1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      9.2.






      Biết Lý thị để tâm vì vụ hôm trước, bây giờ trong lòng thấy thoải mái là chuyện có thể hiểu được, Trương thị trước hết mĩm cười lời cảm ơn, " ra , việc hôn nhân của Uyển Chi nhà chúng ta là phiền toái tẩu, nhìn tẩu chạy tới chạy lui mấy chuyến, chuyện này nếu thành công phần tiền lễ của tẩu khẳng định nhiều hơn bao!"


      Vừa nghe tới tiền biếu, vẻ nghiêm chỉnh mặt Lý thị mới dịu đôi chút, "Ý của đệ muội là đồng ý việc hôn này rồi?" Bà liếc mắt hỏi Trương thị, bây giờ bà muốn cùng Trương thị vòng vo, bà phát miệng lưỡi của bà thể càn quét như của Trương thị, lời đồn trước kia về bà ta là người thành tuyệt đối là gạt người . Đối diện với vẻ mặt giả vờ hiền thục của Trương thị, quá quá tục đến nổi bà nên lời, Trương thị là loại người để bất cứ người nào tùy ý vũ nhục khí thế mạnh mẽ của bà ấy.


      Trương thị trực tiếp trả lời, mà cười mời Lý thị ăn đĩa trái cây mới vừa được rửa sạch, Lý thị cũng khách sáo cầm lấy trái lê cắn ngụm, giống như quả lê và bà từng có ân oán.


      "Tẩu tử, gạt tẩu, lúc vừa mới bắt đầu chúng ta thấy Uyển Chi nhà muội xứng với A Việt, dù sao tẩu cũng biết A Việt hơn Uyển Chi tuổi, hơn nữa vẻ ngoài của tiểu tử kia tuấn tú lịch . Mà tẩu biết đấy, Uyển CHi nhà chúng ta biết làm việc gì, đến phòng bếp cũng chưa từng xuống, chúng ta cũng biết do quá thương nuông chiều con nên mới hại con bé. Hơn nữa Lô gia trong thôn chúng ta có dòng họ, Tô gia các người lại là đại gia tộc, đúng ra là chúng ta trèo cao", Trương thị nhìn Lý thị hết sức khiêm tốn.


      Lý thị nghe bà vậy trong lòng thấy thoải mái hơn, vì dù sao bà cũng là người Tô gia.


      "Nhưng mà, mấy lần này tẩu tới thấy đó, tình huống của nhà chúng ta, cả nhà vốn nuông chiều con , tình huống bên nhà Tô Việt muội , vậy tẩu tử so với ta ràng hơn. về A Việt . Hai năm qua, trong vòng mười dặm tám thôn A Việt đúng là rất có tai tiếng, làm chuyện gì tẩu tử người nhất định cũng thường xuyên nghe thấy, cho nên hy vọng tẩu có thể hiểu được nguyên nhân do dự chắc chắn của chúng ta", Trương thị tiếp, hai đoạn đối thoại vừa mới bắt đầu tất cả đều nêu ra điều tốt lẫn điều tốt của nương nhà họ, sau đó lại nhắc tới nguyên nhân dám chắc của bà, ý tứ trong câu quá ràng, con của ta có tốt như thế nào so với thằng nhóc nhà ngươi vẫn mạnh hơn nhiều, là các ngươi trèo cao.


      Lý thị gặm xong trái táo, dùng khăn tay hoa lau tay, gật gật đầu hùa theo Trương thị mà , "Đệ muội, những gì muội đều có đạo lý, nhưng mà tình huống tại đối với các ngươi phải bất lợi hay sao? Cho nên theo ý của ta, chuyện này các ngươi nhanh chóng xác định thôi!"


      "Những lời này của tẩu tử ta đồng ý, những tin đồn bên ngoài có lẽ tẩu nghe , những người này ngứa mắt có lương tâm muốn Uyển Chi nhà chúng ta tìm được vị hôn phu tốt nên bịa đặt gây , chưởng quầy của chúng ta báo quan, chắn chắn đem cái tên có lương tâm xấu xa tử hình!", Trương thị vừa độc ác vừa lời hợp lý.


      Tuy vậy bà lập tức quay lại chuyện chính, "Ngược lại tẩu tử việc hôn nhân của hai đứa nhanh chóng định ra khá hợp lý, chúng ta cũng biết cha nương A Việt là người thấu tình đạt lý, chỉ là đối với đứa bé A Việt chúng ta vẫn lo lắng, hãy cảm thương cho tấm lòng của người làm cha nương như chúng ta, có người nào muốn con của mình được hạnh phúc? Thế nên ta muốn hai bên gia đình quyết định gặp mặt, ta và đương gia nhà ta muốn cùng A Việt tán gẫu đôi điều".


      Lý thị đoán trước bà ấy đồng ý, chẳng qua nghĩ tới còn có chuyện thế này, ra trong thôn có tập tục là người lớn hai bên nhà chỉ có thể gặp mặt ngay trước khi chính thức thành thân, việc gặp mặt kia cũng là bàn bạc chi tiết của hôn lễ. Nhưng mà đối với trường hợp gặp mặt trước đính hôn rất ít khi xảy ra.


      Cho nên khi nghe Trương thị nhắc đến cầu này, bà sửng sốt phen, biết loại việc này phải thương lượng lại với nhà trai, nên bà chuyện này phải về bàn bạc lại với vợ chồng Tô gia xong rồi nhanh chóng sắp xếp hai bên gặp mặt.


      Bởi vì người mang nhiệm vụ, Lý thị ngồi lâu ở Lô gia, chỉ tán gẫu với Trương thị nhà ai trong thôn muốn dỡ phòng xây mới, mấy chuyện về nơi mà A Việt cùng với cha làm ngói xây nhà nhắc tới. Xong đứng dậy ra về, lần này Trương thị có bao trái cây nào mà kêu Lý thị chờ chút.


      Lý thị buồn bực, chỉ thấy Trương thị từ trong buồng ra, tay nắm chặt mảnh bạc vụn đưa cho Lý thị, miệng còn Lý thị vất vả, những thứ này là phí hao tổn kiến thức.


      Biết Trương thị phải là người keo kiệt, Lý thị cũng khách sáo, vả lại bà từ thôn Nam Đầu chạy tới thôn Bắc Đầu xa xôi , chỉ là vừa hết hồn lại bị khinh bỉ, chút tiền ấy coi như tiền an ủi vậy. Lý thị nhận lấy nhét vào tay áo, cười Trương thị khách khí, chính bà nhanh chóng mang tin tức trở về.


      Tiễn bước Lý thị , Trương thị liền gọi Lô Uyển Chi ra ngoài, "Uyển Chi, vừa rồi Lý thị tới gây chuyện gì con cũng biết, ta và cha con muốn có cái hẹn gặp gỡ hai ông bà già bên Tô gia, đặc biệt là nương của , chuyện này nếu thành đó là mẹ chồng của con, đàn ông trong nhà ngày thường ra ngoài làm việc, ngày sau chỉ có con và bà ấy cùng nhau tiếp xúc nhiều, cho nên tìm bà mẹ chồng tính tình phù hợp rất quan trọng. Đương nhiên quan trọng hơn hết vẫn là người đàn ông đó trong lòng có con, thế dù cha mẹ chồng có coi con là bảo bối, nhưng ai biết có thể làm nên chuyện đáng sỉ nhục nào hay , chúng ta cũng cần phải giúp đỡ đánh tan chuyện này. Con có gì đặc biệt muốn ta và cha con nêu ra với bọn họ ?".


      Trương thị biết con này của bà từ trước đến nay ít , trái lại lòng thương hai vợ chồng bà, mùa đông mỗi năm tất cả áo bông và giày dép trong nhà đều do mình con bà làm, tay dù bị kim đâm cũng chỉ nhăn trán nhíu mày, quay mặt liền coi như có việc gì tiếp tục công việc, bộ dáng quật cường mạnh mẽ rất giống với người kia, làm vợ chồng họ kìm nổi lòng mà muốn thương nhiều hơn.


      Hàng xóm đều vợ chồng bà cưng chiều con quá, nhưng chỉ có bọn họ biết, bất kể chính mình thương con bé thế nào vẫn thể bù đắp được lổ hỏng sâu sắc trong lòng. Con bé là nương đáng được nhận được tình từ người khác.


      "Con toàn bộ nghe theo sắp xếp của cha nương", Lô Uyển Chi khẽ cúi đầu kiên định , nàng cảm thấy cần thiết phải cầu chuyện gì nữa.


      "Tốt, con yên tâm, cha cùng nương giúp con đến chỗ tốt, hơn nữa đều ở cùng thôn, gặp mặt thuận tiện hơn", Trương thị tới đây giống như nhìn thấy nương mặc chiếc áo cưới đỏ thẫm ngồi kiệu hoa, nhịn được bùng lên chua xót trong lòng, vội vàng xua tay bảo Lô Uyển Chi ra ngoài, lại dặn dò nàng ấy thêu lúc rồi xem sách, nếu sách trong phòng xem xong lại với Lô Dũng mua ít cho nàng. Còn dặn dò phải chú ý nghỉ ngơi, nhất định đừng để chính mình mệt mỏi.


      Lô Uyển Chi gật đầu trở ra, nàng cảm thấy có chút bi thương, sau khi trở lại phòng, qua lúc hoảng hốt sửng sờ mới lấy lại tinh thần, biết hôn của mình và Tô Việt mười phần thành công. Ngoại trừ chán nản, còn có chút lo lắng, chút muốn, càng nhàn nhạt mong mỏi.


      ngoài dự đoán, xế chiều ngày hôm đó Lý thị thừa lúc nhà ba người ăn cơm tối qua nhà Tô gia, ý tứ của Trương thị, Tô Căn nhíu lông mày muốn phản đối, Vương thị vội vàng lôi kéo cánh tay muốn giơ lên của ông, cười , " cầu này à, người lớn hai nhà muốn gặp mặt hiểu tình hình bọn xem ra rất cần thiết. Chúng ta chọn thời gian , địa điểm dĩ nhiên là Lô gia, bọn họ là nhà , tất nhiên chúng ta là nhà trai phải tới nhà thăm hỏi. Đến lúc đó chúng ta đưa đến phần đại lễ ới Lô gia".


      Mà Tô Việt bên cạnh vừa nghe cha mẹ Lô gia bên kia muốn hẹn gặp mặt, vốn dĩ trong lòng còn hồi hộp lo lắng, nghĩ thầm, chẳng lẽ việc làm bị bọn họ phát rồi.





      Hết Chương 9.2.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      10. Mưu đồ bí mật






      Rất nhanh sau đó, ngày gặp mặt của trưởng bối của hai bên đến. Sáng sớm ngày hôm đó, Tô Việt xin cha cho hôm nay nghỉ làm, tạm thời xây nhà cho người ta.


      Tô Căn buồn bực hỏi, " phải buổi tối mới tới Lô gia sao? Sáng sớm ngươi làm định làm gì?"


      Tô Việt quanh co hồi, cuối cùng ngẩng đầu cách thành khẩn, "Cha, phải trấn hôm nay có hợp chợ sao? Cha xem chúng ta nhiều ngày chưa ăn qua tí thịt nào, khổ thân cha và nương, ta nghĩ muốn chia chút thịt heo đem về báo hiếu cho hai người, hơn nữa vừa đúng dịp, phải mấy hôm trước cha nhắc là cần mua số hạt củ cải trắng làm giống sao?


      "Chưa giáp năm mua thịt làm gì? Còn muốn mua hạt củ cải giống, chuyện đó chỉ cần ra đầu thôn nhờ người nào trấn mua hộ là được, mất công tự làm gì. cần thiết, để nương ngươi làm cũng được", Tô Căn cảm thấy chuyện này có gì đáng .


      Thấy bộ dáng thèm để tâm của Tô Căn, Tô Việt có chút nôn nóng, tiến lên hai bước đứng trước mặt Tô Căn khuyên nhủ, "Cha, như thế cũng được, nhưng mà tối nay người và nương gặp mặt thông gia tương lai bên kia, phải sửa soạn chút. Sẵn tiện con lên tiệm may mua cho cha và nương mỗi người bộ quần áo mới, hai người nhiều năm chưa có đồ mới, ra đều tại con sai, do con hồ đồ, nếu cũng đến mức để cha nương chịu khổ thế này", Tô Việt vừa vừa xúc động, trong vành mắt nhanh chóng lấp lánh nước mắt.


      Tô Căn nhìn sâu vào đứa con trai cao hơn ông cái đầu đứng trước mặt ông, từ mười tuổi trở , ông chưa từng nhìn thấy đứa con trai này trước mặt mình khóc lần nào, dù chính ông có đánh đập như thế nào hay nương có trách mắng ra sao, đều có bộ mặt biểu cảm, vậy mà hôm nay nhắc tới ông bà già này lại đỏ cả hốc mắt, trong lòng ông suy đoán, thằng con này là đứa lạc lối biết quay đầu, cửa hôn với Lô gia kia bất luận thế nào nhất định phải thành công.


      Gật đầu, Tô Căn chậm rãi , "Con , tới chỗ nương lấy ít tiền, cũng lấy ít mua bộ quần áo cho bản thân, cha chồng mẹ chồng con thường ngày nhanh nhẹn, chúng ta cần phải mặc đẹp, nhưng ít nhất nhất chỉnh tề", xong vỗ lên vai Tô Việt.


      Tô Việt chớp chớp mắt mấy cái, đem nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt đảo cái kéo trở về, lập tức thay đổi thành vẻ mặt vui vẻ, cười gật đầu quay .


      Ngay khi Tô Việt lấy tiền từ chỗ Vương thị xoải bước đến gần chỗ nhánh cây quấn bờ rào trước cổng, bị Tô Căn gọi lại, "A Việt, nhớ mua chút điểm tâm khuya để tối nay mang đến nhà Lô gia đó".


      Tô Việt gật đầu biết, chuẩn bị quay đầu , lại nhìn thấy bộ dáng muốn lại thôi của cha , mở miệng, "Cha, còn chuyện gì nữa sao?"


      Ngay lúc này, Vương thị đeo tạp dề, tay xoắn tay áo từ trong bếp ra nhíu chân mày , "A Việt, con đừng tìm mấy đứa bạn xấu trấn nữa, đừng sinh chuyện nhanh chóng mua đồ rồi về nhà!"


      Tô Căn nghe bà vợ như vậy nhàng thở ra, buổi sáng từ sau khi thấy con rưng rức nước mắt, ông cũng có ý muốn mở miệng quở mắng .


      Tô Việt vội vàng gật đầu , "Nương, người yên tâm , khoảng giữa trưa con trở lại, buổi chiều còn muốn làm chung với cha nữa mà!", Sau khi xong liếc nhìn cha nương cái rồi .


      "Ông già này, xem ra A Việt lòng muốn sửa đổi, cũng biết hiếu thuận với chúng ta, trước kia có bao giờ vì chúng ta mà nghĩ muốn mua cái gì đâu", Vương thị vui mừng kích động với Tô Căn.


      "Haiz! Hy vọng lần này là . Đúng rồi, buổi tối Lô gia bà nhớ chuẩn bị chút, lần đầu tiên tới cửa nhà người ta thể tay được, hơn nữa, còn có việc làm thất đức kia của A Việt, nhưng mà điều kiện kiên quyết trước hết là được để lộ cho Lô gia biết về chuyện đó, mọi chuyện cứ đợi hai đứa thành hôn xong rồi nhắc lại", Tô Căn dặn dò.


      Vương thị gật đầu, "Ông yên tâm, chuyện này chỉ có A Việt và hai chúng ta biết. Ông chuẩn bị làm , nghỉ giữa trưa về chúng ta lại bàn bạc xem tối nay những gì, khoảng tầm đó chắc là A Việt trở về rồi".


      Tô Việt vào trong trấn, giống như con ngựa hoang bị đứt dây cương như trước tìm lũ bạn xấu hư hỏng, mà thẳng mạch, dùng tốc độ thần tốc mua quần áo, điểm tâm và thịt.


      Làm chuyện chính xong xuôi, Tô Việt liền tìm đến sân viện có cánh cửa ở phía Đông trấn, gõ vài cái lên cửa lập tức thấy tên nhóc mười bốn mười lăm tuổi tới mở cửa, thấy là Tô Việt, nhóc ta nhất thời vui vẻ ra mặt, "A Việt ca, mấy ngày rồi ngươi ghé đây, nếu còn đến, bọn họ nóng lòng muốn đến thôn tìm ca chơi".


      Tô Việt cũng cười vỗ vai thằng nhóc kia, tên là A Phúc, sau đó thuận miệng hỏi chút gần đây có khỏe , rồi theo nhóc ta vào sân.


      Hai người chơi bài trong phòng trong nghe A Phúc kêu tiếng 'A Việt ca' đều buông bài tay xuống, chạy ra khỏi phòng, đứng trong sân nghênh đón.


      Trong đó có người đàn ông cơ thể cao béo, mặt râu quai cười sang sảng, vỗ bả vai Tô Việt , "Thằng nhóc này ngờ còn biết lên đây thăm mấy người bọn ta, còn tưởng là ngươi có vợ liền quên chúng ta rồi chứ".


      "Ta nào dám, với lại ta còn chưa có vợ. Ta thấy Kính Chi ngươi ngờ giống người thế này nha, mấy ngày nay ta nghe ngươi vì Tam tiểu thư Triệu gia kia mà trà nhớ mà cơm nghĩ nha", Tô Việt cười chọc ghẹo.


      Bị trêu chọc mặt Lỗ Kính Chi đỏ lên, nhưng may mà da ngăm đen nên nhìn khác lắm, có điều còn ngập ngừng, oán trách, "Đúng là cái miệng ngươi bao giờ chịu thiệt!"


      Người gầy tong teo đứng bên cạnh hai mắt bắn ra ánh sáng nguy hiểm cười , "A Việt bây giờ bị ông già của quản nghiêm lắm, vất vả lắm mới ra được chuyến chúng ta đừng chế giễu nữa, phải chỉ là muốn cưới vợ thôi sao, nhìn ngươi vui vẻ gì mà tròng mắt muốn bắn ra ngoài kìa", ta trước tiên là cười, nhưng mà thấy Tô Việt vui vẻ cười toe toét làm hai mắt thành đường thẳng, nhịn được bỏ thêm câu, sau đó khiêu khích nhìn thoáng qua Tô Việt làm bộ như có việc gì tiếp, "Chúng ta nhanh vào nhà chuyện".


      Tô Việt muốn trêu chọc vài câu với , A Phúc bên cạnh cười khuyên, "A Việt ca, đừng nghe Lưu Tứ , mấy ngày nay thường xuyên nhắc tới ngươi, chúng ta nhanh vào nhà chuyện thôi".


      Bốn người ồn ào vào trong nhà, Tô Việt buồn bực hỏi tên cao to, "Kính Chi, ngươi hôm nay sao có thời gian rảnh tới đây đánh bài, huyện nha hôm nay là ngày hưu mộc*?"


      *Theo lệ làm quan ngày xưa, cứ mười ngày được nghỉ ngày để tắm gội, ngày đó được gọi là ngày hưu mộc.


      Người to lớn gật gật đầu, kéo Tô Việt đến chơi bài, dễ dàng có cơ hội, muốn đem tất cả bạc Tô Việt thắng trước kia đều phải thắng trở về.


      Lưu Tứ bên cạnh cười , "Kính, ta thấy hay là thôi , ngươi đánh bài với A Việt có khi nào thắng đâu? Chỉ thiếu nước thua cởi quần thôi?", xong ngoại trừ người cao to, ba người còn lại đều cười ha hả.


      "Tứ nhi à, miệng ngươi cũng độc . Mấy ngày trước nhờ ngươi mà chuyện kia của ta thành công, ta hôm nay cố ý đến đây để cảm ơn ngươi", Tô Việt cười , đem bọc giấy gói trong tay đưa cho .


      "Ôi, ngươi nhìn xem, vẫn là A Việt nghĩ đến ta, hai người các ngươi có lúc nào mang gì tới cho ta đâu, có chăng cũng chỉ là hai nắm tay ", Lưu Tứ cười hì hì nhận lấy đồ tay Tô Việt, khách sáo mở ra rồi ăn luôn tại chỗ, đây chính là món bánh bột ngô đậu xanh thích ăn nhất, còn có bánh xốp hạnh đào, người đàn ông có sở thích này vốn là phải là chuyện đẹp mặt gì, nhưng mà Lưu Tứ có thể quang minh chính đại ăn trước mặt nhiều người.


      vừa ăn vừa mời mấy người bên cạnh, thấy họ đều lắc đầu khinh thường phản bác là biết hưởng thụ.


      "Mà này, ta phải , A Việt ngươi cũng là thiếu đạo đức, chuyện bôi nhọ danh dự nương mà ngươi có thể làm được, ngươi cũng sợ thiên lôi đánh chết", Lưu Tứ bên kia vừa ăn vừa liếc xéo Tô Việt, bộ dạng đồng ý.


      Nụ cười miễn cưỡng môi, Tô Việt có chút bất đắc dĩ , "Ta lúc đó nhất thời nghĩ ra được biện pháp hay, lần này ta đến đây lại nhờ ngươi vì chuyện kia, xem có thể bù đắp gì trở lại, bằng cho dù tương lai chuyện tốt của ta có thành nữa, ngày qua ngày ta cũng thể sống yên ổn".


      "Tô đại thiếu gia có lúc nào phong lưu phóng khoáng, từ ngày ta biết ngươi năm nay cho tới bây giờ chưa từng thấy ngươi sống yên ổn, trộm cắp cũng là tụ tập cờ bạc dạo phố hoa", Đứng bên cạnh người to con Lỗ Kính Chi cười trêu .


      "Đừng thơ từ với ta, ngươi biết ta viết được vài chữ có vài chữ , hơn nữa lúc làm mấy chuyện kia Bộ Khoái ngươi phải từng tham dự sao? Ngươi là quan sai triều đình mà làm mấy chuyện kia cứ như đúng lý hợp tình, ta có cái gì phải áy náy", Tô Việt đối với lời của lơ đễnh, trào phúng phản bác.


      "Kính, thôi , ngươi có bao giờ đấu võ mồm thắng được A Việt đâu, ở khía cạnh này ta có thể thắng bậc", Lưu Tứ định bụng chuẩn bị tiếp tục Lỗ Kính Chi lý luận khuyên nhủ Tô Việt.


      gì nhìn trời, Lỗ Kính Chi hối hận, bản thân sao có thể kết giao với mấy đứa bạn ăn hại thế này chứ, đám phải chiếm được chút tiện nghi mới chịu bỏ qua.


      Giờ phút này, người đứng bên cạnh nãy giờ gì A Phúc mở miệng, "A Việt ca, vừa rồi ngươi có việc muốn nhờ Tứ ca là việc gì?'


      Tô Việt vừa nghe xong lời này lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như người có vẻ mặt cợt nhả vừa rồi phải là .


      Mấy người ở đây đều có thể tin tưởng, cũng che giấu, lập tức đem suy nghĩ ra lượt.


      Ba vị ngồi nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười gian chuyện này khá thú vị, bọn họ nắm chắt thời gian mà làm.


      ", chuyện này trước hết chỉ trong phạm vi thôi, chờ bên ta thành công rồi đến lúc đó tuyên dương cũng muộn", Tô Việt giơ tay ngăn lại .


      "Như thế nào, A Việt! Ngươi còn sợ dâu tới tay chạy mất à, ngày ngươi thành thân ta nhất định phải , ta ngược lại muốn nhìn xem vị nữ tử như thế nào lại có thể cho ngươi hao phí tâm tư lớn như vậy", Lỗ Kính Chi cười khẩy .


      Tô Việt pha trò, chỉ ít hôm nữa định xuống nhất định đưa thiệp mời đến, còn dặn bọn họ đến lúc đó chuẩn bị tiền lễ nhiều chút.


      Bốn người lại ở lúc chuyện đó đây, Tô Việt đứng lên muốn về nhà, trong nhà có nương già còn chờ.


      Lưu Tứ đứng lên đưa ra tới ngoài cửa, hai người đứng ở cửa miệng thầm lúc mới tách ra.

      ~~

      Tô Việt hớt ha hớt hải chạy về nhà, vừa kịp lúc Vương thị dọn cơm lên bàn.


      Thấy con trai về nhà đúng hạn, vừa bưng chén lên Tô Căn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cái rồi vùi đầu ăn cơm.


      Ăn cơm xong Tô Việt chuẩn bị lấy cái bay làm hồ cùng cha bắt tay làm việc, bị gọi lại, "A Việt, để sau , ngươi cần làm việc, ngươi và nương cùng nhau ở nhà suy nghĩ xem nên chuẩn bị gì xuống Lô gia, còn giúp nương ngươi nấu chút nước nóng, tắm rửa thay quần áo mới".


      Tô Căn xong lập tức thẳng quay đầu, Tô Việt cũng nghe lời ở nhà cùng Vương thị thu xếp.


      Vừa ăn cơm chiều xong, cả nhà ba người Tô gia thay quần áo mới, Tô Việt tinh thần càng sảng khoái, ba người - người mang theo điểm tâm mua từ trấn - người mang theo hai con gà Vương thị vừa giết buổi chiều nay - người ôm vò rượu được ủ lâu năm trong nhà, chậm rãi về phía Lô gia.





      Hết Chương 10.
      huyetsacthiensuNhược Vân thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      11. Thảo luận.






      tay Tô Việt ôm vò rượu nặng nhất, biết chút ít này đối với người Lô gia hề đáng giá, thậm chí bọn họ còn xem thường, nhưng lễ nhưng tình nặng (Huongbb: tựa như của ít lòng nhiều), hơn nữa cha Tô Căn kiên trì muốn mang theo, nỡ từ chối tâm ý tốt của cha nương, đành phải đảm nhận trách nhiệm vận chuyển.


      Cũng may là mãi lo nghĩ về chuyện lễ vật nên chú ý của Tô Việt mới dời , trái tim trong lồng ngực còn đập bang bang liên hồi như lúc mới bước ra khỏi cửa, nó dần dần gần như bình tĩnh trở lại, đây là đặc điểm nổi bậc trong tính cách của , càng khẩn trương càng bình tĩnh.


      Cả nhà ba người Tô gia vừa đến chỗ quẹo vào con đường đất vàng gần Lô gia, bên kia Lô Dũng nghe thấy tiếng sủa gần như rách cổ họng của con chó nhà cách vách, Trương thị vội bảo Lô Dũng ra cửa chính nhìn xem, rồi đón bọn họ vào nhà.


      Vì thế, ba người nhà Tô gia vừa mới bước đến bậc thềm tam cấp trước cổng nhà Lô gia chạm mặt Lô Dũng ra nghênh đón.


      Đều là người cùng thôn, Lô Dũng và Tô Căn biết mặt nhau, tuy giao tình của họ cũng chỉ là những cái gật đầu chào, ngay cả câu chào hỏi đều thường xuyên tự động lược bỏ.


      Hai người đàn ông gật đầu chào, rồi lập tức hỏi han ân cần, sau đó
      Lô Dũng vội vàng dẫn họ vào trong nhà mình, Tô Việt sát phía sau cha nương , khi thấy Lô Dũng chỉ gật chào gọi tiếng thúc rồi yên lặng gì.


      Vào trong phòng chính, Trương thị nhìn thấy Tô Việt thân màu đen ăn mặc sạch gọn gàng, gương mặt vốn trắng nõn ban đầu qua nhiều ngày làm việc bị phơi nắng có chút ngâm đen, thế nhưng cộng thêm khí (khí khái hùng) giữa hai đầu mày, ngược lại càng lộ vẻ khí phách nam nhi, hơn nữa khi Tô Việt vừa vào nhà chào hỏi bà, Trương thị dùng ánh mắt mẹ vợ quan sát con rể, càng nhìn càng hài lòng.


      Năm người ngồi xuống chuyện lúc, Trương thị mới đứng dậy mời Vương thị đến gian phòng phía Tây, Vương thị biết đây là để tự bà nhìn mặt nương Lô gia liền đứng dậy theo Trương thị vào trong.


      Vương thị lâu chưa gặp mặt Lô Uyển Chi, lại tiếp, mười mấy năm qua số lần bà gặp mặt Lô Uyển Chi chỉ được đếm đầu ngón tay, có thể thấy được người nhà Lô gia từ bé nuông chiều nương này như thế nào, trong lòng Vương thị khỏi thở dài.


      Nhưng mà, chờ đến khi Vương thị vào phòng nhìn thấy nương ngồi yên lặng giường cúi đầu may vá, đến khi Lô Uyển Chi ngẩng đầu, đứng dậy chậm rãi cúi người vái chào, bà mới hiểu tại sao thằng con trai nhà bà lại kiên trì muốn kết hôn với con bé như vậy.


      người dịu dàng hiền thục lại còn khả ái động lòng người, ngay cả bản thân bà nhìn thấy còn thích, chỉ mới mấy năm nay gặp, nương này thế mà xinh đẹp ra thế này, nếu như gia đình bà có gia tài đồ sộ hoặc nhà làm quan, có thể lấy được nương như vậy là tốt nhất, Lô Uyển Chi có phong thái của vị phu nhân cao quý, thế nhưng lại miễn cưỡng sinh ra trong số mệnh nha hoàn, đầu thai sống trong gia đình nông thôn này.


      Đứng bên, Trương thị thấy Vương thị nhìn con mình chăm chú khiến con bé có chút sợ hãi, đến nửa ngày cũng chưa nâng Lô Uyển Chi cúi người chào, bà đau lòng nhịn được ho khan hai lần.


      Vương thị lập tức phản ứng kịp, biết bản thân vừa mới ngây người, chạy nhanh tới giơ hai tay đỡ Lô Uyển Chi dậy, cười tán thưởng, "Mau đứng lên, nương xinh đẹp như vậy, ta sống hơn nửa đời người lần đầu tiên mới được gặp đấy, nhanh tới đây ngồi xuống".


      Trương thị cũng nhường chỗ ngồi cho Vương thị, ba nữ nhân đều ngồi giường đất, trong lòng Lô Uyển Chi biết đây là mẹ chồng tương lai của nàng, trong lòng rất hồi hộp, vừa rồi ngồi thêu thùa vậy mà bị đâm vào tay hai lần, cuối cùng có cách nào chỉ có thể đổi thành may quần áo, nhưng mà cũng chỉ là làm dáng mà thôi.


      Nàng lo lắng chốc nữa Vương thị thích nàng, chốc chốc lại lo lỡ như Vương thị chướng mắt nàng, vậy chẳng phải ngay cả cơ hội cuối cùng đều có hay sao, chuyện này nếu thành sau này mình nên làm gì bây giờ.


      Ngay khi chính mình miên mang suy nghĩ, Trương thị mang Vương thị vào phòng, nàng vội vàng đứng dậy thi lễ, tại sau khi ngồi xuống nàng vẫn cúi đầu chuyện, hai bàn tay đan quấn vào nhau, Vương thị nhìn mấy ngón tay của nàng vặn vẹo gần như gãy ra, đành lòng kéo tay nàng qua, giọng hỏi, "Uyển Chi, ngày thường con thích làm gì? cho đại nương biết chút".


      Đối với loạt vấn đề Vương thị có khả năng hỏi, Trương thị trước đó đều dặn dò nàng nên trả lời bà ấy như thế nào, chỉ cần đem câu trả lời tiêu chuẩn vừa đủ ra là được, từ trí nhớ của Lô Uyển Chi luôn luôn tốt, đọc sách so với Lô Văn Hiên còn khá hơn, đối với những cách chuyện ngoài miệng thế này ghi nhớ càng thành vấn đề.


      Vì thế, nàng cố giả vờ bĩnh tĩnh đáp, "Đại nương, ngày thường con ở nhà thêu thùa chút", đáp án theo quy củ lại ăn ngay . ra trong lòng nàng rất thấp thỏm, bởi vì nàng hiểu rất cách các nương trong thôn này được nuôi dạy như thế nào, hơn nữa điều quan trọng là nương được gả trong thôn này, bản thân mình khác biệt, ngoại trừ cầm kim thêu thùa may vá, và biết nhiều mặt chữ hơn chút, nhưng nương ở gia đình nông dân, nữ tử có tài mới là đức, cho nên ngày hôm nay chỉ cần bên Tô gia hỏi, bọn họ chủ động nhắc tới.


      Trương thị vốn định biên soạn ra vài năng lực người Lô Uyển Chi, vậy có thể tưởng tượng được nếu con bé biết nấu ăn, dọn dẹp phòng ở những ngày ở Tô gia về sau càng khiến con bé chịu khổ, vậy còn bằng bây giờ ăn ngay .


      "Ừm, sai, nương trong nhà nhất định rất khéo tay, ngươi nhìn quần áo được may này, hầu bao thêu nhìn đẹp!", Vương thị rút bàn tay nắm tay Lô Uyển Chi, cầm lấy chiếc áo Lô Uyển Chi vừa đặt trong giỏ kim chỉ, cầm cái hầu bao cưới bên cạnh lên nhìn.


      Vừa nhìn vừa gật đầu, nghĩ thầm, Trương thị thoạt nhìn vô thanh vô thức, dạy dỗ con tài thêu thùa rất cao. Hàng thêu này, nếu mà đem lên hàng thêu Quảng Đông lâu bán cũng tuyệt đối có rất nhiều người muốn.


      Vương thị đối với Lô Uyển Chi ấn tượng lại sâu thêm phần, càng nghĩ càng thấy tốt, ít nhất ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp phải có chỗ tốt.


      Lại nhìn đến Lô Uyển Chi dưới ánh nến, yên tĩnh khéo léo, so với đứa con dâu cả ngang ngược của bà còn tốt hơn trăm ngàn lần. Xem ra thể chỉ tin lời đồn, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể biết chính xác. ra đồng làm việc quan trọng, dù sao bản thân bà và chồng đều còn trẻ, còn có Tô Việt, cả nhà bà tổng cộng có ba mẫu đất bạc màu, thời điểm vụ mùa, khoảng thời gian này ba người vội vàng chịu chút vất vả là được, sau này có con trai của A Việt nữa mà, sinh ra con trai để con trai làm nhiều hơn.


      Tuy ban đầu bà muốn tìm đứa con dâu lợi hại có thể trông coi đứa con bao giờ làm bà bớt lo lắng, nhưng mà nhìn thấy Lô Uyển Chi trong tương lai có thể còn hơn hẳn con dâu cả của bà, Vương thị đột nhiên hoàn toàn nghĩ thông suốt, chỉ cần con dâu hiểu chuyện nghe lời, so với người lúc nào cũng có thể làm mình bực bội tốt hơn hơn.


      Rất ràng, ngồi đối diện Vương thị Lô Uyển Chi ngây thơ vì sao đại nương này biểu cảm mặt lại biến hóa nhiều như thế, lát lo lắng, hồi vui vẻ, chân mày vừa nheo lại vừa giãn ra.


      Nàng tất nhiên thể nghĩ tới việc Vương thị bắt đầu nhận định nàng là vợ của con trai nhà bà rồi.


      Vương thị bên này nhìn con dâu, càng thấy càng vừa lòng, lập tức cùng Trương thị bắt đầu chuyện trò rôm rả, đều là chuyện nhà trong thôn, chân ra khỏi cửa Lô Uyển Chi nửa lời, chỉ yên lặng xin phép các bà tiếng, bản thân đến bên cạnh ngồi may vá.


      Trương thị thấy nàng đợi tới buồn chán liền gật đầu để nàng . Vương thị nghe xong trong lòng càng vui vẻ, xem ra đây là người chịu khó chịu ngồi yên, như thế rất tốt.


      ~ ~


      Buồng trong ba người phụ nữ tán gẫu, trong phòng chính ba người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh chuyện, Vương thị nhìn con dâu, còn Lô Dũng muốn đánh tiếng với đứa con rể tương lai trước mắt này.


      Mà Tô Việt thấy Trương thị dẫn nương vào gian phòng phía Tây, trong lòng biết là hai người đến nơi nào, đôi mắt hận thể năn nỉ xin nương nhà mang theo vào, cho dù chỉ nhìn thoáng cái người mà ngày đem mong nhớ cũng cảm thấy mãn nguyện, lần trước đêm tối trăng mờ luôn cúi đầu cầu xin người ta, hơn nữa trong lòng lo sợ có người tới bắt gặp nên từ đầu tới cuối chưa cẩn thận nhìn Lô Uyển Chi.


      Lô Dũng nhìn đôi mắt Tô Việt nhìn chằm chằm vào cửa phòng phía Tây, dù chưa gì nhưng trong lòng ông hiểu , tên nhóc này đối với con nhà ông quan tâm.


      Mà Tô Căn bên cạnh nhìn thấy ràng, trong lòng thầm hận thằng con nhà mình có tiền đồ, muốn để người ta để ý ông thanh thanh cổ họng.


      Tô Việt là người thông minh, nghe được cha nhắc nhở, vội vàng thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn ghế.


      "Tam ca, A Việt, uống trà!", Lô Dũng vội vàng gọi hai người uống trà, sợ lát nữa Tô Căn nhịn được trước mặt mình mà ra tay đánh Tô Việt. Ông nghe từ lâu, Tô Căn mà ra tay đánh đứa này chưa bao giờ nương tay, nghe lần ghê gớm nhất gần như đánh gãy chân Tô Việt.


      Tô Căn thấy thế cũng để ý tới Tô Việt, cười khách sáo nâng ly trà lên nhấp vài ngụm, trà này so với trà hái núi trong nhà mình đúng là uống ngon hơn.


      Lại nghĩ tới sân tường Lô gia đều dùng gạch lót mà xây thành, Tô Căn nhịn được thở dài, "Lô huynh, vừa lòng huynh cứ , vợ chồng già chúng ta vì thằng con biết lo này mà tan nát lòng, chỉ trông chờ nó sớm ngày cưới vợ cho nó rồi ổn định lại, gây rối nữa. Vừa đúng lúc, Lý tẩu thẩm thẩm của nó tới nhà huynh chuyện hôn của đại nương nhà huynh, trong lòng ta vui vẻ, ngày hy vọng mong chờ rốt cuộc tới".


      "Đúng vậy, Tam ca, ta cũng với ngươi, lúc Lý tẩu tới với bọn ta về A Việt, ta và vợ ta đồng ý. lời này hơi khó nghe, nhưng A Việt mấy năm trước làm ít chuyện vừa mắt. Nhưng mà gần đây thấy sửa đổi, thấy theo ngươi xây hồ, cũng còn chạy lên trấn như trước kia, con biết nhận lỗi là điều đáng quý (con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng). A Việt vẫn là thằng bé ngoan", Lô Dũng cũng khách khí với Tô Căn, đem chuyện trước kia ra ràng.


      Tô Việt nghe xong gì, việc gì làm biết, nhưng trong lòng Tô Căn có chút thoải mái, bản thân con mình mình muốn đánh chửi có chuyện gì, còn nếu người ngoài dù chỉ nửa câu thôi là trong lòng ông thấy vui, ông vẫn là người cha biết bao che con.


      Cũng may Lô Dũng sau khi mấy câu kia còn kịp thời bổ sung cứu vớt lại, sắc mặt Tô Căn chỉ hơi thay đổi chút nhanh chóng khôi phục lại bình thường.


      "Lô huynh, chúng ta ngày hôm nay đến cũng là bàn bạc về chuyện hôn của hai đứa , nếu người lớn hai nhà đồng ý cứ theo quy củ, kế tiếp trước tiên là lên kế hoạch định thân cho tụi , sau đó xác định ngày thành thân, ý của chúng ta là đính hôn và thành thân đều được tổ chức trong năm nay, hai đứa trẻ tuổi cũng còn ", Tô Căn trước tiên là về chuyện hôn nhân, hiểu vì sao ông ở trước mặt Lô Dũng ông luôn cảm thấy bản thân kém hơn bậc, nên ông chán nản nghĩ tới chuyện mau xong chuyện chính rồi chạy nhanh về ngủ.


      "Tam ca rất đúng, chúng tôi cũng có ý này, dự định trước năm mới năm nay đem chuyện này làm cho xong, tại là tháng mười, còn lại thời gian hai tháng, hôm nay mời mọi người tới chủ yếu cũng là tính toán chọn ngày", Lô Dũng là người hay nhìn sắc mặt người khác mà sống, làm sao lại hiểu tâm tình lúc này của Tô Căn, lập tức hạ mình bậc hùa theo ý ông ấy.


      Lô Dũng sau khi xong xem biểu của Tô Căn có gì thay đổi hay , lại hỏi tiếp, " biết ý của Tam ca là dự định khi nào thành thân có vẻ thích hợp?"


      "Theo ý ta, quyết định ngày mùng tám tháng mười , đó là ngày tốt, hai ngày nay ta tìm hiểu rồi. Còn ngày thành thân mùng tám tháng chạp, hay mười sáu đều tốt, đều thích hợp để gả cưới, muốn chọn ngày nào các ngươi quyết định", Tô Căn nghe ra thái độ khiêm tốn của Lô Dũng qua câu hỏi kia mới cảm thấy bản thân vừa rồi quá thô lỗ, thông gia tương lai này muốn giữ mối quan hệ tốt giữa hai bên, vả lại vốn cũng có chuyện gì lớn, giọng của ông cũng bình tĩnh trở lại.


      Mà ngồi ở bên cạnh, Tô Việt nhìn cha và cha vợ tương lai so chiêu, giờ phút này tự động lựa chọn làm người tàng hình, hai người này đồng thời thể đắc tội được.


      Ngay khi Tô Việt rốt cuộc cũng bình tâm trở lại, cảm thấy quan hệ của hai người cha này thay đổi trở nên thân thiết, Lô Dũng lại đột ngột tung ra câu khiến tim muốn vọt lên tới cổ.


      "Ba điều, về lễ hỏi các ngươi cứ tùy ý là được, dựa theo phong tục thông thường mà chuẩn bị. Nhưng mà trước hết ta muốn chút, chúng ta chuẩn bị mua mấy mẫu đất làm của hồi môn cho con nhà ta", khi Lô Dũng lời này có chút lo lắng, chỉ có đôi mắt vẫn mười phần kiên định nhìn chằm chằm Tô Căn.





      Hết Chương 11.
      huyetsacthiensuNhược Vân thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      12. Phản đối.






      Tô Căn nghe lời Lô Dũng đầu tiên là hơi sửng sốt, người ta trong thôn muốn gả con rất ít tặng của hồi môn là ruộng đất, đất đối với nông dân như mạng sống. Cách thức này chỉ có những người giàu có mới làm được, tuy rằng thấy điều kiện Lô gia nhìn cũng tệ nhưng ông cảm thấy còn chưa giàu có tới mức đem tặng ruộng đất cho con làm của hồi môn.


      Nhìn ánh mắt thành khẩn của Lô Dũng, Tô Căn trả lời ngay lập tức mà cúi đầu trầm mặc lúc.


      ra khi vừa vào cửa ông phát ra, tuy rằng mặt sân trước cửa Lô gia được xây bằng gạch lát đặc biệt, nhưng mà nếu đem so với mặt sân của những gia tộc lớn vẫn còn kém xa, lại nhìn đến trang trí bên trong nhà họ, cửa sổ khắc hoa tuy rằng tinh xảo nhưng nhìn phẩm chất đó cũng biết có nhiều năm.


      Vì thế theo Tô Căn nhận thấy, Lô gia tuy có chút của cải, thế nhưng quá nhiều.


      "Lô huynh, lẽ ra ngươi tặng của hồi môn gì cho con , ta nên can thiệp, nhưng ngươi cũng biết quy củ cưới gả trong thôn rồi đó, nếu để cho hàng xóm láng giềng biết ngươi tặng vài mẫu đất cho Tô gia ta, người ta vụng trộm đâm thọc sau lưng chúng ta, theo ý của ta, tình hình này hay là. . .", Tô Căn do dự lát liền ngẩng đầu từ chối, chỉ mấy chữ cuối vẫn chưa ra khỏi miệng, ý tứ hoàn toàn thể ràng.


      "Tam ca lo lắng rất đúng, nhưng mong ngươi hãy nghĩ lại lần nữa, đây là tấm lòng của ta và nương con bé, dù sao nương nhà ta ngoại trừ thêu thùa còn coi được, những chuyện khác giỏi, ta muốn cho bọn nhiều chút, tiền thu ruộng đất cho mướn cũng phần nào làm chỗ dựa để phải lo lắng cho cuộc sống tương lai sau này", Lô Dũng vẫn kiên trì, trong lòng nghĩ quả thực Trương thị dặn rất đúng, nhắc tới chuyện tòa nhà và cửa hàng gì nữa, bây giờ chỉ mới đưa Tô gia vài mẫu đất mà người ta phản ứng như vậy, nếu như ra mấy cái khác, Tô Căn bên kia chắc giậm chân ngay lập tức, thế cửa hôn này đoán chừng hết mười phần thành rồi.


      Nhưng mà nếu muốn đảm bảo chu toàn đời của Lô Uyển Chi gả cho hộ nông dân bình thường bây giờ xem ra là lựa chọn tốt nhất, mà thằng Tô Việt này cũng có biểu giật mình.


      Tô Căn ra người nông dân thà, ngày thường việc làm nhiều nhất của ông đó chính là vùi đầu cày xới, mà thằng con đáng ăn đá là đứa tệ hại nhất, trong thôn ông chưa từng thân thiết với người nào, nên rất ít tranh chấp với bất cứ ai, bây giờ nghe Lô Dũng nguyện vọng cầu hết sức thành khẩn này, trong lòng ông ngàn vạn lần muốn chấp nhận, nhưng lời khó nghe ông thể ra khỏi miệng, lại càng thể đột nhiên trở mặt, vì thế ông quay đầu nhìn đứa con cúi đầu chuyện, hỏi , "A Việt, chuyện này con thấy thế nào?"


      Tô Việt cúi đầu muốn tham dự vào tranh chấp của cha và cha vợ tương lai, thế nhưng bản thân cha muốn làm chuyện gây mích lòng người khác, có muốn làm rùa rút đầu cũng thể được nữa.


      còn cách nào khác, Tô Việt đành phải ngẩng đầu lên, nhìn cha ngồi bên trái, lại liếc mắt nhìn về cha vợ tương lai, hơi đằng hắng.


      "Lô thúc, thúc thấy đó con có tay có chân, trong nhà cũng có ba mẫu đất, cha nương con lớn tuổi sức khỏe ngày càng yếu dần, việc cày cấy của ba mẫu ruộng kia cũng đủ làm con bận rộn", Tô Việt dám trực tiếp từ chối, thế nhưng trong lòng ngầm đồng ý với cách nghĩ của Tô Căn, so với cách bị người ta gọi là ăn cơm nhão, càng muốn bản thân vất vả hơn chút.


      lại nhớ đến trước kia có lão già kia châm chọc gọi là 'Tiểu Bạch kiểm' có khí khái nam tử và mấy đứa bạn hư hỏng kia của , Tô Việt đột nhiên cảm thấy, dù sau này có trở về làm ruộng cũng có chuyện gì to tát, nhiều nhất chỉ là đem khuôn mặt của phơi đen thôi.


      Tô Căn thầm nhìn đứa con bằng ánh mắt tán thưởng, "Nhóc con, sai, làm nam nhân là phải tự ti kiêu ngạo như thế!"


      Trước hết dùng ánh mắt trả lời cha già nhà , sau đó Tô Việt lần nữa bày ra ánh mắt thành khẩn cầu xin lo lắng nhìn về phía Lô Dũng.


      "A Việt, hiếm khi nào thấy ngươi có thể nghĩ được như thế, đưa đất cho ngươi phải cho ngươi trồng trọt, các ngươi đem nó cho mướn tốt, về sau cũng có nguồn thu nhập tệ!", Lô Dũng ngừng cố gắng.


      "Lô thúc, người nghĩ xem, trong thôn ta ngoại trừ Lý gia cũng có nhà nào đem ruộng đất cho người ta mướn, người thôn ta mướn ruộng đất ở hộ nhà giàu sát cạnh thôn chúng ta ít. Nếu chúng ta cho mướn, mọi người đều là hàng xóm láng giềng trong thôn, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, nếu sau này gặp phải thiên tai, chúng ta cũng thể bắt buộc người ta giao tiền mướn đất", Tô Việt cau mày lo lắng .


      Lô Dũng nghe xong cũng im lặng, Tô Việt có lòng tham, muốn dựa vào giúp đỡ của người khác để có cuộc sống tốt, là người có chí khí, thế này có thể chứng minh là người thích hợp hay ?


      Thôi cũng được, Lô Dũng trong lòng thở dài, cứ như vậy .


      "Chỉ trách ta lo lắng chu đáo, hai người rất đúng, như vậy chúng ta chờ ngày mười tám - tháng mười này nhận lễ nạp thái*, đúng lúc trong khoảng thời gian này chúng ta cũng muốn chuẩn bị hoàn hảo chút", Lô Dũng tự trách .


      *Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà cặp nhạn để tỏ ý kén chọn ở nơi ấy.


      xong ba người đều thở phào nhõm, đặc biệt là Tô Việt, nơm nớp lo sợ biết lời của có đắc tội Lô Dũng hay , nên vụng trộm liếc vài lần nhìn ông ấy, thấy ông cha vợ tương lai giống như tức giận, mới yên tâm.


      Buổi thảo luận hôm nay rất khả quan, ba người đàn ông ngồi ở phòng chính trò chuyện như trời nổi gió, bọn họ chuyện tất nhiên khác với Trương thị và Vương thị trong gian phòng phía Tây, chủ đề bọn họ như thu hoạch vụ thu nhà ai có hoa màu tươi tốt, huyện lại thu loại thuế nào, con trai nhà ai đến thư viện đọc sách.


      Cái nào cũng đều do Lô Dũng ra, Tô Căn bên cạnh trả lời mấy câu, Tô Việt ngồi ngay ngắn chống đỡ cơn nguy ra vẻ hiền lành, nếu tình tiết có cầu gật đầu phụ họa. Ba người lúc cuối cùng cũng còn vẻ mất tự nhiên như ban đầu.


      Ngay lúc hăng sai, Trương thị và Vương thị bước ra khỏi gian phòng phía Tây, Vương thị trời còn sớm phải về nhà nghỉ ngơi. Trương thị vội vàng đem đồ đáp lễ chuẩn bị từ trước đưa cho bọn họ. Vương thị nhúng nhường vài lần rồi thuận tay cầm lấy, so với lúc cả nhà ba người Tô gia đến lúc ra về tràn đầy thỏa mãn, Trương thị đáp lễ gói quà, Vương thị người cầm hoàn toàn mất chút sức nào.


      nhóm người mới ra tới cửa chính Vương thị đột nhiên tự vỗ đầu bà để quên khăn tay ở chỗ Lô Uyển Chi, bảo đứa con nhà mình giúp bà lấy hộ.


      ra trong thôn mặt bởi vì quy định từ xưa là người được định thân từ trước hoặc nam nữ chuẩn bị kết hôn được tạo cơ hội gặp mặt, họ thường xuyên lấy số lí do tương tự như Vương thị vừa rồi, Vương thị nhớ đứa con trai ngốc nghếch của bàn mỗi lần nhắc tới Lô Uyển Chi hai mắt đều phát sáng, nhân dịp này tại sao tranh thủ thời gian tạo cơ hội cơ chứ.


      như thế, vài người bên cạnh trong lòng đều hiểu , Trương thị nở nụ cười gật đầu, bảo A Việt ngươi giúp nương ngươi lấy hộ.


      Mà Lô Dũng cũng bắt chước vỗ vai Tô Việt, nhìn gật đầu, đây là đồng ý cho vào khuê phòng của con nhà ông.


      Tô Việt nhịn xuống đầu đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, "Nương ơi là nương! Người tự dối bịa chuyện có thể lấy lý do nào đó đáng tin hơn , con lớn từng này cho đến bây giờ chưa từng thấy người có cái khăn tay nào mà!"


      Liếc nhìn Tô Căn bên cạnh, Tô Việt cảm thấy giờ phút này vô cùng may mắn vì trời tối đen, bằng vẻ mặt đầy vạch đen của hai cha con bọn họ đều bị người ta nhìn thấy hết.


      Nhưng mà, vẫn vô cùng cảm kích Vương thị tạo cho cơ hội tiếp cận người đẹp trong mộng của , dưới bốn đôi mắt chờ mong của bốn vị trưởng bối, Tô Việt quay đầu về phía phòng phía Tây.


      ra, Tô Việt cảm thấy tự bản thân có thể tránh né bốn người tám ánh mắt đầy ám muội, nhưng nhìn thấy mọi người giống như đều bắn ra những bong bóng màu hồng, phảng phất như đồng thanh câu, " thôi, nhóc con, chúng ta đều hiểu hết!".


      Vì thế Tô Việt quên gõ cửa mà lập tức xông thẳng vào phòng Lô Uyển Chi.



      Hết Chương 12.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      13. Khẩn trương.






      Lô Uyển Chi vừa đứng dậy tiễn chân Vương thị xong, nhìn thấy sắc trời khuya xoay đầu ngồi xuống trước gương đem búi tóc được buột chặt đầu nới lỏng, chuẩn bị chải đầu sơ lượt rồi đợi muội muội Lô Hà Hoa trở lại ngủ.


      Ngay khi ngồi đối diện gương chải xuống những lọn tóc đen nhánh, Lô Uyển Chi chợt nghe cánh cửa được nhàng mở ra. Ban đầu cứ ngỡ đó là Lô Hà Hoa vừa trong phòng đệ đệ nhìn thấy khách ra về nên mới vội vàng chạy qua đây hỏi tình huống, vì thế nàng quay đầu, vẫn tiếp tục chậm rãi chải tóc.


      Lô Uyển Chi có mái tóc dài đen như lụa, lúc này chúng được xõa rộng phía sau hai vai, giống như dòng thác nước rũ xuống tận chiếc eo thon mảnh mai, hình ảnh này có loại cảm giác xinh đẹp nên lời.


      Tô Việt vừa đẩy cửa vào đập vào mắt là hình ảnh như thế, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, hầu kết của chuyển động lên xuống, lại phát ra chữ.


      lúc lâu sau vẫn nghe thấy tiếng động gì từ sau lưng, đặc biệt là phải phản ứng gào to của muội muội nên có, Lô Uyển Chi buồn bực quay đầu nhìn xem, vì thế dáng vẻ ngây ngốc của Tô Việt xuất ngay tầm mắt.


      Nàng chỉ mới gặp qua Tô Việt lần, hơn nữa là dưới đêm trăng mờ ảo, lần đó hoàn toàn nhìn Tô Việt, bởi vì luôn có ý nghĩ được định hình trong đầu nàng, chính là nam nữ thụ thụ bất thân.


      Mà lần này dưới ánh sáng ngọn đèn dầu trong phòng, diện mạo của Tô Việt ngược lại có thể nhìn được ràng, mày kiếm mắt phượng, da trắng môi mỏng.


      Mà Tô Việt tuy rằng từ lâu từng nhiều lần len lén nhìn trộm Lô Uyển Chi qua đầu vách tường, thế nhưng lúc này nhìn nàng với khoảng cách gần vẫn có phần rung động, bỗng nhiên cảm thấy có thể vì người con ngượng ngùng e thẹn trước mắt thế này, khiến làm gì cũng đáng.


      "Ta. . . ta đến lấy khăn tay của nương ta, bà ấy vừa rồi bị rơi ở nơi này", Tô Việt ấp úng , sau khi xong nhịn được muốn tự vả vào miệng, ngờ khẩn trương đến mức lóa cả mắt bản thân vừa rồi còn tự bịa ra lý do đáng khinh đó, lại còn trước mặt Lô Uyển Chi nữa chứ.


      Lần này bị bao phủ bởi bóng đêm, Lô Uyển Chi cũng rất căng thẳng, nàng do dự dứng lên, giơ tay lên đáp, "À. . . ách. . . để ta tìm xem".


      Sau khi xong, nàng liền quay đầu đến giường đất chỗ Vương thị từng ngồi, mới phát trong tay mình vẫn nắm chặt chiếc lược, nàng vội vàng xoay người đặt chiếc lược trở lại bàn.


      Nhìn Lô Uyển Chi luống cuống tay chân, Tô Việt ngược lại dưới vẻ bình tĩnh nhưng trái tim bên trong lồng ngực nảy lên thình thịch.


      "Uyển Chi, nàng trước hết đừng tìm, ta có mấy câu muốn với nàng", Tô Việt gọi lại Lô Uyển Chi bước chân lộn xộn, duỗi hai tay ra phía sau đóng cửa lại rồi đến trước mặt nàng.


      Lô Uyển Chi sau khi nghe xong chỉ nhàng chữ 'Được' sau đó cúi đầu vặn vẹo ngón tay.


      Cười tiếng, Tô Việt , "Lần trước lúc trách mắng ta nàng ngược lại có tài ăn , tại sao lúc này ?"


      Lô Uyển Chi nhớ tới hình ảnh chính nàng lần trước trách cứ Tô Việt, gò má hơi ửng hồng ban đầu lại càng đỏ rực. Chỉ là lúc này nàng vẫn thể trả lời được, lại càng cam lòng bị Tô Việt cười nhạo như thế, nhịn được ngẩng đầu hờn dỗi liếc cái, sau đó ngay lập tức đầu càng cúi thấp trước ngực.


      Lần này Tô Việt càng cười rạng rỡ hơn nữa, nếu phải lo ngại bốn vị trưởng bối còn trong sân, giờ phút này Tô Việt tuyệt đối muốn cất tiếng cười to. Bởi vậy lúc này chỉ có thể cười .


      Tiếng cười của càng khiến Lô Uyển Chi tức giận hơn, nàng ngẩng đầu giọng rống giận, "Hôm nay ngươi đến đây chỉ để cười nhạo ta hay sao?"


      Nhìn thấy Lô Uyển Chi có vẻ thẹn quá hóa giận, Tô Việt vội vàng nhịn cười yên lặng, cũng dám chọc giận người trước mắt, bằng khi vừa rời khỏi đây Lô Uyển Chi đổi ý ngay, tới lúc đó đến lượt khóc.


      " dám nữa! Uyển Chi, ta phải cười chê nàng, là ta thực lòng vui vẻ, chắc có lẽ nàng biết, việc hôn của chúng ta được xác định. Chuyện này ta đợi suốt năm năm rồi. . .", Tô Việt đến đây, chợt nghe giọng của nương vọng vào, "A Việt, tìm thấy chưa? Nhanh lên, trời còn sớm nữa!"


      Tô Việt vội vàng cao giọng trả lời, "Tìm thấy rồi, nương! Lập tức tới ngay", xong quay đầu rời khỏi.


      "Ơ. . . ơ. . .! phải là ngươi muốn tìm khăn tay sao?", Lô Uyển Chi gọi lại, hai gò má ửng đỏ lộ vẻ nghi ngờ.


      "Nha đầu ngốc, nương ta trước giờ chưa từng có khăn tay, ta đây! Nàng ở nhà yên tâm chờ kiệu tám người nâng của ta đến đón nha!", Tô Việt xong xoay người mở cửa, trong nháy mắt trước khi đóng cửa bị đóng lại, đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn Lô Uyển Chi , "Uyển Chi! Ta đối xử tốt với nàng cả đời!"


      Lần này Tô Việt xong thẳng quay đầu lại, để lại Lô Uyển Chi ngu ngơ, nghĩ đến những lời vừa tim đập càng nhanh hơn, mặt càng nóng dữ dội.


      Bộ dáng của nàng bị Lô Hà Hoa cười chê lúc lâu, sau đó bị cha nương gọi riêng nàng ra ngoài dạy bảo.


      Trương thị nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của Lô Uyển Chi, trong lòng thở dài, là 'Con lớn khó giữ'.


      Lô Dũng để ông ra ngoài xem Lô Văn Hiên ngủ chưa, để lại gian cho hai mẹ con chuyện riêng.


      "Uyển Chi, hôm nay Tô Việt và nương của con gặp qua, tuy rằng trước đó con đồng ý nhưng hôm nay cha con muốn tặng nhiều của hồi môn hơn chút nhưng Tô gia đồng ý, mà Tô gia cũng phải là phú hộ gì, biết tại sao miếng thịt béo được đưa đến miệng mà còn chịu ăn?", Trương thị oán giận .


      Nhưng ngay lập tức bà mới nhớ những lời này nên ra trước mặt Lô Uyển Chi, bà vội vàng im lặng, giọng điệu chậm rãi trở lại như trước, "Cho nên sau này khi con được gả vào Tô gia rồi cuộc sống hẳn là được tốt lắm, thư thái như nhà chúng ta, nếu bây giờ con đồng ý, chúng ta còn có cơ hội cự tuyệt mối hôn này. Cùng lắm cha nương con nuôi con cả đời!"


      biết tại sao khi nghe xong lời của Trương thị, Lô Uyển Chi đột nhiên nghĩ đến câu trước khi Tô Việt rời khỏi, 'Ta đối xử tốt với nàng cả đời!' cùng với ánh mắt kiên định đó.


      Lắc đầu, Lô Uyển Chi nhàng với Trương thị, "Nương, Tô gia đồng ý nhận quà tặng của chúng ta chứng tỏ cả nhà họ đều có chí khí, quân tử than thở thức ăn của người khác. Trái lại con cảm thấy cách làm của cả nhà bọn họ sai, vả lại người cũng thấy tuổi Tô Việt còn trẻ, có tay có chân, sau này dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt qua ngày".


      hơi nhiều như vậy nhưng Lô Uyển Chi trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương thị, nhưng ý tứ trong lời của nàng hết sức ràng, hơn nữa còn thể qua vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trương thị sau khi xong.


      "Haiz, cũng được, con nghĩ thoáng như vậy cũng tốt, nhưng mà về A Việt kia! Thằng bé A Việt này trái lại tồi, miệng ngọt tới, vừa thấy biết ngay là người làm việc khôn khéo, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn theo cha bắt đầu làm việc, chỉ cần chịu làm việc, nhất định ủy khuất con", Trương thị an ủi.


      Bà cũng hiểu đứa con luôn thích yên lặng của bà thế mà vừa rồi mạch nhiều như thế, nhất định là để tâm tới chuyện này, như vậy cũng tốt, sau này tình cảm vợ chồng son nồng tình mật ý khi trãi qua khó khăn vất vả nhưng bên trong vẫn thấy ngọt ngào.


      Lô Uyển Chi gật đầu rồi gì nữa. Trương thị cho nàng biết ngày tốt được chọn của trưởng bối hai nhà, sau đó dặn dò thời gian kế tiếp nàng đừng may vá quần áo cho người nhà nữa, nhanh tay may áo cưới cho bản thân, cuối cùng kêu nàng ngủ.


      Mà tối hôm đó Tô Việt biết bản thân trở về nhà bằng cách nào, rằng chưa uống giọt rượu nào, thậm chí có cảm giác mơ hồ choáng váng, ngày thứ hai mới cười mà tỉnh dậy.


      Đương nhiên, người lớn hai nhà cũng đem việc sau cuộc họp ngày hôm đó trở về tìm hiểu chút, đều cảm thấy có sai sót gì lớn, sau đó lập tức mời bà mối Lý thẩm xác định ngày thành thân, đó là ngày mười sáu tháng chạp.


      Lúc này bước vào tuần thứ ba của tháng mười, thời gian còn lại còn nhiều lắm, hai nhà đều vắt chân lên cổ mà chuẩn bị.


      Tô Căn và Tô Việt cũng bắt đầu tự chủ trương, khi bước vào tháng mười làm việc, tất cả mọi người đều biết Tô Việt sắp thành thân, khi bắt đầu ngày làm việc bình thường có ít người chọc ghẹo , Tô Việt trái lại liên mồm mặc kệ bọn họ bác bỏ như thế nào, vẫn luôn ngừng đáp lại bằng mấy nụ cười ngây ngô.


      Nhìn như vậy, Nhị gia của Tô gia chịu được nhắc nhở , "A Việt! Nhìn ngươi bây giờ với bộ dáng 'có vợ là vạn sung túc' đại gia ta hỏi ngươi câu, con dâu sắp cưới sau này làm gì?"


      Tô Việt mĩm cười trả lời lời ông ta, xoay người lấy cái bùn.


      Thấy Tô Việt thèm nghe lời ông ta , Nhị gia mặc kệ, quẳng cái xẻng xuống với Tô Việt, "Nghe tên tiểu tử ngươi trước kia lên trấn ăn uống chơi bời, mê đánh bạc thứ nào cũng có đủ, bây giờ tại sao chỉ nương nhà Lô gia trói buộc lòng ngươi, nhìn bộ dạng có tiền đồ của ngươi xem! Làm người ta tưởng ngươi chưa từng cưới vợ bằng".


      "Nhị gia, hắc hắc, bị người đoán trúng rồi, ta chưa từng cưới vợ đâu", Tô Việt cười hì hì xong, liền để cái bay tay xuống, tập trung nghe nhị gia giáo huấn, bằng biết lão già này muốn chụp cái mũ gì cho nữa đây.


      Nếu là trường hợp trước kia, thèm quan tâm tới ý kiến của người khác như thế nào, nhưng tại vẫn biết tự kiềm chế để bị chụp cái mũ với cái tội danh tôn kính trưởng bối, nếu truyền tới tai Lô gia tốt. Đợi sau khi thành thân, ngươi chờ xem ta giày vò ngươi thế nào! Trong lòng Tô Việt nghĩ như vậy.


      Thấy bộ dạng biết nhìn xa trông rộng của Tô Việt, Nhị gia thở dài, "A Việt à, con vợ kia cưới về là để hầu hạ mình, ngươi nhìn xem Nhị nương của ngươi chăm sóc ta chu đáo thế nào, bảo bà ấy hướng đông, bà ấy dám hướng Tây, bảo bà ấy đánh chó bà ấy dám đánh gà. Ngươi nhìn lại ngươi xem, còn chưa cưới nương Lô gia vào cửa mà bộ dạng của ngươi xem nàng ta như trân như báu, về sau sau khi nàng ta vào cửa còn mặt nặng mặt với ngươi hay sao", Ông ta xong còn biểu lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      "Nhị gia có lý, về sau cháu nhất định dựa theo lời Nhị gia mà làm, dạy dỗ nàng ấy đứng phải cúi đầu, tuyệt đối ngẩng đầu nhìn người khác; chỉ biết cúi đầu làm việc, mở miệng chuyện với bất kỳ người nào", Tô Việt cung kính theo lời ông ta.


      Tô Nhị gia nghe xong hết sức hài lòng, nghĩ tên nhóc này cũng tệ, trẻ dễ dạy.


      Nhưng mà, nghe hiểu được tầng nghĩa khác trong câu vừa rồi của Tô Việt, bên cạnh ngừng vang lên tiếng cười chế giễu, ông ta cảm thấy đúng, nhưng mà lời vừa rồi có chỗ sai mà, tuy vậy cẩn thận suy nghĩ đúng là có chỗ đúng. Đột nhiên nghĩ ra, bản thân vợ ông ta phải là người bảo thủ như những gì Tô Việt .


      Tô Nhị gia tức trợn râu, nhưng lại biết nên răn dạy Tô Việt như thế nào, chỉ bực bội câu, "Tên tiểu tử kia, đại gia hôm nay so đo với ngươi", xong xoay người bỏ làm việc.





      Hết Chương 13.
      huyetsacthiensu, Nhược VânTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :