1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      24. Hiểu .





      Có thức ăn từ Lô gia mang đến, hiển nhiên cấp bậc cơm chiều cũng được nâng cao ít, Vương thị là người khéo tay, làm ra thức ăn dĩ nhiên hương vị tệ.


      Tô Căn , trước khi Tết đến muốn dựng vách ngăn trong sân lên, còn phòng bếp phải chờ sang Năm mới mới có thể xây, tuy nhiên cơm nước xong hết Tô Việt còn nhờ Tô Căn hướng dẫn tận tâm phen, đơn giản là muốn để tâm tư dựa dẫm vào người khác nảy sinh, nam tử hán dựa vào ông trời mà phải dựa vào chính đôi tay của bản thân, thế mới là lợi ích của cả cuộc đời.


      Kỳ thực Tô Căn vẫn có thể dự đoán trước, vì đứa con trai cả Tô Sở chỉ trong hai năm học trường tư, tiếp đó có thể lên trấn lần lượt hỏi mấy cửa hàng đối diện đường cái xem có nhà nào cần thầy dạy học, cuối cùng cũng tìm được việc làm ở cửa hàng vải dệt, riêng chỉ về điểm này thôi Tô Sở bọn họ nhà ba người thoải mái như thế, mà Tô Sở qua vài năm nổ lực, làm đến Đại Hỏa kế (#Huongbb: Cái ni tớ biết, ai biết giúp tớ nhé;) còn về nghề của Cả này trước đó tớ có nhầm là mở tiệm gạo, ra chỉ là làm ở đó thôi, tớ cũng sửa lại sau=D), lần trước chưởng quầy còn cố ý bồi dưỡng làm tiên sinh phòng thu chi.


      Mà đối với thằng con trai Tô Việt này, cũng đồng dạng như thế, Tô Căn suy nghĩ căn cứ vào những gì thu được từ đường trước của thằng cả, mình Tô Việt từ sau khi học trường tư xong sau đó cũng muốn trấn nữa, bất luận có đánh mắng thế nào cũng chịu , thấy thế mà có thể giúp chút việc đồng án, còn hỗ trợ việc trong nhà, thẳng đến mấy năm trước đột nhiên lại chạy lên trấn , vừa mới đầu Tô Căn còn mừng thầm cho rằng đứa con này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn lên trấn tìm việc làm, nên cứ mở mắt nhắm mắt mặc kệ .


      Ai ngờ phải làm việc, mà là hưởng thụ, còn muốn ông bỏ tiền ra, lúc này Tô Căn mới vỡ lẽ nhưng thể cứu vãn được nữa.


      nhiều ngày quan sát thằng con vẫn yên ổn sau ngày thành thân, vợ chồng già bọn họ cũng có thể yên tâm.


      Nhưng mà gia cảnh Thông gia so với nhà mình tốt hơn chỉ ít, trong lòng Tô Căn áp lực bội phần, ông sống hơn nửa đời người cũng chưa từng bị người ta đâm thọt sau lưng bao giờ, thế mà lúc này nghĩ tới bởi vì chuyện của đứa con này mà bị người khác giễu cợt là bấu víu người cao sang hoặc có người ông nịnh nọt.


      Nghe mấy lời lải nhải của Tô Việt, Tô Căn có chút buồn bực hỏi, "A Việt, ngươi Nhạc phụ ngươi sao lại kỳ quái như vậy, trước kia chúng ta ở cùng thôn mười mấy năm với họ, cũng thấy ông ta tỏ vẻ giàu có gì, ông ta vẫn luôn là người trầm ổn, tại sao lần này vì gả khuê nữ chính mình mà đem những điều cất giấu mấy năm nay phá vỡ?"


      "Cha, thế này có quan hệ gì tới chúng ta, ông ấy nếu lại cho ta cái gì ta cố gắng từ chối thôi, còn nếu từ chối xong cứ coi như là mượn dùng, có thể cho Uyển Chi hay dùng người Uyển Chi, còn giữ lại cho đứa sau này. Đồng thời là ngoại tôn của ông ấy mà, có gì là ổn", Tô Việt cau mày an ủi phụ thân .


      Gật đầu, Tô Căn lại dằn dò , mặt giống như tự với chính ông, rồi để trở về phòng.


      Trở lại phòng mình, nhìn thấy Lô Uyển Chi nửa nằm nửa ngồi tựa vào giường, trong tay còn cầm quyển du ký cúi đầu đọc sách dưới ngọn đèn dầu. Nàng thấy Tô Việt vào nhà ngẩng đầu lên nhìn cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.


      Tô Việt chậm rãi thong thả đến gần rồi ngồi xuống giường ngay đối diện nàng, nâng bàn tay nhàng cầm lấy quyển sách trong tay nàng, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng , "Uyển Chi, buổi tối đọc sách có hại cho mắt, để sau này ban ngày hãy đọc".


      Lô Uyển Chi vội vàng dời ánh mắt, nàng kỳ thực nghĩ rằng hôm nay kể từ lúc trở về từ Lô gia trong lòng nàng có chút kỳ quái nho , bất kể là việc Tô Việt cự tuyệt ý tốt của phụ thân hay là chuyện mẫu thân Tô Việt lên trấn ăn chơi đàng điếm, nàng vẫn rất thoải mái.


      Trong khoảnh khắc vào phòng, trong đầu Lô Uyển Chi chỉ mực nghĩ xem cả đêm dài dằng dặc này trãi qua thế nào đây, hai người dù sao cũng thể gì trực tiếp ngủ. Nếu lại muốn làm chuyện tối hôm đó với nàng vậy nàng nên làm gì bây giờ, còn nếu trách móc việc phụ thân mình áp đặt đưa đồ cho sao.


      "Uyển Chi, hôm nay về nhà Nhạc phụ đại nhân có với nàng chuyện cửa hàng trấn hay ?", vẻ mặt Tô Việt thoải mái hỏi, phảng phất như tâm thân mật của hai người.


      Có thể là bị thoải mái của Tô Việt cảm hóa, Lô Uyển Chi hít vào hơi, gật đầu, "Cha có với ta chút".


      "Uyển Chi, nàng thấy ta nên cự tuyệt ? tại nàng là vợ ta, về sau tất cả chuyện gì cũng nghe theo lời nàng, nếu nàng gật đầu ta nhận lấy, nếu nàng lắc đầu về sau chữ ta cũng đề cập tới", Tô Việt thâm tình thân thiết nhìn chăm chú vào đôi mắt Lô Uyển Chi, trong mắt thể đầy vẻ quan tâm.


      Lô Uyển Chi mẫn cảm tột cùng, tuy rằng biểu cảm và thái độ của Tô Việt theo kiểu 'nàng là đương gia', nhưng càng làm như vậy càng làm nàng thể mở lời, phụ thân từng thái độ của lúc đó, thế nhưng thích lên trấn tiếp quản mấy cửa hàng kia.


      Mà ngay lúc đầu, chút ý niệm 'thôi cứ để cho ' nảy sinh ngay lập tức bị Lô Uyển Chi bóp chết, tuy rằng nàng phải hiểu Tô Việt mười mươi, nhưng kiên trì trong lòng nàng vẫn biết .


      "Tô Việt, chính chàng muốn sao?", Lô Uyển Chi nâng lên khuôn mặt khẩn trương nhắn, nghiêm túc hỏi .


      "Ta muốn , đại trượng phu sao có thể dựa dẫm vào người khác, tuy rằng Nhạc phụ phải là người khác, nhưng mà ta muốn chiếm tiện nghi được đưa tới cửa thế này. Nàng cảm thấy sao?", Tô Việt đồng thời đẩy vấn đề giao cho Lô Uyển Chi.


      "Chàng đúng, vậy từ chối chuyện này ", Lô Uyển Chi nghe theo lời , trong lòng nàng hết sức ràng, cho dù có ép buộc Tô Việt đồng ý nữa, lấy tính tình hồ đồ của , nhất định cũng thể kinh doanh tốt được, còn bằng cứ từ bỏ như vậy.


      Nghĩ đến nguyện vọng bao giờ được thực , sắc mặt Lô Uyển Chi có vẻ chán nản sa sút, nàng nhìn thoáng qua Tô Việt , "Sắc trời còn sớm, nghỉ thôi", xong tự nàng quay đầu cởi áo khoác người, nằm vào ổ chăn.


      Tô Việt cũng cởi quần áo theo, thổi tắt đèn rồi leo đến cạnh nàng nằm xuống.


      Nằm cận kề ôn hương nhuyễn ngọc, từng nếm trãi tư vị mất hồn Tô Việt cảm thấy toàn thân lập tức bùng lên cơn nóng bất chợt, rất nhanh phía dưới cũng nổi lên phản ứng, ngẩng cao đầu.


      Theo ý nguyện của phần nào đó người, bàn tay của Tô Việt chui vào trong áo lót Lô Uyển Chi, miệng nỉ non gọi tên Lô Uyển Chi.


      Mới nếm thử mùi vị tình ái, cơ thể Lô Uyển Chi cũng cực kỳ mẫn cảm, trong nháy mắt khi lúc bàn tay Tô Việt nhàng vỗ về bờ eo nàng, nàng cảm thấy trong bụng nổi lên hơi nóng. Nhưng mà trong đầu nàng còn nhớ tới câu lơ đãng của mẫu thân lúc ban ngày, để Tô Việt đến gần mạnh mẽ xoay người.


      Thử để nàng đối mặt với mình nhưng có kết quả, Tô Việt cũng gấp, mình chăm chú dán sát người vào nàng, dò xét bên dưới tìm được cánh môi Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi nhất thời cảm thấy bờ môi mình đột ngột có cảm giác tựa như bị cắn mút tê dại khiến nhìn nhịn được lè lưỡi (□), lại bất chợt lúc này bị Tô Việt chờ đợi bắt được, thừa dịp đem chiếc lưỡi của quấn lấy nguồn ấm áp ngọt ngào đó, cùng nhảy múa với chiếc lưỡi của Lô Uyển Chi, hút lấy vị ngọt ôn nhu trong miệng nàng.


      Đến khi hôn môi thể thỏa mãn được Tô Việt, bàn tay to lớn của tham lam tiến vào trong áo lót của Lô Uyển Chi, vuốt ve đường cong đặc thù mềm mại, cảm nhận da thịt ấm áp tựa chỉ có như vậy mới có thể đem lửa cháy hừng hực trong cơ thể hạ thấp chút.


      Dần dần, Tô Việt bị cơn lửa bùng cháy trong cơ thể thiêu rụi mọi ý nghĩ của , mặc kệ buông tha cái ham muốn nóng bỏng phán tán khắp nơi, xoay người phủ lên cơ thể mềm mại của nữ nhân, đợi đến khi xác nhận Lô Uyển Chi chuẩn bị tốt cho chính mình cũng là lúc, chút do dự muốn xâm nhập vào nơi đặc thù ấm áp ướt át khít khao tuyệt vời kia.


      Lúc này trong đầu Lô Uyển Chi cũng là mảnh mênh mông, nơi nào Tô Việt chạm đến sớm nhàng run rẩy. Nàng nhịn được những kích thích vỗ về Tô Việt mang đến khiến nàng bật cười, ra sức thở dốc, thậm chí ngẩng đầu chủ động cắn mút chiếc môi mỏng của Tô Việt.


      Ngay lúc Tô Việt vừa mới tiến vào người nàng, trong lòng nàng vẫn chấn động bởi vì sợ hãi đau đớn như lần trước xảy ra, lại nhớ tới lời Trương thị với nàng loại chuyện này chỉ đau lần, nên hơi buông lỏng tâm tình.


      Mà khi Tô Việt cảm nhận người dưới cơ thể mình căng thẳng cũng dừng mọi di chuyển, đợi đến khi thấy biểu cảm mặt Lô Uyển Chi thả lỏng hơn mới đem phần dưới của mình đường tiến thẳng vào nơi mềm mại kia.


      Trong khoảnh khắc của hoàn toàn nằm gọn trong người nàng, nàng phát ra tiếng hét kinh hãi, phải là đau đớn mà là mất hồn, nàng cảm thấy lúc này chính mình đạt được viên mãn, nhịn được nâng hai đùi ngọc, dùng tứ chi thon dài cẩn thận quấn quýt lấy , muốn đem nhét vào chỗ sâu nhất trong cơ thể mình.


      Mà Tô Việt, nắm lấy chiếc eo thon mềm mại xương, tần xuất chuyển động từ chậm chạp đến chậm rãi rồi xâm nhập càng nhanh hơn, nghe tiếng rên kiều cao thấp bên tai mình, ở đỉnh điểm vui sướng cực hạn quay cuồng quên mình. . .


      Đợi đến khi cơn mây mưa qua , Tô Việt cứ ôm lấy Lô Uyển Chi rời tay, bàn tay ấm áp khoác ngang hông nàng như có như khẽ vuốt ve qua lại, có thể cảm nhận mùi vị mồ hôi vừa rồi mới thấm ra ngọt ngào dinh dính.


      Chờ sau khi Lô Uyển Chi ngừng thở dốc, nàng lập tức nghĩ đến vấn đề muốn hỏi, phủi ra bàn tay Tô Việt xuống, quay đầu quan sát ánh mắt , hết sức nghiêm túc hỏi, "Trước ta chàng có từng chạm qua nữ nhân khác ?"


      Cả đầu mờ mịt, Tô Việt biết vì sao nàng bỗng nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng vẫn trịnh trọng lắc đầu, " có!"


      "Ta tin! Vì sao đối với chuyện đó chàng lại thuần thục như thế?", lòng đầy căm phẫn, Lô Uyển Chi có hơi tức giận.


      "Ta chỉ xem qua, chưa từng làm!", chút ngại ngùng Tô Việt cao giọng giải thích. Mảy may gì thêm.


      Nếu chuyện tân hôn nam nữ mà biết biết động phòng như thế nào, thế chẳng phải ngay cả đứa cũng có sao? Vì để bản thân thể có chút dũng trước mặt Lô Uyển Chi, ngày trước hôm thành thân Tô Việt lên kỹ viện trước kia thường xuyên lui tới ở trấn , Lưu lão tứ nơi đó lấy ra quyển kinh gốc.


      Sau khi trở về, mình trốn trong phòng xấu hổ đỏ mặt nhìn xem, hơn nữa trước kia nghe mấy bằng hữu trước mặt mình qua mấy lời thô tục, vì thế, hiểu, hoàn toàn thấu hiểu. Hơn nữa bây giờ qua hai lần trãi nghiệm thực tế, càng hiểu , vì sao tân hôn đặc biệt nam nhân đều rời khỏi nàng dâu, còn như có nàng dâu cũng muốn thường xuyên đến Hoa Lầu chuyến.


      "Chàng đừng gạt ta, loại chuyện tư mật này, người ta làm sao có thể để cho người ngoài quan sát?", Lô Uyển Chi với vẻ mặt đừng hòng lừa ta, trong lòng nàng đối với chuyện này vô cùng - phi thường để ý, nàng thậm chí còn nghĩ tới, nếu Tô Việt chạm qua nữ nhân khác, chính nàng để chạm vào người nàng dù chỉ đầu ngón tay.





      Hết Chương 24.
      huyetsacthiensu, Nhược VânTrâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      25. Nguyện ý.







      Mặt Tô Việt hơi ửng hồng, ngại ngùng , "Lúc trước cũng là thiếu niên hiểu chuyện, có lần trấn theo mấy tên tiểu tử hỗn đản lén lút chuồn đến Hoa Lầu, trốn ở dưới giường xem chuyện bất chính của người ta, cho nên mới biết được ít".


      "Chàng. . . sao chàng có thể như vậy?", mặt Lô Uyển Chi lộ ra vẻ khó tin nhìn Tô Việt, tựa như nhìn thấy tên 'tội ác đầy trời'.


      "Chỉ có lần đó, lần đó thôi, cũng tại hiểu chuyện bị người khác gạt , sau này còn đến đó nữa", Tô Việt vội vàng mượn cớ.


      muốn bản thân ở trước mặt nương tử mới cưới thuần khiết như tờ giấy trắng bị vẽ lên hình tượng như loài lang báo về .


      Thấy Lô Uyển Chi vẫn là bộ mặt 'từ chối cho ý kiến', đôi mắt hạnh trợn to, bộ dáng tin.


      Tô Việt vội , "Uyển Chi, đấy, hơn nữa ta cam đoan, về sau bao giờ bước vào loại địa phương đó nửa bước, có nàng, cả đời này như thế là đủ rồi".


      Nghe câu cuối của , trong lòng Lô Uyển Chi cũng hơi buông lỏng đôi chút. Chỉ quay đầu muốn ngủ, sau đó hai người nằm xuống, ngay lúc Tô Việt mơ mơ màng màng muốn ngủ, Lô Uyển Chi bên cạnh bỗng nhiên chậm rãi câu, "Chàng nếu sau này còn xóm ăn chơi đó nữa, ta hòa ly với chàng".


      Nàng những lời này tuy là giọng điệu nặng nhưng Tô Việt nghe xong mà hết hồn, nhất thời sợ tới mức đánh tan cơn buồn ngủ, vội vàng đến gần ôm Lô Uyển Chi vào lòng, thấp giọng thào cam đoan, "Ừ! Ta !"


      Nhưng, Lô Uyển Chi để ý , xoay người ngủ, chỉ để lại mình Tô Việt trằn trọc yên, trong lòng tự đặt dấu chấm hỏi lớn với về nàng dâu mà mới cưới về.


      Lại nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Lô Uyển Chi nhiều năm trước đây, lúc ấy nàng vẫn là tiểu nương mười tuổi thế nhưng lại xinh đẹp sao sánh được, khi thấy trong đôi mắt to tròn ngoại trừ mới đầu là sợ hãi ngoài ý muốn, còn lại đều tất cả đều là kiên định, dáng vẻ vừa rồi của nàng đúng là dáng vẻ Tô Việt lần đầu tiên nhìn thấy, chính xác là cùng người.


      Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Việt thức dậy sớm để tới nhà Tô Tề sát vách để giết heo cho người ta, Lô Uyển Chi bởi vì với mẹ chồng là thực tế nàng biết nấu cơm, mặc dù cũng thức dậy sớm, chẳng qua nàng cũng có ý định muốn ngồi chỗ chờ cơm tới, đành phải theo Vương thị như cái đuôi, giúp đưa củi và nhóm lửa, rửa chén.


      lâu sau, ăn điểm tâm xong Tô Việt lập tức bước chân ra khỏi nhà, Tô Căn ra ngoài đánh bài mà mình khom người dựng vách ngăn trong sân, Vương thị ở bên cạnh phụ giúp, Lô Uyển Chi cũng muốn đến hỗ trợ lại bị Vương thị cự tuyệt, bà thấy da thịt non mềm của con dâu thế này cũng đoán là làm được việc gì.


      Đến buổi chiều, Tô Việt vác giỏ trở về, bên trong là bốn cái móng heo, cộng thêm mấy miếng thịt được cắt từ đầu heo, cười với Vương thị là buổi tối có thể nấu thêm vài món ăn, buông vật trong tay xuống, tới giúp Tô Căn. Bởi vì ngày mai là Tết, phải cúng ông Táo, bận đến khuya là chuyện nhất định thể tránh khỏi, căn bản có thời gian làm việc khác, nghĩ vậy nên ngày hôm nay thừa dịp này nhanh chóng đem vách tường này vây lại hoàn tất, chỉ chừa cái cửa làm lối để hai người Tô Việt qua bên này ăn cơm, Tô Căn chờ hết năm này sau khi xây phòng bếp xây xong, cánh cửa này bị bịt kín.


      đêm trước năm mới, Lô Uyển Chi có chút yên lòng hỏi Tô Việt, "A Việt, cha mẹ chàng đặc biệt là nương chàng, có phải vừa lòng về ta ?"


      "Vì sao lại hỏi như vậy?", bản thân Tô Việt thấy cha nương đối với nàng dâu của cũng khá tốt, vẫn cảm thấy so với đại tẩu Triệu thị được gả tới trước kia có gì khác nhau.


      " có, chỉ là cảm giác, có thể là ta nghĩ nhiều, dù sao trước kia ta cũng tiếp xúc nhiều với bọn họ", Lô Uyển Chi vội vàng cúi đầu, đem trách nhiệm ôm vào người.


      "Nàng đừng nghĩ nhiều, bọn họ lúc nào cũng như thế, có ý nịnh bợ ai hay đối xử tốt với ai, lại càng ra vẻ sai khiến ai, lúc nào cũng đem chuyện giấu kín trong lòng, nhưng mà bọn họ cho tới bây giờ có ý gì xấu, càng miễn tới ý nghĩ muốn làm khó con dâu, nếu lúc trước phải bọn họ mềm lòng đại tẩu ta bây giờ kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai như thế", Tô Việt an ủi Lô Uyển Chi, sống chung với cha nương gần hai mươi năm, đối với tập tính của họ dĩ nhiên luôn hiểu .


      Cha nương nhà quả phải là người nhiều chuyện, nếu phải việc của họ họ tới, lại càng giống như mấy cha mẹ chồng khác trong thôn, đối xử hà khắc với con dâu. Cho nên mới lớn gan mở miệng cầu cửa hôn với Lô gia, bằng cho dù có cho mười lá gan cũng thể xin được, thể nắm chắc có thể mang đến cuộc sống yên ổn cho Lô Uyển Chi, cũng thể mở miệng.


      Tuy rằng hiểu lắm về tính tình của cha mẹ chồng ra sao, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc gần đây Lô Uyển Chi có thể lờ mờ hiểu được đại khái, nghe trượng phu như thế, Lô Uyển Chi vẫn nhịn được thay cha mẹ chồng mở miệng bênh vực, "Con người bọn họ khá tốt".


      Tô Việt nghe xong cười đến ôm lấy vai Lô Uyển Chi , "Mà quan trọng là nàng dâu của ta hiểu được lí lẽ, mặc kệ là ông bà già về sau có thể sống với chúng ta bao lâu, chúng ta nhất định luôn bên cạnh bọn họ", xong giữ lại đôi vai giãy giụa của Lô uyển Chi, Tô Việt thừa dịp nàng chưa chuẩn bị hôn trộm cái lên đôi má hồng của nàng.


      Hành động của làm Lô Uyển Chi sợ run cả người, nhịn được hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Tô Việt cái.


      "Đúng rồi, lần trước lại mặt, cha ta tìm chàng chuyện đó, chàng có muốn suy nghĩ lại lần nữa hay , dù sao đó cũng là nguồn thu vào, sau này cha nương già , cơ thể họ nếu có bệnh tật gì, có nhiều chỗ cần dùng đến bạc", Lô Uyển Chi suy nghĩ trong hai ngày nay, cảm thấy đây là biện pháp duy nhất, trông cậy vào ba mẫu đất khô cằn kia có khả năng để dành được bao nhiêu, trong lòng nàng tuy rằng có cách nào để thực chuyện kia, nhưng mà bạc cần phải có.


      "Uyển Chi, nàng hy vọng ta làm như vậy phải ?", Tô Việt tách người ra nhìn chằm chằm Lô Uyển Chi với ánh mắt chăm chú hỏi.


      Bỗng nhiên ngay lúc này, Lô Uyển Chi cảm thấy đành lòng cưỡng cầu làm gì, nhưng mà nghĩ lại mối thù chôn sâu tận đáy lòng, rốt cuộc nàng vẫn nhịn được gật đầu. Thế nhưng dám nhìn thẳng vào mắt Tô Việt, trong lòng nàng chột dạ dám đối mặt.


      "Nếu nàng hy vọng ta tìm Nhạc phụ chuyện, nhưng mà phải là có điều kiện mà nhận lấy, ta thỏa thuận, lợi tức cứ dựa theo lợi tức của điền trang tư nhân. đồng cũng thể thiếu Nhạc phụ. Nàng đồng ý ?", Tô Việt nhìn búi tóc đỉnh đầu của nàng trầm giọng hỏi.


      nhàng gật đầu, Lô Uyển Chi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Việt có chút thương cảm , "A Việt, ta biết như vậy đối với chàng có chút quá đáng, chàng vốn dĩ rất tốt, chỉ vì cưới ta còn phải gánh vác chuyện vốn chẳng liên quan lẫn trách nhiệm này", xong vành mắt rưng rưng đầy nước mắt áy náy, giờ đây mới phát bản thân quá đáng với người khác, vì chuyện riêng của Lô gia, liên lụy tới Tô Việt , mà sau này biết chuyện thế nào, thậm chí còn hại tới .


      Càng nghĩ trong lòng Lô Uyển Chi càng thấy áy náy, càng thương tâm, hai mắt thể kìm nén dòng nước mắt tràn mi, cũng còn cố kỵ điều gì nâng bàn tay xoa bên má Tô Việt, đây là dung mạo tràn đầy sức sống tuổi trẻ của .


      Tô Việt bị biểu cảm của nàng làm bỡ ngỡ, nhưng mà đây là lần đầu tiên bị biểu cảm gương mặt ôn nhu này mà rung động, cũng là lần đầu tiên Lô Uyển Chi chủ động chạm vào .


      Cho dù lúc trước khi bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cho dù nàng có động tình khó kiểm soát bản thân, nhiều nhất chỉ là vươn tay cào vào lưng , hơn nữa lực rất mạnh, so với lúc dịu dàng thường thấy hoàn toàn khác xa, Tô Việt có thể khẳng định sau lưng nhất định là thương tích chồng chất. Mặc dù vào thời điểm thân mật của cả hai, tiến công càng dùng sức, càng dũng mãnh nhưng đợi cho tất cả qua , vẫn cảm thấy đau rát, bình thường nhìn Lô Uyển Chi yếu đuối thế kia vậy mà thời điểm đó tựa như đột nhiên biến thành sư tử cái.


      Mà làm Tô Việt thấy ràng trong mắt Lô Uyển Chi đầy vẻ áy náy, thấy đó là áy náy, đó là chịu đựng, là đau lòng, tim như bị bóp chặt, đến gần vỗ về, khẽ hôn mí mắt nàng , "Uyển Chi, đừng thương tâm, nàng vui vẻ ta cũng vui vẻ, là ta nguyện ý, hề miễn cưỡng, nàng yên tâm. Tô Việt ta cũng phải là loại người vì người khác mà ủy khuất chính mình".


      xong vì trấn an giai nhân trong lòng mà mở miệng cười vài tiếng.


      Lô Uyển Chi là người nhạy cảm như thế nào làm sao có thể biết tâm ý vì nàng mà lo lắng của , gắt gao ôm lấy eo Tô Việt, mặt nàng chôn cổ khe khẽ nức nở.


      Kể từ ngày biết thân thế của chính mình, nàng chưa từng biểu bất cứ biểu cảm bi thương nào trước mặt cha mẹ mình, mất mác, bất lực còn có tia tuyệt vọng, lúc này nàng tựa như tìm được nơi có thể giải thoát, cũng tìm được lý do có thể buông tay, chỉ vì được người có tấm lòng rộng rãi này giang tay che chở, quan trọng nhất là, đây là người mà cả đời này này nàng dựa dẫm.


      Tô Việt có chút sợ hãi, ngoại trừ đêm đầu tiên nhìn thấy Lô Uyển Chi khóc thút thít lần, chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, bởi vì trong lòng rất ràng, thê tử của giống như biểu mảnh mai bên ngoài, mà nội tâm rất kiên cường. Cho nên giờ phút này nhìn Lô Uyển Chi khóc, nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống, chỉ biết nhàng hôn nước mắt mặt nàng.


      Mà trong đầu từ lâu quên mất vấn đề vừa rồi, giờ phút này chỉ nghĩ chắc chắn lời vừa rồi của chọc Lô Uyển Chi vui nên mới khóc ủy khuất như thế.


      Nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy có khả năng nhất chính là vì bản thân cự tuyệt ý tốt của Nhạc phụ, với lại vừa rồi trả lời lại ràng.


      Vì thế ngừng cam đoan bản thân nguyện ý nhận cửa hàng trấn , nguyện ý quản lý, Nhạc phụ cái gì là cái đó, sau này tuyệt đối chữ nữa.


      Nào ngờ, càng quan tâm tỉ mỉ, trong lòng Lô Uyển Chi càng áy náy, khóc càng lúc càng nức nở hơn.


      Tô Việt chỉ ngừng hôn chân mày đen nhánh của nàng, rồi đôi mắt, hai gò má, cuối cùng nhìn thấy Lô Uyển Chi có xu hướng ngừng khóc, thanh ngược lại càng lúc càng cao, sợ làm cha mẹ cách vách mới ngủ tỉnh dậy, Tô Việt cúi đầu đem giọng khóc nức nở nuốt vào trong miệng.




      Hết Chương 25.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      26. Nịnh bợ.






      lâu sau, Tô Việt liền phát chiêu này có thể dùng được, tiếng nức nở của giai nhân trong lòng chậm rãi thấp xuống, tiếp theo biến thành tiếng ngâm nhàng nũng nịu, cuối cùng là tiếp thở dốc dồn dập.


      Tô Việt chạm vào bờ môi ấm áp rồi dùng chiếc lưỡi nhàng mút lấy đầu lưỡi để an ủi linh hồn run rẩy ấy, cảm quan bị kích thích trong đầu Lô Uyển Chi hoàn toàn choáng váng, ngay lúc này thầm nghĩ chỉ cần chìm đắm trong khoảng tươi đẹp này, vĩnh viễn còn muốn tỉnh nữa.


      Rất nhanh sau đó, bàn tay Tô Việt đặt vai nàng bắt đầu có hạnh kiểm xấu chậm rãi cởi bỏ nút thắt quần áo người nàng, thuận người đẩy nàng ngã xuống giường, cúi đầu dùng đôi môi thay cho bàn tay, chu du chiếc gáy trơn bóng lán mịn cùng với vùng da phía dưới. Khi uyển chuyển khẽ vuốt, khi nhiệt tình cắn , chọc cho Lô Uyên Chi như muốn tan ra thành nhiều mảnh, đầu óc trận mơ hồ.


      Đợi đến khi nghe thấy tiếng thở gấp của Tô Việt từ phía sau lưng, Lô Uyển Chi mới phản ứng kịp, việc vừa rồi còn chưa xong.


      Cảm giác tốt đẹp trước mắt, nàng đành lòng phá vỡ, mặc cho thích ý trong lòng bắt đầu lan tràn, tạm thời suy tư đến chuyện phiền muộn này nữa.


      Đợi tới buổi sáng ngày cuối cùng của năm, Tô Việt vừa cử động thân mình Lô Uyển Chi lập tức hoảng hốt tỉnh giấc, nhớ tới hôm nay là ngày cuối của năm cũ, ở Tô gia nhất định có rất nhiều việc phải làm, nàng vội vàng theo sau Tô Việt mặc quần áo, nghĩ xem lát nữa ra chỗ mẹ chồng Vương thị có gì cần hỗ trợ hay .


      Quả nhiên, so với bọn họ Vương thị thức dậy từ sớm, mình bà chui đầu vào phòng bếp chặt thịt, thịt này là thịt hôm qua Tô Việt mang về, đợi khi chặt xong còn phải nấu chín rồi treo lên phơi khô, thế này có thể giữ được khoản thời gian.


      Đến giữa trưa, cả nhà đại ca Tô Sở ở riêng cũng phải quay lại nhà ăn bữa cơm, đây là quy củ, năm cũ cùng Tết lịch, mọi thành viên trong nhà phải xum vầy ngồi cùng chỗ nâng cốc chuyện trong nhà, đề tài trọng tâm được thảo luận chủ yếu là về thu hoạch năm trước, dự định cho năm mới.


      Theo đạo lý làm dâu cả như Triệu thị sau khi ăn điểm tâm xong cần phải đến nhà hỗ trợ, nhưng mà Triệu thị phải là người siêng năng, lại càng phải là người có lòng hiếu thuận, đợi đến giữa trưa, Tô Sở và Tô Đại Hà đều có mặt mà nàng ta đợi mất lúc lâu sau mới khoan thai chậm rãi có mặt.


      Miệng vẫn còn quên vì ở nhà làm đôi giày tặng mẹ chồng Vương thị, kết quả là vì bản thân may vá chậm chạp, cho nên xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mừng Năm mới mới tặng hiếu kính mẹ chồng.


      Vương thị có chút tin nhìn nàng ta, chỉ cười nàng ta có tâm là được nên có sai lầm gì, về sau nếu Đại Hà nếu bận nhiều việc để nó tới nơi này chuyến, vợ chồng già bọn họ cũng có đòi hỏi gì hơn.


      Triệu thị tức giận xụ khóe miệng, đồng ý cũng phản đối, lại vội vàng mấy lời hay ý đẹp, cái gì mà mắt thấy năm sắp qua, cha mẹ thoạt nhìn tinh thần vẫn minh mẫn lung tung.


      Cả bàn ăn trong mười câu có tới tám câu là mình nàng ta , so sánh ra, Lô Uyển Chi cảm thấy chính mình rất khờ, biết lời hay lấy lòng cha mẹ chồng, ngay cả gắp thức ăn cho bọn họ nàng cũng muốn làm, đôi đũa chỉ dùng để gắp cho chính mình vì dùng chúng gắp tới gắp lui nhiều lần sạch . Chính nàng lúc ăn cơm ở nhà mẹ đẻ, nhớ tới lời Trương thị từng đề cập qua, nhà giàu chân chính người ta đôi đũa riêng để chia thức ăn.


      Cho nên khi Triệu thị vẻ mặt ân cần gắp cho đệ muội mới vào cửa đũa thịt heo, mặt nét cười tới đáy mắt , "Đệ muội, ngươi năm nay là lần đầu tiên ở nhà trãi qua năm cũ sang năm mới, đến đây, ngươi ăn nhiều chút, tuy là Tô gia chúng ta có lẽ còn thua kém hơn Lô gia ngươi, thế nào đây cũng là mảnh tâm ý mà nương ta làm nửa ngày".


      Tô Việt nghe xong nhíu mày, Tô Căn nghe xong đằng hắng cổ họng, còn Tô Sở vẻ mặt trước sau như bắt đầu dậy sóng, Vương thị mất kiên nhẫn , "Vợ thằng cả, nghe ngươi vậy, chẳng lẽ chúng ta ngược đãi Uyển Chi hay sao?"


      "Nào có, nương, con đây đó chứ, nhà đệ muội vừa thấy là biết nhà có tiền, đoán chừng chướng mắt cơm canh nhà chúng ta, người xem con đây phải gắp đĩa thức ăn mặn duy nhất bàn cho đệ muội hay sao, đừng để đệ muội sau này về nhà mẹ đẻ gầy ốm, khiến người khác người Lô gia chúng ta ngược đãi phải ", Triệu thị lảng sang chuyện khác, tiếp tục cười khẽ .


      "Bớt nhảm thôi, mấy lời này ra làm gì, nhanh ăn cơm ", Vương thị uyển chuyển nhắc nhở.


      Bà cũng rất buồn bực, ràng là con dâu cả chưa từng qua nhà Lô gia, nàng ta làm sao biết tài sản Lô gia so với nhà mình nhiều hơn, chẳng lẽ có thể từ mấy cái đồ cưới mà nhìn ra được sao? Nếu vậy đứa con dâu cả này đúng là đứa có mắt nhìn.


      Kỳ thực bọn họ đều biết, ngày thành thân hôm đó, Triệu thị thừa dịp mọi người chú ý lén lút chạy đến tân phòng xốc mấy nâng phía sau giường lên nhìn thấy tỉ lệ đồ cưới bên trong, nàng ta chỉ nghĩ muốn nhìn để so sánh đồ cưới của đệ muội này với nàng ta xem thế nào, kết quả vừa thấy mấy sấp tơ lụa tốt nhất được xếp bên trong, nàng ta ngây ngẩng cả người, thiếu chút nữa là bị lóa cả hai mắt, tin vào mắt mình còn giơ tay xác nhận, đợi tới khi xác định cái mềm mại nhẵn nhụi kia đích xác là tơ lụa vẫn ngừng lắp bắp kinh hãi.


      Lại cởi bỏ dây buộc của mấy phần khác, nhìn qua mấy vật khác càng cả kinh trợn mắt há mồm, nơi đây là nông thôn, nhà ai có khuê nữ kết hôn được đưa chút tơ lụa mỏng đơn giản, càng có người có khả năng đưa rực rỡ đủ loại dụng cụ bền đẹp thế này.


      Đúng lúc này nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài vào, nàng ta sợ tới mức đôi tay khẽ run rẩy liền quên mất đem trường trở lại như cũ, chỉ vội vàng phủ lại cái nắp liền bỏ .


      Mà thời điểm Lô Uyển Chi tự mình kiểm tra đồ cưới lập tức phát vấn đề, nhưng đợi tới khi kiểm tra qua thấy thiếu cái nào nên nàng cũng để ý nhiều, thu xếp rồi khóa lại.


      tới mấy lời châm chọc khiêu khích của Triệu thị, Lô Uyển Chi nhìn chằm chằm vào miếng thịt heo béo ngấy trong chén mình, nghĩ lại mặt này có khả năng còn dính nước miếng của đại tẩu, nàng khỏi thổn thức hơi, bất kể thế nào cũng ăn vô, nhưng mà nhìn thấy Triệu thị hai mắt đăm đăm nhìn mình tha kia tựa như , 'ngươi nếu ăn miếng thịt này, chính là tôn trọng trưởng bối', Lộ Uyển Chi chỉ có thể liếc trộm vài lần nhìn Tô Việt ngồi bên cạnh, mà Tô Việt từ sớm hiểu chuyện gì xảy ra, vốn nghĩ có thể thay nàng dâu của ăn miếng thịt này, bởi vì biết Lộ Uyển Chi ngoại trừ móng heo, phần thịt béo khác đụng tới.


      Nhưng mà nghĩ lại, miếng thị bị Triệu thị chạm qua, hăng hái bừng bừng kẹp miếng thịt để vào chén của đứa cháu Tô Đại Hà, miệng còn giả bộ hiền lành đau lòng , "Đại Hà, ngươi là hy vọng của Tô gia chúng ta, chúng ta đều trông cậy vào ngươi có thể thi cử thành danh làm quang tông diệu tổ, ngươi ăn nhiều chút".


      xong còn hơi dừng chút, nhìn thấy mặt Triệu thị với biểu cảm từ chối cho ý kiến, nhanh chóng bổ sung thêm câu, "Nghe thịt béo bổ cho trí óc".


      Tô Việt xong câu cuối cùng lập tức cúi đầu ăn cơm, còn ôm bát cơm sát vào mặt, sau đó còn nháy mắt ra hiệu cho Lô Uyển Chi bên cạnh, Lô Uyển Chi cũng bưng bát lên, để đề phòng đại tẩu lại ân cần lần nữa.


      Mà cuối cùng, đôi đũa thịt vẫn quay về trong bát Triệu thị, bởi vì đứa con bảo bối là đứa nhóc béo tròn, hơn nữa là đứa béo ăn thịt béo.


      Triệu thị nghĩ muốn tiếp tục gắp miếng thịt nữa cho Lô Uyển Chi, lần này ra vẻ nịnh bợ mà là hờn dỗi, nhưng mà bị cha chồng câu ra ngăn cản, "Đều tự ăn , đừng có gắp tới gắp lui, tất cả đều là người trong nhà. cần khách khí như vậy".


      Đợi tới khi cơm nước xong, Triệu thị khó chịu đoạt lấy bát đũa tay Lô Uyển Chi, ầm ỹ là tự nàng ta rửa, cần làm phiền tới đệ muội nhúng tay vào.


      Vương thị mặt buồn bực thậm chí mang chút hoảng sợ nhìn đứa con dâu cả vài lần, nàng ta gả vào Tô gia nhiều năm như vậy, mà hôm nay ở trước mặt mình đây là lần đầu tiên chủ động gánh vác việc nhà. Vừa mới đầu bà còn có chút chưa hiểu nổi, muốn tự với chính mình là hai đứa chị em bạn dâu này hòa thuận vui vẻ, nhưng mà chính bà còn tin, hơn nữa hai người kia gặp nhau thời gian tiếp xúc tổng cộng cũng chỉ có vài lần.


      Cuối cùng, Vương thị chỉ có thể kết luận luôn là đứa con dâu cả luôn ngại nghèo phú biết Lô gia là người có tiền.


      Khẽ thở dài, Vương thị vùi đầu nấu nước cho Triệu thị tắm rửa, trời rất lạnh chỉ có thể dùng nước ấm để tắm gội.


      Nhìn thoáng qua ba cha con Tô gia ngồi quây quần tán gẫu trong phòng chính, còn có đứa cháu trai Tô Đại Hà cúi đầu yên lặng tự chơi trong sân, Lô Uyển Chi cuối cùng quyết định vẫn nên phòng bếp giúp đỡ, ai ngờ vừa mới bước vào bị Triệu thị đẩy ra, thiếu chút nữa đụng vào người.


      muốn cùng vị đại tẩu quá nhiệt tình này qua nhiều, vì thế Lô Uyển Chi kêu Tô Đại Hà theo nàng vào phòng ngủ.


      Tô Đại Hà kỳ thực là đứa trẻ bảy tuổi, có thể bởi vì quá béo nên trông cao lắm. Đợi khi vào phòng trong, Lô Uyển Chi cười cười lôi cái thùng gỗ từ dưới sàn ra, nhàng mở nắp để Tô Đại Hà nhìn xem.


      Tô Đại Hà trợn to hai mắt, thào hỏi, "Thẩm, người sao lại có nhiều sách như vậy?"


      "Đại Hà, cháu quên sao, đệ đệ thẩm Văn Hiên cũng như cháu, cũng học trường tư, ngày thường đệ ấy thường hay ở nhà đọc sách viết chữ, mấy thứ đó đều là cha ta mua cho đệ ấy, sau này xác định ghi nhớ hết cần nữa nên thẩm mượn giữ để giải trí", Lô Uyển Chi cười giải thích.


      "Thẩm, cháu có thể mượn vài quyển về nhà đọc ? Thẩm biết chữ sao?", Tô Đại hỏi hết câu này tới câu khác. Đối với người mà nhóc ta luôn coi là sư huynh tài hoa - Lô Văn Hiên, nhóc ta thể kìm lòng tỏ lòng tôn kính.


      "Đương nhiên có thể, cháu thấy thích lấy vài quyển, để lúc sau mang về nhà xem, thẩm cũng biết được mấy chữ, chỉ cảm thấy mới lạ thôi", Lô Uyển Chi cười trả lời, giơ tay lên sờ cái ót trơn láng của Tô Đại Hà. Nàng khó mà bản thân biết chữ nhiều, sợ đứa cháu trai này khắp nơi tuyên dương mình, đối với bản thân mình sao, nhưng mà từ khi biết trượng phu Tô Việt biết được nhiều chữ, nàng cảm thấy cần phải che giấu chuyện mình biết chữ nhiều hơn để tránh chuyện phiền phức.


      Hai người trong phòng mấy câu, Tô Đại Hà liền ôm quyển sách đến cạnh cửa sổ chậm rãi đọc lên, học hơn ba năm trường tư nên cơ bản nhóc con đều nhận hết chữ viết.


      Giờ phút này, tắm rửa xong Triệu thị cũng theo vào phòng Lô Uyển Chi, đầu tiên là tán gẫu mấy câu, sau đó là hai mắt ngừng láo liên đánh giá hai gian phòng này của chú em.






      Hết Chương 26.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      27. Tính toán.






      Lô Uyển Chi đối với vị đại tẩu này, ấn tượng sâu nhất chính là ngày thành thân bị nàng ta châm chọc khiêu khích, cho nên khi thấy nàng ta vừa vào lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng chờ nàng ta chế giễu.


      Trước kia, người mà nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là mấy người trong Lô gia, mà tất cả mọi người đều thương nàng. Sau khi gả người mẹ chồng dễ chịu như Vương thị cho nên nàng giỏi trong việc xử lý những loại quan hệ khó xử như thế này.


      tại nàng chỉ có thể bị động khẩn trương chính mình.


      Mà Triệu thị vui vẻ ra mặt đến bên cạnh Lô Uyển Chi, tự quen thuộc ngồi xuống, lôi kéo tay nàng ân cần hỏi, "Đệ muội, muội đúng là người có phúc, nhà mẹ đẻ giàu có như vậy, ở Tô gia này cũng có thể ngẩng cao đầu".


      Cười gượng hai tiếng, Lô Uyển Chi nhàng gọi tiếng đại tẩu rồi cúi đầu gì thêm.


      "Đệ muội, A Việt nhà muội cùng với A Sở nhà tẩu là hai huynh đệ, là huynh đệ ruột thịt, về sau chúng ta có chuyện gì, các ngươi nên giúp đỡ chút", Triệu thị nhanh chậm vỗ tay Lô Uyển Chi .


      Lô Uyển Chi đầu tiên là sửng sốt sau đó rất nhanh gật đầu, tuy rằng nàng biết A Việt đối với vị đại huynh và đại tẩu này như thế nào, nhưng mà mỗi lần nhắc tới đứa cháu trai Tô Đại Hà vẻ mặt luôn luôn từ ái, có lẽ là vô cùng thích.


      tới đại ca ở trấn làm tiên sinh phòng thu chi kiếm được bao nhiêu bạc, về sau cần gia đình mình hỗ trợ, cho dù tương lai có việc, làm đệ đệ như bọn họ, vả lại còn là thúc thúc ruột của Tô Đại Hà, bọn họ cũng thể khoanh tay đứng nhìn.


      "Ta biết đệ muội là người thông hiểu lý lẻ, so ra còn hơn cả A Việt nhiều, A Việt này mà mở miệng ra đôi khi làm người ta tức muốn chết", Triệu thị nhớ tới mấy lần đấu võ mồm với chú em chồng này phần lớn nàng ta đều bị xấu mặt mà kết thúc, nhịn được căm giận .


      "A Việt là người có lòng tốt", Lô Uyển Chi nghe tẩu tử oán giận trượng phu nàng, rốt cuộc nhịn được, lại muốn giả vờ, thanh kháng nghị cũng cực kỳ vang dội.


      ngờ đệ muội hiền lành của nàng ta còn bao che khuyết điểm như thế, Triệu thị vội vàng ngượng ngùng kéo khóe miệng, khoát tay , "Ta phải A Việt là người tốt, A Việt là người tốt, trong vòng mười dặm tám thôn chẳng ai biết A Việt là đứa tốt bụng, nhưng mà, chỉ là cái miệng chẳng buông tha ai. Cũng may điểm ấy của đệ muội giống , sau này làm vợ cũng nên khuyên nhiều chút, dễ gây gỗ với người khác".


      Phản ứng lúc này của đại tẩu mới tính là hơi bình thường, tuy rằng đối với nàng ta chỉ có ấn tượng ban đầu, nhưng mà hình ảnh đó trong đầu được định hình.


      Sau khi nàng ta vào trong, nào là ca ngợi này nọ rồi khách khí lung tung, Lô Uyển Chi quen lắm, hoặc là biết nên xử lý mối quan hệ với đại tẩu này như thế nào.


      Nàng nghe thấy giọng của chính mình vui, bởi vì nàng ta kể lể trượng phu của mình thế nào nhưng nàng cũng cải chính, ngược lại càng càng làm ra vẻ chắc chắn, còn cái điệu bộ 'ta làm như vậy là tốt cho muội'.


      Vì thế Lô Uyển Chi , "Đại tẩu, tẩu xem Đại Hà còn đọc sách bên cạnh đấy, nếu chúng ta phòng chính tìm nương tán gẫu thôi, đừng làm phiền Đại Hà đọc sách", xong lập tức đứng dậy, Triệu thị vốn nghĩ lại mấy câu khách sáo xem có thể hỏi ra cái gì , tốt nhất là để cho Lô Uyển Chi cho nàng ta biết của hồi môn cưới có bao nhiêu, Lô gia làm sao lại có nhiều bạc như vậy.


      Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lô Uyển Chi muốn tiễn khách, cái lòng tự trọng nhoi trong người nàng ta trong nháy mắt nổi lên, gật đầu lập tức đứng dậy theo Lô Uyển Chi ra ngoài, vẫn quên quay đầu dặn dò nhi tử ở trong phòng thẩm thẩm phải thành đọc sách.


      ra ba nam nhân trong phòng chính thảo luận về chuyện Tô Sở ở trấn làm tiên sinh phòng thu chi, Vương thị ngồi quy củ bên, cơ bản là chen vào chỉ yên lặng nghe.


      Nhìn thấy hai đứa con dâu ra, Vương thị quên đứng dậy nhường chỗ cho các nàng ngồi xuống, cả đại gia đình ngồi vây quanh bếp lò vừa sưởi ấm vừa chuyện nhà.


      Xem ra cảm xúc của mọi người trong nhà tệ, Triệu thị suy trước nghĩ sau, rốt cuộc vẫn đem cái suy nghĩ chợt lóe trong đầu lúc còn ở phòng trong ra, "Cha, nương, các người cũng biết đó, A Sở mặc dù làm tiên sinh phòng thu chi ở tiệm vải này, nhưng mà lợi tức tháng cũng có bao nhiêu, mà Đại Hà bây giờ cũng được bảy tuổi, qua mấy năm nữa phải tham gia thi hương, nếu được thông qua lâu sau Kinh Thành thi cử, thế nhưng nếu chỉ trông cậy vào chỗ tiền lãi này của A Sở, ngay cả lộ phí cũng đủ dùng".


      Tô Căn nghe xong nhíu mày chút, ngay lúc này còn chưa ý tứ của con dâu cả nên ông quyết định yên lặng xem xét, mà ngoại trừ mình Tô Việt với vẻ ngoài thoải mái ra sắc mặt của những người khác đều trầm xuống.


      "Vợ thằng cả, ngươi yên tâm, Đại Hà là đứa có triển vọng, tương lai dù vợ chồng già chúng ta có đập nồi bán sắt cũng muốn đưa nó thi", Vương thị nhắc tới đứa cháu trai duy nhất, lúc nào cũng vui vẻ thôi, huống chi là chuyện quang tông diệu tổ này.


      "Nương, như vậy, chứ còn chỗ nào để cho các ngươi đập nồi bán sắt đâu! tại biện pháp tốt nhất là đề phòng chuyện may, nhân lúc còn cách vài năm nữa mới tới tiết kiệm chút bạc", thái độ Triệu thị khác thường, để ý tới lời mẹ chồng nàng ta, đặc biệt nhìn tới đệ muội lời bưng trà rót nước cho mẹ chồng, vậy còn quên đưa cho Vương thị cái đệm gối lên chân. Có thể thấy Lô Uyển Chi là người cực kỳ hiếu thuận, nàng ấy có hiếu như vậy là tốt rồi, chỉ sợ nàng ta phải là người có hiếu thôi.


      Mấy lời của nàng ta có chút đạo lý, ngay đến Tô Căn cũng gật đầu đồng ý. Tô Việt vẫn là bộ dáng cười cười , chỉ nhìn chăm chú vào ngọn lửa trong bếp lò, tựa như câu chuyện đại tẩu có chút quan hệ nào tới bản thân . Mà Lô Uyển Chi lại là dáng vẻ liên quan đến mình, cúi đầu lắc lắc ngón tay.


      Thấy chính mình đúng suy nghĩ trong lòng cha mẹ chồng, Triệu thị cao giọng , " trấn A Sở có vừa ý cửa hàng, chưởng quầy này phải là người địa phương của chúng ta, hình như trong nhà họ xảy ra chuyện, năm sau đến đây nữa, chẳng qua là thừa dịp mừng qua năm mới mọi người vội vàng mua đồ Tết náo nhiệt dữ dội, họ muốn đem cửa hàng bán , chúng con nghĩ muốn mua lại".


      xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn trượng phu chẳng buồn mở miệng cái, Tô Sở bắt gặp cái nháy mắt ra hiệu của nàng dâu , ngồi thẳng người, nhìn Tô Căn , "Nhưng mà cha này, bạc trong tay chúng con đủ. Cho nên có thể cho chúng con mượn số được ?"


      Nhìn thấy cha cau chặt đầu chân mày, Tô Sở vội vàng bổ sung thêm câu, "Người yên tâm, về sau ta trả lại đầy đủ".


      "A Sở, cửa hàng ngươi muốn mua lại buôn bán cái gì?", Tô Căn đồng ý cũng phản đối mà chỉ quan tâm tới tính toán của thằng con cả.


      "Cái này dĩ nhiên là cửa hàng vải sợi, con tại làm ở cửa hàng vải cũng gần mười năm, đối với mấy đường nước bước bên trong hiểu rất . Chỉ cần có thể mở ra, sau này dĩ nhiên thu được ít bạc", Tô Sở nhịn được vỗ ngực cam đoan.


      Lắc đầu, Tô Căn , "Thế này được, nếu ngươi làm như vậy chữ tín và nghĩa đặt ở chỗ nào? Ngươi ràng là muốn vượt mặt người ta mà thôi (???), chuyện này nếu mà bị truyền ra ngoài mọi người nghĩ như thế nào, đối với chưởng quầy tại ngươi chính là loại người bất trung bất nghĩa, ra còn để người ta đâm thọt sau lưng hay sao, loại chuyện này thể làm!"


      ngờ cha chồng còn là người quang minh chính đại như thế, trong lòng Lô Uyển Chi ngừng cảm thấy may mắn, bản thân nàng gả đến người trong sạch, mẹ chồng điềm đạm hòa nhã dễ sống chung, cha chồng hiểu lý lẽ, trượng phu thương mình, nghĩ thầm chính mình đúng là rơi vào hủ mật rồi.


      Tô Sở bị lời của Tô Căn cúi thấp đầu, phải là nghĩ tới vấn đề này, cũng từng đem vấn đề lo lắng này qua với nàng dâu Triệu thị, ai ngờ Triệu thị là cái cửa hàng tại cách chỗ kia khá xa, căn bản là liên quan tới cạnh tranh gì cả, mới hơi hạ quyết tâm, ngờ tại nghe cha nhắc tới, vẫn cảm thấy có chút lỗ mãng.


      "Cha rất đúng, đúng lúc chúng ta cũng có ý này, kỳ mở cửa hàng bây giờ cũng nhất định là quyết định làm cái gì ngay, chỉ là người kia vội vàng muốn cho nên cửa hàng tại giá hơi hời tí, chúng con nghĩ phải bàn bạc trước rồi mới , về phần làm cái gì chờ trong mấy ngày Tết này nghĩ kỹ lại, chứ trấn ấy mà, căn bản cần phải lo nghĩ xem buôn bán cái gì, mỗi ngày lời hơn đấu vàng đấy", Triệu thị sợ cha chồng mấy lời phản đối nữa vội vàng mở miệng giải thích.


      "Vợ thằng cả, nhớ lại lúc trước ngươi làm ầm ĩ đòi ở riêng, rất là về sau hai nhà đường ai nấy , ai gặp phải chuyện gì đừng tìm nhà khác hỗ trợ, ai lợi dụng ai", Tô Căn tới đây tiếp, hôm nay là ngày cuối của năm, muốn nặng lời, ông muốn làm hỏng khí ngày Tết.


      Triệu thị nghe xong lời của cha chồng cứng miệng, thầm nghĩ lúc trước lúc mấy lời này rất dứt khoát, hô to muốn khàn cả cổ họng.


      Bởi vì lúc đó nàng ta thấy cả nhà Tô thị ai nấy đều ăn uống hao tốn, hơn nữa trong nhà có hai đứa con trai, sớm muộn gì cũng ra ở riêng, thay vì chờ cha mẹ chồng đem ruộng đất tốt chia cho chú chồng còn bằng ra tay trước chiếm được lợi thế, giành được cơ hội trước, quả nhiên trong sáu mẫu ruộng này ba mẫu ruộng tốt thuộc về gia đình nàng ta, còn lại ba mẫu đất cằn để lại cho Tô Việt.


      "Cha, lúc đó tuy là như vậy, nhưng mà đều là nhi tử trong nhà, huynh đệ ruột thịt, gặp chuyện riêng sao có thể giúp được?", Triệu thị ngượng ngùng .


      Tô Căn chưa gì, chỉ nhàn nhạt hừ tiếng, ông ta nhớ tới trước kia có lần Tô Việt thua thiếu nợ đổ phường bị người ta đánh tới cửa, Tô Căn vì bảo vệ mấy ngón tay của thằng con mà kéo cái mặt già nua tới nhà đứa con dâu cả này mượn bạc, ngờ lại ăn canh bế môn, lúc đó may là mượn bạc Tô Tề sát vách mới giữ được bàn tay lành lặn của Tô Việt.


      Tô Sở ràng cảm giác được phụ thân vui, vội vàng đứng dậy , "Cha, nương, sắc trời còn sớm, chúng con nên về nhà thôi".


      xong dùng ánh mắt ra hiệu với Triệu thị, còn quên nhắc nhở, "Ngươi vào gọi Đại Hà, chúng ta về. Cha, nương, chờ tới đêm giao thừa lần tới, đến lúc đó đến chúc Tết người".


      Tô Việt nhìn thấy đại tẩu bước nhanh về phía phòng mình, dường như nhớ tới cái gì bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh đuổi kịp bước chân của nàng ta, đuổi đến trước cửa phòng .


      Nhìn theo hướng cả nhà thằng cả ra sân, vợ chồng Tô Căn để cho vợ chồng son trở Tô Việt về phòng họ.


      Vừa mới nghe đại tẩu xong về chuyện mở cửa hàng, Lô Uyển Chi mới nhớ tối hôm qua còn chưa bàn bạc ràng với Tô Việt, nhìn thấy sắc trời còn sáng bửng bên ngoài, thầm nghĩ lúc này chắc Tô Việt làm chuyện xấu hổ ngượng ngùng đó với mình, liền mở miệng ra câu. . .






      Hết Chương 27.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      28. Đồng ý.






      Cùng việc được nhắc tới lần thứ hai, Lô Uyển Chi quen việc dễ mở lời còn ngượng ngùng giống ngày hôm qua, mà thẳng vào vấn đề, "A Việt, cha ta chuyện đó, đêm qua chàng đồng ý rồi phải ?"


      Gật đầu, tuy vậy Tô Việt cũng bỏ thêm vài câu, "Nhưng mà. . . ta nghĩ về cuộc sống sau này của chúng ta, cho cùng. . . hai vợ chồng chúng ta vừa thành thân nên thể tách ra, nàng hãy cùng ta lên trấn . Như vậy hai người chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, ta cũng yên tâm hơn".


      Đùa sao, để kiều thê mỹ miều như hoa như ngọc thế này ở nhà, còn bản thân ra ngoài bảo làm sao yên tâm cho được.


      Suy tư lúc, Lô Uyển Chi mới chậm rãi , "Như vậy cũng được, vừa đúng lúc, đầu năm sau Văn Hiên học ở thư viện trấn , chúng ta ở đó cũng thuân tiện cho đệ ấy lại mỗi ngày. Qua hai ngày nữa chúng ta trở về bàn bạc với cha nương ta chút".


      Thế nhưng, Lô Uyển Chi đột nhiên nghĩ đến việc, cha mẹ chồng trong nhà còn có ba mẫu đất, nàng lưỡng lự nhíu mày nhìn Tô Việt , "Nhưng mà, cha nương hai người đều ở trong thôn, chúng ta là con mà sống bên ngoài, trong mắt người khác chính là bất hiếu, cha nương sống khá xa, đoán chừng cha ta đồng ý ta theo chàng lên trấn . Đến cuối cùng trong hai chúng ta phải có người ở lại với hai người bọn họ, hơn nữa trong nhà còn có ba mẫu đất cho mướn, tất cả mọi người đều là đồng hương , tiền mướn đất thu nhiều hay thu ít cũng thích hợp lắm".


      Đương nhiên, Lô Uyển Chi nghĩ lo lắng cho phụ thân Lô Dũng nhiều hơn, cảm thấy bản thân là muốn cùng Tô Việt lên trấn là suy nghĩ chu toàn.Tuy rằng trấn so với thị trấn hoặc Châu phủ kém hơn, nhưng mà dù sao nơi nàng sống là vị trí quan đạo Nam Bắc lui tới, ngày thường luu trú trong mấy quán trọ cũng thiếu mấy thương nhân bị áp bức, vì để tránh tầm mắt của kẻ thù chính mình trước hết vẫn nên khiêm tốn hơn mới tốt.


      Tô Việt nghe xong lời lo lắng của Lô Uyển Chi, cũng cau mày suy tư, lâu liền ngẩng đầu nhìn Lô Uyển Chi chăm chú chậm rãi , "Uyển Chi, nếu nàng cùng ta lên trấn , vậy chuyện này còn ý nghĩa gì nữa. Còn bằng cứ ru tú trong thôn lúc nào muốn nhìn nàng còn có thể nhìn thấy".


      Vẻ mặt Lô Uyển Chi đồng ý nhìn , Tô Việt vội vàng giải thích, "Ba mẫu ruộng này ta làm tốt, đem lương thực thu hoạch xong nộp thuế và trữ lại để ăn, cũng có thể bán được ít bạc, hơn nữa tại là hết mùa vụ có thể xây nhà cho người ta, nhận được ít tiền công, hơn nữa cuộc sống sau này cũng tệ. Tuy trấn có thể kiếm được nhiều bạc nhưng mà có nàng ở đó, có nhiều bạc ta cũng cảm thấy có ý nghĩa".


      Khi mấy câu cuối cùng giọng điệu của thậm chí có phần làm nũng, trong giọng lộ ra lưu luyến cùng da diết.


      Lô Uyển Chi nghe xong hai tai lập tức đỏ ửng lên, nàng biết bây giờ vẫn chưa quen với Tô Việt hở tí là ra mấy lời âu yếm ngừng. Tựa như những lời muốn là vụt ngay khỏi miệng, hơn nữa chút nào cảm thấy thẹn thùng hay ngượng ngùng.


      "Chàng. . . chàng nghĩ lại chút xem", vẻ mặt Lô Uyển Chi rối rắm tới nơi, nàng biết bản thân muốn báo thù phải cần nhiều bạc, nếu chỉ bằng số tiền bán lương thực lẫn làm hồ, quét vôi kiếm còn lâu mới đủ bạc, bất quá chỉ là góp nhặt từng chút (#Huongbb: Trong convert là tích tiểu thành đa, nhưng tớ thấy trong câu thích hợp lắm nên tự sửa=D), mà theo ý của phụ thân Lô Dũng hẳn là chỉ có thế, sợ là muốn rèn luyện trưởng thành hơn, tương lai có thể đảm đương việc lớn.


      Mà ru rú trong thôn tuy rằng nhất định cực kỳ thoải mái, chỉ bằng đồ cưới của nàng cũng đủ cho hai người bọn họ ăn uống cả đời, hơn nữa rất có khả năng là ngay cả nhi tử bảo bối của chính mình thậm chí cũng ra ngoài làm việc, nếu bản thân biết chuyện mấy chuyện này tốt rồi, tại biết, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, ngay cả có quan hệ huyết thống mọi người cũng vì chuyện đó mà dốc hết toàn lực, huống chi là người thân ruột thịt, mà lại còn là nữ nhi duy nhất. (#Huongbb: Cái phần này hơi rối ren, chỗ nàyliên quan tới hận thù cũ mà tác giả nên tớ hiểu lắm)


      Khẽ thở dài, Lô Uyển Chi quyết định tạm thời đem bí mật trong lòng cho Tô Việt biết, vẫn nên chờ thêm hết năm , hoặc là sau khi đồng ý an bài của phụ thân, hoặc là chờ nàng cảm thấy khi nào tình cảm của hai người đủ để gánh vác trách nhiệm nặng nề này rồi sau.


      Bây giờ sắp tới mừng năm mới, mà hai người bọn họ vẫn còn tân hôn, nếu ra những có thể mất bầu khí vui vẻ, làm tăng thêm rất nhiều lo lắng phiền não.


      Tô Việt nhìn thấy sắc mặt vợ tối sầm sa sút, nhịn được nôn nóng trong lòng, nhưng mà bảo và Lô Uyển Chi tách ra, làm sao có thể làm cho được, đây là điểm mấu chốt của .


      Đột nhiên hai mắt sáng ngời, hai tròng mắt rực rỡ phát sáng nhìn Lô Uyển Chi vội vàng hô to, "Chúng ta có thể mua con ngựa, như vậy từ nhà tới trấn chỉ mất tới nửa canh giờ, ta có thể trấn trông cửa hàng, buổi tối còn có thể về nhà ăn cơm. . . Ạch, ngủ", ra cái muốn là ăn cơm ôm vợ, đột nhiên nghĩ tới như vậy nghe có vẻ lưu manh quá nên vội vàng phanh kịp lúc, đổi thành ngủ.


      Tuy vậy, ý tứ biểu đạt quá ràng, ngủ cũng là ngủ với nàng dâu của , nghĩ tới đây Tô Việt nhếch miệng cười nham nhở.


      Lô Uyển Chi vừa nghe gánh nặng trong lòng lập tức được giải thoát, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Việt, cất cao giọng, "Thế này đúng là biện pháp tốt, Tô Việt, chủ ý của chàng là nhiều".


      "Tất nhiên rồi, nam nhân của nàng hai năm qua phải là ra ngoài lăn lộn uổng phí", Tô Việt kiêu ngạo khoe khoang. Tuy rằng từng rất nhiều lần, bào Lô Uyển Chi gọi là A Việt nhưng mà thấy sửa lại, Lô Uyển Chi vẫn cứ gọi Tô Việt Tô Việt cả tên lẫn họ như thế, chỉ đôi khi trong lúc thân mật mới gọi 'A Việt'.


      Lúc mới đầu, trong lòng Tô Việt có chút bất mãn thế nhưng sau này khi nghe nàng gọi cả tên lẫn họ của mình, cái giọng mềm mại giòn tan này, hơn nữa khác biệt với cách người khác gọi 'A Việt', lại cảm thấy như vậy rất tuyệt, thế mới biểu ra bản thân nàng dâu của là người giống người thường.


      Lô Uyển Chi bị biểu cảm kiêu ngạo khoa trương của chọc cười, nàng phản đối chỉ cười , "Biết rồi, chàng là người thông minh. Chuyện này chờ qua năm mới rồi tìm cha ta bàn bạc cẩn thận chút, chỉ trong chốc lát là có thể quyết định ngay".


      Tô Việt thấy thế được nước lấn người, nháy mắt liền ôm Lô Uyển Chi vào lòng, hai tay dưới gần như mò vào trong áo bông của Lô Uyển Chi, ngờ chưa tìm được lối vào bị Lô Uyển Chi phủi cái tay xuống.


      "Chàng nhìn xem trời bên ngoài tối đen!", Lô Uyển Chi lắc lắc cơ thể gắt giọng.


      "Trời tối đen mới tốt, chúng ta lên giường ngủ là tốt nhất", Tô Việt theo lời nàng, hơn nữa khao khát từ đáy lòng của bản thân than thở.


      Giờ phút này Tô Việt mới hoàn toàn cảm nhận sâu sắc, chuyện nam nữ □ đúng là vũng bùn, khi rơi vào đó khó thể tự chủ, còn tình nguyện lún sâu vào. Mà ngay lúc này, cả hai chân đều lún vào hố sâu này của Lô Uyển Chi, thể thoát ra lại càng muốn thoát.


      Mà Tô Việt càng cảm thấy bản thân mình chính là con mèo hoang trộm được cá rán, mới nếm thử mùi này, muốn ngừng mà được, luôn ngày nhớ đêm mong biết lần sau khi nào mới trộm được chút.


      "Nhưng mà ta muốn giúp bà bà làm cơm chiều, chàng mau đứng lên!", Lô Uyển Chi đánh lên bả vai Tô Việt để buông nàng ra.


      Tô Việt nghe xong cười ha ha, "Uyển Chi, từ khi nào nàng biết nấu ăn rồi? Tại sao ta biết? Bảo nàng đá đánh lửa (nhóm lửa) tại nàng làm xong mà?"


      Lần này Lô Uyển Chi hơi tức giận, vốn ở nhà nấu cơm là chuyện, nàng cảm thấy bản thân trước mặt người Tô gia ngẩng đầu lên được, bây giờ còn bị trượng phu của chính mình trước mặt cười nhạo, tuy rằng tại chỉ có hai người bọn họ, nhưng lòng tự trọng bị thương tổn Lô Uyển Chi vẫn nhịn được vểnh môi , "Đá đánh lửa ngày hôm qua ta làm được, chàng được cười nhạo ta, chuyện nấu cơm sớm muộn gì ta cũng làm được".


      xong nàng đứng lên muốn ra ngoài, Tô Việt vội vàng giữ chặt nàng, còn cười hì hì , "Uyển Chi, ta nào dám giễu cợt nàng, chỉ đùa thôi mà, nàng đừng giận, mặt xinh đẹp thế này tức giận còn đẹp nữa".


      xong nhìn Lô Uyển Chi vẫn bất mãn nghiêng người, vội vàng đến gần hôn cái lên gương mặt xinh đẹp, Lô Uyển Chi lần này càng giận hơn, "Chàng lúc nào cũng động tay động chân! Ta để ý tới chàng nữa!"


      Lần này nàng quay đầu mà thẳng ra ngoài, lúc này trong đầu còn nghĩ tới chuyện Tô Việt cười nhạo chuyện nàng biết nấu ăn mà tất cả đều là chuyện trượng phu mới cưới của nàng mấy ngày nay ngang ngược cơ thể mình như thế nào.


      Càng nghĩ càng chán nản, cắt phăng mọi thứ trong đầu, đêm nay tuyệt đối thể để cứ muốn làm gì làm với nàng, trong lòng còn tự cảnh cáo câu, 'Lô Uyển Chi, ngươi phải có chút chí khí chút, đừng có mà bị chạm vào đầu óc lập tức biến thành hồ dán'.


      Quả nhiên, vào ban đêm, đợi đến khi Tô Việt trèo lên giường nằm phía sau nàng, cứ giống như mọi khi rón ra rón rén muốn ôm người ngọc nằm vào lòng, ngay lập tức bị đánh đau, tiếp đó bất kể Tô Việt muốn chạm đến thế nào, khẽ vuốt hay lôi kéo, đều bị cánh tay của Lô Uyển Chi đánh trở về. Tiếp đó còn vứt lại câu, "Ta rất mệt, ngủ!"


      Thấy thử vài lần có kết quả, Tô Việt chỉ biết tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm giả vờ đáng thương vào tấm lưng của Lô Uyển Chi, cho dù Lô Uyển Chi nhìn thấy, giờ phút này Tô Việt cảm thấy bản thân có bao nhiêu bi thương, nhìn được mà ăn được, trong lòng nôn nóng như có hơn trăm con kiến nhàng gặm cắn làm ngứa ngáy chỉ mong uống vào bát nước lạnh vào người cho .


      Nhưng mà nhớ tới hai ngày trước chính quả hơi điên cuồng, nghĩ tới cơ thể Lô Uyển Chi mới nếm thử mùi đời, chắc có chút chịu nổi, cho nàng nghỉ tạm ngày cũng phải, trong lòng Tô Việt tự an ủi mình như vậy, còn nhịn được khoe khoang bản thân đúng là nam nhân biết thương nàng dâu mình cỡ nào.


      Ngày cúng ông Táo, thời gian trôi qua như bay, suốt ngày 24 này, cả nhà bốn người đồng loạt ra quân, thu dọn phòng ốc trong viện, nên quét dọn quét dọn, ngày 25 vội vàng tháo dỡ cửa sổ sửa chữa lại.


      Đến sáng sớm ngày 26, Tô Căn đưa cho Tô Việt chút bạc vụn để lên trấn mua chút thịt về, Lô Uyển Chi nháy mắt bảo khoan hãy , sau đó trở về phòng lấy bạc của mình đưa cho .


      Tô Việt đẩy ra cần, bảo là có, nhưng Lô Uyển Chi kiên trì mãi, "Đây là đưa cho chàng phần lãi, mẹ ta cho dù là vụn bạc cũng cho ta mang theo, bây giờ đều đưa hết cho chàng, qua năm sau còn cày bừa vụ xuân, có nhiều chỗ cần dùng tới bạc, chàng cầm lấy trước".


      Thấy từ chối thành, Tô Việt đành phải cứng rắn nhận lấy, chỉ là cường điệu lần nữa, sau này bao giờ muốn lấy phân tiền nào của Lô Uyển Chi, chính còn muốn kiếm tiền rồi đem toàn bộ giao cho nàng, Lô Uyển Chi cười , chỉ thúc giục chạy nhanh .







      Hết Chương 28.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :