1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72:

      Edit: Quỳnh

      Lô Uyển Chi chậm chạp tới mép giường, cùi đầu hai bàn tay theo bản năng siết chặt váy, màn này ở trong mắt Tô Việt trở thành dáng vẻ của tiểu tức phụ, lại cười.

      Đừng mình thay đổi, Lô Uyển Chi chẳng phải cũng thay đổi sao, mặc dù nàng thấy người lạ có thể ứng phó tự nhiên, nhưng ở trước mặt mình vẫn là dáng vẻ thẹn thùng này, như vậy là đủ rồi.

      Lô Uyển Chi nghe được tiếng cười của , buồn bực ngẩng đầu lên nhìn cái, lại thấy hứng thú nhìn mình chằm chằm, muốn hỏi cười cái gì, lời còn chưa ra liền bị tay Tô Việt kéo tới giường, cứ như vậy nàng nhào lên người của Tô Việt.

      “Uyển Chi, ta biết nàng muốn ta, nhưng cũng cần phải nhanh như hổ đói vồ mồi như vậy!” Tô Việt cười trêu ghẹo.

      Lô Uyển Chi quên xấu hổ, thở phì phò : “ ràng là vừa rồi chàng kéo ra! Ngược lại chàng ác nhân cáo trạng trước.”

      Giữ khuôn mặt nhắn ửng đỏ của nàng Tô Việt chạm khẽ cái: “ sao, vô luận là người nào chủ động, kết quả cũng giống nhau.” xong ngẩng đầu tiến đến môi mềm mại của nàng trằn trọc hôn, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy thanh hư mềm kiều mị của Lô Uyển Chi.

      Sau đó hai chưa vẫn chưa thỏa mãn ôm chặt đối phương, chuyện, chỉ đơn thuần là nghe nhịp tim cùng tiếng hô hấp nhè của đối phương, cái loại cảm giác chân tồn tại này để cho bọn họ cảm thấy an lòng.

      Lô Uyển Chi thầm nghĩ, chỉ cần khỏe mạnh, ở bên cạnh mình, đối với mình còn là cưng chiều cùng thương, như vậy còn so đo những thứ có làm cái gì. Mình phải là tiểu nương, những năm này thấy vận mệnh bi thảm của các nương cũng ít, phải biết đủ.

      Có phu có tử (có chồng có con), có nhà có sinh cuộc đời này cũng đủ rồi.

      “Chàng bây giờ chỉ có thể hiểu biết chữ nghĩa, còn xuất khẩu thành thơ, cái gì mà nhanh như hổ đói vồ mồi chứ? Chàng thể tìm cái từ khác à?” Lô Uyển Chi yên tĩnh nằm ở trong ngực Tô Việt dùng ngón tay và dài điểm vào trong lồng ngực Tô Việt.

      Cảm nhận người bên cạnh, hơn nữa còn có thể cảm nhận được thân thể Tô Việt biến hóa, ra lồng ngực gầy yếu trắng noãn hôm nay cứng rắn, phát ra sức nóng.

      “Về điểm này ta làm sao dám ở trước mặt nương tử múa rìu qua mắt thợ, cũng chỉ là hạ bút thành văn tùy tiện chút, phải nhanh như hổ đói vồ mồi, mà là ôm ấp thương!” Tô Việt làm dạng vẻ chợt hiểu ra nhầm lẫn.

      Vừa chọc cho Lô Uyển Chi kháng nghị chút, tính chất của hai từ đều là giống nhau có được hay .

      Quả nhiên Tô Việt đến liền làm, ban ngày ngày thứ hai liền bắt đầu dọn dẹp gian phòng cách vách, trước và Tô Căn cũng làm thợ ngõa ( là thợ nề ý), cần tốn nhiều sức làm xong. Chỉ trong thời gian hai ngày sửa sang tốt rồi, có mua thêm tủ treo quần áo cùng ghế ngồi băng ngồi (là ghế dài).

      Còn khuyên Tô Phán ngủ mình như thế nào, cái nhiệm vụ vinh quang này đương nhiên là rơi vào người Tô Việt, ai bảo hai cha con bọn họ thân thiết đây.

      Cũng biết Tô Việt cho khuê nữ cái gì hoặc cho phép cái gì, dù sao tiểu nương sau hai ngày náo loạn mất hứng, liền thay đổi trăm tám mươi độ cao hứng chuyển đến phòng cách vách.

      Lúc này đúng dịp Tô Dũng mang theo Trương thị và Lô Văn Hiên tới trấn , trao đổi cho Lô Văn Hiên tìm chuyện gì làm, muốn để cho theo mình làm ruộng cả đời.

      Việc đầu tiên khi bọn họ tới là ở nhà hàn huyên chút, Lô Uyển Chi có ý muốn đem cửa hàng cho đệ đệ, nhưng suy nghĩ cẩn thận chuyện như vậy vẫn phải cùng Tô Việt thương lương qua chút, dù sao ngày hôm nay cửa hàng đó cũng có tâm huyết của tô Việt.

      Trương thị tìm Lô Uyển Chi chủ yếu là thương lượng chuyện châu phủ thăm Hà Hoa chút.

      Hôm nay Tô Việt cũng trở về, vừa đúng dịp cả nhà cùng chuyến, bởi vì cũng có băn khoăn, Lô Dũng còn phải mang theo Lô Uyển Chi gặp quản của cửa hàng phấn son chút, để cho bọn họ thấy mặt chủ nhân chân chính.

      Lô Uyển Chi vừa nghe xong cảm thấy rất cao hứng, nàng cũng hơn nửa năm chưa thấy qua muội muội, lần trước thấy nàng là lúc con trai nàng Lý Chính chọn đồ vật đoán tương lai.

      Tô Phán vừa nghe muốn thăm tiểu đệ đệ nhà dì, cũng thập phần hưng phấn, hướng đến bà ngoại Trương thị muốn theo.

      Trương thị cười: “Dĩ nhiên là muốn Phán nhi cùng .” Kéo bàn tay bé của Tô Phán đùa với nàng.

      Cả nhà ngồi chung chỗ vui mừng rộn rã ăn cơm trưa, Vương thị ở trước mặt sui gia cũng tiện mở miệng gi quá cưng chiều lời của Tô Phán, biết tại sao nàng thân nổi với đứa cháu này, thấy tôn tử Tô Đại Hà liền hết sức cao hứng. Đời này hối tiếc duy nhất của nàng chính là quá ít nhi tử, nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc khí. (nhiều con nhiều cháu nhiều phúc).

      Vương thị nghe bọn họ muốn châu phủ, nhớ đến việc học của tôn tử, vội vàng chen miệng : “Các ngươi muốn lên châu phủ, mang theo cả nhà lão Đại cùng chứ, nhiều người cùng đường cũng có bạn. Mướn xe ngựa cũng dễ dàng.”

      Lô Uyển Chi nghe vậy chỉ cười cái, lại gì, chỉ liếc mắt nhìn Tô Việt. Chuyện này nếu như để cho nàng làm chủ, nàng tuyệt đối đồng ý cùng Lý thị, lại muốn ở chung chỗ đến hai ngày, thời gian ở đường lâu như vậy nàng ở chung chỗ với chị dâu cũng được tự nhiên.

      “Nương, chúng ta cũng định ngày rồi, ba hôm sau lên đường. Ngày mai ta qua chỗ Đại ca chuyến, nếu như bọn họ chuẩn bị xong liền cùng , nếu như bọn họ chưa chuẩn bị xong, chúng ta trước, nhất định phải cùng , hôm nay đường Thái Bình, cũng mướn được xe ngựa rồi.” Tô Việt có phản đối cũng có đồng ý, trả lời nghe rất có lý.

      Cho dù Vương thị có muốn thêm cái gì cũng khó mà ra miệng, chỉ phẫn nộ cười, để người đưa món ăn cho Lô gia.

      Buổi tối Lô Uyển Chi thương lượng cùng Tô Việt có thể để cho Lô Văn Hiên đến cửa hàng tạp hóa làm người làm, có người quen giúp chăm sóc cha mẹ cũng yên tâm.

      Dĩ nhiên Tô Việt đáp ứng thể chối từ.

      Lô Uyển Chi nhìn gật đầu sảng khoái như vậy, nhịn được mở miệng : “Tô Việt, trước ta cũng với chàng, cửa hàng này sớm muộn gì cũng trả lại cho Văn Hiên, mặc dù khế đất là tên của ta, chúng ta cũng biết đó là do cha ta vất vả kiếm được, lúc ban đầu bọn họ mang theo bạc cứu ta mạng vậy là đủ rồi, ta muốn đem cửa hàng cho Văn Hiên có được hay ?”

      Nàng hết sức lo lắng , phải sợ Tô Việt mất hứng, mà cảm thấy cầu của mình có chút quá đáng, cho nên đợi Tô Việt trả lời nàng vội vàng bổ sung: “Những năm này chúng ta từ cửa hàng kiếm bạc vẫn là của chúng ta, ta tính cũng được hơn trăm lượng, đủ để chúng ta lên trấn buôn bán.”

      Tô Việt vội vàng cười : “Uyển Chi, những chuyện này nàng cần thương lượng với ta, chỉ cần với ta tiếng là được, những thứ kia cũng là của nàng, làm cái gì ta đều thấy đúng. Cửa hàng của nàng, nàng tự quyết định.”

      càng như vậy, Lô Uyển Chi càng thấy bất an: “Chàng trách ta chứ?”

      Tô Việt tiến lên kéo cánh tay của nàng, nhìn chằm chằm hai mắt của nàng : “Ta trách nàng, nàng cũng biết lý do ta bởi vì nhà nàng mà vẫn có áp lực trong lòng, ta người nam nhân, vốn nuôi sống gia đình là trách nhiệm của ta, nhưng mấy năm trước kia, đều ủy khuất nàng làm những thứ này, lại đều là ta phải, trước kia ta thường để cho nàng có cuộc sống y hệt với của phu nhân nhà giàu, muốn làm bằng hai bàn tay mình để cho nàng có cuộc sống như thế, cho nên nghe nàng muốn đem cửa hàng cho Văn Hiên, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy nhõm chút, có thể ta cầu còn được!”

      Trong lòng Lô Uyển Chi ít áy náy chút, từ trước đến giờ cũng phải là người hẹp hòi.

      “Uyển Chi, nhắc tới chuyện cửa hàng, ta cũng muốn thương lượng với nàng, ngày mai chúng ta tụ họp đến nhà A Phúc thăm cha mẹ chuyến, mà uống rượu với nhau cũng muốn thương lượng chút xem có thể làm chút chuyện gì hay .” Tô Việt báo trước cho Lô Uyển Chi.

      ra bốn người cùng chiến trường, chỉ trở lại ba. A Phúc chết sa trường, đây cũng là nỗi đau trong lòng Tô Việt, cũng với bất kì ai trong nhà là A Phúc vì cứu mình, thay mình cản đao mới chết.

      Trong nhà A Phúc là con trai dưới còn có hai muội muội, ban đầu ngoài nhà Tô Việt tương đối nghèo, trong nhà A Phúc cũng phải giàu có, chủ yếu bởi vì phụ thân thư sinh cố chấp, vẫn cảm thấy tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có học cao. Lòng tràn đầy ý niệm chính là để cho A Phúc lên con đường khoa cử, ai biết chí hướng của A Phúc ở chỗ này, len lén chạy ra ngoài kiêu ngạo đầu binh.

      Nay còn chưa kịp, còn là trở lại, ra trước khi về đến nhà, Tô Việt đến nhà A Phúc chuyến, tuy rằng Lỗ Kính Chi và Lưu Tứ trở lại, cũng qua nhà A Phúc, nhưng đối với Tô Việt mà , qua nhà có ý nghĩa khác nhau, là mang tâm tình chuộc tội .

      Chỉ là dưới khuyên bảo của hai người đó, cũng cho nhà A Phúc, trải qua, chỉ có chuyện gì đến tìm mình, đem mình làm nhi tử là được, còn giữ lại chút bạc.

      Ngày thứ hai lúc Tô Việt cửa hàng có rẽ vào thăm nhà Đại ca chút, chỉ có Triệu thị ở nhà mình, hai người khác cửa hàng làm thợ, thư viện học.

      Kể từ sau khi trở lại, Tô Việt đối với người chị dâu này vẻ mặt ngược lại ôn hòa hơn rất nhiều. Triệu thị cũng tự cho là đúng muốn bắt chiếc lão gia mẫu thân cử nhân, cho nên đối với những người khác mặt mũi là dáng vẻ hào phóng, khinh thường tranh chấp với bất kì kẻ nào.

      Nghe hai ngày nữa bọn họ châu phủ, Triệu thị động lòng, nhưng mà nàng cũng đồng ý ngay lập tức, mà phải chờ buổi tối Đại Hà trở về thương lượng chút, nàng cùng chủ nhà Tô Sở thương lượng, mà là cùng nhi tử Tô Đại Hà thương lượng.

      Ý tứ trong lời này Tô Việt nghe hết sức ràng, nhưng cũng muốn cái gì, cũng may chất tử là người an phận hiểu chuyện.

      ngoài dự liệu, nhà lão Đại cũng muốn đồng hành, vốn muốn mướn hai chiếc xe ngựa cho thoải mái, bởi vì có cả nhà ba người bọn họ gia nhập bỗng nhiên trở nên có chút chật chội.

      Các nữ nhân ngồi tàm tạm, ba nam nhân cộng thêm đứa , chỉ bên kia đều là nam nhân tráng kiện, thoạt nhìn hết sức chật chội.

      Trương thị liền mở miệng : “Nhà lão Đại, hay là để Đại Hà cùng chúng ta, nơi này thoải mái hơn.”

      Ai biết Triệu thị chút cũng cảm kích: “Thím, tương lai Đại Hà nhà ta phải là Đại lão gia, làm sao có thể cùng bầy phụ nữ và trẻ con nhét chung chỗ!” xong còn liếc nhìn Trương thị cái.

      Lô Uyển Chi nổi giận : “Vậy chớ bỏ mẫu thân Đại Lâm Gia vào địa phương phiền toái này, tự đem tiền mướn xe ngựa mà .”
      Last edited: 22/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chưong73:

      Edit: Quỳnh

      Triệu thị vừa nghe vội vàng : “Đệ muội, lời này của ngươi là có ý gì? Lại Đại Hà là cháu ruột A Việt, lần này cũng các ngươi lên châu cũng là do A Việt mời chúng ta cùng , cho nên ngươi đừng chuyện vòng vo nữa. Nếu như muốn , phải hỏi A Việt, thân thúc thúc tiết kiệm như , vì Đại Hà làm chút chuyện này mà còn phải đến tiền vậy chẳng phải là muốn để người ta xấu sau lưng!”

      Lời này của Triệu thị đầy lòng căm phẫn, giống như Lô Uyển Chi mới vừa lời trái với đạo lý.

      “Dĩ nhiên chúng ta nguyện ý vì đứa cháu duy nhất Đại Hà làm mấy chuyện này, nhưng huynh đệ ruột càng muốn tính toán ràng, nếu ngươi vậy ta phải tìm Hoa đại ca. Thuận tiện cho đại ca biết cái người đại tẩu này làm tấm gương tốt như thế nào.” Lô Uyển Chi thấy Triệu thị nóng nảy, nàng bình tĩnh, hôm nay vốn định chuyện tốt với nàng mà lại thành ra như vậy.

      Những ngày qua bởi vì bà bà Vương thị đối với khuê nữ của mình có hành động kỳ quái, còn có Tô gia bọn họ gạt mình chuyện cho Triệu thị bạc mà trong lòng Lô Uyển Chi có chút tức giận, cũng đừng xem mình là đứa ngốc, nếu như ngươi ngươi có cũng cảm kích liền thôi, nhưng khi nhìn tình huống hôm nay, Triệu thị cũng cảm giác được mình giúp bọn họ, mà cảm thấy như chiếc bánh ở trời rơi xuống.

      Kể từ sau mấy năm Triệu thị làm hư hại ruộng đấy của Tô gia, ở trước mặt Tô Sở cũng chưa có ngẩng đầu lên, liền sau khi gần đây con trai Tô Đại Hà mình thi đậu cử nhân cổ mới cứng rắn chút. Chỉ là tình huống lần trước bị Tô Sở đánh gần chết, trong lòng Triệu thị vẫn là sợ sệt, nghe được Lô Uyển Chi hời hợt muốn tìm Tô Sở ràng. Nàng nghe xong trong lòng bị dọa sợ. Vội vàng đứng lên kéo Lô Uyển Chi lại: “Đệ muội, phải là để cho Đại Hà đến đây sao, ta gọi , ở trước mặt ta, ta cũng yên tâm.”

      Vừa thân thể đứng dậy, gọi Tô Đại Hà lên xe lại, vì vậy hai chiếc xe ngựa phải ngồi chen chúc, vẻ mặt nghiêm túc của Tô Đại Hà lúc gặp phải đường muội Tô Phán liền tan rã, hai người chơi vui vẻ ở góc xe ngựa. Cũng chỉ có lúc ở cùng chỗ với Tô Phán, Tô Đại Hà mới bày ra chút xíu tính tình trẻ con.

      Dọc theo đường Lô Uyển Chi cùng mẫu thân Vương thị ở chung chỗ tán gẫu, phần lớn là những năm này Hà Hoa như thế nào, còn có trong thôn nhà ai cưới dâu, tiểu oa nhi tinh nghịch nhà ai bị đánh, ra trước kia hai mẹ con vốn là tình ở Tô gia nhiều nhất sau đó đến chuyện vụn vặt ở cửa hàng, hôm nay những thứ này đều thể trước mặt Triệu thị, chỉ có thể sang chuyện khác.

      Bởi vì bọn họ buổi trưa mới , là muốn tá túc ở khách điếm đêm giữa trưa ngày hôm nay mới có thể lên châu, cho lên ngược lại buổi tối nghỉ chân ở khách điếm rất là thuận lợi, quyết định thuê bốn gian phòng, đêm lời ngày thứ hai mọi người liền dậy sớm lên châu.

      Đến châu nhà Tô Sở liền cùng bọn họ tách ra, bởi vì muốn tìm phòng ốc mướn trước, sau đó mới tìm nhà tiên sinh đề cử thư viện ở trấn kia.

      Tô Việt có chất bận tâm ca ca của mình thường ngày rất ít ra ngoài, sợ ứng phó được, trước khi đến liền cùng thương lượng với Lô Uyển Chi, cũng ở đây hai ngày, giúp đỡ Tô Đại Hà dàn xếp xong mới tiếp. Lô Uyển Chi cũng đồng ý, lần trước lúc bọn họ tới cũng ở lại nhà Hà Hoa mấy ngày, đều là ngựa quen đường cũ, chủ yếu là Lô Uyển Chi muốn thừa dịp này xem cửa hàng phấn xong của mình chuyến, trước Lô Dũng kêu nàng , đều bị nàng từ chối, dù sao lúc đó cửa hàng lương thực ở trấn cũng đủ làm cho nàng bận rộn.

      Bởi vì lần này Tô Việt về nhà, hơn nữa trong lòng Lô Uyển Chi quyết định cho đệ đệ Văn Hiên cái cửa hàng ở trấn , cho nên nàng chuẩn bị tiếp nhận cửa hàng châu này Chẳng qua là tạm thời nàng cho Tô Việt biết, dù sao lần trước trong lời của Tô Việt còn có ý tứ khác, hình như đối với tương lai tính toán ràng, chỉ là cũng hỏi mình.

      Vừa đúng lúc phu quân Hà Hoa Lý Lâm vừa mới mua cái viện tam tiến tam xuất, người nhà tới cũng có chỗ ở. Dĩ nhiên chỗ bạc này là Lô Dũng lén lút đưa cho khuê nữ Lô Hà Hoa, bọn họ cũng sợ khuê nữ bên ngoài chịu khổ. Dù sao nơi này cũng kém trong thôn, lo ăn mặc có chuyện gì, nơi này còn có tình người, có qua có lại.

      Lô gia thầm trợ cấp cho bọn họ ít, thậm chí ngay cả Lô Uyển Chi mỗi lần nhìn thấy muội muội cũng lén lút nhét chút ngân phiếu.

      Trước tiên xe ngựa để nhà Tô Sở xuống, sau đó liền chở những người còn lại chậm rãi đến nhà Lô Hà Hoa, bởi vì biết đường còn phải xuống hỏi đường.

      Bởi vì Lý Lâm cũng là người có kiên nhẫn, người có người dựa có bối cảnh như có thể từ trong thôn tới đây làm quan thất phẩm phải dễ dàng.

      Bởi vì lúc vừa mới bắt đầu Lô Dũng và Trương thị còn tìm đến nàng muốn cho bọn chút bạc hoặc là cho mượn, nhưng mà Lý Lâm kiên quyết nhận, sau lại ở chỗ này làm quan mấy tháng, chịu nổi mới từ từ nhận lấy bạc của Tô gia, thể khuất phục trước thực tế.

      ra trong lòng Lô Dũng cũng hiểu , 1 năm nhận 1 trăm mấy lượng bạc bổng lộc, có thể miễn cưỡng nuôi sống gia đình, cho dù người Lô gia có trợ cấp bạc, cũng thể hai ba năm mua nổi tòa nhà. Vậy sau lưng nhất định là có cái gì u ám, nhưng mà là cha vợ cũng tiện trực tiếp mở miệng hỏi, liền tìm Lô Hà Hoa bóng gió để nàng khuyên con rể 1 chút, tham niệm (tham ô) là có thể, nhưng bất kể việc gì cũng phải có giới hạn.

      Lý Lâm là người thông minh, biết Lô Hà Hà nghĩ tới những thứ này, nhạc phụ mình là người đơn giản, liền tìm cơ hội tỏ thái độ với Lô Dũng, để cho yên tâm, trong lòng mình tự có chừng mực.

      Trương thị so sánh hai khuê nữ gả , nhịn được sụt sùi trận, ràng Lô Uyển Chi nên làm phu nhân của quan lại gả cho người buôn bán , ngược lại Lô Hoa Sen nên ở nhà trồng trọt hai tay dính nước mùa xuân lại làm phu nhân của quan. ra trong lòng nàng càng hi vọng Lô Uyển Chi có thể làm phu nhân của quan, đều là mình nuôi lớn, trong lòng Trương thị biết Lô Uyển Chi là người có tính cách có tâm tính toán, liền mượn chuyện vừa rồi xe ngựa mà , ràng là nàng đánh rắn đánh giập đầu, chính xác là nàng bắt được xương sườn mềm của đại tẩu Triệu thị, câu đầu tiên trấn áp Triệu thị.

      Mà Lô Hà Hoa trước sau như , người chút tâm tư, nàng lo lắng tương lai nếu con rể Lý bước lên mây, có thể ruồng bỏ nàng hay , dù sao tài mạo (tài hoa + dung mạo) của nàng cũng xuất sắc.

      là người ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhớ ngày đó nhà mình sống chết vừa mắt Lý Lâm, lúc này mới mấy năm qua, đảo lại lo lắng Lý Lâm ruồng bỏ mình.

      Khi chuyện, đoàn người đến trạch viện Lý gia, chỉ thấy đại môn (cửa chính) đóng chặt, Lô Văn Hiên liền nhảy xuống xe ngựa gõ cửa, xe còn mang theo số đặc sản mấy năm nay của quê hương, suy nghĩ ở quê có gì đáng giá, nhưng là bọn họ mang đến cho Lô Hà Hoa ngược lại bọn họ phải tốn tiền mua nữa, bọn họ đều biết nhà bọn dễ dàng sống qua ngày.

      Ai có thể nghĩ Lô Văn Hiên gõ cửa hồi lâu, bên trong cũng có người ra ngoài mở cửa, lúc này các nam nhân cũng xuống xe, Trương thị cũng cảm thấy có cái gì đó đúng, vội vàng xuống xe ngựa, đứng ở cửa hướng bên trong gọi mấy câu, kêu lên vài tiếng tên Lô Hà Hoa.

      Trong lòng Lô Uyển Chi cũng cảm thấy lo lắng, lúc trước tới đại môn đều là rộng mở, cửa còn có người giữ cửa, hôm nay thế nào lại có người mở cửa. Trong lòng nàng lờ mờ cảm thấy sắp sửa có chuyện gì đó phát sinh, thái độ bình thường cũng chống lại nàng, hướng về phía trong sân gọi.

      Mọi người lo lắng chuẩn bị đụng vỡ đại môn:”Ken két” tiếng, cửa bị mở ra, bên trong lộ ra đầu tiểu nương,, nàng nhìn thấy người trước mắt đều là khuôn mặt xa lạ, nhíu lông mày khinh thường hỏi:”Các ngươi làm gì? Tìm ai?”

      Trương thị nghe vậy có chút tức giận, mới vừa rồi tất cả mọi người ở bên ngoài kêu tên Lô Hà Hoa cùng Lý Lâm nửa ngày, cũng tin người bên trong nghe thấy.

      “Chúng ta tìm chủ tử của trạch viện này, Lý quan nhân (người làm quan) cùng phu nhân .” Lô Uyên Chi thấy sắc mặt nương minh có chút thay đổi, vội vàng tiến lên kéo tay của nàng, trấn định lại hỏi cái tiểu nương kia.

      “A, lão gia nha môn, trời mới trở về, hôm nay phu nhân bị bệnh liệt giường, tiện gặp khách, hôm khác các ngươi trở lại .” Nha hoàn kia chuyện thần thái hết sức tự nhiên, giống như nàng mới là chủ nhân của nhà này.

      Trong lòng Lô Uyển Chi nghe xong cũng có chút tức giận, thầm nghĩ nha hoàn nhà muội muội phách lối như vậy, xem ra là được dạy dỗ, sau này phải cùng Trương thị với nàng. Nô thể lấn át chủ.

      Nắm tay có chút run run của Trương thị, Lô Uyển Chi biết là mẫu thân nghe được tin muội muội ngã bệnh, trong lòng tức giận cùng lo lắng. Nàng chậm rãi tiến lên nhìn chằm chằm nha hoàn kia :”Có gặp khách hay phải tên nô tài như ngươi quyết định chứ? Ngươi cũng hỏi chút xem chúng ta là ai? gặp là gặp, nếu hôm nay ngươi cản chúng ta ở ngoài cửa, sau lão gia các ngươi trở về ngươi nhất định xong đâu!”

      xong những lời này nàng hướng về phía sau lưng liếc mắt với Lô Văn Hiên và Tô Việt, hai người hết sức ăn ý tới bên cạnh người nàng, tả hữu bảo vệ Lô Uyển Chi, mặt biểu tình tức giận.

      Tô Việt và Lô Văn Hiên hôm nay đều là người cao ngực lớn, đều là người hàng năm luyện võ, đặc biệt là Tô Việt, bởi vì từng trải qua giết người chiến trường, lúc cười mặt tất nhiên có phần thù địch, dọa cho cái nhà hoàn đó sợ chút, khăn tay trong tay cũng từ từ rơi xuống.

      “Các ngươi ở chỗ này chờ ta chút, ta thông báo Nhị phu nhân.” Nàng vội vàng khom lưng nhặt khăn tay của mình lên, đưa tay lên đóng cửa.

      Vừa nghe đến ba chữ “Nhị phu nhân”, người ở chỗ này trừ Tô Phán, ngây ngẩn cả người giống như bị sét đánh, bọn họ tuyệtđối nghĩ Nhị phu nhân như vậy, càng nghĩ tới Lý Lâm nhanh như vậy nạp thiếp, , phải là thiếp, mà là phu nhân, chính là bình thê.

      ngờ Tô Việt nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên đẩy cửa:”Ngươi bẩm báo được rồi, chúng ta ở cửa chờ, cần đóng cửa!”

      Lúc này Trương thị kịp phản ứng, sắc mặt trắng bệch, biết là kinh sợ hay tức giận, cắnrăng nghiến lợi hướng về phía nha hoàn kia :”Ngược lại chúng ta muốn nhìn chút, Nhị phu nhân các người có nhường cho chúng ta vào cái cửa này hay !”

      Nha hoàn kia gặp ánh mắt muốn ăn thịt của đám người trước mặt này dám cái gì nữa, trực tiếp như làn khói nghiêng người vào viện.

      “Nương, người đừng gấp, có thể chuyện gống như chúng ta tưởng tượng!” Lô Uyển Chi vỗ tay Trương thị an ủi, nàng nhìn Trương thị nước mắt cũng nhanh muốn rơi xuống.
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74: Edit: Quỳnh

      “Làm sao ta có thể vội, Hà Hoa là người có tính cách, đó là dù có đánh nát răng cũng nuốt vào trong bụng, ta còn buồn bực mấy tháng nay như thế nào lại báo tin về nhà, ra là bị người ta khinh dễ đến ngã bệnh, ta cũng sớm nghĩ đến điều này, Lý Lâm đó ban đầu chúng ta nhìn vừa mắt, còn phải là sợ tương lai thăng chức rất nhanh ruồng bỏ Hà Hoa, thê tử ở bên trong lúc khó khăn, hôm nay mới leo lên được chức quan thất phẩm liền ruồng bỏ Hà Hoa, nhớ ngày đó ra ngoài thi , vừa tới thăm viếng An gia châu phải là do nhà chúng ta cấp bạc cho sao!” Trương thị càng càng tức giận, thân thể có chút đứng vững, Lô Uyển Chi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.

      “Nương, người đừng vội, phải là còn chưa biết chuyện gì xảy ra sao, đợi chúng ta biết ngọn nguồn rồi hãy cũng muộn, người trước đừng suy nghĩ quá nhiều.” Trong lòng nàng chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà vẫn phải khuyên mẫu thân.

      Tô Việt và Lô Dũng cũng ở bên cạnh khuyên, Lô Văn Hiên vẫn trầm mặc lời nào, tiến lên giúp đỡ đỡ mẫu thân: “Nương, người yên tâm, nếu như ai dám khinh dễ Nhị tỷ, ta liều mạng cũng ra mặt thay nàng!”

      Lúc Lô Văn Hiên nghiến răng nghiến lợi những lời này, mới vừa phải là Lô Dũng lôi kéo , giờ phút này vọt vào trong sân.

      Tô Việt khó mà gì, ngay cả mặt Lý Lâm này cũng chưa gặp qua, lúc Lô Hà Hoa còn chưa có đính hôn, lúc trở lại hài tử hai tuổi.

      Khi cả nhà chờ đến nhịn được nữa, bên trong bốn năm cái nữ nhân nữa ra, đầu là phụ thân béo mập mặc thu sam (áo thu mềm mại), nổi bậy lên khuôn mặt trẻ tuổi mềm mại, toàn bộ ánh mắt lộ ra ngoài đều là ý cười.

      Nàng bước nhàng tới trước mặt người Lô gia, ngọc diện mắt hạnh cười tủm tỉm nhìn người Lô gia: “Đây chính là người nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ. phải, bọn hạ nhân có mắt, nhận ra được người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ đến. Ngẫm lại chút vị này là mẫu thân của tỷ tỷ? Vị này là đại tỷ? Vị này là đệ đệ Văn Hiên!”

      Nàng điểm qua từng người giống như nàng đối với người Lô gia thuộc như lòng bàn tay, Trương thị mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?” Trong lời của nàng tất cả đều là chất vấn.

      “A, cũng khó trách thích biết ta, ta cũng vừa mới đến Lý gia hơn tháng, phải trách lão gia nhà chúng ta, lâu như vậy cũng với nhà mẹ đẻ tỷ tỷ chuyện cưới bình thê, hôm nay chờ sau khi trở lại ta phải với chút. Bộ dạng nàng hờn dỗi lấy khăn che miệng khẽ cười .

      Nàng vừa thốt ra lời kia, Trương thị tức giận tới lảo đảo, trước nàng cũng là người lợi hại, hôm nay phải khí huyết công tâm, làm sao có thể để cho nàng khi dễ, Trương thị liếc Lô Uyển Chi đứng bên cạnh mình cái.

      Lô Uyển Chi cười lạnh, thầm nghĩ lời này phải là ngươi ràng với chúng ta, là Lý Lâm căn bản có đem nhà chúng ta để vào mắt, hai là hôm nay Lý Lâm cưng chiều nàng!

      hồi lâu, chúng ta ngay cả tên họ của ngươi cũng biết, nếu ngươi ngại chúng ta gọi ngươi là ‘bình thê’’, chúng ta cứ xưng hô như vậy.” Lô Uyển Chi nhìn nàng châm chọc.

      Ngươi như thế nào nữa cũng chỉ là bình thê, cũng phải phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng.

      “Đại tỷ, nhìn ta xem, thấy người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ đến, cao hứng đến quên giới thiệu. Ta họ Đinh, độc nhất chữ Mẫn.” Đinh Mẫn tiếp tục cười tươi , nhưng cũng để cho bọn họ gọi mình như thế nào.

      “Đinh tiểu thư, xin hỏi chúng ta có thể vào thăm muội muội ta chút sao?” Lô Uyển Chi khóe miệng vui vẻ cười, ra cầu mang theo chút tàn ác giống như muốn cắn nát răng.

      “ Nhìn ta xem, thấy người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ liền cao hứng, để ta mang các ngươi thăm tỷ tỷ.” Đinh Mẫn cười dẫn người Lô gia vào viện.

      Trước bọn họ cũng tới cái nhà này, ba vào ba ra, Lô Hà Hoa và Lý Lâm ở tại nơi tận cùng bên trong kia, nhưng Đinh Mẫn lại dẫn bọn họ vào trong viện phía tây, sắc mặt của mọi người liền căng thẳng, mới vừa rồi lúc tiếng vào cái gì xe ngựa cũng mang xuống, Tô Việt dặn bọn họ lúc nào trở về trấn liền trực tiếp để lại nhà mình , nhằm tình cảnh hôm nay là tháo xuống .

      Người Lô gia thần sắc ngưng đọng (vẻ mặt cứng lại) theo nàng vào trong tây viện, tức giận trong lòng bọn họ đến điểm giới hạn, mà Đinh Mẫn cũng là người thông minh, nàng lấy cớ còn có chuyện đem người đến trong sân liền rời .

      Lô Uyển Chi thấy nàng sải bước ra ngoài liền gọi nàng lại, mở miệng:”Đinh tiểu thư, chờ 1 chút, ngươi vừa mới cái nha hoàn đókhông có mắt để nhìn, vậy sau này đừng làm ra chuyện gì chọc người chê cười, tổn hại thể diện của Đinh tiểu thư, cũng tốt.”

      Những lời này là đề nghị của nàng, còn lộ ra thân thiết, giống như hai người là bạn tốt nhiều năm, chẳng qua là vì bày mưu tính kế với đối phương mà thôi.

      Đinh Mẫn sửng sốt chút, chỉ cười , cảm ơn đại tỷ nhắc nhở liền quay đầu rời .

      Người Lô gia tức giận chịu được, nhưng bọn họ cũng biết trước hết phải nhìn thấy Lô Hà Hoa rồi mới .

      Bọn họ bước nhanh đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Lô Hà Hoa nằm giường mặt đất đầy bụi, Trương thị liền khóc tiếng, nước mắt Lô Uyển Chi cũng xoạnh xoạch rớt xuống, lần trước nhìn thấy Lô Hà Hoa còn chưa tới thời gian nửa năm, trước người đó có thân thể sinh động, hôm nay cứ mềm nhũn như vậykhông còn sức sống nằm giường, hỏi bọn làm sao đau lòng.

      ra mới vừa rồi Lô Hà Hoa nghe được người nhà gọi, nhưng nàng đến giờ cũng có uống ngụm nước, ngay cả lời đơn giản cũng ra miệng, làm sao có thể cao giọng trả lời tiếng gọi của người nhà.

      Thấy mẫu thân và tỷ tỷ khóc, nàng cười khổ, trong phòng ngay cả người giúp việc cũng có, Tô Việt đến bên cạnh rót chút nước trà đưa cho Lô Uyển Chi, Lô Uyển Chi cùng Trương thị cùng tiến lên, đỡ thân thể Lô Hà Hoa dậy từ từ đútcho nàng uống chút nước.

      Sauk hi Lô Hà Hoa uống chút nước mới có thể đứt quãng ra mấy chữ:”Nương, Vọng..Vọng nhi..”

      Con trai của nàng gọi là ‘Vọng nhi’, bởi vì Lý gia có họ hàng, liền muốn cùng Lô gia bên kia thân hơn chút, cùng tên Tô Phán đều ăn khớp chữ Phán. Làm cho người ta vừa nghe biết là tỷ đệ

      “Vọng nhi, Vọng nhi ở nơi nào?” Trương thị nhớ ra từ lúc vào chưa có gặp qua ngoại tôn duy nhất.

      “Kia, ở chỗ con tiện nhân kia!” Lô Hà Hoa tuy có sức lực, vẫn có thể nghe ra hận ý sâu tận xương tủy trong lời .

      Lô Uyển Chi kéo Trương thị đứng dậy:”Nương, người ở nơi này chăm sóc Hà Hoa, ta đòi hài tử! Hà Hoa, người đừng vội, bây giờ tỷ ôm Vọng nhi trở về!”

      Nàng đứng lên, nháy mắt với Tô Việt, để cho cùng mình, Lô Văn Hiên cũng muốn cùng, bị nàng ngăn cản:”Văn Hiên, ngươi biết võ công, ở chỗ này bảo vệ cha mẹ cùng với Nhị tỷ ngươi, ta và đại tỷ phu là được rồi!”

      Lô Văn Hiên cảm thấy đại tỷ có chút đạo lý, ba nam chân ở chỗ này mình trong mắt thấm đầy nước mắt. Đừng nhìn trước kia và Lô Hà Hoa thường xuyên cãi vã, tình cảm cũng rất sâu sắc.

      Dặn dò đệ đệ xong, Lô Uyển Chi mang theo Tô Việt nhanh chóng tới chánh viện, nàng vừa vừa dặn dò Tô Việt:”Chàng đứng chờ nếu như thấy tình huống bất lợi liền rat ay, cũng đừng đánh Đinh tiểu thư kia, hôm nay chúng ta biết lai lịch của nàng, bên cạnh nàng có những thứ tiện nhân (móng giá rẻ), nếu ai dám lên tiếng, chàng liền vả miệng nàng hai cái!”

      Tô Việt nghe xong sửng sốt chút, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua Lô Uyển Chi như thế, bây giờ cùng ôn uyển hiền thục trước đó khác xa trời vực, hơn nữa tại nàng ra chuyện muốn mình làm nghe được, đại nam nhân như , động thủ với tiểu nương, chuyện này nếu truyền ra ngoài là mất thể diện.

      “Đừng lo lắng, nhanh lên nha!” Lô Uyển Chi thúc giục,”Chàng yên tâm, nơi này cách trấn chúng ta xa như vậy, có người biết chuyện, cho dù ha71n biết thế nào, những người đó đánh vợ chàng mà, chàng vì vợ mình ra mặt còn phải là thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường).

      Tô Việt nghe xong gật đầu 1 cái:”Ta biết, chờ ánh mắt của nàng để hành động!”

      Sở dĩ Lô Uyển Chi để cho đệ đệ Lô Văn Hiên cùng, là bởi vì đệ đệ còn chưa có lấy vợ, nếu bây giờ rơi xuống cái thanh danh đánh nữ nhân, tương lai cầu hôn cũng có chỗ cố kỵ, còn đối với trượng phu mình, nàng cảm thấy những thứ thanh danh trước của tốt, hoặc là có cái thanh danh gì, hơn nữa tội danh hạng nhất cũng có, cho dù có đắc tội, việc này thê tử như nàng biết là hạng người gì là được.

      Hai người tới cửa hậu viện, liền thấy 1 nha hoàn đưa cổ nhìn ra bên ngoài, thấy có người tới vội vàng quay người chạy vào trong viện, Lô Uyển Chi biết đây là mật báo cho chủ tử.

      Nàng chưa từng đích thân trải qua chuyện tranh đấu gì trong nhà, nhưng mà khi còn bé Trương thị với nàng ít những chuyện này, Trương thị ở trong gia đình giàu có lâu, chuyện gì cũng đều gặp, bồi dưỡng Lô Uyển Chi cũng theo phương hướng phu nhân quan, chỉ là cuối cùng thành công thôi.

      Chưa từng ăn thịt heo chỉ thấy qua heo chạy, hôm nay Lô Uyển Chi muốn mài đao soèn soẹt hướng về phía heo, hai người vừa mới bước vào cửa liền thấy Đinh Mẫn từ trong phòng ra, tay còn ôm lấy Vọng nhi khuôn mặt đầy nước mắt.

      Tiểu tử còn chưa thích ứng được thời gian phải rời mẫu thân ruột thịt, những ngày qua Đinh Mẫn bị giày vò ít, nhưng mà nàng tình nguyện bị nháo bị giày vò cũng phải đem hài tử để ở bên cạnh mình, ai bảo đối với Lý Lâm con trai duy nhất này là lớn hơn tất cả.

      “Đinh tiểu thư, ta là tới ôm cháu ngoại của ta trở về!” Lô Uyển Chi nhanh chóng mục đích mình đến đây, xong đưa mắt nhìn Tô Việt cái, Tô Việt tiến lên bước lớn, đợi Đinh Mẫn kịp phản ứng đoạt lấy hài tử.

      “Đại tỷ, nhìn ngươi gấp, ra đây phải cũng chuẩn bị ôm Vọng nhi đến cho các ngươi gặp sao, các ngươi lâu như vậy chưa thấy qua hài tử, biết là các ngươi nhớ .” Đinh Mẫn cái khó ló cái khôn cười, nhìn Lô Uyển Chi .

      “Vậy phiền hà đến Đinh tiểu thư, ta đây cũng là dì ngược lại muốn hỏi chút, tại sao cháu ngoại của ta lại ở bên cạnh mẫu thân ruột thịt? Tại sao muội muội ta bệnh thành ra như vậy mà bên cạnh người làm cũng có?” Lô Uyển Chi khí thế bức người hỏi.

      “Đại tỷ, những nha đầu này phải qua chăm sóc tỷ tỷ, mà là tỷ tỷ có các nàng vào nhà, tỷ tỷ là người có tính cách nóng nảy, ta nghĩ đại tỷ biết hơn so với chúng ta nhiều. Bọn nha hoàn vào bị đánh ra , vào bị chửi ta , chúng ta liền để cho nàng toại nguyện, quấy rầy nàng, để cho tỷ tỷ an tâm dưỡng bệnh.” Đinh Mẫn cũng hợp tình hợp trả lời.

      Lô Uyển Chi cười lạnh:”Khó được Đinh tiểu thư có lòng như vậy, ta muốn thay muội muội ta cám ơn ngươi chiếu cố nàng, chiếu cố đến gần đất xa trời, nhưng phải chờ muội phu của ta trở lại cùng hảo hảo thảo luận chuyện này 1 chút.”
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 75:

      Edit: Quỳnh

      “Ngươi luôn miệng gọi nàng tỷ tỷ, cũng biết ai là nử chủ tử của nhà này. Nữ chủ nhân ở trong tây viện, ngươi lại ở phòng chánh. Bên trong viện nữ chủ nhân cái bóng người làm cũng có, nơi này của ngươi ngược lại nô tỳ thành đoàn!” ràng là nghiến răng nghiến lợi ra khỏi miệng, nhưng mà Lô Uyển Chi bằng thanh mềm mại nghe cảm động, giống như nàng kể lại câu chuyện phải liên quan đến mình.

      Trời mới biết, giờ phút này trong lòng nàng hận thể lập tức xông lên cho nữ tử trước mặt này vài cái bạt tai. Nàng đau lòng muội muội giống hểt như kẻ ngu, ban đầu mù quáng như vậy nghe thấy để ý, đau lòng cháu ngoại Vọng nhi giờ khắc này khóc thút thít trong ngực Tô Việt, hài tử như vậy ngay cả khóc cũng dám khóc to.

      Nhưng nàng giờ phút này nhịn được, nàng muốn đợi Lý Lâm trở về hảo hảo đối chất, trong lòng nàng thậm chí còn nghĩ để cho muội muội rời xa Lý Lâm. Nhưng hết thẩy đều phải nhìn thái độ của nam nhân kia.

      “Đại tỷ, ta phải trước sao, là tỷ tỷ để cho người khác phục vụ. Hơn nữa còn để cho nàng ở tại cái viện đó, cũng là ý tứ của lão gia, ngươi cũng biết hôm nay nàng bệnh nặng trong người, lão gia cũng lo lắng tỷ tỷ lây bệnh cho Vọng nhi, nên mới để cho nàng ở lại trong cái viện đó.” Ánh mắt Đinh Mẫn có chút khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn cố làm ra vẻ thành khẩn giải thích.

      Nàng vốn là chướng mắt xuất thân của Lô Hà Hoa, đứa nha đầu ở quê, ở đâu có dáng vẻ của phu nhân quan, chiếm danh hiệu phu nhân. Mặc dù hôm nay gặp được người nhà của nàng có chút kinh ngạc, ngược lại người Lô gia có chút nao núng nào của người nông dân, đặc biệt là tỷ tỷ nàng, lớn lên nổi bật , khí thế chuyện với mình cũng rất đúng mực, người ở quê vào thành phải là chưa từng va chạm sắc mặt của tiểu tử gia xã hội sao, nhưng thấy chút nào người Lô Uyển Chi, khí chất toàn thân kia giống như là bẩm sinh có. Nàng càng ép hỏi, Đinh Mẫn càng cố hết sức trả lời.

      “Như vậy xin hỏi Đinh tiểu thư, muội muội ta bị bệnh gì?” Lô Uyển Chi nhìn ánh mắt của nàng chằm chằm hỏi.

      “Cái này…” Đinh Mẫn nghĩ tới đột nhiên nàng lại hỏi cái này, nàng biết Lô Hà Hoa bị bệnh gì, nhưng có thể khẳng định là ứ huyết công tâm (đau khổ phẫn nộ), chủ yếu là do hờn dỗi.

      Thấy nàng do dự, Lô Uyển Chi cười lạnh: “Ngươi cũng biết nàng bị bệnh gì, liền bệnh của nàng lây qua cho người khác, đây là muốn đe dọa sao?” Lúc này Vọng nhi ở trong ngực giãy dụa thân thể nho khóc lên tiếng, mặc dù quên Lô Uyển Chi là Đại di, nhưng trong đầu vẫn biết là nàng chống lại ác nhân đối nghịch với mình.

      Giống như biết có người làm chỗ dựa, Lý Vọng khóc lên tiếng, Lô Uyển Chi nghe thấy trong lòng như bị roi đánh đau.

      “Đinh tiểu thư, nhiều lời vô ích, nếu người chúng ta tới, nhất định đem muội muội ta chữa khỏi, cũng bắt được người hại muội muội ta, tuyệt đối bỏ qua!” Cuối cùng Lô Uyển Chi để lộ ra tia hung ác. Sau khi xong liền quay đầu chuẩn bị tìm Lô Hà hoa, Tô Việt vội vàng đuổi theo sau lưng.

      Nhưng mà ràng là Đinh Mẫn đem lời của nàng để trong mắt, nàng hết sức nhịn xuống chế giễu, thầm nghĩ các ngươi từ nơi thâm sơn cùng cốc (hoang vu hẻo lánh) bước chân ra ngoài có thể làm gì ta, cáo quan? Cha ta chính là sư gia bên cạnh Tri phủ đại nhân!

      Đinh Mẫn nháy mắt với người tả hữu, đám nha hoàn tiến lên ngăn chặn cửa viện.

      “Đại tỷ, buổi sáng lúc lão gia nha môn dặn dò ta, chăm sóc Vọng nhi, ngươi dẫn gặp tỷ tỷ, vạn nhất Vọng nhi lây bệnh, ta đảm đương nổi!” Đinh Mẫn cũng giả mù sa mưa mặt mũi tràn đầy tươi cười nữa, mà là kiêu ngạo ngang ngược nhìn Lô Uyển Chi, hôm nay nàng đừng nghĩ đem hài tử ôm ra khỏi cửa.

      Lô Uyển Chi nhìn tình cảnh này, cười, đây là muốn cùng mình cứng rắn, ngay cả mấy người hầu nam phía ngoài cũng tới, bọn họ chặn ở cửa, mặt mọi người đều là cảnh giác.

      Lúc này Tô Việt đụng nàng cái: “Uyển Chi, nàng ôm hài tử.” xong đem hài tử cho Lô Uyển Chi.

      Sau đó Tô Việt còn bên tai Lô Uyển Chi: “Đừng sợ, có ta!” Mặc dù thấy mặt Lô Uyển Chi có chút sợ hãi nào, vẫn nhịn được an ủi nàng.

      Tô Việt giống như trước, cho dù nam nhân hay nữ nhân đều có thể cãi vã, tại cảm thấy đấu võ mồm cùng với nữ nhân là chuyện đại nam nhân nên làm. Cho nên vừa rồi nhìn Lô Uyển Chi tranh chấp với người ta, chỉ đứng nhìn, bởi vì xác nhận Lô Uyển Chi hề gì, nên cũng chen miệng vào.

      Nhìn nam nhân che chắn trước mặt, cùng nữ nhân phía sau quay quanh, Tô Việt cười, quay đầu dặn dò Lô Uyển Chi: “Theo sát ta!” xong tay che chở cho Lô Uyển Chi về phía trước, chờ mấy người trước mặt xuất thủ mới dùng cả tay chân chạy thẳng tới đánh ngã bọn họ, tổng cộng mười bốn người.

      Mắt thấy sắp ra đến ngoài, ống tay áo Lô Uyển Chi bị người kéo lại, Tô Việt nhìn cũng nhìn liền giơ tay lên nhéo cổ tay nữ tử kia, sau đó răng rắc tiếng, tiếng thét chói tai của nữ tử truyền đến, sau đó đám nữ tử cũng cao giọng la lên: “Phu nhân, phu nhân!”

      Lô Uyển Chi giờ phút này có loại sảng khoái ra được, quay đầu lại liền cùng Tô Việt mang theo hài tử về tây viện, dống kín cửa vào viện, sau đó đem hài tử cho Lô Hà Hoa, nàng rảnh nhi nữ tình trường, vội vàng kêu Tô Việt và Lô Dũng ra ngoài.

      Ba người tiến tới với nhau mấy câu liền vào nhà kêu Lô Văn Hiên ra, dặn dò để nhanh chóng chận cửa đại môn, đại môn Lý gia hôm nay chỉ cho phép vào cho phép ra.

      Sau đó ba người lại mấy câu, lập tức tản ra, Tô Việt bước nhanh ra khỏi Lý gia hỏi thăm lai lịch của Đinh tiểu thư này, thân thế, cha nàng hoặc là huynh trưởng làm gì, quan trọng nhất là, núi dựa của nàng là ai.

      Lô Dũng cũng cầm bạc theo, mà lúc bọn họ đến cũng lường trước được chuyện xảy ra như vậy, mang theo bên mình đồ ăn cho Lô Hà Hoa, còn có mấy chục lượng bạc vụn, hôm nay xảy ra chuyện, Lô Uyển Chi đành phải kêu Lô Dũng đến cửa hang phấn ở trong châu lấy tiền.

      Cái cửa hang phấn đó trước kia Lô Uyển Chi có nghe phụ thân nhắc qua, là cửa hang lớn nhất trong châu, kinh thành đều có chi nhánh, danh hiệu bay xa ngàn dặm, vẫn tuỳ tiện lấy mấy ngàn lượng bạc được.

      Chẳng qua lúc mà hai người thương lượng chuyện lấy bạc, Tô Việt ra ngoài, Lô Uyển Chi nghĩ đến chuyện của muội muội mình, trong lòng càng thêm khẳng định nam nhân đáng tin. Cho nên có số chuyện vẫn là mình biết tốt hơn.

      Dù sao trước kia Tô Việt cũng gặp qua đủ hạng người, hỏi thăm tin tức cũng hết sức nhanh chóng, đợi Lô Dũng trở lại về tới Lý gia, trong lòng còn lo lắng sợ mình Lô Văn Hiên bảo vệ được Lô Uyển Chi và mấy người các nàng.

      Đến cửa Lý gia vẫn thấy Lô Văn Hiên bộ dạng thiên thần giữ cửa, cặp mắt trợn tròn, hai tay nắm quyền. Mặc cho bên trong truyền đến tiếng la khóc, tiếng gõ cửa vẫn đứng lù lù bất động.

      Tô Việt vào phòng phát Trương thị và Lô Hà Hoa ngừng khóc, hai hài tử Tô Phán và Lý Vọng biết chơi trò gì. Tìm vòng, mới phát Lô Uyển Chi ngồi bàn ở trong thư phòng cách vách cầm bút viết.

      lên phía trước: “ hỏi thăm được, cha nữ nhân kia là sư gia bên cạnh Tri phủ đại nhân, bên người Tri phủ đại nhân có hai sư gia, ngày thường là người họ Hoàng xử lý chuyện, sư gia họ Đinh chẳng qua chỉ là trợ thủ. Chúng ta từ nơi Hoàng sư gia hạ thủ là được, dĩ nhiên còn có cửa hàng nơi đó cũng phải thu xếp.”

      Nghe được lời của , Lô Uyển Chi viết hàng chữ tay mới dừng lại chút: “Ta còn cho là còn có người vững chắc phía sau, mới vừa rồi trong lòng nhịn được còn cảm thấy sợ hãi.”

      phải sợ, chúng ta động thủ gây chuyện, nhưng cũng mặc kệ cho người khác khi dễ đến cùng! Chẳng qua là cẩn thận hơn, cái quan viên triều đình này sau lưng phải là rắc rối, nghe Đinh sư gia có người thúc thúc bà con xa ở kinh thành làm quan ngũ phẩm ở Hàn Lâm viện.” Tô Việt bổ sung tin tức vừa mới lấy được, giơ tay lên vỗ lên bả vai Lô Uyển Chi.

      Gật đầu cái, Lô Uyển Chi thấp giọng chậm rãi : “Vừa rồi với Hà Hoa, nàng quyết định quyết tâm hoà ly (là hưu thư đó), ta mới vừa viết xong phần thư hoà ly, chờ sau khi Lý Lâm trở lại kí tên là được.”

      “Mặt khác, cha ruột ta trước cũng có lão hữu làm quan ở kinh thành, ta viết phong thư, muốn nhờ giúp tay chèn ép Lý Lâm, ta lo lắng sau này Lý Lâm có thăng chức nhanh, vào cái ngày đó, chúng ta liền gặp hoạ.” Lô Uyển Chi lo lắng .

      Tô Việt sửng sốt: “Ta cũng viết cho bạn ta ở kinh thành phong thư, như vậy chúng ta có nhiều người dựa vào, nhất định cho Lý Lâm được như ý!”

      Sau khi nghe xong Lô Uyển Chi đưa mắt nhìn hỏi: “Sao ta biết, chàng ở kinh thành cugx có bằng hữu?” Hơn nữa nghe khẩu khí này, bằng hữu kia cũng phải là bằng hữu bình thường.

      “Bằng hữu ta quen khi ở trong quân doanh, ta đối với có ơn cứu mạng, bây giờ nhấc tay cái giúp tay.” Tô Việt giải thích nhiều với nàng, Lô Uyển Chi nghe xong chỉ gật đầu cái, ai cũng cần phải có bí mật của mình.

      Trong chốc lát Lô Dũng liền mang theo ngân phiếu về, với Tô Việt là bao nhiêu bạc, chỉ nghư Tô Việt hình thức đối phó với Đinh gia xong sau đó lại vội vàng ra ngoài. có lòng muốn để cho Tô Việt ở cùng mình chút, nhưng khi nhìn sắc trời còn sớm, Lý Lâm sắp trở lại, đến lúc đó ở chỗ này trận chiến ác liệt, yên lòng để Lô Văn Hiên biết đời ở chỗ này mình, liền vội vã ra ngoài.

      Bọn họ ra ngoài trở về đều là mướn xe ngựa, nếu kịp thời gian, cũng quá mệt mỏi.

      Quả nhiên, Lô Dũng vừa mới bao lâu, Lý lão gia Lý Lâm liền trở về nhà, xa xa nghe thấy thanh bất thường truyền tới, vội vàng bước nhanh hơn, đến cửa liền nhìn thấy tiểu cữu cữu lâu ngày gặp canh giữ ở cửa, trong lòng bị doạ sợ tới mức căng thẳng.

      Lô Văn Hiên thấy trở lại, mở cửa cho vào, nhưng vẫn để cho người bên trong ra, cánh tay có lực kinh người, mặc cho người ở bên trong đụng cửa như thế nào đều mở ra.

      Khi đội ngũ hai phe giằng co ở trong sân, Lô Văn Hiên vẫn bình tĩnh canh giữ ở cửa. Mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng chú ý nhất cử nhất động bên trong, để phát lúc người nhà thua thiệt còn đến hỗ trợ.

      Đinh Mẫn khóc sướt mướt được nha hoàn đỡ hướng về phía Lý Lâm cáo trạng, còn quên bày ra cái tay mới vừa rồi bị Tô Việt đả thương, sưng lên rồi, chẳng qua là Tô Việt khống chế sức lực, tổn thương đến gân cốt của nàng, nhưng bởi vì ra được cửa để mời đại phu đến chữa trị, nàng bị đau nên khóc rất lâu.
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chưong 76:

      Hiển nhiên là Lý Lâm cũng bị tình huống đột nhiên xảy ra làm cho kinh ngạc, lúc trước tiếp xúc thấy người Lô gia ôn hòa nhã nhặn, lúc ấy cũng cảm thấy bọn họ giống như gia đình nông dân bình thường, hơn nữa trong nhà còn tích lũy chút tài sản, suy nghĩ lại phen mới quyết định cầu hôn.

      Mà bây giờ sau khi trở về lại thấy khắp nới trong nhà mảnh hỗn loạn, Lô Văn Hiên còn làm đến mức gió thổi mây tan hoang vắng tiêu điều, là muốn trút giận cho tỷ tỷ mình, lúc ấy trong lòng người Lô gia đều nén tức giận, ai khuyên thể đập.

      Lý Lâm nhìn đến tim gan đều cảm thấy đau, những thứ này muốn đặt mua đều cần phải có bạc.

      Vốn dĩ trong lòng cảm thấy hổ thẹn, còn mặt mũi nào đối diện với người Lô gia, lại thấy Đinh Mẫn khóc lóc trước mặt, nhất thời tức giận xông lên đan điền.

      "Trong mắt các ngươi có coi vương pháp ra gì ! Đây là cướp đoạt, ta muốn cáo quan." Mặt tức giận có chút méo móc, chỉ ra mười phần tức giận,bởi vì trong lòng hết sức ràng, hôm nay có Đinh sư gia là chỗ dựa lớn, Lô gia cửa nhà nghèo lọt nổi vào mắt xanh của .

      Vốn hi vọng sau khi Lý Lâm trở lại có thể tôn trọng người nhà mình chút, cúi đầu giải thích chút, Trương thị còn nghĩ để cho Lô Hà Hoa và hòa ly, hôm nay nhìn bộ dạng sắc mặt như vậy, khuôn mặt tức giận đỏ bừng: "Lý Lâm, ngươi đừng quên, cọng cây ngọn cỏ viên gạch viên ngói đều là của Lô gia bỏ bạc ra mua, chúng ta ở trong sân nhà mình đập đồ đạc của mình, ngươi lấy lý do gì để cáo quan đây!"

      Trương thị liền đâm chọc vào xương sườn mềm (điểm yếu) của Lý Lâm, lúc đó là hao hết tâm tư cầu hôn nữ nhi Lô gia, cũng nghĩ tới có thể được giúp đỡ chút, mặc dù hôm nay Đinh sư gia có thể ở trước mặt Tri phủ đại nhân mấy câu, nhưng mà có bạc, mặc dù biết của cải của Lô gia, nhưng cũng có thể đoán được mấy phần, tệ. khế đất của viện này viết tên Lô Hà Hoa.

      "Nương, vừa rồi là ta lỡ lời, chúng ta là người nhà, ta làm sao có thể cáo quan, nhưng những thứ này đều mua bằng bạc. Đập như vậy phải là phí lắm sao." đè nén lửa giận trong lòng, hé ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn với Trương thị.

      Mới vừa rồi muội muội bọn họ quyết định lần này nhất định phải hòa ly, sau đó mang theo hài tử rời , chuyện này đáng ra phải là nam nhân Lô gia với Lý Lâm. Lô Uyển Chi liếc mắt nhìn Tô Việt đứng sau lưng mình, trong lòng hiểu đây là chuyện của Lô gia, tiện nhúng tay vào, nhưng hôm nay phụ thân Lô Dũng ra ngoài hòa giải, đệ đệ Lô Văn Hiên chặn cửa, chỉ có thể trông cậy vào , Lô Uyển Chi đưa cho ánh mắt.

      Tô Việt hiểu ý về phia trước hai bước, Lô Uyển Chi tìm băng ghế đỡ Trương thị ngồi xuống trước.

      "Lý công tử,muội muội ta ngại khổ cực sinh nhi tử cho Lý gia các ngươi, ban đầu ngươi nghèo khó sa sút nàng đối với ngươi xa rời. Nhưng hôm nay nàng bị bệnh như vậy ngươi thân là trượng phu của nàng lại đối với nàng nghe thấy để ý, nàng thân là phu nhân chân chính của nhà này lại phải ở trong tiểu viện, ai đúng ai sai người sáng suốt vừa nhìn là biết, chúng ta cũng muốn nhiều lời, đây là thư hòa ly ngươi ký tên đồng ý !" Tô Việt xong đưa ra thư hòa ly mà Lô Uyển Chi vừa viết xong, Lô Hà Hoa vừa run rẩy ký tên.

      Tô Việt quang minh chính đại nghiêm nghị phen, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Lý Lâm, để cho có chỗ né tránh.

      "Ngươi là ai? Chuyện nhà chúng ta khi nào đến ngoại truyện nhân như người chuyện!" Mới vừa rồi lúc tiến vào chỉ lo đau lòng tài vật, bây giờ mới phát tồn tại của Tô Việt, biết trượng phu của Lô Uyển Chi trở về, còn cho rằng Lô gia tìm người giúp đỡ.

      Cười lạnh, Tô Việt chậm rãi : "Ta là tỷ phu của Hà Hoa, ngươi xem ta có phải ngoại nhân hay , ta khuyên ngươi mau chóng kí tên, người làm quan các ngươi quan trọng nhất thanh danh, nếu chúng ta chuyện này với người khác, con đường làm quan của ngươi cũng chấm dứt ở đây ? Dĩ nhiên nếu da ngươi dày quan tâm đến thanh danh, cũng có thể kí, như vậy sáng sớm ngày mai chúng ta mang Lô Hà Hoa đến nha môn Tri phủ tố cáo, để cho mọi người biết ngươi là loại người gì, đến lúc đó xem Tri phủ đại nhân biết có hậu quả gì?”

      Nghe xong Lý Lâm tức giận phen, bình thường luôn tự nhận mình là người khiêm tốn, học thánh nhân, lại bị Tô Việt mắng thậm tệ, tức giận lảo đảo cái.

      “Ngươi…. Ngươi….” Nửa ngày ra đoạn sau, được nha hoàn đỡ ngồi xuống ghế.

      Lúc này Đinh Mẫn vẫn khóc hoa lệ lên tiếng: “Tướng công, chàng hưu ác phụ như vậy cũng tốt, đỡ sỉ nhục đến Lý gia.”

      Đối với danh phận bình thê nàng vẫn còn canh cánh trong lòng, hôm nay người Lô gia đến chuyện hoà ly trong lòng nàng cảm thấy vui mừng phen, như vậy mình là phu nhân chân chính.

      Nhưng mà thể hoà ly, nếu hoà ly của hồi môn mà Lô Hà Hoa mang theo lúc gả ra ngoài cũng phải mang trở lại, mấy ngày nay sau khi nàng quản lý mới biết gia đình nông thôn gả nữ nhi cũng có chút đồ tốt mang ra ngoài.

      Vừa thấy Đinh Mẫn tiếp lời, Lô Uyển Chi cũng lên tiếng, sắc mặt của nàng còn đầy căm phẫn như vừa rồi, mà có chút cười nhạo: “Xin hỏi Đinh tiểu thư, lão gia nhà các ngươi lấy lý do gì để hưu thê?”

      “Nàng…. Nàng hết ăn lại nằm!” nghĩ ra được danh mục gì, Đinh Mẫn bừa lý do.

      “Trong thất xuất có điều hết ăn lại nằm, tại sao thân thể của muội muội ta dậy được, trong lòng hai vị biết , nếu như hôm nay các ngươi đồng ý hoà ly, vậy chúng ta có thể tạo điều kiện, nếu đồng ý, muốn hưu thê, vậy dù có phải liều mạng cả nhà Lô gia chúng ta cũng phải đòi lời giải thích.” Sắc mặt của Lô Uyển Chi ôn hoà, nhưng hận ý trong lời làm da đầu người ta nghe có chút tê dại.

      Lý Lâm trầm mặc hồi, trong lòng biết đối với con đường làm quan về sau của mình người Lô gia giúp được gì, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được, hoà ly hoà ly, nhưng Vọng nhi là người Lý gia, nhất định phải ở lại Lý gia.”

      “Vọng nhi thể ở lại cùng các ngươi, ở nhà ngươi bảo đảm được sinh mệnh, hơn nữa hai người các ngươi tuổi còn trẻ lại khoẻ mạnh, sau này muốn sinh bao nhiêu đứa chẳng được.” Tô Việt mỉa mai nhìn sang Đinh Mẫn, tin nàng biết là giờ phút này giúp nàng.

      Quả nhiên, Đinh Mẫn động tâm, dù sao hài tử của người khác giữ lại cũng cách mình tầng bụng, tương lai giành tài sản với hài tử mình sinh, nếu có người xấu khuyến khích mấy câu, trong lòng có hận ý với mình, hài tử này tuyệt đối thể giữ lại được.

      Nàng thầm ở bên tai Lý Lâm mấy câu, sắc mặt của Lý Lâm thay đổi liên tục, cuối cùng gật đầu đồng ý để bọn họ mang hài tử .

      Thấy sắc mặt như vậy, Trương thị tự trách mình lúc đầu mắt bị mù, sao lại cảm thấy đáng tin chứ.

      Chuyện kế tiếp diễn ra rất thuận lợi, dĩ nhiên trong này có công trợ giúp của Đinh Mẫn, của hồi môn cũng đòi trở về, hoàn hảo lúc trước Lô Hà Hoa tính toán, đem khế đất của trạch viện này giấu , hơn nữa nàng để cho người Lô gia , lúc ra trực tiếp bán toà nhà này cho người khác, đến lúc đó tất nhiên có người đến đuổi người để cho bọn họ nếm thử chút cảm giác chỗ ở cố định hang ngày lưu lạc đầu đường.

      Nhưng mà trước khi bọn rời khỏi Lý gia, Lý Lâm gọi Tô Việt lại: “Đại tỷ phu, Lô gia là loại người gì hôm nay ngươi thấy , đều là ăn tươi nuốt sống, đừng nhìn hôm nay ngươi vì nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, ngày khác nếu vừa mắt bọn họ, kết quả cũng như ta vậy, bị cước đá ra cửa! Ta hôm nay là ngươi của ngày mai.”

      Trong lòng Lô Uyển Chi có chút buồn bực, dễ dàng buông tay với Lý Lâm như vậy cảm giác có chút chuồn bực, bọn họ nghĩ tới bệnh tình của Lô Hà Hoa tiện lặn lội đường xa, cho nên chưa vội trở lại trấn, tìm khách điếm nghỉ ngơi, vội vàng mời đại phu chẩn bệnh cho Lô Hà Hoa.

      Sau khi Lô Dũng trở lại cho mọi người biết đưa ít bạc cho Hoàng sư gia, mới tránh bị Đinh sư gia trả thù!

      Hôm nay người bên kia ở kinh thành nước xa cứu được lửa gần, chỉ có thể toàn tâm toàn ý trông cậy vào Hoàng sư gia này thôi.

      Quả nhiên, sáng ngày thứ hai, có quan binh tới gây chuyện, tim Lô Uyển Chi đập dồn dập, nghĩ chẳng lẽ Hoàng sư gia cầm bạc lại làm việc, ai biết lúc những thứ kia bay về phía Tô Việt, bỗng nhiên lại có người làm mặc trang phục nam tử qua chỗ quan binh dẫn đầu rỉ tai mấy câu, cho nên bọn họ liền thu binh, nhưng mà quên lấy hai mươi lượng bạc từ trong tay Tô Việt.

      Lúc này mọi người mới dám thở mạnh, Lô Dũng ra ngoài đem Lý Lâm bọn họ ở nơi trạch viện bán kia, qua mấy ngày nhìn thân thể Lô Hà Hoa có thể ngồi xe ngựa, mới thu xếp cho toàn gia trở về trấn.

      Mấy ngày nay Tô Việt cũng giúp nhà đại ca tìm được chỗ dừng chân, lại len lén đưa chút bạc cho Tô Sở, dù sao cugx là vì chuyện học hành của chất tử, dám có nửa điểm lơ là, mình ngoại trừ bạc ra cũng giúp được gì.

      Chuyện bên trong châu phủ cũng qua thời gian, trừ Lô Uyển Chi chưa kịp qua xem cửa tiệm bán phấn chút, chỉ vì Trương thị lo âu quá độ thân thể thoải mái, nhiệm vụ chăm sóc muội muội cùng mẫu thân liền rơi vào người nàng, cho nên nàng cũng có thời gian, nhưng mà vẫn xin Lô Dũng để cho mấy quản trong cửa hàng đến khách điếm gặp mặt lần.

      Trước đây những quản kia đối với Lô Dũng là bội phục, hôm nay thấy Lô Dũng quay về phía chủ tử mới, Lô Uyển Chi, đều là người thông minh, dám giấu giếm Lô Uyển Chi, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nấy).

      Biết chút việc buôn bán trong cửa hàng, Lô Uyển Chi dặn dò bọn họ làm tốt, hiệu quả tốt cuối năm cho bọn mấy bao lì xì dày, mấy người nghe lại càng thêm gật đầu liên tục, dĩ nhiên Lô Uyển Chi cũng phát sổ sách có chút vấn đề , nàng sơ lược ra câu, để lần sau bọn họ cẩn thận chút, ít lỗi tích luỹ thành nhiều, đến lúc đó thành đại .

      Nàng gặp các quản ở sau lưng Tô Việt, thừa dịp lúc Tô Việt ra ngoài tìm chỗ ở cho nhà đại ca, còn cố ý dặn dò Lô Văn Hiên giữ cửa, nếu thấy , trở về mật báo.

      Chỉ là nàng quá lo lắng, ngày đó sau khi những người kia rời , Tô Việt mới trở lại khách điếm, nhưng mà đường gặp mấy người chuyện dứt về người Lô gia, lại thấy bọn họ ra từ trong khách điếm, liền len lén theo sau nghe mấy câu.

      chỉ nghe mấy câu trong lòng biết đại khái, mặc dù biết Lô gia có bao nhiêu của cải, nhưng nhất định là ít. Thầm nghĩ sau khi trở về nhất định nương tử với mình.
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :