1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      19. Hối hận.





      Lô Uyển Chi vừa đặt lưng nằm xuống, trong lòng bỗng có chút sợ hãi, giường lạ quen, hoàn cảnh xa lạ xung quanh bản thân cũng mất nửa ngày mới thích ứng.


      Nhưng, nghe thấy tiếng hít thở đều đều lúc trầm lúc bổng cũng là lúc lòng nàng cũng chậm rãi ổn định lại. Dù sao tối qua ngủ ngon, chỉ chốc lát sau nàng liền tiến vào mộng đẹp.


      Mà ngay lúc này, Trương thị ở Lô gia cũng rất hối hận, bà. . . bà thế quà quên mất phải cho con nhà bà động phòng như thế nào.


      Nhưng cũng chính lúc này, bà cũng thể chạy thẳng tới Lô gia, chuyện phòng the riêng biệt này mà túm lấy con thầm vài câu bà cũng cảm thất mất mặt.


      Cũng may trước kia nghe Tô Việt trước đây từng lên trấn ăn chơi đàng đúm cờ bạc đĩ điếm đủ loại, có lẽ biết ràng, loại chuyện này để phía nam chủ động là được rồi, phía nữ chỉ yên lặng chịu đựng là thôi, nhưng mà tên nhóc kia nhìn qua là đứa lỗ mãng, đáng thương đứa con của bà phải chịu đau. Cuối cùng, Trương thị yên lặng bất an ngủ mất.


      Đến tờ mờ sáng ngày hôm sau khi Tô Việt tỉnh lại, là bị nghẹn nước tiểu mà dậy. mơ mơ màng màng đứng dậy, có chút chao đảo nghiêng ngã híp mắt xuống giường, kéo theo đôi giày ra khỏi phòng ngủ, bị gió đông lạnh rét bên ngoài thổi rùng mình cái, nhìn thấy tàn tích tiệc rượu tàn lưu lại của đêm qua, đầu bỗng chốc tỉnh hẳn, giờ mới nhớ bản thân hôm qua thành thân.


      Thế nhưng ngay trong đêm động phòng hoa chúc say bí tỉ, bây giờ thấy hối hận, hận thể đâm đầu chết cho rồi, ảo não ngẩng đầu nhìn vầng trăng ảm đạm trời, thở dài hơi, Tô Việt bước nhanh tới gốc nhà xí xả xong sau đó vội vàng trở lại phòng.


      Đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt ngủ yên lặng của Lô Uyển Chi, trái tim nóng nảy vừa rồi của dần dần ổn định hơn.


      Rón ra rón rén lên giường, nhàng xốc góc chăn của Lô Uyển Chi, Tô Việt lập tức chui vào, đợi cho đến khi khí lạnh người tan hết mới chậm rãi đến gần Lô Uyển Chi.


      Tô Việt đầu tiên là nhàng xoa chiếc eo mềm mại xương của nàng, bị loại mùi thơm nhàn nhạt người nàng hấp dẫn, nén nổi lòng áp sát lên dáng người kiều của nàng.


      Tội nghiệp Lô Uyển Chi ngủ rất sâu, thế nhưng lông mi động cũng động trở mình rồi lại ngủ tiếp.


      Nhìn mái tóc dày đen nhánh như màn lụa phía sau chiếc cổ dài non mịn, hô hấp Tô Việt dần dần còn ổn định. Lại chuyển người đến gần cơ thể Lô Uyển Chi hơn, vùi đầu trong chiếc cổ bình ổn lại nơi nào đó điên cuồng ngốc dậy. (E hèm, chỗ này tớ chém=D)


      Lô Uyển Chi bị thức tỉnh bởi vì thắt lưng của nàng bị vật gì đó đâm phải, nàng mở mắt nhìn, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh mới nhớ tới ngày hôm qua nàng thành thân. Tiếp đó, là nhìn tới cánh tay màu nâu rám nắng nằm trước ngực nàng, cảm nhận được hơi thở ấm áp sau cổ nàng bất chợt "A" tiếng rồi ngồi bật dậy.


      Tuy vậy, nàng ngồi dậy được, bởi vì bị Tô Việt siết chặt, ra ngay khi nàng mở mắt tỉnh trong nháy mắt đó Tô Việt cảm nhận được biến hóa của cơ thể nàng, hề lên tiếng chỉ chờ phản ứng tiếp theo của Lô Uyển Chi.


      "Chàng. . . chàng buông ta ra", cả khuôn mặt Lô Uyển Chi đỏ bừng nghiêm túc ra lệnh, thế nhưng lời của nàng có chút uy thế nào. Ngược lại bị Tô Việt ôm chặt hơn nữa.


      "Uyển Chi, Uyển Chi. . .", Tô Việt chỉ nỉ non gọi tên nàng. Tay cũng từ bụng nàng bắt đầu thám hiểm lên vùng phía .


      Lô Uyển Chi bị dọa bỗng chốc nhảy lên, lần này là nhảy lên, nhân lúc Tô Việt ý loạn tình mê nàng mới có thể tránh thoát.


      Ngồi dậy xong, Lô Uyển Chi làm thôi, làm phải làm tới cùng, lập tức đứng dậy mặc quần áo, nhớ tới trước đó vài ngày Trương thị dạy nàng phải làm dâu như thế nào, chuyện thứ nhất là buổi sáng nên thức dậy sớm, nấu cơm cho cả nhà. Mà Trương thị nhiều năm như vậy đều làm gương tốt.


      Khi Lô Uyển Chi mặc quần áo hoàn toàn quên việc chọc ghẹo vừa rồi Tô Việt đối với nàng như thế nào, trong đầu chỉ nghĩ tới việc sáng nay phải làm cơm như thế nào. Tuy mấy ngày trước Trương thị còn đích thân dạy nàng nấu ăn, có thể là thiếu nền tảng, cơm nấu xong đến cả nàng còn ăn được.


      Nhìn thấy Lô Uyển Chi luống cuống tay chân mặt y phục còn hé ra khuôn mặt nhắn nhăn nhó, lại cúi đầu nhìn thoáng qua phần dưới sừng sững của , giờ phút này trong lòng chỉ có ảo não và buồn bực.


      Vì sao đêm qua lại say rượu, còn say mèm như vậy.


      "Uyển Chi, trời còn sớm, chúng ta nằm thêm lát nữa", Tô Việt lười nhác dụ dỗ nàng.


      "Ta. . . ta muốn làm điểm tâm", Lô Uyên Chi cúi đầu nhàng .


      "Nương làm, hôm qua nàng mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi chút!", Tô Việt xong đẩy chăn đứng dậy đến trước mặt nàng nhàng kéo cánh tay nàng về phía giường.


      Bỏ tay ra khỏi bàn tay Tô Việt, Lô Uyển Chi ngẩng đầu nhìn Tô Việt dẻo mồm dẻo miệng, "Mẹ ta con dâu mới phải nấu cơm cho cả nhà ăn", xong cúi đầu cài áo.


      "Nhà chúng ta cần như vậy, đó, nương ta nàng gặp qua rồi, bà ấy là người khá nóng tính, bà để ý đến chuyện này đâu", Tô Việt ôn tồn hướng dẫn từng bước khuyên nhủ Lô Uyển Chi.


      Nào ngờ Lô Uyển Chi căn bản nghe lời , lúc này quần áo mặc xong, xoay đầu ra khỏi phòng. Để lại mình Tô Việt ngu ngơ đứng trước giường oán trách.


      chỉ biết Lô Uyển Chi là người hay thẹn thùng, hôm nay mới phát nàng còn là người bướng bỉnh như vậy.


      Nhưng mà bao lâu sau, Lô Uyển Chi cúi đầu trở lại, Tô Việt vừa nhìn thấy nhất thời mở cờ trong bụng, ai biết nàng đỏ mặt ngẩng đầu áy náy , "Ta. . . chàng. . . nhà chàng buổi sáng ăn điểm tâm gì?"


      "Bánh bột ngô", Tô Việt thất vọng bất đắc dĩ trả lời, còn tưởng Lô Uyển Chi nghĩ thông suốt muốn ngủ bù lúc hay gì đó. xong uể oải xoay người tìm quần áo, cũng chuẩn bị xuống giường.


      Lô Uyển CHi nghe xong ngây ngẩn cả người, lúc ở nhà năm bốn mùa điểm tâm buổi sáng lúc nào cũng là cháo trắng hoặc là cháo bát bảo phối với bốn phần ăn sáng, mỗi người trứng gà.


      Trương thị dạy nàng làm món ăn cũng mấy món này, nghe Tô Việt bánh bột ngô nàng sửng sốt, trong năm nàng ăn món này nhiều nhất là hai ba lần, càng biết làm như thế nào.


      "Ta làm món kia, vậy, ăn cháo trắng sao?", Lô Uyển Chi thương lượng .


      Tô Việt nghe xong vui vẻ, bên mặc quần áo, bên , "Chúng ta có gạo, để lúc nữa ta với nàng phòng bếp, trong khoảng thời gian này ta len lén giúp nàng nấu cơm, mấy ngày nữa chúng ta ở riêng với cha nương nàng cần phải nấu cơm, ta làm".


      "Chàng biết nấu ăn?", Lô Uyển Chi buồn bực hỏi.


      Tô Việt gật đầu, "Cũng biết chút ít, chẳng qua là dầu, tương, muối, dấm dùng hợp lý chút. Chúng ta ra ngoài thôi, đừng chờ khi nương ta tỉnh nhìn thấy ta trong nhà bếp mất hứng", xong liền bước chân ra khỏi cửa tới phòng bếp.


      Lô Uyển Chi theo sau lưng như kiểu nàng dâu lẽo đẽo theo sau, nhìn bóng lưng cao ngất của Tô Việt, trong lòng Lô Uyển Chi hạ quyết tâm, may mà biết nấu ăn. Nhưng mà người đàn ông nấu cơm? Nghe có vẻ rất quái dị, phải là quân tử xuống phòng bếp hay sao?


      Tô Việt đầu tiên là nhanh chóng nhào nặn bột ngô, sau đó lại vội vàng chạy tới bếp lò bỏ thêm củi, trở lại phía trước rồi bắt đầu viền bột bỏ vào trong nồi bánh, sau đó chạy trở lại bếp lò chăm thêm lửa.


      Lúc làm những động tác đó tay chân có chút luống cuống, bởi vì trước kia chưa từng làm qua, chỉ thấy Vương thị làm mẫu nhiều lần như vậy.


      Lô Uyển Chi ngơ ngác đứng bên nhìn bận trước bận sau, nàng bỗng nhiên hiểu lời của Trương thị "Tìm được người thương con con chịu khổ ít hơn" rồi. Gả cho người nông dân là chuyện trước kia nàng chưa từng nghĩ tới, bởi vì nàng biết bản thân sống được.


      Nhưng mà tại, nàng cảm thấy gả cho Tô Việt - người nông dân - thế này cũng tệ lắm.


      "Uyển Chi, ngươi có trong phòng bếp ?", Tô Việt vừa ngồi trước bếp lò nóng hừng hực, chợt nghe thấy tiếng Vương thị từ phòng chính đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng bếp có hơi nước bốc lên nhịn được cao giọng hỏi.


      Tô Việt vèo cái đứng bật dậy, kéo tay Lô Uyển Chi đến ngồi chỗ vừa ngồi xong, sau đó thấp giọng , "Ôi nương của ta ơi, mau trả lời ".


      Đầu tiên là cố cử động miệng, cuối cùng gọi được 'nương' kiểu xưng hô này, Lô Uyển Chi đành phải dùng giọng cao nhất từ trước đến nay của nàng trả lời lại, "Là con".


      Tuy vậy nhưng vẫn chưa đủ lớn, Vương thị nghe , cũng may bà bước nhanh tới, nhìn thấy tình hình trong phòng bếp, sửng sốt chút. Chỉ liếc mắt nhìn Tô Việt cái còn chưa gì thêm.


      Ăn xong điểm tâm, cả nhà đại ca Tô Sở cũng đến, Lô Uyển Chi kính trà cho bọn họ, nàng thận trọng bưng ly trà lần lượt dâng trà, ngại ngùng gọi cha nương, người trong thôn cũng có quy định lại mặt gì đó, hai ông bà già chỉ đơn giản mấy lời chúc đại khái như về sau vợ chồng hòa thuận vui vẻ, Tô Sở chúc đệ đệ muội muội trăm năm hảo hợp, còn Triệu thị lúc này chỉ cong miệng , "Đệ muội, muội khỏe".


      Nghe mấy lời này, Tô Việt thiệt muốn giậm chân, Lô Uyển Chi đến đây mang theo gì, trả lễ cho nhóc con Tô Đại Hà vội vàng chạy tới hành lễ với nàng chiếc vòng bạc, Triệu thị nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, nghĩ thầm Lô gia quả nhiên giàu có, xem ra chính nàng ta về sau còn phải chạy trở về nhà này nhiều lần hơn nữa.


      Đợi làm xong mấy lễ tiết, Tô Căn liền chậm rãi mở miệng, "A Việt, bây giờ ngươi cũng thành thân rồi, lúc trước đại ca ngươi khi ở riêng rất ràng, các ngươi sau khi thành thân liền tách ra ở riêng, vợ chồng già chúng ta ai cũng ở cùng, chỉ sống mình. Đợi đến khi ba ngày lại mặt của hai đứa khi trở về sân của chúng ta xây tường rào, bên hai đứa có phòng bếp, vừa đúng lúc chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm, chúng ta tranh thủ làm chắc cũng có vấn đề gì, trong năm nay khi tới giờ cơm các ngươi cứ qua bên này mà ăn. Khi đất vụ xuân kết thúc chúng ta lúc đó ổn định rồi, sau này ba mẫu đất là của các ngươi, hai đứa về sau hằng năm đưa chúng ta hai túi lương thực là được, hoặc có thể đổi ra bạc cũng được.


      Lời của Tô Căn phải là giọng điệu thương lượng, mà là tự thuật quyết định của ông.


      Tô Việt nghe xong, gật đầu biết. Tô Sở cũng có ý kiến gì. Chuyện này ngay khi thành thân được quyết định.


      Mọi người giải tán xong số hàng xóm thân thiết ghé thăm, đều là mấy phụ nhân, mấy người này phần lớn tới là muốn nhìn thấy dâu mới, vì hôm qua đặc biệt nghe Tô Việt khoe vợ mới cưới của xinh đẹp như thế nào.


      Vì thế, cả ngày đều là đám người kết bè kết lũ thẩm, đại nương, tẩu tử, muội muội tới nhà, giữa trưa và buổi tối cơm đều do Trương thị nấu, Lô Uyển Chi vì chuyện này mà thở ra hơi dài.


      Người tới nàng cũng trốn, chỉ cúi đầu nghe họ chuyện, đôi lúc bị người ta hỏi chỉ trả lời mấy chữ.


      Ăn xong cơm chiều, Tô Việt thần bí , "Uyển Chi, ta nấu nước cho nàng, nàng tắm ".


      Vì thế Lô Uyển Chi bị đẩy tới thùng nước tắm ấm được chuẩn bị chu đáo ngay sát vách, Lô Uyển Chi muốn tắm rửa, ngày hôm qua bôi nhiều phấn lên người, luôn cảm thấy thoải mái.


      Tô Việt ở trong phòng tha thiết chờ mong, quên thúc giục nàng nhanh chút, quả nhiên Lô Uyển Chi nhanh chóng tẩu rửa xong sau đó Tô Việt cũng nôn nóng chạy ra ngoài tự tắm rửa.


      Đợi khi tắm xong thấy Lô Uyển Chi nằm giường, mà chiếc gối của lại nằm dưới chân nàng, thở dài, ngồi quỳ giường hỏi, "Uyển Chi, nàng có biết vì sao nam nữ thành thân ?"


      "Chắc là, vì sinh con", Lô Uyển Chi dúi đầu vào ổ chăn, than thở .


      "Vậy nàng biết làm thế nào để sinh đứa ?", Tô Việt thừa cơ hội hỏi tiếp.


      "Nam nữ nằm ngủ cùng giường là có thể sinh con", Lô Uyển Chi lần này đáp tự nhiên, tựa như 'ngươi đần'.


      gì nhìn trời ( ra nóc nhà), Tô Việt yên lặng cầm lấy chiếc gối lên để cạnh gối của Lô Uyển Chi.






      Hết Chương 19.
      huyetsacthiensu, Nhược VânTrâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      20. Động phòng.







      Nhìn thấy hành động của Tô Việt, Lô Uyển Chi vội vàng đứng dậy đem chiếc gối của nàng ôm vào ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tô Việt.


      "Chúng ta ngủ chung giường cũng được, chàng. . .", nàng nhíu mày giọng điệu lên án khiến Tô Việt lại thở dài.


      "Uyển Chi, cùng giường chung gối nàng nghe nghe chưa?", Tô Việt quyết định đêm nay phát hay tối đa sức nhẫn nại cực hạn của , hướng dẫn từng bước với nàng dâu mới cưới vào cửa này, nhưng mà mục đích cuối cùng nhất định phải đạt được.


      Lô Uyển Chi gật đầu, sau đó cắn cánh môi dưới nghi hoặc , "Cha nương ta thường ngày đều chia nhau ra ngủ".


      "Đó là vì cha nương nàng có vài người con là các ngươi, sau khi có con là có thể chia nhau ra ngủ, trước đó chưa có con nhất định phải ngủ chung gối, đắp cùng chăn", Tô Việt cách nghiêm túc ra dáng như tiên sinh dạy học.


      "Chàng đừng gạt ta", Lô Uyển Chi những lời này giọng điệu nghi ngờ.


      " có, nàng cho ta mượn mấy lá gan ta cũng dám gạt nàng, nương tử, chúng ta nghỉ thôi!", Tô Việt cười trộm quay đầu thổi đèn, sau đó xoay ngươi lập tức lấn người tiến lên kéo Lô Uyển Chi nhét vào chăn rồi chui vào.


      Trong nháy mắt khi Tô Việt chui vào chăn, cả người Lô Uyển Chi cứng đờ, nàng chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc thân mật như thế bao giờ, cho dù trước kia ở nhà có ngủ chung với muội muội Lô Hà Hoa cùng giường nhưng hai người cũng tự ngủ riêng trong chăn của mình cách xa nhau.


      Cảm nhận được nàng dâu mới của được tự nhiên, Tô Việt cố gắng nhịn xuống nội tâm cường đại thét gào mà chạm vào nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Uyển Chi, lúc trước khi là nương trong nhà, tại sao cho tới bây giờ thấy nàng ra khỏi cửa, ngày thường làm ổ trong nhà làm gì?", Tô Việt hỏi như vậy vì rất muốn biết Lô Uyển Chi chân thực, đương nhiên cũng là vì muốn dời chú ý của nàng, để nàng thả lỏng.


      "Nương với ta muốn có dáng vẻ tiểu thư khuê các nên để ta và Hà Hoa ra ngoài chơi đùa, cho nên từ bắt ta đọc sách biết chữ, sau này thêu thùa may y phục", Lô Uyển Chi cho rằng rất muốn hiểu thêm về nàng, trong lòng nhất thời cảm động, cũng trả lời rất nghiêm túc.


      "Ngày thường đều do ai dạy nàng đọc sách? Thường đọc những loại sách gì?", giọng của Tô Việt lúc này trầm ấm tràn ngập từ tính.


      Giọng này gợi Lô Uyển Chi nhớ tới giọng ấm áp của cha mỗi khi dỗ nàng ngủ lúc còn bé, nàng cảm thấy có cơn tê dại thổi qua trong đầu nàng, cái loại cảm giác đầy hạnh phúc này giúp nàng thả lỏng cả người, ngoài miệng cũng ngừng chuyện đọc sách lúc .


      Nghe thấy nàng có vẻ thuộc lòng các loại Tứ Thư Ngũ Kinh từng khiến đau đầu muốn nứt ra, bàn tay Tô Việt lặng lẽ đến gần chiếc thắt lưng nơi áo lót, động tác này của cũng quấy rầy tới Lô Uyển Chi đắm chìm trong hồi ức.


      Chậm rãi thở ra, trong tai Tô Việt hoàn toàn nghe Lô Uyển Chi gì, chỉ nhìn hai cánh môi đóng mở với hai mắt lấp lánh phát sáng của nàng, trong mắt lộ vẻ mê say.


      Lô Uyển Chi cao hứng chợt phát hơi thở Tô Việt bên cạnh càng ngày càng rối loạn, càng ngày càng trầm trọng, đôi mắt trong bóng đêm cũng lóe ra ánh sáng màu xanh, tựa như muốn đem nàng lẫn xương cốt nuốt vào bụng. Nàng đột nhiên thấy cả người đều khô nóng, trong đầu còn nghĩ tối hôm nay chắc vì giường được sưởi có độ ấm quá cao.


      Tô Việt nhìn thấy hai phiến môi nàng đột nhiên căng ra, giống như độ cong duyên dáng mời gọi, rốt cuộc nhịn được nữa, đến gần người trong mộng nghìn đêm - bóng người mềm mại trong nghìn vạn nhớ nhung.


      Lô Uyển Chi chỉ a tiếng rồi lập tức đờ người.


      Ngay thời khắc môi Tô Việt chạm vào môi nàng, cảm thấy trong lòng run rẩy, toàn bộ cảm quan người kêu gào muốn bổ nhào về phía Lô Uyển Chi. Thừa dịp nàng há miệng, lưỡi của thần tốc tiến quân vào trong miệng thơm mát của Lô Uyển Chi, tuy rằng có kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà mắt thấy tai nghe ít, dựa theo cảm giác của con tim bắt đầu nhấm nháp dòng nước bọt như tươi ngọt như sợi tơ kia, đợi tới khi chạm tới chiếc lưỡi thơm ngọt trơn ướt run rẩy, nén nổi mình mời gọi nàng cùng nhập cuộc.


      Lô Uyển Chi cảm thấy bản thân nàng giờ phút này trong đầu là mảnh mơ hồ, nàng bị động thừa nhận Tô Việt mang đến cho nàng những đợt sóng dữ dội, cảm thấy cả trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài, thời điểm theo môi lưỡi truyền tới tê dại trong nháy mắt thâm nhập ràng vào cơ thể, Tô Việt tuy rằng cảm thấy ngay lúc này làm so với là quan trọng hơn hết, nhưng khi đôi mắt say mê mở ra nhiều lần nhìn thấy đôi mắt to tròn mở lớn của Lô Uyển Chi, bên trong có chút ngượng ngùng lẫn khó tin.


      nhịn được cắn cánh môi nàng dịu dàng khuyên, "Uyển Chi, nhắm mắt lại", vì thế Lô Uyển Chi tựa như mất ý thức bản thân nghe lời nhắm lại hai mắt.


      Dần dần Tô Việt thấy thỏa mãn với tình trạng lúc này, bàn tay to tham lam tiến vào áo lót nhàng vỗ về vuốt ve, thăm dò tiến bước, thẳng tới đôi núi mềm mại như thỏ ngọc mới dừng lại rồi gấp rút bám vào.


      Lô Uyển Chi cảm thấy bàn tay Tô Việt như mang theo lửa nóng, mỗi nơi da khi bàn tay xẹt qua tựa như bị ngọn lửa đốt nóng, hơn nữa dần dần bàn tay di chuyển như mang loại ma lực dừng lại trước ngực nàng bắt đầu xoa nặn, nàng cảm thấy ở bụng dưới có từng dòng nước ám xuyên qua, nàng nhịn được phát ra tiếng thở gấp mềm mại đáng , đợi đến khi phản ứng kịp thanh vừa rồi ngờ lại phát ra từ miệng mình khuôn mặt nhắn của Lô Uyển Chi lần nữa nóng lên.


      Còn chưa kịp mở miệng ngăn cản Tô Việt cả người dời xuống thân dưới, nàng phát tay Tô Việt tới vị trí ở giữa hai chân nàng, nơi ấy ngày thường tắm rửa bản thân cũng xấu hổ khi chạm vào, mà giờ phút này bên dưới người đàn ông này để chạm vào, chạm vào cahcs đầy thương tiếc, sau đó nàng cảm thấy thân thể mình phảng phất như như bay lên trung, choáng váng nhàng lại vui sướng, môi Lô Uyển Chi ngớt phát ra từng đợt thở dốc.


      Những thanh này lọt vào tai Tô Việt, cảm giác tựa như cơn gió mùa xuân thắng trận đấu, như cổ vũ bản thân đấu tranh dũng.


      "Uyển Chi, Uyển Chi, Uyển Chi của ta. . .", Tô Việt thào tự , liên tiếp lập lại tên Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi cảm thấy nơi ấy dưới âu yếm của Tô Việt, thậm chí có chút ẩm ướt, thế nhưng đau đớn mơ hồ trước ngực vừa tới càng làm suy nghĩ rong ruổi từ bên dưới kéo trở về, nàng cúi đầu vừa thấy Tô Việt vậy mà bất chấp tất cả gặm lấy nơi non mềm của mình, thoáng run rẩy bởi khoái cảm nhanh chóng đẩy nàng vào giữa trung hư ảo vô tận.


      Bàn tay của Tô Việt cho biết Lô Uyển Chi chuẩn bị tốt, sẵn sàng nghênh đón bản thân, nhanh chóng lột bỏ quần áo chính mình và Lô Uyển Chi, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau.


      "Uyển Chi, Uyển Chi, nhìn ta, ta là ai?", Tô Việt đỡ lấy côn thịt nóng rực cứng rắn nhắm ngay cửa khẩu mềm mại bên dưới, hai mắt nhìn chăm chú Lô Uyển Chi hỏi.


      "Tô Việt, Tô Việt, hu hu. . .", Lô Uyển Chi vô thức gọi tên .


      "Gọi ta là A Việt!", Tô Việt ngang ngược .


      "A Việt, A Việt, a. . . ", Lô Uyển Chi cảm thấy cơn đau như muối xát đau đớn từ bắp đùi truyền đến, vừa kêu A tiếng khỏi miệng liền cắt chặt đôi môi, thế nhưng dường như sớm đoán được phản ứng này của nàng, Tô Việt lập tức ngã xuống người nàng, nâng đầu nàng lên bả vai , "Đau cắn ta! Uyển Chi".


      Lô Uyển Chi đợi xong lập tức cúi xuống cắt lên vai , Tô Việt hét lớn tiếng, cảm thấy bản thân bị khẩn trương của nàng nhanh chóng làm vật nóng của vừa vào cửa huyệt oanh oanh liệt liệt căng phồng mạnh mẽ, chỉ sợ bị nghẹn hơi ở đây, đành phải nhịn xuống.


      Sau đó, đột nhiên nghe thấy lời lên án đầy nước mắt của Lô Uyển Chi, "Tô Việt, Tô Việt, chàng là đồ trứng thối, chàng khi dễ ta! Chàng mau ra , ra ngoài!"


      Tô Việt cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng của nàng, thấp giọng áy náy, "Đều là ta tốt, Uyển Chi, chờ chút, chút là tốt rồi", vừa vừa lấy tay vỗ phía sau lưng, nhàng vỗ về.


      Đợi đến khi biểu cảm mặt Lô Uyển Chi hòa hoãn chút, buông lỏng cảnh giác, Tô Việt đột nhiên bắt đầu chuyển động, vừa mới bắt đầu chậm rãi di chuyển, dùng chính môi mình ngăn lời kháng nghị lẫn tiếng nức nở của nàng. Đến khi di chuyển được vài cái sau đó mới rời khỏi miệng nàng, nhàng bên tai nàng, "Uyển Chi, mới bắt đầu có chút đau, qua lần tốt rồi, tin tưởng ta".


      Nhìn thấy đầu đầy mồ hôi của Tô Việt, bỗng nhiên lúc này Lô Uyển Chi kháng cự nữa, bàn tay ngăn trước ngực chậm rãi buông ra, cảm giác được dao động của nàng, Tô Việt đột nhiên khởi động, hai tay đỡ lấy thắt lưng của nàng rồi liên tiếp chuyển động điên cuồng. Lúc mới bắt đầu, Lô Uyển Chi thấy có hơi đau sau đó là mỏi nhừ, cuối cùng là bị từng cơn tê dại truyền đến che giấu.


      Đợi tới khi Tô Việt phát ra tiếng gầm , sau đó nằm sấp lên người Lô Uyển Chi bất động, Lô Uyển Chi cảm thấy bụng dưới có hơi nóng phóng tới, nàng cũng có chút tê liệt, lẳng lặng nằm giường nhúc nhích.


      Đến khi cả người cảm nhận khó chịu vì bị Tô Việt đè nặng, nàng muốn nâng tay đẩy cái, lại phát cánh tay dài của chính mình thể nâng lên, có đạo lý chút nào, ràng là chính nàng làm gì hết, đều mình Tô Việt lăn qua lăn lại, tại sao nàng lại giống như làm việc rất tốn sức còn chút sức lực nào.


      Cảm nhận được động tác của người dưới thân mình, Tô Việt đầu tiên là khởi động hai cánh tay mình, sau đó mĩm cười gõ xuống cánh môi nàng, xoay người nằm cạnh ôm chặt người Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi lúc này nửa mê nửa tỉnh, đối với mấy hành động gì kế tiếp của đều có chút cảm giác nào, mà Tô Việt cười ngu ngốc ôm Lô Uyển Chi ngủ, đồng thời còn cắn nháo loạn lúc mới chịu. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là vậy, giống như đám bạn hổ bằng cẩu hữu đúng điểm ấy, cảm giác làm chuyện này là sánh với thần tiên.


      Ngày hôm sau, tinh thần Tô Việt cựa kỳ phấn chấn tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy Lô Uyển Chi trong lòng mình ngủ rất say, nhịn được hôn vài cái rồi nhàng bước xuống giường mặc quần áo, tới phòng bếp làm điểm tâm. Từ phòng bếp ra đúng lúc gặp Vương thị vừa rời giường.


      Vương thị thấy lại tiếp tục dậy sớm, nhịn được nhíu mày, "Hai ngày nay dậy sớm như vậy làm gì?"


      Tô Việt chỉ hắc hắc cười , Vương thị nhìn được, lại càng khó nhịn mở miệng khuyên nhủ , "A Việt, ngươi là đại nam nhân mỗi ngày dậy sớm như vậy làm gì? Có phải nấu cơm cho vợ của ngươi ? Ngươi xem trong thôn có người chồng nào chui vào phòng bếp ? Con dâu mới cưới về tuy là muốn thương, nhưng cũng thể quá nuông chiều", Vương thị nhịn nổi tận tâm chỉ bảo.






      Hết Chương 20.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      21. đành lòng.




      "Nương, con biết, nương mau rửa mặt ", Tô Việt vừa gật đầu vừa hối thúc bà.


      Vương thị quay đầu được vài bước đột nhiên quay đầu nghi ngờ hỏi, "Vợ mới cưới của con đâu?"


      "À, Uyển Chi sáng sớm dậy làm điểm tâm, sau đó thấy trời còn sớm nên lên giường ngủ chút, chờ phụ thân nương thức dậy rồi cùng ăn sáng", vẻ mặt Tô Việt đứng đắn giải thích.


      Vương thị nghe xong bán tín bán nghi, nhưng mà bà cũng tin là thằng con này của bà biết nấu ăn, chỉ giống như kể lể, "Ngươi cũng nên khuyên con bé, dậy trễ chút cũng sao, lúc này sắp ăn mừng năm mới cần ra ruộng làm việc, nhanh gọi nàng ấy dậy ăn cơm, phụ thân ngươi mặc quần áo rồi".


      Tô Việt ' biết' rồi trở về phòng mình, mà lúc này Lô Uyển Chi nghe tiếng bước chân của mà tỉnh ngủ.


      Nàng mở to mắt ngây thờ nhìn Tô Việt, đảo mắt nhìn thấy sắc trời sáng phía sau Tô Việt đột nhiên nhớ điểm tâm sáng nàng còn chưa làm, A tiếng ngồi bật dậy.


      "Ta nên nấu cơm rồi. . .", Lô Uyển Chi ấp úng dịu dàng nhìn Tô Việt , vẻ mặt áy náy tự trách.


      Mà giờ phút này, Tô Việt căn bản chưa kịp nghe nàng gì, ngay khoảnh khắc Lô Uyển Chi ngồi dậy, hai mắt của bị hai mảnh tròn mềm trước ngực nàng hấp dẫn, chúng tựa như có ma lực kéo đến gần.


      Nhớ tới đêm tiêu hồn thực cốt kia, bụng dưới của từng trận khô nóng dâng lên, từ sớm ngừng hành quân chậm rãi ngốc đầu dậy.


      Thấy Tô Việt gì, mà là thấy ánh mắt nhìn thân thể mình, Lô Uyển Chi kỳ quái cúi đầu nhìn, thấy còn đỡ, ngay lập tức nàng hét lớn tiếng, lập tức cúi đầu chui vào chăn làm đà điểu.


      Nàng thế này mới nhớ đêm qua Tô Việt dùng đủ loại hành động gì bên ngoài, trong lòng nhất thời dâng lên nổi tức giận, hơn nữa từ thắt lưng đến bắp đùi đều mỏi nhừ khiến nàng càng nổi lên hận ý, nhô khuôn mặt đỏ như vải đỏ ra khỏi chăn, hung hăng nhìn người đứng trước mặt mình Tô Việt.


      "Chàng khi dễ ta!!!", Lô Uyển Chi cắn răng lên án.


      Hắc hắc nở nụ cười, Tô Việt nằm sấp □, đến gần trước mặt Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, từ khi nào ta khi dễ nàng?"


      "Ngươi. . . ngươi", Lô Uyển Chi ngươi vài lần rồi thể mở miệng ra chuyện làm đêm qua ra khỏi miệng được. Chỉ có thể trừng to đôi mắt nhìn Tô Việt, vểnh cao môi thèm để ý nữa.


      Nâng tay xoa gương mặt thanh tú nổi giận, Tô Việt thở dài, "Uyển Chi, chúng ta làm chuyện tối qua như vậy, mới là vợ chồng".


      Mà Lô Uyển Chi vẻ mặt tin, quay đầu tránh khỏi tay , hối giục nhanh chóng ra ngoài, bản thân muốn mặc quần áo. (Mei nó, muốn đập cái con này quá! ! !)


      Tô Việt nàng mặt mỏng, nhìn thấy hai má ửng hồng ngại ngùng đuổi ra, cũng biết điều đứng lên ra ngoài chờ nàng.


      Lô Uyển Chi ngồi dậy quơ lấy quần áo lót bên người chuẩn bị khoác lên, Tô Việt đột nhiên quay đầu, dọa nàng sợ chạy nhanh trốn vào chăn.


      "Uyển Chi, ta làm điểm tâm rồi, với nương là nàng làm, vậy nên nàng đừng có lộ ra nhé", Tô Việt dặn dò.


      Nghĩ muốn nhanh đuổi ra ngoài, Lô Uyển Chi gật đầu biết rồi, đợi đến khi mặc quần áo xong mới ý thức tới những gì Tô Việt vừa , vẻ mặt áy náy ra khỏi phòng.


      Suốt cả ngày Lô Uyển Chi lời nào với Tô Việt, ngay cả cái liếc mắt cũng nhìn tới, nàng chỉ phụ trách nấu cơm ăn cơm, cũng may là cơm tối quá khó làm nên nàng cũng có mặt phụ giúp, Vương thị thấy nàng ngay cả củi lửa cũng biết, trong lòng lập tức sáng tỏ, xem ra điểm tâm hai ngày này đều do Tô Việt làm.


      Thế nhưng, ngay cả bản thân bà nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu đại tiểu thư của nàng, Vương thị cũng cảm thấy đành lòng để nàng làm việc, nhỡ ra nếu bị cháy phỏng hay gì đó nay mai đây là tới ngày lại mặt, người Lô gia nhìn thấy còn tưởng người nhà bà ngược đãi nàng ấy, vì thế Vương thị đuổi Lô Uyển Chi ra khỏi phòng bếp, mình bà làm cơm.


      Mà Tô Việt cùng Tô Căn vào trong núi, bọn họ đẩy xe đẩy, cầm búa răng cưa, chuẩn bị chặt ít cây , muốn xây hàng rào là chuyện, sắp mừng năm mới tới nơi, trong nhà còn phải chuẩn bị chút củi.


      Đến buổi tối Tô Việt ân cần nấu nước tắm cho Lô Uyển Chi, nhưng Lô Uyển Chi căn bản nhìn cái cũng thèm, lòng nghĩ đến chuyện ngày mai rốt cuộc cũng được về nhà mẹ đẻ, nàng muốn tìm Trương thị xác minh thử xem hành vi đêm qua của Tô Việt có nằm trong phạm vi thuộc loại khi dễ người hay .


      Dè dặt thận trọng đồng thời chuyển quần áo lại còn trải giường chiếu, Tô Việt nhìn thấy bất kể bản thân có làm gì Lô Uyển Chi cũng lạnh lùng để ý tới , nghĩ lại tối qua quả là làm nàng đau lòng, trong lòng cũng có chút áy náy, cho nên lúc đêm khuya yên tĩnh, đương nhiên quan trọng hơn là trước kia nghe được lời đồn, sau lần đầu tiên tốt nhất là để nữ nhân nghỉ tạm mấy ngày.


      rất nàng, cho nên khi thấy nàng trốn trong chăn rất xa , Tô Việt cũng gì, chỉ cười khuyên đừng buồn.


      Lô Uyển Chi hôm nay làm việc gì, quyết định ngày mai khi về nhà mẹ đẻ mang theo chút vải dệt kim chỉ trở lại đây, tốt nhất là nhìn xem sách phụ thân mua từ trấn mua có mới hay , có thể đưa Tô gia xem, nàng biết làm dâu người ta phải như thế nào, nhưng biết làm nương người ta thế nào.


      Trằn trọc ngủ được, Lô Uyển Chi quay mặt lại nhìn kỹ vào khuôn mặt Tô Việt ngủ sâu, yên lặng ngủ còn dáng vẻ vui cười hiền hòa thường ngày, ngược lại trông có vẻ nghiêm túc. Lúc này, Lô Uyển Chi lại nghĩ đến tâm nặng nề riêng, bỗng niên trong lòng nảy ra ý tưởng, thế nhưng nàng phủ định ngay lập tức, chuyện này và Tô Việt có chút liên hệ nào, nên bị kéo vào gông xiềng thù hận lưng.


      Nhưng mà, nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối, chẳng lẽ muốn trông cậy vào đệ đệ Lô Văn Hiên hay sao? Hơn nữa tương lai của đệ ấy như thế nào còn chưa biết, vậy chỉ có thể trông chờ vào đứa con trai chưa xuất của nàng mới thấy an tâm hơn.


      Nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi xoa bụng nàng, nếu Tô Việt sai, tối qua làm mấy chuyện đó với mình có thể làm nàng mang thai, biết bây giờ trong bụng nàng sinh mạng hay chưa. Nghĩ đến đây, nàng nở nụ cười ôn nhu.


      Cho dù tương lai có để đứa con trai của mình làm chuyện đó, cũng phải cho người phụ thân Tô Việt này biết chút, chồng và con, luôn luôn phải có mất còn liều mạng. Cắn môi, Lô Uyển Chi quyết định ngày mai sau khi về nhà trước tiên phải thương lượng chuyện này với phụ thân Lô Dũng rồi xác định, thế nhưng trong lòng nàng có chủ ý.


      Nâng tay vụng trộm khẽ xoa gương mặt tuấn tú nàng sống đến già, Lô Uyển Chi thở dài, "A Việt, xin lỗi".

      ~ ~


      Sáng hôm sau lại mặt sớm, Tô Việt theo thường lệ dậy sớm lén lút làm điểm tâm, nhưng mà lần này Lô Uyển Chi cũng theo cùng dậy, chỉ đứng trong phòng bếp cũng được.


      Nhìn Tô Việt bận rộn, Lô Uyển Chi lại rơi vào sợ hãi.


      Buổi sáng thức dậy, Tô Việt chú ý thấy vẻ mặt có tinh thần của Lô Uyển Chi, hỏi nàng làm sao, Lô Uyển Chi cũng chỉ lắc đầu có gì, cuối cùng hỏi hết sức, nàng cũng chỉ nhớ phụ thân nương đệ muội.


      Cười khổ xong, Tô Việt tin là , nàng mới gả tới được hai ngày cũng thoải mái như nhà phụ thân mẫu thân nàng.


      Mỗi ngày mỗi bữa cơm đều phải nấu ăn , nếu ra ngoài mình nàng chuyện với ai, chỉ mình ngồi trong phòng, xem ra buổi tối hôm nay trở về phải thương lượng về chuyện tương lai này.


      Vương thị trong lúc ăn điểm tâm chuẩn bị tốt lễ lại mặt, đợi vợ chồng Tô Việt chuẩn bị xong bà mới lấy ra, là hai cọc vải và giỏ trúc trái cây.


      Tô Việt nhìn thấy nhíu hai hàng chân mày nhưng vẫn gì, bước tới nhận lấy tay, quay đầu với Lô Uyển Chi, "Chúng ta thôi".


      Từ thôn Nam Đầu Tô gia đến Thôn Bắc Đầu tuy rằng chỉ ngắn chừng dặm đường, thế nhưng đường gặp qua ít người.


      Nhóm người qua đều quan sát đứa con dâu mới này của Tô gia, mấy trai tráng trong thôn rất ít khi nhìn thấy, nhưng nghe con dâu hoặc tỷ muội trong nhà Tô Việt cưới dâu mới xinh đẹp cỡ nào, đều mang theo tâm tư chờ mong đến ngày thứ ba lại mặt của cặp đôi mới cưới này để nhìn xem tiếng đồn có hay , mà đa số nữ tử cũng đến ven đường giúp vui, hơn nữa mấy đứa nhóc nghịch ngợm la hét muốn xem nàng dâu, ven đường vài nhóm người tụm năm tụm ba mà đứng xem náo nhiệt.


      Tô Việt đương nhiên là biết bọn họ vì sao mà đến, cũng khí phách ưỡn ngực dũng cảm kiêu ngạo ngẩng đầu thong thả về phía trước, sau lưng là nàng dâu mới Lô Uyển Chi yểu điệu bắt đầu xấu hổ cả mặt đỏ bừng sát theo sau.


      Lô Uyển Chi ngày thường rất hiếm khi ra khỏi nhà cho nên đối với cảnh tượng đồ sộ thế này trong lòng có chút bỡ ngỡ, được vài bước Tô Việt mới kịp phản ứng nàng dâu thẹn thùng, lại quay trở về đến cạnh nàng sóng vai thong thả bên cạnh, bên còn thấp giọng an ủi Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, bọn họ đều là láng giềng, về sau ngày tháng còn dài, nàng đến gần ta nghe ta chào hỏi mọi người là được, nàng cần phải nhớ, sau này lúc tiếp xúc dĩ nhiên có thể tự nhớ . Nhớ chỉ cần mĩm cười là được".


      Lô Uyển Chi gật đầu, di chuyển đến gần bên cạnh Tô Việt thêm chút.


      Vì thế bất ngờ nghe Tô Việt gọi người là Nhị đại gia, Lục thúc thúc, Tứ thẩm chào hỏi suốt dọc đường đến Lô gia. Toàn bộ quá trình này Lô Uyển Chi chỉ mĩm cười theo sát phía sau, mỗi lần chào hỏi, nàng gật đầu theo, mở miệng chút.


      Đợi khi đến Lô gia, nàng cảm thấy miệng nàng gần như cứng đờ, cả nhà Lô gia đứng đợi sẵn trước cửa nhà nhìn thấy hai người lập tức vui mừng hớn hở đón vào nhà.


      Trương thị kéo Lô Uyển Chi vừa khóc vừa cười, hồi nàng đen, lúc lại nàng có chuyện che dấu.


      Tô Việt ở bên cạnh nghe vậy trái tim đập cao hơn, sắt mặt tiếp đó cũng có chút xấu hổ, Lô Dũng lập tức phản ứng kịp, để mấy nàng vào hai phòng Tây riêng với nhau, bản thân ông lôi kéo Tô Việt đến phòng chính, Lô Văn Hiên được nghỉ đông, cũng theo vào phòng chính, ngồi nghiêm chỉnh đối diện Tô Việt, lại mời trà mời điểm tâm, hiển nhiên là bộ dáng của tiểu đại nhân.


      "Tỷ phu, huynh có vào núi bẫy chim ?", Lô Văn Hiên đợi phụ thân chuyện đây đó xong mới tràn đầy chờ mong hỏi Tô Việt.


      Tô Việt gật đầu, "Trước kia thường xuyên , thế nhưng hai năm gần đây nữa".


      "Vậy chờ ngày khác huynh dẫn đệ được , phụ thân luôn đệ quá ốm yếu thư sinh, nhưng mà đệ thấy bạn học của đệ cũng vào núi đào tổ chim, nghe bọn họ chơi vui lắm", Lô Văn Hiên sợ phụ thân phản đối, trực tiếp thẳng ra, nghĩ rằng chỉ cần tỷ phu ngay lúc này đồng ý dù phụ thân có muốn gì cũng được.


      Ai ngờ Tô Việt có đồng ý, mà nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút vui của nhạc phụ đại nhân, chậm rãi , "Mùa này chim đều bay về phía Nam ngủ đông, đợi tới đầu mùa xuân năm sau mới có thể , đến khi đó lại tiếp".


      bên là nhạc phụ đại nhân, bên là em vợ, nhưng dám đắc tội đến người nào.





      Hết Chương 21.
      huyetsacthiensu, Nhược VânTrâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      22. Lại mặt.






      Chuyện Tô Việt trong phòng chính ứng phó với nhạc phụ và em vợ đề cập tới, chuyển đến Trương thị sau khi lôi kéo Lô Uyển Chi vào Tây ốc, tiếp theo cảm thán Lô Uyển Chi chỉ mới cách hai ngày gầy xuống, lại còn đen đúa linh tinh này nọ.


      Mà Lô Hà Hoa bên cạnh cũng theo nương phụ họa theo, tóm lại chính là người Lô gia đối xử tử tế với nàng. Lúc mới đầu, Lô Uyển Chi còn mở miệng giải thích vài câu, là bản thân thích ứng hoàn cảnh mới, hơn nữa người lui tới Lô gia cũng nhiều, bản thân nàng cảm thấy bất tiện.


      Tuy nhiên Trương thị và Lô Hà Hoa căn bản hề nghe lời giải thích của nàng, chờ đến khi bày tỏ nổi lòng tích tụ vì thấy mặt Lô Uyển Chi mấy ngày nay, Trương thị kéo tay nàng hỏi, "Uyển Chi, con phải với nương, gia đối với con như thế nào?", xong còn nhìn nàng đăm đăm với vẻ mặt lo lắng, Lô Hà Hoa cũng tha thiết chờ mong nhìn tỷ tỷ mình.


      ". . . đối với con rất tốt", Lô Uyển Chi ngại ngùng đỏ mặt, trả lời có hơi cà lăm. (#Huongbb: Cà lăm ở cổ đại người ta thế nào nhỉ???)


      " vậy ? Con đừng gạt nương, nếu dám đối xử tốt với con, bây giờ ta lập tức ra trước cửa nhà này cho cha con dạy dỗ trận", Trương thị thấy vẻ mặt thẹn thùng của khuê nữ nhà mình, trong lòng đại khái đoán được ít, phỏng chừng Tô Việt đối xử với nữ nhi của bà tệ, chỉ là gia cảnh Tô gia bên đó, nghĩ đến khuê nữ của mình ở nhà đó được ăn ngon, nghĩ đến đó, Trương thị đợi Lô Uyển Chi trả lời, vội vàng dặn dò Lô Hà Hoa, "Hà Hoa, con tới hầm lấy thịt bò lần trước phụ thân con trấn mua, thịt dê cũng lấy ra trước luôn, đúng rồi, còn móng heo nữa, đại tỷ con thích ăn cái đó".


      "Nương, A Việt đối xử với con vô cùng tốt, người đừng lo lắng", Lô Uyển Chi kéo cánh tay của Trương thị làm nũng.


      "Còn nữa, mọi người đừng làm nhiều đồ ăn như vậy, cùng chúng con nhà đoàn viên ngồi cùng chỗ ăn bữa cơm là được rồi", Lô Uyển Chi , nàng là đừng làm nhiều đồ ăn ngon, bởi vì nàng biết có cũng vô dụng, thứ nhất là phụ thân mẫu thân rất thương nàng, thứ hai là nhà mình ngày thường cũng ăn uống như thế.


      Ở Tô gia hai ngày, tuy rằng cảm thấy ăn bánh bột ngô và dưa muối rất mới lạ, thế nhưng ăn liên tục mấy món này trong mấy ngày liên tiếp vẫn có chút chịu nổi, dù sao trước kia ở Lô gia mỗi bữa ăn đều có chay lẫn mặn, hơn nữa Trương thị còn đổi nhiều cách nấu khác nhau, làm sao Lô Uyển Chi nhớ cho được.


      Thấy Lô Hà Hoa nghe xong mình xong ra ngoài, Trương thị mới kéo Lô Uyển Chi tới gần bà giọng hỏi, "Uyển Chi, ngày hôm trước con xuất giá, chúng ta chỉ mực đau lòng dứt, vậy mà nương quên mất dạy con làm nàng dâu như thế nào, buổi tối đêm thành thân con có động phòng ?"


      Tuy là người từng trãi, hơn nữa là nương của Lô Uyển Chi, nhưng mà khi Trương thị hỏi cái này còn vẻ tự nhiên thoải mái như trước đó, vẫn hơi giọng che giấu.


      Lô Uyển Chi đầu tiên là lắc đầu, đột nhiên mới phản ứng kịp cái Trương thị hỏi hẳn là chuyện Tô Việt khi dễ nàng ngày thứ hai, tiếp đó là gật đầu.


      Trương thị bị cái gật cái lắc của nàng làm cho hồ đồ, giọng hỏi, "Con làm vậy có nghĩa là có hay ?"


      "Ngày thành thân có, ngày thứ hai mới có", gò má Lô Uyển Chi hồng gần như ra máu.


      Trương thị gật đầu, yên tâm , "Ừ, nghĩ tới A Việt trước kia lên trấn ít mấy xóm ăn chơi, cũng biết thế nào là động phòng, nương ngược lại là thay con quan tâm. Nữ nhân luôn phải trãi qua lần như vậy, lần đầu tiên chỉ đau chút, đến mấy lần sau tốt thôi".


      Dừng chút, TRương thị lại nghĩ tới bản sách tranh trong tay, nghĩ thầm để sau này vẫn còn phải đánh tiếng với khuê nữ của mình chút.


      Mà Lô Uyển Chi nghe Trương thị đến đoạn Tô Việt thế nhưng còn tới mấy chỗ ong bướm kia, sắc mặt và tâm tình đồng thời trầm xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng phảng phất có tảng đá lớn chèn ép, trong đầu đều là hình ảnh Tô Việt đè lên người nữ tử khác làm chuyện đó, khỏi đau lòng, xót xa gần như muốn khóc. Chỉ là trước mặt nương nhà mình, nàng cố gắng nhịn xuống, muốn để người nhà lo lắng.


      Sau khi TRương thị nghe Lô Uyển Chi xong mới thấy yên tâm đôi chút, chỉ có trong lòng bà còn lo lắng về cuộc sống sau này ở Tô gia, thầm nghĩ để đương gia nhà mình tìm Tô Việt thương lượng chuyện cửa hàng trấn , chỉ hy vọng Tô Việt có thể đồng ý, như vậy cũng có thể giúp Tô gia có ít tiền thu nhập, thế cuộc sống của Lô Uyển Chi cũng tốt hơn chút.


      Đợi tới khi cả nhà đều vui mừng phấn chấn ngồi quây quần xuống bàn ăn cơm trưa, Lô Uyển Chi mới điều chỉnh xong tâm tình của chính mình gượng cười cùng mọi người ăn cơm.


      Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Việt làm con rể đến cửa, dựa theo quy củ hẳn là phải mời rượu em rể, nhưng mà em rể của Lô Văn Hiên mới mười hai tuổi, chỉ tượng trưng nhấp vài ngụm rượu rồi bắt đầu dùng bữa.


      Hôm nay, người trong Lô gia ai cũng vui mừng - ngoại trừ Lô Uyển Chi, vì thế Trương thị chỉ sắp xếp bàn ăn, Lô Dũng cũng ngừng gắp thức ăn vào chén Tô Việt, Lô Hà Hoa ngừng chuyện bát quái mấy ngày gần đây với đại tỷ nàng ấy, đơn giản chỉ là tất cả mọi người khen ngợi đại tỷ của nàng xinh đẹp như thế nào, mà Lô Văn Hiên hỏi Tô Việt về chuyện có vào núi bắt chim hay . Lô Uyển Chi cũng quyết định tạm thời quên nỗi phiền muộn trong lòng, đợi đến tối khi còn lại hai người lại đem vấn đề tế nhị này ra nghi vấn Tô Việt.


      Vì thế bữa cơm ăn hết sức vui vẻ.


      Đợi tới lúc ăn cơm xong, Lô Dũng liền mình kéo Tô Việt vào thư phòng riêng của Lô Văn Hiên, cha vợ con rể hai người trong đó đóng cửa thầm to nửa ngày trời.


      Mà Lô Uyển Chi dĩ nhiên bị Trương thị kéo đưa tới đưa lui mấy gói đồ, nào là thịt rồi gạo, hận thể đem xoong nồi nhà mình sang hết qua bên Tô gia, chỉ cần nàng có thể ăn ngon là được.


      Lúc mới đầu, Lô Uyển Chi còn đẩy ra từ chối, "Nương, mấy thứ này nặng như vậy, chúng con làm sao mang về cho được? Huống chi, khi thấy chúng Tô Việt muốn đâu, hơn nữa mang về cũng vô dụng, con cũng nấu".


      câu cuối cùng, Lô Uyển Chi lộ vẻ mặt áy náy nhìn Trương thị, giống như nấu cơm là tội lỗi lớn thể tha thứ.


      "Trong nhà phải có hai cái xe đẩy sao? Đợi lát nữa để hai đứa xếp lên, còn mình A Việt giúp con đẩy trở về. Con có làm hay sao cả, để mẹ chồng con làm là được rồi", Trương thị hề thấy chuyện biết nấu cơm của khuê nữ mình có gì là hổ thẹn, ngược lại còn cho rằng cảm thấy vẻ vang.


      Trưng ra bộ dáng tựa như 'Ta dưỡng ra nương nhất định là số mệnh đại tiểu thư, nấu cơm là chuyện đương nhiên'.


      "Nương Tô Việt chờ chúng ta về tách ra, năm sau ở riêng", Lô Uyển Chi đem việc báo cáo đầy đủ.


      Dừng tay làm việc, Trương thị ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú hỏi, " vậy ?"


      Gật đầu, Lô Uyển Chi tiếp, "Cha về sau chúng ta hằng năm chỉ cần đưa chút bạc và lương thực giống như đại ca của cho họ là được, ba mẫu ruộng dưới chân núi của bọn họ sau này cũng làm nữa. đưa cho Tô Việt hết".


      Trương thị vừa nghe xong lập tức vui vẻ hẳn lên, "Như vậy tốt, thế này cha mẹ chồng con ghét bỏ sai sót của con, chia ra rất tốt".


      Tuy nhiên, ngay lập tức bà dặn dò Lô Uyển Chi, "Nhưng mà, dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của A Việt, cho dù có tách ra ở riêng lại gần sát bên cạnh, nên chăm sóc vẫn phải chăm sóc, ngày thường có đồ ăn ngon cũng phải chia phần cho bọn họ. Đồng thời cũng đừng có cất giấu gì. Hơn nữa, vừa rồi con cái gì mà cha Tô Việt nương Tô Việt, tại con cũng nên kêu tiếng cha nương, lời này đừng bao giờ trước mặt người ngoài, nếu để người ngoài nghe được đâm thọt sau lưng con".


      Trương thị xong, Lô Uyển Chi ' biết', trong lòng nàng nghĩ khác, nương của ta ơi, người cũng giống như khuê nữ của người đó thôi. Chỉ là muốn tranh cãi gì với TRương thị nên nàng ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.


      Vì thế, đợi đến khi Tô Việt vẻ mặt nặng nề rời khỏi thư phòng, đập vào mắt là chiếc xe đẩy chứa đầy các loại đồ.


      buồn bực nhìn Lô Uyển Chi, Lô Uyển Chi sớm biết muốn chiếm tiện nghi từ người khác, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của nàng vội vàng cúi đầu, giải thích.


      Thấy bản thân nhận được tin tức gì từ nàng dâu nhà mình, Tô Việt nhất mực cung kính hỏi nhạc mẫu Trương thị, "Nương, người muốn chuyển nhà hay sao?"


      " có, A Việt, đây đều là ta sắp xếp ra, phần lớn là thức ăn, là thịt trong nhà ăn hết, mùa đông cũng sắp tới nên gửi ít rau cải trước, còn có mấy cuộn vải, lúc nâng đồ cưới nhét vào được, lần này thuận tiện cho ngươi mang về. Sắp tới mừng năm mới, cũng muốn đưa cho thông gia để may mấy bộ quần áo mới", Trương thị ra vẻ đương nhiên, xem tiểu tử, cái này phải cho ngươi đâu, đồ ăn là cho nữ nhi của ta ăn ngon, vải vóc là cho thông gia cha nương của ngươi. Lần này nhìn ngươi còn cách nào từ chối được nữa.


      Tô Việt nghe xong chỉ nhíu mày gì, trong lòng vui, nhưng cũng biết bản thân thể trực tiếp cự tuyệt, thở dài, nghĩ đến cái ăn trong nhà mình, ăn quen rồi cũng cảm thấy gì, thế nhưng người ăn quen thịt cá như Lô Uyển Chi mà lại ăn uống như vậy trong hai ngày này chắc là cảm thấy rất khó nuốt, tuy vậy nghe thấy nàng trước mặt mình kêu ca nửa chữ, cười khổ xong, con người nàng ấy thế kia, hẳn là rất hiếm khi mở miệng tủi thân.


      Nàng bị ủy khuất, bản thân cũng có người ngay lập tức thay nàng ra mặt, tỷ như vừa rồi, nhạc phụ gọi vào phòng thực ra là muốn đem mấy cửa hàng vải trấn cho , nghĩ đến chắc là chịu nổi thấy khuê nữ nhà họ ở Tô gia bị tủi thân, chịu khổ.


      là đưa cho , chẳng qua đó là cách cho dễ nghe chút thôi, là tạm thời thu tiền, về sau lợi tức tốt đưa cho họ nửa, chuyện này kỳ thực là cho cũng sai. Lần đầu tiên đến Lô gia mơ hồ cảm thấy Lô gia đơn giản, chỉ nghĩ tới họ lại có thể ra Đại thủ bút như thế. Cửa hàng vải trấn là thuộc hàng đứng đầu, mỗi ngày lời đấu vàng thìcó lẽ tới, nhưng tuyệt đối có thể kiếm ít bạc.


      Xem ra, vẫn xem rất nhiều chuyện, rất nhiều người, nhìn chăm chú vào khuôn mặt người cùng triền miên đêm kia lúc này u tĩnh (u nhã tĩnh mịch) - Lô Uyển Chi - trong lòng đột nhiên nổi lên chút mờ mịt.


      chưa từng có cảm giác chắn chắn thế này, hao tổn tâm sức cưới Lô Uyển Chi đến cùng là đúng hay sai?


      Nhìn lại khuôn mặt bình tĩnh xinh đẹp trước mắt, Tô Việt trong lòng thở dài, lên thuyền tặc, lại còn theo thuyền tặc nhổ neo rời bến. Tô Việt cũng phải là hạng người nhát gan sợ phiền phức.


      Tô Việt cười với nhạc mẫu, "Nương, sắc trời còn sớm, chúng con cũng nên trở về".


      Trương thị gật đầu đồng ý, thế nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện, vội gọi Lô Uyển Chi vào phòng ngủ của bà, lặng lẽ đưa cho nàng quyển sách, giọng dặn dò, "Về nhà chờ lúc có người hãy xem".


      Lô Uyển Chi nghi ngờ lời bà, còn tưởng nương sợ học thức Tô Việt bằng mình nhìn thấy mình đọc sách thoải mái, liền nhét vào trong ống tay áo theo sau phụ giúp Tô Việt về nhà.







      Hết Chương 22.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      23. Chờ.







      Suốt dọc đường chỉ mình Tô Việt ở phía sau phụ đẩy xe, Lô Uyển Chi bên cạnh, cảnh tượng đồ sộ lúc và lúc về hoàn toàn tương phản, về đến nhà mất lúc khá lâu sau, người đường trong thôn nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp phải hai người Tô Việt bọn họ cũng thản nhiên gật đầu chào hai người, nhìn đến xe đẩy chất đầy đồ ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tô Việt tựa như nhìn thấy.


      Mà Lô Uyển Chi vẫn trước sau như , ngẩng đầu mĩm cười.


      Về đến nhà, Vương thị nhìn thấy xe chất đầy đồ linh tinh sắc mặt có chút khó vui, bà kéo cánh tay vừa mới buông càng xe của Tô Việt vào buồng trong, Tô Việt quay đầu dặn Lô Uyển Chi về phòng trước, bên ngoài trời lạnh, nhưng mà nhìn vẻ mặt bất an của nàng, hiểu gì thêm đành để lát nữa về giải thích sau.


      Vào buồng trong, Vương thị giọng hỏi, "Nhạc gia của ngươi có chủ ý gì đây? Đẩy xe đầy đồ về nhà chúng ta, để người ta nhìn còn cười chê sao, ngươi ở rể, chúng ta càng thể chiếm tiện nghi của người khác".


      Tô Việt an ủi mẫu thân, "Đồ ngoài đó ngoại trừ đưa cuộn vải cho nương, tất cả đồ còn lại đều là của Uyển Chi, chắc họ nghĩ là về sau còn ở bên kia nên thể tới lui mà lấy, nếu có người hỏi nương cứ trả lời như thế".


      "Phải ?", Vương thị tin hỏi lại, lần trước bà Lô gia, lúc bấy giờ bà cảm thấy Trương thị đối với Lô Uyển Chi có chút đặc biệt, vừa mới đầu bà cũng tưởng là chắc họ thương khuê nữ nhà họ thôi, về sau suy nghĩ cẩn thận trở lại, mới hiểu ra đó là cưng chiều, bản thân bà cũng có khuê nữ, cũng hết sức thương con bà, nhưng bà tuyệt đối đến mức thế này, ngay cả gọi con tới rót ly nước cũng nỡ mở miệng sai khiến.


      Thế nhưng, thể lay chuyển được niềm thích của thằng con mình, bà cũng còn cách nào.


      Gật đầu, Tô Việt bỏ thêm vài câu, "Đúng rồi, còn có số thức ăn, để lúc sau con chuyển tới phòng bếp trước, vừa đúng lúc hai ngày nữa là Năm Mới, chúng ta cũng cần lên trấn mua thêm, Nhạc phụ của con bọn họ chuẩn bị rất nhiều đồ nhưng ăn hết, nên đưa cho chúng ta dùng".


      Kỳ thực, những lời này ngay cả bản thân cũng tin, nhưng mà phải ra để an ủi nương , tuy rằng nương có lẽ cũng mấy tin tưởng, thế nhưng Vương thị biết Lô gia họ giàu có đến mức nào, chắc là tạm thời còn đoán ra được cái gì khác.


      "Xem ra Nhạc gia này của ngươi ngược lại có bạc ngầm, trước kia vẫn nghe người trong thôn nhà bọn họ giàu có nhiều tiền cỡ nào, biết nên thay ngươi cảm thấy vui mừng hay là đáng tiếc", Trương thị than thở, trong lòng bà tin, tại nông gia hạng trung, ngày thường mùa đông ngoại trừ của cải trắng ngay cả món cá cũng là món xa xỉ, càng đừng tới có thể dễ dàng mua thịt ăn.


      Thế nhưng biết phải làm thế nào đây, mọi thứ tại đều nằm trong sân nhà mình, bà thở dài khoát tay , "Cha ngươi ngày hôm qua ra ngoài đánh bài, nay mai hai người các con bắt đầu dựng tường trong sân lên, chuyện của hai đứa chúng ta cũng quản nữa. Sau này khi có con, nếu sẵn lòng để ta giúp đỡ ta giúp, đồng ý cứ làm hệt như đại ca của ngươi, ta cũng có ý kiến".


      Tô Việt vốn muốn khuyên nhủ nương vài câu, nhưng mà lời đến bên miệng lại ra. Nhớ tới đống đồ còn ngoài sân cần phải tháo xuống liền quay đầu ra khỏi phòng.


      Trước hết đem hai cuộn vải Trương thị gửi đưa cho Vương thị chuyển xuống, những đồ khác đại đa số là thức ăn, tất cả được chuyển tới phòng bếp, còn có ít quần áo và vài cuốn sách của Lô Uyển Chi được chuyển vào phòng của bọn họ.


      Đều thu dọn xong, khi trở lại phòng bắt gặp vẻ mặt sợ sệt cúi đầu ngồi biết suy nghĩ gì của Lô Uyển Chi.


      Chậm rãi đến gần, Tô Việt kéo bàn tay nàng, để Lô Uyển Chi và đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, giọng hỏi, "Uyển Chi, nàng có tâm sao?"


      Lô Uyển Chi vẫn có thói quen với đụng chạm của , nghĩ muốn rút bàn tay bé ra khỏi bàn tay to lớn của , kết quả thử hai lần đều được, đành phải thôi. Cắn môi dưới, Lô Uyển Chi thấp thỏm bất an hỏi, "Nương vừa với chàng cái gì? Có trách ta nên mang nhiều đồ từ nhà đến đây ?"


      Nàng, chân bước ra khỏi nhà cũng có đại biểu là ngăn cách với thế giới bên ngoài, khoảng thời gian này người trong thôn tụ tập đông đúc khắp nơi, nàng vẫn biết rất , đột nhiên mang theo nhiều đồ linh tinh khác nhau trở về, trong lòng Vương thị khẳng định thoải mái, nàng lo sợ vì việc này mà khiến cho mẹ chồng nảy sinh khoảng cách với mình.


      Lắc đầu, Tô Việt cười , "Bà làm sao có thể làm như thế, tính tình của nương ta rất tốt, với ta về chuyện nhanh chóng bắt tay xây vách ngăn trong sân", vỗ lên mu bàn tay Lô Uyển Chi.


      Nhìn thấy Lô Uyển Chi vẫn còn vẻ mặt tin lời , Tô Việt nở nụ cười, "Nàng còn chưa tin ta hay sao, lại tới lần trước, nương ta đến nhà nàng gặp nàng lần đầu tiên trở về liền ngừng khoa trương, nàng thanh tú cỡ nào, xinh đẹp bao nhiêu, ta đời này cưới nàng làm vợ là Tô gia chúng ta hưởng được tiếng thơm, tổ tông hiển linh".


      Tô Việt vừa vừa để hai tay tạo thành chữ thập ở trước ngực thào than thở, "Tổ tông phù hộ", nhắm nửa con mắt đá lông nheo với Lô Uyển Chi.


      Hì hì tiếng, Lô Uyển Chi nhìn thấy vẻ buồn cười như thế của Tô Việt nhoẽn miệng cười, ràng là việc rất nghiêm túc lại bị dùng biểu cảm cùng giọng điệu ra là buồn cười.


      Thấy Lô Uyển Chi nhoẽn miệng cười, Tô Việt sửng sốt, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Lô Uyển Chi tươi cười xán lạn như thế, giờ phút này phảng phất như tất cả mọi thứ xung quanh đều yên lặng làm tôn lên nụ cười của Lô Uyển Chi, bên miệng nàng có hai lúm đồng tiền như có như theo nụ cười của nàng cũng khép khép mở mở, trông rất sinh động.


      Mà Lô Uyển Chi nhìn thấy Tô Việt với bộ dáng bỗng nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, sờ soạng mặt buồn bực hỏi, " mặt ta có gì sao?"


      Lắc đầu, Tô Việt động tình , "Uyển Chi, nàng là xinh đẹp!"


      Cái này Lô Uyển Chi cười nổi nữa rồi, khuôn mặt đột nhiên vọt lên chút ửng hồng. Ngượng ngùng đứng dậy thu dọn quần áo.


      Thế nhưng nàng vừa nghiêng người bị Tô Việt giữ chặt, phen ôm nàng vào lòng , "Uyển Chi, bộ dáng đỏ mặt của nàng càng xinh đẹp".


      Lô Uyển Chi biết trả lời như thế nào, chỉ bị hơi thở nam tính bao phủ khắp nơi có chút choáng váng đầu óc, giơ cánh tay lên nhàng đẩy Tô Việt ra, tuy nhiên đợi đến khi chạm vào cánh tay mạnh mẽ của Tô Việt lại giống như nhàng vuốt ve.


      Tô Việt vừa động tình lập tức ôm nàng dâu thẹn thùng của vào lòng, lúc này còn trộm hương đợi đến khi nào.


      Vì thế, dùng đôi môi của mình chạm trực tiếp vào cánh môi đào thơm mát rồi ra sức nhào nặn tàn ác. Hai người hô hấp dần dần còn vững vàng, bàn tay của Tô Việt luồn tới áo bông người Lô Uyển Chi, giờ phút này trong đầu ngừng oán hận mùa đông, mặc nhiều lớp quần áo thế nào thể sờ tới.


      Tay vừa lần mò vừa thám hiểm đến mép gờ tròn, bên ngoài vang lên tiếng kêu của Trương thị, "A Việt, A Việt, ngươi ra ngoài nhanh chút".


      Tô Việt vốn muốn để ý tới nương già của , giờ phút này cho dù bên ngoài có ngàn vàn chăng nữa cũng muốn nhặt, nhưng mà thanh của Vương thị truyền tới.


      Hơn nữa hiển nhiên, Lô Uyển Chi trước ngực cũng nghe thấy, cơ thể mềm mại xương của nàng nhất thời cứng đờ, vội vàng đẩy muốn tách ra.


      Nhận thấy hai tay của Tô Việt vẫn siết chặt eo mình buông, Lô Uyển Chi nóng nảy, "Nương gọi chàng, chàng nhanh !"


      Cau mày lạnh mặt, Tô Việt đầu tiên là trả lời tiếng với bên ngoài, sau đó nhìn lại cái miệng bị mình hôn đến sưng đỏ của Lô Uyển Chi, nhất thời cảm thấy vô lực.


      thể bỏ được ôn hương nhuyễn ngọc trước mặt này, Tô Việt cúi đầu lại hôn lên má Lô Uyển Chi cái, ở bên tai nàng thấp giọng bày tỏ, "Uyển Chi, buổi tối chúng ta tiếp tục".


      Đen mặt ra khỏi phòng, Tô Việt có chút bực mình hỏi, "Nương, người lại có chuyện gì?"


      Vương thị thấy vẻ mặt buồn bực của nhi tử đầu tiên là sửng sốt chút, tuy vậy rất nhanh hiểu được, bà cũng từng trãi qua tuổi trẻ, nam nữ vừa thành thân đều dính nhau như keo sơn, đặc biệt là nam nhân, giống như dây lưng quần người nàng dâu mình, hận thể suốt ngày bám chặt người nàng.


      Tuy nhiên bà rất nhanh phản ứng kịp, nở nụ cười chút , " phải là ta gọi ngươi, là Tô Tề cách vách gọi ngươi, hình như là chuyện cùng giết heo nhà người ta đấy, muốn ngươi hỗ trợ, là đợi sau khi ngươi từ Nhạc gia trở về tìm , ta vừa rồi quên cho ngươi biết chuyện này".


      Tô Việt biết, muốn nhấc chân về hướng nhà Tô Tề, kết quả lại bị Vương thị gọi trở về, "A Việt này, cái này đều phải có mức độ, nghĩ tới con bò thử xem, khi chúng ta dùng nó cày ruộng cũng thường phải nghĩ ngơi chút, nếu lần sau nó làm việc tốt được. Con dâu lấy về là để thương , ngươi cũng thể cứ dính sát như thế". (#Huongbb: Chỗ này tớ hơi chém, đại khái là nghĩa nó như thế khựa khựa...)


      Tô Việt nghĩ tới nương già của nhắn nhở chuyện này, hai bên má hơi ửng hồng sau đó kiên nhẫn tiếng biết, trong lòng ngừng phản bác, "Nương của ta ơi, sao người có thể đem Lô Uyển Chi so sánh với bò được, so với bò Lô Uyển Chi còn xinh đẹp hơn".


      Đến nhà Tô Tề, quả nhiên là, ra trước đó cha Tô Tề là thợ giết heo trong thôn, người trong thôn hễ tới mấy dịp Lễ tết, việc hiếu hỉ khi muốn giết heo, đều đến mời cha Tô Tề giết, lúc này cha Tô Tề tuổi tác lớn, Tô Tề là cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cầm dao giết heo của cha .


      Qua hai ngày nữa là Năm mới, trong thôn có mấy nhà muốn giết heo bán thịt, đến thỉnh Tô Tề qua, lúc trước chỉ mình Tô Tề làm nên cần thời gian khá lâu, dù sao giết xong còn phải lấy mấy phần đầu heo, chân tay heo dọn dẹp cho người ta, lông heo cũng phải cạo sạch , tốn nhiều thời gian. Cho nên muốn để Tô Việt đến hỗ trợ, nghĩ ở nhà mình có người chuyện, còn phải kéo heo xuống nước (tức là dìm heo chết rồi mới giết mổ), còn giò heo gì đó, vừa vặn làm đồ nhắm.


      Tô Việt nghe Tô Tề đề nghị xong cúi đầu suy nghĩ chút rồi ngẩng đầu , "Để ta giết heo, cạo lông heo gì đó cũng có thể, nhưng mà ta kéo heo xuống nước, thủ đoạn này ta đều thấy ghê tởm, hơn nữa ta trước, ngoại trừ móng heo những cái khác ta đều cần, bốn cái móng heo đều phải cho ta".


      Tô Tề cười , "Biết tên tiểu tử nhà ngươi từ thích sạch , thành vấn đề, ngươi cần kéo đầu heo xuống nước cũng hợp ý với ta".


      Vì thế sau khi thương lượng ổn thỏa, Tô Tề để Tô Việt sáng sớm ngày mai ăn điểm xong qua. Sau khi Tô Việt gật đầu liền trở về nhà.


      Như thường lệ, cơm chiều vẫn là Vương thị nấu, Lô Uyển Chi tay chân luống cuống đứng ở phòng bếp muốn hỗ trợ, trong lòng nàng cảm giác áy náy càng ngày càng mãnh liệt. May mà Vương thị cười an ủi nàng cần để trong lòng, bây giờ bản thân bà còn làm được để bà làm, sau này di chuyển được nữa có rất nhiều cơ hội để nàng hầu hạ.


      Vẻ mặt Lô Uyển Chi nghiêm túc đáp, "Nương, người yên tâm khi người già, ta và A Việt hiếu kính với người tốt", nàng những lời này có suy nghĩ muốn lấy lòng người, ngược lại khiến Vương thị nghe xong trong lòng nở hoa.




      Hết Chương 23.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :