1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giang Nam Nhu Nương Tử

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9.3


      magenta;Edit: Quảng Hằng

      Nguyễn Túy Tuyết trong lòng chấn động, lắc đầu, như là muốn xua tan nghi vấn trong lòng . ! Đông Tinh ! Nàng sâu hít hơi, lộ ra quyến rũ tươi cười, “Đói bụng a! Mau vào trong phòng ăn chút gì.”

      “Ta tại chỉ muốn ăn nàng! Cả ngày gặp nàng, trong lòng ta khó chịu vô cùng.” Doãn Đông Tinh đem nàng bế thốc lên, vô cùng thân thiết hôn hôn cái trán trơn bóng của nàng, cất từng bước lớn hướng về phòng ở Mai Hiên.

      “Huynh đâu vậy?” Nguyễn Túy Tuyết làm bộ lơ đãng hỏi câu.

      “Ở bên trong trang tùy ý dạo. Ân...... Nàng thơm quá a, Tuyết nhi.” Doãn Đông Tinh chút để ý trả lời.

      Hai người ở trong phòng kịch liệt giao triền, lửa nóng hoan ái qua , Doãn Đông Tinh hãy còn ngủ, Nguyễn Túy Tuyết nghiêng người nhìn hình dáng thay đổi, mặt cũng hoàn toàn bị hủy , tận sâu trong đáy mắt có tia hoài nghi.

      Nếu...... Nếu lại đến lần, nàng...... có chấp nhận được ?

      Nàng ưu thương nhìn vết sẹo lưu ở cổ tay trái của mình, lần đau khổ đến tận xương tủy nàng quên rồi sao? Trước kia lúc Đông Tinh theo đuổi nàng chẳng phải ở nửa đêm xuất sao? ậy ...... tại lại thừa dịp nàng có ở đây, nửa đêm đến trong phòng nữ nhân khác sao? vì sao phải mang mặt nạ? Là sợ dọa phá hư nữ tử khác sao? mấy ngày nay sau khi hoan ái liền ngủ, giống trước kia luôn triền miên cả đêm, còn kêu đủ, có thể hay ......

      , ! Đông Tinh phản bội nàng, nàng đối chính mình phải có tin tưởng, phải tin tưởng , cần nghi thần nghi quỷ, chỉ biết hoài nghi chuyện xấu.

       Ý niệm trong đầu nàng vừa chuyển, dường như nhớ tới chuyện gì trọng đại , cười híp cả mắt.

      Ân, muốn tìm cơ hội cùng chuyện này. nhất định cao hứng.

      Nguyễn Túy Tuyết trấn an cảm xúc chính mình, lại nhìn liếc mắt cái ngủ hàm thục vị hôn phu, khẽ cười, cũng theo vào giấc mộng.

      * * * *

      Nhưng là, hoài nghi ăn đậm vào trong tâm, liền phải dễ dàng tiêu trừ như vậy. Nguyễn Túy Tuyết nghĩ trái nghĩ phải vẫn là quyết định cùng hảo hảo chuyện, muốn cứ làm cho chính mình nghi thần nghi quỷ mãi, Vì thế , vào buổi trưa ngày mười lăm sau khi nấu xong, nàng dặn dò Hà Quan Nguyệt ở lại thay mình, liền trở lại Doãn gia trang.

      nghĩ tới nàng buổi chiều trở lại Di Thấm viện, trong viện bóng người, tìm tổng quản, Tiểu Thạch Đầu đám người tới hỏi, đều gặp trang chủ.

      Doãn Đông Tinh lại ra ngoài? Gần hai năm ra ngoài, ngay cả nàng muốn đến Duyệt Vân sơn trang nhìn xem, cũng chịu, tại cư nhiên lại ra ngoài? ra ngoài làm cái gì? chạy đâu?

      Nguyễn Túy Tuyết hoài nghi càng ngày càng sâu, nàng ngồi ở mép giường Mai hiên , ngón tay trắng muốt day day huyệt thái dương, cố gắng cho chính mình miên man suy nghĩ; Nàng dùng nhu tình mật ý mấy tháng qua  Doãn Đông Tinh đối nàng, liều mình muốn thuyết phục chính mình nàng, làm gì có lỗi với nàng.

      Tuyệt đối thể lại đến lần!

      Tuyệt đối!

      Nếu ...... Nếu nàng đối với tình hoàn toàn tuyệt vọng!

      Theo thời gian phần khắc qua, nàng đối với thuyết phục của chính mình càng ngày càng yếu ớt.Đêm khuya, Doãn Đông Tinh còn chưa xuất , Nguyễn Túy Tuyết sắc mặt càng lúc càng phát ra tái nhợt, thân mình nhịn được run run đến, biết là lạnh, hay là sợ hãi? Sợ hãi lại lần nữa bị phản bội? Sợ hãi giả thiết chính mình trở thành ? Nếu , nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng có thể làm sao bây giờ?

      Nguyễn Túy Tuyết dùng tia lý trí cuối cùng cho chính mình nên suy nghĩ bậy bạ.

      Rốt cục, Doãn Đông Tinh xuất -- , phải trở lại.

      bước vào trong phòng, đót ánh nến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt Nguyễn Túy Tuyết , tiếng ngồi ở mép giường, thực hiển nhiên lắp bắp kinh hãi.

      “Tuyết nhi, Nàng...... Nàng như thế nào...... Như thế nào ngồi ở trong bóng đêm? Sắc mặt của nàng tại sao lại tái nhợt,mau nằm xuống, đắp thêm chăn, thân thể ấm áp chút.” Doãn Đông Tinh xong, lại giúp đỡ nàng nằm xuống.

      Nguyễn Túy Tuyết nắm tay hất sang bên, ngướt đôi mắt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt, nhìn thẳng vào , dùng giọng hoàn toàn khong có chút độ ấm :  “Đông Tinh, huynh bận việc gì? chỗ nào ?”

      “Tuyết nhi......” Doãn Đông Tinh cũng nhìn ra Nguyễn Túy Tuyết thích hợp, miễn cưỡng cười cười, dùng thanh có chút khẩn trương : “Ta sau khi ăn cơm trưa, đến thư phòng xử lí chuyện , trì hoãn chút.”

      dối!

      Nguyễn Túy Tuyết lòng rướm máu!

      Ông trời, nàng Nguyễn Túy Tuyết làm người ngu ngốc mà!Rơi vào kết cục hôm nay , chẳng trách người khác, là nàng tự tìm!

      Nguyễn Túy Tuyết lãnh đạm đứng lên, khóc cũng nháo, dù sao nàng cũng còn  Nguyễn Túy Tuyết biết làm sao kia .

      “Ta hôm nay có chút thoải mái, phải về Duyệt Vân sơn trang.” xong nàng liền ra cửa phòng.

      “Đợi chút! Tuyết nhi, trễ thế này, nàng ở lại đây nghỉ ngơi !” Khó trách sắc mặt của nàng kém như vậy.

      được, sơn trang có dược, ta dùng thoải mái chút.” Thanh của nàng run rẩy. Đúng vậy, chuyện này nhất định phải dùng thuốc để giải quyết.

      “Vậy kêu Tiểu Thạch Đầu lái xe đưa nàng trở về. Tiểu Thạch Đầu!”

      “Dạ. Trang chủ có gì phân phó?” Tiểu Thạch Đầu lập tức theo từ bên ngoài cửa chạy tới.

      “Đưa phu nhân trở về Duyệt Vân sơn trang, đường cẩn thận chút ......”

      “Dạ!” Tiểu Thạch Đầu cung kính ứng thanh.

      Sắc mặt tái nhợt Nguyễn Túy Tuyết bị Doãn Đông Tinh bế lên xe, trước khi Doãn Đông Tinh còn lần nữa công đạo Tiểu Thạch Đầu lái xe cẩn thận, miễn cho phu nhân thoải mái, hơn nữa sau khi trở về phải lập tức báo cho hay.

      Nhìn xe ngựa chậm rãi chạy tới, Doãn Đông Tinh trở về phòng dỡ xuống mặt nạ, mệt mỏi thở ra, lẩm bẩm: “Tuyết nhi còn biết chuyện này, nàng nếu biết......” Trong đôi mắt đen khẽ ánh lên đạo quang mang hiểu .

      * * * *

      Tiểu Thạch Đầu đem Nguyễn Túy Tuyết trở về Duyệt Vân sơn trang, sau khi trở lại Doãn gia trang lập tức hướng Doãn Đông Tinh báo cáo, “Trang chủ, phu nhân bình an trở lại Duyệt Vân sơn trang.”

      Doãn Đông Tinh cởi ra ngoại bào, chuẩn bị ngủ. ngồi ngay ngắn ở trước bàn nghe Tiểu Thạch Đầu hồi báo, “Vậy là tốt rồi. Phu nhân sắc mặt như thế nào? Vẫn là tái nhợt giống như trước sao?”

      lo lắng Nguyễn Túy Tuyết trước khi sắc mặt trắng nhợt như giấy.

      “Dạ, phu nhân sắc mặt thực tái nhợt, đại khái là chờ trang chủ chờ lâu lắm. Trang chủ có việc gì dặn dò nữa, tôi xin lui xuống.”

      Doãn Đông Tinh nghe vậy cảm thấy cả kinh, “Đợi chút! Tiểu Thạch Đầu, ngươi vừa rồi cái gì chờ lâu?”

      “A, trang chủ biết sao? Phu nhân từ buổi ngọ thiện sau đến trong viện tìm trang chủ, nhưng người ở đây, phu nhân ở bên trong trang tìm khắp nơi nơi , cuối cùng ở ngay tại Di Thấm viện chờ. Có lẽ chính là chờ lâu, thân mình thoải mái !”

      Đáng chết! Nàng biết! Khó trách nàng hôm nay đòi về Duyệt Vân sơn trang!

      quát lên tiếng lớn, ngoại bào nhanh chóng khoác lên, bất chấp tóc tai bù xù, lập tức thi triển khinh công, hướng Duyệt Vân sơn trang phi nước đại.
      Hale205Lemonade thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9.1





      magenta; Edit: Quảng Hằng
      Liên tiếp vài ngày mây mưa thất thường, làm Nguyễn Túy Tuyết cả ngày mê man, ý thức mơ mơ màng màng ; có quần áo che đậy thân thể, nàng thể ra khỏi cửa phòng, Doãn Đông Tinh cũng để cho nàng nàng ra khỏi phòng .

      Trải qua lần lượt kịch liệt hoan ái, nàng mệt mỏi dựa vào trong ngực nam nhân cường tráng . Trong ngực truyền đến tiếng tim đập ổn định , Nguyễn Túy Tuyết ý thức mơ hồ, thần trí bay lơ lửng,cả người giống như nửa tỉnh nửa mê,nam nhân dưới thân cũng là thanh tỉnh.

      đôi tay ngọc vẫn còn bám chặt vai nam nhân,vết sẹo cổ tay kia vừa vặn rơi vào tầm mắt Doãn Đông Tinh . Vết sẹo sâu như vậy khó có thể tưởng tượng nơi miệng vết thương cổ tay vừa sâu vừa lớn như vậy vẫn còn cứu sống được, nếu phải thần y Triệu Vô Ngôn đúng lúc xuất , kia...... Doãn Đông Tinh vừa ngĩ đến chuyện này,thân hình khỏi run lên.

      nhàng, cầm lấy cổ tay trái của Nguyễn Túy Tuyết có mang vết sẹo kia,kéo đến bên miệng nhàng hôn. KhiTuyết nhi cát cổ tay, cùng Hàn Phượng Cẩm ở giường dâm lãng giao hoan, nay toàn bộ gương mặt của mình bị hủy hoại, bồi tại bên người vẫn là nàng, Hàn Phượng Cẩm sớm bỏ mất dạng.

      Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng!

      Doãn Đông Tinh bởi vì tự trách, tim đập dần dần nhanh lên, trong ngực xao động thôi, thống khổ tự : “Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Năm đó là ta đúng, ta nên nghe giang hồ bằng hữu giựt giây nạp Hàn Phượng Cẩm làm thiếp. bước sai, lại thêm bước sai. Phụ thân Lí Loan cũng là người trong giang hồ, lần gặp mặt, Lí Loan nhìn thấy ta, vừa gặp , tự nguyện vào cửa làm thiếp, giang hồ bằng hữu mãi đây là diễm phúc của ta, bảo ta thể phụ tâm ý của nàng ấy, hơn nữa bằng hữu của Lý gia trận nhốn nháo đùa cợt ta, dù sao thiếp, ngại gì lại nạp thiếp nữa, ta liền để cho Lí Loan vào cửa.”

      Doãn Đông Tinh như là lầm bầm lầu bầu , khi hôn tay bé của Nguyễn Túy Tuyết , khi đem tay nàng dán tại vết sẹo mặtchính mình

      “Lâm Tú Nhi còn lại là ta chủ động nạp nàng vào cửa. Lâm Tú Nhi gia cảnh cũng giàu có, ta trong lần ngẫu nhiên  nhìn thấy nàng ấy, cảm thấy nàng ấy...... Bộ dạng có chút giống nàng vào năm mười sáu tuổi . Khi đó Hàn Phượng Cẩm cùng Lí Loan thủy hỏa bất dung, ta bị kẹt ở giữa hai người trong long thực khó chịu,lại rất muốn, rất nhớ nàng, liền nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp.”

      Doãn Đông Tinh sâu thở dài hơi, “Tuyết nhi, ta sai lầm rồi, ta nên nghe theo người khác giựt giây mà nạp thiếp, cũng nên tìm người khác làm người thay thế nàng, thương tổn nàng, nhìn xem nàng cát cổ tay...... Mấy năm nay nàng cũng chịu khổ, ta cũng biết nàng mấy năm nay làm sao trôi qua được, ta nghĩ đến chỉ cần cung cấp đầy đủ cuộc sống thoải mái và sung sướng cho nàng, như thế có thể hoàn thành trách nhiệm của trượng phu, hoàn toàn chú ý đên cảm nhận của nàng, hay đúng hơn…-- Cũng có lẽ là ta rất nhát gan, ta sợ đối mặt nàng,bởi vì ta vi phạm lời thề ước hẹn với nàng.Ta từng qua muốn ngươi cả đời, lại ở trong khoảng thời gian ngắn phản bội nàng.”

      “Ta cũng có lỗi với ba người kia, các nàng ta rời cũng sai, bởi vì ta cũng đem tình đặt ở người các nàng , cho nên ta để cho các nàng ...... Này tất cả đều là sai lầm của ta , trách được các nàng.”

      Doãn Đông Tinh hôn lên bàn tay của nàng,khinh miệt nở nụ cười tiếng, “Những bằng hữu tốt chốn giang hồ, chỉ biết quạt gió thổi lửa, cái gì nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, Doãn Đông Tinh ta có thị thiếp là bị cười...... Lúc ấy ta tuổi trẻ bốc đồng,nghe theo lời của bọn họ, biến thành chính mình thống khổ chịu nổi, kết quả tại bọn họ ở đâu đâu? Ở bên cạnh ta lúc này vẫn chỉ có mình nàng!”

      “Tuyết nhi, là ta có lỗi với nàng. Từ sau khi xảy ra chuyện ở phủ Vương gia, ta liền giải tán tiêu cục,quyết ý rời khỏi giang hồ, muốn lui tới cùng những người này , bởi vì theo giúp ta đời đời kiếp kiếp phải bọn họ, mà là nàng. Ta cũng biết những gia nhân trước kia cũng vì muốn bảo hộ thân mình, hơn phân nửa mọi người đều bỏ ta mà .”

      “Cũng khổ cho nàng, cùng người trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, có hơn phân nửa thời gian nàng sống ở đây chỉ độc tịch mịch mình, ta thực xin lỗi nàng...... Nếu nàng chê ta, giận ta,ta nguyện thề đời đời kiếp kiếp này trong tâm của ta vẫn luôn chỉ có mình nàng, bao giờ có bất cứ ai nữa.Nhưng nếu nàng lựa chọn rời bỏ ta mà , ta cũng thành tâm thành ý chúc phúc cho nàng.”

       Cảm xúc kích động làm ngực của Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập, hy vọng Nguyễn Túy Tuyết giờ phút này ngẩng đầu lên cho biết, nàng muốn ở bên cạnh . Cho dù đây là bị thương tới nay cũng dám hy vọng chuyện xa vời này, nhưng dù chỉ có chút khả năng, cũng buông tay.

      Tuyết nhi, cho ta biết quyết định của nàng !

      Trong lồng ngực rắn chắc của truyền đến tiếng hít thở đều đặn--

      Nàng -- ngủ!

      Ai, Doãn Đông Tinh vô lực thở dài tiếng, chỉ sợ rốt cuộc đủ dũng khí để đến việc này.

      Qua khoảng nén nhang thời gian, Nguyễn Túy Tuyết giật mình, lẩm bẩm tiếng.

      “Tuyết nhi, nàng tỉnh? Muốn uống nước hay ?” Doãn Đông Tinh vội vàng buông tay nàng ra, vỗ về lưng của nàng, đỡ nàng nằm xuống xuống.

      “Ngô...... cần. Ta rất nặng sao?”

      Đối mặt Nguyễn Túy Tuyết đầu đuôi câu, Doãn Đông Tinh hiểu lắm nàng cái gì, đành phải thành trả lời, “ , nàng rất , chút cũng nặng.”

      lát sau, Nguyễn Túy Tuyết ở người thân vươn vai, dường như hoàn toàn thanh tỉnh, dùng thanh có nồng đậm buồn ngủ : “Vậy chàng tại sao lại vội vã đỡ muội nằm xướng? Muội thích nằm người chàng nhưt thế này, thoải mái a!” Nàng nũng nịu đưa hai tay choàng qua cổ của .

       “Nàng thích là được rồi. nàng cứ nằm úp sấp, đứng dậy.” Doãn Đông Tinh ôn nhu vuốt ve ngọc lưng của nàng.

      “Đông Tinh, ngày mai là mùng , muội phải đến Diệp Vân lâu đích thân đứng nấu bếp, muội nằm nghỉ lát, như thế này chàng gọi người đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo của muội được ? Muội thể trần truồng như vậy ra ngoài đia

      Doãn Đông Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, “Đêm nay nàng ở nơi này qua đêm?”

      Nàng gật gật đầu, “Mỗi lần đến Diệp Vân lâu chủ trù, trước đêm muội phải thức đọc sách, bình ổn tâm trí, chuyên tâm, như vậy thức ăn được nấu lên hương vị mới hoàn mỹ.”

       “Khó trách món ngon Diệp Vân lâu nổi danh khắp hinh thành này, ra là do lâu chủ có lòng như vậy.” thương nhéo bên gò má đỏ hồng của nàng chút.

      “Khách tới cửa toàn là những người khách nhiều năm qua tận tình ủng hộ Diệp Vân lâu, nên cũng có chút tâm ý chút. Nếu có những vị khách này có Diệp Vân Lâu hôm nay. Cho nên đêm nay muội phải về Duyệt Vân sơn trang để tịnh tâm, được ?”

      Doãn Đông Tinh lưu luyến rời nhìn nàng cái, lập tức hai tay ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào mái tóc ngát hương của nàng, hấp thu hương thơm của nàng, thanh khàn khàn , “Nàng trở về sao?”

      “Chàng hy vọng muội trở về sao?” Nguyễn Túy Tuyết hỏi lại.

      “Ta...... Ta......” còn có tư cách cầu nàng sao? thiếu phụ như hoa như ngọc, có nghiệp và tài sản của riêng mình, nàng có thể tìm nam nhân tốt để tái giá, cần cả ngày nhìn gương mặt như quỷ ma của mà tâm đau xót cùng sợ hãi.

       “Ta...... Ta gọi là Tiểu Thạch Đầu đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo giúp nàng.”
      Hale205 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10.1


      magenta;Edit: Vivy

      Nguyễn Túy Tuyết ngồi yên tại chủ phòng ở Liễu hiên, mặt nước mắt còn lưu lại . Nàng từng muốn chính mình khóc, nhưng trở lại khoảng gian riêng bé của mình, cảm xúc kích động nhịn được liền bộc phát ra. Cũng tốt, tối nay hảo hảo khóc trận, ngày mai bắt đầu hoàn toàn mới, nàng bao giờ muốn dính đến tình nữa.

      Nàng khóc vì ngu xuẩn của chính mình. Nàng làm sao có thể ngốc đến mức nghĩ rằng Doãn Đông Tinh biết hối cải, sửa chữa sai lầm? Nam nhân ai mà phong lưu bay bướm? Ngay cả khi diện mạo hoàn toàn bị hủy, cũng buông tha cho bất cứ cơ hội nào, nàng như thế nào cho rằng toàn tâm toàn ý nàng?

      ngu xuẩn a!

      Nhìn vòng ngọc dính máu ở bàn, Nguyễn Túy Tuyết mắng nhiếc chính mình, từ tình lần trước còn học chưa đủ giáo huấn sao? Bản thân có mấy cái cổ tay để cắt? Còn có bao nhiêu chân tình để đem ra đùa giỡn?

      ngu xuẩn a! Nàng tự mắng chính mình.

      Nàng khóc, nháo, lại càng cắt cổ tay!

      Nàng có phương thức giải quyết của mình!

      Lần này Triệu Vô Ngôn xuất , mọi chuyện có thể giải quyết xong hết.

      Nàng bình tĩnh nhìn chén thuốc bàn liếc mắc cái. Đen như mực, như vậy thực đắng a! Nàng thích vị thuốc, khi vừa rồi sắc thuốc cho ít mật để giảm bớt vị đắng......

      Quên , mấu chốt tại đây, nàng muốn so đo.

      Nàng cười lạnh tiếng, bưng chén thuốc bàn tới gần bên môi, biết tại sao, hai tay lại khẽ run rẩy.....

      Ở đáy lòng có tiếng hò hét: Ngươi muốn làm như vậy? Sinh mệnh đáng quý a!

      ! Nàng muốn cả đời phải chịu loại tra tấn này!

      Nàng hít sâu hơi, cố lấy dũng khí đưa chén thuốc đến bên miệng. Uống xong chén thuốc này, vấn đề liền được giải quyết vĩnh viễn, còn vướng bận, còn dính líu tới tình .....Nguyễn Túy Tuyết trong lòng ngừng hô: Uống xong ! Uống xong !

      Nàng khẽ hé mở cánh môi, định uống thuốc.....

      Ba! Chén thuốc vỡ tan, nước thuốc đen như mực bắn tung tóe lên người Nguyễn Túy Tuyết.

      Nàng trấn định lại thấy, ngoài chén thuốc bị vỡ, chỉ có chiếc lá rụng.

      Sao lại thế này? Lá rụng làm vỡ chén thuốc? Làm sao có thể? Lá rụng từ đâu đến?

      Ngay khi Nguyễn Túy Tuyết còn suy nghĩ chưa ra mọi việc, Doãn Đông Tinh dùng khinh công trác tuyệt bay vọt xuống.

      "Tuyết nhi!" thở hổn hển, "Tuyết nhi, ta phải cố ý gạt nàng!"

      Nguyễn Túy Tuyết vừa thấy Doãn Đông Tinh, lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo. "Doãn trang chủ, ngươi được phép tiến vào Duyệt Vân sơn trang, mời ngươi ra ngoài!"

      "Tuyết nhi, nàng hãy nghe ta ....."

      "Đủ! Ta nghe đủ lí do của ngươi, đời này ta muốn nghe lại, cũng muốn gặp lại ngươi, mời ngươi ra ngoài!" Nguyễn Túy Tuyết rống lên.

      tại sao lại có thể tổn thương nàng như vậy? Tại sao lại có thể? Khi tất cả mọi người rời , chỉ có nàng ở lại, hơn nữa lại lần nữa dâng ra chân tình của mình. Nhưng chân tình này bị phản bội của đập nát, tại nàng hoàn toàn tan biến, nàng thậm chí biết nên thu thập trái tim bị phá nát của mình như thế nào!

      "Tuyết nhi, tỉnh táo lại, nghe ta !"

      "Hừ, ngươi vẫn là như vậy, luôn cho rằng vấn đề là ở người người khác. Doãn Đông Tinh, ngươi ! Đời này ta muốn gặp lại ngươi! Ngươi cho ta uống thuốc, ngươi tưởng ta tìm được biện pháp khác chấm dứt sinh mệnh này sao?" Nguyễn Túy Tuyết cầm lấy cây kéo bên cạnh hộp dụng cụ may vá.

      "Tuyết nhi, cần a! Ta thực xin lỗi nàng, là ta sai lầm, ta nên gạt nàng. Mau buông kéo xuống, ngoan, Tuyết nhi, nghe lời." Doãn Đông Tinh nhìn nàng cầm kéo, hết hồn , sợ nàng lại tự sát.

      "Ngươi cũng biết là ngươi sai lầm? Nhưng những lời này ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi có sửa đổi sao? tưởng tượng được ngươi vẫn như cũ, đổi được thói trăng hoa! Ta nên tin tưởng ngươi, ta nên trở về! Trong lòng ngươi nhất định là cười ta, Nguyễn Túy Tuyết vẫn như trước, ngu xuẩn, biết gì, rất dễ lừa! ra ngoài! Ta muốn gặp lại ngươi! Chuyện của ta tự ta giải quyết!"

      Nước mắt mà Nguyễn Túy Tuyết cố nén trụ lại chảy xuống. Nàng cho rằng nước mắt là tượng trưng cho yếu đuối, khi nàng đối mặt tuyệt rơi lệ, nhưng rất đả thương người a! Tối nay cho nàng thoải mái khóc trận ......

      Doãn Đông Tinh vừa thấy nàng khóc, lực chú ý bị phân tán, lập tức đoạt kéo trong tay nàng, sau đó liền đem nàng ôm vào ngực, ôm chặt lấy, cho nàng lại có hành động tổn thương chính mình.

      "Buông! Buông! Ngươi kẻ lừa đảo này!"

      Nàng rất hận a! có thể nào lần lượt giẫm lên chân tình của nàng như vậy? Nay tâm vỡ, nàng biết phải thu dọn tàn cục này như thế nào?

      Doãn Đông Tinh, ta hận ngươi! Nhưng.....

      Ta càng hận chính mình!

      Nguyễn Túy Tuyết lắc đầu mãnh liệt, nội tâm tự trách giống như bị lửa thiêu.

      Doãn Đông Tinh đau lòng ôm nàng, liên tục nhận lỗi về phía mình.

      "Tuyết nhi, ta nên dối gạt nàng, là ta đúng. Nàng là người ta nhất, ta làm sao có thể dối gạt nàng? Nhưng lần này tình thế khó xử a.”

      “Tại sao lại là tình thế khó xử? Lần này lại là nương nhà ai coi trọng ngươi? Lại là bằng hữu giựt dây sao? Hay là diện mạo rất giống ta? Doãn Đông Tinh, ngươi muốn nạp thiếp cũng cần tìm nhiều lí do vậy, xem như mắt Nguyễn Túy Tuyết  ta bị mù, mới có thể tin tưởng ngươi sửa đổi, là ta ngu ngốc, chẳng trách người khác! Buông! Ngươi buông!"   (Vivy: Tuyết tỷ chết cũng vì mấy lời này a *cảm thán* bị cấm túc 7 tháng T_______T)

      Nguyễn Túy Tuyết liều mình giãy dụa, nàng cần ở trong lòng , nàng chịu nổi.

      Doãn Đông Tinh vẻ mặt xấu hổ, "Tuyết nhi, nàng..... Nàng làm sao có thể biết?"

      "Làm sao vậy, ta đúng sao? Ngươi cứ việc nạp thiếp , ta ở Duyệt Vân sơn trang gây trở ngại cho ngươi, ta bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa! Mau thả ta ra!" Tay phấn dùng sức đánh vào lồng ngực kiên cố của .

      Lúc này mới cảm thấy thích hợp, "Tuyết nhi, ai ta muốn nạp thiếp?"

      (Vivy: Doãn ca chậm hỉu ==')

      Nguyễn Túy Tuyết muốn cùng dây dưa, thầm nghĩ nhanh chút giãy ra khỏi lòng , giãy dụa của nàng giống như con kiến lay tảng đá lớn, chút tác dụng.

      Giãy dụa cả nửa ngày lại động đậy được mảy may, nàng bỏ cuộc, trừng mắt nhìn , "Doãn Đông Tinh, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

      Doãn Đông Tinh nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, lường trước tình nhất định là có vấn đề. nàng cho dù biết việc kia cũng tới mức đòi tự sát chứ.

      muốn cùng nàng hảo hảo giải thích.

      "Giường bên này ở đâu?" đầu đuôi toát ra câu này.

      Thời điểm mấu chốt này, cư nhiên còn muốn..... Vô sỉ!

      Nguyễn Túy Tuyết trừng mắt nhìn , trả lời.

      "Xem ra ta phải tự mình tìm." Doãn Đông Tinh ôm lấy thiên hạ trong lòng, ở Liễu hiên tìm đông tìm tây. Phòng trong lớn như vậy, giường đương nhiên khó tìm.

      Doãn Đông Tinh ôm Nguyễn Túy Tuyết ngồi ở mép giường, nàng muốn lại gần , nhưng giãy được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. đánh giá trong phòng, “Ân, bố trí so với Doãn gia trang càng ấm áp hơn. Ta nên tới chỗ này sớm chút, thưởng thức bố trí khéo léo của nàng.”

      Hừ! Vuốt mông ngựa cũng vô dụng.

      “Tuyết nhi, ta xác thực lừa nàng, những lời vài đêm trước ta với nàng cũng phải lời .”

      Ta sớm biết!

      Doãn Đông Tinh nhìn thê tử trầm mặc hé răng, biết nàng còn tức giận, nhưng đây là lỗi của mình, vì thế tiếp tục giải thích.

      “Ta với nàng chút ở bên trong trang, là lừa nàng, kỳ là ta ra ngoài, ra ngoài...... Ách, làm chuyện.”

      Nguyễn Túy Tuyết sớm nghe nổi nữa, nàng muốn lại lần nữa từ miệng nghe được muốn nạp thiếp, nàng quát: “Doãn Đông Tinh, ta rồi, ngươi muốn nạp thiếp cứ việc nạp, cần thông báo với ta! Ngươi buông!”

      Doãn Đông Tinh tâm bình khí hòa : “Tuyết nhi, cám ơn nàng toàn thành.”

      tâm bình khí hòa: bình tĩnh từ tốn

      Nguyễn Túy Tuyết tức giận trừng mắt nhìn .

      Ta biết! Doãn Đông Tinh, ngươi lang tâm cẩu phế!

      lang tâm cẩu phế: lòng lang dạ sói
      Hale205 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10.2


      magenta;Edit: Vivy

      magenta;(xin lỗi vivy =.=!)


      Ngừng chút, Doãn Đông Tinh tiếp tục chậm rãi : “Nhưng ta cũng muốn nạp thiếp.” dark (Vivy: Doãn ca vô sỉ >.< làm muội đau tim-ing~) QH: Tỷ cũng đau…..

      Hả?

      Nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Túy Tuyết ngây ngốc, biết nàng hiểu lầm. phát ra tiếng cười rất , “Tuyết nhi, nàng quá đề cao ta. Trong thiên hạ, chỉ sợ khó có người muốn cùng kẻ xấu như quỷ là ta thân thiết. Cũng chỉ có nàng ta, Tuyết nhi thân ái.”

      Nguyễn Túy Tuyết lại ngẩn ngơ. Như thế nào...... Tại sao có thể như vậy? phải là muốn nạp thiếp sao?

      “Ta ra ngoài làm việc đứng đắn. Tuyết nhi, ta năm nay cũng ngoài ba mươi, nhưng cảm thấy chưa làm chuyện gì có ích, sau khi thu hồi tiêu cục, chỉ muốn làm chút chuyện có ích .”

      Nguyễn Túy Tuyết nghe xong, biết chính mình hiểu lầm, dùng khăn lau lau cái mũi, ho tiếng, ra vẻ đứng đắn, nhưng nàng vẫn là ra tiếng, bởi vì nàng biết nên gì.

      “Ta liền nghĩ tới quản lý trường học. Tuyết nhi, nàng trước kia biết chữ, nay trở thành người viết chữ rất tốt, nhất định là phải trải qua phen vất vả. Ta nghĩ nữ tử cũng có thể giống như nam tử, có cơ hội đọc sách biết chữ, vì thế ta liền nghĩ thiết lập trường học miễn phí dành cho nữ tử, miễn phí dạy nữ tử biết chữ học bài.”

      “Đông Tinh......” Nguyễn Túy Tuyết khó có thể tin tưởng những gì mình nghe thấy.

      Doãn Đông Tinh cười cười, “Mấy ngày nay ta vội vàng xem xét. Doãn gia trang tuy rằng thu hồi công việc tiêu cục, nhưng vẫn là tam đại cự phú*, thiếu bạc để quản lý trường học này. Mặt khác còn có vấn đề mời phu tử rất rườm rà, ta phải tự mình thương lượng.” dark(Giàu có ba đời.)

      “Vì cho nàng cái kinh hỉ, ta mới thừa dịp nàng đến Diệp Vân lâu ra ngoài làm việc. Vì tránh cho người khác bị hoảng sợ, ta mới đội mặt nạ. Tuyết nhi, dối nàng là ta đúng, nếu biết nàng hiểu lầm, ta sớm với nàng việc này. Tuyết nhi, nàng có nguyện ý tha thứ cho ta ?”

      Nguyễn Túy Tuyết nước mắt đảo quanh, dùng thanh khàn khàn : “Đông Tinh...... Là ta hiểu lầm chàng.”

      Doãn Đông Tinh vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đau lòng : “Về sau cũng được vì hiểu lầm mà nháo tự sát! Tuyết nhi, nàng vừa rồi làm ta sợ muốn chết, nếu ta tức thời vận công dùng mảnh lá cây đánh rớt bát thuốc kia, có phải hay nàng dùng thuốc để phí hoài bản thân mình? thể a! Khắp thiên hạ còn người ta, mất nàng, ta cũng nghĩ tiếp tục sống.”

      lại xoa bóp lòng bàn tay của nàng .

      “Kia...... Bát dược phải kia để tự sát.” Nguyễn Túy Tuyết ấp a ấp úng .

      Trời ạ! Đông Tinh mà biết nhất định rất tức giận.

      “Vậy ư? Vậy chính là dược bình thường. ra thân mình nàng thoải mái, là ta hiểu lầm. Ta quên Tuyết nhi cũng gạt ta.”

      Doãn Đông Tinh gật gật đầu. Túy Tuyết cũng dối, giống , ti bỉ, thường dối.

      câu cuối cùng của làm cho Nguyễn Túy Tuyết phải . Nàng cúi thấp đầu, “Kia...... Kia cũng phải dược bình thường.”

      Doãn Đông Tinh cảm thấy rất kỳ quái, “ phải dược để tự sát, cũng phải dược bình thường, còn có thể là thuốc gì? Thuốc bổ sao?”

      “Kia...... Kia cũng phải thuốc bổ.” Nguyễn Túy Tuyết đầu cúi càng thấp.

      “Tuyết nhi......” Doãn Đông Tinh nhìn nàng.

      “Kia...... Đó là...... Dược để nạo thai.” Nàng rốt cục .

      “Dược để nạo thai?”

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh tiếng động, chờ Doãn Đông Tinh có đủ thời gian tiêu hóa bốn chữ sau cùng, trong phòng vang lên tiếng rống giận kinh thiên động địa.

      Nam nhân cao lớn toàn thân máu như ngừng chuyển động, gân xanh nổi lên, bắt lấy hai vai của nàng, dùng hết khí lực toàn thân quát nàng: “Nguyễn -- Túy -- Tuyết! Nàng...... Nữ nhân chất tiệt này, cư nhiên...... Cư nhiên muốn bỏ con của chúng ta!”

      Nguyễn Túy Tuyết bị rống đến mức nhãn mạo kim tinh, bên tai ông ông; Nàng cúi đầu, giọng như con dâu ngoan : “T...... Ta nghĩ chàng nạp thiếp! Ta nghĩ  thương ta, ta...... Ta muốn tiểu hài tử trong bụng, bởi vì đứa sinh ra có cha thực vất vả.”

      darknhãn mạo kim tinh: nghĩa đen là ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt choáng váng.

      “Chết tiệt, Tuyết nhi! Nàng thiếu chút nữa giết con chúng ta !” Doãn Đông Tinh vẫn quát nàng, đôi mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.

      “Chàng...... Chàng cần hung dữ như vậy đâu, nên chuyện giọng, nếu đứa trong bụng ta bị dọa hư.” Nguyễn Túy Tuyết vẻ mặt vô tội nhìn .

      Doãn Đông Tinh vừa nghe hai chữ đứa , sắc mặt lập tức hòa hoãn xuống, nhưng vẫn rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng làm bộ đáng thương hồi lâu.

      Ai -- Quên ! ở trong lòng điên cuồng hét lên tiếng, liền ôm lấy nàng hướng ra ngoài cửa.

      “A! Đông Tinh, chàng muốn ôm ta đến chỗ nào?” Thấy quát nàng nữa, nàng liền an tâm.

      “Nàng có thai, cho phép ở tại nơi này! Về Doãn gia trang, mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, ta mới an tâm!” Doãn Đông Tinh tiềm tàng khí phách lại nhảy ra.

      “Nhưng...... Nhưng là......”

      có nhưng là!” cho nàng kháng nghị, Doãn Đông Tinh ôm âu yếm thê tử ra cửa phòng, khi ngang qua cạnh bàn, đem chén thuốc bị vỡ kia đá rất xa, thi triển khinh công bay vọt .

      Nghe tiếng động, Hà Quan Nguyệt cùng Hạ Hà chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy làn váy màu hồng nhạt của Nguyễn Túy Tuyết.   (darkchỗ này muội chém >.<)

      Chương 10.2

      Nguyễn Túy Tuyết ở ngay tại Di Thấm viện của Doãn gia trang dưỡng thai. Doãn Đông Tinh mãi đến năm ba mươi tuổi mới có đứa con đầu tiên, cực kỳ cao hứng. Nguyễn Túy Tuyết cũng hai mươi lăm tuổi, lúc ấy xem như sản phụ cao tuổi, cho nên cao thấp Doãn gia trang ai ai cũng nơm nớp lo sợ hầu hạ phu nhân, hy vọng phu nhân thuận lợi bình an sinh hạ tiểu chủ nhân.  dark(Vivy: 25 = sản phụ cao tuổi *ngất-ing~* tuổi này muội còn chưa mún lấy chồng a @.@)(QH: đại khác hơn cổ đại muội ơi!!!!)

      qua ba tháng, bụng Nguyễn Túy Tuyết vẫn còn chưa lộ , nhưng nàng cả ngày phải ăn chính là ngủ, nhanh biến thành heo. Diệp Vân lâu bên kia ra thiếp bố cáo lâu chủ dạo chơi ở bên ngoài năm, lâu vụ tạm thời do tổng quản Hà Quan Nguyệt toàn quyền xử lý.

      Cái gì dạo chơi ở bên ngoài, ràng là bị "giam" ở Doãn gia trang! Doãn Đông Tinh căn bản cho phép nàng bước ra khỏi trang nửa bước, mỗi ngày nuốt đống thuốc bổ, hại nàng tại chỉ cần nghĩ đến dùng bữa, da đầu liền run lên!

      Nguyễn Túy Tuyết ở Di Thấm viện vừa chơi bàn đu dây vừa thầm oán hận, lúc  cao hứng, đột nhiên có người điên cuồng quát lên: “Ngừng lại! Mau xuống dưới!”

      Nàng quay đầu thấy, Doãn Đông Tinh khẩn trương chạy tới phía này, “Tuyết nhi, mau dừng lại! Nếu từ bàn đu dây rơi xuống làm sao bây giờ? Mau xuống dưới!”

      thể nào! Ngay cả chơi bàn đu dây cũng......

      Nguyễn Túy Tuyết mím chặt cái miệng nhắn, dỗi ngừng, ngược lại càng đu càng cao, nhìn Doãn Đông Tinh kinh hãi. “Tuyết nhi, mau dừng lại, cần chơi.”

      Nhìn thấy đường đường đại nam nhân ở dưới đau khổ cầu xin, bộ dạng đáng thương, Nguyễn Túy Tuyết mềm lòng, ngừng lại.

      Nàng ngồi ở bàn đu dây, cái miệng nhắn cong lên, “Đông Tinh, muội cả ngày phải ăn chính là ngủ, cả ngày lười biếng ở Di Thấm viện, chuyện gì nguy hiểm cũng thể làm, phòng bếp cũng thể vào, tại, ngay cả chơi bàn đu dây cũng được!”

      Doãn Đông Tinh ở ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ về lưng ái thê, “Tuyết nhi, vì đứa của chúng ta, nàng nên nhẫn nại chịu đựng chút. Đây chính là tiểu bảo bối của chúng ta a!”

      Nguyễn Túy Tuyết dỗi : “Cũng phải chuyện gì ám muội, vì sao thể ra ngoài?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, nàng kinh sợ cảm thấy sai , vội vàng che miệng, liếc mắt nhìn Doãn Đông Tinh ở bên cạnh, nhìn ra vẻ mặt của .

      thực tế, nàng cũng muốn cùng   chuyện này. Vì thế nàng cẩn thận mở miệng, “Đông Tinh, việc này......”

      “Tuyết nhi, có việc cứ thẳng. Lần trước ở Duyệt Vân sơn trang chúng ta , giấu diếm đối phương bất cứ điều gì, tuyệt đối chân thành, nếu dối bị đối phương trừng phạt vô điều kiện.”

      “Muội , chàng được tức giận nha.”

      “Vi phu tuyệt đối tức giận. Nàng cứ việc .”

      “Vâng. Đông Tinh, ta nghĩ qua, Triệu Vô Ngôn y thuật nổi tiếng thiên hạ , nếu mời nàng đến  trị liệu cho chàng, mặt của chàng hẳn là có thể khôi phục bảy tám phần.”

      “Nàng thích nhìn khuôn mặt này của ta?” Doãn Đông Tinh bình tĩnh .

      , phải! Đông Tinh, chàng vì khuôn mặt này cả ngày ra khỏi cửa, cho dù bất đắc dĩ muốn ra ngoài cũng phải đeo mặt nạ, thuận tiện chút nào! Hơn nữa cả ngày ở bên trong trang cũng thực tốt.”

      “Tuyết nhi, vẫn là nàng muốn ra ngoài chơi, bị mặt của ta phiền toái?” Doãn Đông Tinh điệu thoải mái , đáy mắt mang ý cười, trong lòng nghĩ cũng nên cho nàng.

      ...... phải.” Nguyễn Túy Tuyết căng thẳng khẩn trương, nghĩ đến tức giận, giương mắt nhìn thấy đáy mắt chứa ý cười, mới biết là đùa giỡn nàng, liền đánh cái. “Chán ghét! Muội chuyện nghiêm túc với chàng. Đông Tinh, đứa của chúng ta bảy tháng sau ra đời, ta hy vọng chàng có thể quang minh chính đại mang đứa ra ngoài du ngoạn, dạy về thế giới bên ngoài, cho nên muội mới muốn Triệu Vô Ngôn đến trị liệu chàng. Muội cũng để ý mặt của chàng, nhưng vì đứa , chàng lo lắng chút !”

      Nguyễn Túy Tuyết xong, nhìn xem Doãn Đông Tinh, thấy ở ngửa mặt lên trời thở dài, nàng khó hiểu nhìn .

      Giờ phút này Doãn Đông Tinh suy nghĩ, Tuyết nhi sau khi biết chân tướng chỉnh như thế nào...... tại Túy Tuyết cùng hình tượng mềm mại uyển trước kia khác nhau rất lớn, nàng tại trở nên hoạt bát nghịch ngợm, càng đem nàng sủng vô pháp vô thiên...... Nhưng vui mừng, vô cùng thích khi thấy nàng chỉnh , có khi thực hoài nghi chính mình có phải thích cuồng bị ngượchay . dark(Vivy: chấp nhận đi Doãn ca à, ai bảo lúc trước ca gây họa làm gì!)

      ho tiếng, “Tuyết nhi, vi phu muốn cùng nàng chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Ta dối nàng.” Trước tiên là câu này, đây là chính sách darkđiểm nhi ai binh, phải như thế này nếu rất thảm.
      Hale205, LemonadeViên Viên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10.3


      magenta; Edit:viVy

      (xin lỗi bé vivy, tỷ để nhầm )

      Nguyễn Túy Tuyết vừa nghe, mạc danh kỳ diệu nhìn cái. còn có thể giấu giếm nàng chuyện gì? Doãn gia trang lớn như vậy, , nghe, phải sao? Huống chi cả ngày đều cùng chỗ với nàng, có cơ hội tiếp xúc với nữ nhân khác, có khả năng nạp thiếp, cho nên phải là việc trọng đại gì.

      Nguyễn Túy Tuyết cười ngọt ngào, cố ý biểu ra mặt ôn nhu uyển chuyển của nàng, “Đông Tinh, chàng cứ , ta để ý.”

      Xem ra tâm tình của nàng rất tốt, tình hẳn là quá tệ...... cẩn thận : “Mặt của ta...... Hoàn toàn bị hủy......”

      “Ta biết, ta cũng để ý.” Nàng vẫn mỉm cười ngọt ngào.

      “Là giả.”

      Gì? Cái gì? Nguyễn Túy Tuyết thử đem lời của Doãn Đông Tinh ghép lại.

      Mặt của ta hoàn toàn bị hủy là giả.

      cái gì a? Khuôn mặt xấu xí kia là giả?!

      Khi Nguyễn Túy Tuyết còn chưa tiêu hóa hết câu vừa rồi, Doãn Đông Tinh tiếp tục : “Lúc trước nàng rời Doãn gia , tâm ta rất đau. Ta từng thề kiếp này chỉ mình nàng, nhưng ta lại bội ước nạp thiếp. Có thị thiếp Hàn Phượng Cẩm trong phủ, nàng tuyệt đối thể lại để ý đến ta, vì thế trong chuyến bảo tiêu hàng hóa của phủ Vương gia hai năm trước, ta động tay động chân, làm bộ chính mình gặp tai kiếp, tự hủy dung, lén lút đem bảo vật trả về phủ Vương gia, tuyên bố với bên ngoài chính mình bị thương, muốn chấm dứt tiêu cục, cũng thuận tiện rời khỏi giang hồ, muốn cùng những bằng hữu giả dối giang hồ lui tới.”

      “Ta làm như vậy, chủ yếu là làm cho Hàn Phượng Cẩm, Lí Loan, Lâm Tú Nhi phải lựa chọn. Nếu các nàng bất kể bề ngoài của ta, vẫn muốn cùng ta, ta đây cùng Tuyết nhi nàng duyên phận coi như hết; Nhưng nếu các nàng cầu , ta tuyệt bắt lưu lại, còn có thể cấp các nàng rất nhiều phí phụng dưỡng, như vậy ta có thể lần nữa theo đuổi nàng.”

      “Kết quả, ba người nhìn đến dung mạo sau khi bị thương của ta, đều cầu , ta cũng y theo kế hoạch của ta, cho các nàng rất nhiều bạc...... Chuyện về sau, nàng biết. Cho nên...... Tuyết nhi, nàng cần mời Triệu Vô Ngôn đến, mặt của ta cũng có...... Cũng có bị thương.” Doãn Đông Tinh rốt cục xong.

      Nguyễn Túy Tuyết vẻ mặt khiếp sợ, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên nhìn . Khuôn mặt kia nhìn thế nào đều là bộ dáng ràng mười phần a! Bỏng, đao thương, da tróc thịt bong, vết sẹo rối rắm...... Khuôn mặt này làm sao có thể là giả?

      Nhưng nàng hiểu được, Doãn Đông Tinh lừa nàng. Cảm xúc khiếp sợ qua , nàng cố giữ vững tâm trạng bình thường thản nhiên cười, hướng Doãn Đông Tinh mềm mại : “Đông Tinh, nếu mặt này là giả, chúng ta vào trong phòng đem nó hạ xuống, khôi phục khuôn mặt tuấn tú trước kia của chàng, như vậy tương lai chàng có thể mang đứa của chúng ta ra ngoài chút.”

      “Nàng tức giận?” Doãn Đông Tinh trong lòng nhõm thở dài hơi. vốn tưởng rằng Nguyễn Túy Tuyết rất giận dữ! Lừa nàng lâu như vậy, còn làm cho nàng phải nhìn khuôn mặt khủng bố hai năm.

      “Làm sao có thể? Chàng có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia, ta cao hứng còn kịp, làm sao có chuyện tức giận đâu?” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười.

      Oa! Tuyết nhi ôn nhu uyển chuyển hàm xúc trước kia trở lại, mình bị phạt! Doãn Đông Tinh trong lòng hô lớn vạn tuế.

      Nhưng phát khi Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười, đôi mắt tính kế tránh chút.

      Hai người trở lại trong phòng, Doãn Đông Tinh lấy tiểu đao lợi hại, cẩn thận theo bên tai cắt ra da mặt xấu xí, rốt cục đem khuôn mặt xấu hạ xuống, hé ra gương mặt tinh xảo bên trong lớp vỏ bọc.

      “Tuyết nhi, đây là cái mà giang hồ gọi là thuật dịch dung. Doãn gia ba đời hành tẩu giang hồ, có khi bởi vì bảo tiêu, phải cải trang thành người khác, liền sử dụng thuật dịch dung này để che mắt.” Doãn Đông Tinh hướng Nguyễn Túy Tuyết cẩn thận thuyết minh.

      “Nga! ra là thế.” Nguyễn Túy Tuyết gật gật đầu, nhìn nhìn .

      vẫn tuấn cao ngất như trước kia, khả năng bởi vì đeo mặt nạ xấu xí hai năm, phơi nắng dưới ánh mặt trời nhiều, sắc mặt rám nắng dày dặn sương gió trước kia trở nên trắng nõn, cũng bởi vì giang hồ, khí chất tục tằng dần dần bị thay thế bởi hào hoa phong nhã, chợt xem, còn có cổ hương vị đệ tử thế gia.

      “Tuyết nhi, thực xin lỗi, lừa nàng hai năm...... Nàng có trách ta ?”

      “Đông Tinh, chàng lừa người ngoài bộ mặt hoàn toàn hủy, khiến cho Hàn Phượng Cẩm các nàng chủ động cầu , sau khi các nàng cầu , chàng đạt được mục đích, vì sao bỏ mặt nạ đầy sẹo này , khôi phục bộ dáng trước kia?”

      “À...... Đó là bởi vì ta còn chưa theo đuổi được nàng a!” Doãn Đông Tinh đem Nguyễn Túy Tuyết ẳm lên đùi mình vô cùng thân thiết .

      ra chàng dùng là khổ nhục kế a!” Nguyễn Túy Tuyết nhìn liếc mắt cái.

      “Tuyết nhi, nên như vậy, ta phải có ý định muốn gạt nàng, ta...... Ta chỉ là cho rằng có lẽ nàng...... Nàng lập tức đến gặp ta, nghĩ tới......”

      nghĩ tới ta cách năm mới nhìn đến chàng.”

      “Tuyết nhi, ta là tình! Trong lòng ta tuyệt có những người khác, nàng là người duy nhất ta .”

      “Kia vì sao ta ở cùng chỗ với chàng, đến năm mà vẫn đeo mặt nạ xấu xí này?” Này phải ý định lừa gạt sao?

      “Kỳ ta vài lần muốn mở miệng thẳng thắn với nàng, nhưng lại sợ nàng tức giận; Chính yếu là nàng mình trải qua năm năm độc, ta cảm thấy tất yếu phải tự trừng phạt chút, liền vẫn đeo mặt nạ xấu xí này.”

      “Chàng...... Chàng dỡ mặt nạ này xuống là muốn trừng phạt chính mình vì trước kia đối xử với ta như vậy?”

      Doãn Đông Tinh gật gật đầu. “Tuyết nhi, ta trước kia có lỗi với nàng, lại nghĩ ra phương thức nào để chuộc lỗi, nên ta dùng chiêu này. Kỳ giả dạng làm người xấu xí cũng sai, cần đối mặt với bên ngoài, ngược lại có thể tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn.”

      Nguyễn Túy Tuyết nghe xong, trong lòng kích động mênh mông thôi. xác thực hoàn toàn đem nàng để trong lòng, vì nàng nguyện ý dỡ mặt nạ xấu xuống, làm chính mình xấu xí để trừng phạt trước đây đối với nàng bất trung......

      Nàng nhịn được kích động, ôm mãnh liệt khóc. Doãn Đông Tinh có điểm bối rối, “Tuyết nhi, làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”

      “Chàng...... Chàng cần ngược đãi bản thân như vậy a! Ta sớm tha thứ cho chàng rồi, phải sao?”

      “Tuyết nhi, cho dù nàng tha thứ cho ta, nhưng ta vẫn cảm thấy nếu gì, bù lại được thương tổn mà ta gây cho nàng. Khuôn mặt xấu xí này chính là phương thức tự trừng phạt của ta. Chỉ là cũng khổ nàng, phải xem khuôn mặt xấu xí hơn năm.”

      Nguyễn Túy Tuyết hai mắt đẫm lắc đầu, tỏ vẻ thèm để ý.

      “Tiếp qua vài năm, chờ đứa lớn, chúng ta lại đến Tô Châu thăm nhạc phụ, nàng có chịu ?”

      “Di? Về nhà của muội?” Nguyễn Túy Tuyết lại lần nữa kinh ngạc nâng lên khuôn mặt rơi lệ.

      “Đúng vậy. Năm đó nhạc phụ lấy môn đăng hộ đối cự tuyệt hôn đôi ta, nay ta rời khỏi giang hồ, thiết lập trường học miễn phí, cũng coi như là thân sĩ, cùng nhạc phụ dòng dõi thư hương mặc dù thể đánh đồng, nhưng tin tưởng người cự tuyệt cho ta ở ngoài cửa. Quá vài năm, cả nhà chúng ta đến Tô Châu chút, được ?”

      Nguyễn Túy Tuyết sớm cảm động ra lời, nguyên bản  ý niệm tưởng trêu cợt cũng đánh mất. Nàng vội vàng gật gật đầu, cầm khăn lau nước mắt vỡ thành đê của mình.

      là đem nàng để trong lòng a!

      Doãn Đông Tinh thân mật ôm nàng, khẽ mỉm cười, phảng phất hai người trong lúc đó còn bí mật nào ──

      Chờ chút!

      Doãn Đông Tinh nghĩ đến kiện, ánh mắt dừng ở thiên hạ xinh đẹp bên người, “Tuyết nhi, ta đem bí mật lớn nhất cho nàng, nàng...... có gì gạt ta chứ?”

      “Đông Tinh, chàng như thế nào hỏi như vậy? có chuyện ta gạt chàng a.” Nguyễn Túy Tuyết mới từ trong lòng tràn đầy cảm động khôi phục, dùng ánh mắt sùng bái nhìn trượng phu tuấn khôi ngô mắt trước. (Vivy: giống Hạ Hà tỷ a, suốt nàng nhìn trượng phu với ánh mắt sùng bái ==")

      có sao?” Doãn Đông Tinh dừng ở nàng.

      “Đương nhiên có a! Như thế nào, chàng tin ta? Như vậy tốt lắm, nếu chàng tìm được bằng chứng ta dối chàng, ta tùy ý chàng xử trí.” Nguyễn Túy Tuyết tràn đầy tin tưởng . (Vivy: tỷ chết chắc rùi >//<)

      “Hảo! Đây chính là nàng , thể hối hận.”

      “ Chàng yên tâm, ta Nguyễn Túy Tuyết chuyện giữ lời.”

      “Hảo, Tuyết nhi, ta hỏi nàng, nàng làm sao mà biết nguyên nhân ta nạp ba thị thiếp?”

      “Di?” Nguyễn Túy Tuyết tựa hồ còn chưa hiểu Doãn Đông Tinh cái gì.

      “Lần trước chúng ta chuyện ở Duyệt Vân sơn trang, nàng ra nguyên nhân ta nạp thiếp, nhưng ta nhớ ta chưa bao giờ đề cập qua điều này với nàng a!”

      “A!” Nàng nhớ tới đến lần trước bởi vì hiểu lầm nên lỡ thốt ra. “Đó là...... Đó là bởi vì......”

      Doãn Đông Tinh giơ lên mày kiếm nhìn thê tử hai gò má ửng hồng.

      “Ta đoán!” Nàng miễn cưỡng dắt khóe miệng nở nụ cười, lén lút đứng lên.

      dối.” bình tĩnh phun ra những lời này. “Tuyết nhi, !”

      “Kia...... Ưm...... A...... Kia thể trách muội a, là chàng......” Nguyễn Túy Tuyết muốn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, hướng cửa phòng di động.

      “Ta?”

      “Là chàng tim đập quá lớn, đem muội đánh thức! Muội phải nghe lén nha, muội là thể nghe a! Muội dối chàng......” Nguyễn Túy Tuyết chân trước muốn bước ra cửa phòng, chạy vội ra ngoài.

      “Đừng trốn! Tuyết nhi, phạt nàng bảy tháng được phép ra khỏi trang!”

      Trời ạ! Thực thảm!

      Đây là Nguyễn Túy Tuyết bị ôm trở về phòng trong lòng khóc thét!

      * * * *

      Bảy tháng sau, Nguyễn Túy Tuyết bình an sinh hạ đôi long phượng thai, Doãn gia trang cùng Diệp Vân lâu bốn phía chúc mừng, Doãn Đông Tinh cực kì vui mừng.

      Trường học miễn phí dành cho nữ tử ở kinh thành học cực kì thành công, nghĩa cử dạy biết chữ miễn phí của Doãn gia trang được quan phủ treo biển, Hoàng Thượng còn hạ chỉ ban cho Doãn Đông Tinh tên cử nhân. Vào ngày hai người đến Tô Châu, Nguyễn gia đại biểu hoan nghênh, khua chiêng gõ trống nghênh đón vị con rể này, rốt cục sau nhiều năm Nguyễn Túy Tuyết cũng cùng trượng phu đường hoàng bước vào gia môn, hết thảy là tốt đẹp như vậy!

      Nhưng vào lúc này, ở nơi khác, đại tuyết bay tán loạn, Triệu Vô Ngôn đối mặt vị phu nhân xinh đẹp tự sát chưa thành ở Vương gia phủ, chậm rãi : “Phu nhân, ngươi trước đem thuốc này uống, ta cùng ngươi về cái chuyện cũ thú vị ở kinh thành, là chuyện cũ có nha, chuyện này nhân vật chính tên là Nguyễn Túy Tuyết. Ngoan, trước đem thuốc này uống ......”

      Cớn gió tuyết vẫn bay tán loạn như trước ......

      ── hoàn ──

      Vivy: Thấy chữ HOÀN mà muội mừng phát khóc lun a >____<

      magenta; QH: Tỷ cũng mừng mún phát khóc, trang ít mà chữ nhiều.

      ******************************
      Hôm qua do nhà ta có việc bận, gấp đăng bài để tặng sinh nhật Han mà quên mất. Chương 10 là bé Vi vy edit,
      Giang Nam Nhu Nương Tử hoàn với giúp đỡ của Vivy, Quảng Hằng và Thu Thủy.

       

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :