NTBSS-Chương 4 EDIT: Nguyệt Mai Hàn Chương nhìn chằm chằm Ninh Vọng Thư: “Vừa rồi muội dùng chưởng pháp gì vậy, huynh nhìn ra.” Ninh Vọng Thư ngửa đầu uống cạn chén trà, cười giảo hoạt: “Đó phải chưởng pháp, kiến thức rộng rãi như Hàn nhị ca cũng nhìn ra sao?” Nàng khá thân với Hàn Chương, trước kia hay cãi nhau ầm ĩ, giờ vậy cũng ngại. Nhưng Ngu Thanh nghe lại thấy hết sức chói tai, sắc mặt trở nên khó coi, khỏi cười lạnh : “Khẩu khí của Ninh nương lớn, ngay cả Hàn gia cũng để vào mắt.” Ninh Vọng Thư ngẩn ra, Hàn Chương lại cho là đúng : “Là Ngu đại tiểu thư xem trọng tại hạ, luận võ học, ra tại hạ rất nông cạn.” cười ha ha vài tiếng, “Bằng , ngay cả bảy mươi hai chiêu của Lăng La đao pháp cũng nhận ra.” Ninh Vọng Thư vỗ tay cười to: “Vẫn bị huynh nhận ra.” “Đó là đao pháp!” Ngu Thanh cũng sửng sốt, khó trách khi giao thủ cảm thấy võ công của ta rất cổ quái. “Sao ta phát nàng dùng đao?” Lâm Vũ Phi hỏi, thấy trán nàng thấm mồ hôi, chén trà cạn, liền sai hạ nhân thêm trà. Ninh Vọng Thư khát nước, tiếp chén trà uống cạn, cảm kích nhìn , cười cười : “Ta quên mang đao theo, nhưng sau này phát đao pháp này dùng làm chưởng pháp cũng khá tiện.” “Các muội đều có cả đống tật xấu. Dùng đao mang đao, dùng kiếm lại biết kiếm mất bao nhiêu lần,” Hàn Chương bật cười, “Đều từ quán ra cả.” Nàng cười hì hì, tiếp lời. “Nàng dùng dạng đao gì? Là loại đao quan nha hay mang theo sao?” Nhìn nàng mảnh mai yếu ớt, Lâm Vũ Phi khó tưởng tượng lúc nàng vung đao ra sao. “ phải, là loan đao.” Hai tay vẽ hình cái cung, khoa tay múa chân cho xem, “Tân Nguyệt loan đao.” Tân Nguyệt loan đao: ở đây có thể hiểu theo 2 cách. Đây là tên thanh đao của Vọng Thư hoặc chỉ hình dáng thanh đao cong như trăng non. “Ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải nhìn đao pháp của Ninh nương, chắn hẳn vô cùng phấn khích.” Lâm Vũ Phi . Ánh mắt Lâm đại thiếu gia rất nóng bỏng. Ninh Vọng Thư thấy đại thiếu gia nhà giàu lại hứng thú chuyện chốn giang hồ, trong lòng khỏi buồn cười. Ngu Thanh hừ lạnh : “Có lẽ huynh có thể nhìn lúc ta trộm đồ của Lâm gia đấy.” Ninh Vọng Thư tự nhận tính tình tệ, nhưng nếu tình huống thế này mà nàng gì, khỏi làm người ta cảm thấy rất yếu đuối. Cho nên nàng hít hơi sâu, chuẩn bị mở miệng… “Ngu lão bang chủ của Thái Hồ thủy trại tung hoành Thái Hồ hơn ba mươi năm,” mở miệng là Nam Cung Nhược Hư, “Tuy Thái Hồ được hắc bạch lưỡng đạo tôn kính, nhưng cướp thương thuyền cũng là chuyện thường tình. Nghe tháng trước cướp được thương thuyền Dương Châu, thu được hơn vạn lượng, ” nhìn Ngu Thanh hay Thành Tư Nguy, chỉ nhìn Ninh Vọng Thư mỉm cười, “Giàu hơn nhiều.” Ngu Thanh nghe thế ngây người lát, nhất thời biết nên gì. Sao có thể biết ràng như vậy? Thành Tư Nguy nghi hoặc, thuyền kia thừa dịp đêm tối mà cướp, làm sạch lưu loát, huynh đệ trong trại tiết lộ ra ngoài, sau cũng ai biết là Thái Hồ thủy trại gây nên. “Huynh khuyên ta đổi nghề sao?” Ninh Vọng Thư cảm thấy lúc này đáng vô cùng. Nam Cung Nhược Hư cười mà đáp. Hàn Chương ngồi bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ vai Ninh Vọng Thư: “Nha đầu, ra, ta có lời muốn hỏi muội.” Ninh Vọng Thư mờ mịt , nghi hoặc đứng dậy theo ra ngoài. Hàn Chương thẳng đến đầu thuyền, đến khi chắc chắn người bên trong nghe bọn họ chuyện mới dừng lại. “Nha đầu, có phải trước kia muội có mâu thuẫn với người của Thái Hồ thủy trại ?” thấp giọng hỏi. Ninh Vọng Thư lắc đầu: “ thể nào, đây là lần đầu tiên muội đến Giang Nam.” “Vậy kỳ quái, vị đại tiểu thư kia cứ như nhìn muội vừa mắt vậy.” thầm, hỏi chuyện khác, “… Mạc Nghiên cũng đến Tô sao?” “, ” Ninh Vọng Thư cười , “Muôi ấy mang Tiểu Ngoan, là muốn tới kinh thành mở mang tầm mắt.” Hàn Chương vẻ mặt đau khổ: “Hai vị này chỉ cần ở cùng chỗ, chẳng có chuyện tốt gì.” “Huynh có việc tìm nó?” Giọng hạ thấp: “Lần trước nó đến Hãm đảo, ta cá cược với nó, nó giấu chùy tử của lão Tam … nhưng ta tìm thế nào cũng ra, làm lão Tam tức .” “Khó trách huynh lưu lạc đến nơi này.” Ninh Vọng Thư cười ha ha, “Huynh nên cá cược với nó, bây giờ chắc nó quên rồi.” Hàn Chương vò vò đầu, rất phiền não: “ phiền toái, xem ra trong mười ngày nửa tháng ta thể về rồi.” “ có việc gì, chỉ cần nó trở lại Hãm đảo, nó tìm ra.” Ninh Vọng Thư an ủi . “ vậy ta còn phải Khai Phong tìm nó.” than thở, sau lúc lâu, xoay người vào. Ninh Vọng Thư vào, đứng ngoài : “Nam Cung đại ca, bên ngoài nhiều cá, huynh ra đây nhìn chút .” Nam Cung Nhược Hư ra ngoài đúng lúc thấy nàng ghé vào mép thuyền, bóng dáng có chút đơn tịch mịch. Nghe tiếng bước chân của , nàng quay đầu áy náy cười, lấy tay chỉ về từng đợt sóng tròn mặt hồ —— dưới ánh trăng, cá kết thành nhóm như ánh sao mặt hồ, lấp lánh như ngọc. “…” Nam Cung Nhược Hư do dự, vẫn thấy hỏi chút mới yên tâm, “Vừa rồi giao thủ, có bị thương ?” “Huynh xem người ta có miệng vết thương nào ?” cười: “Ta hiểu lắm, nghe có chưởng lực tạo thành nội thương, cho nên…” “ có, chưởng lực của ta cũng rất lợi hại.” Nàng nháy mắt mấy cái, cố ý chọc , lúc lại thấp giọng , “Vị Ngu nương kia đại khái hiểu lầm ta gì đó… thanh danh của Phi Long môn giang hồ hẳn là tốt.” : “Hàn nhị gia kia phải là Ngũ thử Hãm đảo sao? Ta thấy huynh ấy để ý chuyện này.” Ngũ thử: thử: con chuột. Hàn chương là 1 trong ngũ thử của Hãm đảo trong Bao Thanh Thiên. Năm người đó là: lão Đại Chui Thiên thử Lô Phương, lão Nhị Triệt Địa thử Hàn Chương, lão Tam Mặc Sơn thử Từ Khánh, lão Tứ Phiên Giang thử Tương Bình, lão Ngũ Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường. “Ngũ thử có quen sư phụ ta, đương nhiên để ý.” Nàng nghiêng đầu nhìn , “Huynh để ý sao?” mỉm cười, chậm rãi : “Người hiểu được làm việc trượng nghĩa như , phải ai cũng may mắn gặp được.” Ninh Vọng Thư thản nhiên cười, muốn chuyện, chợt nghe tiếng vang từ bức rèm che, Lâm Vũ Phi ra, phía sau có hạ nhân bưng khay trà. “Tại hạ đãi khách chu toàn, có chỗ thất lễ, mong hai vị thông cảm.” Lời này tuy với hai người bọn họ, ánh mắt Lâm Vũ Phi lại chỉ nhìn Ninh Vọng Thư. “Lâm công tử khách khí,” Nàng thấy bóng Ngu Thanh trong thuyền, “Nhưng ta nghĩ chúng ta vẫn nên cáo từ.” “… muốn ?” Lâm thiếu gia hiển nhiên rất lo lắng, “hai người”, chỉ “”, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Ninh Vọng Thư bị nhìn đến xấu hổ, khỏi về nhìn phía Nam Cung Nhược Hư. Người này đành phải ngắt lời : “Là thân mình ta chịu nổi gió đêm quá lâu, Lâm thiếu gia xin đừng trách.” “Ta có thể tìm được ở đâu? Ta… ta… ý ta là ở … nghỉ ngơi ở đâu? Khách sạn sao? Nếu chê, có thể đến nhà ta nghỉ mấy ngày.” Dưới tình thế cấp bách, Lâm Vũ Phi có chút lúng túng. “Đa tạ, nhưng ta vẫn nên quấy rầy.” Ninh Vọng Thư đợi Lâm Vũ Phi tiếp liền quay đầu qua chỗ đám người Hàn Chương trong thuyền chào cáo từ. Hàn Chương thấy nàng cáo từ, liền lên cạnh nàng vài câu, nàng cười gật gật đầu, rồi cùng Nam Cung Nhược Hư rời . Mắt thấy thuyền hoa xa, Ninh Vọng Thư mới phát trong thuyền có thêm chiếc hộp màu đỏ sậm, mở ra, bên trong có mấy khối điểm tâm tinh xảo. “Khi nãy Lâm thiểu gia sai người đưa lên thuyền, sợ hai vị trở về có đói, đặc biệt mang điểm tâm đến.” Thuyền phu , “ nhìn ra vị đại thiếu gia này là người cẩn thận.” Nam Cung Nhược Hư muốn gì, nhưng vẫn mỉm cười . Ninh Vọng Thư lắc lắc đầu, lấy khối cây dẻ cao đưa vào trong miệng: “Hương vị tốt lắm, huynh nếm thử sao?” “Rất ngọt sao?” khẽ nhíu mày hỏi. “Có chút ngọt, đến mức quá ngọt. Huynh thích đồ ngọt?” thành trả lời: “ thích.” Nàng cẩn thận tìm tìm, tiếc nuối : “Tất cả đều là đồ ngọt, làm sao bây giờ?” “ sao, ta đói bụng.” Ninh Vọng Thư thấy dựa vào mép thuyền, tuy còn mỉm cười, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Bình thường nàng làm con cú, vài đêm nghỉ cũng mệt, nhưng lại chịu được. Lúc trở về, sợ mệt mỏi, Ninh Vọng Thư vẫn im lặng lái xe, thẳng đến tường ngoài của Nam Cung thế gia. Nàng xốc màn xe, thấy nhắm mắt nửa dựa vào thành xe, giống như ngủ. Dưới ánh trăng mỏng manh, xanh xao, tái nhợt tiều tụy, như ảo ảnh, lúc nào cũng có thể biến mất. Ninh Vọng Thư khẽ thở dài, đành lòng đánh thức .
NTBSS-Chương 5 EDIT: Nguyệt Mai Mặt trời sau giờ ngọ rực rỡ. Nam Cung Lễ Bình cùng ca ca ở trong đình chơi cờ. Dưới bóng trúc loang lổ, Nam Cung Nhược Hư mặc trường bào màu thiên thanh, vài tia nắng dừng mặt , làm khuôn mặt tái nhợt thường ngày thêm vài phần huyết sắc, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt, giống như để tâm vào ván cờ. Hạ cờ, Nam Cung Lễ Bình thở phào, cười : “Hôm nay thắng thống khoái, xem ra tâm trạng đại ca được yên, có tâm sao?” Nam Cung Nhược Hư cười cười, trả lời, thuận miệng : “Hôm qua Liêu chưởng quầy phía bắc có đến đây , Vương Thụy muốn đem miếng đất ở bìa rừng phía tây gán cho chúng ta, mượn ba vạn lượng.” “Chỗ đất kia làm sao được như vậy! Lão già kia cho rằng chúng ta là đứa ngốc sao?” Nam Cung Lễ Bình cắn hạt dưa, cười , “Tuy là có giao tình, cũng thể đòi tiền trắng trợn như vậy.” “Chỗ đất kia quả đáng giá này, nhưng mà…” Nam Cung Nhược Hư nhìn , “Lễ Bình, đệ còn có nhớ câu chuyện kia?” “Đệ nghe nhiều chuyện lắm, sao nhớ được? Huynh là chuyện của ai?” “Dưới quyền Sở Tương Vương Lưu Chú có người tên Tức Ninh, nghĩ ra chưa?” Nam Cung Lễ Bình nhíu mày nghĩ nghĩ: “À, Lưu Chú kia, đệ biết.” “Tức Ninh lúc ấy vâng mệnh chế tạo ‘châu nhu ngọc hạp ’, lấy ngọc làm áo, vàng làm dây…” “Dây vàng áo ngọc!” Nam Cung Lễ Bình cả kinh . “ sai, nhưng lúc dây vàng áo ngọc sắp hoàn thành, Tức Ninh kết bè kết cánh, Lưu Chú dưới cơn thịnh nộ ban thưởng rượu độc. Tức Ninh mất, dây vàng áo ngọc cũng cánh mà bay, nghe người Tức gia phẫn hận, đem dây vàng áo ngọc hạ táng theo Tức Ninh. Nhưng tới thời Đường, mộ Tức Ninh bị trộm, chưa phát xác chết có dấu vết mặc dây vàng áo ngọc, mộ phần cũng cực kỳ đơn sơ.” “Ý đại ca là dây vàng áo ngọc có khả năng chỗ bìa rừng phía tây?” Nam Cung Nhược Hư : “Ta cũng chỉ là đoán mò mà thôi. Ngày trước, lão Ngưu tìm được bản “Hán Trung nghi” tưởng mất, ta xem qua, ra ban đầu biệt viện của Tức Ninh ở chỗ này. Ta có xem bản đồ, chỗ kia tuy hẻo lánh, nhưng phía nam có Thái Hồ, phía bắc dựa vào núi. Luận phong thuỷ, đó là nơi táng mộ vô cùng tốt. Ta nghĩ, có lẽ năm đó người nhà Tức Ninh giấu được Lưu Chú, lén chôn Tức Ninh tại đây.” “Đại ca!” Nam Cung Lễ Bình trợn tròn nhìn , ánh mắt đầy lửa. “Làm sao vậy?” “Đầu của huynh chia cho đệ nửa , nó là tốt!” “Đệ lấy , ” Nam Cung Nhược Hư cười , “Tốt nhất là lấy hết luôn .” “Đừng là cả đầu, nếu có thể, đại ca, đem bệnh của huynh cho đệ, huynh cũng thoải mái được vài ngày.” Nam Cung Lễ Bình nhìn ca ca, thở dài. “ sao, ta sớm quen.” Nam Cung Nhược Hư mỉm cười . “Huynh… huynh cần gì phải giấu đệ…” Nam Cung Lễ Bình còn muốn , thấy ca ca mệt mỏi lắc đầu, ra hiệu đừng thêm gì nữa, đành phải : “Theo huynh, chúng ta đem ba vạn lượng bạc cho Vương Thụy?” “Đồng ý dễ dàng như vậy, khỏi làm cảm thấy chúng ta mềm yếu, đầu tiên thể nghĩ đến chuyện được tấc lại muốn tiến thước tìm tới chúng ta; thứ hai cũng khiến người nghi ngờ.” Nam Cung Nhược Hư nghĩ nghĩ, “Nhà phải còn cửa hàng tơ lụa sao?” “Vậy chờ thêm chút nữa, thiếu nhiều bạc như vậy, chống đỡ được tự nhiên gán thêm cửa hàng tơ lụa.” Nam Cung Nhược Hư gật gật đầu: “Cứ như vậy, hơn nữa cửa hàng kia cũng miễn cưỡng đủ được ba vạn lượng.” trận gió thổi qua, ho vài tiếng, Nam Cung Lễ Bình lấy ra cái áo choàng khoác cho . “Lễ Bình, đệ làm việc , cả ngày cùng ta cũng ngại buồn chán sao?” vỗ vai đệ đệ. “Được—— được rồi————” Nam Cung Lễ Bình cố ý kéo dài giọng, chọc cười, “ ngờ đại ca lại chê đệ phiền.” Chợt nhớ tới chuyện, “Đúng rồi, nghe lão Ngưu buổi sáng có người đến cửa, chỉ muốn gặp đại ca, lại lý do, lão Ngưu cho đuổi rồi.” Nam Cung Nhược Hư ngạc nhiên: “Là ai? Sao lại báo ta?” “Đại khái lão Ngưu tưởng là đùa giỡn, nếu gọi lão tới hỏi chút.” Thấy đại ca sốt ruột, Nam Cung Lễ Bình vội hỏi, bên phân phó hạ nhân gọi Ngưu tổng quản. “Đại ca!” Nam Cung Lễ Bình thử hỏi, “Có phải huynh chờ ai?” Là nàng sao? Mình chờ nàng sao? Nam Cung Nhược Hư ngẩn ra, thất thần trong nháy mắt… Người kia thường lui tới vào buổi tối, Ninh Vọng Thư, nàng thậm chí tạm biệt . Từ đêm đó qua mười bốn ngày, nàng vẫn chưa xuất . có chút buồn bã nhìn bóng trúc sặc sỡ, đêm đó ngờ lại có thể an tâm ngủ, ngay cả về Mặc Cách cư khi nào cũng biết. Nam Cung Lễ Bình thấy ca ca mạch xuất thần, lòng nghi ngờ, đại ca ở trong Mặc Cách cư, đừng xuất phủ, ra Mặc Cách cư cũng cực ít; bình thường trừ khi gặp chưởng quầy ngân hàng tư nhân quan trọng cũng ra ngoài, người ngoài cũng ít biết . định hỏi lại, thấy bóng Ngưu tổng quản xuất đường mòn. Mặc dù vào thu, Ngưu tổng quản chạy vội tới, chóp mũi thấm ra vài giọt mồ hôi. “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tìm lão có việc sao?” khoanh tay đứng, cung kính . “À, đại ca muốn hỏi chút, buổi sáng là ai tìm huynh ấy vậy? Sao lão cho đuổi rồi?” Nam Cung Lễ Bình hỏi. “Là gã sai vặt, cầm thiệp mời của Lâm gia, có việc muốn cầu kiến đại thiếu gia, tên họ, còn đại thiếu gia là thân thích xa của chúng ta. Lão thấy đầu voi đuôi chuột, sợ quấy rầy đại thiếu gia, liền đuổi rồi.” “Lâm gia?” Nam Cung Lễ Bình kỳ quái , “Người Lâm gia sao lại chạy tới tìm huynh? Sao bọn họ quen được huynh?” Nam Cung Nhược Hư cười , trong lòng hiểu được. Ngày ấy thuận miệng dối, nghĩ vị Lâm đại thiếu gia kia tìm . hơi trầm ngâm, “Lão Ngưu, về sau nếu có người tìm, liền mang tới gặp ta. Bất luận là ai, cần cố kỵ.” “Vâng, đại thiếu gia.” Tuy rằng kỳ quái, Ngưu tổng quản vẫn vội vàng đáp. Nam Cung Lễ Bình nhìn ca ca, cố gắng nhìn từ khuôn mặt bình tĩnh vô ba của nhìn ra chút manh mối.
NTBSS-Chương 6 EDIT: Nguyệt Mai Khách sạn Minh Tuyền nằm phía tây thành Tô, khách sạn lớn, nhưng có nhiều món ngon nổi tiếng. Gần đến giờ cơm chiều, mùi thơm bay ra từ phòng bếp, làm người xốn xao. lầu, trong phòng chữ thiên thứ hai, Ninh Vọng Thư mở to mắt, miễn cưỡng lật mình. Chỗ bị thương còn đau, nàng nhăn mặt nhíu mày, cố gắng cử động, nửa ngồi xuống, xem xét miệng vết thương. Tuy rằng dùng kim sang dược đặc chế, miệng vết thương sâu ba tấc vẫn khép lại rất chậm, nàng thở dài, thầm ảo não, đêm qua lỗ mãng. Xem ra người thủ lăng trong truyền thuyết có tồn tại, thân thủ rất cao. Cho dù mình mang theo đao, phần thắng cũng lớn. Huống chi đêm qua chỉ gặp người, nếu có người đến giúp, sợ là thể toàn thân trở ra. Đổi dược, băng bó miệng vết thương cho tốt, nàng mặc áo ngoài, ngửi ngửi mùi, xuống lầu dùng cơm. Tùy ý gọi tô canh, nàng ngủ mờ mịt ngày, bụng sớm đói, ăn cơm cũng lưu ý người ra vào. Cách nàng vài bàn có người cứ nhìn nàng chằm chằm, người nọ là Thành Tư Nguy. Từ ngày từ biệt hồ, Ngu Thanh trở về liền lệnh bọn họ tìm chỗ ở của Ninh Vọng Thư, liên tục mấy ngày đều tìm ra, nghĩ tới hôm nay lại tốn chút công phu. Thành Tư Nguy thấp giọng ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh nhanh chóng trở về báo Ngu Thanh, còn mình ở lại khách sạn theo dõi nàng. Ăn chén cơm, uống xong nửa bát canh chân giò, Ninh Vọng Thư mới cảm thấy hơi no, nên ăn cơm chậm lại. Nàng gọi tiểu nhị mang thêm chén cơm, lại thêm nửa bát canh, mới từ từ thưởng thức. Đúng lúc đó, bóng người che ở trước mắt, Ninh Vọng Thư vừa ngẩng đầu liền thấy Ngu Thanh đứng trước mặt mình, phía sau nàng còn có vài người. “Ninh nương, tìm khó đấy!” Ngu Thanh ngồi xuống đối diện nàng, chút khách khí . Ninh Vọng Thư buông đũa, bất đắc dĩ : “Có việc gì sao?” “ có biết ta tìm bao lâu hả?” Ngữ khí của vị đại tiểu thư này rất tốt, khí thế bức người, cứ như cho rằng đều là lỗi của Ninh Vọng Thư. “Ngu nương tìm ta có việc?” Ninh Vọng Thư kiên nhẫn hỏi lại lần. “…” Ngu Thanh gần như cắn răng, “ cũng là người Phi Long môn, vậy có biết Lí Hủ?” Ninh Vọng Thư bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại thầm kêu tốt, Lí Hủ là lục sư đệ của nàng, biết gây họa gì ở ngoài rồi. “ đánh cắp túi vàng hình chiếc lá của ta.” Ngu Thanh trầm giọng . “Sao biết là đánh cắp?” “Bởi vì… bởi vì bị ta bắt.” Ninh Vọng Thư mạc danh kỳ diệu : “Bắt được rồi, vậy tìm ta làm gì?” Ngu Thanh cả giận : “ lại chạy!” “À.” Ninh Vọng Thư rất muốn cười, lại ngại bộ dáng vị đại tiểu thư trước mặt, thể cố nén, “Đó là vật thích của Ngu nương, ngày sau nếu ta gặp , tự nhiên khuyên đem vàng trả lại.” “…” Ngu Thanh tức giận đến nên lời, “ cho ta là đồ ngốc sao?” “Ý tốt của tại hạ, Ngu nương cần gì phải xuyên tạc.” “ cần nhiều lời, với cùng môn phái, ta bắt trước, nhất định đến!” Mấy người phía sau Ngu Thanh xuất binh khí, bày trận. Ninh Vọng Thư chậm rãi đứng lên, : “Nếu muốn đánh, nên tìm nơi rộng rãi, đừng làm hỏng sinh ý nhà người ta. Huống chi nơi này đông người, bí mật khó giữ, nếu đồn ra ngoài Thái Hồ thủy trại lấy nhiều địch ít, làm hỏng quy củ giang hồ, cũng dễ nghe.” “Đối với loại đạo chích vô sỉ các người cần gì đến quy củ giang hồ!” Ngu Thanh hừ lạnh, vung tay, hoàn toàn để ý ở trong tiệm ăn, thẳng đến mặt Ninh Vọng Thư. Ninh Vọng Thư ngửa người ra sau, thuận thế đá lăn cái bàn, ngăn bọn họ. Thừa dịp đối phương chậm lại, nàng nhún mình, xoay người nhảy lên lầu, chạy về phòng. Tiếng bước chân bên ngoài lên tới lầu, nàng đạp cửa, mang theo loan đao, từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Khi nàng rơi xuống đất, đùi phải mềm nhũn, đứng thẳng được, dường như ngã qụy. cơn đau kịch liệt từ chân truyền đến, nàng mặt nhăn mày nhíu, cần xem cũng biết miệng vết thương nứt ra rồi. “ ta ở dưới kia!” Phía cửa sổ có người quát lớn, trong nháy mắt, mấy người kia dồn dập nhảy xuống, vây quanh nàng. Ninh Vọng Thư cắn chặt răng, nhìn bốn phía, đúng lúc mới lên đèn, đường rất thưa thớt, chỉ có năm ba người, nhìn thấy loại trận thế này, tránh xa từ lâu. Ngu Thanh nhanh mắt, thấy chân nàng chảy ra vết máu loang lổ, cười lạnh : “Ninh nương, trong người có thương tích, vẫn nên nhanh chóng thúc thủ chịu trói, miễn có thêm vài vết thương.” Ninh Vọng Thư chống đao mà đứng: “ phiền lo lắng.” Chuôi đao trong tay là Tân Nguyệt loan đao, thậm chí Ninh Vọng Thư có thể cảm giác được chuôi đao có khắc hoa văn quen thuộc, quang mang kỳ dị từ đá mắt mèo đính vỏ đao phát ra. Thân hình nàng nhàng, hào quang như trăng sao chuyển động. Nháy mắt, hơn ba mươi đao ra như mưa, bức mọi người lui hơn trượng, thân hình ngừng, bay vút mà ra. Khi mọi người phục hồi tinh thần, thân ảnh Ninh Vọng Thư xa. Mọi người đứng nguyên, phải muốn đuổi theo, nhưng đuổi theo phải có năng lực như thế nào. Đao pháp sắc bén như vậy, muốn đả thương bọn họ là chuyện , nhưng… đao trong tay nàng thậm chí chưa ra khỏi vỏ.
NTBSS-Chương 7 EDIT: Nguyệt Mai Lúc này Ninh Vọng Thư trốn ở phía sau miếu thổ địa ở góc đường, thấy có người đuổi theo, liền nhàng thở ra. “Thần tiên quỷ ngự” kia mình luyện lâu, lại xui xẻo đủ lực đạo, cũng có chiêu thức, may mắn dùng để hù người còn được. Chân bị thương đau nhức, nàng ngồi xuống đất, muốn tìm kim sang dược để thay thuốc, tìm nửa ngày cũng tìm được dược, lại nhìn thấy biên lai cầm đồ. “Trời ơi! Hỏng bét!” Nàng đột nhiên nhớ tới hôm nay là hai mươi chín, chưởng quầy hiệu cầm đồ nhắc nàng cuối tháng mang tiền tới chuộc nghiên mực, cũng là ngày mai, thế mà quên sạch . Nàng tìm tìm ngân lượng người, góp hết lại vẫn chưa đủ, trong lòng khỏi kêu khổ. Nếu bị thương, còn có thể thừa dịp đêm tối trộm ít, lấy tường đông đắp tường tây rồi sau. Nhưng mà giờ… Nàng nghĩ nghĩ, băng bó tốt miệng vết thương, giấu vết máu, chầm chậm về phía Nam Cung thế gia. tìm được kim sang dược, nàng nghĩ mạo hiểm làm miệng vết thương bị rách ra, thành đến cửa nhờ người thông truyền: mình là người nợ tiền Nam Cung Nhược Hư. Nàng nghĩ, cho dù nhớ mình, hẳn cũng cự tuyệt người mang tiền đến đâu. Gã sai vặt ra mở cửa hồ nghi đánh giá nàng phen, liền nàng chờ ở cửa, rồi vào thông báo. Đợi lúc lâu, cửa lại mở, Ngưu tổng quản nhô đầu ra, lại đánh giá nàng phen, nhìn đến lúc Ninh Vọng Thư sợ hãi cả người. Thấy nàng đeo loan đao, quần áo nhiễm bụi, nghĩ là người trong giang hồ, Ngưu tổng quản tưởng tượng ra nàng có quan hệ gì với đại thiếu gia. Nghĩ như vậy, vẫn lịch hỏi: “Xin hỏi nương tìm ai?” “Nam Cung Nhược Hư.” Bị thái độ của hai người dọa sợ, Ninh Vọng Thư có chút hồ đồ, “Nghe là đại ca của Nam Cung Lễ Bình, đúng ? Nơi này là Nam Cung thế gia?” “Đại thiếu gia biết sao?” “Chắc vậy, ta là đến trả tiền cho .” “Ngài mượn tiền ngài ấy?” “Đúng.” Ninh Vọng Thư gật gật đầu. Ngưu tổng quản nghĩ nghĩ, lại hỏi: “ còn có việc khác sao?” Nàng nghe mà hiểu ra sao: “Việc khác? Chắc là có.” “Ngoại trừ trả tiền còn có việc khác tìm đại thiếu gia sao?” “… .” Ngưu tổng quản lại nghĩ nghĩ, do dự : “Như vậy có thể đưa tiền cho lão, lão trả đại thiếu gia hộ .” Ninh Vọng Thư cũng do dự: “Nhưng ta muốn gặp , có thể sao?” “ còn việc khác?” “Việc này… ra ta còn muốn tìm mượn ít.” Nàng lúng túng . Ngưu tổng quản lại đánh giá nàng, hoài nghi trong mắt chút che dấu, hai người đối diện lâu … Ninh Vọng Thư bắt đầu hối hận sao mình lại gõ cửa, trèo tường cho rồi, cho dù miệng vết thương bị nứt cũng khổ như vậy. “Hay để ngày khác…” Nàng quyết định trèo tường. Ngưu tổng quản ngắt lời nàng: “ nương vào .” để Ninh Vọng Thư chờ ở gian ngoài, vội vàng thông báo Nam Cung Nhược Hư. Tuy đại thiếu gia từng phân phó, nhưng vẫn dám để người mang đao trong giang hồ tùy tiện gặp đại thiếu gia. Sau khi Ninh Vọng Thư chán chết uống xong ba chén trà, Ngưu tổng quản mới xuất . “Mời theo lão… Đao của , lão có thể bảo quản giúp .” Ngữ khí rất lịch , nhưng để người khác từ chối. Ninh Vọng Thư đưa đao cho , có nửa phần do dự. Ngưu tổng quản hơi kinh ngạc nhận lấy, vốn nghĩ ít nhất nàng cũng cự tuyệt hoặc do dự, cho dù phải xuất phát từ bản năng, giá trị chuôi đao này cũng ngoài sức tưởng tượng. Nam Cung Nhược Hư ở Mặc Cách cư khá xa gian ngoài, Ninh Vọng Thư phía sau Ngưu tổng quản, rẽ qua rẽ lại bảy tám lần, ước chừng khoảng nén hương, mới tới Trúc viên. Phía trước, đèn đuốc lay động hành lang, người ngồi đơn độc, thanh sam gầy yếu. “Đại thiếu gia, vị này chính là Ninh…” Ngưu tổng quản vừa định bẩm báo, thấy Nam Cung Nhược Hư mỉm cười nhìn về phía Ninh Vọng Thư, ánh mắt ôn hòa, hiển nhiên là quen biết. Ninh Vọng Thư cười : “Muốn gặp huynh là dễ!” “ làm khó ?” Nam Cung Nhược Hư áy náy cười, thay nàng châm trà. Nghe vậy, chóp mũi Ngưu tổng quản lại bắt đầu đổ mồ hôi, nghe ngữ khí đại thiếu gia, hình như hai người có giao tình khá sâu, nhưng trước giờ đại thiếu gia luôn ở trong nhà, sao lại quen biết người giang hồ? “.” Ninh Vọng Thư cũng ngồi xuống, hé miệng cười . Nam Cung Nhược Hư khoát tay, ra hiệu Ngưu tổng quản có thể lui xuống: “Phân phó phòng bếp làm chút điểm tâm mang tới.” “Đúng rồi!” Ninh Vọng Thư gọi Ngưu tổng quản lại, ngón tay chỉ vào đao trong tay : “Đao này ma tính chưa tan, ra khỏi vỏ tất đổ máu, lão nhớ đừng lộn xộn.” Ngưu tổng quản ngẩn người, còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy sắc mặt Nam Cung Nhược Hư trầm xuống. “Lão cầm đao của ấy?” “Lão chỉ lo lắng…” “Hồ nháo, còn mau trả lại.” Nam Cung Nhược Hư trầm giọng . Ngưu tổng quản cho dù lo lắng, cũng dám cãi lời, đem đao trả lại Ninh Vọng Thư: “Thất lễ, mong Ninh nương thông cảm.” Ninh Vọng Thư mỉm cười tiếp nhận đao, cũng khó xử . Sau khi Ngưu tổng quản tình nguyện rời , Ninh Vọng Thư mới cười : “Xem ra huynh đúng là Nam Cung đại thiếu gia, ta chỉ muốn gặp huynh, bọn họ khẩn trương như vậy.” Nam Cung Nhược Hư : “May mà ta trước đó phân phó qua, nếu chỉ sợ bọn họ chặn từ ngoài cửa.” “Sao biết ta đến?” Ninh Vọng Thư kỳ quái . “… Ta biết, ” cúi đầu mân mê tách trà, “Nhưng Lâm thiếu gia phái người tới.”
NTBSS-Chương 8 Editor: Nguyệt Mai Ninh Vọng Thư nhíu mày: “Đại tiểu thư Ngu gia của Thái Hồ thủy trại có đến sao?” lắc đầu. “Vậy là tốt rồi.” Nàng vốn lo lắng Ngu Thanh tìm gây phiền toái. “ ta tìm ?” Ninh Vọng Thư gật gật đầu, cười thở dài: “Vị đại tiểu thư này phiền toái, xem ra ta thể ở Tô ngây người lâu được rồi.” giật mình: “Chuyện gì? Có lẽ ta có thể giúp.” “Chuyện giang hồ, huynh đừng nên để dây vào… Đúng rồi, đúng là ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp, nghiên mực kia của huynh vẫn còn ở hiệu cầm đồ, cũng gần tới kỳ hạn cuối tháng,” nàng cười xấu hổ, “Nhưng vẫn đủ ngân lượng chuộc đồ, cho nên muốn tìm huynh mượn ít, đem nghiên mực chuộc lại trước, lần sau ta đem ngân lượng trả lại… hay ta viết biên lai mượn đồ !” Nam Cung Nhược Hư bật cười, : “ trộm đồ đều như vậy sao? Còn viết biên lai mượn đồ?” “ có cách nào, phải huynh nghiên mực kia có giá hai ngàn lượng bạc sao? Nếu chuộc đồ, chẳng phải là tiện nghi cho chưởng quầy sao?” “Là hiệu cầm đồ nhà ai?” hỏi. Nàng cũng nhớ, lấy biên lai cầm đồ xem xét, cười : “Hiệu cầm đồ Định Bảo.” Nam Cung Nhược Hư khẽ cười : “ cần rắc rối , đây là cửa hàng nhà ta.” Ninh Vọng Thư vui vẻ : “Cũng may là vậy. Nhưng mà…” Nàng nghiêng đầu mỉm cười, “Chưởng quầy này của nhà huynh là gian xảo, làm ta hố biết bao ngân lượng.” Nàng trút được gánh nặng, đưa mấy tấm ngân phiếu cho : “Đây là bốn trăm lượng, trước mắt ta đủ phần còn lại, phiền huynh chờ thời gian.” Nam Cung Nhược Hư nhận, : “Ngày sau đưa lúc luôn, ra ngoài, có nhiều chỗ cần dùng, cần gì phải trả gấp.” Ninh Vọng Thư cảm kích, nghĩ đến mình có thương tích, hơn nữa còn vài chuyện chưa xong, quả thể thiếu ngân lượng, cười hì hì: “Huynh lo sau này ta quên?” “ quên sao?” chậm rãi , ngữ điệu hơi khác thường. “Ta trí nhớ kém, để lâu chút quên.” Nàng cố ý bướng bỉnh . “Quên thôi, cũng phải chuyện quan trọng.” cười , vẻ mặt tự chủ mang theo vài nét ảm đạm, kỳ mình cần gì phải hỏi nhiều, nàng nhớ sao? nhớ thế nào? Ninh Vọng Thư cười khẽ, thở dài thỏa mãn: “Có bằng hữu hào phóng như huynh là tốt! Đáng tiếc hôm nay ta……. nếu chúng ta có thể chuồn ra ngoài chơi.” Thiếu chút nữa nàng đem chuyện mình bị thương ra, may mà đúng lúc dừng lại, hồ đồ mà. nhìn nàng chăm chú, ánh mắt trong suốt sáng ngời, hiển nhiên chú ý chỗ nàng lỡ lời. “Ta đáng tiếc hình như hôm nay trời sắp mưa.” Nàng cười, nhìn cành trúc bị gió thổi, trong gió có mang hơi nước. Nam Cung Nhược Hư tuy biết nàng , nhưng muốn ép buộc, lại nhìn bội đao tùy thân của nàng, nghĩ đến việc nàng sắp phải rời khỏi Tô, trong lòng sinh ra vài phần ảm đạm khó hiểu. nghĩ, có hạ nhân cầm hộp thức ăn đến, bày mấy khối điểm tâm lên bàn. Mặc Cách cư chưa từng tiếp người ngoài, bình thường chỉ có Nam Cung Lễ Bình và Tiết đại phu qua lại. Lần này nghe đại thiếu gia tiếp nương trong cư, hạ nhân cũng khỏi tò mò. Nha hoàn bên bày điểm tâm, bên nhìn trộm Ninh Vọng Thư, nhưng lại quên phía sau có lô trà, lui từng bước thẳng tắp. Mắt thấy nước sôi đổ về phía Nam Cung Nhược Hư, Ninh Vọng Thư vội vàng xông về phía trước đỡ được ấm trà, nhưng để ý lô trà ngã xuống đụng vào vết thương đùi, đau đớn làm nàng nghiến răng nghiến lợi, kêu ra tiếng. Nam Cung Nhược Hư khẩn trương, bước lên trước đỡ lấy nàng, thấy vết thương của nàng xuất vết máu lớn, máu tươi ngừng chảy ra. “Nhanh gọi Tiết đại phu tới!” vội vàng phân phó. Nha hoàn kia thấy nhiều máu như vậy, sợ tới mức biết làm thế nào, bị quát, cuống quít chạy . “Đừng lo,” Ninh Vọng Thư muốn ngăn cản, “Chỉ là bị thương ngoài da chút thôi.” Nam Cung Nhược Hư thấy nàng chịu đau, còn miễn cưỡng cười, khỏi nhíu mày : “Bị thương khi nào?” Chảy nhiều máu như vậy, đương nhiên chỉ do bếp lò đụng trúng . “Đêm qua.” Nàng thành . cẩn thận vạch áo nàng ra, băng vải bị máu nhiễm đỏ, đập vào mắt, khỏi có chút tái mặt. Ninh Vọng Thư thấy tái mặt, biết quen như vậy, vội vàng dùng vạt áo che lại. Nam Cung Nhược Hư cuống quít, thủ lễ, thấy nàng như vậy, nghĩ nàng ngại nam nữ khác biệt, liền thu tay, lùi ra sau. “Miệng vết thương rất sâu, sao lại bị…” thân thiết hỏi. “ ra cũng dài, ” nàng cười : “ như vậy may mắn rồi .” “Là vì thiếu bạc sao?” lại hỏi. “ phải phải,” nàng lắc đầu liên tục, “Là có việc.” chỉ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lo lắng, muốn , nhưng cũng gì. Tiếng bước chân dồn dập đến gần, Nam Cung Lễ Bình và Ngưu tổng quản, phía sau còn có Tiết đại phu cùng vài gã sai vặt, đều mang vẻ mặt lo lắng tiến đến. Mới vừa nghe nha hoàn bối rối hàm hàm hồ hồ hồi bẩm, giật nảy mình, thấy Nam Cung Nhược Hư bình yên vô mới nhàng thở ra. “Tiết đại phu, ngài nhìn giúp vị nương này chút.” Nam Cung Nhược Hư ra hiệu nha hoàn đỡ Ninh Vọng Thư vào buồng trong. Tiết đại phu thấy đùi nàng chảy máu ít, cũng hỏi nhiều, theo vào. Còn ba người đứng ngoài cửa, tầm mắt Nam Cung Lễ Bình quay tròn mặt đại ca, Ngưu tổng quản mặc dù dám lỗ mãng, nhưng cũng nhịn được liếc mắt nhìn Nam Cung Nhược Hư. Nam Cung Nhược Hư bị hai người bọn họ nhìn đến tự nhiên, đành xoay người, ngồi trở lại. “Đại ca, huynh quen vị nương hôm nay khi nào vậy, sao cả đệ cũng bị gạt?” Nam Cung Lễ Bình theo cạnh , thấp giọng trêu ghẹo. “Ngẫu nhiên quen biết thôi.” Trong lòng còn lo cho thương thế của Ninh Vọng Thư, cũng có hứng thú vui đùa cùng đệ đệ, đơn giản đáp lời. Nam Cung Lễ Bình thấy vẻ mặt ca ca nghiêm nghị, cũng dám cười đùa, cho hạ nhân dọn trà lô. Lại mang tới áo khoác, tự tay choàng cho ca ca.