(GIANG HỒ-PHÁ ÁN) NGUYỆT TÀ BÍCH SA SONG - LAM SẮC SƯ (18/55C + 1KT)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      NTBSS-Chương 9
      Editor: Nguyệt Mai


      [​IMG]




      Qua khoảng chén trà , Tiết đại phu ra khỏi phòng, : “Vết thương của vị nương này quá nặng, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận phục hồi như cũ, đại thiếu gia cần lo lắng.”

      Nam Cung Nhược Hư nhíu mày : “Ta thấy máu chảy ít.”

      “Miệng vết thương của ấy khá dài, may mà tổn thương đến xương cốt, đúng là rất may. Chắc giao thủ với ấy là vị cao thủ dùng đao, ra tay cực nhanh.” Tiết đại phu khẽ vuốt râu, “Nếu phải chạy mau, chỉ sợ bị thương chỉ ở đùi .”

      Ninh Vọng Thư khập khiễng bước ra ngoài, cười : “Bội phục bội phục, ngài đoán cứ như tận mắt nhìn thấy vậy.”

      Tiết đại phu thấy nàng thèm quan tâm, cứ lại, vội la lên: “ nương, đừng lộn xộn! Ta mới bôi thuốc cho , vài ngày tới được cử động mạnh, nếu miệng vết thương lâu lành, dễ lưu lại sẹo.”

      “Đa tạ, ta chú ý.” Ninh Vọng Thư cảm thấy miệng vết thương mát lạnh, đau đớn giảm nhiều, liền muốn cáo từ, “Chỉ bị thương , quấy rầy mọi người, rất ngượng ngùng, ngày khác đăng môn tạ lỗi.”

      “Thương thế của …” Nam Cung Nhược Hư nhìn nàng, biết nên cái gì. Thương thế của nàng chưa lành, biết nàng vừa , gặp phải chuyện gì…

      Nam Cung Lễ Bình thấy thế, hiểu ý đại ca, cười : “Thương thế của Ninh nương chưa lành, nếu chê, bằng dưỡng thương tại đây .”

      “Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng ta…”

      “Ninh nương cần từ chối, theo lời Tiết đại phu, vết thương này sợ là phải tĩnh dưỡng vài ngày mới tốt, nương ở trong phủ, thứ nhất thanh tĩnh, thứ hai cũng tiện thay thuốc.” Nam Cung Lễ Bình rất biết ăn , cũng muốn Ninh Vọng Thư lưu lại, đương nhiên cho nàng cơ hội từ chối.

      “Nhưng ta còn có…”

      “Nếu Ninh nương có việc muốn làm, có thể tại hạ, cũng giúp được chút ít.” Nam Cung Lễ Bình cười , “Chắc chắn thay nương xử lý thỏa đáng.”

      Ninh Vọng Thư phát những điều mình muốn đều bị chặn lại, lúc nhất thời còn lời nào để , quay đầu nhìn Nam Cung Nhược Hư. nhìn nàng, dịu dàng : “Dưỡng thương tốt rồi , được chứ?”

      Đúng vào lúc này, gió lạnh thổi ngoài hành lang, từng giọt mưa lớn rớt xuống… cúi đầu, giọng nặng nề, sắc mặt tái nhợt, chỉ để ý thương thế của nàng. Nàng đành lòng: “Ta ở lại là được… Huynh thấy lạnh sao, mưa rơi xuống, hàn khí nặng thêm.”

      Nam Cung Lễ Bình cười : “Xem ra cả ông trời cũng muốn giữ người, đại ca huynh có thể yên tâm nghỉ, đệ đưa Ninh nương đến sương phòng.” Dứt lời, sai người lấy dù đến, dẫn Ninh Vọng Thư đến sương phòng. Nam Cung Nhược Hư thấy thân ảnh nàng yểu điệu trong mưa, tuy bị thương, nhưng lại vẫn nhàng, sinh lực mười phần, mới yên tâm vào.

      Bên này, Nam Cung Lễ Bình đưa Ninh Vọng Thư tới sương phòng, lòng đầy tò mò, nhịn được, hỏi: “ biết vì sao nương quen đại ca của ta?”

      Ninh Vọng Thư giật mình, biết nên trả lời thế nào mới tốt, đành phải cười : “Ngẫu nhiên quen biết thôi.”

      Nam Cung Lễ Bình ngây ra, lại cười to: “ nương nghỉ tạm, nếu thiếu cái gì, cứ phân phó hạ nhân, cần khách khí.” Dứt lời, mỉm cười ra ngoài.

      Sương phòng này ngay cạnh Mặc Cách cư, đẩy cửa sổ ra liền có thể thấy trúc lay động trong mưa, Ninh Vọng Thư khỏi nhớ tới đêm đầu tiên tới nơi này, nàng nhớ khi đó

      Tiếng mưa rơi tí tách, tối nay lại có sấm sét như lần trước đâu nhỉ.

      Sáng sớm hôm sau, khi Nam Cung Nhược Hư tỉnh trời sáng, tiếng mưa vẫn ngừng rơi bên ngoài, mưa kéo dài đêm. ngẩng đầu nhìn màn, ngày đại khái chỉ có thể ngủ ít, ngủ ba canh giờ như hôm nay, năm cũng chỉ được năm ba ngày.

      “Ninh nương sao rồi?” Lúc hạ nhân bưng nước ấm cho rửa mặt, hỏi.

      “Vị nương kia dùng bữa sáng, nghe muốn lấy chút giấy mực về phòng, hình như muốn viết thư.”

      Nam Cung Nhược Hư gật gật đầu, nếu vậy, mình cũng nên qua quấy rầy nàng.

      Hơn nửa ngày sau , cũng thấy bóng dáng của nàng, nghe nàng muốn chút chu sa, vẫn ở trong phòng.

      Viết thư cần dùng đến chu sa sao? Trong lòng kỳ quái.

      Khép cuốn sách lại, cũng gần trưa, hôm nay đệ đệ Nam Cung Lễ Bình mấy ngân hàng tư nhân, buổi tối mới trở về, nếu để Ninh Vọng Thư mình dùng cơm trưa khỏi thất lễ, gọi hạ nhân, : “Cơm trưa mời Ninh nương đến đây dùng .” Nghĩ lại chút, “ cần, ta tự thôi. Ngươi phân phó phòng bếp, Ninh nương là người Thục trung, chủ yếu là đồ ăn cay.”

      Mỗi khi có mưa, Nam Cung Nhược Hư đứng tiện, lại muốn có người theo, mình bung dù . Dù là sương phòng phía đông gần Mặc Cách cư, khi đến, cả người đầy mồ hôi, thể nghỉ ở hành lang lát.

      Đông sương phòng có bảy, tám gian phòng, chỉ có gian phòng gần nhất mở cửa sổ, hẳn là sương phòng Ninh Vọng Thư ở.

      đến gần, nhìn lại, gần cửa sổ là cái bàn, bàn có bày tờ giấy Tuyên Thành lớn mở, giấy vẽ đầy đường cong quanh co khúc khuỷu cùng ký hiệu loạn thất bát tao, Ninh Vọng Thư chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngưng thần suy nghĩ, đến cũng hồn nhiên biết.

      Nam Cung Nhược Hư cố ý ho vài tiếng.

      Nàng nghe tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, thấy đứng ngoài cửa sổ, thản nhiên cười: “Nam Cung đại ca, sao lại đứng đầu gió, mau vào.”

      “Vết thương đỡ chưa ?” vào, thân thiết hỏi.

      tốt hơn nhiều, cũng chẳng phải vết thương .”

      đến bên bàn: “Đây là bản đồ?”

      “Đúng vậy, ta mất khá nhiều công sức mới vẽ được.” Nàng lấy chén trà ấm, để vào trong tay , nghiêng đầu nhìn bản đồ, cười , “Vẽ còn tốt.”

      vẽ rừng cây phía tây sao.” Bản đồ nơi đó vô cùng quen thuộc, “Sao có hứng thú với nơi này vậy?”

      Ninh Vọng Thư trợn tròn mắt, trả lời , bất khả tư nghị : “Sao huynh có thể liếc mắt cái nhìn ra?”

      mỉm cười: “Ta cũng có bản đồ, vẽ tốt hơn .” Tay nhàng lướt giấy, “Nơi này còn có ngọn núi và ao.”

      Nàng vò đầu, để bút xuống, giận dữ : “Sớm biết huynh có ta ngồi vẽ vất vả như vậy.” Lại quay đầu nhìn , vẻ mặt kinh ngạc : “Sao huynh lại có?”

      “Ta ít khi ra ngoài, Lễ Bình thường vẽ bản đồ thành trì sông núi đưa ta xem cho đỡ buồn.” hỏi lại nàng, “Còn ? Sao cảm thấy hứng thú với nơi này vậy?”

      “…” Ninh Vọng Thư chần chờ lát, muốn lừa , chỉ có thể , “Bây giờ thể , để ngày sau cho huynh.”

      Nam Cung Nhược Hư nhìn nàng cười hì hì, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng hỏi lại cũng tốt. Ánh mắt đảo qua tờ giấy, vết chu sa bắt mắt được vẽ cẩn thận, nhìn rất . Xem ra, đây là nguyên nhân nàng tới Tô.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      NTBSS – Chương 10
      Editor: Nguyệt Mai
      [​IMG]




      Đêm đến, Nam Cung Lễ Bình vừa trở về liền vội vã vào Mặc Cách cư. Nam Cung Nhược Hư đọc sách dưới đèn, Nam Cung Lễ Bình thấy vẫn an toàn việc gì, mới nhàng thở ra.

      “Vị nương kia đâu?” Nam Cung Lễ Bình mở miệng hỏi.

      “Hình như nghỉ ngơi trong phòng.”

      ấy…” Nam Cung Lễ Bình muốn lại thôi.

      Nam Cung Nhược Hư nhìn bộ dạng ấp úng của đệ đệ, khỏi buồn cười, : “Nếu đệ có việc tìm ấy , tội gì ở trong này cho sốt ruột.”

      “Đại ca… ý đệ phải vậy.” Nam Cung Lễ Bình nghĩ nghĩ, hạ giọng : “Hôm qua Vương Thụy bị giết, vết thương chí mạng là vết đao dài ba tấc.”

      Nam Cung Nhược Hư giật mình, lập tức thản nhiên : “Ý đệ là có liên quan tới Ninh nương?”

      “Đệ biết như vậy rất vô lý, nhưng vừa vặn Ninh nương cũng dùng đao, hơn nữa hôm qua ta cũng bị thương.” Nam Cung Lễ Bình nhíu mày , “Cho dù phải là hung thủ, nhưng phải hoàn toàn có vấn đề, làm người ta khó tin được.” nhịn được lại hỏi, “Đại ca, ra Ninh nương có thân phận thế nào, sao huynh quen ?”

      Nam Cung Nhược Hư hé răng, trong đầu ra vết chu sa được ký hiệu bản đồ, màu đỏ rực rỡ, lúc này nghĩ đến lại thấy ghê người, chẳng lẽ nàng có liên quan đến việc này?

      “Đại ca —— đệ lo ta hại huynh.” Nam Cung Lễ Bình thấy trả lời, cũng có cách nào.

      ấy .”

      “Đại ca!”

      Nam Cung Nhược Hư thản nhiên : “Nếu nàng muốn hại ta, rất dễ dàng.”

      Thấy lời của ca ca có ý bảo vệ Ninh Vọng Thư, Nam Cung Lễ Bình đành phải gật gật đầu, : “Đệ hiểu được.”

      Nam Cung Nhược Hư biết đệ đệ vừa phái người thăm dò thân thế của Ninh Vọng Thư, chừng cũng xong, nghĩ nghĩ lại , “Đệ đừng để ấy nghe được những lời này, dù sao người ta cũng là khách chúng ta mời ở lại.”

      “Đại ca cứ yên tâm. Đệ tự có chừng mực.”

      Cứ như vậy qua hai ba ngày, Nam Cung Lễ Bình cho người thăm dò chỉ biết được Ninh Vọng Thư là người Thục trung, Phi Long môn, nên mặc dù danh tiếng của môn tốt lắm, nhưng cũng chưa nghe từng làm việc đại ác, hơn nữa thấy mấy ngày nay Ninh Vọng Thư có hành động lạ, cũng dần dần yên tâm.

      Mà Ninh Vọng Thư biết Nam Cung thế gia phải là bang phái giang hồ, đương nhiên có thói quen câu nệ tiểu tiết, lại do vết thương chưa lành, mỗi ngày nàng chỉ ở trong phòng vẽ vời đọc sách, cũng nhàn nhã tự tại.

      Vài ngày sau, Nam Cung Nhược Hư lại nghe thấy có người tới thăm, người tới là Lâm công tử Lâm Vũ Phi. Ngày ấy Lâm gia phái người tới, vẫn thấy có động tĩnh, nghĩ hôm nay Lâm công tử lại tự mình đến đây. Tuy rằng chỉ gặp lần thuyền, nhưng tới chơi, có lẽ có chuyện gì quan trọng.

      Hàn huyên khách sáo năm ba câu xong, Lâm Vũ Phi mới ngại ngùng mở miệng hỏi: “Công tử có biết chỗ Ninh nương ở ? Từ ngày từ biệt thuyền, ta vẫn áy náy với hai vị, hy vọng có cơ hội bù lại.”

      Nam Cung Nhược Hư hiểu được tâm ý của , gặp mình chỉ là ngụy trang, muốn gặp Ninh Vọng Thư mới là .

      “Lâm công tử khách khí. Bây giờ Ninh nương ở lại nhà ta.”

      !” Lâm Vũ Phi vừa cao hứng liền thở dài, “Sớm biết nàng ở chỗ Nam Cung huynh, ta uổng phí thời gian tìm khắp khách sạn trong thành Tô.”

      Nam Cung Nhược Hư thấy như vậy, cười , chưa từng nghĩ ngày ấy gặp mặt thuyền lần, vị Lâm công tử này đúng là nhớ mãi quên Ninh Vọng Thư, liền phân phó hạ nhân mời Ninh Vọng Thư lại đây.

      Ninh Vọng Thư đổi thuốc chỗ Tiết đại phu, qua mấy ngày nghỉ ngơi, miệng vết thương tốt rất nhiều, chỉ là vết thương quá sâu lại từng rạn nứt, vẫn thể hoạt động mạnh. Lúc này nghe Lâm Vũ Phi đột nhiên đến thăm, nàng khỏi nghi ngờ, lo lắng cùng Ngu Thanh là người phe, lần này đến thăm để gây phiền toái.

      Ngu Thanh có khúc mắc với mình, nàng vẫn chưa cho Nam Cung Nhược Hư, giờ hối hận, nhưng cũng kịp rồi.

      Lâm Vũ Phi vừa thấy nàng vào, kìm được đứng lên đón tiếp, : “Ninh nương, lâu rồi gặp.”

      “Lâm công tử.” Trong lòng có phòng bị, Ninh Vọng Thư chỉ thản nhiên mỉm cười, chào xong, nàng ngồi đối diện , ánh mắt điều tra nhìn phía Nam Cung Nhược Hư… Người này chỉ mỉm cười , vẻ mặt cổ quái, nàng nhìn ra manh mối gì.

      “Hôm nay công tử đến thăm, biết tìm ta có việc gì?” Nàng thẳng, nếu Lâm Vũ Phi đến dò đường cho Ngu Thanh, nàng cũng muốn nhiều lời.

      “Đêm đó thuyền chiêu đãi chu toàn, khiến nương bị oan ức, tại hạ vẫn canh cánh trong lòng.” Lâm Vũ Phi ánh mắt tha thiết, “Ngày mai Phượng Nghi lâu tổ chức đấu trà, muốn mời nương, , là muốn mời nhị vị cùng đến.”

      “Đa tạ,” Ninh Vọng Thư từ chối, “Ta hiểu trà đạo, nên tham gia chuyện này.”

      Lâm Vũ Phi vội : “ nương là khách quý, chỉ cần đến xem thôi. Dù sao sắp tới Hàn nhị gia Khai Phong, coi như là tiệc chia tay, chẳng lẽ nương đến sao?”

      “Ta…” Ánh mắt rơi xuống Nam Cung Nhược Hư, lấy làm bia đỡ, “Nam Cung đại ca thích yên tĩnh, thích ở nơi huyên náo.”

      Nam Cung Nhược Hư gục đầu xuống, biết tiếp theo Lâm Vũ Phi khuyên mình.

      Lâm Vũ Phi quả nhiên cười với : “Phượng Nghi lâu là nơi thanh tĩnh, cạnh có hồ nước, lịch tao nhã, ngoài cửa sổ có rừng tùng mát mẻ, Nam Cung huynh nếu nhất định thích.”

      “Đa tạ, chỉ là thân mình ta vốn khoẻ, ra ngoài có chút bất tiện.” lịch .

      ngại, ngày mai ta cho xe ngựa đặc biệt tới đón hai vị. Nếu Nam Cung huynh thích xe, ta cho nhuyễn kiệu đến. Hai vị chớ chối từ.”

      “…”

      “Lâm công tử, phải chúng ta hiểu tâm ý của huynh.” Ninh Vọng Thư , “Là ta có chút mâu thuẫn với Thái Hồ thủy trại, nếu đụng phải, khó tránh khỏi xung đột. Đây chỉ là việc , nếu lúc đó ảnh hưởng đến mọi người, đều là lỗi của ta.”

      Lâm Vũ Phi ôn hòa , “Lần này vẫn chưa mời bằng hữu Thái Hồ thủy trại, nương cứ yên tâm. phen thành ý của tại hạ, chẳng lẽ hai vị ngay cả đến chút cũng được sao?”

      Ninh Vọng Thư nhíu mày nhìn , nhất thời nghĩ ra muốn cái gì.

      “Như vậy giờ thân ngày mai ta tới đón nhị vị.” Lâm Vũ Phi vui vẻ , tươi cười đầy mặt cáo từ.

      Nam Cung Nhược Hư cùng Ninh Vọng Thư nhìn nhau cười khổ.

      “Sao lúc nãy huynh giúp ta?” Ninh Vọng Thư vừa vội vừa , “Giờ tốt rồi, ngay cả huynh cũng trốn thoát. Cái tiệc đấu trà xã giao huynh có biết là cái gì ?”

      “Nghe là mọi người mang trà tốt nhà mình đến, bình phẩm lẫn nhau thôi. Ta từng nghe Lễ Bình qua nhưng chưa từng tham gia.” Nam Cung Nhược Hư thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng liền nhịn được muốn cười.

      “Êm đẹp ngồi uống trà là được, còn rắc rối như vậy làm gì.” Nàng mang vẻ mặt đau khổ nhìn , “Làm sao bây giờ, ta có trà.”

      quan trọng, lão Ngưu lấy ít, ngày mai mang là được.”

      Ninh Vọng Thư ngạc nhiên : “Còn huynh, huynh sao?”

      “Chỉ cần chịu , Lâm công tử vừa lòng, ta có hay để ý.” thản nhiên cười .

      Nàng cười hì hì với : “Coi như là ta mời huynh, được ? Nhà huynh tuy lớn, nhưng cả ngày ngồi ở nhà cũng có gì vui, bằng dạo . Còn nữa, ta hiểu trà đạo, đến lúc đó bình phẩm chẳng ra gì, huynh xem như là giúp ta .”

      cười : “ hiểu ta sao ta lại hiểu.”

      “Ta thấy huynh suốt ngày uống trà, dù sao cũng tốt hơn ta.” Nàng ngồi xuống cạnh , lẩm bẩm, ” Lâm công tử cũng kỳ quái, sao cứ khăng khăng muốn chúng ta ?”

      Nam Cung Nhược Hư liếc nàng : “Dù sao cũng là giang hồ hiệp nữ, sao cả việc này đều nhìn ra!”

      Nàng thở dài, : “ có biện pháp, chỉ trách ta mới vào giang hồ, kinh nghiệm đủ… Nhìn bộ dáng , giống là có ác ý.”

      cúi đầu mỉm cười, : “ biết, cần gì phải lo lắng suy đoán. Nhưng mà thương thế của sao chứ?”

      “Cũng phải đánh nhau.” Nàng chẳng để ý quơ quơ chân.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      NTBSS – Chương 11
      Editor: Nguyệt Mai


      [​IMG]




      Ngày hôm sau, còn chưa đến giờ Thân, nhuyễn kiệu và kiệu phu Lâm công tử phái tới chờ ở ngoài phủ, kết quả là Ngưu tổng quản dùng vài đồng bạc đuổi , Ngưu tổng quản sớm chuẩn bị xe ngựa riêng tốt rồi. Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên đại thiếu gia muốn xuất môn, tự nhiên phải chuẩn bị thỏa đáng. Theo ý của , thế nào cũng phải mang vài người theo, mà đại thiếu gia chịu, nhị thiếu gia khuyên nửa ngày mới miễn cưỡng đồng ý mang theo bốn gã sai vặt.

      Vị nương họ Ninh đột nhiên xuất làm hoang mang khó hiểu, nhưng đại thiếu gia xuất môn cùng nàng, ngay cả lão tổng quản là đều giật mình , nhưng trong lòng lại yên tâm ít. Mười mấy năm đại thiếu gia vì bị bệnh mà ở mãi trong nhà, dù có tức giận ai cũng nhàng cho qua, nếu có thể ra ngoài chút, ra với là chuyện tốt.

      ra xe ngựa còn có thể thoải mái như vậy!”

      biết từ khi nào Ninh Vọng Thư đến bên cạnh xe ngựa, xốc màn xe nhìn vào, ngạc nhiên tán thưởng. Nhìn bên ngoài, xe ngựa rất bình thường, chỉ lớn hơn xe ngựa bình thường chút, nhưng bên trong rất xa hoa. Nội thất tinh xảo trong xe cần phải , lo lắng Nam Cung Nhược Hư sợ lạnh, trải tấm thảm Ba Tư dày, bên cạnh có lò sưởi tay, gối dựa, hộp thức ăn đầy đủ cả.

      “Ngày đó ủy khuất huynh.” Nàng quay đầu nhìn Nam Cung Nhược Hư phía sau, có ý xin lỗi. Đêm đó mình tùy ý mướn chiếc xe ngựa, vô cùng đơn sơ, hoàn toàn thể so sánh với xe ngựa này.

      Người bên cạnh đương nhiên nghe hiểu, Nam Cung Nhược Hư mỉm cười, tiếp lời.

      Xe là xe tốt, ngựa cũng là ngựa tốt, chạy nhàng ổn định, chỉ sau nửa canh giờ liền đến Phượng Nghi lâu. Ninh Vọng Thư xuống xe nhìn qua, quả nhiên là nơi cực kỳ thanh u, xây dựa vào hồ nước, cách đó xa có mảnh tùng xa ngắt, khí trong lành phản phất hương tùng, hít sâu hơi, liền cảm thấy cả người vài phần.

      “Ninh nương, đến rồi!”

      Lâm Vũ Phi dựa lan can lầu nhìn ra, thấy nàng xuống xe, vui mừng kìm được, liền chạy xuống, đón bọn họ vào lâu, nhiệt tình vui vẻ tiếp đón.

      Nam Cung Nhược Hư mới ngồi vào chỗ, liền nhận ra trong phòng có người là Tống chưởng quầy ngân hàng tư nhân ở thành Vô Tích thuộc Nam Cung thế gia. Tống chưởng quầy nhìn thấy tất nhiên rất kinh hãi, vội vàng muốn tiến lên thăm hỏi, liền thấy Nam Cung Nhược Hư lắc đầu, ra hiệu đừng kinh động những người khác.

      Hai người còn lại, người là Hàn Chương; phía sau là nam nhân trung niên, dáng người thon dài, mặt trắng, hai mắt lấp lánh nội liễm, bên hông đeo thanh đao màu bạc khắc hoa sen. Ánh mắt nhàng đảo qua thanh đao kia, Ninh Vọng Thư khỏi cứng người, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng quay đầu, chuyển ánh mắt qua nơi khác.

      Lâm Vũ Phi chỉ vào người nọ, giới thiệu cho bọn : “Vị này là Vương Nhân Tương Vương nhị gia của Nhân Phong võ quán, đơn đao của có thể là đệ nhất.”

      Đơn đao: đánh nhau mình bằng đao.

      Vương Nhân Tương cười ha ha, chắp tay : “Lâm công tử coi trọng, tại hạ thực có năng lực, nếu nổi danh giang hồ, làm sao lại mở võ quán bé kiếm cơm ăn.” nhìn Ninh Vọng Thư vài lần, vẫn chưa dừng lại, nhưng lại nhìn kỹ Nam Cung Nhược Hư.

      Tống chưởng quầy cười : “Vương huynh trời sinh tính tình nhân hậu, muốn theo giang hồ phân tranh, tại hạ bội phục vô cùng.”

      “Làm sao so được với Tống chưởng quầy…”

      Hai người khen nhau phen, đến khi thấy dùng hết cấp bậc lễ nghĩa mới thôi. Hàn Chương kiên nhẫn với mấy nghi thức xã giao này, sớm nhảy đến bên cạnh Ninh Vọng Thư, liên miên cằn nhằn hỏi nàng ít việc, nhưng ngờ mình chiếm mất vị trí của Lâm thiếu gia.

      Lâm Vũ Phi đành phải ngồi vào ghế ban đầu của Hàn Chương, bộ dạng có chút mất mát.

      Bình nước sôi, phát ra tiếng ùng ục liên tục, trà đồng bên cạnh linh hoạt vớt bọt, thả chút trà khô vào…

      Ánh mắt Ninh Vọng Thư dừng người trà đồng, theo góc độ này, khóe mắt luôn quan sát động tĩnh của Vương Nhân Tương, câu có câu đáp lời Hàn Chương.

      “Ngươi nhìn chằm chằm này tiểu ca này làm gì?” Hàn Chương kỳ quái .

      Ninh Vọng Thư lấy lại tinh thần, lung tung: “Trước kia chưa thấy ai chú ý pha trà như vậy, cảm thấy mới mẻ.”

      Nam Cung Nhược Hư nghiêng đầu, thấy ánh mắt nàng mơ hồ , hơi phát có gì thích hợp.

      “Nước này mới lấy lúc trời chưa sáng ở trong suối núi Thủ Huệ, ” Lâm Vũ Phi nghĩ nàng có hứng thú, cười , “Theo ‘Trà kinh’, nó đứng thứ hai trong thiên hạ.”

      “Ngay cả nước cũng chú ý như vậy.” Hàn Chương có chút hứng thú nhìn về phía trà đồng.

      Trà nở, tiểu đồng múc gáo nước, dùng thanh trúc khuấy thành lốc xoáy, lấy trà thả vào giữa. lúc sau, nước bắt đầu ngấm, lại cho thêm nước, như vậy mới rót vào chén trà, đưa lên cho mọi người.

      Ninh Vọng Thư yên lòng, cầm lấy liền uống, uống vào nước trà còn nóng, suýt nữa kêu ra tiếng, do cố nuốt vào, đầu lưỡi liền bị bỏng chết lặng. Nam Cung Nhược Hư nhìn thấy, tiếng động lấy trà quả trước mặt đưa qua.

      Trà quả: quả thường dùng kèm khi uống trà

      “Vị trà này như thế nào?” Ninh Vọng Thư bỏ vài trà quả vào miệng, giọng hỏi , “Sao ta uống nhận ra được?”

      “Màu đậm mùi thơm, nhưng vị hơi nhạt, hẳn là Hoắc Sơn Tước Lưỡi. cũng chỉ nhấp ngụm, để qua bên. Trà xanh tính hàn, thể uống nhiều.

      “Đầu lưỡi Nam Cung huynh tốt, ” Vương Nhân Tương vỗ tay, khen, “Đây trà bà con xa của ta mới mang đến mùa xuân này, vẫn uống dứt được. Hôm nay tham gia tiệc trà cùng Lâm huynh, ta mới lấy đến cùng chư vị nhấm nháp.” Lúc chuyện, Ninh Vọng Thư híp mắt quan sát, lại nhận ra có gì khác thường…

      Đêm đó trăng sao, cơ hồ là mảnh tối đen, có lẽ thể nhận ra mình —— nàng chỉ có thể nghĩ vậy, nếu là vì thanh đao kia, mình cũng vô pháp xác định chính là người trước mặt.

      “Hình như vị rất đạm!” Hàn Chương ở bên cạnh gật đầu, phải ngũ đệ Bạch Ngọc Đường, hề có hứng thú với mấy việc phong nhã này.

      ————

      Trà Hoắc Sơn Tước Lưỡi: 霍山雀舌

      [​IMG]

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      NTBSS – Chương 12
      Editor: Nguyệt Mai

      [​IMG]

      ———————————

      Lời tác giả: Cám ơn mọi người ủng hộ ta ~~ôm cái trước~~ Viết đến đây có hơi do dự, chương này và chương sau có thể coi là cao trào bé bé, viết hơi mệt, nên biết ra sao. Mọi người ai có ý tưởng gì hoan nghênh thảo luận.

      ——————————— Lần pha trà thứ hai, Lâm Vũ Phi tự mình bưng trà, cười với Ninh Vọng Thư: “Đây là trà búp Minh tiền Bích Loa Xuân, được sao bằng phương pháp khá cổ, là trà ta thích dùng nhất, nếm thử xem có thích ?”

      Trà búp Minh tiền: loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh

      Ninh Vọng Thư thấy đứng trước mặt mình, vẻ mặt tha thiết, đành phải thổi vài hơi, uống vài ngụm, miễn cưỡng cười : “Quả nhiên uống rất ngon.”

      ra đầu lưỡi nàng bị phỏng, làm sao phân biệt được vị gì ra sao, chỉ cảm thấy buốt mà thôi.

      “Vậy nếu thích, ta đưa cho ít nhé.” Lâm Vũ Phi vui vẻ .

      Ninh Vọng Thư từ chối: “Ta biết cách pha trà rắc rối này, dù là trà ngon cũng sợ mất vị, dưng làm hỏng, hay là thôi .”

      sao đâu, nhìn rườm rà, ra cũng đơn giản, để ta dạy .” Lâm Vũ Phi vén tay áo, phất tay cho trà đồng lui qua bên, muốn tự pha trà. Triều Tống thịnh trà, pha trà cũng được coi là cử chỉ lịch tao nhã, cho nên Lâm thiếu gia hành động như vậy, mọi người cũng dị nghị.

      “Nước phải sôi mạnh… Ninh nương, tới nhìn !”

      “…” Ninh Vọng Thư do dự chút, vị trí pha trà ngay cạnh Vương Nhân Tương, trong lòng nàng vẫn có vài phần cố kỵ, chần chờ lát, mới chậm rãi đứng dậy bước qua .

      Nàng chỉ cách Vương Nhân Tương mấy bàn trà , cảm nhận đước ánh mắt của đảo qua đảo lại đùi mình, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Mặc dù mình đường khập khiễng, nhưng đối với cao thủ, bằng bước chân nặng hay có thể biết đối phương có bị thương hay . Đùi phải của nàng thể dùng lực, bước đương nhiên hơn chân trái.

      “Hoa có mùi độc đáo, đều vào thấm trà.” Lâm Vũ Phi hồn nhiên phát Ninh Vọng Thư có điều dị thường, mạch cười với nàng, “Như hoa phù dung, tường vi, mân côi, bây giờ là mùa thu, lấy hoa quế hay hoa cúc cho vào bình, hương vị nhàng tầm thường.”

      Ninh Vọng Thư liên tục gật đầu, kỳ gì nàng chỉ hiểu vài từ, cầm thanh trúc vô ý đùa nghịch . Nước vẫn còn bếp, hơi nước ấm áp lượn lờ, vô ý ngẩng đầu, nàng nhìn thấy đôi mắt quen thuộc. Nam Cung Nhược Hư ngồi cách đó xa, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt kia làm nàng nao nao.

      cảm giác xa lạ chạy dọc toàn thân, khiến nàng vội vã hạ mi mắt, đùa nghịch trà cụ trước mặt. Lâm Vũ Phi bên người vẫn líu lo : “Đầu trà được phân thành nhiều trà, vừa trà và ít. Mùa hè thích hợp dùng nhiều trà, mùa đông thích hợp dùng ít trà, xuân thu thích hợp dùng vừa lượng trà vừa đủ…”

      phất cây quạt , vốn để khống chế sức lửa, lại thấy ấm nước nổ , nháy mắt bếp lửa liền sáng ngời, vô số tia lửa bắn ra, bay thẳng về phía hai người.

      Đầu: bốc lượng trà thích hợp vào trong ấm, quá nhiều hay quá ít, căn cứ vào loại trà và sở thích của khách uống trà.

      Theo bản năng Ninh Vọng Thư nhanh chóng bước qua bên, bước chân vừa chạm đất, theo quán tính người tập võ, thân mình tự nhiên xoay trái… Nhưng trong nháy mắt, nàng biết mình phạm sai lầm lớn, động tác này khác bày thân pháp của mình trước mắt Vương Nhân Tương.

      Có lẽ nhận ra dung mạo, nhưng có thể nhận ra thân pháp của mình. Lâm Vũ Phi cũng nhảy qua bên, áy náy cười : “Là do thanh trúc chọn tốt.”

      Ninh Vọng Thư im lặng , ánh mắt phức tạp nhìn kỹ bếp lò trước mặt, trước khi có tiếng nổ, hình như nàng nghe thấy tiếng xé gió rất , là ảo giác của nàng sao?

      Tống chưởng quầy ha ha cười: “Lửa bắn ra ngoài chỉ điều tốt, chắc là gần đây Lâm thiếu gia có chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng!”

      Lời vừa dứt, mặt Lâm Vũ Phi liền hơi đỏ, nhàng liếc Ninh Vọng Thư, cười : “Hy vọng được như quý ngôn của ngài.”

      Lời này vào tai mọi người, hơn nữa nhìn thấy Lâm gia thiếu gia ân cần với Ninh Vọng Thư như thế, ý tứ cũng biết. Nam Cung Nhược Hư thấy hai người song song đứng trước bình phong, tuấn tú phi thường, quả nhiên là đôi bích nhân, trong lòng khỏi sinh vài tia ảm đạm, hơi hơi cúi đầu.

      Chỉ qua lúc, lượt trà thứ ba được đưa lên, tiểu đồng cung kính bưng trà, Ninh Vọng Thư và Lâm Vũ Phi đều về chỗ.

      có vài nghệ nhân nhàng bước vào từ trước, đến khi Lâm Vũ Phi khẽ gật đầu, lập tức tấu nhạc. Nữ tử khảy tì bà uyển chuyển mở môi đào, ngân nga xướng lên:

      “Khói sương lãng đãng trôi ngập thành,

      Người dựa thuyền lan mà hát,

      Vẫn luôn nhớ về chàng.

      Cách ba sông

      Nhờ mây xanh che phiền muộn trong mắt

      Mĩ nhân cười

      Đẹp như hoa sen

      Tình ngắn, mà vương vấn như tơ.

      …………….” Ca từ triền miên uyển chuyển động lòng như vậy, lại được hát bởi tiếng Ngô mềm mại, nghe mà mềm nửa người. Ninh Vọng Thư cùng Hàn Chương tuy phải người Tô, nghe hiểu tiếng Ngô, nhưng cũng cảm nhận được.

      Tiếng Ngô: tiếng phổ biến ở vùng Giang Nam

      khúc hát xong, mọi người đều vỗ tay khen ngợi, chỉ có Vương Nhân Tương vẫn si ngốc kinh ngạc…

      Hàn Chương tiến đến bên tai Ninh Vọng Thư, lặng lẽ cười : “Ta thấy Lâm công tử tám phần động tâm với muội rồi, hay là muội về với sư phụ muội, gả đến Tô cũng tệ!”

      Ninh Vọng Thư tức giận trừng cái, khi nãy nàng chưa lưu ý đến lời của mọi người, nghe Hàn Chương đột nhiên như vậy, tự nhiên vui, nhưng cũng vô tâm nghĩ nhiều.

      Nàng thầm lưu ý vẻ mặt Vương Nhân Tương, vẫn nhìn ra chút manh mối, Vương Nhân Tương càng bình tĩnh vô ba, càng làm nàng bất an, như đứng đống lửa, ngồi đống than.

      “Chúng ta trước được ?” Nàng đến bên người Nam Cung Nhược Hư, .

      “Được.” sớm nhìn ra nàng có vẻ khác thường, mặc dù hỏi , nhưng vẫn trả lời ràng.

      Ninh Vọng Thư vốn nghĩ hỏi lý do, đoán được cái gì cũng hỏi liền đáp ứng, khỏi liếc mắt nhìn cái. Mặc dù thần sắc bệnh tật tiều tụy, ánh mắt lại điềm đạm mà ấm áp, khí chất thanh lịch tao nhã, nàng rùng mình trong lòng—— có bệnh trong người, mình càng phải cẩn thận mới đúng!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      NTBSS – Chương 13
      Editor: Nguyệt Mai

      [​IMG]


      Edit: Nguyệt Mai

      ———-

      Hàn Chương ở bên, hiểu tình hình cười hì hì : “Nếu muội muốn mời ta làm bà mối, tiền lì xì thể ít nha.”

      Ninh Vọng Thư nề hà trừng liếc mắt cái, bưng lên tách trà trước mặt, trong lòng cân nhắc nên cáo từ như thế nào mới thỏa đáng. Lúc này, phen nhiệt thành của Lâm gia công tử, tuy có nhận, nhưng để trong lòng. Lại nghĩ nghĩ hồi, nhấp từng ngụm chén trà trong tay, thầm nghĩ trà qua ba tuần, cũng tính thất lễ, liền đứng dậy cáo từ.

      Lâm Vũ Phi trong lòng buông, lại hỏi nàng muốn ở Tô bao lâu, Ninh Vọng Thư cười mà đáp, chỉ chưa định ngày về. đoán nàng nhất định còn ngây ngốc vài ngày, nghĩ còn nhiều thời gian, còn có cơ hội gặp mặt, trong lòng mừng thầm.

      Đến khi lên xe ngựa, ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa chậm rãi chạy tới phía trước, Nam Cung Nhược Hư nhịn được hỏi: “Thân thể thoải mái sao?”

      Ninh Vọng Thư trầm mặc lát, lại nhìn chằm chằm , biết nên như thế nào.

      Nam Cung Nhược Hư mới ở bữa tiệc thấy bộ dạng nàng, vốn có nghi ngờ, lại thấy nàng nay như vậy, nghĩ đến nàng vì mình, đành phải : “Chẳng lẽ do ta? Ta ta nên tới.”

      Ninh Vọng Thư vội vàng cười : “Huynh đừng đoán mò… giấu gì huynh, là ta gây chút phiền toái, chỉ sợ liên lụy đến huynh.”

      Nghe vậy, Nam Cung Nhược Hư ngẩn ra.

      “Phiền toái gì?” Nam Cung Nhược Hư khó hiểu , “Khi đến phải rất tốt sao, sao đột nhiên như vậy…” bỗng nhiên hiểu được cái gì, lập tức thấp giọng : “Người vừa rồi ở trong sảnh?”

      Ninh Vọng Thư gật gật đầu, cười khổ : “Ta vừa vào nhìn thấy đao của liền nhận ra, chỉ sợ cũng nhận ra ta.”

      “Ngươi là Vương Nhân Tương?” Lúc này Nam Cung Nhược Hư mới hiểu được tại sao trong phòng nàng lại có bộ dạng kì quái, lập tức nghĩ đến: “Chẳng vết thương đùi quen ?”

      gì tới quen biết, nếu phải hôm nay tham dự tiệc trà, ta cũng biết là ai.” Trong lòng Ninh Vọng Thư dễ chịu, cảm thấy Vương Nhân Tương quá mức bình tĩnh vô ba, điều này làm nàng có chút bất an…

      Đêm đó trăng sao, đường đao quỷ mị như hình với bóng, rét lạnh như băng, sát ý lạnh thấu xương.

      Trong lúc xoay người, đao xẹt qua mặt nàng, đóa sen màu bạc ánh vào mắt, đẹp đẽ hút hồn.

      Người nọ chắc chắn muốn nàng để hồn lại dưới đao, nàng rất .

      Ninh Vọng Thư lấy loan đao giấu dưới đệm ra, may mắn mình vì phòng vạn nhất mang theo nó, thầm thở hơi dài.

      là đối thủ của ?” Nam Cung Nhược Hư lo lắng hỏi.

      Ninh Vọng Thư trả lời, tay vuốt ve thân đao, cười nhàng.

      “Sao hai người lại đánh nhau? là giáo đầu võ quán, theo lý, lý do gây chuyện.”

      “Ta đâu biết là giáo đầu võ quán, đêm đó ta dạo phía tây khu rừng gần bờ sông…”

      dạo?”

      Ninh Vọng Thư nhún nhún vai, thành : “… Ta tìm cửa vào lăng mộ.” Nam Cung Nhược Hư giật mình, quả nhiên nàng đến vì lăng mộ kia, cho nên bản đồ là nàng tự đánh dấu.

      Đương nhiên nàng biết nghĩ gì, nhìn : “Dấu bản đồ là cửa vào ta muốn tìm, ” dừng lát, xấu hổ cười, lại : “ nghĩ ta trộm mộ?”

      Nam Cung Nhược Hư đáp, chỉ hỏi: “Lần trước bị thương trong tay , bây giờ có thương tích trong người, phải là đối thủ của .”

      “Ta bị thương cũng phải đối thủ của .” Ninh Vọng Thư thấp giọng , lầm bầm lầu bầu. Nàng phiền não dựa vào phía sau, do xe ngựa nên hơi loạng choạng. Nếu nàng chỉ mình, đánh lại trốn, miễn cưỡng chắc được vài phần. Nhưng còn có … Vương Nhân Tương chính mắt nhìn thấy nàng xuất cùng Nam Cung Nhược Hư, nàng thể biết được Vương Nhân Tương có bỏ qua hay .

      Nghĩ đến vì mình mà Nam Cung Nhược Hư bị liên lụy, Ninh Vọng Thư liền tự trách thôi.

      Nam Cung Nhược Hư nhíu mày suy nghĩ lúc lâu, hỏi: “Chẳng lẽ cũng muốn trộm mộ, nhìn vừa mắt?”

      “Có vẻ giống.” Ninh Vọng Thư lắc đầu, “Ta cảm thấy là người thủ lăng, cho nên địch ý với ta rất sâu đậm.” Nhớ tới ánh đao lãnh liệt đêm đó, nàng vẫn còn sợ hãi.

      Bên trong xe ngựa liền yên tĩnh, hai người đều muốn nhắc lại, kỳ cũng biết nên cái gì. Phượng Nghi lâu vì muốn thanh u, đường có chút hẻo lánh, con đường chỉ là lối xe ngựa qua thành đường mà thôi. Lúc này đường chỉ có xe của bọn nọ, tiếng ngựa đạp lá khô sàn sạt có thể nghe ràng, Ninh Vọng Thư nghe thấy, chói tai vô cùng.

      Tịch dương xuyên qua rừng lá, len qua cửa sổ, dừng tay Nam Cung Nhược Hư, sắc vàng tịch mịch, chút độ ấm. lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt dấu được lo lắng, còn có tia áy náy… thầm hận mình tay trói gà chặt, đúng là ngay cả chút việc cũng giúp được.

      Sàn sạt, sàn sạt, đột nhiên bị tiếng quát của gã đánh ngựa ngắt quãng.

      lúc lâu sau, Ninh Vọng Thư thở dài, ra vẻ thoải mái cười : “Huynh cần lo lắng, đối với người giang hồ chúng ta, loại chuyện này là cơm bữa, khó đối phó.”

      Nam Cung Nhược Hư mỉm cười, khóe mắt xẹt qua loan đao trong tay nàng, cũng phá bỏ lời dối của nàng.

      Xe tiếp tục tiến lên, ánh chiều tà dần tắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :