân sâm ngàn năm, 999 nọc độc mãn xa, 9999 con bọ cạp”.

      “Nọc độc mãn xà, nhân sâm ngàn năm, bọ cạp huynh có thể tìm được nhưng còn Thiên Sơn Tuyết Liên, đây là kỳ trân dị bảo, cái này….Huynh nhớ trong hoàng cung có đóa thế nhưng sớm bị trộm rồi”. Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày

      “Ta có”. Mộ Dung Phi Tuyết

      “Hả, đại ca huynh có Thiên Sơn Tuyết Liên?” Nam Phong Dịch Thiên mở to hai mắt nhìn

      “Có, nhưng vấn đề là nó chưa nở”.

      “Vậy chẳng khác nào là có, nếu vậy thất đệ phải làm sao?”

      “Muội có thể làm cho nó nở hoa”.

      “Muội? Làm cách nào, nếu dùng Hàn Băng tâm pháp chưa chắc thành công, huống hồ nguyên khí của muội…” Nam Phong Dịch Thiên lo lắng .

      “Ngũ ca, huynh cần lo lắng, muội cần dùng đến Hàn Băng tâm pháp vẫn có thể khiến cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa. Huynh hãy tìm cho muội những thứ còn lại, càng nhanh càng tốt, trong vòng hai canh giờ nhất định phải có”.

      “Hảo, huynh lập tức ngay”.

      Dứt lời, Nam Phong Dịch Thiên phi thân rời , Mộ Dung Phi Tuyết cũng lấy Thiên Sơn Tuyết Liên, trong phòng chỉ còn lại mình Nhược Lam. Khẽ thở dài nhìn Mạc Tuyết Phong, nó híp con mắt lại thầm suy nghĩ. Thất ca, hi vọng ý chí sinh tồn của huynh đủ mạnh, chỉ có như vậy muội mới có thể giúp huynh, bằng cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng cách nào cứu huynh khỏi lưỡi hái tử thần.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 40 HUYẾT LỆ CHI NỮ (6).

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      lúc sau, Mộ Dung Phi Tuyết đẩy cửa bước vào, tay cầm chiếc hộp nho đưa ra trước mặt Nhược Lam.

      cần đoán Nhược Lam cũng biết bên trong chứa thứ gì, khẽ thở dài :

      “Đại ca, muội mệt quá, huynh có thể đỡ muội về phòng ?”

      “….” Mộ Dung Phi Tuyết gì, đột nhiên cúi xuống nhấc bổng nó lên

      “A!” Vì quá bất ngờ trước hành động của Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam khẽ kinh hô tiếng, đôi bàn tay bất giác vòng qua ôm chặt cổ của

      “Xin lỗi”. Mộ Dung Phi Tuyết vừa nhíu mày vừa nhanh chóng đưa Nhược Lam trở về. “….” Lần này đến lược Nhược Lam im lặng biết gì, người đâu lạnh hơn cả băng, ít ra phải thông báo tiếng để người ta còn chuẩn bị chứ!

      Sau khi Mộ dung Phi Tuyết đưa Nhược Lam về phòng, rằng biến mất như cơn gió, nó cũng chẳng hơn đâu mà quan tâm đến . Tiến về phía khung cửa, Nhược Lam ngước nhìn ánh trăng, trong lòng ngừng tính toán.

      “Chủ nhân!” Liễu Mặc, Lãnh Huyết đồng thanh lên tiếng.

      Nghe thấy thanh quen thuộc của hai tiểu đông tây, Nhược Lam liền quay đầu nhìn, ôn nhu :

      “Ta cần giúp đỡ của hai ngươi”.

      “Người muốn chúng ta làm cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở?” Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi.

      “Ừm. Các ngươi là hóa thân của ngọc phỉ thúy trêm đỉnh Thiên Sơn, bản thân mang hàn tính đặc thù, ta tin các ngươi có thể làm cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa”.

      Nghe vậy, Lãnh Huyết và Liễu Mặc bốn mắt nhìn nhau cùng bàn bạc, ước chừng khoảng nửa khắc sau Liễu Mặc mới trầm giọng lên tiếng:

      “Người sống chết có số, chúng thần cố hết sức. Phần còn lại phải xem thiên mệnh của Mạc Tuyết Phong như thế nào”.

      “Muốn Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa cần phải có cỗ hàn khí chí cực đỉnh làm xúc tác, trong lúc thi triển pháp lực cả căn phòng này e rằng đóng băng. Chủ nhân, người có thể ra ngoài đợi chúng thần”. Lãnh Huyết nhíu mày nhìn Nhược Lam, lo lắng .

      “Ta sinh vào ngày , tháng , năm , bản thân là chí kết hợp với Hàn Băng tâm pháp chắc sao”.

      “Muội tại nguyên khí hao tổn, vẫn là nên nghe lời bọn họ ra ngoài ”. Thanh băng sương của Mộ Dung Phi Tuyết vang lên khiến cho ba người còn lại ở trong phòng đồng thời giật mình hoảng hốt.

      Lãnh Huyết mâu quang khẽ sáng, người này ở đây bao lâu rồi? Tại sao lại phát được?

      Liễu Mặc tại suy nghĩ được nhiều như Lãnh Huyết, bản tính tò mò thôi thúc bay bay đến trước mặt Mộ Dung Phi Tuyết, lượn tới lượn lui vài vòng, ngón tay nhắn mũm mỉm vuốt vuốt cằm nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết.

      “Chủ nhân, người này là cực phẩm hiếm có trong nhân gian đấy, người sau này nên mở kỹ nam , cho ta làm đệ nhất mỹ nam bảo đảm tha hồ hốt bạc”.

      Liễu Mặc vừa dứt lời, nét mặt của Mộ Dung Phi Tuyết lập tức có biến hóa, mày kiếm chau lại, hai tay vòng trước ngực ném cho Liễu Mặc cái nhìn cảnh cáo.

      Nhược Lam khóe miệng giật giật muốn cười nhưng lại dám cười, từ khi nào mà Liễu Mặc lại có cái suy nghĩ mang đầy đủ đặc thù của hủ nam chính gốc vậy? tính mở miệng hỏi Mộ Dung Phi Tuyết đến bên cạnh bế Nhược Lam phi thân ra ngoài. Lúc còn quên để lại câu:

      “Nếu làm cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa, ta liền đem hai người các ngươi đập nát”.

      “AAAAA, dám uy hiếp chúng ta, Lãnh Huyết xử !” Liễu Mặc tức giận quay sang nhìn Lãnh Huyết.

      “Là do ngươi chọc giận trước, liên quan gì ta? Muốn ngươi tự làm !” Lãnh Huyết lạnh giọng trả lời.

      “Ngươi, nhà ngươi…” Liễu Mặc chu mỏ càu nhàu.

      “Còn mau lại giúp ta”.

      “Biết rồi, ta tới đây”.

      ——— ———–Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———— ———

      Thư phòng.

      “Đại ca, huynh ngạc nhiên?” Nhược Lam ngồi đối diện với Mộ Dung Phi Tuyết, nghi ngờ hỏi.

      “Tại sao phải ngạc nhiên?” Mộ Dung Phi Tuyết nhàn nhạt đáp trả

      “Mặc Mặc, Huyết Huyết bọn họ….” Nhược Lam muốn gì đó nhưng lại thốt nên lời. Thiên a! Phải sao đây?

      “Cho dù bọn họ có là gì cũng có quan hệ với ta, tại ta chỉ mong thất đệ có thể qua khỏi”.

      Dứt lời Mộ Dung Phi Tuyết xoay người ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài khung cửa, thêm bất cứ lời nào.

      Nhược Lam cũng im lặng gì, tay chống cằm nhìn bóng lưng của Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam khỏi có vài suy nghĩ. lạnh lùng như vậy là do bản tính hay là có chuyện gì đó trong quá khứ làm thành ra như vậy? biết có nữ nhi nào đủ bản lĩnh làm thay đổi ? Nó muốn lần nhìn thấy băng sơn kiếm khách nổi tiếng trong giang hồ rơi vào lưới tình, điên cuồng , điên cuồng hận, cho dù bản thân có thịt nát xương tan vẫn cam lòng. Ai nha, nếu nữ nhi nào có thể làm được điều này, nó sẵn sang bái người đó làm sư phụ. Chậc chậc….

      Chìm đắm trong suy nghĩ miên man, Nhược Lam dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Cảm nhận được hơi thở đều đặn của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết tiến lại gần, ngón tay thon dài dịu vuốt ve gương mặt non mềm của Nhược Lam, giọng cảm thán câu:

      “Muội rất giống mẫu thân của muội!”

      ——— ——————- Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha ——————–

      Khi Nhược Lam tỉnh dậy canh giờ sau, trong phòng lúc này chỉ có mình nó, khẽ ngồi dậy Nhược Lam nhanh chân tiến về phòng của Mạc Tuyết Phong. Đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Phi Tuyết ở đó.

      “Có tin tức gì của ngũ ca ?”

      “Vẫn chưa tìm đủ số lượng mà muội cần”.

      “….” Nhược Lam im lặng tiến đến ngồi cạnh , liếc mắt nhìn về phía Mạc Tuyết Phong nằm giường, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền. Rốt cuộc là kẻ nào? võ công của thất ca cũng phải tầm thường, dễ gì có thể đả thương được huynh ấy. những thế đối phương còn biết Truy Hồn Thất Tán, ra tay tàn độc, chỉ ngân châm đủ để lấy mạng người, ta lại dùng đến bảy.

      Vụ án của Nhị tiểu thư chưa được làm sáng tỏ nay lại đến chuyện của thất ca, là khiến người ta đau đầu. Nghĩ tới đây, Nhược Lam bất giác đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, mày liễu chau càng nồng đậm.

      Thấy thế Mộ Dung Phi Tuyết lập tức hỏi:

      “Còn mệt?”

      chút thôi, muội sao”. Nhược Lam mỉm cười trả lời.

      “Suy nghĩ về vụ án Hạo Nguyệt Chi?” Mộ Dung Phi Tuyết tiếp tục hỏi.

      “Ân, muội rất mơ hồ….” Nhược Lam thở dài .

      “Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, rồi tìm được thôi”.

      Mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết, câu này làm cho nó nhớ tới bộ phim Bao Thanh Thiên quá nha. Haizzz ước gì mình được như Bao Chửng nhỉ? Hay là được như Kindaichi trong Conan cũng được, tiếc quá mất, biết thế lúc mang theo đống Conan về đây đọc rồi.

      “Thất đệ!”

      suy nghĩ đăm chiêu thanh đầy lo lắng của Mộ Dung Phi Tuyết khiến Nhược Lam giật mình. Lập tức tiến đến bên giường, Nhược Lam cẩn thận bắt mạch, xem xét vết thương. mặt Mặc Tuyết Phong hắc tuyến nổi đầy, kéo dài từ trán xuống tới tận miệng vết thương. Tay vừa chạm vào mạch, Nhược Lam trong lòng cũng đồng thời hét lên câu. xong rồi! Đây chẳng phải là Bách Độc Xuyên Tâm sao? Như thế nào lại trúng phải? Vì sao ban nãy lúc bắt mạch phát giác ra? tại hai chất cực độc gặp nhau lại bổ sung cho nhau. Khỉ , tại sao đến giờ nó mới phát .

      “Đại ca, huynh ấy từng trúng Bách Độc Xuyên Tâm?”

      “Đúng vậy, ba năm trước thất đệ vì cứu người cho nên đắc tội với trưởng môn của phái Ngũ Độc Giáo. May sao lúc đó có vị thần y xuất mới cứu được đệ ấy”.

      “Bách Độc Xuyên Tâm vốn được vị thần y kia đẩy lùi thế nhưng nó vẫn còn đọng lại trong người huynh ấy, nay huynh ấy lại trúng Truy Hồn Thất Tán mới khiên độc tính của Bách Độc Xuyên Tâm phát tác, cả hai chất này tuy cực độc nhưng lại tương trợ lẫn nhau, thất ca e rằng…”.

      Dứt lời, Nhược Lam nhanh tay với lấy con dao ở đầu giường, rạch đường vào lòng bàn tay, tiếp tục cho Mạc Tuyết Phong uống, tại chỉ có cách này mới có thể duy trì sống cho huynh ấy. Ngũ ca huynh mau nhanh lên, muội sắp chịu nổi rồi.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 41 HUYẾT LỆ CHI NỮ (7)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sau khi uống máu tươi của Nhược Lam những hắc tuyến người Mạc Tuyết Phong giảm phân nửa, thở hơi, Nhược Lam xoay người toan đứng dậy đột nhiên cơn choáng váng ập đến làm nó khụy xuống. May thay Mộ Dung Phi Tuyết nhanh tay ôm lấy, thấp giọng hỏi

      sao?”

      “Ân, chỉ hơi chóng mặt chút”.

      “….” Mộ Dung Phi Tuyết mày kiếm chau lại, nhàng bế Nhược Lam ngồi lên chiếc trường kỷ, nghiệm nghị :

      “Muội nghỉ ngơi lúc ”.

      “Đại ca, gần hai canh giờ rồi”. Thanh đầy mệt mỏi của Nhược Lam vang lên.

      “Ta tin ngũ đệ nhất định tìm được, chỉ là cần thêm chút thời gian”.

      Nghe thấy thanh đầy chắc chắn của Mộ Dung Phi Tuyết, khóe miệng của Nhược Lam trong vô thức cong lên. Này là tin tưởng tuyệt đối sao? Tin rằng ngũ ca tìm được? Xem ra bản thân cũng nên học cách đặt niềm tin vô điều kiện lần xem sao.

      Nhược Lam vừa định nhắm mắt lại ngủ chút thanh quen thuộc của Nam Phong Dịch Thiên vang lên:

      “Đại ca, biểu muội! Ta về rồi”.

      Nhược Lam vui mừng đứng bật dậy, tuy nhiên vừa được hai bước, đầu lại bắt đầu đau, mắt hoa cả lên. Mộ Dung Phi Tuyết dường như cảm nhận được, lập tức đứng sau lưng chống đỡ cho nó.

      Lúc này, Nam Phong Dịch Thiên vào tới cửa phòng, vui mừng :

      “Biểu muội, huynh tìm đủ số lượng muội cần, khó khăn lắm mới tìm được đấy, mau mau chữa cho thất đệ”.

      “Ân”. Nhược Lam mệt mỏi gật đầu, sau đó lập tức níu lấy vạt áo của Mộ Dung Phi Tuyết dùng sức kéo. Hiểu ý, liền dìu nó đến trước giường của Mạc Tuyết Phong. Lấy trong tay áo chiếc lọ , Nhược Lam cúi xuống rắc rắc chất bột màu hồng phấn xung quanh giường của Mạc Tuyết Phong. Kế đó Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Nam Phong Dịch Thiên, giọng phân phó:

      “Huynh mang tất cả số rắn và bọ cạp thả lên giường của thất ca ”.

      “Cái gì? Thả tất cả lên giường của thất đệ? Chuyện này…” Nam Phong Dịch Thiên kinh ngạc .

      “Thất ca trúng độc rất nặng, tại chỉ có thể lấy độc trị độc, muội hi vọng số rắn và bọ cạp này có thể hóa giải phần nào độc tố. Hơn nữa muội cũng rắc hạt Mùi, Hung Hoàng, Hương Du xung quanh giường của thất ca, đây đều là những hương liệu mà rắn và bọ cạp rất sợ, chúng ra khỏi vòng tròn này đâu.”

      Nhược Lam vừa dứt lời, Nam Phong Dịch Thiên nhanh chóng chạy ra phân phó hạ nhân mang những con vật ấy vào. Cùng lúc 999 con mãn xà và 9999 bọ cạp đều ngọ nguậy bu thành cục đen xì người Mạc Tuyết Phong, chúng thay nhau dùng nộc độc cắn lên người . Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cơ thể của Mạc Tuyết Phong lúc xanh, lúc tím, điều này cho thấy chất độc bắt đầu đối kháng lẫn nhau.

      Ngoại trừ Mộ Dung Phi Tuyết và Nhược Lam tất cả mọi người có mặt trong phòng lúc này ai nấy cũng đều kinh hãi. đống rắn và bọ cạp cứ rúc rích, bò tới bò lui, bao phủ toàn bộ người của Mạc Tuyết Phong.

      “Tất cả mọi người ra ngoài!” Thanh lạnh lùng của Mộ Dung Phi Tuyết vang lên dẹp tan hoảng loạn của hạ nhân. Mọi người lập tức di tản ra ngoài, Nam Phong Dịch Thiên ở lại trông chừng Mạc Tuyết Phong, còn Mộ Dung Phi Tuyết đưa Nhược Lam trở về phòng.

      Điều đầu tiên đập vào mắt khi bước vào phòng của Nhược Lam là toàn bộ đồ vật trong phòng đều đóng băng, có thể nhìn thấy ràng mọi vật ngưng tụ thành khối, trong phòng hơi lạnh toát ra. Liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, Mộ Dung Phi Tuyết liền nhìn thấy hai tiểu đông tây lam y, lục y ung dung ngồi cắn cục nước đá.

      “Chào mừng tới động băng”. Lãnh Huyết nhàn nhạt .

      “Chủ nhân, trà đá đông lạnh ngon lắm, người ăn ?” Liễu Mặc cười tươi hỏi.

      “Hai người các ngươi biết cách hưởng thụ”. Nhược Lam bật cười khanh khách trả lời.

      “Thiên Sơn Tuyết Liên đâu?” Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày hỏi.

      “Nè!” Lãnh Huyết bay tới trước mặt , giơ ra đóa Tuyết Liên nở rộ.

      “Bọn ta phải vất vả lắm mới làm cho nó nở hoa đấy”. Liễu Mặc cũng bay tới chu mỏ thêm vào.

      “Mộ Dung Phi Tuyết, ta có thể hay hỏi ngươi chuyện?” Lãnh Huyết híp lại đôi mắt màu lam, trầm giọng hỏi.

      “Có thể!”

      “Ngươi làm cách nào giữ cho Thiên Sơn Tuyết Liên bị khô héo?” rất tò mò muốn biết điều này. Ban nãy lúc mở chiếc hộp kia ra, bản thân xưa nay luôn bình tĩnh lại đánh cái giật mình. Thiên Sơn Tuyết Liên khi chưa nở mà lìa cành chỉ trong vòng canh giờ liền khô héo. sao có thể bảo quản đóa Thiên Sơn Tuyết Liên này cách hoàn mĩ như vậy?

      “Chiếc hộp đựng Thiên Sơn Tuyết Liên được làm chế tác từ nhà điêu khắc tài hoa nhất Tây Tạng, nó có khả năng giữ nhiệt độ rất cao. Trước khi hái đóa hoa này, ta liền đem khối băng đỉnh Thiên Sơn đặt vào trong, Đồng thời vài giọt máu của ta vào đó”.

      “Máu? Nghe cứ như Thiên Sơn Tuyết Liên là loài hoa hút máu thế?” Liễu Mặc tròn mắt hỏi.

      “Ngươi dùng máu của mình để duy trì vẻ tươi tắn của Thiên Sơn Tuyết Liên?” Lãnh Huyết sửng sốt hỏi.

      “Ân”.

      Câu trả lời ngắn gọn này khiến Lãnh Huyết nhếch miệng cái, sau đó :

      “Hóa ra ngươi là nhân hoa”.

      Nhược Lam vốn nãy giờ im lặng đột nhiên cất tiếng hỏi:

      “Nhân hoa? Ý ngươi là tựa như hạt giống của Chúa, ý chỉ những con người được ban phép lành, có khả năng làm cây cối hồi sinh?”

      “Chính nó!” Lãnh Huyết gật đầu trả lời.

      “Chúa là gì?” Mộ Dung Phi Tuyết nhíu mày hỏi.

      “Ai nha, cái này cần để ý đâu a. ngờ đại ca của ta lại là nhân hoa”. Nhược Lam quơ quơ tay, tũm tỉm cười.

      “…” Trước thái độ này của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết mày kiếm càng chau lại nhiều hơn, tuy bất mãn nhưng cũng gì thêm.

      “Nguyên liệu có đủ, kế tiếp chủ nhân định làm thế nào?” Liễu Mặc hỏi.

      “Ta cũng chắc chắn lắm, chỉ có thể đánh liều phen”

      .Dứt lời, Mộ Dung Phi Tuyết liền đưa Nhược Lam đến phòng chế dược, bởi vì mất khá nhiều máu cho Mạc Tuyết Phong cho nên nó cần giúp. Việc đầu tiên là điều chế nhân sâm ngàn năm, hình dạng của củ nhân sâm này là giống y như ông Phúc trong Phúc-Lộc-Thọ, nhìn tròn tròn, mập mập rất là đáng nha.

      Nhược Lam phân phó Mộ Dung Phi Tuyết nhóm lửa, sau đó chưng cách thủy nhân sâm ngàn năm này trong canh giờ cho đến khi củ nhân sâm này tan chảy thành nước. Tiếp đó nghiền nát Thiên Sơn Tuyết Liên thành bột, sau đó pha với nước tinh khiết lấy từ giọt sương còn đọng lại lá vào mỗi buổi sớm mai. Cuối cùng Nhược Lao tay cầm con dao định rạch tay mình bàn tay to lớn của Mộ Dung Phi Tuyết nắm chặt lấy nó, nhíu mày hỏi:

      “Muội lại tính làm gì?”

      “Lấy máu chế dược”.

      “Nhất thiết phải có sao? Máu của ta được?”

      “Máu của huynh chỉ có tác dụng với cây cối thôi, chỉ chút máu, sao đâu”.

      “…” Mộ Dung Phi Tuyết im lặng , bàn tay to lớn cũng buông ra, xoay người hướng về phía bếp lửa ngồi xuống.

      Hai canh giờ sau.

      Sau khi muội rời khoảng canh giờ, lũ rắn và bọ cạp ghớm giết kia lăn đùng ra chết, báo hại huynh phải hốt xác bọn chúng ra ngoài”. Nam Phong Dịch Thiên nhăn mày

      “Ân. Huynh vất vả rồi”. Nhược Lam gật đầu trả lời.

      Nhìn lướt qua bát thuốc tay Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên nghi ngờ hỏi

      có tác dụng chứ?”

      “Muội cũng biết, chúng ta chỉ có thể đ#có thể đánh cược thử lần”. Nhược Lam lắc đầu nhìn Dịch Thiên trả lời.

      “Xem ra mọi chuyện còn lại phải xem số mệnh của đệ ấy”.

      Sau khi cho Mạc Tuyết Phong uống hết chén thuốc, Nam Phong Dịch Thiên thở phào nhõm hỏi:

      “Bao lâu mới phát huy công dụng?”

      “Khoảng nửa canh giờ, nếu thấy có biến đổi gì, e rằng….” Nhược Lam buồn bực

      “Cái gì đến rồi cũng đến, nửa canh giờ sau biết kết quả thôi”. Mộ Dung Phi tuyết hờ hững .

      Nam Phong Dịch Thiên và Nhược Lam bốn mắt giao nhau, đồng thời gật đầu.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 42 HUYẾT LỆ CHI NỮ (8-)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Nửa canh giờ sau.

      Nhược Lam chuyên tâm bắt mạch cho Mạc Tuyết Phong, con ngươi to tròn khẽ híp lại quan sát miệng vết thương, sau đó thở dài hơi rồi quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phi Tuyết và Nam Phong Dịch Thiên :

      “Huynh ấy qua khỏi cơn nguy hiểm”.

      tốt quá! Biểu muội vất vả rồi”. Nam Phong Dịch Thiên cao hứng trả lời.

      Nghe vậy, Nhược Lam liền chau mày lại, buông xuống câu:

      “Tuy nhiên có thể để lại di chứng”.

      “Di chứng?”

      “Truy Hồn Thất Tán thấm vào lục phủ ngũ tạng của thất ca, mặc dù huynh ấy qua khỏi cơn nguy kịch nhưng chất độc vẫn chưa được bài trừ hết, độc tích tụ càng lâu, tỷ lệ để lại di chứng càng lớn”.

      Trước khí bức bối lúc này, Mộ Dung Phi Tuyết nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên câu hờ hững:

      “Sống chết có số, thể cưỡng cầu. Nay đệ ấy qua khỏi coi như kỳ tích, những chuyện còn lại cứ thuận theo tự nhiên .”

      Lời vừa ra, cả Nhược Lam lẫn Nam Phong Dịch Thiên đồng thời ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau nên lời.

      Y Lan Đường

      Nhược Lam nghe Nam Phong Dịch Thiên bảo rằng đây là hiệu thuốc lớn nhất thành Dương Châu, nơi quy tụ rất nhiều thảo dược hiếm có. Nếu muốn tìm loại nào hãy đến đây, vừa mới đặt chân vào cửa, mày liễu của Nhược Lam liền nhướng lên nhìn vị tiểu nương trước mặt. Nàng ta chuyện với đại phu ở trước quầy:

      “Đại phu, người hãy bốc thuốc theo đơn này”.

      Vị đại phu khẽ liếc mắt nhìn qua vị tiểu nương kia, thanh có phần khó chịu

      “Tư Đồ đại thiếu gia lại gây chuyện à?”

      “Tiểu nữ biết, tối hôm qua sau khi về nhà, Đại thiếu gia liền đóng kín cửa, sau đó liền cho gọi tiểu nữ. Lúc bước vào liền thấy ta người đầy máu me, ghê lắm”.

      “Dựa vào đơn thuốc xem ra vết thương này rất sâu!” Vị đại phu vuốt ve chòm râu gật đầu trả lời.

      “Ân! Vừa rồi có băng bó cho Đại thiếu gia, tiểu nữ thấy ràng vết thương là do vật nhọn gây ra, dặn là đc cho ai biết, nếu giết cả nhà tiểu nữ. Tiểu nữ vì kính trọng ngài nên mới , ngài đừng….” Tiểu nương kia lo sợ dặn dò.

      “Ta biết, tiểu nha đầu này cần phải lo lắng”.

      Nhược Lam khẽ nhếch miệng cười nhạt cái, tên Tư Đồ Ngạo này quả đáng ngờ.

      Sau khi mua vài dược liệu cần thiết, Nhược Lam quay trở về Phong Linh Các, gần tới nơi bỗng nghe thấy thanh mềm mại của nữ tử:

      “Xin ngươi vào bẩm báo với trang chủ, ta muốn gặp Mạc công tử”.

      nương thứ lỗi, trang chủ căn dặn được tiếp bất kỳ ai”.

      “Cho nương ấy vào, nàng ấy là khách của ta”.

      “Cửu tiểu thư, nhưng….” Lính canh cửa ngập ngừng .

      Nhược Lam lạnh ném cái nhìn cảnh cáo về phía hai tên canh cửa, lạnh giọng quát:

      “Sao hả? Lời của ta có trọng lượng?”

      Bắt gặp ánh mắt băng lãnh của Nhược Lam, bọn họ bất giác lùi ra sau, nhường đường cho nó và vị nương kia bước vào.

      Tiền sảnh Phong Linh Các.

      “Xin hỏi vị nương đây có quan hệ như thế nào với thất ca của ta”. Nhược Lam tay đặt lên bàn gõ gõ theo nhịp, tay còn lại khẽ nghịch mấy sợi tóc mai nhìn vị nương kia ôn nhu hỏi:

      “Ta…ta là….” Hồng y nữ tử khuôn mặt đỏ ửng bối rối trả lời.

      Nhược Lam thầm cười trộm, hỏi cho có lệ thôi, nhìn sơ qua liền biết nàng ta chính là nữ nhân của thất ca rồi.

      “Việc thất ca của ta trọng thương có liên quan gì tới nương ?”

      “Ta…chuyện đó…chàng vì cứu ta…”

      “Tên của nương là gì?”

      “Ta tên Bạch Y Y”.

      “Y Y nương, việc của ngày hôm đó xảy ra như thế nào, có thể kể lại cách cụ thể ?”

      “Tối hôm đó trăng rất sáng, ta chỉ là muốn ra ngoài thưởng trăng, nào ngờ được nửa đường liền có hắc y nhân chặn đường, đôi mắt đỏ rực nhìn rất đáng sợ. Sau đó ta ngất , biết gì nữa, khi tỉnh lại ở Yên Hà Lâu, Phương mama rằng Mạc công tử đưa ta về. Người còn là nhìn sắc mặt của chàng tốt, cho nên ta lập tức tới đây. Ngươi có thể cho ta vào thăm chàng ?

      “Cũng cần phải bối rối như thế, vết thương của huynh ấy sao, trước mắt ta cần hòi nương số chuyện. biết nương có hay sẵn sàng trả lời”.

      “Ân”.

      Hài lòng trước vẻ thành của Bạch YY, Nhược Lam thấp giọng hỏi:

      “Ngoài cặp mắt đổ rực của hắc y nhân kia, nương còn thấy có điểm nào đặc biệt đáng để chú ý ?”

      “Ưm, ta nghĩ hắc y nhân kia quá hai mươi lăm tuổi”. Bạch Y Y sau hồi suy nghĩ liền trả lời.

      “Làm sao nương biết, chẳng phải bịt mặt sao?” Nhược Lam kinh ngạc hỏi.

      “Ta thân là kỹ nữ, ngày ngày tiếp xúc với vô số nam nhân, chỉ cần liếc mắt cái liền biết bọn họ bao nhiêu tuổi”. Bạch Y Y cúi đầu, trầm giọng .

      “Ra là vậy. Ta còn có chuyện nữa muốn nhờ nương”.

      “Xin người cứ ”.

      “Ta tình cờ biết được Tư Đồ Ngạo tối hôm qua cũng bị thương, cho nên ta muốn nhờ nương thay ta kiểm chứng”.

      “Người nghi ngờ Tư Đồ Ngạo chính là tên hắc y nhân kia”. Bạch Y Y cả kinh hỏi.

      “Ân. nương có can đảm giúp ta ? Nếu như ta cũng cưỡng ép”. Nhược Lam mỉm cười nhìn Bạch Y Y

      đâu, ta làm! Mạc công tử chàng vì ta mà bị thương, chút chuyện này có là gì, hơn nữa Tư Đồ Ngạo là khách quen của Yên Hà Lâu, ta tin là giở trò bậy bạ khi ở đó”.

      “Vậy chuyện này trông cậy vào Bạch nương rồi. Theo ta, ta dẫn ngươi gặp thất ca”.

      “ Ân”.

      Sau khi đưa Bạch Y Y vào thăm Mạc Tuyết Phong, Nhược Lam liền trở về đại sảnh uống tách trà. có chuyện trùng hợp như vậy ư? Tối qua thất ca trúng độc, Tư Đồ Ngạo cũng bị thương, hơn nữa theo như tiểu nương kia lén lút, muốn cho người trong phủ biết. Theo tính cách của Tư Đồ Ngạo nếu là kẻ nào dám đụng vào , nhất quyết để yên, nhưng đằng này lại giấu kín, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Vừa rồi Bạch Y Y hắc y nhân kia quá hai mươi lăm tuổi, vừa hay Tư Đồ Ngạo cũng tròn hai lăm. Thế nhưng Tư Đồ Ngạo bên ngoài nhìn chẳng có cái gì gọi là võ công cao cường , lúc mới đến thành Dương Châu, nó và Phương Hướng Linh đụng độ với , là nhìn ra cư nhiên có võ công lợi hại, chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ? Hắc y nhân-Tư Đồ Ngạo- hái hoa tặc là cùng người? Đôi mắt màu đỏ ư? Sao giống tình trạng bị trúng cổ quá vậy? Nếu như phải trúng cổ là bị tẩu hỏa nhập ma? Chuyện này càng ngày càng phức tạp. đăm chiu suy nghĩ thanh hoảng hốt của Bạch Y Y khiến Nhược Lam giật mình.

      Nhanh chóng chạy vào phòng của Mạc Tuyết Phong, Nhược Lam liền nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Bạch Y Y.

      xảy ra chuyện gì?”

      “Cửu tiểu thư, Mạc công tử chàng ấy…”

      Đập vào mắt Nhược Lam lúc này chính là khuôn mặt nhợt nhạc của Mạc Tuyết Phong, kế đó là những mảnh vụn của tách trà rơi vỡ sàn nhà. Khẽ thở dài, Nhược Lam kêu khẽ tiếng:

      “Thất ca!”

      Nghe được thanh quen thuộc, Mạc Tuyết Phong ngẩng đầu về phía phát ra thanh , khàn khàn hỏi:

      “Cửu muội, tại sao huynh nhìn thấy gì cả, xung quanh chỉ màu đen, hoàn toàn thấy ánh sáng. Muội , rốt cuộc huynh bị làm sao?”

      “Huynh trúng Truy Hồn Thất Tán của hắc y nhân kia”.

      “Truy Hồn Thất Tán? Ý muội là loại độc thất truyền, từ trước đến nay hề có thuốc giải?”

      “Ân. Muội, đại ca cùng ngũ ca cố gắng hết sức để giữ lại tính mạng cho huynh, thế nhưng vì chất độc xâm vào lục phủ ngũ tạng cho nên…cho nên…” Nhược Lam ngập ngừng .

      “Cho nên để lại di chứng chính là việc huynh bị mù?”

      “Ân”.

      Sau khi nghe xong những lời này, Mạc Tuyết Phong vô lực cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười, đối với bị mù đồng nghĩa với việc vô dụng, sao có thể sống khi nhìn thấy gì?

      Bạch Y Y nhìn thấy cảnh tượng ấy, nước mắt lăn dài đau lòng thôi. Nàng toan mở miệng gì đó bị Nhược Lam ngăn lại, sau đó nó cầm tay nàng kéo ra ngoài.

      “Lúc này Bạch nương đừng gì cả. Đối với nam nhân mà , để cho nữ nhân của mình nhìn thấy cảnh mình trở nên mù lòa vô dụng đả kích rất lớn, ta tin nương hiểu điều này hơn ta. Trước mắt có chuyện ta cần nương làm, còn đôi mắt của huynh ấy, ta nhất định tìm mọi cách để chữa khỏi”.

      “Vâng, Y Y hiểu, nếu như quả cả đời này chàng thể nhìn thấy, ta nguyện làm đôi mắt cho chàng. Mạc công tử nhờ người chăm sóc, Y Y xin cáo từ”.

      Nhìn bóng lưng của Bạch Y Y, Nhược Lam thở dài ngao ngán, sau đó trầm ngâm ra câu: “Gặp nhau rồi thà rằng chẳng gặp, hữu tình rồi cũng vô tình”.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 43 HUYẾT LỆ CHI NỮ (9)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      “Thất thiếu gia!”

      “Cút!”

      Nhược Lam vừa đặt chân vào phòng của Mạc Tuyết Phong liền nghe thấy tiếng quát đầy thịnh nộ của . Khẽ nhíu mày, Nhược Lam lập tức tiến vào gian trong, điều đầu tiên đập vào mắt nó chính là cảnh nha hoàn sợ hãi run cầm cập quỳ gối mặt đất, Mạc Tuyết Phong gương mặt hoàn toàn vô cảm ngồi giường.

      Nhược Lam cấp chon ha hoàn kia cái ánh mắt ý bảo nàng hãy lui ra ngoài, sau đó tiến đến gần Mạc Tuyết Phong, giọng hỏi:

      “Chỉ có nhiêu đó thôi mà huynh trút giận lên người khác?”

      Nghe được thanh của Nhược Lam, Mạc Tuyết Phong mày kiếm chau lại:

      “Muội có thể như vậy là bởi vì muội bị mù giống như huynh, huynh là nam nhân, muội hiểu ?”

      Nghe vậy, Nhược Lam cũng chỉ nhàng hỏi lại câu:

      “Huynh vẫn chưa thể luyện được đến cảnh giới cuối cùng của Hoa Sơn kiếm pháp, có phải hay ?”

      Hơi bất ngờ vì câu hỏi này của Nhược Lam, phải mất mấy khắc sau Mạc Tuyết Phong mới có thể trả lời.

      “Ân, làm sao muội lại biết?”

      “Bởi vì tâm huynh đủ tĩnh, lòng có quá nhiều tạp niệm cho nên thể ngộ ra tinh hoa của Phi Thượng Lam Thiên.”

      “Phàm là con người, sao có thể có tạp niệm?”

      “Vậy hãy thoát ra khỏi những suy nghĩ mà con người hay nghĩ là được rồi.”

      “Sao có thể!”

      “Nếu như thể, vậy tại sao sư phụ của huynh lại có thể?”

      “Cái đó…”

      Mạc Tuyết Phong muốn phản bác nhưng lại biết phải đối đáp lại như thế nào. Vì sao sư phụ lại có thể làm được? Năm xưa cũng hỏi người về vấn đề này, người cũng chỉ cười rồi đến lúc tự khắc hiểu. Đến lúc? Ý của người chắc phải mất đôi mắt có thể luyện được tuyệt chiêu cuối cùng của Hoa Sơn kiếm pháp, Phi Thượng Lam Thiên?

      “Đôi mắt có thể giúp huynh nhìn thấy mọi thứ nhưng lại giúp huynh phân biệt được đâu là , đâu là ảo. Cũng giống như thân là nam nhân đỉnh thiên lập địa, thế nhưng đỉnh thiên lập địa xong rồi thế nào? Trăm năm sau còn mấy ai có thể nhớ tới huynh? Ông trời vốn rất công bằng, lấy thứ này của huynh, nhất định trả lại cho huynh thứ khác. Chỉ có điều huynh có thể hay ngộ ra mà thôi. Chuyện muốn muội xong, huynh hãy tự suy nghĩ xem về sau nên làm thế nào.”

      Dứt lời, Nhược Lam nhanh chóng xoay người rời .

      Vừa mới ngang qua hoa viên của Phong Linh Các, Nhược Lam liền được thông báo Bạch Y Y đến tìm. Vội vàng đến tiền sảnh, Nhược Lam liền bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Bạch Y Y.

      “Cửu tiểu thư!” Bạch Y Y đứng dậy hành lễ.

      “Chuyện ta nhờ nương…?”

      “Tối hôm qua ta mời Tư Đồ Ngạo vào tẩm phòng của mình, sau hồi dụ dỗ , cuối cùng cũng chịu .”

      những gì?”

      hai hôm trước vô tình đắc tội với Hạo Thế Dinh, trưởng tử của Hạo Thế Vĩnh. đường về nhà lại bị hắc y nhân có đôi mắt đỏ rực đánh lén, ban đầu Tư Đồ Ngạo tưởng rằng Hạo Thế Dinh vì nuôi mối thù cho nên mới sai người giết cho nên dám làm ầm ĩ, chỉ có thể lén lút trở về phủ nhờ nha hoàn thân tín băng bó vết thương.”

      chỉ nhiêu đó?”

      “Ân, xác thực chỉ có nhiêu đó. Cửu tiểu thư, ta nghĩ Tư Đồ Hạo chính là hắc y nhân kia, hơn nữa rất có khả năng chính là tên hái hoa tặc gây sóng gió ở thành Dương Châu này.” Bạch Y Y thanh đầy lo lắng

      nương là nghĩ dối chuyện mình bị hắc y nhân tấn công?”

      “Ân. Nếu sao lại có trùng hợp như vậy chứ?”

      “Có đôi khi nên nhìn việc bằng đôi mắt và đôi tai mà phải nghĩ bằng cái này và cả cái này nữa.” Nhược Lam vừa , vừa dùng ngón tay thon dài chỉ vào trái tim và thái dương của chính mình, hướng Bạch Y Y trả lời.

      Bạch Y Y kinh ngạc nhìn Nhược Lam khoảng nửa khắc, sau đó liền nở nụ cười ôn nhu hỏi:

      “Liệu ta có thể gặp Mạc công tử?”

      “Nếu gặp huynh ấy lúc này e rằng nương phải chịu ủy khuất mà rời khỏi đây đấy.”

      sao, chỉ cần đc gặp chàng cho dù có chịu ủy khuất bao nhiêu lần nữa ta cũng cam lòng.” Bạch Y Y đôi mắt ngấn lệ, buồn bã .

      “A Hoa, ngươi dẫn Bạch nương tới chỗ thất thiếu gia .” Nhược Lam quay sang phân phó cho nha hoàn thiếp thân của Mạc Tuyết Phong.

      “Nô tỳ tuân mệnh.” A Hoa ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng dẫn Bạch Y Y rời

      Thuận tay cầm lấy miếng mứt bỏ vào miệng, Nhược Lam thầm suy đoán. Tư Đồ Ngạo bị hắc y nhân tấn công? Hắc y nhân lại động thủ với , chẳng lẽ ta muốn đổ hết trách nhiệm lên Tư Đồ Ngạo nhằm vu oan cho , muốn chịu tội thay mình? Hay là hắc y nhân và Tư Đồ Ngạo là ? Khẽ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, Nhược Lam hề phát Mộ Dung Phi Tuyết lúc này xuất ngay trước mặt. Cảm nhận được mùi hương chanh thoang thoảng, Nhược Lam mới ngẩng đầu lên hỏi:

      “Sao vậy?”

      điều tra được cái chết của phụ thân Trương Bình cũng như mối quan hệ giữa hai nhà Hạo – Trương.” Mộ Dung Phi Tuyết nhàn nhạt trả lời.

      Khoảng ba khắc sau khi nghe tất cả thông tin từ miệng Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam hài lòng gật đầu đa tạ . Trong lòng thầm cười lạnh, ra thủ phạm chính là , vòng xa như vậy, đến cuối cùng hung thủ lại ngay trước mặt. Mộ Dung Phi Tuyết tuy bên ngoài vẫn thủy chung lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng sớm có dự đoán. cũng phải là loại ngu ngốc, sau mấy ngày điều tra liền có thể suy đoán hung thủ là ai…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :