1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 97: ƯU ĐÀM HOA (6)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

      Sau khi ý thức rơi vào khoảng hỗn độn, Nhược Lam có cảm giác mình nằm mộng, trong giấc mơ ấy xuất nữ nhân thân mặc y phục của vu nữ, mái tóc dài bồng bềnh như thác nước, dáng người mảnh mai đến nỗi Nhược Lam thầm nghĩ có phải hay chỉ cần cơn gió mạnh ập đến liền cuốn nàng mất?

      Tất cả những gì Nhược Lam có thể nhìn thấy chính là phía sau của nàng, chỉ phía sau thôi cũng đủ khiến Nhược Lam nhận thức được nàng là nử tử vô cùng xinh đẹp.

      Tiếp đó, Nhược Lam theo chân nàng tiến vào Hoàng cung, khẽ nhíu mày nhìn họa tiết được chạm trổ cách tinh xảo ở hầu hết các ngõ ngách, Nhược Lam phi thường kinh ngạc khi phát giác ra đây chính là triều đại Yamoto ở thời kỳ Asuka Trung cổ, hay cách gọi khác theo phiên tiếng Hán chính là thời kỳ Phi Điểu, nhưng là làm thế nào mình lại lạc vào đây, vì cớ gì lại mơ thấy thời kỳ Asuka?

      Ngẩng đầu lên nhìn về phía mà vu nữ kia , Nhược Lam mạnh mẽ mở to hai mắt, khóe miệng co giật kinh hoàng thôi. Chuyện gì đây? ràng phía trước đề hai chữ Shotoku tức Thánh Đức Cung? Đừng đây là chỗ ở của đương kim thái tử Umayato, con trai thứ hai của Thiên Hoàng Yomei, là người có công rất lớn trong việc truyền bá tư tưởng Phật giáo du nhập vào Nhật Bản, những thế sau khi phụ hoàng của vị thái tử này qua đời, những từ chối làm vua mà còn còn thoái vị nhường lại ngôi cho thúc phụ của mình là Sushun Thiên Hoàng. Năm năm sau, Sushun Thiên Hoàng bị ám sát, thái tử Umayato mới chấp nhận trở thành nhiếp chính vương, kể từ đó bộ luật “Mười bảy điều Hiến pháp” và “Mười hai bậc quan chế” do chính tay thái tử soạn thảo ra đời nhằm hạn chế ảnh hưởng của giai cấp quý tộc. Uyamoto hay còn gọi là Thánh Đức Thái tử là người được tôn vinh là bộ óc cải cách của thời kỳ Asuka, là tín đồ Phật giáo có học thức uyên thâm. Nghĩ tới đây, mắt Nhược Lam lóe sáng, trí tuệ có đấy nhưng tướng mạo thế nào nhỉ? lỡ lọt vào giấc mơ kỳ quái này dại gì mà mơ tới cùng, sau khi tính toán chút, Nhược Lam câu lên khóe môi, hớn hở theo vu nữ.

      “Thần, Kiyomi thỉnh an thái tử điện hạ.”



      Thanh trong trẻo của vu nữ Kiyomi khiến nam hài thần thái uy nghiêm lúc này chăm chú đọc sách khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng cái sau đó :

      cần đa lễ, ban cho ngồi.”

      “Tạ thái tử.”

      Nhìn màn này, Nhược Lam há hốc miệng, gì đây? Nam hài kia là Thánh Đức thái tử? Lão thiên ta nha, người giết ta , vì cái gì cho ta mơ thấy Thánh Đức thái tử lúc thành niên mà lại cho ta mơ thấy Thánh Đức nam hài cùng lắm mới mười tuổi thế này, tại sao tại tại sao nha??? Bên này Nhược Lam gào thét vì được ngắm mỹ nam trưởng thành bên kia khí giữa Kiyomi cùng thái tử điện hạ có chút ngột ngạt. Nhược Lam nhanh chóng nhận ra, lập tức thu lại tức tối trong lòng, chăm chú nghe ngóng cuộc đối thoại của bọn họ.

      “Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao nàng lúc nào cũng che mặt? Là vì quá xinh đẹp muốn người khác đui mù sao?” Thánh Đức thái tử mỉm cười, ôn nhu hỏi.

      “Điện hạ người quá lời rồi, phải là thần dung mạo xấu xí e là sợ người khác kinh hãi cho nên mới che mặt.” Vu nữ Kiyomi cung kính trả lời.

      vậy sao?” Nghe thấy câu trả lời của vu nữ, Thánh Đức thái tử nhếch miệng cười, đôi con ngươi ngừng nhìn chằm chằm vào tấm lụa mỏng che chắn dung nhan của nàng.

      “Là thưa điện hạ.”

      Ngồi xếp bằng ở phía xa, Nhược Lam vuốt vuốt cằm, hết nhìn Thánh Đức thái tử rồi lại nhìn Kiyomi vu nữ, dự là nó ngửi được mùi gian tình nha. Lời của thái tử điện hạ nghe cứ như là tán tỉnh vu nữ ấy, lý nào lại thế? Ta điện hạ, người ta là thần nữ đấy, người được động vào đâu. Cơ mà cũng phải công nhận tên này tuy chỉ mới là nam hài nhưng cả người đều toát ra khí thái phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, nhất là đôi mắt hoa đào kia nha, mang tính sát thương cực lớn với nữ nhân! Nhiêu đó tuổi mà thế kia vậy khi lớn lên còn như thế nào nữa đây? Nhược Lam cảm thán thôi.



      trong lúc suy nghĩ, Nhược Lam bỗng nhiên cảm nhận được cơn gió lướt qua khuôn mặt, chớp mắt cái, phía trước liền xảy ra màn kinh thiên.

      Nguyên lai trận gió ban nãy là do Thánh Đức điện hạ dùng khinh công tiến về phía Kiyomi, tay nhanh như chớp giật lấy mạn che mặt của vu nữ, cánh tay còn lại hề cố kỵ ôm lấy vòng eo thon của nàng.

      Giờ phút này, cả Nhược Lam lẫn Thánh Đức thái tử đều ngây người, gì mà dung nhan xấu xí chứ? ràng là mỹ nhân khuynh quốc nha, khuôn mặt trái xoan phấn nộn, mày liễu mi cong, đồng tử ngọc bích, sống mũi cao, miệng đào, thế này mà là xấu nữ sao?

      Phát ra bí mật bị lộ, Kiyomi xấu hổ cúi đầu, trầm giọng :

      “Thái tử điện hạ thỉnh tự trọng, nếu để người khác nhìn thấy hay.”

      Nghe vậy, Thánh Đức thái tử thản nhiên liếc mắt cái, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó tà mị đáp:

      “Ta còn sợ, nàng sợ cái gì? Hơn nữa nàng chắc hẳn cũng biết dối thái tử là phạm thượng?”

      “A, cái đó…” Kiyomi bối rối, khuôn mặt bởi vì biết nên trả lời thế nào mà trở nên đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng mấp máy nên lời, những lúc nàng như thế bộ dạng thập phần khả ái, người ngoài như Nhược Lam nhìn vào còn muốn nhào tới ôm huống chi là nam hài trong độ tuổi dậy .

      Thái tử điện hạ nhìn thấy bộ dạng của nàng tâm liền dao động, khoảnh khắc đó Nhược Lam là thấy được trong đôi mắt hoa đào kia có bao nhiêu si luyến cùng bi ai, cánh tay kia có biết bao cử chỉ muốn làm nhưng đành vô lực mà thu lại. Sau cùng, Thánh Đức thái tử thở dài, phất ống tay áo đứng xoay lưng về phía nàng, thấp giọng :

      “Đừng xem ta là tiểu hài tử nữa có được hay ? Ta tại mười hai rồi, nàng cũng chỉ mười sáu mà thôi.”

      “Điện hạ, giữa hai chúng ta là điều thể.”

      “Là vì địa vị của ta có đúng ? Nếu ta từ bỏ ngôi vị tôn nghiêm này nàng có hay nguyện ý cùng ta?”

      Nghe thấy lời sau đó của Thánh Đức thái tử, vu nữ Kiyomi nhất thời sửng sốt, sau đó nàng giọng trả lời:

      “Nguyện vọng lớn nhất của thần chính là trở thành thần nữ, thân là thần nữ phải bảo hộ bản thân trong sạch.”

      Lời vừa ra, thân thể của Thánh Đức thái tử cứng đờ, bàn tay trong vô thức nắm lại thành quyền, là hiểu rất ý tứ câu của nàng.

      Nhược Lam lúc này cũng rơi vào trầm ngâm, phải rồi nha, thân là thần nữ ngoại trừ bên người có dị năng thiên phú, tính cách thuần khiết điều cuối cùng chính là tấm thân xử nữ, nếu như là phạm vào đại kị này nhất định bị xử tử.

      “Sen mang hai màu. màu là sinh, màu là tử.
      Người mang hai niệm. niệm là , niêm là ở”

      Thánh Đức thái tử phất tay áo, thấp giọng ngâm câu thơ.

      Thời khắc Thánh Đức thái tử ra những lời đó, ánh dương nhàn nhạt từ cửa sổ ưu ái mà lướt qua người của , nhàng nhưng có chút chói mắt, cứ như chỉ trong chốc lát nữa thôi, người này hoàn toàn tan biến.

      Có lẽ sau này Thánh Đức thái tử hối hận vì tại quay lưng lại với nữ nhân mà , bởi vì chính lúc này đây, Nhược Lam thấy rất đau thương chứa trong đôi mắt của vu nữ, có, hận có, tất cả chỉ có thể diễn ta trong câu: Vu nữ đối với thái tử chỉ là có tình!

      Kiyomi trong vô thức ngẩn người, mãi lúc sau mới ngộ ra hàm ý trong câu thơ ấy, thở dài câu, bất lực :

      “Vâng, thần rất vui vì điện hạ thông suốt, nếu còn chuyện gì nữa, thần xin được phép cáo lui.”

      Nàng khép hàng mi, yên tĩnh mà rời khỏi căn phòng đó, khoảnh khắc nàng lướt qua, Nhược Lam khẳng định mình nhìn thấy giọt lệ trong suốt của nàng.

      Nhưng là tim có chút đau, vì sao đau Nhược Lam cũng , chỉ biết là những hình ảnh vừa rồi phải chỉ là mộng, nó còn hơn thế nữa, cứ như bản thân trước đây từng thấy ở đâu rồi, nếu tại sao tim lại cứ đau dứt?

      Sau khi rời Thánh Đức Cung, vu nữ Kiyomi liền được Thiên Hoàng Yomei triệu tới Ngự Thư Phòng.

      Lúc tiến vào trong, nàng liền nhìn thấy thân ảnh hao gầy của người ngồi lỏng kỷ, sắc mặt thập phần lo lắng, tính thi lễ Thiên Hoàng phất tay hạ lệnh cần hành lễ. Kiyomi tuân mệnh tiến gần về phía Thiên Hoàng, hạ giọng :

      “Thiên Hoàng, người được khỏe sao?”

      “Trẫm vô , chỉ là có chút chuyện khiến trẫm đau đầu.”

      “Thần cũng có chuyện muốn với người.”

      “Khanh là muốn hạn hán ở Ikaruga chỉ đơn giản là thiên tai?” Thiên Hoàng Yomei nhướng mày hỏi.

      “Vâng!” Kiyomi gật đầu, đôi mắt to tròn ngừng nhìn về phía Thiên Hoàng như muốn hỏi làm sao người lại biết.

      Thấy biểu này của nàng, Thiên Hoàng Yomei khẽ cười, nhàng :

      “Có điều này chắc là khanh chưa biết, trẫm được chọn làm Thiên Hoàng là bởi vì năm xưa trong số các huynh đệ trẫm là người duy nhất có thể thấy được quỷ linh, đôi khi chúng cũng bám lấy trẫm muốn trẫm đòi lại công bằng cho chúng, có đôi lúc nhờ chúng, trẫm lại phát giác ra vài rất có lợi cho mình. Đêm qua, trẫm nằm mộng, trong mộng trẫm mơ thấy rất nhiều tiểu hướng trẫm cầu cứu, mà nơi trẫm nằm mơ lại là Ikaruga. Khanh biết đấy, trẫm cũng nghĩ là khanh biết rồi, cả Umayato cũng vậy”

      “Thái tử điện hạ?” Kiyomi kinh ngạc hỏi.



      “Ha ha, hài tử này cũng giống như trẫm, từ nhìn thấy những thứ mà người thường thấy được, vì thế trẫm mới phong cho nó ngôi vị thái tử này, Kiyomi khanh cũng biết kẻ được gọi là thiên tử, con của trời là những kẻ vô cùng đặc biệt.”

      “Vâng! Vậy Thiên Hoàng, kế tiếp người tính thế nào?” Vu nữ cúi thấp đầu, thận trọng hỏi.

      “Trẫm đành nhờ khanh và Umayato vậy, ngày mai hai người hãy xuất phát đến Ikaruga, bằng mọi giá nhất định phải điều tra xem rốt cuộc là quái nơi nào dám cả gan làm càn, trẫm thể dân chúng của trẫm cùng những tiểu kia phải chết cách oan uổng.” Thiên Hoàng uy nghiêm phân phó.

      “Thần hiểu.”

      Nghe vậy, Nhược Lam mới giật mình, giấc mơ này kéo dài bao lâu đây? Ban đầu chỉ nghĩ là bản thân cùng lắm là nằm mộng chút rồi trở về thôi nhưng tại vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy giấc mơ này chấm dứt, nếu thế papa và mama phải làm sao đây?

      Thần điện.

      Tối hôm đó, Kiyomi gặp ác mộng, trán của nàng đổ rất nhiều mồ hôi, đôi môi đào ngừng phát ra những tiếng kêu mơ hồ nho . Nhược Lam lo lắng tiến tới muốn vươn tay chạm vào nàng, đột nhiên luồng ánh sáng xuất , cuốn Nhược Lam vào trong giấc mơ của vu nữ.

      Trong giấc mơ của Kiyomi, Nhược Lam trừng mắt á khẩu nhìn hình ảnh trước mắt.

      Người đứng phía trước Nhược Lam chẳng phải là Thánh Đức thái tử sao? Nhưng tại sao cả người lại toàn là máu? Lí nào sắp chết? vô lí, hết sức vô lí, ràng lịch sử ghi lại Thánh Đức thái tử mất năm bốn mươi tám tuổi, tại chẳng phải chỉ mới mười hai sao?

      trong lúc suy nghĩ, Nhược Lam cảm thấy trận cuồng phong khiến bản thân vô cùng hoa mắt. Lúc hoàn hồn lại thấy vu nữ ngồi trước bàn, sắc mặt nàng nhợt nhạt thiếu sức sống. Nhược Lam nhàng tiến lại gần liền thấy được nàng ghi bát tự của thái tử điện hạ. Tiếp đó Lam chỉ kịp nghe thấy vu nữ đọc vài câu thần chú, lập tức những dòng bát tự tờ giấy nhanh chóng xuất nhảy múa trước mặt.

      Những dòng chữ này di chuyển theo trật tự nhất định, mặc dù Nhược Lam hiểu ý nghĩa của những chuyển động đó nhưng ít nhất nó có thể khẳng định những dòng chữ kia ràng là dự báo tương lai khiến vu nữ Kiyomi vô cùng lo lắng, có lẽ chuyến đến Ikaruga vào ngày mai là khởi đầu cho những bất hạnh chăng?

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      PHIÊN NGOẠI (1) TAM SINH DUYÊN

      Thủy Linh Viên

      Hoa rơi, nước chảy, gió thoảng, hương đưa….

      Tường vi nở rộ, phù dung e ấp, hồng đào bay bay, mưa rơi nhè


      Tất cả làm nên cảnh tượng ngàn năm hiếm có ở Thủy Linh Viên

      Lướt mũi hài mặt nước, nó phi thân đến đóa hồng liên gần đó, xoay người ngồi xuống, hương thơm thanh nhã của hồng liên xộc vào mũi làm Nhược Lam thoáng xao động. Bàn tay trắng noãn thon dài khẽ vươn ra, cây tì bà theo đó mà xuất , cúi đầu nhìn cây đàn, Nhược Lam thở dài tiếng, mắt phượng liếc nhìn cảnh vật xung quanh. Lần đầu tiên ta gặp chàng chính là ở đây, lúc ấy chàng thân hắc y phiêu diêu tự tại, đôi mắt ma mị của chàng câu dẫn ta, khí chất băng lãnh của chàng làm ta thổn thức, thanh của chàng làm ta điên đảo, có ai ngờ cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy lại tạo ra kết cục như ngày hôm nay. Chàng là ma vương lãnh khốc vô tình, ta là công chúa kiêu hãnh cao sang, ta và chàng là hai thế giới, cố chấp đến bên nhau cuối cùng lại chuốc lấy đắng cay. Cảm nhận đc buồn bã thê lương của Nhược Lam, đôi bướm bay tới đậu vai của nó, thoáng ngạc nhiên, nó mỉm cười ôn nhu

      – Ngay cả bướm cũng có đôi có cặp cớ sao ta vẫn lẻ loi mình?

      Dứt lời, đôi bướm kia lập tức bay đến trc mặt nó an ủi, ngón tay trắng nõn giơ lên làm điểm tựa cho đôi bướm, nhìn chúng bất tri bất giác nó rơi lệ. Lau nước mắt, nó lại

      – Ta hát khúc cho các ngươi nghe nhé!

      Cầm lấy đàn tỳ bà, Nhược Lam bắt đầu cất giọng

      Kiếp trước người đào hoa đời
      Che đậy từng ngày ta nhớ thương
      Trong chốn hồng trần ta nhìn thấu
      Trong mắt người có từng nhớ đến ta
      Kiếp sau ta đào hoa cả đời
      Cũng phải điêu đứng dưới ngón tay người
      Lắng nghe người thở dài nơi hồng trần
      Hoa rơi tiều tụy nhớ dung nhan người

      ****

      Kiếp trước người đào hoa đời
      Chốn hồng trần trãi đầy tịch mịch
      Ta nhớ người lưu luyến bên bụi hoa
      Nhìn nhớ nhung điêu tàn theo trăng lạnh
      Kiếp sau ta đào hoa cả đời
      cánh hoa viết nhân duyên đôi mình
      Người xót hoa hiểu hoa ý
      Mảnh tình này vẫn cứ lắm gian nan

      ****

      Ta lấy tình ba kiếp đổi lấy nhân duyên người đời
      Chỉ mong kiếp này có thể cùng người bắt đầu, mặt đối mặt
      Ta lấy tình ba kiếp đổi lấy nhân duyên người đời
      muốn chúng ta lại hứa hẹn đến kiếp sau mới gặp lại

      Ta lấy tình ba kiếp đổi lấy nhân duyên người đời
      Chỉ vì tìm kiếm người quá lâu mà đoàn tụ lại quá ngắn
      Ta lấy tình ba kiếp đổi lấy nhân duyên người đời
      Vì kiếp này muốn chúng ta lại lỡ mất từng ngày.

      ****

      Kiếp trước người đào hoa đời
      Che đậy từng ngày ta nhớ thương
      Trong chốn hồng trần ta nhìn thấu
      Trong mắt người có từng nhớ đến ta?

      Kiếp sau ta đào hoa cả đời
      Cũng phải điêu đứng dưới ngón tay người
      Lắng nghe người thở dài nơi hồng trần
      Hoa rơi tiều tụi nhớ dung nhan người

      – Muội lại nhớ ? thanh ôn nhu như nước vang lên làm nó giật mình

      trăm năm sau vẫn còn nhớ, tỉ năm sau cũng ko quên. Nó dịu dàng trả lời

      – Nếu là như vậy tại sao ko uống vong tình thủy?

      – Thủy thần! Huynh quên rồi sao, muội từng uống nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, cố quên lại càng nhớ, càng nhớ lại càng đau. Dù sao cũng đau suốt vạn năm….thanh buồn bã của Nhược Lam vang lên

      – Là lỗi của huynh, lý ra năm đó nên giúp muội…Thủy thần thở dài

      – Ko phải là lỗi của huynh! Là do muội thôi, muội muốn biết rốt cuộc cái gì là ái tình, muốn đc lần điên cuông , điên cuồng hận, vì người mà sống, vì người mà tan, nếu bây giờ quay lại ngày ấy muội vẫn làm như vậy. quyết hối hận.

      , là đóa tuyết hoa bay bay ngày tháng sáu
      Còn chưa kịp đơm hoa kết trái héo tàn
      , là thứ nước mắt lau khô, đốt hết
      Chưa ngưng đọng hoá thành tro bụi.
      Đợi tới lúc tơ tình tuyệt
      Mới thầm hiển
      Đợi đến lúc hồng trần tàn tạ
      Mới cho con người sánh bước cùng bay
      Có ai hiểu được hương vị đặc biệt đó

      , là mơ mơ hồ hồ lúc trời đất mới sinh ra
      Là đóa mai côi nở hoa tươi tắn
      , là nát cõi hồng trần
      Là nhìn suốt qua làn thu thủy,
      Chỉ vì người rồi, vĩnh viễn lời hối hận
      là cõi luân hồi đời đời kiếp kiếp
      Chằng nề đông nam hay tây bắc
      là từng mối tơ, từng sợi chỉ của thị phi phải trái
      Khiến kẻ hữu tình chẳng thể nào tiếng chia ly…

      Đây là những lời cuối cùng muội với huynh, lúc ấy khi huynh nhìn thấy muội nhảy vào vòng luân hồi, huynh hối hận, hối hận ngày ấy ko nên để tới đây, hối hận giúp muội và bên nhau

      – Nhưng nhờ huynh mà muội mới biết cái gì gọi là chỉ muốn đc làm uyên ương chốn hồng trần chứ ko làm thần tiên chốn bồng lai, chẳng phải nhờ câu của muội huynh mới lấy đc Tịch Liên tiên tử làm thê tử còn gì.

      – Khụ…vâng, nhờ muội. Thủy thần đỏ mặt cười cười

      Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của thủy thần, Nhược Lam lần nữa lại rơi lệ, khóc vì vui mừng, mừng cho huynh ấy có dũng khí đấu tranh cho tình của mình, đau vì cho dù có cố gắng cách mấy, nó cũng ko đc như thủy thần. Nước mắt của Nhược Lam vừa rơi xuống hóa trành trân châu vương vãi khắp hồ sen, thủy thần nhíu mày thở dài, cuối người nhặt lấy những viên trân châu trầm giọng

      – Muội mà cứ khóc như vậy e rằng huynh trờ thành thủy thần giàu có nhất rồi, chỉ sợ ngân khố của thiên giới cũng ko bằng thủy giới của huynh đâu. Dứt lời vươn tay lau khô những giọt nước mắt của nó, từng đàn bướm bay lượn xung quanh bọn họ, những cơn mưa mùa hạ thanh thoát rơi xuống đọng lại những cánh sen còn e ấp, mùi thơm ngào ngạt của tương vi hòa quyện với gió , hồng đào bay bay kết thành cây cầu uốn lượn. “ Muội xem, bọn chúng tốn bao nhiêu sức lực để lấy lòng muội kìa”

      Ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mặt, má lúm đồng tiền khẽ , xoay người đúng dậy bay về phía cây cầu, nó ngắm nhìn cảnh tượng này lần nữa. Thủy Linh Viên nơi này có hình bóng của chàng, mùi hương của chàng, tuy rằng ko thể nắm chặt tay chàng đến cuối đoạn tình trường nhưng ta quyết ko hối hận, là phải trả giá, cái giá mà ta phải trả chính là chàng.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      PHIÊN NGOẠI(2) ĐÊM THẤT TỊCH

      灵室 Coffe

      – Chủ nhân! Chủ nhân! thanh non nớt vang lên

      – Chu Hạ! Có chuyện gì vậy? Nhược Lam hỏi


      – Hôm nay là mùng bảy tháng bảy, là ngày Ngưu Lang- Chúc Nữ gặp nhau. Chu Hạ háo hức

      – Ân. Ta biết, nhưng đó là chuyện của bọn họ liên quan gì đến chu tước như ngươi?

      – Hừm, chủ nhân người chẳng lãng mạn tí nào cả. Chu Hạ cằn nhằn

      – Này! Chu Hạ! Sao còn đứng đó hả, mau ra tiếp khách . Huyền Ly lớn giọng quát

      – Xì…ta ko tiếp đấy, toàn lũ con ỏng ạ ỏng ẹo, ngươi mà tiếp. Chu Hạ chu mỏ phản bác lại

      – Ngươi gì vậy hả đồ con chim kia!

      – Cái gì, ta ko phải chim, ta là chu tước, là chu tước đấy, đồ con rùa.

      – What? Ta ko phải rùa! Huyền Ly nổi điên chạy tới bóp cổ Chu Hạ

      – Hừ, ngươi là huyền vũ trấn giữ phương bắc ko phải rùa là gì?

      – Ta là nửa rắn nửa rùa, là linh vật linh thiêng, ta là con lai chứ ko phải mỗi mình rùa ko nhá

      – Ha ha . Nhược Lam ôm bụng cười ngất ngưởng nhìn đôi oan gia Chu Hạ và Huyền Ly, hai người này hễ xáp lại là y chang rằng cãi nhau. bên là chu tước cai quản lửa, bên là huyền vũ nắm giữ nước, nước và lửa tuy xung khắc nhưng lại bổ trợ cho nhau, quyết định ko sai lầm khi cho bọn họ đến đây làm nhân viên.

      – Ko đc cười. Chu Hạ và Huyền Ly đồng thanh

      – Ân. cười ko cười. Các ngươi mau ra tiếp khách

      – Hừ. Chu Hạ và Huyền Ly hai mắt tóe lửa nhìn nhau sau đó hậm hực ra ngoài

      Sau khi bọn họ rời , Nhược Lam lặng lẽ thở dài, đêm thất tịch…Ngưu Lang – Chúc Nữ còn đc gặp nhau, vậy còn ta và chàng?

      – Chủ nhân! Người lại nhớ đến người đó. Lãnh Huyết thanh lạnh lùng hỏi

      – Ta nhớ đêm vu tịch của 1 vạn năm về trước, đêm đó chàng đứng trước mặt ta và thề rằng ko để chuyện tình của chúng ta tựa như Ngưu Lang – Chúc Nữ.

      – Thế nhưng làm trái lời thề, giữa vương quyền và tình chọn vương quyền. Lãnh Huyết lãnh đạm

      – Ân. Lần đầu tiên trao hết tình cảm cho người, đến cuối cùng…

      chìm đắm trong kí ức xa xưa, Liễu Mặc thở gấp chạy vào

      – Chủ nhân, chủ nhân! Có vị khách muốn gặp người.

      – Ân.

      Vừa mới bước ra nó liền nhìn thấy Mẫu Đơn tiên tử, khẽ mỉm cười

      – Mẫu Đơn tiên tử, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?

      – Mẫu Đơn tham kiến công chúa. Mẫu Đơn tiên tử phúc thân hành lễ

      – Đc rồi, ko cần như vậy đâu, ta bây giờ ko còn là công chúa nữa

      – Nhưng…

      – Mẫu Đơn nếu ngươi đến đây chỉ để câu nệ lễ thất như vậy ngươi về , ta ko muốn tiếp ngươi.

      – Mẫu Đơn hiểu.

      – Đây là ai vậy? Lãnh Huyết tay chỉ vào Mẫu Đơn tò mò hỏi

      – Nhìn thế nào cũng ko thấy giống con người! Liễu Mặc lại chen vào

      Bốp. Đông Phong tay cầm khay trà gõ cái vào đầu Liễu Mặc, Liễu Mặc mặt đầy hận ý quay sang quát Đông Phong

      – Này sao ngươi lại đánh ta! Đồ con rồng chết tiệt

      – Đồ ngốc, ko ngửi thấy người nàng ta có mùi mẫu đơn à?

      – Mẫu Đơn tiên tử. Lãnh Huyết

      – Ân. Chính là nàng ta, Lãnh Huyết ngươi thông minh ko giống như ai kia. Đông Phong tay vỗ vai Lãnh Huyết, mắt liếc xéo Liễu Mặc

      – Đông Phong….ta giết ngươi…Liễu Mặc hét lên, tiếp đó nhào tới đánh Đông Phong. Hai người bọn họ cứ thế mà chạy quanh quán coffee

      Mẫu Đơn tiên tử trợn mắt nhìn, đây chính là đại tướng quân trấn giữ phương Đông, Đông Phong sao? ko phải nổi tiếng lãnh đạm, thờ ơ sao? Thế nào bây giờ lại thành ra thế này? Liếc nhìn Nhược Lam nàng ta thầm than phục. Công chúa người lợi hại, có thể làm cho 4 đại tướng quân của thiên đình từ chức xuống nhân gian làm bồi bàn cho người, còn khiến cho đại tướng quân Đông Phong thay đổi nữa chứ.

      – Ko phải ta làm thay đổi đâu mà là ! Nó vừa , tay vừa chỉ vào Liễu Mặc

      Mẫu Đơn tiên tử cả kinh, làm sao công chúa biết nàng nghĩ gì, hơn nữa cái nam nhân khuôn mặt phấn nộn, vóc dáng nhắn, thanh kiều kia chính là nguyên nhân làm đại tướng quân thay đổi á?

      – Công chúa, ko phải là…hai người bọn họ….?

      – Ân! Nhược Lam, Lãnh Huyết mãnh liệt gật đầu trả lời

      – Ối mẹ ơi, đại tướng quân bị gay, tin nay mà đến thiên giới chắc các tiên nữ đau lòng mà chết mất. Mẫu Đơn kinh hỉ

      Nhược Lam ôm bụng cười khúc khích, Lãnh Huyết thầm đánh giá Mẫu Đơn. Cảm nhận đc có người nhìn mình, Mẫu Đơn cũng ngẩng đầu lên nhìn lại. Bị Mẫu Đơn bắt gặp, Lãnh Huyết có chút bối rồi quay đầu sang chỗ khác, tiếp đó hướng phía cửa mà ra. Nhược Lam thu hết biểu tình này của họ vào mắt, môi đào khẽ nhếch, lại thêm đôi tình nhân mới ra đời!

      – Chủ nhân!

      – Có chuyện gì

      – Ngoài kia có thất tình, trông rất tội nghiệp. Bạch Hàn vội vã

      – Ân. Thế có liên quan gì đến ngươi, sao ngươi lại lo lắng vậy?

      – A…thần, ấy… ấy là khách quen của quán cho nên…

      – Vậy sao. Nhược Lam híp mắt lại nhìn Bạch Hàn, chậc chậc xem ra đại tướng quân trấn giữ phương Tây động tình rồi…Khẽ mỉm cười, nó : “ chờ ta chút”

      3 phút sau, Nhược Lam cầm trong tay viên chocolate đưa cho Bạch Hàn:

      – Đưa cho ấy

      – Ân

      Sau khi Bạch Hàn dời , nó cũng theo chân bước ra, khẽ nhíu mi, chuyện gì đây? Sao khách trong quán ko là tiên nhân cũng là nhân thế này. Chậc chậc, sức hút của mấy người này mạnh , xem ra phải triệt để khai thác mới đc. Bước đến cây đàn piano gần đó, nó ôn nhu

      – Hôm nay là ngày mùng 7- tháng 7, ngày Ngưu Lang – Chúc Nữ gặp nhau, ta biết mọi người ở đây ko phải là thường nhân, sống mấy trăm nay chắc hẳn cũng có cuộc tình khiến mình khắc cốt ghi tâm, hôm nay ta hát ca khúc tặng mọi người, Hi vọng những người biết trân trọng những gì mình có, đừng để khi mất rồi mới nuối tiếc hoài niệm.

      – Hoan hô….

      nhàng ngồi xuống, đôi bàn tay lướt phím đàn, Nhược Lam thả mình vào lời bài hát tưởng nhớ đến người mà 1 vạn năm nay nó vẫn đợi

      lời tạm biệt thể quay lại .
      Lời xin lỗi còn giá trị nữa rồi .
      Nước mắt thay những nụ hôn kia lăn dài má .
      Thế giới của tôi đột ngột chỉ còn những bông tuyết lạnh giá .
      Bàn tay năm ngón thể níu kéo ngày hôm qua
      Từng mảnh từng mảnh làm sao ghép lại ?
      Mùng bảy tháng bảy bầu trời đột nhiên đầy tuyết trắng.
      dám nhìn , bản thân chỉ hy vọng tất cả là ảo giác .
      Đứng ở cuối con đường , bất lực nhìn tuyết rơi mãi
      Xóa trắng con đường ngươi đến

      Mùng bảy tháng bảy ngày và đêm phân cách ràng .
      Mất tất cả , chỉ có thể trơ mắt nhìn tình đến hồi kết thúc .
      Nhìn bầu trời bao la và chân trời mênh mông cuối
      Chẳng thể nghe thấy đièu gì nữa ..

      Từng mảnh từng mảnh làm sao ghép lại ?
      Mùng bảy tháng bảy bầu trời đột nhiên đầy tuyết trắng.
      dám nhìn , bản thân chỉ hy vọng tất cả là ảo giác .
      Đứng ở cuối con đường , bất lực nhìn tuyết rơi mãi
      Xóa trắng con đường ngươi đến

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :