1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giang hồ kỳ cục - An Tư Nguyên (45c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35
      Những tên hạ nhân này chuyện chính xác, lại mập mờ. Nhưng bất hạnh, hôm nay Triệu Tĩnh An cảm xúc phi thường tốt, dù hiểu nhưng cũng xông vào.

      Mang theo khuôn mặt cả đêm chưa ngủ, đôi mắt thanh trầm lóelên tơ máu, ngây người trước cửa phòng. Do dự hồi, chỉnh sửa xiêm áo lại vuốt vuốt sợi tóc, khi giơ tay nhấc chântràn đầy hương vị tình . Rốt cuộc, Tĩnh An tự cho là đủ đẹp đẽ để gặp người, mới giơ tay lên khẽ gõ cửa phòng.

      có bất cứ động tĩnh gì, nhíu nhíu mày, tăng thêm sứclực.

      Bên trong như cũ là mảnh tĩnh mật, bĩu môi, nhịnđược cười nhạo chính mình. Từ lúc nào theo đúng khuôn phéprồi hả? Gõ cửa, loại hành vi lễ phép lại quân tử này hoàn toànkhông giống .

      —— phanh.

      Kết quả là, cửa phòng khóa trái bị đá văng thô bạo, vẫn chưahết hi vọng dù tâm bị lung lay vài cái.

      Cất bước vào bên trong phòng, giường bên ngoài phòng có chút xốc xếch khiến Tĩnh An sửng sốt chốc lát, có nghĩ sâu, lấy lại tinh thần, vén lên màn che, xông vào trong phòng.

      “Đại ca, sáng sớm cửa đều gõ liền xông vào phòng của đệmuội, ngươi phải cảm thấy rất ổn sao?”

      Khi vén lên màn che xuất giọng hàm chứa tia nụ cười san lạnh từ giường truyền đến.

      “. .....” Loại cảnh tượng này hiển nhiên có nằm trong dự liệu của Tĩnh An.

      Đệm chăn hỉ hồng nằm giường rất là chói mắt, hai đạo bóngdáng ôm nhau càng thêm chói mắt. Nàng ngủ rất say, ở trướcmặt , dựa vào trong ngực đệ đệ , khóe miệng khóe ra nụ cười thoả mãn.

      “Nếu như ngươi là muốn nhìn đông cung đùa giỡn, chậm;nếu như quả là có lời lặng lẽ muốn cùng đệ muội ngươi tángẫu, đến quá sớm.” ngửa nửa người, chống đầu, con ngươi tỉnh táo híp lại, tóe ra sắc thái khiêu khích, nhìn chặt trênngười Tĩnh An.

      “. .....” Nắm quyền, xoay người, rời , đưa cho ra phảnứng tỉnh táo lại quyết tuyệt, là thuộc về tác phong trước sau như của Triệu Tĩnh An.

      Tâm đau nhói lại giấu cũng che giấu được tỏa ra ngoài, cổ họng khô khốc, cố chấp ương ngạnh khiến lồng ngực buồn bực phát đổ.

      Nàng từng qua: có rãnh rỗi phải giúp ta thắp vài cây nhang, phù hộ ta hạnh phúc, phù hộ tướng công ta về sau hiểu được và quý trọng ta, phù hộ ta cùng tướng công mau sớmđộng phòng, phù hộ ta thời điểm động phòng quá đau. .....

      Này, tình cảnh này, phải nên duy trì phong độ cuốicùng, cười rồi đưa cho nàng câu: chúc mừng ngươi được nhưnguyện!

      “A. .....” Chứng kiến đạo bóng dáng kia bỗng nhiên xuất lại thốt nhiên biến mất, Vĩnh Yên mím môi bay ra cái nụ cười đắc ý.

      Xác thực có đủ châm chọc. Triệu Vĩnh Yên a Triệu Vĩnh Yên, chẳng bao lâu sau, ngươi thế nhưng lại mê mẩn tâm trí, vì nữnhân này dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ ti tiện nào.

      còn là có chút hiểu nàng , ít nhất biết nàng ngủ thờiđiểm lôi cũng bổ bất tỉnh, coi như là bò lên giường, nàng cũng phát . cũng đủ đủ hiểu Triệu Tĩnh An, biết cá tính của câu chấp lại tán mạn, ở trước mắtthấy đến này dạng màn hậu, lý trí buông tay, phútchốc điều chỉnh tâm tình tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

      Đây là Vĩnh Yên chỗ hâm mộ, nhưng nếu cũng có thể nhưvậy lấy lên được lại thả xuống được, nào đến nỗi hậu tri hậu giácđịa vi nàng hạ thấp tư thái.

      Đáng giá ?

      nhìn về phía nữ nhân cuộn tại trong ngực. Khi nàng ngủ rất an phận, thích giành chăn của , thích dùng nắm đấm đánh . Nhưng là, nàng ngủ cũng rất ngoan, mặc cho hôn trộm, phóng túng của dây dưa ôm. từ làm chủ trương đem toàn bộ là phản kháng coi là tiềm thức, ở trong tiềmthức của nàng vẫn là cái tướng công có thể làm gì làm đó thôi.

      Nghĩ tới, Vĩnh Yên tự chủ cong lên khóe miệng, nghĩ, mở mắt ra là có thể nhìn thấy nàng, nhìn nàng tựa vào trong khuỷu tay mình an tâm ngủ say, cảm giác mờ mịt mà thành thực tế, đáng giá cho chừa thủ đoạn nào.

      “. .....” vất vả kéo hồn lại, bóng người bao phủ ở trướcgiuòng khiến Vĩnh Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngườiđó tiến tới chỗ , khó nén kinh ngạc trợn to conngươi, “Ngươi muốn làm cái gì.. ....”

      Rất ràng, Triệu Tĩnh An rất cao cơ.

      biết chỉ có bàng quang đối mặt với vật mới có thể duy trì suy nghĩ.

      đợi Vĩnh Yên đem lời hỏi xong, nhếch nhếch khóemiệng, làm như cười, nhưng nụ cười này vô luận xem như thế nào cũng lộ ra hàn khí quỷ dị. Ngay sau đó, bưng chậu đồngthong thả ung dung đến bên giường.

      Trong chậu có cái gì, Vĩnh Yên cũng biết, chỉ nhìn thấy khínóng lượn lờ dâng lên

      “Đại thiếu gia đại thiếu gia, ngươi giành chậu của nô tỳ làm cái gìa, này nước mới vừa đốt lên a, vẫn còn nóng đấy. .....” Tiếng bước chân vội vàng của nha hoàn truyền đến, gào thét hô to.

      đợi nàng hết lời, mới vừa nhảy vào trong gian phòngthiếu nãi nãi, liền nhìn thấy này bồn nóng bỏng ở trong tay đạithiếu gia nghiêng xuống. ..... Đổ rồi, đổ rồi, đổ rồi. .....

      “Triệu Tĩnh An! Ngươi muốn giết đệ đoạt vợ! Phải ?!”

      may là, khi nước tưới giường, trong nháy mắt Nhị thiếu gia cực kỳ nhanh nhẹn nhảy bắn lên. Từ trong tiếng hô chấn nộ của có thể đoán được, có gì đáng ngại, còn vô ích phân tích cử chỉ ý đồ khoa trương này của đại thiếu gia.

      Nhưng vấn đề là.... .. Tình thế phát triển quá mức khiến nha hoàn chỉ còn há mồm to ra, máy móc nghiêng người, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào thiếu nãi nãi nằm ngang ở giường. Xong rồi, chết người mất rồi!

      “Hả? Ngươi chính là đối xử nàng như vậy? Chỉ lo bảo vệ tánhmạng mình, bất kể sống chết của nàng?” Người khởi xướng mặtkhông thay đổi phát ra tiếng, giống như chuyện này hoàn toàncùng liên quan, còn cực kỳ trấn định cầm chứng cứ phạm tội sống đưa cho nha hoàn đứng bên cạnh.

      Sững sờ liếc nhìn chậu đồng trong tay trống rỗng, dư nóngbỏng còn truyền tới lòng bàn tay, nha hoàn nuốt nước miếng mộtcái, nhanh chóng làm ra quyết định —— chạy thôi! Tránh chochuyện động tĩnh quá lớn, lão phu nhân phân tốt xấumà giận chó đánh mèo!

      bên khác, bị câu Vĩnh Yên mới đánh thức hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này mới khẩn trương đem tầm mắt chuyển sang HìnhHoan.

      đợi xem kỹ ràng nàng có gì đáng ngại hay , cái nữ nhân bị dội nước nóng kia chợt bắn ra ngồi dậy, bật thốt lên, “Hòa thượng chết tiệt! Ngươi lại dùng khai thủy dội ta?!”

      “Nha. .....” ngờ tới nàng có loại phản ứng bình yênvô lại vô cùng kịch liệt thuần thục này, bị đầu của nàng hung hăng đụng vào cằm, Vĩnh Yên theo bản năng tràn ra tiếng kêu đau, lui về phía sau né tránh.

      So sánh với Vĩnh Yên nhất thời luống cuống, thân làm ca ca nêngắng giữ tỉnh táo, khống chế đại cục. Vì vậy, Tĩnh An chỉ là rũ xuống con mắt, giơ tay lên, vỗ lên đầu Hình Hoan, thấy bộ dáng tức giận mặt nàng, trầm giọng : ”Thay y phục đẹp, đến phòng ăn dùng đồ ăn sáng.”

      “. .....” Khí lạnh tràn vào. Hình Hoan mờ mịt, giật mình nhìn xoay người .

      Trước khi nhảy ra trước cửa phòng, lại đột nhiên dừng lại, như có điều suy nghĩ cứng chốc lát, bổ sung câu: ”Đúng rồi, nếulà có lưu lại cái dấu vết hoan ái gì, ngươi tốt nhất dọn dẹp sạchsẽ lại đừng ra trước mặt của ta. Nếu , ta rất khó bảo toàn chính mình làm ra cái gì. Ta phải loại người bạo lực, đó chỉ là bạo lực đứng lên chứ phải là người.”

      *

      Sau khi Hình Hoan hồi hồn có rất nhiều chuyện nghĩ mãi khôngra.... ..

      Nàng rốt cuộc trêu ai ghẹo ai? Tại sao trong thời gian ngắnhưởng thụ loại đãi ngộ hai tầng lửa và băng này?!

      Tại sao Triệu Vĩnh Yên lại ở giường nàng? ràng nhớ trước khi ngủ nằm co rúc giường ngoài còn say hơn nàng.

      Tại sao người cả đêm về người đông lạnh lại xuấthiện tại trong phòng nàng, cho ra loại thăm hỏi này?

      —— ta biết, có lẽ ta có thói quen mộng du? giảithích được liền leo lên giường của ngươi. Thôi, có sao, dùsao diễn trò nha, đương nhiên là càng càng tốt. Ngươi xem, ngay cả đại ca đều tin tưởng rằng hai chúng ta viên phòng rồi, mẫu thân ngươi cùng mẫu thân ta cũng có hoài nghi.

      Đây là lời giải thích của Triệu Vĩnh Yên.

      Bất luận thiệt hay giả, Hình Hoan đều rất muốn đập đầu vàotường. Hoặc là bất kể dù có khoa trương giả tạo hiểu lầm hay , nàng cùng Tĩnh An cũng có cái gì bất đồng. Nhưng là, hiểu lầm kia rốt cuộc vẫn tạo ra nha, ít nhất nàng cứ như vậy gánh vác nổi có chút chột dạ, có biện pháp như lúc trước thuộc dạng thẹn với lương tâm đến đối mặt ... ...

      chuyện gì cũng xảy ra qua, ai tin? Ngaychính nàng cũng cảm thấy có biện pháp tin tưởng.

      “Mặt ngươi biểu tình vừa ghét bỏ, vừa hối tiếc vừa nổi cáu, là có ý gì? Ta khiến ngươi uất ức sao? Tối hôm qua có để cho ngươicực kỳ khó chịu sao?” Nhìn vẻ mặt nàng phong phú lông mi rốirắm, Vĩnh Yên nhịn được dừng bước quát hỏi. Nàng tạisao giống như bị uất ức lắm vậy? Coi như là viên phòng thế nào, cùng tướng công làm chuyện phu thê chi thực có gì là đúng?

      “. ..... Xác thực cũng có thoải mái chút.” Hình Hoan khóc ra nước mắt, muốn cười lại kéo lên được khóe miệng. Chuyện gì cũng làm, còn phải bị trừng bởi tên đổ nước, loại tư vị này, thử tới nếm xem chúta. Rất khó chịu a.

      “Hình Hoan!” Cái giọng khinh thường đó khiến Vĩnh Yên nổigiận. Hiển nhiên, chê rất tệ, giống như tối hôm qua có màn cảnh xuân lộng lẫy, mà kỹ xảo của bị miệt thị rồi.

      Vậy mà, lời tức giận chưa mắng ra miệng, biết gã nô bộc từ đâu bay tới chợt chen vào , “Ai , Nhị gia của ta a, giằng co đêm, ngài sáng sớm làm thế nào còn có sức sống như vậy.”

      “. .....” Nhìn chút! Đây là thái độ của hạ nhân cùng chủ tử chuyện? Nhi thiếu gia như quả nhiên càng ngày càng có địa vị!

      “Bẩm Nhị thiếu gia, ta là có việc gấp muốn với ngài.” Thấy chủ tử nhìn mình chằm chằm, vị gã nô bộc kia vội vàng nghiêm nghị, muốn lại thôi quét mắt sang thiếu nãi nãi đứng bên.

      “Có lời mau , có rắm mau phóng!” Ấp a ấp úng coi là có ý tứgì? có nhìn thấy hôm nay tâm tình rất tệ hay sao?

      “Ách, là như vậy. .....” Lời mới dạo đầu, gã sai vặt chợthạ thấp giọng, để ý tôn ti, ghé vào bên tai Vĩnh Yên, lẩm bẩm càng ngừng nhắc nhắc lại đoạn sau.

      Thanh của rất , Hình Hoan căn bản nghe , chỉ nhìn thấy tấm môi ngừng ngọa nguậy, lát sau, sắc mặt Vĩnh Yên trắng nhợt. Xem ra, phải là chuyện .

      “Ta có việc gấp muốn ra ngoài, hôm nay bữa tối trở lại dùng, ngươi cứ ngủ trước, cần chờ ta.” Rất nhanh, hướng nhìn Hình Hoan, quả quyết làm ra quyết định.

      “Ừ.” Hình Hoan đáp tiếng, cũng nghĩ quá nhiều. là Nhất gia chi chủ của Triệu gia trang, còn có rất nhiều chuyện giang hồ chờ làm, dĩ nhiên là thể nàongày ngày có việc gì ngồi trong biệt viện diễn trò. Căn cứ vào thói quen cùng tình cảm ngày xưa, khi xoay người hết sức, nàng theo bản năng lên tiếng dặn dò câu, “ cẩn thận chút a.”

      Nghe tiếng, Vĩnh Yên đột nhiên dừng lại. Trước kia, mỗi khi ra cửa, nàng cũng dặn dò câu như vậy.

      Khi đó, cảm giác giống như càu nhàu, liên miên, có đủ phiền. Mà nay, ở hồi lâu có nghe thấy loại này nhắc nhắc lạinày, mới phát , được người quan tâm, tư vị rất ấm rất hạnh phúc. Nghĩ tới, nghiêng mặt, rất là được tựnhiên quan sát nàng lát sau, quanh co : ”Ngươi. ..... Khụ! Ngươi có việc gì cùng theo ta chứ.”

      “Ta?” Hình Hoan trợn tròn đôi mắt, “Ta cái gì cũng biết, giúp được ngươi đâu á.”

      cần ngươi giúp, chỉ là muốn mang ngươi cùng.” Hoặc là nên , vô cùng yên lòng để nàng mình ở nhà!

      vốn định đem chuyện bịt tay trộm chuông kiên trì giữ lâu chút. ngừng bóp chết phán đoán, tự với mình, cáicâu tỏ tình mà nàng tối hôm qua kia, những cái luống cuống sáng nay kia, toàn bộ chỉ là giận . Nhưng dần dần, Vĩnh Yên càng ngày càng cảm thấy lo lắng, nàng căn bản phải nữ nhân có thích cự tuyệt, thích chào mời được.

      “Phụt! cần á..., ta tay chân vụng về lại hiểu quy củ giang hồ, chỉ làm cho ngươi mất thể diện. Ngươi , ta ở nhà bồi bà bà cùng mẫu thân.” lần bị rắn cắn, đây cũng là khắchoạ chân Hình Hoan tại. Trải qua mấy cái kinh nghiệmkia, khiến Hình Hoan đối với người nam nhân này ômbất kỳ ảo tưởng nào. Cho dù là đối mặt việc lấy lòng, nàngcũng theo bản năng cho là chẳng qua là muốn đem trìnhdiễn phải giống như .

      “Loại lời đáng chết này là ai ?” Nàng có tay chân vụngvề, hiểu quy củ giang hồ ? có! thực tế, nàng nếu ở giang hồ so với còn sống được! Những ngườigay gắt kia, những giang hồ nhi nữ quyết liệt kia, thấy nàng đốivới tất cả đều rất là khách khí, ngược lại đối với rất có phê bình kín đáo.

      “. ..... Là ngươi .” mất trí nhớ sao? Những thứ đánhgiá này tất cả đều là của , từng chữ từng câu, kémchút nào, chỉ có hơn chớ kém.

      “Tùy ngươi!” quả nhiên nên đối với nàng có quá nhiềukỳ vọng, muốn nàng có ngày có thể trở thành người đứng ởbên cạnh , nữ nhân giúp chia sẻ phiền muộn, quả chính là người si mộng.

      Nàng có lẽ có thể đem việc nhà lo liệu phải thỏa đáng, nhưng nàng vĩnh viễn hiểu được gánh nặng của , càng đừng trông cậy vào nàng có thể giải bớt ưu lo.

      “. .....” Cái gì, tùy cái gì à? cứ như vậy ác liệt bỏ xuống hai chữ, phất tay áo, chán ghét trợn mắt nhìn nàng mà ?

      “Thiếu nãi nãi, nô tài cũng có việc. Ngài nhanh chóng đến phòng ăn dùng đồ ăn sáng , lão phu nhân cùng Hình phu nhân đều chờ ngài đấy.” Cảm thấy trong cơ thể thiếu nãi nãi có mộtcỗ hỏa khí vô danh nẩy ra, gã nô bốc rất thức thời kiếm cớ rút lui.

      “Nha.” Mặc dù cảm thấy cái cảm giác giải thích được vào sáng sớm, nhưng Hình Hoan cũng thích việc giận chóđánh mèo, nàng hừ tiếng, mới vừa tính toán cất bước, nhìn thấy trong ngực gã nô bộc cầm rất nhiều ớt tiêu, khỏi tò mò nhướng lông mày, “Đợi chút, ngươi ôm nhiềuvò ớt tương như vậy làm cái gì?”

      “Của đại thiếu gia chứ sao. Cũng biết bị cái gì kích thích, dẫn theo cả xe Lạt Tiêu tương đến, mọi người đều vội vàng mang đấy.”

      Xem mắt đến trắng đêm về kết quả mang về phải nữ nhân, mà là Lạt Tiêu tương? Hình Hoan càng phát giáckhông được bình thường, “Là Lạt Tiêu Tương* của Nhâm gia sao?”

      *ớt tương

      “Đúng vậy. Đại thiếu gia làm việc là càng ngày càng khôngcó biện pháp, đại khái là cái Tứ tiểu thư Vương gia đó thích ăn ớt tương thôi.”

      “Di, ngươi chưa nghe qua thú chơi của người khuê phòngchính là chơi hoa sao? Cái ớt tương gì a, cây nến a, roi a..... . Có thể đại bá chính là người có khẩu vị nặng rồi, rất bình thường chứ sao. Ừ, cực khổ, ai cho ngươi chịu loại chủ tử đó.” Cái rắm, vì cái thích của Tứ tiểu thư kia, chạy tìm nhiều Lạt Tiêu tương như vậy? thể nào! Nàng chấp nhậncách này.

      “. .....” Gã nô bộc trầm mặc. Trong lòng thiếu nãi nãi trànđầy mùi dấm chua, cảm giác ra được. Ngược lại nghe nàng giải thích, còn rất phù hợp cá tính đại thiếu gia.

      Cứ như vậy, lại là lời đồn đãi về Triệu gia trang bắt đầu lưu truyền rộng rãi.

      —— Đại thiếu gia Triệu gia trang khẩu vị rất nặng, cái Tứ tiểu thư Vương gia đó khẩu vị nặng hơn, cần cả xe Lạt Tiêutương mới có thể thỏa mãn hai người kia.

      Lạt Tiêu tương của Nhâm Vạn Ngân cũng vì vậy, mà có thêmmột chức năng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36
      Làm hai năm oán lữ, Triệu Vĩnh Yên cùng Hình Hoan rốt cuộc cũng viên phòng rồi, vốn nên là chuyện vui.

      Vậy mà, tình phát triển khiến tất cả xem ra càng giống nhưmột cuộc nháo kịch.

      Bình thường sau khi ân ái, là càng thêm thân mật, dính chặt nhau như chim cá tình thâm. Nhưng Triệu Vĩnh Yên ngay cả đồăn sáng cũng kịp dùng, cứ như vậy để Hình Hoan mộtmình xuất tại trong phòng ăn. Đối với những việc tối hôm qua, có nửa câu giao phó. Giống như, đó là phút sai lầm, sau khi tỉnh lại, tất cả trở về quỹ đạo bình thường.

      Lại , người bình thường đều thức thời quấy phá đôi phu thê sau gần hai năm mới động phòng, cứ để bọn họ phóng túng ngủ đến khi nào muốn tỉnh lại. Nhưng cố tình, người nào đó thân là đại bá lại hiểu săn sóc, tưới chậu nước nóngbỏng oanh oanh liệt lên người phu thê mặn nồng kia.

      “Triệu Tĩnh An, ngươi có thể giải thích chút hay , hành vi của ngươi vào buổi sáng là có ý tứ gì?” Ngay cả thân ảnh củaVĩnh Yên cũng thấy đâu, lão phu nhân thể làm gì khác hơn là đem mũi nhọn nhắm ngay Tĩnh An.

      “Tay trơn.” Đối với lần này, Triệu Tĩnh An cho ra giải thích đơn giản nhất cũng có ý thức chịu trách nhiệm.

      “. ..... Tay của ngươi rốt cuộc xài thứ dầu gì mà có thể trợtthành ra như vậy?!” Lão phu nhân dồn nén lửa giận tích tụ trong lòng muốn lên cơn phát tiết ra. Chỉ là đột nhiên xuất suy nghĩ khác, nàng lại bình tĩnh, “Tứ tiểu thư nhà Vương bá bá ngươi như thế nào?” Mục đích của nàng rất ràng, chỉ cầnđứa nhi tử này chịu an phận lấy thê sinh tử, đừng nữa cà lơ phấtphơ dạo chơi nhân gian nữa, tất cả chuyện cũ đều có thể bỏ qua.

      “Ai là Vương bá bá? Ai là Tứ tiểu thư?” Câu hỏi rất tầm thường, lại làm cho Tĩnh An cảm thấy có chút khó chịu.

      “Chính là cái nương mà ngươi hôm qua thay mặt mẫu thân gặp a!”

      “Nha. .....” Được nhắc nhở, cuối cùng nhớ lại, “Cũngkhông tệ lắm.”

      Loại đáp án có thể giống như loại trả lời ứng phó tùy tiện hay ? Cái gì gọi là cũng tệ lắm? Lúc hình dung nương bán thức ăn trong chợ bán cá, cũng cũng tệlắm. Hiển nhiên, lão phu nhân tuyệt chỉ muốn câu nhàng như vậy, “Tối hôm qua các ngươi đâu? Ai, tuy khuê nữ lần đầu cùng nam nhân gặp mặt, liền huyên náo cả đêm về, hợp lí. Chỉ là, nếu ngươi thích, vừagặp liền yên rồi, mẫu thân so đo.”

      “Tối hôm qua?” giống như là cái người mất trí nhớ, mặt màymờ mịt. nhìn thấy mẫu thân trợn tròn con ngươi, cảm nhận được cơn tức giận sôi trào tùy thời bộc phát, khẽ cười cho ra đáp án, “ nam quả nữ còn có thể đâu?”

      “Như thế rất tốt, rất tốt a.” Mặc dù tiến triển có hơi nhanh chút, lão phu nhân cũng thể tha thứ sáng suốt, cười ha hả ngậm miệng được.

      Nhưng cũng chứng tỏ mọi người trong phòng ăn cũng có thể cảm nhận được loại khí hỉ nhạc này.

      Tối thiểu là Hình Hoan sau khi nghe những lời như vậy, cái chén trong tay liền rớt xuống đất.

      Thanh thanh thúy của tiếng đồ sứ bể bộc ra, khiến cho mọi người rất sững sờ. Cũng may, hai vị lão nhân gia cũng suy nghĩ nhiều, Hình phu nhân chỉ quan tâm hỏi câu: ”Sao vậy?”

      “Tay trơn... ...”

      “Vậy sao? Ngươi cùng đại thiếu gia đúng là có ăn ý.”

      Lời của Hình phu nhân nghe ra cũng có tí cảm xúc, nhưng lại làm cho Hình hoan cả kinh, ngay cả dũng khí ngướcmắt cũng có. Mẫu thân phải là nhận thấy được cái gì chứ? Lời này là cảnh cáo sao? Cảnh cáo nàng chớ si tâm vọng tưởng, cũng đừng làm ra bất kỳ chuyện phá cách nào.

      “Hoan Hoan tay trơn là có thể hiểu, ăn nhiều chút, tối hôm qua vất vả người rồi, bồi bổ thân thể, tối nay tiếp tục.” Lão phu nhân vẻ mặt tự nhiên tiếng, nụ cười ân cần, kêu nha hoàn lấy chén khác cho thiếu nãi nãi rồi tự tay gắp nhiều thức ăn vào chén nàng.

      Hình Hoan co quắp khóe miệng, rất muốn , coi như chuyện tốihôm qua là , những thứ rau ngâm này bánh tiêu này cũng có bổ thân thể đâu a.

      “Lần đầu tiên là có thể hơi đau, nhưng sau này thoải mái.”

      “. .....” Ngay người ngày thường ít là mẫu thân cũng mởmiệng, thế quá quyết liệt, Hình Hoan thể phản bác được.

      —— xoảng

      Kết quả là, lại có người rớt chén xuống đất.

      Tất cả lâm vào yên lặng, Hình phu nhân chậm rãi quay đầu liếc nhìn người khởi xướng tạo ra cái thanh này vang lên, hỏi: ”Đại thiếu gia tay lại vừa trơn rồi sao?”

      “A, phải, là ta cố ý.” cười yếu ớt, kiêng kỵ thú nhận.

      Những cái khí chói tay vui mừng này, muốncảm thụ.

      “Hả? Lão phu nhân, xem ra đại thiếu gia rất vừa lòng khi ngài thiên vị, tối hôm qua chỉ sợ cũng mệt nhọc.” Hình phu nhân mỉm cười gật đầu cái, thay tìm cớ tô son trát phấnhành vi thất thố.

      Cũng may, lão phu nhân đắm chìm trong khí vuimừng có suy nghĩ nhiều, “Phải phải phải, Tĩnh An, ngươicũng nên bồi bổ nhiều chút, ngừng cố gắng. Nếu , mẫu thân lát nữa gặp Vương bá bá ngươi, giúp các ngươi chọnmột ngày tốt, rước Tứ tiểu thư vô phủ?”

      được!”

      Ai cũng ngờ tới, người lên tiếng kháng nghị chính là Hình Hoan.

      Nàng cơ hồ có suy nghĩ nhiều, theo bản năng bật thốt lên. Khi ý thức được mình thất thố, trễ, chỉ nhìn thấy nhiềuánh mắt đồng loạt hướng nàng bắn tới. Lúng túng liếm liếm môi, Hình Hoan cười khan ngẩng đầu, trùng hợp nhìn thấy nụ cười đùagiỡn của Triệu Tĩnh An, nàng hận thể cắn chết đầu lưỡi củamình.

      Lời như nước đổ , thu trở lại, nàng chỉ đành luyếnlưỡi thay mình giảng hòa, “Ách, ý của thứ tức là, hôn nhân là chuyện hệ trọng tại sao có thể quyết định vội vàng như vậy. Nêntính toán kĩ lưỡng, thay đại bá làm hôn lễ oanh oanh liệtliệt, cũng vừa có thể mượn cơ hội này khiến giang hồ biết đại báđã trở lại.”

      “Có đạo lý. Triệu gia trang chúng ta rất lâu có chuyện vuirồi, là nên hảo hảo xử lý lần.” Giải thích có phần gượng épnhưng lão phu nhân vẫn mảy may nghi ngờ.

      “Vậy giao cho Hình Hoan lo liệu , gả vào Triệu gia trang lâu như vậy, ngươi cũng xác thực nên vì lão phu nhân san sẻ mộtchút chuyện rồi.”

      “. .....” Mẫu thân! Mọi người đều hiểu nữ nhi ai bằng mẫu thân! Ngài lại nhìn ra nữ nhi ngài ngay cả tâm đều muốn hay sao mà còn phải thay lo liệu hôn ? Giết nàng, nàng làm được!

      “Bà thông gia lời này rất được lòng ta a, ta cũng vậy muốn choHoan Hoan ra thay mặt ta lo liệu.” Lão phu nhân suy tính rất chu toàn. Hình Hoan quá khiêm nhường, nếu phải nhân cơ hội này để cho nàng lập uy, chỉ sợ sau khi Tĩnh An cưới thê, đốiphương ỷ vào thân phận Đại thiếu nãi nãi mà khi dễ nàng. Nhưng rốt cuộc dù sao thân là trưởng bối, nàng cũng thểbên trọng bên khinh nha, “Tĩnh An, ngươi cảm thấy thế nào?”

      “Ta có ý kiến, nếu như đệ muội chê phiền toái, vậy làm phiền nàng.” Từng chữ từng câu, cắn răng nghiến lợi nóira. Nàng nếu dám gật đầu, nhất định cầm cái chén này, hung hăng hướng đầu của nàng mà đập!

      “Được. .....”

      Nhưng Hình Hoan lại là loại sợ chết, bất kể tim chua xótnhư thế nào, nàng vẫn nhắm mắt đáp ứng. Ngây thơ cho là, có lẽ như vậy, có thể chặn những thứ niệm tưởng được có kia.

      Chính là tiếng đáp ứng , khiến khí phòng ăn lâm vào giằng co, mắt thấy Triệu Tĩnh An nhịn được tiệntay vung lên cái chén bên cạnh, đột nhiên có nha hoàn lanhchanh láu táu chạy vào, “Bẩm đại thiếu gia, có vị nương họ Vương tìm ngươi.”

      “Có tìm làm cái gì hay ?” đợi Tĩnh An đáplời, lão phu nhân liền nhịn được trách móc rồi.

      là nhớ đại thiếu gia rồi... ...” Lời này buồn nôn!

      “Ai nha, nhi tử, ngươi có lỗi a, chỉ qua đêm lại khiến nữ nhi người ta nhớ thành ra như vậy.”

      có khả năng ngăn cản miệng của mẫu thân, nên cũngkhông đếm xỉa tới. Từ đầu đến cuối, tầm mắt của thủy chung vẫn khóa chặt ở người Hình Hoan. Vốn định theo bảnnăng đuổi nha hoàn kia, nhưng khi bị bắt được ánh mắt trốntránh của nàng, thừa nhận mình bồng bột, “ cho nàng biết, ta cũng vậy rất nhớ nàng rồi, kêu nàng chờ lát ta tới.”

      Nghe lệnh, nha hoàn lui ra, vẫn chút che giấu tầmmắt như cũ yên lặng rơi vào người Hình Hoan.

      Loại yên lặng tại đây, Tĩnh An biết mình mong đợi cái gì, hoặc cho dù chỉ là giữ lại ánh mắt, cũng buôngtha loại hành vi nhàm chán lại tức giận này.

      Nhưng là, có gì cả, nàng vẫn cúi đầu, giống như bất nữnhân đứng kể bên cạnh là người nào, đều cùng nàng liên quan.

      Đúng vậy a, cùng với nàng có quan hệ gì đây? Người mà từ trướcđến giờ nàng quan tâm chỉ có tướng công nàng. Vì để vui, tiếc che giấu bản tính, cẩn trọng phẫn diễn thân phận hiền thê, quản gia lo liệu mọi việc trong nhà, thậm chí ngay cả hôn sựcủa đại bá là đều muốn nhúng tay. Hôm nay, vẫn duy trì quan hệ phu thê, ngay cả việc phu thê chi thực cũng làm, tạisao còn hy vọng xa vời nàng có thể phân ra thần trí quan tâm ?

      Quả quyết đứng dậy, trong trường hợp này, là chuyện duy nhấtTriệu Tĩnh An có thể làm.

      “Chậc chậc, tình cuồng nhiệt trong người thể chờ đợi. Đến đây, chúng ta tiếp tục ăn, đừng để ý đến .” Lão phu nhânvẫn đắm chìm trong mộng tưởng chính mình.

      Mọi người trong phòng lại có sức tán gẫu.

      Chỉ có Hình Hoan, vẫn nhìn ngẩn người, yên lòng, chỉ đùa bỡn cây cải trắng mà lúc nãy chương mẫu gắp chp. cỗ cảm giác chua xót khống chế được tuôn ra, nàng muốn khóc, nhưng dám trong nơi này phóng túng tâm trạng ra, nhưng nếu tiếp túc kìm nén như vậy cũng rất khó chịu

      Rốt cuộc, nàng kiềm chế được, “A.. .... Bà bà, mẫuthân, nữ nhi ăn no, xin phép về phòng trước rồi, hai người cứ từtừ ăn.”

      *

      Trở về phòng, đem mình nhốt ở trong phòng. Giống như trước đây, đối mặt với bốn bức tường, thế giới rất , ý tưởng rất ít. nhìn tới, nghe, hỏi, cũng là chuyện hay, như thế có phiền não.

      Nhưng Hình Hoan cũng thể quay trở lại lý trí của ngày trước.

      Nàng có nhiều vấn đề nghẹn giấu ở trong lòng, nóikhông vui.

      Muốn hỏi là có phải lời gã nô bộc , bởi vì Tứ tiểu thư thích ăn Lạt Tiêu tương, cho nên hào phóng bỏ tiền ra?

      Mọi thứ đều chỉ là do người khác bố trí qua chứ cócùng với vị nương kia ở cạnh nhau suốt đêm?

      Lên tiếng hỏi những thứ này có thể làm gì? Hình Hoan có nghĩ qua.

      Càng có nghĩ tới Kinh Thành to như vậy, nàng có thể đâu tìm .

      Chính là trong lúc kích động bước chân tự chủ đến trước môn hạm, ngây người ở đại môn biệt viện, biết bước kếtiếp nên đâu..

      “Muốn đâu?”

      Đột nhiên đầu truyền đến thanh , khiến Hình Hoan có suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, “ tìm đại bá.”

      “Hả? Vậy sao? Cũng vừa lúc, thuận đường, ta tiễn ngươi đoạn đường.”

      “Hả?” Nàng hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, chớp mi mắt, hoảnghốt nụ cười gần trong gang tấc.

      nhàng giương môi lên là có thể làm cho người ta cảm thấyấm áp, trừ Triệu Tĩnh An, còn có mấy ai có thể làm được.

      Nhưng phải sớm sao? Ảo giác? thể nào, nàng nhớ đến mức đạt cảnh giới này rồi sao? Hình Hoankhông tin tà nhíu nhíu mày, vươn tay thăm dò, cẩn thận từng li từng tí chạm lên gương mặt trước mắt đó.

      “Đệ muội, ban ngày ban mặt trêu đùa đại bá như vậy, vui lắm sao?” đầu ngón tay lạnh như băng là nhiệt độ quen thuộc, giống như biết chết sống, tùy ý trước mặt đung đưa đôi cánh, thề phải buộc vui vẻ, ngay sau đó liền vỗ cánhmà bay. toét miệng chê cười, thầm kính báo mình nênngăn chặn, liều mạng muốn dùng giọng đùa giỡn để che giấucảm xúc rục rịch ngóc đầu dậy.

      “. .....” Cảm giác chân , khiến quả tim bé của nàngkhẽ run, rất chân , đây phải là ảo giác. Nàng giốngnhư loại gặp bỏng, chợt rút tay về, mím môi rũ xuống rèm mắt.

      “Lên xe.” Tĩnh An có cho nàng cơ hội qua lại tự nhiên, giơtay bắt nàng muốn thoát , mượn lực đem lấy nàng kéolên xe ngựa. Còn chưa có đợi nàng đứng vững, đột nhiênbuông tay ra, nên hai chân, dù bận vẫn ung dung quan sát nàng, “Tìm ta có chuyện gì?”

      “Ta, ta muốn hỏi. .....” Hình Hoan quyết định bí mật trong lòng, cho dù có hiểu biết có vài lời mà với thân phận của nàng nên hỏi, nhưng nén được. Nàng khôngchút nghĩ ngợi định mở miệng, theo thói quen đến bên cạnh ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nương ngồi ngay ngắn, Hình Hoan cũng nổi.

      Nàng cứng rắn nuốt tất cả những kích động vào, mím chặt khóemôi, cảm thấy người tê rần.

      “Tĩnh An, vị nương này là ai?” Hai người hẹn hò độtnhiên xuất vị khách mời mà đến, vị nương kia hiển nhiên lấy ra vẻ mặt hoan nghênh, ánh mắt cũngkhông thế nào thân mật.

      “Đệ muội ta.” cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp

      Lại cũng chỉ là ba chữ đơn giản này, đâm vào trái tim HìnhHoan vết đau đớn. Nàng giận dỗi quay đầu, muốnnhìn hai người kia chuyện tình cảm.

      “Đệ muội a.. ....” Nghe vậy, vị nương kia nhướng đuôi lôngmày kéo dài giọng, lộ ra lời nhàn nhạt khinh thường cùng vui, vậy mà vẫn duy trì khí chất khuê tú con nhà đại gia, “Đệ muội, xin chào, tỉ tỉ họ Vương, bởi vì trong gia đứng hàng thứ tư, tất cả mọi người thói quen gọi tỉ là Tứ nương.”

      “Đệ cái gì đệ, muội cái gì muội, ta quen thuộc với ngươi sao? Ta mới phải đệ muội ngươi!” Trái ngược với người đối diện, Hình Hoan thừa nhận mình rất có phong độ lại có khí độ, còn lộ ra cổ nồng đậm cố tình gây . Nhưng từng tiếng”Đệ muội” kia, chính là để cho nàng có biện pháp ngụy trang nữa.

      “Tĩnh An huynh, đệ muội của người hung dữ nha.” Tứ nương trêu chọc, môi cười yếu ớt, giống như là hoàn toàn đem những lời nàng để ở trong mắt, “Đệ muội củahuynh cũng muốn theo chúng ta chơi sao? Nàng bồi bêncạnh Nhị thiếu gia à?”

      “A, đệ đệ ta từ trước đến giờ thích để cho nàng cùng.”

      “Ha ha, ta cũng muốn thế.” Nàng phụ họa châm biếm, che môi, cười rất xinh đẹp.

      Loại châm biếm này Hình Hoan quá quen thuộc, nàng biết, tất cả mọi người cảm thấy nàng dáng người mập mạp, dung mạo xấu xí, xứng với danh hiệu Triệu gia trang thiếu nãi nãi. ai thấy được những công sức nàng cố gắng bỏ ra trong nhữngnăm qua, chỉ cảm thấy nàng vốn được tôn trọng, được quan tâm.

      Nàng chỉ là có ngờ tới, tên đại sư ngày trước luôn hiểunàng thay nàng hả giận, ngày kia, lại cũng cùng những nữ nhân khác cười nhạo nàng, “Dừng xe dừng xe!”

      Hình Hoan la hét, giơ tay kéo rèm xe, hung hăng đập, cố gắnglấy chú ý của gã nô bộc.

      Quá đủ rồi! Nàng chính là quá ngu xuẩn quá đần, mới có thể trênxe chịu nhục!

      “Thiếu nãi nãi. .....” Nàng thành công, mặc dù xe ngựa ngừng, nhưng ít ra gã nô bộc thoáng thả chậm tốc độ, kẹp ở giữatình thế khó xử.

      “Ta muốn xuống xe! cần cùng thứ người như thế ngồi mộtchỗ!” Lấy thân phận của cùng địa vị nàng, có tư cách làmbộ làm tịch đùa bỡn cá tính. Những thứ này, Hình Hoan biết, nhưng là kích động chiến thắng lý trí. Mơ hồ, nàng tựa hồ như hiểu ràng chút chuyện, ra là trước kia phải nàng nhẫn nại quá kinh người, mà là người kia để chonàng đến mức mất lý trí.

      Nàng khó được có lúc thả ra tính khí, lại chiếm được hưởng ứng. Tĩnh An hảo cười lắc đầu cái, lên tiếng : ”Dừng xe.”

      “Đại thiếu gia. .....” Gã nô bộc hề làm khó nữa, nghe lời nắm chặt dây cương, dừng ngựa lại xe, nhưng khôngnghĩ ra rồi. Chẳng lẽ, muốn cho thiếu nãi nãi cứ như vậy lăn xuống xe? Dầu gì là người nhà a, có câu cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, vạch mặt tốt lắm đâu.

      “Xuống xe.” nhíu đôi lông mày, mang theo nụ cười mị hoặc, nhàng khạc ra hai chữ.

      Được như ý rồi, Hình Hoan lại cảm thấy vui vẻ, ngược lại tim cứng lại. Nàng thầm cười lạnh, rốt cuộc vẫn còn mong đợi cái gì? Lưu lại làm gì để tự rút lấy nhục? Cắn chặt môi, nàng im lặng lên tiếng đứng dậy, cong người bước ra, cũng cưỡng ép chính mình bóp chết tất cả vọng tưởng.

      Vậy mà, Hình Hoan nghĩ thế nào cũng nghĩ đến, đầu ngóntay của nàng vừa mới chạm được màn xe, bên hông chợt đau lên.

      “A. .....” Nàng theo bản năng kinh hô tiếng, tròng mắt nhìn về phía ngọn nguồn của lực đạo đó. Đó chỉ là cánh tay quen thuộc, dùng lực giữ tại bên eo của nàng. lời gì mà đemnàng lui về phía sau.

      Đợi đến Hình Hoan hồi hồn, vững vàng rơi xuống ở trongngực Triệu Tĩnh An.

      Nàng kinh ngạc ngửa đầu, lại chỉ nhìn thấy cười nhạt vẫn như cũ, con mắt chuyển, “Tứ nương, mời nương xuống xe.”

      “Ta?!” Đùa gì thế?

      nương nghe thấy Hoan Hoan muội muội muốn cùng loại người như nương ngồi chung chỗ hay sao? Chẳng lẽ nương muốn ta đuổi nàng xuống xe? Đừng làm rộn, điều này sao có thể. Ngoan, xuống xe thôi.”

      “Nhưng là ngày hôm qua huynh ràng là. .....”

      nương tốt nhất là đừng chuyện về ngày hôm qua nữa, ta hề muốn đánh nữ nhân.”

      “. .....”

      Trận nháo kịch này cứ như vậy hoa lệ lệ kết thúc, màn xe bị vénlên, Tứ tiểu thư tịch mịch ngây ngô đứng ở bên cạnh xe, trong xe ngựa truyền đến thanh ra lệnh dịu dàng vẫn như cũ của đại thiếu gia, “ mau, ta có rảnh.”

      Gã nô bộc chợt hồi hồn, giống như vung roi ra, đáy lòng nhịn được phát ra cảm khái: đại thiếu gia, ngài quá kinh khủngrồi! Như gần như xa, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, chơi được xảo diệu như thế, ngài muốn Nhị thiếu gia làm sao mà chịunổi a!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37
      Trong xe ngựa lắc lư, cỗ khí mập mờ lặng lẽ xảy ra.

      Con ngươi đen sáng người của Hình Hoan vẫn khóa chặt người , ràng nghĩ tùy ý nhưng lại cưỡng lại cảm giác ăn sâu bén rễ. Cảm thụ ánh mắt nàng chớp nhìnchăm chú, ngoái đầu nhìn lại, kiêng dè tiến lên tầm mắt của nàng, trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, Tĩnh An nhếchmôi cười yếu ớt, bay ra ngữ điệu cợt nhả, “Hoan Hoan muộimuội, ta với ngươi, cần dùng cái này loại ánh mắtnhìn ta, đối với người nam nhân bình thường mà , đây là.... .. câu dẫn. .....”

      Là giữa hai người bọn họ kỳ thực rất ăn ý hay sao? còn chưacó hết lời cả, nàng giống như liền đoán được đoạn sau, cũng liền hoàn toàn đem loại hành động câu dẫn này làm .

      Đầu ngón tay nàng lạnh như băng lướt khuôn mặt , thuận thế cuốn lấy cổ của , ôm chặt, khiến Tĩnh An sững sờ, những lời định bị cắt đứt, tự nhiên hiểu ra cái gì gọi là tay chân luống cuống.

      Giơ tay lại thả xuống, thả xuống lại giơ tay lên, toặc ra là biết nên đặt tay vào đâu.

      có thể thuận miệng giả tạo ra đống lời ngon tiếng ngọt đem dụ dỗ nữ nhân, có thể thành thạo hóa giải được các loại ôm ấp thương. Duy chỉ có đối với nàng, là bó tay hết cách.

      “Ta chưa cùng viên phòng, có.” đần độn, bịHình Hoan coi là lạnh lùng; nhưng mới vừa che chở, thể nghi ngờ là cho nàng dũng khí lớn lao. Thân phận luân thường đặt ở trước mắt, nàng lý phải là tuân thủ nghiêm ngặtbổn phận, phẫn diễn tốt nhân vật đệ muội, thế nhưng nháy mắt, tất cả kích động ở Hình Hoan trong đầu tụ họp, vỡtung lý trí, nàng bất cứ giá nào, muốn cho mình có lưu tiếcnuối.

      Cho dù là bị cười, bị nghìn người phỉ nhổ, nhưng nàng vẫnmuốn vì mình dũng cảm lần.

      “Ta biết .” Rốt cuộc, Tĩnh An tỉnh lại, khóe môi kéo lên nụ cườingọt ngào, giọng đáp lại.

      là người phải là thần tiên, bị ghen tỵ đâm tới mất tiêu năng lực phân tích, nhưng có nghĩa là sau đó sẽkhông tỉnh táo.

      Này đến tột cùng vẫn còn được tự nhiên quậy cái gì? Mộtthoáng, Tĩnh An mới hiểu được, giận chính là cam chịucủa nàng. quan tâm người ta thế nào, nàng có để ý qua nghĩ ra sao ? Giống như cũng chỉ là loại râu ria ngoài đường, tin lời đồn để lại khúc mắc, đều quan trọng, nàng quan tâm.

      “Chúng ta chỉ là thương lượng hảo muốn diễn tuồng cho chươngmẫu cùng mẫu thân nhìn, làm cho các nàng thoải mái.” Mà chứng minh, nàng rất quan tâm, quan tâm ý nghĩ của , từng cái ánh mắt của . Chỉ là năm này tháng nọ đè nén, mà hình thành loại cá tính này của nàng, để cho nàng từ từ thất lạc chính bản chất của mình, dám sống thẳng thắn.

      Chi đến khi tất cả những phòng tuyến đều bị đánh tan, những lời nghẹn giấu ở trong lòng đều bị nàng khuynh đảo ra ngoài.

      “Chủ ý quá tệ.” Nghe vậy, nhịn được khóe miệng run lên, cần đoán cũng có thể ngờ tới, người có thể nghĩ ra loại chủ ý cùi bắp này, chỉ có cái đệ đệ nhàm chán cực độ củanhà .

      “. ..... Ta bây giờ suy nghĩ chút, cũng cảm thấy rất rối.” Cũng phải sao, có thể lừa gạt được nhất thời nhưng thể lừa gạt được cả đời. Sớm muộn gì cũng có ngày, mẫu thâncùng chương mẫu thất vọng. Hình Hoan thậm chí so bất luậnkẻ nào cũng ràng, người khi có hi vọng lại nhận thấtvọng, là chuyện cực kỳ thống khổ, chẳng bằng còn sớm liền tàn nhẫn mà đem tất cả chờ mong bóp chết cho rồi. Giải quyết dứt khoát, mới là biện pháp tốt nhất. Sau khi nghĩ thông suốt, nàngdựa vào vai , lại toát ra câu đầu đuôi, “Vậycòn ngươi? Ngươi cùng cái đó Tứ nương. .....”

      “Ngươi cảm thấy thế nào? Ta giống như là cái loại cầm thú lầnđầu tiên gặp mặt liền đói khát đến lập tức muốn đêm xuân sao?”

      “. .....” Nàng được lời nào, nắm chặt cổ của , rấtcó muốn bóp chết ý tứ của . Này còn phải hỏi sao? Nhìn ngang nhìn dọc nhìn chung quanh, đều giống cực kỳ cái chủng loại cầm thú kia!

      “Này, nữ nhân, ngươi có lương tâm hay . Bấy lâu nay ngươicó gặp qua bên cạnh ta có nữ nhân nào khác xuất sao?” Mặc dù trước kia vẫn còn ở trạng thái xuất gia, thể thủ thanh quy, nhưng nghiêm khắc ý nghĩa mà , cũng coi là thủ được trinh tiết rất cực khổ!

      “A, Hàaa...!” Hình Hoan cười gượng tất cả. Mới vừa rồi nữ nhân kia là giả sao?

      bị bấm đến mặt đỏ lên, hô hấp ngưng trệ, vì tự vệ, thể đem ý niệm thương hương tiếc ngọc tạm thời vứt bỏ, dùng sức đẩy ra cổ tay của nàng, “Khụ. ..... Nữ nhân chết tiệt, ngươi để. ..... mau, buông tay! Mưu sát phu so dụ tăng càngnặng hơn. .....”

      Tựa như suy nghĩ của Tĩnh An lại giống như trước, nàng cùng tất cả nữ nhân giống hệt như nhau, thậm chí là lòng dạ lại hẹp hơn.

      Nhưng đều là hành động dã man hiểu chuyện, do ngườilàm là nàng, khiến lấy ra cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy có chút ngọt.

      “Phu cái gì a! Ngươi.. ....” Hình Hoan đỏ mặt, mềm lòng như bãi bùn ướt, miệng lại như cũ so tảng đá còn cứng rắn.

      Chỉ là lời cãi lại còn chưa hết, cổ quật cường trong người đều bị đôi môi bá đạo chặn được. giơ tay, dùng tốc độkhiến người ta vội vàng chưa kịp chuẩn bị, đầu ngón tay đẩynhững sợi tóc rối của nàng, dán cánh môi nóng bỏng hướngnàng, hồi cho hả giận khẽ cắn, Tĩnh An lộ ra đầu lưỡi, cẩn thận từng li từng tí thử dò xét, tiến quân thần tốc chiếm đoạt lưỡicủa nàng.

      Hương lưỡi mềm quen thuộc, để cho càng trầm luân.

      Cứ như vậy cùng nàng dây dưa triền miên hôn sâu, Tĩnh An chưabao giờ cảm thấy hôn sâu là chuyện thích ứng được. Chỉ khi nàođối tượng thành nàng, tất cả tất cả như bị cho mới ý nghĩa.

      Cứ tương cứu trong lúc hoạn nạn như vậy, rất dễ dàng bị nghiện.

      “Ngô. .....” nhắn lại chọc người ngâm nga cọ sát lẫn nhauđang lúc tràn ra, Hình Hoan bám chặt lại chút lý trí cuối cùng tìmkiếm khe hở chuyện, “.. .... Tối hôm qua, ta chờ ngươithật lâu.”

      “Vì sao?” Chuyện xảy ra ngoài dự đoán, khiến cho trái tim dâng lên, rồi lại phải cố nén kích động, chỉ sợ ngọt ngào khôngcó đỉnh thúc đẩy trong xe ngựa này làm ra cái hành động gì.

      Cho nên có rất nhiều lời muốn , nàng biết nếu như thừadịp tại , có thể cũng có dũng khí ra khỏimiệng, “Đại sư.... ..”

      “Ừ.” lâu có nghe nàng kêu qua như vậy. TĩnhAn nhớ với nàng hay , biết khi nào mỗi khi nàng gọi tiếng”Đại sư”, lòng kiên định muốn hoàn tục của lại tăng lên. Cuối cùng, làm được, nhưng lạichậm hai năm.

      Đồng dạng, Hình Hoan cũng nhớ mình có qua với , từ sau khi về nhà, nàng hồi lâu có dùng qua cái loại xưng hô này. Đó là bởi vì những thứ kí ức đó tất cả rất ngọtngào, nhưng ở đây là quan hệ đại bá và đệ muội, nó rất đau, cho dù là yên lặng ở trong lòng nỉ non cái tên ”Ngộ Sắc” này, nàngđều chịu khống chế nhớ tới từng an ủi, làm bạn cùng dung túng nàng.

      Nhớ tới những chuyện kia thể quay trở lại, thể nghingờ là loại hành hạ. Vậy mà giờ khắc này, HìnhHoan phóng túng chính mình tự hồi tưởng, càng nghĩ càng sâu cũng liền càng chút kiêng kỵ, có thể để mặc cho ít lờibật thốt lên, chút lời mà nàng trước kia cho là mình cả đời đều có mặt mũi ra miệng, “Đại sư, ngươi nguyện ývì ta phá giới sao? Nguyện ý muốn ta sao?”

      Bước ra bước này, là vạn kiếp bất phục, nhưng Hình Hoan tự với mình, chỉ cần nguyện ý, nàng liền đại nghịch bất đạo ích kỷ lần này.

      Nếu như muốn. .....

      dừng lại tất cả động tác, giống như là loại chợt thanh tỉnh, lặng lẽ buông ra môi của nàng. Khẽ đẫy ra, chau híp mắt đenthâm thúy, nắm chặt dò xét nàng. Ngàn vạn ngôn ngữ quanh quẩn ở cổ họng, nhưng tâm tình khiếp sợ lại như loại dây thừngsiết chặt cái cổ của , để cho hít thở thông, chỉ có theo bản năng ôm chặt nữ nhân trong ngực, để cho nàng né ra.

      “Đại thiếu gia, đến.”

      Lời bẩm báo đúng lúc lại vang lên.

      Chỉ là trong xe ngựa, hai người kia lại ra vẻ nghe, loại nhưkhông thể bất cứ quầy rất của ngoại nhân, hai mặt nhìn nhau.

      người nín thở chờ đợi, người khác dùng tận toàntâm hồi hồn cho nàng đáp lại.

      “Tĩnh An huynh, ta càng ngày càng cảm thấy ngươi giống như là nữ nhi mà Nhâm gia chúng ta gả ra, hơn nữa cuộc sống hôn nhângần đây vô cùng hạnh phúc, ba ngày hai bữa liền hướng nhà mẫu thân chạy... ... Ách. .....” Giọng Nhâm VạnNgân ngay sau đó truyền đến, chỉ có là om sòm oán trách, vẫn còn rất hiểu phong tình đưa tay vén rèm xe. Khi ánh mắt nhìn thấy hai đạo bóng dáng ôm nhau nóngbỏng, kinh ngạc chốc lát, bộc phát, “A! A a a! Hai người các ngươi làm gì thế?! Quá thương phong hóa* rồi! Cư nhiên tìm tới nơi này vụng trộm, làm như ta là người chết sao? Mẹ kiếpnhà ngươi, miệng còn giữ giống như nước miếng đối phương!Bạch Liên hoa, mau tới, mau đưa hai người này kéo xuống cho ta... ...”

      *cảm lạnh, cảm mạo, thương cảm…

      “Ẩm ĩ quá… có dựng cái thang, ngươi muốn chúng ta xuống thế nào.” Coi như cảm xúc lúc trước khá tốt, tại lúc khí thuần phong tình tứ, tự dưng bị sớm tan rã. Tĩnh An tức giậnquay đầu, lạnh giọng .

      “Triệu Tĩnh An, ngươi quá kiêu căng a. Ngươi phải là người trong giang hồ sao! Người trong giang hồ xe ngựa khôngphải đều nhảy xuống hay sao. Cái thang, ngươi lại còn muốn cáithang, tối hôm qua ngươi đập nhiều đồ nhà ta như vậy, ta đâu còn có cái thang cho ngươi đạp!”

      “Ít làm trò, những vật ta đập toàn những thứ đồ cổ lỗi thời, hề có cái thang.”

      “Làm sao ngươi có thể như vậy?!”

      cần khách khí, đại trượng phu tự nhiên có dũng cảm chứ sao.”

      . .....

      Cảnh tượng trước mắt tựa như hai đứa bé có lớn lên cãi nhau, Hình Hoan hạ hai vai, co quắp khóe miệng, nhậnmệnh.

      Rất dễ nhận thấy, khí bị phá hư rồi, muốn tiếp tục đề tài mới vừa rồi là thể nào.

      Lại rất hiển nhiên, mới vừa chính còn do dự, giống nhưloại người nàng rậm rạp gai, nghĩ muốn, đụng đâm tay.

      Chỉ là đem phòng tuyến cuối cùng trong lòng đem phá rồi, Hình Hoan hạ quyết tâm, nếu như muốn, nàng liềndây dưa đến nguyện ý mới thôi! Ai bảo làm nàng đắm chìm trong ái tình đây? Loại mặt dày, nàng cũng phảichưa làm qua, cùng lắm mọi người mắng nàng biếtliêm sỉ, gả cho Nhị thiếu gia lại muốn quyến rũ Đại thiếu gia.

      Nhưng quan trọng, những người đó phải nàng, ai cũng có biện pháp giúp nàng hoàn thành cuộc đời của nàng.

      “Ngươi theo cái Hoa nha hoàn gì đó, nàng giúp ngươi an bài, ta hồi tới đón ngươi.” cẩn thận từng li từng tí dìu đỡnàng xuống xe, quét mắt sang nha hoàn đứng bên cạnh, hướngvề phía Hình Hoan dặn dò. Làm như rối rắm chốc lát, đáng tiếc cuối cùng vẫn là nhớ tên tuổi của nha hoàn.

      “Nàng gọi Bạch Liên hoa, Bạch Liên hoa! Ta với ngươi mấytrăm lần! Là tổng quản Nhâm phủ. Ta Tĩnh An huynh, chúng ta dầu gì huynh đệ cuộc, ngươi dù là hay quên, cũng nênđem tên tuổi tổng quản nhà ta mà nhớ a.”

      “A, nhớ, Bạch Cúc Hoa.”

      “Là Liên Hoa. .....”

      Nhâm Vạn Ngân để ý điểm rất kỳ quái, làm như loại bổ não, nhất định đem cái tên tuổi nha hoàn đổ vào não Triệu Tĩnh An, buộchắn nhớ quên.

      Hai người chính là mang theo loại rối rắm kỳ quái này, cãi nhau bước vào cửa chính Nhâm phủ, biết vội cái gì.

      Hình Hoa có chút luống cuống đứng ở bên cửa, nhút nhát liếc nhìn Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết kia, dám lên tiếngđánh vỡ trầm mặc. như vậy, nàng coi như lá gan , cũng phải khi thấy nha hoàn đều giống như loại chuột thấy mèo. Thế nhưng nha hoàn này rất bất đồng, Hình Hoan nhậnđược nàng, đó là lúc khi cho bọn họ uống rượu giả mà còn có thể xem như có việc gì thoải mái thừa nhận, thanh lạnh như băng là nguyên do nàng e ngại.

      “Lo lắng làm cái gì, theo ta.” may là, nàng ta chủđộng lên tiếng.

      Hình Hoan thu hồi ánh mắt quan sát, liên tục ngừng đuổitheo bước chân của nàng, vòng vo nhiều khóm cây, theo nàngvào gian phòng lại lui ra ngoài, lại tiến vào gian phòng khác. ..... Cứ như vậy lặp lặp lại lúc lâu, Hình Hoan nhịn nổi, “Cái đó, Bạch Liên hoa, chúng ta đâylà muốn làm cái gì à?”

      “Tên của ta là cho lão gia gọi, làm phiền ngươi gọi ta Bạch Tổng Quản, cám ơn.” Liên Hoa nương cước bộ ngừng, mặtkhông thay đổi cải chính cách gọi của Hình Hoan, sau khi vài bước, mới đại phát thiện tâm mở miệng thay nàng giải hoặc, “Hôm nay là Lễ Bộ Thị Lang Quản đại nhân tổ chức tiệc sinhthần, đại thiếu gia nhà các ngươi là muốn mang ngươi tham quan, cho nên lão gia tốn ít bạc khơi thông quan hệ cho ngươi .”

      “Lễ Bộ Thị Lang Quản đại nhân?” Mơ hồ tên gọi có chút quen tai khiến Hình Hoan vặn lên lông mày. Nàng rất xác định Tĩnh An sẽkhông nhàm chán đến giải thích được mang nàng tới thamquan cái tiệc sinh thần gì, những thứ quyết định đều cónguyên nhân. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng hiểu, “A, phụ thân của Quản Hiểu Nhàn sao?”

      “Ta phải tổng quản Quản phủ, làm sao biết nữ nhi Quảnđại nhân là ai.”

      “. .....” Mặc dù lấy được đáp án cay nghiệt lại có cũng như , Hình Hoan căn bản có thể xác định.

      qua, còn có khối tinh thạch ở chỗ Quản Hiểu Nhàn, cho nên mới phải cố ý an bài như vậy chứ?

      Hình Hoan chỉ là hiểu tại sao lại khó khăn như vậy, tuynói triều đình cùng giang hồ từ trước đến giờ hợp nhau, vốn dĩ địa vị Triệu gia trang muốn lẫn vào đâu, cũng khôngkhó thôi.

      “Đúng rồi, ta nghe chi tiêu Triệu gia trang hàng ngày là dongươi trông coi, vậy sao?”

      “Ừ.” biết nàng vì sao có cái câu hỏi này, Hình Hoan vẫnđàng hoàng đáp.

      “Vậy là tốt, cái này cho ngươi.” xong, Bạch Liên Hoa xoay người, từ trong lòng ngực lấy ra tờ giấy điệp, nhét vào trong tay Hình Hoan.

      “Cái gì vậy?” Hình hoan đem giấy mở ra, nhìn thấy phía chi chit rậm rạp tên gọi đống đồ vật, bên cạnh tựa hồ còn ghi giá. phải đâu? Chẳng lẽ ngay cả trong phủ để của Kinh Thành phú thương là ngọa hổ tàng long, kể cả tổng quản nhahoàn cũng kiêm chức đầu cơ trục lợi, còn phải là buộc nàng mua thể?

      “Là tối hôm qua đại thiếu gia các ngươi đánh vỡ gì đó, mảnh vụn ta đều giữ, bồi thường bạc , ta có thể đem mảnh vụn giao cho ngươi đối chiếu với sổ sách. Mặc dù lão gia cùng đại thiếu gia là bằng hữu, nhưng là thể để mọi người khi dễ lão gia chúngta ngu xuẩn, dù là huynh đệ chi giao nhưng tiền bạc phải rõràng, Nhị thiếu nãi nãi, ngươi phải ?”

      Phải a! Có mấy tổng quản nha hoàn ở người ngoài trước mặt đường hoàng phê bình lão gia mình ngu xuẩn hay ?

      Lại có mấy đại thiếu gia nửa đêm ngủ được, suốt đêm ở trong phủ người ta đập đồ, mà còn chọn đổ cổ quý để đập!

      “Còn có tấm này, là đơn giá dược liệu.”

      Còn nữa, cư nhiên còn có! Hình Hoan nghiêm trọng cảm giác mình có phải bị lừa rồi hay , sợ tổng quản nha hoàn này là chuyện, nghĩ lừa gạt bạc nàng chính là chuyện khác rồi, “Làm cái gì nha? Tĩnh An nhà chúng ta lại bệnh, sao phảiuống thuốc à? Còn uống nhiều như vậy, ngươi tính lừa gạt ngườinào....!”

      có bệnh, thể cốt rất cường tráng, chỉ là ngày hômqua vào lúc tới bị đổ xuân dược, cho nên mới đập đồ để pháttiết. Lão gia đau lòng những thứ đồ cổ kia, liền thay mời đạiphu, thử các loại thuốc. Mặc dù cũng có hiệu quả, nhưng lànhững thuốc kia là vào bụng của , lấy ra được. Nhị thiếu nãi nãi cần ta tìm đại phu tới trình bày sao?”

      “Xuân xuân xuân xuân xuân. ..... Dược? ngày hôm qua bị đổ xuân dược?!”

      Khó trách có phong độ cảnh cáo Tứ nương đừng nhắc tới chuyện ngày hôm qua, nếu đánh người.

      Khó trách tình nguyện ở trong phủ Nhâm Vạn Ngân, cũng về nhà.

      Khó trách.. .... Nào có nhiều như vậy khó trách a! là mạnh như vậy nhịn cả đêm, cứng rắn nhịn đến dược tính rút sao?

      “Ừ, phải đại thiếu gia tới Nhâm phủ chúng ta trước cùng vị nương xinh đẹp kia nhưng lại có chuyện gì xảy ra, cứ nhưvậy giống như thể giao hợp, tựa như sắc đẹp cũng cần, mạnh mẽ đem dược hiệu loại bỏ ra, quỷ cũng tin.”

      “Bạch Tổng Quản! Ngươi đừng cho là ta sợ ngươi. Quỷ tin, nhưng ta tin!” Hình Hoan nổi giận. Nàng có do dự qua, nhưngchính là lời Bạch Tổng Quản, để cho nàng cảm thấy, nhưng nếu g cũng như người khác dùn ánh mắt nhìn , tại sao thích .

      “Vậy sao? Vậy tiếp tục tin , chuyện liên quan gì tới ta.”

      “. .....” Chuyện liên quan ngươi, vậy ngươi mới vừa rồilải nhải cho ai nghe a!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38
      Tại sao chạy ăn bữa tiệc sinh thần lại khó khăn như vậy?

      Lúc khi tổng quản nha hoàn phục vụ nàng thay xiêm áo, HìnhHoan rốt cuộc hiểu .

      ni còn chưa kịp quy y, làm sao có thể đại diện cho Triệugia trang ra ngoài dự tiệc sinh thần của người ta?

      Nhưng là tại sao muốn giả trang thành ni ? Sau khi mờ mịt theo Tĩnh An lên xe ngựa, Hình Hoan mới hiểu.

      Bởi vì bọn họ phải ba người, mà là đống người, đồng hành còn có Sư huynh của đại sư cùng đồng nhân lâu gặp... ...

      “Đại sư đại sư, chúng ta tại sao nhất định phải như vậy? Saokhông ăn như người bình thường?” ra mặc cái gì, HìnhHoan cũng quan tâm, thứ nàng quan tâm chỉ là ăn mặcnhư vậy rốt cuộc là muốn làm cái gì?

      “Bởi vì mặc như thế này cần phải tặng tiền mừng mà còn có thể kiếm bạc trắng.”

      Lời đáp lúc này.... .. Gọn gàng linh hoạt, thêm che giấu, trúng tim đen. Khiến Hình Hoan khắc sâu cảm thấy, loại có đạo đức, vắt chày ra nước, hết ăn lại uống của Ngộ Sắc đại sư trở lại.

      “Đồng nhân, mặc quần áo.” Thình lình, Tĩnh An đột nhiên nhếch lên lông mày, thanh nhạt ra lệnh.

      “A di đà Phật, cho phép mặc. Sư đệ, ngươi có gặp qua đồng nhân nhà ai mặc quần áo hay sao?” Sư huynh làm, mặc áo sát nách mới là dấu hiệu của đồng nhân bọn họ.

      “Có đạo lý.” Tĩnh An rất dễ dàng liền thỏa hiệp, tuy hoàn tục rồi, còn là rất có quan niệm tập thể. Đồng nhân nhà bọn họ theo nhân số mà , cũng khá nổi tiếng như đồng nhân củaThiếu Lâm Tự, dựa theo khí thế cũng có thua kém. Vì vậy, nghĩ đến người khác cần chỉnh sửa chút, “HoanHoan muội muội, đem mắt nhắm lại.”

      “Ai? Tại sao à?” Bọn họ phải dạy dỗ đồng nhân củamình sao? Kêu nàng làm cái gì?

      Tại sao? Bởi vì ta khó chịu khi ngươi xem những nam nhân cánhtay trần mà tròng mắt cũng thẳng! Này lý do nếu mà rakhông cẩn thận lại mất phong độ? Xác thực, cho nên có ý định thực, “Con mắt của ngươi quá vẩn đục rồi, thấy thế nào cũng giống Đệ Tử Phật Môn, nhắm mắt lại giả bộkhông thấy, tương đối được. Ngoan, nhắm lại!”

      “. ..... Nha.” Nguyên nhân kì quặc a, nhưng vì suy tính cho đạicục, Hình Hoan vẫn là nghe lời đem hai mắt nhắm lại, đưa ra đôitay sờ lung tung, tìm kiếm cảm giác người mù, để lát nữa phẫn diễn có thể thuận buồm xuôi gió chút.

      Cũng chính là bởi vì nàng quá mức khéo léo, nhìn thấy sau khi hai mắt nàng nhắm lại loạt ánh mắt kích động hướngtới.

      Mỗi ánh mắt đều ở đây cùng câu —— Triệu Tĩnh An, ngươi có thuốc nào cứu được rồi!

      Đối với cái chủng loại đánh giá này, hớn hở tiếp nhận, còn rất là đắc ý nhíu mày, khoác lên vai Hình Hoan, tùy ý mà đem sức nặng toàn thân đè ở người nàng, giống như muốn nànglúc nào cũng phải nhớ đến hữu của . Híp lại, nhìn ánhmắt của mọi người xung quanh, hành động tràn đầy khoe khoang, chính là có thuốc nào cứu được thế nào?Rất tốt, cho dù có thuốc cũng tình nguyện bệnh đến giaiđoạn cuối, ai bảo bệnh này rất ngọt.

      *

      Y theo lệ thường, theo Triệu Tĩnh An lừa gạt, cần hỏi nhiều, chỉ cần toàn lực phối hợp, khi tất yếu, đem tóm tắt đại khái ngọn nguồn.

      Tựu giống với tại, khi xe ngựa dừng ở cửa sau Quản phủ, mắt thấy phải lúc xuống xe, lời ít mà ý nhiều ở bên tai Hình Hoan : ”Quản phủ gặp quỷ, chúng ta tới siêu độ.”

      Cơ hồ là đồng thời, lời của vừa dứt, mộ tiếng thiết tha chào hỏi liền truyền tới, “Ai nha, đại sư, các ngươi cuối cùng tới, đạinhân nhà chúng ta đều hỏi rất nhiều lần rồi. Mau mau, mau vào, chớ kinh động tân khách đằng trước.”

      Gia đình chờ ở cửa hồi lâu, vừa thấy được xa xa có mấy chiếc xengựa, liền vội vàng tiến lên đón.

      “A di đà Phật, thí chủ cần phải lo lắng, lão nạp sớmđoán chắc giờ lành.” Sư huynh đại sư chắp tay trước ngực, cườicười trả lời.

      Gia đinh bên kia vô ý cùng nhập thiền ngữ, muốn dẫnngười vào trong, đột nhiên phát có cái gì đúng, “Di, sao tên hòa thượng này phải đầu trọc. ..... Ách, tiểu nhân là này vị đại sư này sao lại có tóc?”

      “Thí chủ là người trong Hồng Trần, giới luật Phật Môn có điềukhông biết, chỉ có người lục đại giai đắc đạo, mới có thểkhông cần quy y, Phật tổ tự tại trong lòng.” Tĩnh An bước ra phía trước mỉm cười, lời kịch thuần thục đến cần phải suynghĩ, trong chớp mắt liền có thể bật thốt lên.

      ra là như vậy, thất kính thất kính.” Nghi hoặc của tên gia đinh vừa thả xuống lâu, đảo mắt nhìn thấy Hình Hoan, lại kinh ngạc rồi, “Di di, thế nào còn có vị ni ?”

      “Thí chủ, lão nạp đêm xem thiên tượng, biết được cần Dươngphối hợp mới có thể được việc, mới cố ý xin sư thái ra tay tương trợ.”

      Hình Hoan vẫn như cũ nhắm cặp mắt, giống như vấn trần tục, bất cứ quấy nhiễu ảnh hưởng đến. Trong lòng lạirất xao động, nàng lần nữa thầm thề, chuyện này qua, nhất định phải hỏi ràng Tĩnh An rốt cuộc là xuất gia tại miếunào, lần sau có đánh chết đều đến nơi đó thắp hương. Hòa thượng trong miếu kia ngày ngày ăn quá no, cũng biết đêm xem thiên tượng! Xem ra sao nhân duyên còn chưa tính, vậy còn xem dương phối hợp.

      “Như vậy a.. .... Sư thái này tại sao cũng có tóc?”

      “A, giống nhau.” Hình Hoan nhịn nổi, người này khi nàomới chịu yên đây, chẳng lẽ muốn nàng vì diễn tuồng kịch mà cạo sạch tóc hay sao?

      “Đúng nga, sư thái cùng đại sư dạng, đều là người trong Phật môn, quy củ tự nhiên cũng giống nhau.” Gia đinh nghĩ thông suốt, cuối cùng là dẫn bọn họ vào trong, bang qua đườngmòn, vì tiết kiệm thời gian vột dặn dò: ”Đại sư đại nhân, chúng ta hôm nay muốn ở đằng trước vội vàng mở tiệc mời tânkhách, nên thể tới bồi các vị, xin hãy tha lỗi. Đại nhân có dặn, động tĩnh chút, sợ khiến tân khách đằng trước biếtđược rất tốt, chờ cúng bái hành lễ xong, nha hoàn sẽmang ngài đến phòng thu chi lấy bạc.”

      có gì đáng ngại, siêu độ chúng sinh vốn thích hợp có người khác quấy nhiễu. Để cho đại nhân các ngươi cần đến bồi, tốt nhất cũng nên quấy rầy, nếu là xảy ra điềutai họa gì, sợ rằng lão nạp cũng làm gì được a.”

      . .....

      Nghe đối thoại của bọn , kết hợp với lời mới vừa rồicủa Tĩnh An, Hình Hoan hiểu.

      Đây chính là kiện lừa gạt tập thể, Nhâm Vạn Ngân là hậu cần, bọn họ là chiến sĩ đấu tranh dũng, mục đích đúng là cần đường hoàng cửa chính, vừa có thể tự nhiên hành động, vừa có thể trốn tránh trách nhiệm. Kinh nghiệm cho Hình Hoan, bình thường dưới tình huống này, bắt tặc chính là tặc. Cho nên cần tò mò, khó trách sư huynh đại sư cùng đồng nhân gần đây mai danh tích, xem ra là chạy tới Quản phủ nháo quỷ.

      Chuyện như vậy thấy thế nào cũng có dự mưu có tổ chức, rất dễnhận thấy, Tĩnh An bày trận rất kĩ.

      Nàng dần dần hiểu, ra bộ mặt bất cần đời của cũng có phần nghiêm túc, chỉ liên quan đến những chuyện kia có đáng giá để nghiêm túc hay . Có lẽ là trong hai nămqua, độc lai độc vãng, lười phải giải thích hành vi của mình. Hay hoặc là là cảm thấy cần thiết giải thích, người hiểu được tự nhiên có thể hiểu, mà những thứ hiểu kia cần gì phải làm điều thừa?

      bất hạnh, Hình Hoan đột nhiên phát , mình chút hiểu . Thế nhưng vậy mà lại hoài nghi đối vớibất kỳ nữ nhân nào đều quan tâm, từ đầu đến cuối, đangbôn ba phải là chuyện của nàng hay sao?

      “Ngẩn người cái gì, nha.” Xếp thành hàng, tư thế rất tốt, chếtạo ra đội hình siêu độ tuyệt diệu, Tĩnh An xác định ai dám tới quấy rầy, lúc này mới đứng dậy hướng về phía Hình Hoan kêu to.

      “A a a, ngươi như thế nào? Ngươi biết bọn họ đem tảng đá kia giấu ở đâu sao? Ngươi xác định bị phát ?” Hình Hoan rất nhanh liền đứng lên, chạy đến bên cạnh , bởi vì lúc trước lĩnh ngộ được loại áy náy, ngừng nở nụ cười lấy lòng.

      “Hỏi cái gì mà nhiều vậy? Sợ ta đem ngươi bán rồi hả? Yêntâm , Hoan Hoan muội muội, bán ngươi những cóbạc mà có thể bị lỗ vốn.”

      “. .....” Câu đầu tiên của luôn có khả năng đem cảmđộng dấy lên của nàng tưới tắt!

      Hình Hoan còn nhớ từng trong lúc vô tình nghe bọn nha dịchđã : Mục Dương nữ sao có thể cùng Quan Gia tiểu thư tranhđấu.

      Lúc đó, nàng còn chưa hiểu Quan Gia tiểu thư hay như thế, chỉ nghĩ mọi người phải đều là người sao?

      Nhưng bây giờ nàng chân chính thấy được, chỉ riếng Quảnphủ này, rộng lớn đến hù chết người, so với Triệu gia trang bọnhắn ở Kỳ Châu còn lớn hơn gấp đôi. Nghe , đây vẫn chỉ là biệtthự của Quản đại nhân ở kinh thành, tổ trạch* mà xây dựng ở quê nhà mới gọi là to tới mức dọa người. Hình Hoan còn nghe tổ trạch Quản gia rất gần quê nàng, nếu Quản Hiểu Nhàn tính toán ở chỗ đó, này biết có tính cũng là việcnghiệt duyên đây hay ?

      Còn cái gì người cùng sống chung quê đều có khí chấtgiống nhau, khí chất nàng sao lại cùng thiên kim tiểu thư kémxa thế kia.

      Nếu là ra vẻ phách lối này, có lẽ nàng sáng sớm liền bị TriệuVĩnh Yên đạp mất, cũng có về sau cảm thấy khó chịu.

      Dĩ nhiên, những thứ này tất cả đều là Hình Hoan nghe từ trongmiệng Tĩnh An, nàng phỏng đoán cùng Quản gia có phải có thù oán hay ? Nếu , làm sao biết gốc biết rễ như vậy, tường chi tiết đến thậm chí ngay cả Quản đại nhân nămnào Kim Bảng đề mục, năm nào vào triều làm quan, cũng thông hiểu.

      Cho nên, rất dễ nhận thấy, Quản gia đemthứ đáng giá giấu ở đâu là chuyện khó tin được.

      thực tế, cơ hồ để cho nàng bất kỳ chặng đường oan uổng nào, cứ như vậy lục lọi đến phòng kho Quảnphủ.

      Tầng tầng cơ quan cũng bị làm cho thuận buồm xuôi gió, mà lúc đó cũng chưa từng gây kinh động bất kì hạ nhân nào.

      Chỉ tiếc, đối mặt với phòng đầy Kỳ Trân Dị Bảo, Hình Hoan lạicười lên tiếng, sửng sốt tìm tảng đá mà nàng luôn tâmtâm niệm niệm khắp nơi, “Đại sư, có thể nó được khảm ở vật gì đó rồi hay ?”

      “Cũng có lẽ a...!.” chút để ý đáp lại, lại nhìn quanhvòng bốn phía, hếch lên môi, cất bước hướng cạnh cửa tới.

      “Ai, ngươi muốn đâu nha?”

      “Ngươi cảm thấy chúng ta có quá nhiều thời gian tra xét từng món sao?” Cái lão đầu chết tiệt này tâm cũng quá đen tối, dấu nhiều bảo bối như vậy, ngày khác có rãnh rỗi, cần phải đem phòng này dọn sạch thể.

      “Vậy làm sao bây giờ?” Cũng đúng nha, bọn họ luôn khảnăng vẫn đợi tại nơi này, cho đến tìm được mới thôi, đó khôngphải là chờ bị người bắt sao? Làm quan chọc nổi a.

      , bàn bạc kỹ hơn.”

      cam lòng a.” Trong miệng mặc dù như vậy, Hình Hoan bước chân theo sát .

      Nghe nàng thở dài, Tĩnh An nhướng đuôi lông mày, “Mấy khối tảng đá mà thôi, quan trọng như vậy sao?” Nhiều bảo bối giá trị liên thành như vậy, nàng liếc cũng thèm liếc mộtcái.

      “Rất quan trọng.” Bằng , nàng hao phí nhiềutâm lực như vậy, thậm chí tiếc đánh cuộc cả đời sao?

      “Vậy sao?” qua loa loại hừ tiếng, biết thân là nam nhân nên quá để ý chuyện người khác, có số việc cănbản có cần thiết so đo, nhưng Tĩnh An vẫn là nhịn được hỏi, “Ta cùng tinh thạch cái nào quan trọng hơn?”

      “. ..... Ngươi nhàm chán đến điên à.” Quả nhiên, câu trả lời của nàng hết sức lý tính, “Vấn đề này giống như là.... .. Ta vàmẫu thân ngươi đồng thời rơi vào trong nước, ngươi ai? Cómuốn ngây thơ như vậy hay ?”

      “Ta cứu mẫu thân ta.” nhanh chóng đáp lại.

      Mặc dù luôn miệng cái vấn đề ngây thơ này lại cóhứng tán gẫu, Hình Hoan hay là bởi vì đáp án của mà dấy lên hứng thú, “Nhưng đây?” Lúc trước xe ngựa cóđược đáp án, giờ phút này, nàng vòng vo hỏi thử.

      “Sau đó nhìn ngươi chết.” Nhìn thấy so sánh của nàng, cái vấn đề này có vẻ buồn cười vô cùng.

      “Triệu Tĩnh An! Ngươi là người tim phổi hay sao!”

      Nàng cáu giận ngược lại vẫn cười tiêu tiếu, ý xấu cong lên đốt ngón tay nhéo ở gương mặt của nàng. Tĩnh An biết miệng quá độc có kết quả tốt, nhưng vẫn là nhịn được cố ý muốn trêu tức nàng, so sánh với những bộ dáng trầm lặng của nàng ấy trong những ngày vừa qua, vẫn thích HìnhHoan tràn đầy sức sống hơn. Cho dù là tức giận, cũng có thểlàm cho tâm tình của hưng phấn.

      cần nhéo nữa á..., mặt cũng biến hình, ngô.... ..” thành oán trách mới nửa, đôi môi của Hình Hoan chợt bị bàn tay lấp kín.

      Nàng mờ mịt trợn to cặp mắt, nhìn vẻ mặt đề phòng.

      “Có người.” Xem như là hiểu nghi hoặc trong đáy mắt nàng, Tĩnh An đè thấp giọng, giải thích.

      Quả nhiên, lát sau, hồi tiếng bước chân dồn dập chậm rãi tới gần, nghe chỉ người, mà còn nhiều tiếng nóichuyện lẻ tẻ.

      “Có người tới nháo? hay giả? Người nào to gan như vậy nha?”

      chỉ người, là đám người nha! Tất cả đều là Võ Lâm Cao Thủ....!”

      “À? Triều đình cùng giang hồ phải từ trước đến giờ khôngcó giao tập nha, đại nhân làm sao chọc cho đến Võ Lâm CaoThủ?”

      “Chỉ sợ là tiểu thư chọc tới.”

      Lời từ từ cách xa, Tĩnh An cùng Hình Hoan núp ở phía sau cửa, hai mặt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên rất nhất trí—— tròng mắt chợt lóe, hưng phấn.

      Mục đích của chuyến này bị tạm thời ném đến tận sau ót, tâm tình nhìn có chút hả hê.

      Kết quả là, Tĩnh An hảo tâm thay nàng ra ý tưởng nội tâm, “, xem cuộc vui.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39
      Khủng bố người bằng xác máu! Dùng những chữ này để hình dung tình cảnh bên ngoài, quá đáng chút nào. Xác rắn, côn trùng, chuột, kiến bị rơi mặt đất, nhóm người đứng ởbên tường, dùng vết máu của con vật nào mà viết —— nợ máu phải trả bằng máu.

      Hình Hoan theo đuôi Tĩnh An lặng yên tiếng động lẫnvào đám người, mới thấy được hình ảnh.

      hiểu đây là xảy ra chuyện gì nha? Từ khi nào giang hồ nhân sĩ cùng Đại tỷ xây dưng được thù hận sâu sắc như vậy?

      Nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Tĩnh An, lại chỉ nhìn thấy mờ mịt nhún vai, mặt biểu tình “Ta cái gì cũng biết”.

      Phun, các ngươi phải thường thường ăn khuya chung sao?Nào có đúng lúc như vậy a, giang hồ nhân sĩ đều tụ tập ở trong phủ Lễ Bộ Thị Lang. lại biết? nếu khôngphải biết, tại sao ngay cả đệ đệ cũng xuất ở đây!

      sai, cái bóng dáng của bộ hắc bào tử đứng ở đằngtrước kia, chính xác là Triệu Vĩnh Yên.

      Người đứng bên cạnh là Quản Hiểu Nhàn, tương đối thần kỳ, cái Đại tỷ giang hồ này sợ trời sợ đất như vậy, lạiđang bị thương, nơi bả vai ngừng có máu đỏ thẫm rỉ ra.

      “Huynh đài, xảy ra chuyện gì? Phiền toái giải thích cái a.” Triệu Tĩnh An dùng vai đụng đụng người bên cạnh, dùnghành động thực tế chứng minh, lúc là đặt mình ra ngoài kiện kia, có rảnh rỗi mà ngày ngày tham dự chuyệngiang hồ.

      “A, chuyện là như vầy. Cái lão bất tử họ Quản vu cáo Thần Y giết chết mệnh quan triều đình, nghe chuyện này là chuyệnđại , bắt cả nhà Thần Y, cả nhà a! A phi, đời làm quan đâu rồi, liền cái gọi là điểm đáng ngờ, chứng cứ phạm tội cũng có lấy ra, vậy mà muốn đem cả nhà người ta tịch thu tài sản phán xử trảm, nghĩ người trong giang hồ chúng ta dễ khi à? Chúng ta muốn biết Thần Y mặc dù phía ai, nhưng là sau lưng có rất nhiều người! Kết quả là, chúng ta bắtĐại tỷ tới trao đổi, nha. ..... Đại tỷ là ai ngươi biết ? Cái này rất dài dòng, sau này hãy . .....”

      “Ừ, xin hay trọng điểm.” Hình Hoan nhịn được chenmiệng vào. Gặp quỷ, làm như kể chuyện cổ tích. Nàng sao biết Đại tỷ là ai? Tên này cũng là do nàng ban cho.

      “Đừng nóng vội a, đây phải là lại chứ sao. Mắt thấythắng lợi trong tầm mắt, lão bất tử này phải thỏa hiệp, ai biết. ..... A rống, ai biết Triệu gia trang nhị thiếu gia đột nhiên tuôn ra, đả thương mười cái huynh đệ chúng ta, hùngcứu mỹ nhân a! Còn buông lời ‘ nếu ai dám động nàng chínhlà cùng Triệu gia trang đối địch ’. Lần này tốt lắm, tình thếchuyển nghịch rồi, lão bất tử này hạ lệnh phải tất cả bạo dângây chuyện bắt giam, phi! mới bạo dân, chúng ta là vìchánh nghĩa mà chiến đấu! Kết quả ngươi biết thế nào ?”

      “Huynh đài, xin tiếp tục.” Liền tĩnh an cũng kiềm chế khôngđược, muốn đem người này kéo đến góc đánh trận, thuật lại phía dưới tài tình huống mà thôi, có cần thiết làm cho giống như có thưởng vấn đáp tựa như sao?

      “Đoán phải hay ? Kết quả Đại tỷ cư nhiên lương tâmphát , tự đâm chính mình là đao, uy hiếp lão bất tử bỏ qua cho chúng ta thuận tiện thả Thần Y, ai cha, cái thế giới nàythật đúng là toàn những điều lạ, chân ái có thể đem người cảmhóa nha.... .. Di? Di di di?” mân mê kể lại tình hình, vị “Thuyết thư tiên sinh” kia đột nhiên phát có cái gì khôngđúng, chớp mi mắt duy trì trừng mắt nam nữ ăn mặccổ quái trước mặt, kinh hãi , “Đại thiếu gia? Hình nương?A a a, chính là! Chờ chút, hai người các ngươi phải là tới giúp Triệu Vĩnh Yên đánh bọn ta chứ?”

      “A di đà Phật, thí chủ nhận lầm người, bần tăng pháp danh NgộSắc.” Hai tay tạo thành chữ thập, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, y hệt đệ tử phật gia. Chỉ là tiếng vừa ngừng, lạiđột nhiên hướng về phía người nọ trừng mắt.

      Loại nháy mắt mờ ám có ăn ý này rất khó hiểu. Người nọ mờ mịt gãi gãi đầu, lại quan sát hồi lâu, xác nhận mìnhkhông nhìn lầm, Ngộ Sắc phải là đại thiếu gia sao? Hắnkhốn hoặc nhăn lại mi tâm, hướng Hình Hoan ném tới đạoánh mắt nhờ giúp đỡ.

      “Bần ni pháp danh Ngộ Hoan, thí chủ, ngươi hiểu chứ.” Hình Hoan học theo, càng ngày càng cảm thấy nàng có lẽ rất có Phật duyên.

      “. ..... A, ta hiểu ta hiểu! Yên tâm, ta yểm trợ cho cácngươi!” Đối phương sửng sốt hồi lâu, chợt chợt hiểu. hiểu, ràng nhìn thấy hai vị lừa gạt đến nghiện này lại táiphát, chuyến chơi lớn hướng về phía Lễ Bộ Thị Lang tới.

      A, nam nhi nhiệt huyết cỡ nào a. Hình Hoan vừa định ý tứ ý tứnói tiếng tạ ơn, đầu kia trong giằng co lâu bị cái LãoBất Tử họ Quản kia trong truyền thuyết phá vỡ.

      “Ngươi cút cho ta! Lê lết chỗ nào bên ngoài đó, ta có sinh ra cái loại nữ nhi này! Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay chophép nàng bước vào Quản phủ bước!” Quản đại nhân giậnđến mặt đỏ lên, vô cùng đau đớn tuôn ra rống giận.

      “Ngươi cút cho ta! Lê lết chỗ nào bên ngoài đó, ta có sinh ra cái loại nữ nhi này! Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay chophép nàng bước vào Quản phủ bước!” Quản đại nhân giậnđến mặt đỏ lên, vô cùng đau đớn tuôn ra rống giận.

      có thể dễ dàng sao? Trong lòng run sợ, tại triều làm quan, phía áp lực nặng nề, thề phải đem bọn giang hồ bạo dânnày trấn áp. Mọi người đều là ăn chùa, sao chỉ để cho làmviệc, báo cáo kết quả, đóng góp chiến công chứ? vất vả mới bắt được lại thể đóan được lại sinh cái nữ nhi khôngcó tiền đồ, lại trước mặt giúp người ngoài. Có thể muốngặp, chuyện này truyền vào trong tai hoàng thượng vào sáng mai, là Lễ Bộ Thị Lang cấu kết giang hồ, nếu tốt biến thành ý đồ mưu phản a!

      “Phụ thân, người. .....” Quản Hiểu Nhàn hiển nhiên ngờ tới chuyện diễn biến thành ra như vậy. Vẫn cho là phụ thân cưng chiều nàng, mọi chuyện cũng theo nàng, huống chichuyện này vốn chính là phụ thân đúng. Những tên này mặc dù nên bắt, nhưng là bắt người cần phải có bản lãnh a, tại sao có thể ỷ thế hiếp người đây?

      “Người đâu! Đem nàng đuổi ra ngoài cho ta!” Nữ nhi a, phụ thân cũng là có nổi khổ tâm đấy! Nếu như vậy, hoàng thượng trách tội xuống, muốn thế nào mà tránh được kiếp a.

      cần!” Những chuyện khó xử của việc làm quan, QuảnHiểu Nhàn xem hiểu, nàng chỉ biết lần này phụ thân nàng là quá đáng, coi như đuổi nàng , loại địa phươngtràn đầy hơi thở dối trá của triều đình này, nàng cũng cần, “Vĩnh Yên ca, chúng ta ! Hừ, người đừng hối hận, nữ nhi cũng cần trở lại!”

      xong, nàng cắn chặt lấy môi, kìm nén đau xót, tay đặttrên vai nhuộm máu thẫm, tay kéo Vĩnh Yên, xoay ngườirời .

      Tiết mục lục thân bất nhân quá hay, Hình Hoan nhìn ngây người, dũng khí như vậy, nếu nàng có chút tốt. cần phải để ý đến mẫu thân có thể làm khó hay , chương mẫu có phải thương tâm hay , cũng như vậy quan tâm, kéo tay của , câu ”Tĩnh An ca, chúng ta ”..... . Đáng tiếc, chuyện như vậy cũng cần hai bên tình nguyện phối hợp, Triệu Tĩnh An đại khái chỉ biết đemđầu của nàng, hoài nghi bên trong có phải nước vào rồi hay .

      chưa được mấy bước, Vĩnh Yên thốt nhiên dừng bước chân, cảm giác trong đám người có ánh mắt tràn đầy hâm mộ quenthuộc cháy của .

      khẽ cau mày, tầm mắt nhìn quanh vòng, đột nhiên, mặtliền biến sắc, đôi mắt ngăm đen đối mặt Hình Hoan.

      Đáng chết! Nàng tại sao lại ở nơi này?

      Đây cũng là cái ăn mặc dở dở ương ương gì?

      muốn nàng cùng, nàng lại muốn, lại dùng cái này loại phương thức cùng Triệu Tĩnh An song song xuất này tại trước mặt ?

      Đáng chết nhất chính là, nàng nhìn thấy cái gì? Có phải cũng giống như những thứ giang hồ nhân sĩ lỗ mang kia hay , cho là vì nữ nhân mơ hồ xem thường thị phi.

      a, cần cùng loại này đạo lý chuyệnnữa!” Thấy đột nhiên dừng lại, Hiểu Nhàn cho là cố gắng muốn khuyên giải, mạnh mẽ lôi kéo tăng nhanh cước bộ.

      “Chờ ta chút. .....” Đẩy ra cái cổ tay bị siết chặt bởi ngón tay ngọc, Vĩnh Yên nhương lông mày, đẩy ra những người Giáp Ất xem náo nhiệt, thẳng tắp mà hướng Hình Hoan tới, “Theota trở về. .....”

      Gần đây mỗi lần ra chữ “Nhà” khỏi miệng có loại cảm giác ấm áp, nhưng vẫn thể từ phần môi tóe ra.

      Hình Hoan liền cứng rắn cắt lời của , “Nhị thiếu gia, vết thương Hiểu Nhàn nương chảy máu, nếu vội vàng chữa trị rất dễ xảy ra án mạng nha. Nhị thiếu gia muốnbần ni giới thiệu cho người vài vị đại phu hay sao?”

      Mặc dù trường hợp hỗn loạn tới vội vàng kịp chuẩn bị, Hình Hoan vẫn nhanh chóng hồi hồn, nhớ lấy đại cục làm trọng.

      Nàng là tới niệm kinh, người còn mặc ni phục, Lão Bất Tử họ Quản còn đứng bên kia, nếu là lúc này thân phận bị bộclộ, có thể chết rất thảm? Cho nên, lý trí cho nàng biết, trướckhi Triệu Vĩnh Yên ra cái lời gì nên chận lại cái miệng của .

      “Ngươi, được, lắm!” Vĩnh Yên cắn răng nghiến lợi gằn từng chữgầm , hung hăng lườm nàng cái, tức giận, cầm ngượctay Quản Hiểu Nhàn bước , “, ta dẫn muội chữa thương!”

      Sau lại, chuyện tiếp theo như thế nào, Hình Hoan thế nàonhớ, bởi vì tình huống tiếp theo có chút mất khống chế.

      Con tin có mặt mũi giang hồ bị Triệu gia trang Nhị thiếu giamang , ai cũng dự đoán được lão bất tử này có thể giận chó đánh mèo vào đám mà gọi bạo dân hay . Khi giận đến còn chưa có dùng lực giang hồ nhân sĩ nhanh chóng quyết định, chuyện cứu vớt Thần Y có thể bàn bạc kỹ hơn, việccấp bách là tản ra, miễn cho bị trấn áp.

      Dù sao Quản Hiểu Nhàn ở Triệu gia trang, còn có đại thiếu giacùng Hình nương có bị sắc đẹp mê hoặc, chắc chắn sẽcó biện pháp khác cứu Thần Y.

      Kết quả là, mới vừa còn gọi đánh tiếng kêu giết giống như thiên đao vạn binh, những giang hồ nhân sĩ tiếc thân mình chenchúc hướng cửa chạy thoát. Hình Hoan vẫn cứng người tại bêntrong, cũng nhanh chóng bị Tĩnh An lôi kéo rút lui.

      : cần quay về niệm kinh nữa, sư huynh khắc phục hậu quả.

      : cười lên cho ta, ta cho phép ngươi bởi vì mà có vẻ mặt đưa đám, cho phép tâm tình của ngươi bị làm xao động.

      Được rồi, nàng cười, nàng cũng sớm ngại ở bên tronglòng của Triệu Vĩnh Yên rốt cuộc chứa người nào. Nhưng vấn đề là, sau khi trở lại biệt viện, đối mặt với tình huống như vậy, muốn nàng làm thế nào đem nụ cười tiếp tục duy trì.

      Chương mẫu tức giận, mẫu thân ở bên nhàn nhã thưởngthức trà nhưng khóe miệng thủy chung vẫn treo nụ cười, tướng công danh nghĩa của Hình Hoan vì nữ nhân kiên trì mang về mà quỳ gối trong thính đường, im lặng lên tiếng. Khi nàng thay xong xiêm áo xuất tại phòng khách cứ như vậy giải thích được bị dính líu vào.

      “Ngươi xem chút, ngươi mở to hai mắt xem chút cho ta! Hình Hoan điểm nào tốt? Hiền thê như vậy, có bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu được, ngươi lại vẫn tạibên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ. Còn khoa trương đến dẫn người trởlại, cầu xin ta để cho nàng ở tạm? Nàng bị phụ thân nàng đuổi ra khỏi nhà, chứa chấp trong Triệu gia trang chúng ta làm gì gì? Triệu Vĩnh Yên, ta cho ngươi biết, chúng ta Triệu gia nam nhâncũng chưa có quy củ tam thê tứ thiếp!”

      “Mẫu thân, người nàng bị thương, cũng thể để cho nàng lưu lạc nơi đầu đường chứ?” Vĩnh Yên vô lực mở miệng, muốn giải thích bao nhiêu lần mới có thể chứng minh giữa và Quản Hiểu Nhàn rất trong sạch. Có phải nhân đạo chứa chấp nương yếu đuối bị phụ thân ruồng bỏ cũng đượchay ? Huống chi, nàng cùng phụ thân nàng vạch mặt, cũng là muốn bị giang hồ nhân sĩ hiểu lầm.

      Thân là nam nhân, cũng thể vào lúc này chối bỏtrách nhiệm, để ý sống chết của nàng.

      “Vậy thế nào? Để cho nàng ở trong khách điếm.” Lão phu nhân thái độ rất kiên quyết, khẽ nhếch đầu, nhìn Quản Hiểu Nhàn đều cảm thấy thuận mắt.

      “Mẫu thân... ...”

      “Câm miệng cho ta.” Nàng lạnh lùng quát đứt lời của , bắt tay đem Hình Hoan kéo đến bên cạnh, “Ngay cả trước mặt Hình Hoan, làm sao ngươi vẫn có ý tứ tốt giúp cho nữ nhân khác. Ngươi có cân nhắc qua cảm giác của nàng ? Cóhỏi qua ý kiến của nàng ?”

      “Ách, bà bà, ra con có ý kiến gì. Nếu phảiHiểu Nhàn nương động thân giải vây, sợ rằng tại Triệu gia trang sớm bị người trong giang hồ đập phá rồi. Ngô. ..... Cho nàng ở vài ngày, cũng có gì.. ....” Nàng liếctrộm mắt Triệu Vĩnh Yên, lấy dũng khí lên tiếng bày tỏ thái độ. Mặc dù rất , nhưng nàng cũng coi như là hết sức giúp chứ?

      “Ngươi đúng là rộng lượng!” Nghe vậy, Vĩnh Yên bỗng dưngngước mắt, trừng mắt đe dọa nhìn nàng.

      ràng lắm mình tức cái gì, nàng lí lẽ rất , thậm chí là giúp giải vây phải sao? Nhưng lànàng lại chút cũng quan tâm sao? Nhớ tớinàng từng viết xuống câu”Ta thành toàn ngươi” kia, tâm liền nhịn được co rút đau đớn. Đến tột cùng là thành toàn, hay là lòng của nàng sớm thay đổi?

      “Nghe nam nhi dưới gối có vàng, ngươi tại vì nữ nhân quỳ cũng quỳ, nàng trừ khoan hồng độ lượng còn có thể nhưthế nào? Chẳng lẽ ngươi lại muốn nhìn nàng khóc hai nháoba thắt cổ?” Vốn có thể học Hình phu nhân đặt mình ở ngoàiphối hợp thưởng thức trà, nhưng khi nghe tiếng Triệu Vĩnh Yên tràn đầy trách cứ, Tĩnh An chịu được rồi.

      Có phải có chút quá đáng hay ? Người cũng mang về, ràng tiền trảm hậu tấu, nàng vì dàn xếp ổn thỏa nên cố gắngthông cảm, còn có cái tư cách gì để bất mãn.

      “Nghe chưa! Đại ca của ngươi rất biết làm người!”

      “Nhưng những chuyện làm đúng là ngay ca người thường cũng thể làm ra.” Câu dẫn đệ muội mình, phàm là huynh trưởng còn có chút nhân tính đều làm được raloại chuyện thất đức này!

      “Chẳng lẽ chuyện của ngươi là tốt hay sao?”

      “Ít nhất so với vẫn giống người.”

      “Ngươi. .....”

      Mắt thấy chương mẫu tức đến đau sốc hông rồi, tùy thời có thể thi hành gia pháp, Hình Hoan vội vàng chạy lên trước vịn nàng, bên săn sóc giúp nàng vỗ lưng thuận khí, bên tiếp tục hoà giải, “Bà bà, tướng công có chừng mực, ta tin .” Sau khi xong, nàng lại giọng, dùng chỉ có nàng và lão phu nhân mới có thể nghe thanh tiếp tục : “Nếu để cho Hiểu Nhàn nươngở đây, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng nhìn thấy; nhưngnếu là để cho nàng ở khách điếm, tướng công ba ngày hai bữa chạy thăm, nam quả nữ, đến lúc đó chúng ta cái gìcũng nhìn thấy xen vào nha.”

      “Ai?” Lời này nghe rất có đạo lý, trong mắt của nàng, chuyệnVĩnh Yên làm rất hay ho gì. Rất ràng, lão phu nhân bị thuyết phục rồi, chỉ là mặt vẫn như cũ thể tức giận, “Tùyhắn, ta mặc kệ rồi!”

      “Ta giúp Hiểu Nhàn nương dọn dẹp gian phòng.” Sau khi xong, Hình Hoan cũng đứng dậy theo lão phu nhân đangbực tức cùng nhau chạy ra ngoài.

      Trong thính đường, hai huynh đệ ai nhường ai nhìn chằmchằm lẫn nhau, ánh mắt giao hội lúc ánh lửa bắn ra bốnphía.

      Quản Hiểu Nhàn thầm thở phào nhõm, thân thể mềm nhũn, có rảnh rỗi chú ý hai người bọn họ.

      Nhưng cũng có nghĩa người nhận thấy được có cái gì đúng, ít nhất, tầm mắt Hình phu nhân rất có thâmý xẹt qua giữa hai người bọn , mi tâm tự chủ từ từ chau khép lại lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :