1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giang hồ kỳ cục - An Tư Nguyên (45c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29
      Hình phu nhân tính tình rất lãnh đạm, trong ngày thường lời nóicũng nhiều. Cho dù là hai năm trước giao tình thông gianhưng nàng cùng lão phu nhân Triệu gia trang vẫn rất ít lui tới, chỉ là thỉnh thoảng đến Triệu gia trang thăm hạ Hình Hoan, rồi vội vã, qua đêm. thực tế, Hình Hoan gả vàoTriệu gia trang lâu như vậy, nàng tổng cộng cũng mới tới bốn lần.

      Bọn hạ nhân vụng trộm thậm chí còn thường len lén hoài nghi đến cùng có phải là mẫu thân ruột của Hình Hoan hay , làm gì có cái mẫu thân nào đối với nữ nhi lại bạc tình như thế.

      Chỉ là lần này, nguyên nhân lão phu nhân cùng mẫu thân thônggia cùng nhau tới kinh thành, đủ để bác bỏ tin đồn.

      —— Hình Hoan mang gói gém tư trang rời nhà trốn , nghe sau khi đến Kinh Thành, cũng phải là lần đầu tiên, bị tóm trở lại mấy lần, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đào tẩu.

      biết là cái tên hạ nhân lắm mồm nào đem lời này truyềnđi KỳChâu, bà thông gia cùng lão phu nhân liền khoái mã chạy đến.

      Bà thông gia bước xuống xe ngựa câu đầu tiên chính là, “HìnhHoan đâu? Có sao ?”

      Đều khi quan tâm đều bị loạn, Hình phu nhân từ trước đếngiờ lạnh như băng thế nhưng lại dùng cái giọng hốt hoảng này để hỏi, đủ để thấy nàng đối với Hình Hoan quan tâm đếnmức nào, chỉ là ít biểu lộ mà thôi.

      Nhưng là, khi Nhị thiếu gia dắt thiếu nãi nãi tay vào phòngkhách, cảnh tượng cổ quái khỏi lại khiến cho người kháchoài nghi.

      “Mẫu thân.” Mẫu thân ruột của mình ở trước mắt, đoánchừng hơn nửa năm chưa gặp lại, cộng mấy ngày nay chịu đựng uất ức cũng coi là ít nhưng Hình Hoan vẫn chỉ đứng xa xa, cung kính gọi. Bộ dáng kia so với hạ nhân kính sợ chủ tử chỉ có hơn.

      “Ừ, có khỏe ?” Bên kia, Hình phu nhân giọng điệu mớivừa lo lắng biến đổi, nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc.

      “Vẫn khỏe.” Hình Hoan cúi thấp đầu, hai tay chắp sau lưng, cố gắng muốn đem bọc y phục che chắn ở sau lưng.

      “Hoan Hoan muội muội, cái túi của ta tự ta cầm là được, người nhà cần khách khí như thế.” Nhìn thấu nàng e ngại, tuy là nội tình, Tĩnh An vẫn là tốt bụng tiến lên giải vây.

      có gì phải ngại, chỉ cần đại bá đừng sáng sớm lại muốnrời nhà trốn là tốt rồi, người tuy vắng mấy ngày nay, nhưnglão phu nhân rất đau buồn, ngày ngày lẩm bẩm tên người.” Lời đúng lúc vang lên khiến Hình Hoan thả lỏng giọng điệu, đồng thời mặc bộ mặt nạ hiền lương, nụ cười cũng biến thành tự nhiên ít, xoay người liền đem bao y phục tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, “Mau đưa cái túi này đưa về gian phòng đại thiếugia, tránh cho nhìn thấy liền nhịn được lại muốn .”

      “Đệ muội giữ lại như vậy, để cho ta cảm nhận được gia đình ấm áp mãnh liệt, ta như thế nào lại rời được. “

      Nguyên lai ngừng những lời tâm tình buồn nôn trôi chảy như thế, liên qua đến thân tình mà , cũng có thể êm ái. Biết đây chẳng qua là phối hợp diễn với nhau, giọng nóinhẹ nhàng chậm chạp mà khi từng dùng tụng niệm kinhvăn gọi ra “Đệ muội” lòng của nàng có chút nhói.

      Đúng vậy a, mẫu thân cùng chương mẫu xuất , thểnghi ngờ đây là tiếng chuông cảnh tỉnh, để cho nàng ý thức được mình trốn thoát đâu.

      Lúc Triệu Tĩnh An chạy trốn hôn lễ năm đó vận mạng củanàng cũng bị phá vỡ, nhất định giữa bọn họ chỉ mãi có thể là đệ muội cùng đại bá.

      “Nghiệt tử, ngươi cũng chịu trở lại? Sao ngươi dứt khoát chết ở bên ngoài? Hoặc là dứt khoát chờ ta xương cốt rét lạn rồihãy trở về nữa a. Hình Hoan lời này là có ý gì? Ngươi còn muốn nữa? Chẳng lẽ ngẫu nhiên lại gặp nữ nhân nào, ngẫunhiên lại chết tâm, ngẫu nhiên lại muốn trị liệu thất tình?” Tưởng niệm nhớ nhung, căm tức hờn giận, giận cái tên bất hiếu kia, hỗn hợp các loại tâm tình mà thành tiếng rống giận dữ từ phần môi lão phu nhân bay ra, trung khí mười phần.

      Khi nhìn thấy Triệu Tĩnh An từ cửa bước vào, nàng trầm mặcnổi lên tức giận, rốt cuộc, lúc Hình Hoan câu ” người tuy vắng mấy ngày nay, nhưng lão phu nhân rất đau buồn..” kia, khiến tất cả cảm xúc bạo phát mãnh liệt.

      “Mẫu thân, làm sao ngươi cái gì cũng biết? Chẳng qua ta tại mới hiểu được, ra là tâm chết phải đau nhất, đau nhấtchính là nghĩ muốn chết đều mà chết được.” Tĩnh An biết, lời của ai tin, cũng chính bởi vì vậy, chút kiêng kỵ. Những tâm tư dồn nén tích tụ này, dù sao cũng phải có lúc phát tiết ra, muốn đem chính mình nghẹn điên lên.

      hiển nhiên quên mất, ở nơi này còn có cái đệ đệ từ rất hiểu , “Triệu Tĩnh An, ngươi đánh chết cái ý niệm này cho ta.”

      “Đúng, dẹp ý niệm này. Ngươi lại dám vì nữ nhân mà mẫu thâncũng cần, ta. ..... Ta, ta liền cắt đứt quan hệ mẫu tử với ngươi, gạch tên của ngươi trong gia phả.”

      “Mẫu thân, nhà ta có gia phả sao?” Tĩnh An nhịn đượcngắt lời, nhớ từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cũng chưa gặp qua cái đồ chơi kia.

      “Có, từ ngày Hình Hoan gả vào trở , ta mở gia phả rồi, tính từphụ thân ngươi trở lên, ai.. ....” xong, lão phu nhânthoáng chút u buồn, “Ta vốn là có kế hoạch nhiều nhất qua năm rưỡi, tộc phổ liền thêm vài cái tên. Về sau, những tên trướcta tăng lên, nhưng là những người dùng cái tên này biếtở chỗ nào.”

      “Hình Hoan, trong lúc rãnh rỗi hãy theo Nhị thiếu gia hảo hảo cố gắng.” ám hiệu ràng như vậy, coi như tiểu bối đều nhận ra, Hình phu nhân cũng thể giả bộ nghe thấy. Nàng mặt thay đổi dời ly trà bên môi, lời nhàngbuông ra tựa như về làm việc nhà.

      “Ta. .....” Hình Hoan nhuếch môi, muốn cái gì đó.

      Lại đột nhiên bị Triệu Vĩnh Yên chen vào, “Chúng ta .”

      “Khụ.” Quản Hiểu Nhàn bị lơ là nãy giờ, rốt cuộc lúcmọi người về đề tài con cháu đầy đàn đời sau, chịu được, cố ý ho tiếng cực kỳ, từ trong cổ họng nàng nặn ra, thành công thu hút chú ý của mọi người.

      “Vị này là. .....” Lão phu nhân nheo lại con ngươi, quan sát vị nương đứng ở bên cạnh Vĩnh Yên, cảm thấy có mấy phần quen mắt, lại lúc nhớ nổi gặp qua ở đâu.

      “Hồi lão phu nhân, tiểu nữ tên là Quản Hiểu Nhàn, là bằng hữu của Vĩnh Yên ca.” Nàng gặp may nở nụ cười.

      thể , vị đại tỷ giang hồ này khi cười lên rất ngọt nào, cái loại ngọt đó như từ ăn mật thay cơm, Hình Hoanvẫn rất hâm mộ nữ nhân có nụ cười như thế, bởi vì nghe nóinhững nữ nhân cười rất ngọt vận mệnh luôn tốt, đáng tiếc nàng thủy chung cũng bắt chước được loại cười này. Nàng thừa nhận tâm mình mọn, cảm thấy nụ cười ngọt ngào nàychói mắt cực kỳ, theo bản năng nàng giơ tay vuốt ve lụa trắngcột cổ, tia trả thù nho u trong lòng rục rịchngóc đầu dậy.

      “Đệ muội, ngươi nên thay dược rồi.”

      đợi nàng đem lòng trả thù ra ngoài, phảng phất giống nhưvĩnh viễn đều có thể đọc hiểu nội tâm của nàng, cái tên nam nhân kia lên tiếng.

      “Cổ của ngươi thế nào?” Lần này, Hình phu nhân bìnhtĩnh, mặc dù chỉ hơi hơi cau mày, cảm xúc lo lắng bối rối mà lời nào có thể miêu tả được.

      Triệu Vĩnh Yên đột nhiên rất nhanh nhìn thấy bàn tay của Hình Hoan từ trong lòng tay thoát ra. Mắt thấy nàng che che giấu giấu bọc y phục sau lưng, hiểu nàng ngụ ý; lại mắt thấy nàng đột nhiên nhớ tới vết thương do kiếm đâm, vẫnnhư cũ hiểu dụng ý của nàng. Thế nhưng, cái người mà nàng gọi là “đại bá” lại hiểu hết, bọn họ cứ như vậy hết lần này tới lần khác trình diễn xướng họa, biểu ăn ý lẫnnhau như hàng vỉa hè đặt ở trước mặt khoe khoang, nếusẽ hiểu, dễ dàng là kẻ ngu rồi.

      “Mẫu thân, là như vậy. .....” Lần này, đợi Hình Hoanmở miệng, cố gắng muốn dùng phương thức vừa phải uyểnchuyển giảng thuật ràng lai lịch của vết thương kia, vừa dànxếp ổn thỏa.

      có lường trước, Hình Hoan từ trước đến giờ khi ở trước mặt mẫu thân đều có lắm lời, đột nhiên chen miệng vào, nàng vẫn dùng giọng điệu giả nhân giả nghĩa, điềm đạm đáng , làm đau lòng người như cũ, “Bà bà, người đừng trách Quản nương, thương thế kia là ta gieo gió gặt bão. Là ta ghen tị, hiểu lầm tướng công cùng Quản nương ; là ta kích động, thế nên rời nhà trốn . Quản nương chỉ là giúp tướng công tới tìm ta, cẩn thận liền đâm ta bị thương, ta có gì đángngại. Ngày hôm qua đại bá dạy dỗ chính là, cứ lưu vết sẹonhư vậy cũng tốt, lần sau nhìn thấy nhớ đời, cũng dám đùa bỡn tính tình nữa.”

      Mặc dù nhìn như Hình Hoan vĩ đại đem tất cả tội lỗi toàn bộ đặt ở người mình, Quản Hiểu Nhàn lại cảm kích chút nào, “Hừ, ai muốn ngươi làm bộ tốt bụng, chính ta đâm bị thương ngươi, thế nào? Là ngươi muốn cùng ta đánh nhau, quy củ giang hồ, ngã xuống liền thua cuộc... ...”

      “Im miệng.” đợi nàng kêu gào xong, lão phu nhân vỗ mạnh bàn, “Ngươi là thứ gì? Dám giang hồ quy của với thê nhi (con dâu) của ta? Người đâu, mau tìm họa sĩ, vẽ lạikhuôn mặt nàng, treo bảng ra ngoài. Thông cáo mọi người giang hồ, lần sau nhìn thấy gương mặt này lúc nào đánh lúc đó, cần nể mặt của ta.”

      So với lão phu nhân kích động, ngược lại thân là người bị hại mẫu thân ruột Hình phu nhân nhất thời bình tĩnh, giữa hai lông mày ngưng tụ lo lắng cũng theo đó tản . Nhàn nhạt quétmắt mình nữ nhi hậu, nàng phát từ, đếm xỉađến tiếp tục phẩm nâng trà.

      “Bà bà.... ..”

      cần khuyên ta, ý ta quyết.”

      “. .....” Nàng muốn khuyên can, chỉ là muốn đề cử vị thần bút họa sư, nàng thể nghiệm qua, vẽ rất quá giống.

      “Mẫu thân, cha nàng là Lễ Bộ Thị Lang, chớ làm loạn.”

      “Ta bất kể nàng cha là ai, ai bảo sinh cái nữ nhi mắt chó đui mù, biết sống chết chạy tới trêu chọc thê nhi của ta. ..... Ách, Lễ Bộ Thị Lang?” Lão phu nhân mắng được caohứng, chợt, lời xoay chuyển, “Khụ, nể tình nàng cũng phải là người trong giang hồ, liền tạm thời cần quy củgiang hồ. Chỉ là. ..... Đại sư đại sư, ngươi mau ra đây, chonhóm đồng nhân đem cái miệng này chận lại, để cho nàng vềsau cũng dám vào cửa Triệu gia trang nửa bước.”

      “Thiện tai thiện tai, lão nạp tới.”

      “Phụt.” Tao nhã, hiền lương, những thứ này tất cả đều là mây trôi, nhìn thấy sau màn che xuất bóng dáng áo cà sa màu đỏ từ từ bước ra, Tĩnh An cùng Hình Hoan cực kỳ nhất trí phụt ra nước bọt.

      Kỳ lạ rồi, con lừa già ngốc này đúng là hồn bất tán, chỗ nào cũng có mặt.




      Chương 30
      Hai mẫu tử hơn nửa năm chưa gặp trong phòng riêng nóichuyện, bọn hạ nhân thức thời quấy rầy.

      Nhưng, hề có cảnh tượng hai mẫu tử khí ấm áp ngồitrong phòng ôn tồn chuyện.

      “Nữ nhân kia là ai?” Tiếng từ đôi môi tinh xảo Hình phu nhânbay ra, giống như câu chất vấn lạnh như băng.

      “Là nữ bộ khoái, ta cũng là mới quen khi tới kinh thành. Chỉlà.... .. Nghe hai năm trước Triệu Vĩnh Yên quen biếtnàng, còn vẫn... ... Vẫn rất ưa thích nàng.” Hình Hoan càng càng , trong miệng lộ ra cổ tự ti mặc cảm.

      “Triệu Vĩnh Yên? Xem ra ngươi lần này giận thực , chính là vì chuyện này mới muốn rời hay sao?” Tỉ mỉ lặp lại xưng hô của nàng giống với quá khứ, Hình phu nhân trànra tiếng cười nhạt.

      “Ừ.” Hình Hoan cúi đầu đáp tiếng, ngay sau đó lại liên tụckhông ngừng bổ sung, “Mẫu thân, ngươi những đạo lý kia ta đều hiểu, nhưng là nữ nhi mệt mỏi quá.... ..”

      Nghe vậy, hai tròng mắt đen Hình phu nhân trầm xuống, đưamắt nhìn nàng hồi lâu, quan sát, thở dài, bất đắc dĩ nhắm haimắt lại, tựa người vào ghế, “Hình Hoan, ngươi cảm thấy từ nhỏđến lớn thời gian khổ nhất là khi nào?”

      “Là mẫu thân chữa bệnh cho nữ nhi mà xài hết bạc trong nhà, chúng ta thể ăn xin để sinh sống qua ngày.” Hình Hoan rất dễ dàng, trong giọng nghe ra tiakhổ. Nàng thậm chí nhớ mình khi đó đến tột cùng mấy tuổi, nhưng vĩnh viễn nhớ cái ngày đông giá rét đó, mẫu thânkhông để cho nàng chịu rét phát bệnh, đến từng nhà quỳ cầukhẩn.

      “Vậy sao? Vào thời điểm đó mẫu thân cũng có nghe ngươinói mệt mỏi.” Nàng kéo Hình Hoan qua, giơ tay thay nàng sửa sang lại mái tóc hơi rối, “Ngươi nên biết mẫu thân vì cái gì mà ngàn dặm xa xôi chạy tới Kinh Thành chứ?”

      “Ừ.” cần phải nàng cũng biết, phải là khuyên nàng nhịn tính khí đừng tùy hứng, mà lưu lại.

      “Có mấy lời ta đối với ngươi qua rất nhiều lần rồi, đây là lần cuối cùng, chính ngươi quyết định. Mẫu thân hi vọng ngươilưu lại, là bởi vì những năm này nếu phải lão phu nhân, ngươi sớm chết rồi, điểm tích chi ân dũng tuyền tương báo, khó được lão phu nhân ưa thích như vậy ngươi, lòng muốnngươi vì Triệu gia trang khai chi tán diệp *. Nhưng là mẫu thânchỉ có nữ nhi, nếu cuộc sống này hài lòng, mẫu thân liền dẫn ngươi .”

      * kiểu như sinh con đàn cháu đống ý

      “Còn lão phu nhân. ....”

      quan trọng, chúng ta về nhà, tiếp tục chăn dê, cần để ý người khác. Ngày sau, mẫu thân cùng về với ngươi, khiến cho ngươi.. .... Vui vẻ chút.”

      Hình Hoan ràng cảm thấy giọng mẫu thân mang theo mộtchút nghẹn ngào, tựa hồ như nuốt sống ít chữ, mẫu thânmuốn là để cho nàng vui vẻ chút sao? Do dự lát sau, nàng dùng sức gật đầu, càng ngừng hồi tưởng, giống như nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn, đàn dê mềm nhũn vây quanhnàng gọi ”be be be”.

      Nghe giống như tất cả đều rất hạnh phúc, chỉ là nàng mơ hồ cảmgiác có ti tiếc nuối, tâm phảng phất trống rỗng, đến tột cùnglà thiếu sót cái gì? Hình Hoan nghĩ ra.

      “Được rồi, ra ngoài giải sầu , qua vài ngày chúng ta liền lên đường.”

      “Được. Mẫu thân, đường nhiều ngày như vậy, người cũng nên cố gắng nghỉ ngơi.” Nàng cười vui vẻ, nhưng giấu mùi vị đaukhổ.

      Giải sầu a, nàng cũng rất muốn giải sầu, tới đây lâu như vậy, cũng dạo qua Kinh Thành, nhưng là. ..... người chỉ biết cầm trái tim càng lỏng càng lo lắng thôi. Quay đầu lại suy nghĩ chút, mới chợt cảm thấy mình đáng buồn, ngay cả bằng hữu cũng có.

      *

      Ánh nắng chói chang như vàng, bàn ghế màu đen gần cửa sổquán trà bị phơi hồng đến nóng lên, hiếm khi có người ngồi tới.

      Nhưng vẫn là có kia tí chút nhân sĩ khác loại thích chọn vị trí khảo nghiệm độ kiên nhẫn của người này, tỷ như —— TriệuTĩnh An.

      tựa đầu vào bên song cửa sổ, ánh mắt tan rã, dùng ánh mắtngười khác xem ra có chút trạng thái si ngốc, chỉ là chínhhắn tựa hồ rất hưởng thụ loại trạng thái này, nụ cười khóe miệngcảng sâu hơn, mở ra hai cuốn lúm đồng tiền.

      hồi thời cản đường nàng cũng tại vị trí trong quán trà này, ngay cả cái gian hàng bán chuối tiêu cũng đổi. Chuối tiêu vàng óng, giống như khóe miệng nàng hơi nhếch lên.

      Hồi tưởng khi đó, lại ngu xuẩn muốn giúp nàng bắt lại lòngcủa tướng công.

      Tĩnh An nghĩ ra, thiên hạ lớn như vậy, tại sao lại muốn chạy tới Kinh Thành trong mấy ngày kia?

      Tại sao ngày đó lại chạy tới Quần lâu tham gia náo nhiệt?

      Tại sao hôm đó rãnh rỗi chen miệng giải vậy cho nàng?

      Xét đến cùng, chỉ có câu —— tại sao cố tình vẫn là nàng?

      “A di đà Phật, thí chủ, nghiệt duyên a.”

      Thanh thở dài nặng nề từ phía đối diện truyền đển, TĩnhAn liếc nghiêng con ngươi, hừ , “Phiền toái xin câm miệng.”

      “Thí chủ, lão nạp luôn cho rằng ngươi hoang dâm vô đạo, ai.... .. nghĩ tới sau khi xuất gia ngược lại làm trầm trọng thêm rồi. ra nữ nhân khiến cho ngươi bất chấp tất cả cũng muốnhoàn tục, lại là đệ muội ngươi. Ngươi , sư phụ nếu biết ngươibây giờ sống bằng chết như vậy, trong lòng có thể tốt hơn chút hay ?”

      “Con lừa già ngốc, câm miệng, đa tạ.” Đủ rồi, rất muốn tiếp nhận cái loại này, cái hòa thượng chết tiệtnày nếu là còn có chút thiện tâm người xuất gia, cũng nên hết lần này tới lần khác đến nhắc nhở .

      “Câm miệng có thể. Chỉ là, cho lão nạp hỏi chút, thí chủ đặc biệt đem lão nạp gọi ra, chính là vì biểu diễn tư xuân sao?”

      “Ngươi phải cảm thấy cần cùng ta giải thích ngươi vì tại sao lại cấu kết cùng mẫu thân ta sao? Ta thấy con lừa già ngốc ngươi nên chặt đứt tơ tình, ngươi làm như vậy phụ lòng vừng tiền khách hành hương hàng năm quyên hay sao?”

      “Lão nạp chỉ là nhớ ngươi.”

      “Hả? Là nhớ mẫu thân ta thôi.” môi mỏng giương lên, hoàntoàn lưu mặt mũi mà chọc thẳng .

      Vừa nghĩ như thế, rốt cuộc hiểu tại sao sư huynh kiên trì muốn dẫn 17 đồng nhân hộ tống hoàn tục rồi.

      “Dù thế nào, lão nạp rốt cuộc cũng là sư huynh ngươi, làmsao ngươi có thể vu oan lão nạpnhư vậy... ...” chu mỏ, nhăn nhó, làm nũng, phồng má tựa như trạng thái hoài xuân, lời xoay chuyển, “Sư đệ, ngươi , nếu như ngươi tiếp tục ngay cả đệ muội mình cũng bỏ qua, lão nạp này có phải cũng có thể đánh xin hoàn tục hay , tiếp tục theo đuổi mẫu thân ngươi? Dù sao phụ thân ngươi cái tên đoản mệnh đó chết rồi. ..... Sư đệ, ngươi có thể chút hay ? Lão nạpnói mình mệt chết . .....”

      Nơi này có người ngoài, lão hòa thượng chút kiêng kỵ vứt bỏ dáng vẻ đại sư, bày tỏ những tiếc nuối giấu ở đáy lòngnhững năm gần đây, nhưng sư đệ chút tình cảm và thể diện cho đều lưu, chỉ lo nhìn ngoài cửa sổ hoảng hốt, còn đột nhiên toát ra câu vô cùng hài hòa, “Này, cho ta nải chuối tiêu, cái loại đen chút kia....”

      “Sư đệ, đừng tưởng rằng có đồng nhân ở đây lão nạp liền có biện pháp xử ngươi.. ....”

      gạt ngươi, ta tuyệt đối cho phép mẫu thân ta tiếp nhận tên mắng phụ thân ta là cái tên đoản mệnh, con lừa già ngốc à.” Tĩnh An thuận tay nhận lấy chuối tiêu mà người bán hàng rong đưa qua cửa sổ, tuôn ra mỉm cười vô hại, đột nhiên đứng dậy, “Nhớ trả tiền, ta có thời gian, lần sau tán gẫu.”

      “Triệu Tĩnh An, ngươi rốt cuộc là làm sao có thể sinh ra đờinày, mẫu thân ngươi nhìn giống người như vậy a. Bội bạc, tiểu nhân, lấy oán trả ân. Nhớ năm đó nếu phải là lão nạpthương hại ngươi, cầu xin sư phụ chứa chấp ngươi, ngươi sớmkhông biết biến thành cái dạng gì rồi. Chuyện cho tới bây giờ, ngươi giúp lão nạp, lão nạp còn chưa tính, bây giờ lại vẫn muốn lão nạp thay ngươi trả tiền. .....”

      Đòi báo đáp ân, quá phù hợp phong phạm đại sư; nhưng là phong phạm cái gì, đều là mây trôi, vẫn hơn cái túi cất bạc trắng của .

      Bất đắc dĩ, đại sư bất kể mất hình tượng chửi mắng, vẫn thể khiến Tĩnh An dừng chân. ra vẻ nghe, tốc độ nhanh quả giống như là xách theo nải chuối tiêu ngoàiđường phố biểu diễn Lăng Ba Vi Bộ. Nháy mắt, đến phố đốidiện.

      phố, tại dưới bảng hiệu “Dược” màu đen, Hình Hoan đứng ngây ngô, đôi tay cắm ở trong ống tay áo đặt trước ngực, sắc mặt có chút tái nhợt, sắc thái mê võng bao trùm đôi mắt đen. gặp canh giờ chợ náo nhiệt nhất, nàng trầm tĩnh lại cùng bốn phía hợp nhau, chỉ yên lặng nghiêng đầu qua nhìn lêncô nương trạc tuổi nàng hai tay nắm cục phấn trong phấnquán trước mặt.

      “Ta bôi cái màu sắc này xem được ?”

      “Hồng tựa như cái mông khỉ ấy, thử nhìn cái này chút, ta nghe Vương công tử thích thanh nhã, cái màu sắc này rấtđược.”

      Thanh chuyện nhàng với nhau từ trong miệng hai vị nương kia bay ra, cuối cùng, còn ngượng ngùng cười duyên.

      Lông mi Hình Hoan quét xuống che giấu chút hâm mộ. tốt, đây mới là chuyện các nương nên làm vào tháng giêng, là tỷ muội tốt tay trong tay dạo chợ, chia sẻ những bí mật trong lòng, phiền não lớn nhất có lẽ chính là ”Ta ta”.

      “Ai, làm gì đó muốn cướp đồ a, này ràng là bằng hữu ta nhìn thấy trước.”

      “ Đúng ràng là ta nhìn thấy trước, đại nam nhân nhưngươi mua phấn làm cái gì? Bộ dáng suất thế kia mà lại dã mankhông hiểu chuyện.”

      Trước quán đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào phá vỡ hài hòa.

      Hình Hoan bỗng nhiên hồi thần, mới phát đứng ngốc ngoài đường phố như vậy nhìn rất ngu, vừa định cất bước rời , chợt sau lưng vang lên giọng quen thuộc.

      “Là nương tử ta thấy trước.”

      Triệu Vĩnh Yên?

      Nàng như bị sét đánh liền dừng bước chân, ngước mắt nhìn lại. sai, chính là Triệu Vĩnh Yên, mặc dù trong tiếngnói có hơi thở thô bạo trước sau như , nhưng kia loại ngữ điệu tùy hứng bá đạo vẫn như cũ.

      “Lừa gạt người nào a, trước gian hàng này ngoài hai người chúng ta, nào có nương tử ngươi. ..... A, chẳng lẽ ngươi muốn bắtchuyện à? Mặc dù phương pháp có điểm cợt nhã, chỉ là. ..... Ngô, ta cũng có thể miễn cưỡng suy tính xem chút... ...”

      “Ngươi suy tính cái gì nha? Ngươi phải là có Vương công tửrồi sao? Nên đến phiên ta suy tính... ...”

      nhảm..., nhường đường cái.” đụng vai sát qua hai nương ngăn ở trước mặt kia, ánh mắt thẳng vào Hình Hoan ngốc trệ bất động. ra là thói quen là chuyện đáng sợ như vậy, quen nghe thanh của nàng, lúc dịu dàng lúc tức giận thậm chí là lạnh lùng cũng làm cho cảm thấy an tâm, như vậy, liền sinh ra cổ kích động, muốn chận lại tất cả miệng của nữ nhân khác.

      Đứng trước mặt nàng, Vĩnh Yên lúng túng quay đầu ho tiếng, đem phấn mới vừa giành được nhét vào trong tay nàng.

      Tạo hình phấn rất khác biệt đặt tại trong lòng bàn tay rất cókhuynh hướng cảm xúc, Hình Hoan tròng mắt liếc nhìn, hồi tưởnglại lời mới vừa, nơi cổ họng có chút nghẹn.

      : là nương tử ta nhìn thấy trước.

      Sau đó, đem phấn đưa cho nàng... ... rốt cuộc chịu trước mặt mọi người gọi nàng là “Nương tử” rồi hả?

      “Đưa cho ta?” Sợ run hồi lâu, Hình Hoan cảm thấy có cần thiết trước tiên đem chuyện làm ràng, nàng nhìn quanh hạbốn phía, xác định có vị đại tỷ giang hồ luôn có mặt ởkhắp nơi, nhưng là ngoại trừ là có thể đột nhiên nóimột câu hay ”Đừng hiểu lầm, Hiểu Nhàn muội muội vệ sinh rồi, ngươi trước giúp ta cầm”.

      nhảm, ngươi phải là muốn sao?”

      “Ách. ..... Ta có muốn phấn a.” Nàng có qua muốn phấn rồi sao? phải là nhớ lầm người đấy chứ.

      “Ngươi muốn vậy nhìn chằm chằm nó rất lâu làm cái gì?Ta tại trong hiệu thuốc bắc ngồi lâu, thấy đôi mắt dời qua phấn. Làm như ta kẻ ngu sao? phải chỉ có đại ca ta mới có thể nhìn hiểu ngươi.”

      phân tích đạo lý ràng, lại huyên náo khiến Hình Hoan dở khóc dở cười, nàng căn bản biết ánh mắt của mình ngừngở đâu, chỉ là thích và ngưỡng mộ nụ cười hai nương này thôi. Nàng nghĩ muốn cho Triệu Vĩnh Yên biết, muốn hiểu người phải dùng mắt nhìn, cũng phải là đơn thuần dùng não phân tích là đủ, mà là dùng tâm.

      Giống vậy nàng dùng tâm bồi ở bên cạnh hai năm, vữngvàng nhớ tất cả thứ thích, duy chỉ có muốn nhớnữ nhân thích đến tột cùng là loại hình gì đó. Nàng sợ mình bắt chước giống, bắt chước bừa bộc phát tính tình khiếncho cảm thấy ghê tởm; lại sợ mình bắt chước rất giống, cả đời sống trong bóng dáng của người khác.

      “Ngươi tới tiệm thuốc làm cái gì? Bà bà có chuyện gì sao?” Nghĩ tới, nàng quét mắt cửa hàng sau lưng, lo âu hỏi.

      “Mẫu thân có sao, ngươi có chuyện. Thần Y phải vết thương cổ ngươi cần phải chăm sóc tốt hay sao?”

      “. ..... Đa tạ.” Hình Hoan phát nguyên lai mình là mộtđiển hình tiểu nữ nhân như vậy, dễ dàng mềm lòng, dễ dàng bịlạc, chỉ cần người khác nguyện ý cho nàng chút xíu ngon ngọt, nàng sinh lòng cảm động, cong lên khóe miệng ngọtngấy sau khi cám ơn, nàng mới tiếp tục , “ cần phiền phức như vậy, đại thiếu gia có giao phó Thần Y mỗi ngày đưa thuốc cho ta rồi.”

      Nghe vậy, lửa ghen chui vào con ngươi Vĩnh Yên, dùng loạikhông biết phân biệt để hình dung nàng đúng là quá đáng. Phiền toái? Nàng phiền toái, vậy dựa vào cái gì nhận định muốn gánh cái phiền toái này? Lệ thuộc vào Tĩnh An là thuận nước đẩy thuyền, lệ thuộc vào liền cầnkhách sáo khách khí? Rốt cuộc ai mới là tướng công nàng!

      Cảm giác thoải mái trong đầu, rất nhanh liền bị lý trí củahắn tưới tắt. thể nổi giận, thể gầm , vậy đểcho nàng càng chạy càng xa, bao giờ quay đầu lại nữa. Vìvậy, Vĩnh Yên hít hơi sâu, bình phục tâm tình, giọng : “Thần Y mất tích.”

      “À?” phải hí kịch hóa như vậy, “Sao mất tích?”

      “Liên quan gì đến chúng ta.” Giang hồ lớn như vậy, nhân khẩu nhiều như vậy, mỗi ngày có người chết, mỗi ngày có chuyện xảy ra, lại có rãnh rỗi trông nom những việc kia, “Đithôi.”

      đâu?” Lòng bàn tay đột nhiên bị cầm chặt, Hình Hoan có chút thích ứng loại thân mật này, muốn tránh ra.

      Đáng tiếc thể được như ý, có vết xe đổ, lần này Vĩnh Yên nắm rất chặt, “Mẫu thân ngươi ngươi muốn dạo KinhThành giải sầu, có ta cùng ngươi biết đường sao?”

      “Ha ha, cũng đúng nha, ngươi phải theo ta? Vậy chúng ta điđâu?” ra nàng là biết đường, nàng có Triệu Vĩnh Yên tưởng tượng đần như vậy sao, huống chi khi Triệu Tĩnh An còn là Ngộ Sắc đại sư thường mang theo nàng khắp hang cùng ngõ hẻm.

      Chỉ là, hai năm rồi, lần đầu tiên có hăng hái cùng với nàngđi dạo phố, chuyện này quả quá đắc giá. Muốn , Hình Hoan nghĩ, dù sao cũng nên chừa chút kí ức tốt đẹp, tránh cho sau này nhớ cái tên “Triệu Vĩnh Yên ” này chỉ có thể nghĩtới từ thư.

      sao cả, đâu, ta cùng ngươi.”

      “Tốt tốt, tối nay ta mời ngươi ăn cá nướng? Gọi là đáp tạ ngươi. Ta biết nơi bán cá nướng ăn ngon, ở chỗ Quần Anhlâu. Ngô. ..... Vẫn là được rồi, ngươi tương đối quen thuộcKinh Thành, vậy ngươi làm chủ thôi.”

      “Tại sao?” mi tâm nhăn lại, bởi vì nàng cái câu “Đáp tạ”kia, cũng bởi vì nàng tự dưng thay đổi chủ ý.

      khiến cho nàng ấy e ngại sao? Ngay cả dũng khí tùy ý ra sở thích cũng có?

      “Chỗ kia cách Quần lâu rất gần nha, bọn giang hồ thườngthích đấy.” khí có chút hòa hợp, Hình Hoan khôngmuốn đánh vỡ. Ngày trước, cũng thích trước mặtmọi người giải thích quan hệ của bọn họ; huống chi tại loại hiểu cục diện này, càng nên hy vọng cùng nàng ra vào đôi thôi.

      “Có quan hệ gì?” Tướng công như đáng cầm tay nàngsao?

      “Ngươi phải để ý gặp người quen hả?”

      “Ta muốn để ý cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn có việc gạt ta?”

      “Ha, làm sao có thể, ngại vậy a.” giỡn, nên để cho biết được chuyện, cũng chính mắt bắt gặp, nàng còn có lừa gạt cái gì.

      Trong chợ đông đúc đầy náo nhiệt, đây chẳng qua là cảnh tựa hồphu thê bắt đầu rất ân ái.

      Còn có vô số chuyện xưa cùng với bước lên diễn, tỷ như này hai vị nương vì tên nam nhân giành phấn có thê mà phật ý; bực tức, vấn đề gây ra nhiều cuộc tranh luận.

      Tỷ như người bán chuối tiêu, cấp tốc chạy vội tới phố đối diện, hung tợn nhìn chằm chằm người nhai chuối tiêu - Tĩnh An.

      “Ngươi mới ăn Phách Vương tiêu phải ? Trả tiền a.”

      Cố gắng đưa mắt từ hai bóng dáng cùng kéo trở về, Tĩnh An lạnh lùng quét mắt sang người bán hàng rong, “ tìm con lừa già ngốc mà đòi.”

      “Con lừa già ngốc chạy rồi.”

      “Chuyện đó liên quan gì tới ta? Ta tại thất tình, nữ nhân của ta mới vừa chạy theo tướng công nàng, cũng bởi vì ngươiđưa chuối tiêu cho ta quá chậm, cho nên ngươi bây giờ tốt nhấtchớ chọc ta.”

      “Hứ, cười chết người rồi, ai bắt ngươi coi trọng thê có phu. Người ta cói Tướng công, vậy còn ngươi làm cái gì? Ngươi thấycó người cần tướng công, chạy cùng cái nam nhân tạmthời vui đùa chút đến đầu bạc răng long sao? Nếu là có, đó chính là thủy tính dương hoa, hồng hạnh xuất tường, loại nữ nhân này ở lão gia chúng ta là muốn chém tay chân ném vào chuồng heo.... ..”

      Trí nhớ của Tĩnh An bị lời này động đến.

      —— ngươi có thấy người cần chính phẩm mà thỏa mãn ôm đồ dỏm sao?

      Lời của Hình Hoan từng qua thoát ra đúng lúc, tâm bị đâm kích hung hăng níu lên, co rút đau đớn có quy luậtchút nào khiến cho tìm được tần số phòng ngừa, chỉ có thể tiếp nhận. nóng lòng muốn giải tỏa khổ sở tích tụ ở ngực, nhưng đứng ở trước mặt chỉ có kia cái người bán hàng rong vẫn còn ở giảng thuật xử trí hồng hành xuất tường như thế nào.

      . .....

      Từ đó, giang hồ liền có là truyền thuyết, có tênthích khách ngụy trang thành người bán chuối tiêu, ý đồ đánh lén Triệu gia trang đại thiếu gia, may là đại thiếu gia sớm có đề phòng, kịp thời phản kích, đem đối phương đánh đến gọi mẹ. ..

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31
      ngày này, chạy theo Triệu Vĩnh Yên tới bao nhiêu nơi Hình Hoan cũng đếm hết rồi.

      mướn chiếc xe ngựa, tự mình đánh xe mang nàng dạo khắp kinh thành.

      Cách nhánh con sông nào đó Vĩnh Yên cho nàng biếtđây là con Đại Vận Hà, do Hoàng đế tiền triều mở, nghe là vì ái phi mà tu kiến lăng mộ vận chuyển bó củi; ngang qua cây cầu nào đó trước đây rất lâu, Kinh Thànhcòn phải là Kinh Thành tài tử thi qua nơi này, nương bên bờ sông kia, nhưng có bạc qua sông, chờ kim bảng đề danh hậu, trở lại chốn cũ, vị cônương kia chết, vì vậy khiển trách tự tạo cây cầu kia, lạivì vậy sau lại dân chúng gọi nó “Ngải kiều”..... .

      kiên nhẫn vì Hình Hoan giảng giải vô số điển cố, ngay cả cái mộ phần đôn đôn đều bỏ qua cho.

      Hình Hoan mới biết, ra là Kinh Thành nhân văn như vậy, lại ra là cho dù thay vua đổi chúa những kẻ si tình vĩnh viễn chết, “A, Triệu Vĩnh Yên, ta coi như là hiểu. Phàm là nữnhân có thể lưu danh hậu thế, cũng bởi vì nam nàng nhân giúp nàng tạo thứ quý báu hay quỷ quái gì đó. Tỷ như Tô Đát Kỷ oa, nam nhân nàng tạo cho nàng Lộc đài; a, ta còn biết A Phòng nữ, nam nhân nàng tạo A Phòng Cung.”

      Nàng khí thế hung hùng, chính sử dã sử đều bị tận diệt. VĩnhYên ngẩn người, nhìn bộ dáng nàng hớn hở, ánh mắt lấp lánh, nghiêm trọng hoài nghi mình có phải ngu hay ? Trong quá khứ, tuyệt đối có cùng Hình Hoan những thứ này, chuyện với bò làm gì?

      Nhưng bây giờ, thế nhưng lại buồn cười, quả là cười ra tiếng, thậm chí kích động bật thốt lên muốn hỏi, “Ngươi nghĩ muốn tạo ra cái gì?”

      “Ta?” Cùng nàng có quan hệ gì? Mặc dù Hình Hoan đọc sách nhiều lắm, nhưng truyền thuyết dân gian nghe ít, nàng biết những nữ nhân trong truyền thuyết kia đều là Họa Thủy, nàng cũng biết diện mạo chính mình căn bản là họa đứng lên rồi.

      “Ừ, ta giúp ngươi lưu danh. Chờ trở về Kỳ Châu tạo tòa nhà, gọi Hoan lâu?”

      “. .....” Triệu Vĩnh Yên, ngươi chính là muốn xây căn kỹ việnđể kiếm tiền ! Cần gì phải coi nàng là trò cười sao? Làm ngườicó thể dương quang sao? Hình Hoan giựt giựt khóe miệng, “Ngươi cảm thấy phải xin lỗi ta, bằng cho ta ít bạc, ta trở về mua nhiều con dê chút.”

      “Ta phải cảm thấy thực xin lỗi ngươi, là muốn đối tốt với ngươi. ..... Chờ chút.” được nửa, Vĩnh Yên độtnhiên nhận ra có cái gì đúng, “Ngươi phải trở về?”

      “Ừ, qua vài ngày liền .” Nụ cười nàng có chút tịch mịch, tại sao buồn? Hình Hoan cũng lắm.

      Chỉ cảm thấy lấy cá tính của mẫu thân, khi nàng lựa chọn, chính là quay đầu lại. lần này, những thứ gì đó bỏqua kia cũng liền cả đời cũng cần.

      “Ai cho phép ngươi . Ngươi phải sợ mẫu thân sao?” đối nàng hiểu làm nhiều lắm, chỉ biết là Hình Hoan đối với nàng mẫu thân gì nghe nấy; đối với mìnhtựa hồ hiểu cũng nhiều, chỉ biết là nhớ nàng , cũng hiểu cớ gì?.

      “Là mẫu thân ta đáp ứng dẫn ta . .....”

      cho . Cái gì gọi là ‘ xuất giá tòng phu ’ ngươi có hiểuhay ?”

      “Tòng cái gì mà tòng a, ngươi sớm đem hưu ta.. ....”

      “Ta tại lại muốn hưu. Cái gọi là từ thư, bây giờ tại ta chưa nghĩ cho đến lúc hưu ngươi, nên nó có công hiệu.”Nàng đần, nàng dễ gạt, đại khái có thể trợn tròn mắt mò, phủ nhận mấy chuyện ngu xuẩn mình từng làm qua kia.

      “Mới phải. Ta hai ngày trước cũng hỏi ràng rồi, có từ thư, vậy chuyện hôn nhân cũng kết thúc. Ta tự do, còn có thể tái giá, nếu là tiền phu hối hận, có thể được quan phủ kiện . cách khác, ngươi mà chơi xỏ lá, ta có thể để cho HiểuNhàn muội muội của ngươi bắt ngươi gặp quan, dù sao nàngthích nhất bắt người gặp quan rồi.” Hồi quyết định rời , HìnhHoan cũng hỏi thăm rất nhiều, len lén tìm những người trêngiang hồ có tư chất thành hạ đường thê nhất, hỏi tất cả tìnhhuống, bảo đảm chính mình phải là đạo đức bại hoại.

      “. ..... Ai dạy loại người như ngươi những chuyện như vậy? Chúng ta lăn lộn quan trường mà lăn lộn trong gianghồ, trong giang hồ có cái quy củ này. Tóm lại, tại ta nghĩ muốn đối tốt với ngươi, ngươi nhất định phải lưu lại tiếpnhận hảo ý của ta. Muốn tái giá? Muốn cho ta bảo ngươi là ‘ đạitẩu ’? Nằm mơ, chớ hòng mơ tưởng.”

      Hoàng hôn, mặt trời đỏ dần dần hạ xuống, cảnh tượng điềm tĩnhbên hồ, Triệu Vĩnh Yên kêu gào tiếng lại phá vỡ khí yên tĩnh này.

      Nhìn đứng lên rất kích động, Hình Hoan nghiêng mặt sangbên gò má nháy mắt ý tứ trong lời của . muốn đối tốt nàng rồi, cho nên nên bất kể lúc trước hiềm khích, quên hết mọi chuyện vui, thôi miên mình, đem thời gian trở vềhai năm trước, lại lẩn nữa khôi phục tâm tình mong đợi lúc ban đầu, hớn hở tiếp nhận hảo ý của . ..... Đùa à! Là nằm mơ! Đừng hòng mơ tưởng !

      Hai năm trải qua, vì ngày làm bạn vui vẻ này là có thể bồithường mà trở về sao?

      Kiên nhẫn hầu như còn, là câu ” tại ta nghĩ muốn đốitốt với ngươi “ này là có thể vãn hồi sao?

      Yên lặng hồi lâu, tiếng quạ kêu to vang lên, Hình Hoan run rẩy rẩy, bỗng nhiên hồi hồn, cố làm như có việc gì, cườiyếu ớt, “Đúng rồi, lúc ta ngươi tốt nhất cho ta nhiều bạc mộttí, ta còn muốn tu sửa bãi nhốt dê, tránh cho mất dê mới lo sửachuồng.”

      hoặc là xem hiểu lòng nàng thay đổi như thế nào, nhưng ít ra có thể nghe hiểu ngụ ý nàng.

      Bãi nhốt dê bị phá mới nhớ tới muốn tu bổ, quá chậm; giống giữa bọn họ vậy, cái khe sinh ra, tàn phá chịu nổi, lại thửmuốn tu sửa thành kết cục gương vỡ lại lành, khác nào xông vào đầm rồng hang hổ.

      Vậy mà, Triệu Vĩnh Yên vẫn muốn tiếp nhận, “Dê nhi” vẫn còn ở, tại ý thức được “Bãi nhốt dê” cần tu bổ, tính là trễ, cưỡng được nàng, có thể đicầu xin Hình phu nhân. Xệ mặt xuống, vứt bỏ tư thái, cũng có thể. Chỉ cần nàng tại bên cạnh như ngày trước, lần này, thử vứt bỏ thành kiến, suy bụng ta ra bụng người.

      “Trước những thứ này, ngươi thể cả đời chăndê, dùng bữa tối .” Sau khi có quyết định, tạm thời tránh né đề tài.

      Hình Hoan cũng còn muốn những gì nữa, thực tế, nàng cũng cảm thấy đề tài này quá thê lương, hơn nữa phối hợp với khí này hậu chuyển lạnh khi hoàng hôn, ngay cả gió thổichạm mặt, mang mùi chua chua nồng đậm sống mũi.

      Hai ba chuỗi đèn lồng màu đỏ tạo hình đơn sơ lại quỷ quyệt, hợpvới ba lò lửa hồng cháy sạch cộng thêm ba ngụm nồi lớn, tạo thành nơi ăn cơm giang hồ nhân sĩ thíchtán gẫu nhất —— thônphu cá nướng.

      Nghe ít ngày trước giang hồ nhân sĩ còn làm điều tra ý dân, tiệm này được đại chúng chấm đứng đầu bảng, danh tiếng rất tốt, từ đó trở thành Nhất Đại Truyền Kỳ đất giang hồ.

      Cái gọi là Truyền Kỳ đất, tự nhiên mỗi ngày đều phải có chút Truyền Kỳ nhân sĩ trình diễn câu chuyện truyền kỳ.

      Hôm nay cũng ngoại lệ, màn đêm mới vừa chụp xuống, nguyệt cung (mặt trăng) còn chưa kịp lên cao, nơi này khách khứa chật níc rồi.

      So với vài ngày trước, tối nay nhiều khí tức giang hồ hơn, cũngkhông biết là vị đại hiệp kia mang đến bao nhiêu hảo rượu ngon, mùi rượu nồng đậm hun đến cả ngõ hẻm, men say dồi dào. Nghe , là trong hai người đó có người thất tình, cho nên làm huynh đệ phải bồi say nghỉ.

      Vị thất tình công tử kia dáng dấp rất là tuấn tú, bộ hồ áokhoác màu lam, tinh thần nhàn nhạt khí chất suy sụp tràn ngập khóe mắt đuôi mày , nhưng khóe miệng mơ hồ trồi lên vếttím bầm ứ đọng, có chút phá hư mỹ cảm.

      ôm cái bình rượu, gác chân ở ghế dài, tư thái liêunhân tự thuật lai lịch vết thương này, “.. .... Cho nên , thân là Triệu gia trang đại thiếu gia ta áp lực rất lớn, cuộcsống hề cảm giác an toàn. Ngay cả dạo cái chợ cũng có thể gặp gỡ thích khách, a, các ngươi , ngay cả là người có lòng cảnh giác cao giống ta như vậy, cũng ngờ tới thíchkhách biết trang điểm thành người bán chuối tiêu bên đường. Nếu phải là thân thể của ta nhanh nhẹn, đâu chỉ bịthương như thế thôi.”

      Ngồi vây quanh khi mọi người chung quanh liên tiếp gật đầu phụ họa, thích khách bây giờ là quá hèn hạ rồi, cũng khôngtham gia cuộc thi tư cách thích khách hàng năm cử hành, lại có chỗ ở đùa bỡn ám chiêu. Giang hồ, quả nhiên cần mộtngười tài ba để chỉnh a.

      “Ai, đúng là cây mọc trong rừng cần chi phải tồi, giống loại võ lâm thế gia Triệu gia trang chúng ta này, mà ta vừa làtrường tử (con cả), tự nhiên phải cẩn thận, thể mai danh tích mà xuất gia a. Rất dễ dàng sao? Vạn Ngân huynh, ngươi ta dễ dàng sao?” xong, Triệu Tĩnh An đưa trong tay vò rượu biết lúc nào cạn đáy uống hơi, mượn kề động tác chuyện, thuận nước đẩy thuyền nhận lấy cái vò rượu mới vừa cạy ra kia của Nhâm Vạn Ngân.

      “Ừ, đích xác rất dễ dàng, áp lực của ngươi ta hiểu.” Đối với lần này, Nhâm Vạn Ngân bày tỏ thông cảm, nhưng vấn đề là nếu như nhớ lầm, đại khái bao lâu trước, mớimới vừa phí sức cạy ra vò rượu, còn chưa kịp uống hớp, liền bị Triệu Tĩnh An lấy . tại, chuyện giống vậy lại lần trình diễn, nghẹn ra, “Nhưng là Tĩnh An huynh, ngươi phải là thất tình sao? Ngươi phảicảm thấy, so với ngươi đánh ngã thích khách như thế nào chúngta càng muốn nghe ngóng chút tư vị thất tình mà ngươi trải qua a?”

      A a a a! Đám giang hồ nhân sĩ mắt sáng lên rồi, sau khi Thần Y biến mất, lại thêm vị Bát Quái nữa rồi, giang hồ chính làcần phải có loại người tài năng này lãnh đạo a.

      “Vạn Ngân huynh, ngươi là muốn chết đây? muốn sốngrồi hả?” So sánh với việc mọi người hao hao mong đợi, Tĩnh An vẫn lảm nhảm chỉ sâm sâm bay ra câu đáp lại.

      Cảm giác thất tình? quả buồn cười trải qua đươngnhư thế nào cũng có. Thất tình, vậy cũng chỉ là chuyệnmột mình .

      người đau, người mượn rượu giải sầu, tìm thêm đống người cùng với mục đích vẫn là muốn che giấu ngườicô đơn.

      Nếu là ngay từ lúc hai năm trước, có người cho biết mình tâm rất tịch mịch, nhất định xì mũi coi thường. Cố tình tạo hóa trêu người để cho dần dần chợt hiểu, ra là chỉ cần người kia hợp với khẩu vị, coi như bị liên lụy đến chếtcũng là cam nguyện. Những lời này kịp , tất cảcơ hội cùng đường lui cũng bị ngăn cản. Muốn tái diễn cảnhkhông vướng víu rời hai năm trước, cước bộ liên tiếp bị ngăn cản.

      nghĩ lưu lại, cho nàng hạnh phúc, nhưng lại quên được nàng từng thời thời khắc khắc giắt ngoài miệng khắc vào trong lòng chính là ”Tướng công”, bọn họ nắm tay nụ cười của nàng rất rất đâm, hận mình ban đầu tại sao muốn hiểu người mà nàng tha thiết ước mơ là ai. Hoặc làkhông bằng độ lượng chút, lưu lại, cũng có thể là vì chứngkiến hạnh phúc của nàng?

      Nghĩ tới, Tĩnh An liền cười khổ, giơ tay lên nốc vò rượu, hung hăng rót xuống. ra nếu so với buông tay, càng cần phải dũng khí.

      “Tĩnh An huynh.” Nhâm Vạn Ngân cũng là nam nhân, mặc dù thủy chung cảm thấy thất tình có gì lớn, ba ngày hai bữa phải mất lẩn nữa, nhưng vẫn là hiểu phải cái gọi là gia môn lúc hữu tình, chính là bằng hữu tâm tình tốt quấy rầy, mặc cho nổi điên, chờ điên khùng xong rồi đưa trở về phủ là được. Vậy mà, khi lơđãng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó xa dừng lại trênxe ngựa xuống cái kia hai đạo bóng dáng, lập tức nắmchặt Tĩnh An tay, tiến vào tình trạng báo động, “Mau, đừng uống rồi, sửa sang lại nghi dung, từ thư công tử đanghướng chúng ta .”

      “Làm sao ngươi dứt khoát để cho ta hướng trăng sángchạy.” cũng như vậy, thân là huynh đệ cho an ủi còn chưa tính, lời còn như vậy tình thơ ý hoạ, làm cái gì?Muốn cho liên tưởng đến hai người kia giờ phút này chừng phong hoa tuyết nguyệt sao?

      “Hình Hoan! Ngươi đừng cho ta biết, cảm thấy cá nướng bên này ăn ngon là bởi vì ngươi cùng đại ca ta trước kia thường tới ăn.”

      Chợt vang lên tiếng hô, vang vọng ở trong ngõ hẻm, lâu tiêu tan, cũng làm cho khí náo nhiệt nơi đèndầu sáng rỡ ngưng lại.

      Triệu Tĩnh An cũng coi là ý thức được, Nhâm Vạn Ngân quàng, nghiệt duyên chính là nghiệt, cũng bị bức đến mua say, vẫn trốn thoát hí kịch phu thê!

      “Vậy cũng có, chỉ là tại cái người bận rộn nào đấy banđêm bồi Hiểu Nhàn muội muội, ta ngẫu nhiên trong phòng gặp Hình Hoan, lại ngẫu nhiên tới chỗ này ăn rồi tiếp lần nữa. Có lẽ, nàng rất hoài niệm loại mùi vị này, nghĩ trở lại tìm kiếm cảmgiác ban đầu đấy.”

      Tất cả mọi người cho là trận giằng co này xuất rất đúng lúc, làm hòa thượng hai năm dính rượu thịt, rót xuống nhiều vò rượu như vậy Triệu Tĩnh An theo lý là mất lực chiến đấu rồi, bọn họ rất khó có thể thấy trường hợp tia lửavẩy ra. như dự đoán, vị hòa thượng mới vừa hoàn tục kiavô cùng thanh tỉnh như cũ, công lực buông lời cay nghiệt ở mọilúc mọi nơi càng dữ hơn.

      “Ách. ..... ngang qua ngang qua, chúng ta ngẫu nhiên ngang qua, đại thiếu gia từ từ ăn, chúng ta về phủ trước rồi.”Hình Hoan cười khan giảng hòa, có dũng cảm nghĩ muốnđào ly.

      khí cổ quái này do gì mà sinh, nàng thể hiểu, chỉbiết là có vấn đề vẫn muốn hiểu, đột nhiên bị Triệu Tĩnh An phá rồi. Rốt cuộc tại sao đột nhiên phát lên muốn đến thôn phu cá nướng này, là thích mùi vị của nó sao? Tỉ mỉ nghĩđến, nàng phải thích mà là hoài niệm, nhớ đêmđó có quan hệ hoài nghi, nhớ ban đầu săn sóc an ủi, nhớ lần đầu tiên gọi nàng”Hoan Hoan muội muội” lúc ấy tựnhiên quen thuộc giống như quen biết lâu đời.

      “Ngồi xuống.” Lòng của nàng giả tạo khiến Triệu Vĩnh Yên xemra thể nghi ngờ là chướng mắt, giống như nguyện ngay trước Triệu Tĩnh An tiếp tục làm Nhị thiếu nãi nãi này. Nhưng muốn cho nàng như nguyện, quan hệ quangminh chính đại tại sao muốn che đậy? Coi như là kiêng dè, là tránh người cũng là cái vị ca ca hoang đường chí cực kia!

      “Ngươi đói bụng? Vậy ngươi ăn, ta biết đường về nhà, córảnh, trước.” Ngồi xuống? Đừng làm rộn, trường hợp như vậy nàng chịu đựng được.

      “. ..... Ngươi dám có rảnh, ta lập tức để cho ngươi chạy đầu thai.”

      “Vậy ta vộ vội, ta từ từ trở về. .....”

      “Hoan Hoan muội muội, ngươi sợ ta ăn ngươi sao? Yên tâm, cũng phải là có cùng giường chung gối qua, muốnăn ta sớm ăn, làm sao đợi đến hôm nay.” Cũng khôngmuốn làm cho nàng được như ý rời , còn có Tĩnh An.

      Ý nghĩ của , hèn mọn đến ngay cả mình cũng dámnhìn thẳng. Có nàng ở đây, có lẽ có thể mượn say thuyết phục mình tạm quên mất những rối rắm buồn cười. Coi như là trở lại chốn cũ, cố nhân gặp lại, kể lại chuyện xưa.

      “Ha, ha ha ha ha, ta sợ ngươi sao? Ngồi ngồi, hừ.” Hình Hoan vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, rung động mấy tiếng, nhập tọa, dùng hành động thực tế chứng minh, phép khích tướng đối với nàng mà rất có tác dụng.

      Vậy mà, lời cũng giống vậy, ở trong tai Triệu Vĩnh Yên nghe tới, tiêu điểm chú ý là hoàn toàn bất đồng, “Hai người các ngươi cùng giường chung gối qua? Chuyện là khi nào?” Gặp quỷ, cái loại chuyện ngủ cùng gối đó, cũng còn chưa kịp làm! Thếnhưng trong lúc vô tình bị người khác nhanh chân đến trước rồihả? Còn đắc chí trước mặt mọi người lấy ra khoe khoang, muốnhắn làm sao mà chịu nổi!

      “Hả? Hai năm rồi, ngươi còn biết đệ muội có thói quen nửa đêm xông vào gian phòng người khác nghe lén mớ sao?”

      “. .....” Nhìn sắc mặt bắt đầu thanh của Triệu Vĩnh Yên, Hình Hoan bất đắc dĩ vỗ trán, nàng dù là minh bạch, Triệu TĩnhAn chính là thể muốn nàng tốt hơn, nhất định đemchuyện trước kia nhai đến tận xương mới vui vẻ.

      “Lắng nghe hồi, nàng liền trực tiếp bò lên giường ngủ. Nóithế nào nàng cũng là đệ muội ta, ta cuối cùng thể mộtcước đạp nàng xuống giường chứ?”

      “Đủ rồi, đừng ahhh... Cho ta vò rượu.” Ai muốn nghe những thứ căn bản mình có tham dự kí ức ngọt ngào này, nam nhân khác người nào đều hiểu thói quen nữ nhân mình, ai ngờ công khai diễn xuất kịch loạn luân khiến cho giang hồ nhân sĩ có chuyện nhìn! tình nguyện chính mình uống say, cũng muốn nghe.

      “Các ngươi cứ chuẩn bị rượu nha, uống xong còn phải mang về, nhiều vò cũng được. Ừ, ta tới giúp các ngươi uốngchung cũng tốt.” Rất ràng, phải chỉ có hai người bọn họcó oán chỗ tiết. Hình Hoan cũng lúc lặp lại hi vọngcùng thất vọng liên tục, số lần đau khổ cũng ít hơn so vớibọn họ, khó chịu giấu ở trong lòng tìm được khiến người ta nhiều hơn, nàng ngừng muốn say, còn hận phải có thể vì vậy mà say chết.

      Khán giả thức thời làm quấy rầy, phối hợp cung cấp rượucoi như là phí xem hí kịch.

      Nhưng mắt thấy được giang hồ nhân sĩ xưng kinh tế khókhăn, như thế phóng khoáng, vò lại vò toàn rượuthượng đẳng, thân là người giúp đỡ, Nhâm Vạn Ngân lòng trôi máu. Còn có thiên lý hay a! Giang hồ như vậy làm sao có thể gặp gỡ khủng hoảng tài chính!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32
      Hơn nhiều năm về sau, giang hồ lại lưu truyền rộng rãi giai thoại, đại khái là như thế này. Chỉ cần có thể đem hai vị thiếu gia Triệu gia trang cùng Hình Hoan nương uống say, vậy có thể cầu xin nhân duyên tốt đẹp.. ....

      Nguyên nhân gây ra chuyện này là chiều nay, ba người này mộtvò tiếp vò..., mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.

      Đêm khuya yên tĩnh, khán giả có phần mệt mỏ cũng khôngmuốn nhìn, chủ quán thôn phu cá nướng mệt nhọc dù có bạc cũng muốn kiếm, bọn họ như cũ có say. Vô luậnngười khác khuyên như thế nào, ba người vẫn là thèm đểý tới, nhất định say về. lúc đoàn người quyết định lật bàn trở mặt chiếc xe ngựa phi nước đại đến.

      Người đánh xe chính là tiếu nha hoàn, sau khi dừng xe ngựa, nàng kính cẩn tới trước mặt Nhâm Vạn Ngân, cứng nhắc ném ra câu: ”Lão gia, ta tới đón ngài trở về phủ.”

      Lời này nghe rất chậm chạp, có lẽ lời từ trong miệng nương này bay ra giống như loại gió bắc lạnh lẽo, làm cho người ta rét mà run.

      lúc Nhâm Vạn Ngân rơi vào tình thế khó xử khi kẹt giữa huynh đệ cùng nha hoàn mình Hình Hoan lạnh quá khôngnhịn nổi, “Ta say, trở về phủ, hai người các ngươi từ từ uống.”

      là trùng hợp, ta cũng say vậy.” Đấu đêm, gần tới hồikết, hai người kia rốt cuộc cũng lấy ra điểm ăn ý của huynh đệ, trăm miệng lời.

      hẹn mà gặp hiểu ra tình hình, cứ như vậy giải tán.

      Theo giang hồ quy củ người say rượu được phép đánh xe, Triệu Vĩnh Yên đành từ bỏ chiếc xe ngựa mới mướn kia, ngược lại để Nhâm Vạn Ngân đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.

      Mặc dù sợ lạnh, nhưng Hình Hoan uống vô số rượu đầu óc vẫn thanh tỉnh, kiên trì muốn cùng ngồi với vị tiếu nha hoàn kia ngồiở vị trí đằng trước đánh xe. cho ra oai là hóng gió chút để tỉnh rượu, tránh cho sau khi trở về mẫu thân cùng chương mẫu lo lắng, thực tế, nàng chỉ là muốn cùng hai huynh đệ này chen chúc buồn bực tại trong xe chật hẹp này.

      Cứ như vậy, dọc theo đường , ai cũng lên tiếng, tất cả mọi người cho là loại trầm mặc này cứ vậy tiếp tục lan trànđến đại môn biệt viện.

      Đột nhiên, trong xe truyền đến giọng ..., “Vạn Ngân huynh, dầu gì cùng là huynh đệ kết nghĩa, lần sau ngươi còn dám đem rượu giả cống hiến ra ngoài, chúng ta liền cắt bàođoạn nghĩa.”

      “Giả giả giả giả... ... Rượu giả?” Nhâm Vạn Ngân mê mang, khó mà hào phóng như vậy lòng muốn bồi huynh đệđang u sầu a.

      “Khó trách, ta làm sao hiểu ngươi thế nào trong hai nămlàm hòa thượng tóc dài đụng rượu thịt, vậy mà tửu lượnglại tiến bộ như thế rồi.” Vĩnh Yên nhịn được bay ra tiachâm biếm.

      “Lão gia, bồi loại rượu này để ứng phó với bằng hữu là tốt rồi, cần dùng rượu . Những thứ rượu giả kia làm ta lãng phí ít nước, rất đầy nghĩa khí rồi.” Vị nha hoàn đằng trước kia cứng rắn giải thích.

      nương, uống rượu giả là muốn chết người a.” Hình Hoan thể tưởng tượng nổi liếc mắt nhìn vị nương khối băngkia.

      “Chớ cùng ta chuyện, ta chán ghét ngươi.”

      “. .....” nương, ngươi cũng quá thẳng thắn ! Ta hiểu biếtrõ mình được ưa thích, nhưng ngươi cũng có thể thử giảm tránh chút a!

      Hình Hoan bị chận miệng, á khẩu trả lời được, cái áo khoác hồ màu lam liền từ trong xe bay ra, khoác ngườinàng. Mùi đàn hương thanh nhã đến cơ hồ khiến người ngửikhông , ngay sau đó xâm nhập vào hơi thở của nàng.

      “Vết thương chưa bình phục, chớ để cảm lạnh.”

      “Nha.” Hình Hoan nghe lời mà đem áo khoác trùm lên, tinh tế nghiên cứu chủ nhân của thanh này là ai, mùi thơm của áo khoác này đủ để cho nàng ngầm hiểu.

      “Khi nào ?” bao lâu, Triệu Tĩnh An lần tiếp, giọng rất trầm, nghe được bao nhiêu cảm xúc.

      Lời này, khiến khí trong xe ngựa lần nữa rơi vào trầmmặc.

      Vĩnh Yên ngồi tê đít bên cạnh kinh ngạc đảo con mắt, hắncẩn thận hồi tưởng tất cả việc xảy ra tối nay, mặc dù miệngnói rất nhiều, nhưng xác định đều là chút lời vụn vặt, toàn bao trùm những món nợ cũ hồi , tranh luận tới cùngngười nào chăm sóc người nào. Thủy chung, cũng cónói tới qua chuyện Hình Hoan .

      Tự nhiên, Hình Hoan cũng nhớ mình có qua, nàngkhông thích cảnh ly biệt, còn kế hoạch đến lúc đó tốt nhất là có thể im hơi lặng tiếng.

      Chỉ có như vậy, Triệu Tĩnh An còn đoán được. Nàng biết là thế nào cho ra kết luận, nếu biết, vậy cũng cầnche giấu, “Qua vài ngày, theo như ý tứ mẫu thân.”

      “Ừ.” Nàng thành trả lời, chỉ đổi lại tiếng đáp từ .

      Trong xe ngựa, Tĩnh An nhiều nữa, trầm tĩnh nhắmmắt lại, nghĩ ngợi.

      Sáng hôm nay, nàng rất muốn chạy trốn , nếu phải ngăn lại, nếu do mẫu thân cùng Hình phu nhânđột nhiên đến đây, có lẽ nàng cao chạy xa bay rồi. Khi ở trong quán trà nhìn thấy nàng ở xa xa, cả khuôn mặt cũngkhông thể che giấu được thần sắc đau buồn rất ít xuất trênmặt . Hận thể để cho mình say , để phải đốimặt với dáng vẻ đau buồn kia.

      Tĩnh An nghĩ, nàng cùng Hình phu nhân ở trong phòng tán gẫu nhất định là có quyết định gì nghiêm trọng mới có thể như vậy.

      chỉ có thể liên tưởng đến khả năng duy nhất này, nàngthuyết phục Hình phu nhân mang nàng , được xa xa, vứt bỏ tất cả kí ức.

      Nếu như chợt trở về, đem nàng bức vào đường cùng khôngthể , điều này hiển nhiên phải ý muốn của TĩnhAn. Nếu như nàng quả , có thể giải cởi, tìm được nhiều màu sắc khác trong bầu trời bao la, có ý kiến. Nhưng vẻ mặt nàng ràng tràn đầy bất đắc dĩ, muốn nàng vui vẻ, muốn nhìn nàng cười, nhưng nếu trận này nhất định phải cóngười , vậy cũng nên là nàng.

      “Vĩnh Yên.” Sau hồi, mở miệng, đè thấp giọng trànra tiếng kêu, bảo đảm nàng ở ngoài xe ngựa nghe được.

      “Hả?” Nghe tiếng, Triệu Vĩnh Yên cau mày, nheo con mắt.

      Quét mắt qua Nhâm Vạn Ngân đối diện mệt mỏi, Tĩnh An mới mở miệng lần nữa, “Ngươi giữ được nàng ?”

      giữ được. Tính toán sáng mai, tìm Hình phu nhân hànhuyên chút... ...”

      “Vô dụng thôi” hiểu ngọn nguồn năm đó, chẳng qua là cảm thấy bù đắp uất ức nàng trong hai năm, Hình phu nhâncũng có lắm mồm qua câu. Hôm nay, đáp ứng đểcho nàng , chắc là hạ quyết tâm, người nào khuyên đều vôdụng, “Nếu như mà ta , người có thể lưu lại nàng chỉ có ta, ngươi muốn đánh ta sao?”

      “. .....” nhảm! Lời muốn bị đánh như vậy, muốn thế nào kiềm lại!

      “Chớ trẻ con, ta rồi, Hình Hoan phải đồ chơi giành dựtđể có thể gia tăng cảm giác thành tựu. Hoặc là ngươi muốn cho nàng cứ như vậy mang theo oán khí trong hai năm mà rời ?Vậy ta cũng có ý kiến gì.”

      “Ngươi muốn như thế nào?” Nếu là mấy ngày trước, ngheđến câu này đều cảm thấy tức cười, nhưng giờ phút này, hắnlại có loại cảm giác được, nàng phải làmón đồ chơi, chỉ có thể dựa vào mạnh mẽ cướp đoạt để giấu kỹđược. Giống vậy, nếu nàng hạ quyết tâm, ôn tình thường ngàyhoàn toàn xuất , nàng ra cũng quyết tuyệt hơn bất luận kẻ nào.

      “Nếu như mà ta làm được, hảo hảo đợi nàng.” ra chỉ câu, cũng có thể làm người hao hết toàn tâm lực. Loại lời lầm bầm từ môi mỏng lúc chui ra, từ cuối cùng, hắncơ hồ có hơi sức mà mở mắt, ngay cả hô hấp cũng khó chịu.

      cần ngươi ta cũng vậy. .....”

      “Ngươi đắc ý cái gì? Ta muốn thành toàn cho ngươi.” Quân tử có vẻ đẹp thánh nhân, nhưng phảiquân tử, cũng muốn làm quân tử.

      “Triệu Tĩnh An, ta là đệ đệ ngươi.” có thể nhườngnhìn chút sao?

      “Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Là đệ đệ ta được đặc xá sao? Ngươi nếu cho nàng vui vẻ, hoặc là ngày nào đó nàng đột nhiên tới ta, ta có thể hoang đường đến mấthết nhân tính hay sao.”

      “Tuyệt đối có ngày kia.”

      “Có câu ta nhịn được muốn . Chẳng lẽngươi cảm thấy, nữ nhân chịu vì người đàn ông lưu lại, tất cả sao?”

      “.........” Cần phải dựa vào ! Căn bản chỉ cần đẩy cục diệnnày cho , coi như cần làm cũng được lợi quá rồi

      Tình địch chính là ca ca mình thân nhất, còn phải trơ mắt nhìnhắn đường hoàng đưa nương tử mình trở về phòng, mà hắnkhông thể nuốt tất cả khó chịu chỉ vì cầu toàn, loại tư vị này giống như vạn kiến đốt thân, Triệu Vĩnh Yên thề đời nàycũng muốn nếm lần sau.

      Nhưng thực tế, đối với Hình Hoan hiển nhiên còn chưađủ hiểu .

      Đối với Hình Hoan mà , những ân cần dạy bảo của mẫu thân mới là quan trọng nhất, tỷ như làm người phải thẹn vớilương tâm. Bất kể người ta đối xử cha nàng như thế nào, cũng thể trở thành nàng đánh vỡ mặt ngoài an hòa lấy cớ. Mặc dù Triệu Vĩnh Yên trước hôm nay mới cho nàng ít ỏi sắcmặt tốt, mặc dù quan hệ phu thê bọn họ từ trước đến giờ chỉ là hư danh, nhưng ít nhất có đem nàng đuổi ra khỏi cửa, lại để cho nàng chỗ an thân.

      Nàng có thể nản lòng thoái chí lựa chọn tái giá, cho là hồi báo lão phu nhân chấp nhận, nhưng nàng tuyệt thể lựachọn huynh trưởng của . Nếu , tránh khỏi lúng túng khi sống cùng nhà, còn có thể cho những người trong Triệu gia trang chỉ trích, làm như vậy, chính là lấy oán báo ân.

      Huống chi.... .. Nàng cùng Triệu Tĩnh An có thể có khả năng này hay , ngay từ lúc hai năm trước cũng có đáp án.

      Nghĩ tới, nàng thành thạo mà pha trà ngon trong ấm rồi đổ vàochén, cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Tĩnh An, chọn chỗ ngồi cách khá xa, giọng điệu châm chước hỏi: ”Ngươi có phải cũng muốn để cho ta , tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này hay ?”

      Chạy cả ngày, Hình Hoan mệt chết , còn tưởng rằng cuốicùng có thể trở về phòng ngủ, như ý muốn, đột nhiên bị gọi, là có chuyện cần. Triệu Vĩnh Yên lại ngầm cho phép, nàng cũng tìm được lý do khước từ, chuyện muốn nàng cũng đoán được chút.

      cũng cùng Hình Hoan dự đoán khác nhau mấy, chỉ là, nàng hiển nhiên hiểu lầm ước nguyện ban đầu của , cũngkhông ngờ tới lời đầu tiên lại là, “Còn nhớ lúc ta rời khỏi Nhâm phủ lúc ?”

      “Ừ.” Làm sao có thể quên được? Đó là nàng lần đầu tiên cảmthấy Ngộ Sắc đại sư ra cách nàng rất xa xôi, rất xa lạ.

      Cũng là lần đầu tiên ý thức được, giữa bọn họ chỉ có thể hữutình, thể có bất kỳ ý muốn an phận nào. Khi đó, nàng cảm thấy là cái người phiêu bạc, qua rất nhiều nơi, biết rất nhiều bằng hữu, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng sẽkhông vì bất cứ người nào lưu lại, những thứ kia toàn bộ đều làkhách qua đường, bao gồm cả nàng.

      “Có mấy lời vẫn có cơ hội cho ngươi. Khi đó, ta biết khoảng khắc ngắn ngủi đó có thể quay trở lại, cũng xác định lưu lại ngươi có phải là chuyện mạo hiểm hay . Bây giờ nhìn lại quả là chuyện mạo hiểm, cũng chỉlà chuyện này sớm hay muộn cũng đều mạo hiểm quá rồi.”

      “. .....” Nàng hiểu lúc này đột nhiên những thứ ngụ ý này ở chỗ nào.

      “Ta thích ly biệt, vốn định im hơi lặng tiếng rời , kếtquả vẫn bị ngươi phát . Ta tự với mình, chỉ cần ngươi mởmiệng giữ lại, ta chút do dự mang theo ngươi , đángtiếc, ngươi có, ngươi để cho ta thấy được ngươi đối vớitướng công của ngươi trung trinh như thế nào, cho dù là vì tađưa tiễn, người nhớ mãi quên vẫn là .” xong, khom môi cười khổ.

      Cũng là vào lúc đó, nàng có người nguyện ý cần chính phẩm mà thỏa mãn ôm đồ dỏm.

      Tĩnh An biết, với cá tính nàng câu kia chỉ là lời vô tâm, cũngchính là bởi vì vô tâm, tổn thương sâu hơn. Cho biếtmình chỉ là đồ dỏm, lúc chính phẩm biến mất trong mấyngày kia, có thể để tìm kiếm chút an ủi trong lòng. Sau khi chínhphẩm quay lại, liền có giá trị tồn tại.

      Lúc xoay người, nghĩ qua cần thiết cưỡng cầu cáigì, nghĩ buông tay thừa dịp chào buổi sáng.

      Kết quả, còn là ức chế được trở lại tìm nàng rồi, rất khó hình dung đó là loại cảm giác gì. Giống như là con diều, đầu dây bị nàng nắm trong lòng bàn tay cực kì chắc chắn.

      là tướng công ta.. ....” Hình Hoan mím môi, nhưng nếu thân phận của sau khi quay trở lại phải như vậy, nàng dùng hết dũng khí cho biết ngay lúc đó mình chẳng qua là khó chịu nên khoe khoang.

      Nàng cảm thấy có thể có bằng hữu như vậy là tam sinhhữu hạnh, nhưng từ đêm tân hôn đó lên, Hình Hoan cũng biết gả cho tướng công mắt lạnh như vậy, là nàng tạo nghiệp trong quá khứ nên mới gặp kết cục đó.

      “Vậy ngươi đến tột cùng là ai, tướng công của ngươi hay là Triệu Vĩnh Yên.”

      “. ..... Cái này có cái gì bất đồng sao?” Tướng công nàng phải là Triệu Vĩnh Yên sao? Muốn tách rời như thế nào .

      ngưng mắt nhìn mắt của nàng, trong mắt mờ mịt là chân , nàng có giả bộ ngu, nữ nhân này là còn chưabiết cái gì là . Cái loại tình cảm trong truyền thuyết đó có thể để cho người chết sống tới lại hư vô mờ mịt, trước khi cố ý vì nàng hoàn tục, cũng hiểu. Cho dù là tại, vẫnchỉ là u mê.

      , cũng phải là câu đơn giản có thể trình bày bao quát. Cho nên, Tĩnh An biết, ép nàng cũng vô ích. hờ hững cúi đầu, hớp miệng ly trà nàng tự tay làm, thẳngvào chủ đề: “Vậy nếu như hôm nay ta muốn ngươi lưu lại, ngươi chút do dự sao?”

      “Ta. .....” Nàng biết, nhưng là nàng thể, nàng muốn để cho loại lúng túng vô tận này lan tràn nữa.

      “Tốt lắm, cần trả lời.” chỉ là muốn biết nàng có thể do dự hay , về phần đáp án đến tột cùng là cái gì cũng quan trọng.Căn bản chính là kích động trong nháy mắt, nàng muốn lại nghẹn vào đủ để chứng minh nàng đốivới cũng có cảm giác. chấp nhận, đợi, nhưng cũngkhông vì vậy mà dừng lại, “Chẳng qua ta đoán ngươi chính là lưu lại.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì ta nhớ có người qua muốn màu tím khối kia, rất tỏa sáng, tảng đá rất đáng tiền.”

      Con ngươi Hình Hoan bỗng chốc hé, hít hơi sâu, “Ngươi tìm được?! bị ngươi cầm ? Ta biết ngay! ràng nghe ởchỗ Nhâm Vạn Ngân, làm sao tìm được. ..... Đó là cáigì?”

      hưng phấn của tâm tình nàng cũng kéo dài quá lâu, khi nhìn thấy Tĩnh An tiện tay rút ra cái gì đó ở búi tóc vứt xuống trước mặt nàng, Hình Hoan lại vô cùng ngạc nhiên. Nàng phải lần đầu tiên nhìn thấy vật này, là cái cây ngân đũa mà dùng để thay thế mõ chùy.

      Hình Hoan có nhớ từng cẩn thận chu đáo nhìn qua nó hồi lâu, nó còn thô so với chiếc đũa bình thường, đỉnh cẩn hạt châu màu lam, đến buổi tối tỏa sáng lấp lánh... ... Tỏa sáng... ... Đôi mắt nàng cũng sáng, “Chẳng lẽ hạt châu này chính là tử tinh thạch chứ?”

      Thấy cười khẽ gật đầu, nàng nổi giận, “Đừng làm rộn! Ta có bị mù màu, đây là màu lam.”

      “Đúng vậy a, ta cũng vậy có mù màu, cho nên ngày ngày hướng về phía nó cũng còn nhận ra.” Mặc dù có thể hậu tri hậu giác* nhận ra, cần cảm tạ cái vị sư huynh luôn có mặt khắp nơi kia.

      * Hậu tri hậu giác: Nghĩa là / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là cần cũng có thể hiểu.

      là nó?” Hình Hoan nửa tin nửa ngờ cầm nó lên lật lên lật xuống xem, ngón tay sờ qua đỉnh đũa, đụng lên viên đá, sai đích xác là có tỏa sáng. Nghĩ ngợi lát trừ màusắc, còn mọi thứ cũng đều phù hợp viên đá trong truyềnthuyết.

      . bất hạnh, người ban đầu vì đặt tên của nó, đúng là cái tên mù màu.”

      “. .....” Chà mẹ nó! Đây cũng quá kỳ cục rồi! Dầu gì là muốnlưu truyền ở đời, viên đá trong truyền thuyết giá trị liên thành gì đó a, thể phụ trách nhiệm hướng dẫn chút sao?

      “Đưa cho ngươi rồi.”

      ?” Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, hai năm lêu lổng vẫntẩy ít khí chất ăn khói lửa nhân gian, thứ đánggiá như thế mà chớp mắt liền đem tặng.

      Vì phòng ngừa lật lọng, Hình Hoan ngừng mà đem bảo bối giấu vào trong áo.

      “Hoan Hoan muội muội, ngươi rất muốn nó, nên rất hiểu nó chứ?”

      “Ách. ..... Hoàn hảo á..., hiểu sơ sơ.” Nàng còn đắm chìm ở trong hưng phấn đột nhiên xuất giọng cắt ngang, đành cười khúc khích liên tiếp gật đầu.

      “Vậy ngươi nên biết, tảng đá kia tổng cộng có ba khối.”

      “Biết a, còn có khối là truyền gia chi bảo của cácngươi nha, khối nữa kia. ..... Ngô, ta biết nó ở đâu. Nghe hai khối khác là màu vàng và màu đỏ, lần nàyngười gọi tên khối đá lẽ cũng bị mù màu sao?”

      nhéo lông mày dò xét tâm nàng, có hỏi nhiều, chỉ làduy trì nụ cười đổi, “Ở chỗ đại tỷ.”

      “Quản Hiểu Nhàn?” Có thể vui vẻ chút hay ? Mộtluồng chấn động từng đợt từng đợt tới khiến cho nàng thể chuẩn bị.

      “Ta nửa đêm canh ba qua nhà nàng rất nhiều lần, dường như bất hạnh chính là, bắt gặp qua nàng nhà xí, cũng gặpqua nàng tắm, còn nhìn thấy qua nàng soi gương luyện tập thổ lộ như thế nào đối với Vĩnh Yên. ..... Tóm lại, hoạt độnggiải trí buổi tối của Đại tỷ rất phong phú. Cho nên, tâm nguyệnlớn nhất cuộc đời này của nàng, phải là bắt ta gặp quan, tốtnhất là có thể để cho ta đây cả đời cũng biện pháp mởmiệng chuyện, vì thế tiếc đuổi theo ta tới KinhThành.”

      “Khó trách lần đó ở trong Quần lâu nhìn thấy ngươi nàngliền đuổi theo truy sát.” thực tế, mỗi lần Quản Hiểu Nhàn nhìn thấy , đều là đuổi theo thả. Hình Hoanvẫn cho là, chỉ là ngộ nhận là hòa thượng giả mạo mà thôi, ngờ việc rối răm sâu lường như vậy, “Vậy ngươi đinhiều như vậy, tìm được chưa?”

      có. Ta cảm thấy được ngươi tương đối có số vượng phu, có ngươi ở đây, ta tìm rất trôi chảy. Ta cũng vậy tương đối có số vượng thê, có ta ở đây, ngươi cũng rất trôi chạy thuận lợi. Cómuốn suy tính nữa hợp tác lần nữa hay ?”

      “Vượng cái đầu ngươi! Vượng cái chân ngươi! Vượng con mẹ cáimiệng của ngươi.”

      “Đêm khuya, Hoan Hoan muội muội, ngươi bình tĩnh mộtchút, gọi lớn tiếng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểulầm. nữa, ta mệt nhọc, ngủ. Ngươi cũng ngủ sớmmột chút, ngàn vạn đừng học Đại tỷ soi gương luyện tập thổ lộthế nào đối với ta.”

      “. .....” còn dám bỏ ? Hơn nửa đêm, cùng nànguống nhiều vò rượu giả như vậy, lại chạy tới cho nàng biết đống tin tức phấn chấn, rồi sau đó vung ống tay áo lên lãnhđạm rời , thế là sao?

      Hình Hoan tức giận cắn môi, căn bản là đoán chừng nàng, biết liều thuốc hấp dẫn này, nàng có năng lực chống cự. Nhưng vấn đề là.... .. tại sao lại biết? Lại biết nhiều nhưthế? Là lão phu nhân ? Hay là từ đầu đến cuối ra chỉ cho là nàng tham tiền coi trọng tảng đá giá trị liên thành kia?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33
      Nếu như cá tính của Hình Hoan thuộc loại gió có mưa, cá tính thực chất của Hình phu nhân là trực tiếp trờiliền mưa.

      Hôm sau, khi dùng đồ ăn sáng liền bất thình lình toát ra mộtcâu: “Hình Hoan, sửa sang hành lý xong chưa? Ăn xong lênđường.”

      “. .....” Mẫu thân, “Qua vài ngày” phải cái khái niệm này?

      “Bà thông gia, lưu lại mấy ngày nữa , chừng nha đầu Hoan Hoan này qua vài ngày nữa nghĩ thông suốt, lại muốn rồi sao.” Vốn là ăn sáng vui vẻ, bởi vì câu của Hình phu nhân, nhất thời tẻ nhạt. Thân là Đại Gia Trưởng của Triệu gia trang, lão phu nhân cảm giác nên vài lời ngăn cản.

      cần, quá làm phiền.” Hình phu nhân dứt khoát quyết liệt, ngay cả mắt cũng chịu ngẩng lên, giống như hứng thú duy nhất còn có thể thu hút nàng chỉ có chén cháo gà xé sợi trướcmặt.

      Cái bà thông gia này quá cao sâu khó lường, rất khó giải quyết, lão phu nhân ngược lại đem ánh măt nhắm ngay thê nhi tính tình ôn hòa lại thích chuyện của mình, “Ai nha, Hoan Hoan, ngươi thích ăn cháo gà xé sợi a, này ăn nhiều chút, nơi này còn cómột hũ lớn đâu rồi, là Tĩnh An của chúng ta sáng sớm đứng lên nấu. Ngươi nếu thích ăn..., ta để cho ngày ngày nấu cho ngươi ăn.”

      “Ta. .....” Hình Hoan lưu luyến rời chén cháo trong tay, ánh mắt tự chủ phiêu hướng Triệu Tĩnh An cóbộc lộ cảm xúc gì.

      Vừa định những thứ gì, bị lão phu nhân kịp chờ đợicắt đứt, “Hay là ngươi thích Vĩnh Yên nấu hơn? sao khôngsao, ngươi lưu lại, lần sau ngày ba bữa đều cho làm, ngươi phụ trách ăn là tốt rồi. A, đúng rồi, cái tên nữ bộ khoái lầntrước, ta lệnh cưỡng chế nàng về sau bao giờ bước vào Triệu gia trang chúng ta, nếu là về sau nàng còn dám khi dễ ngươi nhớ cho ta, ta kêu đồng nhân tiếp tục dùng mõ chậnmiệng của nàng, đồng nhân rất nghe lời. ..... A! Nếu ta kêu đại sư đem đồng nhân cho ngươi mượn làm hộ vệ. Về sau những tên tạp nham rảnh rỗi cũng đến gần được ngươi.”

      mặt bàn, tất cả mọi người rất trầm tĩnh, chỉ có lão phunhân vẫn thao thao bất tuyệt cố gắng giữ lại.

      Dưới mặt bàn. ..... mảnh hỗn chiến. Lão phu nhân vừa nóivừa dùng chân đạp Vĩnh Yên bên cạnh, ý bảo ở trước mặt bà thông gia vài lời dễ nghe; bên kia ngại vì mẫu thân uy vũ, Hình Hoan biết nên làm sao mở miệng, vì vậy, giầy thêu nhọn an phận đánh úp về phía Tĩnh An.

      “Lấy ở đâu nhiều chân như vậy?!” Cảm nhận ràng lực độ giẫm đạp đồng nhất, Vĩnh Yên nhịn được ngã ngửa người về phía sau, khom người nhìn dưới mặt bàn. Giọi vàotrong tầm mắt chính là mảnh yên tĩnh, chỉ có chân mẫu thân mình chưa kịp nữa trở về vị trí cũ, cau mày ngẩng đầu, “Đá nhi tức làm gì?”

      “Nương tử ngươi muốn ! Sao ngươi lời nào?” Thôi, nếu mờ ám bị vạch trần, lão phu nhân quyết định thẳng ra.

      “Có cái gì hay để ? Chính là quyết định của nàng.” Vĩnh Yên hơi có vẻ kiên nhẫn. Nhưng thực tế, mong đợi câu trả lời của nàng.

      mong đợi rất mâu thuẫn, muốn nàng lưu lại, nhưng nếu là nàng làm lựa chọn lưu lại, vậy có phải chứng minh người trong lòng của nàng sớm phải là hay ?

      “Hình phu nhân, bởi vì có số nguyên nhân thể cho ai biết nhưng đệ muội quyết định .” Tĩnh An ra làm toàn bộ kinh ngạc. Tiếng vừa ngừng đồng thời, nở nụ cười trừng mắt phía Hình Hoan.

      Ánh mắt kia nàng ngu xuẩn, giống như là ”Vị trí củata khó xác định hay sao? Đá chân lại đá sai, sao có thể trông cậy vào ta có thể nhận được ám hiệu của ngươi”. Mặc dù như thế, vẫn hiểu e ngại cùng chần chừ của nàng, kịp thời ra tiếng, thay nàng quyết định. Nàng cảm kích mỉm cười, kết quả khiếnHình phu nhân hoang mang suy nghĩ.

      “Hả?” So sánh với những người khác kinh ngạc trong phòngăn, Hình phu nhân vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ liếc mắt nhìn HìnhHoan, tràn ra tiếng hừ .

      “Mẫu thân... ... Ta thay đổi chủ ý rồi. .....” Nàng chu môi, ngập ngừng, lắc đầu trộm dò xét vẻ mặt mẫu thân.

      bình tĩnh, mặt mày tinh xảo mà xinh đẹp sau khi nghe thấy nàng giải thích, chỉ khẽ gật gật, ngay sau đó có bất kỳđộng tĩnh. Hình Hoan cũng hiểu ý định mẫu thân, nàng lẳng lặng chờ đợi lời đáp.

      đúng ra, cả phòng ăn đều tĩnh lặng lại, ngay cả lão phu nhân từ trước đến giờ hấp tấp cũng im lặng. Cho đến, Hình phu nhânkhông chút để ý nặn ra tiếng, “Được.”

      “Cái này đúng rồi nha, phu thê nào có oán thù, đầu giường đánh nhau còn có thể cuối giường vui vẻ. Kinh Thành lớn như vậy, ngày cũng dạo đủ đâu, lát nữa cùng Vĩnh Yên ra ngoài dạo chút, ngang qua chợ bán thức ăn thích ăn cái gìliền mua, khiến Vĩnh Yên khi về nấu cho ngươi, đồ ăn của hắnlàm mặc dù giống như ca ca , nhưng đến nỗichết người..... . Ai nha, nhưng quan trọng là tấm lòng nha. Bà thông gia, chúng ta cùng húp cháo, nhi tôn tự có phúc của nhi tôn(con cháu), cần quan tâm đến bọn nó.” Lão phu nhân vui mừng, có chút đắc ý quên hình, bỏ quên mọi người quanh mìnhlà thích hợp, chỉ cho là Hình Hoan đột nhiên thay đổi chủ ý, là bởi vì hôm qua cùng Vĩnh Yên đạo nên khôi phục lại tình cũ.

      có tình cũ, nếu còn có thể hồi phục, điều này chứng minh trong đầu hai người này cũng còn có đối phương.

      Nhưng lại hoàn toàn phải như vậy, HìnhHoan mím môi, đầu ngón tay vi chạm lên vết kiếm thương trêncổ. Trải qua hai năm chung sống với những lời cay nghiệt của Triệu Vĩnh Yên, ánh mắt ghét bỏ, nể tình luôn đưa từ thư, cùng với Quản Hiểu Nhàn cầm kiếm đâm ngày đó, ở trong lòngnàng kết tụ mạnh mẽ oán khí. còn có thể thay nàngmua thuốc chữa trị, cứ để những vết thương kia thối rữa, cho đếnkhi thuốc nào chữa được.

      Như vậy mà bỏ qua quay lại cuộc sống trước kia, nàng thậm chí còn dám hồi tưởng, làm sao mà có dũng khí tiếp tục nhận giày xéo?

      Nàng hít sâu lấy dũng khí, muốn cho bà bà, lựa chọn lưu lạikhông có nghĩa là là muốn đem hôn nhân hoang đường này tiếptục.

      Vậy mà, khi nhìn thấy khóe miệng nhuếch lên mẫu thân hàmchứa tia cười nhàn nhạt phối hợp với nụ cười rực rỡ của chương mẫu, Hình Hoan ngây ngốc rồi, môi hé miệng muốn nóinhưng bị nghẹn ứng lại. Nếu như lúc này bưng ra bồn nước lạnhtưới xuống, có thể giống như chịu chết hay ?

      —— ừng ực.

      Nàng có dũng khí đành mãnh liệt nuốt nước miếng, lý trí quyết định nên im lặng, chuyện đó sau này hẵng .

      “Vĩnh Yên! Lời của mẫu thân, ngươi có nghe chưa? Dùng xong đồ ăn sáng, lát nữa cùng Hoan Hoan dạo chút.”

      “. ..... Tốt.” Đột nhiên bị gọi tên, chợt hồi hồn, được chữ đơn giản lại tối nghĩa vô cùng.

      Tốt, tốt cái gì. Nếu như nàng quả nhiên là bởi vì mà chọn lưu lại, có thể ngày ngày cùng với nàng dạo Kinh Thành, giảng thuật những thứ điển cố buồn nôn nhàm chán kia; nếu như nànglà mong đợi đích thân nấu thức ăn, cũng nguyện ý chấp nhận làm cho nàng ngày ba bữa, từ giờ trở đem hết khả năng nhớ vị thích của nàng.

      Đáng tiếc phải, cất giấu bộ dáng níu kéo người lại, nàng có từng cái này gọi là mất dê mới lo sửa chuồng.

      Người lưu lại nàng phải là , để cho nàng dứt khoát thayđổi quyết định có phải là , người nàng lệ thuộc cũng phải là ... ...

      “Triệu Tĩnh An! Ngươi muốn đâu?”

      khí vừa mới ấm áp trở lại, bởi vì câu gầm của lãophu nhân, lần nữa lại lâm vào giằng co.

      Triệu Tĩnh An chợt đứng dậy, vẫn duy trì vẻ mặt cà lơ phất phơ, khéo miệng sâu xa mang theo tia du côn, “Mẫu thân, chuyên gia dùng xong đồ ăn sáng nên ra ngoài tản bộ, hítthở khí mát mẻ.”

      khí nơi này quá buồn bực, ép tới thở nổi. Hắnkhông có vĩ đại như vậy, làm ngươi được vui vẻ cho nên tự làm ta vui vẻ.

      “A, tản bộ …. sao?” Lão phu nhân cố ý kéo dài vĩ , ràng xem thấu vớ vụng trộm chạy lấy người của , lại muốnđi phơi bày, chẳng bẳng theo lời của , “Vậy là tốt, ngươi thay mẫu thân gặp người.”

      “Người nào?” cỗ dự cảm xấu mờ mịt mở ở trái tim Tĩnh An.

      “Tứ tiểu thư nhà Vương bá bá ngươi, ta hẹn nàng ăn điểm tâm, giờ cũng sai biệt lắm, ta được.”

      Quả nhiên, lại là chuyện này, hàm súc như vậy làm cái gì? Tĩnh An tức giận xuy tiếng, trúng tim đen, “Xem mắt?”

      “Ha ha, ha ha ha a, làm sao có thể, chỉ là thay mẫu thân gặpnữ nhi cố nhân chứ sao. Ngươi cũng biết mẫu thân rất nhiều năm chưa rời khỏi Kỳ Châu rồi, khó được có dịp tới Kinh Thành, thịnh tình của đống cố nhân rất khó chối a. Ta tại lại muốn nhờ ngươi làm vinh dự cho Triệu gia trang, như thế nào? Ngươi bất hiếu như vậy, liền chút chuyện này đều nguyện chia sẻ với mẫu thân. .....” Dụng ý là rất ràng, nhưng lãophu nhân liều chết cũng muốn thừa nhận.

      Nàng sợ, sợ chuyện cũ xảy ra, lại bức cái nhi tử này tiếp tục rời nhà trốn .

      Nhưng tuổi cũng , cũng chỉ có tìm nương mới có thể tu dưỡng tính tình. Bằng , nàng đều thời thời khắc khắclo lắng đề phòng, chính xác ngày nào đó vừa tỉnh lại, nhi tử lại thấy.

      “Mẫu thân.” Lời của nàng còn chưa hết, liền bị Tĩnh An cắt đứt, “Ta chỉ là muốn , nếu như là xem mắt dầu gì cũng nóicho ta biết tiếng, ít nhất nên để cho ta chỉnh sửa ăn mặc, lưu ấn tượng tốt cho người ta, tránh cho mất mặt của người.”

      “Là xem mắt là xem mắt! Ngươi nhớ đem cái cặp giày kia đổi , mặc vớ lưới vào!” Lão phu nhân tựa như loại bị khích lệ, dùng sức gật đầu, thản nhiên thừa nhận.

      Vậy mà, nàng hiển nhiên đoán sai đứa con trai này. So với phốihợp mới vừa rồi, sau khi chính thức khẳng định, ngược lạinhướng mày có động tĩnh, chỉ tròng mắt quét lên đôi guốc gỗ chân.

      “Ca, ngươi cũng tới lúc thành thân rồi. Cũng thể chờ chấtnhi (cháu) của ngươi lớn lên, còn ngươi vẫn đơn, đệ đệ này làm sao có thể nhẫn tâm.” Vĩnh Yên đột nhiên ra tiếng, nghĩa chánh ngôn từ, ý tưởng lại rất đơn thuần. chỉ là cố chấp cho là Triệu Tĩnh An vốn bất cần đời, cho tới bây giờ chính là bộ dáng đứng đắn, đối với bất cứ chuyện gì bất luận kẻ nào cũng có nghiêm túc.

      Hai năm gặp, cá tính của có chút nào thay đổi, đối với Hình Hoan cũng chỉ là nhất thời ham mê. Có lẽ, chờ hắnthành thân, tu dưỡng tính tình, liền bao giờ hoangđường làm loạn nữa.

      “Cũng đúng.” Triệu Tĩnh An mỉm cười gật đầu, giống như chấp nhận chỉ điểm. Chỉ là ngay sau đó, ánh mắt của liền rơi vào người Hình Hoan nãy giờ lời nào, “Đệ muội đâycũng muốn ta mau sớm thành thân sao?”

      “À?” Bất ngờ gọi tên, Hình Hoan như vào cõi thần tiên chợt bịgiật mình, đần độn ngẩng đầu nhìn . Lại cảm thấy tất cả ánh mắt quanh mình đều giống như có thể hiểu tất cả, giống nhưtừng cây kim hướng nàng ghim, nàng luống cuống liếm liếm môi, “Ngô, bà bà cũng là vì muốn tốt cho ngươi, gặp cũng có gì.. .... Ta, ta nghĩ nếu đại bá thích, bàbà cũng miễn cưỡng ngươi.”

      “Chính là như vậy, ngươi nhìn xem đệ muội ngươi biết rất nhiều đạo lý. Thấy mặt mà thôi, cũng để cho ngươichịu thiệt.” Cơ hội khó được, lão phu nhân liên tục ngừngphụ họa.

      “Được, ta .” hớn hở đáp ứng, liếc sâu Hình Hoan cái, xoay người rời .

      Tiếng guốc gỗ lẹp xẹp, vẫn còn vòng quanh phòng ăn. Hình Hoan biết mình có phải là nghe nhầm rồi, cảm giác thanhâm kia thủy chung tiêu tán , từng trận, càng ngày càngchìm, giống như là đạp ở ngực nàng lên, rất đau.

      —— đại sư, đừng , xem mắt cái gì đó có ý nghĩa rồi. bằng, chúng ta làm chánh a, mưu đồ làm thế nào khiến đại tỷ kia giao ra tảng đá, sau đó thương thảo như thế nàokhông tốn bạc ngoạn chuyến trong Kinh Thành mà còn có thể ăn ngon ngủ yên, nghiên cứu xen cháo gà xé sợi của ngươiđến tột cùng là phải làm sao ngon như vậy a..... .

      Đây mới là lời chân chính muốn của nàng, nhưng là, lập trường đâu?

      Nàng như thế nào có thể dùng thân phận đệ muội ngăn cảnhắn xem mắt, thành thân? Tại sao cầu giống như trước, chỉ có nàng có thể nhìn hiểu đại sư?

      Đúng vậy a, Hình Hoan bắt đầu phát , mình ra đều - biết . hiểu trong ánh mắt thâm thúy cua đến tột cùng là cất giấu cái gì, ràng lắm tại sao hắnphải chạy xuất gia, biết ngày kia lời trong cỗ kiệu là muốn cưới nàng có phải cuộc cười giỡn hay , lại càng hiểu người hai năm trước bỏ lại nàng có thể bây giờnhư cũ vẫn chán ghét tồn tại của nàng hay ?

      Bởi vì ghét, cho nên bọn họ mới có biện pháp giống nhưtrước có gì giấu nhau mà chung sống chứ?

      *

      Tiếng mõ báo đến giờ Tý bên ngoài chui vào trong tai Hình Hoan.

      Nàng ngồi ở trong bụi cây thấp, ôm chân lại, cái lạnh trực đả rung động. Ánh mắt phẫn uất trừng nhìn căn nhà cách đó khôngxa này, đó là gian phòng Triệu Tĩnh An, bên trong đen như mực, tượng trưng cho chủ nhân của nó vẫn chưa về.

      Hình Hoan nhớ là từ khi nào nàng bắt đầu canh giữ nơinày, chỉ nhớ hôm nay chương mẫu vui vẻ ra sao rồi, đầu tiênlà kích động lại hưng phấn ảo tưởng hình ảnh nhi tôn lượn quanh đầu gối, khoa trương đến liền đến lúc đó muốn nhanh chóng tìm bà mụ, tính toán tiệc đầy tháng của đứa bé nên phô trương như thế nào; mẫu thân chỉ cười mà , thỉnh thoảng gật đầuphụ họa.

      Gần tới lúc bữa tối, Triệu Tĩnh An vẫn chưa trở về, chương mẫucàng vui vẻ hơn, bọn họ đều lúc này chỉ sợ là xem vừa mắt rồi.

      Để ăn mừng, chương mẫu lôi kéo mẫu thân ra ngoài cùng cố nhân chân chính ăn cơm.

      Nàng nhất thời cảm thấy trong biệt viện vắng ngắt rồi, lại có chút sợ cùng Triệu Vĩnh Yên chỗ, liền bỏ chạy tới chỗ này chờ Tĩnh An.

      Trước kia, nàng thường thường vì Triệu Vĩnh Yên mà chờ cửa, bưng thức ăn chạy vào chạy hâm nóng mấy lần. Cả đêm chờ đợi vô ích, đó là chuyện thường xảy ra; hay là sau khi trở lại liềnhướng về phía nàng rống ra, nhìn nàng chướng mắt, phongtừ thư tiếp tục đặt lên đống thức ăn mà chưa thèm ngó tới. Mặc dù như thế, Hình Hoan cũng chưa từng cảm thấy chờ đợichuyện rất đáng sợ.

      Thế nhưng lần này, nàng cảm thấy rất đáng sợ, cảm giác này so với việc ngồi ở đây chịu lạnh còn khó chịu hơn.

      Nàng khống chế được tưởng tượng và vị Tứ nương kia xảy ra chuyện gì.

      Lời dạo đầu có thể là câu —— ‘Ngươi giống vị hôn thê chết của ta?’ hay ?

      Bất kể hai năm qua trải qua cái gì, vẫn luôn cảm nhận nàng là vị hôn thê của chứ? Nàng có chết, nàng vẫnsống tốt.

      Vẫn còn ở chờ trở về, đột nhiên muốn cho biết: “Miệng ta rất tiện, muốn thu hồi lời ăn ở hai lòng vào buổi sáng kia. Ta chính là thích ngươi xem mắt, thíchngươi cùng Tứ tiểu thư xem vừa mắt, thích ngươi lưu tâm với chuyện các nương khác, cực kỳ thích nhất chính lànghe ngươi gọi ta là đệ muội. ..... Coi như ngươi chán ghét ta, ghét bỏ ta, ta vẫn còn muốn , thích chính là khôngthích!”

      Đợi đến tối muộn, Hình Hoan liền phát tiết. Nàng cắn răng nghiếnlợi đem khó chịu vốn nên giấu ở trong lòng, toàn bộ phát ra ngoài. có lường trước kết cục tiếp theo, cũng có dự liệu được có người tiếp.

      “Vậy ngươi thích gì?”

      Đột nhiên xuất lời , nàng căn bản nghĩ quánhiều, vẫn trầm tĩnh tại trong suy nghĩ chính mình, thậm chíkhông có cảm thấy có chút thích hợp, bật thốt lên trả lời, “Ta thích ngươi.”

      Đúng, loại cảm giác này là ưa thích.

      Khi chưa quen với cuộc sống ở Kinh Thành, nghĩ tới tay an ủi dùng loại lời khiến tâm nàng yên ổn; khi tâm đau khổ sở, nghĩ tới có thể yên tâm dựa vào vai ; khi gây gỗ cãi nhau, coi như vẫn chuyện trêu chọc; khi có lúc muốnkhóc, nghĩ tới qua nàng cười lên rất đẹp; khi hữu của thành thói quen, sợ rời , ghen, có ham muốn giữ lấy, ngoan cố cho dù đồng ý thành thânvới người khác cũng muốn thành toàn. ..... Đó khôngphải là thích là cái gì?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34
      —— Heo mập chết tiệt! Làm sao ngươi thể bốc hơi biến mất? Cả ngày giống như con ruồi ở trước mắt ta bay tới bay lui, rốt cuộc là vì cái gì?

      —— bởi vì ngươi là tướng công ta a, ta đương nhiên là muốn đemngươi phục vụ tốt, hảo hảo ngươi.

      Từng lời trước kia xẹt qua trong đầu Triệu Vĩnh Yên, giống như kim đâm khiến lòng tê dại.

      Người đời thường , thích phải là . Chỉ có chữ””, mới có thể sống chết có nhau khắc cốt ghi tâm.

      Nàng qua, là tướng công, nàng thương .

      Nhưng tại sao lúc này, cảm thấy rằng như vậy là chuyệnđương nhiên, tại câu “Ta thích ngươi” của nàng có vẻ bé như thế.

      Trầm trầm trong bóng đêm, Triệu Vĩnh Yên vén áo ngồi xổmngười xuống, mặt mày nhăn lại sâu, đầu ngón tay xanh nhạt vạch ra cây thấp làm phiền người khác, lãnh dò xét nữ nhân co rúc phía sau cây, “Ngươi mới vừa cái gì?”

      “. .....” bị cây cối ngăn trở, tiếng lành lạnh mang theo gió lạnh cùng nhau đánh tới, Hình Hoan run rẩy hồi hồn, giương môi, kinh ngạc nhìn bóng dáng bên cạnh kia “. ..... Ta cái gì?”

      Nàng cũng phải là hoảng hốt đến nghĩ ra, mà là liềnchính nàng cũng có biện pháp tin tưởng.

      Dũng khí cùng kích động mới vừa rồi, liền cũng theo trận gió kia giải tán, quay lại.

      “Bên ngoài rất lạnh, trở về phòng .” Hít sâu, lại hít sâu, nỗilòng hỗn loạn vẫn chưa bình tâm lại được. từng, rất nhiều lần, hết cách muốn cấp cho nàng phong hưu thư, mà bây giờ nguyênnhân có khi hơn mười phần khi đó, ngược lại vẫn làm được. lấy được dũng khí ngày xưa mắng nàng, lại buông ra cái câu lừa lòng dối người này, ngay cả chính cũng cảm chói tai.

      Nàng lại biết tốt xấu cứ như cương thi bất động, hoàn toànkhông coi việc dàn xếp ổn thỏa là quan trọng. Trợn mắtnhìn hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải nhịn được giương cao giọng , “ phái người tối nay trở lại! Ngươi tínhđợi đến lúc nào?!”

      “Ta. .....” Quả nhiên tất cả đều nghe được, Hình Hoan cúi đầu mím môi, chốc lát mới ra tiếng, “Vậy chúng ta trở về cũngđược, ngồi lâu….chân. ..... Chân tê rần.”

      Nghe vậy, con mắt trầm xuống, cười lên tiếng. Đôi tay lời gì xuyên qua tán cây, lôi nàng ra, ôm nganglên. Cảm thấy nàng được tự nhiên mà giãy giụa, mi tâm chau lại, giọng cảnh cáo, “Ta muốn ngày mai cònphải hướng mẫu thân cùng Hình phu nhân giải thích tại sao đônglạnh ngươi thành bệnh!”

      Lời rất có lực uy hiếp khiến Hình Hoan đúng lúc há tomồm hắt xì mấy tiếng, tránh tròng mắt đen của nhìnvào nàng, được nàng an phận rồi.

      Đúng vậy a, này muốn giải thích thế nào? nàng bận tâm Triệu Tĩnh An, cho nên ngây ngốc ngồi cả đêm trước cửa phòng ?

      Tại sao bận tâm? Bởi vì nàng thay lòng, thích người nênthích sao? Đời này chính là tìm đường chết theo sát bên tìnhnguyện đánh nhau rồi.

      Nghĩ đến vẻ hưng phấn của mẫu thân cùng bà bà hôm nay, nànglại cảm thấy, nếu còn là có chút lương tâm, nên đem những lời trong lòng này vĩnh viễn chôn giấu.

      “Ôi trời... ..”

      Hình Hoan nghĩ đến nhập thần, nhất thời để ý tiếnggào bay tới.

      Nàng ngước mắt, nhìn thấy nha hoàn xách theo đènlồng cách hành lang, nhìn về phía ánh mắt của nàng, khuôn mặt giống như gặp quỷ.

      “Hơn nửa đêm, la hét cái gì! Muốn đem mọi người đánh thức sao?” Ngược lại Vĩnh Yên lại như có việc gì trừng mắt vị nha hoàn kia, “Chuẩn bị bồn nước nóng đưa đến phòng Nhị thiếu nãi nãi.”

      “A a a!” Nha hoàn liên tiếp gật đầu, vội vàng chạy, vẫn khôngquên quay đầu lại nhìn kinh ngạc.

      “Nha hoàn trong phủ cũng có tố chất thần kinh sao?” Cả kinh sợhãi vì cái gì? dáng dấp có gì kinh khủng sao? Nửa đêm nhìn thấy chính là kỳ lạ hả?

      “Ha ha..... .” Nghiêng đầu qua ngẫm nghĩ lát sau, HìnhHoan tràn ra tiếng cười, nhận thấy ánh mắt khó hiểu, nàng mới giải thích, “Nàng chỉ là kỳ quái tại sao ngươi lại ôm ta.”

      “. ..... Ấn tượng của ta trong người khác chính là loại khôngcận thân tình hay sao?” là tướng công nàng sai chứ? Ít nhất ở trong mắt người khác, quan hệ phu thê của bọn họ vẫn tồn tại, tướng công ôm nương tử, phải là chuyện bìnhthường hay sao?

      “A, thả ta xuống , chân bất động tê dại luôn mất.” Đối mặtvới vấn đề của , Hình Hoan chỉ có thể cười gượng đáp lại.

      Nào chỉ là bất cận nhân tình. Ngày trước, đối với nàng cănbản ngay cả nhân tình càng hề tồn tại, bọn họ càng giốngnhư là người xa lạ sống ở dưới cùng hiên nhà. ..... đúng, phải là kẻ thù. vừa thấy được nàng liền túc, nhữngcái hành động cử chỉ giống như là hận được đem lấy nàng nghiền xương thành tro.

      Vĩnh Yên có kiên trì nữa, như nàng mong muốn cẩn thận từng li từng tí đặt nàng xuống, khoác lên nàng khuỷu tay, dắt díulấy nàng . Hành lang trong suy nghĩ rất dài hôm nay lại ngắnđến cho đến kịp ngẫm kỹ lại khí cùng nhau, thậm chí thể tự xét lại ràng trước kia mình ác liệt thếnào.

      Mẫu thân từng qua, lấy thê nên cưới người hiền, Hình Hoannhất định là hiền thê chân chính, cũng cho là nàng vẫnluôn như thế. Kết quả, cuộc sống giống như hí kịch. nhầm bước, chính là thua cả ván bài.

      Cứ như vậy mà nhận thua sao? Vĩnh Yên cam lòng, tin, hai năm chung đụng ở trong mấy ngày liền biếnthành vô nghĩa.

      “Trễ như vậy, ngươi ngủ sao?” Bị đường dắt díutrở về phòng nhập tọa, bao lâu, vị nha hoàn kia liền gõ cửa phòng bưng tới chậu nước nóng. Hình Hoan xoa bóp bắpchân, nghiêng đầu, tò mò nhìn Triệu Vĩnh Yên ôm chậu nước sững sờ ở cạnh cửa.

      “Đem chân đặt ở trong nước nóng ngâm , ấm chút.” bỗng nhiên hồi hồn, chạy lên trước đem chậu nước hạxuống, tiện tay cầm chân của nàng. Nhưng khi đầu ngón tay mới vừa chạm lên giày của nàng dừng chốc lát, đột nhiên, giốngnhư loại gặp bỏng liền buông ra, lúng túng xoay người ngồi xuống bên, “Nhìn cái gì mà nhìn! Chẳng lẽ còn muốn ta tới phục vụ ngươi?”

      Hình Hoan nào dám có cái chủng loại vọng tưởng này, chính là bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới, lời này ở nàng nghe cũng thấy có cái gì. Khom người rút vớ lưới ra, nàng cũng có thử độ ấm của chậu nước, trực tiếp đem chân đưa vào. Đôi chân xoay xoay quấy nước, nhộn nhạo, nàng nhìn vào bàn chân dưới mặtnước, tự chủ nhớ tới cái nam nhân có ngón chân cũng xinhđẹp kia.

      “Hình Hoan.” ràng là phu thê, thế nhưng lại thành loại ngồi nhìn nhau gì. Nàng cắm đầu cắm cổ ngẩn người, chỉ có thể như người đứng xem. Trầm mặc như vậy, khiến Vĩnh Yên cảm thấy khó chịu, cất tiếng gọi, đợi nàng phảnứng kịp, liền hỏi tới, “Lời lúc nãy ngươi , là sao?”

      “Ừ.” Lâu như vậy mới bị hỏi, nàng đại khái có thể giả bộ ngu, chỉlà Hình Hoan muốn.

      có lẽ ước gì nàng sớm thay đổi, đừng ngại mắt của nữa, vướng chân của nữa. Mà nàng càng thêm cảm thấy nếu hiểu tình cảm của mình, nên đem lời này cùng giảng hiểu , nếu minh bạch lầm lỡ người lầm lỡ mình.

      “Heo mập chết tiệt! Ngươi có phải chán sống hay . .....” cũng muốn rống to, thấy nàng bị kinh run lên, ý thứcđược mình thất thố, giọng bỗng dưng nhu lại, “Khi nào thích?”

      “Ách. .....” Nàng biết, nhưng nếu sớm ý thức được, chắc chắn ý niệm ở nơi này còn chưa có thành hình liền quả quyết bóp chết . Trong nháy mắt tim đập rất nhanh, nếu nhưnhất định phải hồi tưởng, này tựa hồ phải ngược dòng đến thời điểm rất lâu rồi, “Hẳn là lúc mình bị là nhiều người trói cây rồi đánh, đó là ta lần đầu tiên cảm thấy ra là ta cũng cần an ủi vậy.”

      “Đáng chết! Vậy đó là lúc nào?!” rốt cuộc là bỏ lỡ baonhiêu? Hai năm rồi, kỉ niệm giữa bọn họ lấy ra rất ít ỏi, nàngcùng Triệu Tĩnh An lúc lại giống như có đống chuyện có kể cũng kể hết.

      “Ngô, chính là lần ngươi đem ta khóa ở trong phòng gặm lương khô, sau đó cùng với Đại tỷ ở quần lâu dưới tán lê chuyện phiếm.” Nàng cơ hồ làm được loại tri vô bất ngôn (biết gì đó), láo bậy, khó có được lúc đối với hề giấu giếm.

      Nhưng lời này khi Vĩnh Yên nghe tới bị ngộ giải thành loạiý tứ khác, chỗ nàng trình bày thời gian địa điểm nhân vật có quá nhiều ngụ ý.

      “Ta hiểu!” nặng nề gật đầu, dùng ý nghĩ của mình giải đọc lời của nàng. Nàng có, chỉ là hiểu được loại lạt mềm buộc chặt, nàng thích đại ca , chỉ là cố ý giậnhắn; nàng phải vì Tĩnh An mới lưu lại, chỉ là muốn đổi lấysự chú ý cùng quan tâm của .

      Đúng, chính là như vậy. phải là chút thủ đoạn đùa bỡn của nữ nhân sao, oán giận sơ sót.

      “Ngươi yên tâm, ta..... .” Nàng đem cảm giác nàynói cho bất luận kẻ nào nghe, sớm muộn gì mang theo điều bí mật này thức thời biến mất, nhất định cho Triệu gia trang hổ thẹn.

      Lời của Hình Hoan còn chưa có xong, liền bị Vĩnh Yên khôngkịp chờ đợi cắt đứt, “Người theo ngươi hai năm là ta, phải là ca ca của ta.” thừa nhận, trước kia xác thực hơi quá đángvới nàng, nhưng cũng phải là có chỗ quá đáng lắm, phải sao?

      phản bác được, Hình Hoan im lặng đáp lại. Cái gì gọi là”Bồi”? Là làm cho đối phương chân chân thiết thiết cảm thấy ấm áp, có thể tự tin cảm thấy bất kể như thế nào, đều có người như vậy chống nàng. đâu rồi, hai năm qua nàngso người lúc đơn càng kinh khủng hơn.

      “Lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, phải chỉ có khôngtiếp thụ nổi, ta cũng vậy muốn nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng, là ta gánh vác trách nhiệm cưới ngươi, phải là ca ca của ta.” Bất kể ban đầu làm ra cái quyết định này rất trái lương tâm, oán hận rất nhiều. Ít nhất, có để cho nàng khó chịu, có đem nàng đẩy tới đầu gió đỉnh sóng cho người cười nhạo.

      “. .....” Lòng của nàng bỗng nhiên co rút đau đớn.

      “Mẫu ta cùng mẫu thân ngươi trở nên vui vẻ như vậy, là hy vọng ngươi có thể cùng ta ở chung chỗ, phải là ca ca củata.”

      “. .....” Đầu cũng bắt đầu đau.

      “Người hiếu thuận như thế, chắc cũng cam lòng làm khó bọn họ như thế.”

      “. .....” Xong rồi, toàn thân cũng đau đớn. Nàng chính là bỏ được, có cách nào cố niệm hai vị lão nhân gia kia, có cách nào làm như thấy trong mắt các nàng lóe ra chờ mong, làm được loại tùy hứng thích liền giành thích liền bỏ rơi. Mẫu thân , muốn cho nàng vui vẻ, nàng lại làm sao muốn làm cho mẫu thân khoái hoạt hơn, cho dù là chôn sống mình.

      “Như qua, cũng phải là có biện pháp giảiquyết.”

      “Sao?” Người gây ra đống, để cho nàng phiềnnão lại xấu hổ, cuối cùng lại đột nhiên đem câu dườngnhư có thể để cho tất cả quanh co khúc khuỷu tiêu biến. Khôngthể , loại trầm bồng du dương này nắm chắc vô cùng tốt, hoàn toàn khiến Hình Hoan bối rối lý trí.

      “Chúng ta có hai cái lựa chọn. Hoặc là làm bộ ân ái, đẻ cho các nàng tạm thời yên tâm trở về Kỳ Châu, đến lúc đó đưa người , ta và ngươi cả hai đều vui vẻ, lần sau còn có cái phương pháp lưỡng toàn xử lí cùng các nàng tất cả; hoặc là sáng mai đinói cho các nàng biết, đừng có nằm mộng, hai chúng ta hoàn toàn có thể bồi dưỡng được tình cảm, ngươi thích là Đạithiếu gia phải Nhị thiếu gia.”

      Nhị thiếu gia, đây mới là lựa chọn sao? Có đường sống sao? Nàng ở đâu ra can đảm thẳng thắn những lời đó. Đây phải là dám dám hận, là tìm đường chết a. Mẫu thân hận thà sanh ra loại táng tận lương tâm là nàng này, chương mẫu trêu tức nàng biết phân biệt lấy ân báo oán, Triệu Tĩnh An.... .. Triệu Tĩnh An có thể giễu cợt nàng biết tự lượng sức mình.

      Suy tính ngẫm nghĩ, khiến Hình Hoan chút do dự cho ra quyết định, “Ta chọn thứ nhất!”

      Có phải là hay có thể tất cả đều vui vẻ, nàng biết. Coi như là cùng diễn trò đồng thời bồi thường chuyện xuất đúng lúc của nàng ở hai năm trước, tận lực thành toàn cho và Quản Hiểu Nhàn.

      “Ngoan.” hài lòng cười, “Nước lạnh rồi, đem chân lau khô, rồi ngủ.”

      “. ..... Ngươi ta ngủ thế nào?”

      “Ta , chúng ta ngủ thế nào?” Nhìn vẻ mặt nàng ngốc trệ, quay đầu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, giải thích, “Phu thê ân ái phải nên cùng giường chung gối sao? Ngươi cảm thấy nếu như tiếp tục chia phòng ngủ, thường ngày như keo như sơn, có người tin sao? Ta cảm thấy mẫu thân ta cùng Hình phu nhân ngu như vậy.”

      “Cũng đúng nha, nhưng là. .....” Nhưng là nàng dầu gì còn làmột hoàng hoa đại khuê nữ a, diễn trò cũng cần diễn phốisáo như vậy thôi.

      “Ngươi ngủ giường, ta ngủ ngoài phòng.” thích hợp cho ra thỏa hiệp, cùng lắm nửa đêm thừa dịp nàng ngủ say, lặng yên tiếng động bò lên giường.

      *

      Lão phu nhân , ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm.

      Lời này chút cũng sai, tựa hồ kể từ sau khi lão phunhân cùng Hình phu nhân tới, biệt viện mỗi sáng sớm cũngcực kỳ bận rộn.

      Hôm nay cũng ngoại lệ, trời vừa sáng thấu, tiếng vó ngựaliền phá vỡ yên tĩnh của ngõ hẻm. chiếc xe ngựa thoạt nhìnrất là hoa lệ dừng ở trước cửa biệt viện, bọn nô bộc vội vàngnghênh đón, liền nhìn thấy đại thiếu gia nhà bọn họ lưu loát nhảyxuống xe ngựa.

      “Đại thiếu gia chào buổi sáng, ngài cực khổ.” Xem mắt cùng đếncả đêm về, vậy nhất định lửa nóng lại kịch liệt , nghe chuyện như vậy rất hao tổn thể lực.

      có khổ, vì dân phục vụ.” sửa lại ống tay áo mộtchút, khuôn mặt tươi cười, vỗ vai hạ nhân, “Tiểu, tiểu Lưu a, những thứ Lạt Tiêu Tương xe kia dọn vào phòng bếp.”

      “Đại thiếu gia, ta họ Vương. .....” Đôi mắt đẫm lệ nhìn trời, thói quen nhớ tên người của đại thiếu gia nhà bọn họ, thìra là còn có đổi nha.

      “Vậy à? Ngươi chừng nào đổi họ?”

      Nhìn chút, như hợp tình hợp lý, gã nô bộc nắmquyền, cắn răng, vì dòng họ mình mà phấn đấu, “Bẩm đại thiếugia, ta vẫn luôn họ Vương! Cha ta họ Vương! Ông nội ta họ Vương! Ông nội của gia gia ta cũng thế... ...”

      “Tốt lắm tốt lắm, lão thanh lớn, đừng quá kích động, đối với thân thể tốt.” Đối với loại kích tình này, Tĩnh An bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, “A, ta là chủ tử rất thông hiểu đạo lý, ngươi họ gì ta đều có ý kiến. Nhưng là, gần đây xin cần ở trước mặt ta cường điệu họ của ngươi, ta sợ ta vọng động đem ngươi đánh tới kêu cha gọi mẹ.”

      Ha, nhà bọn họ chỗ nào sợ đại thiếu gia, thế nhưng lại sợ họ của ? cỗ cảm giác kiêu ngạo nổi lên, gã nô bộcmơ hồ đoán nguyên nhân gây ra, “Đại thiếu gia, chẳng lẽ hôm qua cái Tứ nương nhà Vương bá bá người, đem người phát sợchứ?”

      “Ngươi đủ rồi!” Chủ tử như có phải quá thiện lương haykhông?

      Ngay cả bọn hạ nhân chỉ có thích cầm đống phiền não tới tìm , còn thích quấn lãnh giáo biện pháp theo đuổi nữ nhân. ..... Những thứ này cũng nhịn, tại sao cái tri tâmkia, kết quả bọn họ còn muốn đến loại cần mở bình ai cũng biết trong bình có gì!

      “. .....” Gã nô bộc họ Vương thức thời che miệng mình, liêntiếp lắc đầu, bày tỏ mình tuyệt đối nhiều lời nữa.

      “Hình Hoan đâu?”

      “. .....”

      Trừng mắt tấm miệng vẫn bị phong ấn, Tĩnh An chịu được sắc mặt tối sầm, “ chuyện.”

      “Ta đại thiếu gia, người cũng nhìn chút tại là giờ nào, ngươi ở đây ôn nhu hương mất hồn suốt đêm, thiếu nãinãi cũng vậy, lúc này đương nhiên là còn ngủ, chẳng lẽ muốn nàng ra ngoài xếp thành hàng hoan nghênh ngươi? Vậy cũng được, ta kêu nha hoàn gọi nàng tỉnh dậy, người ở đây chờ ha.... ..”

      “Câm miệng.” Quả nhiên nên có sắc mặt tốt, người làmnhà bọn họ lá gan cũng rất mập, há miệng tựa như tục, “Tựta tìm nàng.”

      “. .....” Ách, đại thiếu gia, xông vào khuê phòng đệ muộimình cũng tốt lắm đâu? chính xác là nhìnthấy thứ nên nhìn thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :