1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gian Thương Hai Mặt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      yellowChương 7.2


      Tiến lên vỗ vỗ bả vai thê tử,“ Xúc xắc của nàng đây.” đem xúc xắc giấu ở trong tay áo đưa cho nàng.

      Cười cười đưa tay tiếp nhận, đáy mắt lóe ra tai giảo hoạt quang mang,“Nhược Húc cũng khó đối phó như ta nghĩ.” Còn tưởng rằng nhìn ra sơ hở, khi tới nàng bị dọa đến chân phát run.

       “Tỷ?” Man Tiểu Tri chờ tên quỷ chán ghét rồi, mới đứng dậy tới gần nàng, hiểu nàng vì sao lại như vậy.

      Man Tiểu Nhu nhìn nàng cười cười, đem xúc xắc thả lại bàn, nhìn trượng phu gật cái đầu.

      Sở Hòa Khiêm cười vài tiếng, mới dùng thủ pháp giống như của Băng Nhược Húc đem xúc xắc xé ra, chỉ là bên trong của viên xúc xắc này, giống với viên vừa rồi, bên trong có viên sắt .

       “Tỷ lừa đảo?” Quát to tiếng. Còn muốn vận khí tại sao lại tốt như vậy, ra là do  tỷ tỷ động tay động chân! Nhưng là, viên xúc xắc này phải Phúc Tu Duyên lấy vào sao? Chẳng lẽ......

      Thấy vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ muội muội, Man Tiểu Nhu cười oa tiến vào trong lòng Sở Hòa Khiêm.“Ta cũng phải đứa ngốc, nếu là ta lấy xúc xắc tiến vào, Nhược Húc khẳng định hoài nghi ta động tay động chân, Tu Duyên lấy vào, đề phòng của giảm bớt.” Phương pháp này xem như hiểm chiêu, đối phó với người thông minh như Nhược Húc vậy, nhưng cũng cần phải có ít may mắn trợ giúp nữa.

      Đứng ở bên Phúc Tu Duyên thế này mới thả lỏng ngồi vào ghế thở,“Dọa, làm tôi sợ muốn chết!” May mắn Ngũ thiếu phu nhân đến đứng trước mắt của biểu thiếu gia, nếu để cho biểu thiếu gia biết hỗ trợ lừa đảo, khẳng định ăn xong đâu.

      Sở Hòa Khiêm cười cười,“Vận khí rất may mắn, Ngũ thiếu phu nhân.” xoa bóp thắt lưng của nàng.

      Nàng dương dương tự đắc nhướng đôi mày liễu,“Là thực lực.”

      Man Tiểu Tri hiểu được nên cái gì, chỉ có thể gì, ánh mắt chớp chớp nhìn đôi vợ chồng trước mắt này, đột nhiên cảm thấy...... Bọn họ đúng là xứng đôi a!

      Sáng sớm ngày hôm sau.

      chiếc xe ngựa khéo léo tinh xảo đứng ở trước cửa Sở phủ, trời còn sáng tinh mơ, đường cơ hồ có bón người, nhưng cửa Sở phủ lại đứng rất nhiều người.

      Man Tiểu Nhu hai mắt đỏ lên, đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay của muội muội,“Tiểu Tri, muội nên chăm sóc bản thân cho cố gắng chịu đựng nha.”

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Tri rời khỏi nhà, còn biết thời gian bao lâu.

      Man Tiểu Tri cũng khóc đến đỏ ửng đôi mắt, nước mắt muốn rơi ra khỏi hốc mắt,“Tỷ, ta , tỷ cũng nên chăm sốc bản thân cho tốt, cần quá sức, cha mẹ cùng Tiểu Bác, phải nhờ tỷ quan tâm chăm sóc rồi.” Chuyển ánh mắt sang cha mẹ sớm khóc hồng đôi mắt, trong lòng muốn rời .

      Lau nước mắt nơi khóe mắt,“Ta , chúng ta chờ con trở về.”

      Gật gật đầu, lại hàng nước mắt tuôn rơi, ,“Ta .” Chia lìa quá mức đột nhiên, nàng có điểm thể thích ứng, nếu là có thể, nàng thực muốn ! Tức giận nhìn trừng trừng vào tên quỷ chán ghét ở trong xe ngựa. . Đều là hại nàng thể !

      Man Tiểu Nhu đương nhiên làm sao có thể nhìn thấy biểu tình của muội muội, nhưng vì thân thể của muội muội, nàng vẫn buông lỏng bàn tay nắm chặt cánh tay của muội muội, ,“Được rồi, muội nhanh lên xe, Nhược Húc chờ lâu.”

       “Tỷ phu, làm phiền huynh, nhất định phải mang tỷ tỷ thường về nhà thăm nha.” Man Tiểu Tri nhìn về phía Sở Hòa Khiêm đứng ở bên người tỷ tỷ.

      “Ta , đến chỗ của Nhược Húc, chăm sóc bản thân cho khỏe hẳn, ta phái người đúng giờ truyền tin cùng thu tin tức, vẫn có thể liên lạc cùng trong nhà mỗi ngày, muội yên tâm .” Từ trong lòng lấy ra gói bạc to, nhét vào bàn tay của Tiểu Tri.

       “Tỷ phu?” Nàng nghi hoặc nhìn .

      Mỉm cười,“Rời khỏi nhà, tốt nhất nên mang theo chút bạc ở người, tuy rằng muội ở cùng chỗ với Nhược Húc, có lẽ cần. Trong túi bạc này có mộc bài của Sở gia, có việc cầm mộc bài bất cứ cửa hàng nào của Sở gia, cửa hàng đem hết toàn lực giúp muội.”

      Man Tiểu Tri vốn dĩ muốn trả lại cho , cảm thấy chính mình dùng đến thứ này, nhưng trước ánh mắt của tỷ tỷ, cũng đành thu vào trong lòng,“Cám ơn tỷ phu.”

      Băng Nhược Húc chờ còn kiên nhẫn, nhìn thấy nàng còn nắm chặt lấy cánh tay của ngũ tẩu, cảm thấy có điểm chói mắt, tiến lên từng bước đẩy ra hai tay nắm chặt,“ Được rồi! nhanh , cũng phải sinh ly tử biệt, khóc khoa trương như vậy làm gì! Ngũ ca, ngũ tẩu chúng ta .” Nếu để cho tỷ muội các nàng đưa tiễn như thế này mãi, chỉ e đến tối vẫn chưa được dời chân.

       “Tiểu Tri, con nên chăm sóc bản thân tốt, cha mẹ chờ con trở về! Con nên khỏe mạnh trở về a!” Man đại nương nức nở nhìn theo nàng rời .

       “Nhị tỷ, hảo hảo bảo trọng!” Man Tiểu Bác cũng lên tiếng, khuôn mặt còn trẻ cũng là tràn ngập ưu thương biệt ly.

       “Tỷ biết, các người cũng hảo bảo trọng.” Bị Băng Nhược Húc nắm cánh tay kéo , Man Tiểu Tri tức giận trừng liếc mắt cái,“Ta biết, kéo cái gì mà kéo! Đại tỷ, tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe, có rảnh nên thường xuyên về nhà thăm cha và nương nha!” Lưu luyến rời cứ quay đầu nhìn mãi.

       “Ta biết.” Man Tiểu Nhu trả lời.

      Băng Nhược Húc mở ra cửa gỗ xe ngựa, thừa dịp Man Tiểu Tri còn chưa hoàn hồn, ôm thắt lưng của nàng nâng lên, liền hướng trong xe ngựa quăng mạnh vào.

      “Ai nha!” Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

      thôi.” quay đầu, theo ngồi vào trong xe, đóng lại cửa xe.

      “Ngươi làm cái gì!” Bên trong xe truyền đến tiếng kêu của Man Tiểu Tri.

      Xe ngựa chậm rãi khỏi động, trong tiếng cãi nhau ầm ỹ từ trong xe, chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người

      Man Tiểu Nhu chớp chớp hai mắt đẫm lệ, vốn dĩ nên xoay người vào phủ, nhưng chân thể nào cất bước nổi.

      cỗ lo lắng từ sau lưng truyền đến, nàng ngoái đầu nhìn lại vừa thấy, Sở Hòa Khiêm chỉ mỉm cười đứng ở phía sau nàng, tay mềm đặt ở vai nàng.

      “Muội ấy rồi.” Nàng giọng.

      “Nàng nên cao hứng, đến khi muội ấy trở về, gặp nhau càng thêm làm nàng vui vẻ.” Nét tức giận nhợt nhạt thoáng lên trong đáy mắt của , ngữ khí mềm an ủi, thích thấy nàng đối với bất cứ người nào biểu lộ lên vẻ mặt ưu thương này.

       “Ân......” cũng đúng, Man Tiểu Nhu đem thở dài nuốt vào trong bụng.

      “Nhạc phụ, nhạc mẫu, vào phủ nghỉ ngơi lát, tối nay ta lại phái người đưa mọi người trở về.”


      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-3148" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/07/6.jpg" alt="" width="482" height="500" />

      Chương 7.3




      Mọi người vừa cất bước định bước vào trong phủ, đường lại truyền đến thanh xe ngựa thay đổi liên tục, Man Tiểu Nhu theo bản năng quay đầu xem liếc mắt cái, nhận ra đó là xe ngựa của Sở phủ.

       “Hòa Khiêm, là xe trong phủ.” Nàng giữ chặt trượng phu ôm sát nàng hướng bên trong đến.

      theo ánh mắt của nàng nhìn lại,“Là xe ngựa của Tam ca.”

      Đoàn người dừng lại cước bộ. Nhìn xe ngựa từ xa đến gần, chậm rãi dừng lại ở trước mắt mọi người, cánh cửa xe ngựa mở ra, có người từ xe nhảy xuống.

      “Nha a! khó tin a, tên tiểu tử này cư nhiên ở cửa tiếp đón ta?” Có nam tử tươi cười sáng lạn vừa thấy , ra tay vỗ vỗ bờ vai của .

      Sở Hòa Khiêm mỉm cười , cũng muốn hoàn toàn phải tới đón , vĩ đại như vậy.

       “Vị này là đệ muội phải ? Lần đầu gặp mặt, xin chào a!” Nam tử sang sảng hào khí đúng là Sở gia tam thiếu gia Sở Hòa Chí.

      “Tam ca, đường xa xôi, mệt mỏi rồi? Mau về nhà nghỉ ngơi, rửa mặt chải đầu .” Man Tiểu Nhu thực cảm thấy từng vị huynh đệ của Sở gia cá tính đều khác nhau rất lớn. Trước mắt này, có thể là người vô tâm nhất ?

      Gật gật đầu,“Là mệt mỏi, lâu thấy được cha mẹ, đoàn người mau vào thôi.” Mới tưởng cử động chân mà thôi, thân hình chút, vội vàng xoay người trở về xe ngựa,“Ai nha! Thiếu chút nữa quên, ta có mang về người khách. Lí công tử, thỉnh xuống xe , có lỗi a! Mới vừa rồi cao hưng chút quên ngài.” nhìn người trong xe ngựa khiêm tốn cười cười .

      quan trọng.” Trong xe ngựa truyền đến giọng nam đáp lại .

      Chậm rãi, có nam nhân từ xe ngựa bước xuống.

      Nhìn đến bóng người xuống xe quen thuộc kia, Man Tiểu Nhu ánh mắt càng mở càng lớn, riêng gì nàng, tất cả mọi người của Man gia đứng ở ngay kia, toàn bộ ánh mắt cũng nhìn trừng trừng, đến độ muốn rớt ra ngoài.

       Man Tiểu Bác phút chốc quay đầu nhìn về phía Man đại đầu, Man đại đầu lại quay đầu mạnh mẽ nhìn về phía thê tử, Man đại nương cũng chuyển ánh mắt sang đá con lớn của bà.

      Man Tiểu Nhu hòa với ánh mắt của Man đại nương trao đổi chút, nhìn lộ ra nụ cười ngọt ngào chút, ha ha...... Này có tính là oan gia ngõ hẹp ?

      Mọi người ở đây, ngoại trừ bọn họ ra, còn có người cũng hơi chút kinh ngạc, chính là Sở Hòa Khiêm ôm thê tử. nghĩ tới Tam ca mang về đến, !

      Tầm mắt dời về người phía trong lòng, nhìn lại toàn gia phản ứng bên cạnh kia, thiếu chút nữa buồn cười, cười ra, tay xoa xoa da mặt, cố gắng đè nén ý cười mặt.

      Nam tử xuống xe theo Sở Hòa Chí vào trước mắt mọi người, càng tới gần, biểu tình biến hóa mặt cũng càng nhiều, phấn khích .

       “Vị này là bằng hữu ta mới quen biết ở Tế Nam -- Lí Thiếu Vũ, Lí công tử.” Tam thiếu gia giới thiệu cho mọi người quen biết.

      “Chào các vị, sau này ta ở lại trong phủ thời gian, còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Lí Thiếu Vũ sắc mặt phải tốt lắm nhìn mọi người, nhưng trong lòng là lời bất nhã bay đầy trời, chết tiệt! Làm sao có thể ở tại đây chạm mặt cả nhà bọn họ nhỉ?

       “Lí công tử, mời vào .” Sở Hòa Khiêm dẫn đầu trước, khi đóng cánh cổng lại phía sau lưng, cúi đầu, ở bên tai thê tử giọng :“Là vị khách quý đúng ?”

      Nàng ngóng mắt nhìn , hoài nghi từ trong đáy lòng cứ dâng lên mãi, người này có phải biết cái gì hay ?

      Trả lời câu hỏi thầm của nàng là nụ cười, ngón trỏ mơn trớn cằm của nàng, lướt qua nàng trước từng bước.

      Man Tiểu Nhu đứng ở tại chỗ, hai tay khoanh ở ngực, nhìn bóng dáng , lại nhìn hướng tên họ Lý kia cùng Sở Hòa Chí lướt qua nàng đến phía trước , đôi môi hồng nộn cong lên.

      Vẻ mặt vợ chồng Man đại đầu lo lắng nhìn đứa con lớn,“Tiểu Nhu a, tại sao tên kia cũng xuất ở trong này? Vạn nhất nếu Hòa Khiêm biết chuyện trước kia, điều này có ảnh hưởng gì ?” Man đại nương lo lắng vô cùng.

      “Nương, người cần lo lắng, việc này cứ để con lo.” Khoác lên cánh tay của bà, Man Tiểu Nhu tuyệt đối cảm thấy phiền não. Nàng cùng cái tên họ Lý kia có chuyện gì phải sợ người ta biết cả.

      Huống hồ...... chừng, có người sớm biết.
      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ban đêm --

      Ngồi ở trước gương đồng chải vuốt sợi tóc dài, nhìn vào bóng phản chiếu trong gương, Man Tiểu Nhu vẫn thầm quan sát Sở Hòa Khiêm ngồi ở trước bàn đọc sách, cái lượt trắng như tuyết, lướt qua mái tóc đen mượt như tơ lụa, đôi thủy mắt sáng trông suốt lóe lên ánh tinh nghịch.

      Hai người ngồi ở trong phòng, nàng cũng , để xem ai thiếu kiên nhẫn trước.

      Đợi lâu, Man Tiểu Nhu bĩu môi. Quên , nàng cũng lười cùng đấu! Buông lược tay, xoay người, nghiêng đầu nhìn .

      “Tính giả vờ đến bao lâu a?” Còn chuyện, chán ghét.

      Sở Hòa Khiêm chậm rãi buông sách xuống,“Cái gì giả vờ bao lâu?” cười hỏi lại.

      “Huynh cần giả vờ, chuyệbuổi sáng n, còn tính ràng cho muội biết sao?” Trước khi thành thân tiền chỉ biết tâm cơ thâm trầm, nghĩ tới ngay cả chuyện của nàng nhiều năm trước như vậy, cũng biết, còn giả vờ như có việc gì.

      “Buổi sáng?” Mày kiếm tăng lên,“Buổi sáng là vị khách nhân sao kia? Là khách nhân của Tam ca, có vấn đề gì sao?” Man Tiểu Nhu đứng lên đến bên người , thủy mâu nhíu lại, giơ tay nắm miếng thịt cánh tay nhéo mạnh, hung hăng hỏi. Sở Hòa Khiêm, người sáng mắt trước mắt tiếng lóng, huynh biết chuyện này lúc nào?” Thực bị làm tức chết, làm vợ chồng gắn bó thân mật như thế, cofnluoon mang cái mặt nạ cười giả dối cấp cho nàng xem, đáy lòng là có điểm thoải mái.

      Nhìn thấy nàng giống như thực tức giận, ôm lấy eo của nàng, kéo nàng ngồi vào đùi , thủ thỉ bên tai nàng Rất nhiều năm trước.” Thực làm cho nàng rung động tâm tư, vì bi thương của nàng mà tức giận, vì nàng tức giận mà tha, vì nước mắt của nàng mà thương tiếc, so với bản thân ……….. Nàng còn quan trong hơn rất nhiều.

      “Rất nhiều năm trước? có khả năng a, muội chưa từng gặp qua huynh.” Nàng thực chắc chắn, người giống như vậy, gặp qua mà quên, khó lắm a?

      “Khi còn trẻ, ta ở đường từ Tế Nam trở về Thành Đô, từng gặp qua , đem người nam nhân từ trong nhà đá văng ra đường, lớn tiếng khinh thường gả cho người kia.” nhiều năm trước cũng gặp qua nàng.

      Ở phía sau gốc đại thu, đem nàng nhất cử nhất động đuổi người của nàng đều thu vào tầm mắt, cho nên khi mới gặp mặt, trái tim chấn động mãnh liệt, nghĩ tới chính mình còn có thể gặp lại nàng, vào khi đó mới biết được, ra chính mình chưa từng quên nàng.

      “Cái gì?” Kinh ngạc che miệng, nàng chưa từng nghĩ tới, là vào lúc ấy gặp gỡ nàng!

      “Khi đó, phải quăng vật gì đó vào nàng sao?” Đứng ở phía sau gốc cây, chút nghĩ ngợi, vội vã nhặt lên những viên đá, phá tan ý đồ của tên kia muốn làm tổn thương nàng.

      “Là huynh phóng viên đá làm rơi cái hộp kia?” Man Tiểu Nhu lúng ta lúng túng xong. Khó trách tại sao nàng như thế nào đều cảm thấy đúng, ràng nhìn thấy cái hộp đó quăng mạnh về hướng nàng, hơn nữa vào ngày hôm sau đại thẩm nhà bên cũng cho nàng, cái hộp đó bay nửa chừng lại ngừng lại , đột ngột từ trung rơi xuống, các nàng cũng đều nhìn xem hiểu vì sao.

      là gì của nàng?” Rốt cục những lời này vẫn thốt lên, lo lắng bất an, bực bội trong lòng , nếu hỏi ra, giống như có cái gì đó đè nặng ngực , làm cảm thấy khó có thể hô hấp.

      Còn tưởng rằng hỏi đâu, nàng tựa vào bờ vai của ,“Trước kia nhà chúng tôi đều ở tại Tế Nam, xem như vị hôn phu đính hôn từ , Lý gia ở Tế Nam là đại phú hào kinh doanh tơ lụa, cũng là người vô cùng sang quý, việc hôn nhân này là do từ thế hệ ông nội của muội đính hạ, còn vì sao lại có chuyện như thế? Muội cũng biết đừng hỏi muội.”

      “Cha mẹ của tên họ Lý ngại nghèo giàu, vẫn chê chúng ta trèo cao tương xứng. Năm đó, muội vừa tròn mười sáu tuổi, theo lý mà , hẳn là tới cưới muội vào nhà, nghĩ tới cầu muội nhất định phải đoạn tuyệt với tất cả mọi người trong nhà muội, sợ đem tiền bạc của về lo lắng cho cha mẹ, còn muốn muội được phép lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Tri! Hừ, muội giận quá, đem đá văng ra khỏi cửa, giải trừ luôn mối hôn ước quái quỷ đó.”

      “Lý gia đồng ý cho muội giải bỏ hôn ước sao?” Chuyện này dường như được hợp lý.

      “A, làm sao có thể a! Lý gia cầm năm trăm lượng bạc cho muội, , muốn từ hôn cũng là bọn họ đến quan phủ để từ hôn, mà muội thấy có tiền để chữa bệnh cho Tiểu Tri, lại có thể tránh thoát khỏi tên họ Lý kia, nên cũng bước lui bước, vì thế nhà chúng tôi từ Tế Nam chuyển đến Thành Đô này.”

      ( QH: À cho ta spoil luôn, thực ra năm trăm lượng đó cũng bị người ta cướp luôn, còn người cướp số tiền đó, trong Tà Ngọc Thần Y có nhắc đến.)

      tiểu nương thông minh!“Còn cám ơn ta ân nhân cứu mạng sao?” Sở Hòa Khiêm chỉa chỉa trong ngực chính mình.

      Liếc mắt nhìn , bàn tay mềm dùng sức vỗ vào ngực cái,“n nhân? Huynh là chờ xem kịch vui !”

      Lời của vào sáng hôm nay, phải mang ý này hay sao?

      “Ta sao dám đâu? Nhưng là là nương tử quý nhất của ta a.” Cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi mọng của nàng cái.

      “Huynh làm trò.” Cho dù đáy lòng cao hứng, nhưng ở ngoài mặt nàng làm như có việc gì, chỉ có đôi mắt mang ý cười rệt là bán đứng tâm tư của nàng.

      Thân thể mềm mại tựa sát vào, giông như khơi gợi ngọn lửa người , nhiệt tình thổi quét hai người, Man Tiểu Nhu vô lực mặc cho công thành đoạt đất, mãi đến khi trước ngực chợt lạnh, mới phát chính mình biết khi nào bị lấy hết áo, còn khóa ngồi ở đùi .

      Động tác quá mức bạo dạn này, làm cho hai gò má vố dĩ hồng càng thêm đỏ tươi, giữa hai chân cảm nhận được cái vật cứng rắn mâu thuẫn, biết đó là cái gì, làm cho thân mình nàng nhịn được run rẩy.

      Cảm nhận được run rẩy của nàng, Sở Hòa Khiêm công kích mãnh liệt dịu xuống chút, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng chính mình cũng phát giác được, ôm lấy thân mình mềm mại của nàng đến bên giường.

      “Hòa Khiêm?” Man Tiểu Nhu giọng gọi tiếng.

      “Ta ở đây......” Thân mình nóng cháy tại hạ trong nháy mắt nằm đè lên thân thể của nàng.

      Từ từ đêm dài, tạm gác mọi chuyện phiền não của thế tục qua mọt bên, thân thể nóng ấm quấn chặt vào nhau, tượng trưng cho tình cảm nồng ấm của họ ngày càng mãnh liệt.

      Từ rất nhiều năm trước, hai người cũng vào sinh mệnh lẫn nhau, nhất định cuộc đời này luôn dây dưa quấn quýt rời......

       
      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 8:

      “Nhược Húc tiểu tử chết tiệt này, cá tính với đệ càng ngày càng giống.” Sở Hòa Kì miệng uống nột hớp rượu, đối với người bên cạnh oán giận.

      Trung thu ban đêm, ánh trăng vàng chiếu sáng tuyệt đẹp gợi cho lòng người mê say, Sở gia hôm nay tổ chức yến hội, đạt bàn lớn ở giữa đình, để cho hạ nhân và nô bộc ngày thường vất vả cũng cùng nhau tham gia lễ hội ngắm trăng đêm nay.

      Người nhà Sở gia đương nhiên quây quần thành bàn, còn chuẩn bị vị trí cho vị Lí công tử đến từ Tế Nam kia, khéo khéo...... Vừa vặn ngồi ở đối diện Sở Hòa Khiêm vợ chồng.

      Đối tượng mà Sở Hòa Kì oán giận, đương nhiên là Sở Hòa Khiêm ngồi ở bên người , rượu quá ba tuần sau, nhịn được thốt lên lời tự đáy lòng.

      ra, Sở gia sinh được năm người con trai, bốn người kia đều kế thừa kĩ thuật đúc vũ khí thiên phú của Sở lão gia, ngay cả Sở tiểu thư cũng thừa hưởng tài năng thiên phú này, duy nhất chỉ có lão ngũ là phải, tuy rằng khôn khéo thông minh, nhưng có tài năng vè lĩnh vực này.

      Cho nên trước đây, Sở Hòa Khiêm đương nhiên được gia gia và bà nội thương . Khi lớn lên tý, hai lão nhân gia của Sở gia mới đột nhiên phát đối với người này quan tâm quá ít ảnh hưởng đến cá tính của .

      Khi mọi người phát ra vô cùng thông minh xuất chúng và dùng vận dụng trí tuệ đó làm tổn thương mọi người xung quanh, lúc này bọn họ biết quan tâm quá muộn, thể thay đổi cá tính định thành hình trong con người của , khí phách lại giảo hoạt hơn người, Sở phu nhân vì thế thương tâm thôi, cho rằng đều là do bà làm mẹ tốt, mà ở tận đáy lòng của , cũng xác thực là thống hận cha mẹ bất công.

      Ngay lúc mười hai tuổi năm ấy, lúc gặp phải đại họa, hai lão Sở gia biết làm sao thu xếp mọi chuyện, may mắn gặp kỳ nhân dị sĩ, quái nhân kia cảm thấy rất có hứng thú với , càng bá đạo .

      Chỉ cần vừa mắt, kéo rời , võ công cao, có người đánh lại vị quái nhân kia, Sở gia hai lão cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bắt đứa con ít được thương của mình.

      theo quái nhân như vậy, mỗi ngày Sở Hòa Khiêm đương nhiên cũng sống được an ổn, mỗi ngày đều bị tên quái nhân cứng rắn buộc tập võ, đọc sách, còn cứng rắn bái vi sư, giận dữ hỏi quái nhân kia vì sao phải làm như vậy? chỉ --

      “Ta muốn nhìn thử xem tiểu bá vương mà mọi người đau đầu, biến thành bộ dáng của công tử ôn nhu văn nhã là như thế nào?”

      “......” Cũng chỉ vì nguyên nhân này, mà bắt đầu những chuổi ngày đau khổ sống bằng chết?

      Sở phu nhân thể bảo hộ con, nhưng là liều mạng hỏi thăm nơi ở của con, qua năm sau, rốt cục biết quái nhân kia đem con buộc đến ngọn núi gần Tế Nam, bà ngàn dặm xa xôi từ Thành Đô theo đến, chịu đủ mọi tra tấn muốn mang , cũng nguyện ý, còn lạnh lùng với nàng, nếu ở Sở gia là dư thừa, vậy bà cần đứa con trai như là đúng lúc.

      Làm nương ruột gan đứt từng khúc, nhưng thể khuyên nổi , đành phải ở dưới chân núi thuê phòng ở, mỗi ngày hai canh giờ đường đên nơi của quái nhân kia ở, ngóng nhìn , bất chấp mưa gió.

      Việc này đều đọng trong đáy mắt của Sở Hòa Khiêm, trong lòng nguyên bản tràn ngập cừu hận cùng oán hận, dần dần mới buông lỏng trách cứ đối cha mẹ, cắn răng chống đỡ dạy dỗ quá đáng của vị sư phụ kia, thậm chí khai quật tài năng thiên phú về kinh doanh tiềm trong con người .

      Năm hai mươi tuổi năm ấy, quái nhân cảm thấy học đầy đủ những gì cần thiết, cũng đạt tới bộ dáng mà muốn nhìn năm đó, liền đem đá ra khỏi cửa, chuyên tâm ngược đãi đồ đệ khác mà mắt xem trọng, cũng chính là Băng Nhược Húc.

      Trở về đến cuộc sống bình thường, Sở Hòa Khiêm tuy là hóa giải bất mãn đối với cha mẹ, nhưng nhiều năm cùng quái nhân ở chung, cá tính cũng trở nên thập phần cực đoan, đối vơi bên ngoài, chính là công tử tao nhã nho nhã, tính tình hiền lành Sở gia ngũ công tử, chỉ có người trong nhà mới biết, bên dưới lớp thanh tú tao nhã kia là Sở Hòa Khiêm có bao nhiêu cách chuyện ngoan độc, cá tính vặn vẹo.

      Sở gia từ xuống dưới, ai ai cũng chịu qua gian ngoan độc đoán của , nếu lỡ chọc giận , cho nên đối với đều mang điểm kiêng kị, nhưng chỉ là sợ lại làm chút động tác tiểu nhân mà thôi, dù sao cũng là huynh đệ có chung dòng máu, chuyện riêng của mọi người Sở Hòa Khiêm cũng bao giờ lên tiếng, cá tính cực đoan luôn bao che khuyết điểm của mọi người trong nhà. Bởi vì, chỉ có mới có thể khi dễ người nhà của , người khác? Muốn chết cứ thử xem!!!

      “Đây là lỗi của đệ?” khách khí hỏi lại câu, Sở Hòa Khiêm cười lạnh.

      Sở Hòa Kì cùng thê tử đồng thời bất đắc dĩ liếc cái. Tiểu Nhu có bên cạnh liền trở mặt chuyện ngoan như vậy.

      Man Tiểu Nhu nâng chén va chuyện với bọn hạ nhân, ở bên cạnh , nàng hôm nay rất vui vẻ, tuy rằng biết như vậy, uống rượu, nhưng hạ nhân người lại người người nhiệt tình nàng từ chối được, đành phải uống vài chén rượu, đem khuôn mặt nhắn nhiễm đỏ bừng.

      Rượu khi vừa trôi qua khỏi cổ nóng hết sức, thần trí nàng có chút hỗn loạn như lạc giữa sương mù, lảo đảo bước về chỗ ngồi, cái vui vẻ, bổ nhào vào người trượng phu Hòa Khiêm!”

      Thản nhiên mùi rượu xông vào mũi, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào lòng, Tiểu Nhu?”

      Nàng nhìn nở rộ nụ cười to ngọt ngào,“Tiểu Nhu? Nàng say.” Hành động của nàng cùng lời tuy rằng dọa nhảy dựng, nhưng tận đáy lòng cỗ dòng nước ấm lan tỏa khắp chung quanh.

      Man Tiểu Nhu nghiêng đầu,“Muội có say a...... Hẳn là......” chuyện bắt đầu có điểm ràng lắm, mắt nhíu lại.

      Tại sao Hòa Khiêm lại hoảng sợ như vậy? Lắc lắc đầu, muốn nhìn cẩn thận chút.

      Ôn nhu tình ý truyền khắp toàn thân, nụ cười của Hòa Khiêm vì dáng vẻ đáng của nương tử mà nở rộ lên đẹp hơn cả ánh trăng tỏa sáng cao, ôn nhu ấm áp lòng người, thoáng chốc, ngồi vây quanh bốn phía bên cạnh , tất cả đều nhìn đến đôi mắt trợn trừng mắt choáng váng,.

      “Huynh đừng có cử động mãi như thế, đứng yêm nào, muội có chuyện muốn với huynh.” lúc lúc , làm nàng vừa hoảng hốt vừa tức giận, giơ tay giữ chặt đầu , ngây thơ cười, “Ha ha, bất động .”

      bên truyền đến tiếng cười, Sở Hòa Khiêm quăng ánh mắt lạnh lẽo, tiếng cười biến mất, thế này mới nhìn vào khuôn mặt của nàng ràng muốn say khướt,“Ta bất động rồi, muội muốn gì?” Chưa từng thấy qua bộ dáng xinh đẹp như vậy của nàng, luyến tiếc muốn dời ánh mắt.

      Man Tiểu Nhu chu miệng lên, suy nghĩ lâu,“Muội muốn ......” Nàng vừa mới muốn gì? n? Như thế nào giống như quên hết?

      “Nghĩ ra cũng đừng suy nghĩ.” Luyến tiếc nhìn nàng cau chặt đôi mi, Sở Hòa Khiêm nhàng vuốt tóc nàng.

      Cử chỉ ôn nhu như vậy, làm cho hốc mắt nàng đỏ lên,“Hòa Khiêm......”

      “Tại sao khóc? Bé con ngốc nghếch này, có cái mà lại khóc?” Đổi ngược lại cau chặt mi, lấy khăn tay trong lòng ra, lau những giọt nước mắt vừa rơi ra của nàng.

      Man Tiểu Nhu ôm chặt lấy , đem khuôn mặt nhắn dán tại mặt cọ cọ,“Hòa Khiêm, huynh là người tốt nhất, lại vô cùng muội, muội cũng thương huynh!” Cọ sát đủ, nàng đổi phương thức, ngừng ở mặt hôn lên đó.

      Tất cả mọi người xem ngây người, toàn bộ ngây ngốc nhìn nữ nhân say khướt kia.

      “Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi được ?” Sở Hòa Khiêm đáy lòng là rất muốn tiếp tục như thế, nhưng mọi người nhìn, ngày mai sau khi tỉnh rượu, chắc chắn thê tử còn mặt mũi nào để sống.

      “Tốt!” Cười hì hì gật đầu, Man Tiểu Nhu tập tễnh đứng lên, nắm tay muốn trở về phòng , nàng phải về tiếp tục .

      Đúng rồi, muốn cùng cha, nương tiếng, hai mắt men say mênh mông, tìm kiếm phương hướng hai người ngồi.

      “Cha, nương, ta muốn trở về phòng với Hòa Khiêm nha.” Dưới chân vấp cái thiếu chút nữa ngã xuống, lưng đột nhiên thêm cánh tay, gắt gao ôm lấy nàng.

      “Được...... Mau trở về thôi.” Thanh của Sở phu nhân mơ hồ giống như từ nơi khác truyền đến.

      Man Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn người trước mắt,“Nương, như thế nào chỉ vừa mới thấy, tại sao nương lại béo nhiều như vậy a? Thanh của nương làm sao có thể từ sau lưng của con bay ra? Chẳng lẽ nương cũng có học võ công?” Tai sao nương ở trước mắt nàng, lại trở nên béo gấp đôi?

      “Ngoan con dâu, con về trước nghỉ ngơi, nương ngày mai gầy lại cho con xem.” Thanh của Sở phu nhân tiếp tục từ nàng sau lưng bay ra.

      Gật gật đầu,“Ách!” Nàng chuyển hướng khỏi thân hình to lớn gấp đôi ngày thường của nương, khuôn mặt nhắn nhíu lại,“Cha, người tại sao lại trở nên gầy yếu như thế? Sáng sớm ngày mai con xuống phòng bếp, nấu canh và làm nhiều thức ăn tẩm bổ cho cha nha, Tiểu Nhu xin phép được lui xuống trươc.” Kỳ quái, tại so mặt của ai cũng trở nên mơ mơ hồ hồ như thế?

      “Ngoan con dâu, con về trước nghỉ ngơi , cha ngày mai liền béo cho ngươi xem.” Thanh của Sở Trí Mặc cũng từ nàng sau lưng bay ra.

      Vuốt vuốt tóc, Man Tiểu Nhu toàn thân nóng lên lại như mềm nhũn ra,“ được rồi, Hòa Khiêm, chúng ta về trước nghỉ ngơi .”

      Ngày mai lại đến giúp nương nghĩ biện pháp gầy xuống mới được, cùng với nghĩ cách bồi bổ thân thể của cha mữa.

      Sở Hòa Khiêm nhịn ý cười, ôm nàng trở về phòng.

      Đợi cho bọn họ rời , trongđình biết ai bật cười trước, theo to nho biến thành tràng cười rộ.

      Sở Hòa Kì đem chân gà gắp vào trong bát cho thê tử,“Cha, người ăn nhiều chút, rất gầy nha.” bỡn cợt .

      Tiểu đệ xem như gặp gỡ đúng người rồi, thấy ánh mắt nhìn Tiểu Nhu, thâm tình làm cho người ta đều cảm nhận được.
      nkhanh3324Chris thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      magenta;Edit: Quảng Hằng
      Chương 8.2



      <img class="alignnone size-full wp-image-3415" title="4e22e81ex8ab3957cb3b9&690" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/07/4e22e81ex8ab3957cb3b9690.jpg" width="590" height="808" />




      Đại thiếu phu nhân cười, liếc mắt nhìn cái, đưa bát cơm đến trước mặt ,

      chỉnh đều đoan đến chính mình mặt tiền,“Nương, người cũng nên ăn ít chút, đột nhiên béo nhiều như vậy tốt nha!”

      “Ha ha ha ha......” Mọi người cười vang, ở giữa đình tiếng cười ngừng, mỗi người đều cảm giác được vô cùng hạnh phúc.

      Sở Trí Mặc ở dưới gầm bàn, nhàng cầm tay thê tử hai người hiểu ý cười.

      “Đêm nay trăng tròn người đoàn viên a.” Ông giọng .

      Sở phu nhân nắm lấy tay của trượng phu, ánh mắt dời về phía chân trời coa ánh trăng tuyệt đẹp treo cao, bên tinh quang lòe lòe. Ban đêm đẹp!

      “Đúng vậy......” Trăng tròn người cũng đoàn viên.

      Man Tiểu Nhu mở mắt ra, nằm ở giường thể động đậy, vừa động thử thân thể, giống như có ai đánh mạnh vào đầu nàng, nnagf chưa từng biết au khi uống say có cảm giác khó chịu như thế này, hơn nữa nhưng chuyện vào tối hôm qua tất cả đều nhớ gì cả.

      Hơn nữa nàng chỉ đau đầu, mà toàn thân cao thấp đều toan đau, tựa như...... Cảm giác vào ngày hôm sau của đêm động phòng hoa chúc, kỳ quái, nàng nhớ tối hôm qua nàng đâu có cùng Hòa Khiêm hoan ái?

      mùi hương lạ từ cửa phòng bay đến trong phòng, nàng nghi hoặc nhìn nhân vật chính bưng bát nghi ngút khói đến bên cạnh nàng, nghe thấy tới hương vị kia, đôi mày nàng nhíu chặt lại.

      cần cho muội biết, đó là cho muội uống......” Nàng ra tiếng khẩn cầu.

      Sở Hòa Khiêm kiên định gật đầu,“Là muốn cho nàng uống.” Nở nụ cười ôn nhu ngồi vào bên cạnh nàng, nâng nàng dậy.

      Nghiêng đầu đưa đến bên miệng, Man Tiểu Nhu chút cũng có ý định muốn hé miệng ra.

      Khẽ thở dài,“Uống xong, đau đầu đỡ hươn, nếu nhất định đau suốt cả ngày hôm nay.” giọng .

      Nhìn cái, mới tâm cam lòng tình muốn há mồm, thế này mới cười uy nàng uống ngụm.

      Vừa uống xong ngụm, nàng ngậm miệng lại liều mạng lắc đầu,“Muội cần, muội uống!” Trời ạ! Vừa đắng lại khó uống, còn có mùi khó chịu thể thành lời, nàng cần!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :