1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang nam mỹ nương tử- Vân Nhạc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 7.2 (Warn: khúc cuối chương hơi H ) "Nguyệt nhi, ta với nàng rồi, nàng là người của ta, liền nên ở Tô Châu ! cần quay về Từ gia trang nữa, ta cùng đại ca ta chuyện." Từ Thanh Vân lần này bình tĩnh ôn nhu . "Nhưng mà mẫu thân của ta......" Thu Nguyệt có chút do dự. "Ta phái người đưa Lâm đại nương đến Tô Châu, nàng cần lo lắng. Nhưng mà biết Lưu đại nương có chịu ở lại hay ?" "Hả?" Thu Nguyệt nghe lời của xong, dùng đôi mắt linh động nhìn . "Nguyệt nhi, ta luôn luôn nghĩ, biết có nên chuyện này với nàng hay ......" Từ Thanh Vân rót cho mình chén trà. "Chuyện gì vậy?" Thu Nguyệt quan tâm nhìn . Từ Thanh Vân do dự chút, vẫn cứ , "Là có liên quan tới thân thế của nàng." "Thân thế của ta?" "Đúng!" Từ Thanh Vân gật đầu. "Ta phải là con của mẹ ta sao? Mẹ ta chính là Từ gia trang Lâm đại nương !" Thu Nguyệt có chút hiểu. Từ Thanh Vân lắc đầu, "Nguyệt nhi, nàng có nhớ hay ở Gia Hưng từng bị thích khách trong cung hạ độc ?" "Nhớ ! Khi đó ta ngửi túi hương gì đó, liền mê man, sau khi tỉnh lại liền...... liền......" Thu Nguyệt nhớ tới buổi tối tình cảm mảnh liệt mơ hồ kia. Những ấn ký màu hồng thân nàng còn chưa có biến mất nha! "Này có gì liên quan?" Nàng đỏ mặt, cố gắng giữ tĩnh táo. Từ Thanh Vân thích nhìn gò má trắng hồng phấn nộn của nàng, động chút là đỏ lên. Mặt Thu Nguyệt đỏ lên đáng ! Nhớ...quá...... (#AP: nhớ giề…) "Khụ!" Từ Thanh Vân cũng cố gắng giữ tĩnh táo. "Đương nhiên là có quan hệ. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người trong cung lại hạ thủ với nàng? Nàng là nô tì ở Từ gia trang, cũng mới mười mấy tuổi, thể đắc tội với người nào, ta nghĩ việc này có chút kỳ quặc." Từ Thanh Vân uống ngụm nước trà cho nhuận giọng, tiếp tục , "Liền phái nguời đến kinh thành điều tra nghe ngóng. Kết quả lại phát ......" liếc mắt nhìn Thu Nguyệt. "Ngươi phát cái gì?" Thu Nguyệt có chút nóng lòng. "Phát nàng ra phải con của Lâm đại nương !" "Cái gì?" khuôn mặt nhắn của Thu Nguyêt phút chốc trắng xanh, vẻ kinh ngạc tràn đầy khuôn mặt tái nhợt. "Nguyệt nhi, nàng có khỏe ?" Từ Thanh Vân nhìn phản ứng của Thu Nguyệt, do dự biết có nên tiếp hay . "Tại sao lại như vậy chứ? Thanh Vân, vì sao ta phải con mẹ ta sinh ra?" khóe mắt Thu Nguyệt đong đầy nước mắt, nàng tuy nghĩ mình phải cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng có thể nhìn ra đối với nàng là đả kích rất lớn. "Nguyệt nhi, cha ruột của nàng từng là Hộ Bộ Thượng Thư trong triều, cho nên nàng hẳn là thiên kim của phủ Thượng Thư, mà phải con của nữ đầu bếp ở Từ gia trang." "Vậy... Ta vì sao lại ở Từ gia trang? Thế cha của ta ở đâu?" Thu Nguyệt sốt ruột đứng lên. "Nguyệt nhi, nàng đừng vội, ngồi xuống, uống ngụm trà, ta toàn bộ cho nàng." Từ Thanh Vân trấn an nàng. Thu Nguyệt nghe lời ngồi xuống. "Cha của nàng gọi là Hồng Lâm, là Hộ bộ Thượng thư mười mấy năm trước. Lúc ấy hoàng đế Vạn Lịch phái thái giám đến các nơi khai thác mỏ bắt đầu thu thuế, dân chúng cực kỳ hoang mang, có nơi dân chúng vì vậy mà vùng lên đấu tranh. Cha ngươi trời sanh tính tình ngay thẳng, dâng tấu can gián mới ngăn cản được, lại bị hoạn quan gièm pha đơm đặt, chọc giận hoàng đế, rơi vào cảnh tịch biên gia sản, chu di cửu tộc." "A......" nước mắt Thu Nguyệt rơi xuống. "Lúc ấy bà vú liều chết ôm ngươi trốn thoát, sau lại có truy binh đuổi theo, vội vàng giao nàng cho Lâm đại nương. Sau đó bà vú bị giết, nàng được Lâm đại nương ôm về Từ gia trang, lấy danh nghĩa là con đại nương, lớn lên ở Từ gia trang. nghĩ tới trong cung lũ hoạn quan biết nhận được tin tức từ đâu, biết nàng là huyết mạch sót lại của phủ Thượng Thư ngày đó, liền phái thích khách, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cho nên mới có chuyện hạ độc lần trước." Từ Thanh Vân hơi xong hết mọi chuyện. "Có người muốn giết ta? Ta đây......" Thu Nguyệt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghe Từ Thanh Vân đến cuối cùng, sắc mặt lại trở nên ảm đạm. "Yên tâm, tình ta giải quyết xong, có người nào dám động vào nàng, bảo bối Nguyệt nhi." Từ Thanh Vân nhàng nắm lấy tay của Thu Nguyệt. "Giải quyết? Đây là chuyện trong cung !" khuôn mặt Thu Nguyệt tràn ngập đau khổ. "Nhưng ta là nhị trang chủ của thiên hạ đệ nhất đại trang, việc ấy làm khó được ta." Từ Thanh Vân cười cười."Nhưng ra lại làm khổ bạn xấu Âu Dương Liệt của ta...... Ha ha!" gọi Âu Dương liệt đến kinh thành chuyến, tâm tình hình như rất tốt. "Vậy......" Thu Nguyệt biết có nên tin tưởng Từ Thanh Vân , luôn là dáng vẻ nhàn nhã, luôn già mà đứng đắn cùng nàng nô đùa. "Nguyệt nhi, cần lo lắng, có ta ở đây, có chuyện gì." Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt vẫn mặt co mày cáu, lại tăng mạnh giọng điệu. "Tại sao hoàng thượng muốn thái giám ra ngoài khai thác mỏ, thu thuế?" Thu Nguyệt thể lý giải, vì việc này mà làm nàng nhà tan của nát. "Bởi vì có loại người dù là hoàng đế sống trong vinh hoa phú quý, vẫn có lòng tham đáy. Trừ bỏ khai thác mỏ thu thuế ra, hoàng đế Vạn Lịch thậm chí bởi vì tiếc tiền phát lương bổng cho quan viên, gặp thiếu cũng bổ sung, tạo ra đại loạn, có nơi nhiều năm có quan viên thống trị, tiếng kêu than của dân chúng dậy khắp trời đất đấy." Từ Thanh Vân giống như kể chuyện bình thường của người khác, cũng them để ý Vạn Lịch cũng chính là hoàng thượng. "Thanh Vân, ngươi lời này, sợ......" đương kim Thánh Thượng như thế là vô cùng phạm thượng ! "Ta sợ, bởi vì ta có Nguyệt nhi quý ở bên cạnh ta!" Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, mặt tràn đầy thoả mãn. "Ngươi chuyện đứng đắn chút !" Thu Nguyệt đẩy . "Yên tâm, đương kim Thánh Thượng tính tình tham lam, mà Từ gia trang lại là thiên hạ đệ nhất trang, cá giúp nước, nước giúp cá, lão hoàng đế mới lười cùng ta so đo loại chuyện nhặt này!" Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt, hôn lên má phấn của nàng. "Ai! Ngươi luôn như vậy...... A! cần sờ loạn...... Thanh Vân, Âu Dương công tử còn chờ tại Mê Lâu a!" Thu Nguyệt vừa ngăn cản ma trảo tấn công của Từ Thanh Vân, vừa nhắc nhở Âu Dương Liệt còn chờ ! "Ừm...... Còn có chút thời gian, thân mật chút cũng được......" khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân áp sát vào khuôn mặt mỹ lệ, hôn lên cánh môi đỏ bừng mềm mại. Tựa vào lồng ngực mình nhớ thương nhiều ngày qua, biết mấy ngày nay vì mình mà vất vả, nàng cũng chiều theo ý . Hai người môi lưỡi triền miên, thân hình kề sát, hơi thở dần dần trở nên hỗn loạn, nóng bỏng, Từ Thanh Vân tựa mỹ nhân lên vách tường, bàn tay cởi vạt áo của Thu Nguyệt ra, bàn tay khác theo vạt áo mở tiến vào dò xét thân hình ấm áp. "A ——" Thu Nguyệt mẫn cảm thở gấp. Tay Từ Thanh Vân nhàng vuốt ve bụng nàng, tay lại trườn ra sau vuốt ve cặp mông trắng như tuyết, cuối cùng, tay còn lại cũng chuyển về mông nàng, hai tay dùng sức xoa bóp khe ở giữa. nâng mông tròn nhẵn mịn hướng về phía mình, nơi riêng tư nữ tính đối diện với vật nam tính dâng trào nóng như lửa. Thu Nguyệt hiểu ý , mặt đỏ hồng. "Ngươi...... Ngươi cần như vậy! Ban ngày ban mặt......" Thu Nguyệt đẩy ra. Nam nhân ôm chặt hơn nữa, ngón tay thon dài trượt vào nơi nữ tính riêng tư, ở xoa nắn trước miệng hoa huyệt "A ——" Thu Nguyệt nhịn được mà ngửa đầu ra sau, cái miệng nhắn đỏ bừng khẽ nhếch, thở gấp. "Nàng mẫn cảm......" Từ Thanh Vân bên tai nàng, có khi còn thổi hơi nóng vào trong, khiến cho thân thể mềm mại lại run rẩy. Ngón tay của lại buông tha tiểu huyệt chút nào, đút vào, rút ra. Từ tiểu huyệt chảy ra dịch lỏng, rất nhanh thấm ướt cặp đùi tuyết trắng, Từ Thanh Vân rút tay dính đầy dịch ra, lại từ trước bụi hoa thăm dò trong hoa huyệt. "A......" Thu Nguyệt kìm được lắc đầu thở dốc, vẻ mặt kiều mỵ. Quần áo che giấu động tác của Từ Thanh Vân, khi ngón tay thon dài của ở nơi riêng tư nữ tính trước sau tàn sát bừa bãi bên ngoài cũng nhìn ra. Dục hỏa đốt người cởi quần lót ra, nóng lòng phóng thích phân thân nóng bỏng của mình, rong ruổi trong hoa huyệt Cốc cốc! Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa. "Công tử, Âu Dương công tử giục." Là thanh của Sùng Ân. "Chết tiệt!" Từ Thanh Vân khẽ nguyền rủa tiếng. " cho biết, ta đến ngay." Từ Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt tuấn tú xuống. "Âu Dương công tử còn mời Thu Nguyệt nương cùng tới." Sùng Ân còn . " biết! Lui ra !" Từ Thanh Vân cơ hồ dùng hết hơi sức toàn thân khắc chế dục hỏa. là! Người này lần nào cũng phải phá hư chuyện tốt của , bằng hữu xấu hơn kém! Từ Thanh Vân thể dừng tay, nhưng Thu Nguyệt trong lòng bị trêu chọc đến toàn thân đều đỏ hồng, thẹn thùng thôi, toàn bộ thân thể tựa vào vách tường ngừng thở gấp, nơi riêng tư tình triều cũng tràn ra càng thể vãn hồi, cánh hoa thậm chí còn hưng phấn run nhè . "Nguyệt nhi, chúng ta đến Mê Lâu ! Tên kia đợi rất lâu rồi." Từ Thanh Vân vừa sửa sang quần áo, vừa khép vạt áo Thu Nguyệt lại. "Có thể...... Nhưng mà ta......" Thu Nguyệt khó thú nhận mình xuân tình nhộn nhạo. "Nha đầu ngốc, cần lo lắng, có quần áo che, nhìn ra đâu." Từ Thanh Vân nở nụ cười ma mị. "Ngươi...... là xấu!" khuôn mặt nhắn của Thu Nguyệt như bị hoả thêu nóng bỏng. " thôi!" Từ Thanh Vân giúp nàng ra ngoài. Nơi riêng tư của Thu Nguyệt tràn ngập dịch thể trong suốt, trong hoa huyệt còn hơi co rút, cùng Từ Thanh Vân ra khỏi Hồng Phúc cư, hai gò má đỏ hồng làm cho người sáng suốt nhìn qua cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Dọc theo đường , Từ Thanh Vân còn ác ý véo mông nàng, làm cho nơi riêng tư chảy ra chất lỏng trong suốt ngừng, làm cả người Thu Nguyệt đều rung động, suýt chút nữa đến Mê Lâu ! cần phải , bữa trưa cùng Âu Dương Liệt cũng chỉ diễn ra qua loa rồi chấm dứt, mà vị Âu Dương công tử kia quá quen thuộc với tình huống kiểu này. Ngày ấy sau bữa trưa, ở Hồng Phúc cư diễn ra tiết mục tình cảm vô cùng mãnh liệt, tiếng nam nữ hoan ái quyến rũ vang lên làm bất cứ ai nghe được đều phải ngượng ngùng. End chương

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 8.2 “Thanh Vân, Phạm Tử Đình là bạn thanh mai trúc mã của ta, nàng ra là thân nữ nhi, nhưng từ phụ mẫu nàng cho nàng mặc trang phục con trai, muốn cho nàng được học, để nàng phải khổ sở quấn chân như khuê nữ bình thường.” Thu Nguyệt nhìn Từ Thanh Vân, thấy lắng nghe chuyên chú. “Mười mấy năm qua, trong Từ gia trang ai biết việc này. Khi cha nàng qua đời, nàng liền tạm thời bị đưa đến làm việc ở phòng thu chi. Đại trang chủ biết nàng là nữ nhi, ném cho nàng bao nhiêu công việc nặng nề, tiểu Đình rất đáng thương !” Thu Nguyệt càng càng lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của Phạm Tử Đình. Trước kia đều là nàng chăm sóc cho Phạm Tử Đình, tại Phạm Tử Đình thân mình nơi xa lạ, làm người khác lo lắng. Nghe xong lời Thu Nguyệt , Từ Thanh Vân bày ra vẻ mặt hiểu mọi chuyện. “ ra là thế! tại sắc quỷ kia biết nàng là nữ nhi.” ra sắc quỷ đại ca là theo mỹ nữ tới Tô Châu, mà phải đến tìm Thu Nguyệt. Khó trách đại ca lại chúc phúc ! Ha! Cũng có nữ nhân thèm để ý tới ? Có trò hay để xem! “Thanh Vân, chàng cái gì? Ta hiểu” lời của Từ Thanh Vân làm Thu Nguyệt khó hiểu. “Nguyệt nhi ngốc, chúng ta sắp có trò hay để xem!” Từ Thanh Vân khoái trá hôn mặt Thu Nguyệt cái. Đêm đó, Từ Thanh Vân mở tiệc giúp huynh trưởng tẩy trần, vì sợ Thu Nguyệt bị Từ Bộ Vân lấy mất, cho nên cho nàng tham dự, để nàng ở lại Hồng Phúc cư nghỉ ngơi. Từ Bộ Vân hoàn toàn chút hứng thú với Thu Nguyệt, cũng để ý nàng có xuất hay . Nhưng ra có người làm cho vừa thấy liền chán ghét. Đó là Âu Dương Liệt. Từ Bộ Vân nhíu hai hàng lông mày đẹp, muốn vào trong phòng, vẫn là Từ Thanh Vân ở phía sau đẩy, mới miễn cưỡng vào. “Hả, đây phải Từ đại trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang sao? lâu gặp!” Âu Dương Liệt vẻ mặt cười cười chào hỏi Từ Bộ Vân. Từ Bộ Vân tâm cam, lòng nguyện ngồi xuống, “Âu Dương Liệt, sao ngươi còn ở Tô Châu? Theo lý bây giờ ngươi hẳn ở Gia Hưng mới đúng.” “Đó là theo lý. Ta và Thanh Vân giống nhau, muốn chỗ nào chỗ đó, thích chịu gò bó.” Âu Dương Liệt chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội. “Vậy cần cử người với ta ngươi ở Gia Hưng, còn muốn làm ăn gì chứ!” Từ Bộ Vân tức giận. “Đại ca, Âu Dương huynh, hai người nên vừa thấy mặt nhau đấu võ mồm. Mau dùng bữa ! Ăn no mới có sức cãi nhau!” Từ Thanh Vân ít khi được làm người giảng hoà. cũng biết hai người này vốn hợp, nên vẫn bí mật làm huynh đệ tốt giúp đỡ nhau tiếc cả mạng sống. Đêm đó ba nam nhân vừa đấu võ mồm, vừa uống rượu, trong đó Từ Thanh Vân uống nhiều nhất ——tâm tình của cũng tốt nhất. Đại ca phải đến tranh giành Thu Nguyệt với , nhờ Thu Nguyệt giúp đỡ, khúc mắc của với đại ca cũng được hóa giải, tâm trạng thoải mái, cho nên hầu hết rượu đều bị uống hết. Từ Bộ Vân vì vội vã tìm Phạm Tử Đình, tâm tình vui; trong lòng Âu Dương Liệt coi như cũng có tâm , xong hai ba câu vui đùa, cũng buồn bực uống rượu. Đêm đó buổi tiệc kết thúc vì Từ Thanh Vân uống say dậy nổi. Từ Thanh Vân uống đến say mèm được tùy tùng Sùng Ân khiêng đến Hồng Phúc cư, Thu Nguyệt vừa thấy, vội dìu lên giường nghỉ ngơi. Từ Thanh Vân say, ngủ thẳng đến buổi tối hôm sau, làm Thu Nguyệt cực nhọc cả ngày chăm sóc . Buổi chiều khi tỉnh lại, Từ Thanh Vân vẫn còn chút men say, ý thức mơ hồ. Thu Nguyệt thấy tỉnh lại, vội vàng tới bên bàn rót ly trà cho tỉnh rượu. Nhưng Từ Thanh Vân vẫn mơ màng bắt được Thu Nguyệt, hai người ngã lên giường, mái tóc đen bóng của Thu Nguyệt bị rối loạn, xõa tung gối uyên ương, Từ Thanh Vân mãnh liệt hôn mỹ nhân trong ngực. “Ai, Thanh Vân.... chàng đừng như vậy... Ta rót trà giải rượu cho chàng.” Thu Nguyệt đẩy lồng ngực rộng lớn của nam nhân ra. “.... Nguyệt nhi, đừng rời khỏi ta!” cả người Từ Thanh Vân vẫn đầy mùi rượu áp sát người nàng. “.... Mau buông ta ra....” Thu Nguyệt chịu nổi mùi rượu, cố chống cự. Nhưng nàng càng giãy dụa, nam nhân say rượu lại càng ôm chặt, cuối cùng đơn giản cởi y phục mình, còn kéo y phục của nàng ra. Nam nữ trần truồng lập tức quấn lấy nhau, tay nam nhân an phận tìm hoa huyệt trắng nõn, bàn tay bé của Thu Nguyệt dùng sức đánh lên lồng ngực cường tráng. Nàng muốn thô bạo với nàng như vậy. Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt cứ náo loạn, liền bắt lấy hai bàn tay bé, chế trụ nàng, thân hình tuyết trắng của Thu Nguyệt vẫn giãy dụa. “.... Xin chàng …!” Thu Nguyệt cảm thấy lại biến thành kẻ thô lỗ. “Nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta! Nàng là của ta, ta cho nàng !” Từ Thanh Vân bá đạo . Ngày hôm qua mọi chuyện phải vẫn còn tốt đẹp sao? Tại sao lại nổi giận như vậy? Đáy mắt Thu Nguyệt vô cùng ủy khuất. Hay là lại lừa nàng?! được ! thể tiếp tục như vậy! Khi Thu Nguyệt suy nghĩ lung tung, cuồng loạn giãy dụa ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân tìm được cửa động thần bí kia, bàn tay nâng cao mắt cá chân trắng nõn lên, ngón tay chui vào trong mật đạo chật hẹp. “.... được....” Nàng muốn! muốn...... Vì sao luôn thô lỗ như vậy? muốn —— Thu Nguyệt bất lực khóc nấc lên. Sau khi rút ngón tay hơi ẩm ướt ra, nam nhân cúi đầu dùng đầu lưỡi linh hoạt xâm phạm cấm địa nữ tính. Thu Nguyệt kêu , “... được! nên như vậy... A....” Vì quá mức kích thích, hai tay Thu Nguyệt ôm chặt đầu Từ Thanh Vân, ngón tay cắm sâu trong mái tóc đen của , hai đùi tuyết trắng mở ra to, nam nhân gặm hoa huyệt mềm mại, khiến tầng tầng đóa hoa hưng phấn sưng đỏ. lập tức ngồi dậy, thô lỗ đem gậy vật nam tính nóng rực cắm vào cửa huyệt ướt đẫm, đâm sâu trong hoa tâm. Từ Thanh Vân say rượu đổ mồ hôi như mưa, rong ruổi thân thể trắng nõn, cảm giác say càng cổ vũ dục vọng của , mãnh liệt tiến lên, khiến giường phát ra thanh kẽo kẹt, Thu Nguyệt liên tục lắc đầu, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhắn của nàng. Thế nhưng thể ngăn được thân thể đạt khoái cảm, Thu Nguyệt tiến tới cao trào, cái miệng đỏ bừng vô lực hô: “Vân... Ta được! A ——" Mỹ nhân cuối cùng ngất trong tiếng thét chói tai. Mà màn này, hoàn toàn rơi vào mắt Phạm Tử Đình. ra đêm đó sau khi Phạm Tử Đình bị Từ Bộ Vân tìm được, Từ Bộ Vân có việc đến thư phòng, để nàng mình tản bộ trong sân. Nàng tản bộ đến Hồng Phúc cư, trùng hợp thấy Thu Nguyệt cùng người đàn ông tình cảm mãnh liệt hoan ái. Bởi vì Thu Nguyệt luôn kêu "Vân” thân mật, làm cho Phạm Tử Đình ngộ nhận là Từ Bộ Vân cùng Thu Nguyệt có quan hệ mập mờ. Nàng thể nhẫn nhịn việc vị hôn phu lén lút dụ dỗ bạn tốt của mình, trong tức giận, liền rời khỏi Tô Châu. Hôm sau, Từ Bộ Vân giận dữ, hạ lệnh cho toàn bộ gia nhân trong phủ ra ngoài tìm, toàn bộ cửa hàng Tô Châu gà bay chó sủa. Mà đêm đó Từ Thanh Vân chưa tỉnh rượu lại cứ muốn Thu Nguyệt, hôm sau khi Thu Nguyệt tỉnh lại, tức giận thèm để ý tới nam nhân người đầy mùi rượu. “Nguyệt nhi, nàng đừng giận nữa, chuyện với ta !” Từ Thanh Vân tỉnh lại, biết mình sai rồi. Đây là lần đầu tiên say rượu đến mức nhớ được gì! Nhưng từ những vết đỏ người Thu Nguyệt cùng hai mắt khóc đến sưng đỏ, có thể biết tối hôm qua kịch liệt cỡ nào. Gương mặt Thu Nguyệt lạnh băng. Nàng bình thường luôn ôn nhu, lần này là giận nha. Nàng bao giờ muốn để ý đến kẻ chẳng khác gì cầm thú này nữa! Đêm qua lại phân phải trái, cứng rắn cưỡng đoạt nàng, còn cái gì sửa đổi... Gạt người! Gạt người! Nàng sớm biết mình nên tin tưởng ! Thấy Thu Nguyệt gì, biết nàng tức giận, nam nhân tuấn hạ thấp thanh : “Nguyệt nhi, ngày thường ta phải như thế, ta thề! Là vì......” “Vì sao chàng luôn có đống lý do như vậy?” Thu Nguyệt nổi giận. "Thanh Vân, chàng là người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi, thể mãi như vậy nữa!” Nàng giống mẹ già dạy con . "Lần trước là vì đại trang chủ, lần này là bởi vì uống say, tiếp theo là gì chứ?” “Ưm! Nếu nữ nhân dụ dỗ ta...” Từ Thanh Vân còn làm bộ nghiêm túc suy nghĩ. “Cái gì?” Mặt Thu Nguyệt nháy mắt xanh mét. “Ta đùa thôi, Nguyệt nhi, nàng còn lải nhải như vậy nữa, rất mau già đó.” Từ Thanh Vân trưng ra nụ cười tự nhận là có sức quyến rũ nhất, bất kì nương nào nhìn thấy thân thể đều mềm nhũn. “Chàng... chàng mỗi lần đều như vậy! Người ta chuyện nghiêm túc với chàng, chàng lại coi ra gì.” Thu Nguyệt nhìn vẻ tươi cười tuấn lãng của , khỏi mặt đỏ bừng, tim đập mạnh. “Bảo bối Nguyệt nhi, ta thề ta tuyệt như vậy nữa! Này cho nàng.” Từ Thanh Vân cầm cây gỗ lớn cho Thu Nguyệt. “Lần sau ta tái phạm, nàng hãy dùng cái này đánh ta.” Từ Thanh Vân vẻ mặt đứng đắn . nam nhân tuấn dật cầm cây gỗ lớn, hình ảnh này buồn cười, Thu Nguyệt nhịn được phù tiếng bật cười. Thu Nguyệt che miệng mà cười kiều diễm như hoa, Từ Thanh Vân buông cây gỗ, ôm tiểu mỹ nhân kiều diễm. “Nguyệt nhi!” ngửi hương thơm ở tóc mỹ nhân. “Ừ?” Thu Nguyệt hết giận, ngọt ngào đáp lại Từ Thanh Vân. Nàng vốn phải người thích làm to chuyện, chỉ cần chuyện nghiêm túc với nàng, dù có chuyện gì rồi cũng thành trời quang mây tạnh. “Nàng gả cho ta nhé !” Nam nhân mở miệng. Khi Thu Nguyệt trong lòng nghe vậy, thân thể run . Cánh tay sắt càng dùng sức ôm chặt nàng. “Nguyệt nhi, gả cho ta, chúng ta nhất định rất hạnh phúc!” Nam nhân kiên định . Mỹ nhân trong lòng . “Nguyệt nhi?” Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, đáy mắt có tia do dự, biết có nên đáp ứng hay ... Nếu lấy lại đối xử tốt với nàng phải làm sao bây giờ? Nàng thể chịu được hết lần này đến lần khác cư xử thô lỗ với nàng. “Thanh Vân, chàng nghiêm túc sao?” Thu Nguyệt vui mừng trong lòng. “Sính lễ của ta mang nhiều gậy gỗ, nàng cũng cần lo lắng ta lại ỷ mạnh ăn hiếp nàng.” Từ Thanh Vân vẻ mặt thành . Thu Nguyệt nghe vậy lại cười. “Thanh Vân, chàng rốt cuộc có bao giờ có thể chuyện nghiêm túc hay ?” đôi mắt đẹp của nàng liếc nhìn . “Nếu nàng lo lắng gậy gỗ đủ chắc chắn…, ta sửa đưa gậy sắt, như vậy nàng đánh ta cây ta liền bất tỉnh, nàng có thể yên tâm rồi.” Môi mỏng của nam nhân kéo ra thẳng tắp, trưng ra biểu tình nghiêm túc đứng đắn. Lời và biểu tình của Từ Thanh Vân, làm cho Thu Nguyệt sắp cười đến vỡ bụng rồi. “Ngốc nghếch! Ta làm sao nỡ đánh chàng?” Thu Nguyệt ném cho nụ cười ngọt ngào. “Nàng vậy là đáp ứng rồi?” Từ Thanh Vân vui mừng nhướng mày. “!” “Cái gì?” Khuôn mặt nam nhân thoắt cái trở nên cực khó coi. “Chờ đại trang chủ tìm được tiểu Đình rồi sau. Dù sao ta cũng thực lo lắng cho tiểu Đình.” Nàng cùng Phạm Tử Đình từ lớn lên bên nhau, tại Phạm Tử Đình đến Tô Châu nhưng lại mất tích, nàng đương nhiên lo lắng. “Vậy chờ đại ca tìm được Phạm Tử Đình, chúng ta có thể thành thân rồi?” “Còn phải chờ mẹ ta đồng ý nữa. Tuy rằng Lâm đại nương phải mẹ ruột của ta, nhưng nàng là người nuôi ta lớn, để cho ta đọc sách vẽ tranh, cuộc sống trôi qua giống thiên kim tiểu thư, ta thực biết ơn nàng. Cho nên hôn nhất định phải được nàng đồng ý mới được.” Thu Nguyệt đỏ mặt . “ thành vấn đề!” Từ Thanh Vân nhanh chóng đáp ứng. cực kỳ vui vẻ! Người trong lòng đáp ứng gả cho mình, giao phó cả đời cho mình, còn có cái gì so với chuyện này đáng ăn mừng hơn! Nhưng nghĩ tới đại ca tìm vị hôn thê Phạm Tử Đình, vừa tìm chính là hơn năm

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 9: Từ Bộ Vân trang chủ Từ gia trang phái toàn bộ người trong cửa hàng Tô Châu ra ngoài tìm Phạm Tử Đình, tìm cả tháng vẫn có dấu vết, dưới cơn thịnh nộ, đóng cửa hàng Tô Châu, tất cả quản lý, người ở, tỳ nữ đều cho về quê hết! Hôm nay sáng sớm Thu Nguyệt tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đình viện vô cùng ồn ào, còn kèm theo tiếng khóc, rất khác so với bình thường, nàng liền đứng dậy ra ngoài xem xét. Mấy trăm nô bộc ở cửa hàng Tô Châu, người người vội vàng gói ghém hành lý, khóc lóc lời tạm biệt, toàn bộ cửa hàng hỗn loạn. Thu Nguyệt hỏi tỳ nữ mang theo túi hành lí trong đó, hỏi rốt cuộc tại sao lại thành thế này, sao mọi người bao lớn bao như muốn chạy nạn? Tỳ nữ kia khóc : “... Đại trang chủ hạ lệnh giải tán cửa hàng Tô Châu, tất cả quản lý, người ở, tỳ nữ đều phải rời khỏi trang! Ô....” “Cái gì? Vì sao đại trang chủ làm vậy?” Thu Nguyệt kinh ngạc mở to mắt. “Hình như là bởi vì quản lý, bọn gia đinh trong cửa hàng có biện pháp tìm được người đại trang chủ muốn tìm, cho nên đại trang chủ trong cơn tức giận, đóng cửa hàng! Ô.... Ta cũng phải rồi....” Tỳ nữ xong, khóc rời . Thu Nguyệt ngây ra như phỗng đứng tại chỗ. Đều là nàng.... Đều là nàng gây ra ! Nếu lúc ấy nàng cùng Trịnh thúc quay về Từ gia trang, cũng có việc này xảy ra, những người này cũng cần bị đuổi ra trang... Đều là nàng! “Nguyệt nhi, sao nàng lại đứng ở chỗ này?” Từ Thanh Vân tới bên người Thu Nguyệt. “Đều là lỗi của ta!” Miệng Thu Nguyệt lẩm bẩm. “Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?” Từ Thanh Vân lo lắng nhìn Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch. “Thanh Vân, đều là lỗi của ta, mới có thể làm cho nhiều người trong cửa hàng bị đuổi ra ngoài, ô...” Thu Nguyệt nhịn được khóc to. “Nguyệt nhi ngốc, cũng phải nàng bảo bọn họ , là sắc quỷ đại ca của ta làm! chút cũng quan hệ với nàng.” Từ Thanh Vân an ủi nàng. “Thanh Vân! Chẳng lẽ chàng thấy sản nghiệp của mình bị đóng cửa, cũng tìm biện pháp giải quyết sao?” Thu Nguyệt nghĩ tới những người đó bị mất kế sinh nhai liền đau lòng. “Dù sao số tiền trước kia cửa hàng kiếm được đủ để ta sống sung sướng cả đời, đem nó đóng cửa cũng tốt, tai ta cũng được thanh tĩnh!” Từ Thanh Vân vẫn thoải mái , giống như đó là chuyện của người khác. “Chàng......” Thu Nguyệt đối mặt với thái độ thờ ơ của , gấp đến độ nên lời. “Tốt rồi, chúng ta quay về Hồng Phúc cư, viết chữ vẽ tranh chuyện phiếm .” Từ Thanh Vân đỡ Thu Nguyệt quay về Hồng Phúc cư. Thu Nguyệt trở về, trong lòng vẫn lo lắng đến việc này. Mắt thấy quản lý cùng nô bộc trong cửa hàng bị giải tán, đại trang chủ vì tìm ra vị hôn thê mà ngày càng gầy yếu, chính nàng lại cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa... Nội tâm Thu Nguyệt vô cùng áy náy. Vì tâm trạng buồn bực, Thu Nguyệt ăn ít, cũng ít . Qua cả tháng, cả người nàng gầy hẳn , khiến Từ Thanh Vân bắt đầu lo lắng. “Nguyệt nhi, tìm thấy Phạm Tử Đình cũng phải lỗi của nàng, ăn nhiều chút!” Từ Thanh Vân gắp miệng thịt chim bồ câu vào bát Thu Nguyệt. “Thịt bò này ăn cũng ngon lắm.” Từ Thanh Vân lại gắp miếng thịt bò cho Thu Nguyệt. Trong bát Thu Nguyệt chất đầy đồ ăn, nhưng nàng vẫn động đũa, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu. “Nguyệt nhi!” Nước mắt Thu Nguyệt chảy xuống, nức nở : “Làm sao bây giờ? Tiểu Đình vẫn tìm được, nàng tới nơi nào?” Mấy ngày này, Thu Nguyệt khóc sưng cả mắt. Nàng nhìn đại trang chủ cả ngày vì tìm Phạm Tử Đình giống như phát điên rồi, ăn ngủ. Nếu còn như vậy nữa, thân mình chịu được, vậy Từ gia trang... ! thể! Từ gia trang có nhiều người như vậy, nếu đóng cửa, mọi người nhất định vô cùng khổ sở. Vậy..... Đều là vì nàng...... Thu Nguyệt càng nghĩ càng tự trách, cả gương mặt sầu khổ, động chút là ngẩn người, rơi lệ. Từ Thanh Vân nhìn Thu Nguyệt ngày càng gầy yếu, trong lòng cũng vui. Nhưng Phạm Tử Đình này giống như bốc hơi, ngay cả đại ca của dùng mọi cách tìm khắp nơi cũng ra, đây là chuyện thể làm gì nữa, sao nàng phải tự trách mình? Trước kia là Thu Nguyệt khai thông tư tưởng cho , bây giờ là khai thông cho Thu Nguyệt. Nhưng Thu Nguyệt bề ngoài thực lý trí, bên trong lại tuyệt vọng, mặc kệ như thế nào đều nghe vào, liên tiếp chỉ trích chính mình. “Nguyệt nhi, Phạm Tử Đình kia tìm thấy, cũng phải lỗi của nàng. Nếu nàng ăn gì, chờ tìm được Phạm Tử Đình rồi, nàng suy yếu xuống giường để gặp nàng ấy được sao!” “A....” Thu Nguyệt nâng lên tròng mắt tràn đầy nước mắt. " như vậy sao?” Nàng giọng hỏi. “Uh! Đến lúc đó nàng nhất định xuống giường được, bởi vì nàng cũng ăn gì, hơn nữa...” Từ Thanh Vân ngừng lại. “Hơn nữa cái gì?” Nước mắt trong đôi mắt đẹp cũng ngừng rơi. “Ta cũng đói bụng!” Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt hướng về phía giường. “! ! được! Bây giờ là lúc nào rồi, chàng còn có tâm tình đùa giỡn!” khuôn mặt nhắn của Thu Nguyệt đen lại, tức giận . Nàng vừa kêu, liền làm cho nam nhân tuấn mỹ bất mãn bĩu môi, “Nguyệt nhi, nàng có biết bao lâu ta chạm vào nàng ?” kéo cao điệu, “ hơn hai tháng!” tức giận! "Từ sau khi Phạm Tử Đình chết tiệt kia mất tích, ta vừa đụng vào nàng, nàng liền kêu khóc! Vì để ý đến tâm tình của nàng, ta đành chịu đựng, nhưng nàng biết ? Mấy tháng qua, hai chúng ta ở chung với nhau, mỗi buổi tối đối với ta mà đều khổ sở như ở địa ngục!” Từ Thanh Vân tức giận ra oán khí đọng lại mấy ngày nay. oán, cực kỳ oán! bây giờ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng tiểu tình nhân lại hề để ý! “Chẳng lẽ nam nhân làm chuyện kia, giống như ở Địa ngục sao? Vậy người có vợ khắp thiên hạ sao?” Thu Nguyệt cam lòng yếu thế cãi lại. Nàng rất ít khi tranh luận với người khác, lúc này là vì cực kỳ tức giận mới như vậy. “Đây là hai chuyện khác nhau!” Từ Thanh Vân quát. “Sao lại giống?” điệu của Thu Nguyệt cũng cao lên. “Bởi vì...... Bởi vì......” Từ Thanh Vân yếu thế. “Bởi vì sao? Ta nghĩ đây chẳng qua chỉ là cái cớ của chàng!” Thu Nguyệt lạnh lung . Nàng thể tin được, trong khi bạn nàng mất tích hơn hai tháng, nam nhân này lại còn muốn cùng nàng vui vẻ! Nàng tại nào có tâm tình này! “Bởi vì người vợ trong thiên hạ phải hàng đêm đều ngủ bên cạnh mỹ nhân kiều diễm, tất nhiên bọn họ cảm thấy khó chịu!” Từ Thanh Vân hơi hết, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. “A......” Mặt Thu Nguyệt đỏ bừng. “Nguyệt nhi, mỗi buổi tối, ta nhìn nàng an tâm say ngủ trong lòng, đều phải cố gắng khống chế bản thân, mới có thể xâm phạm nàng... Vậy đối với ta mà có phải rất khổ sở!” Nam nhân nhíu mày, “Ta nghĩ chờ đến khi tìm được Phạm Tử Đình kia, ta cũng nhịn đến mức nội thương!” Cuối cùng vẫn quên chuyện có lợi cho mình. “Chàng.... Chàng cần như vậy ! Thực xin lỗi...” Thu Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình có lỗi, bởi Từ Thanh Vân cũng có thị thiếp ở cửa hàng, sau khi có nàng, cũng hề đến kỹ viện. là nam nhân khỏe mạnh nhiệt tình nha! Nhưng.... Nhưng tại nàng có tâm tình làm chuyện đó! Từ Thanh Vân nhìn vẻ mặt áy náy cùng muốn của tiểu mỹ nhân, trong lòng cũng biết nàng suy nghĩ gì. “Nguyệt nhi, nàng cũng đừng tự trách mình. Phạm Tử Đình kia ngày trở lại, ta liền đụng vào nàng, đôi ta cũng thể thành thân, cho nên nàng nợ nàng ấy, cũng nợ bất kì ai.” “Hả? Ta hiểu.” Trong khoảng thời gian ngắn Thu Nguyệt vẫn chưa hiểu ra được. “Ý ta là, cho dù việc này nàng có trách nhiệm, nàng cũng phải trả giá rồi, chính là chúng ta thể lập tức thành thân, nhất định phải đợi nàng ấy trở về.” Chết tiệt! Lúc ấy vì sao lại đồng ý với Nguyệt nhi đợi đến khi tìm được Phạm Tử Đình mới thành thân? Ai! Từ Thanh Vân thở dài trong lòng. “Là vậy sao?” Thu Nguyệt cái hiểu cái hỏi lại. thể thành thân là trả giá sao? Tại sao nàng hề cảm thấy điều đó? “Đúng vậy.” Từ Thanh Vân khẳng định. Thu Nguyệt cảm thấy cảm giác tội lỗi vơi bớt. “Huống chi đây là chuyện giữa đại ca ta và Phạm Tử Đình, căn bản liên quan tới nàng!” Từ Thanh Vân tiếp tục khuyên, “Cho nên nàng vẫn nên ăn nhiều chút, mập ra chút, đừng để đến lúc bạn nàng trở về, nhìn nàng ốm đau dậy nổi, nhất định tự trách….” “Uh! Tiểu đình nhất định cảm thấy như vậy.” Phạm Tử Đình vốn là người rất có tinh thần trách nhiệm. “Cho nên, ăn nhiều chút , Nguyệt nhi. Nàng yên tâm, đại ca sắc quỷ của ta nhất định tìm được người về.” Từ Thanh Vân nhu tình nhìn Thu Nguyệt. “Uh!” Thu Nguyệt gật đầu, rốt cục cũng ăn ít thịt bò. Trong những ngày kế tiếp, Từ Thanh Vân dùng hết cách làm cho Thu Nguyệt duy trì cuộc sống hàng ngày bình thường, ban ngày mang nàng du lịch, buổi tối cùng nàng viết chữ, ngủ vì sợ mình cầm giữ được, phải ngủ ở thư phòng. Cứ như vậy, năm trôi qua.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 10.1: Phạm Tử Đình vẫn chưa tìm thấy! Chết tiệt! Đại ca thần thông quảng đại, đại trang chủ đệ nhất trang Từ gia trang rốt cuộc làm gì đó? Ngay cả nữ tử yếu đuối cũng tìm ra! Từ Thanh Vân bực bội về phía Hồng Phúc cư, tại sợ vĩnh viễn tìm thấy Phạm Tử Đình, vậy là vĩnh viễn thể thành thân với Thu Nguyệt rồi! Chết tiệt! Lúc trước vốn cho là đại ca rất nhanh tìm được nàng ta, mới thuận miệng đáp ứng Thu Nguyệt đợi khi tìm được người mới thành thân, nghĩ tới đại ca tìm hơn năm, đến bây giờ còn có tin tức. Hại hơn năm được chạm vào Thu Nguyệt. Trời ơi! Còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn nhịn được! Từ Thanh Vân vừa vừa thấp giọng mắng. Lúc này là buổi tối, vừa thấy Thu Nguyệt lại ngồi ngẩn người trong phòng, Từ Thanh Vân thở dài. “Nguyệt nhi!” Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn , vừa thấy liền biết nàng lại khóc rồi, hai mắt vừa đỏ vừa sưng. “Nàng vừa khóc sao?” “Thanh Vân, tiểu Đình có thể mãi mất tích ?” Thu Nguyệt dùng thanh khóc đến mức khàn khàn . “ đâu, đại ca của ta tìm được nàng ấy về.” Từ Thanh Vân miễn cưỡng nở nụ cười. “Những lời này chàng hơn năm nay, tiểu Đình vẫn chưa trở về.” Cánh môi Thu Nguyệt hơi run rẩy. “Nguyệt nhi, nàng phải có lòng tin, tiểu Đình nhất định trở về.” Từ Thanh Vân kiên nhẫn trấn an Thu Nguyệt. vươn tay vỗ về mái tóc đen của nàng, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại làm đau lòng. Mỹ nhân gần trong gang tấc, lại thể ôm nàng vào lòng.... nàng.Cũng bởi vì nàng, nên thông cảm cho nàng, nên mới chạm vào nàng. biết Thu Nguyệt bởi vì bạn mất tích, trong lòng khổ sở, thể toàn tâm toàn ý ở bên . “Thanh Vân, mỗi lần chàng đều như vậy.” Thu Nguyệt cau chặt hai hàng lông mày, nước mắt lại đảo quanh ở hốc mắt. “Bằng nàng muốn ta phải như thế nào?!” Từ Thanh Vân mất hết nhẫn nại. "Trái câu tiểu Đình, phải câu đều là lỗi của ta, những lời này nàng đều năm rồi, Phạm Tử Đình chết tiệt kia có trở về sao? có!” đứng lên, rống to đến mức hầu như toàn bộ Hồng Phúc cư đều có hồi . “Chàng được mắng tiểu Đình!” Thu Nguyệt cũng đứng dậy. “Ta vì cái gì thể mắng nàng ta? Đều là tại nàng ta mất tích mới làm hại chúng ta thể thành thân, cũng làm hại ta thể ở bên nàng, ta mắng nàng ta ta mắng ai?” Từ Thanh Vân nhíu mày, môi mỏng kéo xuống, cho thấy cực kì phẫn nộ. “Đó cũng phải lỗi của tiểu Đình! Chẳng lẽ trong lòng chàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện kia? Chàng phải là cầm thú, chẳng lẽ chút nhẫn nại chàng cũng có sao? Còn chàng ta... Chàng căn bản chỉ muốn đùa bỡn ta!” Thu Nguyệt cất cao điệu. “Ta là nam nhân nha! năm chạm vào nữ nhân, sắp biến thành dã thú, nàng còn muốn ta như thế nào? Nếu ta chỉ muốn đùa bỡn nàng, tại ta cũng phải nhẫn nhịn thế này!” Từ Thanh Vân nổi giận ép Thu Nguyệt, toàn thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Bởi vì Thu Nguyệt nhắn, chỉ đứng tới vai , khí thế kinh người của Từ Thanh Vân khiến Thu Nguyệt phải lui từng bước. ...... nổi giận đáng sợ ! ! Nàng thể nhận thua! Nàng cũng sai! “Chàng...... Chàng nếu quả muốn, có thể đến Di Hồng viện mua vui!” Thu Nguyệt dũng cảm cãi lại. Nàng nghĩ lời này hoàn toàn chọc giận Từ Thanh Vân. “Nàng muốn ta tìm nữ nhân khác?” Sắc mặt Từ Thanh Vân chưa từng khó coi như vậy. Thu Nguyệt hoảng sợ. Từ khi nàng cầu được thường xuyên tức giận với nàng, Từ Thanh Vân vẫn luôn kìm chế, năm nay chưa từng lớn tiếng với nàng, càng đừng là rống lên với nàng như hôm nay. Thu Nguyệt nhìn thẳng đôi mắt nâu điên cuồng, biết nên trả lời như thế nào. giận rồi! Làm sao bây giờ? “Nàng muốn ta ra ngoài tìm nữ nhân?” Từ Thanh Vân lại quát. .... muốn! Ta muốn chàng tìm nữ nhân khác! muốn... Ta phải cố ý như vậy... Thu Nguyệt như mắc nghẹn trong lòng, nhưng nàng nên lời. Từ Thanh Vân tức giận làm nàng thực sợ hãi, mắt đẹp ngập nước nhìn nam nhân trước mặt, dung nhan mỹ lệ vì quá hoảng sợ mà trắng bệch, khí trong ngực tựa hồ bị rút hết, toàn thân nàng cứng ngắc, chôn chân tại chỗ. “ !” Nam nhân nắm lấy bả vai yếu ớt của nàng. “Tại sao nàng !” Nam nhân điên cuồng lắc nàng. Mái tóc đen bóng như tơ bị bung ra, theo sức lực ở tay nam nhân mà bồng bềnh, mắt đẹp đong đầy nước mắt rốt cục kìm được nữa, từng giọt nước mắt trong suốt như chuỗi ngọc bị đứt theo hai gò má rơi xuống. “.... muốn....” Thu Nguyệt nức nở: “Ta muốn... Ta muốn chàng... tìm người khác....” Nàng khóc thành tiếng . Nàng vừa khóc, liền đau lòng, để nàng tiếp tục khóc như vậy, nỡ. Nhìn tiểu tình nhân quý khóc sướt mướt, Từ Thanh Vân đau lòng ngừng tay, nỗi tức giận lúc này cũng nhanh chóng biến mất. “Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy. "Đừng khóc nữa, ta tìm nữ nhân khác.” giọng dụ dỗ. “Đúng.... Thực xin lỗi.... Ta nên chuyện như vậy với chàng....” Thu Nguyệt vẫn khóc đến thực thê thảm. “Đừng khóc!” Từ Thanh Vân vuốt ve lưng ngọc an ủi Thu Nguyệt. “Ô.... Thực xin lỗi.... Ta chỉ là nhất thời nóng nảy....” Thu Nguyệt khóc đến khuôn mặt nhắn đều đỏ bừng, cố gắng hít thở, nghẹn ngào đáp. “Nguyệt nhi, đừng khóc, khóc nữa ta liền hôn nàng!” Từ Thanh Vân nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng như tơ lụa. Thu Nguyệt chỉ lo khóc, căn bản nghe thấy Từ Thanh Vân gì. “Ô... Mới có thể đối xử với chàng như vậy.... Đúng .... Ummm ——” chữ cuối nàng còn chưa xong, bị Từ Thanh Vân mạnh mẽ hôn. Thu Nguyệt bị ôm chặt thể động đậy, để mặc mút lấy miệng đào của nàng. Từ Thanh Vân nhìn tiểu mỹ nhân đầy nước mắt, da thịt giống như sứ trắng, cánh môi đỏ bừng, mũi khéo léo, mắt đẹp loé sáng như sao, hơn nữa đói khát năm, khiến cho thể kìm chế nữa. Từ Thanh Vân dùng sức hôn lên đôi môi đỏ bừng, áp Thu Nguyệt giường lớn, để mặc cho dục vọng kìm chế năm nay tùy ý bộc phát. Tối nay muốn đoạt được nàng, tuyệt đối hạ thủ lưu tình! “A.... Đau!” Vai Thu Nguyệt lưu lại dấu răng ràng, da thịt tuyết trắng lập tức xuất ấn ký màu đỏ. để ý thanh đau đớn của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân điên cuồng lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về mình thân thể trắng bóc. “A... Thanh Vân... .... Vân... A....” Tiếng kêu như chim vàng của Thu Nguyệt truyền ra từ giữa gối. Từ Thanh Vân kéo quần áo Thu Nguyệt, muốn mạnh mẽ khiến nàng khuất phục, liền lật người nàng lại, làm nàng nằm úp sấp, như vậy chỉ cần dùng hai chân liền có thể khống chế người dưới thân. Đùi ngọc thon dài tỳ vết của Thu Nguyệt bị kéo mở rộng ra, cặp mông trắng tròn bất an rung , tay bé cầm chặt chăn phủ gấm bên gối. Nam nhân liếm lưng nàng, gắn bó mật thiết, lưu lại ấn ký loang lổ, dấu vết gặm cắn lại tùy ý có thể thấy được, màu sắc tím đỏ giao nhau, như thổi bùng những ngọn lửa xinh đẹp. Môi Từ Thanh Vân dọc theo lối giữa mông nàng, lưỡi linh hoạt tìm được cửa vào thần bí, bàn tay hơi đẩy ra, làm cho lưỡi có thể tiến quân thần tốc, đẩy ra tầng tầng bụi hoa, xâm phạm cấm địa tư mật. “A.... ...” Thu Nguyệt hô , hai mông trắng càng thêm vặn vẹo thôi, Từ Thanh Vân nhìn mà huyết mạch sôi sục, muốn ngừng mà được!

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 10.2 Bởi vì hơn năm chưa từng hoan ái, thân thể nữ nhân trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ hơi kích thích, dịch trong suốt liền chảy ra, làm Thu Nguyệt vô cùng ngượng ngùng. vất vả, lưỡi của Từ Thanh Vân mới rời khỏi nơi riêng tư nữ tính ôn nhuận, đầu lưỡi còn lưu lại dịch trong suốt, cánh môi ướt át, khuôn mặt tuấn mỹ như thần thánh giờ phút này thoạt nhìn có vẻ dâm mỵ. Thân thể nữ nhân vì đầu lưỡi rời , nơi riêng tư tiếp xúc với khí lạnh, khẽ run lên. “Đừng nóng vội, mỹ nhân của ta, bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân dựng đầu gối của Thu Nguyệt lên, nửa thân trước vẫn nằm úp sấp giường, hai chân trắng nõn bị mở rộng, tư thế quỳ sấp như vậy khiến nơi riêng tư đỏ thẫm hoàn toàn lộ ra, đóa hoa đỏ tươi hơi run. Từ Thanh Vân đem vật nam tính sưng nóng nhắm ngay hoa huyệt ẩm ướt, động thân—— “A ——” Tiếng kêu kiều mỵ lọt vào tai, nam nhân kiêng nể gì mạnh mẽ cắm rút, bàn tay nắm chặt eo Thu Nguyệt, thân hình trần trụi vuốt cặp mông trắng noãn bóng loáng, bắt đầu mãnh liệt cuồng dã giữ lấy nàng! hề dịu dàng, muốn phát tiết nhiệt tình của năm nay! “A... Vân....” Tiếng kêu kiều của Thu Nguyệt ngừng vang lên. điên cuồng tập kích như mãnh thú, toàn thân Thu Nguyệt đỏ ửng như đóa hoa hồng, đắm chìm trong từng đợt rồi lại từng đợt cao triều. Đêm đó, Hồng Phúc cư xuân sắc khôn cùng, giường, bàn, ghế, thậm chí bên cửa sổ, đều thành chỗ Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt phát tiết nhiệt tình. Cho đến tảng sáng, Từ Thanh Vân mới cảm thấy mỹ mãn ôm tiểu mỹ nhân sớm chịu nổi tình cảm mãnh liệt mà bất tỉnh tiến vào mộng đẹp. Thực may mắn, đêm nay đại trang chủ Từ Bộ Vân cũng may mắn tìm được vị hôn thê Phạm Tử Đình. Cốc cốc cốc cốc cốc! Ngoài Hồng Phúc cư vang lên tiếng đập cửa dồn dập. “Công tử, đại trang chủ cho mời, ” Sùng Ân ở ngoài cửa phòng hô. Trong phòng có động tĩnh gì. “Công tử? Công tử! Người mau tỉnh lại !” Sùng Ân rướn cổ hô. “Sùng Ân, ngươi gào cái quỷ gì? Càng ngày càng có phép tắc, cút ngay!” Bên trong truyền đến tiếng vẫn còn ngái ngủ của Từ Thanh Vân. “Công tử, đại trang chủ cho mời !” Sùng Ân lớn giọng. “Tối nay hãy quay lại gọi ta!” “ được ! Công tử, đại trang chủ mời người và Thu Nguyệt nương cùng nhau dùng bữa!” Thanh của Sùng Ân đầy vẻ lo lắng. Cửa phòng phút chốc mở ra, bên hông Từ Thanh Vân chỉ quấn cái khăn lớn, thân để trần, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn. “Ngươi đại trang chủ tìm ta? Còn muốn Thu Nguyệt cùng ?” “Đúng vậy, đại trang chủ mời công tử và Thu Nguyệt nương cùng nhau đến Xuân Vọng lâu dùng cơm trưa.” Kỳ quái, đại ca ở đây hơn năm, chưa bao giờ chuyện với Thu Nguyệt, càng đừng tìm nàng cùng nhau dùng bữa. Hay là...... Ý nghĩ của Từ Thanh Vân vừa chuyển, hỏi Sùng Ân, “Bên cạnh đại trang chủ có người nào khác hay ?” “Nô tài lắm, nhưng đại trang chủ dặn đầu bếp làm bữa trưa cho bốn người, còn phân phó các món phải ít dầu mỡ.” Sùng Ân thành . Từ Thanh Vân vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú liền rạng rỡ hẳn. Sắc quỷ rốt cuộc tìm được kia rồi! “Sùng Ân, ngươi đáp lời, ta cùng với Thu Nguyệt ra sau.” “Dạ!” Sùng Ân lập tức vội vàng chạy . Từ Thanh Vân ghé vào cạnh giường, lay động người con xinh đẹp vẫn chìm trong giấc mộng. “Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!” “Ummm.... Người ta được.... muốn....” Thu Nguyệt vẫn mơ. “Nguyệt nhi, mau tỉnh lại! Tìm được Phạm Tử Đình rồi!” Tiếng trầm thấp của Từ Thanh Vân vừa truyền vào trong lỗ tai Thu Nguyệt, phút chốc nàng mở mắt ra. “Thanh Vân, chàng sao?” Thu Nguyệt dám tin nhìn . “Đại ca mời chúng ta qua dùng cơm trưa, hẳn là tìm được nàng.” Từ Thanh Vân mỉm cười gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ ra ý cười. “A! Ta phải nhanh thay trang phục.” Thu Nguyệt lập tức ngồi xuống, hai chân truyền đến đau nhức khiến nàng cau chặt mày. Hôm qua, cả đêm đều chưa cho nàng ngủ. Nhiều lần hoan ái khiến nàng chống đỡ được, cũng khó trách toàn thân nàng đau nhức thôi. “Ta ôm nàng !” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt. “Còn phải là tai chàng làm hại!” Thu Nguyệt ngượng ngùng oán trách. “Ha! Ta còn muốn hại nàng nhiều thêm mấy lần!” Hai người rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, Từ Thanh Vân vô cùng thân thiết nắm tay Thu Nguyệt về phía Xuân Vọng lâu. Tối hôm qua sau khi Từ Bộ Vân tìm được Phạm Tử Đình, trải qua phen vất vả giải thích, hiểu lầm của hai người được hóa giải hết, Từ Bộ Vân đồng ý với nàng, để nàng gặp Thu Nguyệt lần, xác định Thu Nguyệt mạnh khỏe có việc gì, sau đó mới quay về Hàng Châu thành thân. Giờ phút này hai người thân mật ôm nhau. Thu Nguyệt vừa thấy Phạm Tử Đình ở trước mắt, nàng gạt tay Từ Thanh Vân ra, chạy về phía Phạm Tử Đình. Phạm Tử Đình ở trong lòng Từ Bộ Vân cũng giống như vậy. Hai người gặp lại, vô cùng mừng rỡ, có nhiều chuyện muốn nhưng cũng lại biết bắt đầu từ đâu. Bốn người ngồi vào chỗ của mình, trong bữa tiệc Thu Nguyệt vội vàng giúp Phạm Tử Đình gắp đồ ăn, hai nam nhân còn lại bàn ăn cũng nhiều, Từ Bộ Vân chỉ dặn đệ đệ chuyện khai trương lại cửa hàng Tô Châu, còn muốn đưa Thu Nguyệt đến Hàng Châu tham gia hôn lễ của với Phạm Tử Đình, xong kéo Phạm Tử Đình ra ngoài. Thu Nguyệt còn bận giúp Phạm Tử Đình múc canh! “Ai! tiểu Đình...” Thu Nguyệt cầm chén canh, nhìn bóng dáng nhắn bị đại trang chủ lôi . “Đừng gọi nữa, Nguyệt nhi, nàng thấy đại ca sắc quỷ của ta chỉ ước ngụm nuốt trọn Phạm Tử Đình sao, sao chịu để nàng ở bàn cơm trì hoãn chuyện tốt của mình nữa?” “Vậy đại trang chủ cùng tiểu Đình......” Thu Nguyệt hiểu nhìn Từ Thanh Vân. “Đúng vậy, bọn họ sớm ở cùng chỗ.” “Nếu đại ca của ta làm sao phải tìm nàng ta đến nỗi mất ăn mất ngủ !” Từ Thanh Vân lại bồi thêm câu. “ ra là thế!” Thu Nguyệt tỏ vẻ hiểu, gật đầu. “Tốt lắm, kế tiếp đến chuyện của chúng ta!” Từ Thanh Vân đứng dậy. “Hả?” Khuôn mặt Thu Nguyệt nghi hoặc. “Đại ca của ta phải về Hàng Châu thành thân, chúng ta phải cũng nên sớm thành hôn? Bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt. “Nhưng.... Nhưng, đại trang chủ chuyện cửa hàng Tô Châu....” Thu Nguyệt vẫn nhớ đến những nô bộc, gia đinh, tỳ nữ bị cho thôi việc. “Chuyện đó có thể đợi. Chuyện của chúng ta thể đợi.” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt nhắn về phía Hồng Phúc cư. “Ai! Chàng đừng như vậy, chờ cửa hàng khai trương.... Ta.... Chúng ta hãy thành thân !” Đảo mắt hai người ở trong Hồng Phúc cư. “Nàng đừng mơ!” Từ Thanh Vân rống lên. Lực tay tăng lên chút, đem Thu Nguyệt áp lên giường gấm mềm mại. Đùa gì chứ! Lần trước bởi vì mềm lòng đáp ứng nàng, kết quả vừa chờ lại là năm, lần này dù thế nào cũng thể đợi nữa rồi! khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân xuất nụ cười phóng đãng, đôi mắt xấu xa càn rỡ nhìn chằm chằm thân thể mỹ lệ giường. ĐúngKhông thể đợi được nữa rồi. Liên tục ba ngày trong Hồng Phúc cư, ngày đêm ngừng truyền đến tiếng ngâm hoan ái của nam nữ. Mười ngày sau đó! Cửa hàng Tô Châu náo nhiệt cử hành đại điển thành thân của chủ nhân, nghe hôm đó tân nương nhu nhược vô lực, còn phải để thị nữ đỡ mới lên được kiệu hoa. Người bên ngoài tiếc thay cho nhị trang chủ giàu có tài tuấn lại phải cưới vị nương yếu ớt, người biết chuyện đều phải nhịn cười, khắc trước hôn lễ nhị trang chủ mới tâm cam lòng nguyện cho tân nương xuống giường! Xem ra Tô Châu lại có thêm đôi giai ngẫu nhiệt tình rồi! —— Hết trọn bộ —— ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đây là bộ H đầu tiên tớ làm nha, hết rồi hết rồi =D Hơi chậm chút nhưng hết rồi =D Cái hệ liệt này lúc đầu thấy mới được làm có 1 - 2 bộ giờ được làm quá trời rồi, thêm bộ này chắc cũng được 5 - 6 bộ hoàn. Hihi!! Xin cám ơn các bạn ủng hộ nha ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :