1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      34. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.






      Ba mẹ con trong phòng bếp vừa làm vừa tán gẫu líu ríu, ở Tô gia người phụ bếp là Lô Uyển Chi, giờ về nhà mẹ đẻ cũng vậy, nàng phát bản thân vẫn là mang mệnh phụ bếp, cách làm đơn giản cần kinh nghiệm hoặc tay nghề gì, tuy có hơi bẩn nhưng mà đụng tới củi lửa nhiều rửa tay nhiều lần là xong.



      Lô Hà Hoa dù sao còn có chút tâm tính trẻ con, đợi đến khi Trương thị cắt hết những vật liệu cần thiết cái phòng bếp nho thể trói giữ được nàng ấy, chỉ xin phép nương tỷ muội mới thành thân vừa trở về nhà mẹ đẻ, muốn trước lúc ăn cơm xong đến nhìn chút.


      Trương thị thấy lòng nàng ấy còn ở nhà, liền cười để nàng ấy , nhưng miệng vẫn dặn dò nàng ấy nhanh về nhanh, qua Năm mới trong nhà người ta cũng có khách đến chơi, đừng quá đường đột. Lộ Hà Hoa biết rồi tung tăng vui sướng chạy ra ngoài.


      Thấy vậy Trương thị lắc đầu, ràng là cùng cách dạy, thế mà dưỡng ra ra dáng tiểu thư khuê các dịu dàng, tiểu khuê nữ tựa như ngồi ghế đinh, chẳng bao giờ chịu ngồi yên.


      Lại quay đầu nhìn Lô Uyển Chi yên lặng nhóm lửa, Trương thị nhịn được lo lắng , "Con cũng thấy đó, nha đầu kia bây giờ cũng mười sáu tuổi, còn sôi nổi giống như đứa trẻ, năm trước có mấy nhà tới cửa làm mai, ta cũng dám kêu con bé xuất cho người ta nhìn, đợi lát nữa con với con bé vài câu, phải có dáng vẻ của nương, trong nhà chỉ có mỗi mình con là con bé nghe thôi".


      Lô Uyển Chi cười an ủi Trương thị, "Nương, tính tình này phần lớn là trời sinh thôi, hơn nữa con cảm thấy muội như vậy rất tốt, cả ngày vô tư vô lự. Đơn giản vui vẻ có gì là tốt, nương cũng đừng quá cưỡng ép tính tình muội ấy".


      Trương thị nghe lời nàng ngược lại cảm thấy sai, thế nhưng lại hy vọng con bé cả đời này được yên ổn, mà trượng phu Lô Dũng cũng là người kiên định, tại sao lại sinh ra nữ nhi như khỉ con thế này.


      Hơn nữa, khuê nữ này rất giống khuê nữ, có dung mạo xinh đẹp hoặc là đồ cưới phong phú, tương lai gả cho người như thế nào người làm mẫu thân như bà xem xét nhiều hơn.


      Nhớ tới việc hôn của nữ nhi thứ hai, vẻ mặt cau có của Trương thị mới giãn ra đôi chút, "Năm trước, ít người tới mai mối, ta cẩn thận đếm, thậm chí có Lục gia, xem ra nông dân kiến thức có chút hạn hẹp, đừng cho là ta biết bọn họ mang ý đồ gì, còn phải hìn thấy lúc con xuất giá, đồ cưới nhiều, vậy nên giờ đây ghét bỏ nhà chúng ta là cái hộ có bóng râm của cây cổ thụ lớn. Lần này có cơ hội phải lựa chọn tốt, nhất định phải tìm chỗ tốt".


      tới đây, bà lại nghĩ tới đại khuê nữ nhà bà gả đến chỗ thua kém cỡ nào, sắc mặt vừa mới chuyển biến tốt lại tối sầm, Lô Uyển Chi vội vàng nhóm lửa phát biến hóa mặt Trương thị, mà nghe bà tới việc hôn của Lô Hà Hoa, mới nhớ tới chuyện tối giao thừa hôm đó đại tẩu , suy tư lúc, nàng vẫn quyết định kể Trương thị nghe.


      Trương thị nghe xong nghẹn họng nhìn trân trân nên lời, nếu phải ở phòng bếp bà nghĩ chính mình nhất định phỉ nhổ vài cái.


      "Đại tẩu của con cũng dám nghĩ, đến đám thân thích mục nát chỉ ăn làm trong nhà nàng ta, chỉ tới đệ đệ kia của nàng ta hai mươi tuổi vì sao có vợ, đệ đệ nàng ta có thói cờ bạc , lại còn đánh vợ, nghe trước đây vợ bị ta tra tấn chịu nổi, mới lấy dây thừng thắt cổ. Đại tẩu ngươi biết xấu hổ mà còn há mồm ra, ta thậm chí còn muốn nghe" Trương thị càng càng nổi giận.


      Cuối cùng, thế là gác lại cái chày cán bột, ôm ngực đứng thở dốc mạnh mới chậm rãi trở lại bình thường, nhịn được sắc mặt trắng bệch về phía Lô Uyển Chi đứng bên cạnh , "Về sau con tránh đại tẩu kia xa chút, tới nàng ta là kẻ dễ bị bắt nạt, chỉ sợ nàng ta còn mang ý đồ xấu gì đó".


      Lô Uyển Chi nôn nóng vỗ vài cái lên lưng Trương thị, vừa gật đầu vừa , "Nương, người yên tâm, con nhớ rồi, dù sao nương cũng đừng để trong lòng, nàng ta lần này chỉ nhắc tới thôi, con nào biết tình trạng của đệ đệ nàng ta, có đánh chết con cũng trở về nửa chữ với nương, tại thấy bộ mặt của nàng ta, người yên tâm , con tuyệt đối theo ý của nàng ta, thậm chí ngay cả nhà chúng ta cũng muốn đụng tới. Người đừng tức giận, qua Năm mới, vì cái loại người này mà giận làm hại thân thể càng đáng" Lô Uyển Chi vừa phụ họa vừa giúp bà dễ chịu hơn.


      Lô Uyển Chi luôn biết Trương thị là người nóng tính, lần trước cầm chổi đuổi bà mụ do Trần gia trấn gửi tới, sau đó còn cùng với nhóm bà mối đấu võ mồm, chưa từng thấy bà chịu thiệt bao giờ, căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình lại hiểu được làm cho người ta nhận được chút ít ơn huệ, từ Trương thị chính là tấm gương của nàng, là mẫu hình nàng muốn sau này trở thành.


      Nhưng mà mẫu thân dũng mãnh Trương thị lại nuôi dạy ra khuê nữ thẹn thùng nũng nịu, đừng là tranh cãi với người ta, trước khi thành thân mỗi lần gặp người lạ là bị đỏ mặt nửa ngày trời, cũng may là sau khi thành thân với Tô Việt, Lô Uyển Chi cảm thấy da mặt mình dày hơn chút, chính xác hơn là hòa nhập vào cuộc sống xung quanh, tiếp đất khí liễu (#Huongbb: câu này tớ hiểu, bạn nào biết góp ý nhé;))


      Nàng biết thay đổi của mình nằm trong hy vọng của Trương thị, nhưng mà, tại ngoại trừ phải đối mặt với chuyện nhà, mẹ chồng, chị em bạn dâu, các mối quan hệ hàng xóm, tương lai có lẽ cái nàng phải khắc phục còn nhiều, nàng ép buộc bản thân phải nhanh chóng trưởng thành hơn, mà Tô Việt chính là chiếc cầu nối, chiếc cầu nối liền thế giới nội tâm bé đến thế giới rộng lớn bao la.


      Trương thị rất nhanh cũng ý thức được bản thân vừa rồi phản ứng hơi lớn, kỳ thực đơn giản chỉ vì quá tức giận Triệu thị khi dễ nữ nhi là em dâu nàng ta, lại đặt mưu quỷ quái người nữ nhi của mình, ngờ hai khuê nữ chính mình nuôi dưỡng đều bị nàng ta nghĩ tới, cho nên vừa rồi đột nhiên bà mới có phản ứng lớn như vậy.


      Tuy vậy, bà biết chính mình và Triệu thị xem như chính thức kết thù, sau này gặp mặt cũng tuyệt đối vui vẻ gì. Bà còn ngừng dặn dò Lô Uyển Chi sau này cách cái đại tẩu có ý tốt này xa chút.



      Lô Uyển Chi gật đầu lia liạ, Trương thị kéo dài quá lâu vội đẩy Lô Uyển Chi ra bắt đầu làm việc. giống như lúc nãy, bà hồi phục lại như thường tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Chỉ trừng mắt vài lần nhìn nữ nhi mới trở lại từ bên ngoài để chuẩn bị ăn trưa, sắc mặt hơi thay đổi.


      Đến lúc ăn cơm trưa, Trương thị có thể trò chuyện vui vẻ gắp thức ăn cho Lô Uyển Chi, bởi vì có người ngoài nên nam nữ chia bàn ăn riêng, mọi người cùng ngồi cùng bàn vui vẻ hòa thuận.


      Tuy là qua Năm mới Vương thị cũng làm hai món ăn mặn, chẳng qua số lượng quá ít, hơn nữa Tô gia còn có đối tượng quan trọng là Tô Đại Hà, cho nên Lô Uyển Chi ngoại trừ ăn chút móng heo, những món khác đều là dưa muối, bánh màn thầu giống như trước đó. Quan trọng là, chút ít thịt để ăn do Vương thị nấu, hương vị dám khen tặng, dù nàng biết nấu ăn nhưng Lô Uyển Chi là người biết thưởng thức, so với món thịt ăn vô vị, nàng tình nguyện cắn hai miếng dưa muối, ít nhất còn có chút hương vị.


      Cho nên, nhìn thấy bàn đầy thức ăn, Lô Uyển Chi khỏi nuốt vài ngụm nước miếng, hai mắt đều phát sáng, bất chấp hình tượng ngay khi Lô Dũng vừa xong câu 'Ăn cơm ', nàng lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.


      Bộ dáng này của nàng lọt vào mắt Tô Việt, trong lòng lại càng có tư vị gì, Lô Uyển Chi nhu nhược hay đỏ mặt là người trong lòng thích gả cho tới hai tháng bị cuộc sống nghèo khó bào mòn, còn thêm tập tính có chút thôn phụ quê mùa.


      Mà làm cha mẹ nàng - phu phụ Lô Dũng - thấy thế cũng đau lòng, khuê nữ tâm can bảo bối tại với tướng ăn này, bọn họ chưa thấy bao giờ, lại càng muốn nhìn thấy, ngay cả Lô Dũng tự đáy lòng cũng chất vấn chính mình, lúc trước tại sao cứ như vậy mà đem Lô Uyển Chi gả ra ngoài chứ?


      Đáng tiếc đời này còn cơ hội làm lại lần nữa, nữ tử tốt cũng thể gả hai lần, vì thế sau khi cơm nước xong, Lô Dũng liền gọi Tô Việt vào thư phòng của Lô Văn Hiên đóng cửa chuyện. Lần này giống với lần trước, còn để cho Tô Việt chút mặt mũi, lần này ông trực tiếp nhìn chằm chằm Tô Việt cả nửa ngày trời, trong mắt tất cả đều là thất vọng, khổ sở, đau lòng, Tô Việt nhìn thấy mà hết hồn.


      Chỉ thấy Nhạc phụ chuyện, cũng thể mở miệng, cuối cùng Lô Dũng câu, "Lần trước chuyện kia ta với ngươi, ngươi cân nhắc thế nào?"


      Cũng may Tô Việt bị sắc mặt nghiêm khắc của ông dọa sợ, phản ứng rất nhanh trả lời, "Cha, ta đồng ý!"


      Vốn chuẩn bị chờ đón mấy lời bừa bãi vớ vẫn từ Tô Việt, nhưng thấy đồng ý sảng khoái như vậy, Lô Dũng thậm chí có chút thích ứng kịp, nhịn được buồn bực hỏi, "Lần này tại sao lại đồng ý nhanh như vậy? Chuyện này có cùng với Uyển Chi bàn bạc chưa?"


      Gật đầu, lo lắng trong lòng vừa rồi mới được giải thoát, Tô Việt , " bàn bạc với Uyển Chi, nàng cũng đồng ý. Nàng đồng ý ta cũng đồng ý".


      Nghe thế, Lô Dũng mới hài lòng gật đầu, khó chịu trong lòng vừa rồi cũng vơi nhiều, Tô Việt nhìn thấy sắc mặt Nhạc phụ hơi dịu xuống, nhịn được đưa ra nghi vấn trong lòng, "Cha, tuy là chuyện này nên hỏi nhiều, nhưng mà để ta làm chưởng quầy, ta còn muốn biết cửa hàng này mở thế nào?"


      Lô Dũng bị hỏi khá sửng sốt, nếu Tô Việt giống như mấy tiểu tử bình thường khác trong thôn, vào đề nghị lần trước khi ông nhắc tới chuyện này cảm động đến rơi nước mắt, nhưng mà có, còn nghiêm túc từ chối ý tốt của ông. Lần này đồng ý, ràng cho thấy đây là ý tứ của nữ nhi của ông, có thể thấy được trong lòng Lô Uyển Chi vẫn luôn được đặt vị trí đầu tiên.


      Tiếp nhận nhưng mù quáng nhận, mà muốn hỏi ràng chi tiết, ý nghĩ từ bỏ Tô Việt sáng nay giờ phút này hoàn toàn bị xóa sạch, xem ra Tô Việt đúng là người có đầu óc.


      "Chuyện này, ta tiện nhiều lời, nếu ngươi muốn biết kỹ hơn có thể về hỏi Uyển Chi, nếu con bé nguyện ý cho ngươi tốt, nếu nàng đồng ý nhắc tới, A Việt, ngươi cũng cần hỏi thêm. Nhưng ngươi yên tâm, cửa hàng này của nhà ta được mở quang minh chính đại, tuyệt đối liên quan tới chuyện trong sáng nào" Lô Dũng chân thành cam đoan nhìn Tô Việt.


      Thấy Nhạc phụ như vậy, Tô Việt biết chính hỏi được chuyện cần biết, chỉ lần nữa bắt đầu trồng trọt vào vụ xuân ba mẫu đất rồi trấn , qua ngày mười lăm tháng này bắt đầu học hỏi.


      Mắt thấy trời nhá nhem tối, Trương thị còn lưu luyến kéo tay Lô Uyển Chi, liên tiếp than thở bảo ăn cơm tối xong rồi hãy , dù sao hai nhà cũng cách xa.



      Cuối cùng khi được đưa tiễn khỏi cửa Lô gia, hai vợ chồng mang theo mấy túi lớn túi trở về nhà, lúc này trời tối đen.





      Hết Chương 34.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      35. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.






      Buổi tối, hai vợ chồng cùng nằm xếp giường, Tô Việt nhớ tới mấy lời Nhạc phụ buổi chiều, nghĩ xem làm thế nào mở miệng hỏi.


      càng nghĩ, vẫn nhịn xuống, dù sao tại còn trong Tết, tuy Lô Uyển Chi là người mảnh mai nhưng sợ nếu hai người mà xảy ra xung đột , bản thân thể là đối thủ ngang ngược của nàng.


      Vì thế, ngăn lại nghi vấn nảy sinh, thế nhưng dù sao lăn qua lăn lại cũng ngủ được, hơn nữa nghe thấy Lô Uyển Chi bên cạnh vẫn chưa ngủ, hay là đến bàn bạc nghiên cứu quyển sách ngày ấy tìm được.


      "Uyển Chi!" giọng Tô Việt có vẻ bình tĩnh.


      "Ừm" Lô Uyển Chi trả lời rất bình tĩnh, thanh như có như biểu chủ nhân của nó sắp gặp Chu Công.


      "Uyển Chi" giọng của Tô Việt càng hiển nhiên day dẵng, cơ thể cũng theo thanh đó mà nhiệt tình nghiêng người sát vào Lô Uyển Chi.


      Vỗ lên bộ móng vuốt của Tô Việt ôm ngang hông mình, Lô Uyển Chi mệt mỏi than thở, "Ngày hôm nay mệt, ngủ sớm ".


      Biết nàng cự tuyệt, việc giường chiếu của hai người kể từ ngày thành thân tới nay, kể ra cũng quá mười lần, tại tuy đối với việc cầu hoan của Tô Việt Lô Uyển Chi còn sợ hãi nữa, nhưng lúc đầu lúc nào nàng cũng cự tuyệt.


      Cho nên, Tô Việt tập mãi thành thói quen, căn bản là mấy lời này của nàng để vào tai, mà tất lại tiến thêm thước vén vạt áo của nàng lên, thừa dịp này hưởng thụ mềm mại trắng mịn bụng nàng.


      "Uyển Chi, ta ngủ được, dù sao ngày mai cũng cần dậy sớm, lại cần làm việc gì, chúng ta chuyện chút " Tô Việt dần dần dụ dỗ nàng.


      "À, được. Chàng ta nghe" Lô Uyển Chi khép hờ mắt, trong đầu từ chối lời mời của Chu Công, đối với bàn tay to thám hiểm của Tô Việt nàng tự động xem , huống chi nàng cũng thích thú hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.


      Từ bàn tay của Tô Việt làm nàng cảm nhận được chỉ là dục vọng đơn thuần, còn có quyến luyến sâu sắc, cho nên lần động chạm này mang đến cho nàng rất nhiều an ủi.


      "Ngày ấy, trong rương đựng sách từ nhà mẹ đẻ của nàng, ta phát được quyển sách rất thú vị, nàng chờ tí, ta lấy chúng ta cùng xem" Tô Việt thấy gương mặt mông lung Lô Uyển Chi có vẻ tỉnh táo hơn, vội vàng như cá chép vẫy vẫy xoay người xuống giường.


      Đầu tiên là nhanh chóng châm đèn dầu đầu giường, sau đó theo cách cũ lục lấy quyển sách ra, nhiều ngày thừa lúc nàng có trong phòng lật xem. Đương nhiên rất quen thuộc chỗ để.


      Đợi khi ngẩng đầu cầm sách lên trong nháy mắt nhìn thấy bìa sách kia cả khuôn mặt Lô Uyển Chi chuyển sang hồng kéo dài đến tận cổ, cơn buồn ngủ trong phút chốc toàn bộ tan biến.


      Cái cuốn sách hồi môn này là khi lại mặt Trương thị đưa cho mình, trở về nhà nàng chỉ lén lút lật xem trang, thấy đó là cảnh hai nam nữ trần truồng cực kỳ dữ tợn, nàng vội vàng để ngăn dưới cùng trong rương, ngờ tới, vậy mà bị Tô Việt phát ra.


      Tựa như làm chuyện gì đó ám muội dám để người khác biết, Lô Uyển Chi muốn nhét cái đầu của chính mình vào trong chăn ra nữa.


      "Chàng, làm thế nào chàng phát ra tập tranh này?"


      " ra cái này phải là sách mà là tập tranh, xem ra nương tử xem qua, vậy đúng lúc quá, nhanh tới đây giảng giải cho vi phu nào" Tô Việt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lô Uyển Chi nhịn được trêu ghẹo, có thể khẳng định nàng dâu của tuyệt đối biết nội dung bên trong cái này.


      "Phi, ta mà xem qua á, là nương của ta lúc bà ấy đưa chính miệng đây là tập tranh" Lô Uyển Chi giống như bị vạch trần bí mật, có chút tức giận. Hờn dỗi trừng mắt Tô Việt.


      Tô Việt thấy bộ dáng vừa xấu hổ vừa trừng mắt của nàng cảm thấy cả người như mềm ra, nhịn được tiến đến ôm lấy nàng hôn cái.


      Kết quả là bị Lô Uyển Chi vốn tức giận cho ăn đấm mấy cái. Tô Việt lơ đễnh, ngược lại còn cười nhiều hơn.


      Sau đó còn tiện tay mở sách ra xem, mà khéo thay, lật ngay đến trang có hình vẽ tư thế mà mấy ngày trước muốn thử. Tiếp đó còn kéo Lô Uyển Chi đến cùng xem với , Lô Uyển Chi làm sao làm theo ý , trực tiếp lấy hai tay che mắt nhìn tới.


      Tô Việt từ sớm đoán được phản ứng này của nàng, ngồi bên cạnh vừa xem còn quên miêu tả tình hình mỗi chương sách, bắt đầu xem sách , "Bản vẽ này mới nhìn cảm thấy mới lạ, nàng xem này nữ tử thế mà cong thắt lưng nằm sát lên giường, nam tử đứng thẳng phía sau nàng ta, ta chưa từng biết cũng chưa nghe thấy qua, con người vậy mà cũng giống với tư thế của động vật khác khi làm chuyện phòng the, nhưng mà thoạt nhìn thấy rất thú vị. Nương tử, nàng cảm thấy thế nào?"


      "Ta làm sao biết được?" Lô Uyển Chi hét to câu.


      "Chúng ta ở đây thử chút , thử qua sau đó mới biết tư vị trong đó" Tô Việt thấy nàng rốt cuộc cũng mở miệng, vội vàng ném quyển sách tay xuống, xoay người lập tức đến ôm Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi phát hoảng nhịn được hỏi, "Chàng muốn làm gì?"


      "Làm chuyện mà vừa rồi mới miêu tả cho nương tử" Tô Việt cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng kêu gào muốn tiến vào cơ thể nàng, giờ phút này cũng bất chấp thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp đem nàng đặt giường, kế đó hai tay xoa vòng eo, kéo cái liền đặt nửa người Lô Uyển Chi nửa quỳ giường.


      Vừa định há miệng phản kháng, Lô Uyển Chi liền cảm thấy phía dưới chợt lạnh, vừa cúi đầu nhìn, Tô Việt thế nhưng thô lỗ tuột quần lót của nàng xuống.


      Tiếp đó, bỗng nghe thấy tiếng hít thở vui mừng của Tô Việt, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy cả hai mắt đỏ sậm, hầu kết di chuyển dồn dập lên xuống, hơi thở ngày càng bất ổn.


      Chưa từng thấy cảnh đẹp nào như thế, Tô Việt cảm thấy đầu óc thể suy nghĩ được gì nữa, đây là đóa hoa đẹp mê hồn trắng mịn làm cho khoan khoái vô hạn, dưới ngọn đèn mờ ảo còn mang theo khẩn trương run run, nhị hoa ở giữa vẫn ẩm ướt như cũ, dưới ánh đèn còn lóe lên ánh sáng rực rỡ trong suốt, phảng phất như mời gọi.


      Đây là hấp dẫn tột cùng khiến Tô Việt hoàn toàn quên hết, chỉ biết làm theo tiếng hò hét từ đáy lòng, gấp rút mở quần lót của chính mình ra, động cái lập tức tiến vào nơi mềm mại này.


      Lô Uyển Chi kiều hét to tiếng, từ trước đến bây giờ Tô Việt chưa từng đối xử như thế này với nàng, trước đây lúc nào cũng hôn môi rồi âu yếm để trong lòng nàng có thời gian chuẩn bị, mà lần này mãnh mẽ xâm nhập khiến nàng run rẩy cơ thể mềm mại mãnh liệt, tựa như lục phủ ngũ tạng đều bị khoảnh khắc này của làm muốn văng ra khỏi cơ thể.


      Cảm giác khó chịu trong nháy mắt qua chính là cảm giác ngứa ngáy tê dại ùn ùn kéo đến, mà Tô Việt từ sớm quên mất tại, chỉ làm theo động tác nguyên thủy. Chưa từng trãi qua niềm vui thích mãnh liệt như thế, Lô Uyển Chi nhịn được nức nở run rẩy, phía dưới lại càng co rút làm Tô Việt cũng căng theo, làm hại Tô Việt giống như trước kia chỉ có trận liền toàn bộ dâng hiến cho nàng.


      lần qua , Tô Việt còn lưu luyến bờ tường ấp áp này, cuối cùng nhìn thấy thắt lưng Lô Uyển Chi đứng nổi mà bỗng chốc ngã quỵ giường, trục xuất công cụ hành hung vừa rồi làm nó lơ lửng giữa trung.


      Cho tới lúc này, Tô Việt mới hoàn hồn, bị khí lạnh của người bên cạnh kích thích rùng mình cái, vội ôm Lô Uyển Chi cùng chui vào trong chăn. Xem ra tư thế này tương đối thích hợp làm khi thời tiết ấm áp.


      Hai gò má Lô Uyển Chi ửng hồng, khẽ thở nhưng lời, vừa nằm trong chăn liền mệt mỏi ngủ mất, trước khi chìm vào giấc ngủ nàng còn nhịn được suy nghĩ, nương người là hại mình.


      Mà Tô Việt trước khi ngủ lại nghĩ, Nhạc mẫu đại nhân là rất chu đáo, quyển sách này có tác dụng rất lớn.


      Ba ngày đầu năm là mấy ngày tương đối kiêng kị, chỉ có khuê nữ xuất giá có cha mẹ chồng tốt mới trở về thăm nhà.


      Cho nên có việc gì làm, Tô Việt muốn trấn chuyến, thứ nhất là gặp mấy đứa bằng hữu hư đốn, thứ hai là xem coi có ai bắn rau dưa hay , bởi vì ngày mai là mồng bốn đại tỷ Tô Lan xuất giá trở về, chân chính là cả nhà đoàn viên, đương nhiên là muốn ăn ngon hơn, qua Năm mới bàn mọi nhà đều bày ra món thịt, nên lúc này rau dưa thế nhưng có vẻ quý hiếm.


      Cũng như lúc trước, trạm thứ nhất của vẫn là nhà Lỗ Kính, thế nhưng lại phát ta thu dọn hành lý, nhịn được hỏi phải tiền tuyến phải chờ tới ngày rằm tháng hay sao.


      Ai ngờ Lỗ Kính vừa vùi đầu thu dọn vừa , "Người Man di có Tết lịch, bọn họ nhìn xem người Hán chúng ta ăn Tết mà chọn tấn công hay , tại tiền tuyến rất căng thẳng, triều đình kêu gọi các tân binh các nơi nhanh chóng bổ sung. mình ta bất quá có ăn Tết hay cũng có gì khác nhau, như vậy rất tốt".


      Tô Việt nghe ta chua xót khôn cùng, chỉ dặn dò đường phải chú ý nhiều hơn, đến chiến trường phải biết nhìn việc mà làm, đặc biệt là có chuyện gì cần thiết đừng xông lên phía trước, đao thương có mắt.


      như thế nhưng cảm thấy thanh có chút run run, Tô Việt vội vàng dừng lại, tìm hai bằng hữu khác lại đây, buổi trưa hôm nay bốn người cùng nhau uống rượu, cũng khá lâu bọn họ cùng nhau tụ tập chỗ ăn cơm uống rượu.


      Vì thế, giữa trưa hôm nay, trong bầu khí bị đè nén bốn người bọn họ cùng nhau uống rượu trận cùng nhau, tửu lượng của Tô Việt vốn kinh người, nhưng bởi vì có chuyện buồn, trong ba người trước mặt, Lỗ Kính là bằng hữu tốt nhất của chính mình, nhớ tới lần này chiến trường, lần sau gặp lại chẳng biết là khi nào, thậm chí có thấy mặt hay cũng biết được, Tô Việt càng đau lòng chỉ mực cúi đầu uống rượu.


      Kết quả chính là, say mèm, được Lưu Tứ và a Phúc từ trấn kêu xe lừa kéo đưa về nhà, may mắn là khi về đến nơi trời vừa mới tối. Nhưng mà chờ Tô Việt về nhà ăn cơm, vợ chồng Tô Căn cùng với Lô Uyển Chi lại lo lắng hoảng sợ cả buổi chiều. Nếu phải Lô Dũng ngăn cản Lô Uyển Chi sớm trở về nhà mẹ đẻ nhờ Lô Dũng trấn tìm người rồi.


      tại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cộng thêm cả người đầy mùi rượu, Tô Việt, nằm ngang giường, trong lòng Lô Uyển Chi khó nén cơn giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi giày cho , còn lau khắp người .


      Lưu Tứ và a Phúc được Tô gia giữ lại, kéo xe lừa trở về trấn , trước khi vẫn quên giải thích với Lô Uyển Chi, "Tẩu tử, A Việt cố ý muốn say rượu đâu, là Đại Hồ Tử là bạn thân của , từ hôm nay ta ra chiến trường, có trở về hay còn chưa biết, A Việt cũng đau lòng mới say khước như thế, ngày thường rất ít say rượu".


      Bọn họ cũng sợ Lô Uyển Chi oán trách Tô Việt, ai cũng biết trong lòng Tô Việt sợ nhất là nàng dâu của , tuy rằng miệng luôn là thương phải sợ nhưng mà thấy vẻ u ám mặt Lô Uyển Chi, làm bằng hữu bọn họ vẫn vội vàng giải thích ngừng.





      Hết Chương 35.
      laula thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      36. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.






      Trước mặt bằng hữu của Tô Việt, lúc đầu, Lô Uyển Chi cảm thấy khi nhìn thấy vẻ mặt say khước của Tô Việt có chút u ám, tuy nhiên lập tức hiểu ra thể trước mặt người ngoài làm mất mặt mũi nam nhân của mình. Về điểm này Trương thị từng dạy nàng, nam nhân khi đóng cửa dù có xảy ra chuyện gì với con đều có thể, nhưng mà, ngàn vạn lần khong thể để bọn họ khó xử trước mặt người ngoài. Con bên ngoài nể mặt của , trong lòng nhớ điểm tốt của con, về nhà cũng thương con.


      Nhớ tới khi Trương thị lời này, Lô Uyển Chi còn vui cười hỏi bà, "Nương, đóng cửa xong, người để cha ta quỳ bàn tính đó chứ?"


      Nhận được là cái đánh của Trương thị, mặt mũi cha mẹ ngươi mà mà ngươi cũng dám ghẹo. Nhưng Trương thị biết, khuê nữ đem mấy lời này của bà nhớ .


      Tiễn chân Lưu Tứ và a Phúc, Vương thị cho Lô Uyển Chi rửa bát, bảo nàng nhanh vào phòng xem Tô Việt, sợ lạnh hay khát nước.


      Nhìn sắc mặt ửng hồng, cả bốn chi phè ra nằm ngang giường, ngáy phù phù, ngày thường ngủ ngáy thế nhưng sau khi say rượu lại ngáy. Trong lòng Lô Uyển CHi cũng hề cảm thấy vui, đặc biệt sau khi nghe lời giải thích của a Phúc và Lưu Tứ.


      Bằng hữu tốt nhất sắp chia xa, dĩ nhiên tránh khỏi đau lòng, bởi vì đau lòng nên 'rượu làm người say mà người tự say'. Nàng chỉ là có chút đau lòng, tựa như có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu giống như của Tô Việt, thấy trong lúc ngủ mà Tô Việt còn cau chặt mày, tâm trạng Lô Uyển Chi cũng ảm đạm hơn.


      Vừa rồi mẹ chồng cho nàng biết khi Tô Việt uống say nhân phẩm rất tốt, chỉ ngã đầu là ngủ, nhưng mà phải gọi dậy để đút nước cho uống, dù sao khi mùi rượu bốc hơi cần bổ sung chút nước.


      Vì thế, Lô Uyển Chi nấu nước nóng, chờ nước trở nên là nóng vỗ hai gò má Tô Việt để tỉnh lại, nhưng mà nàng phát làm như vậy rất khó, đành phải tay bưng nước, tay đỡ Tô Việt khép chặt hai mắt cưỡng ép rót vào.


      Sau khi uống nước xong, Tô Việt chầm chậm mở cặp mắt phượng thoáng hồng nhìn qua Lô Uyển Chi, chậm rãi giơ tay kéo nàng vào chăn. Miệng ngừng lẩm bẩm.


      Lô Uyển Chi vốn cũng định lên giường ngủ nên thuận tiện cởi áo khoác, nằm xuống, đem lỗ tai sát vào nghe xem Tô Việt than thở cái gì.


      nghe sao, vừa nghe mặt Lô Uyển Chi cũng ửng hồng như Tô Việt liều mạng mua say.


      "Uyển Chi. . . Uyển Chi, nàng cũng biết, khi ta mười hai tuổi. . . Mười hai tuổi bắt đầu nhìn trúng nàng. Nàng là giấc mộng của ta, là giấc mộng tuyệt đẹp, . . . giấc mộng bao giờ muốn tỉnh lại" Tô Việt nỉ non đứt quãng ôm Lô Uyển Chi.


      Nghe xong Lô Uyển Chi đỏ mặt tai hồng, đôi tay bé đến xoa lấy thắt lưng gầy yếu của , gắt gao ôm chặt, mùi rượu nồng nặc đầy người giờ phút này cũng mê người như thế.


      Tiếp đó, Tô Việt ngừng lập lại chữ 'Mộng' này, cuối cùng chỉ còn hai chữ đơn giản 'Uyển Chi'. Bình thường khi chuyện với Lô Uyển Chi, nhiều lắm là chỉ trêu ghẹo nàng dâu xinh đẹp, thực tế lại gì hơn, tại dựa vào hơi men lại ngừng, Lô Uyển Chi cảm thấy sau khi say rượu Tô Việt có chỗ đáng khác.


      Giọng thầm lúc này của , tựa như nhàng gõ lên trái tim của Lô Uyển Chi, khiến nàng cảm động muốn rơi lệ. Cảm thấy bản thân thấm vào trong xương tủy Tô Việt, khó có thể dứt ra.


      Chỉ với cách gọi tên mộc mạc đơn giản nhất, lại làm hốc mắt Lô Uyển Chi lên men, nàng có tài đức gì mà lại nhận được tâm ý từ nam tử như thế. Cảm thấy cuộc đời này như thế là đủ.


      Buổi sáng Tô Việt tỉnh dậy cảm thấy đầu óc đau nhức, nhíu chặt mày mở mắt nhìn thấy nóc phòng quen thuộc, biết là ở trong phòng mình, thoả mãn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tình huống ngày hôm qua.


      Hình như là uống say, tiếp đó bị cắt đứt, đến gần sáng, hoảng hốt giống nửa đêm qua chính vừa ôm nàng dâu vừa khóc vừa cười, nghĩ đến đó vội vàng trợn to mắt, nhanh chóng ngồi dậy. Ngắm nhìn bốn phía, phát Lô Uyển Chi trong nhà.


      Vì thế, vội vàng khoác áo bông lên người, xách hài ra khỏi phòng, nhìn thấy Lô Uyển Chi vẻ mặt bình tĩnh trong phòng bếp bận việc, trong lòng cũng an ổn đôi chút, sau đó trở về phòng mặc xong quần áo vừa nghĩ biết tối qua cái gì nên hay , khiến Lô Uyển Chi mất hứng chứ, ngàn vạn lần đừng để thu được kết quả xấu.


      Nhưng mà, nhìn thấy nàng dâu vùi đầu làm việc dáng vẻ cũng có vẻ gì là vui, hẳn là có chuyện đó.


      Vội vội vàng vàng mặc xong quần áo ra cửa phòng, lại bị Vương thị bắt gặp kể lể với hai câu, chẳng qua nào là trong Tết, ngươi uống say mèm như vậy làm gì, còn muốn nàng dâu của hầu hạ. Hôm nay tỷ tỷ ngươi và tỷ phu trở về thăm, để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này còn ra gì nữa linh tinh gì đó. Tô Việt cười pha trò, chỉ sau này như vậy nữa.


      Sau khi rửa mặt vội vàng chạy vào phòng bếp, bưng điểm tâm để dành cho ăn miệng nhai nuốt, tiếp đó hỏi có chuyện gì cần làm . Vương thị có, bảo ra ngoài gọi cả nhà Tô Sở về đây, nhìn xem khi nào về, đừng để đợi đến lúc khách tới nhà rồi mới qua được đẹp mặt.


      Vương thị thấy bảo Tô Việt còn chưa , mà hai mắt ngừng liếc nhìn Lô Uyển CHi cúi đầu nhào bột, biết có chuyện muốn với nàng dâu , liền viện cớ ra khỏi phòng bếp.


      "Uyển Chi, xin lỗi. Tối hôm qua ta uống say quá" Thấy nương của vừa khỏi, Tô Việt liền nhắm mắt theo đuôi đến trước mặt Lô Uyển Chi giọng xin lỗi. Tuy là đoán được Lô Uyển Chi trách tội , nhưng mà Tô Việt vẫn cảm thấy trước hết nên tỏ thái độ của .


      Ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười, Lô Uyển Chi giọng , "Cái này có gì xin lỗi, chàng cũng phải uống rượu hoa, cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu có gì. Nhưng mà, về sau chàng nếu uống rượu hoa bị say, khi đó cũng đừng trách ta trở mặt" Nàng nửa đùa nửa trêu ghẹo.


      Nếu biết bản thân mình câu trở thành , Lô Uyển Chi hôm nay tuyệt đối như vậy, ngày kia trong tương lai, Lô Uyển Chi mang thai gắng gượng đối mặt với người quần áo đầy dấu son môi, cả người đầy mùi son phấn Tô Việt, lúc đó nàng thể lạnh nhạt như vậy được nữa rồi.


      Tô Việt vừa thấy nàng dâu vui vẻ ra mặt tranh cãi gì với , mà giờ phút này trong phòng bếp chỉ còn có hai người bọn họ, đột nhiên tiến lên hôn lên gò má Lô Uyển Chi cái. Lô Uyển Chi có chút tức giận, nhìn hai tay đầy bột mì, chỉ có thể oán trách trừng mắt nhìn Tô Việt vài lần, Tô Việt cười hề hề khỏi đó.


      Buổi trưa trong ngày nhanh đến, Tô Lan mang theo Cẩu tử và trượng phu Hồ Nhị Ngưu mới tới nhà.


      Mà ngay trước khi bọn họ vừa bước chân vào nhà, cả nhà Tô Sở cũng vừa tới càng làm Vương thị bất mãn, ràng là huynh muội bọn họ vài năm mới có cơ hội tụ tập cùng nhau cùng chỗ, cho nên bà cấp cho Tô Sở và Triệu thị sắc mặt tốt, chỉ có với đứa tôn tử duy nhất Tô Đại Hà mới có chút ôn hòa.


      Nhưng mà, hiển nhiên Triệu thị căn bản cần mẹ chồng này đối xử như thế nào với nàng ta, dù sao cũng sống dưới mái nhà, bà ấy vui vẻ cần nhìn thấy là được, từ lúc vào sân lập tức lôi kéo Lô Uyển CHi chuyện.


      "Đệ muội, chuyện lần trước ta với ngươi về đệ đệ của ta, ngày hôm kia về nhà mẹ đẻ ngươi có nhắc tới với cha mẹ của ngươi ?" Nàng ta tha thiết nhìn Lô Uyển Chi.


      Hôm kia Triệu thị cũng về nhà mẹ đẻ, đối với đứa đệ đệ duy nhất kia, mấy ca ca cũng chưa có người quản được, chỉ nhìn cha mẹ sầu lo bạc trắng cả đầu, nàng ta nhịn được trước mặt mọi người trong nhà nhắc đến chuyện muội muội của đệ muội còn chưa đính hôn, mới mười sáu tuổi, quan trọng là Lô gia xem ra là nhà vung tay rộng rãi.


      Nếu có thể lấy được nữ tử Lô gia làm vợ, nợ đánh bạc của đệ đệ có chỗ lo , còn có thể giảm bớt vấn đề cơm áo của cha mẹ. Trong nhà có hai mẫu đất hai năm trước bị bán trả nợ, mà đệ đệ vừa nghe tới là hoa cúc khuê nữ mười sáu tuổi, nghe lớn lên cũng tệ, nhất thời chỉ tay lên trời thề thốt chỉ cần có thể lấy được nương mỹ miều, bản thân rửa tay gác kiếm, bao giờ bước vào đổ phường nửa bước.


      Có lời cam đoan của , Triệu thị càng nóng ruột, cảm thấy cửa hôn này bất luận là thế nào cũng muốn xin cho bằng được, nghĩ bản thân dù sao cũng là đại tẩu của Lô Uyển Chi, mà nhà mẹ đẻ Triệu gia của nàng ta ở trong vùng cũng là nhà giàu có, năm ca ca này cần phải , còn hai bá phụ, ba thúc thúc, mười dặm tám thôn phóng mắt nhìn ra cuối cùng cũng thấy dòng tộc nào lớn như vậy. Cái này đối với hộ đơn chiếc như Lô gia mà , đó là đốt đèn lồng mới tìm được chuyện tốt này.


      Vốn nghĩ ngày hôm qua là trong ba ngày đầu năm có đến cũng chuyện này với Lô Uyển Chi được, chĩ nghĩ dù sao ba ngày đầu ra khỏi cửa may mắn lắm, chuyện hỷ lớn như vậy mà ra trong ba ngày này cảm giác trong lòng có chút thoải mái, nghĩ dù sao mồng bốn cũng trở về nhà ông bà già, thầm nghĩ hôm nay nhắc với Lô Uyên Chi. Buổi sáng sớm thu xếp hành lý cho Tô Sở, bởi vì sáng sớm ngày mai lên cửa hàng vải trấn , bắt đầu khởi công, cho nên mới tới chậm chút.


      Nhìn vẻ mặt đại tẩu nôn nóng hỏi thăm về chuyện hôn của muội muội, trong lòng Lô Uyển Chi có chút bất mãn, đặc biệt nhớ tới đệ đệ nàng ta là loại người nào, vậy còn là tái giá, hết ba lần bốn lượt nhắc tới.


      Trong lòng mất hứng, là người biết ngụy trang nên mặt Lô Uyển Chi cũng biểu ra chút, "Đại tẩu, viêc hôn từ xưa đến nay chính là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ta là tỷ tỷ xuất giá lại càng xen vào chuyện hôn của muội muội".


      Triệu thị nghe lời Lô Uyển Chi xong sắc mặt hơi tối sầm, trong lòng có chút mất hứng, nhưng mà nghĩ đến mấy nâng đồ cưới, tiếp tục nhịn xuống, "Đệ muội, như vậy nhưng mà ngươi dù sao cũng là thân tỷ tỷ của muội muội ngươi, câu của ngươi còn hơn mười câu của bà mối".


      Lô Uyển Chi nghe xong có chút kiên nhẫn, "Muốn ta , chuyện này cũng phải gặp qua người rồi mới có thể chứ, tẩu tử, ta chưa gặp đệ đệ của tẩu bao giờ, là tròn hay méo ta cũng biết mà , ta cũng hỏi thăm qua Tô Việt, thấy ta hỏi về đệ đệ của đại tẩu thẳng thắn lắc đầu gì, ta vẫn nghĩ thôi cứ chờ gặp người rồi sau. Nhưng mà lần trước trở về nhà nương ta có qua, muội muội này là người có chí lớn, quyết định muốn tìm người mang công danh người. Bằng dù có tình nguyện xuất gia làm ni cũng muốn lập gia đình".


      Đương nhiên câu cuối cùng là Lô Uyển Chi thêm vào, nàng biết muội muội là người có chí hướng lớn, cũng biết nàng ấy cùng với nam tử cử nhân thôn bên cạnh thường hay lui tới, bằng nàng ấy luôn miệng khuyên nàng nhanh xuất giá, nàng ấy có chuyện gì cũng gạt mình, và người trong lòng kia lại càng giấu được. từng nhắc chuyện này với mình hai lần, là chỉ sợ phu phụ Lô Dũng đồng ý nên dám với cha mẹ, tại xem ra, chuyện này dù có muốn hay cũng phải .







      Hết Chương 36.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      37. Phát biểu Tấn Giang độc nhất vô nhị.







      mặt của Triệu thị cũng có chút nhịn được, nàng ta vẫn cho là cái đệ muội buồn buồn chẳng hé răng này là người dễ bắt chẹt, giống với cái chú em hồ đồ còn chưa hết mấy câu là có thể bắt đầu tranh cãi, tại xem ra có lẽ nàng ta nhìn lầm, cũng có thể là lí do gần mực đen, đệ muội và chú em ở chung lâu ngày nên giống nhau hiểu việc đời.


      Hừ hai lần, giọng điệu của nàng ta gượng gạo , "Đệ muội, nghe ngươi kìa, mọi người đều trưởng tỷ như mẹ, ngươi ở nhà mẹ đẻ còn phải chỉ là chuyện mở miệng là được sao, trước hết đệ đệ của ta tới thăm nhà ta, đến lúc đó ta mang ngươi tới để ngươi nhìn xem vài lần, có được hay nhìn rồi biết, đệ đệ này của ta cũng tuấn tú lịch . . ."


      Nàng ta còn muốn tiếp, ngẩng đầu phát em chồng Tô Lan đến cửa, Vương thị ở cửa tiếp đón nhà ba người bọn họ, vào trong, trước mặt bao người Triệu thị tiếp nữa, dù sao tất cả mọi người cũng dễ bị gạt như đệ muội Lô Uyển Chi này. Cha mẹ chồng biết tận tường về đệ đệ mình, bị bọn họ biết nhất định phản đối, tuy là nàng ta mấy coi trọng cha mẹ chồng, nhưng mà Lô Uyển Chi này rất ràng là người nghe lời mẹ chồng Vương thị này, nếu mẹ chồng chỉ hai câu, vậy chuyện đệ đệ của mình coi như xong. Nàng ta nghe Lô gia này đối với đại nữ nhi Lô Uyển Chi thế nhưng rất thương.


      Khách đến chơi vào nhà, Tô Sở, Tô Việt cùng với Hồ Nhị Ngưu trong phòng chính tán gẫu, Lô Uyển Chi, Triệu thị với mẹ chồng Vương thị vội vào phòng bếp nổi lửa, ngay cả Tô Lan xuất giá cũng theo vào giúp đỡ. Khuê nữ nông thôn chính là như vậy, cho dù có gả ra ngoài rồi khi trở về nhà mẹ đẻ vẫn là phải làm việc, mà con rể làm đại gia.


      Vương thị thấy nữ nhi duy nhất mặc dù rằng khi hỗ trợ cũng cười với mọi người, nhưng mà trán luôn luôn để lộ mệt mỏi bất lực. TRước mặt hai đứa con dâu, bà tiện mở miệng hỏi, đợi mọi người ăn uống xong hết thảy, bà bảo hai đứa con dâu vào phòng bếp dọn dẹp, gọi Tô Lan vào buồng trong.


      "A Lan, ngươi cho nương biết? Trong nhà ngươi có phải xảy ra chuyện gì rồi ? Tại sao bộ dáng của ngươi mang đầy tâm yên lòng như thế?" Vương thị lo lắng hỏi Tô Lan dang phía sau, đối với nữ nhi duy nhất này của bà, bà rất thiên vị, Tô Lan cũng là người hiểu thế là nữ tử làm người ta thương , ngay cả người có chút trọng nam khinh nữ như Tô Căn cũng vô vàng sủng ái.


      "Nương, ta có thể có chuyện gì, còn phải mừng Năm mới sao, ở nhà bọn họ làm công việc hơi nhiều chút, có hơi mệt mỏi" Tô Lan bắt đầu giải thích, nàng ấy lúc nào cũng chuyện tốt, chuyện xấu, muốn để cha mẹ mình lo lắng cho bản thân.


      "Mẹ chồng của ngươi có để đại tẩu ngươi làm việc ? Ngươi xem ai cũng là con dâu, bà ta làm sao có thể bất công như vậy?"


      "À, đúng rồi, nương, còn chưa cho người biết, đại tẩu này của ta mang thai rồi. Cho nên khi mừng Năm mới, mẹ chồng ta để nàng ta động tay, chuyện gì trong nhà đều do mình ta sắp xếp" Tô Lan với vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như chỉ có thể thuận theo số trời.


      "Nàng ta làm việc chỉ biết ăn, đương nhiên dễ dàng mang thai, đều sinh ba đứa, giờ còn thêm nữa, nhìn lại ngươi xem, gả cũng được năm sáu năm mà mới được thằng bé Cẩu Tử này, còn phải ngày thường ngươi làm việc mệt mỏi, cơ thể tốt nên dễ dàng mang thai. Cái ta muốn , là các ngươi nhanh ra ở riêng, chỉ có ở riêng chúng ta mới giúp đỡ được đôi chút, bằng còn bị mẹ chồng, đại tẩu khi dễ tới khi nào. Đúng rồi, Nhị Ngưu thế nào?" Vương thị đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng, thái độ của con rể.


      " có thể được gì, người là mẹ ruột của , người là ca ca ruột, cho dù trong lòng có giận cũng thể tìm bọn họ lý lẽ. tại chỉ có thể nhẫn nhịn, năm trước Nhị Ngưu có chuyện ở riêng với cha chồng, cha chồng ta còn chưa gì mà mẹ chồng ngồi cạnh làm ầm lên rồi, bà ta còn chưa chết. Nương, hộ có nhi tử trong thôn, nhà ai mà sớm ở riêng, người nào mà ở riêng từ sớm làm gà bay chó sủa, chỉ có nhà bọn họ đáng giá, nhất định trước hết phải hầu hạ bọn họ đến khi được cho phép, cũng nhìn xem nghèo như thế nào rồi" Tô Lan càng càng giận, xong câu cuối giận tới mức đánh lên ngực thùm thụp rồi ngồi xuống giường Vương thị lau nước mắt.


      Vương thị nghe xong cũng tức giận theo, trầm mặc lúc mới mở miệng, "Như vậy được, đợi đến sau Tết Nguyên tiêu, ta bảo cha ngươi, ca ca với đệ đệ ngươi tới nhà ngươi xem, tìm gặp cha mẹ chồng ngươi chuyện, lúc trước đồng ý gả còn phải vì mẹ chồng ngươi rất dễ nghe hay sao, sau này muốn con dâu lớn phụng dưỡng. Tại sao đến nay chuyện giữ lời, khi dễ Tô gia chúng ta hay sao" Vương thị thở phì phò xong chợt nghe Tô Căn ở ngoài phòng gọi, bà vội vàng đứng lên, thuận tiện an ủi Tô Lan vài câu.


      ra, Tô Căn gọi Vương thị là vì thấy con rể được hai đứa con đưa ra ngoài xem lúa mạch non mọc sau tuyết, nhân lúc này ông cũng muốn chuyện riêng với nữ nhi của ông.


      Nhìn thấy nữ nhi theo sau lưng Vương thị hai mắt đỏ hoe, Tô Căn thở dài, để hai người ngồi xuống, đợi đến khi hỏi tình huống Hồ gia, cũng tức giận đến nổi râu ngừng run run.


      Cuối cùng Tô Căn dặn dò Tô Lan về sau đừng làm quần áo cho vợ chồng bọn họ nữa, bảo Vương thị đưa chút bạc vụn cho Tô Lan, hơn nữa là sau Tết Nguyên tiêu nhất định Hồ gia chuyến, bảo Tô Lan bây giờ cố gắng chịu đựng, nhưng cũng đừng gì với mẹ chồng.


      Buổi chiều tiễn chân cả nhà Tô Lan, tính mùng Năm thăm nhà bà ngoại Tô Việt, cả nhà Tô Sở cũng trở về, trước khi Triệu thị còn kéo Lô Uyển Chi thầm, "Đệ muội, đệ đệ ta ngày mốt đến nhà ta, ngày đó ngươi đừng đâu hết, ta mang tới cho ngươi nhìn" Lô Uyển Chi lần nữa bản thân thể làm chủ được gì, nhưng Triệu thị mặc kệ, cười hề hề bỏ .


      Buổi tối, Lô Uyển CHi nhịn được liền đem chuyện đại tẩu buổi sáng cho Tô Việt nghe.


      Tô Việt nghe xong cười lạnh, lát mới mở miệng châm chọc , "Đại tẩu coi vậy mà nghĩ hay , chuyện này nàng ta thế nào mà tìm ta, cũng bởi thấy nàng dễ bắt nạt mà. Chuyện này nàng cứ mặc kệ, dù sao ngày mai chúng ta cùng nhà bà ngoại, ta tìm cơ hội ràng với nàng ta, muội muội nàng là người mà đệ đệ nàng ta dám nghĩ tới sao?"


      "Tô Việt, chàng ngàn vạn lần đừng bởi chuyện này mà tranh cãi với đại tẩu, dù sao nàng ta cũng xem như trưởng bối của chúng ta" Lô Uyển Chi sợ Tô Việt khi nóng lên, liều lĩnh tìm Triệu thị phiền phức, dù sao nàng thấy hai người bọn họ cãi nhau.


      "Uyển Chi, nàng yên tâm, ta tạm thời gây gỗ với nàng ta, nàng nàng ta là trưởng bối nhưng nàng ta có dáng vẻ của trưởng bối sao, quanh năm suốt tháng số lần đến nơi này thăm cha mẹ ta đếm chưa đầy hai đầu ngón tay" Tô Việt khinh thường .


      "Ạch. . ." Lô Uyển Chi muốn ngươi cũng làm gì có chỗ nào tốt, nhớ ngày đó trong lúc ngươi hồ đồ còn làm cha mẹ tức giận muốn thở cũng chẳng xong. Nhưng mà, ngẫm lại dù sao tại có vẻ hiếu thuận, trước kia bất hiếu bản thân mình cũng chưa từng thấy, nên lựa chọn mở mắt nhắm mắt nhắc tới.


      Hơn nữa, dù sao cũng là trượng phu thân của mình, sao có thể so sánh với đại tẩu luôn muốn khi dễ người khác được chứ. Vì thế, Lô Uyển Chi cười , chỉ vỗ tay Tô Việt an ủi, liền chuẩn bị lên giường ngủ.


      "Uyển Chi, sắc mặt của nàng vừa rồi là thế nào, ta rất tốt với cha mẹ ta, tuy là trước kia có hồ đồ chút, nhưng cái này còn phải vì nàng sao?" Tô Việt ủy khuất chớp chớp đôi mắt phượng nhìn Lô Uyển Chi.


      Vừa nghe như vậy, Lô Uyển Chi cũng nảy sinh hứng thú, đặc biệt nghĩ tới chuyện thầm bên tai do tối hôm qua do uống say, cái gì mà năm năm trước nhìn trúng mình, nàng có thể hỏi kỹ hơn chút, như là tại sao biết mình, lại còn làm thế nào trao lòng cho mình.


      Từ tối hôm qua đến bay giờ, trong đầu Lô Uyển Chi lúc nào cũng tìm tòi suy nghĩ chuyện này, năm năm trước chính mình thế nào, từng gặp qua người nào là tiểu nam hài tên Tô Việt hay , nhưng mà bất kể nàng cố gắng cỡ nào cũng nhớ bản thân và Tô Việt từng xuất cùng nhau. Lúc này thấy chủ động nhắc tới chuyện đó, nhịn được hỏi ra miệng.


      Tô Việt nghe nàng dâu thậm chí có chút ngượng ngùng, chỉ trời lạnh quá, hai người lên giường rồi từ từ , vì thế lại thành công, nằm giường ôm quấy rầy Lô Uyển Chi nhưng chịu , lúc thân thể Lô Uyển Chi lạnh, ngày mai nhớ mặc nhiều y phục; lát hôm nay thấy Cẩu Tử đáng , hai người chúng ta cũng nhanh sinh đứa để chơi đùa. Nhưng mà vẫn chậm rì chuyện gây ra rối rắm trong đầu mình.


      Thấy luôn lảng sang chuyện khác, mực chỉ muốn trốn tránh nguyên nhân với mình, chốc lát sau hai cái tay thành vùi vào trong vạt áo, Lô Uyển Chi thừa dịp ý chí bản thân chưa tan rã, vội vàng phủi tay .


      "Chàng đứng đắn chút nào, ta còn chuyện này với chàng đấy!" Lô Uyển Chi trừng mắt lạnh lùng nhìn mỹ nam kế.


      Thấy bản thân chạy thoát, Tô Việt đành phải thở dài, chậm rãi , "Hai năm trước, cũng là năm ta còn tuổi, có câu với cha ta, muốn tới nhà nàng cầu hôn, ai ngờ cha ta tuyệt nhiên đồng ý chuyện này, nương ta nghe xong càng mực chịu, là gia đình nàng thế chỉ có hộ, có gia tộc chiếu cố, cưới nàng còn phải giống như ở rể nhà nàng hay sao" tới đây Tô Việt vụng trộm giương mắt đánh giá Lô Uyển Chi, thấy nàng giận.


      May quá, Lô Uyển Chi có vẻ rất nghiêm túc nghe , mặt cũng là dáng vẻ bình tĩnh, có chút khó chịu nào, Tô Việt mới tiếp.


      "Ta vào lúc đó cũng biết nên thực như thế nào, từ ta chính là đứa hay khóc, cho dù bướng bĩnh phạm lỗi bị cha ta đánh, cũng chịu đựng khóc, cho nên lúc ta bị đánh ít, mọi người đều đứa trẻ khóc có sữa uống, nàng xem đại ca của ta đấy, lúc tinh khôn giảo hoạt, lớn hơn ta chín tuổi còn khi dễ ta, cũng may mà thành gia sớm liền chuyển ra ngoài, nhưng mà sau này sau khi thành gia cũng kịp thời nghĩ lại, bắt đầu dần dần đối xử tốt với ta" Tô Việt quyết định cố ý rẽ sang hướng khác, muốn đem chuyện xấu của bản thân cho nàng dâu nghe, nếu nàng còn cười chê mình cả đời sao.


      Lô Uyển Chi nghe xong trong lòng vừa chua xót lại đau đớn, nhịn được vươn tay xoa gương mặt tuấn tú, "Tô Việt, về sau ta đối xử với chàng tốt, cũng tuyệt đối để cha chàng đánh chàng nữa".


      Tô Việt nghe xong trong lòng ấm áp, ôm chặt Lô Uyển Chi thâm tình , "Ta chỉ biết, chỉ có nàng dâu của ta đối với ta là tốt nhất!" xong liền chuẩn bị giở thủ đoạn cởi quần áo Lô Uyển Chi.






      Hết Chương 37.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      38. Tấn Giang phát biểu độc nhất vô nhị.





      ngờ Lô Uyển Chi tại chỉ lòng muốn biết cho bằng được, nhất định phải biết tại sao lại chung tình với nàng, cho nên hiển nhiên mười phần là, Tô Việt đạt được mục đích.


      Thấy vẫn trốn thoát, Tô Việt than thở chậm rãi mở miệng, "Lúc đó ta dùng rất nhiều biện pháp muốn cha mẹ ta đồng ý đến nhà nàng cầu hôn, đặc biệt là nghe nhà nàng và hộ tú tài ở thôn bên cạnh có ý định đính hôn, lúc đó ta gấp muốn chết, nhưng mà bất kể ta cầu xin thế nào, dùng phương pháp gì, cha mẹ ta vẫn cứ đồng ý. Ngay lúc chúng ta nhốn nháo, ngươi liền đính hôn, khi đó ta nản lòng thoái chí, nghĩ rằng đời này nếu cưới nàng làm thê tử, chuẩn bị làm lưu manh đánh đấm cả đời. Thời điểm đó, trong lòng ta cũng tức giận cha mẹ ta vô cùng, nên thường xuyên trấn tìm thú vui, kết bạn với Đại Hồ Tử bọn họ, tuy rằng ta có đổ phường, cũng thường xuyên vào quán rượu nhưng mấy nơi trăng hoa chưa từng đến, lúc đó ba người bọn họ nhiều lần lôi kéo ta cũng ".


      Tô Việt thề son sắt , còn thiếu chút là chỉ tay lên trời mà thề thốt.


      Trầm mặc lúc, Lô Uyển Chi vỗ lên tay , "Ta nhất định tin tưởng chàng"


      Thấy nàng miễn cưỡng như vậy, Tô Việt nhịn được lại cam đoan chút, cuối cùng mấy câu hứa hẹn như về sau mà nhìn thấy phố trăng hoa đường vòng đều ra khỏi miệng, làm Lô Uyển Chi cười khanh khách, lúc này mới phát chính mình bị nàng dâu cho vào bẫy, nàng ra .


      Nhịn được chọc tay cù ngứa Lô Uyển Chi, nhiều ngày ở chung dĩ nhiên biết điểm yếu của nàng chỗ nào, cổ nàng là nơi thể chạm vào, chỉ cần vừa chạm làm nàng cười cả nửa ngày trời.


      Lô Uyển Chi biết mánh khóe của , vội vàng bắt chéo hai tay gắt gao bảo vệ cổ. Nhưng nàng ngờ Tô Việt lại tấn công ngay giữa người, Tô Việt khách khí bắt lấy hai nửa vòng tròn run rẩy của nàng, Lô Uyển CHi hoảng sợ do bị lừa, vội vàng thả tay xuống muốn ngăn cản bàn tay xâm nhập của Tô Việt, nhưng còn kịp nữa.


      Theo cử động trằn trọc rong ruổi từ bàn tay đến đỉnh cao ngất của Lô Uyển Chi, tiếng mắng chửi giận dữ trong miệng nàng cũng biến thành tiếng hét to nũng nịu, cuối cùng còn chìm đắm trong dục vọng tê dại vô tận.


      Lần này, Tô Việt muốn tiếp tục thử bất kỳ tư thế nào trong sách, bởi vì hoàn toàn nhớ kỹ trong lòng, vừa chạm vào là có thể bắt đầu cần nghĩ nhiều, cho nên trong lúc cơ thể và Lô Uyển Chi đangg đấu tranh hùng dũng lúc lâu sau đột nhiên dừng lại, làm Lô Uyển Chi bất mãn rầm rì vài tiếng.


      Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, tiếp đó ôm chặt thân thể mềm mại dưới thân, xoay người cái lập tức đảo ngược người lên , trong nháy mắt hai người đổi vị trí cho nhau, Lô Uyển Chi kinh ngạc kêu 'A' tiếng.


      Nàng từ cao nhìn xuống hai mắt đỏ ngầu vì dục vọng của Tô Việt, vẻ thẹn thùng mặt nàng càng tăng thêm, bàn tay biết đặt như thế nào cho phải cơ thể trần trụi của Tô Việt, đợi tới khi phản ứng kịp cũng là lúc ngừng đấm lên ngực Tô Việt, la hét đừng làm như vậy, cúi người dán lên người trần của người bên dưới, da thịt chạm vào nhau mang đến rung động, làm hại Lô Uyển Chi □ ngừng run rẩy, cắn nơi nào đó của Tô Việt tha, Tô Việt thiếu chút nữa kìm nén xong.


      Cũng may, Tô Việt cắn răng chịu đựng, có gắng nhịn đè nén dục vọng này xuống, nâng cơ thể Lô Uyển Chi dậy, giọng bên tai nàng thầm câu, khiến Lô Uyển Chi lại bất mãn thêm lần nữa, chỉ muốn thổi tắt đèn, Tô Việt làm sao có thể để nàng làm như vậy, thế ra chẳng phải còn nhìn thấy cảnh xuân trước mắt ư.


      Cuối cùng, Lô Uyển Chi còn cách nào, chỉ phải đỏ mặt bừng bừng ngồi người chậm rãi cử động vài cái, lập tức có thể cảm nhận được cảm giác niềm sung sướng khác với những lần trước, loại cảm giác này là tự tin nắm vững toàn cục của bản thân cũng bùng nổ mà lan tràn, vì thế nàng nhanh chậm di chuyển lên xuống.


      Chậm rãi giày vò tê tái, nhưng mà Tô Việt thể chịu nổi sức lực tinh điêu tế trác của nàng, đỡ lấy vòng eo của Lô Uyển Chi lên chuyển động hoàn toàn tương phản, cuối cùng xác định là người người đạt được mới thỏa mãn phóng thích bản thân, hai người đều thở hổn hển nằm xuống, nữa ngày mới bình thường trở lại.


      Trong lòng Lô Uyển Chi tự trách mình, nàng hồi tưởng lại cảnh tượng rong ruổi của mình người Tô Việt lúc nãy, nhịn được tự hỏi. "Ta là khuê nữ trong gia đình đứng đắn sao? Tại sao lại phóng đãng như như loại người biết liêm sỉ như thế?" Càng nghĩ càng tự ghét mình, cuối cùng ngay cả ôm ấp của Tô Việt cũng đẩy ra, Tô Việt chỉ nghĩ nàng quá mệt, muốn tự ngủ mình nên để ý tới mình, đành chậm rãi chìm vào giấc ngủ.


      Buổi sáng mùng năm Tết, từ lúc thức dậy Lô Uyển Chi thèm để ý tới Tô Việt, làm hại Tô Việt 'chẳng biết đường đâu mà lần' với vẻ mặt mê mang, cố gắng nhớ lại cũng nhớ nổi bản thân đắc tội thê tử nhà mình lúc nào, ràng lúc ngủ vẫn còn tốt đẹp, chẳng lẽ là chuyện của đại tẩu làm nàng phiền lòng, cẩn thận ngẫm lại, dường như chỉ có việc này mới làm Lô Uyển Chi thoải mái, xem ra là phải tìm thời điểm chuyện ràng với nàng ta.


      Cả đại gia đình Tô gia sáu người đến nhà ngoại Tô Việt ở Vương gia thôn ngay sát bên cạnh. Làm dâu mới, đây là lần đầu tiên Lô Uyển Chi đến nhà bên ngoại, buổi sáng thức dậy nàng được mẹ chồng Vương thị kêu lên dặn dò vài câu, sơ qua về mấy người cậu mợ, ông bà ngoại đều còn, cần phải quá thận trọng.


      Vương thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, nàng còn có hai ca ca, cha mẹ mấy năm trước đều qua đời. Vương gia chỉ là gia đình nông dân, hai người cậu cũng là người thành chất phát, mấy mợ vừa nhìn thấy cũng biết là người phúc hậu, thấy Lô Uyển Chi là nàng dâu mới cũng mở miệng trêu ghẹo, là có thể quản được cái con khỉ ngang ngược Tô Việt kia rồi.


      Lô Uyển Chi thân là nàng dâu mới hẳn nhiên là có chút thẹn thùng, chịu đựng chọc ghẹo từ nhóm biểu tẩu của mẹ, chỉ cúi đầu , người khác chỉ nghĩ nàng sợ người lạ, đưa lễ gặp mặt khác nhau xong rồi tản ra.


      Đại tẩu Triệu thị thế nhưng từ lúc vào Vương gia liền theo sau Lô Uyển Chi, giới thiệu cho nàng nhóm người đây là mợ, kia là biểu tẩu, rất đỗi ân cần, các nữ quyến Vương gia quên khen ngợi Triệu thị mấy câu là biết chăm sóc đệ muội, Triệu thị cười là cần phải thế.


      Mợ Nhị Cữu là người nhanh miệng, thổi phòng xong nhịn được bỏ thêm câu, "Lão đại gia, ta này, ngươi từ sớm nên đối xử như thế này với mẹ chồng của ngươi, đừng phân biệt nhà mẹ đẻ giống với nhà mẹ chồng, tới mấy tháng còn trở về nhà thăm mẹ chồng ngươi, làm tức phụ nhà chồng, nên chịu khó lắc lư trước mặt mẹ chồng, nhìn xem bà có cần gì ngươi cũng kịp lúc, đúng ?"


      Trước mặt người lớn, Triệu thị thể nhăn mặt, lại càng thể phản đối nửa chữ, chỉ nhếch miệng cười , mợ Nhị Cữu phải, bản thân nhớ .


      Dù sao chỉ cách thế hệ, vài nhóm nàng dâu Vương gia nhiều lời nữa, lập tức thu xếp làm cơm, chỉ chốc lát sau mời nữ quyến ăn cơm.


      Sân nhà của hai huynh đệ Vương gia song song kề bên, hai người cậu chỉ có trai , thiếu nữ nhi, đường huynh đường muội của chúng thế nhưng rất thân thiết, thoạt nhìn so với Tô Việt và Tô Sở còn thân hơn ít.


      Khuê nữ của Nhị Cữu gia Vương Thúy Hoa năm nay mười lăm tuổi còn chưa đính hôn, ngay lúc ăn cơm hai mắt mở to ngừng liếc mắt nhìn về phía bàn nam nhân bên kia, còn ngẫu nhiên nhìn Lô Uyển Chi vài lần. Vương thị thấy vậy hừ tiếng, nháy mắt ra hiệu với Nhị Cữu, mợ Nhị Cữu dưới bàn lôi kéo Vương Thúy Hoa. Vì thế nàng ta mới thu liễm chút ít.


      Động tác đó khéo bị Lô Uyển Chi nhìn thấy, người khác đều vô cùng vui vẻ ăn cơm tán gẫu, nàng vốn quen thuộc ai nên gì, càng đừng tới bàn toàn người lạ lần đầu gặp mặt, ăn cơm, cơm canh nhà mợ được ngon, tại nàng biết tại sao trù nghệ của mẹ chồng tốt như vậy, ra do lão sư tốt, xem ra nương của Tô Việt cũng là người biết nấu ăn.


      Từ lúc vào cửa, tiểu biểu muội Vương Thúy Hoa nương đối với mình có vẻ rất quan tâm, đôi mắt mở to ra vẻ đánh giá, Lô Uyển Chi vừa quay đầu nhìn, nàng ta vội vàng thay đổi tầm mắt nhìn về nơi khác. hiểu tại sao nàng ta lại chú tâm tới mình như vậy, nghĩ lại đấy chỉ là tiểu nương, dù sao cũng làm gì được mình, cho nên Lô Uyển Chi để trong lòng, đợi sau khi đại tẩu mẹ chồng ăn cơm, rồi chờ mấy nam nhân uống rượu xong mới đứng dậy tạm biệt.


      đường trở về, Lô Uyển Chi và đại tẩu Triệu thị cùng nhau, bởi vì Tô Sở có hơi say nên làm đệ đệ như Tô Việt thể chối từ đành phải nâng đại ca về nhà. Mà hai vợ chồng già Tô Căn đứng chậm chạp, nên sau cùng với đứa Tô Đại Hà.


      Triệu thị nhớ đến hôn của đệ đệ mình, đột nhiên nhớ tới biểu cảm của tiểu biểu muội con mợ, nhịn được tố cáo với Lô Uyển Chi.


      "Đệ muội, vừa rồi ở nhà mợ, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của tiểu biểu muội Thúy Hoa , luôn quay tròn hề rời A Việt, còn nữa, nếu phải tiểu thúc chỉ lòng muốn cưới ngươi tại tiểu biểu muội là đệ muội của ta rồi" Triệu thị sợ những người đường khác nghe được, kề sát tai Lô Uyển Chi .


      Lô Uyển Chi nghe xong căng thẳng trong lòng, xem ra cái tình huống bản thân muốn nhất vẫn xảy ra, nhưng mà mặt nàng vẫn bình tĩnh hỏi, "Tẩu tử, lại có chuyện này à?"


      Nghe Lô Uyển Chi hỏi vậy, Triệu thị đem việc tất cả mọi chuyện lớn giữa Tô Việt và biểu muội nàng ta nhớ được cho Lô Uyển Chi nghe.


      ra, tiểu biểu muội và Tô Việt chân chính được coi là thanh mai trúc mã, hồi Vương Thúy Hoa nương còn ở nhà họ hai ba năm. Lúc đó, mợ Nhị Cữu bị bệnh nên nhờ Vương thị thay bà ấy chăm sóc nàng ta khoảng thời gian, thời gian đó đúng là nàng ta □ tuổi, cũng hơi biết đời.


      Trước kia khi học theo cái xấu, Tô Việt còn được coi là tiểu nam tử hán, lại là tiểu nhân vật phản diện. Khoảng thời gian đó, trong những người cùng trang lứa từ xuống dưới thôn, là đối tượng bị đánh nhiều nhất thấy đối thủ, bởi vì người này bị Tô Căn đánh ít, nhưng trong mắt tiểu nương Vương Thúy Hoa, tiểu biểu ca có thể giúp nàng giáo huấn người khác, nghi ngờ gì là vị hùng.


      Đợi tới khi mợ Nhị Cữu đón Vương Thúy Hoa trở về, nàng biết lưu luyến Tô Việt, vì thế liền cầu xin mợ Nhị Cữu đem chuyện hôn của mình xác định, mà định cho ai? Đương nhiên là định cho vị hùng trong lòng nàng ta, biểu ca Tô Việt.


      ngờ mợ Nhị Cữu sống chết đồng ý, cái gì mà Tô Việt đối với nàng ta như ca ca ruột, thể gả cho . Vương thị cũng chịu, bởi vì đối với đứa chất nữ này, trong lòng bà hiểu rất , nàng ta là người dễ bắt nạt, lúc còn leo tường dỡ ngói, có dáng vẻ của nương nên có, nếu cưới nàng ta vào cửa nhất định phát sinh chuyện khác người, trọng yếu nhất là Vương Thúy Hoa nghe lời Vương thị.


      Bởi vì nàng ta cảm thấy người mợ này rất yếu đuối, nên mới có thể để đại tẩu Triệu thị nhanh chóng khi dễ ra mặt. Đương nhiên những lời này Triệu thị cho Lô Uyển Chi, chỉ nàng ta với mình hợp nhau.





      Hết Chương 38.
      huyetsacthiensusanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :