1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giang hồ kỳ cục - An Tư Nguyên (45c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45
      Triệu gia trang biệt viện lại tiếp tục nghênh đón trận gay gắt, quyết liệt trong ngày.

      Bởi vì thiếu nãi nãi biến mất tung tích, khiến cả lão phunhân ngay cả bữa trưa cũng muốn dùng, huy động mọingười tìm tung tích thiếu nãi nãi

      Khàn cả giọng gầm gừ tràn ngập hơn nửa ngày, cho đến Nhịthiếu gia hai mắt quầng thâm trở lại, lão phu nhân mới ngừng nghỉ chút.

      “Nghe ngươi là từ hôn rồi hả?” Nàng xem tựa như bìnhtĩnh hỏi.

      Vậy mà, yên tĩnh trước cơn bão táp càng làm cho người ta bận tâm. Quả nhiên, sau khi Vĩnh Yên im lặng lên tiếng gật đầu, cuồng phong bạo vũ liền tới, “Chơi như vậy rất vui sao?Ngươi năm nay đến tột cùng bao nhiêu tuổi rồi! Ta có con chớ trêu chọc với nữ nhân cực phẩm, con nghe, định đem cái sọt chọt phải lớn hơn! Bọn họ là người nào, sao có thể hômnay đưa sính lễ hôm sau từ hôn. ..... Cái đó, à, Quản Hiểu Nhàn có quấy loạn sao?”

      Dĩ nhiên, nếu là có chuyện thích đáng, chuyện thành thânnày có thể lui, cũng coi là chuyện tốt.

      “Nàng có ở đó.” cũng biết cử chỉ này của mình có thiếu suy xét, những hoang đường, quả ích kỷ đến buồn cười.

      Vậy mà Hình Hoan đúng, nếu phải thích, vừa bắt đầu cũng nên cưới, hại người hại mình có thể lấy được lòngnàng sao?

      “Thế lão bất tử đó ra sao?” Lão phu nhân cũng phảilà thích Hiểu Nhàn, chẳng qua là ngày đó bọn họ mắt cao hơn trời muốn gả cho, hôm nay thái độ khác thường chủ động muốn thực hôn ước. Chuyện như vậy, thấy thế nàođều đơn thuần, có lẽ cái nha đầu Hiểu Nhàn đó Vĩnh Yên, nhưng là phụ thân của nàng thấy thế nào cũng giống là đèn cạn dầu.

      . .....” Vĩnh Yên dừng chút, mặt mày rối rắm, suy tư chốc lát nên hình dung như thế nào, “ bị điên.” Cuối cùng, dùng ba chữ đơn giản tóm gọn lại.

      “Bị điên?” Lão nhân kia có phải bị điên hay , vẫnkhông thể xác định, ngược lại lão phu nhân sau nghe tin tức này liền choáng váng.

      “Ừ, nghe hạ nhân trong phủ là bị sợ đến phát điên. Rất nhiềungày liền cơm đều ăn, ngồi ngẩn người, miệng đầy mêsảng. Lúc con mới thăm , mắng cũng thấy phản ứng.”

      “Ách, sợ đến phát điên?” Đây coi như là ác nhân có ác báo sao? Thế nhưng tất cả có thể cũng xảy ra quá trùng hợp rồi hay ? Ít ngày trước mới tới Triệu gia trang nháo phen, đem Hình Hoan chê từ đầu tới chân, đảo mắt liền bị hù dọa đến mất hồn? Nghĩ tới, lão phu nhân chậm rãi quay đầu, quét mắt nhìn Hình phu nhân khoan thai tự đắc dựa vào bên cạnh cửa phe phẩy phiến lụa yên lặng nhìn trời.

      Người kia cảm thấy mình thành tiêu điểm chú ý, nhàn nhạt kéovề ánh mắt nhìn về phía lão phu nhân, mím môi sẩn tiếu: “Quảnđại nhân sợ choáng váng? là đáng tiếc đấy.”

      “. .....” Đáng tiếc cái gì? Bà thông gia, ngài ngược lại cho ràng đáng tiếc cái gì a! Là đáng tiếc đem người trực tiếp hù đến chết, hay là đáng tiếc thể chính mắt thấyđược bộ dáng đối phương bị dọa sợ đến phát điên chăng?

      Hình phu nhân chính là người khởi xướng, đây phải là suy đoán, lão phu nhân cơ hồ khẳng định có thể, chỉ có nàng mới ưa thích làm nhất loại chuyện vụng trộm thọt người đao này!

      Hoàn toàn có để ý đến hai vị trưởng bối trao đổi ánh mắt giống bình thường, Vĩnh Yên chỉ lo cau mày quan sátbọn hạ nhân trong biệt viện chạy tới chạy lui, “Bọn họ làm gì?”

      “A! Hình Hoan mất tích!” Bị hỏi như vậy, lão phu nhân mới nhớtới chuyện quan trọng hơn, bảo bối nhà nàng còn chưa có tìmđược đấy.

      “Mất tích?!” Vĩnh Yên ngạc nhiên thất thanh. Tối hôm qua, mắtthấy nàng vọt ra cửa phòng, có đuổi theo, nghĩ tới có lẽ đôi bên đều cần tĩnh táo lại, hảo hảo xem kỹ đoạn quan hệ bấp bênh này. cho là nàng , tên gian phu từng lần lượt mang theo nàng trèo tường, là vị đại ca thân ái kia, nàng còn có thể chạy sao? Linh quang cứ như vậy ra, Vĩnh Yên bỗng dưng quay đầu, hỏi: “Đại ca đâu?”

      “Phái hạ nhân thông báo , mang theo chó đitìm.”

      “. ..... Đáng chết, nhất định nàng ở trong phòng !” Này lý do mù quáng vô cùng tệ hại, lại có người tin, Triệu Tĩnh An lúcnào dưỡng chó a!

      Sau khi phán đoán, phất bào cất bước, xông thẳng phòngcủa Tĩnh An. Ngộ nhỡ bắt được gian tại giường nên làm cái gì? Vĩnh Yên có nghĩ qua. chỉ biết đỉnh nón xanh trênđầu này càng ngày càng lớn, ngày trước là ở dưới mí mắt củahắn đem người bắt ; tại định là ở dưới mí mắt của , trực tiếp... ... Trực tiếp ngủ?!

      “Hả, hả, Hoan Hoan tại sao ở trong phòng Tĩnh An? Khôngthể nào á..., cũng gõ cửa vài chục lần, nếu là ở sớm ra. ..... Ai!” Lão phu nhân lập tức liền hủy bỏ suy đoán của , vậy mà, được nửa, ngước mắt nhìn thấy cách đó xa hướng bọn họ tới cái hai đạo bóng dáng, nàng kinh hãi, “Ách, ngờ Tĩnh An có bản lãnh, thế nhưng tìmđược.”

      Ừ, là như thế này sai. Hai người kia cùng nhau xuất , nhất định là Tĩnh An tìm người đến, đệ muội làm sao có thể chạy đến trong phòng đại bá được? Ha, ha ha, này đượcnha.... .. Chậc! Có cái gì được, nhi tử là do nàng sanh, nàng so với ai khác cũng hiểu, Triệu Tĩnh An chính là cái loại hề để ý tất cả lễ phép! Chuyện câu dẫn đệ muội, hắntuyệt đối làm được ra!

      “Bà bà, mẫu thân... ... Để cho hai người lo lắng.” Sau khi đếngần, Hình Hoan lập tức mặc mặt nạ dịu dàng khéo léo, khom người hành lễ.

      Lão phu nhân vẫn vùi lấp trong rối rắm còn chưa có hồi thần, Triệu Vĩnh Yên tức giận trợn trừng mắt nhìn giống như là hậnkhông thể đem hai người trước mắt này cắt thành tám mảnh. Nhưng khí lúng túng này, dù sao cũng phải có người đánh vỡ chứ? Hình phu nhân đúng lúc lên tiếng giải vây: ”Ừ, trở lại a. Đại thiếu gia, ngươi nuôi chó khéo.”

      “Quá khen quá khen.” cười tán dương, có chút nàochột dạ.

      “Vậy con chó kia đâu?” Nhưng hiển nhiên, muốn đem tất cả thành kẻ ngu là chuyện thể nào, Vĩnh Yên nhướng lôngmày, lãnh thanh hỏi.

      “A, lạc rồi.” Dù là lời dối cũng có sức thuyết phục, vẫn hồi được có thứ tự.

      “Vậy sao? Nó phải có thể ngửi mùi vị tìm được người sao? ràng cũng thể lạc?”

      “Ngươi cảm thấy kỳ lạ? Cái này đúng rồi, ta cũng vậy, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.” Qua loa hồi, trí nhớ của Vĩnh Yên liền bịđánh tan, Tĩnh An định chuyển qua con mắt, hai người cùng nhìnnhau chốc lát, định đem lời sớm muộn cũng phải đem ra, “Mẫu thân, ta có lời muốn .... ..”

      được !” Vĩnh Yên khó được có lúc thông minh, lập tức đoán được lời muốn , cho cơ hội mở miệng, gầm cắt đoạn lời của .

      “Vậy ta .” Trầm mặc lâu Hình Hoan lấy dũng khí chen miệng .

      “Ngươi lại càng được phép !”

      . .....

      Ba người hồn nhiên quên mình mà nhìn đối nhau, bộc phát khiến cho lão phu nhân hiểu ra sao, ở trong khí sặc mùi sát khí này, nàng hoàn toàn ở vào trạng thái khác ngây ngườihỏi câu: “Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?”

      “Ta đại thiếu gia!” Chuyện thành định cục, dù sao cũng phải có người ra khỏi miệng, Hình Hoan cam nguyện đảmđương xung phong đầu tiên. Chẳng lẽ ai cũng , mà có thể làm như chuyện gì cũng xảy ra qua? Còn có thể khôi phục lại cuộc sống bình an vô ngày trước sao?

      thể nào, có lẽ ngay từ lúc Triệu Vĩnh Yên ném nàng mộtmình ở Quần lâu, tất cả nhất định.

      Lời này tựa như đạo lôi, bổ đất bằng phẳng ra, chế tạo ra rung động hiệu quả.

      Kinh ngạc nhất là lão phu nhân, nàng hốc mồm, cho là nghe lầm. Còn chưa nghĩ ra nên lời nào để ứng đối, cách đó xa truyền tới tiếng ồn ào hấp dẫn lực chú ý của nàng.

      “Hình Hoan! Gọi cái Hình Hoan, nữ nhân xấu xí gì đó mau ra đây, theo ta gặp quan!”

      Lời thoại đặc sắc quen thuộc này, khiến người ta cần phítâm cũng đoán được người là ai.

      “Thiếu nãi nãi của chúng ta có ở đây. Quản nương, nơinày là biệt viện Triệu gia trang, phải Quản phủ của người, giương oai như vậy tốt lắm?” Những gã nô bộc còn cách nào khác hơn là cứng đầu cứng cổ ngăn cản người tới.

      “Nàng có thể đâu? Là trốn có! Có gan làm có gan thừa nhận hả?” Hiểu Nhàn vượt qua cửa chính Môn Hạm, ngay cả lời cũng bớt , trực tiếp rống.

      “Hô to gọi cái gì?” Tạm thời chưa bàn đến chuyện nhà trước, lão phu nhân nghe ồn ào liền lên tiếng, vẫn rất bao che, “HiểuNhàn nương, Hoan Hoan nhà chúng ta làm cái gì?”

      “Nàng dọa phụ thân ta đến phát điên!” Nghe tiếng, cơn giận của Hiểu Nhàn ngừng bộc phát khi ánh mắt vừa quét qua Triệu Vĩnh Yên chợt nhói lên đau xót tuôn trào, cho đến lúc tầm mắt đốimặt Hình Hoan đứng ở bên cạnh lão phu nhân, nàng mới khôi phục rất mạnh mẽ, hung tợn trừng Hình Hoan.

      “Ta. .....” Hình Hoan chịu được muốn thay mình biệnminh lại. Nàng ngay cả chuyện mình cũng quản tới, nàocó rỗi rãnh hù dọa Quản đại nhân.

      Lời vừa mới bóc cái đầu, lão phu nhân liền vỗ lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng, cực kỳ bao che trướcmặt nàng, “Có phải có cái gì hiểu lầm hay ? Hoan Hoan nhà chúng ta cũng giống như những người khác códạy tại nhà, mà làm cái loại chuyện khác người đó.”

      Hiểu Nhàn sau khi nghe những lời này nhịn được suồng sã cười mỉa mai, “Chuyện khác người nàng làm còn thiếu sao? ra chỉ sợ Lão Nhân Gia chịu nổi! Ta hôm nay phảitới vạch trần nàng, ngài nguyện ý bị loại nữ nhân xấu xí này dối trá mê mẩn tâm trí, là chuyện của ngài; ta là tới thay phu thânta đòi công đạo. Tất cả bọn nha hoàn trong phủ đều , ngàyphụ thân gặp chuyện may, có nữ nhân họ Hình tới tìm , trừ Hình Hoan ra, còn có thể là ai? Ta biết , phụ thân ta buộc Vĩnh Yên hưu thê nha, cho nên nàng ghi hận trong lòng. Là ta thích Triệu Vĩnh Yên, là ta đòi phải gả , phụ thân ta cũng chỉ là thương ta mà thôi, ngươi nếu thích cứ nhắm vào ta, đối phó phụ thân ta làm cái gì?”

      “Từ lúc phụ thân ngươi đến biệt viện Triệu gia trang náo loạn, nàng liền ở trong phòng bước cũng rời .” Lão phu nhân chút nghĩ ngợi, trả lời.

      “Ai có thể chứng minh nàng chưa rời khỏi qua? Là ngài khôngbiết mà thôi, nàng bản lãnh quá lớn, huống chi còn có cái hòa thượng giả mạo đó giúp đỡ nàng, nhớ ngày đó hai người bọn họ. .....”

      “Đủ rồi!” Mắt thấy những chuyện trước kia sắp bị nàng bung ra, Vĩnh Yên chịu được địa xuất tiếng rống chặn lại nàng. Mấp máy môi, cau mày cất bước tiến lên, kìm khuỷu tay Hiểu Nhàn hướng ngoài cửa, “Đừng làm rộn, ta có thể chứng minh những ngày qua nàng vẫn ở trong biệt viện, bướccũng rời , muội hài lòng chưa?”

      “Liền cả huynh cũng muốn che chở nàng?” Môi nàng run rẩy, nghiêng mặt sang chỗ khác, dám nhìn Triệu Vĩnh Yên.

      “Ta chỉ là , Hình Hoan tuyệt đối có can đảm đắctội phụ thân của muội.”

      “Đúng vậy a, nàng thiện lương, nàng dịu dàng, nàng yếu ớt nên luôn cần nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay để che chở. Cho nên loại nữ nhân như ta, luôn kiên cường dù có huynh cũng sống rất tốt, nên mới đáng đời bị huynh chơi đùa, có phải hay !” Từng chữ từng câu, Hiểu Nhàn gần như gào thétxuất khẩu.

      Nàng cho là nắm chặt được hạnh phúc, cho là mình sắp tới phủ giá ý trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất trong mắt người namnhân nàng . Kết quả sao? Chỉ là ra ngoài thay phụ thân tìm đại phu, sau khi trở lại tất cả liền thay đổi. Quản gia bá bá , hủy hôn, Hiểu Nhàn muội muội rất kiêncường, mặc dù , cũng sống rất tốt.

      Đưa sính lễ oanh oanh liệt liệt như vậy, mới mấy ngày, lại chạytới hủy hôn. coi nàng là cái gì?

      Như thế nào! Kiên cường cũng là tội sao? Kiên cường nên chịu đựng loại khuất nhục này? có cân nhắc cảm thụ của nàng , sau này nàng còn có mặt mũi gặp người sao?

      “Ta có ý này.” Vĩnh Yên biết hành động mình rất quáđáng, nhưng nếu chỉ vì khối tinh thạch kia mà cưới nàng, đối với nàng rất công bằng sao? Hôn nhân có tình , sợ, sợ mình lần nữa lại bị cuốn vào vạn kiếp bất phục, như vậy tốn sức phí lực dần dần thích người, lại phát trễ mới đau, nếu như nếm lần nữa, sợ ngay cả hơi sức kéo dài hơi tàn cũng bị mất.

      Nhìn nhau gì, yên lặng hồi lâu, Hiểu Nhàn mãnh liệt hít hơi, bình phục quyết tâm, nghiêng đầu qua nhìn chằmchằm vào , cười khổ, “Ta hiểu ý của huynh. Huynh muốn tinh thạch phải ? Hảo, ta cho huynh. Các ngươi còn muốnphụ thân ta thả Thần Y phải ? Hảo, ta dù là cướp cũng sẽcướp người ra ngoài. Hài lòng chưa? Ta đem những thứ huynh trước kia đưa ta trả lại, tại chúng ta ai cũng nợ ngườinào. Chính thức thông báo, bắt đầu từ hôm nay ta hận huynh!Hận Triệu gia trang các ngươi!”

      “. .....” Vẻ nồng đậm oán khí này làm Hình Hoan sợ tới mức ra lời. từng, nàng ghét qua Quản Hiểu Nhàn, quả nhiên là rất ghét. Thế nhưng khắc này, nàng càng chán ghét tồn tại của mình.

      Nếu như ban đầu có dũng khí làm trái với mẫu thân cùng bà bà, nên đáp ứng tràng hôn này, cần xông vào Triệu gia trang. Có lẽ Vĩnh Yên cùng Quản Hiểu Nhàn sớm sẽthành thân, thậm chí chừng cũng con cái thành đàn chứ?

      Nếu như điều nàng có thể làm được từ đầu tới cuối, ít nhất bây giờ còn có thể đứng ở bên cạnh , cho an ủi, cùng hăn đối mặt.

      Cục diện khó xử này là do nàng tạo thành, nhưng Hình Hoan lại dũng khí chịu được trách nhiệm, nàng thậm chí muốn im lặng lên tiếng trốn tránh .... ..

      Đáng tiếc, Quản Hiểu Nhàn cho nàng cơ hội như nguyện, “Nhất là ngươi! biết liêm sỉ, chơi đùa giữa hai huynh đệbọn họ rất vui vẻ sao? Hay là đói khát đến mức muốn có nam nhân để phải hay ? Xấu nữ thối tha! cho ngươibiết, ta hận nhất chính là ngươi, nhất định rủa ngươi chết sớm chút!”

      Mặc dù tinh thần sa sút, lời của Hiểu Nhàn vẫn bén nhọn nhưcũ giảm, giọng cay nghiệt phát xong, nàng bực tức xoay người bỏ .

      ra đến tột cùng tại sao lại muốn tới tự rước lấy nhụcđây? Coi như bệnh của phụ thân quả nhiên là bị Hình Hoan hù dọa đến điên, nàng tới như thế nào, giết nàng ta cho hả giậnsao? Biết đó là điều thể nào, nàng vẫn loại có đầu óc dã man dữ tợn, xét đến cùng, phải là muốn gặphắn lần hay sao.

      Có lẽ từ hôn chỉ là nhất thời xúc động. Có lẽ sau khi nhìn thấy nàng lại hối hận sao? Chính là tại sao vẫn khôngnhư mong đợi, điều nàng muốn vẫn thực được. Cuối cùng, nàng thấy được là trường hợp cả đại gia đình đối xử với ngoại nhân.

      Là sao, nàng rốt cuộc chỉ là ngoại nhân, nhưng. ..... Là trước trêu chọc nàng nha. .....




      Hồi cuối
      Cảnh vừa kết thúc nhưng mà lại như vì cái tuồng khác mà kéo lên màn che.

      Hình Hoan còn chưa có từ tiếng thù hận cùng nguyền rủakia tỉnh lại, cảm thấy nam nhân bên cạnh thân thể vừa động, thanh trầm trầm chui vào trong tai của nàng. Nàng cứ như vậy ngây ngốc nhìn Triệu Tĩnh An quỳ gối trước mặt lão phu nhân, đầu gối nặng nề rơi mặt đất.

      Bộ dáng phong lưu phóng khoáng, cà lơ phất phơ của ngày trướctrong nháy mắt bị vứt hết, lúc ngẩng đầu, từng cái ánh mắtcủa cũng cực kỳ nghiêm túc, ngay cả lời thốt ra giống như giọng trêu chọc ngày thường, “Mẫu thân, con Hình Hoan, xin người thành toàn.”

      “Nàng là đệ muội ngươi!” Lão phu nhân hô hấp dồn dập, khôngnhịn được quát khẽ. Là muốn náo loạn nữa à? Cứ tiến tới liên tiếp thể để cho nàng tỉnh tâm sao? Họa Vĩnh Yên gây ra cũng còn chưa có dọn dẹp sạch , chẳng những có chút nào là tư thái huynh trưởng, ngược lại hồ đồ hơn.

      Có cái đại bá nào trước mặt mọi người quỳ xuống đệmuội hay sao? Lời này dám ra miệng được!

      “Vĩnh Yên cho những thứ từ thư kia phải đùa giỡn, nàng sớm có quyền lợi tái giá rồi.” ngữ điệu rất nhu, cẩn thận châm chước, đều là những người quan trọng với , Tĩnh An muốn tổn thương, chỉ là nhuốm ái tình này quá sâu, thể từ bỏ được.

      “Đó là lúc giận dỗi của phu thê bọn nó, phu thê nhà ai mà có lúc cãi nhau..... .”

      “Mẫu thân, có đôi phu thê nào lời hợp liền viết từ thư.” Đây phải là được tự nhiên, hiểurất Vĩnh Yên rồi. Nếu như phải phát có người tới tranh đoạt, Hình Hoan vĩnh viễn là cái gai trong mắt. Chuyện cho tới bây giờ, Vĩnh Yên có phải thích nàng hay , thể xác định, nhưng ít ra có thể xác định ướcnguyện ban đầu phải là muốn thưởng đến tay thôi.

      “Coi như là như vậy, con cũng thể ngay cả đệ muội mìnhcũng tha a! Ban đầu là ai phụ trách nhiệm trốn , tại lại xin ta đem Hình Hoan cho con? Hoang đường! Con có nghĩ qua cảm nhận của Hình Hoan cùng đệ đệ con sao?”

      Vĩnh Yên nhất thời rất muốn cười, cho là ai hiểu cảm thụ của , vậy cũng cũng tốt, để cho mọi người chỉ thấy biết quý trọng. Vậy mà, sau khi rốt cuộc cũng có người đứng ra nghĩ đến cảm nhận của , khổ sở nho ban đầu liền phóng đại vô hạn. đến tột cùng làm sai điềugì? Triệu Tĩnh An chạy trốn, dưới lưng lãnh trách nhiệm cướinàng, thử hỏi, loại hôn nhân bất đắc dĩ này có bao nhiêu người có thể nhẫn nhục chịu đựng?

      Hai năm thích ứng, rốt cuộc cũng có thói quen tồn tại củanàng, lòng của nàng còn có , thay vào đó là đại ca của . từ bỏ tự tôn để hướng tới hạnh phúc, để đổi lấyđau thương tại này sao?

      “Bà bà.... ..” Hình Hoan nhịn được cùng nhau quỳxuống, nàng làm được, có biện pháp thờ ơ lạnhnhạt để mình chịu đựng, “ trách đại thiếu gia, là con trêu chọc trước.. .... Là con chịu nổi tịch mịch, là con thay đổi thất thường, là con phụ hảo ý của tướngcông, đều là lỗi của con. Con biết như vậy làm Triệu gia trang hổ thẹn, nhưng là con.. .... Con. .....”

      Nàng có biện pháp vĩnh viễn lý trí như vậy, giống như con rối tuân theo sắp đặt mọi người. Tình cảm này, nàng cũng từngthử vứt bỏ, nghĩ tới muốn làm tốt nhân vật nhị thiếu nãi nãi.

      Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cứ thế mà tiếp tục, có ngày trơ mắt nhìn người khác, thậm chí là tự tay giúp lo liệu hôn , nàng cảm thấy sống bằng chết. Nếu là muốn như vậy qua cả đời, nàng tình nguyện đắc tội cả Triệu giatrang, phụ ưu ái lão phu nhân những năm gần đây, tinh thạchnàng cần, bệnh nàng cần trị rồi, trả nỗi ân tình trước đây nàng để mạng lại trả, dù sao cũng tốt hơn nếu sống như trước kia.

      “Hình Hoan, bà bà vẫn cho là ngươi là người hiểu chuyện nhất.”Chuyển con mắt liếc nhìn Hình phu nhân, thấy mặt nàng cũngkhông thay đổi, có chút kinh ngạc nào giống như là sớm biết tất cả mọi chuyện, lão phu nhân than thở tràn ra câu.

      xin lỗi. .....”

      “Ta là đau lòng cho con a, coi như là con ta, ta vẫn cònmuốn câu công đạo, đời này cái chuyện hoang đường gì cũng đều làm qua. nếu là ngươi, cũng thôi ; nhưng có mấy cân mấy lượng, cái làm mẫu thân ta đâykhông ràng sao? Chỉ sợ là nhất thời tham mới mẻ! muốnhiểu được phụ trách, hai năm trước cũng rời nhà trốnđi!”

      Lời này xác thực có đủ công đạo, chỉ là khi Tĩnh An nghe tớikhông khỏi cảm thấy khó chịu. A, là có bao nhiêu thập ácbất xá*, mà ngay cả mẫu thân mình cũng đánh giá nhưvậy? Phải, là làm rất nhiều chuyện hoang đường, đó là bởi vì trước khi gặp Hình Hoan vẫn chưa hiểu thế nào là yêunên là rời nhà ra ngoài, thế nhưng có nghĩa là hiểu cái gì gọi là trách nhiệm.

      *tội ác tày trời

      Hít hơi sâu, Tĩnh An tính toán được ăn cả ngã về . mở miệng: ”Mẫu thân, vậy người phải có để cho ta phụ trách lẫn nữa , dù sao ván đóng thuyền rồi, chẳng lẽ người muốn ta ăn mà phụ trách?”

      . .....

      . .....

      . .....

      “Triệu Tĩnh An! Ngươi phải là người! Ngươi dám ngủ nữnhân ta!!” Yên lặng như tờ ở bên trong, Triệu Vĩnh Yên thácloạn gào thét ra ngoài.

      là đủ rồi! trầm mặc thưởng thức bộ dáng hai người bọn họ liều mạng che chở đối phương, đủ bận tâm lắm rồi. Khihắn thể đề hơi thở trấn an mình, lại còn có thể vô liêm sỉ như thế cho biết tin tức này. Ván đóng thuyền? Cái gì gọi là ván đóng thuyền? Hai năm trước cưới hỏi đàng hoàng, bái thiên địa cao đường, đây mới gọi là ván đóng thuyền!

      “Bây giờ là của ta.” Tĩnh An nhướng mi, tỉnh táo ứng đối.

      “Nàng sống là người của ta, chết là ma của ta!”

      “Mau tỉnh lại, trời còn chưa tối đâu, ngươi đừng mơ nữa.”

      “Ngươi! Ngươi chờ! Ta hôm nay liền đại nghĩa diệt thân!”

      “. ..... Người đâu, còn mau giữ Nhị thiếu gia các ngươi, muốn nhìn huynh đệ đổ máu sao?” Giữ vững hồi lâu trầm mặc, Hình phu nhân rốt cuộc thấy tình thế gay go, liền lên tiếng.

      Tuân lệnh, bọn nô bộc chen chúc tiến lên, vây quanh đem Nhị thiếu gia bao bọc.

      “Chà mẹ nó! Các ngươi có tật xấu phải hay ? Bây giờ là câu dẫn nữ nhân ta à? Ta là người bị hại a! Toàn bộ cản ta làm cái gì? Cản a!” Bị vây chặt tia khe hở, Triệu Vĩnh Yên thể làm gì khác hơn là dùng kiểu chiêu bài cũ mở rống.

      Sau khi nghe, gã nô bộc mới nhớ tới, đánh nhau chuyện nhưvậy chỉ người làm ra, nguyên tắc mà ngoài việc ngăn cản Nhị thiếu gia, còn có đại thiếu gia nữa. Vậy mà, đám người vừa xoay chuyển ánh mắt, chỉ nhìn thấy đại thiếu gia bên kia vẫn quỳ như cũ, cực kỳ bình tĩnh, giống như trận khói thuốc súng này cùng hề có quan hệ.

      chứng minh, ngăn lại Triệu Vĩnh Yên là đủ rồi, cầnphải lãng phí dư thừa hơi sức.

      “Tốt lắm, về phòng trước , chuyện này để cho ta suy nghĩ mộtchút.” Lão phu nhân cuối cùng là chân chính từ trong cơn chấnđộng tỉnh táo lại rồi. Nàng phải người của phong kiến cổ hủ, vì mặt mũi Triệu gia trang má phá tan đôi uyênương, dù sao đích xác là Vĩnh Yên cũng đưa cho Hình Hoankhông ít từ thư, theo lý thuyết mà quan hệ phu thê giữa hai bọn họ cũng sớm kết thúc lâu rồi.

      Nhưng là, nàng sáng suốt cũng thể đại biểu là tất cả cũng thế. Triệu gia trang có rất tộc nhân như vậy, chuyện tuân theo luân thường đạo lý này làm sao có thể mở miệng ra được? Người khác thấy hai người bọn họ thế nào? Những cáidư luận này bọn họ chịu được sao? Chỉ sợ là đến lúc đó dù nhau đến cỡ nào, cũng tiêu tan hầu như còn.

      Nàng phải suy nghĩ kỹ, để có biện pháp vẹn toàn đôibên. Về phần Vĩnh Yên... ... Nhi tôn tự có nhi tôn phúc, chuyện tình miễn cưỡng hạnh phúc, nàng căn bản thể bắt ép được. Nghĩ tới, nàng xoay người lại, gọi Hìnhphu nhân, “Bà thông gia, việc này quan hệ trọng đại a, chúng ta phải hảo hảo hàn huyên chút.”

      ————-

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Có câu gọi là do hận sinh thương, Hình Hoan dần dần hiểu, ra là loại biến chuyển chân tình tế nhị này chỉ có tồn tại ở giữa nam và nữ.

      Tựu giống như bây giờ, nàng đối với Quản Hiểu Nhàn càng ngàycàng nhiều hảo cảm.

      Nàng từng hâm mộ qua nụ cười của Hiểu Nhàn nương, cảm thấy rất ngọt rất tinh khiết, giống như khắp thiên hạ nànghạnh phúc nhất loại.

      Sau này Hình Hoan từ từ hiểu được, ra là nữ nhân chỉ cần là bị chính người trong lòng mình cưng chiều, cũng có thể làm ra loại nụ cười này.

      vậy, Hiểu Nhàn nương rất thích Triệu Vĩnh Yên, cho nên khi đó hưởng thụ dung túng của , mới có thể vuivẻ như vậy thôi. Cũng chính bởi vì hết lòng tin luôn luôn như vậy đợi nàng, mới có thể tùy hứng ta cần ta cứ lấy.

      Cho dù là tại bị đối đãi như vậy, nàng vẫn có thể đượclà làm được.

      Hôm sau, nàng thả Thần Y, còn phái người đem khối tinhthạch đưa đến tận cửa.

      Hình Hoan từng ngày nhớ đêm mong tập hợp đủ loại tinh thạch này để trị tận gốc bệnh hàn mạnh này, nàng muốnkhiến cho mẫu thân người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nhưngnàng có nghĩ tới, có ngày, khi ước mơ trở thành sựthật, thế nhưng lại cười lên tiếng.

      Nàng lặng lẽ ở đáy lòng hỏi ngược lại mình: Hình Hoan a HìnhHoan, ngươi tổn thương bao nhiêu người, láo bao nhiêu lần, mới có được những thứ này?

      Liền vì giữ được sinh mạng chính mình, mà bẻ cong nhữngcảm nhận của người khác, ngày khác khi xuống tào địa phủ, sợ là cũng bị trời phạt thôi.

      “Có rất nhiều chuyện, nếu như ban đầu nếm thử, sau này nhớ tới là tiếc nuối; nếu như thử, dù là quá trình vôtận như người tính, sau này có nhớ tới là kinh nghiệm. Ngươi là muốn tiếc nuối, hay là muốn tích lũy kinh nghiệm để sau này cố gắng gây tổn thương?”

      Lời rất có triết lý ở bên tai nàng vang lên, nàng hồi hồn ngửađầu, nhìn Triệu Tĩnh An đột nhiên xuất ở trong phòng nàng, cam lòng cong lên môi, “Chàng lại biết lòng ta suy nghĩ gì sao?”

      hiểu nàng, còn thế nào làm đại sư của nàng.” khẽcười cầm chén canh trong tay đặt bàn, “Uống canh .”

      “Chàng nấu?” Hình Hoan xê dịch thân thể, lúc này mới phát ra sắc trời cũng tối, bữa tối cũng dùng, đích xáclà có chút đói rồi. Mới vừa vén lên nắp, mùi thơm thức ăn liềnxông vào mũi, nàng cười duyên hỏi.

      “Ừ, thay mẫu thân nấu, liền thuận tiện tính cả phần người kiarồi.” xong, vén áo ngồi xuống, chuyển hướng hai chân, hướng đến cái chỗ trống còn lại băng ghế, vẫy vẫy, “Lạiđây ngồi.”

      “Làm, làm cái gì.... ..” Uống canh mà thôi, cần thân mật như vậy thôi.

      “Muốn ôm ngươi.”

      Đáp án đơn giản, với Hình Hoan mà , thắng được bất kỳlời tâm tình, tâm cũng mau bị ngộ hóa. Nàng khéo léo đứng dậy, dời bước tới bên cạnh , nhập tọa hậu, buông lỏngtâm thần tiến sát trong ngực .

      “Có biết Triệu gia trang có bao nhiêu tộc nhân hay ?” Bên hỏi, bên giơ tay lên dùng cái muỗng múc canh, chờ thổi nguội, mới đưa đến bên môi nàng, sử dụng ánh mắt ý bảo nànghá mồm.

      Hình Hoan gật đầu cái, mở miệng, mặc cho đem nướccanh đưa vào trong miệng nàng. Nàng có bệnh vẫn có tai có tay có chân, việc uống chén canh này vốn là vấn đều, cũng biết loại làm nũng này rất làm bộ, nhưng vẫn là muốn khước từ mà hưởng thụ cưng chiều. Cảm giác đượcmột người nam nhân hầu hạ như vậy, nàng lần đầu tiên nếm đến, ra là lòng người càng ngày càng tham.

      “Vậy nàng sợ sao?” Càng nhiều người, liền có nghĩa bọn họ sẽgặp khó khăn càng nhiều. Những người đó nghĩ như thế nào, quan tâm, nhưng Hình Hoan có thể chịu được hay , rất quan tâm. Nếu như nàng, là vì nàng mang đến nhiều đau khổ hơn, xác định mình còn có khôngcó cách nào kiên định.

      Nàng dùng sức lắc đầu, chút do dự, hết sức kiên định.

      “Dù là Triệu gia trang tha cho chúng ta, cùng ta lưu lạcchân trời có chỗ ở cố định, cũng sợ?”

      “Điều này cũng hay mà. Chàng là đại sư, ta là sư thái, chúng tacó thể hợp tác đường lừa gạt đường liễm tài.”

      còn có cẩm y ngọc thực, còn phải ngủ ngôi miếu đổ nát, rất hay sao?”

      “Như vậy sao được, về sau có đứa bé làm thế nào? Vậy lầnsau chàng đem bạc giao cho ta trông nom, ta rất biết quản lý, chúng ta có đủ bạc, liền mua mảnh đất, căn nhà che mưa che nắng, chừng đến lúc đó ngươi còn có thể lẫn vàothành cái thôn trưởng, vậy ta chính là thôn trưởng phu nhân. .....”

      “Ta có qua muốn cùng nàng sanh con sao? Nhớ lầm, ta nhớ được có người qua, nấu cơm cho ta, theo ta cùngnhau gạt người, ngộ nhỡ ta gặp được người dáng dấp rất giống vị hôn thê chết của ta, nàng cũng thứcthời quấy rầy, phá hư ta.” Nàng chínhlà rất biết lập trù kế hoạch, bản lãnh tìm niềm vui trong đaukhổ để cho xem thế là đủ rồi, khỏi bật cười, thậtgiống như những lo lắng suy nghĩ lúc trước chỉ là trò trẻ con. ra là chỉ là , nàng cũng vậy có rãnh quan tâm ánh mắt của người khác.

      “. .....” Nàng tức giận nâng lên tròng mắt giận trừng. Ngườinam nhân này luôn có biện pháp dễ dàng tưới tắt chờ mong củanàng, để cho nàng dám phóng túng chính mình tự vọngtưởng. Đối nàng tốt, có phải tượng trưng cho việc thích hay , hay là tựa như và bà bà ăn phải phụ trách như vậy? Hình Hoan ràng lắm, cũng dám ngẫm nghĩ.

      Thấy bộ dáng nàng phồng má tức giận, nụ cười của bộc phát sâu hơn, đốt ngón tay cong lên gõ cái trán của nàng, ôm nàng càng chặt hơn, cằm đặt ở đỉnh đầu của nàng, khôngchút để ý giật ra đề tài: ”Nghe nàng cho Thần Y rất nhiềubạc, để cho chữa bệnh Quản đại nhân?”

      “Ừ.” Hình Hoan đáp tiếng, thầm ở trong lòng do dự hồilâu, mới lên tiếng, “ cho chàng biết, ta cuối cùng cũngbiết Quản đại nhân bị bệnh này, là do mẫu thân ta hù dọa.”

      “Đích xác là như vậy.”

      “A?” tại sao khẳng định như vậy a.

      “Bởi vì ta là đồng lõa.” Lời như thế, xong hề áy náy.

      “. .....” Hình Hoan chợt nhớ lại. Ngày đó, Quản đại nhân náo xong, mẫu thân tựu ra cửa, cũng cực kỳ kêu nàng thích hợp ra cửa, cho nên xung phong nhận việc phải giúp nàng chiếu cố mẫu thân. Chính là loại chiếu cố này hay sao? Rốtcuộc ai là đồng lõa ai!

      “Đây phải là trọng điểm.” Cái loại chuyện người biết chuyện đó, cũng cần tiếp tục , dễ tổn hại hìnhtượng của , “Nghe bạc mà nàng cho Thần Y, là cầm từ trong phòng ta?”

      “Ách. ..... Ta đây có lấy! Mượn dùng tạm được nha.”

      “Được.” Cho nữ nhân mình tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩanha, điểm này hoàn toàn có ý kiến, vấn đề là.... ..”Ngươi phải nên đem hết tiểu kim khố riêng ta cũng đềulấy hết a!” Nàng cũng quá giỏi tìm , so với mẫu thân cônglực tìm tòi còn mạnh hơn! giấu ở trong tủ treo quần áo, mất; giấu ở ga giường phía dưới, mất; ngay cả giấu ở bên trongvớ lưới, cũng bị mất!

      “Ta biết oa, ta nhìn thấy có bạc liền toàn bộ cầm a. Chàng muốn lấy về à? có á..., tất cả đều cho Thần Y á.”Là mẫu thân , nam nhân thể có tiền riêng, nếu có dạo kỹ viện.

      “. .....” cắn môi, nheo lại con ngươi, lãnh con mắt nhìn vềphía nàng. biết? ràng là cố ý thôi. loáng thoángcảm thấy đời này cứ như vậy xong rồi, ăn chơi đàng điếm cái gì cần suy nghĩ; thỉnh thoảng cùng bằng hữu nghe cáiTiểu Khúc uống cá tí rượu đoán chừng phải đánh báo cáo nhìn tâm tình lãnh đạo.

      Ừ, thành như suy nghĩ trước kia của vậy, tìm nữ nhân trói chặt mình là mua dây buộc mình, nhưng còn chính là gặp quỷ vô cùng cam nguyện.

      “Thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi... ...” Bên trong nồng tình mật ý, nha hoàn thức thời cứ như vậy láu táu xông vào, liền cửa đều gõ.

      Khi nhìn thấy trong phòng cảnh xuân vô hạn, nàng đỏ mặt, lạilúng túng lui ra ngoài.

      “Vào .” Tĩnh An buông lỏng Hình Hoan trong ngực ra, lườibiếng hừ tiếng. Như thế nào? Cũng bị phá hư tâm tình, còn giả tiên cái gì.

      “Nhưng là, cái đó... ...” Đại thiếu gia, ngài có muốn tránh sauhay ? Ta có chuyện muốn báo cáo, có thể khiến chotâm tình của người bị phá hư.

      .” Triệu Tĩnh An hiển nhiên tâm tình cùng nha hoàn chơi muốn mà ngừng này.

      Tốt lắm nha, nếu làm chủ tử để cho nàng , nàng còn kháchkhí làm gì, “Chuyện là như vầy. Tổng quản trong phủ Nhâm công tử báo lại, là Nhị thiếu gia hôm nay ở đường gặp Nhâm công tử, hai người nhất kiến như cố*, chạy đến Nhâm phủuống rượu, kết quả tửu lượng Nhị thiếu gia quá tệ, bất tỉnh nhân . Đáng chết chính là, say đến nỗi được, giơ cũng giơ bất động, la hét muốn gặp người, còn thấy được liền định đem nha hoàn Nhâm phủ chà đạp mộtlần. Vị tổng quản nương kia , người nếu như đến, nàng gửi xác đến biệt viện.”

      *mới gặp quen thân

      “Ta cùng nàng.” Chuyện ngoài dự đoán của nha hoàn, lòngcủa đại thiếu gia bị ảnh hưởng, ngược lại còn có thể rất lýtrí quả quyết quyết định.

      cần, ta nhìn chút thôi. Chàng cứ ở nhà chăm sócbà bà cùng mẫu thân ta tốt.” Hình Hoan vẫn có lý trí, ai biết Triệu Vĩnh Yên rốt cuộc say đến trình độ nào, sau ngày hôm qua, hai huynh đệ này vừa thấy mặt như nước với lửa. Lão phụ thân bị bọn họ phiền toái đủ thảm, nếu là hai người bọn họ sau khi thấy được, trực tiếp ở trong phủ người ta đánh nhau làm thế nào?

      Lần trước Tĩnh An đập phá đồ cũng còn có bồi thường cho người ta rồi, thêm vụ náo loạn này sao bồi thường nỗi... ...

      “Ừ, chớ quá muộn, có chuyện phái người tới truyền lời cho, ta đón nàng.”

      Nghe chút lời này, ngay cả nha hoàn bàng quan tình cảnhđều hiểu Nhị thiếu gia thua ở đâu. Loại săn sóc này, loại tin tưởng này, trời đánh, nữ nhân nào động lòng a! Nhưng là đại thiếu gia, lúc này cũng tha a, Nhị thiếu gia là con sóia, bao lâu gặp qua lang bỏ qua cho đến khóe miệng con mồi.

      ít thay đổi ở lặng yên tiếng động xảy ra.

      Cái ý nghĩ này ở trong đầu Hình Hoan sau khi đến nhận chứcphủ kiên định hơn, vị gọi là Bạch Liên Hoa tổng quản cônương kia, sắc mặt chẳng những có lạnh lùng giống nhưmấy lần trước, ngược lại vẫn có vui vẻ ít. Thậm chí sau khi dẫn nàng đến thực phòng, còn rất là cảm khái mộtcâu: “Nghe chuyện ngươi cùng đại thiếu gia vỡ lở ra rồi hả? Như vậy cũng khá tốt, đau dài bằng đau ngắn, cái loại namnhân biết quý trọng đó làm hại người bao lâu, muốn làm cái gì? Nên như vậy chút do dự cước đá văng. Ta qua vài ngày cũng thành thân rồi, ngươi cùng đại thiếu gia tới uống rượu mừng thôi.”

      “. ..... Thành, thành thân? Với ai?” nương, ngài biếnchuyển thái độ có cần nhiều như vậy ? Đề tài có muốntoát ra như vậy hay ?

      “Dường như là họ Tiết phải.”

      “Dường như?!” Đây là cái trả lời gì à?

      “Ừ, cứ như vậy, chờ làm xong thiệp mừng ta tìm người gửi cho đại thiếu gia .” Bạch Liên Hoa cũng nghĩ câu trả lời kia có gì đúng, “Ngươi mau vào thôi, có chuyện gì liền lớntiếng gọi, gã sai vặt ta phái ở ngoài cửa coi chừng.”

      “Cám ơn.”

      cần cám ơn, là đại thiếu gia phân phó.”

      “. .....” Triệu Tĩnh An, tay của ngươi khỏi cũng kéo quá dài thôi.

      Hình Hoan nhất thời có loại cảm giác khóc ra nước mắt, giống như từ nay về sau, vô luận nàng chạy nơi đó, mỗi tiếngnói cử động cũng ở trong lòng bàn tay của .

      Cảm thấy tương đối kỳ quái chính là, loại này giống như cuộcsống có gì tự do, cảm giác lại vẫn hư.

      “Ai mẹ nó uy..... .” Hình Hoan đẩy cửa phòng ra, thế nàocũng nhớ đến Nhâm Vạn Ngân keo kiệt đến mức này, đèn cũng đốt lên a! Càng làm cho nàng nghĩ tớichính là, tùy ý nhảy ra bước, dẫm lên vò rượu bịném mặt đất, nàng kịp chuẩn bị quơ múa đôi tay muốn đứng vững, cuối cùng vẫn ngã nhào đất, tiếng kêu lên đồng thời từ trong miệng nàng bay ra.

      Nàng cũng rút ra khí lạnh, quơ quơ lòng bàn tay đau nhói, chỉ sợ là chà xát trầy da , đây có cói là chưa ra quân mà chết? có suy nghĩ nhiều, Hình Hoan phí sức đầy lên thân thể, mới được nửa, cảm thấy chân đột nhiên bị níu lại.

      Bên trong tối đen như mực, nàng lại vẫn ngu ngốc mà quay đầu, muốn xem thử là ai kéo nàng.

      “A này, này, này, cần kéo, rất đau a..... .” Rất dễ nhận thấy, nàng chỉ thể thấy mặt của đối phương, còn cực kỳ thống khổ bị người dùng lực mà kéo. Hình Hoan tránh được, thể làm gì khác hơn là đôitay chụp đạp chân kháng nghị.

      “Mau đưa rượu cho ta uống.”

      “Uống uống, cần kéo.” Giọng quen thuộc khiến Hình Hoan đoán được đối phương là người nào, nàng buôngxuống phòng bị. Cảm thấy sau khi nghe rốt cuộc buông lỏngtay ra, nàng chân tay bò dậy, dần dần đôi mắt cũngquen trong bóng tối, mới nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của , đến bên cạnh ngồi xuống, giành lấy vò rượu tay , “Ngươi uống bao nhiêu rồi?”

      “Mắc mớ gì tới ngươi.”

      “Vậy. ..... Chúng ta về nhà, có được ?”

      Hình Hoan ràng cảm thấy sửng sốt, trầm mặc sau mộthồi, mới lên tiếng đáp lại, “Tên kia a, tại sao muốn ta cùng ngươi về nhà. ..... Ách, con mẹ nó tìm cái nữ nhân hồnghạnh xuất tường đó cho ta!”

      “Ngươi muốn tìm nàng làm cái gì?” Trong bóng tối, Hình Hoan nghiêng đầu qua, mi đoan khẽ nhíu lên, ngẫm nghĩ.

      “Có rất nhiều lời muốn cùng nàng.” xong, đầu của từ từ trợt xuống, cứ như vậy thuận thế tựa vào vai HìnhHoan, cảm thấy nàng muốn trốn, tùy hứng đưa tay kéo mạnh nàng, tiếp tục cắm đầu cắm cổ bộc lộ, “Ta muốn , ta có thể ngại chuyện giữa nàng và đại ca của ta, người aikhông từng mắc sai lầm. Ừ, chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta cóthể lần nữa bắt đầu lại, ta thề bao giờ viết từ thư nữarồi... ... Đồi thành thư tình cũng được, nàng muốn bao nhiêu, ta đều viết cho nàng. Cũng cùng những nữ nhân khácdính dấp nữa, cái gì hồng nhan tri kỷ tất cả cần. ..... A đúng, mẫu thân nàng thích đứa bé, vậy ta hãy theonàng nhiều sinh mấy cho nàng chơi. Thứ đại ca ta có thể cho, ta cũng cho được.”

      “Coi như bào chế đúng cách, làm từng bước, ngươi vẫn khôngphải là đại ca ngươi.” Hình Hoan cúi đầu, đùa bỡn xiêm y, lầubầu ra tiếng.

      Lời này khiến Triệu Vĩnh Yên tĩnh lặng hồi lâu, hoài nghi từ từ lan tỏa ở đáy lòng , cho đến cuối cùng nhịn được bậtthốt lên, “Ngươi nàng đến tột cùng từng thích ta sao?”

      tại hỏi cái vấn đề này, cảm thấy dư thừa sao?” Hình Hoan khẽ cười hỏi ngược lại. Thích qua phải làm thế nào đây?Có thể tình cảm lại quay trở về ngày đó sao?

      “A, dư thừa sao? Đối với ta mà rất quan trọng. Ta rất hoài nghi đến tột cùng nàng là tướng công nàng, hay là chính ta.” muốn biết, đến tột cùng là mình biết quý trọng bỏ qua, hay là lòng của Hình Hoan cho tới bây giờ chưatừng dừng lại người . Mặc dù biết coi như hiểu có mộtsố việc cũng cải biến được, nhưng Vĩnh Yên chỉ muốn hiểu thêm chút.

      “Ngươi căn bản là có say, phải ?”

      Ngoài dự đoán Vĩnh Yên chính là, Hình Hoan đột nhiên đáp mà hỏi ngược lại. Tuy là nghi vấn, nhưng giọng nàng cũng lộ ra xác định. kinh ngạc chốc lát, theo bản năng hỏi: ”.. .... Làm sao ngươi biết?”

      “Bởi vì ta kêu ngươi là ‘ tướng công ’ hai năm, có cái nương tử nào hiểu phu quân mình. Nhưng còn ngươi, có hiểu qua ta sao? Ngươi chê ta xấu xí chê ta mất mặt, cảm thấy ta rách nát, chỉ biết dựa vào ngươi mà sống. Nhưng Triệu Vĩnh Yên, ngươi có biết đối với nữ nhân mà , chỉ có toàn tâm toàný thích người, mới có thể như vậy chút đề phòngnào mà lệ thuộc vào hay . Ta từng chính là thích ngươi giống như thế, chỉ có bởi vì ngươi là phu quân ta, cũng bởi vì ngươi là ngươi.”

      “Những lời này tại sao trước kia đều ?” hơi có vẻ hoảng hốt hỏi.

      Tại sao ngày trước ? Hình Hoan ức chế được mà cười lạnh, ngày trước, bọn họ có cái cơ hội bình tâm tĩnh khí chuyện phiếm sao? thậm chí muốn liếc nàng mộtcái.

      Nàng hít hơi sâu, nhắm mắt lại, giống như ở tự thuậtmột chuyện xưa lâu xa, liên tục, “Đêm tân hôn lúc ngươi vén lên cái khăn hỉ, trong nháy mắt, ta nghĩ thầm tại sao có thể có nam nhân đẹp như thế, gương mặt này sợ là nhìn cả đời cũngsẽ ngán , sau này nếu là mỗi ngày tỉnh lại cũng có thểnhìn thấy ngươi, rất hạnh phúc a, nhưng là ta chưa có phúc khí cùng ngươi ngủ cùng gối, ngay cả muốn nghe ngươi chuyện nhàng đều là xa vời. Ta lần đầu tiên vì ngươi nấu cơm mặc dù ngươi ngại món ăn quá đạm, cơm quá nhão, canh quá mặn, ta vẫn rất vui vẻ, nhìn ngươi ăn cảm thấy thỏamãn, ta yên lặng ghi nhớ những món ngươi thích, từng chúttừng chút cải tiến lại, chỉ là những thứ này ngươi chưa từng có để ý qua.”

      “. .....” từ từ nín thở, khuất dấu ở trong bóng tối, con ngươi đơn, được lời nào, cứ như vậy lẳng lặng lắng nghe những lời tan vỡ của nàng trong hai năm qua.

      “Ta lần đầu tiên vì ngươi chờ cửa tâm tính đương loạn, đợi được bất cứ tin tức gì của ngươi, sợ ngươi xảy ra ngoài ý muốn, nghĩ tới nếu như có ngươi, sau này rất đơn, vất vả mới thấy ngươi trở lại, sau khi nhìn ngươi vào cửa, nháy mắt kia, kích động muốn khóc đều có, đột nhiên cảmthấy thực tế tốt đẹp, nhưng thứ ngươi hồi báo cho ta chính là từ thư. Ta thêu cho ngươi kiếm bội mực nghĩ lần này ngươi có thể hề nữa ghét bỏ rồi hay , giắt thân kiếm, về sau mỗi lần sử dụng kiếm chừng cũng nghĩ đến ta, cho dù là chán ghét cũng tốt, ít nhất là nghĩ tới, mà ngươi đem đồ chuyển giao cho Hiểu Nhàn nương.”

      “. .....” Kiếm bội? là khốn kiếp , thậm chíkhông nhớ ra được có đồ chơi này tồn tại. Hiểu Nhàn mỗi khi tìm , coi trọng cái gì liền tự cầm, cũng chưa bao giờ nghĩ tới những thứ đó trong có lẽ có vật do nàng dùng toàn bộ tâm huyết gửi vào từng đường kim mũi chỉ.

      “Triệu Vĩnh Yên, ta có thiếu ngươi, cũng có thực xinlỗi ngươi, thứ ta bỏ ra ngươi thấy được. Ngươi tại trởlại chỉ trích ta ít thể tại nguyên chỗ chờ ngươi quay đầu lại, cảm thấy buồn cười sao? Từ đầu đến cuối, ngươicó cho khuyến khích như vậy sao? Lòng của ta cũng là đausẽ lạnh thay đổi.” Nàng hơi rất nhiều, là lời vẫnnghẹn giấu ở trong lòng những năm gần đây.

      xin lỗi. .....” tiếng xin lỗ này i, nghe rấtnhẹ, giống như tiếng cạn thán.

      “Làm gì xin lỗi với ta, người thay lòng là ta.”

      A, nàng ngược lại rất là dũng cảm dám gánh chịu sai lầm, quả nhiên là vì đại ca nên tội danh gì cũng nguyện ý gánh sao?Đây là chuyện bọn họ, theo lý nên lắm mồm, nên chúc phúc thầm chữa thương, nhưng Vĩnh Yên vẫn là nhịnkhông được lo lắng, “ đáng giá với ngươi vậy sao? Ngươi sợ kích tình qua, lại tái diễn hai năm trướcmà bỏ ?”

      “Ta biết. ..... Nhưng là có số việc thử vĩnh viễn biết. .....” Giống như Tĩnh An vậy, cómột số việc nếu như nếm thử, lần sau nhớ tới cách nào bù đắp tiếc nuối; nếu như thử, cho dù là cả đời đauthương, nhưng phụ lòng mình.

      biết bệnh của ngươi sao?”

      “Ta nghĩ bà bà cho biết.” chưa bao giờcó nhắc qua, chỉ là biết được nàng rất muốn mấy khối tinh thạchnày, liền cái gì cũng hỏi mà giúp đỡ tìm.

      “Vậy còn ngươi, tại sao cho ?”

      “Tinh thạch đều tìm đủ rồi, chừng bệnh của ta rất nhanh là có thể trị được, có cái gì hay mà .” thực tế, nàng xác định Tĩnh An có phải cũng nàng hay ; nhưng Hình Hoan biết, nàng muốn là tình thuần túy có bất kỳ tạp chất, tựa như ngày trước muốn đemnhững thứ này cho Vĩnh Yên biết, bởi vì đồng tình mới ở lại, cần cũng được.

      im lặng lên tiếng nheo lại con ngươi tĩnh lặng nhìnnàng hồi lâu, mặc dù nhìn vẻ mặt mặt nàng, Vĩnh Yên vẫn có thể cảm thấy vẻ này rất bền bỉ, lát sau, bật cười ra tiếng, “Ta là mắt bị mù mới có thể cảm thấy ngươi có chủ kiến, đủ độc lập.”

      “Ngươi mù còn nhiều chuyện lắm. Như thế nào, có rất hối hận bỏlỡ khối bảo hay ?”

      “Ngươi còn đắc chí phải hay ? Cũng biết là ngườinào bỏ lỡ khối bảo. A, ta cảnh cáo ngươi a, lần này là ngươiphụ ta, lần sau nếu là bị đại ca ta quăng, đừng tìm ta khóc, ta tuyệt ăn xong.”

      “Đổ nước vào não mới có thể tìm ngươi khóc.” Làm ơn, điểm cơbản nhất của nàng là chí khí mạnh mẽ đó.

      “Nếu như tìm được người an ủi, ta có thể chịu ủy khuất phen, ngươi nhân phẩm kém nha, có gì củakhuê nữa nha.”

      “Thôi , có thời gian lo lắng cho ta bằng suy nghĩ mộtchút mình nên làm cái gì.”

      “Làm cái gì?”

      “Hiểu Nhàn muội muội của ngươi a. Nữ nhân chính là thểđắc tội, thích bắt người gặp quan, Đại tỷ giang hồ càng khôngthể đắc tội, ngươi chờ bị chỉnh chết thôi.”

      “Phụt, đùa à! Ta sợ nàng sao? Ha, ha ha, ta mà sợ nàng?!”

      “. .....” sợ sợ, cần cường điệu như vậy sao?

      Phàm là người biết chuyện Triệu Vĩnh Yên cùng Hình Hoan, sợ rằng cũng nghĩ đến có ngày hai người kia khôngchỉ có thể vai kề vai chuyện phiếm, lại vẫn có thể tranh cãinhay.

      Nếu như là lúc mới gặp gỡ có thể đơn thuần như vậy, cónhiều khúm núm như vậy, tạm nhân nhượng vì toàn cục... ... Tất cả có thể bất đồng hay ?

      Đáng tiếc có nếu như.

      Đêm đó bọn họ hàn huyên hồi lâu, theo cách Triệu Vĩnh Yên, cho nên giả say, cũng chỉ là tính toán có ngườiquấy rầy dưới tình huống mà xấu nàng, mượn việc này để quên chuyện, tuyệt đối nghĩ muốn mượn rượu hành hung, !

      ————–

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tất cả tựa hồ có khuynh hướng sau cơn mưa trời lại sáng.

      Vĩnh Yên ở trước mặt Triệu Tĩnh An cố ý náo Hình Hoan, chút lời mập mờ chọc người hiểu lầm, nhìn sắc mặt tên đại ca mình trước giờ luôn nhàng mà biến sắc, lửa ghen nổi lên, tựa hồ thành cách duy nhất phát tiết.

      bên khác, lão phu nhân tập hợp tộc nhân Triệu gia trang, cốý đến chuyện Vĩnh Yên hưu thê. Nghĩ tới nếu là Hình Hoan còn là Nhị thiếu nãi nãi Triệu gia trang, cũng là cáitầng quan hệ đại bá cùng đệ muội cũng tồn tại. Chỉ là, muốn khiến Hình Hoan tái giá vào Triệu gia, lắc mình cái thành Đại thiếu nãi nãi, điều này thực là vấn đề khó khăn, trong quan niệm truyền thống coi như là có quan hệngười thân, sợ là cũng rất người dưới cười nhạo.

      Chẳng lẽ phải khiến cho hai người bọn họ lén lén lút lút như vậycả đời? thể nào, nếu đến việc Triệu gia bọn họtrước kia mang nợ Hình gia, cũng chính là biểu khéo léo của Hình Hoan trong hai năm qua, cũng làm cho lão phu nhân thể vì vậy mà ủy khuất nàng.

      Còn chuyện này cũng phải quan trọng, làm cho người ta lo lắng hơn chính là chuyện khác

      Hôm nay, Hình Hoan dùng xong bữa trưa, còn đặc biệt tự mìnhpha chút trà, bước vào phòng khách nhìn thấy Tĩnh An nhìn vật trong tay khẽ cau mày, nàng cũng khôngkhỏi níu mi tâm. Đặt cái khay trong tay hạ xuống, nàng tò mò hỏi: “Thế nào? nhìn cái gì?”

      “A, có gì, là thiệp mừng Bạch Tổng Quản.” Phất phất thư mời Trương Hỉ màu đỏ, khẽ mím môi nhét vào trong túi áo. Ngay sau đó liền đứng lên, “Ta ra ngoài chút.” Chỉ khaibáo câu, cũng còn chờ Hình Hoan phản ứng kịp, liền nhấc chân ra cổng.

      “Nhưng là.... ..” Hình Hoan khó nén tịch mịch ra tiếng, nghĩ tới có lẽ có việc gấp, lại dám giữ lại.

      có nghĩ đến chính là, mới mấy bước, Triệu Tĩnh An lạiđột nhiên vòng vèo trở lại, đưa tay nâng nàng cái ót lôi nàng vào, môi son mềm mại chiếm hữu cái trán nàng, nụ hôn lướt phối hợp với nụ cười mị hoặc, chọc cho gương mặt HìnhHoan nóng lên.

      “Chờ ta trở lại, chúng ta hảo hảo thương lượng hạ nên cho tặngcái quà gì cho Bạch Tổng Quản.”

      “Ừ, trở về sớm chút a.”

      Triệu Tĩnh An gật đầu cái, bưng cả bàn điểm tâm ra ngoài. Thấy bộ dáng nàng nghi hoăc, mới giải thích, “Ngươinhìn gì đó, dù vội vàng nữa ta đều phải ăn.”

      “Phốc, đáng chết. .....” Hình Hoan ngây người hồi lâu mớitỉnh táo lại, tràn ra tiếng cười nhạo, làm lời mắng giận ngọt ngào.

      Đáng tiếc, tâm tình của nàng thể kéo dài bao lâu, vừa nhấc con mắt, bất thình lình nhìn thấy Vĩnh Yên dìu lấy mẫuthân cùng bà bà vội vội vàng vàng đến trước cửa, Hình Hoan liền quay đầu , tính chạy xem đến tột cùng có cái chuyện gì.

      Xa xa, liền nhìn thấy cửa chính biện viện vây quanh ítngười, giống như toàn bộ hạ nhân cả biệt viện tất cả đều tụ tới, trong ba tầng ngoài ba tầng nước chảy lọt, nàng thậm chíkhông tìm được nơi đột phá chen vào, định đứng ở hành lang bên bậc thang quan vọng. Người đứng Môn Hạm, lại làQuản đại nhân? Hình Hoan kinh ngạc trong nháy mắt, xem ra Thần Y đích xác là có chút bản lãnh .

      Cách quá xa, Hình Hoan nghe những thứ gì, chỉ cảm thấy Vĩnh Yên cứng ngắc, cho đến Quản đại nhânchê cười giương cao giọng : ”Nhị thiếu gia, còn mau khấu tạ long ân?”

      Kết quả là, đống người đồng loạt tạ ơn, hô to vạn tuế.

      Đợi đến đám người sai biệt lắm tản ra, Hình Hoan tiến lên trước, mới phát sắc mặt của Vĩnh Yên cùng bà bà đềukhông thế nào thích hợp, “ xảy ra chuyện gì?”

      “Tiên hoàng từng ban cho ta phụ thân thanh kiếm.” có chút mất hồn trả lời.

      “Ừ, thế nào?” Kiếm kia Hình Hoan từng có nghe thấy.

      Nghe lai lịch tương đối hoang đường. Lão gia phụng mệnh thay triều đình đúc Thượng Phương Bảo Kiếm, tiên hoàng vốn là định đem kiếm ban cho Thừa Tướng ngay lúc đó, ngờđưa kiếm vào cung gặp thích khách. Triệu gia lão gia lúc ấy rất dũng, kiếm liền đem thích khách giết , tới saunày được biết là người của Thừa Tướng phái tới. Cứ như vậy, tiênhoàng dưới cơn nóng giận mà ban cho Triệu gia lão gia, tất cảmọi người có dám dị nghị, ai bảo người ta có công hộ giáđấy.

      “Phụ thân cùng tiên hoàng có ước định, mỗi mười năm, mangkiếm vào cung gặp vua.” Cái ước định này đầu tiên ngược lạikhông có gì nguyên do đặc biệt, chỉ là tiên hoàng thích nghe phụ thân tán gẫu, cho nên tìm lấy cớ đường hoàng thôi. Chỉ làbây giờ Thánh thượng cùng Triệu gia trang có bất kỳ sâu xa, chuyện này cũng thành lệ hành quy định, mà càng giốngnhư là khiến hoàng thượng duyệt kiếm, xác nhận ThượngPhương Bảo Kiếm bình yên vô , Triệu gia rất tôn trọng tiênhoàng, mặc dù thân ở giang hồ cũng có chút lòng nào mưu phản.

      “Đó cũng phải là chuyện gì xấu chứ?” phải là mang theo thanh kiếm vào cung nhìn vòng sao? Bọn họ vì sao nhìn như tội phạm sắp bị tịch thu tài sản vậy.

      “Nhưng là thanh kiếm kia. ..... Bị mất. .....”

      Kiếm bị mất. .....

      Theo cách Triệu Vĩnh Yên, là sau khi bọn họ thành thân lâu lần kia Kiếm Các mất trộm.

      Như vậy cách khác, Kiếm Các năm đó là mất trộm rồi, cũng phải là giống như truyền thuyết do Vĩnh Yênvì muốn làm quen Hiểu Nhàn nương tự biên tự diễn sao?

      Rất dễ nhận thấy, bây giờ phải là lúc làm ràng chuyệnkia.

      “Mười năm ước hẹn, phải nên đến sang năm sao?” Hình phu nhân nhớ, khi lão phu nhân tìm được họ từng mang theo kiếm tiến cung hai năm trước, lúc ấy tiên hoàng vẫn còn tại vị, đến nay cũng mới chín năm.

      “Ta nghĩ, có lẽ cùng Hiểu Nhàn có liên quan, ngày đó Kiếm Cácmất trộm ta tìm nàng tới giúp tay, nàng biết thanh kiếmkia mất tích.” Vĩnh Yên bất đắc dĩ cười khổ. Khó trách đều người càng hiểu mình càng đả thương mình sâu, bởi vì đối phương quá mức ràng tất cả xương sườn mềm của ngươi. thể nghi ngờ, Quản Hiểu Nhàn rất hiểu , nàng nóihận , hận Triệu gia trang, chính là trúng tim đen màxuất tay.

      “Tất cả đều là ngươi chọc cái sọt đó! với ngươi baonhiêu lần, giang hồ cùng triều đình từ trước đến giờ hề xâm phạm, cùng tồn tại! Ngươi. ..... Ngươi, ngươi lại cònđem chuyện lớn như vậy với nàng. .....”

      “Bà bà, việc đến nước này, trách cứ Vĩnh Yên cũng vô ích a. Cuối tháng mới vào cung mà, nếu vậy đúc thanh giống nhau như đúc , chừng có thể lừa dối vượt qua kiểmtra đây?” Mắt thấy chương mẫu lại muốn bạo hành, Hình Hoanliên tục ngừng khuyên nhủ.

      “Vô dụng, lúc ấy để đúc thanh kiếm kia lúc lão gia mất ít tâm tư, chất liệu đặc biệt, há có thể đúc liền đúc.” Lão phu nhân lập tức an tĩnh, lụn bại tê liệt ghế ngồi.

      “Muốn cái vật liệu gì?” Hình Hoan chưa từ bỏ ý định, dù thế nàocũng phải thử, ít ra so ngồi chờ chết còn tốt hơn/

      Nghe vậy, lão phu nhân muốn lại thôi trộm liếc mắt Hình Hoan, ra lời .

      Ánh mắt bình thường này khiến Hình Hoan nhạy cảm cả kinh, những suy đoán xông lên đầu, nàng cố gắng để cho thanh mình nghe bình tĩnh chút, : ”Là tinh thạch sao?”

      “. ..... Ai nha, phải! Tại sao có thể là tinh thạch sao! Con đừng loạn tưởng, công công con đúc kiếm từ trước đến giờhành động tùy ý, ngày đó kiếm kia rốt cuộc đúc thế nào, ngay cả ta cũng biết, muốn cái vật liệu gì. ..... Ta, ta nhớ nổi á..., tóm lại thể nào là tinh thạch. Được rồiđược rồi, hết , ta muốn suy nghĩ chút xem thử còn có cái biện pháp gì.... ..”

      Chương mẫu phủ nhận rất kiên định rất lớn tiếng, nhưng là chínhlà như vậy, bộc phát khiến Hình Hoan cảm thấy nàng giấuđầu hở đuôi.

      Nàng im lặng, nghe lời quấy rầy nữa, nhưng trong lòng cũng rốt cuộc có cách nào bình tĩnh lại.

      “Mẫu thân ta phải, ngươi vẫn còn ở đó đoán mò cái gì.” Cảm thấy Hình Hoan hoảng hốt, mãi cho đến ra khỏi phòngkhách, Vĩnh Yên mới bỗng nhiên ngẩng đầu vỗ vào cái đầu củanàng.

      Bị đau, Hình Hoan mím môi vuốt vuốt cái ót, bất thình lình hỏi: “Đại ca ngươi biết chuyện thanh kiếm mất tích sao?”

      . ..... Ừ, biết.” ngẩn người, vẻ mặt rất tự tại, , “Ngươi có biết, mặc dù hai năm qua đều ở đây bên ngoài du đãng, nhưng có chuyện gì có thể lừa gạt được .”

      “Phải ha.” Hình Hoan cười khan gật đầu cái, “Ta về phòngtrước.”

      Nàng đem tâm tàng được rất tốt, tối thiểu Triệu Vĩnh Yênkhông nhìn ra bất kỳ có cái gì đúng.

      Chỉ có Hình Hoan tự mình biết, suy đoán của nàng cơ hồ là lấy được xác nhận. Hồi tưởng cùng Tĩnh An biết nhau tới nay, hiểnnhiên là nàng cho tới nay đều đánh giá cao chính mình, cho là giúp nàng tìm tinh thạch, nhưng sao? Hắntừng qua chuồn bởi vì quản phủ Kỳ Châu tra xét rất nhiều lần, còn vì vậy cùng Quản Hiểu Nhàn kết thù, khi đó cũngkhông biết nàng, phải là dạ quan thiên tượng dự liệu đượcvề sau chứ?

      Điểu này đủ để chứng minh, cũng mực tìm mấy khốitinh thạch này, cho nên mới phải muốn nàng cho biết những gì nàng biết về khối tinh thạch kia,

      Nhưng Triệu Tĩnh An tìm cái này làm cái gì đấy? Đáp án miêutả sinh động.

      ———–

      Mãi cho đến đêm khuya yên tĩnh Triệu Tĩnh An mới lái lấy xe ngựa trở về phủ.

      Gã nô bộc xách theo đèn lồng mở cửa chào đón, rất nhanh cũngcảm thấy đại thiếu gia hôm nay rất thích hợp, cógiống bình thường như vậy cùng bọn giỡn, thậm chí là liền nụ cười hàng năm đều giắt khóe miệng cũng bị mất bóngdáng.

      cứ như vậy căng thẳng, bước chân bước rất lớn, khí thế hung hăng hướng trong biệt viện .

      cho Hình Hoan, ra cái Trương Hỉ thiếp nhận vào buổi chiều kia còn kẹp tín thư.

      ra này tin cũng có cái gì tầm thường, xem ra chỉ là mấy bằng hữu hồi lâu thấy mời uống trà.

      Uống uống liền vứt ra và tin tức khiến Tĩnh An bận tâm ——Hình Hoan từ mắc bệnh hàn mạnh, mệnh lâu nữa.

      Từng dùng giọng “Đoản Mệnh Quỷ” nhõm như vậy tuônra, khi cách nào tự kềm chế nàng, thành mỗi ngày khốn nhiễu quấy phá giấc mộng của . Có bao nhiêu lần, hy vọng là mình học nghệ tinh, hôm đó hướng về phía chỉ tay nàng là nhìn lầm.

      Hình Hoan tại sao muốn như vậy lao lực tìm những thứ tinhthạch kia? Nàng , cũng liền chịu đựng hỏi, nhưng có nghĩa sai người truy xét. Đây là lần đầu tiên Triệu Tĩnh An cơ hồ động viên chính mình, chỉ vì hiểu nữ nhân hơn, cũng biết này loại dòm người riêngtư hành động tốt, nhưng hối hận.

      Nếu như phải tra được, nàng tính toán đối với lừa gạt bao lâu? Lừa gạt đến khi bệnh nàng thời kỳ cuối cóthuốc nào cứu được sao?

      Nàng có quyền gì khi lại tự tiện quyết định sốngchết của mình.

      Dưới mắt, lại nghe nghe thấy hoàng thượng chiếu viết Triệu giatrang cuối tháng mang theo kiếm vào cung dự tiệc, đống phiền phức ngoài dự đoán mãnh liệt mà đến, để cho cảmthấy tâm lực quá mệt mỏi, chỉ muốn dùng sức ôm lấy nàng, xácnhận nàng biến mất, vĩnh viễn . .....

      “A! Đại thiếu gia, ngươi tới tìm thiếu nãi nãi sao? Nàng hôm nay ngủ sớm, cũng khuya rồi, sợ là.. ....” Nha hoàn gác đêm ngồi ở thềm đá trước nhà ngủ gà ngủ gật, nhưng đạithiếu gia bộ gây ra động tĩnh quá lớn, nàng thốt nhiên thức tỉnh.

      Lời mới nửa, liền bị Tĩnh An lạnh giọng cắt đứt, “Tránh ra.”

      “. .....” Nha hoàn thức thời lên tiếng. Gặp quỷ, hôm nay tất cả mọi người trong biệt viện ăn phải hỏa được rồi hay sao, sắc mặt mọi người đều rất tệ.

      —— phanh.

      Tĩnh An quy củ, bước lên bậc thầm, nặng nề đạp racửa phòng, giựt cái đèn lồng mà nha hoàn đặt tại bên, xông vào trong phòng đen ngòm.

      Thấy thế, nha hoàn đuổi theo thay thắp chút sáng.

      “Nàng đâu?” Trong phòng, giường trống rỗng, khiến trong lòngTĩnh An giật mình, lập tức xoay người chất vấn nha hoàn sau lưng.

      ngủ... ...” chữ ”ngủ” chưa kịp trọn vẹn, sau khi nha hoàn nhìn trường hợp trong phòng, liền vội nuốtxuống.

      Lần này, Hình Hoan rời khỏi, cơ hồ là cái gì đều cần liền cùng mẫu thân đạt thành nhận thức chung.

      Mẫu thân , đánh mất Thượng Phương Bảo Kiếm là tội rất lớn, nếu là có người mượn cơ hội làm khó dễ, chừng cònsẽ lên cao đến mưu phản, cả nhà tịch thu tài sản, xử trảm.

      Hình Hoan hiểu những thứ luật pháp kia, nhưng thứ có thể giúp cũng nhiều. Nàng biết, coi như đem toàn bộ tinh thạch thu tập được cống hiến ra ngoài, chương mẫu cũng sẽkhông muốn. Này, biện pháp tốt nhất chính là làm hoặc là làm, làm cho xong, để lại tinh thạch rồi biến mất. chỉ là vì Tĩnh An, cũng là vì Triệu gia trang.

      Nàng thể vì cứu chính mình, mà làm chết mấy chục mạng người, như vậy, coi như dù có sống nữa rồi, cũngkhông cách nào yên tâm thoải mái.

      So với lần trước để thư lại rồi rời , lần này có mẫu thân đồnghành, Hình Hoan lạc đường, cũng cần suy tính thế nào như thế nào. Đoạn đường này, họ được rất bình an, mẫu thân vẫn là rất ít , chỉ tốn tới nửa tháng, họ liền trở về Kỳ Châu.

      Quê nhà là trở về được, sợ là rất nhanh bị tìm.

      Mẫu thân mướn gian phòng cách Triệu gia trang xa, là rời càng gần bọn họ càng biết tìm, nàng còn có thể xa xa nhìn Tĩnh An, xác nhận bọn họ bình an vô vượt qua mộtkiếp này hay , xác nhận sống có được hay .

      Hình Hoan biết, mẫu thân là vì nàng mà nghĩ, nhưng.. .... Vôluận trôi qua tốt hoặc tốt, nàng đều vui vẻ.

      “Hình nương, tâm tình cũng là trực tiếp ảnh hưởng bệnh tìnhvới lại đó chính là nhân tố quan trọng nhất, thân thể ngươigần đây càng ngày càng yếu, cũng là bởi vì quá buồn bực khôngvui rồi, có muốn ta thay ngươi tìm chút giang hồ nhân sĩ tới lẩmnhẩm hát cho ngươi nghe hay ?”

      Thanh gì? Là ai chuyện? Hình Hoan vễnh tai, run rẩy từ ba tầng chăn phía dưới thò đầu ra. Thân thể nàng gầnđây là rất suy nhược, cũng biết là nguyên nhân cuối mùa thu, hay là làm cách cái chết xa, tóm lại là so ngày trước càng sợ lạnh, cơ hồ thể rời bỏ chăn.

      Nhưng khi nhìn gương mặt của người đứng bên, nàng hoảng hốt giống như thấy quỷ, “Làm sao ngươi ở nơi này?!”

      “Nha, ta là Thần Y a, nghe Hình phu nhân ở chuẩn bị quantài rồi, ta tại sao có thể xuất , ngộ nhỡ đem ngươi chữa lành, liền lại thêm cái bảng danh cải tử hồi sinhv a!” xong, Thần Y hạ cái rương khám bệnh xuống, đặt cái miếngmạch gối, vỗ vỗ, ý bảo nàng để tay lên, để cho xem mạch.

      “. .....” Mẫu thân nàng chuẩn bị quan tài rồi hả? Sặc! Mẫuthân, ngài cũng quá bình tĩnh ! Lệ cũng rơi, tại đây lạihuyên náo mọi người đều biết chuẩn bị quan tài rồi hả? HìnhHoan vô lực rũ tay xuống, mặc cho Thần Y thay nàng bắt mạch, còn hơi sức hừ, “Ta , ngươi có phải thành đại pháp sư hay , làm sao lại như vậy xuất quỷ nhập thần.” Nàng cùng mẫu thân mới trở về bao lâu, tháng cũng chưa tới, hắncũng tìm tới cửa, như vậy, vậy có phải Tĩnh An cũng biếttung tích của nàng rồi hay ?

      nương yên tâm, giang hồ nhân sĩ chúng ta từ trước đến giờđều là giữ mồm kín miệng, ta có cùng đại sư đề cập tới tung tích của ngươi.”

      Bọn họ phải cùng cái giang hồ à? Giữ mồm kínmiệng? Phi! chút xíu gió thổi cỏ lay là có thể truyền ngườingười đều biết, giang hồ luôn như thế.

      “Ai, Hình nương.. ....”

      “Ngươi có phải muốn ngươi tận lực, bớt đau buồn hay ?” Hình Hoan quay đầu, cũng có cảm thấy thấtvọng, từ khi trở lại Kỳ Châu, căn bản nghĩ tới mình còn có sức sống.

      “Là muốn chúc mừng nương, người có hỉ mạch a!”

      “. ..... Này, đây phải là đùa giỡn, ngươi xem ràng lại . Hỉ cái gì mạch cái gì? Làm sao có thể đêm liền. ..... Ngươi lại tới lừa gạt bạc chăng? Kế tiếp là phải muốn gọita mua thuốc dưỡng thai hoặc là thuốc phá thai! Có chút tâmđồng tình hay a, người ta cũng mau chết rồi, còn ở đóđùa giỡn!”

      “Quá đáng! Hình nương, ngươi có thể nghi ngờ uy tín của ta, nhưng thể nghi ngờ cái nghề mà tổ tiên ta truyền lại. Cáimạch tượng này, tuyệt đối là mang bầu, ngươi tỉnh táo nằmxuống, đừng động kẻo tổn thai khí. A, chỉ là qua, đứa này có thể lưu hay là cái vấn đề, thân ngươi quáyếu, bệnh cũng phải trị, sợ bị thương cùng thai nhi. Nếu , ngươi suy tính muốn mua thuốc phá thai của ta , bảo đảm đau.”

      quảng cáo cực kỳ ra sức, có thể tại sao, HìnhHoan có chút tin.

      mơ hồ như vậy chứ? Nhớ mang máng, lúc rời khỏi Kỳ Châu theo Vĩnh Yên vào kinh chương mẫu từng : tranh thủ lúc trở lại, trong bụng nổi lên cái tiểu thiếu gia. Này. ..... Này này này, cái này nổi lên lên? Chỉ là thay đổi phụ thân? Chương mẫu có tài tiên đoán sao?

      “Hình nương, nương phải tin ta, ta hại người, ta cùng phụ thân nương còn có chút quan hệ sâu xa, cũng coi là cố nhân rồi.” Thấy nàng im lặng , giống như là bìnhtĩnh lại, Thần Y mới lần nữa ngồi xuống, .

      Hình Hoan tức giận thưởng đạo xem thường, sâu xa cáirắm, phụ thân nàng đến tột cùng trông như thế nào liền nàng đều nhớ gì cả, có cả quan hệ họ hàng dây mơ rễ má dài như vậy a.

      nương từ từ nghe ta .” để ý tới phản ứng của nàng, Thần Y vẫn cắm đầu cắm cổ , “Lại , rất nhiều rất nhiều năm trước, phụ thân ta cũng là Thần Y, ngưỡng mộ qua đaopháp phụ thân nương, còn từng nghĩ bái ông ta làm sư phụ, nha ha, ai biết phụ thân nương sắp chết, cóthiên phú tập võ. Nhân tiện, người đời thường ra ngoài lănlộn luôn là phải trả nợ, ai từng nghĩ đến phụ thân nương lúctrước vì cứu Triệu gia lão gia mà chết rồi, mẫu thân nương liền mang nương đến cửa cầu y.. ....”

      “Chờ chút, ngươi phụ thân ta là thế nào mà chết?” Chuyện xưa của tại sao cùng chuyện xưa nàng nghe đồng nhất a.

      “Vì cứu Triệu gia lão gia nên bị chém chết a.”

      “Ngươi là nghe được từ đâu cái tin đồn này?” Đây coi như là thăng cấp bản sao chăng? Mẫu thân ràng là kẻ thù phụthân tới cửa trả thù, chương phụ vì cứu mẫu tử các nàng cũnglừng lẫy hy sinh.

      “A, từ phụ thân ta nghe được.” Thần Y chắc hẳn trả lời, rấtnhanh, liền nhận ra có cái gì đúng, “Cái gì tin đồn! Phụ thân ta trực tiếp mắt thấy tai nghe, so trân châu còn hơn. Trân chiến đó, Triệu gia lão gia chết tại chỗ rồi, phụ thân ngươi còn giữ hơi, là phụ thân ta là người đầu tiên cùng đại phu bay vào cấp cứu. Ai, đáng tiếc năm đó phụ thân ta y thuật cònchưa đủ tinh thông, cuối cùng phụ thân ngươi vẫn là buông tay rời nhân gian rồi.”

      “. .....” Thần Y, ngài phải mới vừa phụ thân ngài lúc ấy cũng là Thần Y sao?

      “Tóm lại, chuyện kia tuyệt đối có tin vịt, là phụ thân ta dilưu chi tế với ta. Đều người đến lúc sắp chết lời luôn là , phụ thân ta cũng láo đâu!”

      “Vậy sao? Sau đó sao?” Hình Hoan nhất thời cảm thấy khó chịu, nhiều năm như vậy nàng vẫn muốn phải báo ân, là phụthân nàng làm liên lụy tới chương phụ, kết quả là chương mẫu còn kế hiềm khích lúc trước mà vẫn thầm giúp đỡmẫu thân, đem nàng nuôi dưỡng. Chẳng lẽ, mẫu thân cũng là bị lừa hay sao?

      “Sau đó, phụ thân ta cho mẫu thân nương biết muốn trịtận gốc bệnh hàn mạnh của nương, nhất định phải tập hợp đủtất cả tinh thạch tán lạc giang hồ làm thuốc dẫn. Ai, phụ thân ta chỉ với ta, chỉ là muốn báo thù phụ thân nương chịu thu làm đồ đệ, lại muốn nhìn tinh thạch trong truyềnthuyết chút đến tột cùng trông như thế nào, mới như vậy lừa ngươi. Trời ơi, ra bệnh của nương cũng có biệnpháp để trị, cần cái tinh thạch thuốc dẫn gì, nào có mơ hồ như vậy, ngu ngốc mới có thể cầm tảng đá làm thuốc dẫn. Chuyện này, phụ thân vẫn cảm thấy băn khoăn, dặn dò ta nếu như tương lai có cơ hội nhìn thấy mẫu tử hai người, nhất địnhphải chữa bệnh cho nương. Cho nên lần trước lúc nương bị Đại tỷ giang hồ đâm thương, ta giúp nương chữa thương thìmới có thể hỏi phụ thân nương là họ Hình phải . ..... ra ta khi đó muốn hỏi chính là, phụ thân nương là có phải cái Hình đại hiệp đao pháp nổi tiếng, uy dũng mạnh mẽ hay .”

      “Ta phụ thân ngươi lúc hấp hối cũng quá nhiều ! Phụ thân ngươi có hấp hối lúc cũng quá đùa bỡn người ! Có biết ta vì mấy khối tảng đá rách này lãng phí bao nhiêu tinh lực hay a! Bây giờ lại mới với ta ngu ngốc mới có thể cầm tảng đá làm thuốc dẫn! Tại sao lại hại ta? chịu thu phụ thân ngươi làm đồ đệ vốn phải là ta!”

      “Vậy cũng muốn trách phụ thân ngươi ban đầu cái gì chịu thu phụ thân ta làm đồ đệ, còn cái Triệu gia lão gia tại sao ăn no cũng đem mấy cái khối tinh thạch tổ truyền kia đưa loạn người, muốn cũng ở lại Triệu gia trang cũng tốn nhiều công sức... ... A, tới lui đừng đánh người a, mọi ngườiđều là người trong giang hồ, động khẩu bất động thủ.” Mắt thấyHình Hoan hung tợn giơ tay lên, chuẩn bị hướng ót của đánh xuống, đột nhiên chuyển cái.

      Hình Hoan trong tay động tác ngừng, chẳng qua là dùngsức kéo qua chăn đem lấy chính mình bao lấy, “Người nào có rãnh rỗi đánh ngươi. Có biện pháp chữa ngươi còn mau chút giúp ta chữa, dài dòng cái gì!”

      “Cứu sống là phải, chỉ là.... ..”

      “A, phụ thân ngươi chết còn đùa bỡn ta nhiều năm như vậy, ngươi phải là còn dám hỏi ta phí khám bên, có tin ngay bây giờta chết ngay hay , hóa thành lệ quỷ đều bỏ qua ngươi, ở Dương Gian hù chết ngươi, Gian hù chết phụthân ngươi! Còn liệt tổ liệt tông ngươi nữa, lần lượt, đều bỏ qua cho!”

      Thần Y vốn là xác thực có tính toán này, nhưng Hình Hoan uy hiếp rất thành công, làm sợ tới mức cứng rắn màđem đoạn cuối nuốt xuống, bồi khuôn mặt tươi cười, “Nha ha, làm sao còn phải chẩn phí đâu rồi, mọi người như vậy quenthuộc. Mau nằm xuống nằm xuống, chớ bị lạnh rồi, ta cho nương nhìn chút.”

      Theo cách Thần Y, bệnh này khó trị, chỉ là cần phối hợp điều dưỡng lâu dài. ..... Nhưng cần tỏ vẻ rabệnh này cực kỳ khó trị quá a!

      Những tờ phương thuốc bắt đầu rất nhiều, chỉ là cần muốn dược liệu, mẫu thân liền cố gắng kiếm.

      chút thuốc mà mấy tiệm thuốc có, Thần Y ngượclại dương dương đắc ý đem những phương thuốc thị trường lấy ra. Vì vậy, phí khám bệnh có thể cần, nhưng bạc của đám dược liệu trân quý thể miễn, theo bản thân của , những thứ này đều là do khắp thiên hạ leo núi băng sông thu tập tới.

      Đều thừa kế nghiệp phụ thân, bị phụ thân lừa đủ thảm, vết xe đổ khiến Hình Hoan rất khó tin tưởng dễ dàngnữa, cố ý kêu mẫu thân hỏi vài đại phu khác, muốn xem chút những thứ phương thuốc kia có thể thay thế hay .

      Kết quả chứng minh, giang hồ mặc dù kỳ cục chút, nhưng Thần Y lần này ngược lại chỉ đúng thuốc.

      Thuốc, Hình Hoan theo dặn dò uống rất nhiều ngày, xác thực cóchút khởi sắc, giống ngày trước sợ rét lạnh như vậy. Nghe mỗi nửa tháng là đợt trị liệu, đợt trị liệu qua bệnh tình ràng chuyển biến tốt, kiên trì hai năm sai biệt lắm là có thể trị tận gốc rồi. Chỉ là thân thể khó tránh khỏi có thể so với người bình thường yếu chút, nhưng chỉ cần cẩn thận chăm sóc chút, cũng sợ hàn nữa, cũng có thể tái phát nữa.

      “Nếu như vậy, tại sao tìm đại thiếu gia?” Hình phu nhân đem thuốc mới vừa sắc đưa tới trong tay Hình Hoan, khó có dịp nàng xoay người rời , ngược lại là hăng háiđến mép giường ngồi xuống, hỏi.

      Nàng thấy Hình Hoan tuy còn sống nhưng được vui, xác thực mà , sau khi rời khỏi Triệu Tĩnh An, mặt nàng liền rất hiếm mới có nụ cười. Cho nên liền hiểu, nếu như vậy, tại cũng có bất kỳ trở ngại, còn do dự cái gì.

      “Mẫu thân, ta. .....” Hình hoan tâm bắt đầu hoảng hốt, taycũng theo run rẩy, ly nước thuốc đen kịt tung tóe ra chút. Nàng cố tự trấn định, chần chừ, suy tính đến tột cùng có muốnđem chỗ chuyện nghe được từ miệng Thần Y cho mẫu thânbiết hay .

      Tính tình mẫu thân nàng rất hiểu , cho tới bây giờ đều làngười phạm ta, ta phạm người, người nếu phạm ta cần phải phạm cả nhà người.

      Ngay cả nàng đều mở ra nút thắt trong lòng, nghĩ tớinếu còn có cơ hội gặp lại Triệu Tĩnh An, làm sao có thể quên cái chết của phụ thân. Đều thù giết phụ thân độitrời chung, tuy chương phụ có trực tiếp giết phụ thânnàng, nhưng ta giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại bởi vì tamà chết*, đây phải là sai biệt lắm sao?

      Huống chi, nếu là chương mẫu dối lừa mẫu thân, vậynhững năm qua mẫu tử các nàng lòng muốn báo đáp ântình, chẳng phải buồn cười lắm sao.

      “Muốn cái gì .” Đối mặt với nàng ngập ngừng e dè, Hình phu nhân vẫn lạnh lùng như cũ.

      “Ngô, người phải bảo đảm sau khi nghe xong phải tỉnh táo.”Hình Hoan mấp máy môi, thấy mẫu thân gật đầu, mới lấy dũng khí ra khỏi miệng, “Con nghe công công căn bản khôngphải là bị phụ thân con hại chết, ràng là công công bị kẻ thù đuổi giết trốn tới nhà của chúng ta, mới có thể liên lụy chúng ta nhà tan cửa nát.”

      Sau khi xong, nàng liếc mắt đồng trộm liếc nhìn mẫu thân. Ngoài dự tính của Hình Hoan, chính mẫu thân quả nhiên là giữ lời hứa, rất bình tĩnh.

      Càng làm cho Hình Hoan dù thế nào cũng nghĩ ra chính là, nàng trầm mặc chút biết, môi son khẽ mở, “Ta biết, vậy thìthế nào?”

      “Ai?” Ngươi biết? Vì sao biết nhưng còn muốn nàng báo ân? Vì sao biết lúc nàng bị Vĩnh Yên coi thường ghét bỏ, còn cảnh cáo nàng nên vì ân tình nhịn mà phản kháng?

      “Người vì thù hận mà sống khó chịu, vì ân tình mà sống thản nhiên. Mẫu thân cho con chân tướng, là muốncon sống bình thản, vui vẻ, nên vì những thứ thù hận kia chấp mê.” Đây là lần đầu tiên Hình phu nhân dần dần cởi mở.

      Nàng cũng từng hận qua, ở thời điểm nhà rách người mất khôngcó chỗ ở cố định thậm chí ngay cả ấm no cũng cầu được, tại sao có thể hận.

      Khi lão phu nhân tìm được mẫu thân con các nàng hai nàngvẫn hận, nếu phải vì Hình Hoan, nàng tuyệt cho phép nàng tiếp nhận ban ơn của kẻ thù. Chỉ là, từ từ, sau nhiềunăm, nàng nghĩ thông suốt, “Đó là lựa chọn phụ thân con, hắnkhông tiếc, chúng ta cũng nên hận. Cho dù biết kết cụcnhưng nếu để cho lần nữa, ta muốn ngày đó vẫn là cứu công công của ngươi.”

      “Coi như là như vậy, ngươi tại sao muốn cho con gả vào Triệu gia.... ..”

      “Mẫu thân nhớ ngươi có thể có nơi ở tốt, lão phu nhân đối đãi với con tệ, ngày đó nghĩ tới do có nàng ở đây, nên khi con gả mẫu thân cũng có thể yên tâm, con cũng thểtheo mẫu thân cả đời chăn dê được. tại, mẫu thân vẫn là câu kia, cpn có thể đại thiếu gia là phúc khí, là cái người đáng giá phó thác cả đời, có chăm sóc ngươi, mẫu thân yên tâm hơn. Chớ vì hận thù mà lầm lỡ cả cuộc đời, phụthân con cũng hi vọng như vậy.”

      Hình Hoan ngơ ngác nhìn chén thuốc mất hồn, được mẫu thânnhững năm này hết lòng dạy, nàng cũng phải loại người chấp mê trong hận thù, chỉ là.... ..”Con biết là có phải thích con, lại , con cũng vậy dám hỏi.”

      “Vậy tìm cách buộc .”

      ——

      Giang hồ có chỗ tốt, đó chính là tất cả tin tức cũng truyền đithật nhanh.

      Sau khi biết được Hình gia mẫu thân con ở Kỳ Châu, Triệu Tĩnh An cả đêm khoái mã kiên trình chạy tới, dò thăm tin tức liềnkhiến cho tâm lạnh run —— Hình phu nhân vội vàng chuẩnbị quan tài.

      May nhờ Thần Y “ cẩn thận lỡ miệng”, cơ hồ tốn sức chút nào liền tìm căn phòng mà mẫu tử các nàng mướn.

      Phòng rất đơn sơ, lại dọn dẹp rất sạch , đích xác là tác phong trước sau như của Hình phu nhân, chỉ là này hề cảm giác nhân khí, để cho mỗi bước cũng nhói chặt quảtim. sợ cái gì, Tĩnh An rất ràng, sợ mình liều mạng chạy như thế vẫn là tới chậm, sợ nàng có thể tànnhẫn cứ như vậy bỏ lại mình , sợ hết cả cuộc đời này cũng quên được nữ nhân này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      —— phanh.

      Trong phòng đột nhiên truyền đến thanh vang thanh thúy, thúcđẩy bước nhanh hơn.

      Vừa vào nhà liền nhìn thấy Hình Hoan sắc mặt xám trắng, nửa thân thể rơi vào ngoài giường, cố gắng vươn tay đến bênchung trà ở bàn thấp. mặt đất, chén sứ bị rớt vỡ tan.

      “Ta sớm qua nàng có ta sống được.”

      Đỉnh đầu truyền đến thanh khiến Hình Hoan sửng sốt, nàng kinh ngạc hé mở miệng , ngẩng đầu lên, đần độn nhìn chằmchằm .

      Tĩnh An cong người xuống nâng chung trà, lại thay nàng dọndẹp ly trà nóng bỏng, mới vòng vèo rồi trở lại, vung vạt áo, nghiêng người bên mép giường ngồi xuống. Cẩn thận từng li từngtí nâng nàng dậy, để cho nàng nằm tựa vào trước ngực mình, từtừ giúp nàng uống trà, “Ta cũng sớm qua, cho dù sổ sinh tửghi nàng dương thọ hết hạn đến ngày mai, ta cũng nguyện ý phá vỡ nó.”

      “. ..... Làm sao chàng tìm được ta sao?” Nàng cau mày, húp hớp nước trà. A a a, đầu lưỡi rất nhám a! Có cần nóng nhưvậy hay oa, muốn bỏng chết người a!

      “Tại sao lại ?” hạ mí mắt xuống nhìn gương mặt nàng, đáp hỏi ngược lại.

      “Ta muốn. .....”

      “Muốn cho ta khen nàng vĩ đại sao?”

      “Chàng cũng biết rồi hả?” Nàng muốn đem đầu lưỡi mìnhcắn mạnh, vất vả trông được tới, thế nào lại hỏi chútvấn đề dư thừa. làm sao có thể biết, lấy cá tính chương mẫu cùng Vĩnh Yên, phát nàng thấy, nhất định hô to gọi , theo tranh cãi cuối cùng mà đem ngọnnguồn tự thuật cho nghe.

      “Ừ biết.” Về phần là thế nào biết, có ý định , bởivì ngu xuẩn hơi quá. Đây mới là nhất gặp quỷ, quả nhiên là khi quan tâm đều dễ loạn, thế nhưng nghĩ tới những người bên cạnh có lẽ là biết tất cả, lại còn ngu hề hề bỏ gần cầuxa, lãng phí cách vô ích nhiều thời gian như vậy.

      thực tế, ngay từ lúc vào Nhâm phủ nàng lần đầu tiên nhắc tới muốn tìm tử tinh thạch, cảm thấy kỳ lạ.

      nghĩ chỉ là bởi vì nó giá trị liên thành, bất luận tại trong kho Nhâm Vạn Ngân hay trong kho Quản phủ, nhiều bảo bối đáng tiền như vậy đặt ở trước mắt, nàng liền nhìn cũngkhông nhìn cái, chỉ lo những thứ tinh thạch kia. Nghĩ đến, nhất định là có nguyên nhân. từng hỏi nàng, nhưng nàng luôn là trốn tránh.

      Cũng là như thế, mới cảm thấy nàng dấu diếm rất nhiềuchuyện, nếu là ngay cả cũng dấu diếm, những người bên cạnh kia đáng lẽ cũng biết đấy thôi.

      “Này, chàng tức giận hả?” Nàng sợ chết giơ tay lên, vốn là muốn vỗ gương mặt của , cảm giác hữu của , chẳng qua là khi đầu ngón tay dính vào xúc cảm quen thuộc, cũng chịu lấy ra rồi.

      “Hả? Tức cái gì?” nhướng mày, biết còn hỏi.

      “Tức vì bà bà cùng Vĩnh Yên đều biết chuyện, mà ta lại gạt chàng.”

      Nghe vậy, đột nhiên cười, còn thình lình há mồm, tính trừng phạt khẽ cắn chặt đầu ngón tay của nàng, đến khi nàng kêu đau, có buông ra, ngược lại là đem gặmcắn đổi thành liếm láp, “Ta tương đối muốn đem loại giấu giếm này hiểu thành nàng quá mức quan tâm ta.”

      “Ồ?” làm sao biết? Liền bởi vì quá quan tâm cho nên phàm là chuyện làm cho đối phương lo lắng cũng muốn , cũng có thể cảm động lây?

      “Bởi vì ta từng thử qua.” Lần nữa xem thấu tâm tư của nàng, Tĩnh An đặt chung trà xuống, đôi tay ôm chặt nàng, lầm bầm: “Ta vẫn cho nàng biết, tinh thạch lưu lạc giang hồthật ra có tứ khối. Thanh kiếm kia cũng phải là lúc Kiếm Các mất trộm là thấy, mà là năm Vĩnh Yên mười tuổi, trộm cầm ra chơi, đánh mất.”

      Cho nên, theo đối với Vĩnh Yên rất hiểu , thậtcó thể ngây thơ đến vì giấu giếm nối khố khuyết điểm, khi thấymười năm ước hẹn sắp đến đến, tay bày ra việc Kiếm Các mất trộm. Tìm đến Quản Hiểu Nhàn, vậy cũng phải là như lời đồn đãi ngoại giới là vì đến gần nàng như vậy, chỉ là vì khiến tuồng vui này giống như hơn, có nhiều người làm chứng hơn.

      “Thiệt hay giả?” Đây cũng quá kích thích , nhưng nghĩ lại, vừatựa hồ tất cả đều trong quá khứ, “Khó trách Vĩnh Yên hết lòngtin ngươi sớm biết kiếm kia thấy như vậy.”

      “Năm kia, cho nên lúc thành thân ta bỏ lại nàng, là bởi vì ngay lúc đó ta có trách nhiệm quan trọng hơn cần gánh.”

      “Dò biết tung tích sao?” Liên lạc tiền nhân hậu quả, này khôngkhó đoán được, ít nhất Hình Hoan cảm thấy đây mới là lý donàng có thể nhất tiếp nhận.

      gật đầu, sau đó cười đến rất bất đắc dĩ, “ khối, là phụ thân ta năm đó đưa cho sư huynh, sư huynh xuất gia sau liềnvào trong miếu, chuyển giao cho trụ trì ngay lúc đó. Ta vốn muốn cho sư huynh đưa lại tảng đá là tốt rồi, kết quả, cái đó trụtrì con lừa già ngốc đó đem đồ vật giấu được hay quá, hắntìm ra. Hơn nữ, cái con lừa già ngốc đó mau viên tịch rồi, còn chết sống chịu ra đem đồ vật kia giấu ở đâu rồi. A, còn có bi kịch nhất, tuyên bố ai có thể tìm được chính làtrụ trì kế tiếp, Cực kỳ con mẹ nó bi kịch, chính ta tìm được. .....”

      “Ngươi lại là trụ trì?!” Trời ơi, cái miếu đó quá kỳ cục rồi! Nguy hiểm như vậy, có thể suy sụp hay ?

      cần lo lắng, chúng ta trong miếu buôn bán tệ, có ít nữ thí chủ tới ủng hộ.” có điềm nào giốngtrụ trì hả? Nhưng khi làm trụ trì có nhiều đặc quyền. cạo đầu, mặc áo cà sa xanh biếc, ràng chính là khuôn cáchtrụ trì chứ sao. Nếu nàng cho là hoàn tục tại sao mệt mỏi như vậy? Nghĩ tới, lần nữa lầu bầu ra tiếng, “ ra còn có chuyện cực bi kịch kỳ nhất, cái con lừa ngốc đó sớm nênchết để ủy nhiệm cho ta làm trụ trì, đến nay vẫn còn sống.”Theo lão ta , là bởi vì thu cái đồ đệ đắc ý này, tinh thần minh mẫn rồi, xem chừng có thể sống đến hơn trăm tuổi. .....

      “Phốc! Ha ha ha ha ha ha!” Được rồi, Hình Hoan thừa nhận nàng rất phúc hậu, nhưng là nhịn nổi.

      Nàng nghĩ tới có lẽ có các loại lý do bi thảm, mới thể xuất gia, nhưng thế nào cũng còn ngờ tới chân tướng hoang đường như vậy. Nàng ngay cả có thể tưởng tượngcái bộ dáng ủy khuất của , theo cá tính của , khôngchừng từng thử muốn chạy trốn, lại kết quả làm được mỗi lần cũng bị đồng nhân bắt trở lại, cho đến cuối cùng, bắt đầu hưởng thụ thân phận của hòa thượng.

      “Cười rất vui vẻ nha, này để cho nàng cười đến càng vui vẻ hơnmột chút.”

      “Hả?”

      “Ta còn có rất nhiều lời là vẫn cùng nàng , duy nhấtnói cho nàng biết. Ta khen nàng cười lên xinh đẹp, là bởi vì muốn nhìn nàng vĩnh viễn tươi cười. Nghe nữ nhân bình thường có thể nhớ chỉ có cái nam nhân làm nàng khóc? Lời nàythật quá tệ, ta muốn nàng phải nhớ ta, nhớ cái nam nhânnguyện ý dụ dỗ nàng cười cả đời.”

      “. .....”

      “Còn nữa, ngoại trừ mẫu thân ta ra, nàng là nữ nhân duy nhấtcó thể để cho ta nhớ kỹ tên; ngoại trừ mẫu thân ta ra, nàng chính là nữ nhân duy nhất có thể để cho ta móc bạc giúp nàngmua xiêm y; cũng là nữ nhân duy nhất ta nguyện ý tự mìnhphục vụ chữa thương; nữ nhân duy nhất để cho ta nguyện ý hoàn tục, nữ nhân duy nhất để cho ta muốn gọi là nương tử, nữ nhân duy nhất ta .. ....” Lời của càng ngày càng , cuối cùng, biến mất trong nụ hôn nồng nàn.

      Hôn, càng ngày càng sâu, những lời mà nàng hằng ngày tưởng niệm.

      Thưởng thức môi lưỡi mềm mại ngọt ngào của nàng, tự chủ kêu rên ra tiếng, đè nàng phía dưới, ở bắt đầu giở trò, ởbên tai nàng bỏ lại cảnh cáo, “Ta đây là thể có nàng, lần sau, nàngnếu như còn dám chào mà , ta sẽkhông trở lại tìm, trực tiếp đến Nại Hà Kiều đợi nàng, đợi đến khi nàng xuất mới thôi... ...”

      Hình Hoan lắc đầu, , nàng bao giờ nữa, trànđầy hạnh phúc như vậy, cho dù muốn mạng nàng, nàng cũngkhông chạy trốn. Nàng nghĩ ra mình rốt cuộc là bị cái gì, thế nhưng lại muốn Tĩnh An lời với nàng, là ai nữnhân bình thường chỉ nhớ nam nhân để cho nàng khóc?

      Nàng càng muốn chỉ nhớ , nhớ luôn khiến cho nàng nởnụ cười.

      “Này, nên nháo, thân thể ta được. .....” Cảm thấy nghĩ muốn càng ngày càng nhiều, Hình Hoan đột nhiên lấy lại tinh thần, kìm lại tay của .

      “Ít làm bộ nữa. Mẫu thân nàng giương cờ đánh trống chuẩn bịcho nàng quan tài, phải là muốn cho ta tới sao? tại ta đều đè ở người nàng rồi, còn giả bộ cái gì.”

      Nàng lần cho là mẫu thân phúc hắc đến cực hạn, khôngmuốn sau này kỳ phùng địch thủ. Nhưng vấn đề là.... ..”Takhông phải cái đó á..., đúng, đúng. ..... Là ta trong bụng có con rồi!”

      “. .....”

      . .....

      . .....




      Kết thúc

      Hình Hoan cho là, Triệu Tĩnh An xuất tại Kỳ Châu liền đoán được kỹ xảo của mẫu thân, chắc cũng biết bệnh của nàngcũng phải là cần tinh thạch làm thuốc dẫn. Nhưng sau lại mới biết được, ra là ngày đó vốn định đếnxem nàng lần cuối cùng, sau đó... ... Lại đếnNại Hà Kiều đợi nàng.

      Tĩnh An rời đến Kinh Thành, đem chương mẫu cùng Vĩnh Yên cùng với đống hạ nhân an trí đến nơi khác, ngay cả đám tộc nhân Triệu gia trang cũng phần lớn di chuyển rồi.

      mang đủ tứ khối tinh thạch đến tìm nàng, quyết định nhìn nàng uống thuốc, liền mình vào cung gặp vua báo cáo tình hình thực tế.

      Dĩ nhiên, theo cá tính Triệu Tĩnh An mà , những chuyện nàycần phải đợi đến lần sau bộc phát, mới có thể cho nàngbiết. Cho nên trước khi bộc phát, nàng phải tự mình tìmhiểu, hoặc là hỏi thăm.

      Cho nên, những chuyện đó, tất cả đều là Hình Hoan từ trongmiệng Vĩnh Yên nghe được.

      những thế nàng còn nghe được chuyện còn đáng sợ hơn.

      “Ngươi muốn xuất gia?!”

      “Nữ thí chủ, cần khuyên, bần tăng quyết định rồi.”

      Hình Hoan kinh ngạc nhìn người trước mắt, áo cà sa xanh biếcquen thuộc này rất ràng là Triệu Tĩnh An hữu tình tài trợ, nhưng lại cùng bộ dáng đại ca khi mặc áo cà sa giống như đúc là có ý gì. lâu, nàng mới hồi thần, “ phải, takhông có muốn khuyên ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi tính toán đến miếu nào rồi?” Từ đó, nàng tuyệt đối thắp hương miếu tự đó, cho nó vào danh sách đen.

      “Mụ mập chết bầm! Ngươi cũng quá có lương tâm chứ? Ý tứ giả vờ vài câu lưu cái cũng tốt a! Ta là bị ngươithương tổn đến ruột gan đứt từng khúc mới chọn xuất gia đấy!” Đúng, chính là như vậy, muốn cho nàng trong lòng đau xót!

      “Ta , ngươi đổi mới tinh thần có gì là tốt? Cái gì ruộtgan đứt từng khúc, cái gì lòng ta chết, làm ơn, chiêu này đạica ngươi hai năm trước dùng qua.”

      “. ..... Đừng bảo là đùa, ta là nghiêm túc. Hình Hoan ai, ta đều muốn , chuyến này cũng biết phải bao lâu mới trở về, ngươi cuối cùng có thể kêu tiếng tướng công nghe chút thôi.”

      Nghe vậy, Triệu Tĩnh An bên biến sắc chịuđược rồi, vốn định cấp đủ bọn họ thời gian cáo biệt cuối cùng, cũng coi là có chút khí độ huynh trưởng. Nhưng là, lại dám được voi đòi tiên! nhíu mày, được lời nào, liếc xéoHình Hoan.

      Lời ngầm rất ràng —— nàng dám gọi thử chút.

      Hình Hoan cười khan tránh ra ánh mắt của , nàng rất có nguyên tắc, tướng công chính là tướng công, chỉ có thể có . Giống vậy ngày đó hướng về phía Ngộ Sắc đại sư, chết sống kêu ra hai chữ ”Tướng công” này. Kết quả là, nàng chỉ tiếp tụcnói lảng ra chuyện khác, “Hình Hoan cái rắm! Ngươi quên ta đổi tên rồi sao? Ta tại họ Triệu, gọi Triệu Hoan!”

      Đây là cái chủ ý cùi bắp do chương mẫu nghĩ ra, là mặc dù nàng cùng Tĩnh An có tồn tại quan hệ, nhưng dù thếnào cũng từng là đại bá cùng đệ muội, vì để chận lại miệngthế gian, bằng nàng thay tên đổi họ, đường đường chánh chánh tái giá lẩn nữa. Coi như là có tộc nhân hoặc là giang hồnhân sĩ nhận ra, liều chết nhận là được, Hình Hoan ngày trước, coi như là bị bệnh hàn mạnh nên chết rồi.

      Đối với cái chuyện này, ý kiến lớn nhất chính là Thần Y, bởi vì cái dạng này có tổn hại y thuật của . Cũng biếtmẫu thân dùng cách gì, khiến thay đổi kiên quyết đồng ý, chỉ là biết sau này trong lúc hấp hối lại cho con cháu đời sau biết hay .

      Danh tự Triệu Hoan này, là Tĩnh An cấp cho, dạng nàydễ dàng tùy thời tùy chỗ gọi nàng... ...

      “Triệu Vĩnh Yên! Ngươi cư nhiên dám rời nhà tránh ta? Ngươi chorằng như vậy ta liền bỏ qua sao? Nằm mơ! Ta rồi ta hậnngươi, cả đời đều bỏ qua ngươi! Đừng là xuất gia rồi, coi như ngươi chết biến thành quỷ, ta cũng vậy muốn mời đạo sĩbắt ngươi ra ngoài gặp quan!” đạo tiếng hô trung khímười phần đột nhiên cắm vào trận người thân tiễn biệt cảmđộng nhau.

      Ba người nhất trí chậm rãi quay đầu, nhìn về phía vị nữ bộ khoáiluôn có mặt ở khắp nơi kia.

      Lần này, Tĩnh An ngược lại vô cùng đồng ý lời của nàng. Rất ràng, lý do Vĩnh Yên xuất gia chính là vì tránh Hiểu Nhàn. Còn có lý do ngây thơ căn bản hơn, theo lời của Vĩnh Yên, xuất gia hai năm có thể chó ngáp phải ruồi bắt lấy nươngtử, cho nên muốn thử chút.

      , ta vội!” Trước tiên sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Vĩnh Yên vội vàng quẳng xuống lời , nhanh chân mà bỏchạy.

      Vừa nhìn chính là Đại tỷ giang hồ đuổi theo như lễ giếtngười rửa tội, Quả Hiểu Nhàn rất nhanh cách chỉ có mấy bước rồi.

      vừa chạy vừa vội vàng quay đầu lại tra xét tình huống, nhìnlên thấy trong gang tấc sắp bắt kịp bóng dáng của , tăng nhanh cước bộ, còn làm câu hài hước, “Ai , nương, dáng dấp ngươi giống thê tử chết của ta a.”

      “. .....”

      ——-

      “Triệu Tĩnh An, học chàng cũng giống a.” Yên lặng nhìn xuất diễn này, Hình Hoan nhịn được lấy cùi chỏ đụng đụng nam nhân bên cạnh.

      “Huynh đệ chứ sao.”

      “Huyết thống nhà các người đúng là tốt đẹp a!”

      “Ừ, chờ truyền thừa cho con chúng ta. Ngoan, chớ hóng gió, trởvề phòng dưỡng thai . Sớm chút đưa cái này kéo ra, chúng ta còn có thể ngừng cố gắng nhiều đứa truyền thừa nữa.”

      “. .....”

      Như vậy có thể thấy được, Triệu gia bọn họ ra còn có cáitruyền thống tốt đẹp, chính là hai huynh đệ miệng cũng rất tiệnha, đều có biện pháp đem nữ nhân chận phải ra lời.

      —-

      căn bản, tất cả tất cả được xưng tụng đều vui vẻ.

      Chỉ có hai người ngoại lệ.

      Thứ nhất, là Thần Y, nghe rất thê thảm, buôn bán cũngcàng ngày càng thảm đạm. Giang hồ truyền thuyết, là đắctội ái thê của Triệu gia trang đại thiếu gia, êm đẹp nguyềnrủa thai nhi trong bụng của Đại thiếu nãi nãi, còn lừa gạt người ta mua thuốc phá thai của , lang băm a lang băm.

      Ai? Tại sao lang băm lại biến thành đại phu chuyên dụng Triệu gia trang? Thuê với mức lương còn rất cao?

      Vậy biết được, giang hồ có là lời đồn đãi này a.

      Thứ hai.... .. Chuyện là như vầy, khi tổng quản nha hoàn củaNhâm Vạn Ngân xuất giá, Triệu gia trang đại thiếu gia dắt Đạithiếu nãi nãi khối ra ngoài, bọc kĩ quà tặng hảo trực tiếpđặt tại giường tân phòng người ta, này quà tặng là người, người kia là Nhâm Vạn Ngân bị đánh đến xưng mặt mũi.

      Sau lại ra sao? Cái này giang hồ vẫn có lời đồn đãi, chỉ là có mộtsố khác là chuyện xưa rất dài dòng.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :