1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77:

      Mọi chuyện nên làm được giải quyết xong xuôi, thân thể của Lô Hà Hoa bởi vì gặp được người nhà, nhi tử Lý Vọng ở bên cạnh, nên khôi phục rất nhanh. Thân thể khá hơn lúc còn ở nhà mẹ đẻ làm nương.

      Chỉ là trong lòng mọi người biết , thân thể bị thương thuốc có thể chữa trị, tâm bị thương có thuốc nào trị được, Trương thị ít lần mắng sau lưng Lý Lâm đó đáng bị đâm ngàn đao, ngược lại Lô Uyển Chi khá hơn chút, lấy tình trạng của nhà mình, muội muội cần dựa vào nam nhân vẫn có thể sống vô cùng tốt.

      Lô Văn Hiên ở bên cạnh vỗ ngực đảm bảo, nuôi Nhị tỷ cả đời, đồng thời coi cháu ngoại Lý Vọng như con ruột. Lô Hà Hoa bị người nhà làm cho cảm động nước mắt giàn giụa, vô luận như thế nào tình cảm gia đình vẫn là chân nhất, vĩnh viễn đều thể phá vỡ được.

      Toàn gia chậm rãi trở lại trấn , sau khi vào trong trấn đến nhà của Lô Uyển Chi.

      đường Lô Uyển Chi thương lượng với Tô Việt,có thể để cho muội muội ở lại nhà mình hay , hàng xóm quen biết ở xung quanh trấn cũng nhiều lắm, mà trong thôn đều là ngẩng đầu gặp cúi đầu thấy người quen trước khi xuất giá Hà Hoa rất hoạt bát, tất cả người trong thôn đều biết nàng làm phu nhân quan lớn, tình cảnh hôm nay nếu trở về trong thôn, người biết có thể thông cảm, người biết chọc phá xấu sau lưng nàng, cha nương ở trong thôn cũng ngẩng đầu lên được.

      Dĩ nhiên là Tô Việt đồng ý với đề nghị này, lại nghĩ tới hai nhi tử Tô Phán và Hồ Tử trong nhà, thêm Lý Vọng vừa vặn cũng coi như ba người có bạn cùng nhau lớn lên.

      "Chỉ là, chàng yên tâm, cha nương ta nhanh chóng mua ngôi nhà trấn, chờ thu xếp thỏa đáng để Hà Hoa rời qua đó ở." Mặc dù trượng phu là người chu đáo, nhưng dù sao vẫn ở chung chỗ với công công bà bà, thời gian lâu dài khó tránh khỏi có tranh chấp.

      "Như vậy cũng đươc, tùy nàng an bài, nếu cần ta giúp việc gì cứ cho ta biết là được." Tô Việt gật đầu cái dặn dò.

      Trải qua chuyện của Lý gia, Tô Việt phát thời gian năm năm qua, chỉ có mình thay đổi nhiều, mà trong lúc vô tình Lô Uyển Chi cũng biến hóa rất nhiều, càng thêm độc lập tự chủ ( phụ thuộc vào người khác), trầm ổn có chủ ý.

      Đối với loại biến hóa này của nàng, mặc dù trong lòng Tô Việt cảm thấy vui, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó đúng, sau đó nghĩ lại mới cảm thấy mất mát, nàng lệ thuộc vào mình giống như trước kia, cảm giác mất mát này làm cho có chút thoải mái.

      Sau khi đoàn người về đến nhà, vợ chồng Lô Dũng và Trương thị trở lại trong thôn trước, thời tiết hôm nay, người nhà nông bận rộn nhiều việc, nhưng lâu ngày xem, bọn họ phải xem chút.

      Về phần Lô Văn Hiên, ở lại trấn , là chăm sóc Lô Hà Hoa và trông coi Lý Vọng, hai là muốn trở lại trong thôn.

      Tô Căn và Vương thị thấy mặc dù là thông gia , nhưng tại sao con dâu cùng muội muội , hơn nữa còn cùng trở về, lại chỉ thấy mình Hà Hoa thấy trượng phu Lý Lâm.

      Nhìn bộ mặt nghiêm túc của người Lô gia, Vương thị len lén kéo Tô Việt hỏi chuyện gì xảy ra.

      Tô Việt cũng chỉ đáp câu là hòa ly rồi, tạm thời ở lại đây, mấy ngày nữa rời .

      Vừa nghe thấy Lô Hà Hoa hòa ly, Vương thị hoảng sợ miệng há to, thể tin hỏi xác nhận hai lần, sau khi lấy được khẳng định của Tô Việt nhịn được lầm bầm: “Tại sao lại hòa ly chứ? phải chỉ là quan lão gia người ta cưới bình thê thôi sao, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Lý gia còn là quan gia, Hà Hoa chỉ là nương thôn dã.”

      Tô Việt liếc mắt: “Nương, những lời này người ngàn vạn lần đừng để cho Uyển Chi nghe được, nếu nàng tức giận với người!”

      “Nàng nghe được làm sao, ở điểm này ta rất kiên quyết, các ngươi mau sinh tôn tử cho ta, nếu ta sai người tìm cho ngươi tiếp thiếp để sinh.” Vương thị nhịn được .

      Chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng kéo Tô Việt để ý đến mình định ra ngoài lại: “A Việt, mấy ngày các ngươi có ở đây, có nương đến tìm ngươi mấy lần, hình như tên là A Hương, ta hỏi nàng tìm ngươi có việc gì cũng , chỉ chờ ngươi về tiếng cho ngươi biết, ngươi biết nơi nào tìm nàng.”

      Lúc Vương thị mấy câu đó, gương mặt mập mờ.

      Tô Việt lầm bầm câu biết, liền chuẩn bị ra ngoài, máy ngày nau qua cửa hàng, mình muốn nhìn chút, hơn nữa chuyện thương lượng với hai băng hữu lần trước cũng bởi vì mình ra ngoài mà trì hoãn lại, cũng muốn xác nhận tình huống hôm nay chút.

      Nhưng mà Vương thị để cho , còn lôi kéo ống tay áo Tô Việt: “A Việt, ngươi cho nương biết, có phải ngươi vừa ý nương ở bên ngoài hay ?”

      có, nương, người đừng bừa!” Tô Việt vội vàng tránh thoát lôi kéo của nàng.

      “Chuyện này ngươi gạt vợ của ngươi ta hiểu, nhưng cần thiết phải gạt nương ngươi, nếu ngươi thấy vừa mắt cho ta biết, ta mời bà mai đến cầu hôn, nhưng gia cảnh đừng quá tốt, nếu người ta uỷ khuất tới nhà chúng ta làm thiếp, ta cũng muốn tìm thêm con dâu nhà giàu, ngươi nhìn bộ dạng của người Lô gia, đơn giản chỉ coi ngươi như là con trai của họ!” Vương thị xong lời cuối cùng lại thành oán trách.

      “Nương, ta với người rất nhiều lần, muốn đến chuyện nạp tiểu thiếp nữa, ta và Uyển Chi tuổi còn trẻ, có thể sinh, nhất định sinh tôn tử cho người, người buông ta ra trước! Ta còn phải đến cửa hàng, mấy ngày rồi !” Tô Việt muốn dây dưa cùng mẫu thân, tiếp tục như vậy tránh khỏi được bị người Lô gia ở cách vách nghe thấy, tạo ra khoảng cách phải là điều muốn.

      Nghe nhi tử muốn cửa hàng, Vương thị vội vàng buông lỏng tay. Nhưng mà trong miệng vẫn lảm nhảm thân thể Lô Uyển Chi quá gầy, tốt cho việc sinh con, lúc sinh Phán nhi chỉ thiếu chút nữa là qua được.

      Tô Việt để ý tới nàng, bước quay đầu lại.

      Đầu tiên là nhìn cửa hàng, cùng Hoa quản gia tình hình mấy ngày nay trong cửa hàng, sau đó lại xem lật sổ sách lượt, thấy có chuyện lớn gì liền chuẩn bị rời .

      Nhưng mà Hoa quản gia gọi lại: “A Việt, vừa đúng lúc hôm nay ngươi tới, ta có việc muốn với ngươi,”

      Thấy mặt nghiêm túc, Tô Việt cũng dám chậm trễ, vội theo vào trong phòng: “Hoa thúc, có chuyện gì? Ngài ?”

      “Mấy năm trước ta ở bên ngoài bị chèn ép, là ngươi thu nhận ta, bộ xương già này vẫn còn hữu dụng, làm cho ta rất cảm kích, khi đo ngươi biết lão bà tử nàh ta ngã bệnh cần bạc để mua thuốc, hai lời liền ứng ra năm mươi lượng bạc, mặc dù ta gì, nhưng những ân tình này ta đều ghi tạc trong lòng, ta năm trước sau khi nàng qua đời ta chỉ muốn về quê trông coi phần mộ của nàng mấy ngày, nhưng khi đó nhìn nữ nhân trong nhà như vợ của ngươi dễ dàng cố gắng chống đỡ cho tới bây giờ, cũng may ngươi trở lại, cửa hàng nhà các ngươi cũng có người chèo chống, ta có thể về nhà rồi!” Hoa quản gia tình thâm ý thiết (ý nghĩ sâu xa) phen, xúc động mắt rơi lệ.

      Tô Việt thấy vậy vội vàng đứng dậy, muốn ra lời ngăn cản. Nhưng bị cản lại.

      “Ngươi đừng khuyên ta, vợ chồng son các ngươi cũng có bản lãnh, đừng đến cái cửa tiệm này, để các ngươi quản lý cửa tiệm châu phủ cũng phải là việc gì khó. Ta bây giờ già rồi, muốn sống thanh thản, ngươi hãy thành toàn cho ta ! Cả đời người này, phải là sau khi già rồi muốn có người bạn sao, tại ta muốn về nhà coi chừng lão bà tử.”

      Nghe như vậy, Tô Việt có muốn khuyên cũng mở miệng được, đành phải gật đầu đồng ý, bởi vì ban đầu là mình mời Hoa quản gia theo, nhưng mà trước khi muốn với Lô Uyển Chi tiếng, dù sao mấy năm nay tiếp xúc với nàng cũng nhiều.

      Trong đầu Tô Việt quyết định là sau khi đem cửa hàng này cho tiểu cữu tử (cậu em vợ) Lô Văn Hiên, làm thế nào. Cái này phải trở về thương lượng với vợ chút.

      Từ trong cửa hàng bước ra ngoài thấy trời còn chưa tối, liền tiếp tục tìm Lỗ Kính Chi, từ sau khi trở về nhà liền ngựa dừng vó bôn ba khắp nơi với gia đình mình, nhà Lỗ Kính, trong thôn.

      Tới nơi, vừa vặn Lưu Tứ cũng ở đây, ba người ở chung chỗ chuyện nửa ngày mới rời , đồ nên chuẩn bị cũng chuẩn bị xong, có thể hành động rồi, Tô Việt an tâm, dù sao hai người kia làm việc mình cũng rất tin tưởng.

      khéo léo từ chối Lỗ Kính Chi giữ mình lại dùng cơm, vội vàng trở về nhà.

      đường về nhà mí mắt giật liên tục, trong lòng khỏi cảm thấy lo lắng, nghĩ tới lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì.

      Trong nhà ngoại trừ Lô Văn Hiên ra còn lại là nữ nhân và trẻ , tay trói gà chặt, càng nghĩ càng thấy sợ, vội vàng bước nhanh hơn.

      Đầu tiên là Lô Uyển Chi an bài chỗ ở cho hai mẹ con muội muội, đệ đệ Lô Văn Hiên gian phòng, trước kia và Tô Đại Hà ở nơi này để tiện cho việc đến thư viện học.

      Sau khi dặn dò Tiểu Thuý chăm sóc cho muội muội, Lô Văn Hiên trông chừng hài tử, sau đó liền cùng Vương thị ra khỏi cửa xung quanh hỏi thăm xem có trạch viện nàh ai muốn bán, nàng nghĩ muội muội nên ở gần mình chút, như vậy cũng dễ dàng chăm sóc.

      Những ngày trước đền bà cha nương chăm sóc mình, hôm nay là con bọn , mình có thể ở nơi này dốc toàn lực giúp đỡ, hai người đệ đệ muội muội này là người mình thương từ .

      Trong ngày thường nàng rất ít khi đến gần hàng xóm xung quanh, chứ đừng chi đến chuyện ghé thăm sinh hoạt thường ngày của gia đình nào, nếu cảm thấy quen mặt chỉ cười cái. Cho nên mới cùng Vương thị có việc gì làm liền ghé thăm xung quanh, đều nhiệt tình với hàng xóm trong thôn.

      Cho nên lần này muốn ra ngoài tìm trạch viện, liền cùng Vương thị, huống chi là Vương thị rất muốn giúp đỡ, phải nàng muốn người Lô gia ở lại nhà con trai mình, trước đây nghe Tô Việt qua ngôi nhà này cũng là Lô gia đưa bạc, cho nên bọn họ tới ở Vương thị có chút bất mãn nào, mà là vì ở cùng chỗ như vậy, bất luận là mình hay Tô Việt tương lai có ý định gì, cũng tiện hành .

      Mẹ chồng nàng dâu bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau tìm hàng xóm hỏi thăm chút, này vừa hỏi, đúng là có trạch viện muốn bán, nhà kia là của vị đường thúc làm ăn buôn bán trong kinh thành, nghe là buôn bán rất lớn, sai người đem tin báo cho bọn họ ngay cả trạch viện trong kinh thành cũng cho bọn họ, cho nên bọn họ vội vàng đem trạch viện trấn đem bán.

      Vừa nghe thấy Lô Uyển Chi rất hào hứng, nhưng mà nhìn bộ dáng mệt mỏi của Vương thị, sắc trời cũng còn sớm, đành phải chờ đến sáng mai mình lại qua nhà kia xem chút.

      Các nàng còn chưa tới cửa nhà mình, từ xa nhìn thấy nương mặc quần áo xanh biếc lưỡng lự đứng ở cửa nhà mình, thỉnh thoảng còn nhìn quanh trong sân.

      Chương 78:

      Trong lòng Lô Uyển Chi buồn bực người đó là ai? đến rồi nên vào nhà, nàng hành động như vậy khó tránh khỏi bị người ta hiểu lầm.

      Nhưng đợi Lô Uyển Chi hỏi, Vương thị ở bên cạnh tiến lên kéo tay nương kia, trong miệng còn ân cần hỏi: "A Hương, tại sao ngươi đến lại vào,đến, chúng ta vào trong." xong để ý Lô Uyển Chi ở đằng sau kéo tay A Hương vào trong viện.

      Lô Uyển Chi bất đắt dĩ theo vào cửa, nàng thấy bà bà của mình có ý muốn giới thiệu người mới đến, cũng để ý, thầm nghĩ vốn là gần đây bà bà có chút chỉ trích đối với người nhà mẹ đẻ mình, lần này muội muội sau khi hòa ly lại ở nhà mình càng làm cho bà bà vừa mắt thêm.

      biết vì sao, Lô Uyển Chi cảm thấy kể từ sau khi trượng phu trở về, thái độ của bà bà đối với mình càng ngày càng sa sút,

      Nhưng mà nàng nghĩ nhiều, nếu đơn giản chỉ là chuyện tôn tử, nàng và Tô Việt còn trẻ, đối với chuyện sinh hài tử cũng gấp, cứ thuận theo tự nhiên là được, lại chuyện trong cửa hàng, đống chuyện của muội muội và đệ đệ, nàng cũng có thời gian rảnh rỗi nghĩ nhiều như vậy.

      Nghĩ đến đây nàng liền đến phòng an bài cho Lô Hà Hoa, vừa vào phòng liền thấy Tiểu Thúy cho muội muội uống thuốc, nhìn thấy ba đứa hài tử, nhịn được hỏi: "Hà Hoa, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

      Lô Hà Hoa ngồi dậy, oán trách: "Tỷ, ngươi phải với Tiểu Thúy chút, ngươi xem ta có thể xuống giường, nàng lại bắt ta nằm ở giường, ở nhà ngươi sung sướng như vậy, ta chịu nổi."

      Mặc dù ngoài miệng nàng oán trách, nhưng khóe miệng đuôi mắt đều là ý cười, Lô Uyển Chi cười : "Tiểu Thúy nhà chúng ta rất tốt, cần ngươi phân phó liền chăm sóc ngươi thỏa đáng, ngươi chiếm tiện nghi còn bày đặt khoe mẽ."

      Khiển trách muội muội xong, Lô Uyển Chi với Tiểu Thúy bận rộn ở bên cạnh: "Tiểu Thúy, ngươi cũng cần quá để ý đến nàng, hôm nay nàng gần như khôi phục hoàn toàn, đại phu cũng dặn phải thường xuyên xuống giường lại, ban đêm ngươi còn phải trông hài tử, buổi trưa ăn cơm xong ngủ chút, cần để ý đến nàng."

      Tiểu Thúy cười: "Phu nhân, ta sao, buổi tối ngủ sớm chút là được."

      Lô Uyển Chi vỗ bả vai nàng cái, những năm nay thay vì cùng công công bà bà sống nương tựa lẫn nhau chẳng bằng cùng Tiểu Thúy sống nương tựa lẫn nhau, đặc biệt là trước khi nàng xuất giá, chuyện gì nàng cũng nghĩ thay mình, ngay cả trước khi Tô Phán hai tuổi cũng đều là nàng ôm ngủ.

      Cũng may hai năm trước khi nàng thành thân đưa lại khế ước bán thân cho nàng, cũng mua thêm phần đồ cưới đầy, nếu hôm nay trong lòng mình càng cảm thấy áy náy.

      Ba nữ nhân vừa vừa cười hàn huyên lúc, nhìn sắc trời còn sớm Tiểu Thúy liền đứng dậy chuẩn bị phòng bếp nấu cơm, Lô Uyển Chi cũng vén tay áo lên chuẩn bị giúp đỡ nàng, hôm nay trong nhà nhiều người, mình Tiểu Thúy bận rộn vất vả, nàng suy nghĩ mấy ngày nữa tìm người môi giới mua mấy nha hoàn nữa, chia sẻ chút công việc với Tiểu Thúy. Chỗ ở của muội muội xem ra cũng phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát, hơn nữa cha mẹ chồng già rồi, cũng cần nhiều người hầu hạ.

      Tiểu Thúy ở phía trước chợt ngừng lại, quay đầu thầm với Lô Uyển Chi sau lưng: “Phu nhân, vừa rồi ta nhìn thấy lão phu nhân gọi lão gia vào nhà đông.”

      Lô Uyển Chi nghe xong nhíu lông mày, mới vừa rồi nàng nhìn thấy Vương thị đem cái người tên A Hương gì đó đến gian phòng của mình, trong nhà ràng có phòng khách lại đem người đến phòng ngủ, đến, bây giờ còn kéo Tô Việt vào, trong lòng nàng có chút thoải mái.

      Nhưng mà lúc này nàng cũng chỉ có thể lực chọn im lặng tin tưởng Tô Việt, bất luận bà bà làm cái gì, nàng cũng có lập trường, đơn giản là muốn sớm được ôm tôn tử, nhưng nếu như mình cho phép qua dù có hài tử cũng sao, kiếp này mình chỉ cưới mình Tô Việt lời lúc này cũng thể lung lay, nàng tuyệt đối hai lời rời khỏi cái nhà này.

      Nghĩ tới đây nàng cười, tại sao mình phải rời , ràng là làm sai, hơn nữa trạch viện này là mình mua, phải cũng là người nhà Tô gia thôi.

      Tiểu Thuý bên cạnh hoảng hốt kéo Lô Uyển Chi: “Phu nhân, ngươi nghĩ gì thế, sao lại thất thần vậy.”

      Đối với chuyện riêng của nhà chủ tử, lúc người ngoài hỏi đến, Tiểu Thuý đều năng cẩn thận, lại càng ở trước mặt chủ tử nàng chủ tử khác như vậy là đúng.

      Lô Uyển Chi nghe nàng hỏi lắc đầu: “ có gì, chũng ta phòng bếp . Đúng rồi, ngươi phòng phía đông hỏi lão thái thái chút, có lưu lại khách nhân ở lại trong nhà dùng cơm tối hay ?”

      Giờ phút này Lô Uyển Chi cảm thấy nhất định là bị chuyện của muội muội làm cho yên rồi, nàng phản ứng hơi quá chút.

      Tiểu Thuý biết là có khách tới nhà, mới vừa rồi lúc nghe thấy Lô Uyển Chi nhắc đến lão thái thái kéo nương đến phòng phía đông nàng nhịn được chép miệng cái.

      Trong cái nhà này ai là người định đoạt chẳng lẽ lão thái thái sống nhiều năm như vậy còn biết sao? Lại những năm lão gia có ở nhà kia, trong khoảng thời gian trước khi và trở về, nếu phu nhân hơi nhăn mày, lão gia liền vội vàng quan tâm, vô luận là trong nhà đặt mua món đồ gì đều do phu nhân quyết định, trừ phi là món đồ lớn, những thứ khác căn bản là thương lượng với lão gia.

      Xem ra là lão thái thái càng già càng hồ đồ, Tiểu Thuý cất bước đến đông viện.

      Nàng vừa ghé vào cửa nghe thấy trận cãi vã của người bên trong, mới mở miệng hỏi: “Lão thái thái, phu nhân hỏi có mời khách ở lại dùng cơm tối hay ?”

      Lúc nàng hỏi trong phòng vẫn giằng co chưa yên, tiếng này ở ngoài làm cho ba người đều sửng sốt.

      Tô Việt nhịn được : “Nương, chuyện này người đừng gây sức ép. Cũng đừng nửa câu trước mặt ta, cần biết Uyển Chi có đồng ý hay , ta cũng đồng ý.” xong phất tay áo ra khỏi phòng.

      Chỉ hơi gật đầu cái với Tiểu Thuý liền tìm Lô Uyển Chi, thấy vợ mình thái rau trong bếp, cũng khom lưng vào phòng bếp: “Ta đến nhóm lửa.”

      Thấy tình huống như thế Tiểu Thuý muốn vào giúp tay lại bị ánh mắt của Lô Uyển Chi ngăn lại.

      Vợ chồng hai người giống như trở về những ngày mới thành thân, bởi vì Lô Uyển Chi biết nấu lửa làm bộ mặt toàn bụi, bị Tô Việt cười mình cưới tiểu hoa miêu vào cửa.

      Hồi tưởng lại, đoạn thời gian lúc vừa mới thành thân kia hai người trôi qua là hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, giống như trong trời đất chỉ có hai người, trong mắt trong lòng cũng chỉ có đối phương. Đừng ngày gặp như cách ba thu ngay cả gặp lát trong lòng cũng cảm thấy đau, mà hôm nay ngày ngày gặp mặt, hàng đêm ngủ cùng giường cũng làm mất chút rụt rè kia.

      Đàu tiên là Tô Việt yên lặng nhóm lửa, nhìn vẻ mặt của Lô Uyển Chi trong lòng biết , biết chuyện ở động viện kia cũng gạt được rồi, vốn là nghĩ mình ngăn cản chuyện này coi như xong, xem ra vẫn là thẳng thắn gặp nhau tốt hơn.

      “Uyển Chi, A Hương là tỷ tỷ của A Phúc trước kia tới nàh chúng ta, lại A Phúc về được ta cũng có phần trách nhiệm, nghĩ sau khi trở lại giúp đỡ nhà bọn họ nhiều chút.” Tô Việt nhìn Lô Uyển Chi, ánh mắt nhìn chằm chằm bếp lò rừng rực lửa, ánh lửa làm đôi mắt phượng từ từ toả sáng, giống như đắm chìm trong kí ức xa xôi.

      giải thích chuyện lần, nhưng mà trong tâm tư càng hy vọng Lô Uyển Chi dành cho đầy đủ tín nhiệm, nếu như chuyện này phát sinh từ mấy nắm trước, căn bản là Lô Uyển Chi để trong lòng, khi đó tình chàng ý thiếp, nhưng hôm nay từ sau khi mình trở về, chỉ ở giường mới có thể nhìn thấy thẹn thùng cùng tình trong mắt thê tử.

      Lô Uyển Chi cũng nhìn , chỉ ừ tiếng, “Đây là chuyện nên làm.”

      “Trong nhà A Phúc chỉ có hai tỷ đệ bọn họ, trước kia phụ thân bọn họ là tiên sinh trong thư viện, kể từ khi A Phúc len lén nhập ngũ sau lưng sau đó liền tức giận bệnh liệt giường, thời gian trước lại nghe được tin dữ A Phúc chết trận lâu sau liền thương tâm quá độ mà chết, bây giờ trong nhà chỉ còn lại người tỷ tỷ này, lúc ta cùng Lưu Tứ và Lỗ Kính Chi đến giúp với nàng nếu có chuyện gì đến tìm ta. Ai biết mấy ngày chúng ta châu phủ, nàng tìm tới mấy lần, nương liền hiểu sai ý, nghĩ mang nàng vào cửa làm thiếp, ta với nương ta, chuyện như vậy căn bản là có, hoàn toàn thể, đến tình cảm của chúng ta tốt như thế nào, A Phúc có trời cũng đồng ý để cho tỷ tỷ duy nhất của mìh làm thiếp người khác.” Tô Việt đến đây ngẩng đầu nhìn thê tử cái, lại phát nàng vẫn chuyên tâm thái rau, vẻ mặt vẫn thản nhiên, còn thấy có chút tức giận như lúc mới vừa rồi vào nhà.

      Trong lòng Tô Việt cũng biết thê tử hôm nay sớm phải là nương nhu nhược đơn thuần như lúc ban đầu, hơn nữa nhà tiểu di tử (em vợ) xảy ra chuyện, nhất thời mất lòng tin với mình cũng có thể giải thích được.

      Nghĩ tới đây bổ sung: “Ta nhờ bà mai tìm nhà chồng cho A Hương, dù sao nàng ở nhà mình cũng phải chuyện tốt, mới vừa rồi đường trở về ta nhân tiện đến chỗ bà mai hỏi qua, đúng là có mấy người thích hợp, đến lúc đó để cho Lưu Tứ an bài, chờ lúc A Hương xuất giá chúng ta thêm nhiều lễ tiền chút là được.”

      Sau khi nghe xong Lô Uyển Chi chỉ thản nhiên đáp lại câu: “Được, chàng cứ xử lý tốt là được.”

      Tô Việt thấy nàng như vậy lời cuối cùng cũng ra được, thể làm gì khác hơn là nhóm lửa, cũng nhìn tới sắc mặt của nàng.

      Vương thị chuẩn bị mời A Hương ở lại nhà ăn cơm, bị Tô Việt câu đuổi: “ nương như nàng nên nhân tiện lúc trời chưa tối nhanh về .”

      “Cơm nước xong ngươi đưa nàng về nhà phải cũng thế sao?” Vương thị có chút nổi giận, trước mặt nhiều người như vậy, nhi tử cũng cho mình chút mặt mũi.

      Lô Văn Hiên ngồi bên cạnh nghĩ ra chút cách thức, nhìn đại tỷ cúi lại nhìn đến bộ mặt kiên nhẫn của đại tỷ phu, cười : “Tỷ phu, cứ mời nàng ở lại ăn , sau khi cơm nước xong vừa đúng lúc ta muốn võ quán chuyến, nhân tiện tiễn A Hương đoạn.”

      Lô Văn Hiên với Vương thị dù sao cũng là thân thích, nàng nổi giận được, nhưng cái kết cục này cũng phải điều nàng muốn, cho nên cả bữa cơm tối này nàng đều buồn buồn vui, chỉ Lô Văn Hiên là có chuyện gì, chơi đùa với Tô Phán và Lý Vọng bên cạnh.

      Quả nhiên cơm nước xong Lô Văn Hiên lập tức kéo A Hương , thôi. A Hương đắn đo muốn rời , nhìn Tô Việt cũng nhìn mình cái đứng lên bước quay đầu lại.

      Dcoj đường đưa A Hương trở về, Lô Văn Hiên lải nhải rất nhiều với nàng, tỷ phu thương đại tỷ nhà mình thế nào, ban đầu lúc cầu hôn đem hết bản lĩnh của bản thân ra sao. Nghe đến đây sắc mặt A Hương lúc đỏ lúc trắng cắn chặt môi.


      Chương 79:

      Tô Việt thấy tiểu cữu tử (em trai vợ) đưa A Hương , mẫu thân cũng mất hứng thoải mái trở về trong phòng.

      nghĩ cho Lô Uyển Chi ánh mắt an ủi, muốn để cho nàng lo lắng, kết quả nhìn sang Lô Uyển Chi có việc gì dậy Lý Vọng bi bô tập . Cười khổ, Tô Việt gọi phụ thân qua bên.

      Tô Căn đối với chuyện nhi tử cưới tiểu thiếp cũng là mở mắt nhắm mắt ( để ý), thực chính sạch ba làm hỏi , mặc dù trong lòng biết con dâu là người tốt, nhưng mà chịu được việc cả ngày Vương thị ghé vào lỗ tai thầm chuyện tôn tử.

      định là trông nom cái gì, hôm nay thấy nhi tử mặt vui gọi mình , biết là tránh thoát, hơn nữa nhìn thái độ của tối hôm nay, sau khi trở về phải cùng lão bà tử về chuyện cưới tiểu thiếp này chút, đùa được rồi, để nàng ít quan tâm chút.

      Quả nhiên sau khi đứng lại Tô Việt đùng đùng đống, cái gì mà ta ở đây năm năm nay Lô Uyển Chi đối đãi với các người như thế nào, đất đai trong thôn bị tẩu tử gây sức ép trong nhà có tiền phải đều là Lô Uyển Chi xuất bạc, những năm nay Tô Đại Hà học phải cũng đều dựa vào Uyển Chi, những cái khác, chỉ những chuyện nàng làm vì chúng ta cũng thể nạp thiếp, hơn nữa ta cũng chỉ vừa ý với mình nàng, tìm thêm nơi ở nhà còn sợ Lô Uyển Chi bị khi dễ.

      Tô lão đầu thầm nghĩ, vợ của ngươi như vậy, khi dễ người khác là may rồi. Bất quá nhìn khẩn thiết , hơn nữa bộ mặt nghiêm túc, Tô Căn gật đầu đáp ứng chỗ Vương thị để mình giải quyết, nhưng có điều kiện, chính là trong vòng ba năm nhất định phải sinh tôn tử cho mình.

      Tô Việt buồn bực suy xét trong đầu, đừng ba năm, với sức khỏe của mình và Lô Uyển Chi, ba năm hai đứa cũng có thể, liền gật đầu, phụ tử hai người đạt được thỏa thuận. câu khái quát là phải trông coi tốt vợ của mình.

      Dặn dặn lại phải chú ý chuyện sau này, Tô Việt mới vào phòng, phát ôm Lý Vọng buồn ngủ dỗ dành, ánh đèn hoàng hôn làm sắc mặt của nàng trở nên đặc biệt ôn hòa, vẻ mặt mẫu thân chói sáng, làm Tô Việt đứng ngoài cửa cũng cảm động.

      Mà khuê nữ Tô Phán của mình, còn nằm ở bàn tập viết, tiểu nương cũng mệt mỏi, mí mắt ngừng nhắm lại, đau lòng lên lấy bút lông trong tay nàng: "Phán nhi, mệt mỏi ngủ ."

      xong ôm lấy thân thể nhắn mềm nhũng của nàng chuẩn bị đến phòng cách vách, ai biết Lô Uyển Chi ở bên cạnh : "Hôm nay ngủ trước , nhưng mà những chữ chưa viết hôm nay mai phải bổ sung."

      Tô Phán ủy khuất cong miệng, ngẩng đầu nhìn cha đối với mình những ngày qua gì nghe nấy, phát chẳng những giúp mình, còn phụ họa: "Đúng, ngày mai phụ thân nhìn ngươi tập viết."

      Mặt mẫu thân đại nhân nơi đó uy nghiêm, dáng vẻ phụ thân nơi này cũng dễ chuyện, Tô Phán chỉ đành bất đắt dĩ : "Biết."

      Nàng nghĩ sau khi phụ thân trở lại là chỗ dựa cho mình, bây giờ phát ra phụ thân là đứng về phía nương, nếu sau này có chuyện gì chỉ có thể dựa vào chính mình, trong lòng nàng cũng biết , trong nhà này ai mới là lão đại.

      Ôm Tô Phán đến giường, Tô Việt cũng vội vàng rời , những ngày qua chỉ cần buổi tối rảnh rỗi tự mình dỗ Tô Phán ngủ,có lẽ là đêt đền bù trước đây nương đối xử tốt với nàng.

      Cho đến khi nghe được tiếng ngáy vững vàng nho của khuê nữ Tô Việt mới trở về phòng mình, phát Lô Uyển Chi lên giường, đoán chừng Lý Vọng được nàng đưa qua chỗ Ha Hoa, mình cũng quay đầu rửa mặt sau đó vội vàng lên giường: "Uyển Chi, nàng có ý gì với chuyện nương ta thu xếp cho ta nạp thiếp hay sao." Sau khi nằm xuống Tô Việt nhãn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhịn được hỏi ra miệng, cảm thấy Lô Uyển Chi quan tâm đến mình, trong lòng có chút thoải mái.

      Lúc này Lô Uyển Chi lại cười: “Tô Việt, chàng là chủ nhà chúng ta, nếu chàng muốn nạp thiếp, cho dù ta ngàn lần vạn lần đồng ý cũng ngăn cản được. Ta cho rằng chuyện này là do nương suy nghĩ linh tinh, chàng để ý ta gấp làm cái gì.”

      Nàng khí định thần nhàn (nhàn nhã) , Tô Việt nghe thấy cũng cảm thấy vui vẻ, ra là có lòng tin với ta.

      đùa hỏi: “Vậy nếu như sau này ngày nào đó đầu ta động kinh, tự mình nghĩ muốn nạp thiếp sao?”

      “Chàng là người thông minh như vậy, tại sao có thể có lúc nghĩ ra, lại hậu viện nhiều nữ nhân cũng có ngày yên tĩnh, ta nhớ ban đầu chúng ta qua nếu như chàng có nữ nhân khác, cho ta biết tiếng là được, chúng ta trực tiếp kí thư hoà ly.” Lô Uyển Chi cũng theo ngữ khí của cười .

      Nhưng từ trong đó Tô Việt còn nghe được quyết tâm của nàng trong lúc bất chợt sau câu đàu nên cũng mở miệng. Chỉ đành phải tiến lên quấn lấy thân thể mềm nhũn của nàng.

      Những ngày qua bọn họ ở khách điếm, bên cạnh có Tô Phán ngủ cùng , cách vách còn có nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, cho dù Tô Việt muốn hoạt động chút cũng dám hành động, nhưng mà nghĩ nếu như mình trêu chọc thê tử, chừng cũng bị nàng tát vào bàn tay cái.

      Ngày này sau khi trở về đơn giản giống như ở chiến trường, đầu tiên là cửa hàng chuyến, sau đó tìm người thương lượng chuyện buôn bán, Tô Việt chợt nhớ tới hình như chưa có đề cập qua với Lô Uyển Chi, nhuwg mà hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cũng có tâm tình những chuyện kia.

      Lúc trước ở quân doanh, khi đêm tối đơn tịch mịch khó nhịn thường nghĩ sau khi trở về giày vò Lô Uyển Chi ở giường như thế nào, kết quả trở về gần tháng dường như còn có hành động gì.

      Vì vậy tối hôm nay, Tô Việt quyết định đại triển quyền cước, quyết tâm, nhất định phải phục vụ vợ trong thoải mái của riêng mình.

      điều Lô Uyển Chi thay đổi, chỉ cần Tô Việt hôn hơi lâu chút, đầu nàng liền mơ mơ màng màng phân đông tây nam bắc.

      Tô Việt bắt được nhược điểm của nàng, đầu tiên là khuấy động miệng của nàng đến long trời lở đất, hạ tay cái cởi xuống y phục của hai người.

      Đợi đến lúc Lô Uyển Chi kịp phản ứng kêu tiếng, mới phát đầu lưỡi ướt nhẹp mềm nhũn khẽ liếm địa phương mắc cỡ ở giữa hai chân mình, bị doạ sợ nàng vội vàng đưa tay đẩy đầu Tô Việt ra.

      “A Việt, đừng, nơi đó bẩn.” Mặt Lô Uyển Chi đỏ bừng ngừng thở gấp, thanh cũng run rẩy có chút khuyến khích, có chút lực nhìn màn che giường lay động chập chờn, nghe càng giống như làm nũng.

      Thay vì cả hành động kế tiếp của Tô Việt, chẳng thà khích lệ tiếp tục.

      Tô Việt giống như nghe được tiếng kích trống tiến công ở chiến trường, đầu lưỡi càng thêm linh hoạt, Lô Uyển Chi chịu nổi toàn thân run rẩy, lại sợ thanh trong miệng phát ra, nàng đành phải đưa tay lấy cái gối đầu bên cạnh ngăn chặn miệng mình.

      Cho dù như vậy, vẫn có tiếng thở gấp đứt quãng từ dưới gối truyền đến, thể nghi ngờ đây đối với Tô Việt là khích lệ. Lúc Lô Uyển Chi cảm thấy mình đến Tây thiên chạy vòng, sau đó lại trống , đột nhiên bị Tô Việt lấp đầy, luôn hiểu tâm tư của mình.

      Tô Việt ở xoa thân dưới ướt dầm dề của nàng, ý thức của Lô Uyển Chi bắt đầu tan rã, chỉ là còn nghĩ sau này mình ngàn vạn lần thể như vậy, mình phóng đãng như vậy làm cho mình sợ.

      Đều hai vợ chống đầu giường đánh nhau cuối giường hoà, lần này Lô Uyển Chi hiểu sâu sắc đạo lý đó, từ xưa đến nay đổi. Buổi sáng nhìn Tô Việt cũng thấy thuận mắt.

      Hiển nhiên, Tô Căn có giải quyết được vợ mình, sáng ngày thứ hai lúc cả nhà ở chung chỗ ăn điểm tâm, Vương thị lại bắt đầu lẩm bẩm.

      Tô Việt liếc phụ thân bên cạnh có chút bất an yên, nghĩ trước kia ngài phải như vậy, nhưng mà nghĩ sâu chút hiểu, phải là Tô Căn cố gắng, muốn khuyên, hoặc là muốn mình nạp thiếp. Xem ra tối hôm qua phải phụ thân thuyết phục mẫu thân, mà là phụ thân bị thuyết phục.

      Lô Uyển Chi vẫn coi như chuyện liên quan đến mình yên tĩnh ngồi ăn cơm, nhưng mà nhìn đệ đệ Lô Văn Hiên sắc mặt vui bên cạnh, vội vàng đặt chén đũa xuống: “Văn Hiên, theo ta nhìn phòng ốc chút, ngày hôm qua thấy được chỗ, hôm nay qua xem nếu thấy được chúng ta liền quyết định , nếu ngân luowgj trong túi ngươi đủ ta về nhà lấy.”

      xong nàng còn khách khí hướng công công bà bà mình sắp ra ngoài, cũng nhìn Tô Việt cái, Tô Việt biết đây là tức giận.

      Đợi nàng ra khỏi cửa viện, liên hướng cha nương lo lắng : “hôm nay các người còn hiểu cái gì, trạch viện cửa hàng này đều là của Lô gia, nếu ta nạp thiếp cả nhà chúng ta bị đuổi ra khỏi cửa. Hơn nữa Uyển Chi cũng phải là đồng ý, chúng ta nỗ lực sao, hai người yên tâm , trong vòng ba năm nếu sinh hạ được nhi tử, đến lúc đó lại đến chuyện nạp thiếp!”

      Vương thị vừa nghe đến Lô Uyển Chi muốn về nhà lấy bạc mua trạch viện mặt liền xị xuống, bạc trong nhà phải để lại cho tôn tử tương lai.

      Hôm nay lại nghe nhi tử mình như vậy, trong lòng nàng thoải mái: “A Việt, phải ngươi đây là mấy bằng hữu đồng môn với ngươi chung tiền để cho ngươi trông coi sao?”

      Tô Việt thấy giấu được nữa, đành phải chọn lọc nguyên nhân hậu quả ràng cho bọn họ nghe, để cho bọn họ sao này ít có suy nghĩ động vào tài sản của Lô Uyển Chi.

      Nghe nhi tử xong nhất thời hai lão nhân gia ủ rũ cái, lúc sau bọn họ mới phản ứng được, bất đắc dĩ : “Chuyện của các ngươi sau này ta cũng mặc kệ.”

      Nhìn cha nương như vậy trog lòng Tô Việt có chút băn khoăn, nhịn được khuyên nhủ: “Các ngươi nghĩ lại chút sau khi Uyển Chi gả vào nhà chúng ta, đặc biệt là những năm ta có ở đây, nàng đối với nhị lão các ngươi như thế nào, so với đại tẩu đối với các ngươi như thế nào.”

      Người chỉ có lúc mang ra so sánh mới cảm thấy trong lòng thư thái chút, đặc biệt là khi phát ra kết quả so sánh đối với mình có lợi, cuối cùng hai lão nhân gia cũng cúi đầu ra ngoài tản bộ.

      Bởi vì có bạc, cộng thêm người nhà kia nóng lòng muốn bán, cho nên ngược lại mua được toà trạch viện rất nhanh, cách chỗ ở của Lô Uyển Chi tại cũng chỉ có thời gian chung trà, qua lại dễ dàng, cách hai nơi ở giữa có cái cửa hình vòng cung, Lô Uyển Chi liền nghĩ tương lai nếu nàng dâu đệ đệ cưới vừa mắt muội muội Hà Hoa, trực tiếp đóng cái cửa này là được.

      Tô Việt bị chuyện huyên náo trong nhà làm cho nhức đầu, ăn xong điểm tâm liền trực tiếp tìm cái bà mai đó, nhét thỏi bạc, để cho nàng đem chuyện của A Hương giải quyết xong trong mấy ngày này, nhìn người bình thường có khó khăn gì là được, dù sao đều là ở trong trấn , mình cùng mấy bằng hữu cũng tiện chăm sóc.
      Last edited by a moderator: 8/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80:

      A Hương cũng là nương có chút học thức, người có tính cách ngang ngược bướng bỉnh, nàng hai mươi tuổi, lúc ba bằng hữu của đệ đệ ở chung chỗ, Tô Việt đứng ở đó hơn người ra sao, vốn là sau khi phụ thân qua đời nàng ở nhà chờ đệ đệ trở về chuẩn bị phải lên núi làm ni , nhưng sau khi nhìn thấy Tô Việt nàng liền động tâm, suy nghĩ dù sao mình cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, cũng có tài sản, nếu như gả vào Tô gia, cũng có thể là bình thê.

      Lúc trước Vương thị chỉ cố ý làm cho Tô Việt mang nàng vào cửa, cho tới bây giờ chưa bao giờ qua để nàng mang thân phận thiếp vào cửa, kết quả chiều ngày hôm qua lúc Tô Việt ở trước mặt tuyệt đối nạp thiếp đáy lòng của nàng nguội nửa, vốn là nhìn mặt gò má tuấn dật nàng nhịn, suy nghĩ làm thiếp làm thiếp, chỉ cần có thể sớm chiều chung sống với .

      Ai biết lúc ăn cơm căn bản ánh mắt cũng cho mình, nàng về đến nhà vừa tức vừa buồn bực, nhồi mình ở đầu giường khóc đến nửa đêm, ngày thứ hai chìa hai mắt sưng đỏ ra tiếp đãi bà mai đến đập cửa nhà mình, thầm nghĩ Tô Việt ngươi coi ta có ngươi sống được à, dưới cơn tức giận liền đồng ý.

      Sau khi chấm dứt chuyện ồn ào của A Hương, Tô Căn và Vương thị liền len lén với Tô Việt, muốn trở về trong thôn sống qua ngày, ban đầu tới trấn là lúc có ở nhà, sợ yếu đuối như Lô Uyển Chi bị người ta khi dễ, hôm nay người khác trở lại, hai lão nhân gia ở chỗ này cũng có tác dụng gì rồi, mặc dù người trong thôn tới trấn là chuyện bình thường, nhưng cuối cùng dễ dàng ở bên cạnh.

      Tô Việt chuyện này với Lô Uyển Chi, trong lòng Lô Uyển Chi vui đến ngất trời, ước gì công công bà bà có thể rời , hôm nay có chuyện của A Hương này, chừng ngày mai còn có A Lan A Hoa lén lút đưa cho Tô Việt, cho dù Tô Việt cắn chặt răng đồng ý, trong lòng nàng vẫn thấy luống cuống, cho nên nghe bọn họ phải về thôn, cũng hồi hộp.

      Chỉ là mặt còn hơi cau mày: “Hai người bọn họ cũng già rồi, ở cùng chúng ta tiện chăm sóc hơn, trở lại trong thôn cũng có đất, cũng thể cả ngày tìm các bạn hàng xóm chuyện phiếm được?”

      Gật đầu, Tô Việt thương lượng với nàng : “Ta cũng nghĩ như vậy, xem trong thôn nhà ai muốn bán, chúng ta xuất bạc ra mua hai mẫu, nhiều nhưng hai lão nhân gia cũng có việc để làm, làm bọn họ mệt mỏi. Nàng thấy thế nào?"

      Lô Uyển Chi gật đầu cái: "Chuyện này chàng quyết là được , nhưng mà cho dù sau khi bọn họ về trong thôn chúng ta cũng phải thường xuyên mang theo hài tử về đó."

      Thấy nàng gật đầu, tất nhiên là Tô Việt cũng đồng ý, lập tức bắt tay vào làm việc, vừa đúng lúc trong thôn có gia đình, thê tử ngã bệnh cần dùng bạc, muốn bán đất.

      Sau khi mua xong Lô Uyển Chi kêu Tô Việt đem kế đất đưa cho Tô Căn và Vương thị, nàng cũng lo nghĩ.

      Sau khi dọn dẹp xong xuôi chỗ ở cho cha nương, Tô Việt đột nhiên nhớ tới mình ở bên ngoài chung vốn với người khác mở tửu lâu còn chưa có với vợ, đầu nhanh chóng đổ mồ hôi, sau khi đem lau cẩn thận : “Uyển Chi, hôm nay cũng nên để cho Văn Hiên tiếp quản mọi chuyện trong cửa hàng .”

      “Đúng rồi, mấy ngày ta ta bận mua tòa trạch viện mới, sắp xếp mọi thứ bên đó, còn phải mua thêm hai người làm, thậm chí quên chưa cho chàng biết, lần trước cha ta cửa hàng đó là của chúng ta, Văn Hiên cần, tiểu tử kia lòng muốn làm giáo đầu võ quán, trải qua chuyện của Hà Hoa, cha ta cũng đồng ý, nghĩ đến ba tỷ đệ chúng ta cùng ở trấn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Bây giờ mỗi ngày đều võ quán chừng chuyện cũng sắp thành, nhắc tới chàng xem chừng nào rảnh qua võ quán ở sau phố xem chút, hỏi thăm xem mỗi ngày Văn Hiên ở đó làm những gì, mấy lần trước tiểu tử này trở về còn len lén đưa cho ta hai lượng bạc.”

      Lô Uyển Chi nhắc tới đệ đệ này liền liến thoắng ngừng, nữ nhân như nàng tiện đến đó, mấy ngày nay bận rộn cũng quên mất chuyện này.
      Gật đầu cái, Tô Việt đồng ý: “Ngày mai ta qua đó xem thử, đúng rồi, liên quan đến chuyện Văn Hiên có tới hay , chúng ta cũng phải tìm thêm quản gia để quản lý mọi việc trong cửa hàng.”

      Lô Uyển Chi lấy thêm đũa trứng gà đột nhiên cảm thấy trong dạ dày có cái gì đó đảo lộn, nàng ra ngoài phun ra ít nước chua, trong lòng tính toán ngày, đại khái đoán được, trong mắt lộ ra vui vẻ trở lại vị trí: “Chàng ở nhà, cần tìm quản gia.”

      Đắm chìm trong câu chuyện Tô Việt chưa phát thấy khác thương của thê tử, lưỡng lự lát cuối cùng cũng mở miệng: “Mấy ngày nay quá bận rộn, ta vẫn chưa cho nàng biết, ta cùng Kính Chi và Lưu Tứ chung vốn mở tửu lâu ở phố đông, mấy ngày nữa khai trương.

      xong ngước mắt nhìn Lô Uyển Chi, trong mắt có chút khẩn trương, trong lòng cũng có cảm giác mình có chút đúng, chuyện xảy ra mới cho nàng biết.

      Nhưng ai biết căn bản Lô Uyển Chi cũng để ý chuyện này, để tay xuống: “Nếu chàng giúp ta tìm quản gia , ta sao, có thời gian cũng qua nhìn chút, chàng còn bận việc của chàng.”

      Ở trong lòng Lô Uyển Chi, nam nhân là phải có việc của mình, trước kia Tô Việt ở trước mặt mình quá cẩn thận, phần lớn nguyên nhân là do nhà mẹ mình có tiền, nên hôm nay nghe có chủ ý, đáng ta trong lòng phải hết sức cao hứng, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng càng thêm vui vẻ, lông mày cũng như múa.

      Tô Việt nhìn nàng giống như chỉ vì chuyện mình vừa mà cao hứng, nhịn được hỏi nàng làm sao vậy, bây giờ bàn cơm chỉ còn ba người nhà bọn họ, những người khác ăn xong nên làm gì nên nơi nào rồi. Mà Tô Phán ngồi đàng hoàng ở bên cạnh ăn cơm.

      Lô Uyển Chi cười nhìn cái, Tô Việt liền buồn bực hỏi nàng làm sao vậy.

      Nàng nhịn được tiến đến tai Tô Việt lẩm bẩm câu, chỉ thấy sắc mặt của biến đổi, chiếc đũa rơi xuống vang lên tiếng, sau đó liền thấy ngồi thừ ra ở chỗ đó.

      Sau khi tin tức này cho biết Lô Uyển Chi an tâm ngồi ăn cơm, sau đó còn phải mời đại phu đến bắt mạch chút mới có thể xác nhận. Mặc kệ Tô Việt ngây ngô tới khi nào.

      Cũng may Tô Việt rất nhanh kịp phản ứng, lập tức nhảy lên cao, sau đó chạy như bay ra ngoài.

      Lô Uyển Chi nhíu mi, trong lòng cũng đoán được là mời đại phu, vốn là nàng hy vọng sau khi khuê nữ ra ngoài chơi chuyện nồng tình mật ý với mình chốc lát, xem ra phải chờ đến đêm rồi.

      Chẳng qua rất nhanh quay trở lại, cao giọng kếu Tiểu Thuý, hôm nay trong nhà mới có thêm nha hoàn, Tiểu Thuý cũng đỡ vất vả hơn.

      Tiểu Thuý ở trong phòng nghe được thanh hoả thiêu của lão gia nhà mình, vội vàng chạy tới, hỏi làm sao vậy.

      “Ngươi chờ sau khi phu nhân nhà ngươi sau khi ăn cơm xong, liền đỡ nàng nằm lên giường!” Sau khi dặn dò xong Tô Việt lại chạy ra ngoài.

      Để lại Tiểu Thuý bộ mặt hoài nghi hỏi Lô Uyển Chi: “Lão gia bị làm sao vậy?”

      “Đừng để ý đến , đắc ý.” Lô Uyển Chi tiếp tục ăn cơm, trong lòng nghĩ lần này cần ăn nhiều chút.

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy Tô Việt kéo theo lão đại phu đến, người nọ vừa vừa ngừng lau mồ hôi: “Người trẻ tuổi, ta qua thất tuần chi năm (ý là 70 tuổi) chuyện gì cũng thể gấp, ngươi vội như vậy để làm gì? Ngươi muốn mạng già của ta.”

      Tô Việt cũng để ý nhiều như vậy, đến cửa nhà nhìn được, lập tức cõng lên từ từ vào nhà.

      Lão đại phu gật gù đắc ý bắt mạch nửa ngày, cho dù Tô Việt ở bên đầu đầy mồ hôi như thế nào cũng khộng lời, chính là muốn cho tiểu tử này biết, đối với mình như thế nào.

      Cuối cùng, nhìn nếu như mình còn tiếp tục chừng có thể đánh mình, đại phu mới chậm rãi : “Hỉ mạch.” xong cũng cần tiền xem bệnh, đứng lên chuẩn bị .

      Kết quả bị Tô Việt kéo lại: “Đại phu, ngươi xem dùng thuốc an thai thế nào?”

      Liếc Tô Việt cái, đại phu khinh thường : “Mạch tượng phu nhân nhà ngươi rất có lực, thuốc có ba phần độc. Mình chăm sóc tốt là được, cũng phải lần đầu tiên làm cha.”

      Tô Việt bị có chút ngượng ngùng, đưa cho đại phu lượng bạc, còn ân cần đưa ra tới cửa, ngừng xin lỗi vì vừa rồi mình lỗ mãng.

      Sau khi đưa ra tới cửa lập tức xoay người vào phòng nhìn Tiểu Thuý ở bên cạnh đùa với Lô Uyển Chi, thấy vào, biêt người lần nữa làm cha có rất nhiều điều muốn , nàng liền cười ra ngoài.

      biết tại sao, Tô Việt cảm thấy Tiểu Thuý cười có chút giễu cợt mình, nghĩ đến mới vừa rồi mình quá ẩu.

      Thấy Tiểu Thuý , Tô Việt bước bước xa tiến lên cầm tay: “Uyển Chi, bây giờ nàng cảm thấy như thế nào? Có muốn ăn gì hay ? Ta ra ngoài mua. Nàng có muốn uống nước hay ?”

      Lần đầu tiên Lô Uyển Chi thấy có chút dài dòng, làm trong lòng người ta cảm thấy ấm áp, nhưng mà lần trước lúc mang thai Phán nhi có ở nhà, lần này đối với cũng là lần đầu tiên khi làm cha, như vậy cũng có thể giải thích.

      Nàng mất rất nhiều miệng lưỡi mới làm cho Tô Việt an tâm, bất quá trong lòng cũng biết sau này nhất định là thường xuyên kinh ngạc như thế.

      Ngày khai trương tiểu lầu của bọn Tô Việt, Lô Uyển Chi cũng , nàng nhìn nhóm bằng hữu giúp đỡ trước mắt, nghĩ thầm chung vốn mở tửu lầu cũng là thích hợp, ít nhất bọn cũng cần phải ra ngoài uống rượu.

      Hôm đó, Lô Uyển Chi cũng thấy A Hương sau mấy tháng gặp, nghe Tô Việt nàng gả cho nam nhân hộ thái nông ở trong trấn, người vợ, trong nhà chỉ có nữ nhi hai tuổi, mặt nàng vừa có thẹn thùng của nàng dâu vừa có kiêu ngạo khi nhìn thấy mình.

      Nàng có thể như vậy ngược lại Lô Uyển Chi cảm thấy yên tâm, chứng minh nàng hề nhớ thương nam nhân của mình nữa.

      Sau đó tuy Tô Việt bận rộn với công việc ở cửa hàng lương thực và tửu lâu, nhưng vẫn bớt chút thời gian để trở về nhà chuyến. đặc biệt là lú bụng Lô Uyển Chi dần dần to lên, mỗi lần trở về đều hướng phía bụng của nàng lẩm bẩm, ngay cả Tô Phán nhìn cũng xấu hổ thay cha mình.

      Công công bà bà biết được nàng mang thai lần nữa cũng mừng rỡ cười vui vẻ, tạm thời đề cập tới chuyện nạp thiếp nữa.

      Lô Hà Hoa mang theo Lý Vọng rời , Lô Văn Hiên cũng theo bọn họ đến trạch viện mới, hôm nay trở thành giáo đầu của võ quán, bước đầy mạnh mẽ.

      Chẳng qua là đối với muội muội Lô Hà Hoa, trong lòng Lô Uyển Chi vẫn suy nghĩ tốt nhất nên tìm nam nhân đàng hoàng để gả , nhưng mà ai biết được muội muội sống chết đồng ý, cả đời này chỉ ở bên cạnh nhi tử.

      Có thể đây là cuộc sống, có thập toàn thập mỹ.

      ngày, lú Lô Uyển Chi ưỡn bụng bự của mình phơi nắng trong sân, nhìn ba đứa trẻ chơi đàu trước mặt, trong lòng cảm thấy cuộ đời này của mình cũng coi như là viên mãn, chỉ cần có phu như vậy, có con trai có con có mẹ, đệ muội. Như vậy là đủ rồi!

      Tiểu phiên ngoại: Tình đầu tiên.

      quên ngày tháng năm nào kia rồi, chỉ nhớ ngày nóng bức giữa mùa hạ, Tô Việt mười tuổi cùng với các bạn thân mến của mình đến dòng suối đầu thôn bắc bơi lội, ra cũng thể là bơi lội, bởi vì căn bản cũng biết bơi.

      Trời sanh có chút sợ nước, nhưng hôm đó thấy Lô Uyển Chi mặt trắng mộc mạc thuần khiết giúp Trương thị giặt y phục, thiêu niên u mê trong lòng cảm thấy chua xót, vì vậy do dự lấy tư thế đẹp nhảy vào trong nước, quên mất mình biết bơi.

      Lúc ấy người bơi ở đấy thấy, liền nắm chặt tiểu thiếu niên, đem Tô Việt cứu lên bờ sau khi vỗ nửa ngày vào mặt Tô Việt cũng thấy tỉnh, bỏ chạy trở về trong thôn gọi mọi người đến.

      Trương thị vừa mới bê chậu y phục về nàh phơi, để lại mình Lô Uyển Chi bên dòng suối, nàng nghe được động tĩnh bên này cũng đoán được, nhớ lại trước đây có xem qua phương pháp sơ cứu ở trong sách, là đấm lưng vỗ ngực chút.

      Cuối cùng, Tô Việt tỉnh lại trong bộ ngực mềm mại, gương mặt cảm nhận được ngực Lô Uyển Chi khẽ phồng, đó là ấn tượng sâu sắc nhất lúc ban đầu của với Lô Uyển Chi.

      ==============
      Last edited by a moderator: 8/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu phiên ngoại: Sợ vợ.

      Tất cả mọi người đều biết, chưởng quỹ cửa hàng và Tuý Tiên Lâu sợ vợ.

      Chuyện này cũng thể trách người khách, buổi tối ngày nào đó Lô Uyển Chi ưỡn bụng bầu nhìn khuê nữ bảy tuổi và nhi tử hai tuổi nằm song song giường, trong lòng tính toán tại sao Tô Việt còn chưa có trở lại.

      Mắt thấy cũng đến nửa đêm, nàng cũng ngồi yên, kêu vợ chồng Tiểu Thuý ngủ ở cách vách, liền hướng Tuý Tiên Lâu , lúc này nàng có bầu năm tháng, quả nhiên Tô Việt được làm được, muốn cho nàng ba năm ôm hai.

      Đến Tuý Tiên Lâu hỏi, mới biết hôm nay mấy nam nhân liễu hạng trong khai trai (ta chịu biết đây là đâu), mới vừa nghe Lô Uyển Chi còn tin, đợi sau khi người làm xoa cặp mắt chưa tỉnh ngủ xác nhận lần nữa đều đến liễu hạng. Nàng mới thở phì phò tới bên kia.

      Dọc theo đường Tiểu Thuý đều khuyên nàng chậm chút, nhất định là lão gia xã giao, chừng hôm nay hầu hạ đại nhân nào đó.

      Lúc nhóm ba người bọn họ tìm đến nhà thứ tư thấy đoàn người Tô Việt, người khác ôm các nương chàng chàng thiếp thiếp, chỉ có người Tô Việt nằm bàn thở to ngủ.

      Thấy cảnh tượng trước mắt, Lô Uyển Chi biết là nên khóc hay nên cười, nàng kêu Tiểu Thuý tiến lên đánh thức Tô Việt, kết quả tên kia mê mê hoặc hoặc trừng mắt cầm lấy tay nương bên cnahj kêu: “Nương tử!”

      Vì vậy Lô Uyển Chi nổi giận, để cho trượng phu Tiểu Thuý đem tới cửa viện ném cái, sau đó đóng cửa viện của mình ngủ.

      Dù sao Tiểu Thuý cũng là người làm, lo lắng lão gia ngủ đêm đất có thể bị bệnh hay , len lén từ trong phòng mình ôm chăn giường mình đắp cho .

      Mà đặc điểm lớn nhất của Tô Việt là mỗi lần sau khi say rượu đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sáng sơm ngày thứ hai mọi người ngang qua cửa nàh họ đều biết chuyện này.

      Chuyện tốt ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, mấy ngày toàn bộ mọi người trong trấn đều biết chuyện Tô Việt bị phu nhân nhốt ngoài cửa dám lên tiếng, bà bà Vương thị và mẫu thân Trương thị còn cố ý từ trong thôn đến chuyến, lần này hai người cùng nhất trí mục tiêu, trách mắng Lô Uyển Chi nửa ngày.

      Lúc này Tô Việt khiêm tốn giải thích , nghĩ lại Lô Uyển Chi cảm thấy mình quả có chút quá đáng, chuyện này cứ như vậy cho qua. Nhưng mà tin tức Tô Việt sợ vợ truyền xa rất lâu rồi.
      Last edited by a moderator: 8/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tiểu phiên ngoại: Tình đầu tiên.

      quên ngày tháng năm nào kia rồi, chỉ nhớ ngày nóng bức giữa mùa hạ, Tô Việt mười tuổi cùng với các bạn thân mến của mình đến dòng suối đầu thôn bắc bơi lội, ra cũng thể là bơi lội, bởi vì căn bản cũng biết bơi.

      Trời sanh có chút sợ nước, nhưng hôm đó thấy Lô Uyển Chi mặt trắng mộc mạc thuấn khiết giúp Trương thị giặt y phục, thiếu niên u mê trong lòng cảm thấy chua xót, vì vậy do dự lấy tư thế đẹp nhảy vào trong nước, quên mất mình biết bơi.

      Lúc ấy, người bơi ở đấy thấy, liền nắm chặt tiểu thiếu niên, đem Tô Việt lên bờ sau khi vỗ nữa ngày vào mặt Tô Việt cũng thấy tỉnh, bỏ chạy trở về trong thôn gọi mọi người đến.

      Trương thị vừa mới bê chậu y phục về nhà phơi, để lại mình Lô Uyển Chi bên dòng suối, nàng nghe được động tĩnh bên này cũng đoán được, nhớ lại trước đây có xem qua phương pháp cứu ở trong sách, là đấm lưng vỗ ngực chút.

      Cuối cùng, Tô Việt tỉnh lại trong bộ ngực mềm mại, gương mặt cảm nhận được ngực Lô Uyển Chi khẽ phồng, đó là ấn tượng sau nhất lúc ban đầu của với Lô Uyển Chi.

      ===============

      Tiểu phiên ngoại: Sợ vợ.

      Tất cả mọi người đều biết, chưởng quỹ cửa hàng và Túy Tiên lâu sợ vợ.

      Chuyện này cũng thể trách người khách, buổi tối ngày nào đó Lô Uyển Chi ưỡn bụng nhìn khuê nữ bảy tuổi và nhi tử hai tuổi nằm song song giường, trong lòng tính toán tại sao Tô Việt còn chưa có trở lại.

      Mắt thấy cũng đến nửa đêm, nàng cũng ngồi yên, kêu vợ chồng Tiểu Thúy ngủ ở cách vách, liến hướng Túy Tiên lâu , lúc này nàng có bầu năm thàng, quả nhiên Tô Việt được làm được, muốn cho nàng ba năm ôm hai.

      Đến Túy Tiên lâu hỏi, mới biết hôm nay mấy nam nhân liễu hạng trong khai trai ( ta chịu biết đây là đâu :-s), vừa mới nghe Lô Uyển Chi còn tin, đợi sau khi người làm xoa cặp mắt chưa tỉnh ngủ xác nhận lần nữa đều đến liễu hạng, nàng mới thở phì phò tới bên kia.

      Dọc theo đường Tiểu Thúy đều khuyên nàng chậm chút, nhất định là lão gia xã giao, chừng hôm nay hầu hạ đại nhân nào đó.

      Lúc nhóm ba người bọn họ tìm đến nhà thứ tư thấy đoàn người Tô Việt, người khác ôm các nương chàng chàng thiếp thiếp, chỉ có người Tô Việt nằm bàn thở to ngủ.

      Thấy cảnh tượng trước mắt, Lô Uyển Chi biết là nên khóc hay nên cười, nàng keu Tiểu Thúy tiến lên đánh thức Tô Việt, kết quả tên kia mê mê hoặc hoặc trừng mắt cầm lấy tay nương bên cạnh kêu: “ Nương tử!”

      Vì vậy Lô Uyển Chi nổi giận, để cho trượng phu Tiểu Thúy đem tới cửa viện ném cái, sau đó đóng cửa viện của mình ngủ.

      Dù sao Tiểu Thúy cũng là người làm, lo lắng lão gia ngủ đêm đất có thể bị bệnh hay , len lén từ trong phòng mình ôm chăn giường mình đắp cho .

      Mà đặc điểm lớn nhất của Tô Việt là mỗi lần sau khi say rượu đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sáng sớm ngày thứ hai mọi người ngang qua cửa nhà họ đều biết chuyện này.

      Chuyện tốt ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, mấy ngày toàn bộ mọi người trong trấn đều biết chuyện Tô Việt bị phu nhân nhốt ngoài cửa dám lên tiếng, bà bà Vương thị và mẫu thân Trương thị còn cố ý từ trong thôn đến chuyến,lần này hai người cùng nhất trí mục tiêu, trách mắng Lô Uyển Chi nửa ngày.

      Lúc này Tô Việt khiêm tốn giải thích , nghĩ lại Lô Uyển Chi cảm thấy mình quả có chút quá đáng, chuyện này cứ như vậy cho qua. Nhưng mà tin tức Tô Việt sợ vợ truyền xa rất lâu rồi.
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      stella2412 thích bài này.

    5. stella2412

      stella2412 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      25
      Thực sự đọc truyện này xong có cảm giác khó chịu với nữ 9. Chắc tại tâm trạng mình bất ổn chút. Cơ mà mình thấy chị ý hơi kì kì (hoặc là theo mô típ nữ 9 thông thường + có chút ích kỉ). nam 9 chính thì lúc đầu mình nghĩ ảnh là "gian phu", sau đó đọc một hồi mới biết ảnh là "gian phu" chứ phải là "gian phu" á >o<
      Đoạn nam 9 xa miêu tả hơi bình thường và thiệt là ngắn gọn. Đoạn ý dài mấy năm lận mà tác giả miêu tả thiệt ít quá. Giá mà có nhiều hơn thì chắc sẽ thú vị hơn. Mình thấy càng về sau tác giả viết càng bị nhanh.

      Dù sao thì cũng cảm ơn chủ thớt đã sưu tầm truyện về :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :