NTBSS – Chương 14 Editor: Nguyệt Mai Ngoài xe bỗng truyền đến vài tiếng ho của gã sai vặt. Ninh Vọng Thư chợt nắm chặt đao, đầu ngón tay hơi trắng, nàng có thể cảm giác được xe ngựa thoáng chậm —— có người bên ngoài! Vài làn khói khó nhận ra xuyên qua màn xe bay vào. Ninh Vọng Thư nhanh mắt, kinh hãi, ngừng thở, cũng kịp nghĩ nhiều, duỗi tay ra, nhanh chóng che miệng mũi của Nam Cung Nhược Hư. Trong nháy mắt chạm vào da , hai người đồng thời giật mình. Bốn mắt gần trong gang tấc, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều tự giác mà đỏ mặt. “Đừng hít vào!” Nàng dùng khẩu hình cho . gật gật đầu. Nàng buông ra tay, tiếp tục nắm chuôi đao. Xe ngựa biết ngừng lại khi nào, bên ngoài im ắng, chỉ còn tiếng chim bay về tổ. Ninh Vọng Thư biết Nam Cung Nhược Hư bằng người tập võ, hơn nữa cơ thể yếu ớt, thể bế khí lâu. Vừa nghĩ, vừa cầm lấy những viên trà Lâm Vũ Phi tặng, bóp nát trong tay, ngay sau đó dùng vỏ đao hất màn xe, bàn tay trắng nõn giơ lên, trà vụn bắn nhanh ra ngoài… Bế khí: nín thở. Lập tức, nàng kéo Nam Cung Nhược Hư, nhảy ra xe ngựa. Bốn gã sai vặt cùng ngã trái ngã phải phía ngoài xe, biết sống chết ra sao. Cách đó xa có người mang khăn che mặt màu xanh, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm. Làn khói khi nãy lợi hại, lúc nhảy ra ngoài Nam Cung Nhược Hư vô ý hít vào ít, lập tức cảm thấy tay chân vô lực, choáng váng muốn ngã, tựa lên cây ngừng thở dốc. Ninh Vọng Thư thấy như vậy, gấp đến độ dậm chân, giận dữ với người nọ: “Ngươi vì ta mà đến, cần gì phải làm tổn thương tính mạng bọn họ!” “Đó chỉ là khói mê.” Giọng khàn khàn phát ra từ phía dưới khăn, hiển nhiên là cố ý ngụy trang. “Huynh thấy sao rồi?” Ninh Vọng Thư giúp Nam Cung Nhược Hư dựa cây ngồi xuống, tuy hoàn toàn tin lời người nọ, nhưng thấy sắc mặt có dấu hiệu trúng độc, trái tim cũng hạ xuống nửa. “Ta sao.” cố nén cảm giác hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng , “Nếu dùng khói mê, chắc nghĩ đả thương người. cần lo lắng cho ta, mau .” Ninh Vọng Thư đứng lên, cất cao giọng : “Chuyện kia, hoàn toàn biết, ngươi thể làm bị thương.” Mặc dù nàng đoán người này là Vương Nhân Tương, lại ra, chỉ sợ vì thân phận bại lộ mà thể hại Nam Cung Nhược Hư. Nam Cung Nhược Hư chống đỡ cơ thể, cố gắng : “Ta khuyên huynh đài hãy cân nhắc, bản đồ lăng mộ sớm vẽ xong, nếu hôm nay chúng ta gặp chuyện may, tới ba ngày, thành Tô náo loạn chút.” “Ngươi có biết…” Khuôn mặt dưới khăn vặn vẹo chút, “Ngươi uy hiếp ta?” “Ta chỉ khuyên huynh đài hãy lo lắng chút.” “Bây giờ phải lúc lo lắng, giết các ngươi rồi tính sau.” chậm rãi về phía bọn họ, hiển nhiên muốn để bọn tiếp tục kéo dài thời gian. “Chờ chút!” Ninh Vọng Thư cất cao giọng , “Hai người chúng ta đấu với mình ngươi, khỏi có chút công bằng, đánh đơn . Miễn đến khi chúng ta thắng ngươi, cũng là thắng chi võ.” đợi mở miệng, lại , “Để công bằng, ngươi đánh với ta trước, thắng ta rồi đánh với .” Thắng chi võ: lấy mạnh hiếp yếu, cho dù thắng cũng có gì là vẻ vang. “Là giết ngươi.” lạnh lùng sửa lại. Nàng cũng cười lạnh: “Chưa hẳn vậy. Nhưng ngươi đừng quên, thắng ta mới có thể đánh với .” “Được thôi, chẳng có gì khác nhau cả.” Bên cạnh, Nam Cung Nhược Hư nhàng nắm tay nàng, ấm áp mềm mại. “Ta biết khinh công của tốt lắm…” vừa mở miệng bị nàng ngắt lời. “Ta biết huynh chạy nhanh,” giọng nàng rất thấp, chuyện vừa nhanh vừa vội, “Nhưng lần này huynh hãy liều mạng mà chạy, chờ lúc ta đánh với , chạy .” Dứt lời, nàng giương mắt, nhìn thấy đôi con ngươi sâu như trời đêm… “Ta thích ở lại đây.” . ra cần phải , khi bốn mắt giao nhau, bọn họ biết, đều bỏ đối phương lại. Nàng mỉm cười, cần phải nhiều lời nữa, xoay người xé góc quần áo, đợi phản ứng, liền bịt kín mắt lại. “Khi đánh nhau ta rất thô lỗ, huynh đừng nhìn hơn.” Ninh Vọng Thư giọng . Nàng biết mạch tượng của Nam Cung Nhược Hư rất yếu, nếu bị kích thích chỉ sợ phát bệnh, đánh nhau tất nhiên vô cùng nguy hiểm, nàng muốn lo lắng. Nam Cung Nhược Hư làm sao biết ý của nàng, cản nàng, tùy ý để mảnh vải xanh nhạt che lại mắt mình. thể giúp nàng, việc có thể làm, chỉ là cố gắng ảnh hưởng đến nàng. Nàng chậm rãi tiến hai bước, có lẽ do lá khô rụng xuống, tiếng bước chân của nàng nghe có vẻ nặng nề hơn mọi khi. Chợt, như tiếng kim loại va chạm nhau rồi nổ tung, đâm vào màng tai đến đau đớn, là tiếng đao ra khỏi vỏ! loan đao xinh đẹp như trăng non, thân đao trong suốt như tuyết, cả đao phát ra hào quang rực rỡ bức người, hầu như thể nhìn thẳng. Tiếng đao ra khỏi vỏ vọng trong rừng, chớp mắt kia, ngay cả người bịt mặt cũng e ngại, còn có chút hoảng hốt. cầm đao trước ngực, lẳng lặng đứng thẳng, nóng lòng ra chiêu, yên tĩnh trầm lặng, so với đêm đó hoảng sợ mà tiếp chiêu, cuối cùng phải nhảy xuống nước bơi cứ như hai người. SHARE THIS: Press This Twitter Facebook Google RELATED NTBSS - Chương 17In "Nguyệt Tà Bích Sa Song" NTBSS - Chương 11In "Nguyệt Tà Bích Sa Song" NTBSS - Chương 13In "Nguyệt Tà Bích Sa Song" POSTED ON22.01.2014AUTHORNGUYỆT MAICATEGORIESNGUYỆT TÀ BÍCH SA SONGTAGSCỔ ĐẠI, GIANG HỒ5 COMMENTS Post navigation
NTBSS – Chương 15 Editor: Nguyệt Mai Người bịt mặt có chút hoảng hốt, lập tức lao người về phía trước, đao phong sắc bén, thẳng đến trước mặt nàng. Ninh Vọng Thư ngửa đầu về phía sau, tránh chiêu, đồng thời loan đao trước ngực vẽ đường cong, làm phải lùi lại. Đoản đao nhanh chóng đổi hướng, lập tức chém thẳng xuống dưới, đúng là muốn chặt cánh tay phải của nàng. Ninh Vọng Thư trở tay, loan đao đảo ngược về, giữ đoản đao trong hình cung, cổ tay trầm xuống, dùng sức đè đao xuống. Người bịt mặt nhảy lên, tay trái sử dụng phân cân thác cốt, muốn nắm lấy bả vai nàng. Ninh Vọng Thư chếch vai, di chuyển sang bên cạnh, vội cố gắng rút đao ra. Chỉ trong lát, người bịt mặt hơi giật mình, may mà nàng là nữ tử, nếu là nam nhân, hoặc là nội lực thâm hậu thêm vài phần, hạ đao khi nãy, thể khiến mình phải bỏ đao ra. Xem ra mình xem thường nàng. Phân cân thác cốt: ta chỉ biết đây là chiêu võ . Loan đao kia chờ thở dốc, đường cong như hoa như tuyết vẽ lên trung, hướng cổ mà . Đoản đao giơ lên, đưa nội lực vào, đem nó đánh văng ra… Hai người đều dùng đao, Ninh Vọng Thư sử dụng loan đao quỷ mị linh động, song đao pháp Ninh Vọng Thư sử dụng rất cổ quái, loan đao kia cũng vật phi phàm, cho nên tuy rằng nội lực tu vi của nàng kịp người bịt mặt, nhưng nhất thời cũng đến mức rơi xuống thế hạ phong. Hai người quấn lấy nhau mà đánh, chỉ sau lúc, qua năm sáu mươi chiêu. Ninh Vọng Thư tuy rằng thở hổn hển, vẫn nắm chặt chuôi đao, trong ánh mắt hề có ý lùi bước, chợt nghe có người nhàng ngâm xướng: “Khói sương lãng đãng trôi ngập thành, Người dựa thuyền lan mà hát.” Đó là khúc nương kia hát trong buổi trà. Hai người đều giật mình, tranh thủ lúc tách ra nhìn qua, người xướng khúc đúng là Nam Cung Nhược Hư. Mặc dù bị che mắt, mắt thấy, ngồi dưới tàng cây, ngân nga xướng khúc, lại có bộ dáng tự tại. Khúc hát triền miên uyển chuyển, vốn là giọng nữ, khi từ từ cất lên, thêm vài phần hồi ức buồn bã của nam tử, nhưng hết sức dễ nghe. Người bịt mặt đao ngừng tay, miệng cười lạnh : “Bằng hữu của ngươi thú vị, ngươi liều mạng nơi này, còn có tâm tư mà hát.” “ biết ta thích nghe, đương nhiên hát cho ta nghe!” Ninh Vọng Thư , lời lại chút nhường nhịn, “Nhưng ra là ngươi nghĩ, có người hát cho ngươi nghe.” đến từ “nghe” đột nhiên tăng thêm ngữ khí, loan đao vốn bổ về phía hông đột nhiên đổi chiều bay thẳng lên mặt, biến đổi cực nhanh, lại hơi trở tay, vô cùng cổ quái, dù lùi nhanh, khăn che mặt màu xanh vẫn bị loan đao móc trúng, rớt xuống đất. Người này đúng là Vương Nhân Tương. Ninh Vọng Thư thấy khuôn mặt , chút giật mình, cũng hé răng, ánh đao chợt lóe, nhu thân mà lên, hai người tiếp tục triền đấu. Giọng ca mát rượi, vẫn là tiếng Ngô, thê lương phiền muộn, quấn quanh bọn họ: “Vẫn luôn nhớ về chàng. Cách ba sông Nhờ mây xanh che phiền muộn trong mắt Mĩ nhân cười Đẹp như hoa sen Tình ngắn, vương vấn như tơ. ……………” Ninh Vọng Thư dù sao cũng nghe hiểu, bị ảnh hưởng lớn. Vương Nhân Tương lại như vậy, hôm nay ở tịch gian nghe khúc này, làm nhớ tới thê tử bệnh chết, khỏi buồn bã. Ở đây lại nghe thấy, tiếng ca càng thêm tịch, cứ như vì mà hát. Mặc dù Vương Nhân Tương để toàn lực chú ý lên đao, nhưng cách nào bỏ qua giọng ca này. Đường đao vốn dũng mãnh, chịu tiếng ca ảnh hưởng, trong lòng mềm mại, chiêu thức tự nhiên suy giảm. Trong lúc thất thần, Ninh Vọng Thư nhàng thở ra. Thương thế ở chân của nàng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, sau phen triền đấu, đau, dĩ nhiên khó mà chống đỡ được. Nhưng chỉ lát, Vương Nhân Tương chợt thấy thích hợp, cả giận : “Câm miệng, đừng hát nữa.” Ninh Vọng Thư cười khanh khách: “ hát, liên quan gì tới ngươi. Nếu ngươi muốn nghe, bịt lỗ tai lại là được.” Vương Nhân Tương muốn cùng nàng đấu võ mồm, liên tiếp chém ra mấy đao, bức nàng lùi lại, trong mắt xẹt qua hàn quang, chặt cành lá vướng víu, thúc giục kình lực, vô số phiến lá xé gió bay về phía Nam Cung Nhược Hư… Ninh Vọng Thư cả kinh, phi thân về phía trước, loan đao lượn vòng, đỡ được phần lớn cành lá, nhưng vẫn còn vài chiếc lá bay qua. Lúc nàng quay đầu nhìn lại, mặt Nam Cung Nhược Hư bị lá bay xẹt qua, vết máu ràng mặt, giọt máu chảy ra, đỏ tươi ghê người, làm nổi bật vẻ mặt tái nhợt của . “Ngươi…” Ninh Vọng Thư giận dữ, nhảy vút lên, ánh đao sắc bén, chói lòa hai mắt, dựa gió bay qua, đến trước mặt Vương Nhân Tương, đột nhiên, đao mạnh mẽ xuất ra. Thế công rất mãnh liệt, Vương Nhân Tương bị nàng bức lui vài bước… Bỗng truyền đến tiếng vó ngựa xa, người thét dài chạy tới, chưởng lực tạo gió, “hô, hô” mấy chưởng, tách hai người ra. “Nha đầu! Sao lại đánh nhau!” Người tới đúng là Hàn Chương. Vừa lúc với Tống chưởng quầy, thấy có người đánh nhau, cứ tưởng có chuyện vui để xem, vừa thấy, lại nghĩ là Ninh Vọng Thư và Vương Nhân Tương. Ninh Vọng Thư ngừng tay, trả lời, chạy vội tới cạnh Nam Cung Nhược Hư, đưa tay cởi khăn che mắt của , thấy người có chỗ bị thương khác, cũng yên lòng. Lúc này có người xe ngựa xuống, vừa nhìn thoáng qua bên này, hiển nhiên là bị kinh hách, cước bộ lảo đảo chạy đến chỗ Nam Cung Nhược Hư, run giọng hô: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! Ngài có việc gì! …” Nam Cung Nhược Hư nhìn Tống chưởng quầy trước mặt, chỉ nhìn Ninh Vọng Thư, thấy nàng cũng bình yên vô mới : “Ta sao.” “Đại thiếu gia, mặt ngài…” Ngón tay thon dài tái nhợt khẽ vuốt má, vết máu tươi ràng ngón tay, thản nhiên nhìn lướt qua, : “Đừng lo, chỉ bị cắt qua .” —————————— Loan đao Đoản đao Hình như là các bé ấy, chứ ta chắc.
NTBSS-Chương 16 Editor: Nguyệt Mai Vương Nhân Tương nhìn về phía Tống chưởng quầy, giọng có hơi kỳ lạ: “Khi nãy huynh gọi là đại thiếu gia? phải Lâm thiếu gia là thân thích của Nam Cung gia sao?” “ giấu Vương huynh, vị này chính là đại thiếu gia Nam Cung gia.” Tống chưởng quầy thấy Nam Cung Nhược Hư bị thương, cũng nghĩ nhiều, thẳng ra, “Các vị có hiểu lầm sao?” Vương Nhân Tương đáp, lại làm hành động khiến mọi người giật mình—— xoay người quỳ gối trước mặt Nam Cung Nhược Hư, ‘bang bang bang’ dập đầu ba cái, : “Vương mỗ biết ân công, ra tay mạo phạm, vô cùng hổ thẹn.” xong, đoản đao rút ra, thế nhưng tự rạch mặt mình đường, lập tức máu tươi chảy xuống, diện mạo trở nên vô cùng dữ tợn. Lúc này, chỉ Ninh Vọng Thư giật mình, ngay cả Nam Cung Nhược Hư cũng trợn mắt há hốc mồm. Tống chưởng quầy nhanh chóng giải thích cho Nam Cung Nhược Hư: “Có lẽ đại thiếu gia nhớ , Thiên Sơn Tuyết Liên năm năm trước dùng để cứu mạng .” “À.” Nam Cung Nhược Hư dường như nhớ ra, gật đầu : “Ngài cần phải như vậy, chỉ cần bỏ qua cho Ninh nương, coi như trả ơn cho ta.” “Lời ân công , ta vốn nên chối từ, nhưng di mệnh tổ tiên thể trái, mặc dù lần này có thể bỏ qua, nhưng nếu Ninh nương tái phạm…” “Di mệnh tổ tiên?” Vương Nhân Tương gật đầu, : “Ở đây tiện, ngày mai ta đăng môn bồi tội, giải thích ràng cho ân công.” Dứt lời, thu đao vào vỏ, chắp tay với mọi người, xoay người rời . Hàn Chương bên cạnh xem náo nhiệt nửa ngày, vẫn hiểu ra sao, thào tự hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ninh Vọng Thư dìu Nam Cung Nhược Hư, nâng mắt thấy vết máu mặt , khỏi tự trách : “Đều do ta lơ là, tự dưng khiến huynh bị thương… Nếu như, nếu để lại sẹo phải làm sao đây?” “Mặt mũi ta như vậy, chỉ thêm vết sẹo sao phải vội vàng.” thản nhiên cười , “Khi nãy Vương giáo đầu tự rạch đao mặt, nghiêm trọng hơn nhiều lắm.” “Huynh…” Ninh Vọng Thư buồn bực, sao biết trân trọng bản thân, lại biết nên gì, nhàng gục đầu xuống, chợt nhớ tới cái gì, phì cười. Nam Cung Nhược Hư khó hiểu, thấy nàng cười rộ lên, vài sợi tóc đẫm mồ hôi dán đuôi lông mày, nhịn được nâng tay giúp nàng vén qua: “ cười cái gì?” “Khi nãy huynh hát dễ nghe vô cùng.” Nàng cười khanh khách , “ ta nghĩ huynh làm vậy.” hơi hơi đỏ mặt, ngượng ngùng đứng lên. Hai người nhìn nhau, chỉ lo chuyện, lọt vào mắt Hàn Chương, khỏi có chút đăm chiêu. Chỉ có Tống chưởng quầy bên cạnh vội la lên: “Đại thiếu gia, ngài bị thương rồi, vẫn nên hồi phủ sớm thôi.” Bốn gã sai vặt vẫn còn ngất xe ngựa, đành phải ngồi xe ngựa của Tống chưởng quầy quay về. Ngưu tổng quản thấy vết thương mặt Nam Cung Nhược Hư tất nhiên là lắp bắp kinh hãi, mặc dù Nam Cung Nhược Hư do cẩn thận bị thương, đương nhiên tin, ánh mắt nhìn Ninh Vọng Thư cũng mang theo vài tia tức giận. Ninh Vọng Thư đành phải giả bộ phát . May mà vết thương mặt Nam Cung Nhược Hư khá nông, Tiết đại phu chỉ bôi lớp thuốc mỡ trong suốt, khó mà nhìn ra được. Ninh Vọng Thư ở bên cạnh nhìn bôi thuốc, nghe Tiết đại phu sao mới nhàng thở ra. Nam Cung Nhược Hư thấy nàng như vậy, khẽ cười : “Khi nãy cả người đầy mồ hôi, cẩn thận gió lạnh thổi bị cảm, nhanh chóng thay đồ .” Nàng le lưỡi, lúc này mới về phòng tắm rửa thay quần áo, trong lòng bỗng nghĩ, vẫn nên rời sớm. Thấy cũng thay bạch y, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng ánh mắt trong trẻo, tinh thần khá tốt, như vậy nàng mới yên tâm rất nhiều. “Đúng rồi, theo lời Tống chưởng quầy có chuyện gì liên quan đến Thiên Sơn Tuyết Liên vậy?” Khi hai người ngồi ghế bày ở hành lang, Ninh Vọng Thư tò mò hỏi. “Là chuyện từ vài năm trước.” Nam Cung Nhược Hư nhíu mày nhớ lại, “Ta chỉ nhớ Tống chưởng quầy bằng hữu của bị bệnh nặng, vừa lúc trong nhà có Thiên Sơn Tuyết Liên, ta liền cho .” Nàng trừng to mắt nhìn : “Nghe nó rất quý đó! Huynh cho dễ như vậy?” “Đó vốn là đồ Lễ Bình tìm cho ta, nhưng Tiết đại phu Thiên Sơn Tuyết Liên tính hàn, ta thể dùng. sao, cho cũng cho, có thể cứu mạng coi như vật đó có giá trị.” “ vậy… đồ tốt của người, nhưng là phế vật của mình. Đúng rồi, ngày mai vị Vương giáo đầu kia đến, ta… thể gặp ?” Nàng nghiêng người tựa vào lan can hành lang, lúng túng nhìn . “ sợ làm khó ?” “ phải!” Nàng thở dài, “Hôm nay nghe cái gì mà ‘di mệnh tổ tiên’, xem ra người chôn trong mộ có quan hệ chặt chẽ với . Ban đầu ta nghĩ mộ kia chôn nhiều năm, hẳn là mộ vô chủ…” Nàng ảm đạm nhìn , “ thế nào chứ trộm mộ tổ tiên người ta vẫn là chuyện thiếu đạo đức, theo quy củ giang hồ, muốn giết ta cũng là chuyện thường tình.” Nam Cung Nhược Hư cười : “Chỉ sợ liên quan đến quy củ giang hồ, ngay cả người bình thường cũng chấp nhận được việc này.” Nàng ngượng ngùng, xoay người, đưa lưng về phía , giọng tiêu điều buồn buồn: “Huynh cũng xem thường ta đúng ?” “Ta có ta xem thường đâu.” mỉm cười , kéo nàng xoay người lại, “… Nhưng sao lại muốn trộm mộ?” “Đều do sư phụ ta tốt! Cố tình ném cho ta đề mục khó như vậy.” “Sư phụ ?” “Ở sư môn chúng ta có quy định, người nào muốn xuất môn phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ. Ta bốc trúng dây vàng áo ngọc, rất khổ!” Nàng than thở. “ cho rằng trong mộ có dây vàng áo ngọc?” Nam Cung Nhược Hư hơi bất ngờ. Nàng gật gật đầu: “Ta tra xét nhiều sử liệu, cũng lén hỏi đại sư huynh, nắm chắc khoảng năm sáu phần. Thời Hán, khi Sở Tương Vương lén cho làm dây vàng áo ngọc, người làm lúc đó là Tức gia. Sau này Tức Ninh bị vu hãm, dây vàng áo ngọc cũng mất tích theo, hơn phân nửa là người Tức gia giấu .” “ như vậy, vì xuất môn, còn phải trộm?” Nàng lắc đầu : “Sư phụ từng , khi hành tẩu giang hồ, làm việc trượng nghĩa mới quan trọng, tuyệt đối thể vì lợi ích cá nhân. Hôm nay thấy Vương giáo đầu như vậy với huynh, ta biết làm người ân oán ràng, xứng danh nam tử hán. Chuyện này là ta sai trước, có lỗi!” Nghe vậy, Nam Cung Nhược Hư khỏi tán thưởng, liền cười : “ như vậy, sao giải thích với .” “Ta trộm mộ tổ tiên người ta, sao có thể biết xấu hổ mà còn tỏ ra hợp tình hợp lý gặp .” Nàng nhàng kéo tay áo , cười đến xấu xa, “Hay ngày mai huynh giải thích giúp ta ?” “ muốn ta giải thích thế nào?” “Huynh …” Nàng cân nhắc lúc lâu, vẫn nghĩ ra từ thích hợp, “Đến lúc đó huynh gặp , tóm lại, ta ra ngoài rừng phía tây, bản đồ cũng có thể đưa hủy… Nhớ giữ chút mặt mũi cho ta nha.” Nàng nháy mắt mấy cái, nhăn thành mặt quỷ. Nam Cung Nhược Hư cười yếu ớt, xem như đồng ý.
NTBSS – Chương 17 Editor: Nguyệt Mai Đêm nay, Ninh Vọng Thư nằm giường, trằn trọc trở mình, ngủ được. Nàng hiểu ánh mắt Ngưu tổng quản nhìn mình hôm nay, nghĩ vì mình mà Nam Cung Nhược Hư bị liên lụy, tuy để tâm, nhưng vẫn là bị mình liên lụy. Yếu ớt thở dài, xoay người bước xuống giường, mở cửa sổ, gió đêm đập vào mặt, Mặc Cách cư chỉ có bóng trúc thanh lãnh… Nàng kinh ngạc nhìn lúc, mặc dù trong lòng có hơi khó hiểu, nhưng mình rời mới tốt. Nàng chậm rãi xoay người, chuẩn bị thu thập hành trang, lại nghe tiếng bước chân lộn xộn từ phía gian ngoài truyền vào, hòa cùng tiếng người ồn ào, về hướng Mặc Cách cư. Trong lòng bỗng căng thẳng, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao? Phát bệnh sao? nghĩ được nhiều, khoác ngoại sam, nhảy ra cửa sổ, chạy về hướng Mặc Cách cư. Vừa mới bước vào vườn, trong phòng Nam Cung Nhược Hư truyền đến tiếng rên thống khổ như tia sét đánh trúng nàng, đau đớn vô cùng —— là ! Nàng còn nhớ mưa đêm khi phát bệnh, cũng là thanh như vậy. Bước chân hơi lảo đảo, nàng vẫn lao vào phòng . Nam Cung Lễ Bình, Tiết đại phu cùng vài gã sai vặt và nha hoàn đều ở trong phòng. Nam Cung Nhược Hư nằm ở giường, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ trắng bệch, cả người đau nhức đến run rẩy như lá khô trong mưa trong gió, đầu ngón tay hơi biến thành màu xanh đáng sợ, so với ban ngày như hai người. Hai gã sai vặt đè tay chân , Tiết đại phu cầm ngân châm, thi châm nhanh như gió, Nam Cung Lễ Bình đứng bên nhíu chặt hai mày. Mấy cây ngân châm vẫn hơi rung động, hàn quang như nước, bảo vệ tâm mạch , lại ngăn được run rẩy. Tiết đại phu cũng đầy mồ hôi, nhưng tay dám ngừng, xoa bóp mấy đại huyệt cho , nhàng thư giãn gân cốt. Mắt thấy thống khổ như vậy, Ninh Vọng Thư nỡ nhìn, tuy ở đây có người ngoài, nàng cũng chú ý, đẩy gã sai vặt bên giường ra, tay nâng thân mình dậy, tay để sau thắt lưng , phần nội lực từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào cơ thể . “Tâm mạch đại thiếu gia rất yếu, sợ là chịu nổi!” Tiết đại phu vội la lên. “Ta chỉ dùng hai phần nội lực.” Ninh Vọng Thư thấp giọng , hết sức chăm chú vận công, giúp điều trị nội tức. Nhưng khí huyết cả nửa người trì trệ, chỉ có thể chịu được hai phần nội lực, từ từ tuần hoàn, hết vòng cũng tốn ít công sức. Tiết đại phu đè tay lên mạch, thấy cơ thể Nam Cung Nhược Hư còn có thể chịu được, cản lại. Qua nửa ngày, nàng đưa nội lực tuần hoàn trong người được hai, ba lần, thân thể Nam Cung Nhược vì có dòng nước ấm chảy trong người liền từ từ thả lỏng, tuy còn có hơi run rẩy, nhưng thống khổ giữa mi tâm chậm rãi biến mất ít. Nam Cung Lễ Bình vẫn nhìn bên biết ca ca qua cửa ải khó khăn, mới thoáng yên lòng. Nhưng dày vò lần này, dù là chỉ dùng hai thành nội lực, nhưng thể gián đoạn chút, đối với người có tu vi như Ninh Vọng Thư cũng có chút vất vả. Mặc dù nàng nhìn thấy vẻ mặt , nhưng nghe thấy hô hấp của dần bình thường, biết như vậy có tác dụng, tinh thần khỏi phấn chấn, bất chấp nội tức mình suy kiệt, vẫn cố gắng điều trị cho . Tiết đại phu lau mồ hôi sau ót, nhìn Nam Cung Nhược Hư mê man, thở dài, ngẩng đầu với Ninh Vọng Thư: “ nương vất vả rồi, đại thiếu gia sao.” Ninh Vọng Thư gật gật đầu, bàn tay dán lưng vẫn thả ra, : “Tâm mạch quá yếu, tự điều tức gian nan, ta giúp lúc.” Tiết đại phu giật mình, thân là đại phu, làm sao nhìn ra nàng cố hết sức, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của nàng… nương này tâm lo lắng cho đại thiếu gia, cố giấu tiếng thở dài, đứng dậy, vỗ vỗ vai Nam Cung Lễ Bình, ra hiệu ra gian ngoài chuyện. “Tiết đại phu! Đại ca lần này… hình như nặng thêm vài phần?” Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, Nam Cung Lễ Bình liền nhìn Tiết đại phu chằm chằm, lo lắng . đáp lại, Tiết đại phu gục đầu, khe khẽ thở dài, thân thể Nam Cung Nhược Hư ngày càng yếu, đương nhiên rất . Tám, chín năm nay tận lực chữa trị, chẳng qua chỉ là kéo dài khổ sở của thôi, danh thần y đương nhiên còn mặt mũi mà nhận. “Vậy… bậy giờ phải làm sao?” Nam Cung Lễ Bình vịn cột hành lang, ngón tay dường như muốn khảm nhập vào trong đó. Từ phụ thân bận việc kinh doanh, được đại ca nuôi dạy, Nam Cung Nhược Hư trong lòng vừa như huynh vừa như phụ, tình cảm đương nhiên thân thiết hơn huynh đệ bình thường. “Nhị thiếu gia, Thất Diệp Hòe hoa vẫn có tin tức sao?” Nam Cung Lễ Bình lắc đầu: “ phái nhiều người Đại Lý tìm, vẫn có tin tức trở về. Nếu phải ba năm trước Đại Lý từng tiến cống vật ấy cho triều đình, ta hoài nghi thế gian liệu có hoa này hay .” “Nếu có thể tìm được hoa này, chừng đại thiếu gia còn có hy vọng.” Tiết đại phu lắc đầu thở dài, chẳng lẽ vận mệnh định đại thiếu gia như vậy. “Ta thêm người tìm…” Nam Cung Lễ Bình khẽ cắn môi, “ ra ta muốn tự mình chuyến, nhưng lại sợ mọi chuyện trong nhà đổ hết lên người đại ca, ngược lại làm huynh ấy mệt.” cơn gió lớn thổi qua trúc diệp tiêu điều mặt đất, hai người ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập thê lương.
NTBSS – Chương 18 Editor: Nguyệt Mai Lời tác giả: Cám ơn mọi người luôn hỗ trợ ~~ cúi đầu~~ [Phần còn lại là về cái nick diễn đàn gì đó của tác giả, ảnh hưởng đến truyện, cũng vì nó khó edit nên mạn phép lược bỏ] ——————– Lúc Ninh Vọng Thư từ trong phòng ra, mặt trời hé. Trong phòng, hạ nhân nhàng thay quần áo đầy mồ hôi cho Nam Cung Nhược Hư, tịch nhan rất yên tĩnh, nhưng hơi thở lại mỏng manh. Tịch nhan: dung nhan khi ngủ cơn choáng váng ập đến, nàng lắc lắc thân mình, bám vào lan can ngồi xuống. Nàng cùng Vương Nhân Tương ác đấu phen, công lực vẫn chưa hồi phục như cũ, lần này lại gắng sức, nội lực suy kiệt, chỉ cảm thấy thân thể nặng tựa ngàn cân. Cho dù ra sao, cuối cùng vẫn sống! Nàng dựa vào lan can, từng hình ảnh xẹt qua mắt, đều là khi bệnh… Lấy tài lực của Nam Cung thế gia, nhưng thể trị hết bệnh của , chẳng lẽ thực phải cam chịu sao? Mạnh mẽ cắn môi, trong lòng nàng muốn nghĩ ngợi nhiều, thầm nghĩ, mặc kệ ra sao, cũng phải nghĩ cách giúp khỏe lại! Sương mù lúc rạng đông mơ màng lãng đãng, nhàng quấn quanh nàng, mí mắt nàng dần nặng, hai mắt khép hờ dưỡng thần điều tức, vô ý dựa lan can mà ngủ. Hạ nhân ra vào cũng dám quấy rầy nàng, đến khi mở mắt, mặt trời lên cao, căn phòng sau lưng vẫn im ắng, chắc Nam Cung Nhược Hư chưa tỉnh. nhàng cử động tứ chi cứng ngắc, nàng vẫn còn lo lắng, bước vào phòng, nhàng vén màn sa, nhìn chăm chú tịch nhan tiều tụy của . Thân mình hơi phập phồng, hô hấp đều, nhưng mi tâm nhăn lại, phản phất trong mộng vẫn phải chịu đựng đau đớn. Chần chờ vươn tay, nhàng vuốt ve mi tâm và mép tóc của , thấy khuôn mặt , Ninh Vọng Thư rung động, ra đẹp mắt như vậy, sao trước kia mình nhận ra. Lại mơ hồ nhớ lại hôm qua cũng từng giúp mình vén tóc, mặt đỏ lên, vội vã thu tay, thả màn xuống, lặng lẽ rời . Vừa mới bước ra Mặc Cách cư, gặp phải Ngưu tổng quản vội vàng chạy đến, nhìn thấy nàng bước chân hơi chậm lại, do dự chút. “ vẫn ngủ.” Ninh Vọng Thư đợi hỏi, mở miệng . Đương nhiên Ngưu tổng quản biết trong miệng nàng chỉ ai, nhất thời lộ vẻ khó xử, : “Ngoại thính có vị Vương giáo đầu đến, muốn gặp nương, còn muốn gặp đại thiếu gia.” Người tới tuy chuyện khiêm tốn, nhưng mặt có vết thương to như vậy, dù người gan to vẫn hoảng sợ, vốn Ngưu tổng quản muốn để tiến vào, lại ngại Nam Cung Nhược Hư phân phó lần trước, đành phải dẫn tới ngoại thính. Vương Nhân Tương! Quả nhiên đến đây. Ninh Vọng Thư thở dài, : “Hôm qua chúng ta gặp Vương giáo trong buổi tiệc trà, ta biết tại sao đến.” Nàng mỉm cười với Ngưu tổng quản, “Để ta giải thích cho .” “Vậy làm phiền nương.” Ninh Vọng Thư thấy Ngưu tổng quản miệng khách khí, mặt lại chút thay đổi, trong lòng thầm than, chỉ sợ lão tổng quản cho rằng mấy chuyện loạn thất bát tao này là nàng chọc đến. Nàng về phòng lấy bàn đồ cuốn lại, rồi vào ngoại thính, vừa thấy Vương Nhân Tương liền chắp tay : “Trước kia là tiểu muội lỗ mãng, biết kia là mộ phần của tổ tiên Vương huynh, mong Vương huynh thông cảm. Nhưng mà kia là phần mộ Tức thị, nhưng sao Vương huynh lại mang họ Vương?” Vương Nhân Tương ngẩn ra, còn nghĩ hôm nay đến tất tranh chấp cùng nàng phen, nhưng nhìn mặt mũi ân công, thầm quyết tâm, chỉ cần nương này đáp ứng xâm phạm lăng mộ, mình bỏ qua cho nàng lần. Nhưng mà… đoán được Ninh Vọng Thư ràng lưu loát như thế. “Tổ tiên (Ý là Tức Ninh) bất hạnh, chịu khổ diệt môn, người may mắn còn sống vì muốn được an ổn, thể thay tên đổi họ (Nguyên gốc: cải danh dịch họ).” Ninh Vọng Thư gật gật đầu: “Ta cũng đoán như vậy… . Đây là bản đồ ta vẽ mấy ngày nay, bây giờ ta hủy trước mặt Vương huynh.” Nàng nhờ hạ nhân bưng chậu than tới, để trước mặt Vương Nhân Tương, mở bản đồ ra rồi thả vào. “ nương…” Vương Nhân Tương nhìn nàng tự hủy bản đồ, lại biết trong lòng nàng rốt cuộc nghĩ gì, lo lắng nàng chỉ giả vờ, lại biết nên mở miệng thế nào, chỉ : “ biết có phải ân công còn trách tội tại hạ, muốn gặp ta?” “ phải…” Ninh Vọng Thư , “Đêm qua phát bệnh, suýt nữa mất nửa cái mạng, bây giờ vẫn nghỉ ngơi.” “Ta từng nghe Tống chưởng quầy ân công bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, trước kia ta vốn muốn đến tạ ơn, cũng bị ngăn ở ngoài cửa.” Vương Nhân Tương nghe Nam Cung Nhược Hư phát bệnh, ngữ khí cũng là vô cùng lo lắng, “ biết có cách gì có thể trị, hoặc là việc tại hạ có thể giúp?” “Nếu ta biết có biện pháp tốt rồi.” Ninh Vọng Thư nhàng thở dài, nhớ đến , trong lòng liền loạn thành đoàn, vừa đau xót vừa sốt ruột, biết nên làm sao, thơ thẩn nhìn chậu than nổ lách tách lúc. Vương Nhân Tương nhìn mảnh giấy cuối cùng cũng hóa tro tàn, cúi đầu : “Tại hạ mang di mệnh trong người, hôm qua mạo phạm nương, chỉ do chuyện này. Nếu lời nương nhất định thực , tại hạ đương nhiên khắc sâu trong lòng.” “Vương giáo đầu đừng như vậy, là ta sai trước.” Ninh Vọng Thư vội , “Ta vốn nghĩ đó là mộ chủ, đoán được… Giáo đầu võ công siêu quần, vì trung hiếu nguyện nơi hương dã, tiểu muội vô cùng bội phục. Ngoài rừng phía tây kia, tiểu muội tuyệt đến nữa, dù cho là lệnh của Phi Long môn ta, ta cũng nhất định bảo vệ.” Vương Nhân Tương nghe giọng nàng thành khẩn, giống giả dối, : “ nương thông cảm, tại hạ xin tạ ơn trước. Nhưng còn có chuyện, tại hạ rất muốn biết, biết nương có tiện trả lời hay ?” “Vương giáo đầu cứ hỏi.” “Vị trí cổ mộ rất bí mật, chỉ có vài người trong gia tộc biết. Sao nương biết được vị trí cổ mộ? Chẳng lẽ có người cho ?” Ninh Vọng Thư mỉm cười: “Vương giáo đầu dù sao cũng phải người trong nghề, tuy mộ để hoang lâu, xung quanh vẫn còn dấu vết hậu nhân xây dựng để che phủ, nhưng có dấu vết có thể tìm ra, làm sao qua được con mắt người có tâm tìm kiếm.” Vương Nhân Tương giật mình lát, ánh mắt sắc bén : “Tại sao nương tới đây?” “À…” Ninh Vọng Thư có chút xấu hổ, “Bảo bối trong nhà chắc hẳn ngài cũng biết.” “Tổ tiên cao thượng, lại do phẫn hận hoàng gia vu hãm, thắt cổ mà chết. Vì muốn bày tỏ trong sạch, vật phẩm chôn theo là đồ vật bằng vàng ngọc dùng qua, nhưng đều là đồ thô ráp, làm sao có bảo bối.” Vương Nhân Tương lắc đầu . Nàng khó hiểu liếc cái, lúc, lập tức cười : “Vương giáo đầu vẫn tin tiểu muội, cố ý như vậy.” “Tại hạ vì tin tưởng nương mới như vậy, hy vọng nương làm việc vô ích.” “Nhưng theo tìm hiểu của ta, Tức gia lén tạo dây vàng áo ngọc, có sai.” Vương Nhân Tương hơi giật mình: “Chẳng lẽ nương vì dây vàng áo ngọc mà đến?” “ sai!” Ninh Vọng Thư gật gật đầu, dù sao dây vàng áo ngọc vốn vật của Tức gia, cũng cần khó xử. “Tuy Tức gia lén làm dây vàng áo ngọc, nhưng tuyệt chiếm đoạt. Mộ thất kia tại hạ vào dưới mấy mươi lần, đối với tình hình trong mộ có thể là như lòng bàn tay, nếu có, làm sao biết được.” Ninh Vọng Thư thấy cứ giấu diếm, trong lòng có chút khó chịu: “Tiểu muội đáp ứng mạo phạm, là làm, ngài cần như thế. Nếu bên trong quả thực trống rỗng, Vương giáo đầu cần gì phải phiền hà hộ lăng?” Vương Nhân Tương đứng dậy tức giận : “Di mệnh trong người, dù đó là ngọn cỏ gốc cây, tại hạ cũng liều mình thủ hộ, huống chi là nơi tổ tiên an nghỉ.” “Tại hạ lỡ lời, mong ngài thông cảm.” Nàng nửa tin nửa ngờ, nhìn hành vi bộ dáng của , nhưng lại thấy con mắt tuyệt vọng, giống vọng ngôn. “Hy vọng nương hết lòng tuân thủ lời hứa, tại hạ cáo từ!” Chắp tay, Vương Nhân Tương quay đầu lại, phất tay áo bỏ . Xem ra quả là tức giận, Ninh Vọng Thư nhìn bóng rời , trong lòng cân nhắc, nếu như theo như lời , dây vàng áo ngọc ở trong mộ, như vậy ở nơi nào?