1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      29. Cửa hàng.






      Lại đến Tô Việt nhét lấy hai vụn bạc trắng, suốt cả đường trầm mặt suy tư đến trấn , vẫn giống như trước đây, trước hết tới nhà Lỗ Kính ở trấn Đông, nghĩ thầm sắp tới Năm mới, tập thể nha môn chắc nghỉ mộc hưu.


      Quả nhiên, gõ cửa nhìn thấy Lỗ Kính mặc chiếc áo lót tai chưa tỉnh ngủ, Tô Việt trợn trừng mắt, "Tối qua ngươi lại nơi nào lêu lỏng đúng ? Đổ phường hay quán rượu?"


      Lỗ Kính mở miệng chuyện mà trước hết ngáp cái to.


      Tô Việt ghét bỏ vội nhảy ra ngoài xa, mặt lấy tay phủi phủi mùi rượu trong khí, mặt nhíu mày , "Ngươi muốn xông chết người à? Thế nào? Lại bị Tam tiểu thư Triệu gia cự tuyệt hay là đổ phường thua bạc bị người ta lột quần?"


      "Tô Việt! Ngươi muốn thấy ta tốt đẹp sao?", Lỗ Kính vỗ cái đầu có hơi đau nhức thở phì phò nhìn Tô Việt bực bội lên tiếng.


      "Ta đương nhiên mong ngươi tốt, nhưng mà nhìn xem chính ngươi bây giờ với đức hạnh kém cỏi này , may mắn là ban ngày, nếu là tối khuya, ta còn cho rằng mình gặp quỷ, đồ ma men! Thế nào, làm ra còn sợ người khác ", Tô Việt khách khí trả lời.


      "Ặc. . . Thôi, tranh luận với cái miệng cay độc của ngươi có tác dụng gì", khí lạnh bên ngoài làm ta thanh tỉnh đôi chút, mới giật mình nhìn thấy bản thân chỉ mặc mỗi cái áo lót trong ra mở cửa, thèm để ý tới Tô Việt, Lỗ Kính quay đầu thẳng vào nhà.


      Tô Việt để ý theo sau để mình ta trở lại phòng ngủ lấy cái áo bông, thời tiết này thiệt đúng là lạnh.


      Tô Việt ngược lại xem như nhà mình đổ nước ấm ra chén, sưởi ấm hai tay có chút tê cóng, nhìn Lỗ Kính vừa mặc quần áo vừa ra.


      Giờ phút này trái lại có chút hâm mộ người đơn như Lỗ Kính, "Lại tiếp, cuộc sống của ngươi quá tự tại, có ai quản ai trách mắng, muốn ngủ tới khi nào ngủ tới khi đó, còn người ăn no cả nhà đói".


      Liếc nhìn Tô Việt, Lỗ Kính nhàn nhạt , "Ngươi đây là người Hán no biết người Hán đói, ở trong phúc mà biết phúc!"


      Tô Việt nhớ tới hai năm trước nương Lỗ Kính vừa mới qua đời, gì, ho khan hai lần, vội vàng sang chuyện khác, "Hôm nay ta tới tìm ngươi để hỏi thăm chút chuyện, ngươi có biết trấn Nam Đầu có cửa hàng lương thực và dầu Vạn Lật ?"


      "Cái này toàn bộ người trong thôn trấn ai cũng biết, cửa hàng này thế mà là cửa hàng lương thực dầu lớn nhất tất cả các trấn, thỉnh thoảng ta cũng đo tới chỗ bọn họ mua gạo, ngươi hỏi cái này làm gì?", vẻ mặt Lỗ Kính nghi hoặc hỏi Tô Việt.


      Tô Việt nghe ta ngẩn ra, tuy rằng chuẩn bị tư tưởng từ trước, Nhạc gia của phải là người đơn giản, nhưng mà ngờ tới Nhạc phụ thậm chí có năng lực như thế, có thể mở cửa hàng ở trấn đồng thời là sản nghiệp lớn nhất trong ngành.


      Chỗ này là Thái Khang trấn - hết thảy là thôn trấn lớn nhất của huyện, năm năm trước sau khi thị trấn bị chìm lụt, huyện nha liền chuyển đến nơi này, tiếp đó đợi cho đến khi thị trấn lại được xây dựng trở lại, vẫn chuyển về, cũng là bởi vì nơi này được quan đạo* Nam Bắc vây quanh, nhân khẩu đông đúc, chô nên huyện quan quyết định về, cũng được Châu Phủ phê duyệt.

      *Quan đạo: bộ máy (hệ thống) quan chức của triều đình.


      Cho nên, tuy rằng mọi người vẫn dựa theo thói quen goi là thôn trấn nhưng kỳ thực nơi này phát triển trở thành cái huyện , Tô Việt từng theo Lỗ Kính ra huyện bên cạnh, bởi vì nguyên do nơi đó cách quan đạo khá xa, cho nên so với trấn Thái Khang này kém hơn nhiều.


      Vì vậy, tại trong lòng Tô Việt đối với Nhạc gia ngoài kinh ngạc ra, hơn nữa còn có hoài nghi khác, nhớ tới Lô gia bọn họ là hơn mười năm trước mới chuyển tới, xem ra trước khi chuyển tới nhất định là có rất nhiều chuyện đây.


      Nhìn thấy hai vợ chồng Lô dũng giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ từng trãi, tuy rằng có phong thái ung dung như nhà giàu nên có, nhưng mà người bọn họ toát ra dáng vẻ chỉnh tề mà ở nông thôn rất ít thấy.


      Nhìn Tô Việt chau mày cúi đầu suy tư về chuyện gì đó, Lỗ Kính buồn bực hỏi, "Ngươi hỏi cửa hàng Vạn Lật này làm gì?"


      Lắc đầu, Tô Việt đáp, "Tạm thời có gì, có khả năng là sau này có, việc còn chưa xác định nên trước hết cho ngươi biết được".


      Lỗ Kính nhìn dáng vẻ mặt ủ mày ê của cũng hỏi nhiều, biết là người có chủ kiến, chỉ là nếu có chỗ nào cần ta giúp đỡ cứ việc mở miệng.


      Tô Việt tạ ơn ta rồi hỏi Lưu Tứ và a Phúc trong khoảng thời gian này như thế nào, từ lúc thành thân bọn họ có tới uống rượu mừng, tới giờ còn chưa gặp mặt.


      "Bọn họ cũng như vậy thôi, nhưng mà a Phúc được mười lăm tuổi, khảo thí thi Hương cũng chưa từng tham gia, gần đây nhất gây ầm ĩ với ông già nhà muốn thư viện, muốn mở cửa hàng buôn bán mà làm, ông già còn là lão già có tư tưởng cổ hủ, trong mắt ông ta tất cả đều là hạng thấp kém, chỉ có đọc sách mới là cao phẩm, bắt buộc tới thư viện, còn có rất nhiều người tới tám mươi tuổi thi đạt Trạng Nguyên, mới mười lăm tuổi, vội. Hai người trong nhà đối mặt là làm ầm ĩ cả lên, đúng dịp Năm mới cũng náo nhiệt", Lỗ Kính giải thích hoàn toàn là kiểu vui sướng khi người gặp họa cười vài tiếng.


      "Ta từ sớm đoán trước được tên tiểu tử này phải là dạng đọc sách, giống như ta nhìn thấy mấy chữ lít nhít này tới chữ líu nhíu khác, kêu ngươi như thế nào phân biệt được, kịp thời nhận ra chân tướng cũng tệ, nhanh chân tìm việc làm mới là việc quan trọng, cũng nên đính hôn thôi", Tô Việt lộ ra vẻ mặt như lường trước việc từ trước .


      Đột nhiên nhớ tới việc hôn của Lỗ Kính, nhịn được hỏi, "Ngươi thời gian gần đây với Tam tiểu thư Triệu gia như thế nào rồi?"


      Khuôn mặt Lỗ Kính yên lặng bình tĩnh nghe đến câu hỏi của nhất thời có chút méo mó, đứng dậy uống ngụm nước mới chậm rãi , "Ngươi cũng biết đó, ta giờ côi cút chỉ mình, nơi nương tựa, nhà nàng là gia tộc lớn như vậy có thể nào để ý tới ta, lần trước nghe đề nghị của ngươi mặt dày thỉnh bà mối tới cửa xin cưới, kết quả bà mối trở về dứt khoát lắc đầu", xong gì thêm thở dài.


      "Vậy ngươi chuẩn bị làm gì? Dù sao cũng thể tận mắt nhìn thấy người trong lòng gả cho người khác chứ?", Tô Việt cam lòng hỏi.


      Lỗ Kính chuyện, chỉ thong thả tới lui trong phòng, khuôn mặt Đại Hồ tử theo mỗi bước của cũng rung động theo.


      Đợi qua lúc sau, ta mới đứng lại nhìn Tô Việt cười khổ , "Ta làm được chuyện như thế, kể ra trước đó ta còn chê cười ngươi là tên si tình, nam tử hán đại trượng phu sao lại lo có được vợ. Bây giờ mới hiểu được tư vị trong đó, là vừa đắng vừa chát".


      đợi Tô Việt mở lời an ủi, Lỗ Kính kéo vạt áo xuống, "Mấy ngày nay ta đều do dự, ngươi cũng biết tại chiến phương Bắc bắt đầu, công văn trưng binh (gọi nhập ngũ) của triều đình đến huyện, chỉ là Huyện lão gia nghĩ thời đúng dịp mừng Năm mới, nên dằn lại, muốn đợi qua đợt Tết mới phát xuống, ta nghĩ có hay đây, dù sao ta cũng có thân công phu tốt, ở đây thỉnh thoảng mới bắt được mấy tên tặc trong lòng có chút thoải mái. Hôm nay ngươi vừa hỏi câu đó, đến lượt ta quyết định, ta đành lòng nhìn nàng lập gia đình, quyết định tòng quân, nếu trong nháy mắt dù việc của nàng có xảy ra 'mắt thấy, tâm phiền'".


      nghĩ tới thế mà còn có chuyện trưng binh, trong lòng Tô Việt 'lộp bộp' chút, có chút kinh ngạc hỏi, "Trưng binh lần này số lượng có lớn ?"


      Triều đình trưng binh lần trước là chuyện mười năm trước, phàm là nam nhân tròn mười sáu tuổi đến ba mươi tuổi, chỉ cần cơ thể khỏa mạnh, có tật xấu là có thể bị cầu phải . Lần trưng binh trước lúc đó hơn bảy tuổi, hình ảnh vợ chồng chia ly con cái chia lìa đến bây giờ vẫn còn nhớ ràng trước mắt, trong thôn hễ nhà nào có hai nhi tử trong nhà trong hai phải . Mà lúc đó chừng ba mươi người, trở về chỉ có hơn mười người, tất cả những người còn lại bị thiệt mạng nơi sa trường.


      Mà trong nhà có hai huynh đệ, đại ca Tô Sở mười tám tuổi, bản thân mười bảy tuổi, nếu số lượng trưng binh xấp xỉ như lần trước, vậy nhà phải có người ra trận.


      Mà lấy tính tình của đại ca lẫn đại tẩu tuyệt đối tình nguyện , còn chính sao? vừa mới thành thân, làm thế nào có thể rời bỏ người vợ như hoa như ngọc dịu dàng xinh đẹp mới qua cửa đây!


      "Nghe trưng binh lần này số lượng nhiều lắm, chỉ lấy những tráng niên* có thân thủ nhanh nhẹn, yên tâm , nhìn cái thân thể bé của ngươi, ngươi có muốn triều đình cũng thấy chướng mắt", Lỗ Kính nhìn Tô Việt lo lắng nhịn được mở miệng châm chọc.

      *Tráng niên: là trung niên


      Thở ra hơi, Tô Việt khẽ cười , "Ngược lại, ta phải vì cơ thể bản thân mà tự ti, ngươi đừng thấy ta gầy ra rất có sức lực, đặc biệt gần đây khi xách bùn, trái lại cảm thấy tinh thần sảng khoái ít. Còn phải luyến tiếc đệ muội của ngươi sao, ngươi cũng biết nàng là người yếu đuối, nếu như có ta theo dễ dàng bị người ta khi dễ biết làm thế nào đây? Hơn nữa, ngay cả con trai ta còn chưa có sinh, cứ như vậy mà chiến trường, nếu thể trở về chẳng phải là có lỗi với liệt tổ liệt tông hay sao".


      Kỳ , chỉ có trong lòng Tô Việt nhất, chính lo lắng nhất là Lô Uyển Chi đau lòng, sợ nàng đau khổ, chỉ cần nghĩ đến nàng đau lòng trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè xuống.


      "Ta còn biết ngươi lại là đứa con có hiếu đấy!", Lỗ Kính cười châm chọc .


      Tô Việt để ý trò đùa của , chỉ nghiêm túc hỏi, "Ngươi có thể tưởng tượng được, chuyện này mà mở ra giống như mũi tên bắn thể quay đầu, chiến trường khác xa với công việc trong nha môn, lúc nào cũng có nguy cơ bị giết".


      Lỗ Kính gật đầu mà cũng chẳng lắc, chỉ còn chưa ra quyết định cuối cùng, đến lúc đó xem sau.


      Nhìn thấy sắc trời còn sớm, Lỗ Kính liền mở miệng bảo Tô Việt ở lại nhà đợi thêm lát nữa, tự ta tìm Lưu Tứ và A Phúc, mấy người bọn họ lâu lắm rồi chưa tụ tập cùng nhau.


      Tô Việt vội vàng từ chối, bản thân hôm nay đến trấn là mang theo nhiệm vụ, để lúc nữa còn mua mấy việc để dùng cho mấy ngày Tết, liền đứng dậy muốn chào về, tới cửa nhịn được dặn dò thêm, "Ngươi đừng để bị say rượu nữa, cơ thể tường đồng vách sắt cũng chịu được bị giày vò như thế, ta còn muốn con ta nhận ngươi làm sư phụ truyền thụ võ công đấy, ngươi đừng có mà tây thiên sớm, làm hại ta phải tiêu tiền mời sư phụ".


      "Ngươi. . .", Lỗ Kính quơ lấy cái ly trà quăng tới, may mà Tô Việt kịp thời tránh .


      Nhìn bóng lưng hốt hoảng rời của Tô Việt, Lỗ Kính nở nụ cười, người này miệng thiệt là độc, nhưng mà ta vẫn cảm thấy được quan tâm sâu sắc trong lời của , đây là tác phong quan tâm trước sau như của , biết nàng dâu nũng nịu làm thế nào mà chịu được nữa.


      Nếu Lỗ Kính biết Tô Việt đối với nàng dâu luôn luôn lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ ton hót, hai tròng mắt của ta trợn to muốn lòi ra ngoài cũng chừng.





      Hết Chương 29.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      30. Tôn tử.






      Tô Việt tạm biệt Lỗ Kính mua thịt ngay mà thẳng mạch tới con phố Lâm Lập có cửa hàng lương thực và dầu kia ở trấn Nam Đầu, theo nghi vấn trong lòng muốn nhìn chút xem cái cửa hàng lương thực, dầu lớn nhất trong các trấn trong truyền thuyết trông như thế nào.


      Trong thôn, Tô gia được xem là hộ có ruộng đất tương đối nhiều, nhà bọn họ chưa từng mua lương thực, còn dầu trong nhà cũng do Tô Căn mua, cho nên lăn lộn hai năm ở trấn thế nhưng Tô Việt chưa từng tới dãy phố này, càng khỏi tới mấy cái cửa hàng lương thực dầu mè thế này.


      Ở trấn , mấy quán rượu đổ phường đều ở thành Bắc, mà xóm làng chơi tất cả đều tọa lạc cách nhà Lỗ Kính thành Đông xa, cho nên bọn họ căn bản là chưa tới thành Nam.


      Hỏi thăm người đường, sau khi được chỉ dẫn Tô Việt mới tìm được cửa hàng Vạn Lật, có thể là do mừng Năm mới, đường lớn người qua kẻ lại đông như mắc cửi, người lưng đeo túi gạo, kẻ xách giỏ, đợi đến khi xuyên qua đám đông nhốn nháo đến trước cửa hàng, thế nhưng lại phát có hơn mười người xếp hàng trước cửa, mà lúc này mấy cửa hàng bên cạnh chỉ thưa thớt vài người khách, đem ra so sánh là khác biệt quá lớn.


      Tô Việt nghi hoặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt tiền cửa hàng trang trí bằng mấy cái thẻ tre có chút đơn giản, yên lặng đến cuối hàng của đội ngũ.


      Sau đó, tựa như lơ đãng tán gẫu với đại thúc phía trước, "Đại thúc, mừng Năm mới, ngươi xem nhiều người đến mua lương thực thế này".


      Vị đại thúc khuôn mặt chất phát nở nụ cười, mặt tràn vẻ vui mừng năm mới, "Đúng vậy, cái này phải vì vội vàng mừng Năm mới hay sao. Tiểu tử, ngươi đến mua gạo hay là dầu?"


      "Đúng vậy, trong nhà chúng ta bình thường chỉ ăn bánh bột ngô hoặc là cháo gạo kê, có điều sắp tới Tết nên cha ta để ta đến mua chút gạo trắng. Thế còn đại thúc?". Tô Việt cười hề hề trả lời.


      "Ta đến mua dầu, ngày mai trong nhà muốn rán bánh, làm kẹo đường cho hai tôn tử (cháu trai), bọn chúng là thèm món này", đến hai tôn tử khuôn mặt rám đen của ông đầy vẻ vui mừng.


      "Đại thúc là có người có phúc, tuổi còn trẻ mà được làm ông nội rồi", Tô Việt hết sức khen ngợi.


      "Nào có? Ta đều bốn mươi lăm tuổi rồi đó chứ!", xong còn cười thà.


      Thấy chuyện cũng đủ thân thiết, Tô Việt tựa như mấy để tâm hỏi, "Đại thúc này, cửa hàng lương thực dầu này đúng là bán chạy vô cùng. Người xem, nhiều người như vậy".


      "Cái này là tất nhiên, cửa hàng này bán ra chưa bao cần cân thiếu lạng nào, càng khỏi tới mấy hàng nhái, người ta cũng khinh thường làm, hơn nữa người già trẻ gạt. Buôn bán, quan trọng nhất phải là thành hay sao. Giá cả đều như nhau, tại sao lại đến đây", đại thúc nhắc tới cửa hàng Vạn Lật, giọng có chút kích động.


      Mấy vị khách xếp hàng gần đấy nghe được, còn chưởng quầy của cửa hàng này đúng là người tốt bụng, có lần người nọ có tiền mà đứa bé đói khóc to đòi ăn cháo, cả khu phố đầy người qua kẻ lại, chỉ có mỗi nơi này nguyện ý cho mua thiếu nợ.


      Sau đó là trận ồn ào, đơn giản chính là khoa trương chưởng quầy tốt như thế nào, giữ bổn phận buôn bán thành ra sao.


      Tô Việt chỉ cười nghe, theo bọn họ chậm rãi di chuyển lên phía trước, đội ngũ với tốc độ chậm, chỉ qua lát đến phiên Tô Việt, trước mặt là người tươi cười vui vẻ cầm cái gáo gỗ trong tay, ngẩng đầu nhìn Tô Việt thân thiệt hỏi, "Khách quan, người tới mua gì?"


      đánh giá cửa hàng từ trong ra ngoài xong Tô Việt mới phản ứng kịp, cũng cười trả lời câu, đến mua năm cân gạo. Bởi vì khi đến nghĩ định mua gạo cho nên mang túi theo, nhưng chủ quán ân cần lấy cái túi đưa cho , chỉ là lần sau lên trấn trả lại là được. Chờ sau khi thanh toán bạc với người đó mới xách năm cân gạo rời khỏi.


      Lại mua thêm chút thịt và rau dưa, Tô Việt liền vác gói to lên lưng, tay xách giỏ trúc về nhà. Đối với việc làm ngay hôm nay ở trấn , chưa từng hé nửa lời với Lô Uyển Chi.


      Vài ngày trước Tết, Lô Uyển Chi gần như rời khỏi bếp lò trong nhà, bởi vì nàng hiểu rất bản thân cái gì cũng biết làm, tránh chọc vào mấy nơi làm chậm trễ mẹ chồng làm việc, nàng cố ý chọn việc phù hợp với chính mình nhất - nhóm lửa, việc này nàng luyện tập mấy ngày nay, bây giờ hoàn toàn quen tay.


      Đến ngày gói bánh màn thầu và làm sủi cảo hôm đó, Tô Việt và Tô Căn cùng vào ra sân, nhìn bọn họ hai nam nhân làm sủi cảo, Lô Uyển Chi cảm thấy 'trăm dùng được ', trong lòng thầm hạ quyết tâm, đợi tới mùng hai Tết khi về nhà mẹ đẻ, phải thỉnh giáo bản lĩnh nấu ăn của nương mình.


      Cũng may là mừng Năm mới, điểm tâm ở Tô gia ngoại trừ cháo, bánh bột ngô đổi thành bánh bao, tuy là bánh bao chay nhưng tốt xấu gì cũng được làm từ bột mì. Bằng , Tô Việt biết lần sau tới nhà Nhạc gia bị chất vấn chuyện gì nữa, quan trọng hơn là, trong lòng cũng thấy ngượng.


      Lần trước lại mặt, Nhạc mẫu giống như vô ý ở trước mặt Tô Việt nhắc tới câu, điểm tâm trong nhà họ đều có bánh màn thầu trắng, Tô Việt đỏ mặt tía tai tiếp được, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày vải mà Lô Uyển Chi làm cho .


      Sau khi trở về, trong lòng lập tức cân nhắc, làm thế nào để nàng dâu mềm mại trắng nõn có thể ăn được thức ăn đồng thời vừa trắng vừa mềm mịn như bột mì và gạo trắng.


      Cho nên, khi Lô Uyển Chi trước mặt hai lần đưa ra đề nghị về cửa hàng ở trấn , đồng ý, đem so sánh với việc trước mắt này, cái gì mà tự tôn, khí phách nam tử hán cũng còn quan trọng nữa.


      ~ ~

      biết có phải lần trước thái độ tương đối kiên quyết của Tô Căn thuyết phục được Tô Sở hay Triệu thị hay , dù sao từ ngày cúng ông Táo đến trước đêm giao thừa, đại tẩu này cũng chưa từng quay trở lại nhà, mà Vương thị từ lâu quen với việc nàng dâu đến nơi này. Đến giao thừa, còn bảo Tô Việt sáng sớm đến chỗ Tô sở, cho bọn họ đừng quên giữa trưa trở về nhà ăn cơm. Nếu Đại Hà có việc gì thi buổi sáng có thể qua chơi.


      Đối với tôn tử duy nhất Đại Hà trong nhà này, Vương thị và Tô Căn thế mà vô cùng thương, cho dù trong lòng vẫn oán hận đối với vợ chồng thằng cả nhưng mà ngăn được tấm lòng thương đứa cháu , đặc biệt là cháu trai hiếu học cầu tiến, nguyên nhân chỉ vì bọn chúng cứ kiên trì đòi ở riêng, từ đáy lòng bọn họ nghĩ nhân này bắt đầu tính, Tô Căn làm thợ xây, Vương thị làm chút hàng thêu, còn có thể dành dụm được ít tiền, về sau có thể dùng cho việc thi cử của tôn tử.



      Đương nhiên, cũng là bọn họ thích chiếm lợi thế của nhi tử, hai năm trước bị Tô Việt giày vò đau khổ, nên họ nghĩ muốn tách ra, để nàng dâu của quản, về sau có xảy ra chuyện gì, bản thân nhiều lắm chỉ bị mắng vài câu, ở trước mặt con dâu thể giơ tay đánh, hoặc tỏ ra tức giận, chi bằng sớm tách ra ở riêng, mắt thấy tâm phiền.


      Nhất là, bọn họ cũng ràng, nhi tử của họ từ mặt ngoài xem như là cưới nàng dâu về đây, nhưng phân tích kỹ ra so với ở rể Lô gia có gì khác nhau, lấy tài sản của Lô gia, chắc chắn chịu thiệt thòi phải , càng khỏi tới chuyện Lô Uyển Chi sau này sinh đứa . Chỉ cần xem dáng vẻ cưng chiều Lô Uyển Chi của hai vợ chồng Lô Dũng, tương lai nếu nàng có sinh đứa , bọn họ còn cưng như châu như bảo hay sao.


      Cho nên, vô hình chung, vợ chồng già Tô Căn đem nhi tử nhà mình xem thành nửa là người Lô gia, đương nhiên trong lòng bọn họ cũng ràng, tương lai nếu nhi tử này có cần hai vợ chồng già làm gì, bọn họ cũng tuyệt đối do dự.


      Trong lòng Vương thị nhớ tới tôn tử của bà, đặc biệt năm nay làm đồ ăn nhiều hơn, còn bảo Tô Việt bưng cái chậu sành vào trong nhà đựng bánh ngẫu hợp, bánh đường đưa tới nhà Tô Sở. là cái này Tô Đại Hà thích ăn.


      Tô Việt nghe nương , cầm lấy mấy miếng bánh đường lên, nhịn được than thở, "Nương, người xem Đại Hà mập như vậy rồi thể ăn đồ ngọt, hay là nương đem mấy cái móng heo cho nó . Nhà bọn họ quanh năm suốt tháng cũng có mấy lần ăn thịt", xong rồi dùng đũa gấp móng heo.


      Kết quả là bị bàn tay Vương thị vỗ cái rớt xuống, "Vậy được, ngươi phải Uyển Chi thích ăn móng heo hay sao, để lại cho nàng ấy".


      Tuy biết là Vương thị đối xử tệ với nàng dâu của mình, nhưng mà tám cái móng heo đều để lại hết cho nàng, kể ra cũng quá khoa trương chứ, đừng nàng ấy ngán, ngay cả nhìn thấy cũng đủ ngán.


      Tô Việt cười , "Nương, mặc dù để lại ăn rất ngon, nhưng mà nhiều như vậy nàng ấy cũng ăn hết, thôi cứ lấy vài cái cho Đại Hà ".


      " được, tám cái móng heo này có bốn cái là ngươi giết heo hộ người ta mới có, còn bốn cái khác là các ngươi tự bỏ tiền ra mua, làm sao có thể đưa cho lão đại gia*, đều ở riêng cả rồi", Vương thị phản đối, ra trong lòng bà vẫn phân biệt cực kỳ ràng, ngẫu hợp là bánh tự bà làm từ ngó sen trong ruộng nhà, bánh đường ngọt tất nhiên là làm từ khoai lang, chỉ có thịt là Tô Việt mua.

      *Lão đại gia là cách gọi con dâu trong gia đình: vị trí của chồng/ tên chồng + gia (tham khảo từ wordpress của sis linhmaroon)


      nghĩ tới nương của còn phân chia như vậy, Tô Việt nhịn được nở nụ cười, "Nương! Đều là huynh đệ ruột thịt, cần thiết phải nghiêm trọng như vậy đâu. Hơn nữa, Đại Hà là cháu ruột của con và Uyển Chi, đưa chút thức ăn cho nó sao chứ?", xong nhìn Vương thị phản đối.


      Đến đêm Lô Uyển Chi nghe Tô Việt kể lại chuyện này với nàng, nàng cũng cười, là mẹ chồng rất chăm chỉ, chính nàng cũng rất thích đứa kia, và còn làm nàng nhớ tới đệ đệ Lô Văn Hiên, cho nên nguyện ý thương Tô Đại Hà nhiều hơn.


      Tô Việt thấy Lô Uyển Chi tươi cười xinh đẹp quá đỗi đừng trãi giường vội, trái tim ngủ đông mấy ngày bắt đầu rục rịch, đợi Lô Uyển Chi dọn xong giường ôm eo của nàng từ phía sau.


      Cả người khom lưng của Lô Uyển Chi ngẩn ra, nàng vỗ lên bàn tay ôm chặt eo mình , "Tô Việt, đừng làm loạn, để ta trải giường".


      "Trước hết khoan hay trải, dọn giường xong lát nữa cũng bị chúng ta làm lộn xộn", Tô Việt vừa vừa cử động tay cởi bỏ thắt lưng người nàng.


      Vẫn quên tiến đến chiếc cổ thanh tú mổ nhiều lần, ngay lúc này Tô Việt cảm thấy bản thân tại sao chỉ có hai cái tay, phải chi có nhiều hơn tốt biết mấy, cái để lột quần áo Lô Uyển Chi, cái vuốt ve vùng ngực cao ngất của nàng, cái giúp nàng gỡ trâm cài đầu tóc, còn cái nhàng vuốt ve chiếc mông tròn trịa săn chắc.


      Tô Việt dựa theo mấy lần kinh nghiệm trước, phát nơi cổ Lô Uyển Chi đặc biệt sợ nhột, chỉ cần vừa chạm khiến nàng có thể cười ngừng, cho nên ngừng dùng đôi môi mỏng hôn lên đó, mục đích chính là để Lô Uyển Chi phản kháng.


      hiển nhiên, chiêu này của rất hiệu quả, Lô Uyển Chi bị khêu chọc nhanh chóng thở dốc, nhất thời cảm thấy tay chân vô lực, ngã người ra sau, dựa vào cơ thể nam nhân đứng phía sau, bằng nàng nhất định bị ngã sấp xuống giường.





      Hết Chương 30.
      huyetsacthiensuhoadaoanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      31. Kết thân.






      Dựa sát vào thân thể uyển chuyển của nữ nhân, khiến Tô Việt nhất thời đánh mất bản chất, gần như thô bạo xé mở quần áo Lô Uyển Chi, chỉ hận bây giờ là mùa đông, lãng phí biết bao nhiêu thời gian của dùng để cởi áo.


      chỉ mơn trớn vài cái qua quýt đơn giản làm □ hơn hai nửa vòng tròn của Lô Uyển Chi ra ngoài, liền gấp rút từ lối vào phía sau tiến thẳng vào trong.


      Chỉ nghe hai người đồng thời phát ra tiếng rên rĩ, Tô Việt là thoải mái, vì bị siết chặt; mà Lô Uyển Chi là khó chịu, có chút đau đớn.


      Tựa như có thể cảm nhận được người dưới thân khó chịu, Tô Việt nhịn xuống dục vọng co rút, ngừng dùng đôi môi trấn an cơ thể kháng cự của Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi có chút tức giận, đợi đến khi cơ thể thích ứng vật cứng bên trong, vẫn nhịn được quơ lấy bàn tay to của Tô Việt cắn xuống cái.


      Tô Việt khẽ "A" tiếng, động tác bên dưới càng hung hãn hơn, làm cho Lô Uyển Chi rung động ngừng phát ra tiếng ngâm kiều, đợi đến cuối cùng cảm nhận dòng nóng ẩm tiến sâu vào trong cơ thể, thân hình Lô Uyển Chi thể khống chế ngừng run rẩy.


      Sau khi phát tiết xong, Tô Việt cũng nóng lòng buông Lô Uyển Chi ra, vẫn ngừng hôn lên bờ lưng mềm mại nhẵn mịn của nàng, để nàng cảm nhận được dư ấm áp.


      Đợi đến khi phát cơ thể mềm mại trong lòng vì hơi lạnh trong khí mà bị sởn gai ốc, Tô Việt mới vội vàng rút khỏi cơ thể Lô Uyển Chi, dịu dàng bế nàng đặt giường, sau khi đắp chăn nhanh như bay, bản thân cũng tiến vào ổ chăn tiếp tục công việc vuốt ve an ủi vừa rồi.


      Lô Uyển Chi đợi đến khi mọi thanh trở về tĩnh lặng, tiếp đó nhịn được oán giận Tô Việt, "Tô Việt, quá thô lỗ!" vừa vừa dùng đôi mắt mọng nước lên án nhìn Tô Việt.


      Tô Việt cảm thấy vừa đau lòng lại buồn cười, dùng đôi môi chạm như chuồn chuồn lướt lên mí mắt nàng, "Uyển Chi, lần sau ta , bao giờ nữa".


      xong còn nhịn được , "Còn phải nàng làm ta nghẹn lâu quá sao? Nàng biết ? Cơ thể nam nhân giống như cái đập chứa nước, đến thời điểm nhất định phải phóng ra chút nước, nếu nghẹn chết".


      Cũng giống như cách mà Trương thị từng với Lô Uyển Chi, cho nên nghe Tô Việt giải thích xong, nhất thời khuôn mặt bị ửng hồng mảng.


      "Ngày mai là ngày cuối năm, phải đón giao thừa, hôm nay chàng ép buộc ta như vậy, tối ngày mai ta làm sao có sức đón giao thừa", Lô Uyển Chi nhịn được dẩu môi hồng lên tiếp tục oán trách.


      "Ý của vợ là, bây giờ được, tối ngày mai là thời gian tốt chúng ta nên lợi dụng tốt đúng ?" Tô Việt cười xấu xa cố ý xuyên tạc ý của nàng.


      "Chàng. . . Chàng sợ mất mặt sao, lại còn muốn tránh ở trong nhà ép buộc ta. Tất cả mọi người trong nhà đều ngồi cùng chỗ đón giao thừa, chỉ hai người chúng ta trốn , vừa thấy là biết ngay có chuyện gì rồi. Mọi người ai cũng biết bình thường da mặt chàng dày, ta còn dám làm như vậy", Lô Uyển Chi hờn dỗi .


      "Uyển Chi, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nàng cũng nên học theo ta mặt dày chút, nếu làm sao xứng đôi với da mặt tường đồng vách sắt như ta" Tô Việt cho rằng đó là sỉ nhục, ngược lại còn cho là vinh vang vừa vừa vỗ mặt chính mình.


      Lô Uyển Chi bị pha trò cười khanh khách ngừng, cơn giận vừa rồi cũng tan thành mây khói. Chỉ ngoài màu trời còn sớm, nhanh ngủ thôi, buổi sáng ngày mai nhất định phải dậy sớm.


      Tô Việt cười gật đầu, ôm sát cơ thể mềm mại trong lòng, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Mà Lô Uyển Chi còn lại cả người đau đớn, đặc biệt là bộ vị nào đó, lộ ra cảm giác nóng bừng, tạm thời ngủ được, chỉ chân tay tránh khỏi ôm ấp của Tô Việt, quay đầu nhìn chăm chú vào Tô Việt ngủ say.


      Lúc này, Tô Việt ngủ rất yên bình, cả khuôn mặt đều thư giãn cực kỳ thả lỏng, gương mặt tuấn trong bóng đêm cũng có thể phân biệt được ràng, sợ quấy rầy tới , Lô Uyển Chi cực lực nhịn xuống xúc động muốn vươn tay vuốt ve .


      Ngày hôm nay, đệ đệ Lô Văn Hiên vội vàng mang đồ Tết đến, lại là đầy xe đẩy, có quần áo, thức ăn, bộ sách về hạt giống, dù cần hay đều phải dỡ xuống hết. Vương thị là người cầu gì, ảo não bảo bọn họ đưa đến phòng họ.


      Lô Uyển Chi đành phải đem những thứ nào có thể thu xếp được đem đến nơi trước kia đựng đồ cưới, còn những thứ khác để ở phòng trống bên cạnh.


      Thầm nghĩ bản thân và Tô Việt chỉ có hai gian phòng, hay là xây thêm hai gian nữa, dù sao tại khu phòng ở phía Tây có nhiều đất trống.


      Kiểm kê chút gia sản của nhà mình, Lô Uyển Chi phát thậm chí có hơn hai trăm, theo phụ thân Lô Dũng sơ qua, cửa hàng bán lương thực dầu ở trấn tháng tiền thu có khoảng hai mươi, càng khỏi tới hai cửa hàng phấn son và cửa hàng vải ở Châu Phủ, mỗi tháng tổng cộng tiền thu vào ít nhất cũng có năm trăm lượng.


      Mà bản thân phụ thân Lô Dũng là người chịu đựng, có thể chịu khổ nhọc lại có chủ ý, còn biết nhẫn, càng hiểu được muốn mọi chuyện hòa hảo phải xây dựng quan hệ với người đứng đầu huyện Tri châu.


      Nhớ tới ông từng giải thích, nếu chỉ nghĩ vinh hoa phú quý cho cả đời, bao nhiêu đó đủ, nhưng bọn họ muốn chỉ là như thế, mà là loại cảm giác nôn nóng muốn báo thù thấm sâu vào trong xương tủy, hơn mười năm chưa từng thay đổi.


      Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Việt, trong lòng Lô Uyển Chi thở dài, nhịn được trong lòng yên lặng hỏi, "Tô Việt, chàng có biết cưới ta rồi đối mặt với cái gì ? Ta chỉ hy vọng sinh thời bất luận có phát sinh chuyện gì, chàng cũng đừng hối hận cưới ta".


      Sáng sớm ngày cuối năm, Tô Việt bị Vương thị sai kêu Tô Đại Hà, lần này lạ thường là Tô Sở với Triệu thị ăn điểm tâm xong bao lâu xuất trong sân nhà họ.


      Ba nam nhân Tô gia lần này giống như năm cũ ngồi trò chuyện huyên thuyên cùng chỗ, chắc là cha con, huynh đệ có nhiều chuyện để , cho nên liền yên lặng đánh bài.


      Mà Vương thị, Triệu thị cùng với Lô Uyển Chi thế nhưng lại làm tổ trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Lô Uyển Chi thấy dáng vẻ nhàm chán vô vị của Tô Đại Hà, chỉ cười bảo vào phòng mình lấy sách đọc.


      ngờ ngay lúc này Triệu thị gọi dừng bước, ghé lên lổ tai thầm mấy câu gì đó, Tô Đại Hà ủng hộ nhìn Triệu thị từ xuống dưới.


      Triệu thị bị nhi tử nhìn phát bực, nhịn được lấy tay vỗ lưng , "Ngươi cái tên tiểu tử xấu xa này, trưởng thành rồi thèm nghe lời nương nữa phải ?"


      "Nương! Tiên sinh dạy, quân tử có việc nên làm và việc nên làm. Người vẫn mau phòng bếp nấu cơm , bà nội và thím đều chờ người đấy!" Tô Đại Hà vẻ mặt trẻ tuổi mà biểu cảm thành thục lắc đầu lườm Triệu thị cái rồi bắt đầu tới phòng Lô Uyển Chi bên cạnh.


      Triệu thị vốn muốn gì thêm, bị Vương thị ló người từ phòng bếp xuất ra gọi lại, "Lão đại gia, mau lại đây , chờ ngươi chuẩn bị dầu muối. Uyển Chi nhóm lửa, ta cắt rau, còn ngươi nêm gia vị".


      Đáp lời, Triệu thị căm giận vào phòng bếp, căn bản là chưa chú ý tới biểu cảm của nàng ta, còn Vương thị tiếp tục than thở, "Quan trọng là, thôi cứ dưỡng hai đứa con trai , ngươi xem chúng ta ba người trong phòng bếp là vừa đủ. Nhiều người còn chỗ đứng, thiếu người đủ tay".


      Sau khi xong, vẻ mặt Triệu thị rầu rĩ vui cùng với Lô Uyển Chi cúi đầu tập trung nhóm lửa ai để ý tới bà, Vương thị thể làm gì hơn là nhếch miệng, cúi đầu cắt rau.


      Chỉ thoáng sau, từ trong phòng bếp vang lên tiếng củi lửa đốt bùm bùm, kèm với thanh cắt rau phịch phịch, ngẫu nhiên còn có tiếng xẻng va chạm sột soạt vọng lại.


      Giờ phút này Vương thị mới phát vẻ mặt TRiệu thị buồn bực, nhịn được nghĩ thầm, con dâu cả này tuy rằng bình thường có chút cao ngạo, nhưng mà chuyện ít, hôm nay Tết đến, làm sao lại trầm mặt như vậy, còn bày cái mặt như trái khổ qua nữa chứ.


      Nhưng mà, cho dù có nghĩ như vậy, nhưng bà mẹ chồng có tiếng tốt là Vương thị vẫn chưa lời nào.


      Đợi tới lúc đốt pháo buổi trưa, trước kia chuyện này đều để Tô Việt làm, chẳng qua năm nay Tô Việt cũng thành thân, tất cả mọi người nhiệm vụ vinh quang năm nay liền giao cho Tô Đại Hà, ai ngờ Triệu thị Đại Hà tuổi còn , sợ làm hoảng sợ, hay là để chú em đốt pháo hợp hơn.


      Tô Việt lời phản đối, để Tô Đại Hà vào trong phòng mình rồi bắt đầu đốt pháo, làm Lô Uyển Chi sợ tới mức ngừng dặn cẩn thận tay chân.


      Kỳ thực, sở dĩ Lô Uyển Chi thích đứa Tô Đại Hà này, là vì phát ra cùng với tiểu đệ đệ mình giống nhau ở chỗ đều là chăm chỉ hiếu học cầu tiến, nàng còn cảm thấy Tô Việt rất thương đứa cháu trai duy nhất này của .


      Hai lần gần nhất trở về từ trấn , luôn mang chút thức ăn cho Tô Đại Hà, còn có thể quang minh chính đại đến nhà đại ca mà ngày thường thích .


      Buổi chiều trời còn chưa tối, trong thôn xa gần đó đây vang lên tiếng pháo nổ vang trời, Tô gia cũng chịu rớt lại phía sau, từ sớm chuẩn bị đồ nhắm liền bưng lên kháng, cả đại gia đình vô cùng náo nhiệt ngồi xuống ăn cơm.


      Triệu thị cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, còn nghiêm mặt, có lẽ là cảm thấy dù sao cũng là Năm mới.


      Mọi người vừa ăn vừa chuyện, phần lớn là nhóm nam nhân chuyện, chủ đề chính đều là về trồng trọt vụ đầu xuân như thế nào, Lô Uyển Chi chen vào câu nào, Vương thị là người giỏi giang, nhắc tới bón phân gieo trồng cũng có thể ràng đâu ra đấy, mà Triệu thị ngày thường khi rảnh rỗi cũng xuống ruộng làm việc, cho nên có thể hai câu, chỉ có Lô Uyển Chi, chỉ ngẫu nhiên mấy câu với Tô Đại Hà bên cạnh.


      Cũng may Lô Uyển Chi có thói quen trầm mặc ít trước mặt mọi người, nên rất thích ứng với tình huống trước mắt.


      Còn Triệu thị ngồi cạnh nàng, ngày thường hay chuyện thế mà cũng bắt đầu bắt chuyện với Lô Uyển Chi.


      "Đệ muội, nghe trong nhà ngươi còn có muội muội, cũng đến tuổi chuyện hôn , vừa lòng ngươi cứ , ta có đệ đệ ruột, tuổi vừa đúng xấp xỉ nhau, ngươi xem kết thúc Năm mới xong chúng ta ủy thác bà mối tới nhà các ngươi cầu hôn thế nào? Như vậy hai chị em bạn dâu chúng ta thân càng thêm thân rồi. Ha ha. . ." Triệu thị nửa đùa nửa .


      Lô Uyển Chi nghe xong mỉm cười ngẩng đầu, " biết đệ đệ tẩu bao nhiêu tuổi rồi?"


      " lớn, cũng mới hai mươi tuổi. Vừa vặn so với muội muội ngươi hơn bốn tuổi, lứa tuổi vừa vặn xứng đôi" Triệu thị thấy Lô Uyển Chi cự tuyệt ngay, mà là mở miệng hỏi tuổi đệ đệ mình, trong lòng cho rằng chuyện này có thể tính tiếp, nhịn được vui vẻ ra mặt trả lời.


      Lô Uyển Chi nghe xong trong lòng ngẩn ra, nam tử hai mươi tuổi ở nông thôn còn chưa thành thân là cực kỳ ít thấy. Giống như Tô Việt này đến mười bảy tuổi chưa thành thân đều là số ít, huống chi là nam tử hai mươi tuổi, hơn nữa nghe Triệu gia cũng là đại gia tộc. Nhất thời trong lòng tràn ngập nghi vấn.






      Hết Chương 31.
      huyetsacthiensuhoadaoanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      32. Sách cấm.





      Trong lòng Lô Uyển Chi rất ràng, tạm thời biết có nên hỏi vấn đề của người này hay , nhưng tại là năm mới, nếu như nhận được câu trả lời tốt, chính nàng bực bội .


      Hơn nữa, theo tính tình nóng nảy của Tô Việt, chừng có thể trở mặt với đại tẩu ngay tại chỗ, đêm thành thân hôm đó nàng từng thấy hai người bọn họ xảy ra cãi vã.


      Cho nên, đối với Triệu thị Lô Uyển Chi chỉ cười cười, gật đầu cũng lắc đầu phản đối.


      Đối với thân muội muội Lộ Hà Hoa, trong lòng Lô Uyển Chi rất ràng, nha đầu kia ở bên ngoài xem như khôn khéo , kỳ trong lòng là mảng hồ đồ, cũng may có cha nương trông coi, nàng cũng cần lo lắng muội ấy bị lừa gạt hay bị gày bẫy gả tới nhà khác, hơn nữa nàng cũng mười phần tin tưởng, cha nương tùy tiện tìm người gả muội ấy, dù sao người Lô gia tại đều lấy chuyện đó làm mục tiêu.


      Cho nên, việc hôn của Lô Hà Hoa cũng thể mình nàng có thể làm chủ, nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi đột nhiên thấy đành lòng, thầm nghĩ ngày mùng hai Tết này khi về lại nhà, phải ràng với phụ thân Lô Dũng, đừng liên lụy kéo người khác vào, vẫn nên buông tha cho Lô Hà Hoa.


      Triệu thị thấy Lô Uyển Chi chỉ cười trả lời nàng ta, nhớ tới đệ đệ thân phận vợ của chính nàng ta, lúc này là năm mới, nhắc tới lúc nào cũng được hay, đành phải cười theo gì thêm. Cầm lấy đĩa hạt dưa bàn đưa tới trước mặt Lô Uyển Chi, cười hề hề , "Đệ muội, ăn hạt dưa".


      Tiếp đó lại thuận tiện đưa cho mẹ chồng, khiến Vương thị nhất thời bất ngờ được quan tâm mà vừa mừng vừa lo có chút ngẩn ngơ, tuy nhiên nhớ tới điều khác thường gần đây nhất của con dâu cả này, rất nhanh bà hiểu ra, về tình huống nhà mẹ đẻ của Triệu thị, trong lòng Vương thị rất ràng, vừa rồi khi nàng ta nhắc tới việc hôn , Vương thị cực lực đè nén chính mình mới ra suy nghĩ trong lòng, "Đệ đệ ngươi là đứa mất vợ, làm sao có thể dòm ngó tới khuê nữ mười sáu tuổi xuân của Lô gia người ta".


      Thế nhưng Vương thị càng hiểu nhiều hơn chuyện bằng bớt chuyện, Năm mới sắp tới, cả nhà hài lòng vui vẻ ngồi cùng chỗ là đủ. Cho nên nhiều lời.


      Tô Đại Hà dù sao cũng vẫn là đứa trẻ, chưa tới giờ Hợi gục đầu ngừng, Tô Căn và Vương thị đều đau lòng bảo mọi người giải tán, để Tô Sở nhanh chóng mang Tô Đại Hà trở về, còn quên quấn lớp áo dày lên người sợ gió lạnh làm đông cứng đứa .


      Tô Việt thấy thế cũng lặng lẽ kéo ống tay áo Lô Uyển Chi, mở miệng với cha nương, "Cha, nương, chúng con ngủ đây, hai ngày nay làm việc mệt nhọc, mỏi nhừ cả người, hai mí mắt muốn dính lại với nhau".


      Vương thị bất mãn , "Đón giao thừa là mong ông trời phù hộ năm sau mưa thuận gió hòa, cháu trai của ngươi ngủ sớm ta có thể hiểu được, tên lớn xác như ngươi cái gì mà mệt mỏi. Thôi chờ tới giờ tý rồi hãy ngủ".


      "Biết rồi, nương, hai chúng con quay trở lại phòng đón giao thừa cũng giống vậy thôi, người yên tâm, chúng ta nhất định thức đến giờ tý, tin người xem đèn trong nhà chúng con, đến giờ tý tắt", Tô Việt giơ tay về phía Vương thị cam đoan.


      Vương thị còn muốn gì đó, Tô Căn bên kia xua tay để bọn họ trở về.


      Vương thị thấy vừa rồi trong phòng còn náo nhiệt vui vẻ chớp mắt lại chỉ còn hai vợ chồng già, nhịn được than thở nhi tử biết quan tâm, Tô Căn nhanh chậm , "Ngươi cũng phải tuổi trẻ sao, huống chi vừa mới thành thân, bây giờ gấp gáp là tốt".


      xong liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương thị, trở về giường đất câu, "Còn lại chỉ có hai bạn già từ thời niên thiếu tới già này, nuôi con dưỡng cái cũng có tác dụng gì".


      Khuôn mặt chán chường của Tô Việt sau khi vào phòng thắp đèn dầu nhất thời sáng láng, mà Lô Uyển Chi phía sau có chút mệt mỏi, còn tưởng kéo mình về phòng để ngủ, nhất thời kéo chăn, cởi áo khoác bông ngoài nằm xuống, tối qua nàng bị Tô Việt ép buộc quá, hơn nữa lại có số việc khác làm nàng mất ngủ, xế chiều hôm nay khi nhóm lửa lúc nào cũng muốn gục gà gục gật, hơn nữa buổi tối vẫn còn dài.


      Mà vừa rồi Tô Việt quay trở về phòng ngủ, phảng phất như toàn bộ sâu ngủ trong người đều bị thức tỉnh, vừa ngã đầu liền nằm xuống.


      ngờ Tô Việt thấy nàng như thế, vội vàng đến gần vỗ lên mặt nàng , "Uyển Chi, hôm nay thể ngủ, nàng vừa rồi nghe nương sao, phải đón giao thừa".


      "Chàng thức là được rồi, ta rất mệt, để ta ngủ lát, đợi lát nữa chàng gọi ta dậy là được" Lô Uyển Chi bất mãn mở mắt phủi tay .


      Vốn muốn gọi nàng dậy nhưng Tô Việt cảm thấy đành lòng, chỉ rút tay về, giọng , "Vậy nàng ngủ lát , đợi gần đến giờ tý ta lại đánh thức nàng, chúng ta cùng nhau ra cửa đốt pháo hoa".


      Lô Uyển Chi khẽ ừm tiếng rồi xoay đầu, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng hít thở đều đều.


      mình Tô Việt ngơ ngác nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ của Lô Uyển Chi, cảm thấy chính mình có chút buồn ngủ, vội vàng đứng lên, lại vài lần trong phòng, nhớ tới dưới gầm giường có cái tủ của Lô Uyển Chi, bên trong là mấy loại sách khi trở lại Lô gia mang về, lập tức xoay người kéo ra, chậm rãi mở xem.


      chỉ biết vài chữ, nếu phải là quá nhàm chán cũng đụng tới cái loại thích nhất - sách.


      Đầy rương sách chậm rãi lục lọi, phát phần lớn mấy chữ lít nhít líu nhíu như đuôi nòng nọc, là mất hứng, ngay khi chuẩn bị cất trở về, đột nhiên phát dưới góc xó của thùng thế nhưng có sách với bìa ngoài vẽ tranh mỹ nữ.


      Cái này quan trọng, quan trọng là tranh vẽ nữ tử ôm tỳ bà che nửa mặt, phía dưới có tầng sa mỏng, thân thể bên dưới như như , nhất thời lòng tràn đầy vui mừng đón lấy.


      Đến khi nhìn kỹ dưới ánh đèn mới phát tranh vẽ bên trong càng có chút khó coi, mặt mỗi trang đều là nam nữ trần truồng đánh nhau mờ ám, trong đó có hai tư thế và Lô Uyển Chi tối qua vừa mới dùng tới.


      Đột nhiên chột dạ, Tô Việt lén lút liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi giường, phát nàng vẫn ngủ say mới yên tâm. Ngồi nghiên cứu tỉ mỉ quyển sách tay, lúc cau mày, nghĩ thầm như vậy cũng có thể sao? hồi hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ cái này có thể thử với Lô Uyển Chi xem sao.


      Xem mạch khiến nhiệt huyết sôi trào, nhiệt nóng cả người đều chạy tới giữa hai chân , đợi đến lúc sau, nhịn được rón ra rón rén trèo lên giường, kề sát người Lô Uyển Chi nằm xuống, tuy là cắn răng chịu đựng rất khó chịu nhưng mà nhìn bộ dáng Lô Uyển Chi ngủ say như thế, cũng nhẫn tâm đánh thức nàng hoặc là thừa dịp nàng ngủ mà lột quần nàng ra được. Nếu vậy bản thân chính là cầm thú.


      Vì thế □ đốt người, Tô Việt chỉ có thể nhàng ôm sát vào để giảm bớt thôi.


      Cuối cùng phát như vậy còn lâu mới đủ, chỉ đành phải đúng lên chạy ra cửa để gió đông lạnh lát mới dẹp được đợt đập điên loạn của trái tim.


      Giờ phút này bên ngoài cũng truyền tới tiếng pháo đốt thình thịch, ra biết từ lúc nào đến giờ tý, Tô Việt muốn gọi Lô Uyển Chi dậy, chỉ ra phòng cha nương lấy pháo rồi đốt lên sau đó trở về phòng ngủ.


      Sáng sớm ngày mồng Tết, tất cả mọi người trong nhà tới Từ Đường Tô gia bái tế, tiếp đó là lần lượt ra khỏi cửa chúc Tết.


      Tô Căn mang theo Tô Sở và Tô Việt cùng chỗ với mấy nam nhân trong tộc, Vương thị dẫn hai đứa con dâu tìm chị em bạn dâu, bắt đầu tới họ hàng trưởng bối trong tộc dập đầu chúc Tết.


      Lô Uyển Chi lần đầu tiên gặp trường hợp rầm rộ lớn như vậy, trong lòng có chút chờ mong, nhớ tới trước kia Trương thị từng dặn dò, "Tô gia là gia tộc lớn, con gả khó tránh khỏi xuất đầu lộ diện, như vậy đối với việc tập luyện đảm lượng của con cũng có chỗ tốt, trước kia chúng ta dưỡng con quá yếu ớt, con hẳn nên học hỏi cùng bà bà con nhiều chút"


      Vì thế, nhất nhất nghe theo lời Trương thị , Lô Uyển Chi lần này theo sát sau mẹ chồng, gặp người lạ tuy rằng vẫn thẹn thùng đỏ mặt, nhưng có thể mở miệng gọi thẩm, đại nương, so với lần đầu tiên tiến bộ ít. Vương thị thấy cũng cảm thấy có thể diện, nương như hoa như ngọc như vậy làm con dâu của mình, hơn nữa hề có chút kiêu căng phách lối nào, dù cho ai nhìn cũng thấy hài lòng.



      Đợi lần đầu thu được thắng lợi qua , Lô Uyển Chi bắt đầu trông ngóng hy vọng ngày mồng hai mau tới, đó là ngày nàng trở về nhà mẹ đẻ chúc Tết.





      Hết Chương 32.
      huyetsacthiensuhoadaoanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      33. Trưng binh.







      Ngày mồng hai về nhà mẹ đẻ, hai tay Tô Việt mỗi bên xách giỏ trúc phía trước, Lô Uyển Chi mang theo cái bọc đồ sát phía sau , đường gặp hàng xóm, ai nấy cũng tràn đầy niềm vui trong khí vui mừng, cười chào nhau.


      Lô Uyển Chi vẫn nghe theo cách Tô Việt dạy nàng lúc trước, duy trì nụ cười, mà điều tiến bộ hơn đó là lần này nàng có thể ngẩng đầu lên chào hỏi.


      Đợi đến khi mọi người trông ngóng trước cổng Lô gia thấy được họ, mấy món tay hai vợ chồng son bọn họ sớm bị Lô Dũng, Trương thị gấp gáp giành mang giúp.


      Trương thị lôi kéo Lô Uyển Chi đánh giá từ đầu xuống chân, lát là đen, lát bảo là khuê nữ gầy, lần này là bà , đen vì phải nhóm lửa trong bếp, gầy vì ngoại trừ mấy ngày Tết mới có thịt để ăn, Lô Uyển Chi hề than thở tiếng nào về việc ăn trấu nuốt cải theo cả nhà Tô gia.


      Tô Việt nghe xong trong lòng rất buồn, thế nhưng mấy lời mẹ vợ đều là , mà nếu ngày thứ ba lại mặt khi đó Nhạc phụ còn giúp giờ phút này ông cũng ăn thận trọng hơn. Trong lòng Lô Dũng cũng đau lòng nữ nhi trong nhà.


      Vì thế, Tô Việt chỉ có thể cúi đầu, nghĩ thầm, đợi sau khi đem chuyện đó thu xếp xong, nhất định phải để Lô Uyển Chi được ăn thịt.


      Chú ý tới vẻ mặt mấy dễ chịu của Tô Việt, Lô Uyển Chi vội vàng đến nắm tay nương nàng, "Nương, làm gì mà xấu như người chứ, còn phải mấy ngày nay muốn làm y phục mùa xuân cho mọi người sao, mấy gói đồ đưa cho nương tất cả đều cho người, còn có số y phục cho cha, đệ đệ muội muội nữa, đầu xuân là có thể mặc".


      Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, Trương thị mới ngậm cái miệng oán giận lải nhải lại, vội vàng kéo tay nàng vào trong nhà.


      Tô Việt buồn rầu theo, từ khi đến Lô gia, ngoại trừ cậu em vợ Lô Văn Hiên mở miệng chào hỏi tiếp đón , những người khác trong nhà đều nhìn với ánh mắt đánh giá kẻ có tội, càng đừng chi tới để ý . Trong lòng thở dài, bởi da mặt tương đối dày nên Tô Việt đợi bọn họ mời, cũng theo vào trong.


      Kỳ thực, vừa lúc đến, trong lòng có chuẩn bị trước. Lúc trước, trước khi thành thân bản thân cam đoan là cả đời này đối xử với Lô Uyển Chi với cả tấm lòng, hơn nữa chỉ đối với mình nàng tốt, về phần phương thức nào tốt nhất, căn bản là chưa , mà lúc đó cũng nhớ tới. Lô Dũng là người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhất định có thể nhìn thấu gia cảnh như thế nào, bởi vì lúc bấy giờ bọn họ chỉ mực nghĩ đến thanh danh của Lô Uyển Chi nên xem những cầu sinh hoạt cơ bản. Lúc này đây, trong lòng Tô Việt có chút bực tức, có chút buồn phiền, có chút xót xa, cũng có chút bất đắc dĩ.


      Mà người Lô gia hiển nhiên cũng ý thức được, việc đồng ý cửa hôn này lúc trước sơ suất, khuê nữ trắng mịn nõn nà mới gả được hơn tháng mà khi trở lại vừa đen lại vừa gầy, may mắn là tinh thần nàng khá tốt, ánh mắt ngập tràn ánh sáng, nếu chừng với tính tình Lô Dũng thế này cũng buồn bực muốn nổi bão phen.


      Dù sao, Lô Dũng vẫn là người hiểu biết, đợi đến khi vào phòng bảo Trương thị trước hết mang Lô Uyển Chi vào kháng ở phòng trong ngồi nghỉ lúc, đừng để nữ nhi bị đông lạnh.


      Mà đối với Tô Việt lạnh run như vậy nhưng Lô Dũng vẫn để ngồi lại phòng chính, cầm rót ly trà chuẩn bị cho , sau đó định tự tay đem đến cạnh .


      Tô Việt nào dám để Nhạc phụ hầu hạ chính mình, nhìn thấy ý định của Lô Dũng vội vàng kéo cái mông mới vừa ngồi trở lên, tiến đến nhận lấy cái chén.


      Lô Dũng vừa mở miệng đuổi nhi tử Lô Văn Hiên để trở về phòng mình lát. Lô Văn Hiên lần này hết sức nghe lời, có thể cảm nhận mơ hồ cha nương trong nhà được vui nên thông minh nghe lời ra ngoài.


      Nhìn Tô Việt uống hai ngụm nước, sắc mặt dịu xuống bớt đôi chút, Lô Dũng mới chậm rãi mở miệng, "A Việt, nghe mấy lời Nhạc mẫu ngươi, ngươi đừng để trong lòng, bà ấy lúc nào cũng bao che khuyết điểm, lòng, làm cha mẹ như chúng ta cực kỳ hổ thẹn, dạy tốt Lô Uyển Chi trở thành người vợ tốt, nghĩ tới nhà ngươi cũng khá vất vả, là người trung gian bị kẹp ở giữa Uyển Chi và cha mẹ cũng làm khó ngươi rồi".


      Khi những lời này, vẻ mặt của Lô Dũng vô cùng chân thành, còn mang theo chút áy náy.


      Tô Việt thấy thế vội vàng đứng dậy, chấp tay hành lễ, "Nhạc phụ, Uyển Chi rất tốt, nàng tâm địa thuần thiện (thuần khiết + thiện lương), chịu khó làm việc, làm y phục, làm gìày có tay nghề tốt, mẹ ta rất thích nàng, ngài cứ yên tâm, ở trước mặt cha mẹ ta, họ chưa từng làm khó Uyển Chi chuyện gì".


      Trong lòng Tô Việt hiểu , nếu phải trước mặt là vị trung niên này - là phụ thân của người để ý nhất, chuyện uyển chuyển như vậy.


      Tuy vậy, Tô Việt vẫn nhịn được phỉ báng trong lòng, "Bản thân ta cưới vợ, cưới như thế nào ta thích là được, dù thế nào Uyển Chi cũng là khuê nữ của ngươi, ngươi làm gì mà lại khiêm tốn như vậy".


      Lô Dũng nghe như vậy trong lòng cũng thấy ngoài dự đoán, ông biết ràng cảm tình của Tô Việt dành cho Uyển Chi, lại càng biết khuê nữ nhà ông là đứa hiếu thuận, uổng công hai vợ chồng ông từ bé giáo dục nàng nhân nghĩa hiếu hiền như thế.


      Trong lòng mặc dù hiểu chuyện này, nhưng ngoài miệng vẫn muốn chút, có thể là do thói quen buôn bán, lời khiêm tốn muốn tâng bốc lên vài câu, trọng yếu là vừa rồi khi bọn họ mới vào sân quả tỏ ra vui vẻ gì với Tô Việt.


      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta cũng yên tâm, A Việt, ngươi đừng đứng nữa, nhanh ngồi xuống, uống trà uống trà" Lô Dũng nhường đường.


      Trong phòng chính hai người cha vợ con rể còn chuyện, mà ở buồng trong Trương thị nhịn được lau nước mắt, "Lúc trước, nên đồng ý với Tô gia, khuê nữ khỏe mạnh gả , cũng phải làm người hầu cho nhà họ, con nhìn xem, mới có tháng nay mà mặt mày vừa đỏ vừa đen thế này? Đừng có là may y phục cho ta, trước kia ở nhà con làm cũng đâu có ít, sao thấy con bị đen?"


      Thấy lúc này thể lừa được mẫu thân thương tâm, Lô Uyển Chi mới kéo tay Trương thị, bảo Lô Hà Hoa đứng bên cạnh với vẻ mặt bi phẫn (đau buồn + phẫn nộ) ra ngoài lấy khăn nhúng nước ấm để lau mặt.


      Đợi sau khi muội muội ra ngoài, Lô Uyển Chi mới dựa theo thói quen đến ngăn tủ đầu giường gần lò sưởi lấy ra cái khăn sạch , vừa đến gần Trương thị vừa lau nước mắt thở dài, "Nương, lúc này phải là năm mới hay sao, trong năm mới nhà ai mà chiên vài con cá, nấu nồi canh thịt. Chuyện khác con làm được, người sống sờ sờ như con hơn nữa còn là con dâu của họ, dù sao cũng thể trừng mắt nhìn ba người bọn họ trong phòng bếp bận việc, cái con có thể làm chỉ có nhóm lửa, vì thế mới bị hung lửa mấy ngày nay, có lẽ là bị rám nên mặt bị đỏ chút, nhưng mà có đen, trước khi tới con nhìn qua gương rồi".


      Lộ Uyển Chi vừa vừa lấy cái gương bàn trang điểm bên cạnh, lại đánh giá kỹ gương mặt mình, ngoại trừ bị hồng ở ngoài, có chút đen nào.


      "Ba người Tô gia đều bận việc, con còn làm tổ trong phòng bếp làm gì, để Tô Việt nhóm lửa giống nhau sao?" Lúc này Trương thị quá sốt ruột ái nữ có phần phân biệt phải trái nữa rồi.


      " còn phải chẻ củi, cha chồng con làm nhân bánh sủi cảo, mẹ chồng nhào bột, con làm sao có thể biết xấu hổ mà rảnh rỗi, nương, người cũng biết đó, con dâu nhà người ta ai mà phải thế này. So với người ta con còn tốt số hơn, gặp trượng phu biết lạnh hiểu nóng, hơn nữa mẹ chồng con rất dễ sống chung, tại buổi sáng cũng để con dậy nấu cơm nữa" Lô Uyển Chi nén lòng giải thích, vì nàng hiểu , bất kỳ Trương thị làm gì đều căn cứ vào phần tâm tư lòng nuông chiều con cái mà thôi.


      Cho nên nàng trách Trương thị, bởi vì nàng có lập trường kia.


      "Con ?" Trương thị có chút tin, tuy rằng thông gia là người có tính tình dễ chịu, nhưng mà trong thôn mẹ chồng luôn là người để con dâu nấu cơm, chín người đều làm như vậy, bọn họ cảm thấy làm như vậy là đạo lý hiển nhiên.


      Lô Uyển Chi dùng sức gật đầu, nỗi đau thương của Trương thị mới giảm được đôi chút, "Vậy còn được, con xem chúng ta cầu ở bọn họ cái gì, chỉ hy vọng bọn họ đối xử với con tốt chút, nếu như vậy mà họ còn làm được, vậy con gả đúng là ủy khuất".


      "Nương, thể nào, con cảm thấy ủy khuất chút nào, A Việt đối với con rất tốt, người nhìn thấy, cũng có thể nghe được mà. Hơn nữa, chúng con qua mười lăm tháng (15/01) tách ra ở riêng, đến lúc đó cho dù sáng sớm muốn nấu cơm, cũng còn cơ hội nữa" Lô Uyển Chi tiếp tục an ủi nương nàng.


      "Nhưng mà, vừa nghe các ngươi chuyện ở riêng, ta phấn khích tim muốn nhảy cả ra ngoài, các con phân ra nhà riêng, đem mấy mẫu đất ra ngoài cho mướn, con theo Tô Việt lên trấn quản lý cửa hàng, lấy thân phận Tô gia mà , có người nào nghi ngờ con nữa" Trương thị nhắc tới việc ở riêng, nước mắt ngưng hoàn toàn.


      "Nương, năm trước con bàn bạc với Tô Việt, con trấn , chỉ để mình , người cũng biết A Việt dù sao cũng là người có kinh nghiệm, vừa lên trấn còn phải mất thời gian để học hỏi, con theo chỉ làm phân tâm thêm, chờ đứng vững gót chân, con cùng với . với con, cửa hàng tính như thuê của nhà chúng ta, về sau hàng tháng dựa theo mấy cửa hàng lớn bên cạnh đưa tiền thuê là được" Nhắc tới chuyện cửa hàng, Lô Uyển Chi lập tức nghiêm túc thương lượng với Trương thị.


      "Còn thu tiền thuê cái gì, cái này vốn là của con" Trương thị bất mãn .


      "Nương! Cho dù là của con, cũng là cha dốc sức làm mới có, chúng ta còn chưa thấy năng lực của Tô Việt có thể buôn bán hay , với lại có đáng tin cậy . Hơn nữa, dù sao cũng là đường đường là nam nhân, còn có tự tôn", Lô Uyển Chi cau mày trầm giọng .


      "Ngươi tại chỉ biết khủy tay rẽ vào trong, quả nhiên là gả cho trượng phu quên nương!" Trương thị giả vờ bất mãn , thế nhưng ánh mắt trêu chọc bán đứng bà.


      Ngay lúc này, Lô Hà Hoa tay cầm khăn ướt xuất , tiếp đó phát mặt nương sớm sạch , mà lúc này bà cười với đại tỷ, nàng ấy than thở câu rồi ra khỏi phòng.


      "Con cũng dám, bất luận là khi nào, con bao giờ quên cha và nương, có hai người có con!" Trương thị câu đùa khiến cho Lô Uyển Chi thổn thức phen, hốc mắt xót xa, thế nhưng sợ gợi lên nỗi thương tâm của Trương thị, vội vàng chớp chớp mấy cái làm nước mắt lập tức biến mất.


      "Đứa này, con trưởng thành, trưởng thành rồi!" hai tay Trương thị nâng hai vai Lô Uyển Chi, vẻ mặt vui mừng .


      Lô Uyển Chi giống như trước đây cúi đầu hoặc là giả vờ làm nũng, mà ngồi thẳng tấp nhìn nương mình.


      Còn trong phòng chính, Lô Dũng và Tô Việt ngay lúc này chuyện gieo trồng sau Tết, đối với việc này Tô Việt có kinh nghiệm hoặc vấn đề gì có thể thảo luận với Nhạc phụ, trước kia trước mặt cha và đại ca , làm người nghe còn dễ dàng gì, chỉ như vào cõi tiên. Cho nên phần lớn đều là Lô Dũng , vễnh tai ngồi nghe.


      Tán gẫu xong chuyện cày bừa, Tô Việt rốt cuộc có thể thở phào nhõm, thế nhưng lại phát tiếp theo còn đề tài gì để , đột nhiên nhớ tới chuyện trưng binh Lỗ Kính với lần lên trấn trước. mượn cơ hội này nhắc tới với Nhạc phụ.


      Ai ngờ, đối với chuyện này Lô Dũng có hứng thú mười phần, vấn đề cũng rất nhiều, tỷ như hỏi huyện chúng ta muốn xuất ra bao nhiêu? Trung binh năm nay có cầu gì , kế hoạch trưng binh sau này là gì?


      Tô Việt biết cũng nhiều lắm, tuy vậy, cũng đem mấy tin tức nghe được từ Lỗ Kính cho Lô Dũng biết.


      Chỉ thấy Lô Dũng sau khi nghe xong, lúc nào cũng cau chặt mày, cúi đầu suy tư, nửa ngày cũng mở miệng câu, thẳng đến khi Trương thị ra khỏi phòng nên nấu cơm mới di chuyển □.


      Trương thị mang theo hai nữ nhi phòng bếp làm cơm, vốn bà muốn để Lô Uyển Chi , ngờ Lô Uyển Chi làm nũng bản thân muốn nhìn thấy mẫu thân nhiều hơn, Trương thị liền chịu được cám dỗ mới để nàng theo. Bà làm sao muốn được nhìn thấy nhi nữ của mình nhiều hơn cơ chứ.




      Hết Chương 33.
      huyetsacthiensusanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :