1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 80: MỘNG ẢO LU MỜ. (3)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Vương phủ.

      Sau khi từ chỗ Vĩnh Tuyết Hàn trở về, Nhược Lam lập tức leo lên giường ngủ, suy nghĩ quá nhiều khiến bản thân mệt mỏi, nó muốn ngủ giấc ngon.

      Tuy nhiên trong lúc ngủ, Nhược Lam cứ có cảm giác có gì đó đúng, có mùi hương rất quen thuộc làm nó mê man.

      Ba canh giờ sau.

      Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt Nhược Lam chính là Huyền Viên Thiên Mặc cùng nó nằm chiếc giường. Kế đó, Nhược Lam lại đảo mắt nhìn xung quanh, nó liền giật mình khi nhận thấy cảnh tượng nơi này phải là Vương phủ. Nhược Lam hít hơi lạnh, gằn giọng :

      “Huyền Viên Thiên Mặc, ngươi càng ngày càng to gan, dám bắt cóc ta đến An Hiên Quốc.”

      “Ai nha, to gan là bản tính rồi, ta bắt cóc nàng đấy, thế nào?” Y thản nhiên hỏi ngược lại.

      “Ngươi…” Nhược Lam tức giận, thanh bởi vì kìm nén mà có chút run rẩy, trong thâm tâm ngừng chửi rủa hai tiểu đông tây, ta ngủ các ngươi phải thức chứ, sao lại lăn ra ngủ cùng để giờ bị bắt cóc rồi nè.

      Lãnh Huyết cùng Liễu Mặc hai mặt nhìn nhau, lắc đầu đáp: “Chủ nhân a, thể trách bọn ta được, hai người bọn ta cũng mệt mỏi mà.”

      Nghe hai tiểu đông tây trả lời bằng giọng điệu đáng thương, Nhược Lam đành bất lực thở dài, xem như bản thân xui xẻo vậy.

      “Vì sao bắt ta đến đây?”

      “Hửm, thích nàng nên bắt!” Như chợt nhớ ra điều gì, y liền hỏi tiếp: “Sao nàng lại nghĩ đây là An Hiên Quốc mà phải Huyền Viên Hoàng Triều?”

      “Nhìn vào sắc trời liền biết, bây giờ là khoảng canh Mùi, ta nhớ rất khi ta ngủ là canh Mão, như vậy vừa tròn ba canh giờ, từ Lãnh Dạ Chi Quốc đến Huyền Viên Hoàng Triều nhanh phải mất hai ngày, chậm bốn ngày, thể nào trong ba canh giờ liền tới nơi. Như vậy chỉ có thể là ở An Hiên Quốc.” Nhược Lam trừng mắt trả lời.

      Nhìn thấy điệu bộ của Nhược Lam, đôi mắt hoa đào của y nheo lại, khóe miệng câu lên nụ cười đầy ý. Nhược Lam ngẩn người nhìn nụ cười của y, sau đó bản thân liền ngửi thấy hương thơm của Nguyệt Lai Hương lượn lờ nơi chóp mũi. Tức , Huyền Viên Thiên Mặc nhấc bổng Nhược Lam bế ra ngoài.

      Mặc dù hài lòng nhưng Nhược Lam vẫn phải cắn răng nhịn xuống, dù sao cũng đến đây rồi, thôi ở lại đây ít hôm điều tra chút tin tức cũng thành vấn đề. Cùng lắm cho Tiêu Kiếm viết thư đem về cho nhị ca là được.

      Nguyệt Ly Viên.

      Nhược Lam sững sờ nhìn sắc đỏ ngập tràn nơi đây, vườn dâu tây bạt ngàn ra trước mắt. Trong lòng mơ hồ dự cảm điều gì đó.

      Quan sát biểu tình của Nhược Lam, Huyền Viên Thiên Mặc rất hài lòng, quả nhiên vẫn còn là tiểu nương.

      “Thích , tặng nó cho nàng, muốn cứ hái, ta có số việc cần xử lý, cứ đợi ở đây đến khi ta trở lại đón nàng.”

      Dứt lời, Huyền Viên Thiên Mặc xoay người rời , Nhược Lam bĩu môi nhìn bóng lưng to lớn của y. Mãi sau khi nhận thấy y xa, Nhược Lam mới hí hửng lôi hai tiểu đông tây ra lắc lắc.

      “Huyết, Mặc, dâu tây kìa, hái, hái, nhanh lên.”

      “Vâng!” Hai tiểu đông tây gật đầu, bắt đầu công cuộc hái dâu.

      Ngân Khánh Cung ngập tràn sắc đỏ của hoa đào, từng cánh hoa rơi phủ lấy đôi vai gầy mỏng manh của Hiểu Nguyệt. Nàng nàng thích hoa đào, y liền cho người trồng hoa đào cho nàng, nàng nàng thích yên tĩnh, y liền ban tặng cho nàng Ngân Khánh Cung tách biệt với hậu cung. Nhưng là nếu nàng nàng thích những nữ nhân bên cạnh y, liệu y có vì nàng mà dẹp bỏ bọn họ? Làm sao có thể chứ, y đa tình như thế, sao có thể.

      Nàng vì y mà chấp nhận làm kẻ bội tín, phản bội lại lời thề hứa với Thất vương gia Lãnh Dạ Thiên Kỳ, nàng đem cả Hoàng Cung này giao cho y, y lấy mạng kẻ thù diệt gia cho nàng. Như vậy là quá công bằng, sao còn có thể đòi hỏi.

      Nghĩ đến đây, Hiểu Nguyệt khóc như lê hoa đái vũ, khuôn mặt tuyệt sắc thấm đẫm nước mắt.

      “Lại khóc rồi.” thanh thập phần từ tính vang lên bên tai khiến Hiểu Nguyệt giạt mình. Nàng ngẩng đầu, lau vội nước mắt, lập tức đứng dậy phúc thân hành lễ:

      “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

      “Bình thân.” Huyền Viên Thiên Mặc kéo nàng vào lòng, tham lam ngửi mùi hương người nàng. Hiểu Nguyệt là nữ nhân duy nhất người sặc mùi hoa phấn như những nữ nhân khác của y, cũng là nữ nhân duy nhất có chữ Nguyệt ân ái với y còn sống tới tận bây giờ. Y vốn chỉ muốn lợi dụng nàng, lợi dụng si mê của An Mộc Kiến dành cho nàng, lợi dụng mối thù diệt gia của nàng mà chiếm đoạt An Hiên Quốc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của nàng, y lại thể xuống tay.

      “Bệ hạ, thần thiếp nhớ người.” Hiểu Nguyệt mềm mại tựa vào lòng y, nhu thuận .

      “Ân, vậy tối nay trẫm ở cạnh nàng.” Huyền Viên Thiên Mặc gật đầu đáp.

      Nguyệt Ly Viên.

      Nhược Lam tao nhã thưởng thức vị chua chua ngọt ngọt của dâu tây đột nhiên bản thân đánh cái giật mình, nó có cảm giác có ai nhìn mình.

      Khẽ nhíu mày, Nhược Lam lạnh giọng hỏi:

      “Là ai? đến sao xuất ?”

      Dứt lời, bóng đen vụt qua trước mặt Nhược Lam, thân hắc y phiêu diêu tự tại, mái tóc đen huyền xõa dài thướt tha, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn thấy đáy, sống mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng. Lúc này Nhược Lam chỉ có suy nghĩ duy nhất: Ông trời a, tuyệt sắc mỹ thụ là đây! Chẳng lẽ là nam sủng của Huyền Viên Thiên Mặc?

      Khuôn mặt Nhược Lam lúc đăm chiêu, lúc lại hoảng hốt, lúc lại vui mừng khiến cho hắc y nhân kia khẽ nhíu mày:

      “Ngươi nghĩ gì vậy?”

      “Ta là nghĩ ngươi còn đẹp hơn nữ nhân.” Nhược Lam che giấu, thẳng thắng trả lời.

      Nghe xong, hắc y nhân mặc đầy hắc tuyến, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị:

      “Quả nhiên là nữ nhân của Huyền Viên Thiên Mặc, năng đều rất khó nghe.”

      Nghe thấy câu này của , Nhược Lam khóe miệng co giật, dám gọi thẳng tên của Huyền Viên Thiên Mặc, lại còn tỏ thái độ hệt như ghen tuông, OMG lý nào…

      “Ha ha, tiểu thụ nhà ngươi a, đừng ghen, đừng ghen. Ta với tướng công nhà ngươi có gì đâu.” Nhược Lam phẩy phẩy tay .

      “Tiểu thụ? Tướng công?” Hắc y nhân nhíu mày suy nghĩ, sau vài khắc ngẩng đầu lên, khuôn mặt khó coi tức giận quát:

      “Hồ ngôn loạn ngữ! Ta phải đoạn tụ.”

      “Ha ha, ngươi cũng thông minh a, hiểu ý của ta luôn. Ai nha, phải thôi.” Nhược Lam cười tươi như hoa nở, vui vẻ dáp lại. Như chợt nghĩ đến điều gì, Nhược Lam lại cất tiếng hỏi: “Ngươi thân phận chắc cũng cao quý, có thể tự do lại trong Hoàng Cung, phải nam sủng của y chẳng lẽ lại là hài tử của y? phải chứ, y có con lớn đến thế này à?”

      Hắc y nhân lại tiếp tục trừng mắt, nữ nhân này biết suy diễn:

      “Ta phải nam sủng của , cũng phải hài tử của .” Dứt lời, hắc y nhân thi triển khinh công xoay người bay mất.

      “Ý, ta chưa hỏi xong mà, sao lại rời rồi hả. Huyết, Mặc, ngươi xem, quả rất xinh đẹp nha.”

      “Đúng vậy a! Mi thanh mục tú, môi đỏ mọng, dáng dấp lại to lớn như nam nhân bình thường, đúng chất mỹ thụ nha.” Liễu Mặc hớn hở .

      “Rất giống nữ nhân nhưng bản lĩnh phải của nữ nhân đâu, ta rất mạnh đấy.” Lãnh Huyết thêm vào.

      “Các ngươi đến ai vậy?” Huyền Viên Thiên Mặc bất ngờ xuất .

      Nhược Lam nhướng mày nhìn y, sau đó thấp giọng :

      “Ngươi là ma à? Tới cũng phải lên tiếng chứ, tính hù chết bọn ta sao?”

      là nàng vẫn sống đấy thôi, có chết đâu.” Vừa , y vừa đưa tay nhéo chiếc mũi xinh của Nhược Lam, thái độ thích thôi: “ thôi, ta đưa nàng trở về.”

      Ngọc Huyền Cung.

      Đêm hôm đó Nhược Lam nằm mơ, trong mơ xuất nam nhân, toàn thân y vận màu đen huyền. Y cong lên khóe môi đứng từ xa nhìn nó hồi lâu thế rồi bỗng dưng tan biến. Điều lạ lùng là mặc dù y đối diện với nó nhưng nó lại thể nhìn dung nhan của y. Mùi hương thoang thoảng, cử chỉ quen thuộc, rốt cuộc là ai? Là ai mà có thể khiến nó nằm mộng, lưu luyến thôi?

      Trận mưa xuân xối xả làm Nhược Lam tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, giấc mơ vừa rồi hư hư ảo ảo khiến tâm tư cảm thấy rối bời. Nhược Lam rời giường cầm lấy cây ô bước ra ngoài.

      Mưa xuân có thể làm hoa cỏ nảy sinh nhưng cũng khiến chúng nhanh chóng lụi tàn, những cánh hoa Mẫu Đơn lúc chiều còn kiều ngạo là thế, giờ tan nát héo úa mất rồi. Nhược Lam thở dài, dừng chân tại mái đình gần đó, chống cằm suy tư.

      Nam nhân trong giấc mộng quen thuộc quá, chắc chắc từng gặp qua nhưng…trí nhớ của mình xưa nay tốt như vậy, nếu từng gặp qua sao lại nhớ?

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 81: MỘNG ẢO LU MỜ. (4)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Vương phủ.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ siết chặt tách trà trong tay, nghiến răng nghiến lợi :

      “Nàng ấy đâu?”

      “Vương gia! Chuyện này ngài nên quản.” Tiêu Kiếm lãnh đạm trả lời, tiểu thư chỉ nhờ chuyển lời đến Thất vương gia rằng nàng ở trong phủ vô cùng nhàm chán, muốn ngao du sơn thủy mấy ngày. Tuyệt đối được tiết lộ tin nàng ở An Hiên Quốc.

      Nhìn thái độ lãnh đạm của Tiêu Kiếm, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt đầy hắc tuyến, đôi bàn tay nắm lại thành quyền. Nam Phong Trân Lam, nàng hảo to gan, ở yên trong vương phủ lại chạy ra ngoài mua vui. Dù sao đây là Lãnh Dạ Chi Quốc, phải Long Thịnh Hoàng Triều, với tính cách của nàng nhất định gây chuyện.

      Ngân Khánh Cung.

      “Xoảng”, tách trà trong tay Hiểu Nguyệt rơi xuống, nàng giọng hỏi:

      “Ngươi hoàng thượng đem về đây nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân của Thất vương gia Lãnh Dạ Thiên Kỳ?”

      “Vâng, chính tai nô tỳ nghe Triệu công công , tuyệt đối sai đâu.” Tiểu Tình gật đầu khẳng định.

      “Được rồi, lui xuống .” Hiểu Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, nhíu mày . “Vâng.”

      Đêm qua Huyền Viên Thiên Mặc điên cuồng chiếm đoạt nàng, quả tại nàng vô cùng mệt mỏi. Nhưng là khi nghe được tin này, nàng vô cùng hoảng hốt. cư nhiên đem về nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân của Thất vương gia, rốt cuộc là có dụng ý gì đây? Chỉ là nữ nhân, sao lại phải đáng để dụng tâm đem về An Hiên Quốc?

      Ngọc Huyền Cung.

      Hiểu Nguyệt có chút khó kìm nén mà nhìn chằm chằm Nhược Lam, nàng sớm biết nữ nhân của Thất vương gia nhất định phải là nương tuyệt sắc nhưng ngờ lại phong nhã, cao quý như thế này.

      Nhược Lam cũng mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nàng ta dáng vẻ kiều, đôi mắt trong suốt tia tạp chất, người tảng mát hương thơm nhàng của hoa lan, giống mùi hương của những nữ nhân chốn cung đình.

      “Dân nữ to gan thấy Nguyệt phi nương nương sao hành lễ?” Tiểu Tình lớn giọng quát.

      Nghe vậy, Nhược Lam dời chú ý sang nha hoàn bên cạnh Hiểu Nguyệt, sau đó lạnh giọng đáp:

      “Tại sao ta phải quỳ, đời này ngoại trừ phụ mẫu, các vị phụ, ta tuyệt đối quỳ trước bất cứ ai.”

      “Ngươi, cả gan khinh thường nương nương, chuyện này thể bỏ qua. Nương nương, người mau trừng trị nàng ta !”

      “Tiểu Tình được vô lễ, ngươi lui xuống .”

      “Nhưng…” Tiểu Tình cam lòng .

      Hiểu Nguyệt nhướng mày tỏ thái độ làm Tiểu Tình giật mình, vội vã lui ra ngoài.

      “Là ta dạy bảo hạ nhân tốt, mong nương chớ trách cứ.” Hiểu Nguyệt ôn nhu .

      “A, cũng có gì, biết nương nương hôm nay đến gặp ta là có chuyện gì?” Chắc phải là đánh ghen đấy chứ, Nhược Lam nghĩ thầm trong lòng.

      “Ta nghe , ngươi là người của Thất vương gia”

      “Phải sao mà phải sao?” Nhược Lam nhíu mày hỏi ngược lại.

      “A! Cũng có gì, Thất vương gia từng là ân nhân cứu mạng ta, cho nên…”

      Nhược Lam hiếu kỳ, chớp chớp mắt hỏi:

      “Cứu nương nương? Ai nha tên này cũng đào hoa quá .”

      “Mong nương chớ hiểu lầm, ra , ta là nội gián được vương gia cài vào An Hiên Quốc này. Ta vốn là nhị tiểu thư của tiêu cục Hoàng Lai danh chấn thiên hạ, năm đó phụ thân và đại ca của ta phụ trách hộ tống 500.000 lượng hoàng kim về kinh đô, nào ngờ đường bị mai phục, đoàn người hộ tống bị giết sạch sót ai.” tới đây, Hiểu Nguyệt kìm nổi nước mắt, thanh run run kể lại: “Cả nhà ta chỉ trong phút chốc mất hết tất cả, toàn bộ gia quyến bị đày đến biên ải mãi mãi được trở về. Ta biết phụ thân ta là bị hãm hại bởi khi mai tang cho người, ta phát hai bên thái dương của phụ thân gân xanh nổi lên chằng chịt, người còn xuất vô số vết bầm tím. Người là bị trúng độc mà chết.”

      “Thế có liên quan gì đến Lãnh Dạ Thiên Kỳ?”

      “Khi cả nhà ta bị đày đến biên ải, có hắc y nhân đến tìm ta, giúp ta báo thù, nhưng đổi lại ta phải toàn tâm toàn ý nghe lời , và ta nhận lời, điều kiện là trở thành đệ nhất kỹ nữ của An Hiên Quốc và trở thành sát thủ ngầm dưới tay của . Năm đó, ta nhận lệnh phải giết cho bằng được Lương phú hộ, chỉ là lúc ra tay bị người phát cho nên bị truy sát, may thay gặp phải Thất vương gia, ngài cứu ta, ta cũng quỳ xuống muốn báo đáp. Thất vương gia nhìn ta rồi , có muốn báo thù cho cả nhà, muốn báo đáp . Ta do dự gật đầu, liền bảo muốn thương lượng với hắc y nhân”

      “Chắc phải là muốn ngươi vào cung quyến rũ hoàng đé An Mộc Bình chứ hả?”

      phải quyến rũ hoàng thượng mà là quyến rũ thái tử, hoàng thượng là minh quân, cũng ham mê nữ sắc, chỉ có thái tử là kẻ phong lưu, trăng gió mà thôi. Bọn họ thỏa thuận với nhau, đưa vào phủ thái tử. Trong khoảng thời gian đó, ta phát ra …” Hiểu Nguyệt còn chưa hết câu bị thanh trầm thấp làm cho giật mình.

      “Nàng làm gì ở đây vậy?” Huyền Viên Thiên Mặc nhướng mày hỏi.

      “Thần thiếp, thần thiếp…”

      “Nàng ấy đến hỏi ta ở đây có thoải mái , có thiếu thốn gì mà thôi.” Nhược Lam nhàn nhạt .

      Hiểu Nguyệt mỉm cười nhìn Nhược Lam đầy cảm kích, sau đó gật đầu nhìn Huyền Viên Thiên Mặc.

      Huyền Viên Thiên Mặc quan sát biểu của hai người, thấy có gì khả nghi, liền nở nụ cười :

      ra là như vậy, Nguyệt nhi quả nhiên chu đáo.”

      “Bệ hạ, người quá khen rồi.” Hiểu Nguyệt cúi đầu đáp.

      “Ai nha, ta đói bụng, hai người các ngươi có phải nên cho ta ăn chút gì đó hả?” Nhược Lam xoa bụng .

      “Hảo! Chúng ta cùng nhau ăn.” Huyền Viên Thiên Mặc phất tay, tiêu sái ra cửa lớn.

      Vương phủ.

      “Thế nào?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ thanh trầm thấp hỏi.

      “Thứ thuộc hạ vô năng, để mất dấu.” Hắc y nhân e ngại .

      “Ngay cả ngươi mà cũng thể?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ quay lưng lại, kinh ngạc nhìn hắc y nhân.

      “Hộ vệ của Quận chúa quả khinh công tái thế, thuộc hạ cố gắng mấy vẫn thể theo kịp.”

      “Được rồi, bổn vương cũng có ý trách cứ ngươi, chuyện của Ngũ phu nhân ngươi làm rất tốt.”

      “Là trách nhiệm của thuộc hạ, nhưng là thuộc hạ có vài nghi vấn.” Hắc y nhân thấp giọng hỏi.

      “Ngươi thắc mắc vì sao ta lại muốn giết nàng có phải ?”

      Hắc y nhân cuối đầu, im lặng .

      “Là vì nàng ta là nội gián của Lãnh Khiết Hàn và Huyền Viên Thiên Mặc”

      “Sao có thể!” Hắc y nhân cả kinh thốt lên.

      “Hửm, sao lại thể? ra nàng vốn là nội gián được Lãnh Khiết Hàn cài vào nhưng là bị Huyền Viên Thiên Mặc mua chuộc. Bổn vương sớm biết từ lâu, chỉ là đợi xem nàng giở trò gì mà thôi, muốn điều tra thông tin từ vương phủ, nực cười, chỉ dựa vào mình nàng ta liền nghĩ rằng có thể?”

      “Nếu sớm biết, vậy sao người ra tay từ trước?”

      “Cũng cần vội, cứ để nàng ta khai báo với bọn chúng, ta chỉ là giả mù sa mưa, tung thông tin giả mà thôi. Hôm nay giết nàng ta là bởi Huyền Viên Thiên Mặc tìm đến, cũng hết giá trị lợi dụng, cho nên mới giết nàng.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ mâu quang cực kỳ băng lãnh, lạnh lùng .

      Ngọc Huyền Cung.

      Nhược Lam ngồi ăn hoa quả thanh nũng nịu từ cửa sổ vọng vào, chỉ trong cái chớp mắtt, vật thể tròn vo, mềm mại cuộn trọn lại ngồi đùi nó.

      “Chủ nhân a, ta hảo nhớ ngươi!”

      “Bạch Bạch, có là nhớ hay a?” Nhược Lam thò tay chọt chọt chiếc mũi khả ái của , cười cười.

      mà, nhớ.”

      “Cứ tưởng ngươi ở với Lưu Tử, quên mất ta rồi!”

      “Sao có thể chứ, mặc dù ngày ngày chơi đùa với nhưng cũng có quên người đâu.” Bạch Bạch liếm mép, cào cào ống tay áo Nhược Lam.

      “Thế nào rồi hả?”

      “Ân, chàng giờ là Trạng nguyên rồi nha, hoàng đế bệ hạ phong cho chàng làm Lại hình thị lang rồi.” Bạch Bạch trừng mắt, bất mãn trả lời.

      “Sao vậy, sao có vẻ như giận dỗi? Chẳng phải ta mềm lòng cho phép ngươi tới gặp rồi sao? Lần trước ta với ba năm mới cho ngươi gặp lại , ngươi xem ta thậm chí vì nhìn ngươi thương tâm quá độ cho nên đành phải mất mặt đẩy ngươi trở về sao?” Nhược Lam chớp mắt hỏi.

      a, ngày ngày bận rộn, chẳng thèm để ý đến ta.” Bạch Bạch nước mắt trào ra, ấm ức .

      Nhược Lam khóe miệng câu lên, cánh tay trắng noãn vuốt ve bộ lông mềm mại của , dịu dàng :

      “Ngươi thông cảm cho chút, Lưu Tử còn trẻ, phải lập công danh. Hơn nữa chức Lại hình thị lang vô cùng bận rộn, thể trách . Tình hình trong nước thế nào?”

      Bạch Bạch ngẩng đầu đáp:

      “Canh cẩn rất nghiêm ngặt, bất kể là ai muốn ra vào thành đều phải mang theo giấy thông hành. Hơn nữa hoàng thượng có vẻ rất mệt mỏi a, ta dùng thuật tàng hình theo vào cung, liền thấy hoàng thượng gầy rất nhiều.”

      Nghe Bạch Bạch vậy, Nhược Lam chỉ có thể thở dài hơi. Tình hình chính bất ổn, hơn nữa Đỗ Minh Sơn còn là chướng ngại, gầy mới lạ.

      “Ai nha, còn nữa nha, ta cùng với Nhậm Tề còn chọc Tịnh phi nữa.” Bạch Bạch cao hứng .

      vừa dứt lời, luồng ánh sáng xanh xuất , Nhậm Tề ôn nhu :

      “Là tại nàng ta quá chướng mắt thôi.”

      “Đúng vậy, đáng ghét!” Bạch Bạch gật đầu phụ họa.

      Nhược Lam khóe miệng co giật, quả nhiên với bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy, mới có nửa tháng gặp, Nhậm Tề như thế nào biết đùa giỡn, hù dọa người khác rồi hả?

      “Chủ nhân, ả ta ỷ được hoàng thượng sủng ái, tác oai tác quái, hành hạ cung nữ, đánh đập hạ nhân, tụi ta chỉ là thay trời hành đạo. Ban đêm hai người bọn ta lẻn vào Hoàng Cung giả ma giả quỷ hù dọa nàng ta chút thôi. Ai ngờ ả đanh đá là thể lại nhát như cáy, mới hù chút mà tiểu tiện cả ra, lại còn khóc lóc, lăn qua lăn lại, hảo buồn cười a.” Bạch Bạch vẫy tới vẫy lui cái đuôi, vui vẻ kể lại.

      Nhậm Tề đứng bên cũng cong lên khóe miệng, hai người kẻ tung người hứng làm Nhược Lam khỏi bật cười.

      “Hai người trở về cũng tốt, ta có chuyện muốn nhờ.”

      “Là chuyện gì?” Bạch Bạch, Nhậm Tề đồng thanh hỏi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 82: MỘNG ẢO LU MỜ. (5)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Ngự Thư Phòng.

      Nhược Lam đẩy cửa bước vào, mới vừa được vài bước, nó khựng lại, hơi nhíu mày nhìn nam nhân bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc.

      Cảm nhận được ánh nhìn của nó, nam nhân kia cũng nhướng mày liếc lại, Nhược Lam bĩu môi bước nhanh đến trước mặt Huyền Viên Thiên Mặc, lạnh giọng hỏi:

      “Mới sáng sớm, gặp ta có chuyện gì?”

      “Tiểu nha đầu, sao lại giận dỗi rồi hả?” Y cười tà mị .

      Nhược Lam gì chỉ nhìn chằm chằm người đứng bên cạnh y.

      Huyền Viên Thiên Mặc lập tức hiểu ý, mỉm cười giới thiệu:

      “Đây là Bạch Thụy Phong, tể tướng của Huyền Viên Hoàng Triều”

      Y vừa dứt lời, Nhược Lam khóe miệng co giật, cái tên mỹ thụ này mà là tể tướng của Huyền Viên Hoàng Triều á? Lý nào lại thế?

      “Thụy! Ngươi lui ra .” Huyền Viên Thiên Mặc phất ống tay áo, giọng ra lệnh.

      Bạch Thụy Phong mắt đầy hận ý đảo qua đảo lại người Nhược Lam, cứ lặp lặp lại động tác này mấy lần, ước chừng mấy khắc sau đó mới hả dạ mà rời .

      Cảm nhận được tò mò của nữ nhân trước mặt, Huyền Viên Thiên Mặc ngẩng đầu lên, chống cằm :

      “Đừng nhìn vẻ bề ngoài thanh mảnh của mà coi thường, vừa là bằng hữu vừa là kẻ thù của trẫm, ngoại trừ ra, ai có thể là đối thủ của Huyền Viên Thiên Mặc này.”

      Lời của y khiến Nhược Lam hoảng hốt, đây là lần đầu tiên y dùng danh xưng trẫm để chuyện với mình, ý của y là ngoại trừ Bạch Thụy Phong ra cho dù có là Nam Phong Thiên Hạo hoàng đế của Long Thịnh Hoàng Triều, Lãnh Khiết Hàn quân vương của Vô Ngân Quốc hay Lãnh Dạ Trúc Quân được người người ca tụng của Lãnh Dạ Chi Quốc cũng phải là đối thủ của y? Y là cảnh cáo mình sao? Dù cho mình có làm gì nữa vẫn thoát khỏi lòng bàn tay của y?

      Nhược Lam nghiến chặt răng, đôi bàn tay dưới ống tay áo thầm siết chặt, xung quanh tản mát luồng khí lạnh đến run người.

      Ngọc Huyền Cung.

      “Chủ nhân!” Bạch Bạch nũng nịu kêu tiếng.

      “Hửm? làm xong rồi à?” Nhược Lam chớp mắt hỏi.

      “Ân.” Dứt lời, Bạch Bạch lôi trong ống tay áo tấm vải bằng da đưa cho Nhược Lam.

      Khẽ nhếch miệng cười, có cái này trong tay đêm nay ta có thể tự do tung hoành rồi!

      “Nghe Huyền Viên Thiên Mặc có cả đội quân sát thủ xuất quỷ nhập thần?” Bạch Bạch nhét chiếc bánh bao vào miệng, nhanh nhảu hỏi.

      “Tể tướng của Huyền Viên Hoàng Triều là thủ lĩnh của đội quân sát thủ đó.” Nhậm Tề tiếp lời.

      Nghe vậy, Nhược Lam giật mình, đôi lông mày nhíu chặt. Lại là ! Huyền Viên Thiên Mặc đủ khiến thiên hạ điêu đứng, nay lại có thêm Bạch Thụy Phong ư? Nếu thế Huyền Viên Hoàng Triều chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Trận chiến này đến cuối cùng phần thắng về phía ai đây?

      Ngự Thư phòng – giờ Hợi.

      Bóng đêm yên tĩnh trải dài khắp hoàng cung tĩnh mịch, bóng đen thoắt thoắt xuất trong Ngự Thư Phòng. Nhược Lam mình xà ngang nín thở quan sát động tĩnh của bóng đen ấy. Nó biết bóng đen ấy là ai, thân hình đó dù có chết nó cũng nhận ra, nhưng là sao lại đến đây, hơn nữa tìm kiếm vật gì mà chỉ lướt mũi hài lượn tới lượn lui xung quanh chiếc trường kỷ mà Huyền Viên Thiên Mặc ngồi? Nhược Lam cứ như thế nhìn , trong lòng khỏi suy nghĩ. Nếu như có thể thu phục , khiến quy thuận Long Thịnh hoàng Triều cục diện có lẽ đổi khác, thế nhưng làm cách nào mới có thể? Trong lúc mải mê suy nghĩ, nó hề hay biết có người thầm lặng lẽ ngồi ngay bên cạnh nó.

      Cảm nhận được hơi thở nam tính lạnh buốt phả vào cổ, Nhược Lam giật mình quay đầu lại, đập vào mắt nó chính là . Tim đập mạnh, Nhược Lam mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

      Khẽ nhếch miệng cười, ngón tay trắng noãn của vươn ra với lấy vài lọn tóc của nó, thanh như có như

      “Nửa đêm nửa hôm, tiểu quận chúa sao lại đến đây vậy?”

      “Đến điều tra.” Nhược Lam thản nhiên .

      “Thế nàng đến lầm chỗ rồi, nơi này có thứ mà nàng tìm.”

      “Sao ngươi biết nơi này có?”

      “Vì thứ nàng tìm kiếm ở chỗ ta.”

      Nhược Lam nhướng mày, Huyền Viên Thiên Mặc tin tưởng đến như vậy sao? Có thể an tâm mà giao thứ đó cho ?

      Trong lúc mải mê suy nghĩ, Nhược Lam hề phòng bị, chớp lấy cơ hội đó, nhanh chóng nhấc bổng nó lên, dùng khinh công tuyệt đỉnh đưa nó rời khỏi Ngự Thư Phòng.

      Mà bản thân Nhược Lam cũng chỉ kịp thời thốt lên tiếng , liền bị bế mất.

      Ước chừng khắc sau, đưa Nhược Lam đến nơi, nơi đó đẹp đến nỗi khiến Nhược Lam phải ngẩn ngơ, thể thốt nên lời.

      dải hoa tường vi lam trải dài dưới ánh trăng, tán hoa ước đẫm sương đêm sóng sánh màu xanh biếc. Từng vạt đom đóm di tản trong trung tạo thành những đốm sáng vàng nhạt li ti, dòng sông nhàng trôi hững hờ phản chiếu bóng hình mảnh khảnh của ai đó. Cảnh tượng này quen thuộc quá, rốt cuộc gặp ở đâu rồi? Nhược Lam nhắm mắt cố nhớ lại, nhưng càng cố gắng nhớ, đầu lại càng đau thể nghĩ ra bất cứ thứ gì.

      Bất chợt vươn tay ôm lấy eo của Nhược Lam, kéo cả hai cùng nằm xuống bãi cỏ ẩm ướt. Nhược Lam mở mắt, đôi mắt trong veo nhìn .

      Đáp lại ánh mắt của Nhược Lam là từng cái mơn trớn khẽ khàng trán, dọc xuống sống mũi, hai má và cuối cùng dừng lại đôi môi mọng đỏ của nó, thanh ôn nhu hỏi:

      “Nếu ta ta thích nàng, nàng có tin ?”

      .” Nhược Lam trợn tròn mắt trả lời.

      “Tại sao?”

      “Vì ta tin ngươi.”

      “Ta thích nàng, từ cái nhín đầu tiên.” Dứt lời, đặt lên môi Nhược Lam nụ hôn, nụ hôn của mãnh liệt như Lãnh Dạ Thiên Kỳ, tinh tế như Huyền Viên Thiên Mặc nhưng lại có cái gì đó khiến Nhược Lam thể khước từ. Nó cử nằm yên như vậy, để mặc cho hôn.

      Mãi lúc sau, mới thỏa mãn mà buông Nhược Lam ra, bật cười :

      “Tại sao đẩy ta ra?”

      “Ngươi là ai? Ngươi phải .” Nhược Lam nhíu mày .

      “Ta là , là ta, hai chúng ta tuy hai mà , tuy mà hai.”

      “Ngươi và , hai người các ngươi là? Sao có thể?” Nhược Lam hoảng hốt thốt lên.

      “Nhược nhi, đời này có gì là thể.”

      “Nhược nhi?” Nhược Lam thoáng nhăn mày khi nghe gọi như vậy, cách gọi quá thân mật này có phần hơi quá .

      “Tên nàng phải có chữ Nhược sao? Những kẻ khác đều gọi nàng là Lam nhi, nhưng ta thích chữ Nhược trong tên của nàng, Nhược trong từ bé , dịu dàng, gọi nàng như thế cho ta cảm giác nàng như những nữ nhi bình thường khác, cần được che chở, thương.”

      “Ta phải là nữ nhi bình thường.”

      “Tiểu nha đầu, có vẻ nàng rất thích cãi lại ta.” gõ lên trán của nàng, cưng chiều .

      “Ta chỉ , sao lại đánh ta!”

      Nhược Lam trừng mắt nhìn , ánh mắt tia cam lòng.

      nhìn nàng, mỉm cười :

      “Trễ rồi, ta đưa nàng trở về.”

      Ngự Thư Phòng.

      Nhược Lam đá cửa bước vào, tên Huyền Viên Thiên Mặc đáng ghét, hai ngày nay đều bắt nó đến đây, rất buồn ngủ muốn chết, sao cứ nhè lúc sáng sớm mà gọi nó tới là sao. Mang theo tâm trạng bực bội, Nhược Lam thẳng tiền vào trong phòng.

      Lúc tiến vào, Nhược Lam giật nảy mình nhìn nam nhân bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc, ngón tay run run chỉ về phía :

      “Lãnh…Lãnh Khiết Hàn!”

      “Tiểu hồ ly? Nàng làm gì ở đây?” vừa vừa quay đầu nhìn sang Huyền Viên Thiên Mặc.

      “Sao hả? Hai người biết nhau?” Huyền Viên Thiên Mặc tiếu tựa phi tiếu .

      “Oan gia!” Nhược Lam lè lưỡi đáp.

      “Nữ nhân ta thích!” Lãnh Khiết Hàn thẳng thắn trả lời.

      “Ta cũng thích nàng a, làm sao đây?” Huyền Viên Thiên Mặc cũng tiếp lời.

      Lời của y đổi lấy cái nhíu mày của Lãnh Khiết Hàn, quay sang đăm chiêu nhìn Nhược Lam, thấp giọng hỏi:

      “Nàng là tự nguyện hay bị bắt đến đây?”

      “Ngươi nghĩ sao?” Nhược Lam đưa tay che miệng, ngáp cái.

      “Ha ha.” Lãnh Khiết Hàn chỉ cười lớn mà hể trả lời câu hỏi cuả nó.

      Quan sát chút liền biết, Lãnh Khiết Hàn có vài phần dè chừng Huyền Viên Thiên Mặc.

      “Gọi ta đến đây làm gì?”

      “Muốn cùng nàng ăn điểm tâm sáng.” Huyền Viên Thiên Mặc vui vẻ đáp.

      “Ta và ngươi? Sao ăn cùng phi tử của ngươi ấy, rủ ta làm gì, khéo sau bữa ăn này ta thành vật hiến tế của mấy phi tần nhà ngươi mất.”

      “Bọn họ dám!” Huyền Viên Thiên Mặc lạnh giọng , con ngươi ánh lền những tia nhìn giận dữ.

      “Được rồi, được rồi, ăn ăn.” Nhược Lam nhún vai .

      “Tối nay hoàng cung mở yên tiệc, nàng có được ?” Lãnh Khiết Hàn nghiêng đầu hỏi Huyền Viên Thiên Mặc.

      “Yến tiệc thể thiếu giai nhân” Y mỉm cười, nhếch miệng trả lời.

      Những lời này khiến khóe miệng Nhược Lam co giật thôi, tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, ôi là muốn quay về thời đại ở cho xong!

      An Hiên Điện.

      Huyền Viên Thiên Mặc ngồi ở ghế chủ vị, hai bên là Lãnh Khiết Hàn và Nhược Lam, phía dưới là các phi tần và văn võ bá quan. Nhược Lam đưa mắt tìm kiếm, nhưng vẫn nhìn thấy Hiểu Nguyệt. Ngẩng đầu lên nhìn Huyền Viên Thiên Mặc, khẽ hỏi:

      “Ta nhìn thấy Nguyệt phi nương nương”

      “Hửm? Nàng ấy vốn thích những yến tiệc xa hoa, cũng thích những chỗ đông người.”

      Nhược Lam gật đầu thay cho câu trả lời, tiếp tục ăn món bánh quế hoa bàn.

      “Chư vị ái khanh, yến tiệc tối nay được tổ chức là để chào đón nhị vị khách quý đến An Hiên Quốc này. là Vô Ngân hoàng đế của Vô Ngân Quốc, hai là Phi Điệp quận chúa, quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, đêm nay các khanh hãy cứ thoải má mà sên ca.” Huyền Viên Thiên Mặc cao hứng .

      Y vừa dứt lời, bá quan văn võ cùng các phi tần đồng loạt quỳ gối, tung hô:

      “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế.”

      Nhược Lam trừng mắt, cái gì mà khách quý, ràng là bắt cóc ta đến đây, hãy đợi đấy, ta nhất định báo thù!

      “Nghe Phi Điệp quận chúa tài sắc vẹn toàn, những tinh thông cầm kỳ thi họa, múa cũng rất đẹp, biết chúng thần có được may mắn được lần nhìn thấy điệu múa của người?”

      Nhược Lam thả mình thưởng thức chén Lê Hoa tửu, bỗng nhiên câu của Bạch Thụy Phong làm nó nhíu mày, con ngươi băng lãnh nhìn về phía , lạnh lùng đáp:

      “Bổn quận chúa thân là hoàng tộc của Long Thịnh Hoàng Triều, mang trong mình dòng máu cao quý, múa trước mặt các ngươi há chẳng phải giống như những kỹ nữ ngoài kia ngày ngày dùng điệu múa mua vui cho nam nhân khắp thiên hạ sao?”

      Lời vừa ra, văn võ bá quan lập tức nín thở, vô số ánh mắt ngừng dán lên người Nhược Lam rồi lại nhìn Bạch Thụy Phong, ai dám hó hé nửa lời. Bạch Thụy Phong biết mình lỡ lời, lập tức quỳ xuống:

      “Là thần mạo phạm, mong quận chúa bỏ qua!”

      thể múa, nhưng có thể hát đúng chứ?” Huyền Viên Thiên Mặc đột nhiên thốt lên câu, mà câu này khiến Nhược Lam nghiến răng nghiến lợi. Hừ, ràng là cố ý giải vây cho thuộc hạ của mình. Dù sao cũng là hoàng đế ngỏ lời, nếu mình kiên trì tuân theo há chẳng phải mang tiếng kiêu ngạo, coi thường hữu quốc sao?

      “Đúng vậy a, nếu múa làm nàng bị vũ nhục vậy hát , tiếng hát xưa nay được xem là thiên bẩm trời ban, đâu thể xem là hạ nhục nàng.” Lãnh Khiết Hàn tiếp lời.

      Nhược Lam mặc đầy hắc tuyến, ba người các ngươi là muốn chọc tức ta đây mà!

      “Được, ta hát!”

      “Ngươi cũng đứng dậy .” Huyền Viên Thiên Mặc ra lệnh cho Bạch Thụy Phong trở về chỗ ngồi.

      cung nữ cung kính đưa cho Nhược Lam cây cổ cầm, nó đưa tay cầm lấy, gảy khúc đàn, tấu bài ca:

      “Khoác tấm áo tơi mờ sương, bước vào ngõ

      Tường hoa trước sân loang sắc màu

      Lời đồng dao ngân, gió trăng lại trầm mặc

      đợi ai thổi sáo hòa thanh chăng?

      độc bước lên lầu cao, phóng mắt ra xa

      Non sông thời của họ Vương đổi

      Nhân sinh thường chuyện hợp tan, nghẹn ngào lui đến liệu được mấy?

      Người bảo ắt do từ kiếp trước vô duyên

      Có lẽ ánh trăng thuở xưa, chiếu rọi ta

      Tuổi trẻ ngày ấy nay làm đau lòng kẻ tha hương

      Bóng hình của người từng lên giữa hàng mi của ai?

      Ý thơ tứ tuyệt nặng bao tâm tư

      Ngỡ rằng ánh trăng thuở xưa, uyển chuyển thành lời ca

      Vừa ảm đạm lại vừa ấm áp, khiến nỗi lòng dậy lên bao khúc mắc

      Nghe những lời chướng tai được bịa đặt trong tạp lục

      Người vì ai dùng cả đời vướng mắc nơi hồng trần?

      Sắc thu bảy phần sầu não, dùng ba phần ủ rượu

      Hòa trong chuyện cũ mà dốc cạn vào cổ họng

      Ngoài mộng trông ngọn đèn cạn dầu, trong mộng thấy người bạc đầu

      Ta ở chốn này, phút chốc nhớ về ngày ấy

      độc bước lên lầu cao, phóng mắt ra xa

      Non sông thời của họ Vương đổi

      Nhân sinh thường chuyện hợp tan, nghẹn ngào lui đến liệu được mấy?

      Người bảo ắt do từ kiếp trước vô duyên

      Có lẽ ánh trăng thuở xưa, chiếu rọi ta

      Tuổi trẻ ngày ấy nay làm đau lòng kẻ tha hương

      Bóng hình của người từng lên giữa hàng mi của ai?

      Ý thơ tứ tuyệt nặng bao tâm tư

      Ngỡ rằng ánh trăng thuở xưa, uyển chuyển thành lời ca

      Vừa ấm áp lại vừa ảm đạm, khiến nỗi lòng dậy lên bao khúc mắc

      Nghe những lời chướng tai được bịa đặt trong tạp lục

      Người vì ai dùng cả đời vướng mắc nơi hồng trần?

      Ngưng mắt ngắm nhìn ánh trăng thuở xưa, kín đáo trao tình

      Có đôi chút luyến tiếc đánh rơi vào trong cảnh vật

      Ly rượu làm ướt manh áo trắng, tối nay chợt có gió tây nổi lên xào xạc

      Nằm say thuyền, đèn chài phủ khắp mặt sông

      Chấm mực bút ánh trăng thuở xưa phác họa lại người

      Đến giờ vẫn luyến tiếc mặc kệ bao nhiêu phí hoài

      Vào lúc sương tuyết năm ấy thổi trắng hàng mi của ta

      Liệu còn ai châm tách trà đợi ta?”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 84: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. (1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Ngọc Huyền Cung.

      cảm nhận được nguyên khí?” Nhược Lam mở to đôi mắt, thanh run rẩy hỏi thêm lần nữa.

      Lãnh Huyết im lặng hết nhiền Liễu Măc rồi lại nhìn Nhậm Tề, sau đó thở dài tiếng. Nhìn thấy biểu của , Nhược Lam cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong veo giờ đây được phủ màn sương của áy náy, thả mình dựa vào chiếc ghế , cả bốn người bọn họ cứ thế mà trầm mặc cho đến khi ban mai gõ cửa.

      Ánh mặt trời nhè hắt vào khung cửa sổ kết hợp với tiếng chim ríu rít bên ngoài tạo nên khung cảnh chớm xuân tuyệt vời, thế nhưng cảnh sắc ấy lại chẳng thể nào xoa dịu được tâm tư của Nhược Lam. Mãi cho đến khi Hiểu Nguyệt đến phá vỡ bầu khí u uất nơi này.

      Nhược Lam miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, khuôn mặt mang theo vài phần mệt mỏi tiến về phía nhà kề.

      Nhìn thấy Hiểu Nguyệt, Nhược Lam cố nặn ra nụ cười, nhàn nhạt hỏi:

      biết Nguyệt phi nương nương có chuyện gì mà lại đích thân đến tận nơi đây?”

      Hiểu Nguyệt phất tay áo ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn nàng và Nhược Lam, nàng mới cất giọng :

      “Hình như quận chúa có điều gì lo lắng?”

      “Cũng có gì, chỉ là chút chuyện riêng thôi.”

      “Có phải hay là hoàng thượng uy hiếp người?” Hiểu Nguyệt nhíu mày hỏi.

      Nàng biết Huyền Viên Thiên Mặc thích nữ nhân này, nhưng là bên cạnh thích còn có cả cẩn trọng và dè chừng, vì thích mới bắt về nhưng cũng vì đại nên mới giữ nàng lại. Đồn rằng Phi Điệp quận chúa rất được hoàng đế của Long Thịnh Hoàng Triều thương và nuông chiều, có thể y dùng điều này để uy hiếp chăng? Hôm nay nhìn thần sắc của nàng tốt, có lẽ là lo lắng về cuộc chiến sắp tới, Hiểu Nguyệt rất muốn giúp nhưng là thân bất do kỷ, có muốn giúp cũng giúp được.

      Sau hồi im lặng, Nhược Lam ngẩng đầu lên, ôn nhu hỏi:

      “Có thể kể tiếp chuyện còn dang dở chứ?”

      Hiểu Nguyệt hơi sững lại nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười, nàng :

      “Sau khi hoàng đế băng hà, An Mộc Kiến lên ngôi, ta những tưởng rằng dựa vào việc sủng ái ta ta càng có cơ hội tìm kiếm hung thủ hại cả gia đình nhưng là người tính bằng trời tính. Trong cung mỹ nữ vô số, ta chẳng là gì so với họ, hơn nữa đóa hoa trồng lâu năm sớm muộn gì cũng bị nhổ để thay thế cho loài khác. Cuộc sống chốn hậu cung này chính là như vậy, mãi cho đến khi ta gặp Huyền Viên Thiên Mặc. Đó là đêm trăng tròn, ta tình cờ lạc đến lãnh cung, cảnh sắc ở đó rất đẹp hề giống với tên gọi của nó chút nào, ta chỉ là tò mò chút nên mới bước vào. Giây phút đẩy cánh cửa lãnh cung vào cũng là lúc số phận của ta thay đổi. Ta gặp với đôi mắt màu xanh đẹp tay nhuốm đầy máu tươi, dưới mặt đất là thi thể của nữ nhân. Theo lý mà giờ khắc đó phải rất đáng sợ nhưng là ta lại cảm thấy đẹp, thân bạch y thấm đẫm máu tươi, thời khắc đó, hình ảnh đó chiếm trọn tim ta. tiến lại gần ta, cười tà mị rồi biết hung thủ sát hại phụ thân ta. Ta chỉ kịp nghe được câu đó liền ngất , sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình nằm ở giường rồi. Vốn cho rằng tất cả chỉ là mộng nhưng là mùi Nguyệt Lai Hương phảnh phất y phục của ta cho ta biết ta có nằm mộng.”

      “Đừng nới với ta là người thích từ giây phút đó nhé!” Nhược Lam chống cằm hỏi, trong bụng ngừng nghĩ thầm, đúng là khác người, nhìn thấy người ta giết người những sợ trái lại còn thích, là có vấn đề.

      “Ta biết đó có phải thích hay , chỉ biết trong đầu lúc nào cũng nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ kỹ lời . Những tưởng được gặp nữa nhưng lại đến tìm ta. muốn thương lượng với ta việc.”

      “Việc gì vậy?”

      “Trộm ngọc ấn, hạ cổ hoàng thượng, giúp ta báo thù.”

      “Vậy là người giúp ?”

      “Ân. Lúc đó ta mới biết ra là hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều, là kẻ nổi tiếng tàn bạo và độc ác, ta cũng biết ta thể giúp, nếu giúp ta có cơ hội báo thù, còn giúp rất có thể giết ta.”

      “Vậy người hạ cổ An Mộc Kiến như thế nào?” Nhược Lam nghiêng đầu hỏi.

      “Đối với kẻ như , cách hạ cổ dễ dàng nhất chính là khi hoan ái.” Hiểu Nguyệt ngại ngùng .

      “Vậy người có biết cách giải ?”

      “Ngươi có biết Bất Thiên Nhai ? Loại cỗ này do vị đạo sĩ ở Bất Thiên Nhai chế ra, rất khó giải, nếu giải đúng cách khiến chủ cổ tử vong, phải có thuốc giải. Hoàng thượng hình như có rất nhiều thuốc giải a!” Hiểu Nguyệt thà trả lời.

      Nhược Lam nhíu chặt hàng lông mày, trong lòng thầm tính toán, như chợt nhớ ra điều gì, nó lại ngẩng đầu lên hỏi tiếp:

      “Thế hung thủ giết hại phụ thân người là ai?”

      Nhược Lam vừa nhắc đến hung thủ đôi mắt vốn ôn nhu như nước của Hiểu Nguyệt lập tức lóe lên tia sắc lạnh, nàng căm phẫn :

      “Là tên khốn An Mộc Kiến và ngoại tổ phụ của Triệu Công. Năm đó hoàng đế An Mộc Bình lập An Mộc Kiến làm thái tử là vì uy hiếp của Triệu Công quá lớn, nếu lập làm thái tử e rằng triều đình chắc chắn loạn, vì lẽ đó hoàng đế An Mộc Bình mới phải miễn cưỡng sắc phong tên khốn đó. Chính và ngoại tổ phụ của lập mưu kế hãm hại phụ thân ta, cướp 500.000 lượng hoàng kim.” Hiểu Nguyệt nghiến răng .

      Khi đến đây, Nhược Lam cũng có nghe qua. Nghe các tiểu thái giám rằng sau khi viết chiếu thư công bố An Hiên Quốc chính thức thở thành nước chư hầu của Huyền Viên Hoàng Triều chết rất thảm. Thân bị chặt ra làm tám khúc, tứ chi bị rút hết gân, ngay cả mắt cũng bị móc ra. những thế, Triệu Công cũng chết đồng dạng với An Mộc Kiến, mọi người ai ai cũng nghi vấn nhưng là Huyền Viên Thiên Mặc hạ lệnh được phép truy cứu cho nên chẳng ai dám dị nghị điều gì.

      Thấy Nhược Lam yên lặng, Hiểu Nguyệt tiếp tục :

      “Là ta chính tay giết chết , móc mắt , chỉ có như thế mới có thể hóa giải hận thù trong lòng ta, nhờ đó cả gia đình ta mới được đoàn tụ như bây giờ. Nhưng là….”

      “Sao vậy, người cứ .”

      “Huyền Viên Thiên Mặc đáng sợ lắm, sau khi hạ cỗ sai khiến An Mộc Kiến viết chiếu thứ đội quân bất khả chiến bại của bao vây hoàng cung rồi, bọn họ xuất quỷ nhập thần, chẳng ai biết họ tiến vào hoàng cung như thế nào. Trận chiến lần này ta e rằng hoàng đế của Long Thịnh cũng gặp trường hợp tương tự.”

      “Nếu ta ta hi vọng người có thể chỉ chỗ cất giấu thuốc giải cổ cho ta, người có giúp ?”

      “A, cái này, ta cũng lắm, ta chỉ biết mật đạo, mọi thứ bí mật có lẽ được giấu ở đó.”

      “Đa tạ nương nương chỉ điểm”

      Hiểu Nguyệt cười híp cả mắt lại, sau đó nhanh chóng rời .

      Nhược Lam nhìn bóng lưng của nàng, Hiểu Nguyệt, nữ nhân này ngoại trừ mối thù giết phụ thân mà hành động tàn bạo, còn lại từ tâm địa cho đến tình tính đều rất hiền lành và yếu đuối, hi vọng Huyền Viên Thiên Mặc làm hại nàng.

      Ngự Thư Phòng, canh Tuất.

      Nhược Lam sử dụng mười ba ngân châm điểm huyệt đạo ngủ của mười ba thị vệ, bằng cách này bọn họ vẫn trong tư thế nghiêm trang canh cẩn, mắt vẫn mở nhưng tứ chi và các giác quan theo Chu Công mất rồi. Khẽ thở hơi, Nhược Lam nhanh chân chạy vào Ngự Thư Phòng nhưng là chỉ vừa mới đẩy cửa bước vào, Nhược Lam phải nhíu mày nhìn thanh kiếm sắc lạnh kề chiếc cổ thanh mảnh của mình, kèm theo đó là thanh thập phần băng lãnh:

      “Nàng muốn chết?”

      “Ngươi nghĩ mình giết được ta?” Dứt lời, Nhược Lam hất tung mũi kiếm, nhanh như chớp thoát khỏi Ngự Thư Phòng. Bản thân vốn tin tưởng rằng với khinh công tuyệt đỉnh của mình tuyệt đối thể đuổi theo. Nào ngờ, vừa mới đưa mắt liếc về phía trước liền thấy ở đó chặn đường rồi.


      “Ngự Thư Phòng phải là nơi mà nàng có thể tùy tiện đến, hơn nữa giải dược cũng thể cho nàng.”

      “Tại sao? Ngươi luôn miệng thích ta, nếu là như thế sao lúc nào cũng cản trở?”

      “Long Thịnh Hoàng Triều nhất định phải thuộc về Huyền Viên Thiên Mặc.” lạnh lùng đáp.

      “Ngươi…” Nhược Lam tức giận, vươn tay chỉ thẳng vào mặt , đồng thời sợi tơ màu đỏ cũng theo cổ tay phóng ra hướng thẳng về phía nam nhân trước mặt.

      Khẽ nhếch miệng cười, dùng tay nắm lấy sợi tơ đỏ, nhất thời sợi tơ đứt thành trăm mảnh, Nhược Lam kinh ngạc thôi. Huyết Y Lãnh là sợi tơ mẫu thân cho nó, người từng Huyết Y Lãnh là sợi tơ đặc biệt có tính đàn hồi cũng nhứ độ bền rất cao, đao kiếm chưa chắc làm tổn thương được, sao có thể chỉ dùng tay mà làm đứt đoạn Huyết Y Lãnh. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh hai bên thái dương của Nhược Lam bắt đầu rịn ra.

      Chăm chú quan sát biểu tình của Nhược Lam, thở dài hơi, thong thả đến bên cạnh, thanh còn băng lãnh như trước, thay vào đó là chút lo lắng:

      “Ta giết nàng nhưng nàng cũng đừng hi vọng lấy được giải dược.”

      Nghe vậy, Nhược Lam chỉ có thể bất lực cắn chặt môi dưới, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, mãi lúc sau mới phát ra thanh nức nở, đôi mắt trong vẻo ngập tràn nước mắt:

      là biểu ca của ta, ta thể để chết được, ta thích chiến tranh.”

      Đáp lại Nhược Lam là sửng sốt của , dù có thế nào cũng nghĩ là nàng lại khóc, nữ nhân này lúc nào cũng mạnh mẽ và ương bướng, sao hôm nay lại rơi nước mắt, chắc phải là đóng kịch chứ?

      Nhìn biểu của , Nhược Lam rủa thầm, tên máu lạnh, thấy mỹ nhân như ta khóc như lê hóa đái vũ mà nhà ngươi vẫn bình thản đứng đó nhìn. Tên chết tiệt, nếu như phải ngươi nội công mạnh đến nỗi chỉ cái chạm liền làm đứt Huyết Y Lãnh của ta, ta nhất định liều mạng với ngươi.

      Về phía , nhìn thấy vđôi mắt đầy oán hận của nàng, bật cười, nụ cười nhàng như gió thoảng mang theo mùi Dạ Lý Hương quen thuộc khiến Nhược Lam mở to mắt nhìn.

      kéo Nhược Lam về phía trước, mạnh mẽ siết chặt, thanh dịu :

      “Tiểu nha đầu, đừng diễn kịch nữa, nàng lừa được ta đâu.” Dứt lời, khom người xuống, cắn vào cần cổ trắng ngần của nó.

      Nhược Lam chỉ có thể kêu lên tiếng, cái cổ bởi vì bị liếm liếm mút mút mà trở nên đỏ ửng, nó bực mình đẩy mạnh ra, trừng mắt hét lớn:

      “Tên hỗn đản nhà ngươi dám cắn cổ ta!”

      “Ta thích nàng!” cười tà mị sau đó nhấc bổng nó lên: “Làm vậy nàng mới thôi khóc nữa, khuya rồi cũng nên trở về thôi.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 85: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI KHÁC CAO HƠN. (2)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Sau khi đưa Nhược Lam trở về Ngọc Huyền Cung, thần sắc Nhược Lam trở nên băng lãnh khó dò, đôi đồng tử màu đen giờ phút này bỗng nhiên hóa tím, khẽ cắn chặt môi dưới, Nhược Lam :

      , chúng ta trở về Long Thịnh!”

      Nghe vậy, Liễu Mặc, Lãnh Huyết cùng Nhậm Tề đồng thời thân. Liễu Mặc bởi vì còn ngái ngủ cho nên thanh có chút khàn khàn mà hỏi:

      “Chủ nhân lấy được dược giải rồi à?”

      Nghe nhắc đến hai chữ giải dược, sắc mặc Nhược Lam càng trở nên khó coi, đôi mắt màu tím phát quang đậm đặc trong bóng tối. Lãnh Huyết vốn là kẻ thông minh biết nhìn thời thế, lập tức bay qua bịt miệng của Liễu Mặc, cho thêm từ nào nữa.

      Nhậm Tề là kẻ ôn nhu nhất, nhàng hỏi:

      “Có phải hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

      Thanh của Nhậm Tề rất dễ nghe, cứ thanh thoát như gió thoảng vậy, mỗi khi bực mình, nghe thanh của Nhược Lam lại nguôi ngoai phần nào. Khẽ thở dài, nó đáp:

      “Tên hỗn đản kia mạnh quá, ta nếu cứ liều mạng với nhất định lưỡng bại câu thương.”

      Dứt lời, Nhậm Tề, Liễu Mặc, Lãnh Huyết ba mặt nhìn nhau, khỏi cần nghĩ cũng biết tên hỗn đản kia là ai.

      “Nếu có giải dược, Nam Phong Thiên Hạo chết chắc rồi!” Liễu Mặc đẩy tay Lãnh Huyết ra, vội vàng .

      vừa xong, Nhược Lam quay đầu liếc cái đầy cảnh cáo. Thấy vậy, Liễu Mặc rùng mình, trốn sau lưng Lãnh Huyết, im thin thít dám lời nào nữa.

      “Vậy bây giờ chúng ta trở về hoàng cung hay là đến Vô Ảnh Sơn Trang?” Lãnh Huyết hỏi.

      “Vô Ảnh Sơn Trang trước .”

      “Được rồi.” Lãnh Huyết, Liễu Mặc đồng thanh . Hai tiểu đông tây thân hình mũm mĩm bay lơ lững mặt đất, cánh tay bé đan vào nhau khiến cho hai luồng ánh sáng màu lục của Liễu Mặc và màu lam của Lãnh Huyết cũng hòa quyện thành khối. Nhược Lam đưa tay với lấy tua kiếm chứa linh hồn của Nhậm Tề, sau đó nhanh chóng biến mất qua luồng ánh sáng chói lòa đó.

      Vô Ảnh Sơn Trang – Mộ Dung Phủ.

      Lãnh Huyết, Liễu Mặc sau khi đưa Nhược Lam về đến Tây sương phòng của Mộ Dung Phủ liền lập tức lăn lăn lên giường ngủ cách say sưa. Nhìn hai tiểu đông tây bộ dáng mệt mỏi, Nhược Lam biết lần sử dụng thuật này làm hao tổn khá nhiều nguyên khí của bọn . Nhược Lam cúi người đặt lên trán hai tiểu đông tây nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi nhanh chân chạy đến phòng của Mộ Dung Phi Tuyết.

      Bởi vì bây giờ cũng khuya, mọi người an giấc nồng, Mộ Dung Phi Tuyết cũng phải là ngoại lệ, Nhược Lam rón rén leo lên giường, chống cằm nhìn .

      Bất chợt, có bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của Nhược Lam, nhìn lại thấy Mộ Dung Phi Tuyết tiếu tựa phi tiếu nhìn nó đầy hàm ý:

      “Trở về rồi đấy à, nữa chứ?”

      “Ân, nữa.” Nhược Lam gật đầu đáp.

      Mộ Dung Phi Tuyết ngồi dậy, hờ hững :

      tìm ra đội quân sát thủ của Huyền Viên Thiên Mặc, chúng dịch dung thành tiều phu sống ở bìa rừng phía Tây cách kinh thành hai trăm dặm.”

      “Tại sao giết?”

      “Chúng rất mạnh, muốn giết đích thân ta phải ra tay, hơn nữa tại chưa phải là lúc bức mây động rừng.” Mộ Dung Phi Tuyết xoa đầu Nhược Lam, nhàn nhạt .

      “Chuyện muội trở về, huynh đừng để người khác biết.” Nhược Lam ngẩng đầu lên, nhíu mày .

      “Ân, kế tiếp muội tính thế nào?”

      “Muội tìm cách giải cổ cho Nam Phong Thiên Hạo.”

      lấy được giải dược ở chỗ Huyền Viên Thiên Mặc sao?” Mộ Dung Phi Tuyết ngạc nhiên thốt lên.

      Lời vừa ra, hai bên thái dương của Nhược Lam lập tức nổi gân xanh, thanh vô cùng giận dỗi:

      “Bị tên gia hỏa phá hoại!”

      Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày, kẻ có thể cản được Lam nhi chắc chắn phải là cao thủ, xem ra Huyền Viên Thiên Mặc sớm chuẩn bị cho cuộc chiến lần nay rồi. rơi vào trầm mặc, mãi lúc sau mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là Nhược Lam cuộn tròn thân mình ngủ giấc, khóe miệng khẽ nâng lên thành nụ cười, Mộ Dung Phi Tuyết đắp chăn lại cho nó sau đó tiến về phía trường kỷ ngả lưng đợi chờ ngày mai đến.

      Tây sương phòng.

      Vì ngủ được giấc ngủ dài nên tâm trạng Nhược Lam thoải mái hơn hẳn, nó quay trở về Tây sương phòng thấy Liễu Mặc và Lãnh Huyết cũng tỉnh rồi. Nhìn thấy Nhược Lam, Lãnh Huyết liền hỏi:

      “Chủ nhân, người định làm gì?”

      “Lãnh Huyết chuẩn bị , ta muốn về nhà.”

      “Về nhà?” Lãnh Huyết, Liễu Mặc đồng thanh sửng sốt.

      “Ân, ta muốn về nhà chuẩn bị vài thứ, ngươi được chứ?” Nhược Lam e dè hỏi, nó chỉ sợ tiểu đông tây này hao tổn nguyên khí thôi

      “Được!” Lãnh Huyết gật đầu.

      Nghe được thanh quả quyết của Liễu Huyết, Nhược Lam cũng yên tâm phần nào, dù sao chỉ có Lãnh Huyết mới có thể mở được cánh cửa thời gian, còn Liễu Mặc tu vi chưa đạt đến trình độ đó. Nghĩ đến tiểu đông tây này, Nhược Lam ngẩng đầu lên dặn dò:

      “Mặc, ở lại đây nghe ngóng tình hình nhé.”

      “Òa, sao cho ta theo, đừng bỏ ta mà.” Liễu Mặc mếu máo, đôi mắt to tròn sóng sánh vài hạt trâu.

      bỏ ngươi, ta cần ngươi ở lại đây với Nhậm Tề, được chứ?” Nhược Lam thở dài, bước đến cạnh , lau vài giọt nước mắt, tiểu đông tây này là ma khóc nhè nha.

      “Ân.” Liễu Mặc sụt sùi đáp.

      Nhược Lam liếc mắt nhìn Lãnh Huyết rồi lôi trang tay áo miếng bạch phù có khắc hai chữ Thiên Di đặt chồng lên miếng ngọc phỉ thúy có khắc hai chữ Tử Đằng, sau đó dùng chủy thủ rạch tay lấy máu lên chúng.

      Máu tươi vừa được vào cũng là lúc luồng xoáy màu xanh ra, Nhược Lam nhanh chân bước qua luồng xoáy.

      Lúc về tới nhà, Nhược Lam lập tức chạy về phòng ngủ, lúc ngang qua nhà bếp, nó giật mình khi thấy thân ảnh rất quen thuộc:

      “Ann chan?”

      Nghe thấy thanh của nó, người kia quay đầu lại, sửng sốt hồi lâu mới cất giọng:

      “Biểu tỷ?”

      Nhược Lam ngây người lúc, sau đó nhíu mày :

      “Y Ninh?”

      “Ân, là muội.” Y Ninh gật đầu lia lịa, bộ dạng vô cùng đáng .

      Theo lý mà Nhược Lam phải gọi Y Ninh tiếng biểu tỷ mới đúng, nhưng là Y Ninh dù sao cũng chỉ là con của thiếp thất địa vị bình thường hơn nữa tuổi còn hơn Nhược Lam cho nên nàng cũng rất biết điều gọi Nhược Lam tiếng biểu tỷ, coi như thể kính trọng.

      “Muội vẫn khỏe chứ?” Theo trí nhớ thân thể Y Ninh lúc ở cổ đại rất yếu đuối, mặc dù bây giờ nhập và cơ thể khỏe mạnh của Ann nhưng chưa chắc bệnh cũng theo đó mà khỏi

      “A, đa tạ biểu tỷ hỏi thăm, muội đỡ nhiều lắm, mặc dù có chút thích ứng với cuộc sống này nhưng thân thể này giúp muội khỏe mạnh lên ít, ừm…”

      Hiểu được tâm tư của nàng, Nhược Lam liền :

      “Đừng lo, Ann chan vẫn khỏe, đúng là thân thể muội hợp với người năng động như nó, nhưng dù sao cái tính ưa chạy nhảy của nó có lợi cho thân thể của muội ở đó.”

      tốt quá, muội cứ lo tỷ ấy phải chịu khổ.” Y Ninh vui mừng reo lên.

      “Có chuyện gì mà con vui mừng thế?” Nam Phong Tử Đằng mắt nhắm mắt mở bước ra.

      Y Ninh quay đầu lại nhìn, sau đó chạy đến bên cạnh, ríu rít

      “Thúc phụ! Biểu tỷ trở về rồi nha!”

      Nam Phong Tử Đằng mở to mắt hết cỡ, chớp chớp liên hồi, ước chừng khoảng ba giây sau đó mới hét lên:
      “Minh ơi, mình ơi, con nó trở về rồi!”

      Nam Phong Tử Đằng vừa mới dứt lời cơn gió mạnh liền xẹt qua, mama của nó xuất trước mặt, ngó nghiêng hồi lâu:

      “Sao ta bảo con mang về soái ca, tại sao thấy đâu?”

      Nhược Lam khóe miệng co giật, chiến tranh loạn lạc sắp kéo đến thời gian đâu mà kiếm soái ca.

      “Con nó về, em vui mừng, lại đòi soái ca!” Nam Phong Tử Đằng cằn nhằn.

      “Kệ em, lâu lâu phải cho em đồi gió chứ, nhìn suốt mười mấy năm rồi chán chết được.” Phi Yến Nhược Hy cảm thán câu.

      Y Ninh ở bên cạnh che miệng cười khúc khích còn Nhược Lam chỉ có thể thở dài ,mà :

      “Long Thịnh có biến, con cần hai người giúp.”

      Nghe con cái cưng những lời này, Nam Phong Tử Đằng, Phi Yến Nhược Hy hai mặt nhìn nhau đồng thời nhíu mày hỏi:

      xảy ra chuyện gì?”

      Sau khi kể hết chuyện tình cho papa và mama nghe, Nhược Lam liền đến thư phòng rồi nhốt mình trong đó.

      Bên trong thư phòng của nó là tầng ngầm bí mật, trong đó có chứa các loại vũ khí tối tân nhất cũng như các trang thiết bị khoa học đại phục vụ cho công cuộc nghiên cứu của nó.

      Nhược Lam tiến lại gần ống nghiệm , cánh tay trắng noãn vươn ra nắm lấy bên ống nghiệm lắc qua lắc lại, môi nó nở nụ cười quỷ dị.

      Dám hạ cổ biểu ca của ta, để xem ta trừng trị các ngươi thế nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :