1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      39. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.







      nghĩ tới trước khi Tô Việt và nàng thành thân còn có đoạn nhạc đệm này, Vương biểu muội thoạt nhìn giống như người dễ dàng bỏ cuộc, cho nên về sau biểu muội này nhất định gây ra chuyện gì đó nữa, nhưng biết Tô Việt dùng biện pháp gì mà có thể cự tuyệt cửa hôn này.


      Chuyện này để sau này chậm rãi với Tô Việt , đối với vị đại tẩu đem chuyện này ra, trong lòng Lô Uyển CHi hiểu rất , chính nàng nhiều nhất chỉ có thể biết được nửa.


      Cho nên dọc đường , Triệu thị ngừng , Lô Uyển Chi chỉ khi có khi phối hợp câu, thấy nàng như thế Triệu thị càng ngày càng mất hứng, cũng chậm lại, may mà ngay lập tức đến nhà. Khi tách ra ở cửa thôn, Triệu thị vẫn còn quên kéo ống tay Lô Uyển Chi , "Đệ muội, ngày mai đệ đệ ta qua thăm, ăn cơm trưa xong ta đưa qua nhà cho ngươi xem".


      Lô Uyển Chi tỏ ý kiến, gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Chỉ tạm biệt rồi theo Tô Việt trở về nhà.


      Triệu thị nhận thấy Lô Uyển Chi như thế rất vui, nhưng mà chuyện này liên quan đến nửa đời sau của đệ đệ mình, còn có cả đời yên ổn của cha mẹ mình, cho nên trong lòng Triệu thị hạ quyết tâm, chuyện này bất kể có thành công hay cũng phải thành.


      Lô Uyển mang đầy bụng tâm trở về, vào phòng đóng cửa xong lập tức hỏi Tô Việt xem có nghĩ ra biện pháp đối phó với đại tẩu chưa? Chẳng lẽ để muội muội như hoa như ngọc của mình gả cho kẻ vô lại?


      Tô Việt vốn tưởng là nàng nghiêm túc muốn chất vấn chuyện về mình và biểu muội Vương Thúy Hoa, dù sao suốt dọc đường thấy đại tẩu thầm với nàng chuyện này, thính tai cũng nghe được vài chữ, biết chuyện đó thể giấu được nàng, mà cũng có gì để giấu.


      Nhưng ngờ tới là, té ra nàng hỏi về chuyện của muội muội nàng, xem ra nàng vẫn quan tâm muội muội nàng nhiều hơn , tình cảm này khá sâu sắc nhưng có thể hiểu được.


      Nhìn thấy sắc mặt từ nhiều mây chuyển sang quang đãng rồi lại u của Tô Việt liên tục thay đổi trước mặt, Lô Uyển Chi có chút sốt ruột, "Tô Việt, vậy phải làm sao bây giờ? Ta thấy thừa lúc trời còn chưa tối, chúng ta vẫn nên về nhà ta chuyến , đem chuyện này với cha mẹ ta để mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp".


      Ai ngờ Tô Việt giữ chặt người Lô Uyển Chi định ra ngoài, đầu tiên là trấn an, "Uyển Chi, biện pháp ta nghĩ ra, chẳng qua là thế này có khả năng đắc tội với nàng ta triệt để, ta trái lại sợ nàng ta, thế này về sau chính thức lui tới với nàng ta nữa, chỉ có nàng có lo lắng hay thôi, dù sao sau này vạn nhất ta ở nhà, nàng có thể ứng phó mấy trò làm khó của nàng ta được ?"


      "Chàng nghĩ ra biện pháp gì?" Lô Uyển Chi mở to hai mắt dò hỏi.


      Nhìn thấy hàng mi dày của nàng dâu vụt sáng, Tô Việt đến bên tai nàng thầm hơi, sau khi xong còn quên lấy ngón tay trỏ chạm vào hai hàng mi dày, nhìn chúng tựa như chiếc quạt , Tô Việt cảm thấy chơi rất vui, đặc biệt là khi mi mắt rũ xuống nửa chừng, chiếc bóng của chúng ở dưới mi mắt trông cứ như đan xen vào nhau, nhìn là thích thú.


      Lô Uyển Chi đánh lên cái tay chọc ghẹo của , khuôn mặt đỏ bừng có chút nghi hoặc hỏi, "Cách này có thể sao? Có phải có thút thiếu đạo đức hay ?"


      "Nàng yên tâm, cái vị đại tẩu kia, cái nàng ta muốn nhất chính là mặt mũi, đặc biệt là sĩ diện của bản thân với cái đại gia tộc kia, khổ thân cho kẻ chết vì dĩ diện, phương pháp này nhất định có thể dùng, vì chung thân hạnh phúc của em vợ ta - muội muội của nàng, chúng ta phải dùng phương thức ngoan độc để trị nàng ta, tuy nhiên, ra Hà Hoa cũng nên đính hôn rồi" Tô Việt than thở, nhớ tới lúc đầu khi nàng ấy tìm bảo đến nhà chuyện hôn với Lô Uyển Chi, bức thiết cỡ nào. Còn phải vì muốn tỷ tỷ nàng ấy nhanh chóng gả ra ngoài để cản trở chuyện đính thân của chính mình ấy sao.


      "Đúng vậy, Hà Hoa nên đính hôn rồi, nhưng chàng cũng biết đó, bề ngoài muội ấy lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng trong xương là tâm cao khí ngạo, tuy là muội ấy vẫn làm việc trong nhà, nhưng chưa từng chịu khổ, gả cho gia đình nông dân bình thường sợ là muội ấy tuyệt đối chịu, còn nếu gả cho cử nhân tú tài chưa chắc người ta để ý tới muội ấy, là cao thấp thế nào cũng xong" Lô Uyển Chi lo lắng vừa vừa thở dài.


      "Ta thấy Lý tú tài đầu thôn cũng tệ, tuổi tác của lớn, vừa mới hai mươi tuổi, có điều trong nhà có hơi nghèo, còn có bà mẹ nhiều chuyện, thế việc hôn này coi như tốt đẹp" Tô Việt tìm tòi nửa ngày mới nhớ tới xung quanh trong vòng mười dặm tám thôn dường như chỉ có người này tương đối thích hợp.


      "Trong thôn của cậu chàng phải còn Vương cử nhân sao? Ta nghe người kia cũng tệ" Lô Uyển Chi chỉ nhắc tới người, tuy rằng bình thường nàng nhấc chân ra khỏi nhà nhưng thanh niên nhà ai lân cận có công danh đều biết , bởi vì trong nhà có người luôn luôn nhận định muốn đỗ đạt công danh Lô Văn Hiên thường ngày sau khi học về, đệ ấy ít lần nhắc thầm mấy chuyện này.



      Tô Việt nghe xong nhăn mày, "Vương cử nhân này phải là người góa vợ sao? Năm trước vừa cưới nàng dâu vào cửa bị khắc chết, chuyện này nàng nên ra, đặc biệt đừng nhắc tới trước mặt Nhạc phụ Nhạc mẫu, cho dù nàng có ra bọn họ cũng đồng ý".


      Lô Uyển Chi nghe xong thở dài, nghĩ thầm, cái này phải là chuyện ta muốn hay , nhưng lại thể đem chuyện tốt của muội muội chưa chồng thầm trao lòng cho Vương cử nhân cho đại nam nhân Tô Việt biết, cho dù là trượng phu của nàng.


      tại trong lòng nàng toàn suy nghĩ chuyện ngày mai, nhịn được thầm, "Ngày mai chàng nhất định phải ở nhà cùng ta, cho ta thêm can đảm , chuyện chàng vừa rồi có cho ta mười lá gan ta cũng được, nhưng mà phải , thủ đoạn tổn hại người thế này thế mà chàng có thể nghĩ ra được, cũng rất dễ dàng nha".


      "Nương tử minh giám, ta quả chưa từng , thế nhưng dù chưa ăn thịt heo nhưng vẫn thấy heo chạy mà, hơn nữa đó là chỗ Lưu Tứ thích nhất, mỗi lần trở về lại còn khoe khoang phen, nương này trắng nhất, nương kia xinh nhất. Đương nhiên cũng đem mấy chuyện bát nháo này cho chúng ta nghe, lúc này ta nghĩ ra phương pháp tốt nào, vả lại đó cũng là đệ đệ phiền phức của đại tẩu ta, trước kia tới nhà ta ỷ vào bản thân nhiều tuổi hơn ta, luôn luôn khi dễ ta, lần này ta còn khi dễ gỡ hòa hay sao" Tô Việt vừa vừa cười nham nhở.


      Làm Lô Uyển Chi hoảng sợ nổi da gà lổm chổm, nhìn ra Tô Việt còn là người hẹp hòi, chuyện xưa lắc mà còn ghi thù lâu như vậy. Trong lòng nàng ngừng nhắc nhở bản thân, sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội .


      "Ta mặc kệ, chuyện này toàn bộ đều giao cho chàng xử lý, chiều mai vừa đúng lúc ta phải tới Tề gia sát vách tìm nàng dâu của thương lượng về cách thêu bình hoa ít, chuyện này vốn quyết định từ năm trước, thế nhưng lại kéo dài đến tận năm nay, đúng lúc bên đó mọi người đều tới nhà người thân, ngày mai ta làm hai kiện quần áo cho nương, cũng để bà mặc quần áo do con dâu làm ra" Lô Uyển CHi hơi ngượng ngùng cười .


      Nàng gả đến đây lâu như vậy mà còn chưa may quần áo cho mẹ chồng, chỉ có may hai cái áo lót ngoài cho Tô Việt, thầm nghĩ đợi qua Tết Nguyên tiêu bắt đầu lên cửa hàng làm chưởng quầy, nhất định phải có hai bộ quần áo mới được, nhân dịp hai ngày này lục tung trong đống đồ cưới cắt ra hai cuộn vải, nàng chưa từng làm quần áo nam nhân bao giờ, ngoại trừ bộ hỉ phục đỏ thẩm Tô Việt mặc ngày thành thân.


      Cho nên mới tới Tề gia học hỏi kinh nghiệm, nhưng mà trọng yếu là, nàng muốn tránh mặt cái tẩu tử khó chơi này, dù sao trực giác của bản thân chưa có ai qua được, cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.


      Quả nhiên, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn trưa xong, Lô Uyển Chi lập tức ôm đống kim chỉ qua nhà cách vách, nhà Tô Tề - Ngô thị, là nữ quyến duy nhất mà Lô Uyển Chi biết được từ khi gả tới Tô gia. Thứ nhất, là vì cách vách, chỉ cách mỗi tấm vách; thứ hai là vì quan hệ giữa Tô Việt và Tô Tề tệ, điểm cuối cùng và quan trọng nhất là Ngô thị là người chỉ biết cúi đầu làm việc thích chuyện, cũng thú vị hợp ý với Lô Uyển Chi, cho nên hai người khá thân thiết.


      Triệu thị bị kích động mà dẫn tiểu đệ đệ Triệu Cương trở về lão viện, lại buồn bực thấy Lô Uyển Chi ở nhà, nhịn được với Tô Việt, "A Việt, hôm qua ta với đệ muội là xế chiều hôm nay mang người tới cho nàng ấy xem, tại sao nàng ở nhà?"


      "Đại tẩu, ngươi cũng là, đúng, Uyển Chi là đệ muội của ngươi, nhưng hết nàng ấy còn là nàng dâu của ta, ngươi nàng ấy là phụ nhân vô duyên vô cớ lại gặp mặt đại nam nhân, tới trong lòng ta có thoải mái hay , nếu để già trẻ lớn bé trong thôn biết được thế nào? Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này hẳn là đại tẩu hiểu chứ". Tô Việt bình thản ung dung xong nhìn cũng thèm liếc mắt tới Triệu thị cái, đối với lòng người cao ngất so với tiền bạc của tỷ đệ Triệu gia, muốn thấy mặt.


      "Nhìn tiểu thúc ngươi kìa, đây phải đều là thân thích nhà mình sao, phòng này tránh kia làm gì, đệ đệ Triệu Cương của ta mười năm trước chẳng phải ngươi biết rồi sao" Triệu thị có chút phẫn nộ .


      "Ta biết hay quan trọng, nhưng mà nàng dâu của ta biết, hơn nữa mặc dù đúng là thân thích của ngươi, nhưng chúng ta lại nhớ có cửa thân thích này. Đại tẩu, ngươi còn nhớ vết sẹo gáy ta chứ, đấy là kiệt tác của ai trong lòng ngươi hẳn là rất , chuyện này trôi qua lâu như vậy ta đều chưa từng tới các người, tóm lại là ngươi cũng biết ít nguyên nhân trong đó. Cha ta cũng bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa trở mặt với cha ngươi, đều ầm ĩ tới nước này, lại còn tách ra ở riêng, ta cũng có vị thân thích nào cao quý như vậy, chưa từng đến chơi gia đình nông dân, đúng là rất hiếm thấy" Tô Việt vừa vừa dùng ánh mắt tà tà liếc Triệu Dũng* đứng sau Triệu thị.


      *Cái tên kia là Triệu Cương, chạy xuống đây thành Triệu Dũng. Thế là thế lào???


      Triệu Dũng mặt mày xanh xao vàng vọt này tuyệt đối chỉ có mỗi cái tật đánh bạc thôi, nhìn thấy cơ thể bị bào mòn như vậy, trước kia cũng ít lần thấy dạo chơi ở mấy kỹ viện, chắc chắn là hôm qua chính thành khai báo mọi chuyện với Lô Uyển Chi.


      "Chuyện qua lâu như vậy rồi, ngươi còn nhắc tới làm gì, đệ muội ở nhà, giờ ngươi thấy rồi đấy. Dù sao, ngươi và a Cương biết nhau cũng ít năm, nể tình ngày xưa mà trước mặt đệ muội, nhạc phụ, nhạc mẫu ngươi tốt vài lời, về sau các ngươi có thể trở thành em cột chèo còn phải thân lại càng thêm thân sao?" Triệu thị quyết định nhẫn nhịn kìm nén trong lòng, lấy đại cuộc làm trọng.


      Nghe lời Triệu thị , Tô Việt nhịn được sởn gai óc toàn thân, mới thèm cùng với cái tên bệnh sắp chết này làm em cột chèo đâu!





      Hết Chương 39.
      sanone2112 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      40. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.







      Triệu thị thấy bộ dạng ghét bỏ của Tô Việt, hơn nữa người đáng lẽ ra phải ở cũng có, nàng ta liền nghĩ muốn dẫn đệ đệ bảo bối trở về, trước khi còn quên thả ra câu.


      "A Việt, chờ Uyển Chi về ngươi cho nàng câu, mẹ ta nhờ bà mối, đợi qua Tết Nguyên tiêu tới cửa Lô gia cầu hôn, vốn nghĩ định để nàng ấy là chị vợ thấy mặt trước, kết quả là nàng ấy có nhà, dù sao người có thể làm chủ cũng là cha mẹ nàng ấy" Nàng ta xong liền chuẩn bị bỏ .


      Tô Việt nghĩ thầm, ngươi từ sớm biết Uyển Chi thể làm chủ được, còn ở chỗ này khiến nàng ấy ghê tởm làm gì. Nhưng mà, thấy Triệu thị sắp bước chân ra khỏi cửa, vội vàng gọi nàng ta lại, "Đại tẩu, ngươi chờ chút"


      Triệu thị nghe vậy đứng lại, nhìn Tô Việt chạy chậm đến trước mặt nàng ta, ra vẻ thần bí kéo tay áo nàng ta câu, "Đại tẩu, kiếm chỗ chuyện ".


      Vẻ mặt buồn bực nhìn đệ đệ cúi đầu lời đứng yên lặng, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt hoạt bát khôn khéo của chú em, trong lòng nàng ta có chút yên, theo Tô Việt vài bước, nhíu mày hỏi, "A Việt, chuyện gì mà thần bí như vậy?"


      "Đại tẩu, nhìn dáng vẻ của A Cương ca, giống như chỉ vì tật đánh bạc thôi, có bệnh gì khác đúng ?" Tô Việt vẻ mặt lo lắng hỏi, tựa như A Cương ca là ca ruột của .


      Triệu vừa nghe vui, trừng mắt lạnh lùng, "Tiểu tử ngươi cái gì vậy? Ngươi mới có bệnh! A Cương của chúng ta bởi vì ngừng đánh bạc, lỡ mấy bữa cơm nên mới xanh xao vàng vọt như vậy, cái này là tật xấu chung của thói quen đánh bạc thôi, khi nào còn nữa có thể đúng bữa ăn cơm, tới mấy ngày là có thể dưỡng thành khỏe mạnh".


      Tô Việt gật đầu, nhìn giống như mười phần tán thành lời Triệu thị, ngập ngừng còn muốn lời trong lòng lúc, trong cái thế bị Triệu thị truy hỏi tới cùng mới đem mấy lời trong lòng được lên kế hoạch từ sớm ra, "Đại tẩu, a Cương dù sao cũng nhìn ta lớn lên, việc này là về thanh danh của , thậm chí còn là thanh danh của đại gia tộc Triệu thị của các người, chuyện này ta thể , chẳng qua có phải là hay lắm, cái này cũng là lần trước ta lên trấn được bằng hữu lại".


      "Có chuyện mau có rắm mau phóng, đừng có bày đặt ấp a ấp úng!" Triệu thị nhìn bộ mặt lo lắng của Tô Việt, trong lòng có cảm giác nôn nóng sợ hãi, cảm thấy đây phải chuyện gì tốt.


      Quả nhiên, Tô Việt chậm rãi , "Đại tẩu, ta nghe bằng hữu , a Cương ca bởi vì mấy chỗ phố làng chơi đó, nên mới dính phải cái bệnh sạch đó"


      Triệu thị nghe xong, trong lòng lộp bộp chút, cả người chấn động, đăm đăm nhìn Tô Việt nhưng lời, bởi vì trong lòng nàng ta hiểu cái đức hạnh của đệ đệ mình.


      Tô Việt đợi nàng ta phản ứng lại, liền ân cần khuyên nhủ, "Đại tẩu, chuyện này chúng ta thà rằng tin là có còn hơn là tin, nếu như cưới cho a Cương hoa cúc khuê nữ, người ta nhất định hỏi thăm tình huống của a Cương, chuyện này có người biết, có lẽ còn có người thứ hai biết, cái ta muốn là thừa lúc này trước khi mọi chuyện còn chưa được lan truyền khắp nơi, trước hết nên tìm đại phu xem thử coi".


      Nghe xong TRiệu thị mới phản ứng kịp, mắng xối xả hơi, "Hay cho Tô Việt ngươi, ngươi chính là mong muốn a Cương có điểm tốt nào, vô duyên vô cớ ở nơi này rêu rao gây !" vừa vừa quơ lấy nhánh cây bên cạnh đánh lên người Tô Việt.


      "Đại tẩu, ngươi tiếng chút, chuyện này đừng làm cho hàng xóm biết!" Tô Việt bị đánh trúng, cũng giận mà còn thấp giọng khuyên giải Triệu thị, Triệu thị dù sao cũng cần thể diện, lập tức dừng tay, nhưng miệng vẫn chửi mắng trách móc, chẳng qua thanh chỉ đủ hai người họ nghe thấy.


      Triệu Cương luôn theo Triệu thị giờ phút này cũng lại lại, vẻ mặt ngây thơ hỏi như thế nào. Triệu thị vội vàng có chuyện gì liền kéo rời .


      Tô Việt nhìn bóng lưng của hai người, nhịn được ôm bụng cười gập người, cảm giác báo thù quá sung sướng.


      Đợi đến khi Lô Uyển Chi về nhà, Tô Việt đem chuyện từ đầu đến cuối kể mấy lời của đại tẩu với , Lô Uyển Chi nghe xong nhíu chặt mày, ngừng hỏi cách này có được ? Triệu thị sinh tiếp nữa chứ, đừng để mấy ngày nữa tới nhà nàng cầu hôn.


      "Xử lý như vậy tuy chắc là triệt để, nhưng mà theo tâm tính của đại tẩu nhà chúng ta, chắc tìm đại phu đến xem đệ đệ nàng ta. Cơ thể Triệu Cương sớm bị cái tật ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đục khoét, làm sao có thể có bệnh tật nào, dù sao chỉ cần đại phu có thể tìm ra được bệnh xấu gì, bọn họ nhất định trị bệnh trước, trong khoảng thời gian này nghĩ đến chuyện của muội muội nàng nữa, nhân cơ hội này, trước hết Nhạc phụ Nhạc mẫu nên nhanh chóng đem việc hôn của Hà Hoa định xuống" Tô Việt nhắc nhở.


      Lần trước nghe Lô Uyển Chi Lô Hà Hoa có người trong lòng, liền cân nhắc, dù sao sớm muộn gì cũng phải đính hôn, cũng đến tuổi này rồi, còn bằng sớm định xuống, tránh đêm dài lắm mộng, thôi lại xuất con thiêu thân gì nữa.


      Nghe Tô Việt thế cũng có chút đạo lý, chính mình vội vàng gả cũng bởi vì để muội muội Lô Hà Hoa nhanh chóng định hôn, dù sao tuổi của muội ấy cũng có thể làm mẹ đứa , mấy người đến tuổi này đều được định hôn, nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi cùng Tô Việt bàn bạc ngày mai quay về nhà mẹ đẻ chuyến, buổi chiều trở lại.


      " liên quan gì hết, sáng sớm mai nàng hãy trở về nhà, vừa đúng lúc ta phải lên trấn chuyến, giữa trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều sau khi về ta trực tiếp đến nhà nhạc phụ đón nàng là được" Tô Việt biết suy nghĩ của nàng, chẳng qua chỉ cảm thấy chính mình tại là người Tô gia, hở tí là trở về nhà mẹ đẻ được tốt lắm.


      Lô Uyển Chi nghe xong lời của có chút cảm kích nhìn , còn chưa gì, càng hỏi lên trấn làm gì.


      Trước kia Trương thị dặn dò nàng, nam nhân làm việc nữ nhi nên ít hỏi tới, chỉ cần mắc phải sai lầm cơ bản đáng, cứ mở mắt nhắm mắt cho qua là được.


      Lô Uyển Chi còn ra vẻ hồn nhiên hỏi sai lầm cơ cản là cái gì, Trương thị nghiêm túc mười phần , "Nguyên tắc của ta, sai nguyên tắc có hai điểm, là đánh vợ, hai là □"


      Hết sức tán thành gật đầu, Lô Uyển Chi trong lòng yên lặng thêm điểm thứ ba, đó chính là cưới tiểu thiếp. Nàng thầm nghĩ nhất sinh nhất thế chỉ hai người, như phu phụ Lô Dũng, cũng như phụ mẫu thân sinh của nàng, cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) cũng tốt, tương kính như tân cũng được, chỉ có hai người hiểu nhau là tốt rồi.


      Suy nghĩ này của nàng chưa từng ra với Tô Việt, mà là phần chấp niệm, nàng phải sợ khi ra làm Tô Việt chê cười, mà sợ khi ra bị Tô Việt phủ định ngay tại chỗ, thế chẳng phải là con đường phu thê của bọn họ còn được nữa. Nhìn tại đối với chính mình toàn tâm toàn ý, về phần sau này, chuyện sau này ai có thể trước, trước hết cứ sống tốt qua ngày .


      Kỳ thực, khi đồng ý để Tô Việt lên trấn làm việc, trong lòng nàng từng do dự, phải lo lắng cố gắng làm việc, mà lo bị nơi phồn hoa đó mê hoặc, chính xác mà nơi mà thời điểm trước kia thường xuyên lui tới giống nhau.


      TRước kia mỗi lần lên trấn , Tô Việt đều tìm mấy người hồ bằng cẩu hữu (ở đây là chỉ bạn xấu) ăn chơi tiệc tùng, trong thời gian đó làm những chuyện gì trước khi thành thân Lô Dũng đều tìm hiểu biết mười mươi, nhưng sau này khi Tô Việt chủ động thành với nàng, vẫn khiến nàng cảm thấy rất là uất ức. Nghe người khác cùng với thời điểm chính miệng ra vẫn bất đồng.


      Mà về sau nếu có chuyển lên trấn , thể thiếu chuyện trở về, người miễn cưỡng lắm mới gối đầu ngủ mình, nếu có lòng muốn tìm hoa vấn liễu, chính mình có muốn ngăn cản cũng được, nghĩ đến đây, trong lòng Lô Uyển Chi đau xót, nàng muốn nhìn thấy Tô Việt ôm ấp nữ tử khác, nghĩ đến đây lập tức cảm thấy trong lòng đau tựa như bị dao cắt.


      Ngẫm lại kỳ quái, chỉ mới cùng sớm chiều ở chung hai tháng mà có cảm giác muốn chia lìa như thế, xem ra chính mình bị trúng độc rồi, trúng cái loại độc gọi là độc Tô Việt, giống như Tô Việt lúc trước trúng loại độc tên là độc Lô Uyển Chi.


      Nhìn sắc mặt Lô Uyển CHi trước mặt mình giống như chơi trò thay đổi màu sắc, Tô Việt nhịn được lay người làm tỉnh nàng, "Uyển Chi, nàng nghĩ gì vậy?"


      "À, có gì, phải là ta nghĩ tới chuyện chàng lên trấn làm việc qua Tết Nguyên tiêu sao. Ta muốn làm thêm mấy bộ y phục cho chàng, dù sao trấn cũng giống với nông thôn, mặc vải rách người, đừng để người khác chê cười nàng dâu của chàng" Lô Uyển Chi vội vàng điều chỉnh nỗi lòng, cười trêu ghẹo .


      "Từ khi cưới nàng, ta ngay cả quần áo có mảnh vá cũng chưa mặc lần nào, ý ta là, nhà nàng có vẻ giàu có, như vậy dễ khiến người khác ganh tị, câu tục ngữ này sai ' sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương', nhà nàng như vậy dễ dàng làm người ta đỏ mắt đố kỵ, vạn nhất tương lai có người nào thực nổi lên ý xấu, đúng là hối hận kịp, ngày mai lúc nàng trở về cũng thuận tiện nhắc nhở nhạc phụ chút" Tô Việt nhớ tới đám đồ cưới Lô Uyển Chi mang đến cửa nhà mình, lại còn khoản thịnh tình chiêu đãi nhận được khi đến Lô gia.


      Tán dương xong trong lòng càng bỡ ngỡ, nhịn được dặn dò Lô Uyển Chi về sau ở nhà nên thu liễm ít, còn muốn bịa đặt mấy câu trả lời lấy lệ về chuyện lên trấn trông coi cửa hàng nếu có người hỏi tới.


      Lô Uyển Chi ra vẻ ủng hộ hỏi, "Tất nhiên là thế rồi, cha ta thường ngày cũng tương đối khiêm tốn kín đáo, chẳng qua chỉ vì thương ta nên mới bồi nhiều đồ cứi hơn mà thôi, hơn nữa hàng xóm trong thôn đều phải là người có tư tưởng xấu, còn ai cố ý tìm chúng ta gây phiền phức. Chuyện trấn chàng đừng lo lắng, cửa hàng trấn nhiều như vậy nhưng mà đích xác theo tính toán của chúng ta ngay cả xếp hạng cũng hơn được".


      "'Phòng trước vô hại' lúc nào cũng tốt, đúng rồi, Uyển Chi, ta luôn luôn buồn bực, vì sao nhà nàng có nhiều tài sản như vậy?" Tô Việt luôn lo lắng mãi, rốt cuộc cũng hỏi ra cục nghẹn trong cổ họng hai tháng nay.


      "Mấy cái đó đều do cha ta mua, về phần lập nghiệp như thế nào ta chỉ nghe ông ấy nhắc qua vài câu thôi" Lô uyển Chi đem tất cả mọi chuyện giao cho Lô Dũng, nàng vẫn dám đem việc thẳng ra, đối với Tô Việt, nàng vẫn tin tưởng trăm phần trăm.


      "Vậy cả nhà nàng tại sao chuyển lên sống ở trấn ?" Tô Việt buồn bực hỏi.


      "Cha ta cảm thấy hàng xóm láng giềng ở nông thôn xấu, với lại trong nhà còn có vài mẫu đất, rồi phải cho người khác mướn, luôn thấy luyến tiếc cho nên ở luôn trong thôn. Nhưng mà cha ta dặn chuyện của chàng đừng để người khác phát cũng như nhớ tới, ở trấn trước mặt người ngoài chàng đừng có quan hệ tới Lô gia chúng ta" Lô Uyển Chi còn dám lí do tránh kẻ thù với .


      Có thể ràng cảm giác được Lô Uyển Chi có vài điều giấu diếm với chính mình, tuy vậy Tô Việt vội, tin tưởng qua chút thời gian nữa nàng cho biết, bắt đầu mở miệng trêu ghẹo nàng, " như vậy, trấn so với thôn quê này tóm lại là giàu có hơn, nhạc phụ tại như vậy, còn muốn chạy tới lui hai bên, trước kia ta còn buồn bực vì sao lại thích trấn như vậy, chẳng lẽ giống như ta ăn chơi tụ tập? dấu nàng, có lần, ta còn theo dõi ông ấy, kết quả phát ông ấy đến cửa hàng lương khô dầu ăn Vạn Lật nửa ngày còn chưa trở ra, làm hại ta cứ cho là cuối cùng bị mất dấu ông ấy nên bỏ . Sau này nghe ông ấy muốn ta cái cửa hàng kia, ta mới bừng tỉnh ngộ ra" Tô Việt nhới tới chuyện xấu trước kia dám nhìn thẳng vào mắt Lô Uyển Chi.







      Hết Chương 40.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      41. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.





      ngờ tới Tô Việt còn từng dùng đến loại việc theo dõi này, Lô Uyển Chi nhìn nửa ngày nên lời, cuối cùng chỉ biết lắc đầu.


      Cho là nàng giận mình, Tô Việt vội vàng tiến đến kéo cánh tay nàng giải thích, "Ở thời điểm đó, chẳng phải ta lúc nào cũng nghĩ đến nàng sao, phàm là có chuyện hay người liên quan đến nàng ta đều để tâm nhiều hơn, về sau quyết làm loại chuyện tương tự thế nữa".


      xong mở to đôi mắt nai tha thiết mong chờ nhìn Lô Uyển Chi.


      "Ta có trách chàng, chỉ là biết gì cho phải" Lô Uyển Chi vỗ lên tay an ủi.


      Lô Uyển Chi có thể cảm nhận được bất an sâu bên trong nội tâm của Tô Việt, tựa như đối với chính bản thân đủ tự tin, chỉ vì khác biệt về gia thế, nàng nghĩ đó là do khác biệt trong hoàn cảnh trưởng thành khác nhau nhiều hơn.


      ví dụ như nàng quen thuộc thi thư, mà Tô Việt biết được mấy chữ, vấp phải việc gì trong đầu nàng lập tức nhanh chóng đề xuất ý tưởng ngôn hành hơn, mà Tô Việt nhưng lại dùng tư tưởng bàng môn tà đạo để giải quyết.


      Đương nhiên nàng phải thừa nhận, ở số việc, bản thân so với Tô Việt kém rất xa, tỷ như về chuyện với đại tẩu Triệu thị này, là nhờ vào giúp đỡ của .


      Tuy rằng nàng cảm thấy hai người này có gì đó bất đồng, lại càng ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, nhưng mà hiển nhiên, Tô Việt tự ti, trong lúc nhìn thấy mình đọc sách, có thể cảm giác ràng có chút kỳ quái, cho nên Lô Uyển Chi bắt đầu tránh lấy sách ra đọc trước mặt .


      Nhưng mà có số việc phải nàng muốn có thể thay đổi, bản tính kiêu ngạo của Tô Việt thấm sâu trong xương, nhưng khi gặp nàng vẫn cúi đầu. Nàng cũng nghĩ muốn vì làm gì đó nên mới thuyết phục trấn làm việc, ít nhất có thể để học hỏi được nhiều điều, để trong lòng nghĩ tiếp cận nàng hơn.


      Ngày hôm sau, Lô Uyển CHi trở lại nhà mẹ đẻ cho Trương thị biết về việc Triệu thị mang đệ đệ đến tìm mình, Trương thị nghe xong nghẹn họng trố mắt, ngờ tới Triệu thị đúng là được làm được. là nhìn thấy Lô Uyển CHi là quả hồng mềm dễ nặn hay sao, chắc nàng ta cũng nghĩ tới gặp Tô Việt - quả hồng xấu xa này, kết quả trêu chọc phải tay tinh ranh.


      Nghe xong phương thức xử lý của Tô Việt, Trương thị cười đứng nổi thẳng người, trắng ra là ngờ tới Tô Việt lại có cái chiêu độc địa này, nhưng mà việc hôn của tiểu khuê nữ nhà bà quả cũng nên nhắc tới rồi.


      Lô Uyển Chi nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhịn được đem chuyện Vương cử nhân thôn sát bên cho Trương thị nghe, quả nhiên Trương thị vừa nghe từ người vợ hiền lập tức giậm chân.


      Nhà mình là hoa cúc khuê nữ làm sao có thể gả cho người góa vợ, cho dù người kia góa vợ mang công danh người chăng nữa, Lô gia bọn họ nếu muốn có công danh chưa đầy hai năm nữa, Lô Văn Hiên có thể thi cử thành danh, làm gì phải nịnh bợ người khắc thê.


      sớm liệu trước phản ứng của Triệu thị, Lô Uyển CHi vẫn đem cái thiệt hơn phân tích nửa ngày với bà.


      Rất ràng, chuyện thê tử trước đó của Vương cử nhân để lại đứa có thể cho thêm điểm cho , càng khỏi tới việc độc mình, cha mẹ hai năm trước qua đời, chỉ có tỷ tỷ lấy chồng ở xa, huynh đệ người cũng có, nếu cửa hôn này có thể thành chẳng khác nào ở rể.


      Khuyết điểm cũng có vài cái, nhà nghèo, về sau Lô gia xác định phải giúp đỡ ít, đặc biệt nếu nghĩ đến việc tiếp con đường quan trường này mượn ít bạc của Lô gia để dùng, tiếp theo chính là thê tử mất.


      Tổng kết thiệt hơn, Lô Uyển CHi vẫn cảm thấy cửa hôn này tệ, Vương cử nhân chỉ mới mười tám tuổi, tuổi hãy còn trẻ, nếu có quý nhân chân chính tương trợ tiền đồ vô lượng, nhà mình trước mắt là chỗ dựa của , nên nhất định là gì nghe nấy.


      Kỳ , mấy lời Lô Uyển Chi , Trương thị làm sao biết , chẳng qua là trong lòng bà tiếc nuối nuốt trôi cơn bực này mà thôi, dù sao Lô Hà Hoa cũng là nhi nữ đích thân mình đẻ ra.


      Quan trọng hơn là theo ý của Lô Uyển CHi, thừa lúc Lô Dũng có nhà kêu Lô Hà Hoa chơi nhà hàng xóm trở về, tiếp đó kéo vào tây ốc đánh véo trận, Lô Hà Hoa hiểu ra sao chạy trối chết về phía Lô Uyển Chi cần cứu, còn kịp mở miệng hỏi Trương thị nàng ấy phạm lỗi gì.


      Đợi tới sau khi cơn bực trong lồng ngực trút ra hết, Trương thị mới để cho Lô Uyển Chi đứng ngoài cửa suốt cả buổi vào, sau đó ném cây chổi lông gà, ngồi xuống kháng thở mệt nhọc, cũng biết là do giận quá hay do mệt.


      Lô Uyển Chi đẩy cho muội muội cái nháy mắt, bản thân tiến lên đấm lưng vỗ ngực an ủi Trương thị, ngoài miệng còn ngừng mắng Lô Hà Hoa hiểu chuyện.


      "Hà Hoa, muội cũng là, việc hôn lớn như vậy mà mình muội có thể làm chủ sao? Muội còn làm gì mà nhanh tới với nương và ta, nương cũng muốn nghĩ biện pháp tốt giúp ngươi mà thôi" xong còn nháy mắt với muội muội.


      Lô Hà Hoa tuy lỗ mãng nhưng cũng ngốc, vội vàng cầm ly rót nước đưa cho Trương thị, dè dặt cẩn trọng trong công cuộc ủy khuất, "Nương, đều là ta sai, ta sợ người và cha đồng ý, luôn luôn gạt chuyện này, ta. . . ta vừa. . .Vương bách phía sau thôn, người thành toàn cho nữ nhi "


      Nàng ấy xong liền quỳ gối dưới chân Trương thị, Trương thị quơ lấy cây chổi lông gà hướng lên lưng nàng mà đánh lại bị Lô Uyển Chi ngăn cản, "Nương, người bây giờ cần gì phải vậy, trước hết nghe Hà Hoa xem thế nào, chúng ta trước hết nghe nàng ấy xem sao".


      Ba mẹ con qua trận náo loạn nữa mới bắt đầu nghe Lô Hà Hoa đứt quãng kể ra ngọn nguồn tình.


      ra, ngẫu nhiên Lô Hà Hoa cùng Lô Dũng trấn , có lần trong lúc Lô Dũng đến cửa hàng làm việc, nàng ấy mình nhàm chán dạo chơi đường lớn, gặp Vương Bách bán tranh chữ, mười sáu tuổi sau khi trúng cử nhân bởi vì gia đình có tiền cũng có bối cảnh nên chỉ có cách làm người ghi chép (gọi là sử quan) trong ngục của huyện nha, chỉ đọc sách nhiều năm tay thể nâng vật nặng nên chỉ có thể dựa vào bàn tay vẽ tranh viết chữ mà sống.


      Bản thân Lô Hà Hoa từ thích đọc sách, nhưng mà đối với người đọc sách luôn có loại sùng bái cuồng nhiệt, tỷ như đối với tỷ tỷ Lô Hà Hoa, phải là hết sức kính nể.


      Cho nên nàng ấy bị luân hãm, ngay lập tức đào hết bạc vụn trong túi đem toàn bộ tranh chữ quầy hàng của mua hết.


      Bản thân Vương Bách trưởng thành với bộ dáng tuấn tú lịch , thấy Lô Hà Hoa ra tay hào phóng như vậy, hơn nữa diện mạo đáng , nên lộ ra khuôn mặt tươi cười nhiều hơn, vì thế Lô Hà Hoa từ nương bé trái tim lập tức bắt đầu đập loạn vì tình.


      Sau này khi cùng theo phụ thân lên trấn , nàng ấy đều đến chỗ Vương Bách bên kia mua tranh chữ, Lô Dũng đối với hai nữ nhi lúc nào cũng sủng ái có thừa, chỉ hận thể hái sao trời để làm trang sức cho các nàng, cho nên ngày thường đưa tiền tiêu vặt cho Lô Hà Hoa cũng thiếu, chẳng qua có dặn dò nhất định được thể trước mặt người quen đặc biệt là người trong thôn.


      "Nương, thê tử của phải do khắc chết, là nàng ta lúc gả vào nhà có bệnh, cho nên gả vào mới hai tháng chết. khắc thê!" Lô Hà Hoa xong chuyện chính mình còn quên vì người trong lòng đính chính danh.


      Trương thị nghe xong khỏi mắng, "Ngươi chỉ là đứa có mắt nhìn, thấy ngươi tiểu nương ra tay hào phóng, còn phải lần hai lần, sớm đoán được gia cảnh ngươi tệ, cũng biết trong lòng có toan tính gì. Cha ngươi ngày thường dạy các ngươi thế nào, muốn các ngươi nên lộ tiền tài, nên để lộ tiền tài! Ngươi cái nha đầu này chính là nghe!" xong bà lại muốn đánh cho Lô Hà Hoa mấy cái nữa.


      Phát tìm thấy chổi lông gà, ra bị Lô Uyển Chi lấy giấu, Trương thị chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi.


      " có nịnh nọt, có mấy lần ta đưa tiền mà đều cần" Lô Hà Hoa nhịn được lầm bầm kháng nghị.


      "Ngươi tại cả đầu óc đều bị mê muội, làm sao có thể nhìn thấy bản tính của , hai tháng tiếp theo ngươi được lên trấn nửa bước, chuyện này ta cùng cha ngươi thương lượng, ngươi xem tại ngươi trêu chọc phải loại người thế nào?" Trương thị với giọng nghiêm khắc.


      Trong lòng bà cũng ràng, khuê nữ Lô Uyển Chi thanh danh bị tổn hại, luôn bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhặt thế này, bằng nhiều ngày trôi qua như vậy việc hôn 'dưa méo táo nứt' vừa mắt, bản thân từ lúc Lô Uyển
      Chi gả ra ngoài rút ra được.

      "Nương, người cần lo lắng, chuyện này ta nghĩ cha xử lý tốt, Hà Hoa hôm nay cũng bị đánh, được dạy bảo, ngày sau chắc chắn thu liễm, người đừng tức giận trong người" Lô Uyển Chi vừa an ủi Trương thị vừa nháy mắt ra hiệu với Lô Hà Hoa.


      Vì thế Lô Hà Hoa ngừng cam đoan nhất định nghe lời Trương thị, mấy tháng này tuyệt đối ra khỏi thôn. Trương thị mới dần dần bớt giận, đột nhiên nhớ tới khuê nữ về nhà chuyến dễ dàng, thể tức giận cả ngày như thế, vội vàng đứng dậy chuẩn bị cơm nước.


      Theo nhà mẹ đẻ ăn chút cơm no, Lô Uyển CHi vội vàng về nhà chồng, vừa đúng dịp gặp Tô Việt cũng từ trấn trở về, lần này ngửi thấy mùi rượu, Lô Uyển Chi mới cười gật đầu khen hai câu.


      Tô Việt rung đùi đắc ý trước mặt Lô Uyển CHi cọ cọ hai cái.


      Lô Uyển Chi lại nghĩ tới bản thân với Tô Việt trước khi thành thân làm đủ loại thí dụ, khỏi nhíu mày hỏi, "Tô Việt, ta hỏi chàng chuyện này, chàng nhất định phải với ta".


      Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Tô Việt hiểu sao cảm thấy chột dạ trong người, bản thân mình trước mặt nàng cho đến bây giờ tựa như chưa từng thấy tự tin. Chỉ gật đầu, ra vẻ nghiêm chỉnh chờ câu hỏi của nàng.


      Lúc đó phải là nàng chưa nghĩ tới, tìm tới mình tối hôm đó, chỉ có , mình và muội muội Lô Hà Hoa biết, lúc ấy trăng mờ khuya khoằc, cho dù có hàng xóm qua cũng dễ phát , lại chính mình xác định núp cực kỳ tốt, người trong thôn khi ngang qua về thẳng sân họ, hai người chuyện thanh cũng , làm sao có thể bị phát dễ dàng, cho nên có khả năng nhất chính là đương để lộ tin tức.


      Lúc đó, nàng từng nghĩ là Tô Việt làm, thế nhưng cảm thấy làm như vậy đối với chẳng có chút lợi ích nào, dù sao làm gì có ai muốn cưới thê tử thanh danh bị tổn hại.


      Kết hợp với những quan sát gần đây về Tô Việt, chuyện này rất có thể là do làm.


      Quả nhiên, thấy thể gặt được nàng, Tô Việt gật đầu, "Uyển CHi, nàng nghe ta giải thích, lúc đó 'cách gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng', nhà nàng chấp nhận ta, mà ta cũng chỉ có thể ra hạ sách này thôi".


      "Chàng làm như vậy với ta có gì đáng trách, nhưng chàng có từng nghĩ tới, trước hết ta còn muội muội và đệ đệ, bọn họ tương lai cũng lập gia đình, cưới vợ, ngươi làm như vậy đặt bọn họ ở chỗ nào?" Ngữ khí Lô Uyển CHi hơi lạnh lùng hỏi, đây là lần đầu tiên nàng nổi giận từ khi được gả tới Tô gia.


      Trong lòng Tô Việt càng hoảng hốt hơn, vội vàng tiến đến nắm chặt tay Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, sau này ta tìm cách bù đắp, nàng yên tâm, trong mấy ngày Tết, người trong thôn trấn hơi đông chút, qua Tết Nguyên tiêu nàng nghe về chuyện Trần thiếu gia, nàng nghe nàng là bị người ta hãm hại, nàng căn bản là chưa từng gặp qua nam tử nào. Như vậy thanh danh của nàng có thể bảo toàn, lại càng ảnh hưởng gì tới Hà Hoa hay Văn Hiên cả. Nàng yên tâm!"


      Lô Uyển Chi ra vẻ hoài nghi nhìn , "Chàng lại muốn dùng thủ đoạn gì?"


      Tô Việt vội lắc đầu, " có, ta làm chuyện thiếu đạo đức, lần này là trợ giúp người hữu tình trở thành thân thuộc mà thôi. Trần gia Trần công tử là thu tiền của khuê nữ tiệm bán thịt heo lão Tiết, ta tìm cái cớ, là lão Tiết vì muốn gả khuê nữ vào cửa Trần gia mà xấu nàng, phá hoại hôn của nàng và Trần công tử. Mà Trần công tử cùng khuê nữ ông ta có vụng trộm, còn bị người ta bắt, lần này bọn họ thành thân cũng thành, mà thành thân cũng phải thành thân thôi".


      Lô Uyển Chi cau mày vẻ mặt ủng hộ nhìn Tô Việt, "Chỉ đơn giản như vậy?"


      Tô Việt lại giải thích phen, cuối cùng để nàng yên tâm, cả người thậm chí mệt mỏi rả rời gần như kiệt sức, căng thẳng cùng cực.


      Nhưng mà, ràng cảm nhận được Lô Uyển Chi vui, biết chuyện này quả bản thân xử lý đủ thỏa đáng, nhưng mà để đổi lấy nàng dâu như hoa như ngọc thế này, thấy hối hận.


      Nghĩ đến chuyện hôm nay ở trấn về việc Lưu Tứ và a Phúc đều phải tòng quân, trong lòng đột nhiên thấy trống trãi, thừa nhận cũng động tâm, thà là vứt bỏ cửa hàng nhạc phụ đưa cho còn bằng chính xông ra chiến trường ra trò phen, như vậy mới là việc nam tử hán đại trượng phu nên làm.


      Trọng yếu chính là, chỉ có như vậy bản thân mới có thể ưỡn thẳng lưng trước mặt thê tử, ra bộ dáng mà nam nhân nên có.




      Hết Chương 41.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      42.




      Quả nhiên, lời đồn dần dần truyền đến trong thôn, cái gì mà Trần tam thiếu gia trấn thực cưới cái khuê nữ của nhà bán thịt heo, dù sao Trần gia ở trấn cũng đứng hàng nhất nhì, toàn bộ thôn trấn đếm được có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nhà bọn họ, ước gì nhà họ xảy ra chuyện để thỏa mãn bản tính hiếu kỳ của mọi người.


      Tương tự như thế, xứng danh của Lô Uyển CHi cũng được nhắc đến lên tục, người tùy tiện xuất môn - nữ nhân vật chính Lô Uyển Chi ngẫu nhiên chuyến đến nhà sát vách, còn bị Ngô thị trêu ghẹo vài câu, "Ta trước đó đều là tin đồn mà, tại đợi ngươi ra giải thích, cũng cần bất luận kẻ nào đứng ra giúp ngươi bác bỏ tin đồn, tới khi Trần thiếu gia thành thân, mọi chỉ trích tự nhiên mà tự biến mất. Chúng ta tiếp xúc nhiều ngày với nhau, còn chưa hiểu cách làm người của ngươi hay sao, ngươi là người dễ sống chung như vậy, chuyện trước đó của ngươi tại cũng còn nhiều người tin tưởng".


      Cùng làm việc chung còn có nhóm đại tẩu, đại nương cũng phụ họa theo, Lô Uyển Chi yên lặng hướng các nàng nở nụ cười, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc kim chỉ tay.


      Ở lâu mới biết lòng người, bản thân được gả đến mấy ngày nay, mấy chuyện trong nhà ở Tô gia cần phải , người ngoài cũng nhìn tới, nhưng mà Lô Uyển Chi cũng cảm thấy bản thân cần cố gắng hết lòng học hỏi vì muốn trở thành con dâu trong nhà.


      Mà cùng với người ngoài có cơ hội tiếp xúc duy nhất, chính là đến Tề gia tìm Ngô thị và mấy nàng dâu Tô gia tụ tập cùng nhau, nghe các nàng tán gẫu, nàng giống như đơn trong mấy hàng loạt tiết hợp lại, chen vào, người ngoài nhìn thấy nàng như vậy đúng là nàng dâu tốt hiền thục yên tĩnh, thế là đủ rồi.


      Vì thế, tất cả mọi người đều biết Lô Uyển Chi từ trước đến giờ chưa từng nửa đêm gặp gỡ bất kỳ nam tử nào, mà là do Trần Thiếu Dũng muốn cưới nữ nhi nhà bán thịt heo người ta, vì muốn từ hôn nên vu cáo hãm hại nàng, còn Lô gia người ta cũng so đo với người Trần gia, vì vậy hình tượng của Lô Uyển Chi trong nháy mắt tăng cao.


      Bởi thế nên đối mặt với Tô Việt Lô Uyển Chi mới chịu tươi cười, vì thế nàng chuẩn bị buổi tối thiết đãi Tô Việt chút, dù sao chính mình lạnh nhạt mười ngày nay.


      Kỳ thực nàng cũng nhẫn tâm mặt này mặt nọ với Tô Việt, chẳng qua là chỉ chuyện đáp trả nàng hai ba câu như có như , nhiều lời.


      Thế nhưng, khi Tô Việt cố đè nén niềm hưng phấn dạt dào của bản thân, hai mắt tỏa sáng dè dặt cẩn trọng nhìn nàng nàng luôn làm bộ như thấy, cho dù có thấy cũng lựa chọn bỏ qua.


      Mà chỉ cần Lô Uyển Chi vừa lộ ra gương mặt lạnh như băng Tô Việt liền ngoan ngoãn ỉu xìu, chạm cũng dám chạm vào nàng, càng đừng chi tới việc làm gì đó với nàng. Vì thế, tuổi xuân tốt đẹp của Tô Việt cứ như vậy bị nghẹn uất.


      Cho nên, hôm nay trong bữa cơm tối, khi Lô Uyển Chi với thái độ khác thường gắp thêm đũa thức ăn cho Tô Việt, Tô Việt được thương mà cực kỳ hoảng sợ suýt chút nữa quai hàm đập mạnh xuống bàn cơm, Vương thị nhìn thấy mà đau lòng, trực tiếp bảo ăn cơm chậm lại, hãy nhìn mà ăn.


      Tuy vậy nhớ tới ngày mai phải chia ra ở riêng, Vương thị liền vòng vo tới lui, ngừng dặn dò việc này việc kia với Lô Uyển Chi, phần lớn đều là món gì Tô Việt thích ăn, món gì kiêng kị, Lô Uyển Chi nghe ngoan ngoãn gật đầu.


      Đến buổi tối, Lô Uyển Chi rất ân cần múc nước rửa chân cho Tô Việt, Tô Việt nơm nớp lo sợ, biết trong hồ lô của Lô Uyển Chi bán thuốc gì đây.


      Từ sau lần trước thẳng thắn ra mấy chuyện kia, Lô Uyển Chi coi như chỉ mấy câu với , sau đó thờ ơ lạnh nhạt. Mấy ngày nay trong lòng Tô Việt giống như có hàng trăm cơn ngứa ngáy giày vò khó chịu, thậm chí hy vọng Lô Uyển Chi làm gì đó với ,hoặc là đánh mấy cái cho hết giận cũng được.


      Nhưng mà nàng có, chỉ là quan tâm tới , cho dù nhìn cũng là cái nhìn lạnh lùng, làm hại buổi tối ngủ cũng dám chạm vào nàng, ngày hôm đó sau khi đụng nàng cái, thanh hề có độ ấm vang lên “Ta chờ tin tháng sau” đập tan hàng vạn chiến mã dục vọng trong lòng .


      Đặc biệt khi Lô Uyển Chi cố ý rót cho ly trà nóng làm bỏng miệng , sau khi nấu cho bàn thức ăn mặn muốn chết người xong, có phần dám đem đôi chân to hoàn hảo bị thương tổn vào chậu nước rửa chân nàng mang tới.


      Ai ngờ, Lô Uyển Chi nhìn ra do dự của , nở nụ cười chút, tiến đến tự nàng nắm lấy mắc cá chân của , kéo vào trong chậu.


      Nhiệt độ nước ổn định, vừa đúng, vì thế Tô Việt biết, Lô Uyển Chi thế này là tha thứ cho chính mình rồi.


      Vì thế nhiệt huyết gần như bị dập tắt lại được khơi ra từ đám tro tàn, vội vàng kéo hai tay Lô Uyển CHi chuẩn bị rửa chân cho , "Uyển Chi, đừng, bàn tay nhắn mềm mại của nàng như vậy, ta nỡ để nàng rửa chân cho ta, nàng tẩy rửa xong rồi nhanh lên giường nằm , trời lạnh, ngàn vạn lần đừng để bị đông lạnh".


      Lô Uyển Chi nở nụ cười, cũng kiên trì, đứng dậy xoay người thẳng đến đầu giường, còn quên quay đầu dáng vẻ thẹn thùng , "Chàng nhanh nhanh chút, ta chờ chàng".


      câu với ba chữ 'ta chờ chàng' này làm hại Tô Việt suýt chút nữa đem bồn rửa chân đá văng , qua quýt khuấy nước hai ba lượt làm mấy giọt nước chảy dài kéo thành những vệt thẳng rơi xuống, tiếp đó đứng dậy đổ nước rồi lập tức vội vàng leo lên giường.


      Mười ngày, mười ngày ròng rã chưa được chạm qua nàng dâu mình.


      Nhìn thấy người Lô Uyển Chi phập phồng đưa lưng về phía mình, Tô Việt đột nhiên có chút chần chờ, do dự, bồi hồi, biết rốt cuộc Lô Uyển Chi còn tức giận hay đây.


      Cúi đầu nhìn lều bên dưới, ngày hôm nay cho dù có ăn hai cái tát tai cũng muốn 'làm' nàng.


      Vì thế, ham muốn dục vọng làm tăng can đảm con người, tay Tô Việt đặt lên bên vai Lô Uyển Chi, vừa hơi dùng sức kéo được khuôn mặt nàng đối mặt với mình.


      Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của nàng dâu, bỗng nhiên thông suốt, ra chính suy nghĩ quá nhiều, thông thường biểu cảm này của Lô Uyển Chi chỉ khi ở thời điểm thừa hoan dưới thân mình mới có, tại xuất , chính là chờ đợi làm tiếp việc tiếp theo.


      Tô Việt phúc hậu cười lên, thế nhưng định trêu ghẹo Lô Uyển Chi, mà cúi người mút lấy hai cánh hoa mềm mại non nớt, trước hết dùng đầu lưỡi tấn công, bắt đầu trong miệng nàng công phá chiếm giữ thành trì.


      Hai bàn tay cũng đồng thời nhanh chóng cởi quần áo người và nàng, có lẽ do lâu quá được giải phóng, nên luống cuống tay chân đợi Lô Uyển Chi chuẩn bị tốt để nghênh đón động thân tiến vào, làm hại Lô Uyển Chi cau chặt mày, trong miệng nàng ngừng ríu rít, phân biệt đây là đau đớn hay sung sướng.


      Được rồi, lọt vào tai Tô Việt chúng có nghĩa là bản thân chưa gắng sức đủ, ràng nhớ được thanh kiều lúc trước của nàng, hơn nữa thanh ràng lớn hơn lần này, vì thế càng ra sức tiến vào sâu hơn.


      May là sau khi chậm rãi thích ứng tồn tại của , Lô Uyển Chi cũng bắt đầu tìm được cảm giác bay bổng bồng bềnh mây. Dùng cơ thể phối hợp nhảy múa cùng , muốn mang đến cho nhiều khoái lạc hơn.


      Thế nhưng Tô Việt xấu mặt chưa gì mà chỉ lúc gầm tiếng phóng ra, ảo não chửi đổng tiếng, có chút tức giận rút khỏi người Lô Uyển Chi, nhìn cũng có hứng thú nhìn nàng cái, biểu hôm nay của làm người ta thất vọng.


      chưa mang người trong lòng đạt tới cảnh giới đó, vì thế trong lòng Tô Việt chỉ là thất vọng, mà là tự ghét, sao có thể như vậy? Tại sao lại nhanh như vậy chứ?


      Lô Uyển Chi cũng biết phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào, nàng chỉ cho là chính mình đuổi kịp được nhịp độ của Tô Việt, hoặc là nàng làm nín nhịn lâu quá.


      Nhìn đến Tô Việt nằm đơ ra như cọc gỗ bên cạnh, nhìn cũng liếc mắt mình lấy cái, nàng liền thấy buồn bực, tại sao giống trước kia vậy, sau mỗi lần hoan ái xong hai người đều ôm nhau vài lời riêng tư.


      Dùng ngón tay ngọc nhàng chạm lên lưng Tô Việt, "Tô Việt" tiếng gọi to vô cùng phong tình vạn chủng, mềm lại lại còn mị hoặc, Tô Việt nghe mà sau lưng nổi chi chít từng lớp da gà người.


      Thấy Tô Việt vẫn để ý tới mình, Lô Uyển Chi nghĩ bản thân làm sai gì đó mới khiến vui như vậy, vội vàng gọi lại lần nữa, lần này hơi gắng sức gọi, "A Việt ~" thanh lại càng thêm mềm mại dịu dàng.


      Cơ thể Tô Việt ngừng siết chặt cơ thể chấn động, tuy vậy vẫn cố chịu đựng bùng phát, chỉ cúi đầu nhìn xem phía dưới chậm rãi thức tỉnh, trong lòng nghĩ thời khắc muốn rửa sạch mối nhục trước đó còn chưa đến.


      Thế nhưng, hiển nhiên là Lô Uyển Chi chờ kịp nữa, hoặc là trong lòng nàng bắt đầu hoảng sợ, nghĩ rằng chính mình chọc giận làm vui nên mới chú ý tới mình, vì thế cả người kề sát tới, hai tay ôm chặt thân hình khoẻ mạnh ghé sát vào tai lẩm bẩm hai chữ 'Tô Việt'.


      Phía sau lưng truyền đến hai luồng xúc cảm mềm mại càng làm cơ thể Tô Việt cứng càng thêm cứng, mà bên tai truyền đến cảm giác ẩm ướt càng làm kích thích toàn bộ linh hồn.


      Nàng biết chính mình mặc quần áo trần truồng sao? Nàng biết lỗ tai chính mình là nơi mẫn cảm nhất sao? Nàng biết thích nghe nhất là hai tiếng gọi đơn giản như vậy sao?


      Tô Việt giờ phút này hết sức hoài nghi Lô Uyển Chi cố ý, cố ý khảo nghiệm ý chí chịu đựng của bản thân, nhìn thoáng qua dục vọng chờ phát động của chính mình, Tô Việt gầm tiếng, xoay người lần nữa đẩy ngã Lô Uyển Chi.


      Lần này, Lô Uyển Chi may mắn như lần trước, bởi vì may mắn nghiêng về phía Tô Việt, giống như được sức lực nào đó trợ giúp, tựa như muốn phát huy các kiểu kỹ năng người nàng, khi đặt nàng nằm sấp, khi để nàng ngồi, lúc khiến nàng nằm lại.


      Đến cuối cùng, Lô Uyển Chi cảm thấy chính mình tựa như chỉ còn lại thể xác, mặc kệ Tô Việt thao túng thế nào, thế nhưng ý thức trong đầu còn sót lại cho nàng biết, giờ phút này chính mình vui vẻ cỡ nào, người mình thỏa mãn bao nhiêu.


      Vì thế, Lô Uyển Chi được gả tới Tô gia chưa từng dậy trễ ngày hôm sau mở mắt muộn hơn hết, mà cái người giày vò mình hơn nửa đêm Tô Việt thần thái lại vô cùng sáng láng, nhìn hai mắt nhập nhèm buồn ngủ của Lô Uyển Chi mặt xuất nụ cười xấu xa vì được thỏa mãn.


      Lô Uyển Chi có chút tức giận đánh cái, "Trời sáng như vậy chàng gọi ta dậy?"


      Chỉ khi giơ tay lên mới phát , ra chỉ eo mỏi lưng đau mà ngay cả tay cũng thể nâng lên, bàn tay đánh rơi xuống người Tô Việt lại tựa như vuốt ve.


      Tô Việt cười nắm lấy tay nàng, "Xem ra nàng vẫn còn sức, chúng ta lại làm lần nữa?"


      "Làm cái đầu chàng ấy, chàng biết hăng quá hóa dở à, mau rời giường ! Tuy là hôm nay chúng ta bắt đầu tự làm cơm ăn, nhưng nếu để bà bà biết ta bỏ đói chàng, cái tội này lớn lắm" Lô Uyển Chi muốn ngồi dậy, kết quả bị Tô Việt kéo lại.


      " sao hết, dù sao cũng có hàng rào, hơn nữa nương ta thích nhất là nghe được tin chúng ta ở trong phòng quấn lấy nhau, bà còn muốn ôm tôn tử đấy" Tô Việt cười trêu ghẹo.


      bàn tay Tô Việt tìm đến vùng bụng bằng phẳng của nàng, hơi chút thất vọng , "Uyển Chi, chúng ta thành thân cũng hơn hai tháng rồi, ta nổ lực gieo trồng thế mà, tại sao còn chưa thu hoạch vậy?"




      Hết Chương 42.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      43.






      Lô Uyển Chi xấu hổ quá đỗi trực tiếp rụt đầu vào ổ chăn, giờ phút này nàng hết sức phi thường nghĩ đem mấy lời thô tục phun ra khỏi miệng trượng phu đá .


      Tô Việt mặc kệ nàng lúc này thẹn thùng cỡ nào, dù sao trước kia cũng giống như vậy, vừa nhắc tới chuyện này liền biến thành bộ mặt khác.


      "Uyển Chi, hôm chúng ta thành thân có mấy bằng hữu từ trấn đến uống rượu mừng, tại bọn họ đều tòng quân" khi những lời này mặt mang theo nét đơn.


      Từ trong ổ chăn đầu Lô Uyển Chi mọc ra, chỉ lộ ra hai đôi mắt sáng ngời nhìn hỏi, "Lần trước phải chỉ có Đại Hồ Tử Lỗ Kính thôi sao? Làm sao mà hai người kia cũng nốt? Ta nhớ chàng từng qua, Lỗ Kính này là nha dịch trong huyện nha, tại sao lại bỏ lại nhiệm vụ tòng quân?"


      Đột nhiên, trong lòng Lô Uyển Chi cảm thấy bất an vô cùng, nàng có thể từ trong lời của Tô Việt cảm nhận được bất an chắc chắn.


      Nhìn thoáng qua Lô Uyển Chi, Tô Việt chậm rãi , "Trước hết, chỉ nhắc sơ qua mấy câu về thân thế của mấy người nọ, Đại Hồ Tử tòng quân bởi vì coi trọng tiểu thư thế gia vọng tộc của Triệu gia trấn , kiên trì cầu hôn bị người ta xua đuổi trở về, việc này ngờ là chuyện mất mặt lưu truyền đó, hơn nữa trong nhà cha mẹ đều mất sớm, bỏ thế nhưng mình thoải mái, đúng rồi, chìa khóa sân nhà còn ở chỗ ta này, là về sau chúng ta lên trấn , nếu có cần có thể dùng đến, cứ tính như chúng ta thuê sân nhà người ta, ta thấy cái này làm kho hàng tệ".


      "Kỳ thực, cũng cần thiết phải bỏ thế này, nữ nhân tốt sợ nam nhân dây dưa, chỉ cần da mặt dày chút, cầu thân thêm nhiều lần chưa chắc là tiểu thư người ta coi trọng , cuộc sống an toàn ở nhà rất tốt, tại sao lại làm quân sĩ ăn bữa nay lo bữa mai làm gì?" Lô Uyển Chi tiếc hận .


      ra hết là, những người này nếu tất cả còn ở đó, về sau Tô Việt trấn những có bạn, hơn nữa Lỗ Kính với thân phận từ nha môn ít nhiều gì Tô Việt cũng có thể khoác cái tiếng đó lên mình.


      Tô Việt cười ha ha hai lần, "Nàng đương nhiên nhìn xem nam nhân trong thiên hạ đều giống như ta, da mặt dày, xương cốt tiện, đừng nhìn thấy thân thể khỏe mạnh da dày thịt béo, thế nhưng da mặt cực kỳ mỏng, cũng giống như nàng, hay đỏ mặt, có điều bộ mặt này Đại Hồ Tử che giấu để người ngoài nhìn thấy mà thôi, là người có lòng tự tôn cực mạnh, cầu mà được sau đó chỉ câu 'Đại trượng phu lo có vợ', chúng ta đều cho rằng nghĩ thông suốt, ai ngờ thế mà tìm đường lui".


      "Còn hai người kia muốn tụ tập gây rối cái gì, còn muốn tòng quân?" Lô Uyển Chi buồn bực hỏi, nàng nghĩ thầm nếu trong bốn thợ giày thối mà có tới ba người đều quân doanh, cuối cùng Tô Việt này có thể yên ổn quyết tâm ở nhà chờ đợi hay sao.


      Nàng càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, nhịn được rướn người tới lấn Tô Việt, hai tay ôm chặt tay , tựa như chỉ có như vậy mới có thể bắt giữ được cảm giác yên tâm lướt qua giờ phút này.


      Cảm nhận được bất an của Lô Uyển Chi, nắm chặt tay nàng, chậm rãi , "A Phúc tuổi nhất, tên tiểu tử này từ thích múa thương cầm gậy, nhưng mà phụ thân thầm nghĩ muốn trong trường yên ổn đọc sách, để có thể khảo được cái công danh vì gia tộc bọn họ quang tông diệu tổ, a Phúc lại cảm thấy tòng quân cũng có thể quang tông diệu tổ, với lại bản thân còn ưa thích nên mới . Lưu Tứ thuần túy chỉ giúp vui thôi, ấy mà, bụng toàn ý nghĩ xấu xa, ngày thường chờ đợi cùng vài người chúng ta, có thói quen giống nhau, Đại Hồ Tử và a Phúc rồi, ta cũng thành thân, làm sao còn theo".


      Tô Việt giải thích giọng điệu biểu đạt lộ ra vẻ hồi tưởng nồng đậm, cũng muốn , là nam nhân nên vì triều đình dốc sức khi quốc gia lâm nguy.


      biết có nên hỏi vấn đề này hay , cho dù hỏi, tâm tư của cũng ở đây, vì thế Lô Uyển Chi dán mắt nhìn thẳng hai mắt Tô Việt, trịnh trọng hỏi, "Tô Việt, chàng nghĩ muốn có phải ? Muốn tòng quân phải ?"


      trả lời trực tiếp câu hỏi Lô Uyển Chi, mà ngồi dậy nhìn nàng lúc mới chậm rãi , "Uyển Chi, nàng nguyện ý để ta ?"


      Lô Uyển Chi đáp lời, mà đột nhiên ra vẻ thoải mái , " nhanh tới trưa rồi, nhanh rời giường thôi".


      Sau khi xong lập tức mặc quần áo, nàng nghĩ muốn trả lời vấn đề của Tô Việt, cũng biết trả lời như thế nào, nguyện ý hay đều khiến khoảng cách giữa hai người nảy sinh.


      Cười khổ cái, Tô Việt cũng đứng lên theo, từng tưởng tượng nàng kịch liệt phản đối, nhưng nghĩ tới là nàng khéo léo tránh né.


      Thế nhưng, vấn đề này phải do nàng lãng tránh là có thể giải quyết, qua nửa tháng Đại Hồ Tử báo tin đến là, quân doanh này phải bản thân muốn , đoán chừng trong vòng hai tháng tới, nha dịch huyện nha trưng binh đến trong thôn, đến lúc đó gia đình có hai nam đinh khỏe mạnh như Tô gia, bất luận thế nào cũng phải có người .


      ra, Khai Nguyên triều của bọn họ trong lúc hân hoan vui Tết cũng là lúc người Hồ phương Bắc đoạt hơn mười toa thành trì, tướng sĩ Khai Nguyên triều tử thương vô số, và số người tử vong đó cần được bổ sung vào.


      Cho nên, Lưu Tứ và a Phúc ở trấn nghe được tin tức mọi người trùng phùng trong cuộc đại biến này, nỗi sầu nước lo dân chứa chan hoàn toàn bị kích động dâng trào, hai người suốt đêm tìm nơi nương tựa chỗ Đại Hồ Tử.


      Vì dậy trễ, nên điểm tâm và cơm trưa gộp thành bữa, vẫn là Tô Việt đến phòng bếp làm cơm, mặt làm bên này, mặt kia ngừng giảng giải cách ước lượng gạo đong đo thế nào, cắt thức ăn ra sao, nêm bao nhiêu muối.


      Lô Uyển Chi đều quy củ nhúc nhích theo dõi làm, cuối cùng đột nhiên sâu kín , "Ta học mấy thứ này, dù sao có chàng, có chàng ở đây, ta bị đói".


      Sửng sốt chút, Tô Việt cười yếu ớt, gõ lên đầu nàng, " như vậy, nhưng mà đến mấy ngày nữa ta phải trấn , bữa trưa nàng phải tự tay làm, bằng ta về kịp".


      Nàng dâu tình nguyện lựa chọn rụt đầu như rùa (trốn tránh), muốn đối mặt chuyện kế tiếp tìm nguyên nhân dễ dàng để nàng dễ chấp nhận vậy. Làm thỏa mãn ý nghĩ của nàng, còn bản thân đánh động trước, đến lúc đó nếu thực nàng cũng đến mức trở tay kịp.


      "Ta cùng chàng trấn , muốn chàng mỗi ngày qua lại bôn ba, ta trấn còn có thể giúp chàng chút việc, chàng đừng xem thường ta là nữ tử, tính toán sổ sách ta đều biết, hơn nữa ta cũng có thể giúp chàng giặt giũ, may vá y phục, hai người ở cùng nhau ít nhiều cũng chăm sóc lẫn nhau tốt hơn" Lô Uyển Chi vừa cải chính thái độ trước đó, giờ phút này kiên quyết tán thành bản thân nhớ nhung quấn quýt Tô Việt là việc hàng đầu.


      nghĩ tới tư tưởng của Lô Uyển Chi nhanh chóng thay đổi như vậy, mấy ngày trước đây còn muốn hiếu kính cha mẹ chồng ở lại trong thôn, tại vừa nghe thấy muốn tòng quân thế nhưng lập tức thay đổi thành hai người chăm sóc lẫn nhau cùng sống ở trấn .


      Bất đắc dĩ cười, Tô Việt gắt gỏng , "Nàng muốn thế nào đều được, trấn cùng nhau vốn là việc ta mong đợi, vả lại, nàng cũng biết ta biết mấy cái chữ, xem sổ sách cũng biết được hết, so với việc nhờ người khác chỉ dạy, bằng nàng tới dạy ta còn nhanh hơn. Lúc trước ta cũng là lo lắng nguyên nhân này mới nghĩ để nàng cùng ".


      Kỳ trong lòng Tô Việt hạ quyết tâm, chính sớm hay muộn cũng muốn rời khỏi nhà, mà tại hai người ngay cả đứa con còn chưa có, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của là liều mạng cày cấy, sớm ngày để Lô Uyển Chi mang thai, như vậy cho dù ra ngoài nàng cảm thấy đơn, cũng là để cho bản thân nhớ nhung nhiều hơn, nghĩ muốn lưu lại cái mạng để quay về báo cho nhi tử mình.


      Còn có điểm chính đó là, quả nhận thức được nhiều chữ, ra ngoài khó tránh khỏi bỡ ngỡ trong lòng, tuy chiến trường, thế nhưng Tô Việt vẫn cảm thấy nếu có thể học chữ cùng Lô Uyển Chi tình thú giữa vợ chồng càng nhiều hơn, tưởng tượng thử xem, hai vợ chồng bọn họ, người mài mực người tập viết, như thế ấm áp biết bao.


      Tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng, có thể ở chung với nàng như vậy cũng tốt. Ngày sau ở quân doanh tịch mịch nhiều lúc khó nhịn, còn có thể nhớ đến những lần chuyện trò làm an ủi.


      Tuy nhiên, cho dù Tô Việt là về sau hai người cùng trấn , trong lòng Lô Uyển Chi vẫn lo sợ bất an, tâm thần còn yên, ăn cơm xong rồi viện cớ trở về nhà mẹ đẻ.


      Vừa đúng lúc, ngày hôm nay phụ thân Lô Dũng ở nhà, Lô Uyển Chi trực tiếp tới thư phòng của ông, cha và con hai người khép cửa phòng bắt đầu cuộc chuyện lâu dài.


      Nghe xong lời tự thuật của Lô Uyển Chi, vẻ mặt Lô Dũng vô cùng trầm trọng nhíu mày, tới nửa ngày cũng mở miệng, Lô Uyển Chi sốt ruột hỏi ông có phải nghe được tin tức phong phanh gì đó .


      Ngước mắt lên nhìn khuê nữ được mình nuôi từ bé cái, Lô Dũng nghiêm cẩn hỏi, " tại bên ngoài ngừng loan truyền Khai Nguyên quốc chúng ta liên tiếp bị thất bại, trước đó tướng sĩ chết vô cùng tổn thất, đoán chừng là triều đình lại viết thư kêu gọi trưng binh truyền xuống huyện nha thôi".


      Lô Uyển Chi nghe xong ngẩn ra, nàng cuối cùng hiểu được vì sao buổi sáng này Tô Việt muốn hỏi mình vấn đề này, xem ra nhất định cũng nghe được tin tức rồi.


      Ngữ khí của Lô Dũng khẩn thiết nhìn Lô Uyển Chi , "Uyển Chi, con cũng biết thù hận nước non lớn hơn trời, A Việt có ý nghĩ đền đáp nợ nước thực rất tốt. Nếu muốn , con cũng nên nhúng tay ngăn cản , đây là chuyện tốt".


      Lô Uyển Chi làm sao lại biết chuyện đó, chỉ là trong lòng nàng vượt qua hố sâu này, hai người mới thành thân chưa đến ba tháng, nếu lần này rồi, chính mình phải làm sao bây giờ.


      Nếu như chờ đợi hai ba năm trở lại mà thôi, hoặc là chờ mười năm tám năm bản thân nàng cũng oán hối, nhưng mà vạn nhất trở lại sao, chiến trường đao thương đều có mắt, vạn nhất có về, chính mình chẳng phải là mình mong ngóng cả đời.


      Nếu có mấy tháng ngọt ngào ở chung này, có lẽ nàng còn có thể cảm thấy mình cả đời sao cả, thế nhưng mang đến cho nàng nhiều rung động như vậy, nhiều ngọt ngào như thế, nhiều ôn nhu thế đó, cứ như vậy đột nhiên thu là thu lại toàn bộ, nàng chịu nổi cái giá phải trả quá lớn thế này, nàng sợ bản thân suy sụp mất.


      "Cha, người có nghĩ tới, A Việt nếu về chuyện kia của chúng ta phải làm sao? Chính con phải thế nào?" Lô Uyển Chi đỏ hai mắt, nhìn chằm chằm Lô Dũng khẩn trương hỏi.


      " đời này, hàng ngàn hàng vạn nam nhi đều vì triều đình chết trận sa trường, bọn họ sao lại có nhà, có thê nhi, người khác đều có thể làm được, vì sao A Việt lại được. Khí sĩ, (người có khí tiết) thê nhi, già trẻ cũng tương tự như thế còn muốn sống sót đời này" ánh mắt Lô Dũng nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng .


      "Đó là người khác, chúng ta nhất thiết phải vậy, trong nhà chúng ta có rất nhiều bạc, chúng ta tiêu bạc tiêu trừ được tai họa, đợi lần này khi nha dịch tới nhà nhận người chúng ta chỉ cần nhét chút tiền là được" Lô Uyển Chi sợ hãi , giọng có chút sắc bén.


      Nàng sợ hãi, sợ hãi thấm sâu vào tận xương tủy, nàng sợ Tô Việt tòng quân rồi trở về được nữa, còn có người lời mềm giọng giữ lấy tay nàng, còn có người bởi vì nàng mà nấu canh, còn có người thương nàng tận đáy lòng.





      Hết Chương 43.
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :