1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 25 HOÀI NGHI.

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Ngọc phi mang theo nụ cười tiến vào Ngự Thư Phòng, tuy nhiên vừa nhìn thấy Nhược Lam nụ cười của nàng có phần gượng gạo, vội vàng cuối đầu che thiếu tự nhiên của mình, nàng dịu dàng :

      “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an”.

      “Ân, ái phi cần đa lễ”. Nam Phong Thiên Hạo mỉm cười, từ tốn .

      “Bệ hạ, triều chính bận rộn người hẳn là vất vả. Thần thiếp lo lắng yên cho nên nấu ít chè long nhãn mang đến đây”. Ngọc phi nhàng bước về phía trước, nắm ống tay áo của Nam Phong Thiên Hạo, nhu thuận .

      Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo thầm liếc mắt nhìn về phía Nhược Lam, sau đó tay vòng qua ôm eo của Ngọc phi, cao giọng :

      “Haha, quả nhiên là ái phi của trẫm, chỉ có nàng mới chu đáo như thế”.
      Hành động này của Nam Phong Thiên Hạo khiến Ngọc phi vô cùng sửng sốt, hoàng thượng hôm nay bị sao vậy? Mọi khi chỉ có hai người vẫn như thế thân mật với nàng, huống hồ tại lại có mặt nhiều người như vậy.

      “Biểu ca a, ở đây có tiểu nương chưa gả, ba đại nam nhân chưa thú thê, phu thê các người ân ân ái ái như vậy trước mặt chúng ta có phải hay quá mức bất lịch ? Ban đêm còn chưa đủ hay sao lại còn kéo đến tận ban ngày. Nếu là ham muốn như thế ít ra cũng phải cho bốn người bọn ta lui ra rồi hai người muốn làm gì làm chứ”. Nhược Lam chống cằm nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh lùng .

      Thượng Quan Cẩn, Nam Phong Dịch Thiên cùng Nam Phong Khuynh Tuấn tao nhã uống trà bỗng nhiên ho sặc sụa, khóe miệng co giật muốn cười nhưng lại dám cười.

      Cánh tay ôm eo Ngọc phi của Nam Phong Thiên Hạo trở nên cứng ngắc, Ngọc phi bởi vì xấu hổ mà cúi gầm mặt xuống, dám ngẩng đầu lên.

      “Haha, biểu muội đây là ghen tị sao?” Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày hỏi.

      “Nha, cũng có đôi chút ganh tị. Dù sao chính huynh là người tứ hôn cho muội, hay là bây giờ công bố luôn nhỉ?” Nhược Lam híp mắt nhìn cái, sau đó nhếch miệng trả lời.

      Vừa nghe đến hai chữ tứ hôn, Nam Phong Thiên Hạo mày kiếm chau lại nồng đượm, cả người tản mác ra loại khí thế thâm trầm đến đáng sợ.
      Thấy vậy, Nam Phong Khuynh Tuấn thức thời cười haha hai tiếng, cao hứng :

      “Nha, mùi thơm quá, hoàng huynh người vẫn là nên ăn chè long nhãn thôi, để lâu nguội đấy”.

      Nghe Nam Phong Khuynh Tuấn , Ngọc phi cũng lập tức gật đầu, xắn ống tay áo múc chén chè cho Nam Phong Thiên Hạo.
      Khoảnh khắc cánh tay trắng noãn của Ngọc phi sau làn áo, đôi tử mâu lạnh lùng cũng đồng thời xuất . Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Tuấn cùng Thượng Quan Cẩn cảm nhận được bất thường liền nghiêng đầu nhìn Nhược Lam, men theo ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào cánh tay của Ngọc phi.

      Đột nhiên Nhược Lam sắc mặt tái mét, ôm ngực thở gấp, vô lực ngả người dựa vào ghế.

      “Biểu muội, muội làm sao vậy?” Nam Phong Khuynh Tuấn giật mình hét lên.

      Nghe thấy tiếng hét của Nam Phong Khuynh Tuấn, Nam Phong Thiên Hạo
      nhanh chóng đẩy Ngọc phi ra bên, biểu tình thập phần vội vã chạy tới bế Nhược Lam vào lòng, gằn giọng quát:

      “Lập tức gọi Ngự y”!

      “Ưm, cần đâu, chỉ là khí ở đây ngột ngạt dẫn tới khó thở, cho
      muội muội trở về Tinh Tú Cung nghỉ ngơi là được”. Nhược Lam nhíu mày, thở dốc .

      Nghe Nhược Lam vậy, hàng lông mày nhíu chặt mới giãn ra được chút, hoài nghi hỏi:

      sao?”

      Nhược Lam trả lời, chỉ khẽ gật đầu cái, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

      “Được rồi, đích thân trẫm đưa muội về”.

      “Hoàng thượng! Người cứ giao biểu muội cho đệ là được rồi, muội ấy cũng sao, người cũng đừng nên quá lo lắng. Huống hồ Ngọc phi còn ở đây”. Nam Phong Dịch Thiên tiến lên chắn phía trước, nhanh như chớp bế lấy Nhược Lam từ trong tay Nam Phong Thiên Hạo, thấp giọng .

      “Ân, ngũ ca sai, biểu muội cứ giao cho bọn đệ là được rồi”. Nam Phong Khuynh Tuấn cũng tiến lên, chắn trước mặt Nam Phong Dịch Thiên.

      “Thần nghĩ vẫn là nên đưa Quận chúa về Tinh Tú Cung càng sớm càng tốt, ở đó khí trong lành giúp ích cho việc thuận khí của nàng. Bệ hạ, chúng vi thần xin được phép cáo lui”.

      Dứt lời, bốn người lập tức xoay người rời , thèm quan tâm Nam Phong Thiên Hạo có chấp thuận hay .






      ———————Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———— ———






      Tinh Tú Cung

      Sau khi được Nam Phong Dịch Thiên bế trở về Tinh Tú Cung, Nhược Lam liền đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài. Trong tẩm phòng tại chỉ còn lại bốn người
      bọn họ.

      Nhược Lam đưa tay lên miệng ngáp cái, uể oải tựa vào ghế, hớp ngụm trà sau đó :

      “Ba người nghĩ sao?”

      “Cánh tay của Ngọc phi nương nương bị thương. Hơn nữa dấu vết này trùng hợp thay lại khớp với móng vuốt của chim ưng”. Thượng Quan Cẩn nhíu mày trả lời.

      “Muội nghi ngờ Ngọc phi chính là nội gián?” Nam Phong Khuynh Tuấn chống cằm nhìn chằm chằm Nhược Lam, lắc lắc cái đầu .

      “Ân! Nhưng sao huynh lại nhìn muội như thế?” Nhược Lam gật đầu, mỉm cười trả lời.

      “Haizzz, vừa rồi muội diễn kịch là quá xuất sắc đó, báo hại ta phen đứng tim”.

      “Nha, chỉ có mình huynh là bị lừa, hai người kia đâu có thế”. Nhược Lam bĩu môi, chỉ tay về phía Nam Phong Dịch Thiên và Thượng Quan Cẩn.
      Nghe vậy, Nam Phong Khuynh Tuấn quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

      Nam Phong Dịch Thiên và Thượng Quan Cẩn bị ánh mắt của nhìn đến rợn người, chỉ biết cười haha hai tiếng liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
      Nhìn biểu tình trẻ con của Nam Phong Khuynh Tuấn, Nhược Lam vui vẻ giải thích.

      ra lúc đó muội là dùng ngân chân điểm vào huyệt Chấn thủy, vùng tiếp giáp giữa bụng và ngực để gây ra trạng thái khó thở, như vậy mới có thể đánh lừa được tên đáng ghét kia”.

      “Hừm, dù sao cũng phải mình ta bị lừa, tạm tha cho muội đó”. Nam Phong Khuynh Tuấn bĩu môi .

      “Ngũ ca, còn huynh?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Phong Dịch Thiên, huynh ấy hình như có tâm . Vừa rồi lúc nó nhắc tới ý kiến nghi ngờ Ngọc phi là nội gián, ràng nhìn thấy huynh ấy khẽ nhíu mày. Ngũ ca, huynh ấy có rất nhiều bí mật, phải chăng Ngọc phi cũng là trong những bí mật ấy?

      Nghe Nhược Lam hỏi đến mình, Nam Phong Dịch Thiên thở dài hơi, thấp giọng trả lời:

      có bằng chứng huynh thể vội vàng kết luận, vết thương tay Ngọc phi, có thể là tình cờ cũng có thể giống như muội . Huynh điều tra về điều này”.

      Nghe được câu trả lời của , Nhược Lam nhếch miệng cười cái, huynh ấy là do dự, rốt cuộc là vì sao đây a?


      CHƯƠNG 26 TIỂU ĐÔNG TÂY(*)


      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Tinh Tú Cung.

      Đêm nay vầng trăng cao tròn, ánh trăng bàng bạc xuyên qua mọi ngóc ngách hòa quyện cùng mùi thơm thoang thoảng của Dạ Lai Hương càng khiến cho cảnh vật trong Tinh Tú Cung huyền ảo khác thường.

      Nhược Lam dần dần chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên, đạo ánh sáng lóe lên làm nó giật mình. Vội vàng mở mắt nhìn chằm chằm vào khoảnh trước mặt, Nhược Lam lập tức kinh ngạc nhìn hai miếng ngọc bội, khắc chữ Thiên Di, khắc chữ Trân Lam phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhạt lượn lờ dưới ánh trăng bạc.

      Tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, chưa kịp suy nghĩ được gì thi hai khối ngọc tách nhau ra rồi “Bùm” phát, miếng ngọc thấy đâu nữa, đổi lại là hai nhân ảnh, xanh lục, xanh lam, tròn tròn nho cực kì đáng .

      Bé thân mặc xanh lục có mái tóc xoăn cùng đôi mắt đồng dạng xanh lục, mũi cao, hai má căn tròn, đôi môi đỏ tươi thập phần khả ái. Bé thân mặc xanh lam tóc dài tới eo, mắt to màu lam, hai má hồng hồng, môi mỏng nam tính, nhếch miệng mỉm cười nhìn Nhược Lam.

      “Liễu Mặc, Lãnh Huyết tham kiến chủ nhân”. Hai bé lục lam lần lượt lên tiếng.

      Nghe vậy, Nhược Lam mày liễu chau lại nồng đượm, thanh này…

      “Các ngươi là…lúc đó?” Nhược Lam trợn tròn mắt, chỉ tay về hai người bọn họ, kinh ngạc hỏi.

      Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt của Nhược Lam, Lãnh Huyết cười nhạt tiếng, nhíu mày :

      “Ân, giọng mà người nghe thấy lúc đụng độ với Tu La Thất Kiếm chính là của bọn ta.”

      “Chúng ta là linh thể ngự trị trong miếng ngọc phỉ thúy mà người nắm giữ. Chắc hẳn Nam Phong Tử Đằng kể cho người về chúng ta”. Liễu Mặc lượn vòng quanh thân thể của Nhược Lam, líu lo .

      Hai tiểu đông tây vừa dứt lời tay của Nhược Lam trong vô thức liền đưa lên xoa xoa huyệt Thái dương, trong lòng rối rắm thôi.

      Sau khi tỉnh dậy quả Nhược Lam có nhiều thứ muốn hỏi nhưng bản thân lại nhớ chính mình muốn hỏi điều gì. Ngay cả hai tiểu đông tây quan trọng như vậy mà Nhược Lam cũng tài nào nhớ nỗi, mãi cho đến khi bọn họ xuất , nó mới giật mình thảng thốt nhận ra. Điều này rốt cuộc là sao đây?

      Lãnh Huyết cũng mơ hồ cảm nhận được tâm tình bất thường của Nhược Lam, lúc và Liễu Mặc kết hợp với nhau chống lại ma khí của Tu La Thất Kiếm cũng là lúc bên ngoài xuất luồng tiên khí vô cùng mạnh mẽ. Sau đó cả hai người bọn họ bởi vì nguyên khí bị tổn thương trầm trọng cho nên mới tạm thời ngủ sâu. Tuy nhiên trong lúc Lãnh Huyết ngủ sâu ràng cảm nhận được luồng tiên khí đó tiếp cận Nhược Lam nhưng rất nhanh liền biến mất. Đó có phải là nguyên nhân khiến Nhược Lam bất ổn như vậy? Thậm chí thể nhớ nỗi bọn họ là ai?

      Liễu Mặc chớp chớp mắt, hết nhìn Nhược Lam lại quay sang nhìn Lãnh Huyết, hai người này làm sao vậy? Tự nhiên im lặng hết thế?

      “Các ngươi chứ? Khó khăn lắm mới ta mới tỉnh dậy mà, hai người các ngươi ai nấy cũng đều đăm chiêu. nhàm chán!” Liễu Mặc chu mỏ, bất bình .

      Nghe Liễu Mặc vậy, Nhược Lam mới nghiêng đầu nhìn về phía , khó hiểu hỏi:

      “Tỉnh lại? Khó khăn?”

      “Ân, trận chiến với Tu La Huyết Kiếm khiến chúng ta mất khá nhiều nguyên khí thể xuất dưới hình dạng con người, cũng may hôm nay tình cờ người lại đặt chúng ta dưới ánh trăng, mới khiến bọn ta hồi phục được phần nào phần nguyên khí bị hao tổn”. Lãnh Huyết thở dài trả lời.

      xin lỗi, làm liên lụy tới các ngươi”. Nhược Lam cúi đầu, thấp giọng lên tiếng.

      “Nha, cần tự trách, đấy là bổn phận của chúng ta mà”. Liễu Mặc nhào vào lòng Nhược Lam, nhu hòa lên tiếng.

      “Chủ nhân, ta có thể hòi người câu được ?” Lãnh Huyết nhíu mày
      hỏi.

      “Dĩ nhiên”. Nhược Lam ngẩng đầu, mỉm cười trả lời.

      “Vào những đêm trăng tròn có phải hay người thường nằm mơ, mà giấc mơ đó cứ lặp lặp lại?”

      “Mơ? Ta có”. Nhược Lam lắc đầu .

      Lời vừa dứt, Liễu Mặc lúc này ngồi đùi của Nhược Lam liền đánh cái giật mình, quay đầu nhìn về phía Lãnh Huyết. Chủ nhân thế nhưng nhớ! thể nào!

      Ngược lại với phản ứng của Liễu Mặc, Lãnh Huyết chỉ nhăn đuôi lông mày chút, sau đó liền rơi vào trầm tư. Quả nhiên là quên hết tất cả, xem ra mọi chuyện đều liên quan tới luồng tiên khí kia. Chỉ là biết kẻ kia là bạn hay thù, làm vậy với mục đích gì?

      Cảm nhận được khác thường của hai tiểu đông tây, Nhược Lam lo lắng hỏi:

      “Sao vậy? Có phải ta quên thứ gì?”

      “Cũng có gì quan trọng, quên cũng tốt”. Lãnh Huyết trầm mặc .

      “Nhưng…” Nghe những lời khó hiểu của , Nhược Lam càng thêm bồn chồn, tính mở miệng hỏi thêm đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới, Nhược Lam vô thức chìm vào giấc ngủ.
      Sau khi Nhược Lam ngủ say, thanh non nớt của Liễu Mặc lập tức vang lên:

      “Ngươi là biết chuyện gì xảy ra đúng ? Tại sao chủ nhân lại
      nhớ được gì?”

      “Hử? Ta làm sao biết được, chẳng qua việc chủ nhân nhớ gì về kí ức tiền kiếp phải là chuyện tốt sao?” Lãnh Huyết nhướng mày trả lời, sau đó quay người biến mất vào ngọc bội.

      Thấy vậy, Liễu Mặc tức tối giậm chân, trong lòng ngừng chửi rủa.
      Lãnh Huyết chết tiệt, cư nhiên dám đánh trống lảng với ta. Đêm nay nhất định cho ngươi ngủ yên giấc!.




      Chú thích: (*) Tiểu đông tây: Hàm ý chỉ những vật dễ thương, khả ái.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 27 THẬP TAM CÔNG CHÚA.

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Tinh Tú Cung.

      Nhược Lam híp mắt, đưa tay lên miệng ngáp cái, nhíu nhíu mày nhìn hai con người trước mặt, thấp giọng hoi:

      “Đại biểu ca, ngũ biểu ca, hai người rảnh nhỉ, sáng sớm có chuyện gì
      làm hay sao lại chạy đến chỗ này?”

      “Trẫm nhớ trước đây trẫm ra lý do rồi, biểu muội a, sao cứ bắt trẫm phải lặp lại”. Nam Phong Thiên Hạo nhếch miệng trả lời.

      “Ngũ biểu ca của muội có rảnh như ai đó, ta đến đây là vì có chuyện muốn với muội”. Nam Phong Dịch Thiên liếc Nam Phong Thiên Hạo cái, tiếu tựa phi tiếu .

      Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo lập tức quay sang nhìn , thanh đầy oán hận:

      “Ngũ đệ, càng ngày ta càng thấy đệ xem thường ta”.

      “Hửm? Có sao? Đại ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi” Nam Phong Dịch Thiên chớp chớp mắt trả lời.

      Hành động này của khiến cho cả Nhược Lam lẫn Nam Phong Thiên Hạo đồng thời sửng sốt. Từ lúc nào mà Ngũ vương gia nổi tiếng trầm tĩnh lạnh lùng lại có biểu trẻ con y hệt Bát vương gia Nam Phong Khuynh Tuấn thế này? phải là ở cạnh nhau quá nhiều nên bị lây nhiễm đấy chứ?

      “Hoàng thượng, ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy lời của ngũ ca”. Nhược Lam ho cái, mỉm cười nhìn Nam Phong Thiên Hạo.

      Lời vừa dứt, sắc mặt của cũng lập tức tối sầm, nhướng mày hỏi:

      “Biểu muội này là đuổi khéo trẫm? Hai người các ngươi rốt cuộc là mưu tính chuyện gì? Tại sao thể trước mặt trẫm?”

      “Nha, cái đó…”

      Nhược Lam còn chưa có hết câu bị thanh chói tai của Chu công công làm cho gián đoạn.

      “Bẩm hoàng thượng, nô tài có chuyện bẩm báo”.Chu công công thở hổn hển, quỳ xuống đất, lo lắng .

      “Có chuyện gì? Tại sao lại gấp gáp như thế?”

      “Khởi bẩm hoàng thượng, Thập tam công chúa bị ngã xuống hồ sen ở Lạc Tứ
      Cung”. Chu công công vừa , thân hình cũng theo đó mà run lẩy bẩy.

      “Cái gì!” Lời vừa ra, Nam Phong Thiên Hạo khuôn mặt lộ bất an, lớn giọng quát.

      “Hoàng thượng xin người đừng quá lo lắng, cũng may lúc đó có Đại nô tỳ bên cạnh Tịnh phi nhảy xuống cứu, tại Thập tam công chúa được Ngự y chữa trị tại Ngữ Ninh Cung.”.

      Nghe xong lời Chu công công , hai hàng lông mày của Nam Phong Thiên Hạo mới từ từ giãn ra, khẽ nghiêng đầu nhìn Nhược Lam cái rồi trầm giọng :

      “Bãi giá Ngữ Ninh Cung”.

      Sau khi Nam Phong Thiên Hạo rời , Nhược Lam liền lập tức chạy tới nắm tay áo của Nam Phong Dịch Thiên, cao hứng :

      “Biểu ca, chúng ta cũng đến đó a”.

      “Tiểu nha đầu, muội là muốn xem kịch vui à? Chuyện của Ngọc phi lẽ nào muội muốn biết?” Nam Phong Dịch Thiên búng cái lên trán của Nhược Lam, ôn nhu .

      “Vừa nãy chẳng phải Chu công công bảo Thập tam công chúa được cứu bởi nô tỳ thiếp thân của Tịnh phi hay sao? Ai nha, phải trùng hợp như thế chứ? Còn chuyện của Ngọc phi từ từ tính cũng được, cần gấp”

      Nhìn thấy vẻ mặt ham vui của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên chỉ có thể lắc đầu thở dài cái, sau đó nhàng :

      “Được rồi, vậy ! Dù sao ta cũng muốn ghé thăm muội ấy”.






      ——————– Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———————





      Ngữ Ninh Cung.

      Sau khi Nam Phong Thiên Hạo đặt chân vào Ngữ Ninh Cung bao lâu Nhược Lam và Nam Phong Dịch Thiên cũng tới.

      Lúc này trong Ngữ Ninh Cung chỉ còn lại ba người. Nhược Lam đưa mắt quan sát cách bài trí bên trong. Ngữ Ninh Cung bày biện đơn sơ nhưng lại mất vẻ phong nhã của hoàng cung. Phong thủy cũng rất tốt nha, khí thoáng đạt trong lành, xem ra Thập tam công chúa này con mắt nhìn cũng tồi. Tuy nhiên có điều làm Nhược Lam chú ý đó chính là mùi thuốc bắc nồng đượm nơi đây, có phải hay thập tam công chúa thân thể kiều nhược, rất dễ bị bệnh?

      Nhìn thấy Nhược Lam chau mày, Nam Phong Thiên Hạo lập tức lên tiếng:

      “Khó chịu vì mùi thuốc phải ? Y Ninh muội ấy từ cơ thể yếu ớt ngày ngày phải uống thuốc mới có thể sống sót”.

      Nghe Nam Phong Dịch Thiên giải thích, mày liễu của Nhược Lam lại càng nhíu chặt hơn. Phải uống thuốc để suy trì mạng sống ư? Rốt cuộc là mắc phải căn bệnh gì mà ra nông nỗi như thế?

      Nghe thấy tiếng động phát ra từ tẩm phòng của Thập tam công chúa, ba người bọn họ lập tức tiến vào bên trong.

      “Y Ninh, muội tỉnh?” Nam Phong Thiên Hạo nhíu mày hỏi.

      Đáp lại câu hỏi của , Thập tam công chúa chớp mắt liên hồi, rồi đột nhiên nàng bật người dậy, hét lớn:

      “AAAAAAAAA, soái ca kìa, lão thiên a! Cuối cùng bổn tiểu thư cũng được xuyên ”.

      Lời vừa ra, ba người còn lại trong phòng cũng theo đó mà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.

      Nhược Lam vẫn còn ngẩn người trước tình huống đầy bất ngờ này đột nhiên bả vai bị nắm chặt lắc qua lắc lại.

      “Á, Asagi chan! Đúng là mi rồi, con kia, tại sao xuyên mà báo với ta tiếng hả? Báo hại ta có ai để chơi cùng”.

      Nghe thấy giọng điệu chanh chua đầy chất vấn của Thập tam công chúa,
      Nhược Lam lập tức vươn tay chỉ thẳng vào mặt nàng, hồ nghi hỏi:

      “Ann chan?”

      “Bingo! Bạn với chả bè, tưởng mi quên ta luôn rồi chứ”. Thập tam công chúa chống nạnh, bĩu môi trả lời.

      Câu trả lời của Thập tam công chúa càng khiến cho Nhược Lam kinh ngạc thôi.

      “Làm sao mi xuyên được?”

      “Hừm, sao trăng gì? Tại mi chứ ai, qua nhà kiếm mi chơi ai dè bà đanh đá và quái vật tuổi nhà mi liền ném vô trong mặt ta câu, rằng mi xuyên về cổ đại rồi. Thế đấy, mi chịu rủ ta theo làm ta bức rức chịu được, thế là ta ra hồ bơi xả stress. Nào ngờ vừa ra đến nơi liền thấy thằng nhóc té xuống hồ, mà cái hồ bơi sâu cũng phải hai mét, thằng như nó làm sao mà bơi ở trong đó được, với lại nhìn sắc mặt nó tái nhợt thế là ta suy nghĩ gì hết liền nhảy xuống cứu nó”.

      “Rồi! Stop, bạn Asa đa hiểu vấn đề ngay và luôn. Hóa ra xuyên được là vì có người biết bơi lại ham hố nhảy xuống cứu người chết đuối chứ gì?”

      đó, lúc nhảy xuống rồi ta mới nhớ hóa ra mình biết bơi, ta sợ quá vùng vẫy la hét hồi bỗng nhiên trận cuồng phong kéo đến, ta nhìn thấy con giun, à , phải giun mà là con rồng. Ta lơ ngơ biết gì cái thằng ôn dịch kia là con trai của thủy thần, vì trốn phụ vương xuống nhân gian chơi mà bị ma hãm hại té xuống dưới này, định hóa thân lại thành hình rồng tự nhiên ta lại nhảy xuống, ko biết phải làm thế nào, bản thân bị thương mà lại còn đèo bồng thêm cả ta, sau đó may thay cái lão già giun đất à quên phụ vương của đến cứu mới thoát được”.

      Nghe Thập tam công chúa líu lo hồi, khóe miệng Nhược Lam co giật thôi, hít sâu hơi, lớn giọng quát:

      “Con điên kia! Có biết thủy thần trong truyền thuyết là siêu cấp tuyệt đỉnh soái ca hả, ở đâu lòi ra cái danh hiệu lão già mà còn gắn thêm chứ giun đất vào. Người ta là rồng là đại long đấy biết chưa hả?”

      “Ờ , ta đâu có phải là nhà khảo cổ học như mi đâu làm sao ta biết được mấy cái đó chứ” Thập tam công chúa chu mỏ phản bác.

      “Hừ, rồi sau đó thủy thần cảm thấy nhân gian hiếm có người nào biết bơi mà lại quên cả bản thân cứu người khác cho nên mới phá lệ đáp ứng điều kiện của mi, cho mi xuyên chứ gì?”

      “Ân, ta nha, mi ko hổ là bạn ta, thông minh dễ sợ luôn á. Cơ mà ta cứ tưởng đến đây thành người câm vì ta đâu có biết tiếng Hán, còn là Hán cổ nữa chứ, may thay khi nhập vào cái thân xác này, toàn bộ trí nhớ của nàng ta đều được lưu lại, hắc hắc cho nên ta mới có thể được Hán cổ”.

      Nam Phong Thiên Hạo cùng Nam Phong Dịch Thiên cuối cùng mới định thần lại nhìn cảnh tượng trước mặt, nhíu mày hỏi:

      “Biểu muội, nàng ta là ai?” Nam Phong Thiên Hạo cất tiếng hỏi.

      “Nàng ấy là bằng hữu của ta ở thế giới bên kia”

      “Vậy còn Thập tam muội muội?” Nam Phong Dịch Thiên cũng lên tiếng hỏi.

      “Muội e là nàng ấy nhập vào thân xác của tiểu nha đầu này ở thế giới
      bên kia rồi”.

      “Ý muội là tá thi hoàn hồn?” Nam Phong Dịch Thiên hoài nghi hỏi

      “Ân! Bất quá hai người yên tâm , ở chỗ của muội y học rất phát triển. Thập tam công chúa xuyên đến đó tuyệt đối có hại”.

      “Nếu là như vậy tốt rồi, trẫm cũng quá khắt khe, chuyện này ngoài những người cần biết tuyệt đối được để lộ ra ngoài. Y Ninh vẫn là Y Ninh, bất quá mọi hành động, cử chỉ đều phải hết sức cẩn thận”. Nam Phong Thiên Hạo thấp giọng dặn dò.

      “Đa tạ”.

      “Như vậy nghĩa là chúng ta lại có thêm muội muội từ trời rơi xuống rồi”. Nam Phong Dịch Thiên tay cầm cây quạt phẩy phẩy .

      “Ai nha, lại thêm có thêm soái ca nữa kìa. Cổ đại này ăn cái giống gì mà sản sinh ra nhiều mỹ nam thế nhỉ? là ngưỡng mộ quá mà”. Thập tam công chúa đưa tay lên miệng cười duyên cái, chớp hàng mi nhìn chằm chằm Nam Phong Dịch Thiên.

      Bắt gặp ánh mắt này của nàng, Nam Phong Dịch Thiên bất giác nổi da gà, từ trước đến giờ chưa có ai nhìn bằng ánh mắt như vậy, sợ nhất nữ nhi nào nhìn như thế. Trong lòng đánh cái giật mình, Nam Phong Dịch Thiên cười ha ha hai tiếng, từ tốn :

      “Xem ra muội muội còn gì đáng lo nữa, ta chợt nhớ ra ở Bình Nam vương phủ có chuyện cần giải quyết, ta phải trở về”.

      Lời vừa dứt, Nam Phong Dịch Thiên cũng theo đó mà mất tăm mất dạng thấy đâu nữa.

      Nam Phong Thiên Hạo vốn là người thức thời, nhìn thấy biểu của ngũ đệ như thế, cũng nhanh chóng cáo từ trở về Ngự thư phòng.

      Lúc này trong Ngữ Ninh Cung chỉ còn lại Nhược Lam và Thập tam công chúa.

      “Ta ngờ tên giun già, ý nhầm lão long vương đó hào phóng đến như vậy. Vốn chỉ xin cho nhập vào xác của vị tiểu thư nào đó thôi, nào ngờ cho ta thành công chúa luôn. Hớ hớ, số ta thiệt là sung sướng quá , trong cung sơn hào hải vị, kỳ trân dị bảo cái gì mà có, ta giàu to rồi”. Thập tam công chúa vui mừng hét lên.

      “Dẹp ngay cái ý tưởng đó , kể cho ta tình ở Lạc Tứ Cung ”.

      “À, cái con quỷ cái gì gì đó dám hại ta”. Y Ninh lớn tiếng .

      “Mi là Tịnh phi?”

      “À đúng rồi Tịnh phi! Theo những gì trí nhớ của cỗ thân thể này để lại, Y Ninh trước kia vì có lòng tốt, sợ nàng ta bị cấm túc trong cung ba tháng buồn cho nên mới ghé thăm, ai dè nàng ta hình như ganh tị với Y Ninh hay sao ý, cố tình gạt chân để Y Ninh té xuống hồ sen”.

      “Nha nha, trong cung ta ghét Tịnh phi nhất đó, ta biết mi hữu thù bất báo phi quân tử, cho nên chuyện của Tịnh phi giao cho mi xử đấy”. Nhược Lam vỗ vỗ vai Y Ninh, vui vẻ .

      “Há há, ngon lắm chớ ! Ta nhất định khiến nàng ta sống được chết cũng xong”. Thập tam công chúa vừa , vừa xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình.

      Nhìn thấy hành động này của Y Ninh, Nhược Lam lườm nàng cái, mỉm cười :

      “Được rồi nương, tôi biết là đói bụng, đợi đấy tôi kêu người làm đồ ăn cho ”.

      “Oa, Asagi chan,suki desu (*) ” Thập tam công chúa vui mừng, nhảy bổ vào người Nhược Lam.

      “Vâng, tôi biết rồi nương! Giờ tôi có việc phải giải quyết, khi khác quay lại thăm ”.

      “Ân, a”.

      Sau khi bước ra khỏi Ngữ Ninh Cung, Nhược Lam mỉm cười vui vẻ, xem ra Tịnh phi sắp bước vào những chuỗi ngày gà bay chó sủa rồi a!




      Chú thích: (* ) suki desu : Tôi bạn rất nhiều.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 29 DU NGOẠN.

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Sau khi rời khỏi Lạc Tứ Cung, Nhược Lam nhanh chóng cưỡi Phi Vũ xuất cung đến Bình Nam Vương Phủ.

      Nam Phong Dịch Thiên cũng biết, dựa vào tính tình của Nhược Lam sau khi coi hết chuyện vui ở Lạc Tứ Cung, nàng nhất định đến tìm . Bởi thế cho nên lúc Thu Tĩnh từ Hoàng cung trở về, liền ra lệnh cho y pha ấm trà ngon chờ Nhược Lam tới.

      Chưa tới nửa canh giờ, Nhược Lam có mặt tại Thư phòng của Nam Phong Dịch Thiên.

      Khẽ nhíu mày nhìn biểu tình của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên thấp giọng hỏi:

      xảy ra chuyện gì? Xem kịch vui sao?”

      “Vui gì chứ! Tưởng có trò hay nào ngờ đến đó chỉ coi được màn ân ân ái ái của bọn họ, thậm chí còn nghe được tin hoàng thượng bãi bỏ lệnh cấm túc cho Tịnh phi, tức chết muội luôn!” Nhược Lam nghiến răng trả lời.

      Nhìn thấy biểu này của nó, cả Nam Phong Dịch Thiên lẫn Thu Tĩnh đều đồng thời đưa tay lên miệng cười trộm cái.
      Thấy vậy, Nhược Lam bĩu môi, cao giọng :

      “Ai nha, ai nha, chủ tớ các ngươi là tâm ý tương thông mà, cười mà cũng cười cùng lúc nữa cơ”.

      Lời vừa dứt, Thu Tĩnh sắc mặt lập tức đỏ ứng, lôi trong ống tay áo tờ giấy, tiếp tục viết:

      “Thu Tĩnh tự nhiên nhớ ra có việc phải làm, Thu Tĩnh xin được phép cáo lui”.

      Viết xong, y nhanh chóng co chân chạy ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng nhắn của khuất sau cánh cửa, Nhược Lam bật cười :

      “Gì chứ! Ngay cả lý do trốn tránh cũng là giống nhau nha”.

      “Muội là! Đừng trêu nữa”. Nam Phong Dịch Thiên cũng bật cười, xoa xoa đầu Nhược Lam, giọng mắng.

      “Hứ, tại sao huynh lại có thuộc hạ khả ái như vậy chứ? là khiến người ta muốn nhào vào cắn cái”.

      “Giờ ta mới biết muội là sắc nữ đấy! Mà thôi đừng nghĩ linh tinh nữa, ngồi xuống , huynh muốn bàn bạc với muội chuyện của Ngọc phi”.

      “Ân, huynh a, muội nghe nè”. Nhược Lam chớp chớp mắt trả lời. Muội muốn biết vì sao lúc trước khi nhắc tới Ngọc phi huynh lại do dự như thế, rốt cuộc mối quan hệ của hai người là gì?

      “Huynh và Ngọc phi có thể coi như là thanh mai trúc mã. Nàng ấy từ tính tình thiện lương, ngay cả con kiến còn dám giết sao có thể là nội gián. Hơn nữa huynh cũng cho người điều tra, sở dĩ Ngọc phi có vết thương như vậy là vì mấy ngày trước phụ thân của nàng có cho người mang vào trong cung con bạch điêu, hi vọng Ngọc phi ở trong cung bớt quạnh. Hạ nhân xung quanh nàng cũng khẳng định lúc cho bạch điêu ăn nàng là sơ xẩy để bị cào trúng mà thôi”.

      Nghe thấy lời giải thích của , bàn tay bưng tách trà của Nhược Lam có hơi khựng lại chút, khẽ liếc mắt nhìn Nam Phong Dịch Thiên cái, Nhược Lam mỉm cười :

      “Nguyên lai là như vậy, muội cũng chỉ là nghi ngờ chút, nếu như huynh xác nhận chỉ là hiểu lầm, vậy cần phải truy cứu nữa. Hôm nay đến đây, ngoại trừ việc của Ngọc phi, muội còn có chuyện khác muốn nhờ huynh”. Nhược Lam vừa vừa lôi trong ống tay áo ba phong thư, sau
      đó chìa ra trước mặt Nam Phong Dịch Thiên.

      Sau khi tiếp nhận ba phong thư từ tay Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày hỏi:

      “Muội…đây là?”

      tay huynh là ba lá thư mà muội viết cho hoàng thượng, Thượng Quan Cẩn và Y Ninh, sau khi muội khởi hành Dương Châu huynh hãy giao phong thư này cho bọn họ giùm muội”.

      “Muội Dương Châu làm gì?” Thanh đầy ngạc nhiên của Nam Phong Dịch Thiên vang lên.

      “Ban đầu, mục đích của muội khi đến đây là để du ngoạn, sau vì vài chuyện phát sinh mới ở lại Hoàng cung. Muội nhận thấy hoàng cung bây giờ tạm thời có sóng gió nên quyết định thưởng cảnh ở Dương Châu”. Nhược Lam hớp ngụm trà thong thả trả lời.

      “Ân, vậy bao giờ muội xuất phát?”

      “Ngay bây giờ!”

      Thanh đầy dứt khoác của Nhược Lam khiến Nam Phong Dịch Thiên hơi sửng sốt chút. Biểu muội của cứ như là trốn nhà mà vậy, là sợ hoàng thượng cho phép nên muội mới lặng lẽ mà ?
      Khẽ nở nụ cười dịu dàng, Nam Phong Dịch Thiên mỉm cười :

      “Nhất định phải bảo trọng”.

      “Ân”. Nhược Lam gật đầu đáp lại .




      ——— ———- Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———— ———–




      Ngự Thư Phòng.

      “Lại nữa rồi sao? Tại sao đệ giữ muội ấy lại?” Nam Phong Thiên Hạo vò nát bức thư trong tay, thấp giọng hỏi.

      Nam Phong Dịch Thiên làm bộ như nhìn thấy ánh mắt đầy oán khí của , nhàn nhạt đáp:

      “Đệ tự nhận thấy mình bản thân vô năng, thể giữ muội ấy. Đệ muốn Bình Nam vương phủ của đệ trong chốc lát gà bay chó sủa đâu”.

      “Đệ…” Nam Phong Dịch Thiên mày kiếm nhíu chặt, này là…Hai huynh muội các ngươi ràng có chủ ý, từ bao giờ ngũ đệ của lại to gan đến như vậy, dám bao che cho tiểu nha đầu kia làm chuyện lén lút sau lưng ?
      Ngữ Ninh Cung.

      “Gì? Dương Châu? AAA con đáng ghét, lại dám bỏ mình”. Y Ninh tay cầm bức thư hét lên ầm trời.

      Nội dung trong thư Nhược Lam dặn nàng hậu cung tai vách mạch rừng mọi chuyện phải hết sức thận trọng. Nếu nàng muốn trả thù Tịnh phi phải làm cho khéo léo, gây chuyện mà người ta bắt bẻ được mới là cao thủ. Nhớ kỹ Tịnh phi thân là nữ nhi của Thượng Thư Bộ Hộ Đỗ Minh Sơn, trong tay nắm hơn nửa thế lức trong triều, trả thù Tịnh Phi hãy cẩn thận với , cũng đừng khiến hoàng thượng phải khó xử. Đọc xong bức thư này lập tức đốt ngay tránh để lại hậu họa.

      Y Ninh nở nụ cười ma mị nghĩ tới cái cảnh trả thù Tịnh phi, tâm trạng bực tức vì bị con bạn thẩn bỏ rơi cũng dần nguôi ngoai.
      Phủ Tể Tướng.

      Thượng Quan Cẩn đứng sững nhìn nội dung trong bức thư: “Bổn quận chúa trong cung buồn chán nên quyết Dương Châu thưởng ngoạn, chắc hẳn ngươi nghe ngũ ca kể lại chuyện của Thập tam công chúa. Bằng hữu của ta tính tình háo thắng lại bồng bột mà trong cung nguy hiểm khôn lường, Thượng Quan Cẩn ta hi vọng ngươi đáp ứng ta để mắt tới nàng ấy. Cảm tạ ngươi, khi về ta mang quà về biếu. Nam Phong Trân Lam chi bút”.

      Thượng Quan Cẩn sau khi đọc xong bức thư của Nhược Lam, ngao ngán nhìn lên trời than câu:

      “Quận chúa, người lại làm khó thần rồi. Từ bao giờ thần lại phải trở thành bảo mẫu cho bằng hữu của người?”

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 30 BẠCH Y NAM TỬ.

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Rừng trúc phía Nam, ngoại ô thành Dương Châu.

      tại là lập đông, cái khô lạnh của tuyết cùng với ẩm ướt của những giọt sương mai càng khiến cho khí tại rừng trúc trong lành đến lạ thường.

      Nhược Lam hài lòng mỉm cười, ngả mình xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng, để cho tiết trời se lạnh tản mác vào da thịt. Tuy nhiên chỉ chưa đầy khắc sau, Nhược Lam đành phải nhíu mày bật người ngồi dậy. Đôi tai vốn nhạy cảm với tiếng động của Nhược Lam nghe thấy tiếng va chạm của kim
      loại cùng với tiếng bước chân dồn dập phía bên ngoài rừng trúc.

      Khẽ đưa tay vuốt lọn tóc mai, Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt cái, sau đó nhanh chóng phi thân về phía phát ra tiếng động, nhàng đáp nhành trúc gần đó.

      Cúi đầu nhìn xuống, Nhược Lam trong giây lát ngẩn người. Ở giữa vòng vây của đám hắc y nhân, ước tính khoảng mười bảy người là nam nhân toàn thân trắng thuần, mái tóc ngân quang sóng sánh giữa rừng trúc. Đặc biệt nhất chính là đôi mắt của , gam màu hổ phách toát lên cái nhìn băng sương. Sống mũi cao thon dài, đôi môi đỏ tươi nổi bật làn da trắng như bạch ngọc càng tôn lên vẻ đẹp ma mị của bạch y nhân.

      Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn chằm chằm cây tiêu bạch ngọc của , đáy lòng khỏi thốt lên câu. Đây chẳng phải là giống như Đông Tà Hoàng Dược Sư trong tiểu thuyết Kim Dung hay sao? Lấy tiêu làm vũ khí? Ai nha lợi hại a!

      Phía ngoài vòng vây là hai nhân ảnh, nam nữ. Nam nhân trạc tuổi tứ tuần, đáy mắt ánh lên những cái nhìn tàn độc. Nữ nhân đôi mắt ngấn lệ, đầu tựa vào vai nam nhân kia bộ dáng thập phần ủy khuất.

      “Kim trang chủ, ta rồi! Nữ nhi của ngươi ta chút cũng có hứng thú!” Thanh lãnh nhược băng sương phát ra từ phía bạch y nhân.

      “Hừm, nếu vậy ý của Mộ Dung trang chủ là nữ nhi của ta vu khống ngươi?”

      “Phụ thân, láo, chính …. cưỡng bức nữ nhi”.

      Nghe thấy thanh kiều nhược của vị nữ tử, bạch y nhân lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày, thanh đầy chán ghét vang lên:

      “Mỹ mạo xinh đẹp, đáng tiếc lòng lang dạ thú!”

      “Hỗn đãn! Ngươi đường đường là trang chủ của Vô Ảnh Sơn Trang thế mà dám làm lại dám nhận. Hôm nay ta phải thay trời hành đạo diệt trừ kẻ khốn kiếp như ngươi”. xong Kim trang chủ phất mạnh tay áo, mười bảy cao thủ áo đen đồng loạt xông lên.

      Ở bên , Nhược Lam thầm quét mắt về phía nữ nhân kia, tỉ mỉ đánh giá. Dung mạo cũng chỉ thuộc dạng bình thường, bất quá dáng vóc có lồi có lõm, nõn nà mềm mại. kẻ tản mác ra loại khí thế khó gần như bạch y nam tử kia lý nào lại vì nương như thế mà phạm phải cấm kỵ? Hơn nữa vừa rồi khi nàng ta tố cáo bản thân bị bạch y nhân cưỡng bức, tại sao trong ánh mắt của nàng hề có tia u buồn, trái lại còn vui mừng khôn xiết?

      Phía bên dưới, võ công của bạch y nam tử phải là xuất quỷ nhập thần. Nhược Lam phải hết sức tập trung mới có thể nhìn chiêu thức của , cước bộ của trong nhu có cương, chậm rãi nhưng lại sâu tựa càn khôn, vững chắc nhu bàn thạch. Từng chiếc lá trúc nhàng rơi xuống, mười bảy hắc y nhân ngã quỵ, máu tươi thấm ướt cả khu rừng.

      Mùi máu tanh hòa cùng mùi thơm của lá trúc, con ngươi mà hổ phách trong veo toát ra sát khí bức người. Nếu dùng câu để miêu ta giờ phút này, Nhược Lam chỉ c ó thể thốt lên hai chữ: “Tử thần”.

      Bạch y nhân lạnh nhạt nhìn mười bảy hắc y nhân dưới chân mình, băng lãnh :

      biết trời cao đất dày! Xem ra Kim Thiên Gia Trang đây là muốn gây hấn với Vô Ảnh Sơn Trang của ta? Nếu là như vậy, ta cũng ngại khiến cho võ lâm phen sóng gió đâu”.

      “Hừ, cái gì mà võ lâm sóng gió, lão phu quan tâm! Cái ta quan tâm bây giờ là trinh tiết của ái nữ nhà ta. Ngươi làm nó thất thân, ngươi phải chịu trách nhiệm!” Kim trang chủ phẫn nộ quát lên. tuốt kiếm ra khỏi bao, phi thân lao về phía bạch y nhân.

      Phía bên , Nhược Lam vừa nghe đến câu võ lâm sóng gió, mày liễu lập tức nhíu lại. Hai tổ chức ẩu đả với nhau lại có thể khiến võ lâm đại loạn sao? Nếu điều này xảy ra e là ảnh hưởng tới Long Thịnh Hoàng Triều. Haizz là, đâu cũng gặp chuyện phải lo thế là thế nào chứ!

      Nhược Lam khẽ thở dài hơi, xoay người đáp xuống mặt đất.

      “Nhị vị trang chủ hãy dừng tay, có thể hay nghe ta đôi lời”.
      Hai nam tử giao đấu bỏi vì xuất của Nhược Lam mà dừng lại.

      “Ngươi là ai? Chỉ là tiểu nương hỉ mũi chưa sạch thế mà lại dám cản trở bọn ta?” Thanh đầy mỉa mai của Kim trang chủ vang lên.

      Vừa nghe thấy mở miệng những lời đó, nụ cười môi Nhược Lam trở nên thâm sâu mấy phần.

      “Ai nha, ta ban nãy vốn là muốn giúp Kim trang chủ chứng minh trong sạch cho Kim tiểu thư, nào ngờ trang chủ lại như thế. Vậy nhị vị xin xứ tiếp tục , cần để tâm đến ta đâu”.

      Nghe được những lời này, đôi mắt của Kim trang chủ lập tức tỏa sáng, giọng :

      “Ngươi có thể?”

      “Dĩ nhiên”.

      Thanh đầy tự tin của Nhược Lam vang lên khiến cho con ngươi màu hổ phách của bạch y nhân nãy giờ vẫn im lặng khẽ động vài cái nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại dáng vẻ trầm mặc vốn có của mình.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 31 PHI HOA LẠC THỦY – TUYẾT ĐỌNG NHÀNH MAI.


      “Vừa nãy cũng nghe qua Kim trang chủ , nữ nhi nhà ngài là bị vị nam tử này làm nhục. Tuy nhiên muốn kẻ khác nhận tội phải có bằng chứng, biết Kim trang chủ đây là …” Nhược Lam đưa tay che miệng cười cái, khúc khích :

      “Hừm! Bằng chứng chính là thủ cung sa tay Tình nhi tại còn, hơn nữa hai nha hoàn trong phủ cũng xác thực đêm qua chính mắt bọn chúng nhìn thấy ta ở trong phòng của Tình nhi”. Kim trang chủ trầm giọng trả lời.

      “Ồ! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta lấy làm lạ. Nửa đêm nửa hôm vì cớ gì Kim tiểu thư lại cho nam tử xa lạ bước vào tẩm phòng? Hơn thế nữa hai nha hoàn kia nếu như nhìn thấy tại sao ra sức ngăn cản, hoặc chí ít cũng phải bẩm báo lại với Kim trang chủ đây mới đúng chứ? Dù sao cũng là thanh danh của tiểu nương chưa chồng đó nha”. Nhược Lam vừa , vừa cố ý nhấn dài hai chữ “thanh danh”.

      Lúc Nhược Lam vừa dứt lời cũng là lúc Kim trang chủ hai hàng lông mày khóa chặt, liếc mắt nhìn về phía nữ nhi của mình. Lạnh giọng hỏi:

      “Tình nhi! Con xem đêm hôm qua xảy ra chuyện gì?”

      Nghe phụ thân nhắc đến tên mình, nàng ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ :

      “Thưa phụ thân, đêm qua…đêm qua… đến tìm nữ nhi là có chuyện muốn được chỉ giáo. Tình nhi vì nể mặt là khách quý của phụ thân cho nên mới đồng ý tiếp . Nào ngờ vừa bước chân vào phòng, liền lập tức điểm huyệt của Tình nhi tiếp đó hung bạo xé rách y phục của nữ nhi. Sau đó…” Kim Tình bỏ trống vế sau vẫn còn dang dở, khóc nức nở thôi.

      “Hừ, ngươi nghe chưa. Nam tử hán đại trượng phu dám làm lại dám nhận. Ngày hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo giết chết tên súc sinh này!” Kim trang chủ lửa giận phừng phừng, nhanh như chớp lao về phía bạch y nhân.

      Thấy vậy, Nhược Lam nghiêng người né khỏi cuộc đấu của hai đại nam nhân kia, bình chân như vại chạy tới chỗ Kim Tình, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm cánh tay phải của nàng, thanh thúy :

      “Tay của Kim tiểu thư là đẹp, ai nha muốn chạm vào”.

      Kim Tình mở to mắt trước câu đó của Nhược Lam, sau đó vui vẻ trả lời:

      “Nha, ngươi thích sao? Cho ngươi chạm thử đó”.

      Nghe được câu trả lời của nàng, Nhược Lam thầm cười lạnh. Nàng ta có biểu nào giống nữ nhân bị thất thân đâu chứ. Trinh tiết chẳng phải rất quan trọng với nữ tử ở đây sao? Thất thân trước khi được gả, là bị đánh cho tới chết, hai là cả đời phải sống trong ô nhục. Mà Kim Tình nàng ta tại còn có thể vui mừng trước lời khen của người khác, chút đau thương còn có, nào giống kẻ bị người cưỡng bức?

      Vươn bàn tay nắm lấy cánh tay của Kim Tình, những ngón tay tinh tế của Nhược Lam ngừng vuốt ve cánh tay trắng noãn của nàng ta. Đôi con ngươi híp lại tỉ mỉ đánh giá. Sau đó lớn giọng to câu:

      “Ai nha, ràng vẫn còn thủ cung sa. Tại sao lại mất!”

      Lời vừa ra, Kim Tình sắc mặt đại biến, thân mình run rẩy kịch liệt, cả Kim trang chủ lẫn bạch y nhân đều dừng lại cuộc giao chiến, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Nhược Lam.

      “Ngươi cái gì đó! Ta thất thân rồi, ta là bị kẻ hỗn đãn kia làm cho thất thân!” Kim Tình lập tức phản ứng, nàng vùng vẫy mong muốn thoát khỏi cánh tay của Nhược Lam.

      “Tiểu nha đầu! Ngươi mắt mù hay sao? tay Tình nhi tại đâu còn dấu của xử nữ”. Kim trang chủ nhìn cảnh tượng trước mặt, phẫn nộ hét lên.

      Mặc cho Kim Tình vùng vẫy cỡ nào, cánh tay của Nhược Lam vẫn như cũ nắm chặt lấy tay nàng, thậm chí còn gia tăng vài phần lực đạo khiến Kim Tình đau đớn hét lên:

      “A, đau! Phụ thân cứu Tình nhi”.

      Nghe thấy tiếng kêu cứu của nữ nhi, Kim trang chủ mặt đầy hắc tuyến, tính mở miệng gì đó bị Nhược Lam nhanh chóng cắt lời.

      “Kim trang chủ hãy nhìn cho kĩ, xem đây là cái gì?”

      Vừa dứt lời, Nhược Lam nhanh chóng điểm huyệt Kim Tình, tiếp đó lấy trong ống tay áo lọ sứ màu lục, trực tiếp đổ lên cánh tay của nàng ta. lúc sau, nơi chất lỏng tiếp xúc với da thịt liền xuất lớp da xù xì gồ lên. Nhếch miệng cười cái, Nhược Lam thô bạo xé toạc lớp da mỏng manh ấy. Tức , cánh tay của Kim Tình lập tức xuất dấu đỏ bằng hạt đậu.

      Vừa nhìn thấy dấu này, Kim trang chủ hóa đá ngay tại chỗ, Kim Tình trợn mắt nhìn Nhược Lam đầy oán hận, riêng chỉ có bạch y nam tử là vẫn thủy chung như cũ có phản ứng gì.

      trong lúc hưng phấn vì được xem kịch hay đột nhiên cơn gió lạnh lướt qua gương mặt của Nhược Lam, lúc định thần lại thấy Kim trang chủ đứng trước mặt Kim Tình, giáng cho nàng ta cú bạt tai đầy uy lực, kèm theo đó là thanh vô cùng giận dữ:

      “Bại hoại, toàn bộ danh dự của Kim Thiên Gia Trang đều bị hủy trong tay ngươi rồi”.

      vốn là trang chủ, trong người ít hay nhiều cũng có võ công, vừa rồi động thủ ắt hằn là nộ khí xung thiên kiềm chế được mới khiến cho Kim Tình chống đỡ nổi mà ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.

      Thấy vậy, Nhược Lam lập tức nhíu mày, thấp giọng khuyên can:

      “Dù sao cũng là hài tử thân sinh, có câu hổ dữ ăn thịt con, Kim trang chủ đừng để người ngoài như ta và vị công tử đây phải bận lòng”.


      Kim trang chủ lúc này đôi con ngươi hằn lên những vệt đỏ, quay đầu nhìn hai người bọn họ, hai tay chắp lại thành quyền, hơi khom lưng trầm giọng :

      “Mộ Dung trang chủ, Kim Bất Hoán ta ngày hôm nay vì chút hiểu lầm mà thất lễ, quả biết phải đền tội thế nào”. Kim Bất Hoán, là hiểu rất bản thân vô tình gây thù chuốc oán với ai. Nếu như Mộ Dung Phi Tuyết ghi nhớ mối thù này trong lòng, e rằng Kim Thiên Gia Trang của khó có thể yên ổn mà tồn tại. Nghĩ đến đây, lòng bàn tay ngừng túa ra mồ hôi, hơi thở bất tri bất giác trở nên dồn dập.

      “Kim trang chủ là tới chuyện gì? Ta quả nghe hiểu”. Bạch y nhân lạnh lùng đáp lại.

      Nghe được những lời này Kim Bất Hoán trong lòng thầm thở ra hơi, sau đó đứng thẳng người giọng :

      “Đa tạ”.

      Dứt lời liền bế Kim Tình xoay người rời . Rừng trúc phía Nam tại chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Nhược Lam nghiêng đầu mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bàn chân trong vô thức tiến lại gần , vươn tay nắm lấy nhánh tóc ngân quang xinh đẹp, cao hứng :

      “Màu tóc đẹp, ta thích nha!”

      Bạch y nam tử nắm lấy cổ tay của nó, kéo lại lọn tóc của mình, sau đó giọng đáp lại:

      “Đa tạ”.

      Bị giật lại đồ vật thích, Nhược Lam cau có bĩu môi:

      “Đa tạ ta chí ít cũng phải cho ta biết tên chứ?”

      “Mộ Dung Phi Tuyết”.

      Nhược Lam vừa nghe đến hai chữ “Phi Tuyết” miệng nhanh nhảu đọc ra câu thơ:

      “Phi hoa lạc thủy, Tuyết đọng nhành mai”.

      Gương mặt vốn có biểu cảm gì của Mộ Dung Phi Tuyết đột nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi:

      nương lấy bài thơ này ở đâu?”

      “Nha? Xin lỗi a, tại khi còn mẫu thân ta thường hay đọc bài thơ này cho ta nghe, thành thử vừa nghe thấy tên của ngươi, miệng ta lại vô thức đọc ra”. Nhược Lam nhăn lại chóp mũi, thành trả lời.

      “Tên của nương là gì?”

      “Ta là Phi Yến Nhược Lam”.

      Như tìm được câu trả lời mà bản thân muốn biết, Mộ Dung Phi Tuyết khẽ gật đầu, sau đó lời từ biệt, dùng khinh công thượng thừa xoay người bay mất

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :