1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giang hồ kỳ cục - An Tư Nguyên (45c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23
      Cái gì gọi là có tiền đồ? Chính là giống như Hình Hoan nhưvậy, bất kể trước trong lòng có bao nhiêu tức bao nhiêu uất ức, chỉ cần Vĩnh Yên thoáng đối xử tử tế, nàng mà có thể tự tiêu tan hiềm khích lúc trước, cười nở hoa.

      “Tướng công tướng công, ngươi cùng ta đem Nhâmcông tử ra ngoài sao?” Thân tròn tròn đường từ đại trạch nội lăn đến cửa, đung đưa chen vào xe ngựa, chiếc áo hồng đào kịp chờ đợi xác nhận .

      Mặc dù là cùng nàng hồi báo, nhưng theo kinh nghiệm dĩ vãng khiến Hình Hoan hiểu, tướng công nhà nàng tình khó dò, chừng căn bản là dưới cơn nóng giận, muốn đem nànglừa gạt cái nơi hoang tàn vắng vẻ, sau đó thống hạ sát thủ rồi vứt xác, để lần vất vả suốt đời nhàn nhã?

      “Ngươi cho rằng ta rất độ lượng sao?” liếc xéo con mắt, Hình Hoan quen thuộc lại trở về rồi. Chỉ là, chẳng bao lâu sau đến loại cảnh giới nghèo túng này rồi, bị đùa bỡn ra bởi loại phương pháp lấy lòng, mới có thể đổi lấy tiếng”Tướng công” ngọt ngào ngán người sao?

      “Ngô. .....” Quả nhiên a, nàng nghĩ quá nhiều.

      “Đáp ứng ta ba việc.”

      “Được.” Nàng giống như là đứa bé, khéo léo ngồi thẳng, đôi tay rất thằng đặt ở đùi, khuôn mặt tươi cười nhàng chờ hắnnói tiếp.

      “Thứ nhất, về sau có lệnh của ta, cho phép ngươiđem áo Tiểu Miên cởi xuống!”

      “Ừ.” Cho dù nàng nghĩ cởi a, nhưng rất lạnh lắm, nếu phảilà Nhâm Vạn Ngân nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ, nàng mới cần ăn mặc ít như vậy ngồi ở đó đón gió phấp phới đấy.

      “Thứ hai, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải thời thời khắc khắc đitheo bên cạnh ta, trừ phi ta đuổi ngươi !”

      “Nha.” Cái này nghe cũng khó khăn , ngày trước nàngcó nhiều hy vọng có thể thời thời khắc khắc quấn ở bên cạnhhắn.

      “Thứ ba, cho phép đối với ta láo nữa!”

      “Được rồi... ...” Có chút miễn cưỡng, chỉ là nàng trước tiên có thể đáp ứng, coi sau này tình huống nhìn có muốn hay đổi ý.

      “Thứ tư.... ..”

      phải chỉ cần đáp ứng ngươi ba việc sao?”

      “Ta có qua sao? Ngươi nghe lầm!”

      “. .....” Tiếng cực kỳ quen thuộc, động đến trí nhớ Hình Hoan, tựa hồ trong ngõ hẻm nào đấy vàođêm khuya, cũng có người chết biết xấu hổ qua lời giống vậy. Nhưng là bây giờ, cái người duy nhất có thể lắng nghe phiền muộn nàngđã , cũng trở lại nữa rồi.

      “Thứ tư! được kêu là ‘ Nhâm công tử, Thân ái, lão Can ’, lần sau gặp phải cả tên cả họ gọi!” Phun, cho là biết sao? Bên ngoài những thứ kia hiểu chuyện, hiểu được so nàng nhiều! Câu lan viện trong có bao nhiêu cônương, chính là loại từng tiếng làm nũng ”Nhâm công tử”, đem hồn nam nhân tất cả đều cho gọi có!

      “Được rồi, được rồi.”

      *

      Lần này, Hình Hoan thuận theo vì nàng đổi lấy đãi ngộ giống bình thường. Tướng công nhà nàng sau khi thô bạo đemnàng kéo xuống xe ngựa, dĩ nhiên cũng còn có buông tay nàng ra, cứ như vậy mười ngón tay đan xen, rêu rao dắt nàng nhảy vào nha môn.

      “Nhị thiếu gia, ngài tới rồi, đến xem Hiểu Nhàn nương sao?Ách... ... Vị này là?” Bọn nha dịch trợn to, trong đồng tử viếtđầy kinh ngạc, rốt cuộc có người chịu được tò mò dũngcảm đặt câu hỏi.

      biết.”

      “. .....” biết cũng có thể tay trong tay đường hoàng đidạo nha môn sao?

      “Mắc mớ gì tới ngươi!” Nhìn thấu lời ngầm trong nội tâm của đối phương, tức giận quát lên. Muốn dắt người nào liền dắt ngườinào, đây là quyền tự do của , huống chi đối tượng vẫn là nữ nhân cưới hỏi đàng hoàng đâu đến phiên người khác tới quảnsao?

      “Ha ha..... .” Mắt thấy biểu tình kinh ngạc của nha dịch chỉa vào, chớp mắt quan sát nàng, Hình Hoan thể làmgì khác hơn là túm kéo Vĩnh Yên xuống, hướng về phía người nọcười khúc khích.

      bị hào phóng giới thiệu, sao. Ít nhất, thái độ của có chỗ đổi cái nhìn, có lẽ đại sư lúc trước lần lượt giải thích được trợ giúp có hiệu quả. Tục ngữ như thế tới haysao? Băng dày ba thước, hai năm căm thù cùng giằng co, thể nào sớm chiều liền rách băng, phải tiến hành từ từ, nàng có thể chậm nữa chậm chờ xem.

      Kết quả là, nàng cứ như vậy dưới hướng dẫn của Vĩnh Yên, thông suốt xâm nhập trong nha môn bộ. Mắt thấy trướcmặt bóng dáng quen thuộc, nàng hếch môi lên, tự với mình nên bỏ qua, có lẽ cùng Hiểu Nhàn muội muội chỉ là bằnghữu. Giống như nàng cùng đại sư như vậy, giữa bằng hữu đươngnhiên có thể đối với lẫn nhau tình huống tương đối hiểu rồi.

      “A! Sư thái tương lai! Ta biết ngay ngươi nhất định tới cứu ta đấy!”

      Khi Hình Hoan cúi đầu vượt qua gian phòng trước mặt này, tiếng gào thê lương nhào tới.

      Là thanh Nhâm Vạn Ngân, mới nghe, giống như là bịhành hình vô cùng tàn nhẫn khốc liệt, tình cảnh cực kỳ thê thảm.

      Vậy mà, khi Hình Hoan ngẩng đầu nhìn hình ảnh bên trong nhà.... .. Ngực rát buồn bực. Nàng rốt cuộc tại sao muốn lương tâmbăn khoăn? Rốt cuộc có cái gì tốt thay lo lắng? Nhìn tìnhhuống bây giờ của chút, ngồi ngay ngắn thoải mái cái băng ngồi, sau lưng còn có nha hoàn vung cây quạt mát, trênbàn thấp để cắt miếng dưa hấu ướp lạnh, điểm tâm thượng hạng, mùi trà thơm mát.

      “Ngươi. ..... Ngươi còn tốt đó chứ?” Đây là nàng vốn là chuẩnbị xong lời dạo đầu, bây giờ nhìn lại bây giờ thấy cần thiếtnữa, nhưng cảnh tượng đập vào mi mắt lại để cho Hình Hoan lâm vào kinh ngạc, tạm thời kiếm được những lời hỏi thăm khác.

      được được, tốt a. Ngươi xem, bọn họ làm người ta rất nhiều vết thương a..... .” Nhâm Vạn Ngân kích động đứng dậy, vung lên ống tay áo, còn mang theo vài phần dương dương đắc ý tới biểu diễn dấu đỏ cổ tay.

      “Phun!” Vĩnh Yên đứng bên khỏi tràn ra hừ lạnh.

      Nếu nhớ lầm, khi Nhâm Vạn Ngân bị Hiểu Nhàn mang vào nha môn, liền đem Tri Phủ Đại Nhân dọa sợ. Cây quạt cầm tay ghi to ba chữ ”Nhâm Vạn Ngân”, biểu thân phận phú thương Kinh Thành của , người ta - bạc đủmua được quyền thế, ngay cả là Tri Phủ Đại Nhân cũng phải tộikhông dậy nổi. Vì vậy, được mời vào khách đường, trà ngon chiêu đãi, nhưng là người nào đó sắc tâm thay đổi đùa giỡn với nha hoàn trong nha môn, bất hạnh gặp gỡ cay cú, bị người ta dùng cành cây đánh vào cổ tay.

      Chưa nhận thấy được chân tướng bị Nhâm Vạn Ngânthốt nhiên xoay ngược, hiển nhiên, nếu phải là tiếngkia xuy, hoàn toàn thấy trong nhà còn có vị từ thư công tử. Trước mặt người ngoài thích hợp làm nũng, nhanh chóng nâng sắc mặt, tiếng ho , che giấu bớt tính trẻ con vừa rồi, “Khụ! Hảo, làm sao tốt, lãogia ta rất tốt. Hừ, cái Tri Phủ nho đó dám đối với ta như thế nào, ta muốn giết tựa như giết chết con kiến.”

      “Hảo uy hảo uy a, a, ha ha.” Hình Hoan cười khan vỗ tay. Là như thế nào? đột nhiên uy mãnh, là muốn cười nhạo nànglo lắng dư thừa sao?

      cho phép vỗ tay!” Tiếng vỗ tay thanh thúy tuy mìnhnhư lại vang to như vậy trong khách đường, Vĩnh Yên nhìn chằmchằm. Nữ nhân này chán sống rồi, cần thêm điềukiện —— lần sau cho phép khích lệ nam nhân khác! “Ngồixuống, cho biết, ta và ngươi đến tột cùng quan hệ thếnào.”

      “Ta. ..... Cái đó,..... Ách, Nhâm Vạn Ngân, chuyện là như vầy. .....” Ánh mắt bén nhón bắn qua, Hình Hoan thểlàm gì khác hơn là nhắm mắt nhập tọa, tính toán thẳng thắn nóitất cả chuyện. Nhưng lời chưa tổ chức liền bật thốt lên ngay cả chính nàng cũng nghe hiểu.

      “Ai, tương lai sư thái, cần nhiều lời rồi.” ngờ tới, Nhâm Vạn Ngân chợt đè lại tay của nàng, ngắt lời : “Khôngnói gạt ngươi, ra sáng sớm hôm nay đại sư cùng ta cáo từ với ta chút.”

      “Ai?” Ngộ Sắc cùng ra? Vậy tại sao lúc ở đại hội quyên tặng mặt lại kinh ngạc, giống như mình là người bị hại bị chẳng hay biết gì, ra cái này nhìn như vô tâm cơ phú hay thay mặt, căn bản là tiểu hồ li? Đây là sau, trọng điểmlà Ngộ Sắc , nàng rất khó bảo đảm đến cùng là đúng chântướng hay , cũng đoán ra lại đột nhiên phát lênhát tuồng nào, “Xin hỏi, đại sư thế nào?”

      “Đại sư sư thái tương lai ra hai năm trước thànhthân, tướng công là tên đốn củi, cái tên đốn củi đó bênngoài có nữ nhân, còn viết rất nhiều phong hưu thư muốn đem ngươi đuổi . Nhưng là sư thái tương lai là tốt, vẫn lòng muốn đem đoạn hôn nhân này duy trì tiếp tục. .....” đến đây, tức giận bất bình, mắt liếc sắc mặt lúng túngcủa Vĩnh Yên, tiếp tục , “Khi đến đó, tim đại sư rất đau a. Ta muốn câu công đạo, sư thái tương lai, sao người chịu khổnhư vậy? Khó trách ngươi nghĩ muốn xuất gia, ta hiểu ngươi.”

      “Câm miệng! Nơi này ai muốn nghe ngươi lời công đạo! tiếp, cái con lừa ngốc chết đó còn cái gì?” Đề tàicàng ngày càng cấm kỵ cũng càng ngày càng đều rời , Vĩnh Yên thể nhịn được nữa hét lên cắt đứt. Chẳng lẽ ngu xuẩnnghe tên trước mặt đối với nữ nhân tâm , còn dứt khoát khuyên nàng cao chạy xa bay?

      “Đại sư ngốc á..., đầu có tóc.” Nàng vuốt ve trán, lấy dũng khí nhắc lại.

      “Ngươi cũng câm miệng!”

      “. .....” Hình Hoan bị rống phải im lặng.

      Ánh mắt nhìn quanh, Nhâm Vạn Ngân cười khan chen miệng : ”Vậy ta có thể tiếp tục sao?” Mắt thấy Vĩnh Yên gật đầu, hít hơi sâu : ”Đại sư còn , nam nhân chính lànhư vậy, thượng hạng trân tu mỹ thực ngày ngày đặt ở trước mặt liền ngại chống đỡ, đợi đến ngày nào đó ăn được lại muốn đoạt, chữ —— tiện. Ai, ta ra là cũng nghĩ ra đốn củi này tại sao như vậy hoa tâm? Nhờ có vị nữ bộ khoái kia ta mới biết, ra là từ thư công tử ngài là Nhị thiếu gia Triệugia trang a.”

      sai, phải là cái ngổn ngang đốn củi gì, chính làTriệu gia trang Nhị thiếu gia. Nhưng cự thừa nhậnmình bỉ ổi, Hình Hoan phải là cái trân tu mỹ thực gì, nànghoàn toàn đủ trình độ cấp bậc đó. Ngày trước nuốt nổi, tại vẫn như cũ muốn nuốt!

      Giọng điệu cứng rắn giấu ở trong bụng Vĩnh Yên muốn nhảy ra, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.

      “Nhị thiếu gia, ngươi có ở đây ? Hiểu Nhàn nương đangđi khắp nơi tìm ngài đấy.”

      Sau khi nghe tiếng, Vĩnh Yên nghiêng gương mặt, do dự nhìnHình hoan hảo hội, mới quyết định, “Ta xuống, đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta đấy! An phận chút cho ta!”

      “Ừ.” Nàng mỉm cười gật đầu, ý định lại bách chuyển thiên hồi.

      Chuyện đáp ứng? A, nàng làm sao quên, quên là người củahắn. qua từ hôm nay trở nàng phải tấc cũngkhông rời luôn đợi tại bên cạnh , kết quả sao? Vừa nghe nghe thấy chuyện của Quản Hiểu Nhàn, liền đem tất cả quênsạch , như vậy bỏ nàng xuống mà nha.

      “Sư thái tương lại? Sư thái tương lại! Uy! Wey wey Wey uy uy... ...”

      Nhâm Vạn Ngân kiên nhẫn kêu nàng, thành công đem Hình Hoan từ trong hoảng hốt trở về thực tế, chớp mắt vài cái, mới hoàn toàn thanh tỉnh, “A, đại sư đúng là theo như ngươi ít nha.”

      “Ừ, đại sư , coi ta như huynh đệ.” đắc ý nhướngnhướng mày.

      Khiến Hình Hoan rất là hiểu. Như thế nào à? Bị hòa thượng xem là huynh đệ là chuyện rất đáng được kiêu ngạo sao?

      còn nhờ ta chăm sóc tốt ngươi, đừng làm cho ngươinữa chịu uất ức.”

      “Ta cần người khác chăm sóc.” Càng cần có người khắc phục hậu quả tựa như nhấc nàng chỗ này sang chỗ khác.

      còn muốn vội vàng làm cái đại quantrọng thay đổi cuộc sống làm xong trở lại.”

      “Ta quản khỉ gió có trở về . ..... Ai? Ngươi cáigì? còn có thể trở lại?! Làm sao ngươi sớm a, những thứ hữu dụng gì đó có hay mà ngươi lâu nhưvậy làm gì à? Có hiểu thế nào là chuyện trọng điểm a hay !” Đáp án nhận được khiến Hình Hoan kinh động, trợn to hai mắt, tâm tình là khó có thể khắc chế kích động.

      Chỗ khác, Nhâm Vạn Ngân nhấp chặt khóe miệng, đình chỉ nụcười, bám lấy đầu, lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt chốc lát, cái này giống xao động có vợ có chồng. Đợi nàng rống khôngđược sai biệt lắm rồi, mới trúng tim đen, “ ra là ngườitrong lòng của ngươi là đại sư.”

      “. ..... Thần, bệnh thần kinh!” Thích đại sư? Làm sao có thể!Đầu óc của nàng lại bệnh, làm sao thích hòa thượng; nàng cảm giác cũng còn rớt xuống, làm sao vừa bên tướng công mà trái tim lại rơi bên ngoài?

      sai, là Nhâm Vạn Ngân có bệnh! Người trong lòng nàngchỉ có thể là tướng công!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24
      Trước khi thành thân, chương mẫu có qua: ngươi là con dâu mà ta tự tay chọn lựa, ta tin tưởng ngươi rất hiểu làm hiềnthê tốt như thế nào. Ngươi phải ta đây có thể cho ngươi, nhưngngươi phải đáp ứng ta, khi vào cửa Triệu gia, liền khôngđược phát sinh tư tình bên ngoài.

      Năm đó, nàng chút nghĩ ngợi, nên được chút do dự, thậm chí sau khi nhìn thấy Triệu Vĩnh Yên luôn khắc sau trong tim hình bóng .

      Cho nên.... .. thể nào! Nàng thể nào ruồng bỏcam kết mà thích người khác!

      Nghĩ tới, Hình Hoan nặng nề thở ra hơi, lắc đầu, hất NhâmVạn Ngân ra. Khóe môi tươi cười tự khích lệ chính mình, vuốt tay ngực, cảm thấy trong lòng rối loạn, nàng mới vòng qua hành lang, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Vĩnh Yên.

      Đúng! Chính là như vậy, tại nàng là người của tướng công, người mà nàng để ý chỉ là tướng công, người nên tiếp cũng là tướng công, nên suy nghĩ những chuyện khác. Coi như đạisư còn có thể trở lại, bọn họ cũng chẳng qua chỉ có thể là bằng hữu chuyện phiếm, cần để ý người khác cái gì, thanh giả tự thanh chứ sao.

      “Ai ai, các ngươi có nhìn thấy hay nhị thiếu gia hôm naymang tới vị nương, nghe đó là Nhị thiếu nãi nãi đấy.”

      phải đâu! Làm sao có thể? Này này này này đây cũngquá xứng đôi!”

      . ..... Phi!

      Lời của nha dịch tán gẫu truyền đến, Hình Hoan theo bản nănglùi về bước chân trốn phía sau cây cột, trong đáy lòng bày tỏ oángiận bất mãn. Bọn họ có chỗ nào mà xứng? Hừ, nếu mấyngười có thể tìm được nữ nhân thứ hai giống như nàng phục vụ tướng công tốt như vậy, nàng, nàng. ..... Nàng liềncam bái hạ phong!

      “Làm sao lại thể nào. Cũng là bởi vì dáng dấp xinhđẹp vừa lòng, nhị thiếu gia mới có thể cùng Hiểu Nhàntiểu thư quan hệ thôi.”

      “Điều này cũng đúng. Ai, ngươi biết ? Ta nghe Hiểu Nhàn , nhị thiếu gia ra ngay từ lúc hơn hai năm trước liền đối với nàng vừa gặp rồi, sau đó nghĩ tất cả biệnpháp, còn cố ý ở Triệu gia trang gặp phải đống việc, là cần tìm bộ khoái xử lý, lúc này mới rốt cuộc đến gần Hiểu Nhàn. Ta đoán vốn là nghĩ nạp Hiểu Nhàn làm thiếp, kết quả khôngngờ tới Hiểu Nhàn xuất thân nhà quan lại, thể làm gì kháchơn là tạm thời đem ý niệm nuốt.”

      “Biết, làm sao biết, Hiểu Nhàn cũng với ta qua a. Cái Nhị thiếu nãi nãi đó nghe là cái Mục Dương nữ? Ta xem a, cần lo lắng, sớm muộn gì nhị thiếu gia đem nàng hưu, cưới Hiểu Nhàn nương về nhà.”

      “Chậc chậc, Mục Dương nữ a, đáng thương, vậy làm sao đấulại Quan Gia thiên kim a.”

      “Cũng phải sao, ta mà gặp nương kia sớm khuyên chính nàng , tránh cho về sau vỡ lở ra càng bối rối.”

      thanh chuyện càng ngày càng cách xa, Hình Hoan vẫnnhư cũ tựa người vào cây cột, sắc mặt nàng trắng bệch. Lời đồn đại phải lần đầu nghe , Bọn nha hoàn, nô bộc của Triệu gia trang cũng từ trước đến giờ bị cản trở, nghĩ đến cái gì cái đó. Vậy mà, chưa từng có người với nàng, ra Vĩnh Yên ngay từ lúc hơn hai năm trước xác định Quản HiểuNhàn rồi.

      Nàng vẫn nhận định Quản Hiểu Nhàn là người thứ ba, ngờ mình mới là….

      Khó trách ngay vừa bắt đầu cứ như vậy ghét nàng, thậm chíđêm tân hôn cũng bỏ lại nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng sắc mặtđều tươi tốt. Là do nàng đột nhiên xuất , làm rối loạn hạnh phúc của ... ...

      bày trận kia theo đuổi người vừa thấy còn còn kịp nữa triển khai phải cưới nàng.

      Lời của ngoại nhân, thể tin được, điểm này Hình Hoanbiết. Nhưng là, nàng có biện pháp quên mất kiện của Triệu gia trang, kiện mất trộm oanh oanh liệt liệt tạiKiếm Các, nhớ mang máng lúc ấy chương mẫu rất lo lắng, đích xác là tìm đến ít bộ khoái. Dư luận xôn xao náo loạn đượcmột lúc, cuối cùng, vật mất trộm được Vĩnh Yên tìm được.

      chẳng lẽ tỉ mỉ tạo ra cuộc nháo kịch chỉ vì đến gần mộtnữ nhân sao?

      “Heo mập chết tiệt!”

      “À?!” Đột nhiên vang lên tiếng hô gần trong gang tấc, khiến Hình Hoan bị kinh ứng phó kịp, thân thể ngửa về phía sau, hung hăng đụng vào lang trụ, đau đến nàng cơ hồ quên lãng mới vừa rối rắm nhường nào.

      “Điếc à?” Vĩnh Yên cau mày dò xét nữ nhân chân tay vụng về trước mặt, nhớ kêu nàng bao lâu, cuối cùng có phảnứng. lẽ là sau khi thấy lại Nhâm Vạn Ngân, nàng học coi thường ?

      “. ..... Ta chỉ là có chuyện nên nghĩ đến quá mất hồn rồi.”Nàng nhuyễn nhuyễn môi, giọng biện giải cho mình.

      , về nhà.” vươn tay, chờ chính nàng nắm lấy.

      Nhưng là lâu, Hình Hoan chỉ là ngây người ở nơi đó, có chút nào động tĩnh. lúc trợn mắt chuẩn bị mở miệng rống nàng lên tiếng, “Tướng công, cái đó... ... Ngươicùng Hiểu Nhàn nương biết lâu rồi a, tình cảm xem rathật tệ.” Ngu ngốc! Đây coi là vấn đề gì, uyển chuyển thành ra như vậy người nào nghe hiểu được! Hình Hoan hậnkhông được cắn đứt cái đầu lưỡi có tiền đồ của mình.

      “Mắc mớ gì tới ngươi.”

      Giống như nàng suy nghĩ, Triệu Vĩnh Yên rút tay trở về, tức giậnhừ mũi, cắm đầu cắm cổ về phía trước.

      Nàng cắn răng, nhắm mắt đuổi theo, “Ngô, ta có ý muốnxen vào chuyện của ngươi là á..., chỉ là tò mò thuận miệng hỏimột chút chứ sao.”

      “Phun, ngươi cùng Nhâm Vạn Ngân biết lâu sao? Tình cảm xem ra tồi a.”

      “. .....” Tại sao lại quay ngược người nàng hả? được, thể cứ như vậy nửa đường bỏ cuộc, nàng nên tin tưởng bất luận lời kẻ nào, chỉ cần có, nàng mà có thể kiên định, “Ta cùng Nhâm Vạn Ngân mới biết tới tháng, trong truyền thuyết, quân tử chi giao nhạtnhư nước. Nhưng là, ngô, nhưng là ta nghe ngươi cùng HiểuNhàn nương là trước khi chúng ta thành thân quen biết?”

      Thân thể liền chấn động, níu lên mi tâm ngoái đầu nhìn lạiquan sát Hình Hoan, hồi lâu có lại nhớ tới chuyện này, bịnàng báo động trước nhắc tới, lòng hắnnhọn run rẩy. Rất nhanh, Vĩnh Yên liền phỏng đoán nàng tột cùng nghe nhữngthứ gì, “Ngươi nghe sai. Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng là khoảng hai năm trước, cũng đích xác là vừa gặp , tựanhư trong truyền thuyết như vậy, ta tự biên tự diễn nháokịch, chỉ vì để làm quen nàng. Ừ, cái chân tướng này có để cho ngươi cảm thấy hài lòng ?”

      Thay vì hướng Hình Hoan thẳng thắn kể lại, chẳng bằng nhắc nhở mình.

      Quan Hiểu Nhàn phải là nữ nhân mà ban đầu nhậnđịnh hay sao, do Hình Hoan xuất làm rối loạn tất cả, nếu hiểu được từ đầu tới cuối, nên nhanh chóng khiến tất cả trở lại chánh quỹ.

      “Ngươi đói bụng ? thôi, về nhà nấu cơm cho ngươi ăn.”Nàng trầm mặc lâu mới ra tiếng, cố gắng cố nặn ra vẻ tươicười, để cho mình thoạt nhìn liền giống như bình thường, có thể so đo bất cứ chuyện gì, im hơi lặng tiếng.

      Trong tích tắc, Hình Hoan hao phí tâm lực hứng lấy lời thẳng thắn của , thấy hối tiếc tật lắm mồm của mình. Tại sao muốn tìm hiểu mọi chuey65n? Biết số việc chôn được quá sâu quá lâu, cũng sớm rửa nát, coi như moi ra cũng là thê thảm nỡ nhìn.

      Nàng mong đợi nhiều, có thể láo lừa gạt nàng, dù là trăm ngàn chỗ hở; cũng có thể dùng lời hơi tốt chút tới tự thuật cái loại đó để cho nàng khó chịu chân tướng, dù là dạng.

      Kết quả khiến Hình Hoan hiểu, coi như mong đợi cũng nhiều vẫn là mong đợi, có mong đợi có thất vọng.

      đợi Triệu Vĩnh Yên phản ứng, nàng liền dẫn đầu cười hì hì cuốn lấy khuỷu tay của , lôi kéo bộ mặt khốn hoặc cất bước về phía trước, xem ra tâm tình tốt.

      Triệu Vĩnh Yên nhịn được hoài nghi mình rốt cuộc cưới cái dạng nữ nhân gì? Hai năm rồi, nàng giống như đau, khóc, xảy ra tức, ghen tỵ. Dùng tiêu chuẩn hiền thê cân nhắc, nàng thập toàn thập mỹ; có thể dùng nam nhân ánh mắt cân nhắc, nàng chính là cái đồ có tình cảm.

      Mặc dù sau khi thẳng thắn kể chuyện như vậy thực, nàng đều có thể coi như có việc gì nấu ra cho bữa tối phong phú, từng món đều là món ăn thích ăn. Thiên về khẩu vị, làyêu thích của ; thả muối cháo gà, là thích củahắn; ngay cả viên viên tách ra chếch cứng rắn cơm, cũng là thích của .

      nghi ngờ chút nào, nàng là đem thích của hắnmò được ràng, so mẫu thân càng sâu.

      Trong lúc vô tình, tựa như có thói quen nhìn nàng kéo sợi mì ra ngoài thức ăn, tựa như thói quen bên cạnh có loại nữnhân trầm muộn khiếp đảm.

      Loại thói quen này quá trí mạng, nhưng chờ nghĩ ra biện pháp từ bỏ, hôm sau sáng sớm, nàng liền cho kích trí mạng hơn.

      —— Bẩm Nhị thiếu gia, thấy thiếu nãi nãi.

      phiền muộn ngừng dạo bước trong sãnh đường, trong đầu tản ra đều là báo cáo của gã nô bộc. Tựa như cùng mấy lần trước dạng, cho là nữ nhân rời khỏi mình sống nổi, lại có thể ở kinh thành dù lúc này chưa quen cuộc sống nơi đây nhưng lần lượt đến từng địa phương khác chơi đùa trốn , hơn nữa mỗi lần cũng có thể bảo đảm giết kịp trởtay, tìm khắp nơi đều thấy.

      “Con mẹ nó ràng cho ta! Rốt cuộc cái gì gọi là ‘ thấy ’?!”

      Bọn hạ nhân tụ tập tại trong thính đường nhanh bị Nhị thiếu gia tới lui xoay chóng mặt thiện tâm đại phát dừng bước, lại tuôn ra rống giận. Mặc dù Nhị thiếu gia bạo gân xanh rống giận, nhưng là giống như bây giờ biểu thô tục tùy tiện rất ít thấy.

      Vì vậy, bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, lẫn nhau xô đẩy, cuối cùng do vị kia tâm tâm niệm niệm muốn nấu nước giáo cho Nhịthiếu gia ăn – gã sai vặt làm đại biểu, cặn kẽ miêu tả sáng sớm nhìn thấy tình hình phòng Nhị thiếu nãi nãi ”Bẩm Nhị thiếu gia, từthư ít ngày trước ngài cho Nhị thiếu nãi nãi đều thấy, tủ treo quần áo cũng có, trong phòng còn dư lại thêu túi thơm dang dở, còn có phong thư này. .....”

      “Ngươi có tin sao sớm chút lấy ra?!” đợi gã sai vặt kể xong, Vĩnh Yên liền nhanh chóng động vươn tay đoạt lấy tin.

      Động tác nhanh, khiến cho mọi người thán phục.

      Phong thư Thượng Thanh ràng sở viết ”Triệu Vĩnh Yên hônkhải”, lần đầu tiên biết, chữ của nàng xinh đẹp tinh tế như vậy, chút nào như là người ít học - Mục Dương nữ. Nhưnglà, đây coi là cái gì? Thú chơi xa lạ sao? biết tên của mìnhcoi như tệ, nhưng nàng cần thiết như vậy kêu cảtên cả họ!

      —— ta thành toàn cho ngươi.

      giấy Tuyên Thành to như vậy, chỉ có bốn chữ này, trơ trọi đứng nghiêm, chui vào tầm mắt Triệu Vĩnh Yên

      “Thành toàn con mẹ nó! Người nào cần nàng thành toàn! Các ngươi , ta có cho phép nàng thành toàn qua sao? mẹ nó, làm ra bộ giọng có ân đức lắm, coi là có ý gì! Thành toàn cáirắm! Các ngươi bị điểm huyệt phải hay ? Tất cả đều tìm cho ta, dù đem Kinh Thành lật qua cũng phải đem nàng tìm ra! Sống thấy người, chết phải thấy xác!”

      “A a a nha.. ....” vất vả, mọi người bị lời Nhịthiếu gia có mạch lạc trong tiếng hô tỉnh táo lại, tan tác như ong vỡ tổ.

      Trước khi , còn có thể ràng nghe được Nhị thiếu gia vô cùngrối rắm hét to: “Thành toàn mẹ ngươi! Thành toàn cha ngươi! Thành toàn em ngươi! Ta thành toàn cả nhà ngươi!”




      Chương 25
      Nghe , oan gia ngõ hẹp.

      Kinh thành mặc dù rất rộng, nhưng có vài người cố tình là có thểkhông thể buông tha.

      Sau khi rời khỏi biệt viện, Hình Hoan tốn hai ngày, lừa gạt ít vòng vo, mua tiểu ngựa thấp, mắt thấy ra cửa thành ở trước mắt, đột nhiên liền gặp người tưởng nhìn đếnnhất.

      “Ngươi! Xuống ngựa! Ta muốn khiêu chiến ngươi!”

      Trước mặt nhìn thấy nương mặc xiêm áo màu hồng phấn, giơ cằm lên, vênh mặt hất hàm sai khiến quát, thuận thế phấtphất chuôi kiếm xinh đẹp trong tay kia, vỏ kiếm rơi cái túithơm màu đen, theo động tác kiếm của nàng, khiến người kinhhoảng, độ cong lưỡi kiếm cực kỳ chói mắt.

      Túi thơm thượng hoa hải đường vân nếu so với thanh kiếm kiacòn có lực sát thương hơn, bởi vì từng đường kim mũi chỉ đều làxuất từ tay nàng.

      Nàng thậm chí còn nhớ lại ràng đem túi thơm đưa cho TriệuVĩnh Yên khinh thường : đồ vật của nữ nhi ai mà thèm lấy?

      Lúc ấy, Hình Hoan ngây ngốc cười, ôm chờ mong nho , có lẽ là khẩu thị tâm phi. Có lẽ xoay người đem loại đồ vậtnữ nhi gì đó này cột vào kiếm đây? Có lẽ.. .... Nàng thế nàocũng nhớ đến, lại có lẽ mượn hoa kính Phật, cầm dụ dỗ tình nhân.

      Nàng cưỡng bách chính mình xoay tầm mắt, im lặng lêntiếng lôi kéo cương ngựa, cố gắng muốn vòng qua, khôngmuốn cùng người tranh đấu.

      “Uy! Ta gọi ngươi xuống ngựa, có nghe thấy ! Nếu có giấy cấp do triều đình ban phát, cho phép cởi ngựa. Đừng tưởng rằng ngươi là tiền thê của Vĩnh Yên ca, ta liền sẽcấp cho mặt mũi ngươi, hừ, Thiên Tử phạm pháp tội như thứ dân, nếu xuống ta liền bắt ngươi gặp quan.”

      Người cản đường kêu gào là ai? Đáp án tựa hồ được miêu tảsinh động rồi.

      giống với tính cách trong quá khứ thối lui khiêm nhường, lần này Hình Hoan kiên nhẫn nhíu mày, ỷ vào ưu thế cao nhìn xuống, kiêu căng nhíu mày, “Hiểu Nhàn nương, ngươi có phải cho là trong bốn biển đều là cha mẹ ngươi hay , người người cũng phải cưng chiều? ngại quá, ta phải Vĩnh Yên ca của ngươi nên dễ dàng bỏ qua mọithứ cho ngươi đâu. Chưa nghe qua chó ngoan chắnđường sao? Tránh ra.”

      “Ngươi mắng ta là chó?!” Đột nhiên biến hóa như vậy, Quản Hiểu Nhàn hiển nhiên có cách nào nhất thời thích ứng, nàng kinh ngạc trợn to mắt, nghiêm trọng hoài nghi mình có phải nhận lầm người hay , cái vị nương cưỡi con ngựa thượng kia là tiền thê của Vĩnh Yên ca sao?

      “Thối, ai cản đường mắng người đó.”

      “Đồ xấu xí ngươi chán sống!” cam lòng hô lên, vì để cholời của mình còn có lực thuyết phục, Hiểu Nhàn còn kịp rút kiếm ra khỏi vỏ nữa, liền hướng về phía Hình Hoan quét ngang trước.

      Hoặc là nên , theo ý nàng, đối phó Hình Hoan căn bản cần phải để cho kiếm xuất vỏ, tránh cho người vây xem nànglấy mạnh hiếp yếu.

      Nhưng nàng thế nào cũng ngờ đến, thân thể Hình Hoan lạiđột nhiên ngửa về phía sau, cực hảo kiên nhẫn để cho nàng nằmngang ở lưng ngựa, tránh thoát tập kích của nàng.

      Hình hoan có võ công?

      Đây là nghi ngờ của Hiểu Nhàn trong nháy mắt, nhưng là rất nhanh, khi nàng trật chân té đùi ngựa, từ lưng ngựa Hình Hoannặng nề rơi xuống đến đất, ý tưởng này cũng theo đó hóathành hư . Người có võ công làm sao có thể ngã phải thảmnhư vậy? Càng để cho mình vội vàng kịp chuẩnbị.

      “Mẹ kiếp nhà ngươi, là đau.. ....” Hình Hoan vuốt cùi chỏ, kéo kéo chà xát áo bông đến rách nát rớt ra vài sợi bông. Cảmthấy đám người vây xem càng ngày càng nhiều, nàng cắn răng đứng lên, phẫn hận bất bình duy trì ở tự ái kiêu ngạo nhìn thẳngQuản Hiểu Nhàn. Là ai , người thua thua trận!

      Loại ánh mắt khiêu khích này ở trước mặt mọi người biểu lộ ra, lời ngầm chính là —— tiếp tục đánh a, có giỏi liền đánh thắng ta!Đối với người muốn trở thành đệ nhất thiên hạ nữ bộ khoái mà , dễ dàng bị chọc giận rồi.

      Rút kiếm, vẫy tay, đá bay về phiêu lượng, đâm đường.....

      Động tác liên tục làm liền mạch, đối với việc bức Hình Hoan phải nằm mặt đất liền lăn vòng mà , Quản Hiểu Nhàn cảm thấy Hình Hoan chỉ có công phu mèo quào này chínhlà bản lĩnh phải. Nàng chỉ hiểu tránh né phòng vệ, cũng hiểu như thế nào phản kích, những thứ kia thế công bénnhọn phải nàng có thể chịu được. Đảo mắt công phu, quần chúng vây xem từng trận thổn thức tiếng ủng hộ ở bên trong, chuôi kiếm sắc bén này bất thiên bất ỷ đặt cổ của nàng.

      “Con mẹ nó, cái lưng... ...” Tròng mắt quét mắt Ngân lắc lư kiếm, Hình Hoan bất nhã xuy. Năm đó, vi nương cái gì cũngkhông nhiều dạy nàng điểm công phu đây? cầu làm đượcĐộc Cầu Bại, dầu gì cũng đừng để cho nàng trước mặt mọingười bị tình địch đánh cho hề chống đỡ lực a.

      xin lỗi!” Chiếm thượng phong, Quản Hiểu Nhàn cười đến đắc ý hơn.

      “Bệnh thần kinh! Ngươi đúng là đem mình làm giang hồ Nhất Tỷ rồi hả? Chẳng lẽ người người đều phải nghe ngươi? Nằmmơ! Ta liền , đừng .” Thói đời bạc bẽo, Thiên Đạokhông có a, rốt cuộc người nào mới phải xin lỗi a!

      “Ngươi. .....” Quản Hiểu Nhàn tự với mình phải tỉnh táo, cần so đo với loại đánh lại mình, “Vậy ta muốn ngươi đáp ứng từ hôm nay trở cho phép dây dưa nữaVĩnh Yên ca.”

      “Phi! Thôi , còn tưởng rằng Vĩnh Yên ca nhà ngươi là miếng mồingon a, người người cũng muốn giành a. Dây dưa? Ta còn khônglạ gì! cho ngươi biết, hai năm chịu nhục ngày ta liền chịu đủ rồi! Nếu có cam kết ở phía trước, ta sớm cuốn bao phục , rồi, đúng là cho là ta sống được?Cũng chỉ có ngươi loại ngu xuẩn mắt bị cứt dán này, mới có thểcoi là bảo b.. ....” Nàng mắng cực kỳ thuận sướng, uất ứcgiấu trong lòng tất cả đều đổ ra.

      Lời tức giận, có phát tiết, hề có tiếng uất ức. Cuối cùng, mắng mắng, hốc mắt nàng cứ như vậy ướt. Cũng bởi vì Hình Hoan dần dần ý thức được mình có tư cách mắng lời như thế, tựa như Ngộ Sắc đại sư từng cái hình dạng kia, nàng chính là cái loại đó ngu xuẩn mắt bị cứt dán, cho tới bây giờ, nàng đều cách nào làm cho mình chân chính thoải mái, liếc thấy cái túi thơm đó, tâm vẫn như cũ ràng có cảm giácđau.

      “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. .....” Nghe hiểu nhữnglời đầy ngập oán khí, Hiểu Nhàn chỉ cảm thấy những lời đó rấtchói tai, đâm vào cục tức của nàng, dùng lực mạnh đẩy lưỡi kiếmbén nhọn cổ Hình Hoan.

      Máu đỏ thẫm theo cổ rơi xuống.

      Hình Hoan cho là mạng mình hôm nay kết thúc, mà còn kếtthúc cực kỳ hoang đường.

      Kết quả, tình biến chuyển đến ai cũng ngờ tới, cho tớiquần chúng vây xem cùng nhau cho thấy nghẹn họng nhìn vẻmặt.trân trối

      Từ hai vị người trong cuộc đối thoại xem ra, loáng thoáng có thể đoán ra phải là giành nam nhân. Tạm thời trước bất kể người nam nhân kia đến tột cùng là bao nhiêu mị lực, có thể để cho hai nương ngoài đường phố đánh chửi nhau. Trọng điểm à, nơi này hòa thượng có chuyện gì? Ở đâu ra nhiều hòa thượng như vậy?!

      “A ai ai a di Uống....uố...ng!” thanh hống hát phong phú che giấu tiếng nghị luận quanh mình, làm tiếng gào, đám vócngười rất có đáng xem là hòa thượng mặc áo sát nách đột nhiêntòng nhân triều xông ra, trong phút chốc, liền đem hai vị kia nương bao bọc vây quanh, trở ngại tầm mắt quần chúng.

      Đợi đến bọn họ tiếng gào chấm dứt, này hơn mười hòa thượngmới thoáng tản ra, tựa như chuyện gì cũng xảy ra qua, đứng nghiêm, nhắm mắt, chắp tay trước ngực, trong miệng trăm miệng lời đọc lên: ”A di đà Phật.”

      “. .....” Hình Hoan kinh hãi, vết thương cổ còn tản ra ràng cảm giác nhoi nhói, nhưng vết kiếm tạo ra do đắc tội khôiđầu sỏ lại trống rỗng nhiều hơn vô số vết thương tím bầm, trói gô co rúc ở đất.

      Có người có thể giải thích hay , này, này đây rốt cuộc là tình huống thế nào?

      “Thí chủ, ngươi có tốt ?” lúc Hình Hoan hoảng thần, vị lão hòa thượng mặt mũi hiền lành đột nhiên xuất trước mặt nàng, màu đỏ áo cà sa hợp với trụi lủi đầu, giắt cổchuỗi Phật châu rất là dễ coi, còn rất ân cần hỏi thăm về tình trạng của nàng.

      “Ách, khỏe khỏe . .....” Nàng ngây ngốc gật đầu, vẻ mặt càng ngày càng mê võng, “Đa tạ đại sư ra tay tương trợ, xin hỏi chúng ta quen biết sao?” Chẳng lẽ Ngộ Sắc ban đầu đúng là mù bài, nàng có Phật duyên?

      “Gặp gỡ tức quen biết.”

      Nghe rất có thiền ý, lại chọc cho Hình Hoan hiểu ra sao.... .. Gặp gỡ cái rắm a! chuyện có thể trực bạch chút hay ?

      “Gặp gỡ cái rắm! Sư huynh, ngươi chuyện có thể trực bạchchút hay ?”

      Có người thay Hình Hoan ra lời trong nội tâm mà khó có thểđối với người xuất gia mở miệng, tựa như cùng hôm đó ở quầnanh trong lầu bị gây khó khăn dạng, là giống nhau như đúcngữ điệu tán mạn, trong lòng nàng bỗng nhiên chấn động, liềnhô hấp cũng dừng lại giây lát. vất vả hồi hồn lại, nàng chậm rãi quay đầu theo tiếng kêu nhìn lại. Đập vào mi mắt là đỉnh làm sắc cỗ kiệu, thoạt nhìn rất đơn giản, bên trong kiệu động tĩnh rất lớn, “Binh Binh bàng bàng”, mái kiệu bị chấn động liên tiếp đungđưa.

      Vị lão hòa thượng trước mặt kia vẫn như cũ biểu cảm xúc, chỉ là mi trắng hơi nhíu, quét mắt sang cỗ kiệu, ngay sau đó nhìn về phía Hình Hoan, “Thí chủ, ngươi biết Sư đệ lão nạp sao?”

      Nghe vậy, cổ họng Hình Hoan giật giật, nàng xác định mình nhận được đạo thanh dễ nghe kia, cũng dám xác địnhchủ nhân của thanh cùng với người nọ trong tưởng tượngnàng có phải cùng người hay . Nàng sợ, sợ quay đầu lại chỉ là tưởng. Có lẽ, người ta chỉ là tăng nhân đơn thuầnđi ngang qua kết bạn? Hoặc cùng cũng chỉ là thích nhìn mạnh hiếp yếu, tiện tay tương trợ.

      “Sư đệ, vị nữ thí chủ này có phản ứng, xem ra biết ngươi, chúng ta cần phải trở về.” Hình Hoan trầm mặc, khiếnlão hòa thượng tự biên tự diễn đưa ra phán đoán.

      lúc muốn xoay người rời cỗ kiệu đột nhiên an tĩnh, lát sau, đốt ngón tay thon dài lộ ra, vén màn kiệulên.

      Hé ra tuấn dung trông rất đẹp xông vào tầm mắt của mọi người, mỉm cười, như loại nội tâm ôn tuyền.

      “Ai! Chớ trở về chớ trở về, ta biết, biết, ta biết !” Hình Hoanđột nhiên hồi hồn, để ý lễ phép, vội vàng nắm áo cà sa lão hòa thượng. Nàng thậm chí biết mình kích động vì thứ gì, cảm giác trong lòng hình dung , chỉ là sợ người trước mắt lại lần nữa biến mất.

      “Nghe chưa?” Lời sốt ruột khó nén này, khiến người trongkiệu nở nụ cười sâu hơn, mím môi thượng khom khóemiệng, thả xuống tròng mắt, ý bảo Tiểu Sa Di đè cỗ kiệu xuống, nhảy ra ngoài. Bên vội vàng buộc chặt tà áo rơi xuống, bên nhướng mày đem hòa thượng đồng phục mới vừa thay bỏ rơi hướng sư huynh mình, vẻ mặt rất là đắc ý.

      “Sư đệ, lão nạp phải người điếc.” Mặc dù thái độ lười biếngcủa đối phương, hoàn toàn có khí chất người xuất gia, lãohòa thượng vẫn là chút cử động, “Nữ thí chủ, nghe nóingươi đáp ứng gả cho sư đệ?”

      “. .....” Đại sư, ngài nghe ai ? Tại sao thân là người trong cuộc, nàng căn bản cũng nhớ mình có phần đáp ứng?

      “Hòa thượng giả! Đừng tưởng rằng ngươi tìm nhiều quần chúng phẫn diễn hòa thượng như vậy, ta liền sợ ngươi! cho ngươibiết, ta Quản Hiểu Nhàn từ bé đến lớn, còn chưa có sợ qua bấtluận kẻ nào. Có gan, có loại mở trói cho ta, chúng ta mìnhđấu, ta nhất định có thể đem ngươi bắt gặp quan. .....” đợi Hình Hoan lấy lại tinh thần, Quản Hiểu Nhàn bị trói ởmột bên kiềm chế được, ánh mắt nàng kiên định, nhìnnhư thân chánh khí.

      Lão hòa thượng thủy chung giống như cá mặt than, nghe thấy được tiếng hô om sòm này, đột nhiên ngũ quan ngưng tụ thành đoàn, gương mặt đầy sát khí, “Đồng nhân! Đồngnhân! Đem cái miệng này chận lại!”

      Khí thế kia, vẻ mặt này, Hình Hoan kinh hãi. Bọn họ rốt cuộc làđang lúc từ trong miếu ra ngoài! Có thể báo sau hay ? Lần sau có đánh chết, nàng cũng nên đến chỗ dâng hương!

      ngại, nữ thí chủ, lão nạp là người tu Phật, thích thanh tịnh, sợ ồn ào.” Rất nhanh, lại khôi phục bình tĩnh, như có việc gì giải thích, cần chờ Hình Hoan phản ứng, lạivẫn tiếp tục nổi lên chủ đề mới rồi, “Xin hỏi, ngài là đáp ứngmuốn gả cho Sư đệ? nương, ngài cần phải biết trả lời nữa, dụtăng là tội lớn, bị thi hoả hình.”

      “Uy! Con lừa già ngốc, mang theo uy hiếp!” Ngộ Sắckhông nhịn được. Đây là hỏi ý Hình hoan ý thấy sao? ràng chính là mặc xiêm áo uy hiếp!

      “Đồng nhân! Đồng nhân! Đem cái miệng này cũng chận lại.” Sát khí lại tới, lại tới. có thể giống như mới vừa rồi dạng, quavội vã, rất nhanh, lại trấn định lại, “Nữ thí chủ, xin hỏi ngài muốn gả cho. .....”

      “Đừng. ..... Đừng hỏi, ta có đáp ứng, có đáp ứng, có đáp ứng. Ta có dụ tăng nha, ta cùng Ngộ Sắc đại sư quan hệ trong sạch, chỉ có hữu nghị tinh khiết.” Hình Hoannghĩ, kiên nhẫn của người xuất gia quả nhiên thể khinhthường, nếu như nàng cho cái đáp án minh xác, vị con lừa già ngốc này... ... đúng, là lão phương trượng chừng luôn luôn vẫn hỏi tiếp, dứt. Này coi như chuyện , nhưng nếu nàng thành tội nhân dụ tăng làmthế nào? Nàng muốn bị lửa đốt chết nha.

      “. .....”

      “. .....”

      “. .....”

      Trầm mặc, luân phiên chồng lên, nháo kịch trình diễn ở đầu đường rút thường có quá lời sắc thái, bị vài tia ngụ ý sáp bọc lại.

      Ngộ Sắc gộp lên mực lông mày, thậm chí bắt đầu hoài nghi ngày đó lúc rời ở trong mắt nàng mơ hồ lên lưu luyến khôngrời, có thể chỉ là giả tưởng của hay ? Nếu như có tình, cho dù là đáng kể chút xíu, nàng đều như vậy chút do dự cự tuyệt, giống như chính là cái tên nóng lòng bị thoát củ khoai lang phỏng tay, nên tái xuất , nên quấy rầy nàng đối với tướng công nàngtrung trinh đổi nữa.

      “Sư đệ, nữ thí chủ nàng đối với ngươi có hứng thú, chúng ta trở về thôi.” được đáp án cần, lão hòa thượngkiên quyết vươn tay Hình Hoan ra, cất bước, quyết định .

      “Đồng nhân! Đem cái hàng miệng này chận đứng lên!” Ngộ Sắcnhịn đủ rồi. Giải quyết nữ nhân, còn phải bị đám sư huynhđệ mạnh mẽ bồi theo, tư vị có đủ nát; có hận đượchắn ngày ngày trong miếu gõ mõ, gõ đến thân kết mạngnhện, cảm giác kia càng thối nát; nát nhất đừng quá mức, đầy ngập chờ mong dính sát, liền vì nghe nàng câu giữa bọn họ chỉ có hữu nghị tinh khiết, “ theo ta.”

      lời gì siết chặt cổ tay của nàng, liền để cho nàng bỏ rơi lấy dư chứng mình có dụ tăng, Hình Hoan cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn lão hòa thượng, thấy đồng nhân trong truyền thuyết bận chận cái miệng của , mới thầm thở phào nhõm, “Đại, đại sư, muốn đâu?”

      chém tên đốn củi Triệu gia trang.”

      phải phải, ngươi hãy nghe ta , có tên đốn củi.. ....” Khó có được cơ hội, nàng cố gắng muốn đem hiểu lầm cho tới nay giải thích .

      “Hoan Hoan muội muội, miệng của ngươi có phải cũng muốn bị chận đứng lên hay ?”

      “. .....” Nàng thức thời lên tiếng, che miệng lại, liêntiếp lắc đầu, những thứ kia đồng nhân xem ra quá tinh tráng, nàng đắc tội nổi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26
      ra là tư vị chờ người về nhà ấy hề dễ chịu.

      Cho đến bây giờ, Triệu Vĩnh Yên mới lãnh giáo loại cảm giác này, cố ý hồi tưởng năm tháng trong hai năm qua, Hình Hoan chờ ở cửa bao nhiêu lần, cuối cùng đổi lấy đều là nhịn được ném ra từ thư. Nàng luôn có thể là buồn giận, khéo léo mà đem những thứ từ thư kia nhận lấy làm cho người ta khó chịu, sau đó chạy nấu ăn khuya cho , biến mất giống như mong muốn.

      Giang hồ có câu danh ngôn —— ra ngoài lăn lộn, luôn là phảitrả.

      Vĩnh Yên biết tại ở có phải đến phiên nên trả lại rồi hay , quyết định của từng làm ngay cả chính cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đó chính là bất kể lần này nàng trốn là vì cái gian phu nào, lần này biết nànglàm ra cái đại hội gì cũng quản, tóm lại, chỉ cần nàng trở lại, bảo đảm nổi giận viết từ thư, thử cười với nàng.

      Đáng tiếc, cái quyết định này chỉ duy trì trong khoảng nửa ly trà. “Cho nên, theo tình báo, thiếu nãi nãi tại vẫn còn ở cửathành. Chỉ là, mới vừa rồi tình báo truyền đến tin tức mới nhất, lúc Quản nương dùng kiếm sắp đâm thủng cổ họng thiếunãi nãi bọn họ vừa định thân, nhưng có bầy hòa thượng đột nhiên ra tay tương trợ... ...”

      Gã nô bộc bẩm báo còn thao thao bất tuyệt, Triệu Vĩnh Yên lại ý định nghiêm túc nghe, trong ngực mệt mỏi, miệng phát ra khí phiền muộn càng ngày càng tràn đầy. Cuối cùng, thể nhịn được nữa xuất thanh cắt đứt, “Nàngthật như vậy?”

      “À? Cái gì?” Nhị thiếu gia, hề hiểu liền hỏi, đích xác là thói quen tốt, nhưng là có thể cũng xin đừng hỏi mập mờ như vậy hay .

      “Hai năm chịu nhục, nàng chịu đủ rồi? Nếu phải là bởi vìcó cam kết lúc trước, nàng sớm ? Chỉ có loại ngu xuẩn, mắt bị cứt dán, mới có thể coi ta như bảo? “

      “Ai nha, Nhị thiếu gia, trí nhớ của ngài tốt, ta mới lần ngài liền toàn bộ nhớ nha. .....”

      “Câm miệng cho ta” từ càng muốn nhớ, nhưng đáng chết chính là từng câu từng chữ cứ khắc ghi trong đầu, muốn quên cũng khó khăn.

      rách nát đến mức đó sao? Đến mức trước cần dùng cứt hồ dán mắt, còn phải biến thành ngu xuẩn, mới có thể coi trọnghắn?

      có cho nàng ta nhiều sỉ nhục hay sai? Nhiều đến mứckhiến cho nàng dùng hai chữ “chịu nhục” này sao?

      có ép nàng bất kỳ cam kết nào sao? có, giữa bọn họchưa từng có bất kỳ cam kết! Ngay cả bái thiên địa cao đường, đều giống như cuộc nháo kịch hoang đường. Nàng tại sao ? Lần đầu tiên nhận được từ thư, mà có thể giống nhưbây giờ lưu câu “Ta thành toàn ngươi”, sau đó nhanh chóng biến mất khi trước mắt. Là nàng! Là nàng dây dưa khôngngớt muốn lưu lại, chẳng biết xấu hổ cầm phong hưu thư, luôn miệng gọi là “Tướng công”!

      tại tốt rồi, trước mặt mọi người đại nhân vật thay đổi?Giống như là cho tới nay thể có nàng.”Ha, chê cười. Các ngươi , ta cần nàng coi ta như bảo? Gặp quỷ, ta như vậy có ánh mắt? Nàng muốn chọc giận rất khôngcó khí chất, muốn học nhưng có học thức, muốn tài cán lãi giỏi duy trì, phải để ý nghĩ nhưng để ý nghĩ, muốn bề ngoài lại có bề ngoài, cũng liền ăn mặc miễn miễn cưỡng coi như có thể thấy người. Ta coi trọng nàng? Ta xemtrọng nàng điểm nào? Coi trọng nàng mới phải mắt bị cứt dán”

      “. .....” đám gã nô bộc trầm mặc.

      Bọn họ có biện pháp làm ràng Nhị thiếu gia đến tộtcùng là muốn bọn họ phụ họa đâu rồi, hoặc giả chỉ là cho mình nghe, vì che giấu hành động của gần đây càng ngày càng đúng. quan tâm người có thể như vậy luống cuống sao? quan tâm người bởi vì câu đầu tiên đối phương nổi chứng cuồng loạn sao? Ngay cả bọn nô bộc đều nhìn hiểu đáp án, Nhị thiếu gia bọn họ có khí chất có học thức có tài cán có lý tưởng lại có bề ngoài, hiển nhiên còn chưa hiểu.

      ! Các ngươi tất cả đều lên tiếng là có ý gì? “

      “..... .” Để cho bọn họ câm miệng chính là Nhị thiếu gia, hiệntại phải là buộc bọn họ những gì vẫn là Nhị thiếu gia. Chân chính chịu nhục chính là các vị nô bộc của Triệu gia trang, chìm trong cơn tức, cuối cùng có người dám ra trước hy sinh: “Bẩm Nhị thiếu gia, người ra tay cứu thiếu nãi nãi là hòa thượng, hòa thượng cũng, ngài. ..... Ngài cần bắt gian sao?”

      Căn cứ gần đây, mọi người tổng kết ra, Nhị thiếu gia có hai đạiham mê —— viết từ thư, bắt gian.

      Cho nên vào loại thời điểm này, nên căn cứ vào thích , theo lông của mà phủ.”Đúng! Chuẩn bị ngựa! với ta racửa thành bắt gian.”

      *

      khí xung quanh dưới mái hiên trong kiệu rất ngưng trệ, nhiều hơn mà bóng dáng bọc áo bông dầy sưng vù, bộc phát có vẻ chật chội.

      Nhưng chủ nhân cỗ kiệu lại như loại hưởng thụ liền xoay ngườicũng cảm giác rất khó khăn.

      Giống như trong cuộc sống từ đó thêm người, chỉ cần cảm thụ hô hấp nhàn nhạt của nàng, liền dám càn rỡ đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, dám quần áo rêu rao cử chỉphóng túng. ..... dám làm bất kỳ chuyện nàng khôngthích.

      Ngộ Sắc luôn cho rằng, bị quản thúc cũng là loại hạnh phúc, chỉ là, chưa từng có người, để cho cam nguyện mua dây buộc mình giống như bây giờ.

      chuyển con mắt nhìn về phía Hình Hoan bên cạnh cả ngườikhông được tự nhiên, cho dù rời gần như vậy, chân thiết cảm thụ tồn tại của nàng, trái tim kia vẫn tia lo được lo mất lỗi giác như cũ tồn tại. Điều này đại biểu cái gì, tạm thờikhông muốn tốn thời gian suy nghĩ, chính bọn họ trước mắt có quá nhiều việc cấp bách.

      Tỷ như, ôm nàng.

      Cái ý niệm này hình thành trong nháy mắt, cũng giơ tay lên kéo nàng kéo chặt trong ngực, ngừng vòng chặt haicánh tay, giống như là hận thể đem nàng ép vào trong ngực.”Đại sư đại sư, những thứ kia đều là người nào a?”

      Đáng tiếc nữ nhân trong ngực tựa hồ cảm thấy chút nàodòng suy nghĩ của , câu hỏi tầm thường, giọng tự nhiên, lầnnữa chứng minh nàng tựa hồ rất tâm như chỉ thủy. Ngộ Sắc nhắm lại mắt, từ trong cổ tràn ra tia hừ , làm nỉ nontiếng , “Chớ quấy rầy, lâu như vậy gặp, trước ôm cho biết, để cho ta biểu đạt tưởng niệm.”

      Lời của thể làm , nhưng trở ngại nàng vì vậy mà cảm động, cũng nghe lời ngoan ngoãn ngưng cử động, cứ như vậy ngu ngồi, mặc cho giữ chặt cánh tay, đem gươngmặt vùi sâu vào tóc của nàng.”Hoan Hoan muội muội.” Vốn là đơn thuần ôm, bởi vì bất an tách ra mới thay đổi chất. nửa hí con ngươi, phát ra thanh này cạn ngâm, đầu ngón tay đẩy ra sợi tóc che ở bên tai nàng, làm phiền trở ngại người khácbị loại trừ, đầu lưỡi tùy ý cuốn lấy qua tai của nàng liếm lên, dưới bồi hồi, lộ ra lưu luyến.

      “Ừ. .....” Nàng cảm thấy thân thể như nhũn ra, từ phần môihé ra điệu biết là ngâm nga hay là đáp lại lời kêu lên. Lý trí còn sống cho Hình Hoan làm như vậy là khôngđúng, giả giả nàng đoán ra, hoặc là cũng chỉ là lần lượt chọc nàng chơi, trêu chọc thượng , mà nàng, lại nhìn thấu ôn tồn trong mê thất, “Này, đừng đùa. .....”

      Đạo đức trong lòng bắt buộc nàng giác tỉnh, phất tay đẩy rangười nam nhân trước.

      Vậy mà, này cổ thanh tỉnh - ý thức thể duy trì quá lâu, đảo mắt đơn giản câu trung tan rã.

      “Ta hoàn tục.”Có thể đối với ngươi muốn làm gì làm.

      “. .....” Nếu như giờ khắc này hỏi Hình Hoan, đời này lờinói khiến cho người động lòng nhất là gì, nàng nhất định chắcchắn trả lời —— ta hoàn tục!

      “Cười đến như vậy nhộn nhạo làm cái gì? Ta phải là vì ngươi.”

      “. ..... Người nào quản ngươi tại sao hoàn tục a! Coi như ngươi ngày mai thành thân, cũng liên quan đến ta.” Nàng bị bệnh sao? Trong quá khứ mỗi lần đều bị dùng loại trêu chọc nhàm chán này tức đến nôn ra máu, thế nhưng tại sao lần này cảm thấy rất ngọt.

      “Vậy sao? Vậy ta cũng cần đưa thiếp mời tới?” Cười nhìnbiết nàng khẩu thị tâm phi, nhướng đuôi lông mày thuận miệng hỏi đùa.

      như dự định, Hình Hoan lại tưởng , “Ngươi muốnthành thân rồi hả? Ta có nhanh như vậy muốn làm mẹ nuôi, ngươi phải cần phải gấp như vậy.”

      “Ai. ..... Hoan Hoan muội muội, ta hiểu biết ngươi hận thể gặp được ta lúc chưa thành thân. Đây là số mệnh, chấp nhận , ngươi cũng cố gắng lên, mau sớm để cho ta làmcha nuôi. Tốt lắm, chúng ta khó có dịp gặp lại, đừng nhắc tới loại chuyện thương tâm này nữa, ôm thôi.”

      Nghe vậy, Hình Hoan chút do dự thoát khỏi bàn tay quy củ của , tròng mắt gò má nghiêng chỗ khác, tránhviệc cợt nhã, chợt trầm mặc.

      rốt cuộc trở lại làm cái gì? Liền vì đem tin tức rung động lần lượt cho nàng biết để chia sẻ sao? Hoàn tục rồi, thành thân rồi, này khỏi cũng quá hí kịch hóa , dầu gì cảm nhận cho người khác chứ.

      “Thế nào? muốn đem ta tặng cho những nữ nhân kháchưởng dụng?” Ngộ Sắc có chút hăng hái bắt từng cái vẻ mặt mặt nàng, chậc chậc, rất đặc sắc.

      “Làm sao có thể! Ta là suy nghĩ làm như thế nào chúc mừng ngươi, đưa cái quà tặng gì cho ngươi. Nương tử tương lai của ngươi có thể thêu uyên ương hay a, nếu ta thêuvài con uyên ương cho ngươi thôi. A, ta có bạc a, vật phẩm quý trọng ta mua nổi, ta chỉ hiểu lễ, trọng tìnhnghĩa... ...” Liền Hình Hoan cũng có thể cảm thấy nụ cười khóe miệng có nhiều gượng ép, thể làm gì khác hơn là thao thao bất tuyệt để che giấu cảm giác khó chịu.

      bằng ngươi đem chính mình đưa cho ta.” dù bận vẫn ung dung tựa vào kiệu sương, cắt đứt nàng liến thoắng khôngngừng.

      “Như vậy sao được. Nam nhân các ngươi rốt cuộc có hiểu cái gì là trách nhiệm hay ? Vậy nếu như có khổ khó , cũng đừng cưới a; nếu cưới tại sao có thể làm như thế! Cũng thể hoàn toàn trách nam nhân, cây làm chẳng nên non, phàm là nữ nhân có chút đạo đức, cũng nên phá hưgia đình người ta, mọi việc phải có có thứ tự trước và sau thôi.”

      Nàng đống lời có mạch lạc, phát tiết diễn tả quá nhiều, Ngộ Sắc lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng khẽ động, cười như cười, “Hoan Hoan muội muội, ra tình vốn có đạo lý, tựa như nội công dạng, cùng thời gian liên quan. Theo lý thuyết khi già những vẫn cường mãnh, càng lâu càng vô kiên bất tồi, thế nhưng chút lão bất tử này thường thường bị sâm sơn lão lâm bên trong thoát ra, tiểusinh hậu bối chưởng giết chết.”

      Nghe tựa như chi ngụy biện chuẩn xác, khiến Hình Hoan có tầng hiểu khác.

      Ban đầu nàng cho là, coi như Quản Hiểu Nhàn xuất trước, nhưng nàng dầu gì là thê tử Triệu Vĩnh Yên cưới hỏi đàng hoàng, thiết thiết bồi ở bên cạnh hai năm, chăm sóc chu đáo. Nhưng bây giờ, nàng bừng tỉnh hiểu ra, hai năm như thếnào, xem vừa mắt có lẽ hai ngày là có thể thề non hẹn biển, xem hợp coi như rối rắm cả đời cũng chỉ là đối với oán lữ, chỉ làm cảm giác chán ghét tăng lên.

      Hình Hoan đột nhiên cảm thấy, rời , phải là bởi vì bị tức giận, tựa hồ là tâm chết rồi, đành nhận mệnh.

      “Này, ngươi phải tin là chứ?” Mắt thấy nàng trầmmặc hoảng hốt, Ngộ Sắc thu lại tâm chơi đùa, bóp gươngmặt của nàng ép nàng hoàn hồn.

      “À?” Nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Hình Hoan cùng căn bảncũng đồng nhất.

      “Có phải ta để cái rắm, ngươi cũng cảm thấy tràn đầy thiền tính hay ?”

      Thuận miệng bịa chuyện lời , nàng cũng tin? Vậy nếu là ngày nào đó bưng lên chén độc dược, nàng là phải sẽkhông chút do dự uống vào đấy chứ?

      “. ..... Ngươi lại gạt ta? “ Lần này, Hình Hoan cuối cùng mới lấy lại tinh thần.

      “Hoàn tục là .” phải là vì ngươi, đó là giả.

      “Còn thành thân?”

      “A, vị hôn thê của ta đều chết sạch, ngươi gật đầu, ta theo người nào thành thân.”

      “. .....” Lời này là có ý gì? Cầu xin, van cầu cưới sao?

      “Nghe hiểu? Ta có thể trực bạch. Ừ, ta nghiêm túc cân nhắc qua rồi, có thể cho phép ngươi dùng họ của ta, bước qua cửa nhà ta.”

      Lời của , thể nghi ngờ cho Hình Hoan khẳng định lớn nhất. phải nàng hiểu sai lầm, mà là bị cầu hôn rồi, trước đó, Hình Hoan nằm mơ cũng nghĩ đến, hai năm sau bị cầu hôn, đối tượng còn là hòa thượng mới vừa hoàn tục?! Nhưng là đại sư, từ ‘Ngộ’ khó nghe, họ khó nghe nhưvậy ngài có cần thiết chuyện phải khí phách như thế sao?

      “Có thể có chút phản ứng bình thường của nữ nhân được haykhông?” Vẻ mặt rối rắm lại dáng vẻ khổ sở, là muốn như thếnào? Nàng tốt nhất nên lý trí, đừng nữa lúc này nhớ tới tướngcông nàng, nếu nhất định tuân thủ truyền thống nghiêm ngặt, này làm phiền xin tôn trọng tổ chế chớ đem từ thư ra cười giỡn!

      , phải, ta..... .” Ngu nha, lâng lâng nha, nhịp tim rối loạn, thân thể giống như bị hỏa ở hầm cách thủy đốt. Tấtcả lý trí lần lượt bị rút , nàng thậm chí kịp chờ đợi gật đầu mà đáp ứng, nhưng là cảm giác choáng váng khiến HìnhHoan liền giống bị điểm huyệt, liền câu đầy đủ đều ra.

      Nàng cho là đời này hôn nhân vô duyên.

      Nàng còn chuẩn bị đối mặt tất cả biến số mình.

      Nàng thậm chí còn hút hết cảm tạ ông trời, để cho nàng có thểlàm quen người bạn Ngộ Sắc đại sư này, ít nhất buồn lo sống vui vẻ qua ngày.

      Kết quả, tất cả đột nhiên liền quanh co khúc khuỷu, tình thế biếnchuyển cùng với thiết tưởng ban đầu của nàng ngược lại.

      lên tiếng? Đó chính là ngầm cho phép.” Nhìn thời gian trôi qua như tròn năm mà biểu lộ của nàng vẫn cứ trầm mặc im lặng mãi, Ngộ Sắc híp mi mắt liền đưa ra quyết định, tự chủ trương cho mình thay nàng quyết định.

      “Vậy. .....” Dẫn ta . Vô luận đâu, đều tốt. Nàng cũng nghĩ cố gắng từ bỏ Triệu Vĩnh Yên nhưng khi gặp lại rất mềm yếu, chỉ sợ vừa thấy được lại biết bị khống chế đánh vềnguyên hình.

      Nhưng Ngộ Sắc hoàn toàn muốn nghe tiếng lòng của nàng, thừa nhận mình có dũng khí giám định xem nàng đối với đoạn hôn nhân buồn cười kia trung trinh, sợ từ trong miệng nàng ra lộ ra khó thừa nhận liền biết điều.

      đợi Hình Hoan từ trong kinh ngạc thoát ra, cảm thấy đạo mù mịt che quang ảnh trước mắt.

      Chờ Hình Hoan ngước mắt mặt của gần trong gang tấc, đốt ngón tay xanh nhạt của cắm vào tóc nàng, dùng sứcđem lấy đầu nàng gần hơn, gần hơn nữa... ... Cho đến đôimôi kề nhau. lộ ra đầu lưỡi, xẹt qua môi mềm của nàng, cảm nhận được nàng hơi bị chấn động, Ngộ Sắc tràn ra cười khẽ, ngay sau đó nhắm mắt lại, gặm cắn môi dưới của nàng, bức báchnàng bị đau mà há mồm, câu cuốn lấy nàng lưu loátkhông biết làm như thế nào mà lưỡi len vào, chờ tính tìnhtừ từ hôn sâu hơn, cũng dần dần đem lưỡi nàng dẫn tới cáimiệng của , dạy nàng nên như thế nào đáp lại việc nam nhân hôn.

      “Ngô. .....” Cái gì gọi là hôn sâu lẫn nhau, nghiêm chỉnh mà , Hình Hoan đến giờ phút này mới coi là chân chính học được.

      Nàng có thể cảm giác ràng hàm răng chỉnh tề của , cùng với cái lưỡi tương tự, còn có hơi thở ấm áp, là mùi vị hạnh phúc, rất ngọt, quanh quẩn ở lưỡi răng, làm cho người ta muốn ngừngmà được.

      Đây có phải là “Thích ” theo lời Nhâm Vạn Ngân, Hình Hoan vẫn hiểu.

      Nàng chỉ biết, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của Ngộ Sắc, nàng muốn cười, bởi vì qua nàng cười lên rất đẹp. .....

      Hôn triền miên lưu luyến, từng trận tiếng rút khí trong như xà lèlưỡi. Ánh nắng chói mắt, tiếng vang ầm ĩ, Hình Hoan tỉnh lại, bất giác hồi thần trí. Nàng mở mắt ra, thân thể chấn động, còn chưa kịp đẩy ra hòa thượng hoàn tục chỉ lo hưởng thụ trước mắt, liềnthấy có bóng dáng đứng nghiêm ở trước kiệu sương chặn ánhsáng trắng. ..... .

      Trầm mặc kéo đến, thay thế quanh mình ồn ào, khi thấy bên trong kiệu trừ cảnh dây dưa cái kia hai cái ở người trong cuộchậu, mọi người thức thời lên tiếng, thậm chí cảm thấyphải giống như ngay trong nháy mắt này, nóng bỏng mặt trời bị lo lắng che giấu.

      Lúc trước Nhị thiếu gia còn khí thế hung hăng dẫn đám nô bộc tính toán tới cửa thành giết người, nháy mắt, ngây ngốc đứng ởđó nhìn thấy xuất cỗ kiệu trước cửa viện, quét mắt sang tiểu sa di mang kiệu, lòng bàn tay hung hăngnắm màn kiệu, huyết sắc mặt làm như trong nháy mắt toàn tập kết đến con ngươi, máu đỏ tròng mắt chặt ngưng lại thânảnh hai người ban ngày ban mặt hôn môi thân thiết.

      “Tướng. ..... Tướng công. .....” Cuối cùng, cũng có người hồihồn phá vỡ trầm mặc, Hình Hoan hoàn toàn bị dịu dàng baophủ, hiển nhiên có chú ý tới cái kiệu này lúc nào dừngở trước cửa biệt viện, càng ngờ tới mới cách nhau mấy ngày, lấy loại hình thức này lại trở về trước mặt Triệu Vĩnh Yên.

      “Tướng công? “ Ánh mắt Ngộ Sắc rủ xuống, phần môi cười yếuớt, trong tim từng trận khẽ run đau tan rã.

      “Đại ca.” Rốt cuộc, Triệu Vĩnh Yên mới hoàn hồn, tiếng gọi ràng chính mình cùng tên gian phu có quan hệ huyếtthống, cắn chặt hàm răng.

      “Đại ca? “ Lúc này đến lượt Hình Hoan ngốc ra.....

      Ngay cả gã nô bộc vây xem cũng nhịn được vỗ trán cúiđầu, ba người lần lượt rối loạn xưng hô, tự đáy lòng tràn ra cảmthán của nội tâm.. .... Thiếu nãi nãi, ngài có muốn trước tiên đem chứng cứ phạm tội trong suốt ở môi vị đại ca của tướngcông người nên lau qua hay ? Này, người nhà lại cónhiều hỗn loạn a, đúng là thói đời bạc bẽo! Cẩu huyết loạn luânkịch tình, lại kiêng dè công khai diễn ra? khiến người ta quá kích động con mẹ nó rồi!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27
      —— gọi Thần Y, cho biết, Hình Hoan bị kiếm đâmthương, để cho ngay lập tức tới biệt viện Triệu gia trang.

      Đây là câu đầu tiên của đại thiếu gia Triệu gia trang bỏ nhà biệt tích sau hai năm sau khi lôi kéo đệ muội của mình từ cỗ kiệu bước. Nghe qua cực kỳ tỉnh táo, giống như cục diện hỗn loạncùng hề nửa điểm quan hệ.

      Vậy mà, tia nồng đậm săn sóc ràng này cũng làm cho khôngkhí trở nên bộc phát giằng co.

      Từ lúc Triệu Vĩnh Yên vén màn kiệu lên đến nay, trôi qua gần canh giờ rồi, ba người cứ như vậy người chỗ ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, cũng có ai chuyện. có trường hợp huynh đệ gặp lại vui mừng, khí phu thê từ bỏ hỏa khí tiến đến cuộc sống tươi đẹp. An tĩnh quá mức khiến cho phòng khách như thành cấm khu, đám người làm tất cả đều thức thời cách xa.

      “Trong hai người các ngươi, ai ăn phải xuân dược?” Cùng hai người mưu mô đầy mình kia so kiên nhẫn, Vĩnh Yên hiển nhiênkhông phải là đối thủ, cuối cùng, là thiếu kiên nhẫn trước, lên tiếng hỏi.

      Đây cũng là khả năng duy nhất có thể nghĩ tới, chính mắtthấy đại ca cùng nữ nhân mất tích nhiều ngày của mình ở trongkiệu mái hiên triền miên hôn luyến, có biện pháp hoài nghi ánh mắt của mình, nhưng ít ra có thể giả vờ tin tưởng trong bọn họ nhất định là có người ăn nhầm xuân dược, mới có thể tạo ra màn hoang đường ly kỳ như vậy.

      “Chuyện chỉ là. .....” Chuyện này kể ra cũng rất dài a, Ngộ Sắc cũng có ý định giấu giếm, chỉ là trong khiếp sợ hồi lâuhắn nhất thời tìm được lời bắt đầu.

      “Ngươi đừng chuyện chỉ là nữa, ta nghe quá quen.” Ngược lại, từ trước đến giờ ở trước mặt Vĩnh Yên, Hình Hoan thở cũng dám thở mạnh, giống như ra ngoài hai ngày, lá gan cũng trượt mập. Nàng mạnh mẽ cắt đứt lời của Ngộ Sắc, tư thái cực kỳ can đảm: ”Ta rất thanh tỉnh, cũng rất thanh tỉnh, nhưngươi thấy chính là cả hai vô cùng thanh tỉnh... ... Ở đây, cắn miệng, ừ, đúng chính là như vậy.”

      “Đây coi là cái giải thích gì? câu ‘chính là như vậy ’, ngươicho rằng lại vô rồi hả?” Giọng cợt nhã này, khiến Vĩnh Yên cảm thấy thể tưởng tượng nổi, giống như căn bản là có chuyện gì lớn, sau khi ngủ giấc, liền bình an vô sựrồi.

      Ngại , chuyện này rắc rối rất lớn! Nàng gặm đến cỏ gần hang rồi!

      “Ngươi lại muốn viết từ thư cho ta phải ? Vậy nhanh lên chút, ta rảnh.” Nàng quyết định dây dưa nữa. Ngày trước, Hình Hoan luôn cho rằng bọn họ là vợ chồng, nàng muốn làm chính là vô điều kiện đợi tốt; vậy mà có quá nhiều để cho nàng hiểu, điều nàng cho là hảo, nhưng vớiTriệu Vĩnh Yên xem ra đều là chướng mắt.

      Nàng có thể tiếp nhận chính mình gả cho cái nam nhân trì độn lạikhông hiểu biểu đạt, ngại cố gắng bồi cho động lòng. Nhưng nàng có biện pháp tiếp nhận người đàn ông nàytrong lòng sớm có người, vậy để cho nàng cảm giác mìnhgiống như ở ban ngày ban mặt ngoài đường phố cướp bóc, cậymạnh lại có phần thắng chút nào.

      Nhưng loại giác ngộ sau hai năm mới hiểu ra này, khiến VĩnhYên lại biếu hiển độ lượng ra, “Đuổi em ngươi, cho phép đuổi.”

      Cho dù hai năm gặp, Vĩnh Yên vẫn nhớ lại ràng nhữnglời đầu môi chót lưỡi giải thích được ca ca của , rất ràng, hai người bọn họ quen biết phải ngày hai ngày, cũng bị nữ nhân này đồng hóa rồi. nheo lại con ngươi, nhìn về phía bên khí định thần nhàn nào đó người, “Đâychính là kinh hỉ mà ngươi lúc hai năm trước từng với ta?” Nhớ lầm, hai năm trước, Triệu Tĩnh An gạt , vào ngày trước khi rời nhà trốn , còn vỗ vai : lần sau gặp mặt, cho ngươi kinh hỉ.

      Ha, kinh hỉ này đúng là khá hay đấy!

      “Ngươi cảm thấy thế nào?” So với Vĩnh Yên kích động, chỉ cười nhạt nhún vai, loại trường hợp dễ dàng làm cho người ta mất khống chế này vượt qua dự đoán của . Ngay cả Ngộ Sắc cũng thể bảo đảm, có thể khống chế tâm tình của mình, giận chó đánh mèo với những người khác nhất làHình Hoan.

      “Ta cảm thấy được? Ta cảm thấy được ngươi căn bản chính làtính toán rất tốt.” Lên tiếng trong nháy mắt, rút ra nhuyễnkiếm tại bên hông, bất thiên bất ỷ nhắm thẳng vào huynh trưởngmình. Cái nón nón xanh quá mức kích thích này, khiến cho rất khó trấn định, “Triệu Tĩnh An, ngươi đừng cho ta biết ngươi đến giờ cũng biết nàng là người nào.”

      “Đúng dịp, ta đúng là biết.” Tĩnh An cơ hồ là cắn răng nghiến lợi ra những lời này, ánh mắt hơi lạnh như có nhưkhông hướng về phía Hình Hoan. Tướng công đốn củi? A, sớmnên nghĩ tới, đệ đệ nhà khi nào nhiệt tâm như vậy, vì đốncủi của mình mà thường xuyên tự mình ra mặt bắt gian. Lời nóidối này có đủ vụng về, chỉ vì từ trong miệng nàng ra, hắnngay cả hoài nghi cũng chưa từng có.

      “Ta. .....” Xem hiểu được ngụ ý trong ánh mắt , Hình Hoanchu môi, muốn giải thích. Nhưng khi liếc thấy Vĩnh Yên trong tay cầm thanh kiếm kia, ý thức vết thương cổ nàng phát ra đau nhói, nhắc nhở nàng cảm giác bị kiếm đâm là tốtchịu, “Cái đó... ... Nếu là người nhà có lời gì hảo hảo với nha, kiếm, kiếm trước nên để xuống, ngộ nhỡ làm xảy ra án mạng Hiểu Nhàn nương bắt ngươi gặp quan nha.”

      “Câm miệng, nơi này có chuyện của ngươi, cút vềphòng cho ta.” Nghe vậy, Vĩnh Yên ánh mắt tức giận quét qua nàng.

      Nhưng Hình Hoan lại như nghe thấy, chút cử động, đứng ngây ngô, lộ ra ánh mắt lo lắng giằng co người Tĩnh An.

      Cho đến khi Tĩnh An ở bên kia cong lên khóe miệng tràn ra mỉm cười hướng nàng gật đầu cái, “ nghỉ ngơi , ta có việc gì, lát nữa tới gặp ngươi.”

      “Ừ.” Do dự lát, Hình Hoan thỏa hiệp, trước khi , ánh mắt bất an quét về phía Vĩnh Yên, thấy hằn nhìn mình chằm chằm, nàng hoảng hốt tránh ra.

      Có lẽ lúc này ở tại chỗ đó mới là biện pháp tốt nhất, nàngkhông ứng phó được cục diện ngoài dự đoán này, càng thêmkhông có biện pháp tiếp nhận được đại sư chính là đại thiếu gia Triệu gia trang.

      Mắt thấy bóng dáng của nàng từ từ biến mất ở trong phòng khách, trái tim Vĩnh Yên đột nhiên đau nhói, cánh mũi khó chịu. Bộ dáng khéo léo kia, vốn quen thuộc nhưng mà. Trong quá khứ, chỉ cần thoáng đề cao giọng, nàng khéo léo đếnkhiến người nào bắt bẻ được. Nhưng bây giờ... ... Bấtkể có tức giận bao nhiêu, rống bao nhiêu tiếng, thậm chíngay cả lý trí cũng vứt ra huy kiếm thẳng hướng huynh trưởng mình, nàng lại coi lời như gió thoảng qua tai, nhưng Tĩnh An chỉ câu dỗ dành an ủi như gió nước chảy, lập tức mềm hoá.

      Với Vĩnh Yên mà , cảnh tượng này nếu so với nụ hôn mới vừa rồi kia càng làm cho lá phổi co rút đau đớn.

      Ngày trước đối với gì nghe nấy, là bởi vì sợ ; nhưngđối với Tĩnh An.. .... biết Hình Hoan sợ, cho nênkhéo léo như vậy, là cam tâm thần phục. ..... sai, nhìn thấy trong mắt nàng là cam tâm thần phục, nàng chưa bao giờ dùng cái loại ánh mắt này với .

      “Đừng hy vọng ta thành toàn cho các ngươi, , có, thể.” nặng nề thở ra hơi, thu hồi kiếm, cũng thu lại tâm tư tạp nhạp, lãnh nhìn chằm chằm Tĩnh An.

      “Ngươi thích nàng?” Vấn đề này tựa hồ quá dư thừa. Nếu như hắngật đầu, Tĩnh An cũng cách nào bảo đảm mình có thể từđó đè nén cảm xúc, cắt đứt ràng, đối phương cũng hãmsâu tới biên giới, mà chính cũng hãm sâu.

      thích.” Vĩnh Yên chút do dự cho ra đáp án, “Nhưngta muốn nàng, muốn định rồi.” Có thích hay quantrọng, chính là tùy hứng muốn đem quyền lợi của mình cho bất luận kẻ nào, nhất là tay đế tạo ra hôm nay loại cục diện này - Tĩnh An.

      “Vậy sao? Rất nhiều thứ, phải ngươi muốn là có thể phải. Nàng phải thứ gì, mà là người, có tư tưởng có chủkiến có vui có giận cũng có quyền lựa chọn.” cau mày cảmnhận giọng Vĩnh Yên có tính trẻ con, nhất thời trái tim xuất hiệncảm giác khó chịu, đây phải là chuyện giành đồ chơi kiếm gỗ khi còn bé, làm ca ca phải khiêm nhượng.

      “Ha ha, có tư tưởng, có chủ kiến, có vui giận? Ca, ngươi đúnglà hiểu biết nàng, ngẫu nhiên, những thứ này nàng toàn bộ có.”

      “. .....” vỗ trán, trầm mặc suy tưởng liễu chốc lát, “Ừ, ta nghĩ qua, thay vì giao nàng cho ngươi chà đạp, bằng ta tự mình chà đạp. Tốt lắm, hàn huyên nữa, ta rảnh.”

      . .....

      . .....

      mảnh yên lặng, Vĩnh Yên mình đứng nghiêm ở trong phòng khách nhìn vòng người quanh, trà lạnh, cảnh tượng vừa nãy như vốn chưa từng xảy ra.

      nghĩ tức miệng mắng to cố gắng phát tiết trái tim đau đớn ra, nhưng cảm giác nồng đậm vô lực bao bọc , cổ họngnghẹn ứng lại, tròng mắt mở ra nhìn lòng bàn tay. Từng có những thứ khiến rất tự tin luôn nằm trong tay mình, cho đó là bột nhão ẩm ướt, dính lên rồi, bỏ cũng được rấtphiền não; cho đến bây giờ mới phát , đó chính là cát chảytrong lòng bàn tay, trong hai năm qua, nó lặng lẽ chen quanhững khe hở trong lòng bàn tay mà chạy , thần khôngbiết quỷ hay, đến khi bỗng nhiên hồi hồn trong lòng bàn tay nặng trĩu nhàng đến khiếp sợ.

      Nặng nề hít sâu hơi, đôi mắt đen cứng lại, khóe môi nhuếchnhẹ, tiếng khinh thường xuy, bóp chặt lòng bàn tay. Mặc dù móng tay đâm vào da thịt xuất tơ máu nhưng cũng có ý định thả ra.

      ***********************************************

      “Hình Hoan nương, phụ thân của nương có phải họ Hìnhkhông?”

      “. .....” Câu hỏi khiến người ta giận sôi lên từ bên trong nhàtruyền đến, Tĩnh An định gõ cửa ngừng tay lại, mi tâmkhẽ nhíu.

      Vốn định lẳng lặng chờ đợi câu trả lời, vậy mà sau khi trầm mặc chốc lát, thần kinh hề hề hà hà lời của Thần Y lần nữa lại vanglên.... ..

      “Xuỵt, Hình Hoan nương, đừng , tai vách mạch rừng, có sát khí.”

      “. .....” Nghe vậy, Tĩnh An từ ngoài cửa bất đắc dĩ bĩu môi đẩy cửa, nghiêm trọng cảm thấy nếu là nam nhân thông minh nên để cho nữ nhân mình cách xa bọn giang hồ, nên dính loại dịch ngu ngốc của giang hồ này.

      “Thần Y, sát khí ở đâu? Bần tăng giúp ngươi khử nó.” dựavào nửa cánh cửa, buồn cười hỏi.

      “Đại đại đại. .....” Thói quen định gọi ”Đại sư” bị Thần Y cứngrắn nuốt vào, nhớ tới đây là giang hồ, mọi thứ luôn thay đổi trong nháy mắt, được hoảng sợ, gặp nguy loạn suy nghĩ ứng đối phù hợp, cũng may cách đây lâu cũng biết được những biến hóa kia, “Đại thiếu gia, ngươi phải làhoàn tục rồi sao?”

      “A, thói quen. Dĩ nhiên, nếu cần thiết, ta có thể lại ra nhà lầnnữa.” xong, cất bước vào nhà, nghiêng đầu qua quan sát thương thế Hình Hoan. Vết máu khô lau sạch , đại khái vếtthương cũng sâu.

      Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, Phật Môn tựa như nhà củahắn, tùy ý có thể ra vào, chứ cần biết người trong gianghồ cằn cỗi cũng có những lúc suy nghĩ vào miếu xuất gia làm hòa thượng để kiếm miếng cơm ăn. Bất đắc dĩ những tăng nhân mắtcao mờ, câu”Thí chủ có Phật duyên”, liền đemđoàn người đuổi. Thần Y than thở tiếng, thu hồi ánh mắt, rất nhanh xác định hiểu hàm nghĩa của ánh mắt vị đại thiếu gia này, liền trả lời: ”Thương thế của Hình Hoan nương quá nghiêm trọng, hảo hảo xử lý chút, có sẹo.”

      “Vậy sao? Vậy hãy lưu vết sẹo cho nàng.”

      “Hả?” Thần Y kinh ngạc, chẳng lẽ Phật Môn có thể thay đổi hoàn toàn bản tính con người? Ban đầu đại sư Ngộ Sắc đối với Hình Hoan nương dịu dàng săn sóc, nháy mắt cái sau khi hoàn tụcthì lòng dạ độc ác? Hình Hoan cũng khó hiểu, nàng nháy con mắt ngẩng đầu, sững sờ nhìn chằm chằm .

      “Ta sợ nàng mất vết sẹo quên đau thương đó.” lát sau, bình tĩnh giải thích.

      Nghe tựa như câu tầm thường, lại có lực uy hiếp rất lớn đánh thức người tỉnh mộng. Giống như lời răn đe, khiến Hình Hoan theo bản năng giơ tay lên vuốt ve khẽ vết thương nhô ra, đó là do Quản Hiểu Nhàn lưu lại, cũng là Triệu Vĩnh Yên lưu lại. Như , mặc dù vết sẹo xóa, đau đớn phai nhạt, nàngcũng thể quên.

      Bởi vì, đây là thứ mà nàng dùng cả hai năm công sức mà đổi lấy.

      quét qua mắt Hình Hoan, từ nét mặt hoảng hốt của nàng cũng đủ để suy đoán nàng nghe ý trong lời , có đem đề tài tiếp tục bình luận, cười yếu ớt, lên tiếng : ”Làm phiền rồi, ngươi trước trở về thôi, mọi chuyện còn lại để ta giúp nàng xử lý.”

      “Được.” Mặc dù gật đầu, nhưng Thần Y vẫn đứng yên bất động, cho đến khi Tĩnh An liếc nghi hoặc, mới mở miệng nhắc nhở, “ Tiền phí đến khám bệnh tại gia còn chưa có thu.”

      “Nữ nhân của ta tìm ngươi chữa thương còn cần phí đến khám bệnh tại gia sao?”

      “A, đại thiếu gia, nên như vậy, nên là tiếc tiền a.”

      “. ..... A đại sư, ta đột nhiên nhớ tới chuyện, Nhâm VạnNgân có nhờ ta chuyển cáo ngươi, có thể làm huynh đệ của ngươihắn cảm thấy rất vinh hạnh, vì tình huynh đệ, có thể nể mặt ngươi vẫn giúp đỡ giang hồ thuật sĩ gặp khó khăn. Nhưng ta cảm thấy được lời của Thần Y cũng rất có đạo lý, ngươicũng trở lại, nếu ngươi tự mình cho mộttiếng, để cho đừng như vậy, rất tiếc tiền a.. ...” Hình Hoantức thời nhận ra, lời còn chưa có xong, Thần Y ôm rương biến mất như làn khói.

      Nàng dừng lại, từ từ kéo tầm mắt nhìn về phía , nụ cườikhông tự chủ nở rộ.

      Vậy mà, cũng chính là cảm giác cùng bẩm sinh ăn ý liênthông với nhau, khiến cho nụ cười của nàng dần dần xơ cứng. Lúc này giống ngày xưa nữa rồi, còn là hòa thượng khinh công thối nát mới gặp gỡ lúc đó, thân thể biến chuyển, quá đẹp đẽ và rực rỡ khiến Hình Hoan dám nhìnthẳng.

      Xem hiểu vẻ mặt đơn của nàng, Tĩnh An lên tiếng, tiến thẳng lên, băng bó vết thương, động tác thận trọng như cũ giốngnhau ban đầu. Nhưng theo , giữa lúc buồn bã chợt cười lên khiến cho tâm rất chát

      vĩnh viễn thể thoải mái như vậy, có thể càn rỡ hoangđường.

      cũng phiền não rối rắm, biết nên bước tiếp hay , hoặc là khiến tất cả dừng lại tại chỗ, nên phátầng cửa sổ khiến mọi chuyện càng lúc càng xa, mà khôi phục lại quan hệ tầm thường nhất?

      “Khụ.” Cảm giác lúng túng, Hình Hoan tràn ra tiếng ho , phá vỡ trầm mặc, sau khi lấy được chú ý của , nàng mớimở miệng, “Ta cố ý muốn gạt ngươi, lúc tới Kinh Thànhtướng công có , được đem quan hệ của hai người cho bất luận kẻ nào, tướng công đốn củi... ... Cũng là do hắnnghĩ ra.. ....”

      cho ngươi , nên ngươi ngay cả ta cũng lừa gạt?” ra là trước mặt Vĩnh Yên, nàng có thể nhu thuận đến cảnhgiới cao như vậy?

      “Ta. .....” Nàng mấp máy môi, nhớ lại từ lúc cùng quenbiết đến nay tất cả chuyện, xác thực chưa bao giờ nghĩ tới muốn cố ý giấu giếm cái gì, chỉ là.... ..”Trước đó ta chỉ là có cảm thấy cần thiết cố gắng giải thích.”

      “Vậy mà ta cứ cho là giữa chúng ta có bất cứ bí mật nào.” Đại lừa gạt cùng tiểu láo, hai bên thân thuộc hiểu rõnhau như lòng bàn tay, đó là trước hôm nay mới định nghĩa về quan hệ hai bên, nhưng tại xem ra sai lệch rất lớn.

      “Vậy ngươi cũng, cũng thế. Ngươi cũng chưa bao giờ qua têntục của ngươi là Triệu Tĩnh An.” Đúng, chính là như vậy, tạisao chỉ trích nàng đủ thẳng thắn, nhiều nhất bọn họ cũngđều giống nhau.

      “Đó là bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến ngươi là đệ muội củamình.”

      “Ha ha, làm sao ngươi biết xấu hổ? Đây là do ai tạo thành? Là ai trước ngày thành thân chịu trách nhiệm để thư rồi trốn ? Là ai bên thoái hôn thiếu chút nữa khiến cho ta trở thành trò cười? Là ai làm hại Triệu Vĩnh Yên mangtheo oán khí đầy ngập dọn dẹp tàn cuộc?”

      “. .....” Nhiều tiếng chỉ trích như thế tạo cảm giác khổ sở, khiến cho nuốt được nhả ra, cách nào có thể bác bỏ được.

      “Phải ha, ta quên trí nhớ của ngươi rất kém, sao, ta có thểnhắc nhở ngươi. Cục diện hôm nay, chính là ngươi, Triệu TĩnhAn tay tạo thành. Là ngươi ban đầu quan tâm tới ta, là ngươi vì cái nữ nhân khiến ngươi đau lòng thất tình mà bỏ lạita, là ngươi cảm thấy nữ nhân như ta gả vào Triệu gia trang vốnkhông cần thiết để ý tới. Đúng, người trong lòng chút tự giác chịu trách nhiệm phải là Triệu Vĩnh Yên, màlà ngươi.”

      có cái nữ nhân chết tiệt kia.” rốt cuộc lãnh giáo câu “Tự gây nghiệt thể sống” kia, hành động việc làm hai năm trước của , giống như đùa giỡn chính bản thân mình.

      trước mắt khiến cho hiểu, số kiếp an bài, quảnhiên là trốn thoát đâu. Dù chạy tới chân trời góc biển, loại lực kéo vô hình này cũng khiến cho quay đầu chạy tớichịu chết.

      “Đó chính là , hai năm trước ngươi tình nguyện giả tạo cái cớ mù đó cũng nguyện ý lấy ta?” Trước thành thân ngày nàng nghe được chú rễ rời nhà ra ngoài, phải đổi người, đây quả sỉ nhục. Trước hôm nay, Hình Hoan nhưng lạichưa bao giờ để việc này ở trong lòng. Nàng nghĩ đại thiếu gia có lẽ bị nữ nhân trong truyền thuyết kia đả thương rất sâu. Hoặc giả cho muốn tiếp nhận lệnh của phụ mẫu?

      Tóm lại, nàng cảm thấy những chuyện kia cùng nàng liênquan, nàng thích lãng phí sinh mạng hận hoặc oán. Nhưng nếu còn có cơ hội gặp mặt lại, cũng chỉ là đại bá, quan hệ hòa bình vui vẻ.

      Cố tình bây giờ... ... Nàng biết tại sao mình lại đột nhiên chú ý chuyện xa lắc như vậy, nhưng là não cũng lấp đầycùng —— ngay từ lúc hai năm trước liền biểuhiện, ghét bỏ nàng, cần nàng, bỏ lại nàng.

      Bước vào ngõ cụt, Hình Hoan chính là thẻ khống chế tâmtrạng đau đớn, những tháng ngày cùng Ngộ Sắc đại sư đùa vui vui vẻ, cũng trở nên nực cười.

      “Nếu như mà ta ta khi đó vội, thể , ngươi có tin ?”

      “. .....” Nàng hít sâu, trừng mắt nhìn , đống suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu nàng bay lộn, hồi lâu, Hình Hoan mới tìm trở về thanh mất , “Đại thiếu gia, chẳng lẽ ngươi tùytiện để lại cái rắm, ta đều ngu đến cảm thấy nó có thiền tính.”

      “A.” biết có phải là tự mình nghĩ quá nhiều haykhông, câu đùa trước đây lâu, loại bỏ qua đôimôi nàng ấy, mà giờ lại có tư vị bận tâm từng lời từng chữ. Tĩnh An tràn ra tiếng cười khẽ, tận lực muốn che giấu cảm giác được tự nhiên, giơ tay khẽ vuốt qua vết thương của nàng, quẳng xuống tiếng , “Tốt lắm, nghỉ ngơi dưỡng thương , những chuyện kia để đến mồng tám hẳng .” Nhìn bóng dáng cất bước rời , Hình Hoan ngơ ngẩn, lời rất có thâm ý, để cho nàng theo bản năng dập đầu cắn môi xuống.

      Mồng tám, Đúng vậy a, bọn họ ước hẹn, mỗi tháng vào mồng tám thể láo.

      Nhưng là.... .. Bọn họ còn hẹn ước rất nhiều chuyện đấy.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28
      Bọn họ ước định cùng bỏ trốn, cùng nhau hầu hạ Phật tổ, đilừa gạt giang hồ.

      Bọn họ hẹn cùng nhau phá vỡ chuyện sinh tử.

      Bọn họ thậm chí thiếu chút nữa còn muốn ước định thành thân. .....

      Hình Hoan láo quá nhiều, rất ít khi ; cũng từng có ít cam kết nhất định với vài người, nhưng phần lớn khi xoay người cái nàng liền quên.

      Trớ trêu thay tựa như nàng thiếu nợ Triệu gia trang mấy kiếp trước nên luôn nhớ kỹ tất cả những chuyện cam kết với bọn họ, muốn quên cũng quên được, luôn khắc cốt ghi tâm.

      Ngày trước, nàng luôn có thói quen với mẫu thân: sao, mọi chuyện dù khó khăn cách mấy đều có thể giải quyết được.

      Khi đó, Hình Hoan tự phụ cho là có chuyện gì là giải quyết được.

      Mẫu thân khen nàng lạc quan, nàng cảm thấy chính mình so người khác càng sợ chết.

      Nhưng bây giờ nàng hận thể chết ngay, ít nhất cầnđối mặt với cục diện làm cho mọi người khó xử này, cầnthưởng thức cái loại cảm giác vô lực đó.

      —— Sau khi thành thân, ngươi hiểu, rất nhiều việc mặc dù có nghị lực kiên cường cũng chưa chắc có thể hi vọng.

      Hình Hoan nhớ tới lời mẫu thân từng trước đây, vào giâyphút này nàng mới hoàn toàn lĩnh ngộ.

      Nàng biết thêu thùa, biết nấu cơm, biết chăn dê, biết đốn củu, biết dùng hết sức để sống nữa, biết làm rất nhiều rất nhiều việc. ..... Duy chỉ có thể xử lý tình cảm của mình, quá rối rắm khó chịu, vì vậy, nàng lại lần chạy, cũng muốn học đại sư chịu trách nhiệm vứt cái cục diện rối rắm này.

      Vậy mà.... ..

      Sáng sớm, nàng thấy đột nhiên xuất rất nhiều thị vệ canh cửa chính, đành chui lỗ chó ra ngoài.

      vất vả, thân thể tròn phúng phính từ trong động bên tườngnhỏ hẹp ép ra ngoài, hô hấp chút khí bên ngoài biệt viện, nàng còn chưa kịp đem nửa thân thể đằng sau kia thoát ra, giọng quen thuộc liền từ đỉnh đầu bay xuống.

      “Ủa, Hoan Hoan muội muội, sớm như vậy liền chui chuồng chóra chơi hay sao? là thân thể mạnh khỏe a.”

      “. .....” Đại sư, ngài có thể cần giống như hồn bất tán hay ? Nàng bất đắc dĩ ngước mắt lên, nhìn thấy khuônTriệu Tĩnh An mặt tươi cười nhàng gương mặt tuấn tú, đôitay cứng cáp, cố gắng bóp chặt đất phía , cắn răng, dùng lựcđào ra, muốn ra bên ngoài.

      “Ngươi cùng Vĩnh Yên đúng là ăn ý, cũng sáng sớm liềnphái đống người đến đầu ngõ luyện thế đứng.”

      “. .....” ra hai huynh đệ này tính toán rất tốt, biết nàng sẽcó suy nghĩ chạy trốn. Nên chờ nàng sa vào lưới hả?

      “Ngươi có phải quên ta hoàn tục rồi hay ?” xong, cười híp mắt ngồi xổm xuống.

      “Ta nhớ được. .....” Nụ cười này, khiến Hình Hoan hiểunhưng rất muốn động thủ tới quất .

      “Vậy hẳn là cũng nhớ ta phải ngồi . Ngươi nếu nhưdám từ dưới mí mắt của ta chạy , ta rãnh viết từ thư, nhưng là đem chân của ngươi đánh gãy, để cho ngươi đời nàyđi đâu cũng phải do ta ôm.”

      “Ta trốn được cái rắm. Mắc kẹt, mau kéo ta ra.”

      Nghe vậy, lồng ngực rung động, cảm thấy buồn cười, tốt bụng vươn tay, dùng sức lôi nàng ra, đồng thời tuôn ra câuđủ khiến cho Hình Hoan toàn thân cứng ngắc, “Mẫu thân của ta cùng mẫu thân của người đều tới.”

      “Xong rồi... ...” Hồi lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, nhắm mắtlại, tiếng than thở nặng nề.

      Ông trời ràng là ngại cục diện đủ hỗn loạn, nêncố ý phái hai vị lão nhân gia khuấy thêm nữa.

      Lúc thân thể nàng xụi lơ, Tĩnh An nhanh chóng túm nàng ra ngoài, thuận thế lôi kéo nàng bò dậy. Tất cả giống như trước kia, theo thói quen mà đem tay choàng qua đặt tại vai nàng, đầu ngón tay trêu chọc gương mặt của nàng, ngữ điệu cợt nhã, “Có biết có đôi khi nữ nhân nên ngoan ngoãn dựa vào nam nhâncủa mình hay .”

      “A, ha ha ha, phải ha.” nhảm. Nàng cũng muốn tìm ngườidựa vào, vấn đề là nàng có nam nhân thuộc về mình sao?

      “Tỷ như tại, ngươi xử lý chuyện được, đại khái có thể yên tâm giao cho ta. Lần này ta lên trước, ngươi đứng sau.”

      Nàng hơi chấn động, chuyển con mắt nhìn thẳng mắt của , cố gắng tìm chút tia giễu cợt trong cặp mắt đen sáng ngời kia, dùng cái nam nhân láo liên thiên lại chịu trách nhiệm này, cái lời ngon tiếng ngọt kia biết lừa gạt bao nhiêu nương. Vậy mà, vô luận Hình Hoan dù cố gắng thế nào, chỉ nhìn thấy trong con ngươi của chỉ có bóng dáng củamình.

      “Ta cũng có lúc nghiêm túc.” Lúc cất bước bước lên trước thềm đá trước cửa, đột nhiên dừng lại bước chân, “Ta mộtkhi nghiêm túc cũng buông tay, dù đau cũng buông.”

      “. .....” Hình Hoan tuy phải lần thứ nhất lãnh giáo kỹ năng dụ dỗ nữ nhân của , toàn khiến cho người ta nổi da gà, từng qua với nàng. Khi đó, nàng cảm nhận từ trong nội tâm có chút giả tại. tại, nàng lại có cảm nhậnđược lời này rất quyết tâm.

      Nhưng nàng hiểu, nghiêm túc là vì cái gì? Thích?Nàng có thể tự cho là đúng cảm thấy thích nàng sao?

      “Đại ca, bỏ tay ra.”

      Giọng u ám của Triệu Vĩnh Yên, đột nhiên từ sau lưng hai người truyền đến.

      Hình Hoan chợt giật thót mình, thoáng chột dạ, nàng bỗng nhiên xoay người, nghĩ hất ra cái tay vai kia, nhưng khi nhìn thấymột bóng dáng bên cạnh Triệu Vĩnh Yên, nàng ngừng lại.

      Nàng cứng ngắc bị Tĩnh An coi là loại biết kêu gào cùng khiêu khích, giống như cho đối phương biết —— ngươikhông phải muốn ta sao, còn nhiều người muốn ta. Con mắt hơi ảm đạm lát sau, lúc chợt cong lên vung lên khóe miệng, cười đến nhõm, đem nữ nhân trong ngực ôm càng chặt hơn.

      Cho dù là công cụ bị nàng làm cùng tướng công mình giằng co, cũng nguyện ý, “Ngươi nghe thấy lời ta sao? Ta , khi ta nghiêm túc liền buông tay.”

      “Ngươi muốn đánh nhau cho nóng người sao?”

      “Hoan Hoan muội muội, đệ đệ ta hai năm qua vọng động, dễgiận lại dã man hiểu chuyện như vậy sao?” cúixuống, thầm bấm đầu vai của Hình Hoan, gọi nàng hồi hồn, thấy nàng rung cái, vừa muốn há mồm trả lời, lại chợtcắt đứt lời của nàng “A, chuyện như vậy nên hỏi ngươi, vịcô nương này có vẻ ràng hơn. Quản... ... Quản, Quản gìnhỉ? Thôi, quan trọng. nương, ngươi vì cái gì liền nhấtđịnh lãng phí bản thân mình mà coi trọng cái tên hay kích độngdễ giận lại dã man hiểu chuyện. ..... Vả lại còn là namnhân có thê nữa? Nam nhân tốt đời này còn nhiều lắm, tỷ như ta, ngươi có cần suy nghĩ thử nhìn chút hay ?”

      Giọng điệu của vẫn phân tán như cũ, hề có chútnghiêm túc nào. Hình Hoan rất nhanh gạt bỏ những thứ xao động an phận lúc trước kia, là nàng nghĩ quá nhiều, có thể thành thạo theo đuôi trêu chọc bất kỳ nữ nhân nào, nàngcũng phải người đặc biệt nhất.

      A, đúng, qua nàng khác những nữ nhân kia, nàng đặc biệt đần hơn.... ..

      “Xí, ai mà thèm cái loại hòa thượng giả mạo, chuyên lừa gạt.”Quản Hiểu Nhàn tức giận xuy tiếng, ngạo nghễ quay đầu. Khi tầm mắt liếc sang Triệu Vĩnh Yên, lập tức thay đổi biểu cảm, “Vĩnh Yên ca, cái hòa thượng giả mạo mà ngươi mới vừa rồi hỏimuội, chính là .”

      “Ngươi quả nhiên là sớm có mưu. Nữ nhân đời có rất nhiều tại sao ngươi lại chọn đệ muội của mình? ” hoài nghikhông có sai, chủ nhân áo cà sa xanh biếc đó nổi mặt nướcrồi, Vĩnh Yên lại hoàn toàn có cảm giác tâm tình thoải mái, ý nghĩ ban đầu vui vẻ đưa tiễn Hình Hoan cùng gian phu chỗ khác sớm tiêu biến.

      Trừng mắt cái nữ nhân yên tâm thoải mái bên cạnh đại cahắn, cảm thấy buồn bực, khống chế giơ tay lên lôinàng đến bên cạnh, nắm chặt lòng bàn tay của nàng, đểcho Hình Hoan có chút cơ hội thoát .

      Cảm giác lồng ngực trống , khiến Tĩnh An nhíu mi tâm. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nhân nhượng của Hình Hoan, nhẫn đè xuống cảm giác khó chịu, ngược lại thu lại tâm chơi đùa, bước vào biệt viện, quẳng xuống câu , “Đừng đùa, mẫu thân tới.”

      “Mẫu thân tới?” Hiển nhiên, hai vị lão nhân gia này đột nhiên giá lâm nằm ngoài dự tính Triệu Vĩnh Yên. Con mắt liếcsang nhìn bên cửa lớn náo nhiệt bất thường, mới khẳng định lần này đại ca của láo.

      “Vĩnh Yên ca, vậy ta.. ....” Mắt thấy cả nhà bọn họ cùng nhau bước vào biệt viện, Quản Hiểu Nhàn khó lên tiếng. Đối với lão phu nhân Triệu gia trang, nàng thủy chung luôn e ngại.

      “Tất cả vào.” Vĩnh Yên dừng bước chân, , cảm thấy cái tay trong lòng bàn tay kia cứng đờ, cũng xác định mìnhlà giây thần kinh có vấn đề, đè thấp giọng lắm mồm mộtcâu, “Ta tìm nàng tới xin lỗi ngươi.”

      Đây phải là giải thích, có ở để ý tâm tình của nàng. Cuối cùng, Vĩnh Yên ngừng ở đáy lòng đối với mình nhắc lại.

      “Nha.” Hình Hoan dùng đến mấy thể nghe thấy thanh lên tiếng, rồi lại nhịn được nghĩ muốn phúngcười (trào phúng). Rất nhiều việc, phải là câunói xin lỗi là có thể giải hận.

      Ít nhất, nàng rất khó làm chuyện gì cũng biết, càngkhông thể nào làm bộ bất cứ chuyện gì cũng quá khứ. Nghĩ tới, Hình Hoan liền tìm cách thoát bàn tay ra khỏi , làm bộ vuốt vuốt tóc rơi trán.

      Động tác làm liền mạch, thoạt nhìn giống như là chuyện tự nhiên, Vĩnh Yên là hơi bị sửng sốt, liếc nhìn lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ lạnh như băng của nàng. Nàng phải luôn thủychung ngoan ngoãn chờ sao? phải có cá tính có chủ kiến càng có độc lập sao? Chẳng bao lâu, giữa bọn họ tràn ngập hơi thở xa lạ, xa lạ đến mức ngay cả muốn đem nàng kéo về bên cạnh cũng thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :