1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 32 PHƯƠNG HƯỚNG LINH.

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Sau khi bị Mộ Dung Phi Tuyết bỏ rơi tại rừng trúc, Nhược Lam cũng theo chân , cưỡi Phi Vũ tiến vào nội thành Dương Châu. Vừa mới thăm thú được vài địa điểm bên tai lại vang vọng tiếng khóc lóc cầu xin của nữ tử, tiếng chửi rủa của nam nhân cùng tiếng khóc thút thít yểu điệu của nữ nhân khác. Nhược Lam tò mò nhảy xuống ngựa tiến về phía đấm đông tụ tập.

      “Gia! Lấy lại công bằng cho thiếp!” thanh mềm mại đầy ủy khuất vang lên.

      “Tiểu mỹ nhân của ta, nàng yên tâm a” giọng nam ngả ngớn đáp lời.
      Nhược Lam trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nữ nhân khuôn mặt thanh tú nước mắt giàn giụa quỳ mặt đất, làn da trắng như tuyết của nàng rướm đầy máu tươi, thân hình ngản nghiêng đón nhận những đòn roi tới tấp
      của tên nam nhân dáng người vạm vỡ săn chắc. Nhược Lam lại tiếp tục
      liếc mắt nhìn sang nữ nhân thân mặc bộ xiêm y bảy màu sặc sỡ bên canh, nàng ta yếu ớt tựa người vào vai tên nam nhân kia, ánh mắt ánh lên những cái nhìn thâm độc. Nhược Lam khỏi thở dài ngao ngán, đây chẳng phải là màn cơ thiếp trẻo lên đầu chính thê mà ngồi mà nó thường thấy trong phim hay sao?

      Theo như những lời dân thường ở đây vừa mới bàn tán, nam nhân kia tên là Tư Đồ Ngạo, con trai của Tư Đồ Mãn – tri phủ thành Dương Châu. Ngày thường phách lối, kiêu ngạo coi trời bằng vung, thường xuyên chọc ghẹo dân nữ nhà lành. Trong phủ cơ thiếp vô số, toàn bộ là đều bị cưỡng ép bắt về. Vị nữ tử bị đánh kia là chính thê của , nàng dịu dàng xinh đẹp lại rất thiện lương cho nên luôn bị các cơ thiếp của ghen ghét, đố kị. Nữ nhân xiêm y lòe loẹt còn lại tên là Thúy Hồng, kỹ nữ thanh lâu được Tư Đồ Ngạo chuộc về làm thiếp.

      Nhược Lam thể chấp nhận màn vũ phu như thế, tính ra tay cứu giúp đột nhiên phía bên ngoài đám đông có bóng dáng quen thuộc lao ra, cước đạp Tư Đồ Ngạo ngã lắn quay dưới đất. Mày liễu khẽ nhíu, người này chẳng phải là Phương Hướng Linh, đệ nhất hoa khôi của Phi Tịch Lâu hay sao? Nàng lý ra phải ở kinh thành mới đúng chứ, sao tại lại xuất ở đây?

      “Hừ, tên súc sinh! Sao có thể ra tay đánh nữ nhân cách tàn bạo như thế!” Phương Hướng Linh tức giận, lạnh giọng quát.

      Tư Đồ Ngạo bị đạp đau đến tê dại, ngồi bệt mặt đất, gầm lên
      tiếng:

      “Nha đầu thối! Nhà ngươi có biết ta là ai hả? Cả gan dám đánh ta!”

      “Chỉ là tên dân thường thấp hèn, ỷ vào cha mình mà làm càn, coi vương pháp ra gì cả!”

      “Thê tử làm sai, tướng công như ta có quyền trách phạt, ngươi là kẻ nào mà dám xen vào. Ở thành Dương Châu này, bổn công tử chính là vương pháp!”

      Tư Đồ Ngạo đứng bật người dậy, vóc dáng cao lớn trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Hướng Linh, tiếp đó nở nụ cười dâm đãng, bỡn cợt :

      “Nha đầu ngươi dáng vẻ tệ, nếu như chấp nhận làm thiếp của ta, như vậy bổn công tử đây coi như vừa rồi phát sinh chuyện gì”.

      “Ngươi xứng!” Phương Hướng Linh lạnh lùng buông ra câu.

      “Hừ, rượu mừng uống lại muốn uống rượu phạt. Bay đâu, bắt nha đầu đó lại cho ta!” Sau tiếng hét là đám sai dịch hùng hổ xông lên tóm lấy Phương Hướng Linh.

      Nhược Lam khinh thường nhìn cảnh tượng trước mắt, ống tay áo khẽ lay động, hàng loạt ngân châm cũng theo đó mà dũng mãnh phóng ra cắm thẳng vào cổ của đám sai dịch. Lập tức cả đám lăn đùng ngất xỉu tại chỗ, Tư Đồ Ngạo cùng cơ thiếp của sắc mặt đại biến, lập tức co giò bỏ chạy khỏi đám đông.

      Phương Hướng Linh mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phát ra ngân châm, đáy mắt ánh lên tia kinh ngạc.

      Nhược Lam nhìn nàng nở nụ cười , nàng cũng theo đó gật đầu đáp lại, khe khẽ :

      nương có thể hay giúp ta tay?” Phương Hướng Linh vừa vừa liếc mắt nhìn vị nữ tử toàn thân bê bết màu nằm dưới đất, đáy mắt ánh lên những cái nhìn thương cảm.

      Nhược Lam mỉm cười, gật gật đầu, cùng Phương Hướng Linh dìu vị nữ tử kia đến khách điếm gần đó.

      Kim Hương Lâu.

      Sau khi xử lý vết thương cho vị nữ tử kia, Nhược Lam liền cùng Phương Hướng Linh đến gian phong khác để trò chuyện.

      “Làm sao nương nhận ra ta?” Nhược Lam thấp giọng hỏi. Lúc ở Phi Tịch Lâu ràng nữ phẫn nam trang, sao Phương Hướng Linh vừa nhìn liền biết đó là nó?

      Nghe thấy câu hỏi đó, Phương Hướng Linh nở nụ cười dịu dàng, nhàng đáp:

      nương xinh đẹp như thế, cho dù có nữ phẫn cũng thể qua mặt được ta, huống hồ thanh trong trẻo thế kia tuyệt đối phải là nam tử, chỉ có mấy tên ngốc mới bị lừa thôi”.

      “Haha ra là vậy”. Nhược Lam cười gượng, ánh mắt dám nhìn thẳng vào nàng, lảng sang chuyện khác: “Phương nương tại chẳng phải nên ở Phi Tịch Lâu sao? tại sao lại xuất ở đây?”

      “Sương nhi giao cho ta chút chuyện cần xử lý”. Phương Hướng Linh lại tiếp tục nở ra nụ cười ngọt ngào quen thuộc.

      Nhìn nụ cười này của nàng, Nhược Lam có chút chướng mắt. Nó giống hệt như nụ cười của Tây công chúa trong bộ Princess mà Nhược Lam từng đọc, nụ cười xã giao có sức sát thương rất lớn khiến đối phương thể tiến lại gần, cũng thể hỏi han được bất cứ thứ gì. nghĩ có ngày được đích thân cảm nhận cái nụ cười nguy hiểm này.

      “Phương nương bao giờ nghe tới Vô Ảnh Sơn Trang chưa?”

      “Ân, ta biết. Vô Ảnh Sơn Trang là tổ chức mật thám, chuyên về điều tra tin tức, tìm kiếm thông tin, cho dù là người chết hay mất tích cách đây ha mươi năm đều có thể tìm được”.


      Lời của nàng khiến Nhược Lam hơi sững người chút, tổ chức tình báo sao? Quả nhiên là thú vị!

      “Nha, vậy nữ tử kia cứ giao cho ta chăm sóc là được rồi, Phương nương vẫn nên làm những chuyện cần làm a”. Kế đó, Nhược Lam đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng.

      “Ân, đa tạ”.

      Sau khi rời khỏi phòng của Phương Hướng Linh, Nhược Lam liền bước xuống lầu, tìm chưởng quỹ trả trước tiền phòng.

      “Tiểu thư cần trả, có người trả cho nương rồi”.

      “Hửm? Ai?” Nhược Lam mày liễu khẽ chau nhìn chằm chằm vào vị chưởng quỹ

      “Chuyện này…Thứ lỗi, lão phu thể ”. Vị chưỡng quỹ khuôn mặt lộ vẻ khó xử

      Nghe vậy, Nhược Lam híp mắt lại nhìn vào mắt vị chưởng quỹ kia lâu, sau đó quay lưng tiến lên lầu.

      Nhược Lam tiến tới căn phòng nằm cách biệt với những gian phòng khác khẽ đằng hắng giọng :

      “Mộ Dung trang chủ, ta có thể vào trong ?”

      “Mời!” giọng lạnh lùng vang lên.

      Nghe thấy thanh này, Nhược Lam khẽ bật cười, đúng là rồi.

      Đẩy cửa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt chính là siêu cấp tuyệt đỉnh soái ca thân mặc bạch y ung dung thưởng thà. Đôi mắt hổ phách của khẽ dao động khi nhìn thấy nó nhưng chỉ thoáng qua, lại xoay người về hướng cửa sổ, im lặng

      “Ai nha, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi trả tiền giúp ta cứ việc làm gì mà phải giữ bí mật thế”. Nhược Lam cười khúc khích tiến đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống.

      “Làm sao nương biết?”

      “Từ ta thích nghiên cứu hương liệu, lần đầu tiên gặp gỡ ngươi ở rừng trúc ta rất thích ngươi rồi. Thứ nhất vì ngươi có đôi mắt rất đẹp, thú hai là mùi thơm của chanh người của ngươi. Với lại ta là người thích cái đẹp cho nên suy ra những thứ người ngươi ta đều thích”. Nhược Lam nhìn , tiếu tựa phi tiếu .

      Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết quay đầu lại, ấn đường khẽ chau lại nhìn chằm chằm Nhược Lam. Đây là lần đầu tiên gặp nữ nhân thẳng thắn như vậy! Thích bởi vì đôi mắt và mùi hương? Sao càng nghĩ càng thấy lời của nàng có vấn đề, cứ y như nàng coi là sủng vật vậy.

      Nghĩ đến đây, mày kiếm của chau lại càng nồng đượm.

      Nhược Lam đem hết biểu tình này của thu hết vào trong mắt, mỉm cười :

      người ngươi có mùi chanh, vừa rồi khi chuyện với vị chưởng quỹ kia, ta ngửi được người cũng phảng phất mùi chanh. cần suy nghĩ nhiều ta liền biết đó là ngươi, ngươi rất biết cách chọn hương liệu đấy. Lá chanh nếu đem chưng cất thành tinh dầu hoặc là pha với nước sôi để tắm có tác dụng an thần, khử mùi, chống khô da và nứt nẻ, giúp duy trì độ ẩm. rất tốt”. Nhược Lam vừa , hai tay vừa chống cằm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phi Tuyết

      Bị nữ nhân nhìn chằm chằm như vậy, có chút thoải mái, khóe miệng giật giật tính gì đó nhưng lại thôi.

      Thấy gì, Nhược Lam cũng khó chịu kém, có phải là người thực vật đâu sao lại kiệm lời như thế. Tay quấn quấn lọn tóc, Nhược Lam thấp giọng hỏi:

      “Theo như những gì ta được biết Vô Ảnh Sơn Trang là tổ chức mật thám, có đúng hay ?”

      “Muốn ta giúp nương điều tra về Tư Đồ Mãn – tri phủ thành Dương Châu?”

      “Nha, là hiểu ý người khác”. Nhược Lam cao hứng trả lời.

      “Hai ngày nữa vào giờ Ngọ, gặp nhau ở Tây Hồ”. xong, Mộ Dung Phi Tuyết phi thân ra khỏi cửa sổ theo dòng người tấp nập mà biến mất

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 33 CỬU TIỂU THƯ.


      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      đến Dương Châu thể đến Tây Hồ, xung quanh bờ hồ liễu rũ mười dặm, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời nhàn nhạt sóng sánh sắc xanh. Nhược Lam tay cầm chiếc ô màu tím đứng trước Tây Hồ. Phóng tầm mắt ra xa liền có thể nhìn thấy dáng vẻ độc toàn thân trắng thuần đứng chiếc thuyền phía bên kia bờ hồ.

      Khẽ mỉm cười Nhược Lam nhàng lướt mặt nước, tiến đến gần Mộ Dung Phi Tuyết. Khi đặt chân lên con thuyền, Nhược Lam khẽ thấy trong con ngươi của ánh lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại lạnh lùng như cũ. Nhếch miệng nở nụ cười mị hoặc, Nhược Lam thong thả :

      “Chuyện ta nhờ ngươi…”

      Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết liền lấy trong tay áo cuốn sổ sách đưa cho Nhược Lam, thủy chung như cũ chẳng chịu gì. Nó khẽ bĩu môi rồi thuận đà ngồi xuống uống tách trà được pha sẵn đặt bàn. Lật qua lật lại cuốn sổ mà đưa cho nó, hài lòng gật đầu nó nở nụ cười ôn nhu.

      “Đa tạ”. xong, Nhược Lam cũng học theo yên lặng mà thưởng thức vẻ đẹp của Tây Hồ.

      Vì bây giờ là giữa trưa cho nên khí lúc này cực kỳ yên tĩnh, xung quanh bờ hồ liễu rũ soi bóng tựa như hoàng phi Triệu Phi Yến đời Tống có vẻ đẹp lanh lợi và khéo léo. Xa xa là những chiếc cầu cong cong uốn lượn, những mái nhà chỉ hai màu đen trắng cùng với hình ảnh các thôn nữ cười giặt giũ. Tất cả tạo nên Tây Hồ sống động đến mê người. Khẽ nhắm mắt, Nhược Lam dần chìm vào giấc ngủ sâu.

      Mộ Dung Phi Tuyết thưởng cảnh bỗng nhiên mày nhíu sâu, nữ nhân này sao lại im lặng khác thường như vậy, mọi khi nhiều lắm mà. Quay đầu nhìn lại, choáng váng khi nhìn thấy Nhược Lam tựa đậu vào vách của chiếc thuyền ngủ say sưa.

      Lúc này Mộ Dung Phi Tuyết mới có dịp nhìn kỹ, tiểu nương này được tạo hóa ban cho ngũ quan vô cùng tinh tế, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen to tròn sinh động, hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi nhắn khẽ nhăn lại khi hài lòng chuyện gì đó, lúm đồng tiền thoát thoát mỗi khi nàng cười, thanh lúc ôn nhu, lúc lại trong trẻo, có lúc lại trầm buồn nghiêm túc.

      Khẽ mỉm cười, Mộ Dung Phi Tuyết tiến đên gần Nhược Lam, cúi xuống nhấc bổng nó lên, mùi hương nhàng thanh nhã xộc vào mùi khiến khẽ nhăn lại chân mày. Nữ nhân này có mùi thơm dễ chịu, cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, sau hồi suy nghĩ bật cười khẽ:

      “Là tường vi lam”.

      “Ưm, Nam Phong Tử Đằng! Đừng làm phiền, Tiểu Lam còn muốn ngủ”.

      Nhược Lam được sinh vào ngày cuối xuân ấm áp, lúc Thái tử phi hạ sinh hài tử cũng là lúc tường vi lam trong phủ Thái tử nở bung đầy sức sống, mùi hương của tường vi bao bọc khắp phủ, phảng phất cả người của hài tử mới sinh. Chính vì vậy Thái tử Nam Phong Tử Đằng mới đăt cho ái nữ của mình cái tên Trân Lam với ý nghĩa là đóa tường vi lam thanh khiết như ngọc quý. Bỏi vậy cho nên trong tiềm thức, khi Mộ Dung Phi Tuyết thốt lên câu “tường vi lam”, Nhược Lam lập tức đáp trả lại y như những lần papa thân của nó cố tình đánh thức nó vì những chuyện cỏn con.

      “Nam Phong Tử Đằng?” Khóe miệng Mộ Dung Phi Tuyết lần nữa lại cong lên tạo thành nụ cười tuyệt mĩ, giống phụ thân của nàng sao?



      ——————Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha —————–




      Phong Linh Các.

      “Ai nha, đại ca! Đệ nghe nha hoàn bảo là huynh mang về tiểu mỹ nhân! Người đâu rồi, người đâu rồi a! Đệ muốn biết vị mỹ nhân nào lại tài giỏi như vậy, có thể khiến cho băng sơn kiếm khách nổi tiếng trong giang hồ phải động lòng”. thanh trầm trầm vang lên khiến Mộ Dung Phi Tuyết khỏi nhíu mày.

      “Thất đệ, được ăn linh tinh!” Mộ Dung Phi Tuyết lạnh giọng trả lời.

      “Đệ linh tinh khi nào? Phong Linh Các là nơi huynh thường xuyên lui tới để nghỉ ngơi, hơn nữa đệ có bao giờ thấy huynh đưa nữ nhân tới đây đâu? Vậy mà hôm nay lại có người huynh bế tay mỹ nhân vào đấy”. Mạc Tuyết Phong trợn tròn mắt .

      “Là kẻ nào nhiều chuyện?” Mộ Dung Phi Tuyết quay đầu liếc nhìn hạ nhân bên cạnh, ánh mắt băng lãnh của làm cho bọn họ rùng mình, lập tức quỳ xuống cúi đầu .

      ra ngoài!” Mộ Dung Phi Tuyết lạnh giọng quát.

      Cả đám nha hoàn sau khi khe mệnh lệnh của lập tức nhanh như chớp biến mất để lại dấu vết. Bọn họ làm việc ở đây cũng khá lâu rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trang chủ lạnh lùng cực điểm đến như vậy, thậm chí còn lớn tiếng với bọn họ. Xem ra vị nương kia có vị trí rất quan trọng trong lòng trang chủ, từ nay về sau phải cẩn thận cái miệng nếu lại rước họa vào thân

      “Ta đói!” thanh trong trẻo vang lên khiến Mộ Dung Phi Tuyết và thất đệ của , Mạc Tuyết Phong quay đầu nhìn lại. Nhược Lam dụi dụi hai mắt, từ trong tẩm phòng của Mộ Dung Phi Tuyết bước ra.

      “Ai nha, đại mỹ nhân a!” Mạc Tuyết Phong khỏi kinh hỉ, hét lên tiếng.

      Khẽ nhíu mày, Nhược Lam liếc nhìn Mộ Dung Phi Tuyết rồi chỉ tay về phía Mạc Tuyết Phong hỏi:

      “Ai đây?”

      “Thất đệ của ta, Mạc Tuyết Phong”.

      “Ta tên là Mạc Tuyết Phong, rất vui được gặp ngươi. Đại tẩu!” Mạc Tuyết Phong mỉm cười toe toét nhìn Nhược Lam.

      “Đại tẩu? Ai là đại tẩu của ngươi?” Nhược Lam mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mặt. Lại là soái ca, ta có khuôn mặt chữ điền, mắt mí mở to trông rất linh hoạt, chiếc mũi dọc dừa thon dài, cái miệng mỏng khẽ nhếch lên. Đây là vẻ đẹp nam tính ấm áp khác hẳn với Mộ Dung Phi
      Tuyết.

      “Thất đệ, được bừa. Nàng ấy sau này là cửu tiểu thư của Vô Ảnh Sơn Trang, là cửu muội của chúng ta”.

      “Ta? – Nàng ấy?” Nhược Lam và Mạc Tuyết Phong kinh ngạc, đồng thanh hỏi.

      “Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu trả lời.

      Nhược Lam khẽ chớp hàng mi sững sờ nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, chuyện gì thế này? Chỉ mới ngủ quên chút mà bản thân lại trở thành cửu muội của Mộ Dung Phi Tuyết là thế nào?

      Trái ngược với Nhược Lam là Mạc Tuyết Phong, khi nhìn thấy Mộ Dung Tuyết gật đầu xác thực, lập tức nở nụ cười chạy đến nhấc bổng Nhược Lam xoay xoay mấy vòng.

      “AAAA cuối cùng Vô Ảnh Sơn Trang có tiểu thư rồi! Cuối cùng ta cũng có muội muội rồi!”

      Nhược Lam vì quá bất ngờ trước hành động này của cho nên biết làm gì ngoài việc giữ chặt bả vai của để khỏi bị ngã.

      “Muội chóng mắt, thả muội xuống ” Nhược Lam ai oán .

      “Ha ha xin lỗi, tại huynh vui quá. Muội biết đấy thôi, Vô Ảnh Sơn Trang có tám vị thiếu gia, suốt ngày lại lại toàn là giống đực, cuối cùng đại ca cũng thỏa mãn mong ước của ta thu nhận nghĩa muội xinh xắn thế này. Phải rồi tên của muội là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Mạc Tuyết Phong thả Nhược Lam xuống, cao hứng hỏi.

      “Nhược Lam! Phi Yến Nhược Lam. Năm nay mười bảy tuổi”.

      “Phi Yến? Muội ấy họ Phi Yến kìa, đại ca”! Mạc Tuyết Phong kinh ngạc quay sang nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, thế nhưng đáp trả lại chỉ là ánh mắt lạnh như băng của y. biết có hỏi gì đại ca cũng chi bằng hỏi người trước mặt còn sướng hơn.

      “Muội có quan hệ thế nào với Phi Yến Nhược Hy?”

      “Mẫu thân của muội”.

      “Lão thiên a! Cửu muội của chúng ta lại là ái nữ của đệ nhất sát thủ Phi Yến Nhược Hy!” Mạc Tuyết Phong khó kìm nén được kinh ngạc, lớn giọng cảm thán câu.

      “Được rồi thất đệ, đừng làm ồn nữa! Mau kêu hạ nhân làm gì đó cho muội ấy ăn ”.

      cần đâu a, muội tự làm, chỉ phòng bếp cho muội là được”.

      Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết gì lập tức xoay người bước ra khỏi tẩm phòng. Nhược Lam ngoan ngoãn theo sau , lúc bước qua mặt Mạc Tuyết Phong, nó liền đá lông nheo với , ý bảo khi khác tiếp tục trò chuyện.

      Mạc Tuyết Phong cũng hiểu ý người khác, vui vẻ gật đầu nhìn bọn họ rời

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 34 NGŨ THIẾU GIA.

      Tác giả: Phi Yển Nhược Lam.

      Sau khi đến phòng bếp, Mộ Dung Phi Tuyết liền tiêu sái dựa người vào cánh cửa, nheo nheo đôi mắt nhìn về phía Nhược Lam. Mà tại, Nhược Lam thần trí vui vẻ hăng hái chạy tới chạy lui làm những món ăn thích, khuôn mặt tràn ngập nét cười. Mộ Dung Phi Tuyết hổ là trang chủ của Vô Ảnh Sơn Trang, phòng bếp nguyên liệu và hương liệu vô cùng đầy đủ, quả nhiên là kẻ rất biết hưởng thụ nha.

      Sau hồi bận bịu, Nhược Lam quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, hai mắt khẽ chớp chớp nhìn . Mộ Dung Phi Tuyết vừa nhìn hiểu, lập tức tiến tới bên bàn nhìn đống đồ ăn. Khẽ nhướng mày hỏi:

      “Đây là cho người ăn?”

      “Gì chứ, cho người chứ chẳng nhẽ cho cẩu ăn”. Nhược Lam nhăn nhó trả Mộ lời Dung Phi Tuyết.

      “…..”. Đáp lại Nhược Lam là im lặng của Mộ Dung Phi Tuyết, lặng lẽ cầm đũa lên gắp miếng đồ ăn bỏ vào miệng. Ánh mắt tia ngạc nhiên, thầm đánh giá dĩa thức ăn trước mặt. Cà ăn ngon, vị thanh nhàn quá khô cứng, đậu hũ mềm nhưng lại béo ngậy, kết hợp với vị cay nồng của ớt càng khiến cho vị giác như được kích thích. An miếng lập tức muốn ăn thêm miếng thứ hai.

      “Đó là món đậu hũ cà tím Tứ Xuyên, thế nào có ngon khômg?” Nhược Lam chống cằm nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết hỏi.

      “Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết gật gật đầu.

      Nhìn thấy hành động này của , Nhược Lam thầm bĩu môi, nấu cho ngươi ăn ngươi lại chỉ gật đầu có cái!

      Tiếp đó, Nhược Lam nhìn thấy Mộ Dung Phi Tuyết mắt nhìn về đĩa thức ăn khác, khẽ nhướng mày nó lập tức :

      “Mì xào Quảng Đông”.

      “Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết lại tiếp tục gật đầu, đầu lưỡi tinh tế cảm nhận hương vị của món ăn. Sợi mì mềm và dai, cho vào miệng lập tức tan chảy, còn có vị ngòn ngọt của tôm tươi, vị bùi bùi của nấm. kết hợp hoàn hảo, trước đây chưa từng được ăn món mì xào nào ngon như vậy.

      Nhược Lam ai oán nhìn ăn hết món này tới món khác. Hừm, biết thế cho nhà ngươi ăn, ta cực khổ nấu nhiều món ngon như vậy, nhà ngươi ít ra cũng phải khen vài ba câu cho ta mát lòng chứ. Nhược Lam vừa ăn vừa trừng mắt nhìn Mộ Dung Phi Tuyết. Rất nhanh sau đó lại liếc mắt sang món mới.

      “Gà sốt cam”. Nhược Lam thở dài .

      “Sốt cam?” Mộ Dung Phi Tuyết mày kiếm khẽ chau, trước giờ chưa nghe qua món này.

      “Nguyên liệu chính gồm con gà, nước cốt lấy từ cam tươi và ít vỏ cam. Món này tính bình, có tác dụng giải nhiệt, kích thích vị giác, bổ máu đó nha”.

      “Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết vẫn thủy chung như cũ gật đầu. Món này lạ miệng, thịt gà rút xương được hầm mềm, vị the the của vỏ cam kết hợp với vị chua của nước sốt, ăn miếng lập tức thấy người khoan khoái rất dễ chịu.

      “Mộ Dung…Ách, đại ca! Muội thấy huynh da dẻ hồng hào nhìn sao cũng giống như người có nhiệt, món này chỉ thích hợp cho ngươi nóng trong người như muội thôi”. Nhược Lam nhướng mày .

      “Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng bởi vì đưa chén cơm lên miệng cho nên Nhược Lam nhìn thấy. sao lại ko hiểu ý tứ của nàng, làm nhiều đồ ăn như vậy, lại chỉ duy nhất từ nhung quả ngoài từ đó ra ra biết dùng từ nào để diễn tả nữa.

      Nhược Lam tay nắm chặt đôi đũa, nghiến răng nghiến lợi muốn gì đó đột nhiên thanh của Mạc Tuyết Phong vang lên khiến nó nghiêng đầu về phía cửa, mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhân ảnh bên ngoài cửa.

      “Ai nha, ai nha, thơm quá!”

      Mộ Dung Phi Tuyết cũng theo đó mà ngẩng đầu nhìn lên, thấp giọng :

      “Hai người các ngươi cũng vào đây ăn ”.

      “Biểu…biểu…biểu ca!” Nhược Lam buông đôi đũa trong tay xuống, líu ríu .

      “Biểu muội”. Nam Phong Dịch Thiên cũng đồng dạng như Nhược Lam, kinh ngạc trả lời.

      “Nha, đây là điều bất ngờ mà ban nãy đệ ám chỉ với huynh đó”. Mạc Tuyết Phong vỗ vỗ bả vai của , cao hứng .

      “Đại ca, chuyện này là?” Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày, nhìn thẳng vào Mộ Dung Phi Tuyết mà hỏi.

      là như vậy đó!”

      Câu trả lời vô cùng ngắn gọn của Mộ Dung Phi Tuyết khiến Nam Phong Dịch Thiên á khẩu, mãi lúc sau mới định thần mà đáp lại:

      “Haha, biểu muội a, chúng ta rất có duyên làm huynh muội”.

      “Nha! ngờ Ngũ vương gia của Long Thịnh Hoàng Triều lại còn có thân phận khác. Ngũ thiếu gia của Vô Ảnh Sơn Trang”. Nhược Lam vuốt mái tóc, nhếch miệng .

      phải biểu muội cũng vậy sao?” Nam Phong Dịch Thiên híp mắt trả lời.

      Mạc Tuyết Phong đứng bên cạnh có vẻ khó hiểu nhìn huynh muội bọn họ. Sao mà trong lời của hai con người này cứ như giấu ám khí vậy? khí cũng kỳ là nha.

      “Hai người làm sao vậy a? Huynh muội gặp nhau lí ra phải vui mừng mới đúng chứ?”

      “Ai , chúng ta là rất vui mừng”. Nhược Lam và Nam Phong Dịch Thiên đồng thanh lên tiếng, ném cho Mạc Tuyết Phong nụ cười rực rỡ.
      Thấy vậy, Mạc Tuyết Phong há hốc miệng nên lời. Này là gì đây? Mới vừa rồi còn u ám, sao giờ lại tươi như hoa nở mùa xuân thế?

      “Ba người các ngươi rốt cuộc có ăn hay ?” Mộ Dung Phi Tuyết lên tiếng nhắc nhở.

      “Ăn, nhất định phải ăn”. Mặc Tuyết Phong cao giọng trả lời, hăng hái ngồi vào bàn ăn.

      “Nhược Lam, lúc muội còn ở Hoàng cung, có kẻ nhờ ta điều tra về muội”. Mộ Dung Phi Tuyết .

      Nghe vậy, Nhược Lam lẫn Nam Phong Dịch Thiên lập tức nhíu mày, đồng thời hỏi:

      “Là kẻ nào?”

      “Ma Đạt Ưng”.

      Nghe tới cái tên này, hai hàng lông mày của Nhược Lam liền giãn ra, nó mỉm cười :

      “Ra là . Huynh tất cả về thân thế của muội cho biết rồi sao? Bao gồm cả song thân của muội?”

      “Ân. nhận tiền của thể làm”. Mộ Dung Phi Tuyết thẳng thắn trả lời.

      Nghe đáp trả như vậy, Nhược Lam có loại cảm giác vô cùng bất lực, người nam nhân này quả nhiên là kẻ nguy hiểm a! Thảo nào lúc ở Lạc Tâm Các, Ma Đạt Ưng lại dùng ánh mắt cảnh giác để quan sát nó, nguyên lai là vì Mộ Dung Phi Tuyết sớm cho biết.

      “Ma Đạt Ưng, ta là lòng quan tâm tới tiểu nha đầu Tư Mã Yến kia,
      ngoài điều đó ra tuyệt đối có ý niệm nào khác. Chuyện biết mẫu thân của muội là đệ nhất sát thủ tin chắc bị truyền ra ngoài.” Nam Phong Dịch Thiên quan sát biểu cảm khuôn mặt Nhược Lam, thong thả buông ra câu.

      “Đúng vậy a! Nào có ai ngờ tới đệ nhất sát thủ Phi Yến Nhược Hy lại chính là Phượng Thiên Di thái tử phi của Long Thịnh Hoàng Triều hai mươi năm về trước chứ”. Mạc Tuyết Phong miệng nhai nhóp nhép phụ họa thêm

      Nghe hai người bọn họ vậy, Nhược Lam chỉ cười cái, sau đó giọng hỏi:

      “Biểu ca, ngọn gió nào đưa huynh tới đây vậy?”

      “Hửm? Muội nên hỏi hoàng đế của chúng ta mới phải”. Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày trả lời.

      làm gì có ở đây đâu mà hỏi? Cử huynh đến đây bắt muội trở về? Hay là giám sát muội?” Nhược Lam bĩu môi đáp trả.

      “Cả hai a. Lam nhi thân ái, biểu ca muốn sau này phải gọi muội hai tiếng hoàng tẩu đâu nhé”.Nam Phong Dịch Thiên tiếu tựa phi tiếu nhìn Nhược Lam.

      Lời vừa ra, Nhược Lam lập tức mắc nghẹn, họ khụ khụ hai tiếng, khóc ra nước mắt :

      “Biểu ca!”

      “Ân. Huỵnh đùa thôi, đừng để ý”.

      Sau khi kết thúc bữa ăn, Nhược Lam nhanh chóng rời khỏi Phong Linh Các trở về Kim Hương Lâu. Lúc này vị nữ tử kia cũng tỉnh lại, nàng khóc nức nở quỳ lạy dập đầu cảm tạ Nhược Lam. Thân hình mỏng manh ngừng run rẩy, bộ dáng thập phần tội nghiệp.

      Nhược Lam khẽ thở dài, giọng :

      “Thân thể vẫn chưa lành, vẫn là nên đứng lên thôi. Ta nghĩ ngươi tại thể trở về nữa, chuyện tới nước này ngươi cũng nên suy nghĩ thấu đáo chút”. Dù sao ở thế giới này, nữ nhân có phu quân nhưng lại bị hưu hoặc giả như bị nhà chồng hất hủi cuộc đời nàng ta coi như xong.
      Đến cuối cùng là tự vẫn, hai là bán mình vào thanh lâu mà thôi.

      “Ta vốn hề tham luyến chức vị thiếu phu nhân của Tư Đồ phủ, bản thân chấp nhận nhục nhã là bởi gia luyến mà thôi.” Nữ tử nhàng đứng lên, ủy khuất .

      Nghe vậy, Nhược Lam mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm nàng, sau đó thấp giọng hỏi:

      “Tên của ngươi là gì?”

      “Ta tên là Như Họa, Vũ Như Họa”.

      “Ân, Như Họa nương, có thể giải thích hơn?”

      “Ở thành Dương Châu này, nhắc tới đệ nhất phú hộ thể nhắc tới gia đình của ta. Phụ thân ta, Vũ Lưu Dân là thương nhân vô cùng nổi tiếng, phàm là bất cứ thứ gì nằm trong tay ông ấy, cho dù có giá trị cũng lập tức trở thành quý giá. Thế nhưng hai năm trước, đột nhiên Tư Đồ Mãn tới tìm phụ thân ta, ta biết và phụ thân những gì. Chỉ là sau khi rời , phụ thân liền bắt ta phải gả cho trưởng tử của là Tư Đồ Ngạo, thậm chí đem nửa gia sản mà người cả đời vất vả làm ra trao tặng như là của hồi môn. Ta…ta…” Vũ Như Họa lệ rơi đầy mặt, ai oán .

      “Theo như ta được biết, Vũ Lưu Dân năm trước bị kết án cấu kết với phản tặc buôn lậu hàng cấm, sau đó những người được cho là có liên quan lập tức bị xử tử. Vũ gia trong ngày tan cửa nát nhà”.

      “Ta tin phụ thân ta lại làm như thế, nhất định có kẻ hàm oan cho người”.

      “Chuyện này rồi cũng sáng tỏ thôi. tại ngươi cứ ở lại đây, cũng đừng tùy tiện ra ngoài”.

      “Sáng tỏ? Ý của ngươi là ngươi lấy lại công bằng cho phụ thân ta sao?” Vũ Như Họa kinh ngạc hỏi.

      “Là ta mà cũng hẳn là ta. Ngươi nghỉ ngơi , ta có việc phải ”.
      Nhược Lam nhếch miệng trả lời sau đó nhanh chóng rời .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 35 HUYẾT LỆ CHI NỮ(1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Sau khi rời khỏi Kim Hương Lâu, Nhược Lam cấp tốc trở về Phong Linh Các.
      Vừa đặt chân vào Tiền sảnh, Nhược Lam liền nhíu mày nhìn thần sắc nghiêm trọng của Nam Phong Dịch Thiên và Mặc Tuyết Phong.

      xảy ra chuyện gì?”

      “Dương Châu xảy ra án mạng, nạn nhân là nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi, ái nữ của đại thương gia Hạo Thế Vĩnh. Người ta phát ra nàng vào rạng sáng hôm nay, tại chính khuê phòng của nàng”. Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng trả lời.

      “Ngũ ca, huynh là Thượng Thư Bộ Hình còn gì. Chuyện này huynh xử lí a”. Mạc Tuyết Phong nhanh nhảu .

      “Đúng vậy a! Huynh còn ngồi đó làm gì, chúng ta thôi!” Nhược Lam hào hứng chen vào.

      Lời vừa ra, cổ tay Nhược Lam liền bị bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, tiếp đó là thanh cực kỳ trầm thấp:

      đâu? Muội lại tính gây loạn?”

      “Dĩ nhiên là tới trường vụ án rồi. Mà muội làm loạn bao giờ, huynh vu khống!” Nhược Lam bĩu môi trả lời.

      “Hai tháng nay trong thành Dương Châu liên tục xảy ra án mạng, nạn nhân là những nữ nhân xinh đẹp thoát tục cũng thanh tú diễm lệ. Tất cả bọn họ trước khi chết đều bị cưỡng hiếp”. Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày liếc Nhược Lam cái, sau đó nhàn nhạt .

      “Nha? Vậy ngũ ca càng có thêm chuyện để làm rồi nha.” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn về phía Nam Phong Dịch Thiên.

      “Haixx bổn vương còn muốn nghỉ ngơi mà! là…Chúng ta đến Hạo phủ!”







      ——————–Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha——————–






      Phủ Hạo gia- Khuê phòng của Hạo Nguyệt Chi

      tại binh lính bao vây toàn bộ trường, nếu là ngoại nhân chắc chắn thể tiến vào khu vực này. Nhưng vì Nam Phong Dịch Thiên lấy danh nghĩa là Thượng Thư Bộ Hình, lập tức có thể tiến vào bên trong.
      Nhược Lam cẩn thận bước vào căn phòng, xung quanh có dấu hiệu
      nào cho thấy có va chạm hay xô sát, như vậy chỉ có thể xảy ra hai tình huống:

      Thứ nhất hung thủ và nạn nhân quen biết từ trước, bởi thế khi lẻn vào đây Hạo Nguyệt Chi mới hề la hét báo cho người trong phủ là có kẻ lạ đột nhập.

      Thứ hai, nếu như quả theo lời đồn đại ta là hái hoa tặc, biết trước Hạo thương gia có nữ nhi vô cùng thanh tú cho nên liền lập kế hoạch cưỡng hiếp và giết chết nàng.

      Nhíu nhíu mày suy nghĩ, Nhược Lam quay đầu nhìn Hạo Thế Vĩnh lúc này như người mất hồn, thần trí đờ đẫn nhìn vào trong khuê phòng của ái nữ.

      “Hạo lão gia có thể cho ta gặp qua nô tỳ thiếp thân của nhị tiểu thư?”

      “Được. Người đâu mau gọi Xuân Hoa tới đây”. Thanh trầm buồn của Hạo Thế Vĩnh vang lên làm tim Nhược Lam hơi thắt lại. Có người cha nào lại đau lòng khi nhìn thấy hài tử do tay mình nuôi lớn phải chết cách oan uổng.

      “Nô tỳ tham kiến tiểu thư!” thanh trong trẻo vang lên.

      Nghe thấy thanh này, Nhược Lam khỏi chau mày, thầm quét mắt đánh giá. Nha hoàn này thể là xinh đẹp nhưng được cái ưa nhìn, đặc biệt là thân hình rất gợi cảm, ngực đẫy đà, eo thon , cái mông to tròn. Nếu may mắn có thể trở thành nha hoàn thông phòng trong phủ.

      “Xuân Hoa, bổn tiểu thư bình sinh rất ghét những kẻ điêu ngoa, dối trá. Nay ta có vài câu muốn hỏi, hi vọng ngươi thành trả lời. Nếu để ta phát ngươi có nửa điểm gian dối, lập tức đem lưỡi của ngươi cắt cho chó ăn”. Thanh thập phần lạnh lùng vang lên làm cho Xuân Hoa rung mình, giọng có chút e sợ :

      “Nô tỳ nhất định trung thực, tuyệt đối gian dối”

      “Hảo! Ngươi theo hầu nhị tiểu thư bao lâu rồi?”

      “Dạ được ba năm rồi ạ”. Xuân Hoa cung kính trả lời.

      “Vậy tính tình của nhị tiểu thư như thế nào ngươi chắc chắc là hiểu ?”

      “Ân! Tiểu thư tốt lắm, tính tình ôn hòa, thiện lương, nàng đối với hạ nhân nửa điểm kênh kiệu, ngược lại rất chu đáo, lo lắng cho bọn nha hoàn trong phủ.” Xuân Hoa rơm rớm nước mắt trả lời.

      Nhược Lam nhíu mày quan sát Xuân Hoa, nàng ta bộ dáng rất thành giống là người dối, suy nghĩ lát nó lại hỏi

      “Đêm hôm qua, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy nhị tiểu thư là khi nào?”

      “Bẩm là giờ Tuất”.

      “Giờ Tuất? Nhị tiểu thư có thói quen thức khya như vậy sao?”

      “A, ạ, tối hôm qua tiểu thư thức khuya là vì muốn may bộ xiêm y mới cho lão gia, nô tỳ khuyên tiểu thư ngủ nhưng tiểu thư nghe. Người phải may cho xong rồi mới ngủ. Tiểu thư còn lệnh cho nô tỳ nghỉ ngơi trước, đừng làm phiền tiểu thư”.

      “Được rồi, ngươi có thể lui”. Nhược Lam phất tay áo ý Xuân Hoa lui ra ngoài.

      Sau khi Xuân Hoa rời , Nhược Lam lại tiến về phía giường của nạn nhân xem xét lần nữa. Mâu quang khẽ lóe, nó phát ở mé giường có cây trâm cài tóc của nữ nhân. Khẽ xoay người hướng về phía Mộ Dung Phi Tuyết nhìn chằm chằm , sau đó thò bàn tay thon dài vào trong ống tay áo của Mộ Dung Phi Tuyết lấy ra chiếc khăn tay màu trắng. Mộ Dung Phi Tuyết thoáng ngạc nhiên, Nam Phong Dịch Thiên khóe miệng giật giật, Mạc Tuyết Phong trợn mắt há mồm.

      Nhược Lam thèm đếm xỉa đến bọn họ, tay cầm chiếc khăn tiến đến bên giường bọc lấy chiếc trâm. Nam Phong Dịch Thiên lúc này cũng đến quan sát cây trâm, vật này được làm rất tinh xảo, hình dáng độc đáo, đá quý thạch đính lên cũng phải là loại thường. Khẽ xoay người, hỏi:

      “Cây trâm này là của nhị tiểu thư?”

      “Bẩm đại nhân, nô tỳ là nha hoàn phụ trách trang điểm cho tiểu thư, cây trâm này nô tỳ chưa từng thấy qua”. cung nữ tiến vào nhanh miệng trả lời.

      Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên chỉ gật đầu rồi gì thêm.

      “Muội muốn khám nghiệm tử thi!”

      Lời này ra, cả đống con mắt đồng đầy kinh hãi đồng thời quét về phía Nhược Lam. Cùng lúc bị nhiều người nhìn chằm chằm, Nhược Lam cau có :

      “Sao lại nhìn muội như thế?”

      “Muội có biết muội vừa mới ?” Nam Phong Dịch Thiên sửng sốt hỏi.

      “Biết”. Nhược Lam nhăn mày trả lời.

      “Muội là nữ nhân, tự nhiên lại đòi coi mấy cái đó làm gì?” Mạc Tuyết Phong chen vào.

      “Sao hả? Là nữ nhân thể? cho hai người biết nhá, ta là đại phu, hơn nữa còn là đại phu chuyên khám nghiệm tử thi”.Nhược Lam chống nạnh, trợn tròn mắt đáp trả.

      ?” Mạc Tuyết Phong và Nam Phong Dịch Thiên mở to hai mắt nhìn nó.
      Nhìn thấy biểu thể tin của bọn họ, Nhược Lam bĩu môi quay sang nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, giọng :

      “Đại ca!”

      “Đến đó !” Mộ Dung Phi Tuyết sau khi bỏ lại câu liền tiêu sái ra ngoài.

      Nhược Lam hất cằm nhìn Nam Phong Dịch Thiên và Mạc Tuyết Phong ý , hai huynh nghe thấy chưa? Đại ca huynh ấy bảo chúng ta cùng kìa.








      —————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha—————–







      Tư Đồ phủ.

      “Ngươi là Bình Nam vương gia ở đây?” Thanh khàn khàn của Tư Đồ Mãn vang lên.

      “Vâng. Nô tài điều tra, xác thực chính là Ngũ vương gia”.

      tới trường vụ án?”

      “Vâng”.


      “Hừ, tiếp tục theo dõi, có chuyện gì lập tức báo cho ta”.


      “Thuộc hạ hiểu”.

      Tư Đồ Mãn vô lực ngồi ghế, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, xem ra vụ án này thể điều tra. Những lần trước nạn nhân đều là nữ nhi dân thường, có thể dùng quyền lực và ngân lượng đe dọa để bọn ngu dân kia làm phiền toái nha phủ nữa, nhưng giờ nạn nhân lại là nữ nhi của Hạo Thế Vĩnh, đệ nhất thương gia thành Dương Châu. Chuyện này ngày càng rắc rối! Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám lộng hành địa bàn của ? Hơn nữa còn kinh động đến Bình Nam vương gia, nếu đem chuyện này giải quyết tốt chắc chắc đến tai hoàng thượng, lúc đó e rằng đầu lìa khỏi cổ.

      Chú thích: Giờ Tuất tương đương với 23h

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 36 HUYẾT LỆ CHI NỮ (2)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Nha Huyện – phòng cất giữ tử thi.

      Nhược Lam thở dài nhìn xác chết trước mắt. Hạo Nguyệt Chi rất đẹp, vẻ đẹp dịu dàng như phong xuân, trầm mặc của thu thủy, mặc dù tại nàng chết tuy nhiên điều đó cũng làm ảnh hưởng đến vẻ thanh nhã của nàng. Khẽ nhíu mày, Nhược Lam liếc nhìn vết bầm tím cổ của Hạo Nguyệt Chi, này là dấu tay phải sao? Là bị bóp cổ cho tới chết? Hơn nữa độ cứng của cơ thể còn cho thấy Hạo Nguyệt Chi tử vong trong khoảng thời gian canh ba (1)

      Nếu như đây là đại Nhược Lam có thể dựa vào dấu vân tay và tinh trùng còn xót lại trong người nạn nhân để tìm ra hung thủ, bất qua cho dù nó có mở cánh cổng thời gian quay về để làm những xét nghiệm này cũng vô ích mà thôi. Người cổ đại tuyệt đối tin những gì nó . Khẽ nhíu mi, Nhược Lam xoay người bước chân ra ngoài.

      Lúc nạy Mộ Dung Phi Tuyết, Nam Phong Dịch Thiên, Mạc Tuyết Phong đều đứng chờ bên ngoài, bọn họ dù sao cũng là nam nhân thể tùy tiện nhìn thân thể của nữ nhân khác được.

      “Thế nào rồi?” Mạc Tuyết Phong cất tiếng hỏi.

      có gì đặc biệt cả, chỉ có thể khẳng định nạn nhân chết vào lúc canh ba, là bị nghẹt thở mà chết”. Nhược Lam lắc đầu trả lời.

      “Hửm, làm sao mà biết được nàng ta chết vào canh ba hay quá vậy?” Mạc Tuyết Phong nghi ngờ hỏi.

      “Ý gì đây a? tin muội?” Nhược Lam trợn tròn mắt nhìn .

      “Ai nha, muội muội nghĩ nhiều rồi, haha”. Mạc Tuyết Phong toàn thân trận rét run. Ánh mắt của cửu muội là đáng sợ nha!

      Nhược Lam thu hồi ánh mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Phi Tuyết chớp chớp vài cái.

      Thấy vậy, lập tức nhướng mày :

      “Theo tin tức báo lại, tối hôm qua ngoại trừ những hạ nhân trong phủ chỉ có duy nhất người đến gần nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi. Người đó là Trương Bình, phu quân tương lai của nàng. Trương Bình năm nay hai mươi hai tuổi, phụ thân của là Trương Quân, nghệ nhân gốm sứ rất có tiếng, tuy nhiên cách đây hai năm về trước ông ta đột nhiên bị sát hại, cho đến nay vẫn tìm đc hung thủ”.

      “Tình cảm của bọn họ thế nào?” Nhược Lam đưa tay vuốt vuốt cằm, tiếp tục hỏi.

      “Rất nồng thắm, tất cả mọi người trong thành đều biết nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi và Trương Bình là thanh mai trúc mã, tình cảm mãnh liệt ai có thể chia lìa”.

      “Cho gọi đến đây, muội muốn gặp ”. Nhược Lam quay sang Nam Phong Dịch Thiên ôn nhu mỉm cười.

      “Được rồi, huynh sai người gọi tới”. Nam Phong Dịch Thiên khẽ xoa
      đầu Nhược Lam trầm giọng .


      khắc (2) sau Trương Bình quỳ gối ở đại sảnh, cung kính hành lễ:


      “Thảo dân Trương Bình tham kiến Vương gia!”

      “Miễn lễ! Trương Bình bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi”. Nam Phong Dịch Thiên ngồi ở cao, cúi đầu nhìn chằm chằm người quỳ phía dưới, ánh mắt thâm trầm ngừng đánh giá.

      “Vương gia cứ , chỉ cần là chuyện mà thảo dân biết, thảo dân nhất định trả lời”.

      “Bổn vương nghe hạ nhân , tối hôm qua ngươi gặp nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi?”

      Khi nghe Nam Phong Dịch Thiên nhắc đến cái tên Nguyệt Chi, đôi mắt bình thản của Trương Bình chợt lóe lên tia bi thương, cúi thấp đầu giọng trả lời:

      “Bẩm Vương gia, đúng là tối hôm qua thảo dân có gặp nàng”.

      “Đến khi nào rời ?”

      “Thảo dân nhớ chính xác lắm, nhưng là khoảng canh (3) rời .

      “Trong khoảng thời gian canh ba, ngươi làm gì và ở đâu?”

      “Thảo dân lúc đó trong phòng dùi mài kinh sử chuẩn bị cho khoa thi sắp tới”.

      “Ai có thể làm chứng cho ngươi?” Nam Phong Dịch Thiên mày kiếm khẽ chau nhìn chằm chằm Trương Bình.

      “Tiểu Tam! Thư đồng của thảo dân,còn có Lão Tứ, lão phu nhân ở nhà bên cạnh đều có thể làm chứng”.

      Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên theo thói quen đưa tay lên vuốt cằm, sau hồi trầm tư, thấp giọng :

      “Được rồi, ngươi lui ra ”.

      “Tạ Vương gia”.

      “Mọi người thấy sao?” Sau khi Trương Bình rời , Nam Phong Dịch Thiên quay đầu lại nhìn bức bình phong sau lưng nhíu mày hỏi.

      Nghe thấy câu hỏi của , ba người bọn họ từ tấm bình phong bước ra, mỗi người thần thái khác nhau ngồi xuống bên cạnh Nam Phong Dịch Thiên.

      “Ngũ ca, có phải huynh nghi ngờ Trương Bình chính là hung thủ? Lúc nãy khi ở khuê phòng của nhị tiểu thư, đệ thấy có dấu hiệu của vật lộn hay va chạm nào, điều đó cho thấy hung thủ là người mà nạn nhân quen biết, hơn nữa chẳng phải cửu muội cũng Hạo Nguyệt Chi chết trong khoảng thời gian canh ba hay sao? nam nhân có thể vào phòng của nữ nhân vàolúc đó mà lại khiến nàng ta kêu la hoảng hốt chỉ có thể là tình lang. Có khi nào Trương Bình vì quá nhớ mong kiềm lòng nổi, canh ba đột nhập vào khuê phòng của nhị tiểu thư sau đó cưỡng bức nàng? Sau khi hoan ái sợ nàng tố cáo cho nên mới giết người phi tang?” Mạc Tuyết Phong bắt chước Mạc Tuyết Phong, đưa tay lên vuốt cằm, bày ra bộ dáng thập phần suy tư.

      “Đại ca, ngũ ca, thất ca, các người có tin cái gọi là tướng số ? Vừa nãy muội ở đằng sau quan sát Trương Bình, ngũ qua hài hòa, trán cao rộng rãi, ấn đường sáng, đôi mắt trầm tĩnh tinh , hơn nữa tướng của rất khoan thai, nhàng. Đây là người có tướng làm quan to, tính tình cương trực, nếu khoa thi này quả đỗ đạt, chức vị trạng nguyên chắc chắn thuộc về ”.

      Lời vừa ra, ba người còn lại lập tức nhướng mày khó hiểu nhìn Nhược Lam.

      Nhìn thấy biểu tình của bọn họ như vậy, Nhược Lam bĩu môi tiếp:

      “Mọi người hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy chắc là nghe qua cái tên Âu Dương Lâm?”

      “Âu Dương Lâm? Muội muốn thần tướng Âu Dương Lâm quy giang hồ mười bảy về trước?” Mạc Tuyết Phong sửng sốt hỏi.

      “Ân. Âu Dương Lâm là sư phụ của muội”.

      “Nếu Âu Dương Lâm là sư phụ của muội, vậy huynh tin những gì muội . Huống chi vừa rồi huynh cũng quan sát qua Trương Bình, hoàn toàn chút võ công mà Hạo gia lại canh phòng cẩn mật, người như Trương Bình tuyệt đối thể lẻn vào Hạo gia lúc canh ba”. Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng đáp.

      “Nha, ngủ ca a, huynh quả hổ danh là Thượng Thư Bộ Hình”. Mạc Tuyết Phong vỗ tay tán thưởng.

      “Đại ca, huynh có thể hay cho ngưới tới Kim Hương Lâu…”

      “Huynh biết rồi, vị nương kia có chuyện gì đâu”. Mộ Dung Phi Tuyết cắt ngang câu của Nhược Lam, lạnh lùng .

      Nhược Lam thoáng ngẩng người khi nghe vậy, từ lúc nào mà Mộ Dung Phi Tuyết lại hiểu được điều nó ? Haizz, dù sao Phương Hướng Linh dung mạo hơn người, cho dù nàng có võ công nhưng chưa chắc có thể phòng được thủ đoạn của tên hái hoa tặc làm loạn thành Dương Châu suốt hai tháng qua. Có thủ hạ của Mộ Dung Phi Tuyết thầm bảo vệ vẫn là biện pháp tốt nhất.

      Chú thích :

      (1) Canh ba: 23h – 1h.

      (2) khắc : 20 phút.

      (3) Canh : 19h-21h




      CHƯƠNG 37 HUYẾT LỆ CHI NỮ (3).


      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Phong Linh Các.

      tại cũng là nửa đêm thế nhưng Nhược Lam vẫn thao thức thể ngủ được, ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía bên ngoài khung cửa, bất giác nó nhớ tới hai tiểu đông tây kia. Lập tức lôi hai miếng ngọc bội bên hông đặt dưới ánh trăng, hai luồng ánh sáng lục lam đồng thời xuất .

      “Chủ nhân!” Liễu Mặc vui mừng reo lên.

      “Người gọi chúng ta ra đây chắc phải là vì vụ án của Hạo Nguyệt Chi chứ?” Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi.

      Nghe hỏi như thế, Nhược Lam có chút chột dạ, cười ha hả hai tiếng, :

      “Có thể cho ta ít manh mối hay ?”

      thể! Bọn ta được phép can thiệp vào. luôn nằm dưới đáy cốc rượu, mà cốc rượu này chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn thấy đáy. Hơn nữa ta nghĩ người nên gặp trực tiếp Trương Bình lần”. Lãnh Huyết hai tay khoanh trước ngực, con ngươi màu lam híp lại hòa quyện với ánh trăng ngoài khung cửa càng tôn lên vẻ đẹp ma mị của .

      Lời vừa ra, Nhược Lam lập tức ngẩn người chìm vào suy nghĩ, khắc sau mới bĩu môi, hờn dỗi :

      “Hứ, đồ keo kiệt! Ta bị mất ngủ, hai người các ngươi có cách nào ?”

      “Người chẳng phải là đại phu sao? Pha chế thuốc ngủ mà uống ” Lãnh
      Huyết liếc Nhược Lam cái, thấp giọng .

      “Ta muốn lạm dụng thuốc ngủ nha”.

      “Tưởng chuyện gì, ta hát cho người nghe”. Liễu Mặc thân mặc lục y bay tới bay lui trước mặt Nhược Lam tươi cười rạng rỡ.

      Lời vừa ra, Lãnh Huyết sắc mặt liền trở nên tái méc, lớn giọng quát:

      “Ta phản đối, chủ nhân mau ngăn lại, để hát là sai lầm!”

      “Hả, sai lầm?” Nhược Lam ngơ ngác quay sang nhìn Lãnh Huyết.

      “Chủ nhân nếu người muốn nghe hát người giết ta trước . Mấy trăm năm trước, mỗi khi cất tiếng hát y chang rằng chim chóc đột nhiên di cư sang nơi khác, hoa nở rộ lập tức héo tàn, băng ngàn năm tự nhiên tan chảy, trời nắng bỗng nhiên đổ mưa. Vô cùng đáng sợ”. Lãnh Huyết vừa vừa nhớ lại quá khứ của Liễu Mặc, bất giác rùn mình cái, ngao ngán thôi.

      “Gì chứ! Cái đó là do ta hát quá hay cho nên mới thế”. Liễu Mặc tức giận, chu mỏ phản bác.

      Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của Lãnh Huyết, Nhược Lam đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, sau đó vờ đưa tay lên miệng ngáp cái, giọng :

      “Haha, tự nhiên ta thấy buồn ngủ, Liễu Mặc ngươi cần hát nữa đâu. Ta ngủ trước, hai người các ngươi ngủ ngon”. Dứt lời Nhược Lam lập tức leo lên giường, đắp chăn lại giả vờ nhắm mắt.

      “Thế là thế nào? Ta còn chưa có hát mà”. Liễu Mặc nhăn nhó .

      “Chủ nhân, người quả là thức thời, nghe hát thà ta nghe tiếng chó sủa còn sướng hơn”. Lãnh Huyết nhếch miệng cười nhạt..

      cái gì đấy hả, cái gì mà chó sủa hả?”

      Bọn họ cứ thế cãi nhau ầm ầm, Nhược Lam khóe miệng giật giật nghe hai tiểu đông tây cãi nhau, biết từ lúc nào chìm vào giấc ngủ.







      ——— ————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———— ———-







      Nơi ở của Trương Bình.

      Vừa đặt chân vào cửa, Nhược Lam liền bắt gặp bóng dáng đơn độc của .

      Lúc này Trương Bình chăm chỉ tưới cây cho khóm hoa gần đó.
      Nhược Lam khẽ đằng hắng giọng, giọng gọi:

      “Trương Bình! Có thể hay tiếp đãi ta?”

      Nghe vậy, Trương Bình lập tức quay người lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Nhược Lam.

      “Xin hỏi, nương biết ta sao?”

      “Hôm qua có nhìn thấy ngươi lúc ngươi cùng ngũ ca đối đáp”.

      Lời vừa ra, hai hàng lông mày của Trương Bình lập tức nhíu lại, nhanh chóng quỳ gối, thấp giọng :

      “Thảo dân tham kiến Quận chúa”.

      Nhược Lam thoáng ngẩn người trong giây lát, mỉm cười hỏi:

      “Miễn lễ a! Sao ngươi lại nghĩ ta là quận chúa mà phải công chúa?”
      Trương Bình sau khi đứng lên liền giọng trả lời:

      “Quận chúa có lẽ người biết điều này nhưng quả người rất nổi tiếng. Thiên hạ đồn rằng, ái nữ của cựu Thái tử Nam Phong Tử Đằng dung mạo tuyệt thế, đẹp tựa tiên tử. Cũng có người quận chúa tính cách thập phần kiên quyết, ngay cả hoàng đế cũng phải nhúng nhường vài phần, lại có người kể rằng quận chúa thích ngao du, tại ra khỏi Hoàng cung tự do tự tại. Trùng hợp thay Ngũ vương gia cũng ở đây, cho nên thảo dân liền đoán”.

      Nghe xong câu trả lời của , Nhược Lam bật cười hai tiếng, gật đầu cái sau đó khẽ quan sát chỗ ở của Trương Bình. Mái nhà lụp xụp, nghiêng nghiêng vẹo hơn nữa có mùi ẩm mốc, trong phòng chỉ có độc chiếc giường gãy cái chân và chiếc bàn để đọc sách. Khẽ thở dài Nhược Lam hỏi:

      “Ngươi ở chỗ này để ôn thi?”

      “Ân, chỗ này…quả xứng với người có thân phận cao quý như Quận chúa, hay là thảo dân đưa người ra ngoài?”

      cần đâu a, ta chỉ là rất thắc mắc. Ngươi dù sao cũng là phu quân tương lai của Hạo Nguyệt Chi, lại sắp lên kinh thành dự khoa thi, theo lý mà , Hạo Thế Vĩnh vì nữ nhi của mình mà cho ngươi chỗ ỏ đàng hoàng chứ?”

      “Chuyện này…” Trường Bình ngập ngừng .

      “Có chuyện gì ra a, sao lại ấp úng như vậy?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.

      ra khi Nguyệt Chi còn sống Hạo lão gia đối xử rất tốt với thảo dân, nhưng sau khi nàng qua đời, ngài ấy thay đổi hoàn toàn, trở thành con người khác. Nơi ở trước đây của thảo dân cũng bị Hạo lão gia tịch thu cho ở nữa, cho nên…”

      Nghe tới đây, Nhược Lam lập tức lôi cây trâm mà nó nhặt được giường của Hạo Nguyệt Chi đưa cho Trương Bình, khẩn trương hỏi

      “Ngươi có biết cây trâm này ?”

      “Cây trâm này hẳng phải là kỷ vật của Hạo phu nhân sao? Làm sao Quận chúa có đc nó?”Trương Bình kinh ngạc hỏi.

      “Ngươi chắc chắn đây là của Hạo phu nhân?”

      “Ân, đây là cây trâm lúc sinh thời Hạo phu nhân rất thích, sau khi người qua đời mọi đồ vật liên quan tới người đều bị đốt sạch, chỉ còn xót lại cây trâm này”.

      “Vì sao lại phải đốt sạch?”

      “Chuyện này thảo dân cũng , tất cả mọi người trong phủ lúc đó đều rất bất ngờ trước hành động này của Hạo lão gia bởi trong phủ ai biết Hạo lão gia rất thương Hạo phu nhân, thế nhưng khi phu nhân mất ngài ấy gần như nổi điên đem mọi thứ đốt sạch, thậm chí còn cho phép hạ nhân trong phủ nhắc tới phu nhân. Có lần, Nguyệt Chi nhìn thấy nó trong phòng Hạo lão gia, nàng vừa nhìn thích cho nên tự ý cài lên tóc. Sau khi bị Hạo lão gia phát , nàng bị trách phạt, cấm túc ba ngày”.

      ra là như vậy. Ta tại có chuyện cần xử lý, khi khác tiếp chuyện cùng ngươi”. xong Nhược Lam liền rời hướng về phía phủ họ Hạo.







      ——— ———-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha——————–








      “Tham kiến Quận chúa!” Hạo Thế Vĩnh cung kính hành lễ.

      “Hạo lão gia cần đa lễ”. Nhược Lam híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó thấp giọng trả lời.

      Sau khi đứng lên, Hạo Thế Vĩnh liền nôn nóng hỏi:

      biết Quận chúa đến đây là có việc gì?”

      “À, ta chỉ là thuận đường đến thăm ngài, ta rất tiếc về ra của nhị tiểu thư, nhưng ngài yên tâm, ta và ngũ ca nhất định tra ra hung thủ”. Nhược Lam cố tình nhấn mạnh hai chữ hung thủ, sau đó liếc mắt nhìn về phía Hạo Thế Vĩnh.

      Quả nhiên khi nghe đến hai từ hung thủ, Nhược Lam nhận thấy khuôn mặt của Hạo Thế Vĩnh tràn ngập vẻ u buồn, nước mắt tựa hồ như mưa tuôn ra ngớt. vội vàng quỳ xuống dập đầu, thanh có chút run run :

      “Tạ ơn quận chúa, tạ ơn người quan tâm đến ái nữ”.

      “Được rồi, mau đứng dậy , ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi”.

      “Thần xin rửa tai lắng nghe”.

      “Vừa rồi ta có đến chỗ của Trương Bình, dù sao cũng cùng với nữ nhi của ngươi có đoạn tình, ngươi đành lòng để nơi tồi tàn như thế sao?”

      Nhắc tới cái tên Trương Bình, thái độ ôn nhu vừa rồi của Hạo Thế Vĩnh lập tức biến mất, lạnh giọng quát:

      ta ko xứng! Phụ thân và cả đều xứng!”

      Lời vừa dứt, Hạo Thế Vĩnh mặt mày tái mét, biết mình lỡ lời, lập tức quỳ xuống hướng Nhược Lam dập đầu: “Là thần ko kiềm chế được, làm quận chúa hoảng sợ, xin người thứ tội”.

      Mâu quang khẽ động nhìn chằm chằm người quỳ dưới mặt đất, Nhược Lam giọng trả lời:

      “Được rồi, bổn quận chúa cũng đâu phải là loại người hẹp hòi, tại
      còn sớm nữa, ta phải trở về”.

      “Ân, để thần tiễn người đoạn”.



      ———————Ta là đường phân cách đừng đạp ta nha———— ———




      Sau khi về đến Phong Linh Các, Nhược Lam lập tức chạy tới thư phòng của Mộ Dung Phi Tuyết, mạnh tay đẩy cửa, lớn giọng :

      “Đại ca! Huynh điều tra xem mối quan hệ trước đây của hai nhà Trương- Hạo như thế nào? Còn có nguyên nhân cái chết của phụ thân Trương Bình nữa”.
      Bàn tay cầm sách của Mộ Dung Phi Tuyết hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Nhược Lam, lạnh lùng hỏi:

      tra ra được manh mối gì sao?”

      “Ân. Nhưng trước mắt muội cần xác định số chuyện, huynh phải giúp muội a”.

      Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết liền gật đầu tỏ ý hiểu.

      “Đa tạ huynh”. Nhược Lam vui vẻ xoay người ra ngoài.

      đâu? Gần tới giờ cơm rồi”. Mộ Dung Phi Tuyết nghiêm nghị hỏi.

      “Muội ăn đâu, muội Kim Hương Lâu”.

      “Người còn ở đó nữa, có cũng vô ích”.

      Mộ Dung Phi Tuyết vừa dứt lời, Nhược Lam nhanh như chớp trở lại đứng trước mặt , nghi ngờ hỏi:

      “Huynh đuổi nàng ?”

      “Ta đuổi, là nàng ta tự ”.

      lý nào, sao có thể chứ!” Nhược Lam kinh ngạc thốt lên câu.

      “Ý muội là ta dối?” Mộ Dung Phi Tuyết buông cuốn sách trong tay xuống, liếc mắt nhìn Nhược Lam.

      “Nha nha, làm gì có chứ”.

      “Nếu có chuyện gì quan trọng, muội nên hạn chế tiếp xúc với Phương Hướng Linh, nàng ta đơn giản như muội nghĩ đâu”.
      Nghe vậy, Nhược Lam khỏi giật mình, đây là có ý gì? Tại sao phải đề phòng Phương Hướng Linh?

      tính mở miệng hỏi thêm Nhược Lam giật mình nhìn khoảng trước mặt, Mộ Dung Phi Tuyết rời khỏi thư phòng lúc nào hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :