1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang nam mỹ nương tử- Vân Nhạc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 5.1 "Sùng Ân, tình làm thế nào rồi?" Bên trong thư phòng, Từ Thanh Vân nghiêm mặt . "Theo lời công tử..., Sùng Ân dùng bồ câu đưa tin đến Hàng Châu, tin tức truyền về , Thu Nguyệt nương là con của Lâm đại nương quản lí phòng bếp ở Từ gia trang." "Chỉ có vậy?" ", đây chỉ là mặt ngoài. Người bên Hàng Châu sau khi cho Lâm đại nương biết chuyện Thu Nguyệt nương bị người hạ độc, Lâm đại nương mới ra toàn bộ thân thế của Thu Nguyệt nương." " mau!" Từ Thanh Vân thúc giục. "Lâm đại nương nàng mười sáu năm trước ở thị trấn , gặp được người phụ nữ hoảng hốt, trong lòng ôm ; người ấy nàng là bà vú trong phủ của Hộ Bộ Thượng Thư, nhờ Lâm đại nương chăm sóc bé đó, bao lâu, bị quan binh đuổi theo giết." "Bé kia chính là Thu Nguyệt?" Từ Thanh Vân hỏi. "Đúng vậy!" Sùng Ân gật đầu. Thực ra phụ thân của Thu Nguyệt là Hồng Lâm, từng là mệnh quan triều đình, làm quan tới Hộ bộ Thượng thư. Bởi vì phản đối Vạn Lịch hoàng đế phái thái giám chung quanh khai thác mỏ, tăng giá thu thuế mà dâng tấu chương cực lực can gián, rằng dân chúng khốn khổ, thể dùng chuyện thu thuế để bắt dân khai thác mỏ. Trong cung đình hoạn quan đối với trung thần luôn luôn chán ghét, trước mặt hoàng đế lời gièm pha, kết quả Hồng Lâm lòng trung thành chẳng những bị cách chức, còn rơi vào kết cục chu di cửu tộc. Thu Nguyệt lúc ấy vẫn còn trong tã lót, được bà vú trung thành bế trốn , tại thị trấn gặp được Lâm đại nương. Phía sau lại có quan binh truy đuổi, bà vú vội vàng đem Thu Nguyệt giao cho Lâm đại nương, đây là tiểu thư của trung thần, thỉnh nàng nhất định phải chiếu cố tốt, bà vú kia cũng chỉ chạy qua được con phố liền bị quan binh giết chết. Lâm đại nương sau khi quay lại Từ gia trang, thêu dệt câu chuyện giả, xin nghỉ về nhà, mười tháng sau, mang theo Thu Nguyệt trở lại Từ gia trang, dối rằng Thu Nguyệt là nữ nhi của bà, Thu Nguyệt từ đó ở Từ gia trang bình an lớn lên. " ra là thế!" Từ Thanh Vân gật đầu. "Còn có chuyện......" "Sùng Ân, ngươi thể xong trong lần sao?" Từ Thanh Vân gắt gỏng . "Vâng.... Đúng vậy, công tử. Nghe bên Hàng Châu phái ra rất nhiều cao thủ, muốn tìm Thu Nguyệt nương." Thái dương của Sùng Ân mồ hôi chảy ròng ròng, khẩn trương . "Hừ! Đại ca sắc quỷ kia quả nhiên bao giờ buông tha con mồi. Thu Nguyệt là người của ta, ai cũng đừng hòng mang ." Từ Thanh Vân căm giận . hỏi lại thuộc hạ, "Chỉ như vậy thôi?" "Vâng, công tử, đây là toàn bộ tin tức chúng ta thám thính được." Sùng Ân cung kính , trong lòng lại lẩm bẩm. Ngày thường công tử chẳng bao giờ quan tâm đến việc gì, sao mà khi gặp được Thu Nguyệt nương mọi chuyện liền thay đổi. "Ngươi lui ra !" "Dạ!" Sau khi Sùng Ân lui ra, Từ Thanh Vân liền viết lá thư, gửi cho bạn tốt Âu Dương Liệt. Bởi vì hai ngày trước đều hôn mê, Thu Nguyệt bây giờ ngủ được, dứt khoát đứng dậy, đem xiêm y hôm kia mua mặc người. Vì thân thể nàng nhắn, quần áo có vẻ có chút rộng. Nàng lấy kim chỉ ra sửa lại, chỉ mất lúc, xiêm y tao nhã vừa người hơn. Bàn tay khéo léo của nàng vẫn thường đuợc tiểu Đình tán thưởng nha! biết tiểu Đình dạo này thế nào? Hi vọng tiểu Đình vì nàng mà chọc đại trang chủ tức giận...... Thu Nguyệt nhìn thoáng qua sắc xanh bên ngoài, nghĩ có lẽ nên ra ngoài sân dạo chút, nghĩ tới vừa đứng lên, giữa hai chân liền truyền đến cảm giác đau đớn. "Ôi!" Thu Nguyệt chống tay lên đầu giường, miễn cưỡng đứng dậy. Đợi đến khi ngồi xuống ghế, người nàng đầy mồ hôi, eo cũng đau. Nàng hoàn toàn nghĩ tới đường gặp nhiều chuyện như vậy, còn cùng Nhị trang chủ phát sinh quan hệ ; thảm hại hơn là, nàng chút ấn tượng cũng có... Nghĩ đến đây, hai má Thu Nguyệt ửng hồng. Tuy rằng chịu trách nhiệm, nhưng nàng muốn để cho người khác hiểu lầm, cho rằng nàng muốn lợi dụng cơ hội này để chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Hơn nữa nàng chỉ là tỳ nữ! Cùng Nhị trang chủ...... Ai! Nàng nên làm như thế nào đây? Thu Nguyệt ngồi trước bàn tròn tỉnh táo tự hỏi. Nếu nàng mình tới Tô Châu, sao có thể gặp kẻ xấu như Bạch Vũ...... Bạch Vũ? ! Nàng nhớ rồi! Nàng nhớ tới ngày xuống thuyền có cảm giác đúng! Thu Nguyệt phút chốc đứng bật dậy, cảm giác đau đớn giữa hai chân vẫn chưa bớt , nàng cố nén khó chịu, nhàng đến thư phòng. vất vả mới đến thư phòng, chỉ thấy Từ Thanh Vân đem phong thư dán miệng lại đóng dấu, biểu tình nghiêm túc nàng chưa từng thấy. đáng sợ.... Nàng có nên vào hay ? Từ Thanh Vân vừa thấy Thu Nguyệt đứng trước cửa, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp. "Nguyệt nhi, tại sao lại ngủ thêm chút nữa? Độc trong người nàng vừa mới giải, thân mình còn rất yếu !" Từ Thanh Vân tiến nhanh tới dìu Thu Nguyệt ngồi xuống. "Ta... Ta có việc muốn hỏi ngươi." Thu Nguyệt cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, mê hoặc ánh mắt của Từ Thanh Vân. "Ta phải ta phụ trách đấy sao? Ta tuyệt đối bạc đãi nàng, Nguyệt nhi." Trong đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên tia sang dịu dàng, cỗ dục vọng nổi lên, chỉ chờ đợi được bùng nổ, buổi tối mất hồn kia vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu Từ Thanh Vân. " phải chuyện này. Ta... Ta muốn hỏi ngươi việc." Thu Nguyệt cố gắng làm hai má ửng hồng trở lại bình thường. Trời ạ! Như thế nào mà vừa thấy , nàng lại có cảm giác hưng phấn khó hiểu? "Chuyện gì?" Từ Thanh Vân nắm bàn tay bé của Thu Nguyệt. "Nhị... Từ..." Thu Nguyệt biết nên xưng hô với như thế nào. "Gọi ta Thanh Vân, Nguyệt nhi ngoan." nhéo chút vào lòng bàn tay của nàng. "Thanh... Thanh Vân." Hai gò má của Thu Nguyệt ửng hồng, ngượng ngùng gọi. " Nguyệt nhi ngoan." Từ Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ khích lệ."Nàng muốn hỏi ta chuyện gì?" "Là như vậy, ngươi còn nhớ , hôm kia, lúc chúng ta rời thuyền, ta từng cầu Sùng Ân ngừng thuyền, nếu ngừng, ta liền ta muốn nhảy sông?" "Nhớ . sao?" Từ Thanh Vân tỏ vẻ hiểu biết. "Sau đó ngươi : giống như lần trước sao?" Thu Nguyệt chậm rãi khôi phục bình thường, dùng ngữ điệu bình tĩnh . "Uh! Cho nên?" Từ Thanh Vân vẫn giữ thái độ nhàn nhã, bàn tay nghịch mái tóc của Thu Nguyệt. "Ta hỏi chính là, vì sao lúc ấy ngươi lại như vậy?" Thu Nguyệt bắt lấy bàn tay của , hai mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh Vân. Nàng bị bộ dáng giả bộ ngớ ngẩn của lừa. "Ách.... Ta thuận miệng thôi." Lời của Từ Thanh Vân có chút ngập ngừng. "Gạt người! Thanh Vân, ngươi thành cho ta biết, làm sao ngươi biết ta bị rơi vào giữa sông là vì tự nhảy xuống?" tại nàng kêu tiếng Thanh Vân cực kỳ thuận miệng. "Ách! Là ta đoán." Từ Thanh Vân vẫn dối cho qua. Thu Nguyệt nghe vậy vành mắt hoe đỏ : " ra ngươi phải chịu trách nhiệm căn bản là lừa ngạt ta! Trong lòng ngươi cũng chỉ xem ta là người ngoài!" ", Nguyệt nhi, ta như thế nào xem nàng như người ngoài ? Ta là tâm, cũng phải muốn lừa ngạt nàng !" Từ Thanh Vân trấn an tiểu mỹ nhân khóc nức nở. "Nếu ngươi xem ta là người ngoài, vậy cho ta biết ." Thu Nguyệt vẫn che mặt khóc.
      1900 thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 5.2 "Được! Được! Ta cho nàng, ta hết toàn bộ cho nàng. Đừng khóc nữa, Nguyệt nhi ngoan!" Từ Thanh Vân nóng vội chỉ mong nàng đừng khóc. "Ta biết ngươi chuyện giữ lời mà." Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, dùng nụ cười có mê hoặc chết người nhìn . Bị lừa! Từ Thanh Vân cười khổ trong lòng. "Sùng Ân!" Từ Thanh Vân gọi tuỳ tùng ở bên ngoài. "Công tử." Sùng Ân cung kính đứng ở cạnh cửa. "Đem phong thư này gửi tới Âu Dương sơn trang, thuận tiện gọi người đem cháo nhân sâm ở phòng bếp lên đây." "Dạ!" Nhìn Sùng Ân lui ra, Từ Thanh Vân rót hai ly trà, ly đưa Thu Nguyệt, ly khác uống ngụm, thanh họng chút. "Khụ! Nguyệt nhi, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu ?" Thu Nguyệt suy nghĩ chút, "Là ở khách điếm . Bởi vì chỗ đó chỉ có gian phòng hảo hạng, nửa đêm Sùng Ân còn la lối ồn ào, làm chưởng quầy khó xử !” Nàng tại đêm đó bị con người có đôi mắt nâu nhạt này hấp dẫn. "Sau đó ta đều theo nàng, cho nên ta biết chuyện nàng nhảy sông." Từ Thanh Vân nhanh chóng tóm tắt câu chuyện. "Vẫn theo ta? Vậy là ý gì?" Thu Nguyệt tìm ra mấu chốt . "Chính là nàng đến đâu, ta liền theo tới chỗ đó." Từ Thanh Vân có chút chột dạ. "Cái gì... Cái gì? ! Ngươi... Ngươi từ đêm hôm đó bắt đầu theo dõi ta? !" Mặt Thu Nguyệt lập tức trắng xanh, điệu cao thêm mấy bậc. "Nguyệt nhi, nàng nên tức giận, ta là sợ nàng đơn độc hành tẩu bên ngoài bị người xấu bắt nạt, cho nên mới theo nàng." Từ Thanh Vân nhanh chóng thanh minh. "Ngươi... Làm sao ngươi có thể như vậy!" Thân thể mềm mại của Thu Nguyệt run nhè . Kia, tất cả hành động của nàng đều bị thấy hết? Dáng vẻ nàng ăn cơm, bộ dáng nàng thay quần áo.... A, đêm đó nàng còn ở dưới ánh trăng trước cửa sổ ngơ ngác tưởng niệm ! Chẳng lẽ... "Uh... Đêm đó ánh trăng sáng nha!" Từ Thanh Vân suy nghĩ nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt. ...... đều thấy được! cũng biết rồi! Hai gò má Thu Nguyệt ửng hồng, cái miệng nhắn chu ra, tức giận trừng nam nhân tuấn trước mặt. mặt Từ Thanh Vân tươi cười, đem chén trà bưng lên, "Nguyệt nhi, uống chút trà, xin bớt giận a!" " uống!" Nàng xưa nay luôn bình tĩnh lại vì nam nhân cợt nhả trước mặt mà thể kiềm chế. vĩnh viễn đều là như vậy sao? Dù trời có sập xuống đối với cũng là chuyện bình thường. Thu Nguyệt quay mặt qua chỗ khác, thèm nhìn , sợ mình cũng cười toe toét theo . "Nguyệt nhi, nàng làm sao biết Bạch Vũ hạ mê dược ở trong rượu?" Từ Thanh Vân buông chén trà xuống, lảng sang chuyện khác. Thu Nguyệt vẫn buồn lên tiếng. "Nguyệt nhi ngoan, cho ta biết !" Bàn tay Từ Thanh Vân đặt lên vai nàng. "Ngươi nên động tay động chân, ta cho ngươi biết là được." Thu Nguyệt đối với chuyện thân mật da thịt giữa hai người vẫn quen. Từ Thanh Vân thu tay lại, mỉm cười nhìn nàng. Thu Nguyệt thở dài trong lòng, nam nhân này có lẽ chẳng bao giờ có thể nghiêm túc chuyện với người khác. "Thời điểm ta nghi ngờ Bạch Vũ là lúc ở quán trọ Duyệt Lai." Thu Nguyệt nâng chén trà lên, nhàng nhấp ngụm. "Nga? Là sao?" " với ta là lần đầu tiên đến trấn Sùng Đức, lại lập tức bước đến quán trọ Duyệt Lai, ta liền đem lòng sinh nghi. Sau khi tiến vào khách điếm, chưởng quầy liền thân thiện gọi Bạch đại hiệp, ta hỏi quen chưởng quầy sao, lại chưởng quầy nhận lầm người... Chỉ là chuyện này, cũng làm cho ta cảm thấy Bạch Vũ cũng phải người thành ." "Ừm!" Từ Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ bội phục. "Vậy bọn họ uống rượu, đau bụng lăn lộn mặt đất là tại sao?" "Đó là thuốc xổ ta đem theo từ chỗ của mẫu thân, thừa dịp Bạch Vũ chú ý bỏ vào trong rượu. Ta cũng uống rượu, chính là giả bộ chút mà thôi." Thu Nguyệt thản nhiên cười, "Ta trước khi rời nhà thuận tay cầm theo ít thuốc xổ, dùng để phòng thân. Mẫu thân ta là đầu bếp ở Từ gia trang, ta muốn lấy ít thuốc xổ là chuyện vô cùng đơn giản. "Mẫu thân nàng là......" Từ Thanh Vân nghĩ đến thân phận của Thu Nguyệt, muốn lại thôi. "Làm sao vậy?" " có gì. Chúng ta vẫn nên sớm tới Tô Châu , sáng sớm ngày mai liền lên đường !" Mau mang nàng đến cửa hàng ở Tô Châu, đó là địa bàn của , bất luận là thích khách hoặc là sắc quỷ đại ca, tuyệt đối thể đem nàng . "Ừ!" Thu Nguyệt gật đầu. Nàng nhớ tới nên trở về phòng, vừa đứng dậy, cơn đau giữa hai chân lại tái phát; miễn cưỡng vài bước, bộ dạng thở gấp làm người ta thương xót. "Để ta đỡ nàng!" Từ Thanh Vân vừa nhìn bộ dạng của Thu Nguyệt, tâm đột nhiên thắt lại. bước nhanh lên phía trước, ôm lấy Thu Nguyệt, hướng phòng ngủ của Thu Nguyệt ở Lan Uyển mà . Thu Nguyệt được Từ Thanh Vân ôm trầm mặc gì, nhưng trong lòng lại có nhiều suy nghĩ phức tạp. "Thanh Vân!" Thu Nguyệt gọi . "Hử?" Từ Thanh Vân miệng đáp lời, dưới chân cũng dừng lại. "Vì sao ngươi chỉ cùng ta dùng bữa ngày đầu tiên tới đây, lúc khác đều là ta mình dùng bữa?" Chẳng lẽ thích nàng sao? Đơn giản là từng thân mật, mới ở bên nàng sao? Thu Nguyệt trong lòng thầm oán trách. "Nàng lo lắng ta thích nàng? Đơn giản là vì có quan hệ xác thịt, nên ta mới ở cùng nàng phải ?" Từ Thanh Vân câu liền ra hết tâm Thu Nguyệt. Đáng sợ! Làm thế nào mà nàng suy nghĩ gì, đều biết?! "Ngốc Nguyệt nhi!" Từ Thanh Vân bước vào Lan Uyển, "Khi đó ta cùng nàng dùng bữa, vì sợ chính mình cầm lòng được." cẩn thận đem Thu Nguyệt đặt lên giường. "Cầm lòng được?" Thu Nguyệt khó hiểu hỏi. "Đối mặt với tiểu mỹ nhân xinh đẹp, ta sợ ta giống sói đói nhào về phía nàng —— đây chính là thuyền lâu, khi ta nhào về phía nàng, chắc chắn cả đời này nàng thể lên mặt đất rồi, ta chấp nhận cầu của nàng, bao giờ cho thuyền cập bờ... Ta muốn như vậy, ta muốn làm nàng sợ." Từ Thanh Vân lấy chăn đắp cho nàng. "A!" ra là thế! Thu Nguyệt lập tức đem khuôn mặt nhắn đỏ ửng giấu trong chăn gấm. Từ Thanh Vân vẫn cười cười, dùng thanh tràn ngập nhu tình : "Nàng nghỉ ngơi !" Sau khi Từ Thanh Vân rời , Thu Nguyệt mới lộ ra khuôn mặt mỹ lệ tránh ở trong chăn gấm, dung nhan mỹ lệ lộ ra nụ cười mỹ mãn. Nàng lần đầu tiên quên mất thân phận tỳ nữ của mình, lòng tràn đầy bóng dáng của tình lang, cảm giác hạnh phúc.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 6.1: Hôm sau, đoàn người Từ Thanh Vân cùng Thu Nguyệt rời khỏi biệt viện Gia Hưng, thuyền hoa đến Tô Châu. Vận tải đường thuỷ Giang Nam bốn phương thông suốt, muốn tới Tô Châu, ngồi thuyền là nhanh nhất. Dọc theo đường , Thu Nguyệt đều được Từ Thanh Vân ôm. Tuy rằng thân thể nàng tốt hơn nhiều, có thể tự mình lại, nhưng Từ Thanh Vân nhất định phải ôm nàng, nếu nàng kháng nghị, liền mặt dày mày dạn, làm cho Thu Nguyệt có cách nào đối phó . Đường thuỷ quả nhiên rất nhanh, ước chừng đến hai ngày, thuyền đến Tô Châu. Gần tối vừa lên bờ, hơn mười chiếc xe ngựa đợi từ lâu, đoàn người Từ Thanh Vân liền chậm rãi trở lại cửa hàng Tô Châu. “Cung nghênh nhị trang chủ!” Mấy trăm vị nô bộc xếp hàng chỉnh tề hai bên cửa lớn, tiếng hoan nghênh vang rung trời. Thu Nguyệt nhìn thấy nhiều người như vậy, muốn lại để cho Từ Thanh Vân ôm, giãy dụa muốn xuống dưới, nhưng cánh tay sắt của Từ Thanh Vân vừa dùng lực, lại đem nàng ôm chặt hơn nữa. Thu Nguyệt giãy được, mặt đỏ bừng giống như ấm lô mùa đông, đem mặt vùi sâu vào trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của Từ Thanh Vân. Từ Thanh Vân dùng cằm vỗ về mái tóc đen nhánh, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực làm cho có cảm thụ thỏa mãn. Khóe môi mỉm cười, cũng để ý ánh mắt kinh ngạc của quản lý nô bộc, tự tại tiêu sái. Từ Thanh Vân lát, có thể thấy được nhiều cửa hàng của Từ gia ở Tô Châu hơn; Thu Nguyệt bối rối chú ý điểm này. “Nguyệt nhi, chúng ta đến rồi.” Thấy Thu Nguyệt có động tĩnh gì, Từ Thanh Vân nở nụ cười, “Nguyệt nhi, nàng mau đầu ngẩng lên, có ai đâu.” Lúc này Thu Nguyệt mới chậm rãi nâng đầu lên từ lồng ngực ấm áp, trước mắt sừng sững là ngôi nhà hùng vĩ hoa lệ, trước cửa đề ba chữ "Hồng phúc cư”, vừa thấy cũng biết là chỗ ở của người phú quý. Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt tiến vào trong phòng, nhàng buông nàng xuống. “Cám ơn ngươi.” Thu Nguyệt giọng . “Sao phải lời cảm ơn với ta? Chúng ta phải là người ngoài.” Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt hôn cái. Thu Nguyệt bối rối đẩy lồng ngực ấm áp ra. “A! đến Tô Châu rồi, ta phải nhanh chóng đến Triệu gia hỗ trợ. Thanh Vân, ngươi có biết Triệu gia ở đâu ?” Giờ phút này Thu Nguyệt lại nghĩ tới thân phận tỳ nữ của mình, dù sao lần này nàng đến Tô Châu là vì mệnh lệnh của đại trang chủ. Từ Thanh Vân cảm thấy vui : “Nha đầu ngốc, nàng cái gì? Triệu gia kia cần phải nữa, nàng chỉ cần ở lại bên cạnh ta, những chuyện khác cần lo lắng.” “Nhưng ta đến Tô Châu là mệnh lệnh của đại trang chủ, nếu , ta sợ....” Nàng chỉ là nha hoàn nha! Nếu nàng vẫn ở cửa hàng Tô Châu, đại trang chủ trách tội xuống dưới, chắc chắn khiến cho đại trang chủ và Thanh Vân tranh chấp, mà nàng thực muốn như vậy... Nàng thích Thanh Vân ! Thu Nguyệt cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, chú ý tới sắc mặt Từ Thanh Vân thoáng chốc trở nên cực kì khó coi. “Chẳng lẽ lời của nhị trang chủ Từ gia trang có ý nghĩa?” Từ Thanh Vân cơ hồ rống lên, vết sẹo lông mày phải đột nhiên đỏ ửng, đây là biểu nổi giận. “... phải, chỉ là mệnh lệnh của đại trang chủ...” Thu Nguyệt tựa hồ bị dọa cho hoảng sợ. Từ khi gặp Từ Thanh Vân tới nay, chưa từng lớn tiếng chuyện với nàng như thế. “ cho phép nàng nhắc đến !” Từ Thanh Vân tới gần Thu Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm nàng. “Nơi này là Tô Châu, cũng phải là Hàng Châu, lời ta chính là mệnh lệnh!” Từ Thanh Vân từng bước đến gần, Thu Nguyệt liền lùi bước. “Ở đây được phép nhắc tới đại trang chủ!” Từ Thanh Vân rống lên, sắc mặt Thu Nguyệt tái nhợt ngã ngồi giường. “Hiểu chưa?” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Từ Thanh Vân tiến gần dung nhan trắng bệch của Thu Nguyệt. Thân thể Thu Nguyệt run rẩy, sợ tới mức phát ra tiếng. Nàng chưa từng thấy Từ Thanh Vân như vậy —— chưa kể đến Từ Thanh Vân, từ đến lớn, chưa từng có người nào lớn tiếng với nàng như vậy. “Vì sao trả lời?” Đáy mắt màu nâu nhạt tràn đầy ngọn lửa cuồng bạo. “Hay là nàng thích ?” Mặt Từ Thanh Vân phút chốc biến thành xanh mét, như quỷ. Tên sắc quỷ đáng chết! “ mau!” Từ Thanh Vân như biến thành người khác. Đôi mắt đẹp của Thu Nguyệt chan chứa nước mắt, nàng sợ, run run cánh môi: “... phải.. Đại trang chủ.. ...” “Chết tiệt! Ta được nhắc tới ở đây, xem ra ta giáo huấn nàng chút, nàng thể nhớ kỹ!” Từ Thanh Vân như phát điên, đẩy Thu Nguyệt lên giường, thô bạo xé rách xiêm y người nàng, nháy mắt xiêm y vừa người biến thành từng mảnh vụn, lộ ra thân thể tuyết trắng tỳ vết. Bộ ngực sữa khéo léo, nụ hoa mê người đỉnh núi, bụi hoa bằng phẳng như như dưới bụng, tất cả phơi bày trước mặt , sót chút gì. Từ Thanh Vân ghé bên tai nàng, mờ ám, “Tiểu mỹ nhân, ta vô cùng thương nàng, làm cho nàng cả đời đều phải nhớ lời của ta!” Dứt lời, cởi quần áo, thân hình trần trụi rắn chắc lập tức che thân thể nữ tử ngừng run run. Từ Thanh Vân ngậm lấy cánh môi run run của Thu Nguyệt, thô bạo vừa hút vừa cắn, cánh môi ban đầu vì kinh ngạc mà có chút tái nhợt lập tức trở thành màu đỏ. Lưỡi của cũng buông tha hương thơm trong khuôn miệng, linh hoạt, gắt gao cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, dần dần, hô hấp hai người dồn dập, thân thể cũng nóng lên. Thu Nguyệt ngừng khóc. Cảm giác kinh ngạc vẫn chưa tan, thân thể bên ngoài có phản ứng kích thích mãnh liệt, mới tạm thời áp chế kinh ngạc. Từ Thanh Vân lùi xuống, đôi môi tập kích ngực nàng, vừa liếm vừa mút, da thịt tuyết trắng lập tức xuất những vết đỏ lớn đều. Ngón tay thon dài của nắm hai đóa hồng mai ngực, ngừng dùng lực xoa bóp. “A! Đau!” Thu Nguyệt rên . Nam nhân phát cuồng để ý tiếng kêu của mỹ nhân dưới thân, vẫn tiếp tục xâm chiếm, bàn tay ma mị xoa bụng bằng phẳng, ngón tay thô ráp kích thích mãnh liệt da thịt non mịn, thân thể nàng càng nóng lên, da thịt đỏ ửng. Môi nam nhân di chuyển dần xuống dưới, hôn lên bụng nàng, bàn tay sớm đẩy đùi ngọc đóng chặt ra, cơ ngực to lớn ma sát bụi hoa, khiến cho Thu Nguyệt kêu như chim hoàng oanh. “A...... Mau dừng tay! A......” Tiếng kêu của mỹ nhân chưa ngừng lại, Từ Thanh Vân liền giơ cao đùi trắng nõn của nàng, áp vào bụng bằng phẳng, nơi riêng tư nữ tính hoàn toàn bộc lộ. Từ Thanh Vân nhìn hoa huyệt đỏ tươi bị tầng tầng đóa hoa ôm trọn, dục vọng ở đáy mắt càng sâu hơn. “A.... cần! Van cầu ngươi... cần vậy!” mắt Thu Nguyệt ngập nước, mình bị người khác dùng tư thế hổ thẹn như thế nhìn, lại giãy được. Nàng lắc đầu mạnh, muốn nam nhân dời tầm mắt tham lam của . “Chúng ta cũng phải là lần đầu tiên, nàng cần gì phải làm bộ làm tịch?” Miệng Từ Thanh Vân xong, con ngươi màu nâu nhạt kia khắc cũng rời khỏi nơi riêng tư của Thu Nguyệt. “A! ... Xin ngươi... Lần thứ nhất ta chút ấn tượng cũng có! Ngươi cần như vậy...” Thu Nguyệt , nghĩ đến lại chọc giận nam nhân phía . “Lần trước chúng ta tình cảm mãnh liệt mây mưa, nàng chút ấn tượng cũng có? Chết tiệt!” Nam nhân mắng, tay càng dùng sức. “A!” Đùi bị đẩy ra, Thu Nguyệt bị đau kinh hoảng : “... Ta phải ý này...” Lời chưa xong, phần dưới bụng lại truyền đến cảm giác khác thường. “A! Ngươi... Làm sao ngươi...” bị kích thích mãnh liệt, Thu Nguyệt nhịn được ngửa đầu, cằm dưới duyên dáng nâng cao. Đầu lưỡi nam nhân dùng lực đẩy ra tầng tầng đóa hoa, hướng sâu vào trong hoa huyệt. Lưỡi thấm ướt ma sát bên trong, khiến hoa huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt, làm bàn tay của Từ Thanh Vân đặt mông nàng cũng bị thấm ướt. Chịu nổi kích thích như vậy, mắt của Thu Nguyệt mơ màng, môi đỏ mọng run rẩy, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái lưỡi màu hồng. Hạ thể bị lưỡi nam nhân kích thích cực kỳ hưng phấn, Thu Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa, đắm chìm giữa bể dục vọng. Lúc này lưỡi linh hoạt rời khỏi hoa huyệt ướt đẫm, ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân đẩy ra tầng tầng cánh hoa, chui vào trong, hoa huyệt của nàng cũng phối hợp, ngậm chặt ngón tay . “A!” Thu Nguyệt hét lên, nhắm chặt hai mắt, lông mi dài hơi run rẩy, giống như chịu nổi kích thích đột nhiên đánh úp. Ngón tay thon dài lập tức co rúm. “... A..” Thu Nguyệt kiều kêu. Ngón tay dài co rúm, trong hoa huyệt chảy ra dịch nhẵn mịn, Từ Thanh Vân lại đưa thêm ngón tay vào, di chuyển bên trong. Hoa huyệt dưới tác động của ngón tay và lưỡi tiết ra ái dịch, chất lỏng trong suốt thấm ướt bụi hoa, bên đùi cũng ướt đẫm. Cả người Thu Nguyệt lâm vào mê loạn, thân thể mềm mại nổi lên ánh sáng màu phấn hồng, da thịt trong trắng mềm mại càng lộ vẻ mê người. Từ Thanh Vân nhìn thân thể như nhuyễn ngọc của Thu Nguyệt, vật nam tính sớm hưng phấn càng khó nhẫn nại, dục vọng phấn chấn bừng bừng ngừng đánh vào . Khó nhẫn nại hơn nữa Từ Thanh Vân đem mũi nhọn nam tính của mình nhắm ngay hoa huyệt nhi thấm ướt, thẳng lưng, tiến quân thần tốc vào trong hoa huyệt, da thịt căng lên lập tức hút chặt phân thân tiến vào, cảm giác ấm áp thoải mái làm cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. “A...” Thu Nguyệt cắn chặt môi dưới, chân mày cau lại, chấp nhận nổi công kích dưới thân. Bởi vì Từ Thanh Vân áp bắp đùi Thu Nguyệt bụng, vật nam tính có thể cắm từ xuống, hơi dùng chút sức, phân thân liền tiến sâu trong hoa tâm, kích thích mỵ thanh Thu Nguyệt rên rỉ liên tục. “A... ...” Thu Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa mãnh liệt lắc đầu. “Như vậy nàng có nhớ được chút nào ?” Từ Thanh Vân tà mị nở nụ cười, thích ngắm khuôn mặt tiểu mỹ nhân đắm chìm trong dục vọng, do tạo ra. “... cần như vậy... Xin ngươi...” Tay bé của Thu Nguyệt nắm chặt lấy chăn gấm phủ dưới thân. “Như vậy nàng nhớ kỹ sao?” Mãnh liệt cắm rút, mồ hôi khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân rơi thân thể tuyết trắng. “A... ... nên tiếp tục nữa... Ta chịu nổi! Vân... Xin ngươi...” Thu Nguyệt lắc đầu, nước mắt trào ra. “Có muốn ta thêm chút lực ? Tiểu mỹ nhân!” Bàn tay của Từ Thanh Vân vuốt ve hai ngực nàng vì hưng phấn mà cao ngất. “Uh... Tha cho ta ... Xin ngươi...” Toàn thân Thu Nguyệt như muốn thiêu cháy, nàng sắp đạt tới đỉnh. Từ Thanh Vân vẫn buông tha nàng, hai ngón tay thon dài vân vê ngực nàng, dùng sức xoa nắn. Toàn thân Thu Nguyệt run run thôi, nàng thể nhận nhiều hơn nữa ! “A ——” Sau tiếng thét chói tai, Thu Nguyệt ngất .

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 6.2 Nam nhân có ý dừng lại, liên tục tàn sát bừa bãi thân thể nữ nhân hôn mê, vật nam tính cắm vào rút ra tựa hồ bao giờ ngừng lại, bàn tay hề cố kỵ vuốt ve thân thể mê người dưới thân, mỗi chỗ tư mật đều thoát khỏi ngón tay của . Thanh thân thể hoan ái đầy rẫy Hồng Phúc cư, giường lớn chắc chắn cũng phát ra tiếng vang, bàn tay Từ Thanh Vân lại bao phủ ngực nàng, tốc độ cắm rút gia tăng, nhanh hơn nữa! ngẩng đầu lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tiến vào trong hoa huyệt ấm áp giúp thỏa mãn.Mãi đến khi hoa huyệt phát ra tiếng co rút rất , mới điên cuồng hét lên tiếng, tiết ra dịch nóng bỏng phóng sâu vào trong hoa tâm. Tối nay thể khống chế chính mình. lần, hai lần, ba lần, bốn lần...... Đêm khuya...... Sáng sớm hôm sau, Thu Nguyệt tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, nước mắt lần lượt rơi khuôn mặt chút biểu cảm, con ngươi đêm qua khóc đến sưng đỏ nhìn nóc giường ngẩn người, cả người nhúc nhích. Hồi lâu, đầu ngón tay trắng bệch giật giật. Đau! Toàn thân đều đau! Tâm càng đau! nghĩ tới là người như vậy... Bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng mới biết còn ngủ say. Sau khi lớn tiếng với nàng, cường ngạnh chà đạp nàng, còn ngủ được an ổn như thế, yên tâm, thoải mái như vậy? ! Còn nàng, thích nàng, chịu trách nhiệm với nàng... Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Thu Nguyệt điên cuồng gào thét trong lòng. Rốt cục, nàng quyết định, chịu đựng nơi riêng tư truyền đến cảm giác nóng rực sâu sắc, lặng lẽ xuống giường, im lặng mở tủ quần áo, mặc vào bộ quần áo khác, tiếng động chải đầu, búi tóc, nhàng đẩy cửa phòng ra, rời khỏi Hồng Phúc cư hoa lệ. Bởi mới sáng tinh mơ, trong viện cũng có người nào lại, Thu Nguyệt thuận lợi ra cửa lớn của cửa hàng Tô Châu. người nàng có đồng nào, đứng đường cái Tô Châu chưa quen cuộc sống nơi đây, biết nên nơi nào. Nhớ tới trước kia Tiểu Đình từng với nàng, nếu ra ngoài, có thể tìm hội quán đồng hương, hội quán có thể cho biết chỗ đặt chân hoặc tin tức cần thiết, đối với người ra cửa bên ngoài thực tiện lợi. Uh! Nàng phải tìm hội quán Hàng Châu! Thu Nguyệt hạ quyết tâm hỏi phương hướng hội quán Hàng Châu, liền lững thững hướng phố Bắc Đại . Sắp đến hội quán lại nghe thấy có người ở phía sau kêu nàng. “Thu Nguyệt! Thu Nguyệt, “ thanh rất quen thuộc.... “Mau dừng lại! Nguyệt nha đầu!” Thu Nguyệt dừng bước lại, nhìn lại —— “Trịnh thúc? !” Nàng cao hứng hô. Tha hương gặp cố tri là điều hạnh phúc nhất. đám người Từ gia trang thở gấp chạy đến bên Thu Nguyệt. “Trịnh thúc, sao ngươi cũng tới Tô Châu rồi?” Thu Nguyệt cười hỏi. Trịnh thúc bốn mươi mấy tuổi, là người chuyên phụ trách đối ngoại của Từ gia trang. “Ai! Ta nhìn từ xa thấy có người trông giống Nguyệt nha đầu, ngươi còn tin!” Trịnh thúc hướng gia đinh phía sau . “Dạ! Dạ! Vẫn là Trịnh thúc nhãn lực tốt!” Vài gia đinh bội phục . Trịnh thúc quay đầu, thở hổn hển với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt a, chuyện ngươi rời khỏi trang, trang chủ biết, mới bảo ta đến đây, muốn tìm ngươi trở về.” “Trang chủ phải muốn ta đến Triệu gia Tô Châu sao? Tại sao lại bảo Trịnh thúc từ xa đến Tô Châu tìm ta về?” Thu Nguyệt khó hiểu hỏi. “Khụ! Trang chủ muốn ta tìm ngươi quay về, chuyện còn lại ta biết.” Trịnh thúc vẫn thở phì phò. “Vậy Triệu gia...” “Nguyệt nha đầu, trang chủ có lệnh, sau khi chúng ta tìm được ngươi ngay lập tức về trang, được sai sót.” Trịnh thúc khôi phục hô hấp bình thường. "Cho nên ta thấy Triệu gia kia cũng cần . Chúng ta vẫn mau trở lại trang ! Ngươi cũng biết tính tình trang chủ, từ trước đến nay có hai.” “Như vậy sao...” Thu Nguyệt hơi do dự, nhưng lập tức nàng liền ngẩng đầu lên, gật gật đầu, : “Là mệnh lệnh trang chủ, nên vi phạm. Ta liền theo các ngươi trở về!” Nàng chỉ là tỳ nữ, đại trang chủ muốn nàng làm gì, nàng chỉ có thể nghe lệnh... Trong lòng Thu Nguyệt ngừng với chính mình như vậy. Về những chuyện khác, trải qua đêm Từ Thanh Vân cuồng bạo đối xử với nàng, nàng rời khỏi Tô Châu sớm chút cũng tốt. Tuy rằng trong lòng có tia nỡ, nhưng chuyện đêm qua tuyệt đối thể lại xảy ra, nàng chịu nổi ! “Hội quán Hàng Châu ở ngay trước mắt, bằng vào ngồi chút, cũng nghỉ chân chút. Thu Nguyệt, ngươi ăn sáng chưa?” Thu Nguyệt lắc đầu. “Đại Cá Nhi, ngươi đến quán đằng kia mua mấy cái bánh bao, mọi người cũng chưa ăn sáng!” Trịnh thúc với gia đinh phía sau. “Dạ!” Đại Cá Nhi lĩnh mệnh, hướng cách phố chạy tới. Trịnh thúc cùng mười mấy người, vây quanh Thu Nguyệt, tiến vào hội quán Hàng Châu nghỉ chân. “Chưởng quầy, ngươi khoẻ !” Trịnh thúc hướng chưởng quầy đầu bạc bên trong quán chào hỏi. “A! Đây phải Trịnh thúc Từ gia trang sao? lâu gặp. Ngài dạo này khỏe ?” Chưởng quầy mặt đầy nếp nhăn cười chào hỏi Trịnh thúc. “Khoẻ! Khoẻ! Tất cả mọi người đều khoẻ!” Trịnh thúc cũng cười chào hỏi. “Ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tô Châu vậy?” Sau khi chưởng quầy tiếp đón mọi người ngồi xuống, liền pha bình trà. “Thỉnh thoảng lại chút. Cũng già thế này còn muốn ngao du đến đâu nữa.” Trịnh thúc đáp lại, cũng để lộ tin tức gì. “Ha! Ha! Mau uống trà, uống trà !” Chưởng quầy trong lòng hiểu , sau khi chào hỏi qua loa liền rời làm việc của mình. “Trịnh thúc, bên trong trang có việc gì ? Mẫu thân ta khỏe ?” Thu Nguyệt rời Hàng Châu cũng vài ngày rồi, rất muốn biết tình huống bên trong trang. “Bên trong trang có việc gì. Lâm đại nương tốt lắm, chỉ là lo lắng ngươi. Vốn nàng còn vụng trộm theo chúng ta rời trang đấy, nhưng đến nửa đường bị phát , mời trở về. Mẫu thân ngươi giao phó cho ta, nhất định phải đem ngươi an toàn về trang.” Trịnh thúc xong, thuận tay cầm bánh bao Đại Cá Nhi vừa mua về bắt đầu ăn. “Đúng vậy! Đại nương ở đấy, bên trong trang có cơm ăn, lập tức bị phát . Ha ha ha...” Mọi người đều nở nụ cười. Thu Nguyệt nghe được mẫu thân vẫn mạnh khỏe, cảm thấy an tâm chút. Nàng còn muốn hỏi chuyện của Phạm Tử Đình, lại bị mọi người khuyên ăn chút, nàng thuận tay cầm bánh bao ăn. “Trịnh thúc, vậy Tiểu Đình trong trang tốt ?” “Ta cũng biết. lâu gặp Tiểu Đình.” Trịnh thúc lắc đầu. "Nguyệt nha đầu, may mà tìm được ngươi, có thể ăn với đại trang chủ. Mau uống sữa đậu nành, vậy mới đường được.” “Ta...... Chúng ta lát nữa phải sao?” Trong lòng Thu Nguyệt có chút nỡ. “Đây là mệnh lệnh của trang chủ, ngài còn muốn chúng ta mỗi ngày dùng bồ câu đưa tin, báo cáo tiến triển việc này. Nguyệt nha đầu, ngươi chuyện này có thể trì hoãn sao?” Trịnh thúc uống xong sữa đậu nành, đem bát đặt lên bàn. “Uh! Ta biết. Như vậy chúng ta liền .” Thu Nguyệt gật đầu. “Nàng đừng hòng chạy!” Ngoài hội quán đột nhiên truyền đến tiếng tràn ngập lửa giận. Mọi người quay đầu nhìn, nam nhân tóc dài phá cửa mà vào, vết sẹo lông mày phải vì tức giận mà có vẻ đỏ đậm, môi mỏng mím thành đường thẳng tắp, hai tròng mắt như đốt lên ngọn lửa nóng rực, càng tăng thêm vẻ cuồng dã kềm chế được của , toàn thân tràn ngập uy quyền thể khiêu chiến! Là Thanh Vân! Đám người Trịnh thúc thấy người mới tới nổi giận đùng đùng, lập tức vây quanh Thu Nguyệt, để nàng bị thương tổn. “Sao vậy, người bản trang đều biết quy củ như vậy?” Cùng bề ngoài cuồng bạo hoàn toàn bất đồng, ngữ điệu của Từ Thanh Vân rất bình tĩnh. Đám người Trịnh thúc vừa thấy vết sẹo lông mày phải, lập tức cung kính ôm quyền thở dài, cùng kêu: “Nhị trang chủ!” “Nhị trang chủ, vì lão nô thường đến Tô Châu, mạo phạm nhị trang chủ, xin hãy ngài tha tội!” Trịnh thúc đầu bồi tội. Từ Thanh Vân hoàn toàn nghe Trịnh thúc gì, từ từ tiến đến, liền chăm chú nhìn chằm chằm Thu Nguyệt. Lúc này Thu Nguyệt bị người Từ gia trang vây vào giữa, thấy Từ Thanh Vân nhìn chằm chằm nàng, liền đem khuôn mặt nhắn cúi xuống. “Thu Nguyệt, nàng lại đây!” Thanh trầm thấp hữu lực của Từ Thanh Vân tràn ngập uy nghiêm thể kháng cự. “Nhị trang chủ, đại trang chủ có dặn...” Trịnh thúc thấy Từ Thanh Vân hướng về phía Thu Nguyệt, trong lòng giật mình, vội vàng lên tiếng. “Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân lớn tiếng. “Đại... Đại trang chủ có dặn...” Trịnh thúc nhanh chóng che ở phía trước Thu Nguyệt. “Chết tiệt!” Từ Thanh Vân rống lên. vừa vận chưởng, gia đinh vây quanh ở bốn phía Thu Nguyệt, bao gồm Trịnh thúc lập tức kêu lên rồi ngã xuống. Từ Thanh Vân ngay lập tức bắt được cổ tay bé và yếu ớt củaThu Nguyệt, kéo nàng ra bên ngoài. “Nhị trang chủ... thể a...” Trịnh thúc quỳ rạp mặt đất, cố sống cố chết ngăn cản hành động của Từ Thanh Vân. “Trở về cho lão sắc quỷ kia, ta mang Thu Nguyệt !” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, thi triển khinh công nghênh ngang rời . Trịnh thúc và đám người cố hết sức từ mặt đất hội quán Hàng Châu bò lên. “Trịnh thúc, nên làm như thế nào cho phải —” Đại Cá Nhi khẩn trương hỏi. “Ai! Việc này phiền toái. Nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin cho đại trang chủ!” Trịnh thúc cau chặt mày, nhìn ngoài cửa trống rỗng. Giang Nam mỹ nương tử Hỏi thế gian, tình là vật gì Mà khiến ta sống chết lời hứa lụy Khi hoan lạc vui vầy Lúc chia ly đau khổ Đều chỉ vì si mê người con Lời người ra xa tít tầng mây vạn dặm Tuyết chiều Thiên Sơn Bóng lẻ ấy biết về đâu

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 7.1 Cửa hàng Hồng Phúc ở Tô Châu Từ Thanh Vân kinh công rất cao, chốc lát sau liền ôm Thu Nguyệt trở lại Hồng Phúc. Khi Thu Nguyệt được Từ Thanh Vân buông ra nàng lập tức tránh ra xa, tận lực giữ khoảng cách với . "Làm sao vậy? Tiểu mỹ nhân." Từ Thanh Vân cười yếu ớt, dùng ngữ điệu thoải mái chuyện, cùng với người nổi giận khi nãy như hai người hoàn toàn khác. Thu Nguyệt được gì. Biểu tình của lúc nắng lúc mưa thất thường, làm nàng hơi sợ hãi. Nàng nắm bắt được tính tình của . "Nguyệt nhi?" Từ Thanh Vân hướng bước về phía nàng, muốn nắm tay nàng. Thu Nguyệt lui từng bước, cùng bảo trì khoảng cách nhất định. "Nguyệt nhi!" Từ Thanh Vân kêu tên của nàng, lại cất bước tiến tới. Hai người vừa tiến vừa lui, cuối cùng cả người Thu Nguyệt đều tựa lên vách tường, đôi mắt đẹp e ngại nhìn nam nhân trước mặt. Tuy rằng luôn với bản thân là nên bình tĩnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi đối với . Nàng sợ đột nhiên lại tức giận, sợ đột nhiên tới cuồng bạo, nàng thậm chí sợ ôn nhu đa tình của ..... Nàng sợ ôn nhu đa tình của là giả, sợ người nam nhân giận dữ trước kia mới là mặt . "Làm sao vậy?" Từ Thanh Vân chống bàn tay lên tường, Thu Nguyệt bị vây lại trong bức tường. "Ngươi...... Ngươi cần tới đây!" Thu Nguyệt thấp giọng . "Vì sao?" tay kia của Từ Thanh Vân nắm cái cằm xinh xắn của Thu Nguyệt nâng lên, bắt nàng phải nhìn mình. "Ngươi...... Ngươi...... kỳ quái." "A? Là sao?" Lời Từ Thanh Vân ra gần như có loại tà mị điên cuồng. "Cái kia...... Ta......" Loại tà mị điên cuồng này làm cho Thu Nguyệt cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh trong ngực, cũng ấp a ấp úng. " !" môi Từ Thanh Vân sắp đụng tới cánh môi của Thu Nguyệt. Giữa hai người tràn ngập khí mờ ám mãnh liệt, hai má Thu Nguyệt càng hồng lên càng làm cho Từ Thanh Vân nổi lên dục vọng. rất muốn...... "Ai nha ! Ngươi dựa vào gần như vậy, làm ta nóng muốn chết !" Thu Nguyệt đẩy Từ Thanh Vân ra, đến phía bàn, khí tình cảm mãnh liệt kia mới tiêu tán . "Nguyệt nhi, chỗ nào nóng đâu? Ta giúp nàng quạt!" Từ Thanh Vân vẫn giữ khuôn mặt tươi cười. " cần! Ngươi trưởng thành mà luôn chuyện đứng đắn, muốn ta như thế nào cho ngươi đây?" Thu Nguyệt nghiêm túc . Thấy Thu Nguyệt có lời muốn , Từ Thanh Vân thu hồi nụ cười, vẻ mặt đứng đắn ngồi ngay ngắn bên bàn. "Như vậy , Nguyệt nhi, nàng vừa giúp ta chải đầu vừa , ta nhất định rất chân thành lắng nghe." Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt vẫn giậm chân tại chỗ, liền lặp lại kiên quyết hơn, "Ta cam đoan!" Thu Nguyệt chần chờ chút, lại nhìn biểu tình đứng đắn của , quyết định tin tưởng lần này. Nàng nhàng đến sau lưng Từ Thanh Vân, tay bé cầm lược lên chải đầu cho . Trước kia nàng hay giúp Phạm Tử Đình búi tóc để giả nam trang, cho nên giúp người khác chải đầu đối với nàng vô cùng dễ dàng. "Tại sao lại để bộ dạng này mà chạy ra ngoài? Cũng chải chuốt lại chút rồi ." Thu Nguyệt giọng thầm oán. Nguyên lai là khi Từ Thanh Vân tỉnh lại, giật mình thấy Thu Nguyệt ở bên người, lập tức mặc quần áo để tìm người, căn bản có thời gian buộc lại búi tóc, hơn nữa dọc theo đường lo lắng Thu Nguyệt bị người trong trang cướp , vừa nổi giận lại nôn nóng. "Nàng bây giờ trông rất giống nàng dâu phàn nàn với phu quân đó" Từ Thanh Vân cười . Thu Nguyệt đỏ mặt, "Lại ba hoa, ta chải nữa!" "Được! Được! Nguyệt nhi ngoan, ta , nàng mau giúp ta chải đầu !" Ánh mắt Từ Thanh Vân mang theo ý cười. " tại chỉ cho ta , chờ ta xong, ngươi sau." Thu Nguyệt vừa chải tóc vừa . Từ Thanh Vân gật đầu. "Thanh Vân...... Ngươi là người rất tốt, nhưng đôi khi, giống như biến thành người khác." Thu Nguyệt đem tóc của nam nhân cầm lên mà chải. Nàng bây giờ ở sau lưng Từ Thanh Vân, nhìn thấy biểu tình lúc này của , nhìn tới con ngươi màu nâu nhạt của , cũng vì vậy nàng mới có thể an tâm mà . "Ngày hôm qua ta chỉ là nhắc tới đại trang chủ......" Thu Nguyệt cảm thấy Từ Thanh Vân tựa hồ giật mình, nhưng nàng nhất định phải ra; mặc kệ ngày sau như thế nào, nàng nhất định phải đem tình ràng. "Ngươi liền trở nên lãnh khốc vô tình, dễ tức giận, đây phải Thanh Vân ôn nhu mà ta biết, ta cảm thấy sợ hãi...... Thanh Vân, về sau ngươi như vậy nữa, được ?" đôi tay khéo léo của Thu Nguyệt đem tóc của nam nhân chải đẹp mà búi lại. Thu Nguyệt lẳng lặng đứng ở sau lưng , ai mở miệng, im lặng tràn ngập cả Hồng Phúc cư. Rất lâu, rất lâu sau...... quay đầu lại, đứng dậy rời . Để lại căn phòng yên tĩnh với Thu Nguyệt vẫn đứng ở cạnh bàn. Sau đó vài ngày, mình Thu Nguyệt sống ở Hồng Phúc cư, có nha hoàn riêng phục vụ cuộc sống hàng ngày, trang phục hoa mỹ, cẩm y ngọc thực. Trong đó có cả năm rương quần áo mà Từ Thanh Vân kêu người đưa tới, bản thân cũng có xuất , cũng cho Thu Nguyệt ra khỏi cửa phòng. Có thể là vì chuyện Từ gia trang đến đòi người, làm cho yên lòng. Thu Nguyệt có chút để ý phản ứng của Từ Thanh Vân. Từ ngày đem mọi chuyện đến nay, ghé qua Hồng Phúc cư, mà ngủ ở thư phòng. Nàng mình nằm ngủ trong căn phòng hoa lệ này, mỗi đêm nằm mình nàng đều nghĩ đến gia đình. Nàng nhớ mẫu thân, nhớ Tử Đình, nhớ tất cả mọi thứ ở Từ gia trang, dù sao chỗ đó cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên từ . Nàng muốn về nhà! Nàng phải về nhà! Buổi sáng sau khi dùng bữa xong, Thu Nguyệt muốn tìm Từ Thanh Vân, cho biết nàng muốn quay về Từ gia trang, nhưng hạ nhân hồi bẩm tại nhị trang chủ bề bộn công việc, thể đến đây. Thu Nguyệt buồn bực, liền kêu tỳ nữ lấy giấy bút và nghiên mực, ở bàn dài luyện chữ. Khi nàng còn bé, mẫu thân vốn cho nàng làm việc nặng của tỳ nữ, ngược lại thi họa hay thêu dệt... lại học ít. Nàng thích cuồng thảo, dường như đó là thể chữ sinh động có hồn nhất, nhưng nàng lại học được, đành chỉ có thể thầm ngưỡng mộ. Nàng thích nét phất nhất, người viết nét phất đẹp chẳng những viết thư pháp tốt, vẽ tranh thủy mặc cũng là nhất tuyệt. Nó từ thực cảnh vẽ vật thực, nhạt nhưng ràng, dùng bút nét to phác thảo non sơn, rồi lại dùng bút điểm thêm chi tiết, từ đỉnh núi nhìn xuống, thượng mật hạ sơ, thể núi sông Giang Nam hữu tình. Nàng Giang Nam ¬¬¬¬¬- nơi nàng lớn lên. (#AP: @@”) Thu Nguyệt vén tay áo lên, chuyên tâm viết chữ...... "Nguyệt nhi!" Từ phía sau lưng truyền đến thanh trầm thấp, dọa Thu Nguyệt giật mình, chữ cũng viết sai lệch. "Nàng viết chữ sao?" Từ Thanh Vân tràn đầy hứng thú nhìn chữ viết xinh đẹp bàn. Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Vân, người này hôm nay tinh thần tốt, tự nhiên còn có tâm trạng xem nàng luyện chữ, chút khác thường. "Viết sai mất rồi!" Thu Nguyệt tức giận thu hồi giấy Tuyên Thành. "Ta thổi chút, nó lại đúng." Từ Thanh Vân khóe miệng tràn đầy ý cười. "Ngươi lung tung." Thu Nguyệt xoay người đem giấy Tuyên Thành bỏ vào ngăn tủ. Hai người tuy lời ngắn ngọn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hai người liếc mắt đưa tình, hồn nhiên phát giác có người khác tồn tại trong phòng. "Khụ!" người phía sau Từ Thanh Vân ho tiếng. "A! Đúng rồi, Nguyệt nhi, vị này là Âu Dương Liệt, bạn tốt của ta, mấy ngày nay đến Tô Châu chơi, tạm thời ở lại trong cửa hàng." (#AP: tội này, tên gì ko lấy, lại lấy tên Liệt =D ) Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Liệt trước mắt, mày rậm, mắt sáng ngời có thần, mũi tuấn, các nét khuôn mặt đều ràng, nhất định là người ngoại tộc. Dáng người cường tráng rắn chắc, làn da ngăm đen, chứng tỏ thường bôn ba bên ngoài. Thu Nguyệt khom người, "Âu Dương công tử." " cần đa lễ, đều là người trong nhà thôi!" Âu Dương Liệt sang sảng . nhìn sang phía Từ Thanh Vân bỡn cợt : " ra ở Hồng Phúc cư có giấu mỹ nhân tuyệt sắc như thế, khó trách ngươi lại an phận ở Tô Châu!" "Bớt nhiều lời ." Từ Thanh Vân trừng mắt liếc cái."Ngươi trước đến Mê Lâu chờ ta, chúng ta cùng dùng bữa tại đó." vội vã đuổi Âu Dương Liệt . "Thu Nguyệt mỹ nhân cũng phải nha, nếu Thanh Vân tiểu đệ của chúng ta ăn ngon." Âu Dương Liệt trong mắt tràn đầy ý cười, xoay người rời . "! mau !" Từ Thanh Vân có chút chật vật đuổi Âu Dương Liệt ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại có Thu Nguyệt cùng Từ Thanh Vân. "Khụ! Nguyệt nhi, ta có việc muốn với nàng." Từ Thanh Vân có chút được tự nhiên. "Ừm." Thu Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống, rót cho mình chén trà. "Nguyệt nhi, cần lạnh nhạt như vậy ! Mấy ngày nay ta bận rộn, mới đến Hồng Phúc cư." Thu Nguyệt uống trà, cũng đáp lời. Dù sao nàng chỉ là tỳ nữ, trong sạch cũng là bị hủy, tới Hồng Phúc cư, nàng còn có thể làm sao? Tâm tình tốt đến, tâm tình tốt thấy tung tích...... Dù sao lâu nữa nàng cũng phải trở về Từ gia trang, tới hay , chuyện này còn liên quan đến nàng. "Ai! Từ Thanh Vân ta chưa từng phải ăn khép nép vớingười khác, Nguyệt nhi, nàng tốt xấu gì cũng nên nể tình, nhìn ta chút !" nam nhân tuấn bất đắc dĩ . Từ Thanh Vân biết mình đúng. Từ ai dám chỉ ra chỗ sai của , mấy hôm trước Thu Nguyệt ra tính tình tốt của , liền tự nhốt bản thân trong thư phòng suy nghĩ lại. thích nàng! nàng! Cho nên muốn làm nàng phải lo lắng. Ở thư phòng bế quan vài ngày, nhờ bạn tốt Âu Dương Liệt làm chuyện, khi giải quyết xong hết mọi chuyện, mới lại đến Hồng Phúc cư lần nữa. Thu Nguyệt nghe vậy, thở dài, tâm cũng mềm nhũn. Ngẩng đầu nhìn nam nhân vài ngày thấy này, hình như gầy ...... "Thanh Vân, ta nghĩ mình nên quay về Từ gia trang. Ta tới Tô Châu cũng thời gian rồi, ta rất muốn gặp mẫu thân cùng những đại thúc đại thẩm trong trang..... Có thể cho ta trở về ?" Thu Nguyệt ra chuyện muốn với mấy ngày nay. Từ Thanh Vân ngồi xuống, cầm tay bàn bé của Thu Nguyệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :