1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 86: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. (3)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sau khi từ phòng sách bước ra, Nhược Lam giật mình khi thấy papa và mama của nó thân y phục cổ trang ngồi xếp bằng trước cửa. Nhìn thấy Nhược Lam, Nam Phong Tử Đằng hai mắt sáng rực :
      “Papa chuẩn bị xong, lâu rồi có đụng tay đụng chân cho nên có phần hơi nhớ hương vị của nữ nhân cổ đại nha.”
      “Mama cũng lâu rồi chưa được gặp soái ca, là mong chờ.” Phi Yến Nhược Hy cũng thua kém mà .
      Lời vừa dứt, hai người, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi đồng thanh :
      , chúng ta về cổ đại!”
      “Biểu tỷ, muội cũng muốn về!” Y Ninh níu tay Nhược Lam, u sầu .
      được, muội phải ở lại, dựa vào sức khỏe của muội thể trở về, hơn nữa nếu lỡ như chúng ta thể qua lại mọi chuyện ở đây giao cho muội cùng bố mẹ của Ann, muội hiểu chứ?”
      Y Ninh rưng rưng, đáy mắt chứa vài giọt lệ, nàng biết bản thân chỉ làm vướng víu cho mọi người nhưng dù sao Long Thịnh cũng là quê hương của nàng, nếu được nàng muốn cùng sinh cùng diệt với quốc gia.
      Hiểu thấu tâm tư của Y Ninh, Nhược Lam dịu dàng vỗ về:
      ai trách muội nếu muội trở về, đơn giản họ muốn muội hạnh phúc.”
      Y Ninh gật đầu, gì thêm. Phi Yến Nhược Hy và Nam Phong Tử Đằng chuẩn bị xong, chỉ cần chờ Nhược Lam mở cánh cổng thời gian là họ lần nữa trở về cổ đại, như chợt nhớ ra điều gì, Phi Yến Nhược Hy
      “Con à, lần trước con bảo cái tên Thiên Mặc gì gì đó có đội quân rất mạnh, vậy sao đem quả boom nguyên tử về đấy làm phát là chúng chết ngắt luôn!”
      “Em chỉ được cái vớ vẩn.” Nam Phong Tử Đằng nhíu mày .
      “Gì chứ? Chẳng nhẽ em sai?” Phi Yến Nhược Hy bất mãn đáp.
      “Mama, chúng ta có thể xuyên nhưng tuyệt đối được phép làm thay đổi lịch sử, chỉ cần biến cố rất có thể làm biến đổi cả tương lai sau này, boom nguyên tử phải là vật có thể đem về cổ đại giết người, sử sách nhất định ghi lại, những vũ khí khác cũng vậy, tuyệt đối được!”
      “Hơn nữa chơi là phải chơi đẹp, nếu dùng tới mấy thứ đó chúng ta thắng có ý nghĩa gì đâu.” Nam Phong Tử Đằng gật đầt, thấp giọng .
      “Cha con các người việc gì phải nguyên tắc như thế, chỉ tổ hại thân. Mặc kệ các người, ta muốn gặp soái ca.” Phi Yến Nhược Hy giận dỗi .
      Nhược Lam và Nam Phong Tử Đằng đồng thời lắc đầu, sau đó vòng xoáy thời gian mở ra, cả ba biến mất sau luồng sáng màu lam hư ảo.
      Mộ Dung Phủ-Tiền Viện.
      Phi Yến Nhược Hy từ khi đến đây cứ nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam biết rất ghét bị người khác nhìn như vậy, cho nên liền lên tiếng giải vây:
      “Mẫu thân, đây là nghĩa huynh của ta, Mộ Dung Phi Tuyết.”
      Nghe thấy lời của Nhược Lam, Phi Yến Nhược Hy mới thôi nhìn Mộ Dung Phi Tuyết nữa, khuôn mặt có vẻ như suy nghĩ điều gì, thanh nghi ngờ hỏi:
      “Trước đây ta và ngươi có gặp nhau chưa nhỉ?”
      “Ân, từng gặp qua.” Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu.
      “Nha, hèn gì ta cũng thấy ngươi rất quen.” Nam Phong Tử Đằng nhíu mày .
      “Quen là đúng rồi, mẫu thân, người từng cứu huynh ấy mà.”
      Phi Yến Nhược Hy cùng Nam Phong Tử Đằng trầm mặc hồi lâu, sau đó cả hai người đồng thanh kêu lên:
      “Tiểu tử đáng !”

      “Hài tử thông minh!”
      “Ân.” Mộ Dung Phi Tuyết lại tiếp tục gật đầu.
      “Hóa ra là ngươi, năm đó ở Vô Phong Quốc, ta là tới trễ, có cứu được phụ hoàng của ngươi.” Phi Yến Nhược Hy thở dài, cảm thán câu.”
      “Sống chết do số, nhị vị tiền bối cần áy náy.” Mộ Dung Phi Tuyết khuôn mặt vẫn như cũ băng lãnh khó dò.

      Nhìn thấy biểu tình này của , cả Phi Yến Nhược Hy lẫn Nam Phong Tử Đằng hẹn mà có cùng chung suy nghĩ, tên sao người vậy, lạnh tới thấu xương nha.

      Tây sương phòng.
      Nhược Lam vừa về đến phòng Tiêu Kiếm cũng xuất , thanh nghiêm trọng :
      “Tiểu thư, thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai đến kinh thành.”
      “Thủ lĩnh?”
      “Ân, loại cổ mà hoàng thượng trúng phải có tên là Tiêu Hồn, sau khi cổ được đưa vào cơ thể của đối phương, người hạ cổ thổi khúc nhạc tên là Đoạn Hồn, đây là điều kiện trọng yếu để khống chế và điều khiển ý thức của người bị hạ cổ.”
      tại ở đâu?” Nhược Lam đưa tay vuốt ve khóe miệng, trong lòng thầm tính toán.
      “Đệ nhất khách điếm của chúng ta, Ngư Điếm Lạc Viên.”
      “Được rồi, ngươi lui ra .”
      “Tiểu thư, còn chuyện nữa.”
      “ Hửm?”
      “Thượng thư bộ hộ Đỗ Mục Sinh mắc tội mưu phản, giờ ngọ ngày mai chu di cửu tộc.”
      Tiêu Kiếm vừa dứt lời, Nhược Lam lập tức giật mình, đôi mắt to tròn trừng lớn, thanh hết sức kinh ngạc:
      “Chi tiết hơn !”
      “Hai tháng trước, trong cung nhận được tình báo rằng Đỗ Mục Sinh thầm dấy binh tạo phản, nửa phe cánh trong triều đình đều về phe ta nhưng là tìm mãi vẫn có chứng cứ xác thực. Bỗng nhiên năm ngày trước, binh lính triều đình bất ngờ khám xét Đỗ phủ, phát trong thư phòng của quyển sổ, trong đó ghi những hạng mục tham ô.”
      Nghe vậy, Nhược Lam cảm thấy có điều gì đó đúng, nếu như Đỗ Mục Sinh chiêu mộ binh lính tạo phản mà còn điều tra được dấu vết gì vậy hạng mục tham ô kia liệu có thể ngu ngốc đem về nhà rồi đặt trong thư phòng? Xem ra ở đây có uẩn khúc rồi!
      Ngư Điếm Lạc Viên.
      Nghe Tiêu Kiếm bẩm báo thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai muốn kỹ nữ tấu cầm cho nghe, Nhược Lam lập tức dịch dung, giả dạng kỹ nữ đến chỗ . Vừa bước vào phòng, Nhược Lam khỏi ngạc nhiên, vốn cứ tưởng thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai phải là lão nhân gia bốn mấy, năm chục tuổi, nào ngờ người trước mặt lại là nam tử tuổi tầm hai mươi lăm, dung mạo tính là tuấn nhưng cả người lại tản mác luồng khí lạnh đến run người.
      Thấy Nhược Lam đứng sững người, khẽ nhếch miệng cười, thanh bỡn cợt vang lên:
      “Sao vậy, mặt ta dính gì à?”
      “A, phải, chỉ tại công tử dung mạo bất phàm, làm cho thiếp…” Nhược Lam cúi mặt ra vẻ e thẹn, ngập ngừng .
      “Vậy sao? Lại đây, tấu khúc cho ta nghe.” híp lại con ngươi, thầm đánh giá nữ nhân trước mặt.
      Dung mạo phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng thuộc dạng mi thanh mục tú, thông minh lanh lợi. người cũng sặc mùi son phấn như những nữ nhân lầu xanh khác, xem ra tiểu nhị ở đây rất hiểu lòng khách nhân.
      Nhược Lam tấu cho nghe khúc Lăng Dạ Ca, giai điệu trầm buồn, lưu luyến thôi, thả người nằm trường kỷ, nắm mắt nghiêng người lắng nghe. Cầm tấu vừa dứt, liền mở mắt, vẫy vẫy tay với nó:
      “Nàng lại đây!”
      Nhược Lam tao nhã đứng dậy, thong dong bước về phía .
      tinh tế quan sát bước chân của nữ nhân trước mặt, chân của nàng rất , khi thường chếch về phía trước, lòng bàn chân hơi nhón lên, nhíu mày nhìn rất lâu. Mãi khi Nhược Lam đến bên cạnh, mới thu hồi tầm mắt, thanh dịu dàng hỏi:
      “Nàng có tật ở chân?”
      “Vâng, hồi tú bà bắt thiếp phải tập múa, trong lúc sơ xẩy bị bong gân nhưng được chữa trị kịp thời nên…” Nhược Lam bày ra bộ mặt ủy khuất mà đáp.
      “Ra vậy, châm trà cho ta.”
      Nhược Lam nhanh chóng châm trà sau đó dâng lên trước mặt , vươn tay ra đón lấy bỗng nhiên tách trà nóng hổi rơi xuống, đụng trúng chân Nhược Lam. Nhược Lam cắn chặt môi, đứng yên dám nhúc nhích, trong lòng thầm nguyền rủa, tên hỗn đản, ràng là ngươi cố ý!
      “A, nàng có sao , ta trượt tay.” chớp mắt nhìn nàng.
      “Có hơi đau chút.” Ngươi thử đổ cả tách nước sôi lên chân xem, thử xem có đau , tên chết bầm nhà ngươi, đừng mong tìm được sơ hở của ta, muốn thử xem ta có võ công hay ư, ngươi có cửa!
      Nhìn thấy mỹ nhân trước mặt bộ dáng đau đớn nhưng lại tỏ vẻ sao, trong lòng bỗng dưng dấy lên lòng thương xót, nhìn biểu cũng như bước chân của nàng đúng là phải kẻ luyện võ, xem ra quá đa nghi rồi.
      “Công tử có cần gì nữa , nếu như có thiếp xin phép cáo lui.”
      “Ân.” nhìn nàng sâu, sau đó nhàn nhạt đáp.
      Nhược Lam cắn răng lết từng bước nhưng là vừa mới được vài bước liền cảm giác cơ thể bỗng nhiên hẫng, ra là bế nó.

      Nhược Lam nhếch miệng cười mị hoặc, cánh tay vòng ra sau cổ của , nhanh như chớp lôi trong tay áo ống kim tiêm chích vào gáy của đối phương, tiếp đó mùi hương xộc vào mũi, chỉ kịp nhíu mày liền ngất .
      Nhìn nam nhân bất tỉnh nằm dưới đất, Nhược Lam điên tiết đá mấy cái, sau đó để lại cho phong thư rồi nhanh chóng rời .
      Nhược Lam mở cửa vui vẻ bước ra ngoài, nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa có mấy bước liền bắt gặp kẻ mà ngàn vạn lần nó muốn gặp, chột dạ, Nhược Lam toan xoay người trốn nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra bản thân dịch dung, sao nhận ra được, việc gì phải sợ. Nghĩ vậy, Nhược Lam cứ bình thản mà lướt qua mặt .

      Nhưng mà thiên hạ có câu, người tính bằng trời tính, ngay tại khoảnh khắc Nhược Lam ngang qua , cổ tay trắng noãn liền bị ai đó kéo lại, chưa kịp định thần bản thân bị kéo vào trong phòng từ khi nào.
      “Tiểu nha đầu, nàng lại bày trò gì?” lãnh đạm hỏi.
      “Ai nha, vị công tử này, chàng có phải nhận nhầm thiếp với ai rồi ?” Nhược Lam nở nụ cười phóng đãng mà nó cố tình bắt chước cho giống các kỹ nữ thanh lâu.
      Nụ cười này thành công khiến mày kiếm của chau lại nồng đượm, cánh tay rắn chắc vươn ra bắt lấy cằm của Nhược Lam, đôi mắt sắc bén gằn từng chữ:
      “Ta thích nàng cười như thế, sau này cấm cho nàng cười lả lơi phong trần như vậy!”
      “Vị công tử này, ngươi nghe hiểu sao? Ta ngươi là nhận lầm người rồi.” Nhược Lam nhìn thẳng vào mắt , cũng lớn tiếng đáp lại.
      Nhược Lam vừa dứt lời, liền điểm huyệt nó, tay cầm lọ sứ , sau đó đổ thứ dung dich từ lọ sứ đó vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa đều.
      Chỉ cần liếc mắt cái liền biết đấy là thứ gì, Nhược Lam biến sắc, trong lòng thầm than xong rồi!
      tiến lại gần, khéo léo lột bỏ lớp mặt nạ da người mặt nó, khóe miệng cong lên thành nụ cười quỷ dị, lạnh lùng hỏi:
      “Lớp mặt nạ này là gì vậy nha?”
      “Biết rồi còn hỏi!” Nhược Lam bực bội trả lời.
      thở dài nhìn Nhược Lam sau đó lại nửa quỳ mặt đất, nhanh chóng tháo hài của nó ra rồi cẩn thận bôi lên chân nó loại thuốc gì đó khiến cho vết thương của nó đỡ đau hơn rất nhiều.
      “Sao ngươi nhận ra ta?” Nhược Lam nhíu mày hỏi.
      “Đôi mắt của nàng, mùi hương của nàng.”
      Nhược Lam á khẩu, quả cao thủ dịch dung cho dù có tài giỏi đến đâu cũng khó có thể thay đổi được đôi mắt và mùi hương tự nhiên của cơ thể nhưng là kẻ có thể nhận ra khác biệt đó chắc chắn phải là kẻ thân thiết hoặc là hiểu người dịch dung nhất. cư nhiên lại nhận ra mình trong khi mình và cứ như là sao chổi với sao băng, hễ gặp nhau là lại cản trở nhau.
      , tại sao bị thương?” nhàn nhạt hỏi.
      muốn !” Nhược Lam bĩu môi đáp.
      trầm mặc hồi lâu, mãi lúc sau mới lạnh giọng :

      “Long Thịnh định phải là của Huyền Viên Thiên Mặc, nàng đừng làm những chuyện vô ích.”
      “Sao ngươi biết Long Thịnh là của ? Sao ngươi biết ta làm chuyện vô ích?” Nhược Lam trừng mắt nhìn .
      “Nàng làm ta lo lắng.” lảng tránh câu hỏi của Nhược Lam, chỉ là nhàng đặt lên cái chân bị bỏng của nó nụ hôn .
      Nhược Lam ngẩn người, nam nhân cổ đại rất kiêu hãnh, những người địa vị càng cao kiêu hãnh lại càng lớn, mấy ai có thể quỳ gối trước nữ nhân chỉ để đặt lên chân nữ nhân ấy nụ hôn? hôm nay lại hạ mình làm như vậy, cái này quả làm Nhược Lam bối rối, tim xác thực có hơi loạn nhịp.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 87: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. (4)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Mộ Dung Phủ.

      “Phu nhân, ta tự nhiên ta cảm thấy lo lắng, tại sao Lam nhi giờ này vẫn chưa về?” Nam Phong Tử Đằng nhíu mày .

      “Chàng chỉ nghĩ linh tinh, ái nữ nhà của chúng mình xuất chúng như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì được.” Phi Yến Nhược Hy cốc đầu cái, nhàng trấn an.

      “Nhị vị tiền bối yên tâm, cửu muội tại ở khách điếm của ta làm số chuyện, đêm nay về.” Mộ Dung Phi Tuyết đột nhiên xuất , nhàn nhạt .

      Nghe thấy thanh băng lãnh của , hai người bọn họ đồng thời giật mình mà quay đầu lại nhìn. Phi Yến Nhược Hy mày liễu khẽ nhướng, Nam Phong Tử Đằng tinh tế hơn chút, cẩn thận :

      “Đa tạ Mộ Dung trang chủ thông báo, ta cũng bớt lo hơn.”

      “Ân.” Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu, tiêu sái rời .

      “Chàng nha, Mộ Dung Phi Tuyết có cái gì đó lạ lắm.” Phi Yến Nhược Hy nắm lấy ống tay áo của , dè chừng .

      Nam Phong Tử Đằng mỉm cười xoa đầu nàng, giọng đáp:

      “Ta biết.”

      Nghe vậy, Phi Yến Nhược Hy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt , ngẩn người hồi lâu rồi cũng thở dài, trầm mặc .

      Mặc dù cam lòng nhưng Nhược Lam đành phải miễn cưỡng ở lại Ngư Điếm Lạc Viên vài ngày, ban nãy nhìn nó, ánh mắt rất khác lạ chắc chắn là có điều nghi ngờ, nếu như trực tiếp quay về Mộ Dung Phủ e rằng kế hoạch bại lộ, thôi nhẫn nhịn ở lại vậy.

      Về phía tên thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai, sau khi tỉnh lại liền mở ra phong thư ở bàn, đến khi đọc xong lại tức điên xé nát từng mảnh, thanh lạnh giá mang đầy phẫn nộ:

      “Tưởng rằng có thể uy hiếp được ta? Nữ nhân ngu ngốc!”

      Ba khắc sau, vị đại phu bước vào phòng , khẽ vuốt chòm râu bạc phơ, lão :

      “Công tử có dấu hiệu của việc trúng độc.”

      “Ngươi chắc chắn?”

      “Lão phu khẳng định.”

      Lời này của vị đại phu càng khiến tâm thêm bất an, bị trúng độc? Nếu vậy, thứ mà nàng ta đâm vào cổ là gì?

      Pháp trường.

      Nhược Lam lại tiếp tục dịch dung, nữ phẫn nam trang thong thả đến pháp trường, tại cũng sắp đến canh Ngọ, toàn bộ mấy trăm người của gia tộc họ Đỗ ai nấy đều vô cùng sợ hãi, nước mắt lưng tròng luôn miệng van xin. Nhược Lam khóe miệng khẽ cong khi nhìn thấy Đỗ Tịnh Vân, trong lòng ngừng cười lạnh, gieo nhân nào gặt quả đó, đáng đời nhà ngươi. Ai nha xem ra Y Ninh tiếc nuối lắm đây, thế là trong hoàng cung mất kẻ mua vui cho bạn của nó rồi.

      Nhược Lam mải miết suy nghĩ mà hay biết rằng, phía xa có người chăm chú nhìn nó, mãi cho đến khi hơi thở quen thuộc phả vào sau lưng, Nhược Lam mới giật mình, hoảng hốt quay đầu lại. Người kia liền nhanh tay bịt miệng nó, kéo ra khỏi đám đông.

      “Ngũ ca!”

      “Biểu muội, nơi này tiện , chúng ta trở về Mộ Dung Phủ.”

      “Ân.”

      Mộ Dung Phủ.

      “Muội trở về từ khi nào?” Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày hỏi.

      “Hai ngày trước, nhưng sao huynh nhận ra muội?” Nhược Lam chống cằm hỏi.

      biết nữa, khắc nhìn thấy muội trong lòng ta tự nhiên xuất hai chữ Trân Lam!” Nam Phong Dịch Thiên mỉm cười .

      Nhược Lam khóe miệng giật giật, là vậy sao? Ngũ ca nhận ra, tên kia cũng nhận ra, chả nhẽ thuật dịch dung của mình giảm sút rồi ư? Lý nào lại thế!

      “Chuyện của cả nhà Đỗ Mục Sinh nhất định là có người sắp đặt.”

      “Hoàng thượng.” Nhược Lam thẳng thắng .

      “Trúng cổ nặng như thế, ngay cả muội còn giải được …”Nam Phong Dịch Thiên thở dài, thanh thập phần bất lực.

      để kẻ hạ cổ tự giải!”

      “Kẻ hạ cổ?” Nam Phong Dịch Thiên kinh ngạc hỏi.

      “Ân, muội có kể hoạch của muội, rồi huynh biết thô.i”

      “Có kế hoạch là tốt rồi. Lần này ta e rằng giúp được gì cho muội, ta bị cách ly rồi.”

      Nhược Lam ngây người, hồi lâu sau mới phản ứng lại:

      “Cũng trách được, huỵn là vật cản bên cạnh hoàng thượng.”

      Nam Phong Dịch Thiên thở dài, biết trong hoàng cung này, người có thể đến gần hoàng đế nhất chính là , người có thể đưa tin cũng chính là , xem ra bắt đầu thành kẻ vô dụng rồi, được vào hoàng cung tin tức làm sao thu thập chính xác được đây?

      Nhược Lam sau khi chuyện với Nam Phong Dịch Thiên liền lập tức chạy đến thư phòng, thân hình bẻ cứ lượn lờ trước cửa sổ, Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày, bình thản hỏi:

      “Tại sao vào?”

      Nghe thấy thanh của , Nhược Lam lè lưỡi, mở tung cửa sổ, theo đó mà nhảy vào.

      “Cửa chính , lại leo cửa sổ.” Mộ Dung Phi Tuyết bất đắc dĩ mà lắc đầu.

      đường cửa chính rất là mất thời gian nha, phải qua mấy gian phòng mới tới được chỗ huynh, leo cửa sổ chỉ cần nhảy phát liền tới nơi rồi.” Nhược Lam vui vẻ .

      Mộ Dung Phi Tuyết híp mắt nhìn nữ nhân trước mặt, tiểu nha đầu này càng ngày càng quỷ quái!

      “Tìm ta có chuyện gì?”

      “Nội trong vòng hai ngày nhất định có giải dược.”

      Mộ Dung Phi Tuyết buông cuốn sách trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi:

      “Muội làm cách nào?” Cái tên Ngạo Đường Phi đó phải loại dễ đối phó, thiện là sai, mà tà càng đúng, giang hồ danh tiếng của phải chỉ là suông, rốt cuộc muội ấy làm cách nào?

      “Cũng đâu có gì to tát đâu, chỉ là cho nếm thử mùi vị của số thứ thôi mà.” Nhược Lam chớp chớp mắt, vô tội đáp.

      “Muội và Tiêu Kiếm giở trò gì? phải kẻ muội có thể trêu đùa.”

      “Tiêu Kiếm có làm gì đâu, huynh đừng oan cho , miễn sao muội lấy được giải dược là được!” Nhược Lam bĩu môi, cũng đâu có vừa, đổ cả chén nước sôi lên chân người ta đây này!

      Ngư Điếm Lạc Viên – Canh Hợi.

      Ngạo Đường Phi toàn thân cảm thấy rét run, ràng trời lập xuân sao lại cảm thấy vô cùng lạnh giá, cả người tự chủ mà run rẩy, cho dù có đắp bao nhiêu chăn cũng thể ấm lên. Chợt nghĩ đến nội dung của bức thưa kia, con ngươi thâm trầm khẽ lóe, lẽ nào là?

      Lúc này, Nhược Lam hào hứng ăn nho xanh ở trong phòng, miệng ngừng cười toe toét, tên hỗn đảng đáng chết, giờ này chắc hẳn là ngươi lạnh lắm đây, há há ai biểu, đụng ai đụng, lại đụng vào ta. Ngồi ăn được lúc, Nhược Lam cảm thấy vô cùng buồn chán, sau hồi chống cằm suy nghĩ, nó vui vẻ đứng dậy, chạy sang phòng của người.

      “Ngươi ngủ chưa?” Nhược Lam gõ cửa, thanh lanh lợi hỏi.

      “Vào .”

      Đẩy cửa bước vào, Nhược Lam liền nhìn thấy nam tử thân mặc bạch y, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm nó.

      khuya, biết quận chúa tìm ta có chuyện gì?”

      Nhược Lam hơi biến sắc, trong lòng thập phần nghi ngờ, rất lâu sau đó mới lên tiếng trả lời :

      “Ngươi hôm nay lạ, mọi khi gặp ngươi ta đều thấy ngươi toàn thân đen tuyền, giờ ngươi lại mặc bạch y.”

      “Ta vốn thích màu đen.” lạnh lùng .

      Nhược Lam nhướng mày, thích? Nếu thích sao lần nào gặp ta ngươi đều mặc? Hơn nữa ngữ điệu vô cùng khách khí, mọi khi đâu có như vậy, kỳ lạ.

      “Ta chán, muốn tìm ngươi chuyện.” Nhược Lam ngẩng đầu nhìn , .

      “Nhưng ta mệt rồi, quận chúa, thỉnh người trở về.”

      Nhược Lam á khẩu, mặt mày u ám, bĩu môi rời .

      Sáng hôm sau.

      Ngạo Đường Phi uể oải ngồi dậy, toàn thân rã rời, tay chân vô lực, nhìn kỹ người bắt đầu xuất những vệt đỏ li ti, lẽ nào bị trúng độc nhưng ràng đại phu kia hề có dấu hiệu cho thấy có độc tố, rốt cuộc chuyện này là sao? trong lúc suy nghĩ bỗng nhiên cơn đau đầu cũng như buồn nôn truyền đến, cảm thấy cả người choáng váng, sắp xong rồi!

      Ngạo Đường Phi chật vật bấy nhiêu Nhược Lam càng hứng thú bây nhiêu, đẩy mạnh cửa bước vào, nó ngang nghiên đứng trước mặt , mở to mắt nhìn.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, Ngạo Đường Phi cố gắng ngẩng đầu lên, đập vào mắt tiểu nương nhan sắc khuynh thành, nhưng là thấy có vài điểm quen mắt

      “Sao rồi hả, đau ? Nếu ngoan ngoãn giao giải dược ra ngươi phải chịu khổ như vậy.”

      “Ngươi là nữ nhân hôm qua?” Ngạo Đường Phi ngạc nhiên, thanh suy yếu.

      “Chậc, thế nào? Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Loại kỳ độc này chỉ có ta mới giải được, trong vòng ngày nếu ngươi có thuốc giải ngươi chết chắc đó, chết trong đau đớn đó nha.”

      “Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngạo Đường Phi nghiến răng .

      “Ta là ai ngươi hỏi làm gì, nhìn ngươi tuổi hãy còn trẻ, thú vui nhân gian còn chưa hưởng hết, chắc tiếc bình giải dược để đổi lấy lạc thú chứ hả?”

      Nhược Lam nhìn , khinh thường , ngươi ngàn vạn lần đừng có ngu ngốc chọn chết chứ chịu đưa thuốc giải ra nha, tên Huyền Viên Thiên Mặc kia rốt cuộc cho các ngươi ăn thứ gì mà các ngươi lại hạ mình tuân phục ?

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 88: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. (5)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sau hồi trầm ngâm. khổ sở lên tiếng:

      “Được, chúng ta thương lượng.”

      Lời vừa dứt, Nhược Lam có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười mỉa mai:

      “Quả nhiên là kẻ thức thời.”

      dùng sức lôi trong ống tay áo lọ sành tinh xảo, sắc mặt ngưng trọng :

      “Đây là giải dược, ngươi chỉ cần cho nó vào lỗ tai của , cổ lập tức được giải.”

      Nhược Lam nhanh tay với lấy chiếc lọ, sau đó lòng bàn tay cũng chìa ra môt viên thuốc thả vào miệng của , lạnh lùng căn dặn:

      “Đây chỉ là nửa giải dược, trong vòng ba ngày nữa nếu uống được nửa còn lại ngươi chết.” Nó đâu có ngốc tới nổi đưa toàn bộ giải dược chứ, thành người bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc kẻ nào cũng đa tâm, cẩn thận nhất định chết toàn thây!

      Mộ Dung Phủ.

      Nhược Lam lại tiếp tục lấp ló ngoài cửa sổ, chờ đợi điều gì đó.

      “Muội vào .” Từ bên trong vọng ra thanh quen thuộc.

      Nhược Lam vui vui vẻ vẻ đẩy cửa nhày vào, khuôn mặt tươi cười đưa giải dược trình lên trươc mặt.

      Mộ Dung Phi Tuyết mặt biến sắc hỏi:

      “Tìm ta có chuyện gì?”

      Nghe vậy, Nhược Lam bĩu môi giận dỗi

      “Huynh phải vào cung với muội.”

      “Tại sao?” Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày hỏi.

      “Khinh công của huynh cao thâm, với huynh rất có lợi nha.”

      giờ Nam Phong Thiên Hạo bị trúng cổ, tính tình thay đổi, chắc chắn xung quanh là người của Huyền Viên Thiên Mặc, nếu như cứ đường đường chính chính vào, khẳng định bị phát , giờ chỉ còn cách là đột nhập vào thôi.

      “Ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, muội cùng ngũ đệ .”

      Dứt lời, Mộ Dung Phi Tuyết phất tay áo rời , Nhược Lam ngẩn người hồi lâu, sau đó mới phản ứng lại, cau có :

      “Còn chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của thánh thượng nước chứ?”

      Nhược Lam mang theo tâm trạng vô cùng bực bội mà trà trộn vào hoàng cung. Hôm nay là ngày vô cùng đen đủi, tìm Mộ Dung Phi Tuyết bảo bận, tìm Nam Phong Dịch Thiên huynh ấy đâu mất. Trời ơi, ta hận! Nhược Lam trong lòng thầm gào hét, là bất công mà.

      Cảm nhận được giận hờn của chủ nhân, Lãnh Huyết và Liễu Mặc từ trong tay áo chui ra, mềm mại hỏi:

      “Chủ nhân, bình tĩnh nha.” Liễu Mặc .

      “Bước tiếp theo chúng ta làm gì?” Lãnh Huyết hỏi

      Nhược Lam cúi đầu nhìn hai tiểu đông tây, thở dài đáp:

      “Lại phải làm phiền hai ngươi rồi.”

      Liễu Mặc, Lãnh Huyết hai mặt nhìn nhau, sau đó luồng ánh sáng lục lam ra, mang Nhược Lam tiến vào tẩm phòng của Nam Phong Thiên Hạo.

      Lãnh Huyết nhanh chóng tạo ra môi trường cách , ngăn cho người bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong. Nhược Lam an tâm lại gần Nam Phong Thiên Hạo. lúc này là khác biệt so với trước kia, dung nhan tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, trông tội nghiệp nha.

      “Chủ nhân, mau giải cho !” Liễu Mặc .

      “Được rồi” Nhược Lam lấy trong tay áo lọ sành mà tên kia đưa cho nó, vội vàng mở nắp nhìn vào bên trong, Nhược Lam giật mình, nhíu mày :

      “Kinh quá!”

      Thấy phản ứng này của nó, hai tiểu đông tây cũng tò mò bay lại ghé mắt vào nhìn, vừa nhìn thấy, Liễu Mặc lập tức ngất xỉu, chỉ có Lãnh Huyết thần sắc vẫn như cũ, thản nhiên :

      “Ai tạo ra thứ này vậy, rất có bản lĩnh.”

      “Thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai, tên gì ấy nhỉ? À ờ hình như ta quên hỏi tên rồi.”

      Lãnh Huyết khóe miệng giật giật, chủ nhân mà cũng có lúc đoản thế cơ à.

      Gạt bỏ ghê tởm của vật ở trong lọ, Nhược Lam nhanh chóng thả nó vào trong tai của Nam Phong Thiên Hạo.

      Cảm nhận được hơi ấm của người, vật ở trong lọ bắt đầu ngọ nguậy chui ra ngoài, nếu dùng ngôn ngữ đại để miêu tả chỉ có thể con vật này thuộc loài động vật chân khớp giống loài rết, cả người nó nhìn đâu cũng thấy chi, vô số đam chi lúc nhúc bò tới bò lui xung quanh vành tai của , lúc sau mới chui vào lỗ tai.

      Nhược Lam đổ mồ hôi lạnh, cái con này cho vào lỗ tai có thể xảy ra vấn đề gì ? Biểu ca nha, ngươi mà có thành oan hồn cũng đừng quay về tìm ta, là do cái tên kia hại ngươi, phải ta đâu.

      Lúc con vật đó tiến vào, sắc mặt Nam Phong Thiên Hạo đột ngột hóa đen, toàn thân cứng ngắt, gân xanh nổi lên chi chít, nhìn rất đáng sợ. Nhược Lam, Lãnh Huyết hai mặt nhìn nhau, cùng chung suy nghĩ. Đây rốt cuộc có phải giải dược hay ?

      Ước chừng khắc sau, con vật đó cuối cùng cũng chui ra ngoài, điều kỳ lạ là kích cỡ của nó to gấp đôi khi nãy, nó cứ bò tới bò lui xung quanh tai chịu rời . Thấy vậy Nhược Lam ghé miệng lọ sứ tới gần, con vật đó lập tức chui lại vào lọ.

      Nam Phong Thiên Hạo người đầy mồ hôi, toàn thân nóng bừng như lủa đốt, Nhược Lam vội vàng lấy khăn lau cho , trong lúc chăm chú bỗng dưng có bàn tay nắm lấy tay nó. Nhược Lam giật mình nhìn thấy Nam Phong Thiên Hạo tỉnh lại:

      “Lần này muội lại cứu ta.”

      “Cứ tưởng ngươi chết rồi.”

      “Chuyện ngày hôm nay, cái gì cũng chưa từng phát sinh.”

      Nhược Lam trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, thấp giọng :

      “Nghỉ ngơi , ta coi như ngươi vẫn bị trúng cổ.”

      Nhược Lam trở về Mộ Dung Phủ vừa đúng canh Tuất, hôm nay hoạt động hơi nhiều, quả có chút mệt, tính quay về phòng ngủ lại nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam hiếu kỳ theo. chưa được vài bước bị lạnh giọng hỏi:

      theo ta làm gì?”

      “Muội…”

      “Khuya rồi, mau trở về phòng ngủ .”

      Nhược Lam trừng mắt nhìn bóng lưng của , người gì mà lạnh như băng, người ta theo chút có làm sao? Bởi vì cam lòng cho nên Nhược Lam nhanh chân chạy về phía trước nhìn thẳng vào mắt , bốn mắt vừa chạm nhau, Nhược Lam liền cả kinh, hét lên:

      “Huynh bị thương?”

      Mộ Dung Phi Tuyết nhíu mày, kéo tay Nhược Lam về thư phòng của mình.

      Nó lúc này vẫn còn kinh ngạc dứt, khắp thiên hạ này, kẻ nào lại có thể đả thương Mộ Dung trang chủ của Vô Ảnh Sơn Trang?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 89: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. (6)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Thư phòng.

      Nhược Lam mở to mắt nhìn miệng vết thương của Mộ Dung Phi Tuyết, sau đó ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi:

      “Huynh gặp Nguyệt Lam tỷ?”

      Nghe thấy câu hỏi của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết có chút sửng sốt, trầm giọng hỏi

      “Muội biết nàng ấy?”

      từng gặp qua lần, cảm giác rất đặc biệt.” Nhược Lam nhíu chặt đôi lông mày, trong đầu nhớ lại khoảnh khắc khi nhìn thấy vị tỷ tỷ kia.

      “Làm sao biết ta gặp nàng?”

      miếng vải băng bó vết thương cho huynh có mùi hương của tỷ ấy.” Nhược Lam trời sinh rất thích pha chế hương liệu cho nên mũi cực kỳ nhảy cảm. người tỷ ấy quả mùi hương rất đặc biệt, khó có thể nhầm lẫn với người khác.

      “Ta giết rồi.”

      Câu bình thản của khiến Nhược Lam thoáng giật mình, cánh tay băng bó vết thương cho Mộ Dung Phi Tuyết cũng dừng lại, đôi con ngươi to tròn khó giấu khỏi kinh ngạc. ra chuyện quan trọng mà chính là giết sạch toàn bộ đội quân sát thủ mà Huyền Viên Thiên Mặc phái đến, vết thương này… ra là…

      xin lỗi, liên lụy đến huynh.” Nhược Lam hốc mắt đỏ hoe, thấp giọng .

      “Chiến tranh xảy ra, dù muốn hay đều phải vướng vào.” Mộ Dung Phi Tuyết xoa đầu Nhược Lam, ôn nhu .

      Nghe vậy, Nhược Lam quả biết phải làm sao, Vô Ảnh Sơn Trang vốn can thiệp vào chính , càng mang thế đời, dù chiến tranh có xảy ra, chắc chắn có cách tránh được. Có lẽ chính mình kéo vào rắc rối này. Nhược Lam biết, cho dù võ công có cao cường tới đâu nhưng phải mình đối mặt với đội quân sát thủ đệ nhất thiên hạ bị thương là điều khó tránh khỏi. Nhưng điều làm nó nghi ngờ nhất chính là vì sao Nhuyệt Lam tỷ tỷ lại ở đó, tỷ ấy và Mộ Dung Phi Tuyết rốt cuộc có quan hệ gì?

      Tây sương phòng.

      Sau khi từ thư phòng trở về, Nhươc Lam toan rúc người vào chăn ngủ giấc sâu, nào ngờ vừa mới đặt người lên giường, Nhược Lam lập tức bị bàn tay tinh tế kéo vào trong góc giường, đồng thời thanh quen thuộc cũng theo đó mà vang lên:

      “Ngạo Đường Phi, nàng làm gì ?”

      “Ngạo Đường Phi là ai? Ta biết .” Nhược Lam lấy lại bình tĩnh, nhíu mày .

      hề cảm nhận được hơi thở cũng như khí tức của , ngay cả Lãnh Huyết và Thiên Mặc cũng có phản ứng, chuyện này rốt cuộc là sao?

      “Còn giả ngốc với ta?” nhếch miệng cắn vào cổ Nhược Lam sau đó tiếp tục : “Tiểu nha đầu, mau , bằng đêm nay nàng thành mỹ vị của ta.”

      Nhược Lam quay đầu lại, trừng mắt nhìn , nghiến răng đáp:

      “Ngươi có ngon đụng vào ta thử xem, ta biến ngươi thành thái giám!”

      Nhìn thấy phản ứng của Nhược Lam, khóe miệng của bất giác câu lên nụ cười tà mị:

      “Ta nghĩ nàng đành lòng đâu. , nàng làm gì ?

      “Ta biết là ai.”

      “Ngạo Đường Phi, thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai.”

      Nghe đến ba chữ Bất Thiên Nhai, Nhược Lam mới vỡ lẽ, ra tên Nạo Đường Phi, khỉ , tên đáng chết, nhà ngươi sợ đến nỗi cầu cứu sao?

      cầu cứu ta, là ta quan sát .”

      Nhược Lam giật mình khi nghe , tên quái vật này, ngươi còn có thể đọc được suy nghĩ của ta? Nhược Lam than thầm trong bụng, tức muốn phát điên mà làm gì được.

      “Ta làm gì cả.” Nhược Lam gằn giọng .

      “Đừng tưởng ta biết chuyện nàng làm, lại với Nam Phong Thiên Hạo rằng cổ được giải hãy đấu trận công bằng .”

      “Gì chứ, ràng là các ngươi chơi xấu, giờ lại đòi công bằng?” Nhược Lam giờ phút này mất bình tĩnh, đôi con ngươi màu đen nay lại hóa tím.

      “Người chơi xấu là Huyền Viên Thiên Mặc, phải ta.”

      “Ngươi phục tùng .” Nhược Lam giận dữ tung nắm đấm về phía , thế nhưng ngoài dự tính của nó, hề né tránh.

      Cú đấm này Nhược Lam dùng phải đến bảy phần lực, vốn dĩ là người tập võ dĩ nhiên bảy phần lực này cũng mạnh gấp đôi người thường, mặt giờ đây xuất vết bầm cực lớn, kèm theo vài tia máu xuất nơi khóe miệng. Nhược Lam kinh ngạc hỏi:

      “Tại sao né?”

      “Cứ coi như ta là gối ôm của nàng, cần có thể phát tiết.”

      “Vì sao chứ? Huyền Viên Thiên Mặc, có gì tốt?”

      tốt nhưng tài hoa hơn người, hơn nữa ta nợ mạng.”

      “Nợ ?”

      “Chuyện rất dài, nàng cần phải biết, Nhược nhi, cuộc chiến này nàng có thể hay đứng ngoài cuộc?”

      thể, Long Thịnh là quê hương của ta, ở đây có gia đình, thần dân của ta, thân là quận chúa, quyết được khuất phục kẻ thù của mình.” Nhược Lam quét đôi mắt lạnh về phía , lạnh lùng .

      “Hi vọng phải gặp nàng sa trường.” thở dài, hôn lên má Nhược Lam cái sau đó dùng khinh công bay mất.

      vừa rời , hai tiểu đông tây cũng lập tức xuất .

      Nha, người nguy hiểm.” Liễu Mặc

      “Hoàn toàn cảm nhận được khí của ở trong phòng.” Lãnh Huyết nhíu mày .

      … ta cảm thấy rất quen thuộc, giọng , dáng vẻ, cử chỉ đều rất đỗi thân thuộc với ta, mỗi lần gặp tim ta đều đập rất nhanh, thậm chí khi chạm vào cơ thể ta, sâu thẳm trong tim ta còn muốn được nhiều hơn thế nữa, chuyện này rốt cuộc là sao?”

      “Có thể tiền kiếp hai người là phu thê.” Liễu Mặc nhanh nhảu .

      Tuy nhiên lời vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Lãnh Huyết cấp cho cái nhìn rét lạnh:

      được ăn hàm hồ!”

      Nhược Lam mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Lãnh Huyết, con ngươi lóe lên những ánh nhìn khó hiểu.

      Ngự Thư phòng.

      như vậy?” Nam Phong Thiên Hạo tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng hỏi.

      “Ân.” Nhược Lam gật đầu

      “Xem ra bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc quả nhiên là Ngọa hổ tang long.” Thượng Quan Cẩn nhướng mày .

      “Cuộc chiến lần này chỉ sợ lưỡng bại câu thương.” Nam Phong Dịch Thiên lên tiếng.

      có cách nào ngăn chặn chiến tranh sao?” Nam Phong Khuynh Tuấn cũng góp lời.

      “Huyền Viên Thiên Mặc là kẻ có dã tâm, Long Thịnh chúng ta đất đai phì nhiêu rộng lớn, quanh năm lương thực dồi dào, miếng mồi ngon béo bở như thế, đệ nghĩ bỏ qua sao?” Nam Phong Thiên Hạo thở dài .

      “Lam nhi, ta có xinh đẹp bằng huynh ?” Nam Phong Khuynh tuấn chớp mắt hỏi.

      Nhìn thấy bộ dáng này của , Nhược Lam khỏi bật cười:

      “Nam nhân nên dùng từ xinh đẹp để ví von, đẹp bằng huynh mà là đẹp hơn huynh.”

      “Gì chứ, muội trêu ta!” Nam Phong Khuynh Tuấn bất bình, bĩu môi đáp.

      khí trong Ngự Thư phòng bởi vì câu của Nam Phong Khuynh Tuấn mà dịu ít, chiến tranh là điều tránh khỏi, thay vì lo lắng chi bằng tận hưởng chút cuộc sống tự do tự tại cuối cùng này thôi. Huyền Viên Thiên Mặc, ta cho ngươi thấy núi cao còn có núi khác cao hơn.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 90: TƯƠNG NGỘ. (1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Ngữ Ninh Cung.

      “Con quỷ cái khốn nạn kia.” Thanh cao vút của Y Ninh khiến cho Nhược Lam kinh hoàng vội vàng bịt lại đôi tai của mình. Sau đó mỉm cười :

      “Ha ha, bạn hiền, lâu rồi gặp.”

      “Mi đâu vậy hả, có biết ở đây ta buồn chán thế nào ?” Y ninh lắc qua lắc lại bả vai của nó, gào thét dữ dội.

      phải mi trốn ra ngoài cung chơi rồi sao, buồn chán gì chứ?” Nhược Lam bĩu môi .

      “Ủa, sao biết hay vậy?” Y Ninh sững người lát, quay sang hỏi.

      “Hoàng thượng .”

      “Tên hoàng thượng đáng ghét, cấm túc ta.” Y Ninh từ giận dữ chyển sang khóc nức nở, vẻ mặt thập phần ủy khuất.

      Nhược Lam đứng bên cạnh nhìn mà nhịn được cười, thái độ thay đổi nhanh , sau này chắc nên kêu nó đóng phim, biết đâu thành diễn viên nổi tiếng.

      “Mi đâu vậy?” Thấy Nhược Lam trả lời, Y Ninh lặp lại lần nữa.

      “À đến Lãnh Dạ Chi Quốc và An Hiên Quốc.” Nhược Lam chớp mắt .

      “Mi là sung sướng, được xa như thế, ta cũng muốn .” Y Ninh ấm ức

      “Ai nha, sắp chiến tranh đến nơi rồi nương, nếu mà còn sống sót dẫn .”

      “Ta nghe mọi người rằng Huyền Viên Thiên Mặc kẻ thù của chúng ta rất là tuấn mỹ, có phải vậy ?” Y Ninh hiếu kỷ hỏi.

      “Ừ, rất tuấn mỹ nhưng cũng rất độc ác, trong vòng chiêu có thể móc tim người khác lôi ra ngoài đấy.” Nhược Lam phóng đại , hù dọa Y Ninh phen.

      Nghe thấy lời của Nhược Lam, Y Ninh trận xanh mặt, nhíu mày :

      á, móc tim ra ngoài á, thế là chết kịp ngáp à?” Y Ninh mở to hai mắt, miệng há hốc, ngốc lăng hỏi

      .” Nhược Lam nén cười, trả lời.

      “Thunder nha, ngươi phải bảo vệ ta!” Y ninh hét lên.

      Lời vừa dứt, hắc y nhân xuất , quỳ gối trước mặt Y Ninh, thanh trầm thấp vang lên:

      “Thuộc hạ nhất định bảo vệ chủ nhân.”

      Vừa nhìn thấy Thunder xuất , Nhược Lam có chút giật mình, nghi ngờ nhìn Y Ninh:

      “Thunder của MBLAQ?”

      “Há há, thấy thế nào, giống ?” Y Ninh cười cường đại trả lời.

      “Mi đặt tên là Thunder luôn á, mi cuồng Thunder đến mức đó luôn à?” Nhược Lam khóe miệng giật giật .

      “Sao nào, Thunder ở Hàn Quốc, làm gì có ở cái thế giới này, tình cờ gặp được lúc trốn ra ngoài chơi, thế là ta hốt về làm vệ sĩ cho ta luôn!” Y Ninh tự hào

      Thế sau này trở về đại tên này xử lý sao đây?” Nhược Lam chỉ tay vào Thunder mà hỏi.

      đem về luôn, ta tiến hành kinh doanh, dù sao giống Thunder như thế, cứ mỗi ngày me lúc ngủ, tắm ta chụp lại rồi đem bán, há há được khối tiền.”

      Nhược Lam còn gì để chỉ có thể thở dài, sau đó cũng quên liếc mắt nhìn Thunder trong lòng khỏi suy nghĩ, đừng mãi coi là thế thân bằng sau này mất di, Ann chan, mi nhất định hối hận.

      Ngư Điếm Lạc Viên.

      Nhược Lam chống cằm thở dài nhìn chằm chằm Ngạo Đường Phi, lúc này cũng giống như nó chỉ im lặng mà quan sát đối phương, ước chừng khoảng khắc sau, mới lên tiếng:

      “Giải dược của ta đâu?”

      “Đây.” Nhược Lam lấy ra ống xi lanh chìa ra trước mặt .

      “Đây là cái gì?” Ngạo Đường Phi nhìn vật thể kỳ dị trước mặt, nhíu mày hỏi.

      “Giải dược.” Nhược Lam chớp mắt

      “Dùng thế nào?”

      “Lại đây.” Nhược Lam ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo tới gần.

      Ngạo Đường Phi chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mà về phía Nhược Lam, khi tiến tới gần, nó nhanh như chớp cắm mũi tim vào cổ của , bắt đầu tiêm giải dược. Loại độc dược mà nó đưa vào người của ra là loại virus sốt xuất huyết tên là Ebola, trong mười vũ khí sinh học nguy hiểm nhất mọi thời đại, nếu được chữa trị kịp thời dẫn đến trạng thái bị kích động, sốt cao, viêm kết mạc, đau bụng, tiêu chaỷ, hôn mê cuối cùng là dẫn tới tử vong.

      Sau khi tiêm xong, Nhược Lam nhún vai :

      “Xong rồi, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.”

      “Loại độc dược ta trúng có tên là gì?” rất hiếu kỳ bởi cơ thể là bách độc bất xâm, sao lại có thể dễ dàng bị hạ độc.

      “Cũng hẳn là độc dược, ta biết ngươi bách độc bất xâm cho nên dùng độc phải là biện pháp khả thi, cơ mà có ra ngươi cũng hiểu đâu.”

      “Tên của nàng, nàng là người của ai?”

      “Nam Phong Trân Lam.”

      ra là vậy.” Nạo Đường Phi nhắm mắt, sau đó tiếp tục : “Nàng , trước khi tới đây.”

      “Ai tới?” Nhược Lam ngạc nhiên hỏi.

      “Bạch Thụy Phong, tể tướng của Huyền Viên Hoàng Triều.”

      “Thế liên quan gì ta?”

      là kẻ rất nguy hiểm, có khi còn nguy hiểm hơn Huyền Viên Thiên Mặc.”

      “Ý của ngươi là?”

      là kẻ hai mặt, ban ngày là người, ban đêm lại là người khác, cứ như là con quỷ vậy.”

      Nghe đến đây, Nhược Lam khỏi giật mình, dùng từ quỷ để miêu tả con người sao? Cái tên xinh đẹp còn hơn nữ nhân ấy sợ vậy à?

      “Tại sao lại nhắc nhở ta?”

      “Vì trong suốt mười năm qua, kẻ có thể tiếp cận ta, hạ độc ta chỉ có mình nàng, ta muốn mất đối thủ.” Ngạo Đường Phi nhếch miệng cười .

      Mộ Dung Phủ.

      “Vết thương của huynh đỡ chưa?” Nhược Lam lo lắng hỏi.

      “Ân” Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu.

      Phụ thân và mẫu thân đâu rồi?” Nhược Lam lại tiếp tục hỏi.

      “Phượng Hoàng – Hồ Nam.”

      Nhìn thái độ hờ hững của , Nhược Lam khỏi phiền lòng. Nguyệt Lam tỷ và có quan hệ gì đây? Nhược Lam muốn hỏi, nhưng nhìn cả người được bao phủ bởi xa cách khó gần, Nhược Lam đành im lặng rời .

      Tây sương phòng.

      Nhược Lam tay cầm cái màn thầu bỏ vào miệng, vừa nhai vừa :

      “Papa mama Hồ Nam à, chắc là đến Thiên Di Cung gặp Diệp Hàn rồi.”

      Thiên Di Cung.

      “Nhị vị tiền bối vẫn khỏe chứ?” Diệp Hàn cung kính hỏi.

      “Ân, rất khỏe.” Nam Phong Tử Đằng và Phi Yến Nhược Hy hai mặt nhìn nhau, đồng thanh trả lời

      “Hôm nay ta đến gặp ngươi là có chuyện muốn nhờ cậy.” Phi Yến Nhược Hy thở dài .

      “Có phải là người muốn Thiên Di Cung chúng ta cùng góp sức vào trận chiến sắp tới?”

      “Đúng vậy, ta biết là có tư cách gì để cầu như vậy nhưng là…” Phi Yến Nhược Hy ấp úng .

      “Tiền bối xin chớ vậy, dù sao nếu có tiền bối có Thiên Di Cung như ngày hôm nay, hơn nữa Long Thịnh Hoàng Triều là quê hương của chúng ta, chúng ta sao có thể đứng ngoài làm ngơ.” vài người trong số hàng trăm thuộc hạ của Diệp Hàn lên tiếng.

      Những người khác nghe vậy cũng gật gù đồng ý:

      “Đúng vậy, đúng vậy, nếu chiến tranh xảy ra, bọn thuộc hạ xin được làm tiên phong.”

      là làm phiền tới các ngươi rồi, chiến tranh đồng nghĩa với chết chóc nếu như ở đây có ai muốn có thể tham gia.” Nam Phong Tử Đằng lên tiếng.

      thể rút lui! Sống là người của Thiên Di Cung, chết làm ma Thiên Di Cung!” Cả Thiên Di Cung như vang lên bởi tiếng đồng thanh của mọi người.

      Điều này làm Nam Phong Tử Đằng và Phi Yến Nhược Hy vô cùng vui mừng, xem ra Diệp Hàn làm rất tốt vai trò cung chủ của mình.

      Sau khi nghỉ ngơi ở Tây sương phòng, Nhược Lam nhận được phong thư, đem toàn bộ nội dung bức thư đọc xonh, Nhược Lam liền lập tức rời khỏi Mộ Dung Phủ.

      Lưu phủ.

      “Tham kiến quận chúa.” Lưu Tử quỳ gối, cung kính hành lễ.

      “Bình thân.” Nhìn thấy Lưu Tử, Nhược Lam khỏi thở dài.

      “Cũng lâu rồi gặp người, người vẫn khỏe chứ?” Lưu Tử vừa vừa hướng đôi mắt tìm kiếm ra xung quanh.

      Nhược Lam hiểu đôi mắt kia là tìm kiếm điều gì, trong tâm khỏi nhói đau, Nhược Lam nhắm mắt kìm chế bản thân, sau đó đáp:

      “Ta vẫn khỏe, Bạch Bạch tại ở cạnh ta, tại nàng ấy làm cho ta số chuyện.”

      “Ân, ra là vậy.” Lưu Tử thu hồi tầm mắt, thất vọng .

      Nhìn thấy bộ dạng này của , thâm tâm Nhược Lam kịch liệt đau đớn, Lưu Tử, xin lỗi ngươi.

      “Phi Vũ người có muốn gặp nó ?” Lưu Tử hỏi.

      “A, phải rồi, con ngựa của ta!” Nhược Lam xém tí nữa là quên mất, trước khi đến Lãnh Dạ Chi Quốc, nó để Phi Vũ ở lại Lưu phủ tại Hồ Nam nhờ chăm sóc, là có quá nhiều chuyện xảy ra làm nó quên mất chuyện này.

      “Thần dẫn người .”

      đường đến chỗ Phi Vũ, Lưu Tử cũng quên nhiệm vụ của mình, đem tất cả tin tức mà thu thập được kể từ khi được nhận chức Lại hình thị lang kể lại cho Nhược Lam nghe, nghe xong Nhược Lam khỏi kinh ngạc, ra là như thế!

      Phi Vũ gặm cỏ nhìn thấy Nhược Lam, tròng mắt của nó lóe lên vài cái sau đó nhanh như chớp chạy về phía Nhược Lam, nó dùng chân cạ cạ vào gấu váy của Nhược Lam, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vị chủ tử trước mặt.

      Nhược Lam đổ mồ hôi lạnh, quay đầu sang nhìn Lưu Tử hỏi:

      “Ngươi cột nó lại à?”

      thử mọi cách nhưng đều vô hiệu, nó có thể tự cở trói cho mình.” Lưu Tử lắc đầu, ngao ngán . dùng mọi cách từ dây thừng cho đến xích sắt nhưng đều ăn thua nha.

      Vừa nghe thấy từ cột, Phi Vũ lập tức hí lên, lồng lộn vài cái rồi lao về phía Nhược Lam, nhìn thấy phản ứng này của nó, Nhược Lam biết mình tiêu rồi.

      Phi Vũ tuy nó là ngựa nhưng nó có suy nghĩ tựa như con người, chắc là nó giận vì mình bỏ rơi nó đây mà. Nghĩ vậy, Nhược Lam vừa né đòn tấn công của nó, vừa :

      “Ta chơi nha, ta là làm công chuyện rất quan trọng nha, ta thu thập tin tức đấy, chỗ ta đến rất là nguy hiểm, hơn nữa hoàng đế nơi đó rất thích ăn thịt ngựa, phàm là con ngựa nào bướng bỉnh nghe lời đem làm món thịt ngựa bảy món nha.”

      Nghe vậy, Phi Vũ dừng lại, mở to mắt ý muốn hỏi vậy sao?

      , lời ta đều là , tin ngươi hỏi Lưu Tử .”

      Nghe đến tên mình, Lưu Tử giật mình, quận chúa nha, người lại bán cái qua cho thần rồi.

      Phi Vũ lại trừng mắt quay sang nhìn Lưu Tử, thấy vậy, Lưu Tử chột dạ, cúi đầu :

      , là !”

      Phi Vũ nghe thấy lời khẳng định của Lưu Tử mới nguôi giận, hất mặt về phía chuồng ngựa tiếp tục gặm cỏ.

      “Quận chúa, theo thần thấy rất là giận dữ, hay là mai quay lại vậy.”

      “Ân, vậy về thôi.” Nhược Lam bĩu môi đáp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :