1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gian Thương Hai Mặt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng
      darkorange;']Híc ban nãy post nhầm, sorry!!!

      seaChương 8.3


       “Ngoan, ít nhất cũng phải uống nửa, nhanh chút.” Sở Hòa Khiêm dỗ dành nàng.

      Man Tiểu Nhu kháng cự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nghe theo lời dỗ dành của , hơi uống xong nửa bát dược, cố nén cảm giác buồn nôn.

      Thấy còn nhìn chằm chằm, nàng nghi hoặc hỏi:“Làm sao vậy?”

      Lắc đầu, Sở Hòa Khiêm nhấc tay vỗ về mặt của nàng,“ có việc gì.” Ánh mắt để lộ ra thản nhiên quyến luyến.

      Nàng nháy mắt mấy cái, đầu tuy rằng còn vẫn co rút đau đớn, nhưng lộ ra chút cười. Đến bây giờ tuy nàng vẫn chưa hiểu nam nhân này hoàn toàn, nhưng như vậy đủ rồi, chỉ cần nam nhân dùng loại ánh mắt ôn nhu này nhìn mình, nữ nhân...... Cầu chỉ cần là như thế mãn nguyện?

      Nếu so sánh với nàng hôm qua, hôm nay ...... Giống như giống nhau, giống như còn mang mặt nạ, dùng dáng vẻ tự nhiên nhất của Sở Hòa Khiêm nhìn nàng.

         dòng nước ấm chảy qua ngực, từ đáy lòng tản ra ý cười, nàng thích như vậy đối đãi với chính mình.

      Nguyên lai, bất tri bất giác, nàng muốn dùng bản tính thực của khi đối diện với nàng, là vì, nàng đem trái tim của nàng đặt ở người , nàng a...... thượng nam nhân trước mắt này.

        có kinh ngạc, Man Tiểu Nhu tự nhiên tiếp nhận chuyện này, tựa như tự đáy lòng mình sớm biết chuyện này, đây cũng là mà nàng nên thừa nhận.

       “Ngủ tiếp lát, hôm nay cửa hàng có việc, ta muốn rời khỏi chuyến.” Sở Hòa Khiêm đem những sợi tóc rối của nàng vén ra sau tai, mềm .

       Nàng mị liếc mắt cái,“Muội cũng rất muốn ngủ tiếp lát, nhưng nghĩ đến ở thư phòng còn rất nhiều việc, muội thực có biện pháp an tâm ngủ.” Những chuyện kia nhất định sớm cảm kích.

       “Việc này, có thể cho nàng thêm thời gian nữa.” phủ nhận, trực tiếp thừa nhận.

       “Lúc trước rốt cuộc là ai phụ trách?” Nàng chỉ muốn biết điểm này.

      “Là Tứ ca, sau khi huynh ấy rời khỏi nhà, là do đại tẩu, nhị tẩu tiếp nhận.”

      Man Tiểu Nhu thở dài,“Tứ ca phải rời nhà gần năm sao?” Ngay cả khi bọn họ thành thân, Tứ ca cũng chưa gấp trở về, nghe là bị bà bà thúc giục hôn dọa sợ.

      năm, năm này đại tẩu, nhị tẩu nắm bắt hết tình hình, thậm chí nàng phát , các nàng phụ trách nhiệm chỉ nhớ đến đầu năm, trách được sổ sách thư phòng lại nhiều đến mức nằm ngổn ngang trong thư phòng, bàn dưới đất đều có.

       “Ngũ thiếu gia, tiểu nhân tới đón người.” Thanh của Phúc Tu Duyên ở bên ngoài phòng vang lên.

      Sở Hòa Khiêm cúi người ở mặt nàng khẽ hôn cái,“Ta rời khỏi nhà, nàng nên nghỉ ngơi cho tốt , những chuyện kia phải chỉ trong vòng hai ngày là có thể giải quyết hết được.” Đứng dậy muốn hướng ngoài cửa đến.

       “Đợi chút.” Cảm giác đau đầu tốt hơn phân nửa, nàng giãy dụa đứng lên, “Muội đưa huynh ra ngoài.”

      cần phải......” Vốn muốn gì, nhưng thấy nàng rời khỏi giường, động tác nhanh chóng rửa mặt chải đầu, nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, tâm tình của ấm áp, lẳng lặng chờ.

      Man Tiểu Nhu mặc quần áo, vấn tóc xong đến bên người , chủ động câu trụ cánh tay ,“ thôi.”

      theo cước bộ của nàng hướng ngoài cửa đến, ánh mắt quan sát chậm rãi từ mặt nàng dời xuống cánh tay vây lấy cánh tay của mình, đáy lòng nhu tình tràn dâng ấm áp như tảng băng được chiếu vào ánh nắng ấm áp của mùa xuân.

       Cửa vừa mở ra, Phúc Tu Duyên đứng ở bên ngoài chờ cũng bước nhanh tiến lên, ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử, nhìn đến biểu tình mặt , sững sờ ở tại chỗ. chưa từng thấy qua...... Ngũ thiếu gia biểu vẻ mặt vui vẻ toát ra từ đáy lòng này.

      Ngũ thiếu phu nhân đối Ngũ thiếu gia, rất trọng yếu a.

      “Tu Duyên, nhanh lên a.” Hai vợ chồng được đoạn đường mới phát còn ngây ngốc ở tại chỗ, kêu tiếng.

      “Dạ.” Thu tinh thần lại, Phúc Tu Duyên bước nhanh đuổi kịp.

      “Giữa trưa nhớ trở về cùng nhau dùng cơm.” Man Tiểu Nhu nhắc nhở.

      biết......” Thanh hùng hậu trầm thấp cùng với ý cười, trả lời nàng.

      Đưa Sở Hòa Khiêm ra khỏi cửa, Man Tiểu Nhu liền nhắm thẳng thư phòng mà , muốn nhanh chóng sửa sang lại tất cả những sổ sách, nếu bản thân nàng giống như có kiến bò cắn nàng, thoải mái cực kỳ.

      Nhịn được thở dài. Như thế có tính là trời sinh số mệnh lao lực hay ? có việc làm, liền cảm thấy toàn thân cao thấp được thoải mái, vẫn là đại tẩu và nhị tẩu thông minh, đem công việc quăng đến cho nàng, hai người trời vừa sáng cũng với bà bà dạo phố.

      Mới bước vào thư phòng mà thôi, nghe đến mùi thức ăn, nhìn thấy nha hoàn chuyên hầu hạ mình.

       “Đây là......”                                  

      Nha hoàn nhàng thi lễ với nàng, ,“Đây là Ngũ thiếu gia trước khi rời phủ bảo nô tỳ chuẩn bị cho người dùng, Ngũ thiếu gia đặc biệt dặn dò, Ngũ thiếu phu nhân nên cố gắng ăn chút.” Nghĩ đến tối hôm qua bộ dáng đáng của Ngũ thiếu phu nhân khi uống say, liền nhịn được khóe miệng nhếch lên chút ý cười.

       Man Tiểu Nhu sợ run, mặt nhiễm thượng hạnh phúc sáng rọi. sớm đoán được nàng nằm được, sợ nàng bị đói, còn bảo cho hạ nhân chuẩn bị thức ăn trước.

      “Ngũ thiếu phu nhân, dùng cơm , nô tỳ pha cho người ấm trà.”

       “Ừ” vào bên cạnh bàn, nhìn bàn mùi thức ăn bốc lên, vốn dĩ cứ nghĩ mình đói, nhưng ra tại bụng đói bồn chồn.

      Cầm lấy bát đũa bắt đầu tế ngũ tạng miếu, mỗi thứ ăn ngụm, ràng là mặn, nhưng biết tại sao lại cảm, thấy ngọt ngào vô cùng, ngọt ngào đó thấm sâu vào tận đáy lòng nàng.

      lâu sau, cửa thư phòng lại mở ra, là nha hoàn mang ấm trà mới pha vào.

      Đem trà để vào bàn, nàng mới mở miệng :“Ngũ thiếu phu nhân, Lí công tử ở ngoài cửa, là có việc muốn thỉnh giáo ngài.” Vị này là khách quý mà Tam thiếu gia mang về đến, tại sao lại có việc muốn thỉnh giáo Ngũ thiếu phu nhân?

      ăn no ngồi ở sửa sang sau bàn xem sổ sách Man Tiểu Nhu gật gật đầu,“Thỉnh vào .” Còn tưởng rằng tính tình vòng vo, nghĩ tới vẫn là chống đỡ được mấy ngày, tìm đến cửa.

      Nha hoàn cầm chén bàn thu thập xong ra ngoài, lâu sau, Lí Thiếu Vũ liền đẩy cửa tiến vào.

      “Lí công tử, có việc sao?” Nàng khách sáo .

      nhìn chung quanh, xác định trong phòng hạ nhân ở đây, khuôn mặt nhã nhặn liền thay đổi. “Nàng và ta trong lúc đó...... Cần khách khí như vậy sao? Tiểu Nhu.” là thất sách! nghĩ tới nữ nhân bị từ hôn ba năm trước đây, tại lại ở Sở gia.

       Khơi mào bên đôi mi thanh tú, Man Tiểu Nhu bưng lên trà nóng, nhanh chậm uống ngụm, vẻ mặt thản nhiên,“Họ Lý kia, có chuyện gì mau, có rắm mau phóng.” Nếu đối phương kêu nàng cần khách khí, như vây nàng cũng cần phải khách khí.
      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 8.4

      nghĩ tới nàng lại thất lễ như vậy, Lí Thiếu Vũ cảm thấy có điểm bị nhục nhã,“Tiểu Nhu, đây là dù thế nào? Nàng và ta trước kia cũng từng có giao tình, sao lại có thái độ này đối với ta?” Nhịn xuống, xú bà nương trước mắt này có thể giúp người của .

      Nghe vậy, nàng thanh tú há mồm cười to ....

      “Ha! Ha! Ha!” Đôi mắt đẹp vừa chuyển, biểu tình thản nhiên chuyển sang sắc bén,“Hãy bớt sàm ngôn ! Lúc ngươi vừa mới bước vào cửa, ta lấy chổi đuổi ngươi ra ngoài, là khách sáo lắm rồi.” Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết chừa.

      Lí Thiếu Vũ trong lòng thất kinh, đối nàng có chút kiêng kị. Ba năm trước đây lúc từ hôn trở mặt, nàng cũng là loại vẻ mặt này, chết tiệt! Bất bình thầm cắn răng chịu đựng, tại sao lúc đối với lại là thái độ lạnh như băng? Hừ!

       “Năm đó nhà nàng gặp nạn, Lý gia của chúng tôi có ân với nhà nàng, nên tai ta có việc cần nàng giúp đỡ.”

        vừa thôt ra những lời này, những thứ Man Tiểu Nhu vừa mới ăn vào muốn nôn ra hết. Nàng làm sao nhớ những ân tình quỷ quái mà Lý gia ban cho nhà nàng? Hai nhà có những ân tình, ân nghĩa gì chẳng lẽ Lý gia quên hết sao? đúng là da mặt dày.

      Nàng , Lí Thiếu Vũ lại tưởng bản thân mình đúng tiếp tục tiếp," Nàng có biết Sở phủ đây dựa vào cái gì lập nghiệp ?” Thừa dịp giờ phút này người bên ngoài vẫn là tốc chiến quyết thắng.

       “Ân.” phải bán binh khí sao?

      Man Tiểu Nhu cầm lấy bút lông, lợi dụng thời gian thuận tiện tìm ra việc làm, những chuyện vô nghĩa này cần chuyên tâm nghe. Ai...... Bên vẽ cái vòng tròn còn có vòng tròn, là cái gì ý tứ a......

        hổn hển xông lên phía trước đoạt lấy bút lông của nàng,“Ngươi rốt cuộc thích nghe ta ? Ngươi cũng đừng quên, năm đó nếu dựa vào nhà chúng ta thi ân, bệnh tình của muội muội ngươi có thể chồng đỡ đến ngày hôm nay sao?” lộ nguyên hình, tay nắm chặt, đem bút lông bẻ gãy đôi.

       Nàng cười nhạo tiếng, cái ý tưởng rất nhanh lên trong óc. vẫn đề cập đến ân tình, có việc muốn cầu xin nàng, khẳng định phải là chuyện tốt! Nghĩ như thế, gương mặt vốn bày ra vẻ miệt thị khinh khi bỗng chốc biến hóa thành chăm chú nhìn vào mắt .

       

      “Đúng vậy, ngươi cũng đúng.” Trước xem người này muốn làm gì rồi sau.

      Phải như thế này mới đúng! Lí Thiếu Vũ sắc mặt vừa chuyển, dáng vẻ bệ vệ như đại ân nhân thi ân bố đức, "Sở phủ này đây binh khí lập nghiệp, tại vũ khí trong quân đội Đại Đường, đa số là do Sở gia sở chế tạo, chuyện kinh doanh thu về kim ngạch khổng lồ, ngươi cũng biết sao?”

      Đôi mắt đẹp có ánh sao chợt lóe lên rồi biến mất, Man Tiểu Nhu vẻ mặt mê hoặc,“Ta biết ...... Mấy thứ này đều là do Hòa Khiêm chưởng quản, ta hoàn toàn đụng chạm đến.” Buồn cười chết được, cây kim bé mà muốn so với đao kiếm sao?

       “Hừ, ta đương nhiên biết ngươi gặp được, nhưng là...... Ta muốn ngươi làm chuyện, coi như báo đáp ân tình nhà của ta.” nghĩ đến câu chuyện ân tình tự biên tự diễn của có tác dụng với nàng, đắc ý ra kế hoạch của .

      Ngu ngốc! Tận đáy lòng cười thầm ngu muội, ở ngoài mặt nàng giả vờ phối hợp,“Được! Ngươi , chỉ cần ta có thể, ta hỗ trợ.” Lần này nàng nhất định phải chỉnh đến kêu cha gọi mẹ.

       “Ta muốn ngươi hỗ trợ trộm binh khí đồ.” Muốn nàng tiếp xúc đến vấn đề kinh doanh trong tay Sở Hòa Khiêm, chắc chắn nàng ta làm được, nhưng tối hôm qua lúc ăn cơm, nhìn thấy thái độ của Sở Hòa Khiêm đối với nàng, chuyện mượn binh khí đồ hẳn là có vấn đề gì.

       “Binh khí đồ? Đó là cái gì vậy? Hơn nữa...... Lý gia các người phải chuyên kinh doanh tơ lụa sao? Vì sao lại muốn chuyển sang vấn đề binh khí này?” Cái này phải hỏi giả vờ, binh khí đồ nàng ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.

       “Triều đình cũng muốn mua binh khí đồ của Sở gia, để tự tay triều đình đúc vũ khí, tại, ta muốn ngươi hỏi thăm tình hình, xem Sở gia cất giấu ở nơi nào, trộm món đó về cho ta.” Lí Thiếu Vũ đương nhiên ngốc, làm gì phải giải thích ràng rành mạch cho nàng, đương nhiên chỉ chọn chút chuyện để mà thôi.

      Man Tiểu Nhu suy nghĩ chuyển động bay nhanh. Vô duyên vô cớ muốn loại binh khí đồ này, rốt cuộc có ích lợi gì? Bán cho triều đình?

      Hẳn là có khả năng ? Rốt cuộc có chủ ý gì?

      “Nhưng là...... Như thế tốt lắm đâu?” Vẫn giả vờ như thế hù trước sau.

      hung hăng trừng nàng liếc mắt cái,“Nhiều lời! Ta muốn ngươi làm như thế nào, ngươi liền làm, sau khi thành công......” Vươn tay, muốn sờ sờ đầu của nàng cho rằng trấn an, nghĩ tới nàng thối lui về phía sau, cười dâm đãng chút, cao thấp đánh giá dáng người mê người trước mắt,“Nếu Sở gia chứa chấp ngươi, ta thực nguyện ý cưới ngươi làm tiểu thiếp cho ta.” nghĩ tới nàng sau khi gả cho người khác, lại trở nên quyến rũ xinh đẹp như thế, ngại người ta xuyên qua người đàn bà dâm đãng này.

       Nhịn xuống lời khó nghe dâng lên đến miệng, Man Tiểu Nhu quay đầu ,“Ta hiểu,” mặt bàn hai bàn tay nắm chặt thành quyền, thể đánh được, tuy rằng gương mặt trước mắt kia quả thực ti tiện đến chịu nổi!

       “Ha ha ha, ta ở chỗ này chờ ngươi lấy đến đây, đến lúc đó ta nghĩ theo ta cùng nhau rời , ta có thể mang ngươi .” Đó là ân huệ lớn nhất mà ban cho nàng.

      Man Tiểu Nhu , vẻ mặt khó xử,“Ngươi ra ngoài .” Nếu còn , nàng muốn thể dằn nổi nữa rồi!

      Lại cười dâm đãng vài tiếng, Lí Thiếu Vũ tự nhận thực tiêu sái nghiêng đầu, nháy mắt dâm đảng với nàng cái, ,“Ta chờ ngươi.”

      Thế này mới xoay người rời .

      lời mới phun ra Hô --” Nàng lắc đầu. May mắn rồi...... Kỳ quái, tên họ Lí này thực ngốc như vậy sao? Lại cảm thấy thái độ của nàng ban nãy trước sau đồng nhất sao?

      Tục ngữ đúng lắm, bệnh ngu ngốc là thuốc nào có thể trị được!

      Nhìn cửa thư phòng, đôi mắt chuyển vòng, nàng cười xấu xa.

      “Muốn binh khí đồ? thành vấn đề...... Ta cho ngươi......” Tiếng cười thanh thúy sảng khoái vang lên ngừng, làm cho người ta nghe xong nhịn được nổi cả da gà.

       Trong thư phòng, có người vô cùng cao hứng tự đắc, ý nghĩ xấu xa đầy mình. Ngoài thư phòng, có thân ảnh to lớn chậm rãi ra, nhìn người trong thư phòng liếc mắt cái, bạc môi khẽ nhếch lên, lại nhìn về phương hướng người mới vừa rời , con ngươi đen trở nên thâm trầm, khóe môi nở nụ cuời ngoan đáng sợ.

       
      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;Edit: Quảng Hằng

      darkChương 9.1

      “Hòa Khiêm.”

      Buổi trưa hai vợ chồng cùng nhau dùng cơm, Man Tiểu Nhu quyết định rèn sắt rèn lúc còn nóng, muốn nhanh chóng chỉnh người.

       “Ừm?”

      “Chúng ta có phải có cái gì gọi là binh khí đồ hay a? cái đó có lợi ích gì?” Trước đem tình hỏi ràng.

       “Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Con ngươi đen của Sở Hòa Khiêm nổi lên gợn sóng, đồng mâu co rụt lại.

      “Chính là tò mò hỏi chút, thể sao?” thể cũng đúng a, nếu tên đáng ghét kia muốn món đó như vậy như thế chắc chắn vật đó rất quan trong.

      Chẳng qua nàng lại có vẻ phiền toái, có binh khí đồ để làm mẫu, làm sao có thể giả mạo quyển binh khí đồ khác đưa cho .

       “ có gì thể , binh khí đồ đối dân chúng bình thường căn bản vô dụng, đó là quân đội mới cần dùng đến, ghi lại mỗi doanh trại của quân doanh, mỗi binh lính sử dụng binh khí gì, ưu khuyết điểm, còn có đúc binh khí cùng với thủ pháp sửa chữa, giống như bí kíp trong kinh doanh.”

      Man Tiểu Nhu gật gật đầu. Đối với dân chúng bình thường vô dụng? Vậy tên đáng ghét kia muốn cầm làm cái gì? Điểm ấy nàng nghĩ như thế nào cũng tưởng ra, muốn đúc ra đao kiếm đánh nhau, chẳng những phải có sư phó đúc kiếm, còn phải có quặng sắt mới thành, nhưng tất cả những quặng sắt này đều bị triều đình khống chế dân chúng bình thường làm sao mơ đến chuyện đó.

       “Nghe Lí gia gần đây có tìm ra được ngọn núi có quặng sắt, đưa về triều đình. Lí gia ngày sau có thể bước vào nghề nghiệp đúc binh khí, lợi ích khổng lồ như vậy, Lí gia rục rịch, nên mới tới Sở phủ đến làm khách, cũng là muốn cùng Sở phủ học tập ít tri thức binh khí.” Sở Hòa Khiêm từ từ trả lời những thắc mắc trong đầu nàng.

       Này vừa nghe, nàng bừng tỉnh đại ngộ. Căn cứ theo lời của Hòa Khiêm như, khó trách tên đáng ghét kia muốn nàng trộm binh khí đồ, Lý gia tại là có tài liệu, nhưng có kỹ thuật, nếu có thể trộm được binh khí đồ của Sở gia, bọn họ chỉ cần là có thể mời đám thợ rèn, căn cứ theo binh khí đồ ghi lại đúc ra vũ khí, đến lúc đó là có thể đem khối bánh lớn binh khí này cướp .

      Tốt, tên đáng ghét kia chẳng những ngu ngốc mà còn tham lam, muốn đem khối bánh lớn này nuốt vào, hừ, tưởng bở sao!

      Nhưng triều đình cũng khả năng vô duyên vô cớ đổi binh khí của Sở gia, tên đáng ghét kia chẳng lẽ thu mua người nào trong triều đình sao? Cũng đúng, việc này liên lụy lớn như vậy, cũng có khả năng bỏ ra số tiền lớn như vậy để thu mua việc chưa nắm chắc phần thắng, rốt cuộc là vì sao muốn làm như vậy?

       “Quá mấy ngày tới, là lúc triều đình kiểm tra binh khí, đồng thời cũng mở ra hai danh sách cho dân chúng, tuyển thêm thương gia phụ trách chế tạo binh khí, Sở gia cùng chú kiếm thế gia khác, bao nhiêu năm nay đều độc chiếm trong lĩnh vực này.” Sở Hòa Khiêm tiếp tục .

      Nghiêng đầu, nhìn cái, Man Tiểu Nhu nhíu mày,“Huynh là hiểu biết muội" Nàng có nghi hoặc gì, chưa kịp hỏi liền lập tức có thể trả lời, ai nha, trượng phu này đúng là thần thông quảng đại, chuyện gì đều biết ràng rành mạch nha.

      “Đây là đương nhiên, nàng là nương tử của ta, phỏng đoán tâm ý của nàng là trách nhiệm vi phu phải làm.” cười gật đầu, vẻ mặt ôn hòa hiền lương.

      Tà nghễ nhìn , nàng quyết định chờ sau khi giải quyết hoàn toàn tên đáng ghét kia, đến lãnh giáo cùng trượng phu hảo hảo chút

      Trong phủ này nhất định có xếp vào cơ sở ngầm, nếu , chuyện buổi sáng nàng cùng tên đáng ghét kia bàn luận, làm sao có thể biết được ràng đến như thế?

      là tặc a!

      “Binh khí đồ có thể cho muội mượn nhìn xem sao?” Muốn binh khí đồ sao? có vấn đề, chính là cầm, Lí Thiếu Vũ trăm ngàn lần cần hối hận a!

      “Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.” Biểu tình mặt tràn ngập ác ý, nếu thê tử muốn dạy cho đối phương trận nên thân, đương nhiên cũng giúp tay giúp vui rồi.

       Nhìn thấy bộ dáng như thế, Man Tiểu Nhu cười hì hì gắp đồ ăn cho ,“ Việc này tự muội giải quyết, huynh ở bên cạnh chờ xem.” Mặc kệ lợi hại như thế nào, đây cũng là ân oán riêng tư của nàng a, muốn báo thù năm đó hối hôn nàng.

       “Dạ.” Sở Hòa Khiêm nhíu mày, bạc môi hé ra, ăn luôn thức ăn nàng đưa đến bên miệng, tay giơ lên, nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, dung túng thê tử làm chuyện ác mà chút cảm thấy có lỗi.

      Lật xem cái gọi là binh khí đồ, Man Tiểu Nhu gật gù chút, cả đám rừng rậm rạp nàng nhìn xem hiểu gì hết, như thế nào có thể làm phần giả đưa cho người ta? Hơn nữa phải binh khí đồ sao? Kết quả phải miếng da thuộc mà là quyển a!

      Suy nghĩ hồi lâu, bỏ lại bản bí kíp dày kia, đứng dậy tìm đồng bạn.

      lát sau sau, nàng dẫn hai đồng bạn cùng nhau trở lại trong phòng, ba người đồng thời nở nụ cười tặc vô cùng.

      “Nhị tẩu, nghe nhà của tỷ cũng chuyên về đúc kiếm, bản binh khí đồ này tỷ xem thử có hiểu ?” Đem binh khí đồ đưa cho nhị tỷ, Man Tiểu Nhu nhìn minh hữu.

      Muốn tìm minh hữu, đương nhiên cũng phải đem tình từ đầu đến cuối cho các nàng, hai vị con dâu của Sở gia đương nhiên cũng muốn bảo vệ cho người trong nhà, và nửa lý do còn lại là vì quá rảnh rỗi thôi.

      Nhị thiếu phu nhân gật gật đầu, lật lật những trang sách. “những chuyện này đối với ta mà thành vấn đề, muội tính làm như thế nào?” Con dâu thứ hai của Sở gia cũng xuất thân từ Chú kiếm thế gia, thứ này đối nàng mà , đơn giản tựa như ăn cơm.

      Man Tiểu Nhu mím môi cười,“ muốn binh khí đồ, chúng ta đây liền cho quyển .”

      Hai vị tẩu tử đối mặt nhìn nhau liếc mắt cái, cùng nhau cười trộm,“Hảo, vậy giao cho chúng ta !”

      “Nhờ các tỷ rồi.”

      Từ hôm đó trở , ba vị thiếu phu nhân của Sở gia, năm ba ngày lại tụ hội cùng nhau, oa ở trong thư phòng tiến hành đại của các nàng, có khi thậm chí bàn việc đến đêm khuya còn trở về phòng, tướng công đều phải tự thân xuất mã tới bắt trở về.

      Nửa tháng sau.

      Gió thổi giần giật trong đêm đen tĩnh mịch, bàu trời tối đen ánh sao, đây là buổi tối thích hợp làm chuyện xấu.

      hành lang tối đen như mực, ánh đèn lập lòe trong bóng tối, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn hoa đăng, chiếu ra bóng người, lớn , hai người tựa hồ cái gì.

       “Ngươi xác định cái này là binh khí đồ?” Bóng đen cao lớn hạ giọng hỏi.

      Dáng người nhắn kia khẩn trương nhìn xung quanh, gật gật đầu,“ cái này là ta lợi dụng lúc Hòa Khiêm tắm rửa trộm lấy.” Cầm binh khí đồ bàn tay bé run rẩy.

      Cái bóng to lớn kia vốn dĩ còn có điểm hoài nghi, thấy bộ dáng nàng lo lắng sợ hãi, thế này mới tin, tâm vui vẻ, chạy nhanh đoạt lấy vật nàng cầm tay.

       “Đợi chút, còn ta sao?” Dáng người bé nắm lấy chéo áo , sốt ruột hỏi.

      Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọc hoa đăng, từ trong lòng lấy ra sấp ngân phiếu." Nơi này có năm ngàn lượng, có lẽ đủ cho ngươi dùng đến cuối đời, ngươi cũng nhanh tìm cơ hội rời . Ngày mai ta cũng rời khỏi phủ”

       “Đợi chút, lúc trước phải như thế!” đưa tay tiếp nhận, thân hình nhắn chịu buông ra.

      Dùng sức rút về cánh tay của mình, khách khí đẩy mạnh cái,“Tránh ra, năm ngàn lượng cho ngươi còn chưa đủ a!”

      vốn dĩ cũng muốn nữ nhân xinh tươi mơn mởn này, nhưng nếu làm như thế chẳng phải báo cho Sở gia biết là trộm binh khí đồ sao, dù sao về sau muốn dạng nữ nhân như thế nào còn sợ có sao?

      Thân thể bé vấp chân cái yếu đuối ở đường hành lang,“ Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy......” Thấp giọng khóc nức nở.

      cho hết lời, đưa bảo bối kiếm tiền nhét vào trong lòng, cũng thèm nhìn tới nàng liếc mắt cái, xoay người liền ly khai.
      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Chương 9.2




      Man Tiểu Nhu dừng tay lại.

      Lời đáng sợ, nhưng nàng cũng rất vui vẻ, ngẫm lại, nếu là lo lắng, làm sao có thể theo phía sau nàng nhìn lén?

       “Huynh là gian xảo, khó trách mọi người trong nhà đều sợ đắc tội huynh.” Ngoài miệng mắng như vậy, tức giận trong mắt bị lời của làm mềm hẳn .

      đáp lời, nhìn khuôn mặt nàng giận đến đỏ bừng, cười đến thực vui vẻ.

      Lần sau! Tiếp theo nàng nhất định phải tìm cơ hội trả đủa .

      Những ý định trong đầu nàng luôn lên ánh mắt, đều bị Sở Hòa Khiêm nhìn thấu tất cả. Nàng dường như quên chút, lúc trước cha nàng có ký bán mình khế cho , cho dù nàng có cánh, cũng bao giờ bay thoát khỏi lòng bàn tay của nha.

       “Huynh tại sao lại chút lo lắng nào?” Theo lý mà , đáng ra cũng nên khẩn trương chút? Dù sao nghề nghiệp của Sở phủ vẫn dựa vào buôn bán binh khí cho triều đình mà sống, tất cả những thủ hạ của vọ họ cũng lấy việc đúc binh khí làm kế sinh nhai.

      Biết ý tứ này của nàng giống như mới vừa rồi, Sở Hòa Khiêm :“Nếu việc kinh doanh là chuyện đơn giản như vậy, thương trường này đâu còn gì thú vị để đùa nữa, lúc nàng làm binh khí đồ giả,nàng viết gì trong đó?” tỉ mỉ ràng, chuyển đề tài hỏi sang chuyện khác.

      Nhìn mặt , cái miệng nhắn chu lên mím mím lại, đôi mắt chuyển vòng, cuối cùng nhún nhún vai. Quên , dù sao nàng cũng muốn biết công việc rắc rối này, nếu biết, thôi cứ giao cho xử lý .

       “Muội biết, là nhị tẩu làm ra binh khí đồ giả, dường như tỷ ấy , mỗi phó binh khí cùng với lời diễn giải đều có động chút tay chân, nghe tỷ ấy , những binh khí này lúc mới rèn ra vô cùng cứng rắn, chẳng qua......”

      Sở Hòa Khiêm tiếp:“ Vũ khí quá mức cứng cỏi cũng vô dụng, chỉ cần bị ngoại lực va chạm, lập tức liền biến thành sắt vụn.” Phương pháp này quả thực chỉ có nhị tẩu mới có thể nghĩ ra.

       “Nhưng thợ rèn phát sao?” Chỉ cần là sư phó có kinh nghiệm, đương nhiên tìm ra chỗ mâu thuẫn?

       “Đừng xem thường nhị tẩu, tài năng thiên phú của tỷ ấy về binh khí cũng thua kém gì người trong nhà đâu, chỉ là tỷ ấy thích con đường này, binh khí đồ thậm chí cũng có chút công lao cống hiến của tỷ ấy.” Sở Hòa Khiêm giải thích.

       “ ra là thế.” Man Tiểu Nhu tâm tình nhõm, mọi chuyện chắc chắn y theo đúng như kế hoạch của nàng.

      Tên họ Lí, lần này chết chắc rồi.

       “Huynh mỗi ngày đều mang bộ mặt cười giả dối này, cảm thấy mệt sao?” Xoa bóp mặt . cười như vậy, làm người trong nhà sợ hãi.

       “Có chút.” thà gật đầu.

      “Huynh......” Giận được, nàng bước lên cắn mặt .

       Sở Hòa Khiêm triển khai ôm ấp, vô cùng nhiệt liệt đáp lại nhiệt tình của nàng, con sơn dương chủ động câu dẫn hổ, con hổ lớn như làm sao có thể buông tha mỹ vị dâng đến miệng.

       “Đợi chút, đợi chút, muội phải muốn...... Ngô ngô ngô!” Man Tiểu Nhu giãy dụa muốn từ vòng tay ôm ấp của đứng dậy, nhưng còn kịp rồi.

       

      Rẹt! Tiếng quần áo bị xé rách truyền đến.

      “A, quần áo của muội...... Ngô......” Kế tiếp, nàng rảnh để quan tâm thương tiếc đến quần áo của chính mình.

      Từ khi nàng nhận biết được bộ mặt của người nào đó, đương nhiên người nào đó càng kiêng nể gì hoàn toàn đem bộ dáng ác liệt của bày ra đối với người nhà.

      Những ngày bình yên như thế, cứ bình thản trôi qua…. Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, chuyện tốt mà vị con dâu của Sở gia làm rốt cục tìm tới cửa.

      Hôm nay, Man Tiểu Nhu theo quản thương lượng vấn đề quản lý nhóm nô bộc, phía trước đại sảnh truyền đến thanh ầm ỹ, thanh ồn ào kia, huyên náo đến mức truyền đên thư phòng của bọn họ đều nghe thấy được.

      Cùng Phúc quản nhìn nhau liếc mắt cái,“Sao lại thế này?” Nàng hỏi.

      “Để tiểu nhân xem, Ngũ thiếu phu nhân ngài chờ lát.” xoay người rời khỏi thư phòng.

      Man Tiểu Nhu ngồi ở trong thư phòng mình, cúi đầu nhìn kỹ những thứ ghi sổ sách, sổ sách hỗn loạn rốt cục chậm rãi trở về bình thường, cũng tái xuất ít bản vẽ kỳ quái.

       “Ngũ thiếu phu nhân, Ngũ thiếu phu nhân.” Phúc quản vừa quay lại vội vàng việc việc chạy về đến.

      kêu vừa vội lại bối rối, nàng nhanh chóng đứng dậy tới cửa,“Xảy ra chuyện gì?” Nàng đứng ở chỗ này, có thể nghe thấy dường như có người rống to kêu to.

      Phúc quản lau mồ hôi giữa trán,“Ngũ thiếu phu nhân, người của Lí gia ở Tế Nam đến, còn dẫn theo vài tên hung thần ác sát! ồn ào muốn gặp người.” Mới vừa rồi ở đại sảnh khí như nổi lửa, Lí gia mang người đến thậm chí còn đập phá đồ vật trong đại sảnh.

      Dọa chết người, giờ phút này trong phủ ngoài Ngũ thiếu phu nhân ra, mọi người còn lại đều vắng, như thế này nên làm sao bây giờ a?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :