1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang Nam Tài Nữ Đệ Nhất Khuynh Thành - Phi Yến Nhược Lam (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 75: HOÀNG CUNG DẬY SÓNG. (3)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Hoàng Cung.

      Nhược Lam thân mặc bạch y cùng đoàn người đông đúc tiễn đưa Lãnh Dạ Thiên Vũ và công chúa Yuamy, mọi người lúc này tâm tình vô cùng hứng khởi, ai nấy đều mong đợi lương duyên của Cửu vương gia và công chúa xứ Phù Tang được đơm hoa kết trái, duy chỉ có người trong lòng thấp thỏm yên.

      Lãnh Dạ Thiên Vũ tinh tế nhận thấy sắc mặt của Nhược Lam tốt, lập tức tiến lên cầm lấy đôi bàn tay trắng noãn của Nhược Lam, ôn nhu :

      “Tỷ tỷ! Tỷ đừng lo lắng, đệ chỉ là sứ thôi mà, rất nhanh trở về.”

      Nghe vậy, Nhược Lam liền nở nụ cười yếu ớt, thanh nhàng như gió xuân :

      cần gấp, đệ cứ từ từ mà thưởng thức cảnh đẹp nhân gian, Phù Tang là nơi có thể thỏa mãn con mắt của đệ.”

      “Oa! Quả nhiên tỷ tỷ là người hiểu đệ nhất!” Lãnh Dạ Thiên Vũ thích thú

      Yuamy nghiêng đầu nhìn biểu tình của , ý cười trong mắt càng sâu thêm mấy phần, sau đó cũng lên tiếng:

      “Ta sắp phải rồi, Nhược Lam, hoàng thượng, tuy rằng gặp gỡ ngắn ngủi nhưng ta quý hai người, hi vọng có dịp quay trở lại đây.”

      “Chỉ cần công chúa muốn, Lãnh Dạ Chi Quốc luôn chào đó người.” Lãnh Dạ Trúc Quân tươi cười

      “Đa tạ bệ hạ.” Yuamy khẽ cúi thấp đầu, thanh vui mừng .

      “Giờ lành đến, công chúa, chúng ta phải thôi.” Nha hoàn thân cận của Yuamy lên tiếng nhắc nhở. Nàng ta vừa dứt lời, Yuamy liền từ biệt mọi người lần cuối, sau đó cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ khuất dạng trong cát bụi mịt mờ.

      Nhược Lam mải miết nhìn về phía hai người bọn họ vừa , trong lòng khỏi cảm thán. Vũ đệ, thân là tỷ tỷ như ta chỉ mong đệ đệ của mình ngày ngày vui vè, sầu lụy, thế nhưng xem ra vị tỷ tỷ này thân bất do kỷ rồi.

      trong lúc trầm mặc suy tư, Nhược Lam lại cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay truyền tới, lập tức ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nhã phi nương nương, cánh tay mềm mại của nàng nắm chặt lấy tay của nó.

      nhiều ngày thấy Quận chúa, ta quả có chút nhớ, biết người có sẵn lòng đến chỗ ta thưởng trà.” Lý Nhã Nhi mỉm cười hỏi.

      Nhược Lam thoáng ngạc nhiên, sau đó thở dài hơi, gật đầu thay cho đồng ý, cùng Nhã phi nương nương đến Nhã Xuân Cung.

      Sau khi hớp ngụm trà, Nhược Lam hướng Nhã phi nương nương hỏi:

      “Nương nương cho mời ta đến đây chắc phải chỉ để thưởng trà?”

      Tựa như đoán trước Nhược Lam hỏi như vậy, Nhã phi nương nương mặt biến sắc, thấp giọng :

      “Đúng vậy! Ta là muốn khuyên người nên cẩn thận với Lý trắc phi.”

      “Cẩn thận?” Nhược Lam nhíu mi hỏi.

      “Ân! Nàng ta mặc dù là muội muội của ta thế nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược. Nhắc tới Lý trắc phi, Nhã phi nương nương khỏi rùng mình. Nàng sao có thể quên ánh mắt oán hận của Lý Bội Bội khi nghe tin nàng được hoàng thượng sắc phong, năm đó cả nàng và Lý Bội Bội cùng được vào cùng làm tú nữ, nàng ban đâu ngây thơ tưởng rằng tỷ muội bọn họ có thể dựa vào nhau mà sống, nào ngờ Lý Bội Bội những giúp đỡ nàng, ngược lại còn hạ độc thủ thầm hãm hại nàng. Nếu nhờ hoàng thượng minh sáng suốt, chỉ e rằng lúc này nàng làm oan hồn dưới cửu tuyền!

      Nhìn thấy sắc mặt Nhã phi nương nương trong phút chốc trở nên tái xanh, Nhược Lam cũng đoán được phần nào.

      ra việc tuyển tú nữ năm đó, nếu như người tuyệt tình chút liền có thể vạch trần Lý trắc phi, đáng tiếc nương nương quá thiện lương.”

      Lời vừa dứt, Nhã phi nương nương đáy mắt lộ ra tia kinh ngạc, thanh khó nén được xúc động, khàn khàn hỏi:

      “Làm sao Quận chúa lại biết?”

      “Chỉ cần là chuyện ta muốn biết, ta nhất định biết.” Nhược Lam xoay xoay tách trà trong tay, nhìn thẳng vào Lý Nhã Nhi

      “Xem ra Nhã Nhi phí tâm rồ.” Lý Nhã Nhi thở dài trả lời.

      “Tâm của nương nương, ta xin nhận, chỉ là nếu như ta động thủ với muội muội của nương nương, nương nương có hay oán hận ta?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.

      ! Năm đó ta giữ lại tính mạng cho Lý trắc phi cũng chính là dùng nó để cắt đứt tình tỷ muội, từ ngày đó ta và nàng ta còn quan hệ.”

      “Hảo! Đủ tuyệt tình, ta thích!” Nhược Lam vỗ tay tán thưởng, đáy mắt lóe lên đạo quang sắc lạnh, nụ cười môi cũng theo đó mà lạnh thêm mấy phần.

      Nhã phi nương nương thu hết biểu tình của Nhược Lam vào trong mắt, nàng biết nữ nhân trước mặt nàng tuyệt đối phải làm nữ tử tầm thường, nếu sao có thể lọt vào tầm mắt của Thất vương gia. Lý Bội Bội nếu quả khôn ngoan đừng nên đụng tới nàng, bằng kết cục e rằng vô cùng thê thảm.

      Vương phủ.

      Nhược Lam ở Nhã Xuân Cung tán gẫu với Nhã phi nương nương cũng được canh giờ, sau đó bản thân cảm thấy khỏe, liền cáo từ Nhã phi trở về Vương phủ.

      Khi Nhược Lam mở cửa bước chân vào phòng Tiêu Kiếm cũng lập tức xuất

      “Tiểu thư! điều tra được!”

      Nghe vậy Nhược Lam tiếu như tựa tiếu tiến về phía trường kỷ, lười nhác ngồi xuống

      !”

      “Bẩm tiểu thư, bốn ngày trước Đại nha hoàn của Lục phu nhân quả nhiên có đến khách điếm. những thế…” Tiêu Kiếm ngập ngừng .

      “Sao vậy? tiếp !”

      “Nàng ta đến khách điếm gặp Mục Sinh.”

      Nhược Lam thoáng giật mình, đến gặp Mục Sinh? Lẽ nào…?

      Sau hồi ngẩn người, Nhược Lam ngẩng đầu hướng Tiêu Kiếm phân phó:

      “Ngươi điều tra trân thế của Mục Sinh, nội trong thời gian ngắn nhất phải có kết quả!”

      “Thuộc hạ !” Tiêu Kiếm hai tay chắp lại thành quyền, sau đó biến mất.

      Nhìn bóng hình Tiêu Kiếm rời , Nhược Lam bất giác thở dài trong đầu ngừng xuất hình ảnh của Vô Ngân hoàng đế, đôi bàn tay thầm siết chặt, rốt cuộc mưu của ngươi là gì? Nếu quả ngươi muốn thống nhất tất cả các quốc gia thành khối, như vậy thiên hạ ắt đại loạn, máu chảy thành sông, người người oán thán, hơn nữa còn có Long Thịnh, đó là quê hương của ta, nơi đó ta có thân nhân và bằng hữu, nếu như ngươi làm thương tổn họ, ta quyết tha cho ngươi!

      Vĩnh phủ.

      “Nhị ca!” Nhược Lam gõ cửa, giọng gọi:

      “Muội vào .”

      Vừa đẩy cửa bước vào, Nhược Lam liền thấy Vĩnh Tuyết Hàn thân mặc bạch y dựa người vào trường kỷ, ánh mắt y lúc nào cũng phảng phất nét gì đó u buồn, cái gì đó xa xăm khó nắm bắt.

      Cảm nhận được ánh mắt của Nhược Lam nhưng Vĩnh Tuyết Hàn quay đầu, cứ thế nhìn chằm chằm vào khoảng bên ngoài khung cửa, ôn nhu hỏi:

      “Sao lại nhìn huynh như vậy?”

      “Bởi vì trông huynh lúc này hệt như sắp biến mất vậy, chỉ cần chạm tay vào liền theo gió bay xa nha.” Nhược Lam thành trả lời.

      “Vậy sao? Nếu được huynh cũng muốn như cơn gió tự do tự tại, phải lo nghĩ.”

      “Nhị ca, huynh gọi muội đến đây chắc phải là để nghe huynh tâm chứ?” Nhược Lam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Tuyết Hàn, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào y.

      Lúc này, Vĩnh Tuyết Hàn mới quay đầu lại nhìn Nhược Lam, ánh mắt thoáng vẻ lo âu, ngữ điệu nhanh chậm :

      “Nhị ca hỏi muội vấn đề nhé?”

      “Ân.” Nhược Lam giữ nguyên tư thế, khẽ gật đầu.

      “Nếu như Vô Ngân hoàng đế muốn thôn tính năm tiểu quốc, làm gì?”

      Nghe vậy, mày liễu của Nhược Lam khẽ nhướng, sau đó lười nhác :

      “Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc có mối giao hảo rất tốt với năm tiểu quốc, chỉ cần có biến, Long Thịnh và Lãnh Dạ nhất định ứng cứu hết mình. Vô Ngân nếu như muốn thôn tính năm tiểu quốc, vậy bắt buộc phải dẹp bỏ hai chướng ngại vật lớn nhất là Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc. Tuy nhiên hai đại quốc gia này phải muốn liền có thể lấy được, người trong thiên hạ ai mà biết Long Thịnh và Lãnh Dạ đều là nơi ngọa hổ tàng long, mình Vô Ngân Quốc của sao có thể cùng lúc xâm lăng hai đại quốc gia. Cho nên…” Nhược Lam bỏ lửng câu , quét mắt nhìn về phía Vĩnh Tuyết Hàn.

      “Cho nên?” Vĩnh Tuyết Hàn cao hứng hỏi.

      “Cho nên nhất định cần trợ giúp của ngoại nhân. Ngoại nhân đó ai khác chính là Huyền Viên Hoàng Triều.” Nhược Lam đưa tay vờn tóc mai của mình, thong thả đáp.

      “Cửu muội, muội quả nhiên thông minh hơn người! Hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều ta…” Vĩnh Tuyết Hàn trầm mặc trong giây lát, sau đó lại lướt mắt nhìn về khoảng bầu trời phía xa im lặng gì.

      Thấy vậy, Nhược Lam khẽ mỉm cười, giọng :

      “Huyền Viên Thiên Mặc, hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều, tử nổi tiếng tài hoa vượt bậc, phong tư trác tuyệt, những văn võ song toàn mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa. từ khi năm tuổi theo phụ hoàng của chinh chiến Đông Tây Nam Bắc, là vị tướng tài, khi xuất quân đều toàn thắng trở về. Tuy nhiên tính tình của có chút cổ quái, thậm chí là đáng sợ. Theo như lời thiên hạ đồn đại Huyền Viên Thiên Mặc rất thích những nữ nhân có tên là Nguyệt và Quỳnh, phàm là nữ tử nào mang tên này liền bị bắt vào cung thị tẩm, tuy nhiên sau mỗi lần hoan ái, những nử tử đó đều chết rất thê thảm.”

      “Cửu muội, xem ra muội điều tra kỹ trước khi tới đây a.” Vĩnh Tuyết Hàn mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu của Nhược Lam.

      Nhược Lam lườn y cái, tiếp tục :

      “Huyền Viên Thiên Mặc là kẻ máu lạnh, chỉ cần kẻ nào làm phật ý lập tức bị giết chết, từ trước tới nay chưa hề có ngoại lệ. Dã tâm của thua kém gì Lãnh Khiết Hàn, sỡ dĩ lần này chung tay hợp tác với Vô Ngân Quốc là bởi vì khi hai đại quốc mất , đối với vô cùng có lợi.”

      “Đúng vậy! Theo mật thám báo lại, cách đây tháng, hoàng đế của Vô Ngân Quốc và Huyền Viên Hoàng Triều lén lút gặp gỡ, sau đó kí với nhau hiệp ước. Trong đó ghi , chỉ cần hai bên hợp tác thành công, lợi nhuận được chia phân nửa. Vô Ngân Quốc lấy Long Thịnh Hoàng Triều, Huyền Viên Hoàng Triều lấy Lãnh Dạ Chi Quốc.” Vĩnh Tuyết Hàn nhàng , đáy mắt xoẹt qua đạo quang sắc lạnh.

      Nhược Lam tinh tế cảm nhận được thay đổi trong ánh mắt của y, thanh có phần u buồn hỏi:

      “Bao nhiêu người?”

      “Bốn thuộc hạ thân tín nhất của huynh và hơn năm mươi người khác.” Vĩnh Tuyết Hàn nhắm mắt lại, khuôn mặt thoáng nét bi thương.

      “Huynh tính mai táng họ thế nào?”

      “Tất cả đều bị lăng trì và hỏa thiêu, cách nào mai táng.”

      Nghe vậy, Nhược Lam lại rơi vào trầm mặc, năm mươi tư người phải bỏ mạng chỉ vì nội dung của bản hiệp ước, chiến tranh tàn khốc.

      “Tất cả bọn họ là tình nguyện, huynh trước đây từng ngăn cản, nhưng là bọn họ kiên quyết muốn . Có trách trách nhị ca của muội là phế nhân, cứu được họ!” Vĩnh Tuyết Hàn nhàn nhạt .

      Vĩnh Tuyết Hàn vừa dứt lời, Nhược Lam liền nhanh chóng chau mày lại, thở dài :

      “Nghiệp lớn muốn thành ắt phải có đổ máu, hơn nữa phế nhân hay , phải ở đó mà là ở đây.” Nhược Lam vừa vừa sắc bén liếc nhìn đôi chân của Vĩnh Tuyết Hàn, sau đó vươn tay chỉ lên thái dương của mình.

      “…..”

      khí lại lần nữa rơi vào trầm mặc, Nhược Lam ngao ngán thở dài, tại Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc trong tình thế rất nguy hiểm, về mưu lược ai có thể so với Huyền Viên Thiên Mặc, xét về thâm độc ai có thể sánh được với Lãnh Khiết Hàn? Mặc dù Lãnh Dạ và Long Thịnh tướng tài thiếu, tuy nhiên quanh năm luôn sống trong hòa bình, cùng những nước khác tranh chấp đương nhiên đọ nổi với hai quốc gia lấy chiến tranh làm mục đích sinh tồn như Vô Ngân Quốc và Huyền Viên Hoàng Triều. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngăn cản giao tranh đây, phải làm sao…

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 76: HOÀNG CUNG DẬY SÓNG. (4)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Huyền Viên Hoàng Triều.

      Trong Ngự Thư Phòng lúc này là nam nhân thân mặc long bào, y có mái tóc màu nâu nhạt óng ả tựa như ánh ban mai nhàn nhạt, quá chói chang nhưng cũng quá mờ nhạt, đôi mắt màu xanh lơ với cái nhìn hờ hững được phủ đầy sương khiến cho khuôn mặt tuấn mĩ vốn lạnh lùng nay càng băng lãnh hơn, sống mũi cao, kết hợp với đôi môi mỏng lại càng tôn lên vẻ đẹp tuấn mĩ mà lão thiên ưu ái ban tặng cho y. Lúc này y tập trung nhìn chằm chằm vào cuốn binh pháp tay, mày kiếm khẽ chau, y lạnh giọng hỏi:

      “Có chuyện gì?”

      Dứt lời, hắc y nhân lập tức quỳ trước mặt y, cung kính :

      “Hoàng thượng! Long Thịnh Hoàng Triều có biến! tại Ngũ vương gia của Long Thịnh Hoàng Triều bí mật huấn luyện võ sĩ, tất cả đều diễn ra tại mật đạo, thứ cho nô tài vô năng, thể tìm ra.”

      Nghe vậy, Huyền Viên Thiên Mặc lập tức nhíu mày, trầm giọng phân phó:

      “Lập tức gửi mật thư cho Đỗ Minh Sơn, cầu nhất định phải tìm ra mật đạo!”

      “Vâng!” Dứt lời, hắc y nhân phi thân rời .

      Sau khi hắc y nhân kia rời , Huyền Viên Thiên Mặc nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, huấn luyện võ sĩ ư? Liệu có kịp a, thời cơ sắp đến rồi, ta cũng muốn thử xem Lãnh Dạ Chi Quốc và Long Thịnh Hoàng Triều dùng cách nào để đối phó. Cũng lâu rồi nhìn thấy máu chảy thành sông, tiếng khóc thê lương của những tiện nhân, quả có chút nhớ a! Nghĩ đến đây, Huyền Viên Thiên Mặc bật cười ngớt, con ngươi mà xanh lơ bỗng chốc hóa đỏ…

      Vương phủ – Tây sương phòng.

      Bây giờ là lập xuân, khí trời cũng trở nên tươi mát và dễ chịu hơn rất nhiều, Nhược Lam mở tung cửa sổ vội vàng hít lấy bầu khí trong lành này, cơn gió se lạnh phả vào mặt khiến cho tâm tình ưu phiền mấy ngày nay của Nhược Lam giảm ít. mặt thoảng nét cười thanh nhã, Nhược Lam ngồi khung cửa sổ, đôi chân trần trắng noãn khẽ đung đưa qua lại, những khóm hoa Xuyến Chi sặc sỡ màu sắc khoe mình rực rỡ dưới nắng xuân, từng đàn bướm nghiêng mình lượn lờ trong gió thoảng, Nhược Lam say sưa ngắm nhìn sắc xuân tươi đẹp cơ thể đột nhiên rùng mình, vội vã ngẩng đầu tìm kiếm, Nhược Lam hoảng hốt nhìn lên tán cây cổ thụ gần đó. Nhược Lam bắt gặp nam nhân thân mặc lục y chăm chú nhìn mình, y có mái tóc màu nâu nhàn nhạt, đôi mắt màu xanh lơ đẹp đến mê người. Khẽ nhếch miệng cười, nam tử kia nhàng phi thân xuống, từ từ tiến lại gần. Nhược Lam chớp hàng mi, thong thả :

      “Ngươi là ai? Ta chưa bao giờ thấy ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?”

      “Ta là ta, vì nàng mà đến a.” Lục y nam tử cười ma mị trả lời.

      Nghe vậy, Nhược Lam thoáng chau mày, trong lòng thầm đánh giá, nam nhân trước mặt quả vô cùng tuấn mĩ, từ trước đến nay người có thể làm cho nó sửng sốt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chỉ có Mộ Dung Phi Tuyết, Lãnh Dạ Trúc Quân và Vĩnh Tuyết Hàn, thế nhưng người này còn hơn cả thế. Y có chút gì đó băng lãnh của Mộ Dung Phi Tuyết, chút gì đó kiều ngạo của Lãnh Dạ Trúc Quân, chút gì đó phong nhã của Vĩnh Tuyết Hàn và chút gì đó rất đặc biệt, chút gì đó của riêng y.

      Lục y nam tử thấy Nhược Lam cúi đầu gì, đôi mắt hoa đào lập tức híp lại, y vươn tay nắm lấy cổ chân của Nhược Lam kéo mạnh khiến cho nó mất đà rơi thẳng vào vòng tay của y. Nhược Lam mở to mắt nhìn người nam nhân ôm mình, sau đó mày liễu nhanh chóng chau lại, Nhược Lam ngửi được mùi của Nguyệt Lai Hương người của y, mùi thơm này rất quen thuộc, trước đây chắc chắn từng ngửi qua… trong lúc suy nghĩ xem mình ngửi thấy mùi hương này ở đâu trong đầu Nhược Lam vang lên thanh thập phần lo lắng của Lãnh Huyết: “Chủ nhân cẩn thận! chính là Huyền Viên Thiên Mặc”.

      Lãnh Huyết vừa dứt lời, Nhược Lam lập tức giật mình, trừng mắt nhìn y. Huyền Viên Thiên Mặc cảm nhận được thay đổi của tiểu mỹ nhân trong lòng mình, y nhàng hỏi:

      “Sao vậy?”

      “Thả ta xuống!” Nhược Lam vùng vẫy, chán ghét .

      “Nếu ta thả sao?” Huyền Viên Thiên Mặc nháy mắt hỏi.

      “Ta giết ngươi!” Nhược Lam nghiến răng trả lời.

      “Ha ha! Giết ta? Dựa vào nàng?” Huyền Viên Thiên Mặc nở nụ cười chế giễu.

      Nghe vậy, con ngươi đen thăm thẳm của Nhược Lam bỗng chốc hóa thành màu tím, Huyền Viên Thiên Mặc lập tức nhíu mày, y cúi đầu nhìn ba mũi ngân châm yên vị lồng ngực của chính mình, mâu quang thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại tà mị như cũ.

      “Ta cảnh cáo ngươi rồi!”

      “Tiểu mỹ nhân, nàng là hung dữ nha.” Huyền Viên Thiên Mặc tươi cười, y đặt nó ngồi lên chiếc bàn đá gần đó, vươn tay ra nhổ ba cây ngân châm, sau đó đứng yên bất động quan sát biểu tình của nữ nhân trước mặt.

      Trái với suy nghĩ của , tiểu mỹ nhân này những ngạc nhiên, ngược lại, nàng ta lại vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt có lấy nửa điểm dị sắc.

      “Từ bao giờ Lãnh Dạ Thiên Kỳ lại có cơ thiếp lợi hại như thế?”

      “Huyền Viên Thiên Mặc! Ngươi vì sao đến đây?”

      Nhược Lam vừa dứt lời, con ngươi của Huyền Viên Thiên Mặc khẽ dao động, y lập tức tiến tới nâng cằm của Nhược Lam, thanh thập phần quỷ dị đáp:

      “Nàng biết ta? Nếu vậy hôm nay nàng thể nhìn thấy ánh mặt trời được rồi.”

      “Ngươi tính dùng cách nào giết ta? Bỏ qua cách hạ độc , ta cũng như ngươi bách độc bất xâm.” Nhược Lam nhếch miệng , vừa rồi nó dùng Huyết Tử Đào hạ độc , đây là loại cực độc, chỉ cần ngân châm là đủ để lấy tính mạng của con người, thế nhưng y lại hề hấn gì, điều đó chứng tỏ y là người bách độc bất xâm.

      “Bách độc bất xâm? Nếu vậy, ta dùng đến cái này.” Huyền Viên Thiên Mặc nhanh như chớp lôi ra thanh chủy thủ sắc bén đâm về phía Nhược Lam.

      Nhược Lam né tránh cũng hoảng hốt, bản thân chỉ thản nhiên ngồi yên tại chỗ, bởi lẽ toàn thân Nhược Lam được bao bọc bởi thứ ánh sáng màu lam đẹp đến mê người, mũi dao vừa chạm vào ánh sáng ấy liền gãy làm hai.

      Thấy vậy, khuôn mặt Huyền Viên Thiên Mặc đại biến, y nhướng mày nghi hoặc:

      “Nàng là tiên tử?”

      Nhược Lam trả lời mà chỉ đưa tay lên miệng cười khúc khích, sau đó cao hứng :

      “Đúng vậy, ta là tiên tử nha. Ngươi nghĩ rằng mình giết được ta?”

      thể giết nàng nhưng biến nàng thành của ta.” Huyền Viên Thiên Mặc hề ngạc nhiên khi nghe câu trả lời Nhược Lam, ngược lại y cười càng đắc ý đáp lại.

      “Đó là thể bời vì chúng ta là kẻ thù. Ta là Nam Phong Trân Lam, Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, hoàng đế bệ hạ ngươi có thể cùng ta thương lượng lát?”

      Nhược Lam vừa dứt lời, Huyền Viên Thiên Mặc tươi cười càng xán lạn:

      “Nguyên lai là Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, nhi nữ của Nam Phong Tử Đằng. Chẳng trách nàng lại xinh đẹp như vậy.”

      “Đừng đánh trống lảng, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Nhược Lam tức giận trừng mắt nhìn y.

      “Hửm, cái đó có gì đáng , vì sao phải thương lượng?”

      “Cuộc chiến tranh này là vô nghĩa, ngươi hà cớ phải chấp mê bất ngộ khiến dân chúng phải lầm than.”

      “Ai nha! ra nàng đến chuyện đó.” Huyền Viên Thiên Mặc đưa tay vuốt cằm, khuôn mặt biểu lộ ngạc nhiên giả tạo.

      “….” Nhược Lam nghiêng đầu, ném cho y cái nhìn cảnh cáo.

      “Huyền Viên Thiên Mặc ta trời sinh háo thắng, phàm là những thứ ta muốn, ta nhất định phải có, tại Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc là hai quốc gia phồn thịnh nhất, tài nguyên phong phú nhất, nhân tài cũng nhiều vô số kể, chỉ cần có được hai đại quốc gia này, thiên hạ ắt thuộc về ta. Bất quá lúc này phải dựa vào tên Lãnh Khiết Hàn vô dụng kia trợ giúp tay, đợi sau khi có được rồi, ta tay giết chết , đem toàn bộ Vô Ngân Quốc của sát nhập vào Huyền Viên Hoàng Triều của ta.”

      “Hừ! Mơ tưởng hảo huyền, ta quyết để ngươi toại nguyện!” Nhược Lam bĩu môi .

      “Ta xưa nay được làm được, nàng hãy đợi mà xem biểu ca của nàng Nam Phong Thiên Hạo quỳ gối trước mặt ta.” Y vừa vừa tiến đến gần Nhược Lam, sau đó nhanh áp sát vào tai nó thầm: “Ngày đó đến nhanh thôi, ta ấn định ngày Long Thịnh mất cũng là ngày ta lập nàng làm phi!”

      Dứt lời, Huyền Viên Thiên Mặc phi thân biến mất, Nhược Lam ngẩn người nhìn về hướng y vừa , trong lòng dấy lên cảm giác rất lạ. cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, rốt cuộc thứ cảm giác này từ đâu tới?

      Long Thịnh Hoàng Triều.

      khí trầm mặc trong Ngự Thư Phòng này kéo dài được hơn khắc, ba người sáu mắt nhìn nhau biết phải gì, ai nấy cũng đều chau mày ra vẻ trầm tư.

      Bỗng nhiên Nam Phong Thiên Hạo đứng bật dậy, lên tiếng :

      “Tình hình ngày càng nguy cấp, nếu nhanh chóng xử lý Đỗ Minh Sơn e rằng Long Thịnh gặp đại họa.”

      “Nhưng chúng ta có bằng chứng, chút manh mối cũng !” Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày đáp.

      “Bệ hạ, Ngũ vương gia đúng, chúng ta thể nóng vội, dục tốc bất đạt.” Thượng Quan Cẩn cung kinh .

      Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo giận dữ đập mạnh vào bàn, thanh khàn khàn vang lên:

      “Hừ, Đỗ Minh Sơn, trẫm tin bắt được thóp của ngươi!”

      Nhìn thấy hành động này của , Nam Phong Dịch Thiên và Thượng Quan Cẩn nhìn nhau cùng thở dài, bọn họ quả bất lực, lẽ ra cách đây tháng bọn họ tìm ra manh mối, thế nhưng chỉ sau đêm, mọi manh mối bỗng nhiên biến mất để lại dấu vết, những nội gián được cài vào Đỗ phủ cũng đột ngột mất tích, tại ai trở về.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 77: HOÀNG CUNG DẬY SÓNG. (5)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Lãnh Dạ Trúc Quân thân mặc hoàng bào, mày kiếm chau lại nồng đượm, khuôn mặt tràn ngập vẻ lo âu cùng bất mãn nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      “Hoàng huynh, thứ cho đệ thẳng, An Hiên Quốc rơi vào tay Huyền Viên Thiên Mặc chính là cơ hội tốt cho chúng ta phản công!”

      “Thất đệ, hoàng huynh hiểu ý của đệ, thế nhưng ta thân là hoàng đế, người gánh vác số mệnh của muôn dân, ta muốn đẩy dân chúng vào cảnh chiến tranh loạn lạc, máu chảy thành sông.”

      “Hoàng huynh, huynh sai thế nhưng bao giờ huynh nghĩ ngày nào đó Huyền Viên Hoàng Triều khai chiến với chúng ta, đến khi đó huynh cho rằng thiên hạ này bình yên sao?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhướng mày hỏi.

      “Ta…” Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày, muốn điều gì đó nhưng cuối cùng lại nên lời.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ thở dài hơi, sau đó tiếp tục :

      “Kể từ sau khi hoàng đế An Mộc Bình băng hà, thái tử An Mộc Kiến lên ngôi số phận của An Hiên Quốc định là phải diệt vong! An Mộc Kiến tài đức những có mà ngược lại hoang dâm vô độ, tàn bạo khát máu, người dân An Hiên Quốc ngày ngày sống trong cảnh lầm than, kể từ lúc lên ngôi, đệ thầm thực kế hoạch…”

      đợi hết câu, Lãnh Dạ Trúc Quân vội vàng tiếp lời:

      “Kế hoạch gì?”

      “Kế hoạch thôn tính An Hiên Quốc, biến nó thành thuộc địa của Lãnh Dạ Chi Quốc chúng ta. Tiếc là sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lắc đầu, bất lực .

      “Ý của đệ là…?”

      “Huynh có còn nhớ đệ nhất kỹ nữ Hiểu Nguyệt của An Hiên Quốc ?”

      “Nhớ, dĩ nhiên là nhớ, mặc dù ta chưa được diện kiến dung nhan của nàng nhưng khắp thiên hạ nơi đâu cũng có giai thoại của nàng. Đồn rằng kỹ nữ Hiểu Nguyệt xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo như hoa, thanh êm đềm tựa tiếng suối chảy róc rách, nụ cười duyên dáng động lòng người, đặc biệt là khả năng thi phú trời ban khiến biết bao nhiêu vương công, quý tộc điêu đứng, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, Hiểu Nguyệt tạ thế năm nàng vừa tròn mười tám tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của thiếu nữ.” đến đây Lãnh Dạ Trúc Quân khẽ dấy lên tia thương cảm.

      Lãnh Dạ Thiên Kỳ bật cười, khoanh hai tay đứng dựa vào thành cửa, nhàn nhã :

      “Hoàng huynh, huynh đa sầu đa cảm, tuy nhiên nàng ấy chưa chết như lời thiên hạ đồn, đó chỉ là hình thức của ve sầu lột xác thôi.”

      “Ve sầu lột xác?” Lãnh Dạ Trúc Quân giấu nổi ngạc nhiên, tò mò hỏi.

      “Ân, cái chết của nàng ấy chỉ là cách để đưa nàng trở thành Quý phi nương nương của An Hiên Quốc. Hoàng huynh, huynh có nhớ cách đây năm trước, đệ từng du ngoạn đến An Hiên Quốc?”

      “Nhớ, nhưng điều đó có liên quan gì đến chuyện này?”

      “Năm đó đường đến An Hiên Quốc, đệ tình cờ cứu được tiểu nương thoát khỏi truy đuổi của cừu nhân, tiểu nương đó chính là Hiểu Nguyệt. Vì che chắn cho nàng mà đệ bị tên hắc y nhân đả thương, trúng phải kịch độc hôn mê năm ngày năm đêm, may mắn thay sư phụ của Hiểu Nguyệt có viên bách độc bất xâm cho nên mới cứu được đệ, Hiểu Nguyệt vì muốn cảm tạ ơn cứu mạng nên quỳ gối tình nguyện làm nô bộc, đời đời kiếp kiếp báo ơn. Huynh đoán xem, lúc đó đệ trả lời nàng ta thế nào?”

      “Hửm, chắc phải đệ muốn cùng nàng ấy ân ân ái ái đêm đấy chứ?” Lãnh Dạ Trúc Quân nheo mắt, đưa tay lên cằm vuốt vuốt, ra vẽ suy nghĩ.

      “Khụ, hoàng huynh!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ trừng mắt ai oán nhìn vị hoàng huynh trước mặt.

      Cảm nhận được ánh mắt của , Lãnh Dạ Trúc Quân vội vàng cười tươi, ôn nhu :

      “Ai nha, huynh chỉ đùa thôi mà, đệ kể tiếp .”

      “Lúc đó đệ chỉ có ý nghĩ, đó là tại sao kỹ nữ như nàng lại có võ công, hơn nữa còn bị truy sát. Đệ đem thắc mắc trong lòng với nàng, Hiểu Nguyệt vì cảm kích đệ cho nên thành ra lai lịch của mình. Nàng vốn là nhị tiểu thư của bảo tiêu Hoàng Lai, cách đây ba năm trước phụ thân và đại ca của nàng nhận trọng trách vận chuyển 500.000 lượng hoàng kim an toàn về tới kinh đô, nào ngờ đường bị người ta ám toán, phụ thân và đại ca cùng toàn bộ gia nhân tham gia chuyến đó đều thiệt mạng, 500.000 lượng vàng cũng theo đó mà biến mất. Tai họa kể từ đó ập tới, 500.000 lượng vàng là tiền để bổ sung vào ngân khố quốc gia nay lại mất trong tay tiêu cục Hoàng Lai, triều đình sao có thể bỏ qua? May thay hoàng đế An Mộc Bình là minh quân, người chỉ hạ lệnh tịch thu toàn bộ gia sản của tiêu cục, toàn bộ gia quyến bị đầy biên ải, vĩnh viễn được trở về. Chỉ trong vòng ngày, bảo tiêu Hoàng Lai danh chấn thiên hạ lụi tàn nhanh chóng. Hiểu Nguyệt trong lúc an táng thi thể của phụ thân, nàng phát người phụ thân nàng ngoại trừ nhát kiếm đâm thẳng vào tim còn có dấu tích khác thường, hai bên thái dương gân xanh nổi lên chằn chịt, khắp người là những vết bầm tím ghê người, phụ thân của nàng bị trúng độc.”

      “Ý đệ là phụ thân của nàng bị hãm hại? Thảo nào, ta nghe đồn rằng trang chủ của bảo tiêu Hoàng Lai võ công tái thế, thân thủ bất phàm, sao có thể dễ dàng để kẻ khác kiếm giết chết được.” Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày

      “Đúng vậy, Hiểu Nguyệt rằng, phụ thân xưa nay rất cẩn thận, từ đồ ăn cho đến thức uống đều tự mình chuẩn bị, quyết để người ngoài phụ trách, nhất là chuyến năm đó vô cùng quan trọng, thành bại đều do nó quyết định, phụ thân nàng nhất quyết để lộ sơ suất. Kể từ ngày phát phụ thân nàng chết oan, Hiểu Nguyệt tìm mọi cách để có thể từ biên ải xa xôi quay trở về kinh đô hoa lệ, mong ngày có thể tìm ra kẻ hãm hại phụ thân nàng.”

      “Hi vọng là chuyện nhưng thực lại là chuyện khác, ở chốn biên ải vắng vẻ đó, ai có thể giúp được nàng?” Lãnh Dạ Trúc Quân cất tiếng hỏi.

      “Huynh sai, ngày qua ngày, Hiểu Nguyệt dần dần mất hi vọng, cho tới ngày, có nam nhân trạc tuổi tứ tuần đến gặp nàng, mang nàng ra khỏi đó.”

      “Nam nhân? Có phải là vị sư phụ cứu đệ?”

      “Ân, ta là sát thủ vô cùng lợi hại, cứu nàng chẳng qua là muốn biến nàng thành công cụ tình báo cho , và nơi thích hợp nhất để thu thập thông tin, chính là kỹ viện.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhếch miệng , ánh mắt của thoáng vẻ khinh thường và căm phẫn, nhưng rất nhanh sau đó liền còn dấu vết.

      là đáng tiếc cho Hiểu Nguyệt, nhưng âu cũng là số phận, lúc nam nhân kia tới tìm nàng, nàng chẳng phải có thể lựa chọn ở lại biên ải, nhưng vì lòng hận thù muốn tìm kiếm kẻ sát hại phụ thân cho nên nàng bất chấp tất cả để theo , bất chấp sau này đôi tay nàng dính đầy máu, bất chấp người đời nhìn nàng bằng con mắt khinh bỉ.”

      “Cũng bởi vì muốn báo thù cho nên nàng chấp nhận sa vào chốn hậu cung đầy tranh đấu và cạm bẫy, chấp nhận ngày ngày đem tiếng cười mua vui cho An Mộc Kiến cũng như sẵn sàng làm nội gián cho đệ.”

      “Cái gì?” Lãnh Dạ Trúc Quân kinh ngạc đứng bật dậy, sửng sốt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

      “Sao lại ngạc nhiên như thế? Hoàng huynh, đệ là người rất có dã tâm, chỉ là dã tâm ấy được giấu rất kỹ cho nên huynh nhận ra mà thôi, từ lúc An Mộc Kiến lên ngôi hoàng đế đệ có dã tâm xâm chiến An Hiên Quốc. Lãnh Dạ Chi Quốc của chúng ta , lớn lớn, đệ muốn sát nhập An Hiên Quốc, muốn biến đất nước của chúng ta rộng lớn hơn, phồn thịnh hơn so với những quốc gia khác, và An Hiên Quốc nơi được thiên nhiên ưu đãi cho trù phú của đất đai chính là nơi đáp ứng được điều này. Đệ biết huynh coi trọng hòa bình thích chiến tranh cho nên năm tiểu quốc kia mới được an ổn tồn tại đến giờ phút này, thế nhưng An Mộc Kiến lên ngôi khiến cho dã tâm của đệ trỗi dậy, nếu như dưới thống trị của lại khiến nhân dân lầm than thế chi bằng để Lãnh Dạ Chi Quốc chúng ta đem lại ấm no cho họ, chỉ tiếc là Huyền Viên Thiên Mặc nhanh tay hơn, ta quả là thiên tài.” Nhắc đến cái tên này, mâu quang của Lãnh Dạ Thiên Kỳ khẽ sáng, đôi bàn tay tự chủ mà nắm chặt thành quyền.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 78: MỘNG ẢO LU MỜ. (1)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Vương phủ.

      Mưa xuân rả rích, gió xuân se lạnh mang theo tư vị của hoa cỏ, Nhược Lam vội vàng mở tung cửa sổ, thanh đầy thích thú kêu lên:

      “Mưa rồi!”

      “Chủ nhân! Đói bụng quá hà.” Liễu Mặc leo lên chiếc bàn gần đó, thanh trẻ con vang lên.

      phải lúc nãy ăn mười cái bánh bao rồi sao? Tại sao giờ vẫn còn đói, ngươi có họ hàng với tiểu trư à?” Lãnh Huyết nghe vậy, lập tức trêu chọc.

      “Tiểu trư cái đầu nhà ngươi.” Liễu Mặc chu mỏ lên tiếng phản bác.

      Nhược Lam chống cằm, cười khúc khích. Mỗi lần bọn họ cãi nhau là nó lại mắc cười, hai tiểu đông tây này nhìn sao cũng thấy bụ bẫm đáng , khiến người ta thích.

      “Đói rồi à, có muốn ăn đồ ăn ta nấu ?”

      “Chủ nhân nấu? Ăn, dĩ nhiên ăn.” Cả Liễu Mặc lẫn Lãnh Huyết đồng thanh lên tiếng. Xưa giờ chủ nhân nấu ăn rất ngon, mỗi món ăn đều để lại hương vị rất đặc biệt, ăn vào là cả đời quyết quên a, bọn họ cũng lâu có được ăn bữa tử tế nha.

      “Hảo! Lại đây, chui vào tay áo của ta, chúng ta đến nhà bếp.” Nhược Lam ôn nhu .

      Sau nửa canh giờ vất vả trong nhà bếp, giờ đây Nhược Lam hoàn toàn hài lòng nhìn như những đĩa đồ ăn bày biện trước mặt. Cá chép chua ngọt, mì xào, vịt hồ lô, canh đậu phụ, bàn thức ăn đầy màu sắc lẫn hương vị.

      “Thế nào hả? Thích ?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn hai tiểu đông tây tròn xoe mắt, bộ dạng thèm ăn bày ra cách nào che giấu.

      “Thích a, rất thích!” Vừa dứt lời, Liễu Mặc và Lãnh Huyết lập tức nhào lên bàn ăn uống cách ngấu nghiến.

      Nhược Lam bên chống cằm, cười híp cả mắt, nó có đói bụng, chẳng qua nghe Mặc Mặc than đói nên mới xuống bếp làm vài món cho vui thôi. trong lúc suy nghĩ vớ vẩn Nhược Lam nhíu mày, lạnh giọng quát:

      “Ra đây cho ta!”

      Dứt lời, nhân ảnh nhanh chóng xuất , ta thân mặc hắc y, phong thái tao nhã đẹp đến mê người. Chẳng ai xa lạ chính là Huyền Viên Thiên Mặc.

      “Tiểu tiên tử a, tai nàng nhạy nha.” Huyền Viên Thiên Mặc vươn ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Nhược Lam, thanh đầy cợt nhã vang lên.

      “Bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi chủ nhân của ta mau.” Liễu Mặc tay cầm đùi vịt, tay còn lại chỉ về phía Huyền Viên Thiên Mặc, bộ dáng thập phần hung dữ nhưng người khác nhìn vào lại thấy hảo đáng .

      Nhược Lam khóe miệng co giật, thanh bởi vì nén cười mà có chút run rẩy:

      “Mặc à, ngươi xem bộ dáng của ngươi , nhìn mắc cười lắm, muốn bảo vệ ta mà xuất với bộ dạng như thế ai mà thèm sợ chứ.”

      “Mặc?” Huyền Viên Thiên Mặc nhướng mày nhìn về phía vật thể bé kia, đôi mắt hoa đào lóe lên tia nguy hiểm.

      Liễu Mặc giật mình, ánh mắt của cái tên kia nguy hiểm a, sao lại nhìn mình như vậy chứ? Liễu Mặc vội vàng nấp sau lưng Lãnh Huyết, thân thể bé tròn vo cục bám lấy áo của .

      Lãnh Huyết bực mình :

      “Ngươi xê ra , ngươi cản trở việc ăn uống của ta đấy, ai bảo yếu mà cứ ra gió, người ta mới liếc có chút sợ.”

      “Òa, ngươi khi dễ ta.” Liễu Mặc ấm ức .

      “Ái chà, tiểu tiên tử, nàng kiếm đâu ra tiểu đông tây khả ái như vậy hả?” Huyền Viên Thiên Mặc nhanh như chớp xuất trước mặt Liễu Mặc, thò tay ra chụp lấy sờ sờ nhéo nhéo.

      Liễu Mặc tròn mắt, há miệng nhìn y, mấy ngàn năm qua, chưa có tên nam nhân nào ngoại trừ Lãnh Huyết dám cả gan khi dễ như vậy, máu nóng dồn lên, Liễu Mặc khóc to thành tiếng:

      “Chủ nhân a! Cứu ta, ta bị người khác khi dễ!”

      “Bộ dáng khóc cũng đáng nha.” Huyền Viên Thiên Mặc cười tà mị, cứ nắm lấy Liễu Mặc chịu buông.

      Nhược Lam ở bên quan sát, mày liễu khẽ chau, đêm khuya thế này sao lại xuất ở Vương phủ rồi hả, lẽ nào cũng như Lãnh Khiết Hàn, cài nội gián vào đây? Hừm nhất định phải điều tra xem, rốt cuộc trong số các cơ thiếp của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, ai là nội gián.

      “Mau thả xuống a, thôi chỗ này thành sông đó.” Nhược Lam thở dài khuyên can.

      “Hửm.” Huyền Viên Thiên Mặc quay đầu nhìn về phía Nhược Lam, sau đó lại nhìn tiểu đông tây tay, mím môi hỏi:

      “Ta thả xuống, đổi lại ta muốn được ăn.”

      ăn , có ai cấm đâu.” Nhược Lam nhíu mày đáp.

      “Ha hả, nàng nấu ăn ngon, đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng chưa chắc bằng nàng đâu.” Huyền Viên Thiên Mặc gật đầu tấm tắc khen.

      ! Đên đây làm gì?”

      “Điều tra Vương phủ.” Y tỉnh bơ trả lời chút e ngại.

      “Thế điều tra được gì rồi?” Nhược Lam kéo ghế lại, ngồi đối diện y, thanh lanh lợi hỏi:

      “Đồng ý theo ta , ta nàng biết.”

      “Nằm mơ!”

      “Long Thịnh Hoàng Triều sớm muộn cũng rơi vào tay ta, tiểu tiên tử, nàng thức thời chút a.” Huyền Viên Thiên Mặc đưa tay vuốt ve lọn tóc của Nhược Lam, khiêu khích .

      “Để rồi xem.” Nhược Lam nhíu mày, liếc mắt trả lời, trong thâm tâm ngừng tính toán. Huyền Viên Thiên Mặc ngươi rốt cuộc là có mưu gì, nếu là muốn điều tra sao vào Hoàng Cung mà lại chọn Vương phủ, đến tốt cùng ở nơi này có điều gì đặc biệt mà lại thu hút ngươi như vậy?

      Huyền Viên Thiên Mặc ngồi bên nhanh chóng gắp vài miếng cá chép bỏ vào trong chén, sau đó lại đưa tay nhéo nhéo cái má của Liễu Mặc, hiếu kỳ hỏi:

      “Ngươi là Mặc, Mặc trong Mặc nào nha? Ta là Thiên Mặc, Thiên trong lam thiên thủy nguyệt, Mặc trong bát mặc đào hoa. (1)”

      Liễu Mặc bất mãn đẩy bàn tay sờ loạn mặt mình ra, hất cằm sang chỗ khác tiếp tục ăn.

      họ Liễu, tên Mặc. Liễu trong liễu sắc hoàng kim nộn, Mặc trong cố nhân thán mặc tâm. (2)” Nhược Lam chống cằm nhìn bàn đồ ăn trước mặt, thở dài đáp.

      “Uy, chủ nhân, sao người lại khai tên họ của ta ra. Người a, người tên này có tà khí, lỡ đâu dùng tên trù ếm ta ta phải làm sao?” Liễu Mặc trừng mắt hét lớn.

      “Ha ha, vật này trí tưởng tượng cũng khéo . Ta đường đường là nam tử hán sao có thể làm ra loại chuyện đó.”

      “Cái này còn chưa biết được, lỡ đâu làm thụ …”

      Liễu Mặc còn chưa có hết câu bị Lãnh Huyết nhét ngay cái màn thầu vào miệng, khiến có muốn cũng được.

      “Ngươi ăn xong rồi rời khỏi đây .”

      “Nha, chưa chi đuổi người, tiểu tiên tử lạnh lùng.”

      Huyền Viên Thiên Mặc vừa vừa dùng sức kéo tay Nhược Lam cái, cả người cũng theo đó mà ngồi đùi của y. Lập tức phía sau tai trái liền cảm nhận được hơi thở nóng rực trực tiếp phả vào, kèm theo đó là thanh thập phần từ tính:

      “Nàng quá, vẫn nên ăn nhiều chút, lần sau đến đây thăm nàng.”

      Dứt lời, Nhược Lam chỉ cảm thấy có cơn gió lướt qua khuôn mặt, định thần lại y mất rồi.

      Mật thất Đỗ phủ.

      “Hoàng cung có tin tức gì ?” Đỗ Minh Sơn trầm tư hỏi.

      “Bẩm chủ nhân, phía Ngũ Vương gia tạm thời có tin tức. Hoàng thượng vẫn như của đều đặn đến chỗ Tịnh phi nương nương.” hắc y nhân cung kính trả lời.

      “Hừm, tên hoàng đế miệng còn hôi sữa, muốn tính kế với ta sao, nhà ngươi vẫn còn non lắm. Muốn tìm chứng cớ ư? dễ thế đâu.” Đỗ Minh Sơn đáy mắt lóe lên tia khát máu, thanh trầm thấp vang lên.

      Sáng hôm sau.

      Nhược Lam thả mình trường kỷ, đôi mắt lim dim khép hờ, trông nó giờ đây khác gì con mèo lười sưởi nắng. Trong lúc thả hồn mình chuẩn bị gặp Chu Công A Hoa đứng ở bên ngoài bẩm báo:

      “Tiểu thư, Ngũ phu nhân xảy ra chuyện.”

      Nghe vậy, Nhược Lam khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Ngũ phu nhân treo cổ tự tử.” A Hoa e dè . Sáng sớm liền nghe tin Ngũ phu nhân treo cổ tự tử, nghe hạ nhân trong phủ là xác chết cứ đong đưa trần nhà, trông rất đáng sợ. Nghĩ đến đây, A Hoa khẽ rùng mình, nàng sợ nhất đời chính là ma quỷ.

      Nhược Lam giật mình, lập tức bật dậy, vội vàng khoác thêm áo, mở cửa bước ra ngoài.

      ! Đến chỗ Ngũ phu nhân.”

      Chú thích:

      (1) Lam thiên thủy nguyệt – Bát mặc đào hoa: Trời trong xanh ánh trăng như nước – Phất mực lên cánh hoa đào.

      (2) Liễu sắc hoàng kim nộn – Cố nhân thán mặc tâm: Sắc liễu non vàng suộm – Người cũ trầm mặc lòng ai oán.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 79: MỘNG ẢO LU MỜ. (2)

      Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.


      Nguyệt Viên.

      Lúc Nhược Lam tới nơi Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng các cơ thiếp còn lại của cũng có mặt đầy đủ.

      Ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hoàng dứt, đặc biết là Lý trắc phi, thân hình mỏng manh yếu đuối cứ dựa vào tên kia. Nhược Lam nhíu mày, sao tự dưng lại cảm thấy chướng mắt thế kia nhỉ? Nhược Lam bĩu môi cái, chuẩn bị bước vào trong bị ngăn lại, thanh có phần lo lắng :

      “Nàng vào đó làm gì? Ngỗ tác khám xét.”

      “Vào đó coi, giúp ngỗ tác, sao được à?” Dứt lời, Nhược Lam phất tay áo, bước vào trong.

      Sau khi nhìn thấy Nhược Lam, vị ngỗ tác kia vô cùng ngạc nhiên, thanh già nua cũng theo đó mà vang lên:

      “Vị nương này là?”

      “Ta cũng là ngỗ tác như ngươi.” Nhược Lam mỉm cười đáp.

      ra là vậy, ta khám xét qua, người Ngũ phu nhân ngoại trừ những vết ngân hôn do hoan ái hoàn toàn có dấu vết của việc va chạm hay xô sát gì cả.” Vị ngỗ tác vuốt vuốt râu .

      Nghe vậy, Nhược Lam lập tức tiến lại gần thi thể của Ngũ phu nhân, con mắt tinh quan sát toàn bộ cơ thể của nàng. Khi nhìn thoáng qua cổ của Ngũ phu nhân, Nhược Lam liền nhếch miệng cười nhạt. Sau đó bản thân lại tiếp tục quan sát trường xung quanh. Căn phòng này trang trí rất giản đơn nhưng lại kém phần tinh tế và trang nhã, điều này cho thấy phần nào đó tính cách của chủ nhân. Toàn bộ đồ dùng đa phần đều dùng màu lục và trắng, hiếm thấy những gam màu nổi trong căn phòng này. Cách bố trí cũng rất hợp phong thủy, chứng tỏ người chủ khá là kỹ lưỡng và cầu toàn. Đột nhiên, đáy mắt Nhược Lam lóe lên, nó nhíu mày nhìn vài cọng tóc ở giường kế đó lại vội vàng đối chiếu với tóc của Ngũ phu nhân, tất cả đều trùng khớp ngoại trừ sợi. Cọng tóc này ngắn hơn chút, tuy nhiên sờ vào lại vô cùng mềm mại, màu nâu nhạt óng ả, cái này làm nó liên tưởng đến người. Lẽ nào lại là y?

      Tây sương phòng.

      “A Hoa ngươi ở Vương phủ này bao lâu rồi?” Nhược Lam ngồi thành cửa sổ, thanh dịu hỏi.

      “Bẩm tiểu thư, tròn tám năm ạ.” A Hoa cung kính trả lời.

      “Tám năm? Vậy tính tình của các vị phu nhân ở đây chắc ngươi cũng biết đôi chút?”

      “Dạ, người là muốn hỏi tính tình của Ngũ phu nhân sao?

      “…..”

      Thấy Nhược Lam chỉ trầm tư mà gì, A Hoa lại tiếp tục:

      “Trong số mười lăm cơ thiếp của Vương gia nô tỳ chỉ thấy ưng ý nhất là Ngũ phu nhân và Lục phu nhân thôi. Ngũ phu nhân người luôn toát ra loại tư vị trầm mặc và bình thản, lúc nào cũng chỉ đứng ở bên ngoài nhìn các vị phu nhân khác lấy lòng Vương gia, vô cớ gây , đối xử với hạ nhân cũng rất tốt. Lục phu nhân ngược lại rất ôn nhu, thân thiện và dễ gần, cũng như Ngũ phu nhân ít khi tranh giành tình cảm với các cơ thiếp khác.” Nàng từ lúc ở Vương phủ đến giờ, quả rất thích Ngũ phu nhân và Lục phu nhân, chỉ tiếc Ngũ phu nhân lại tự tử, trong lòng lên tia chua xót.

      “Ân! Ngươi lui ra , ta có chút chuyện cần suy nghĩ.”

      “Vâng.”

      Sau khi A Hoa rời , Liễu Mặc cùng Lãnh Huyết cũng từ tay áo Nhược Lam chui ra. Hai tiểu đông tây ngồi chiếc bàn đối diện, Lãnh Huyết trầm giọng hỏi:

      “Chủ nhân, có phải người đnag nghi ngờ Huyền Viên Thiên Mặc?”

      “Ừm. Sợi tóc đó quả rất giống với màu tóc của y, hơn nữa căn cứ vào độ cứng của thi thể, liền xác định là chết vào khoảng canh Tuất, đấy chẳng phải là lúc xuất bên cạnh chúng ta sao?”

      “Sao lại liên quan tới tên hỗn đản đó, chẳng phải là tự tử sao?” Liễu Mặc nghi hoặc hỏi.

      “Ngũ phu nhân là vì ngạt thở mà chết, nhưng là chết trước khi bị treo cổ. cách dễ hiểu người chết do bị treo cổ tượng tụ huyết, mà cổ của Ngũ phu nhân lại có dấu hiệu bầm tím. Điều đó chứng tỏ nàng là bị người ta dùng dây thừng siết cổ cho tới chết rồi mới bị treo lên để tạo trường giả.”

      “Nhưng nếu như đúng như lời Lãnh Huyết , vậy động cơ là gì?” Liễu Mặc tiếp tục hỏi.

      “Liệu có phải Ngũ phu nhân là nội gián của ? Nay nàng ta hết giá trị, liền giết người diệt khẩu.” Lãnh Huyết đáp lại.

      “Cũng hẳn, tại đây là thời điểm để nội gián phát huy sức mạnh, bốn đại cường quốc phân tranh, nội gián là lựa chọn sáng suốt nhất để có thể nắm bắt được chính của kẻ thù, Huyền Viên Thiên Mặc tuyệt đối ngu ngốc đến nổi giết hại quân tốt của mình lúc này.” Nhược Lam nhíu mày đáp.

      “Thế lý nào lại vì tình? Nghe thiên hạ đồn thổi, tên này là kẻ phong lưu, biết bao dân nữ bị bắt về làm nhục rồi sau đó giết chết, phải chăng Ngũ phu nhân lọt vào mắt của …” Liễu Mặc lại lên tiếng phát biểu.

      Nghe vậy, Nhược Lam quay đầu lại nhìn hai tiểu đông tây, sau đó hỏi:

      “Tên đầy đủ của Ngũ phu nhân là gì?”

      “Phương Đinh Nguyệt.” Lãnh Huyết chớp mắt .

      “Chắc phải vậy chứ?” Nhược Lam thốt lên.

      “Đấy, thấy chưa, ràng là vì tình, chẳng phải thiên hạ đồn rất thích cường bạo những nữ nhân có tên là Nguyệt và Quỳnh hay sao?” Liễu Mặc vỗ tay, cái miệng nhắn chu lên.

      Nhược Lam đứng bật dậy, vội vàng :

      , đến khám nghiệm lại lần nữa.”

      Dứt lời, hai tiểu đông tây lại chui vào ống tay áo của Nhược Lam, cùng nhau thẳng tới trường.

      “Thế này khó xác định quá, có bạch trọc lưu lại.” Lãnh Huyết than thở.

      “Nếu là ở thời đại liền có thể, nhưng đây là cổ đại, là khó nha.” Liễu Mặc gật gù .

      ra ta cũng hi vọng gì nhiều, nếu quả hung thủ là Huyền Viên Thiên Mặc …” Nhược Lam bỏ lửng câu , suy nghĩ chút rồi tiếp: “Y hành cẩn trọng, dĩ nhiên là để lại dấu vết gì người Ngũ phu nhân, còn bạch trọc càng thể lưu lại, y phong lưu nhưng cần hài tử, để lại thứ đó chẳng khác gì để lại mối họa. Hơn nữa trường cho thấy có dấu vết của việc có va chạm hay xô sát, nếu như là cưỡng hiếp đúng, chỉ có thể là tự nguyện, nếu là tự nguyện Ngũ phu nhân và y chắc chắn có quan hệ.”

      “Là nội gián?” Liễu Mặc hô to.

      Liễu Mặc vừa dứt lời liền bị Lãnh Huyết cú cho cái, cảnh cáo :

      “Khẽ chút, đừng thu hút người khác tới đây.”

      “Có cần phải đánh ta như thế ?” Liễu Mặc ôm đầu, mếu máo trả lời.

      Nhược Lam lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Là nội gián ư? Nếu là nội gián sao y lại giết nàng ta trong lúc này. Giả như Ngũ phu nhân phải nội gián, lại càng có quan hệ gì tới Huyền Viên Thiên Mặc, vậy hung thủ là ai?

      Đào Hoa Túy.

      “Nhị ca!” Nhược Lam gõ cửa, lên tiếng.

      “Muội vào .”

      Vĩnh Tuyết Hàn vẫn như cũ, thân bạch y, lúc nào y cũng hướng mặt về phía cửa sổ, tựa như ngắm nhìn thứ gì đó rất đặc biệt.

      “Ngũ phu nhân chết rồi nha.”

      “Ân, huynh biết.” Y bình thản đáp.

      “Vậy huynh nghĩ thế nào?” Nhược Lam chớp mắt hỏi.

      “Sao lại hỏi huynh, huynh phải hỏi muội chứ?” Vĩnh Tuyết Hàn quay lại, ôn nhu .

      “Haizz, rắc rối quá à, Ngũ phu nhân chết vào khoảng canh Tuất, mà đúng lúc đó Huyền Viên Thiên Mặc cũng xuất , tên nàng ta lại có chữ Nguyệt, cái này, ai nha…” Nhược Lam thở dài, chống cằm .

      “Nếu Ngũ phu nhân là nội gián được cài vào, vậy giết nàng ta. Còn nếu như giết nàng, vậy chắc chắn phải có nguyên do nào đó. Nhưng nếu phải, vậy hung thủ là kẻ khác.”

      “Trước hết cần phải xác định Ngũ phu nhân có phải nội gián hay .” Nhược Lam chau mày .

      cho Đoạn Tâm điều tra, hi vọng sớm có kết quả.” Vĩnh Tuyết Hàn nhàn nhạt đáp.

      “Ân.



      Chú thích: Ngỗ tác = Pháp y.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :