1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giang hồ kỳ cục - An Tư Nguyên (45c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7
      Ngộ Sắc hứa giúp nàng nhưng với điều kiện Hình Hoan phảinghe lời, đây quả là điều quá dễ dàng với nàng, ngoan ngoãn hiền lành vốn là sở trường của nàng.

      Cho nên sáng sớm nàng nghe theo an bài tiến trong cỗ xe ngựa xa hoa mà Nhâm Vạn Ngân chuẩn bị, mặc vào áo bông củanàng, phủ thêm bên ngoài áo cà sa màu xanh của , đànghoàng trở về Quần lâu.

      Làm như vậy có dụng ý gì? Nàng cũng ...

      Ngộ Sắc đại sư chỉ : ”nam nhân bình thường thích thấy màu xanh biếc, ngươi nếu như cảm thấy chưa đủ kích thích, cóthể vừa thấy , liền đem áo cà sa bọc lên đầu của .”

      Nhìn thấy , có khả năng sao? Chỉ e hận nàng biến mất nhanh nhanh, làm sao có thể chạy tới Quần lâu.

      “Đem nha hoàn khoác áo ca sa màu xanh kia vào đây dùng cơm!” Tiếng lạnh lẽo từ từ buông ra trong Quần lầu, Triệu Vĩnh Yên cơ hồ là cắn chặt răng mới bấm ra bốn chữ cuốicùng.

      Đây quả ngoài ý muốn khiến Hình Hoan giật mình sửng sốt, nàng ngây ngốc ngẩng đầu. Triệu Vĩnh Yên thân nhàng khoan khoái ngồi trong hành lang Quần lâu, trường bào trắng, tay áo hẹp, đáy có thêu hoa văn mẫuđơn, xa xa tựa như kim châm đâm vào mắt Hình Hoan. Nàng theo bản năng nhớ tới nữ bộ khoái ngày hôm qua, kiểu dáng xiêm y giống nhau, bọn họ rốt cuộc là mối quan hệ thân thiết đến mức nào?

      Càng nghĩ càng làm cho Hình Hoan cảm thấy đau, Vĩnh Yên nắm roi bạc trong tay, đốt ngón tay thon dài của khẽ cử động, roi bạc theo tiết tấu gõ vào tay vịn. Vừa hạ xuống chút, tựa như đánh vào người nàng, ảo giác này làm cho nàng tự chủ nhếch miệng cũng thở ra khí lạnh.

      đột nhiên sử dụng ”Gia pháp hầu hạ” mà chương mẫu đề ra để trong lúc phạm lỗi có thể dùng roi bạc trừng trị, điều này hẳn cũng có liên quan tới nàng ?

      Hoặc là vị nhị thiếu gia này chẳng qua là luyện công buổi sáng a?

      Hay hoặc giả là ngày hôm qua vị nữ bộ khoái khiến cho bịức chế, cho nên mới có thể đỏ mắt vì giận tự làm khổ đến hừng sáng?

      đợi nàng suy nghĩ cẩn thận tướng công nhà mình rốt cuộc phát bệnh gì, gã sai vặt thân cận của cũng đem nàng”Mời” vào Quần lâu.

      “Quỳ xuống.” Roi bạc lần nữa quơ quơ, giương mi mắt, nặngnề ra lệnh.

      Tiếng quỷ dị khiến cho Hình Hoan ngay cả do dự cũng dám có, dưới chân mềm nhũn, quỳ ở mặt đất.

      , thân phận của ngươi là gì.”

      “Nha hoàn…” Tướng công nhà nàng quá mức hỉ nộ vô thường, Hình Hoan xác định đây có phải đáp án muốn hay , sau khi trả lời, lòng còn lo sợ bất an, thỉnh thoảng liếctrộm ánh mắt của , gặp sắc mặt hơi có vẻ hòa hoãn, mới thởphào nhỏm.

      “Ta để ngươi ở lại Quần Lâu làm gì?”

      “Để cho tiện chiếu cố giang hồ bằng hữu.”

      “Vậy đêm hôm qua ngươi chết ở đâu rồi?!” Triệu Vĩnh Yên rất khó duy trì trấn định nữa. là đủ rồi, mang theo lòngtràn đầy áy náy chạy đến tìm nàng, kết quả đâu? Ngu ngốc đợi đêm, nàng thoải mái nhàn nhã khoác xiêm y gian phu trở lại!

      “Ta… Ta, ta…”

      “ Ngay cả nam nhân đầu có tóc ngươi cũng dám trêu chọc, chán sống có phải hay ?”

      “Bẩm nhị thiếu gia, đầu của có tóc nga…”

      phải là kẻ buôn lậu sao?”

      “Bọn buôn người cũng có thể hoàn lương, ta cảm hóa …”

      “Cả đêm về nam quả nữ cảm hóa?”

      “Bẩm nhị thiếu gia, đây chỉ là biểu tượng…”

      —— phanh!

      Tiếng đập bàn nặng nề khiến cho những người quen mặt nhìn nhìn cũng nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, huống chi Hình Hoan. Nàng bị dọa đến co rúm lại, câm như hến.

      “Ngươi có hay nhận biết bản thân thành thân?” Rất hiển nhiên, hành vi của nàng để cho Vĩnh Yên mất lý trí.

      thanh nghiêm nghị chất vấn khiến Hình Hoan biếtnên đáp làm sao, “Ách… Ta thành thân?” Bọn họ phải là quan hệ chủ tớ sao? Nàng thành thân với ai?

      “Ngươi cùng hòa thượng tóc dài vui đến quên cả trời đất, ngay cả thân phận của chính mình cũng quên? Ta ngại nhắcnhở ngươi, tướng công của ngươi đốn củi tại Triệu gia trang, các ngươi thành thân hai năm, trước khi ngươi còn có lời thề son sắt đáp ứng giữ nghiêm nữ tắc.”

      “…” tình nguyện chửi mình đốn củi, cũng nguyệnthừa nhận nàng sao?

      phản đối đúng ?” nhẫn khí khiêu mi, tưởngkhuôn mặt trầm mặc kia của nàng là chột da, “Người! Đem cáiáo cà sa màu xanh kia mang vào trong viện , để các nha hoàn tuân thủ nữ tắc trong viện cùng thấy!”

      “Nhị thiếu gia, nhiều người như vậy tốt lắm đâu…” Hình Hoan nhịn đến mức mặt đỏ bừng, hai con ngươi quay tròn vòng vo, mới nhìn đám giang hồ, quay chung quanh của , nàng cố gắng nghĩ nặn ra nụ cười đáp lại, đáng tiếc thể thành công, cũng còn cơ hội.

      Vĩnh Yên là đem nàng vào trong viện, dùng dây thừngthô to trói nàng lại mặc cho nàng giẫy dụa, đem chiếc cà sa vứtsang bên. Đối diện tầm nhìn của đại sảnh, để cho Hình Hoan tránh cũng tránh khỏi tầm mắt bén nhọn của Vĩnh Yên quăng ra, lảo đảo, nàng chỉ xông ra cái ý niệm trong đầu -- Hòa thượng chết tiệt tính toán tốt ! vậy còn đưariêng cho nàng áo cà sa chất lượng tốt như vậy!

      “Các vị quan khách, lúc ta mang nàng ra cửa đáp ứng tướngcông nàng trông coi nàng tốt. Quân tử lời đáng giángàn vàng, thân là chủ tử ta càng thể để hạ nhân khinhkhi, cho nên hơi thô lỗ chút ít, các vị rộng lượng đế ý.”Sau khi hơi tiết ra căm phẫn, Triệu Vĩnh Yên mới miễn cưỡngđứng lên tươi cười, hướng giang hồ bằng hữu huyênhuyên giải thích.

      ra là Hình Hoan nương thành thân a, kia đúng làkhông nên cả đêm về.”

      ra cùng hòa thượng ở chung chỗ cũng có gì, người ta tứ đại giai a, chừng chẳng qua là mọingười cùng nhau niệm kinh qua đêm, mong bình an mà thôi.”Trong đám người, có người cố gắng giúp Hình Hoan cầu tình, mặc dù ngay cả người lên tiếng cũng rất khó tin tưởng lời giảithích này.

      “ Hòa thượng cũng vô ích, phải là thái giám!” Trong tiếngnghị luận nặng nề, Triệu Vĩnh Yên siết chặt tay gầm lên, vừa dứtlời, như ý thức được mình vừa thất thố, tiếp tục vung lên khóe miệng nặn ra nụ cười, “Chư vị, ta chỉ là thay tướng công nàng kích động.”

      Rất hiển nhiên, vị nhị thiếu gia này bây giờ tâm tình tương đốikhông ổn định, vẫn nên chuyện chánh để đánh lạc hướngvấn đề này, “Nhị thiếu gia, bằng chúng ta chuyệnmột chút, đại biểu võ lâm đại hội lần này mục đích chủ yếu là gì.”

      “Mục đích gì, phải là cho mọi người du sơn ngoạn thủy sao?” Triệu Vĩnh Yên hai mắt cũng nhúc nhích, vẫn khóachết lại nữ nhân trói ở trong sân, buồn quan tâm tới vấn đề được đưa ra.

      “Này, đây là mục đích phụ, chủ yếu là thảo luận vấn đề dân sinh giang hồ. Người xem, bây giờ các môn các phái cũng nhịn ănnhịn mặc, Mao Sơn trưởng lão cũng tính toán nguy cơ khủnghoảng tài chính ở trước mắt, vì ứng phó đối với vấn đề này chúng ta phải đoàn kết nhất trí. Nhị thiếu gia thân là thành viên trong chốn giang hồ, hẳn là nghĩa bất dung từ làm gươngtốt, lần này cho chúng ta binh khí miễn tiền đúng ?”

      “Nằm mơ.”

      “Nhưng mà nhị thiếu gia, ngươi nếu là chịu miễn tiền, cáiđại hội này vẫn phải giằng co nữa. Chúng ta sao cả, dùsao cũng còn vũ khí đánh nhau rất rỗi rãnh, ngươi có lời a, Triệu gia trang là phương chủ đại biểu cho võ lâm đại hội a. Muốn chúng ta ngày ngày như vậy ăn của ngươi dùng của ngươi uống của ngươi, tốt.”

      “Uy hiếp ta?” Nhìn ra tâm tình lo lắng của , trong nhà còn có gốc cây hồng hạnh ra tường rảnh tu bổ đúng ?

      cũng phải là như vậy…”

      “Tốt lắm, tạm dừng, quá vài ngày rồi hãy tiếp.” khôngthấp thỏm cách nào che đậy sơ hở trong lời . Sau khi ứng phó qua loa với những người đó, Triệu Vĩnh Yên đứng dậy bước , dừng ở trước gót chân Hình Hoan, đè thấp tiếng nóihỏi, “Nhớ hưu thư rồi phải ?”

      “…” ai nhớ loại đồ vật này cả.

      “Hôm nay ta viết nhưng cũng làm chút trò hay.”Vừa , đột nhiên lại lớn tới tiếng , quát: “Ngươi! Từ hôm nay trở , nhốt mình trong phòng tự sám hối. đượcta cho phép, tự ý ra khỏi cửa phòng nửa bước!”

      “Nếu lỡ đói bụng làm sao bây giờ?”

      “Cho ngươi chuẩn bị lương khô, số lượng dùng trong nửa tháng!”

      Hạ nhân làm việc nghe lệnh vội đến. Người bình thường, ai cũng có thể nhìn ra nhị thiếu gia nay nộ khí ngút trời, nên bọn họ dám làm trễ nãi dù chỉ chốc lát. Song, mới mang HìnhHoan hai bước, tiếng gầm gừ của nhị thiếu gia lại lần nữatruyền đến, “Đem áo cà sa người nàng tháo ra, cho nắm lửa thiêu hủy, ngay cả tro cũng giữ!”

      Đúng! Chính là như vậy, thể để trong lòng nàng đắc ý, nếu nàng hoàn toàn để ý mặt mũi của , công khai khoác quần áo của gian phu trở về phủ, tại sao phải trông cậy vào biết điều chút dâng lên hưu thư, thành toàncho bọn họ?

      Bọn họ hành hạ hai năm, có quyền trả thù.

      *

      Nhốt mình trong phòng đối với Hình Hoan mà phải là việc khó, nghiêm khắc mà , gả cho Triệu Vĩnh Yên trong hai năm, nàng lúc đầu có năm rưỡi thời gian nhốt mình trongphòng, còn dư lại nửa năm cũng dùng để thu hưu thư.

      Nhưng vấn đề là, mình trong phòng ở quá khứ, tướng côngnhà nàng ít nhất cách dăm ba phút hỏi câu…

      “Biết sai lầm chưa?”

      tư thái ưu nhã ngồi ở trước gót chân nàng, cau mày thưởngthức canh thận cừu trắng, cái thìa chà qua bát sứ phát ra thanh ”Leng keng” hợp với chất vấn nhàn nhạt của , rất dễ nghe.

      Nàng xếp hai đầu gối ấm áp ngồi ghế quý phi, gặm bánh bao, văng ra từng trận ho mãnh liệt, nâng chung trà lên, đưa mắt nhìn nàng, dưới ánh mắt khát vọng của nàng, nhưkhông có việc gì đem chung trà uống dư thừa giọt. Hình Hoan vô cùng đau đớn đấm ngực, ý đồ đem bánh bao nghẹn ở nơi cổ họng nuốt xuống.

      Cuối cùng, hay là phương pháp dùng sức nuốt nuốt nước miếng có hiệu quả, sắc mặt nàng từ từ chuyển lại bình thường, liên tiếp vuốt mấy cái, “Bẩm tướng công, biết sai rồi.”

      “Sai ở đâu?” Câu trả lời của nàng, cho hơi cảm giác hài lòngkhông còn nhíu mày nữa, khó được thiện tâm nổi lên thay nàngrót ly trà.

      “Ngô… Người muốn uống canh thận cừu trắng, ta látsẽ viết thư để cho mẫu thân đừng nữa gửi tới.” Nàng xong chuyện lạ, bộ dáng rất hiểu tâm của . Hồi tưởng lạivẻ mặt dường như rất thống khổ giống uống thuốc vừa rồi của , Hình Hoan cảm thấy phân tích của mình rất đúng, làthiện giải nhân ý.

      —— phanh.

      Nhưng câu này cũng lấy được lòng Vĩnh Yên, động tác châm trà cứng lại, hồi lâu sau, nặng nề cầm bình tràtrong tay gõ hướng mặt bàn, trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, “Tarất hài lòng canh thận cừu trắng mẫu thân ngươi gửi tới, điều takhông hài lòng chính là ngươi! Ngươi bằng viết thư để mẹ đem ngươi dẫn trở về, vĩnh viễn đừng xuất trước mặt ta.”

      “Việc này làm sao làm được, nếu ta , ai chăm sóc ngươi.” Nàng nuốt vào ngụm bánh bao cuối cùng, lời thấm thía theosát phân tích lợi hại trong đó.

      Hiển nhiên đó cũng phải điều Triệu Vĩnh Yên lo lắng, cố chấp ngay cả chính cũng hiểu nổi, “Mặc áo cà samàu xanh chiếu cố ta? Ta cần.”

      “Ta hôm nay có mặc áo cà sa màu xanh nha.” Hình Hoanđắc ý kéo kéo áo bông người, đó là nàng gần đây mới vừa may cho mình, màu sắc diễm lệ, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, còn có thắt lưng, nghĩ đến nữ bộ khoái Dương Liễu kia eo thonnhỏ, nàng đứng thẳng người dậy, cố ý lấy tay nắm chặc bên hông quần áo.

      Tự cho là như vậy có thể nổi bật ra kích thước lưng áo được cho là mảnh khảnh giống như trước của nàng, đáng tiếc có chút hoàn toàn ngược lại, nàng quên mình dưới thân áo bông kia còn đút lấy tầng tầng lớp lớp áo bông.

      Ít nhất trong mắt Vĩnh Yên, nữ nhân trước mặt vóc người hìnhdạng ống tròn, người toàn xiêm y đẹp mắt kia lại càng khiến dám nhìn, “Ta… Ta thu hồi phong hưu thư, ngươi có thể mặc đồ khác hay : đừng mặc loại quần áo sắc màu phong phú như thế?”

      Loại màu sắc này xin thề còn tươi hơn cả màu đỏ tươi, ai mà chịu nổi?!

      “Ta đây xóa loại màu sắc. Ngươi thu hồi bảy phong, ta suy nghĩ chỉ mặc quần áo hai màu đen trắng.” Nàng lưu luyến rời đưa tay mềm mại đặt sắc màu sặc sỡ tỏasáng.

      “Ta thu hồi tám phong!”

      “Nhị thiếu gia, người thể thu nữa, còn lấy nữa, ta xiêm y mặc. Người muốn ta trần truồng chạy đầy đườngnga? tốt lắm đâu, giang hồ rất nhiều người đều biết ta, ta cũng coi như là có chút tiếng tăm, như vậy mất thể diện cho người.”

      “Hình Hoan! Ngươi cố ý giả ngây giả dại sang chuyện khác, có phải hay ?” căm phẫn mà đập bàn, muốn chứngminh mình phải là kẻ ngu, tùy ý để nàng dẫndắt đề tài, cái nhà này mới chính là chủ, “Ngươi coi như làđem áo cà sa kia làm áo khoác đường, cũng liên quan đến ta. Ta chỉ muốn biết, ngươi cùng cái tên đầu có tóc kia rốt cuộc có tư tình hay . Nếu có, tất cảđều vui vẻ, phiền các ngươi vội vàng vượt qua chướng ngại thế tục mà bỏ trốn.”

      “Bẩm nhị thiếu gia, dĩ nhiên có! Người minh cơ trí như vậy, tại sao có thể bị những lời đồn đãi nhảm nhí kia làm bậntâm. Đại sư thanh tâm quả dục lòng hướng phật, ta lại muốn bạc đầu giai lão cùng sinh cùng tử với người. Làm sao người có thể hoài nghi ta?” Nàng cảm giác lời này mình xong đầy đủ chân tình sâu sắc, thậm chí cho là lời động lòng người nhất cũng bằng cái này.

      “Vậy sao?” Chẳng qua là Triệu Vĩnh Yên như cũ thể cảmgiác được chút nào lòng, nàng tựa như loại con hát vụng về, thuần thục rồi lại cứng ngắc làm theo lời kịch, có bất cứtia cảm tình nào. Cứ như vậy, tại sao thể hoài nghi nàng, tại sao phải thể nhận câu bảo đảm từ nàng, “Tốt lắm, nếu chịu dẫn ngươi bỏ trốn, vậy ngươi từhôm nay trở bao giờ … được gặp nữa.”

      “Ách…” Nàng thán phục. Ngộ Sắc đại sư thực có tài đoán trước tương lai, cảnh cáo riêng nàng, nếu như Vĩnh Yên cầu nàng vĩnh viễn được gặp, được đáp ứng. Hình Hoan do dự lâu, cuối cùng lựa chọn biết điều chút nghelời của Ngộ Sắc, “Nhị thiếu gia, điều này ta rất khó bảo đảm, vạn nhất ở đường gặp được, ta cũng thể đem chính mình đâm mù mắt chứ.”

      “Được lắm, vậy ngươi cứ tiếp tục tu dưỡng trong phòng !” Hắnđứng dậy phủi áo, quẳng lại câu, bước ra phòng, dùng sức đem cửa khóa lại.

      có để ý nàng người nào, chẳng qua là vì tốt cho nàng. Đúng, chỉ như vậy. Mặc dù đưa cho nàng vô số phong hưu thư, nhưng thân là phu quân, cảm giác mình hẳn là nêngiúp nàng xem xét chút. Cái loại đầu có tóc nàymuốn mang nàng bỏ trốn đáng phó thác, muốn thaynàng xem xét, có sai sao? Nàng thế nhưng hai mắt cũng từ bỏ.




      Chương 8
      Tu dưỡng, tiếp tục tu dưỡng….

      Kể từ khi Triệu Vĩnh Yên ra lệnh nàng sám hối trong phòng, dầndần, thời gian trôi qua, hề xuất , phảng phấtquên tồn tại của nàng.

      Thỉnh thoảng nghe các vị giang hồ bằng hữu bàn luận, nàng mới biết bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều bị Mao Sơn chưởng môn quấn quit thảo luận về nguy cơ tài chính. Từ trước đến nay, ưu điểm lớn nhất của nàng là biết tàng hình, vào những lúc tướng công bận rộn, nàng có thể giống như khí, bảo đảm quấy rầy chọc phiền lòng.

      Cho nên, nàng cũng nghĩ chuyện thời mình sám hối trong phòng cũng là chuyện tốt, như chăm sóc tướng công. Thẳng đến khi đêm khuya vắng lặng, Hình Hoan ngủ khôngđược, mở cửa sổ nhìn lên bầu trời, muốn bắt chước Ngộ Sắc ban đêm ngồi xem thiên tượng để tìm xem nàng có nhân duyên tinh hay .

      Nhân duyên tinh chả thấy, có thấy thấy cặp đôi dưới gốc cây lê chuyện đương.

      “Vĩnh Yên ca…”

      “Hiểu Nhàn muội muội….”

      Phi! Tướng công nhà nàng cùng nữ bộ khoái mặc y phục tình lữ, dần xuất trong tầm mắt nàng, lời sắp há ra khỏimiệng đành phải ngậm lại, như thế có cảm giác như đangphá vỡ đôi uyên ương. Cứ như vậy, nửa đêm yên tĩnh, trước mặtHình Hoan diễn ra màn tình lữ, khiến cho dạ dày của nàngnhưng muốn xông ra, nôn khan lên tiếng khi nghe “Hiểu Nhàn muội muội.”

      lộ ra giọng điệu nhàng, ấm áp mà chưa hề đối với nàng, Hình Hoan nhớ mình dụi mắt bao nhiêu lần mớixác nhận mình hề hoa mắt, vị nam tử chính làTriệu Vĩnh Yên. “Lại đến đây, muội muốn bắt người lên quan hay sao?” dừng cước bộ, khóe miệng chân mày đều đậm nét ý cười.

      “Mới phải, muội bộn bề nhiều đâu có rảnh rỗi suốt ngàychạy theo bồi đám vô công rồi nghề kia. Muội là tới riêng tìm huynh, mới nãy lang thang trong biệt viện gặp gã sai vặt, huynh gần đây tương đối bận rộn ở Quần lâu. Thực hiểu nỗi huynh, làm gì mà phải tốn quá nhiều thời gian cho bọn họ.”

      “Thuận tiện mà thôi.” Đối với vẻ oán trách của Hiểu Nhàn, hắnkiên nhẫn mười phần, nụ cười vẫn đổi. “Tìm ta có việc gì ?”

      “Chán, có chuyện thể gặp huynh à. Mới ăn khuya xong, sau đó ra ngoài tản bộ thôi.”

      “Phải ? Muội tản bộ đúng là xa.” Từ nha môn đến biệtviện của rồi lại đến Quần lâu, tản bộ hơn phân nửa kinhthành.

      “Muội là người tập võ, bình thường thôi.” Nàng cười gượng lấy tay nắm vào khuỷu tay của , tìm cái cớ nghe hợp tìnhhợp lý. “Đúng rồi Vĩnh Yên ca, hôm trước huynh đưa muội bộ kiếm pháp, muội luyện tệ lắm có muốn muội biểu diễn cho huynh xem ?”

      Vừa dứt lời, cây thu ba lướt qua Vĩnh Yên, ngay cả múa đao chuẩn bị kiếm chuyện, nàng cũng có thể thiên kiều bá mị.

      Bên kia, Vĩnh Yên ngưng chốc lát rồi mới trả lời ” nên, ngươi vừa mới ăn xong thích hợp để vận độngmạnh.”

      Chậc chậc, ngồi nghe chút, cảm thấy lời này nhiều âncần. Hình Hoan thể kìm nén ghen tuông trong lòng mình, từ trước đến giờ chỉ có nàng săn sóc Triệu Vĩnh Yên. Nguyên tưởng rằng cách cá tính của thể thay đổi được, tại nàng mới hiểu, phải biết săn sóc nữnhân, chính là khinh thường nàng mà thôi. “Cũng đúng, huynh nghĩ chu đáo. Vậy huynh có chiêu thức nào mới hay khôngcó thể dạy ta?”

      “Sở học cả đời, ta đều dạy cho muội.”

      Hết cái đầu! Sở học từ lúc sanh ra có thể ngắn hơn chút sao! Hình Hoan cảm thấy khóe mắt tơ máu, nhưng biếtdùng lý do gì để quấy rầy, lỡ như lạnh nhạt buông câu. “Kẻ thừa thãi quản chuyện người khác làm gì?” Thế lúc đó nàng biết làm sao a.

      “A! bằng huynh làm sao cho bọn thuật sĩ giang hồ kia truyền võ công cho muội, như thế muội bắt bọn họ lên quan nữa. Nghe phái Thái Sơn có Thái sơn quyền rất lợi hại, còn có…”

      “Hiểu Nhàn muội muội, giang hồ luôn có quy tắc, võ công tâm pháp chỉ truyền cho bổn phái, hay muội muốn tham gia môn phái đó.”

      “Muội mới cần, chỉ cần trở thành thiên hạ đệ nhất nữ bộ đầu, đến khi đó phía dưới rất nhiều thuộc hạ. Muội bắt bọn họkêu họ phải dạy võ công cho muội thời gian sau đó mới cho lên quan.”

      “Ồ, muội người có chí hướng cao, rất đáng để ta thưởng thức, chứ như nàng…” nửa, Vĩnh Yên độtnhiên ngừng lại, ánh mắt yên lặng rơi xuống gian phòng cáchđây xa. Bên trong, có nữ nhân hề có chí lớn, chỉ thích yên tĩnh, hề có tư tưởng tiến thủ chỉ biết xemtướng công là trời, mọi đều lệ thuộc vào , mọi thứ đều cố theo như muốn. Mặc dù vậy, nhưng vẫn hề muốn nhắc về nàng trước mặt người khác.

      “Nàng! Huynh về nương tử của huynh sao? Muội chưa tính sổ với huynh đâu, chúng ta quen biết bao lâu? Hơn năm rưỡi, vậy mà huynh chưa bao giờ huynh thành thân, đột nhiên xuất giữa đường nhị thiếu phu nhân Triệu gia trang, khiến ta chưa kịp thích ứng.”

      “Muội chưa từng hỏi qua.” cảm thấy cần thiết phải về vô số từ thư viết cho nàng ta, mà còn có cảm giác mình như có phụ chi phu.

      “Muội chưa hỏi nhưng huynh cũng có thể chủ động nga. Bấtquá muội cũng trách huynh, vậy lẽ bộ dạngnương tử xấu nga. Muội cảm thông cho huynh, có sức chịu đựng cao. Lần trước huynh có cấp nàng hưu thư nhưng nàng chấp nhận, chuyện đó có thực hay ? Mà thôi, sao cả, Vĩnh Yên ca, có muội ở đây! Nếu gia đìnhtranh chấp muội cũng có thể giúp đỡ.”

      “Thôi quên , đừng chuyện vui này nữa, chuyệnkhác . Muội muốn ở kinh thành bao lâu?” Cả người đôngcứng lại, đành lảng sang chuyện khác, thực muốncó người ngoài xen vào việc nhà.

      Quản Hiểu Nhàn cũng thức thời, liền đề cập đến chuyện vui ấy nữa.

      Chuyện vui….! Hình Hoan đứng bên cửa sổ cắn mạnh vào môi dưới, thẳng đến khi máu dưới môi tuôn ra nàng cũng có ý định ngưng lại. tồn tại của nàng khiến bọn họ vuivậy sao. Khó trách tình nguyện mong nàng cùng Ngộ Sắcđại sư nhanh chóng bỏ trốn, biến mất trước mắt , như vậy có thể an tâm theo đuổi nữ nhân mà thích. Có thể giốngnhư Hiểu Nhàn, chí hướng rộng lớn, lại xinh đẹp khiến lúc nào cũng bên cạnh.

      “Rình coi chủ tử nhà mình đương vụng trộm là hành vi hay lắm đâu! Nếu cảm thấy tịch mịch ta ngại thỏamãn ngươi. Ngươi muốn ôm chút hay hôn nhau chút. Tiến bước cho nhanh để kịp thời gian.”

      thanh quen thuộc phát ra từ đằng sau khiến cho Hình Hoanđột nhiên chấn động, cảm giác được độ ấm quen thuộc kề sau gáy. Sống lưng cứng ngắc, theo phản xạ vội đóng cửa số lại, mới xoay người trừng mắt nhìn người đối diện. “Ngươi làm sao có thể tới đây?”

      “Y phục đều bị đem giặc sạch, còn có đồ để thay, cho nên tới lấy lại áo cà sa.”

      Ngộ Sắc thản nhiên bình tĩnh mặc dù bị nàng trừng mắt nhìn, cảm thấy bộ dáng thất kinh của nàng quá đáng , nhịn được ý nghĩ trêu đùa, đưa tay xoa khuôn mặt khôngchút huyết sắc của nàng, bấm bấm vài phát.

      Da mặt mịn màng khiến cảm giác lưu luyến lát, mớithu hồi tay lại, đảo mắt đánh giá căn phòng, cuối cùng ánh mắtnhìn vào đống lương khô đặt bàn.

      đối với bánh bao hề có hứng thú, cho nên khách khí, phất tay quét xuống. Đột nhiên xuất thứthu hút chú ý của , chính là dưới đống bánh bao là kiện áo cà sa xanh đậm, tâm trạng bất chợt vui, chau mày lại, lời nào ngẩng đầu nhìn Hình Hoan.

      Từ kẻ rất nhiều, bỗng nhiên trầm mặc , lặnglẽ nhìn nàng chờ đợi câu trả lời. Hình Hoan vội lên tiếng, nhưngcũng quên xê dịch bước chân cách xa Ngộ Sắc mộtkhoảng an toàn. “Tướng công ta muốn thiêu nó nhưng ta vội đề nghị bằng để cho nó còn tồn tại để mỗi ngày đạp hư, bởi vậy sau khi nó dùng để đựng lương khô lúc ta sám hối trong phòng xong đem ra phá hủy. Đại sư, tin tưởng ta, ta dụngtâm suy nghĩ để bảo quản nó nên mới sử dụng hạ sách này.”

      “Nga, tướng công của ngươi phải gần đây ở Triệu giatrang đốn củi sao?”

      “…”

      Hòa thượng chết tiệt >“< rốt cuộc quá rảnh rỗi hay sao mà chuyện gì cũng biết. Hình Hoan bất động thanh sắc, ngẫm nghĩ chút rồi buông miệng . “Oa! Sao đại sư biết tướng côngnhà ta đốn củi tại Triệu gia trang. Đại sư, ngươi lợi hại đó. Mà việc cũng đơn giản thôi, gần đây giang hồ tin đồnthất thiệt về ta rất nhiều, nhị thiếu gia cảm thấy thể quản giáo được nên tức tốc triệu hồi tướng công lên đây giáohuấn ta.”

      bi ai, bần tăng tha thứ tội ngươi đạp hư áo cà sa này, thuận tiện giúp ngươi giải quyết hiểu lầm với mọi người. Bây giờta rảnh, có thể gặp tướng công ngươi, với nênthoải mái, quan tâm ngươi nhiều hơn. Đừng lập ngươi, để ngươi ra ngoài sinh .”

      Cho dù là nhưng cần thiết thẳng như vậychứ! Hình Hoan cau mày vui. “ cần thiết, đại sưcầm lấy áo cà sa nhanh, tướng công ta mặc dù chỉ là đốncủi nhoi nhưng kiếm pháp rất cao, vạn nhất nhìn thấy người hội có khả năng đem người băm thây ngàn nhát.”

      “Võ công của ta cũng rất lợi hại nga.” mỉm cười, buông lờitrêu chọc mặc dù vẫn chưa muốn đối mặt tướng công củanàng.

      Vừa , Ngộ Sắc vừa kéo nàng qua, biết từ đâu lấy ra cái Mộc Chùy , thao tác nhanh nhẹn chớp mắt bẻ được cái khóa khiến cho Hình Hoan phen kinh ngạc.

      nghiêng người, hướng nàng nheo mắt cười đắc ý. “Được rồi, ta thấy hơi đói chúng ta ăn khuya.”

      “Ăn khuya? Bây giờ? Sao ta ra ngoài được, lẽ từ cửa ra. Nhị thiếu gia đáp ứng tướng công ta canh chừng ta việc sám hối trong phòng nga.”

      “Lo làm gì? Toàn nghĩ những thứ trọng yếu, nghe này chodù bị cấm túc cũng phải hảo chăm sóc chính mình, đem mình ăn no, lương khô ăn nhiều quá rất hại não.” dừng cước bộ, xoay người lại, đặt tay lên vai nàng, đem phần lớn trọng lượngcơ thể lên người nàng, dùng lời lẽ tận tình khuyên bảo nàng.

      “Hại não nghĩa là sao?” từ xa lạ nga.

      “Giống như ngươi bây giờ, dù cho bị tướng công ghét bỏ nhưng vẫn trung trinh như . Chờ đến khi ngươi bệnh nguy kịch, chính vui mừng hoan hô sau đó rước người con khácvề động phòng hoa chúc, lúc đó có khi ngươi được nhận tráchnhiệm canh giữ cửa phòng tân hôn và kèm theo vỗ tay ủng hộ.”

      “…”

      Nàng muốn nhìn thấy tướng công cùng người khác độngphòng chúc mà còn phải vỗ tay vui mừng, cũng muốnsuốt ngày gặm đống lương khô kia. Nàng tưởng niệm đầu đườngbên kia suốt đêm bán cá nướng thơm phức. đương vụngtrộm dưới cây lê nàng cùng đại sư trốn ra ngoài ăn khuyacũng có gì gọi là quá đáng!

      Vì thế bọn họ đường đường chính chính từ cánh cửa mà ra ngoài, cách đó xa có hai người chuyện đương. Hình như người ta quên mất mình, chính Hình Hoan cũng nghe thấy tướng công nàng dặn dò Hiểu Nhàn nương sau này xa nhà vẫn nên ăn đồ ăn tươi, nóng nên ăn lương khô nhiềukhông tốt cho cơ thể.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9
      Đá đạp đất, chân đạp đá, đôi guốc gỗ thi thoảng phát ra tiếnglao xao trong ngõ vào đêm tối.

      Còn Hình Hoan thỉnh thoảng buông ra vài câu oán giận với ngườiđi cùng.

      “Tướng công ta hề đến mình, mà còn mang theo nữ nhân đáng chết kia nữa.”

      mỗi khi chuyện với nữ nhân kia luôn dùng giọngđiệu ôn nhu, còn khi chuyện với ta cứ rống to lên, làm ta nhiều lúc lo lắng gân xanh của có hay bị bạo nhiệt.”

      còn dạy nữ nhân kia toàn bộ công phu của mình. Dù ngay cả chương mẫu , ta cũng tệ, nếu cố gắng chăm chỉluyện võ, thời gian tự nhiên giỏi lên. Nhưng vấn đề hề có hứng thú dạy võ cho ta, là điều đó rất mất thờigian.”

      “Hơn nửa, hề để ý ta ăn nhiều lương khô như vậy rất hạisức khỏe. Ngươi có biết , bọn họ bắt ta chuẩn bị lương khô nửa tháng a. Lương khô nửa tháng! Chó cũng thèm ăn.”

      “Còn có, hề gọi ta là Hoan Hoan muội muội, mà luôn gọi ta là tiểu đầu trư. Ta tuy phải trân châu, nhưng cũng giống đá cuội ven đường. chính là hề biếtthưởng thức ta.”

      ….

      “Ủa? Kia phải là Hình Hoan nương hay sao? Bên cạnh là ai vậy? lẽ Nhị thiếu gia đem tướng công của nàng cấpđến đây đấy chứ!”

      “Uy đúng, đốn củi sao có thể mang guốc gỗ mà khôngphải là vớ lưới.”

      “…Mẹ kiếp nhà ngươi! Người đốn củi mang mặc vớ lưới cóquan hệ gì với nhau?”

      “Ai , nếu mặc vớ lưới rất dễ bị thương tổn ở chân.”

      “Nghe cũng có lý, vậy người kia là ai? Nhìn rất soái nha, còn có vài điểm quen mắt. A! là hòa thượng bỏ trốn. Đúng chính là hòa thượng đó.”

      Hình Hoan lải nhải về những uất ức của mình chợt nghe những lời ở bên kia truyền đến liền cả kinh.

      Nàng trừng mắt nhìn ai oán vào phấn bào bên cạnh, cúi xuốngnhìn đôi chân phát tiếng vang của guốc gỗ, chớp cái, ánh mắt tựa thay đổi. Hình Hoan nhíu mày, trong lòng phát sinhnghi vấn: Mẹ dáng người thế nào mà sinh ra tuyệt mỹ thế này? Ngay cả ngón chân cũng hoàn hảo tỳ vết.

      “Đừng xem, nếu ngươi thích đôi guốc gỗ này, ta ngại tặng ngươi làm quà lưu niệm. Ngươi thấy sao, chủ ý hay đấy chứ?” Tầm mắt sáng quắc bị Ngộ Sắc nhìn thấy, xuyên tạc thành tầng nghĩa khác, đưa tay đặt lên vai nàng, chút e sợ về những tin đồn nhảm thất thiệt hướng về những người lắm chuyện đó mà đến.

      sạp thức ăn ở cuối phố, ngọn đèn dầu mờ nhạt, chủ hàngluôn chào mời khách dưới tấm bảng “Thôn cá nướng”

      Gian hàng mà nàng ngày đêm tưởng nhớ đứng trước mũichân, Hình Hoan phá lệ rụt rè dám tiến lên.

      Đơn giản là, ở bên kia toàn là những giang hồ bằng hữu mà tướng công nhà nàng quen biết, nàng giống như đại sư da mặt cực dày hề biết xấu hổ, vì duy trì hình tượng bảnthân, nên nàng bắt buộc chính mình nhịn đói lát, từ từ bướctới.

      là khéo nha, gặp được đại sư. Kia đúng là hẹn nhau bằng vô tình gặp, cùng nhau , cùng nhau…” Vài người dẫn đầuđến gặp Ngộ Sắc. quan tâm những kẻ nào đến chào đón, tự động lấy băng ghê kéo ra ngồi xuống, hướng về phía HìnhHoan đứng cứng ngắc. “Hoan Hoan muội muội, nếu nhanh đồ ăn chóng hết nga.”

      Lời này quả có tác dụng, Hình Hoan vội vàng bước nhanhđến, thoáng cái liền ngay ngắn ngồi đối diện mọi người.

      Nhưng bàn chật ních đồ ăn thừa, khiến nàng dở khóc dởcười, ánh mắt khẩn cầu hướng lên nhìn Ngộ Sắc.

      Đại sư quả là đại sư, rất nhanh liền hiểu ý nàng, bước đếnchưởng quầy ”Trong quán có bao nhiêu món chay đem ra hết, nhanh chút, bần tăng vội.”

      “Cái kia… nếu còn vài con nướng cá nheo, cũng mang lên mộtlượt, ta mua hết.” Toàn tố! đùa à, là người xuất gia, còn nàng vẫn còn tại hồng trần, dựa vào cái gì phải bồi chịu tội. Hình Hoan như trước vẫn quên giọng, , duy trì phẩm hạnh, hành vi thường ngày của nàng,

      Song, trong mắt mọi người lại là cảnh tượng “phu xướng phụtùy”, trước đây tin đồn về Hình Hoan cùng hòa thượng mọingười tuy nghe nhưng cũng mịt mờ, giờ đây dần dần giống như . Quần chúng mỉm cười , liếc mắt ý vài cái.

      Sau từng đợt ánh mắt tiếng động truyền qua lại, vịgiang hồ được cho hết sức quan trọng bị đề cử bước ra, lớn mậtchứng thực. “Đại sư, ngươi cùng Hình Hoan nương tính toán ăn đầy bụng rồi bỏ trốn hay sao?”

      Người trong giang hồ quả nhiên hề câu nệ tiểu tiết, tìm hiểu chân tướng bát quái đều như thế, gọn gàng dứt khoát khôngdây dưa.

      Ngộ Sắc giống như sợ hiểu lầm còn chưa đủ sâu, vội vàng gắpđống rau vào tô Hình Hoan, mới rảnh rỗi quay lại, ngẩng đầu lên quét mắt trước người vừa lên tiếng nọ. Đối phương vẫn như trước, khuôn mặt tươi cười, thân thân lam vải bố sam, cáirương bên tay đặt nghiêng khóa chắc chắn, búi tóc đơn giản xuyết lên đỉnh đầu. híp con ngươi nhìn chăm chú, thể thừa nhận, bộ này trang bị cũng tệ, khi nào đổi nghề cũng thử làm nghề này xem.

      “Vị này… có phải là thần y ?” Dùng ánh mắt bình phẩm, đánh giá từ đầu đến chân cái, mới mở miệng nhàn nhạtđáp lời lại.

      dám, dám… đa tạ lời khen của đại sư.” Thần y mỉm cười chắp tay thi lễ, cố làm ra vẻ khiêm tốn.

      “Bần tăng có khen ngợi ngươi.” nhíu mày, gác chân lên, dậm băng ghế, chắc chắn chân mình rớt xuống dù sao buổi sáng mới lừa gạt nên hạn chế phô trương, bản guốc gỗ liền năm trong tầm mắt mọi người. “Thần y thí chủ, ngươi sỉnhục nàng quan trọng, cư nhiên sao lại sỉ nhục bần tăng. Có người nào dự định bỏ trốn mà mang y phục đơn giản thế này ? Bần tăng ngay cả vớ cũng mặc chạy được bao lâu?”

      “Vậy nửa đêm canh ba người đến đây có tính toán gì sao?”

      “Bần tăng vừa mới tu thiền xong thấy đói bụng, bất chợt gặp nàng nên rủ nhau ăn khuya chung, được sao? Vậy chứcác ngươi đêm khuya tụ tập ở đây làm gì, lẽ tính bỏ trốntập thể?”

      “Dĩ nhiên là được. Chẳng qua là, nhị thiếu gia Triệu gia trang cũng ở Quần lâu, sao người đến tìm mà rủ ?” Người đối diện, trong lòng thầm quyết tìm hiểu đến cùng, thềkhông bỏ qua.

      Ngộ Sắc lộ vẻ khó xử, nặng nề buông tiếng thở dài. “Chuyện đến nước này bần tăng cũng chả muốn giấu diếm nữa. Hoan Hoan muội muội, xin đừng trách ta.”

      Lời vừa phát ra khiến cho quần chúng hưng phấn lên, mơ hồ thấpthoáng ngửi thấy chuyện kinh thiên động địa.

      Duy chỉ có Hình Hoan, tâm đột nhiên thấp thỏm, đoán ra kế tiếp muốn làm gì, ít ra cũng nên trước với nàng tiếng.

      “Là thế này, kể từ khi Mao Sơn chưởng môn bấm chỉ tính toán nguy cơ tài chính, Hoan Hoan muội muội liền lo lắng, phiền muộn, tâm hướng về giang hồ. Suy nghĩ dù sao chính mình tốtxấu gì cũng là thành viên của Triệu gia trang, thể vì gianghồ, vì võ lâm hào kiệt làm chút gì đó khiến cho nàng ăn uống ngon. Vì vậy, liền nhờ cậy bần tăng tương trợ, giúpmọi người vượt qua tai kiếp này.”

      “Đại sư, chuyện như vậy đáng để , đó là nghĩa vụ củata.” Hình Hoan vốn nghĩ biệt tài láo cần nghĩ của mình là đạt đến cảnh giới, nào ngờ lúc này là nhân ngoại hữu nhân.

      Có danh tiếng tốt đẹp bên ngoài, đối với Hình Hoan dĩ nhiên là ai hoài nghi. Nhưng là, cái này rất giống như ngườixuất gia hòa thượng rất khó khăn làm cho người ta tin.

      Người trong giang hồ vốn ghét ác như thù địch, cách khác là việc chõ mũi vào chuyện người khác, đặc biệt là thần y, hắnhành y cứu người bao nhiêu năm nên thể trơ mắt nhìnHình Hoan bị lừa gạt. “Hình nương, chuyện như vậy làm sao ngươi mở miệng để cho chúng ta giúp tay vậy. Ngộ Sắc đại sư dù sao cũng là người xuất gia, vấn đề của giang hồ dân sinh từ xưa đến nay, phải làm tràng pháp niệmniệm là có thể giải quyết được.”

      “Thần Y thí chủ, xin cần xem thường bần tăng được ? Bần tăng tuy là người xuất gia thể sát sinh, nhưng là từng có qua bị hai mươi người cùng nhau đánh cũng cóngã xuống, xin chú ý, là hai mươi nam tử trưởng thành.Nam tử! Trưởng thành!” Thế này là sao? Là ai cho cái người xuất gia ngu ngốc này chỉ biết niệm kinh làm pháp hay sao?

      ư? Hai mươi nam tử trưởng thành? Đồng thời đánh! Cũng ngã xuống?” Đối mặt những hoài nghi, Ngộ Sắc trịnh trọnggật đầu.

      “Bây giờ nhân tài mới xuất quả nhiên cái lợi hại a.”

      “Ha ha ha, sóng sau đè sóng trước a, chúng ta già rồi, người tuổi trẻ tài thiên hạ.”

      Những lời khen tặng nườm nượp tới, Ngộ Sắc tuy là mỉm cười ứngđối, đối với những lời đó nhưng thủy chung mắt điếc tai ngơ. Hiển nhiên, quan tâm cũng phải là những lời củacác tiền bối. Cho đến khi bên cạnh bay tới lời của Hình Hoan, mới thu hồi tinh thần.

      “Oa, ngươi rất lợi hại! nhìn ra ngươi cũng.” Nàng nghiêngđầu sùng bái.

      là chẳng hề để ý bĩu môi, nghiêng mặt sang bên, dùng thanh chỉ có nàng và nghe được lầu bầu , “Nếu ngươi bị cột vào cây và đánh, cũng thể ngã xuống.”

      “Phốc! Ha ha ha ha ha ha!” Nghe vậy, Hình Hoan ngẩn người, ngay sau đó tuôn ra tràn tiếng cười, trong đầu tràn đầy hình ảnhhắn bị hai mươi người cột vào cây đánh, dối trá, làm bộ, những thứ kia cử chỉ dịu dàng đều bị ném đằng sau.

      “Hình Hoan nương, ngươi.. ... cười cái gì thế?” đámngười kiêng kị liền hỏi ngay khi nghe tràn tiếng cười từđắng sau.

      có, có gì, cảm thấy giang hồ tài tử xuất lớp lớp, vậy về sau phát triển mạnh mẹ.” Nàng vộivàng che giấu nụ cười, bày ra bộ dạng “ người vì mọi người”.

      So sánh với những người trong giang hồ kia nối nhau phụ họa, thân là người gây ra Ngộ Sắc lại ra vẻ như việc ngườingoài, xê dịch thân thể, bộc phát kề nàng, giọng hỏi: ”Tâmtình có tốt lên chút nào ?”

      “Hả?” Hình Hoan hồ nghi chuyển con mắt, hiểu biết vì sao lại hỏi như thế.

      tệ, xem ra là nhớ những thứ vui kia nữa.” hài lòng gật đầu cái, chấp nâng chung rượu, lạimột lần ôm vai của nàng, “Lại đây, uống chút rượu, dù sao làngười khác móc bạc, đừng khách khí.”

      Hình Hoan tâm chợt động, sắc mặt phiếm hồng, có chút bối rối cúi đầu. ra là cố ý khiến cho nàng vui vẻ. có dùng phương thức an ủi cũ kỹ, mà là dùng loại phương thức rất tự nhiên, để cho nàng quên lãng chuyện vui vừa rồi.

      “Ai? Người khác móc bạc? Ngộ Sắc đại sư, ngươi phải hiểugiang hồ quy củ ? Chúng ta liên hoan từ trước đến giờ đều là tự chi tự trả.” Câu kia xong tính là ngữ, nên bị người nhạy cảm bắt được.

      Nghe vậy, Ngộ Sắc nhíu mày, rất bất mãn loại này phân chia ràng như thế, “Mọi người đều là người trong giang hồ, làm cái gì muốn được chia ràng như vậy. Như vậy , bữa này bần tăngmời.”

      “. ..” Đầu óc ngươi có bị bệnh ? Hình Hoàn vừanghe những lời này xong, suýt nữa buột miệng ra suy nghĩtrong lòng.

      “Mọi người còn phải ăn cái gì? Mặc dù gọi, chớ cùng bần tăngkhách khí.” Ngộ Sắc thấy nàng nhìn chằm chằm, cắm đầucắm cổ chào hỏi, “Chính là phải xin phiền các vị ăn mau chút. dối gạt mọi người, ta cùng Hoan Hoan muội muội tối nay ra cửa, chính là bởi vì nghĩ tới biện pháp, vội vàng làm việc. Lại vừa vặn gặp gỡ được ngươi, liền tán gẫu mấy câu.... ..”

      “Các ngươi nghĩ đến biện pháp gỉ? Có cần chúng ta giúp tay ? Chỉ cần phải chuyện xấu, muốn chúng ta làm cáigì đều được.” Thần Y liền kích động

      “Bần tăng chắc chắn. Chuyện này nhất định thành, nếu là cần tương trợ, đến lúc đó liền làm phiền mọi người.”

      “Phải, gì làm phiền, chuyện giang hồ chính là chúng ta. Vậy các ngươi vội vàng nhanh, ta suất lĩnh võ lâm quần hùngtruyền theo tới để phối hợp!”

      “Như vậy a, này Hoan Hoan muội muội ngài trước chờ ta, bần tăng ra quá mau, mang nhiều bạc. Các vị, bần tăng về trước lấy bạc, đem cơm tiền thanh toán. .....”

      có gì đáng ngại, cứ để chúng ta, các ngươi là Cứu Thế Chủ, đại quan trọng hơn, mau đừng chậm trễ.”

      ra là ăn chực còn có thể thành Cứu Thế Chủ.

      Hình Hoan nghĩ thông suốt, bất kể bà bà nàng tốt bao nhiêu, đều cùng tướng công dạy được những cái như “Trọn đời sởhọc” rồi, bằng cùng Ngộ Sắc đại sư học lừa gạt bịp bợm, dù sao phương diện này nàng tinh thông tốt hơn.

      Nhưng lý trí cho nàng biết, những thứ này đều là sau, trước mắt việc cấp bách bây giờ, bữa cơm này tính ra giá quácao, nàng làm thế nào để xong việc? Nàng phải bắt cái gì đểgiải quyết khủng hoảng tài chính?

      “Đại sư, đại sư.... ..” Nàng tăng nhanh bước chân, đuổi theo Ngộ Sắc, thể bỏ qua dù chỉ là cây cỏ cứu mạng.

      “Làm cái gì? Ngươi phải chưa ăn no còn muốn trở về tiếp tục , Phật viết làm người thể quá tham lam, chừa chút dạ dày ngày mai để dùng đồ ăn sáng, ngoan.” thanhguốc gỗ dừng lại, xoay người, đợi chút nàng đến gần mới tiếp tục mở ra bước chân.

      “Ta phải heo!” Trong đầu của nàng trừ ăn ra còn có rấtnhiều đáng nhắc tới như đại , “Chúng ta lần này là phải láo quá lớn, như thế nào mà thoải mái trở về nha?”

      “Ai với ngươi bần tăng láo rồi, Hoan Hoan muộimuội, người xuất gia bao giờ dối.”

      “. ..... Vậy chúng ta bây giờ là muốn giải quyết cái đó ai đó người nào bóp chết tính ra cái gì cái gì nguy cơ?”

      “Là ‘ bấm chỉ ’ phải ‘ bóp chết ’! Nếu rãnh rỗi ngồi thêu túi thơm, như thế lại nào lại có văn hóa ra ngoài lăn lộn.” liếc nhìn xem thường đạo. “Ngươi bây giờ có ba con đường có thể chọn. Thứ nhất, trở về đóng cửa suy nghĩ, chờ Thần Y dẫn tới cửa giết; thứ hai, im lặng theo ta, chỉ cần phối hợp cần hỏi lên.”

      xong rồi hả?”

      “Xong rồi.”

      “Này, vậy con đường thứ ba đâu?”

      “Hả? Ta rồi có con đường thứ ba sao? Ngươi chắc nghe lầm.”

      “. .....” Đây phải là ép buộc sao? Nàng còn có thể lựa chọn à?




      Chương 10
      Kinh Thành xuất cửa hàng may rất đắt khách, gọi là “Chiêutài tiến bảo”, hôm nay buôn bán hảo rất lạ lùng.

      Tìm hiểu nguyên nhân, chính là quầy bên cạnh xuất rất nhiều người.

      Sáng sớm, cửa tiệm vừa mới mở người mặc cà sa dẫnmột nương mặc áo bông màu sắc rực rỡ, song song ngậmbánh màn thầu, xuất ở trong điếm.

      Giờ phút này, mắt nhắm mắt mở, lim dim buồn ngủ, nghiêng thân thể, chống đỡ tựa vào quầy, thỉnh thoảng lười biếng ngáp. Này thân màu thủy lam tay áo rộng, chính là xuất từ tiệm này, tà áo có chất liệu rất là rất khác biệt, màu trắngphúc vân, khoan đai lưng bó chặt thắt lưng, bên ngoài mặc áo dài mỏng như lụa tơ tằm, dây buộc rộng lùng thùng, tư thái đềugiống như cố ý tinh xảo.

      , tên là Cát Trường

      lát sau, Cát Tường tiến vào với vị nương lúc nãy, thân áo bông sặc sỡ thay thế thành bộ xiêm y hồng nhạt, khiến hai bên cạnh sôi nổi hẳn lên.

      “Màu sắc này hợp với ngươi, đổi cái khác.” nhướngđuôi lông mày, ném ra đánh giá.

      Vì vậy, rất nhiều cảnh tượng bắt đầu tái diễn.

      “Màu tím quá nặng, đổi .”

      “Cái này do người nào thiết kế, quá xấu, tiếp tục đổi.”

      “Cái này quá quyến rũ rồi, thích hợp với ngươi.”

      “Thái Thanh quá tinh khiết, ngươi mặc lãng phí.”

      . .....

      Rốt cuộc, mọi người nhìn vị nương kia đầu đầy mồ hôi rấtmau mệt lả, chưởng quỹ nhịn được lên tiếng, “Nếu chê, vị nương này có muốn hay thử y phục của bổntiệm, đây là Trấn Điếm chi bảo của cửa hàng.”

      Vừa xong, chưởng quỹ cực kỳ đắc ý lấy từ trong rương nângbảo bối giấu của .

      Hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại sau khi nghe , đập vào mắt là xiêm áo thuần trắng, cổ tay phiêu dật nhũ đỏ bạc phi bạch, chói mắt nhất chính là xiêm áo thượng hoa Mẫu Đơn, từ nụ hoa chớm nở đến như muốn tỏa ra, vươn mạnh khỏità áo.

      “Này đây là xiêm áo dành cho đôi tình lữ, hãy nhìn chút hoa văn Mẫu Đơn, là thủ công tinh khiết. giang hồ đại danh đỉnhđỉnh chỉ có Triệu gia trang mới có loại này? Nhị thiếu gia nhà bọnhọ ít ngày trước liền mua hai kiện, cái mình mặc, còn có món là cho phu nhân . nương, ngài có muốn thử mộtchút hay ? Nhất định so Triệu gia trang Nhị thiếu nãi nãi mặc xinh đẹp.”

      “. .....”

      nương sao gì.”

      Nàng có thể thẳng thắn nàng chính là vị kia Triệu gia trang Nhị thiếu nãi nãi sao? Nhưng nàng chưa bao giờ nhận được xiêmy tướng công đưa! Ngược lại mắt thấy Hiểu Nhàn muội muội mặc cùng cặp xiêm y đứng bên cạnh Vĩnh Yên.

      —— chỉ là cũng trách ngươi, vậy phu nhân ngươi nhấtđịnh dáng dấp rất xấu, ta đồng tình ngươi, nhịn được rất vất vả chứ?

      Nàng đột nhiên nhớ lại những lời Hiểu Nhàn từng qua, khẽcắn răng, chịu thua cá tính tác quái, khiến nàng hai mắt trở nên lấp lánh có hồn, “Được, cho ta thử!”

      cho phép.” giọng vang dội chợt từ ngoài cửatruyền đến, phẫn nộ mười phần, rồi lại lộ ra nữ nhi mềmmại, “Chưỡng quỹ chết tiệt! Ngươi lại dám gạt ta, có biết haykhông lừa gạt bộ khoái là tội gì? ràng xong cái y phục nàysẽ bán nữa, ta ghét nhất cùng người khác đụng áo!”

      “Quản bộ khoái, ta có cải thiện qua nha. Ngươi xem ngươi xem, ống tay áo bên này với món đồ người ngươi giốngnhau, còn có nơi này. .....”

      Chưởng quỹ giải thích chi tiết từng thứ nhưng Hình Hoan tâm tư nghe, nàng rất kinh ngạc nhìn tới trước mặt là HiểuNhàn. là trùng hợp a, đúng là cuộc sống chỗ bất tương phùng. Vấn đề là, vị này bộ khoái tại sao đoạt tướng côngnàng rồi, còn chấp nhận nàng mặc cùng bộ xiêm y? Thếgian này có còn hay công lý, ăn công lương là có thể pháhư hôn nhân người ta rồi hả?

      “A! Hòa thượng giả! Ta biết ngay, nhiều nữ nhân ở đây nhất địnhsẽ có ngươi!” Khi tầm mắt bị bắt được Ngộ Sắc nhàn nhạphía sau, Hiểu Nhàn lập tức sôi sục ý chí, ánh mắt liếc sang, rốtcuộc, nàng cũng nhìn thấy Hình Hoan, “Chậc chậc, ngươi lại lừa gạt nữ nhân rồi! Vị nương này, có phải ngươi dángdấp rất giống vị hôn thê chết của ? Ngươi đừng tin ! thấy nữ nhân nào đều như vậy, đừng tưởng rằng ngươi ở đây trong mắt của là đặc biệt.”

      nương, váy ngươi bị rách rồi.” Đối mặt nàng dõng dạckhuyên can, Ngộ Sắc hơi có vẻ kiên nhẫn hừ tiếng, ánh mắt theo đó xuống, chép miệng , giống như tốt bụngnhắc nhở.

      Lời này thành công dời lực chú ý của Hiểu Nhàn, nàng lập tức quay đầu, giống như con mèo liều mạng muốn cắn cái đuôi mình, cố gắng muốn nhìn váy rốt cuộc xẻ tà tới mức độ nào rồi.

      Bên kia, Hình Hoan ngẩn người, họ từng gặp, nhưng nàng ta cư nhiên nhận ra nàng? Chỉ là đổi thân xiêm y mà thôi, nàng có thay đổi từ đầu đến chân sao? Còn có thể , vị nữ bộ khoái này căn bản liền nhìn qua nàng trông như thếnào?

      “Hòa thượng giả! Ngươi lại gạt ta!”

      “Là ngươi quá đần. Chớ cùng Hoan Hoan muội muội chuyện, ta hy vọng nàng trở nên cũng như ngươi, đần như thế.” xong, thò tay ra, đem đầu Hình Hoan kéo đến bên cạnh, loại hành động như bảo vệ tình cảm lời nào có thể miêu tảđược.

      Cái thanh ”Hoan Hoan muội muội” gọi cực kỳ tự nhiên, coi như biết công lực mở mắt mò, Hình Hoan vẫnkhông tự chủ được trong lòng run rẩy. Chưa từng có người, như vậy che chở nàng. Mặc dù là rất đến khó bị người phát giác nhưng nàng nhịn được cảm động.

      Nhưng đối với vị thích chõ mũi vào chuyện người khác - nữ bộ khoái đó chỉ là thủ đoạn mà Ngộ Sắc lừa gạt nữ nhân thôi. Nàng bày ra bộ dáng đại tỷ, muốn đem Hình Hoan giải cứu đến nơi an toàn: “Hoan Hoan muội muội, theo ta, phải sợ, hiểu Nhàn tỷ tỷ bảo vệ ngươi! Hòa thượng giả, ta hôm naynhất định phải làm cho ngươi theo ta gặp quan!”

      “Hiểu Nhàn tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm rồi.” Hình Hoan lấy lại tinh thần, từ vị trí bị động tránh thoát ra ngoài, giỡn, nàng tại sao muốn nghe theo chỉ thị tình địch? Nếu nàng nhận biết nàng ta, nàng thế nào cũng bị dụ, “Ta chính là vị hôn thê chếtđi của Ngộ Sắc đại sư. Ban đầu cho là ta rơi xuống vực chếtrồi, còn hy vọng mới xuất gia, nhưng ta sao, sau thời gian dưỡng thương, liền đường trèo non lội suối rốt cuộc tìm được . Hiểu Nhàn tỷ tỷ, chẳng lẽ bộ khoái chophép hòa thượng chưa dứt trần duyên chứ? Ngươi đừng bắt gặp quan, chúng ta..... . Chúng ta vất vả mới gặp, ta còncó nhiều lời còn kịp nữa với , ngươi có thể haykhông đừng như vậy tàn nhẫn chia rẽ chúng ta..... .”

      “Ngươi… ngươi … ngươi đừng khóc a. Hảo hảo hảo, ta hôm naykhông bắt . Nhưng là, cho phép ngươi thử xiêm y đó, ta ghét nhất có người cùng ta đụng áo, nhất là nữ nhân của hòathượng.” Nữ nhân chính là rất dễ mềm lòng, Hình Hoan đôi mắtđẫm lệ khóc lóc kể lể, thành công khiến Quản Hiểu Nhàn động lòng trắc ; nhưng cũng có nghĩa nàng ta chịu đánh vỡ thề nguyên tắc đụng áo.

      “A, Hiểu Nhàn tỷ tỷ yên tâm, xiêm y này quá xấu, Ngộ Sắc nóichỉ có người mù mới có thể mê, nên ta mặc.”

      “Nhưng là ngươi mới vừa còn muốn thử... ...”

      “Ta chỉ là tức giận mà thôi.” xong, nàng những giọt nướcmắt nhất thời liền thu về, ngửa đầu, cho Ngộ Sắc nụ cười rạng rỡ, “Ngươi thích xem ta mặc cái gì? Ngươi chọn lựa , ta nổi giận ngươi, tất cả nghe theo ngươi.”

      Tròng mắt như rớt xuống, hề nháy mắt, tất cả đều bị nụ cười nàng đầu độc rồi.

      phải lần biết nàng có tài láo liên thiên, nhưng vẫn là hoảng hốt, trái tim bị nàng từng chữ từng câu trêu chọc đến phát run, cuối cùng, nàng còn biết sống chết dựavào ngực , mở giọng mềm mại.

      “Sắc xanh đậm, cùng áo cà sa của ta tương đối xứng.” Màu mắthắn ngưng tụ, thu hồi đôi tay, nếu muốn diễn như vậy phối hợp. Nghĩ tới, khóe miệng chuyển cái, chứa đựng tia cười xấu xa, ánh mắt khóa chặt nàng, đột nhiên, khẽ cắn chặt tai của nàng khuếch, nhắc nhở: “Chớ xem hòa thượng phải là nam nhân.”

      cam lòng, cam lòng bị nàng chọc cho khoái chí.

      Giữa nam nữ tán tỉnh thường có mờ ám, cũng là Hình Hoanchưa bao giờ lĩnh giáo qua khẩu vị nặng, vành tai nàng như đốtnóng đỏ lên, liền đến gương mặt cũng bị đỏ ửng. Nàng cảm thấymiệng lưỡi đắng khô, cho dù liên tiếp nuốt nước miếng đều có tác dụng; nàng cảm thấy lòng trầm xuống, tựanhư hồi lần đầu gặp bị mạnh mẽ lôi từ lầu bốn nhảyxuống cùng cảm giác này dạng, cho dù bịt chặt ngực, nhưng nhịp tim vẫn đập mạnh mẽ.

      thay xiêm y đó nha. phải còn có rất nhiều lời muốn với ta sao? Đừng quấy rầy nhã hứng bắt người gặpquan của Hiểu Nhàn tỷ tỷ.” Thừa dịp nàng sững sờ, lòng bàn tay rơi xuống, dừng ở eo nàng bóp , bức bách nàng thanh tỉnh.

      Hình Hoan rung cái, quét tới thứ an phận kia gậy cảmgiác hỗn loạn. Diễn trò nha, tất cả mọi người diễn trò a, đúng, chính là như vậy, cần làm . Nàng tự kiếm lý do tạm bợ để trấn an ở mình, nhưng kết quả, khi chưởng quỹ đưa tới món đó xiêm y sắc xanh đậm, nàng còn là giống như chạy trốn.

      Thậm chí, cho đến rời cửa hàng may kia, ràng nghe được chưởng quỹ hướng về phía bọn họ hô to”Vật cát tường, thường xuyên đến a” nàng hồn như cũ còn phiêu đãng bên ngoài.

      Sau khi vật cát tường của “Chiêu tài tiến bảo” rời , trong phủ đệ của phú thương kinh thành Nhâm Vạn Ngân xuất hai vị khách quý.

      Mới vừa rồi vẫn còn ở phòng nghị bàn bạc vài chuyện tiền bạc, vừa nghe thấy gia nô thông báo, liền hai lời giải tán hội nghị, sai người chuẩn bị trà ngon tiếp khách, riêng nhanh chóng chạy tắm rửa thay quần áo, chỉnh sửa y phục chỉnh chu.

      Thấy tạm ổn liền chạy đến phòng khách, nhưng vẫn chưa yên tâm liên tiếp hỏi thăm tên nô bộc bên cạnh, “Như thế nào như thế nào, lão gia ta có suất hay ?”

      “Phi thường suất. .....”

      “Có cảm thấy ta trẻ hơn mười tuổi ?”

      “. ..... Lão gia, ngài nếu trẻ thêm mười tuổi nữa thànhmười tuổi rồi, ngài nhất định phải cảm giác này sao?”

      “Phải ha. Vậy có tản mát ra mị lực của nam nhân thành thục hay ?”

      “Ngài có là có thôi.”

      biết điều, cho ngươi thêm tiền công.” Nhâm công tử vừa vừa móc ra gương đồng , chuyển cổ quan sát, càng ngàycàng xác định mình rất thành thục, rất chững chạc.

      Như vậy có chút giống Ngộ Sắc đại sư hay ? Liệu sưthái tương lai có thích ?

      Nghĩ đến vị sư thái tương lại kia, liền cười ngọt ngàonhư mật. Từ , liền lập chí phải làm gian thương khiến người gặp người sợ, đối với việc có chuyện ác nào làm của gian thương mà , lừa nam bắt nữ, say mê sắcđẹp là tuyệt đối cần thiết! Cho nên, hồi tưởng lại dáng người yểu điệu của sư thái tương lai, nhịn được sinh ra thèm muốn!

      “Chỉ là lão gia, loại tình cảm vừa gặp thể tin tưởng được, sư thái tương lai sau khi rời khỏi ngài cũng cónghĩ qua nàng. Ngài xác định thích nàng, muốn đem sư thái tương lai biến thành phu nhân tương lai?”

      “Như thế nào, lão gia ta bắt đầu từ bây giờ muốn nàng được ah....”

      “Nhưng là.... ..”

      “Được rồi, ta ý quyết, nhiều lời.” Chớp mắt, phòng khách ở trước mặt, cất gương, chỉnh chu lại nhan sắc, khóe miệng khẽ giơ lên, nặn ra nụ cười ngọt luyện tập vô sốlần. Đầu ngón tay nhặt lên góc áo bào, dùng sức vung lên, chân nâng cao, kéo dài bước qua thềm cửa. Nghe bọn nha hoàn trong phủ , nam nhân làm động tác này rất có phong cách.

      “A! A a a a nha. .....”

      Nam nhân phong cách đột nhiên tràn ra tiếng hét thảm, cứng ở cạnh cửa, bên cạnh gã sai vặt vội vàng tiến lên đỡ hỏithăm, “Lão gia, ngài thế nào?”

      “Chân, chuột rút rồi. Sư thái tương lai, mau tới đỡ ta bên.”Nhâm Vạn Ngân mạnh mẽ đẩy tên nô bộc ra ngoài, hướng HìnhHoan ngồi ngay ngắn ở cái băng ghế nhàn nhã thưởng thức trà mà vươn tay, mắt lộ ra cầu khẩn.

      “Nha. .....” Hình Hoan đáp tiếng, mới vừa đặt ly trà, tínhtoán tiến lên giúp đỡ.

      Ngộ Sắc đại sư giành ở trước mặt nàng chạy đến cạnh cửa, mỉm cười đưa tay, đỡ Nhâm Vạn Ngân, còn nâng đến bên chỗ ngồi, ngừng trấn an, “ sao, Nhâm công tử, có bần tăng ở đây, bần tăng có sở trường trị rút gân, ngài có muốn để bần tăng xem qua chút?”

      cần cần đâu, cũng khá chút rồi.” Làm gì có người nam nhân nào nghĩ muốn cho hòa thượng tới đùa bỡn châncủa mình? Vì để cho lời của mình có lực thuyết phục, giậtgiật chân, đứng dậy hai bước.

      Bước a, liền tới bên cạnh Hình Hoan, lạnh nhạt nhập tọa.

      Tầm mắt chuyển cái, dừng lại phía sau Hình Hoan, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, sư thái tương lai quả nhiênlà có tiềm lực vô hạn, lần này so với lần thứ nhất càng đẹp.

      Nàng mặc thân sắc xanh đậm, sấn ra màu da trắng nõn, áo khoác rất đơn giản, vẫn che đến mắt cá chân, nhìn như bảo thủ, nhưng tựa như tiểu áo ngực, làm cho dưới cổ xinh đẹp xương quaixanh được nhiên ra, trước ngực trang trí hoa văn hoa Hải Đườnglà thứ duy nhất trang trí. Áo khoác bên ngoài còn mang theo dây thắt lưng, ống tay áo thượng trói chằng chịt vóc gấm rất tự nhiên, rất là mới mẻ độc đáo.

      Quả nhiên là Phật dựa vào kim trang, người dựa vào y trang, trang phục nàng cực kỳ tỉ mỉ, trang điểm rất hợp, chút sợi tóc vương ra rơi vào gò má bên.

      thưởng thức pquá mức nhập thần, càng càng gần; Hình Hoan khỏi nhìn , từng chút lui thân thể về phía sau, mắt thấy còn đường lui.

      Đột nhiên, Ngộ Sắc bình thản ung dung mở miệng.

      “Hoan Hoan muội muội, tới đây, giúp bần tăng đấm lưng.”

      “A a nha.” Nàng thốt nhiên đứng dậy, giống như nhìn thấy cứutinh, nhanh chân chạy đến bên cạnh , quan tâm việcnhư nha hoàn, chỉ cần cách này mới cách xa Nhâm Vạn Ngân quái này chút.

      “Thí chủ, nghe ngài khắp nơi tìm bần tăng, có chuyện gìgấp hay sao?”

      “A, đại sư, trong phủ ta xảy ra chuyện lớn.” Vừa nhớ ra chuyệnkhẩn cấp, Nhâm Vạn Ngân tạm thời trước hết vứt tư tình, nghiêm chỉnh, “Cách đây lâu ta có chuyến hàng, nhưng có người bị tiêu chảy ngừng, triệu đình ra lệnh ta phải thu hồi toàn bộ số hàng. Thu hồi toàn bộ a! Đại sư, người có nghe ta , ngươi có biết như thế tổn thất rấtnhiều bạc a. Danh dự chỉ là , tổn thất tiền bạc mới là lớn.”

      “Phốc! Khụ khụ. .....” Hiển nhiên ngờ tới nghe giảithích như thế này, Ngộ Sắc nhàn nhã thưởng thức trà chợt sặc ra trận trận ho mãnh liệt. theo bản năng nắm tay Hình Hoan, ý bảo nàng giúp tay giúp lấy lại hơi thở.

      Hình Hoan rất phối hợp đưa tay lên, khẽ vuốt qua lưng , có chút bận tâm có thế nào vì vậy mà sặc chết. đời mánh khoé bịp người của đại sư, tự dưng chết vì sặc ly trà, có chút được.

      “Đại sư, ngươi làm sao vậy?”

      có gì.. ....” Chẳng qua là cảm thấy trời cũng giúp ta thôi. Hơi thở đần thuận lợi, Ngộ Sắc cũng nóng lòng đẩytay Hình Hoan, ngược lại cảm thấy rất thoải mái. Vậy mà, khi nhìn thấy Nhâm Vạn Ngân nhìn chằm chằm Hình Hoan, lại đột nhiên cảm thấy nữ nhân sau lưng này rất chướng mắt.

      nhún vai cái, vươn người thoát khỏi đôi tay mềm mạicủa nàng, cau mày xoay người lại liếc nhìn nàng. Vừa vặn bắtđược nàng xem hướng Nhâm Vạn Ngân khóe miệng cong lên, gậtđầu cười yếu ớt.

      Ánh mắt Ngộ Sắc dừng ở giữa hai người, đột nhiên phát hiệnmình cư nhiên thành người ngoài cuộc, “Nhìn cái gì vậy, có suất ?”

      “Cái này.... ..” Nàng đúng là có chú ý tới tướng mạo của Nhâm Vạn Ngân. Bị hỏi lên như vậy, Hình Hoan thoáng để ý quan sát lại, ngô. ..... Đàng hoàng , tướng mạo cũngbình thường mà thôi.

      “Hoan Hoan muội muội, ngươi phải là suốt đêm có ngủ sao? ngủ trước , bần tăng cùng thí chủ còn có chút chuyện cần.” Nữ nhân chết tiệt! chỉ là thuận miệng hỏi, nàng rối rắm cái gì? thể tiếp tục nhắm mắt lại dối chút lấy lòng sao?

      “Ta. .....” Nàng là suốt đêm ngủ, nhưng là thân là đồng mưu - phân chia đều sổ sách hợp tác, nàng có quyền biết nộidung chuyện của và Nhâm Vạn Ngân , nghĩ lừa gạt nàng , sau đó chuyện riêng? Phi! dễ dàng như vậy.

      “A! Sư thái tương lai suốt đêm có ngủ sao? Người đâu, mau tới! Nhanh dẫn sư thái tương lai nghỉ ngơi.” Cố tình lớn cho Nhâm Vạn Ngân nghe được, cũng cực kỳ phối hợpNgộ Sắc, vội vàng gọi người, dùng sắc bén ánh mắt đốc thúc bọn họ nhanh chóng đem sư thái tương lai mang .

      nghĩ chứng minh mình là người đàn ông tốt, coi như hao tài, cũng thể khiến người đẹp thiếu ngủ.

      “Ai, ta ta... ...” Nàng căn bản cũng muốn ngủ a!

      “Ngươi nhảm nữa, bần tăng cũng có thể đem ngươi trở về phòng sám hối.”

      “Ngươi. .....” Hòa thượng chết tiệt, dám uy hiếp nàng?

      “Đúng rồi, sau khi ngủ dậy, giúp ta giặt áo cà sa.”

      “Tại sao muốn ta giặt. .....” Nàng là tới phối hợp lừa gạt tài, chứ phải là sai vặt.

      “Dùng áo cà sa của ta rồi đem phá hư như vậy, phải nên chịu trách nhiệm hay sao?”

      “Ngươi có tha thứ cho ta mà.”

      Hả? qua sao? tốt bụng như vậy sao? Ngộ Sắc ngẫmnghĩ hồi, coi như qua , tại thay đổi chủ ý được sao? Có thời gian hướng về phía người khác nhìn trộm, còn bằng cho giặt áo cà sa của . Nghĩ tới, hắnđánh lên khuôn mặt tươi cười, ở bên tai nàng hỏi ngược lại, “Lời của ta ngươi cũng tin?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11
      “Nhâm công tử, ngươi có thể tìm mấy nha hoàn giúp Ngộ Sắc đại sư giặt áo cà sa hay ?”

      được, đại sư , chuyện này chỉ có thể giao cho ngươilàm, để cho người khác phạm vào có tai ương huyết quang.”

      “. .....”

      Thành như Ngộ Sắc —— lời của ta ngươi cũng tin?

      bịa đặt lung tung, như việc cứu giúp tài chính giang hồ mà Mao Sơn chương môn bấm chỉ lẩm bẩm, có thể làm cho người ta giải thích được tin tưởng. Nàng thậm chí khônghỏi nguyên do theo sát chạy khắp nơi, luân lạc tới giúp giặt quần áo. còn phải tiến thêm bước, coi như nha hoàn, sai người đem những thứ lúc trước đem đến trong cửa hànggiặt áo cà sa mang về, rồi vứt hết cho nàng.

      Huyết quang cái rắm! Lấy ở đâu nhiều máu như vậy mà quang?Để cho nàng như vậy tự mình ngâm trong nước lạnh giặt áo cà sa, cũng coi là tai ương huyết quang hả? Nàng cũng có máu chảy ngừng a!

      Hình Hoan thể để ý tới uy hiếp của , cắm đầu cắm cổ trong Quần lâu, mặc dù Triệu Vĩnh Yên thỉnh thoảngvụng trộm, lạnh lung với nàng nhưng tối thiểu cũng được ăn ngon ngủ ngon.

      Nhưng nàng cũng thể , còn có rất nhiều chuyện có làm, thể dễ dàng như vậy bị đánh ngã!

      “Hòa thượng chết tiệt! Hành tẩu giang hồ, tại sao còn đổi nhiều xiêm y như thế?” Nghĩ tới, nàng cam tâm tình nguyện nâng người lên, liếc nhìn bàn tay bị phồng lên, vừa nhìn về phíanhững áo cà sa xanh biếc chắn ngang trong sân đón gió bay múa, nhịn được phát ra cảm khái buồn bã.

      Nàng từ sau khi dùng xong bữa tối liền bắt đầu giặt ngừng, thành ra treo gần khắp nơi rồi, nhưng tại sao vẫn còn hơn nửa thùng?

      “Để duy trì hình tượng, có sao phải bay tới bay lui, còn phải thường xuất tại xà ngang a, cây a, nócnhà.... .. đổi xiêm áo có thể thấy người sao? Ngươi cho rằng tác phong tạo hình hòa thượng nhanh nhẹn ấy là sao dễ dàng có được sao?”

      Tiếng quen thuộc cùng đôi guốc gỗ lẹp xẹp từ phíasau truyền đến,

      Lọt vào tròng mắt Hình Hoan, đuôi mắt lui về phía sau đảo qua, rơi vào đôi chân của Ngộ Sắc đại sư, có vớ lưới sạch , cứ như vậy chân đạp guốc gỗ loạn quạng khắp nơi. Người đàn ông này lúc nào cũng đều gọn gàng, nhưngcũng chính là chỗ này cũng để cho nàng rất khách khí mà nghĩ —— ngươi coi như mặc gì cả cũng rất có tác phongnhanh nhẹn.

      “Ngươi tới đúng lúc, ta phản đối, ta giặt nữa!” Đáng tiếclời cuối chưa kịp bay ra khỏi miệng vẫn bị chen ngang. Nàng bỗng dưng đứng lên, đôi tay ướt nhép tại người cọ xát đằngsau, tức giận đạp bước rời , vẫn quên hung hăng trừng mắt nhìn .

      “Phốc.” Khóe miệng vừa động, tràn ra cười khẽ tiếng, giơ tay lên bắt được khuỷu tay của nàng.

      “Buông tay, ta tức giận!” Nàng nghiêm túc hướng tới hắngiãi bày tâm trạng của mình, dùng sức muốn vặn bung ra tayNgộ Sắc, nhưng chính là vẫn nhúc nhích, nụ cười vẫn như cũ, nụ cười này là đê tiện.

      phải như vậy mà cười giỡn , có chút tâm tìnhmuốn giải trí được . Ngoan, cầm.”

      Tiếng ấm áp của truyền tới, Hình Hoan nghi ngờ cau mày, cúi đầu quan sát, nhét vào trong lòng bàn tay nàng thứ gì đó. Là lò sưởi, tạo hình rất đặc biệt giống như rễ cây, bên ngoài khắc họa tinh xảo, hoa văn rất quỷ dị, nàng xem khônghiểu, chỉ cảm thấy bằng bàn tay, dùng để ấm tay vừa vặn, đường cong cũng rất thoải mái.

      Hình Hoan lật lên lật xuống, có chút tham luyến ấm áp, cầm chặt, biết đến bao giờ mới giương con mắt nhìn , “Chota?”

      “Căn bản trừ ngươi ra, ai ở thiên hạ cần loại vật này.” vài bước, kéo nàng ngồi gạch đá bên cạnh.

      “Ở đâu ra?” Hình Hoan thích buông tay, quan sát hồi, muốn cảm tạ , nhưng kinh nghiệm trải qua cho nàng biết, trước khi cảm tạ tốt nhất phải làm ràng xuất xứ của món đồ, tránh bị thiết kế giăng cho phiền toái, giải thíchđược thành ra cùng phạm tội.

      chứng minh, Hình Hoan lo lắng chút cũng dư thừa. Thân thể khẽ ngửa ra sau, cùi chỏ chống đỡ tựa vàotrên bậc thang sau lưng, nằm nửa người, giọng điệu trả lời an nhàn như có chuyện gì xảy ra: “Trộm trong kho hàngNhâm Vạn Ngân, nơi đó bảo bối ít, nếu rãnh rỗi dẫn ngươiđi nhìn chút.”

      Nàng nên nghĩa chính nghiêm từ cho biết đây là chuyệnkhông nên làm, nhưng khi nghe đến hai chữ ”kho hàng” này, khiến Hình Hoan kích động. lát sau, nàng cố gắng giả vờxem như có chuyện gì xảy ra, mở miệng: ”Mượn hoa hiếnPhật a, coi như ngươi có chút hảo tâm, vậy chúng ta lúc nào lẻn vào kho hàng ? trước cho ta biết, ta hảo chuẩn bị.”

      “Chuẩn bị cái gì?” Loại dự cảm chẳng lành dấy lên, khiến cho bắt đầu hối hận tật lắm mồm của mình.

      “Chuẩn bị bao lớn a, nếu làm sao có phương tiện vậnchuyển.”

      “Hoan Hoan muội muội... ...” nhắm lại mắt, thành khẩnkêu nàng, “Nữ nhân nên hảo hảo để cho nam nhân nuôi, an phận, chớ luôn nghĩ chuyện lừa gạt bịp bợm trộm, đến lúc đó ai có thể cứu được ngươi.”

      Nàng tức giận ngước mắt nhìn Ngộ Sắc, học tư thế của nằmxuống, đôi mắt vừa lúc nhìn thấy bầu trời đêm, sao lốm đốmđầy trời làm thành hình cung trăng, cộng thêm trong tay còn nắm cái lò sưởi , tâm tình tự dưng thoải mái, lời cũng theo nhiều, “Ngươi biết cái gì, ta mỗi ngày đều thu nhiều phong hưu thư như vậy, ai biết tướng công ta cực hạn nhẫn nại ở đâu?Nếu như ngày nào đó tính toán cưới nữ nhân kia, ta nên làmcái gì? Tiếp tục trở về chăn cừu sao? Vậy công sức ta bỏ ra trong hai năm qua coi là cái gì? Ta thể chỉ chờ bị đuổi mới về a, mẹ nữ nhân phải vì mình lo lắng nhiều.”

      biết sao?”

      “Biết cái gì?” Hình Hoan ý trong lời liền quay đầu.

      “Biết ngươi mực vì chính mình mà tính toán đường lui sao?”

      Nàng liên tiếp lắc đầu, bộ dáng rất khẩn trương: “Dĩ nhiên khôngthể để cho biết, làm gì có tướng công nhà nào thích nương tử của mình lúc nào cũng suy nghĩ việc rời khỏi sẽsống thế nào a... ...”

      chừng thích đấy. Tướng công của ngươi khôngphải có tính cách ngược lại với ngươi hay sao? Đó phải là có chí hướng xa, dạng nữ nhân thích dựa vào nam nhân mà sống sao? Tốt nhất hay là đối với thương xa cách, dựa vào bản chất mà , tướng công của ngươi so với ngươi còn tiện hơn.” rất có cảm xúc cắt đứt lời của nàng.

      Lời cùng hoàn toàn tương xứng, đem Hình Hoan hù họa phen cả kinh, nàng giương mắt nhìn. “Làm sao ngươi biết?”

      “Bởi vì ta là cao tăng đắc đạo, chỗ nào biết.”

      “Vậy. ..... cao tăng, ngươi biết ta nên làm thế nào mới có thểlàm cho buông tha nữ nhân kia, biết được thân phận thành thân của mình hay sao?” chứng minh, nàng lạimột lần kìm lòng được tin chuyện hoang đường của .

      “Đắc đạo cao tăng quan tâm nhi nữ tình trường.” Thân là bằng hữu, ra nên dạy nàng nhiều hơn, cho nàng biết những gì mà nam nhân bình thường đều thích, để cho lấy lại trái tim của tướng công nàng, bảo đảm đoạn hôn nhân này đầu bạc răng long.... ..

      Nhưng giờ khắc này, cái gì cũng muốn , nhìn nàng cầu xin mà khỏi nản lòng thoái chí, cảm thấy khó chịuvô cùng.

      “Vậy ngươi quan tâm cái gì? Những vị hôn thê chết trongtruyền thuyết của ngươi sao?!” quan tâm cái rắm, nhi nữ tình trường cho tới bây giờ cũng thiếu qua, có tư cáchgì bày ra tư thái lục căn thanh tịnh.

      “Quá nhiều, quan tâm tới.” thẳng thắn trả lời, conmắt sắc thâm trầm, “Bần tăng vì giang sơn xã tắc, chỉ quan tâm giang hồ dân sanh mà thôi.”

      “Vậy ngươi còn có giờ ở nơi này hết ăn lại uống?”

      “Thuận tiện lừa gạt tài trợ.”

      “Là sao?” Lời này có ý tứ gì?

      “Nhâm công tử là phú thương, để cho cầm ít bạc ra ngoài cứu tế giang hồ nhi nữ, bần tăng cũng coi là cướp của người giàugiúp người nghèo mà thôi.”

      “Có ý tứ gì? Ngươi buổi chiều cùng Nhâm Vạn Ngân cái gì?” Nàng xâu chuỗi toàn bộ việc suy ra, rốt cuộc nhận thấy được, Ngộ Sắc thường xuyên dẫn nàng ra vào phủ đệ của Nhâm VạnNgân, tựa hồ đúng là phải đơn giản lừa gạt ăn uống.

      “Muốn biết?” quay đầu, nửa chống lên thân thể, hướng vềphía nháy mắt con mắt, “Ngươi thừa nhận ta so Nhâm Vạn Ngânsuất hơn, ta cho ngươi biết.”

      Đảo con mắt hoa đào, nhìn chằm chằm người đối diện, nàng suy nghĩ rối loạn chốc lát, giống như bị trúng cổ của , đầu óc trống rỗng. Trầm mặc hồi lâu, gió ban đêm thổi qua làmtỉnh giấc, lúng túng che giấu hoảng hốt, cố làm qua loa hừ vài tiếng, “.. .... Ừ, ngươi suất, ngươi suất nhất.”

      “Ngươi phải ta cũng biết . Chớ ta, bị quá nhiều nữ nhân thích, bần tăng rất phiền não.” Dù lời khen ngợi củanàng cũng phải là phát ra từ nội tâm, nghe được đây chỉ là lời qua loa, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn. đơn giản, chỉ vài câu dễ dàng thắng được những lời tâm tình triềnmiên mà từng nghe qua, đọc qua.

      Ánh mắt Ngộ Sắc được tự nhiên, thấy nàng thẹn quá hóa giận định há mồm muốn mắng , nhếch miệng nhộn nhạo ra trước sau như , nở nụ cười xấu xa để che giấu tâm tư, chonàng đáp án nàng muốn, “Bần tăng chỉ là cho biết, gần đây vận hàng cần đường núi, rủi ro.”

      gần đây có hàng muốn vận?”

      “Ừ.”

      “Vậy còn có thể vận sao?”

      .”

      “Tại sao?”

      Bởi vì Nhâm Vạn Ngân là người tham tiền, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, mà thực tế, đám kia hàng phải qua Du Châu, cũng chỉ có cái kia đường núi có thể . Đáp án rất ràng, thế nhưng lại cố ý muốn trêu chọc nàng, “Bởi vì bần tăng đêm xem thiên tượng, kiếp số khó tránh, ta dám chắc chắn, nhưng ta quyết phụ trách.”

      “. ..... Ngươi rốt cuộc that quá rảnh, ngày nào cũng xem thiêntượng?” Nàng mới giống cùng dạng với Nhâm Vạn Ngân, vừa nghe đến”rủi ro” liền đem lời phụng làmthánh chỉ.

      “Chúng ta phải xem à?”

      “Vậy ngươi trừ xem đến già chuyện của Nhâm Vạn Ngân, còn có xem đến chuyện khác? thí dụ như sao nhân duyên của ta.”

      “Có, xuất rồi.”

      “Thiệt hay giả?”

      “Muốn nghe tường giải? Vậy ngươi thừa nhận ta so với tướngcông ngươi suất hơn.”

      “. .....” Đắc đạo cao tăng! Ngươi có thể tán gẫu chút!! Là người xuất gia, tại sao như vậy ưa ganh đua so sánh.




      Chương 12
      “Hắt xì!”

      Cùng lúc đó, tiếng sổ mũi vang dội từ trong miệng Triệu gia trang Nhị thiếu gia tuôn ra.

      hít mũi cái, nghiêm trọng hoài nghi có phải có người ở sau lưng mắng , mà người lớn mật như thể đảm bảo thể nào là nương tử của , nàng chỉ biến đem như thầnthánh mà hầu hạ, cho nàng mười can đảm cũng dám chấtvấn bất kỳ điều gì.

      Cho nên, Triệu Vĩnh Yên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có người cóthể. nheo lại con ngươi, lãnh dò xét lên gã nô bộc trước mặt, “Ngươi có phải len lén mắng ta ở trong lòng?”

      “Nhị thiếu gia, ta, ta ta. ..... vì cái gì phải mắng ngươi à?” Gã sai vặt bị hỏi đến giải thích được.

      Cũng đúng, có động cơ gây án. Vĩnh Yên suy nghĩ gật đầu cái, tạm thời quyết định làm chuyện này trở nên rốirắm lên, “Những người giang hồ thuật sĩ gần đây cũng ngừng rồi sao?”

      “Bẩm Nhị thiếu gia.... ..”

      cần bất cứ chuyện gì cũng dùng ‘ bẩm ’ mở ra đầu!” đột nhiên tờ môi, khó chịu cắt đứt hồi báo. Học ai học, tạisao học lời kịch của nàng. cần mọi việc cũng nghe bẩm, cần trong phủ tất cả mọi người đều bộ dáng củanàng, loại này oai phong tà khí thể cổ vũ.

      “Trước khi Nhị thiếu gia trở về, những nhân sĩ giang hồ trước kiađứng cửa phủ chúng ta đợi lâu mà dạo này đến nữa. Trải qua nhiều lần thăm dò, bọn họ mỗi ngày ngủ thẳng buổi trưa, sau đó xuống giao lưu, dùng cá ăn trưa, thỉnh thoảng manghoàng kim bạc trắng hối suất thị trường xem chút, rảnh rỗiuống trà xem cuộc vui, dùng xong bữa tối, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh săn trộm dưa hấu để ăn khuya, sau đó mới ngủ.”

      có chuyện gì kì lạ xảy ra sao?” hoàn toàn có ý định quan tâm cuộc sống thường ngày của những người đó!

      “A, có có có, sáng sớm hôm nay tất cả bọn họ liền nổi lên, làmviệc và nghỉ ngơi đều thay đổi. Ngay cả Thần Y cũng sắp xếp rương, mua rất nhiều lương khô, Nhị thiếu gia, hay là bọn họ tính toán kết thúc đại biểu võ lâm đại hội, trở về phủ của mình?”

      “Vậy hãy để cho bọn họ . Đến lúc đó phái những người này tớicửa muốn sổ sách , ta cũng tin thu trở về những chuyện bậy bạ kia!” Triệu gia trang bọn họ thiếu bạc sao?

      “Được. .....”

      “Chờ chút.” Tên nô bộc lĩnh mệnh muốn lui ra, chợt bị Nhị thiếu gia kêu ngừng, rất thoải mái khi bị nhìn bởi ánhmắt lăng trì, Nhị thiếu gia nhà mở giọng ác liệt hỏi, “Cái tên heo mập di động gần đây cũng có động tĩnh sao?”

      Heo mập di động? xưng hô này khiến tên nô bộc ngẫm nghĩthật lâu, mới sáng hai mắt lên, nghĩ được đáp án, “Ngươi Hình Hoan hả? Nàng ở Quần lâu sám hối a, vốn là có việc gì, lời cũng ít ỏi, lại giống như vài người, chỉ đóngcửa suy nghĩ mà gây ồn ào ầm ĩ, làm được còn đòi bắt Nhị thiếu gia gặp quan.... ..”

      híp mắt át chế gã nô bộc thao thao bất tuyệt.

      Cứ ba ngày hai bữa, tên khoái bắt người gặp quan chính làngười nào, biết . Vĩnh Yên thậm chí nhận định, đây mới là nữ nhân, ầm ĩ náo, thích quấn quít chuyện vui đùa, thỉnh thoảng vì để đạt tới mục đích mà làm nũng, càng sẽkhông đem chí lớn nàng gửi giá ở thân nam nhân.

      Mà gia đình , mỗi điều cũng hoàn toàn khác biệt. Bị hờ hững nhét vào Quần lâu như vậy, nàng lại còn có thể coinhư có việc gì hưởng dụng những thứ lương khô kia, khônghề câu oán hận. Chuyện bên ngoài nàng cũng hỏi tới, toàn quyền giao do xử lý, cho dù tâm phiền ý loạn, nàng cũng hiểu được phiền não của , nàng chỉ hiểuđược bưng trà đưa nước hỏi han ân cần, nhân tiện đem mìnhbám vào người .

      Đây chính là lệnh của phụ mẫu xuất ra nhưng căn bản khôngcó kiên nhẫn mà vượt qua.

      “. .....” Hai năm rồi, kiên nhẫn của đích xác là ở từng giọt từng giọt tới gần đỉnh điểm, nhưng khi Vĩnh Yên hồi hồn trước mặt là tòa kiến trúc này khiến cho kinh ngạc hồi lâu. Băng qua đường khác, bất tri bất giác đường tới Quần lâu dừng trước gian phòng của nàng.

      Trầm mặc lát sau, lúng túng quay đầu, xoay ngườimuốn .

      “A! Nhị thiếu gia, ngươi tới nhìn Hình Hoan nương sao?” Bỗng nhiên xuất nha hoàn, là gần đây mới bị Nhị thiếu gia đem từ biệt viện sai tới nơi này bồi Thiếu nãi nãi. Nàng tự cho làrất hiểu phong tình liền chặn lại, chạy đến chỗ Nhị thiếu gia chào hỏi.

      Bị lâm vào vị trí tiến thoái lưỡng nan, vui muốn phủnhận. Nhưng nghĩ lại, tại sao thể thăm nàng? Lén lút mà , là người nam nhân, nên có trách nhiệm, trong lúc rãnh rỗi quan tâm về tình trạng gần đây của tiền thê (vợ trước)là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Công khai mà , thân là chủ tử, quan tâm người làm, cũng chuyện bình thường.

      Nghĩ thông suốt, ngẩng đầu lên, chút e dè thừa nhận, “Ừ, có chìa khóa ? Mở cửa.”

      “A a, hảo. Hình Hoan đoán chừng liền mong đợi ngài tới thămnàng đó, hồi nhìn thấy ngài, nhất định rất hưng phấn. Nàng bình thường liền thường xuyên nhắc nhắc lại ngài, lại sợ quấy rầy đến ngài. ..... À vâng?” Nha hoàn lao thao hồi, hào hứng móc ra cái chìa khóa từ trong lòng ngực, vừa muốn mởcửa, động tác đột nhiên dừng lại, kinh ngạc hô to, “Cửa tại sao lại khóa? Ta nhớ mấy ngày trước ràng khóa rất kỹnha.”

      Nghe vậy, Triệu Vĩnh Yên ánh mắt thoáng nhìn, bắt đầu nhận thấy được bên trong gian phòng an tĩnh đến kì lạ.

      giơ tay ngăn nha hoàn ở đằng trước, tiện tay xô đẩy cánh cửa mà hề hao phí công sức, cửa phòng”Ken két” tiếng liền mở ra.

      Cảnh tượng xông vào tầm mắt, khiến Vĩnh Yên ngây ngốc hồi lâu.

      bóng người trong phòng, nhìn sơ qua căn phòng cũng sạch , bên giường có tiểu áo bông được gấp chỉnh tề; bàn trang điểm vì có nữ nhi sử dụng hộp nữ trang, nên trốngrỗng tích lớp bụi mỏng; cửa sổ vẫn khóa kĩ. Ngược lại bêncạnh bàn, là mảnh hỗn độn, bánh bao mốc xanh rơi đầytrên mặt đất, áo cà sa xanh đậm chói mắt dùng để xử lí sau khinàng sám hối vẫn yên vị bàn.

      Nàng bao lâu rồi? đâu?

      loại dự cảm xấu nhộn nhạo tại trong lòng , Vĩnh Yêntheo bản năng bắt được vị nha hoàn bên cạnh muốn chạytrốn, “Nàng để hưu thư chỗ nào?”

      “Quần áo, trong tủ treo quần áo.... ..” Nha hoàn run rẩy vươntay, chỉ hướng tủ treo quần áo bên giường, liếc trộm vẻ mặt Nhị thiếu gia, chỉ sợ giây kế tiếp bởi vì nàng trông nom bất lực mà giáng tội.

      Nhưng thực tế, Vĩnh Yên hoàn toàn có rảnh rỗi nghĩđến việc này, loại tâm tình giận chó đánh mèo này tạm thờikhông có. chỉ cố vén áo, nhảy vào phòng, muốn lập tức mở ra tủ treo quần áo, nhìn ít phong hưu thư còn ở đó hay . Vậy mà, vừa mới vượt qua bậc cửa, động tác của liền báo trước cứng đờ lại, lòng bàn chân truyền tới cảm giáckhác thường làm cho tò mò, nhìn xuống.

      “Đây là cái gì?” cúi người xuống, nhặt lên vật gì đó lúc nãy vừa giẫm phải, lật qua lật lại quan sát.

      cây thanh gỗ .” Nha hoàn tiến lên trước liếc nhìn, thành trả lời.

      “Ta biết !” phải ngu ngốc biết phân chấtliệu, nhìn hiểu hình dáng! Cái muốn phải loại đáp án nông cạn này, “Ta hỏi đồ dùng làm gì?!”

      “. ..... Đại khái là trâm cài tóc?” Nha hoàn ấp a ấp úng, xác định đáp án chắc chắn. Nàng cũng phải là thần tiênsống, chủ tử cũng hiểu, tại sao hy vọng cao xa nàng cóthể lĩnh ngộ.

      “Của nàng?” Vĩnh Yên cố gắng hồi tưởng trước đây nàng có từngsử dụng cây trâm này , nhưng lúc này mới phát , tựa hồ chính mình chưa từng có quan tâm tới những thứ này. Nàng mang cái vòng tai dạng gì, ràng lắm; dùng cái dạng vật trang sức gì, cũng lưu ý; duy nhất có thể nhớ đúng là kiểu tóc tạp nham cùng sắc thái nhiều thay đổi của nàng, kiểu dáng vẫn như cũ luôn mặc tiểu áo bông màu sắc sặcsỡ.

      phải đâu, thiếu nãi nãi chỉ thích dùng dây thừng màu bạc.”

      “Đó là của gian phu!” hô lên kết luận.

      Nhân tiện khi dễ ánh mắt chọn lựa của nàng, tựa như người cónồng đậm hơi quê mùa cùng dạng với tiểu áo bông sặcsỡ, nam nhân nàng chọn cũng giống nhau đều chung hình thức! Chỉ có phẩm cách hoàn toàn có biết tên gian phutròn méo ra sao, mới có thể dùng cái này loại trâm cài tóc xấuxí, vừa thô lại đơn sơ, dùng cái này loại đồ tới tóc rối, còn khôngbằng lấy ra lau kỹ sủi cảo da!

      Có thể thấy được, phẩm vị gian phu cũng rất có vấn đề. Tiểu áo bông quê mùa cũng xứng với trâm cài tóc xấu xí, rất tốt, mộtcặp hoàn hảo, hoàn toàn có chuyện của phải ?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13
      Biệt phủ Triệu gia trang ở kinh thành gần đây khí rất quỷdị.

      Từ khi Nhị thiếu gia phát thiếu nãi nãi mất tích năm ngày, hơn nữa lại hành tung.

      Từ miệng gã nô bộc thân tín của thiếu gia, Vĩnh Yên thiếu giavẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày làm việc khỏe mạnh và nghỉ ngơi như cũ thay đổi, hề có ý định cho người truy tìm tung tích của thiếu nãi nãi, tựa hồ hưởng thụ cảm giác thanh tịnh khó có được, hơn nữa lúc nào cũng nhấn mạnh: Tabây giờ là độc thân, độc thân! Nếu ai nhắc đến hai từ “HìnhHoan”, nháy mắt bị ta đao chặt làm đôi!

      Vậy nên bọn hạ nhân nhất trí cho là nếu như Nhị thiếu gia thực có thể như gió nước chảy với bi hoan ly hợp, cũng là chuyệntốt.

      Vấn đề là. .....

      “Nhị thiếu gia, ngài phải này muốn dùng thanh gậy gỗnhỏ tới lau kỹ da sủi cảo sao?”

      “Đúng vậy a, thế nào? Ngươi có ý kiến? Đừng vật này là của ngươi!” Vĩnh Yên thoáng dời tầm mắt, ánh mắt căng thẳng.

      Loại này ý niệm giết người lên trong ánh mắt khiến da đầu tên nô bộc trận trận tê dại, “! phải! Dĩ nhiên phải! Ta ở cạnh Nhị thiếu gia hun đúc, đôi mắt thẩm mĩ cao lên kém, làm sao có thể dùng trâm cài tóc xấu như vậy được. Chỉ là Nhị thiếu gia. ..... Ngài như vậy vẫn cầm cây đồ nàynhìn, nhà bếp rất khó cầm nó lau kỹ da sủi cảo a, huống chi như thế chuyên chú rất dễ dàng biến thành con gà chọt mắt... ...”

      “Ta thành gà chọt mắt rồi sao?”

      “Tạm thời là chưa có. ....”

      “Ta có qua muốn ăn sủi cảo sao?”

      “. ..... Cũng có.”

      “Vậy ta muốn nhìn bao lâu bấy lâu, ngươi để ý nhiều như vậyhay muốn nhận từ thư?”

      “. .....” Gã sai vặt rối rắm cúi đầu, nên tận trung làm tốt nhiệm vụ khiến Nhị thiếu gia làm ràng, theo thờikhắc thiếu gia nhà nhấn mạnh khái niệm độc thân mà , bây giờ hoàn toàn có tư cách cho bất luận kẻ nào viết từ thư rồi.

      đợi rối rắm tìm ra nguyên cớ, trận gió mạnh độtnhiên từ bên cạnh cuốn qua, chờ tới lúc ngẩng đầu, pháthiện bên cạnh Nhị thiếu gia lắc lư xuất ánh đao bạc, tấm lòng hộ chủ trung thành, lập tức vội chạy tới trốn sau cây cột, hô to: “Người đâu, mau tới. Có thích khách, có người muốn ám sát Nhị thiếu gia!”

      “Ngươi… người mù a, con mắt nào của ngươi nhìn thấy rằng ta muốn ám sát Vĩnh Yên ca.” Chủ nhân của cây đao nghe trận gàothét kịch liệt, khó chịu, nhíu lại đôi mày thanh tú.

      Vĩnh, Vĩnh Yên ca, xưng hô này là khiến người nghe buồn nôn, khắp thiên hạ này người có thể kêu Nhị thiếu gia nhà bọnhọ là như vậy chỉ có —— luôn thề trở thành thiên hạ đệnhất nữ bộ khoái Quản Hiểu Nhàn hay sao.

      “Được rồi, ta sao, xuống .” Khách quan mà , VĩnhYên vẫn như cũ tư thái nhàn nhã, nghiêng người, tiếp tục nghiêncứu “trâm cài tóc” trong tay dùng để lau kỹ da sủi cảo, nhànnhạt ném ra lệnh.

      “Nha.” Gã sai vặt bất đắc dĩ gật đầu cái, trừng mắt với Quản Hiểu Nhàn dựa vào thiếu gia nhà .

      Hừ, khó trách Nhị thiếu gia như vậy kịp chờ đợi liền nhấnmạnh mình là người độc thân, ra chính là vì vụng trộm đườnghoàng. Tuy là người ngoài cuộc, cũng nhịn được thầm ủng hộ hành động bỏ trốn của thiếu nãi nãi.

      “Vĩnh Yên ca, huynh quản giáo người làm hay, người kia tại sao dùng loại ánh mắt ‘hồ ly’ đối với muội?” Gã sai vặt trước khiđi để lại ánh mắt ý vị thâm trường, khiến Quản Hiểu Nhàn bĩu môi, cảm giác nhân cách mình bị vũ nhục nghiêm trọng.

      “Đó là khen muội xinh đẹp, xinh đẹp làm sao có thể làm hồ ly tinh.” Vĩnh Yên tầm mắt động, tiếp tục giằng covới cây ”trâm cài tóc”, nghiêng đầu, mở miệng trấn an.

      “Vậy sao?” Nàng nửa tin nửa ngờ, bỗng đột nhiên nhớ lại chínhsự, “Lời của huynh hay, à cái xiêm y hoa văn Mẫu Đơn huynh trước đưa cho ta, tên hòa thượng chết tiệt đó khiếu thẩm mĩ ta có vấn đề. Huynh có biết , nóixiêm y này quá bình thường, chỉ có ngốc tử mới thích.”

      “Thẫm mĩ của hòa thượng trước giờ luôn có vấn đề.” Nếu nhưkhông có vấn đề, làm sao có thể lôi kéo đầu heo nhà cả đêm về, còn gửi gắm áo cà sa tình cảm.

      phải a, ta cũng cảm thấy kiện xiêm y đó quá phù hợp khí chất của ta, chỗ chỗ lớn.”

      “Vốn là phải mua cho ngươi mặc.” ra chỉ là tiện tay mua bộ xiêm y, cố gắng muốn cho nàng thay thế vị tiểu áo bông sặc sỡ rất chướng mắt trong nhà kia, với lại là chínhnàng thích cướp, lại cũng chỉ là tiện tay như vậy mà đưa, có lý do gì nàng lại chạy tới hoài nghi, oán trách ?

      “. .....” Nàng cũng là lần đầu tiên nghe những lời đảthương người từ trong miệng của Vĩnh Yên, cảm giác giống nhưnàng thuộc loại tùy hứng đạo lý đoạt đồ của người khác, mặc dù phải trực tiếp chỉ trích, lại vẫn nàng cảm thấy tự ái, biết nên tiếp thế nào.

      Yên lặng chốc lát, Vĩnh Yên liền thu hồi thần sắc.

      phiền não nhếch môi lên, hiểu nổi chính mình nổi điên làm gì? phải là thích nữ nhân như vậy sao? ràng mình muốn là dạng nữ nhân coi trọng bất kỳ vật gì cũng thẳng thắn ra, giống đầu heo kia luôn khúm númnhẫn nhục chịu đựng, quả tựa như vô dục vô cầu giốngg tiên tử rơi xuống phàm trần.

      Nghĩ tới, nhanh chóng xóa bỏ những thứ phiền lòng kia, bổ sung lời lúc trước, “Lần tới chính muội chọn, chọn thứ xinhđẹp nhất phù hợp nhất với phong cách của muội, ta mua cho muội.”

      “Là huynh a, chuyện phải giữ lời a, ra ta cảm thấy được cái xiêm y mà hòa thượng giả mạo chọn cho nữ nhânhắn cũng tệ, đáng tiếc ta ghét nhất cùng người khác đụngáo, ai.. ....” Nàng tự hỏi tự đáp rồi tự ca thán, hoàn toànkhông có chú ý tới thần sắc Triệu Vĩnh Yên, hồi sau mới pháthiện tiếp tục trầm luân với cái vật tay.

      Quản Hiểu Nhàn theo tầm mắt của nhìn xuống, hai mắt bỗng chốc tóe lửa, “A! A a! Vĩnh Yên ca, huynh phải nghĩ ra a, coi như cưới phải nương tử hợp lòng cũng có thể đổi chứ sao. tại là thời đại nào, ai còn có hứng sau khi bái đường phải im hơi lặng tiếng cả đời, dù sao ngươicũng viết từ thư rồi, hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, tin tưởngta, mùa xuân ngươi rất nhanh tới, đừng có nghĩ quẩn, ngàn vạn lần được a.”

      “Nghĩ quẩn cái gì?” đột nhiên bắt đầu cảm thấy nữ nhân rấtcó chủ kiến tựa hồ cũng phải là chuyện tốt, hoàn toànkhông có cùng suy nghĩ đường, trao đổi cũng rất mệt mỏi a.

      “Di, ngươi nhìn chằm chằm cây mõ chùy rất lâu, chẳng lẽ phải tính toán xuất gia sao?”

      Mõ chùy! Xuất gia!!

      Những từ mấu chốt này khiến Vĩnh Yên hiểu ra, phán đoán của có sai, nàng quả nhiên là chạy cùng gian phu!

      nghĩ mãi ra tên gian phu là cái dạng nào, cuối cùng theo đó mà quên mất. Loại hòa thượng tóc dài đủ trầm nguy hiểm, cố ý lưu lại áo cà sa mang , vọng đồ dẫn ra tầm mắt của . Quả nhiên, ông trời có mặt, đúng là tà khôngthể thắng chính, đáp án cuối cùng vẫn bị tìm đến.

      “Người tới, chuẩn bị ngựa, Trầm Hương Các!” giận dữ, vỗmặt bàn, quát.

      “Ách. ..... Nhị thiếu gia, Trầm Hương Các làm cái gì?” Giữ ở ngoài cửa gã sai vặt nghe lệnh hậu, lập tức vọt vào. Mọi ngườiđều là giang hồ nhân sĩ, chạy tới địa phương đều là khí, tốt lắm đâu.

      “Bắt gian!!” Đó là địa phương duy nhất mà nghĩ đến, sau kiện nhảy lầu tại Quần lâu, đầu heo kia giấu đầu hởđuôi trong khi dối, từng có tới Trầm Hương Các. Nàng hề bước chân ra khỏi nhà, có đạo lý biết ở ngoạiô có Trầm Hương Các. Cho nên, khả năng duy nhất, chính têngian phu đó mang nàng ! Rất hợp tình hợp lý nha, mọi ngườiđều là cùng Phật lăn lộn đấy, sư thái thay hòa thượng giấu giếmtư tình, lừa gạt giang hồ nhân sĩ thiện lương

      “. .....” A! Nhị thiếu nãi nãi quả là cùng ni léng phéng?

      Lời đồn này rất nhanh liền xuất ở những câu chuyện phiếmcủa nha hoàn trong phủ Nhâm Vạn Ngân..

      Hình Hoan núp ở cây cột đằng sau, thò đầu ra, đôi tay bám thậtchặt, nghe lén bọn nha hoàn chuyện phiếm. Thiết cảm thấy lòng của mình cứ rút ra, rốt cuộc phát nàng biếnmất sao? Có phải là quá chậm hay ? Hay là cùng Quản Hiểu Nhàn vụng trộm đương lâu quá đến quên mấtmình?

      Nhưng những điều này bây giờ hề quan trọng, quan trọnglà khí thế hung hăng như vậy, xử lí nàng ra sao a?

      Từ thư? Gia pháp? Đạ tạ, những thứ này nàng đều cóphúc tiêu thụ nữa.

      “Các ngươi toàn là bọn có quy củ, lão gia ta bìnhthường dạy các ngươi thế nào? Tất cả đều mù phải , có nhìn thấy sư thái tương lai núp ở đây cảm thấy hứng thúđối với nội dung các ngươi tán gẫu sao? Tất cả đều đứng ở trước mặt nàng , tán gẫu cho nàng nghe.”

      tội nghiệp cho bọn nha hoàn ngồi tán gẫu, mới nóiđược lúc Triệu Vĩnh Yên bước vào Trầm Hương Các. chợtnghe thanh cực kỳ tức giận của Nhâm Vạn Ngân truyền tới.

      Hình Hoan thấy lạnh sống lưng, cười gượng tiến lên tiếp nhận từng ánh mắt tụ hướng nàng.

      Mắt thấy nha hoàn rất nghe lệnh mà chuyển bước, cùng nhauvây ở trước mặt nàng, vị nha hoàn kia lúc trước đến nửalại tiếp tục coi như có việc gì mở miệng ra:

      “Phần sau rất kịch tính và đặc sắc nga, các ngươi tuyệt đốikhông ngờ tới, ra là Triệu gia trang Nhị thiếu gia là giúp tênđốn củi trong phủ bắt gian, ai, đáng thương cho bọn hạnhân của Nhị thiếu gia. Ngờ đâu sư phụ Trầm Hương Các cũng là Võ Lâm Cao Thủ, nghe nàng dẫn toàn bộ người trong TrầmHương Các liều chết chống cự. là thế bất ngờ, trời đấtmù mịt a, hai phe đại chiến ước chừng hai canh giờ, cuối cùnghai bên tổn hại, đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, sau đó tất cảmới trở về địa bàn của mình... ... Sư thái tương lai, phần tiếp theo còn hấp dẫn hơn, ngài có muốn nghe tiếp ?”

      , cần. ..... Ta đột nhiên nhớ tớimột chuyện quan trọng, các ngươi chậm tán gẫu, sau này còn gặp lại!” Hình Hoan nuốt nước miếng cái, nhấc chân hướngngoài cửa chạy.

      Tướng công nhà nàng vì nàng cùng người đánh nhau, việc nàyHình Hoan nghĩ cũng dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ khôngchỉ là xảy ra, Vĩnh Yên còn đem chuyện này phóng to khiến dư luận xôn xao. Nàng bắt đầu cảm thấy lâng lâng rồi, lòng tràn đầy ý niệm —— về nhà, an ủi tướng công, cho biết giang hồ nhân sĩ hề câu nệ tiểu tiết, bị đánh đến muốnkêu mẹ cũng phải là mất thể diện!

      Vậy mà, nàng vừa mới vọt ra cửa chính Nhâm phủ, liền đụng phải bức tường thịt.

      Xoa lỗ mũi đau nhức, Hình Hoan buồn bã ngước mắt, nhìn người trước mắt, nàng tức giận xuy tiếng, “Đại sư, phủ đệ Nhâm Vạn Ngân lớn như vậy, ngươi đứng tốt, đứng chặn ở cửa làm cái gì?”

      đâu?” Miệng chặn cửa đúng ? Vậy liềncàng phải làm . Ngộ Sắc nghiêng người, dựa vào khungcửa, chân vừa nhấc, hoàn toàn ngăn cản đường của Hình Hoan

      “Ách. ..... Ta muốn xin nghỉ, trở về Quần lâu mộtchuyến.” Nàng chột dạ chốc lát, rất nhanh liền thu lại, bọn họ là đồng mưu, quan hệ ngang hàng, nàng tại cũng chỉ là muốntrở về thăm người thân, danh chính ngôn thuận, có cái gì màchột dạ.

      giai đoạn gấp rút, ngươi muốn xin nghỉ vậy chờ tâm tìnhta khi nào tốt phê chuẩn, lúc đó mới được .” Nàng phải về nhà, về tình về lý, cũng có tư cách ngăn cản. Nhưng , Ngộ Sắc thể chờ việc gặp nàng, nàng luônnói tướng công thần bí là vì nàng xông vào Trầm Hương Cácsao?

      Phun, nhớ ngày đó cũng vì nàng từ Trầm Hương Các chạy qua. Nàng tại sao lại quên mất công lao của , đúng là trọng sắc khinh bạn.

      “Tại sao a, tướng công ta bị người đánh a! Vào lúc này, ta tại sao có thể bồi ở bên cạnh .” Nàng xong lẽ khí hung hùng, suýt nữa lãng quên đáp ứng tướng công giấu giếm chuyện quan hệ.

      là vì ngươi bị đánh.”

      “Đúng vậy, cho nên ta càng thể bỏ mặc. .....”

      “Cho nên ngươi sau khi trở về rất có thể bị xử lý tàn bạo.” mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở nàng.

      “Ngô. .....” Chính xác là có chuyện như vậy, khi về nàng bị xử lí rất tàn bạn Nàng , hại vào Trầm Hương Các, lúc này trở về, phải ràng tự chui đầu vào lưới chịu chết sao? Nhưng là, nếu như làm bộ như cái gì cũngkhông biết, lương tâm của nàng rất cắn rứt à nha. Nghĩ tới, Hình Hoan làm bộ dáng bất cứ giá nào, nắm chặt hai quả đấm, đưa ra quyết định, “Coi như khi về bị xử lí tàn bạo nhưng ta vẫnmuốn tự thú, ta mất tích lâu như vậy, tướng công nhất địnhrất lo lắng ta.”

      “Hả? Ngươi mất tích bao lâu?” Chân đặt xuông, tư vị tronglòng có chút ít chua, thu lại tư thế chặn đường.

      “Để ta đếm xem.” Hình Hoan còn tưởng chân sát xuống là có chuyện lạ nhưng hề, liền bắt đầu mở ngón tay ra đếm, vẻmặt rất rối rắm.

      “Chỉ đếm ngón tay có đủ ? Nếu đủ, ta có thể cho ngươi mượn, nếu ngươi ưa ngón chân ta cũng được?” nhịncười, miễn cưỡng hỏi.

      Nàng đáp nghiêm túc, “ cần, ngón chân của ngươi quáđẹp.”

      A, đây coi là khen ngợi sao? Vậy tạm thời coi là nàng cốthuyết phục, ít nhất thành công lấy lòng của. Ngộ Sắc thoángphóng khoáng ranh giới cuối cùng, tâm tình trở nên tốt, giúp nàng phân tích tình thế, “Ngươi rời nhà lâu như vậy, cho đến ngày nay mới phát ngươi có nên để ý hay , ngươi cảm thấy đây coi như là lo lắng ngươi sao?”

      “Tướng công là nhân vật lớn, bình thường rất bận nha.... .. Ý của ta là, muốn vội vàng về gia trang đốn củi, trong lúc rãnh rỗi mật thiết chú ý động tĩnh mỗi người bên cạnh.”

      “Hoan Hoan muội muội, ngươi là tự mình đa tình.” nhưng ra là phải nên thẳng thắn cho nàng biết, nam nhân coi như bận rộn nữa, chỉ cần để ý, giống nhau có thể nhín chút thời gian tới quan tâm nữ nhân hành tung. Mà nhànàng vị kia tướng công, hiển nhiên là căn bản cũng chưa có để ýnàng.

      “. .....” Hình Hoan cúi đầu trầm mặc muốn cho biết, có mấy lời cần , nàng cũng hiểu. Nhưng là nàng đãgả cho , chính nàng lựa chọn hôn nhân đó, cho nên trước mắt nàng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng mà thôi.

      Thấy thế, Ngộ Sắc nhận thua, tình mà vốn cóquyền can thiệp. thực tế, chỉ cần bày mưu tính kế, xácnhận nàng lúc này trở về sao là tốt rồi, còn những chuyện còn, cùng liên quan. Sau nhận thức, kiên trì của lại lần mềm hoá rồi, “Muốn xin nghỉ cũng được, chỉ là ngươi phải làm theo lời ta . Nếu , về nhà bị chỉnhđến chết, đừng hy vọng ta tới siêu độ cho ngươi.”

      “Hảo hảo hảo!” Nàng liên tiếp gật đầu, khéo léo phối hợp.




      Chương 14
      —— Ngộ Sắc đại sư, như vậy có thể ? Lỡ đem tướng công chọc phát bực, cuối cùng kết cục như cũ ta bị bạo đến chết?

      —— yên tâm, , có ta ở đây.

      Cứ như vậy, có Ngộ Sắc đại sư thành khẩn bảo đảm, Hình Hoankhông sợ hãi liền xuất phát.

      Lần này mục đích của nàng phải Quần lâu, mà là dũng cảm xông về biệt viện.

      Vậy mà, khi cửa chính biệt viện ở trước mắt nàng e sợkhông dám bước. Cũng bởi vì cây cột ở cửa chính, treo lên bức chữ đen viết giống như câu đối phúng điếu gì đó.

      “Câu đối phúng điếu” lên hàng chữ: Trầm Hương Các dù sụp, danh chấn uy nghiêm, tu hành tốt thề làm người.

      Có cần thiết huyết tinh trang trọng như vậy ?

      Tốt hơn là nàng nên nghe theo đề nghị của Ngộ Sắc đại sư lúc trước, cần chịu chết vào thời khắc này. bằng trước rút lui, chờ tâm tình tướng công trở nên tốt lúc, trở lại an ủicũng muộn?

      Ưu điểm lớn nhất Hình Hoan chính là đủ quả quyết, sau khi có quyết định, nàng hai lời, bước chân chuyển cái, lập tức chạy.

      Chỉ tiếc, Triệu Vĩnh Yên hề cho nàng cơ hội này.

      Cánh cửa chính sau lưng nặng nề chậm rãi bị đẩy ra, nàng nhắmmắt làm bộ như nghe được, lòng bàn chân giống như bôi dầu trơn loại chạy cực nhanh. Rất nhanh, Hình Hoan liền buông tay đầu hàng, đống gã nô bộc động tác cực nhanh chạy tới trước mặt nàng, vây quanh bao bọc nàng, nhưng vẫn khách khí : “Hình Hoan nương, Nhị thiếu gia mời ngài mau vào phủ, bên ngoài lãnh, đừng để bị cảm lạnh.”

      có, có sao, trời nóng lắm, áo bông của ta cũng rất dày, các ngươi cũng vội, cần kêu ta..... .” Nàngcười khan kéo kéo áo bông người, giống như phối hợp nàng... cái trán chảy mồ hôi ngừng.

      Vậy mà tiếng còn chưa có hết, những gã nô bộc kia cũng đãmang nàng, nhảy vào phủ đệ.

      Hình Hoan trơ mắt nhìn đại môn màu đỏ loét đóng lại, biết vậy chẳng làm gì.

      Bọn nô tài lôi kéo tính là thô bạo, nhưng khi Hình Hoangiãy giụa, nhất thời trở nên hỗn loạn chịu nổi. Tối hôm qua được Ngộ Sắc đại sư quấn oản búi tóc, nàng rất thích, ngay cả khi ngủ đều cẩn thận cúi đầu ở mép giường, bây giờ cổ nàng ngừng giãy dụa, thành biến phải hình dạng xốc xếch chịu nổi, mái tóc hỗn loạn che gương mặt, che cản hơnphân nửa tầm nhìn của nàng.

      Ít ngày trước Nhâm Vạn Ngân tìm cửa hàng may tốt nhất ở Kinh Thành may cho nàng tiểu áo bông rất công phu, giờ phút này bởivì nàng quơ múa hai tay, hoàn mỹ cắt xén cùng hoa văn tinh xảo cũng xem được nữa, tầng tầng áo bông thoát ra khỏi dây lưng, vải nhăn nhúm lại, eo thon bại lộ bên ngoài.

      Bị ném đến trước mặt Triệu Vĩnh Yên Hình Hoan chính là bộ dạng chật vật như vậy.

      Nằm mặt đất nàng còn kịp ngẩng đầu nhìn, chỉ cảmthấy bên hông rất lạnh, vội vàng lôi kéo xiêm y, chỉnh sửa lạinghi dung. Nghĩ tới, nếu chạy khỏi rồi, kia tốt xấu cũng nên phải chỉnh sửa cho giống người để đối mặt tướng công thôi.

      Triệu Vĩnh Yên lại hoàn toàn có ý định bận tâm trangphục của nàng, nhấc chân ngồi băng ghế, mím môi liếcnhìn nữ nhân cúi nằm dưới chân mình. lát sau, tại trong ngực móc ra này cây mõ chùy mà khiến rối rắm lâu để hiểu, bỏ xuống trước mặt Hình Hoan, kèm theo lời chất vấn lạnh lùng, “, gian phu ở đâu?”

      “Hả?” Hình Hoan lập tức tập trung đến cây mõ chùy thượng này. ra là Ngộ Sắc đại sư xạo, lúc đó là đem vật này thất lạc ở phòng nàng, cho nên thể làm gì khác hơn là cầm đũa thay thế.

      Mặc dù Phật Tổ trách tội, chỉ cần thành tâm đượcđền đáp. Nhưng dùng chiếc đũa lâu tổng tốt lắm đâu? Vì vậy, nàng cẩn thận từng li từng tí thăm dò vươn tay, khi nắmđược mõ chùy, động tác nhanh chóng đem nó nhét vào trong ngực, tính toán thời điểm lần tới gặp lại được đại sư, trả lại cho , này biết điều có tính là tích chút công đức hay ?

      Động tác này hoàn toàn chọc giận Triệu Vĩnh Yên. Có ý tứ gì? ràng vẫn còn sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng vậy mà nàng khinh thường thèm liếc mắt, gian phu lưu lại mõ chùy, nàng lại thích buông tay như bảo bối hảo, chútche giấu, còn bỏ vào trong ngực, là muốn ly tâm gần hơn mộtchút sao?

      là đủ rồi! có hứng thú nhìn biểu buồn nôncủa nàng, ai đó, đó là việc của nàng, nhưng trước hếtvẫn phải dọn dẹp sạch môn hộ, để tránh cho hàng đêm nằm mơ cũng cảm thấy có đoàn Lục Vân bao phủ đỉnh đầu , lái được, “ muốn chứng minh tình của các ngươi là thiên kinh động địa phải ? Rất tốt, ta thành toàn ngươi. Người đâu!”

      “Có mặt! Nhị thiếu gia, lại muốn viết từ thư sao?” Nghe lệnh gọi, bên gã nô bộc vội vàng tiến lên, ra vẻ thông minh đặt câuhỏi.

      “Ta trừ việc múa bút, còn có thể huy kiếm! Chuẩn bị ngựa, tamuốn san bằng Trầm Hương Các rồi, khiến những thứ ni côcho nàng cùng gian phu đương kiachết theo!”

      “. .....” Nghe vậy, gã nô bộc yên lặng lui ra, khóe miệng runrẩy. làm sao lại quên, Nhị thiếu gia nhà thuộc pháicuồng bạo.

      “Bẩm Nhị thiếu gia, như vậy tốt lắm đâu, ta cùng TrầmHương Các sư phụ vốn quen thuộc a, bằng phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật?” Ngộ Sắc đại sư , chỉ cần nàngdám lấy ra nửa phần bộ dáng của ở trước mặt, đối diệnTriệu Vĩnh Yên, có hiệu quả tưởng được. Nửa phần là bao nhiêu? Rất khó đắn đo, Hình Hoan chỉ là thử chút.

      —— phanh!

      Muốn dàn xếp ổn thỏa, đổi lấy Vĩnh Yên dùng sức vỗ bàn. Gian phu quả nhiên là hòa thượng! Mới rời mấy ngày, nàng thế nhưng bị đồng hóa rồi, còn”Lập địa thành Phật”, Phật cái đầu nàng!

      Hình Hoan trơ mắt này nhìn cái bàn gỗ trước mặt Vĩnh Yên bị đánh vỡ thành hai mảnh.

      Khóe miệng nàng bắt đầu ngừng co quắp, giác ngộ vào loại thời điểm này da đầu thể cứng rắn, nàng có dũng khí lấy ra như lúc đối mặt Ngộ Sắc đại sư, nàng rụt cổ, cho đáp án muốn, “Còn nữa, Nhị thiếu gia, người hãy nghe ta giải thích, có gian phu, ta thề!”

      “Vậy sao? Vậy ngươi có thể giải thích, tại sao trong phòng của ngươi sao lại có mõ chùy? Và những ngày qua ngươi lại chết ở đâu rồi?” Lời thề của nàng vốn đủ sức thuyết phục, trong thiên hạ có bất kỳ bụi Hồng Hạnh nào, trước khi bị bắt gian liền chủ động thẳng thắn thừa nhận, nhưng Vĩnh Yên có vẻ vì lời tha thiết thành khẩn kia của nàng mà tâm hòahoãn chút, lấy lại bình tĩnh.

      “Đó là đại sư.”

      “Rất tốt! Ai là đại sư?” Đáp án tựa hồ rất nhưng khônghề cảm thấy thỏa mãn, lửa giận lần nữa bùng lên.

      “Đại sư . ..... viên tịch rồi.” A di đà Phật, đây là lời nóidối có ý tốt, đại sư trách tội chứ?

      “. ..... Ngươi vụng trộm đem hòa thượng tóc dài đó ‘ăn’ đến chết sao?”

      phải vụng trộm, có vụng trộm á! Là sư tuổi tác cao, nên quy thiên rồi, ta mất tích chính là vì muốn đưa đoạn đường. Quan hệ của ta với đại sư thuần khiết vô cùng, chỉ có Phật duyên, có lộn xộn duyên lung tung. Nhị thiếu gia, ngươi tin ta, tin ta nha.”

      Còn có thể tin nàng sao? Trước khi cái hòa thượng tóc dài xuấthiện, Vĩnh Yên đối với nàng cho tới bây giờ đều là rất tin tưởng, chút nghi ngờ, đây chính là cái loại nữ nhân khiến ngườikhác yên tâm mà giang hồ đồn đãi, coi là trời, coi như némnàng vào trong đống nam nhân, cũng sợ nàng đổi lòng. Nhưng bây giờ, chỉ lần thấy được nàng láo liên thiên.

      Tin? Ngu ngốc mới có thể tiếp tục tin nàng! nâng cằm, âmlãnh dò xét nàng, cần tốn nhiều công sức cũng dễ dàng tìm được sơ hở trong lời của nàng, “Ừ, đây là chuyện tốt. Thế nào? Ngươi cảm thấy ta như vậy dã man hiểu chuyệnsao? Chuyện đại khái như vậy có thể cùng ta , ta hảo chuẩn bị hương khói tích điểm công đức, ngươi cần gì phải lén lén lút lút rời ?”

      “Bẩm Nhị thiếu gia, ta có lén lén lút lút a, đêm hôm đó ta liền ở trước mặt người mà .”

      “Hoang đường! Vậy ta làm gì?!”

      “Ngô, tình huống lúc đó là như vậy, giữa chúng ta chỉ cách nhau có ba tờ giường, thời điểm lướt qua nhau, ta còn nghe ngươi ‘ Hiểu Nhàn muội muội, về sau ra cửa ăn ít lương khô chút, đối với thân thể tốt ’, ta nghĩ Nhị thiếu gia bận, cho nên vẫn là cần quấy rầy liền cáo biệt.” Nàng nghe theo phân phó của Ngộ Sắc đại sư, đem y nguyên lời dạy ra ngoài.

      “Khụ. .....” tiếng ho bị khống chế từ cổ họnghắn phát ra, Triệu Vĩnh Yên lấy lại bình tĩnh, so sánh hai chuyện, cỗ cảm giác áy náy tự dưng xông ra, “Tốt lắm, kết thúc, tớilúc ăn cơm.”

      Giống như trường hợp của Tam Đường Hội Thẩm, tướng công nhà nàng lúng túng đứng lên, từ đầu đến cuối dám nhìn nàngmột cái. ràng lộ ra vẻ mặt chột dạ, bị Hình Hoan mạnh mẽxuyên tạc thành thỏa hiệp. sai, thỏa hiệp, hềđối với nàng dữ tợn nữa; có thừa nhận, điều này có quan hệ và Hiểu Nhàn có lẽ chỉ là tình huynh muội giang hồbình thường?

      “Ừ, Nhị thiếu gia, ngươi muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi.”Có tầng này ý tưởng, nàng nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, lôi kéo xiêm áo, chạy lên phía trước, khoe mẽ khuôn mặt tươi cườinịnh hót.

      “Gì cũng được. .....” trở về yên lòng, thủy chungvẫn rối rắm việc đêm đó nàng rốt cuộc bên ngoài rình coi bao lâu?

      Hình Hoan tâm tình cực kì tốt, nàng tự tay lo liệu bữa tối trong chớp mắt

      Khi nàng vui rạo rực dẫn bọn nha hoàn đem hàng đống thức ăn bưng lên bàn mắt thấy sắc mặt tướng công nhà nàng càngngày càng thấp xuống, giống như nàng cho mình may cái loạiTiểu Miên áo kia, ánh sáng lung linh, trông rất đẹp mắt, cho đến lúc cuối ngưng kết ở trạng thái xanh đen.

      “Tại sao làm toàn bộ như vậy?” nhịn khí, cố gắng dùnggiọng điệu ôn hòa hỏi.

      “Hả? Thế nào?” Tại sao làm toàn bộ như vậy? Hình Hoan cũng biết, dù sao là Ngộ Sắc đại sư giao phó như vậy.

      “Tại sao tất cả đều là thức ăn chay?!” Nàng ra vẻ ngây ngốckhông hiểu, khiến cho rốt cuộc thể nhịn được nữa, tư thái cuồng bạo bắt đầu hiển lên. Tầm mắt cứng rắn chuyển qua, đột nhiên cảm thấy thức ăn trước mặt bàn kia cực kỳ chóimắt, ngửi ra tư vị của kiều thê hầu hạ.

      “Ách. ..... Bẩm tướng công, ăn nhiều thức ăn chay đối với thân thể tốt nhất, sát sinh rất nhiều là tốt, nghiệp chướngsẽ nặng.” Đại sư có dạy nàng lỳ do tại sao làm như thế, nàng đành phải bịa chuyện qua mặt.

      nếu muốn sát sinh, nàng trở thành người đầu tiên được nhận ân huệ này!

      Nhớ duy trì trợn mắt nhìn nàng bao lâu, Vĩnh Yên kỳ vọng nàng có thể mấy câu dễ nghe, tạm thời chất chứa tại trong lòng rất thoải mái. Nhưng kết quả, nàng những hề tự giác bù đắp mà còn coi như có việc gì ngồi thẳng xuống, định ăn, “Ai cho phép ngươi ăn?”

      Nàng có loại cái thói quen này cũng đều ở đây tích công đức sao?!

      “Nhưng là Nhị thiếu gia, ta.. ....” đói! Bị tra thẩm lâu như vậy, còn phải suy nghĩ nát óc để trả lời, rất hao tổn thể lực a.

      Muốn vì mình cầu xin để an ổn mà ăn, lời lấy lòng chưa nóixong, có gã nô bộc vội vàng vọt vào, thành công hấp dẫnchú ý của Nhị thiếu gia cùng thiếu nãi nãi, thế nhưng lại chỉ lo thở, nửa ngày chen ra câu đầy đủ.

      “Có phải có rắm để mà thả? Nhanh lên chút!” tâm tình cực kì tức giận, Triệu Vĩnh Yên phiền não cau mày, che giấu ý giận chó đánh mèo.

      phải, ta. ..... Ta có lỗ đít để, à, à Quản nương nàng... ...”

      “Nàng thế nào?” chịu nổi gã nô bộc lời ấp a ấp úng, Vĩnh Yên kiên nhẫn cắt đứt .

      Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt. Hình Hoan ràng bắtđược tia lo lắng tại mặt , nàng nhịn được suy nghĩ, thời điểm khi tướng công phát nàng có mặt, sẽcó loại vẻ mặt này ?

      “Nàng lại tới.” Gã nô bộc cuối cùng đem hơi thở điều thuận.

      Vô ý thức chỉ từ “lại”, khiến Hình Hoan nhạy cảm, nhíu lại đôi mày thanh tú, thời điểm nàng có ở đây, Hiểu Nhànmuội muội thường tới sao? Nàng dù sao vẫn còn Triệu gia trang Nhị thiếu nãi nãi, tựa hồ có đầy đủ quyền lợi chất vấn chuyện của , vấn đề ở tại người khác xem ra lơ lỏng bình thường, nhưng khi cắm ở cổ họng của nàng, lâu ra lời.

      Cho đến khi thấy nhìn chằm chằm, nàng đành nhát gan, cố đem tất cả nghi ngờ nuốt vào, im lặng cúi đầu, hề lên tiếng nữa.

      khí trầm mặc trong phòng ăn có duy trì quá lâu, rất nhanh, Quản Hiểu Nhàn liền hùng hổ vọt vào, sau lưng còn dẫn nhóm người. Dù mặc tiểu áo bông màu sắc sặc sỡnhưng Hình Hoan vẫn như cũ vào được mắt của nàng. Nàng giống như là hoàn toàn phát trong nhà thêmmột người, lướt qua bàn cơm, coi ai ra gì đưa tay quấn lấykhuỷu tay Vĩnh Yên.

      “Vĩnh Yên ca, có nhớ ta hay khôngnha?” Thanh kiều lạc lạctừ đôi môi hồng mịn buông ra.

      Khiến toàn thân nàng nổi lên trận da gà, Hình Hoan nín thởnhìn về phía tướng công nhà nàng, chờ đợi đưa ra đáp án đúng đắn mà phu quân nên .

      “Ngươi hôm qua cũng tới.” chỉ là muốn gián tiếp cho Quản Hiểu Nhàn, coi như là nghĩ, cũng trở thành như vậyngày tiếp nối đêm.

      Vậy mà, đáp án vô cùng gián tiếp này bay vào trong tai HìnhHoan, như hàng vết kim châm đâm vào khiến trái tim nàng co rút đau đớn. Quả nhiên, tất cả phỏng đoán của nàng đều được nghiệm chứng, vị này Hiểu Nhàn muội muội quả nhiên là đem nơi này thành nhà mình, ba ngày hai bữa cứ tới đây làm mộtvòng.

      “Vậy sao? Ha ha, này đại khái là muội quá nhớ huynh.” So với trước kia, thái độ của lãnh đạm ít, mặc dù như thế, Quản Hiểu Nhàn lựa chọn dùng phương thức trước sau như mộtcùng chung đụng, nàng nghĩ, Vĩnh Yên ca có lẽ là bởi vì nghĩ ra biện pháp đuổi tiền thê của , cho nên mới đối vớimọi chuyện cũng có vẻ thiếu hăng hái chút.

      Nghĩ tới, nàng cười cái so với lúc nãy còn ngọt hơn, tay vẫn như cũ khoác lên khuỷu tay của , tay kia thả bội kiếmxuống, chút để ý , “Đúng rồi, huynh xem muội đem người nào mang đến.”

      Nghe vậy, Triệu Vĩnh Yên cũng phối hợp quét mắt theo đuôi nàng nhìn mấy người kia trong phòng ăn, đều là khuôn mặt xa lạkhiến cho chau mày hồ nghi, “Người nào? Ta có biết ?”

      “Làm sao huynh mau quên như vậy a. phải đáp ứng mua xiêm y cho muội sao? Muội muốn cùng người khác đụng áo nên biện pháp tốt nhất chính tìm người đích thân chế y phục khác. Vì thế muội đem sư phó của hàng may, lão bản hàng tơ lụa, lão bản phường nhuộm, tú nương, lão bản kim sức, … tất cả đều mang tới, a đúng rồi, còn có nàng, nghe nàng là trang dung nổi danh nhất kinh thành, am hiểu nhất xuất giá trang rồi.”

      Nàng giới thiệu từng người tới, mỗi thân phận từ trong môi nàngbuông ra, đều khiến Hình Hoan cả kinh, miệng há hốc ra, lạikhông phát ra được tiếng, hai người bọn họ định thành thân sao?

      “. ..... Hiểu Nhàn muội muội, muội đem toàn bộ bọn họ mang đến là chuẩn bị làm cái gì?” chỉ là Hình Hoan, ngay cả Vĩnh Yên cũng biết làm thế nào. Biệt viện của chứkhông phải cái chợ. Sao lại có thể tùy ý cho phép người xa lạ bước vào!

      “Đương nhiên là may xiêm y a, chẳng lẽ mờ bọn họ ăn cơm a..... . Ủa, ngươi ở đây ăn cơm à?” Nàng sóng mắt hơi đổi, giốngnhư là mới phát trước mắt bày ra bàn ăn, giọng lộ ra kinhngạc.

      “Ừ, muốn ăn chung ?” Bên cạnh truyền đến ánh mắt sáng quắc của Hình Hoan, khiến Vĩnh Yên được tự nhiên ngửa thân thể ra sau, để lại dấu vết tránh được Quản Hiểu Nhàn đụng vào.

      “Ách. ..... cần. Vĩnh Yên ca, thức ăn mà đầu bếp nhàhuynh nấu ra muội dám ăn. Huynh từ trong chùa chiềng nào mà kiếm vị đầu bếp thế này? Tốn bao nhiêubạc? Ngươi bị gạt à! Đợi đó, ta bắt tên đầu bếp kia gặp quan, giúp ngươi hả giận!”

      Kiếm đầu bếp từ trong chùa chiềng nào a? sai, điều này hình dung quá đúng, vô cùng chuẩn xác đạp trúng xương sườn mềm của Triệu Vĩnh Yên. Tiếp thu được lời chói tai, khinh thường quét mắt toàn bộ thức ăn chay bàn, “Đích thực ta cũng có muốn ăn, nhìn là muốn nôn. Người đâu, dọn toàn bộ.”

      “Dọn toàn bộ…!” Hình Hoan kìm nén cảm xúc đến mức tận cùngrồi, nàng tỉ mỉ chuẩn bị cho thức ăn, cũng bởi vì câu của người khác, liền nếm cũng nguyện nếm hớp?

      Cái gì gọi là có muốn ăn, nhìn là muốn nôn? Nàng ở trongphủ Nhâm Vạn Ngân nấu nhiều bữa cơm như vậy, mà cho tới bây giờ cũng chỉ là tán dương, làm sao có thể khiến người ta muốn nôn? Chẳng lẽ đại sư cùng vị phú thương đều có bệnh?

      “Ngươi có ý kiến?” Con ngươi Vĩnh Yên nghiêng bên, hơi cáu trừng hướng nàng, “Ta cũng có ý kiến, chớ đem ta cùng hòathượng đánh đồng!”

      “Triệu Vĩnh Yên! Ngươi là quá đáng!” So sánh với việc nhẫnnhục chịu đựng những ngày trước, thái độ Hình Hoan trở nênkhác thường, tay nắm quyền, cắn chặt cánh môi, giấu tức giận gầm .

      Có lẽ đối với người khác chuyện nàng đau khổ phát tiết là liên quan, nhưng đây là qua hai năm thành thân, Hình Hoan lần đầu tiên thể tức giận với . Nàng nhẫn nhục chịu đựng coi thường của , thậm chí đem số phong hưu thư nàngnhận xếp đầy rương, nàng vẫn hề nửa câu oán hận, lòng muốn đem hầu hạ tốt, đổi lấy là cái gì? Là hắncùng những nữ nhân khác thi nhau chà đạp, cười nhạo cố gắngcủa nàng!

      Nàng ngu xuẩn mới cảm lương tâm cắn rứt mà trở lại tự tìm mất mặt, xem ra nàng căn bản vốn là vật chướng mắt.

      “Quay lại! Ai cho ngươi ?” phạm sai lầm, còn dám hướng về phía xung khí? Xung khí xong, xoay người rời ? Người nàonuông chiều mà nuôi dưỡng tính cách này của nàng.

      Triệu Vĩnh Yên kêu lên nhưng thấy Hình Hoan đáp lại, đầu nàng cũng quay lại, thở phì phò bước nhanh hơn.

      “Hình Hoan, ngươi muốn chết hay sao? Cánh mọc cứng cáprồi, cần đem chủ tử là ta đưa vào mắt rồi, phải ?!”

      “Ta trở về Quần lâu sám hối.” Rốt cuộc, nàng cũng đáp lại.

      sai, nàng cần sám hối, cả đời này nàng sai lầm lớn nhấtchính là tới Triệu gia trang làm dâu.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15
      Đêm đen tĩnh mịch, mặt trăng bị mây vân che phủ kín.

      Hình Hoan tức giận sải bước chạy trở về Quần lâu ngay cả đèn lồng cũng quên cầm, , dọc đường đá phải đống vậtthể , còn bất hạnh vấp ngã té xuống đất trong tư thế của chó.

      Vì vậy, khi nàng bước vào gian phòng, liền chửi bới lung tung, phẫn nộ xung thiên bức ra gì ngăn được.

      “Tổ tông ba mươi sáu đời nhà ngươi đều biết đạo lý vậy mà lại đẻ ra thứ như ngươi, chó má! Muốn chơi hoa dại, ta chơi!Ngươi, mẹ nó chờ cho ta! Hừ, tưởng biết võ công là rất giỏi a, tasợ ngươi quá! Chê thức ăn ta làm muốn nôn phải ? có ngày ta muốn ngươi hiểu cái gì gọi là muốn ăn đến chết!!”

      Hình Hoan nghĩ thông suốt, nàng cần phải duy trì cái gì hình tượng hiền thê nữa, đem mình đè nén kết quả chính là lấy được sư nhục nhã này. Như vậy sung sướng vui vẻ, thoải mái thô tục có cái gì tốt? Như vậy mắc chứng cuồng loạn đạpcửa có cái gì ổn?

      Làm nhiều như vậy, nàng phụ cam kết ban đầu vớichương mẫu, vậy tại sao còn phải im hơi lặng tiếng, cần gì phảinhất định cùng Triệu Vĩnh Yên xây dựng hạnh phúc. Hừ, khôngcó nam nhân nữ nhân hạnh phúc sao?

      “Hoan Hoan muội muội, chớ làm chính mình bị thương.”

      “. .....” Căn phòng tối đen như mực, đột nhiên biết từ đâu truyền tới tiếng trầm, dễ dàng cắt đứt Hình Hoanđang phát tiết. Mặc dù ngữ điệu xưng hô thân thiết khá quen thuộc, người đến là ai cần nghĩ cũng biết, nhưng dù vậy nàng vẫn bị dọa đến giật mình.

      “Ta thả ngươi trở lại, chính là vì để cho ngươi ngược bản thânmình sao?”

      Lần này, loại lời hài hước càng gần, dán chặt lỗ tai của nàngvang lên, Hình Hoan có thể cảm giác được ràng nhiệt độ nóngbỏng mờ mịt ở sau lưng nàng. Ngữ điệu mềm , mà Vĩnh Yênchưa bao giờ dùng với nàng; coi như mình phạm sai lầm, cũngkhông sợ bị vứt cảm giác, cũng là nàng vẫn chưa từng lĩnhgiáo qua.

      Hình Hoan tự chủ để thân thể mềm xuống, cố nén cái giọng điệu nơi cổ họng định tiết ra ngoài, trong bóng tối, nàngnhắm hai mắt, cái trán chống khẽ ở cửa phòng, mở miệngthì trong thanh lộ ra nồng đậm chán nản, “Ngộ Sắc đại sư, món ăn ta nấu làm cho người ta rất muốn ăn, nhìn là muốn nôn sao?”

      “Tướng công của ngươi ?” Có thể để cho nàng tức giận thế này còn có ai? Ngộ Sắc rất nhanh liền đoán ra.

      “Ừ. .....” Nàng vô lực đáp tiếng.

      Mặc dù nhìn vẻ mặt nàng, Ngộ Sắc vẫn có thể cảm thấy nàng rất mệt mỏi. tự chủ cong lên khóe miệng, ngay cả chính cũng hiểu nụ cười này ý vị như thế nào. Vào lúc này, nên cho nàng biết đó là phản ứng nam nhân bình thường, bất kể là dù quan tâm nhưng còn tự ái. Khi mặt quay về phía nữ nhân mình tự tay kéo sợi mì ra làm thứcăn, đều luôn cười; nhưng khi những thức ăn kia giống như là vìngười gian phu trong truyền thuyết đo thân chế tạo, rất khó mớicó muốn ăn.

      Vậy mà, lời thốt ra lại ngược lại lý trí: ”Vậy ngươi nấu cho người muốn ăn thức ăn của ngươi, ví dụ như ta.”

      “Ngươi thích ăn?” Tất cả tự tin lúc nãy bị đả kích hầu như biến mất, ngược lại nàng rất đỗi hoài nghi có phải tự tin củanàng tăng lên gấp đôi.

      “Bần tăng rất nhiều lần rồi, người xuất gia bao giờ dối.” buông tiếng thở dài, dỗ nữ nhân quả nhiên là thậttốn thể lực.

      “Vậy chúng ta bỏ trốn ! Ta muốn chịu đựng mãi nữa, ta muốn xuất gia! Ngươi viết cho ta thư giới thiệu!”

      Nàng bỗng dưng xoay người lại, hơi thở kiên định điều hòa theo hô hấp của , quấy rầy của hơi thở . Ngộ Sắc rất muốn phối hợp nghiêm túc với nàng, nhưng vẫn thể nào nín cười. Có bao nhiêu người lôi kéo gian phu trong truyềnthuyết bỏ trốn, mục đích chỉ là vì xuất gia?

      “Ngươi đừng cười a. Ta nghiêm túc! Ta có thể nấu cơm ăn cho ngươi cả đời, cùng nhau niệm kinh gõ mõ lừa gạt kẻ bịp bợm, bất kể công lao, vĩnh viễn phân chia đều tiền bạc. Chúng ta cóthể làm cặp, liền kêu ‘ thần kinh tăng lữ ’ nghe cũng tốtlắm.”

      Lần này nghĩ cười, lại cười lên tiếng. Trầm mặc sau hồi, Ngộ Sắc quệt quệt khóe môi, giơ tay lên chống đỡ cánhcửa sau lưng nàng, dễ dàng vây nàng ở bên trong hai cánh tay chính mình, mượn ưu thế chiều cao tiến tới gần nàng mấy phần, “Ngươi biết ngươi ở đây gì sao?”

      “Biết, biết a.” Kế hoạch của nàng quá đúng cũng cần cáitình máu chó gì đó, chỉ cần cùng Ngộ Sắc đại sư đoạn hữunghị tinh khiết này, có lẽ cuộc sống cũng có thể đủ đặc sắc. Nhưng Hình Hoan hiểu, tại sao khi đối tượng hữu nghị tinhkhiết tiếp cận, hô hấp cùng nhịp tim của nàng nhất thời thác loạn.

      Chỉ là ngửi mùi đàn hương từ người mà thôi, nàng dĩ nhiêncũng làm cảm thấy ấm áp an tâm, cần trăm phương ngànkế giả trang chính mình tự phí tâm kinh doanh cái gì, lo lắng ngày nào nhận được phong từ thư chân chính có thể đemnàng đuổi ra khỏi nhà. Chỉ khi ở bên cạnh người này, nàng có thểkhông chút kiêng kỵ mà sống chính bản chất của mình, ít láo, ít hư.

      ra là, chỉ là tình nhân, giữa bằng hữu cũng có thể có cái loại cảm giác này sao?

      “Bần tăng chẳng lẽ với ngươi sao? Muốn lẫn vàogiang hồ, tốt nhất là độc thân. Mang theo ngươi, giá của ta ở thịtrường làm thế nào?” cự tuyệt rất ràng, vốn thể khống chế được suy nghĩ của mình, lời cự tuyệt để cho nàng suy ngẫm hiểu được tuyên ngôn bỏ trốn của mình.

      “Có ảnh hưởng sao? Ngươi nếu gặp lại nữ nhân dáng dấp giống vị hôn thê chết của ngươi, cùng lắm, ta quấy nhiễu ngươi a.” Nàng nháy mắt, cũng cảm thấy lý do nông cạn thế này là trở ngại.

      Tựa hồ rất hay, có nữ nhân nguyện ý theo nấu cơm cho cả đời, còn có thể săn sóc, quấy rầy vào những lúcquan trọng. Nhưng tại sao cảm giác có cái gì đúng, ngẫm nghĩ chút, Ngộ Sắc chau mày lại, “ như vậy, nếu như ngươi gặp nam nhân dáng dấp rất giống vị hôn phu chết của ngươi, ta cũng được quấy nhiễu?”

      “Phải là như vậy, có qua có lại a.” Suy nghĩ chút, loại khả năng này có thể xảy ra., Hình Hoan trịnh trọng trả lời.

      “Nghe cũng tệ, vậy dùng đầu lưỡi cam kết .” Đạo đứccủa trong quán cũng chưa có trả lễ hạng này.

      “Ta phải hứa hẹn sao? Ngô. .....”

      Nghe lời thâm ý khác Hình Hoan vẫn thể hiểu thấu, Ngộ Sắc liền báo động trước nghiêng mặt sang bên, chính xác bắt được môi của nàng.

      Xúc cảm mềm lạnh khiến cho nàng kinh hãi, con ngươi mở rộng, kinh ngạc nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Ánh sáng vốn đủ để cho nàng nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng ngượclại các giác quan nhạy cảm bộc phát, Hình Hoan cảm thấy đặt tay vào bên hông mình, ôm chặt, khóe miệng ma sát quahắn cảm thấy cánh môi hé mở, há miệng, khẽ cắnchặt môi dưới của nàng. Hơi ngứa, giống như ngày trước trongnhà có con Mục Dương Khuyển hay dùng đầu lưỡi liếm nàng, nàng theo bản năng muốn tránh, lại phát tất cả đường lui sớm bị phong kín.

      “Đây mới chỉ là thành lập quan hệ bỏ trốn cơ bản nhất của đầulưỡi cam kết.” kịp thời dừng lại ham muốn kích động, bóp cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên, đầu ngón tay vẫn trêu chọc như cũ, vuốt ve môi nàng, “Hoan Hoan muội muội, ngươi xác định là cùng bần tăng bỏ trốn?”

      “Ta. .....” Nụ hôn đầu đều cho ngươi! sao có thể thay đổiđược nữa!

      Nàng đỏ mặt, ngước cổ cao lên, muốn trinh tiết rất quan trọng. Lời vừa mới trong suy nghĩ, chợt hồi rung động truyền đến ở phía sau cánh cửa, Hình Hoan giật mình, giọng kinh hô, theo phản xạ nhảy về phía trước, liền rơi vào lồng ngực của .

      có cơ hội đem này khoảng cách mập mờ này kéo ra, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, so với lúc trước, dữ dội hơn.

      “Mở cửa!” tiếng la hét trầm khan dữ dội vang lên.

      Thanh xa lạ kia khiến Hình Hoan sửng sốt, theo lý thuyết mà những giang hồ nhân sĩ kia thô lỗ như vậy mà chạytới gõ cửa của nàng. Nhưng trong thanh từ ngoài cửa truyền tới, Hình Hoan chau mày lại, sửng sốt chốc lát, giọng vừa quen vừa lạ. Nhưng rất dễ nhận thấy, đó là Triệu Vĩnh Yên.

      “. .....” Mồ hôi lạnh nháy mắt xông ra, Hình Hoan cổ họngkhàn khàn, nàng cơ hồ quên mình còn tức giận, chột dạ, rối loạn hồi, sau khi hồi hồn phản ứng đầu tiên chính là hạ thấpgiọng gấp rút , “Là tướng công ta! Trốn, ngươi mau trốn .”

      “Trốn tránh cái gì? Chẳng lẽ ta như vậy sợ cái loại đốn củiTriệu gia trang sao? Người nên trốn là mới đúng.” So sánh với dáng vẻ hoảng hốt của nàng, Ngộ Sắc vẫn nhúc nhích, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn.

      “Đại.. đại sư, đừng làm rộn, ngươi nghĩ nhìn ta chết là tốt!”

      “Có ta ở đây, ngươi sao có thể chết được.” có náo, mà là thể nghiêm túc khó có được. Nữ nhân chết bầmnày tại sao ở trước mặt dữ dằn giống con hổ, vừa nghe đếnthanh tướng công nàng liền lập tức ngoan giống như con mèo?

      “Điếc phải hay ? Ai cho phép ngươi đùa bỡn đấy! Có tin ta dùng từ thư đem dán đầy gian phòng ngươi!” Vĩnh Yên bên ngoàivẫn ở chỗ cũ kêu gào, khí thế tăng ngừng. bắt đầuhối hận tại sao lại an bài Hình Hoan ở tại trong Quần lâu?Tại sao có chủ ý cùi bắp muốn giấu giếm quan hệ này?

      ràng mới là người bị hại, bị nàng công khai phản bội, lại thể thân phận dùng tướng công trước mặt mọi người chất vấn nàng.

      Ngay cả tại, đơn thuần muốn mặt gặp nàng, cũng chỉsợ đụng vào những thứ giang hồ nhân sĩ kia ở cùng trong Quần lâu, chỉ phải tỉ mỉ đem mình cải trang phen, cho đến khi ngay cả gã nô bộc nhận ra; còn phải cố ý đem giọng tô son trát phấn chút, đổi thành điệu của người đốn củi.

      Mặc dù như thế, giọng đổi như cũ nhưng có thể khiến Hình Hoan co rúm lại, nàng nhắm mắt lại, rất khó tưởng tượng từ thư dán đầy gian phòng là cảnh tượng hùng vĩ như thế nào, khôngthể làm gì khác hơn là đáng thương hướng Ngộ Sắc cầu cứu.

      Rốt cuộc, Ngộ Sắc cũng hòa hoãn, khóe miệng vểnh lên, cho nàng phương pháp bảo toàn, “ cho biết, ngươi ngủ.”

      “Ta ngủ.” Nàng nghe lời thuật lại đề nghị Ngộ Sắc.

      Nhưng Triệu Vĩnh Yên cố chấp, xuyên thấu qua cánh cửa, lần nữatruyền đến, “Vậy lăn xuống giường ra mở cửa.”

      “Cởi áo rồi.” Ngộ Sắc sau lưng tiếp tục phát biểu ý kiến.

      Vì vậy, Hình Hoan cũng nghe theo chút chủ kiến.

      Ngoài cửa yên lặng hồi lâu, khiến cho Hình Hoan nghĩ hắntính toán bỏ qua trận tức giận vang dội chui vào, khiến cho mọi cánh cửa ở đây đều run, “Ngươi chán sống phải haykhông? Mập thành như vậy còn cởi áo ngủ! Vốn định thoát cho ai nhìn? Lợn giống cũng hứng thú nhìn, ngươi cởi cái gì cởi!Có tin ta hay dùng từ thư dán đầy toàn thân ngươi? Mặcđồ vào, còn bó người lại, tới mở cửa.”

      “. .....” mê từ thư, nàng nhịn; nhưng là có muốn công kích thân người như vậy a. Hình Hoan vô cùng rối rắm cúi đầu, đưa tay kéo eo mình, ngay cả vết sẹo cũng có, vậy mà cảmột con heo giống đều khinh thường nàng sao?

      “Nữ nhân xinh đẹp vốn để nam nhân cưng chiều.” Ngộ Sắc lại lần lên tiếng, giống với lúc trước, lần này khôngcó cố ý đè thấp giọng nữa, mà là đủ để truyền ra ngoài cửacho Triệu Vĩnh Yên nghe .

      Dù lớp cánh cửa dày nhưng cũng ngăn cản được lờicủa chui vào tai Triệu Vĩnh Yên. Xảy ra chuyện ngoài dự liệu, khiếp sợ phút chốc tiêu diệt, khí diễm phách lối. Trong gianphòng của Hình Hoan xuất giọng như ngọc, thanh nhuận, khiến đáy lòng của lạnh thêm.

      Lời đồn đãi phải đúng, cho là nàng vĩnh viễn chỉ hiểu được vây quanh , vô số phong hưu thư cũng đuổi được nàng, ngờ nàng làm , vượt tường liền vượt tường!

      Thái độ kinh ngạc còn chưa trở lại bình thường, cái nam nhânkhông thân phận ở bên trong lại lần nữa lên tiếng, “Ngươinếu như hiểu thế nào cưng chiều nữ nhận, vậy để ta làm thay.”

      Mọi thứ diễn biến quá nhanh, Triệu Vĩnh Yên hiển nhiên còn chưacó từ trong kinh ngạc thoát ra, sững sờ nhìn cửa phòng trước mặt này đóng chặt, theo bản năng miệng tuôn ra lời , cao giọng đả thương người, “Rất tốt! Vậy ta đem ngươi ném ra ngoài!”

      thèm quan tâm giọng kia truyền đến ràng, HìnhHoan cảm thấy tựa như có đôi tay lại dùng sức dắt níu lấy lòng của nàng, hung hăng lôi kéo gây ra cảm giác hơi đau đớn. Nàng cố gắng nghĩ dù có tình cảm và thể diện nhưng cũng nên vài câu đáp lại, vậy mà, đợi đến nàng suy nghĩ trả lời, Ngộ Sắc đột nhiên nắm chặt ấy muốn chạy trốn, khẽ run, đem nàng lôi đến bên cạnh, xoay người đẩy cửa số đối diện đường cái.

      “. ..... , lại muốn nhảy chứ?!” Hình Hoan rất nhanh liền hiểu ý đồ của , mặc dù sovới lần trước, lúc này độ cao của lầu hai tính là thái quá, nhưng ai có thể bảo đảm nàng có thể bình an mà chạm đất!

      ra khinh công của bần tăng rất tốt.”

      Ngộ Sắc thề thốt bảo đảm, tiếng còn chưa có tan mất, mạnh mẽ lôi kéo Hình Hoan ra khỏi cửa sổ, hoàn toàn cho nàng cơ hội lùi bước trốn tránh.

      Tiếng kêu nữ nhân thảm thiết từ trong cửa phòng đóng chặttruyền đến, càng lúc càng xa.

      Ngoài cửa Triệu Vĩnh Yên như cũ thừ người hồi lâu. Bây giờlà tình huống thế nào? Cõng gánh nặng hai năm, rốt cuộc có thể rời tay, được tự do thoải mái, lúc này nên mở tiệc chiêu đãi thiên hạ mới đúng. Sau đó lui về, có thể làm theo sở thích của mình, tìm Hiểu Nhàn, cũng lại bị đầu heo đáng ghét kia phụ thuộc dây dưa.

      Dự tính trong mừng rỡ đây sao? Tại sao vui sướng xuất ?

      từng suy nghĩ tới việc ngửa mặt lên trời cười dài đây? Tại sao cười lên tiếng?

      Chờ hoàn toàn đem tình thế trở về chỗ, phen tỉnh ngộ, dùng sức đạp ra cánh cửa phòng trước mắt này, nghênh đón là khoảng gian đen kịt, có gian phu, càng có nàng. Đầy đủ mọi thứ trưng bày trong phòng vẫn đủ hoàn toàn, cư nhiên ngu xuẩn khi để gian phu đem nữ nhân mang dưới mắt !

      Vì vậy, thay vì ngửa mặt lên trời cười dài mà biến thành ngửamặt lên trời hét to, “ Chuyện cưng chiều nữ nhân như vậy ta tựmình làm, cần ngươi làm thay! Mọi người chết ở đâu rồi, lập tức phong tỏa toàn bộ Kinh Thành, truy nã tên hòa thượngtóc dài!! Dùng khẩu hiệu gian phu chưa trừ diệt, thề làm người!!!”




      Chương 16
      Nghiêng người lật lại, ôm lấy chăn lăn mấy vòng, tìm vị trí thoải mái, chẹp chẹp mấy cái ở miệng, tiếp tục ngủ. Vậy mà, đầu lưỡi vẫn còn quấn quanh cái loại cảm giác đêm đó, khiến Hình Hoanđang tính toán tiếp tục ngủ bỗng dưng mở mắt ra.

      Cặp mắt lim dim buồn ngủ liền tỉnh táo khi nhìn cảnh vật hề xa lạ xung quanh, khăn phủ giường xinh đẹp, khunggiường khảm vàng. Khắp nơi đều tỏa ra hơi tiền rất ràng nơinày là phủ đệ Nhâm Vạn Ngân. Nàng phải tức ngườinào đó nên về phòng suy nghĩ qua sao? Chẳng lẽ mộng du?

      “A, đau... ...” Hình Hoan vừa nghĩ, nghiêng người đập mạnhxuống thành giường, động tác quá lớn khiến cổ sau truyền tới hồi đau nhói.

      Nàng đau đến nhe răng, cũng vì vậy mà nhớ lại mọi chuyện đêm qua.

      Nhớ tới Triệu Vĩnh Yên cảm thấy may mắn vì rốt cuộc có thể đem nàng ném ra ngoài, nhớ tới Ngộ Sắc đại sư mang nàng nhảy cửa sổ mà chạy, còn an toàn rơi xuống đất ngoài dự đoán của nàng.

      Nhớ tới nàng là nàng còn có phẩm hạnh, thể khônggiao phó mọi chuyện liền bỏ trốn, đòi phải về trước giải thíchrõ cho tướng công, chứng minh là nàng chỉ tính toán xuất gia hầu hạ Phật tổ, mà phải hầu hạ hòa thượng.

      Đồng thời nhớ tới lời của nàngcòn chưa xong, Ngộ Sắc đãcầm con dao kéo xẹt qua cổ của nàng, nàng chỉ cảm thấy đau, ý thức thanh tỉnh trừng , giãy giụa chửi bới lung tung rất to. cau mày, chặt cổ nàng mấy cái, rốt cuộc. ..... Nàng cũngkhông nhớ nổi cái gì.

      “Hòa thượng chết tiệt! Có biết thương hương tiếc ngọc haykhông, tuy ta xinh đẹp, cũng cần thiết băm ta bất tỉnh mà băm như thịt heo vậy.” Mắng hồi, nàng đứng dậy, mặc xiêm y vào, dùng sức kéo sợi dây vạt áo thắt lại, bước tới chậu đồng bên cạnh mà rửa mặt súc miệng, trong nháy mắt mọithành hoàn thành.

      Rồi sau đó bước chân trầm trọng, kéo cửa phòng ra, hưng sư vấn tội.

      Xuất bóng dáng lén lút đột nhiên hấp dẫn lực chú ý của Hình Hoan, nàng nghi hoặc cau mày, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát. Chờ đến khi thấy ràng bóng dáng này, càng phát giác hiểu. Đó phải là người lạ mặt ngoài đường, mà là Nhâm Vạn Ngân, có ai lén lén lút lút tại trong phủ của mình hay ?

      Vì vậy, cái ý niệm nhanh chóng tạo thành ở trong đầu HìnhHoan—— tính toán đào hố chôn vàng!

      Hình Hoan liền trì hoãn, bước nhàng theo dõi.

      Rẽ vào các khóm lá, Hình Hoan mơ hồ cảm giác choáng váng, lòng thể thán phục bố trí của Nhâm phủ vô cùng kìdị, ngay cả con mèo cũng vào được. Mặc dù như thế, nàngvẫn theo đuôi, nhất quyết tha, cho đến khi nhìn thấyNhâm Vạn Ngân chui vào con đường mòn, đường mòn kia thoạt nhìn rất cũ rách.

      Nàng dừng bước do dự biết, đường đột theo sau bị phát rồilàm thế nào? Ở địa phương hoang vu như vậy, là ngẫu nhiên ngang qua chuẩn xác cho lắm.

      trong lúc suy nghĩ, Hình Hoan cũng kìm hãm đượcbước chân của mình.

      —— phanh.

      Kết quả bị thiên côn đập vào, hề thiên vị rơi thẳngvào gương mặt của nàng, mọi thứ trước mắt liền tối sầm lại, Hình Hoan ngã xuống đất, cảm giác đầu tiên phải đauđớn, mà là chóp mũi ngừng tỏa ra ngoài dòng nước ấm.

      “A! Là sư thái tương lai a!”

      “. .....” Nhâm Vạn Ngân lộ ra tiếng kinh ngạc, gào lên, khiến Hình Hoan càng thêm khóc ra nước mắt. Lý trí từ từ thanh tỉnh, cảm giác đau rát gương mặt càng ngày càng ràng, nàng im lặng lên tiếng thử bò dậy, bất đắc dĩ người thăng bằng, thể làm gì khác hơn là bỏ ý niệm.

      Có câu , ở đâu ngã nhào ở đó nằm xuống. Vì vậy, nàng buông tha cố gắng biểu bền gan vững chí, hai chân duỗi cái, nằm ngang rồi, ngấc đầu lên, cố gắng khiến máu mũi chảy ngừng đảo lưu trở về.

      “Ai nha! Sư thái tương lai, ngươi còn sống ? Có nặng lắm ? Chẳng lẽ đây chính là tai ương huyết quang mà đại sư ? Ngươi ngàn nghìn ngàn vạn lần đừng chết a! câunghe chút ... ..” vung lên áo khoác, ngồi xổm người xuống, kiểm tra tình huống của nàng, thấy hai mắt Hỉnh Hoan nhắm lại, liền vô cùng hoảng hốt.

      Hình Hoan cảm thấy trong óc trận”Ong ong” vang dội, bỗngdưng, nàng giơ tay lên, hung hăng bắt được ống tay áo của , mở miệng cầu khẩn: “Có thể ngừng dao động ta nữa hay ? Hay là ngươi chê máu mũi ta phun còn chưa đủ nhiều sao?”

      “Hô, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.” Nhâm Vạn Ngân thởphào nhõm, lo lắng phải là sống chết của nàng, mà là mình may mắn bị mang tội giết người. Buông lỏngtiếng lòng, mới chú ý tới thảm trạng Hình Hoan, mànđỏ tươi rất nhiều, ngoài tự trách, cảm thấy sư thái tương lai cũng có thể gánh chịu chút trách nhiệm, “Ngươi làm cái gì theo ta? Ta còn tưởng rằng là tặc nhân.”

      “Nào có nhiều tặc nhân như vậy a!” Rốt cuộc người nào lén lútxem ra tương đối giống như tặc a! Đúng, vấn đề ra tại người của . Nghĩ tới, nàng tiện tay dùng ống tay áo che lỗ mũi, giải thích, “Là do ngươi tự dương lén lén lút lút lại, hại ta lầmtưởng ngươi là tặc, mới có thể đường cùng tới được, phải ?!”

      “Hư! giọng chút, kẻo người khác nghe thấy.” khẩntrương. Liền ngăn chận đầu của nàng, hướng trong ngực nhét vào, ý đồ muốn che miệng của nàng, ép nàng chớ có lên tiếng.

      “Ngô. ..... Ngô ngô. .....” Nàng ra sức quơ múa đôi tay, thửmuốn giãy giụa.

      “Thực dám đấu diếm, ta là tới giấu đồ.”

      “. .....” Gặp quỷ, nàng quả đoán đúng rồi.

      “Trước có người đưa cho ta khối ngọc mà ký sổ mượn tiền, ítngày trước đại sư khối kia ngọc có giá trị liên thành, cho nên ta có ý định đem giấu .”

      “. ..... Ta, ta ta cái gì đều , ngươi đừng im lặng. ..... Chết ta a. .....” Giãy giụa có hiệu quả, gần như hít thở thông, Hình Hoan trợn trắng mắt, vô lực thả lỏng người.

      “A, là ta thất thố.” Được nhắc nhở, Nhâm Vạn Ngân mới nhớ để Hình Hoan con đường sống, hơn nữa tiện thể xin lỗi liêntục.

      Lấy được tự do, Hình Hoan chậm rãi ngồi dậy, mở miệng hít thởkhông khí, khuôn mặt đỏ bừng dần dần có chuyển biến tốt.

      thê thảm.”

      bên Nhâm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn nàng, cảm phát .

      “Có thể thảm sao?” Là ai đem nàng hại đến thảm như vậy? côn đó gõ mạnh như vậy, ngay chính nàng cũng dũng khí soi gương xem lại tình trạng của mình thế nào.

      “Chính là a! Sư thái tương lai, ta thê thảm a! Mạng của ta làm sao lại khổ như vậy a! À? À?!” Nhâm Vạn Ngân ngữ điệu đột nhiên biến đổi, than thở khóc lóc kêu gào, đồng thời còn xoay người lại, tựa như đứa bé vô dụng cần dựa vào trong ngực, ômlấy Hình Hoan.

      “À?” Hình Hoan hiểu, phản ứng đầu tiên của nàng là vội vàng cách xa , đánh bay .

      “Ta mười chín tuổi chết mẹ, hai mươi tuổi chết cha, trở thành cônhi, bị bất đắc dĩ thừa kế gia nghiệp trở thành Kinh Thành thủ phủ, ta chịu rất nhiều áp lực a.” trong lồng ngực ấm áp tựdưng bị rơi vào khoảng , cảm thấy bất mãn, nhưng việc kể khổ đáng thương lại chưa từng gián đoạn. nghĩ, có lẽ là mình nóng vội rồi, dù sao sư thái tương lai là lòng muốn quy y phật môn, nếu muốn cùng nàng phát triển ra tình yêunam nữ từ đó thay đổi tâm ý của nàng, phải tiến hành từ từ.

      “Nhâm Vạn Ngân, ta ngại nếu ngươi đem loại áp lực này cho ta hết.” có tư cách kêu khổ à? muốn gia nghiệp đưa cho nàng a, muốn làm Kinh Thành thủ phủ cho nàng làm a.

      , ngươi đừng vội, ta còn chưa xong.” Nhìn tựa nhưcực kì sụp đổ, ngồi xuống đất, tiếp, “Mọi người đều NhâmVạn Ngân ta là con người có việc ác gì làm, nào có ai biết ta phải giả trang thành bộ dạng gian thương này mới có thể chống đỡ gia nghiệp khổng lồ. Mọi người phú quý khôngquá ba đời, có ai biết ta suy nghĩ rất nhiều để đánh vỡ cái machướng này. Mọi người cho rằng gây dựng nghiệp dễ dàng, giữ vững nghiệp mới khó khăn, có ai biết ta ngày đêm suy nghĩ đem danh gia tiếp tục phát dương quang đại... ...”

      “Ách, người còn rất ưa thích nha.” Nàng nặn ra miễn cưỡngnụ cười, cố nén nghĩ buộc câm miệng kích động.

      , cái này cũng phải trọng điểm, ngươi nghe ta . Nguyên tưởng rằng cố gắng của ta trời cao nhìn thấy, thếmà ngay cả trời cao cũng đố kỵ tài là ta đây. Ta ít ngàytrước ra ngoài phát hàng, bị cướp rồi, đều bị cướp nha, ngay cả vò Can Lão đều chừa, ngươi có biết ta tổn thất bao nhiêu ?”

      “Chắc là nhiều, khoảng bao nhiêu?” Nàng nhíu lấy lông mày, hỏithăm.

      Vậy mà Nhâm Vạn Ngân móc bàn tính trong lòng ngực ra tính toán, nức nở nghẹn ngào nhanh chóng dừng, chuyên chú tập trung tính toán.

      “Cạch cạch cạch” thanh lưu loát mà từ đầu ngón tay thon dàicủa thoan thoát ra ngoài, Hình Hoan này biết còn phải tính bao lâu, có thể đến khi mặt trời lặn, Ngộ Sắc đại sư tốt rồi ngay cả bữa tối cũng dùng, còn nàng phải bồi đứng nơi này tính toán tổn thất?

      Như vậy được, sau khi về nhà số mạng nàng rất khôngbiết rồi, nên nắm chắc lập tức. Sau khi có quyết định, nàng nắm chặt hai quả đấm, lớn tiếng mở miệng, “Nhâm Vạn Ngân!”

      “Trước chớ quấy rầy, ta tính toán tổn thất.”

      , ngươi hãy nghe ta hết.” Hừ, chiêu này nàng cũng sẽchơi, “Ta xem chút vết thương mặt ta, ngươi có cảm thấy ta nên vội vàng tìm đại sư chữa thương? Về phần áp lựccủa ngươi. ..... sao, có Ngộ Sắc đại sư ở đây, mọi ngườinói người xuất gia lấy từ bi làm lòng, chúng ta nhất định nghĩ hết biện pháp giúp ngươi, để cho tình huống càng tiến bước ác hóa. Chờ ta đem thương liệu tốt lắm, ta liền mang đại sưtới tìm ngươi, được ?”

      “Chuyện này là ? Sư thái tương lai chịu giúp ta?”

      Phải phải, những ngày này ăn của , sử dụng tiền của , ở nhà , nên phải hồi báo mới có lễ. Nhưng lý do này nên ra khỏi miệng, nàng đành phải dùng cách của thần tiên, tốt nhất là vừa chuyện đồng thời còn tạo ra quầng thánh quang bao phủ: ”Nhậm công tử vốn có Phật duyên, Ngộ Sắc đạisư tự đương vì ngươi đem hết khả năng, cầu hồi báo. , chúng ta cầu hồi báo, cầu nha. Ngài ngàn vạn đừng cho chúng ta bạc, bạc là vật ngoại thân, nhiều nhất chỉ làm chúng ta cùng Phật gần hơn, càng có thể tham thấu thiền tính, có ý nghĩa gì khác.”

      được, bạc dù sao cũng phải có, coi như là ta tích chút công đức.. ....”

      “Ta cái người này, người khuyên như thế nào ngheđây? Thôi thôi, ngươi trước buông tay, ngươi đem y phục của ta nắm chặt như vậy, ta thế nào tìm Ngộ Sắc đại sư mà khai thông.”

      —— bá.

      Nhâm Vạn Ngân cực kỳ nghe lời rút tay về, đường đem HìnhHoan cung tiễn đến tận cửa phòng Ngộ Sắc.

      Lưu luyến nhìn bóng lưng yểu điệu kia, càng phát giác là nhặt được bảo bối, sư thái tương lai chỉ có sắc đẹp, còn là người có thể có phu quân cực kì giàu có.

      Thoát khỏi Nhâm Vạn Ngân, Hình Hoan liền cửa cũng gõ, hầm hầm bước vào đẩy vỡ cửa phòng.

      Xác nhận xung quanh có tai mắt, nàng cẩn thận xoayngười đóng kín cửa, nhìn khắp phòng, cuối cùng nhìn thấy NgộSắc xếp chân ở bên giường.

      Nàng lên tiếng, chạy tới bên cạnh bàn uống ly trà nóng, lặng lẽ ngồi bên chờ thực hết chức trách hòa thượng. Hình Hoan biết bình thường vào lúc này cùng nóichuyện quan tâm, mặc dù chưa từng qua, nhưng nàng rất ràng Ngộ Sắc thích có người khác quấy rầy lúc gõ mõ.

      căn bản, nàng cũng thừa dịp cơ hội, chút kiêng kỵquan sát .

      Đây cũng là thời điểm duy nhất nghiêm túc, hai mắt khẽnhắm, lông mi dài mí mắt che ra bóng mờ, đôi môi nhấp nháy ngừng nhìn tổng giống như hàm chứa tia cườiyếu ớt, nàng mỗi lần nhìn chút cũng đều cười theo. Đầu ngón tay đùa bỡn cái chuỗi Phật châu, là cực phẩm, trước nàngthèm muốn qua, kết quả chính là nàng bị khoác lên tội danh bất tôn Phật tổ, phạt sao chép mười bộ kinh Phật.

      dùng thứ gì để gõ mõ cũng đều là cực phẩm, là chiếc đũa... ... sai, chính là chiếc đũa, nhưng đỉnh vây quanh khỏa hạt châu trong suốt, đến ban đêm, hạt châu kia còn có thể lấp lánh sắc lam. Theo như lời Ngộ Sắc , đêm hômđó vì cạy cửa dẫn nàng ra ngoài, bất hạnh phải đem mõ chùy vứtbỏ, cho nên dùng chiếc đũa thay thế. Phật Tổ trách cứ, chỉ cần thành tâm được đền đáp.

      “Hoan Hoan muội muội, đối với hòa thượng mà , mỗi lần đọc kinh xong vừa mở mắt, liền phải chống lại loại người như ngươi luôn tản ra ánh mắt nóng bỏng, rất khảo nghiệm định lực. Ngươi có nên cần suy tính thu lại ánh nhìn? Đừng dụ hoặc ta phá giới.” chợt tầm mắt vừa động, mở mắt nhìn vềphía nàng.

      Chiếc đũa lúc trước còn dùng để gõ mõ, bị tiện tay cắm vàotrên búi tóc.

      Vừa , bước xuống giường, tới bên người nàng, tiện tay đoạt lấy chung trà trong tay nàng, nhấp hớp. tia mùi vịcủa son môi trong nước trà khi đầu lưỡi đẩy ra, nhíu nhíu mày, tầm mắt xuống khẽ dời, thốt nhiên giơ tay lên, ngón cáichà khóe môi của nàng.

      “. .....” Cử chỉ vô cùng thân mật, hại nàng lâm vào trạng thái cứng ngắc, có phản ứng.

      “Cái son môi này mua ở đâu, mùi vị cũng tệ lắm.” dời đichung trà, cong người xuống, tiến tới gần nàng, giống như là làm việc thể chịu đựng khảo nghiệm, tính toán trực tiếp thưởng thức môi của nàng đến tột cùng là tư vị gì.

      Mắt thấy khuôn mặt quen thuộc càng ngày càng gần, Hình Hoan cảm thán khuôn mặt trong khoảng cách gần cũngkhông nhìn ra tỳ vết nào da, mới ý thức tới có cái gì đúng.

      Này, đây là muốn làm cái gì? , có ý định gặm nàng ! Nàng quên lui ra, cứ như vậy con ngươi bị khuôn mắt lấp đầy, ngay cả hô hấp cũng lập tức bị mùi đànhương đan xen chút khe hở. .....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :