1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59

      Edit: Holilinhk

      Những ngày có Tô Việt, mỗi ngày trôi qua đều là đau khổ, cho dù có cha mẹ chồng bên cạnh, cho dù mọi người chung quanh ai cũng cố gắng nhắc tới Tô Việt, nhưng Lô Uyển Chi lúc nào là nhớ đến .

      Ở thư phòng nàng thấy bàn giấy và bút mực, nàng liền nhớ lại lúc mình dạy viết chữ, hai người quyến luyến như thế nào, hai người nắm chặt tay nhau truyền nhiệt độ như thế nào, nóng bỏng ra sao; hôm nay lúc ăn cơm thấy chỗ ngồi Tô Việt trống , nàng lại nghĩ đến lần nào ăn cơm cũng gắp thức ăn cho mình, luôn biết mình thích ăn cái gì, dù cho mình chưa từng với .

      Vị trí ghế trống này cũng như lòng của nàng, trống trải tịch.

      Chỉ là thực tế cho Lô Uyển Chi bao nhiêu cơ hội nhớ thương, bởi vì nàng mang thai.

      Lý do nàng biết là do buổi tối hôm Tiểu Thúy nấu món cá, nàng ngửi thấy mùi tanh cảm thấy buồn nôn, cuối cùng, nàng chịu nổi che miệng chạy nôn ra, màn này rơi vào trong mắt ba đứa Vương thị, ý rất ràng.

      Tiểu Thúy vẫn còn tự trách, trước khi lão gia Tô Việt dặn dò mình, phải làm món ăn phu nhân thích ăn, con cá này đúng là Lô Uyển Chi rất thích ăn, mặc kệ là kho tàu hay nấu canh, Lô Uyển Chi đều ăn phần. Nàng áy náy vuốt lưng Lô Uyển Chi, nhàng vỗ, nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình rửa chưa sạch ?

      Lúc này, Vương thị chạy ra với khuôn mặt hồng hào, bà bảo Tiểu Thúy vào bếp bưng chén nước ra đây, để bà chăm sóc Lô Uyển Chi là được rồi.

      Nôn đến đất trời u ám, Lô Uyển Chi bưng lấy chén nước của Vương thị, đưa đến bên khóe miệng, súc miệng, mới phát khó chịu trong người bị nôn ra ít.

      Vương thị đỡ nàng vào phòng, dìu nàng ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, cũng Tiểu Thúy bưng cá bàn .

      Quả nhiên, còn nghe sặc mùi tanh nữa, Lô Uyển Chi ăn tiếp vài miếng cơm, chỉ là bị ánh mắt sáng quắc của mẹ chồng nhìn chăm chú khiến nàng hơi xấu hổ.

      "Nương, nương nhìn gì thế?" Lô Uyển Chi cảm thấy ăn lửng bụng, buông chén đũa xuống, bảo Tiểu Thúy tới dọn bàn, rồi buồn bực hỏi Vương thị.

      Vương thị nháy mắt với Tô Căn, Tô Căn hiểu ý, vội vàng đứng lên mình ra ngoài dạo bộ chút.

      "Uyển Chi, cho nương nghe, có phải kinh nguyệt của con bị chậm ?" Vương thị tràn trề hy vọng nhìn nàng chăm chú.

      Bị Vương thị hỏi như vậy, Lô Uyển Chi cũng hơi bối rối, trong khoảng thời gian vội vàng đưa chồng xuất chinh, rồi vội vàng tiếp nhận chuyện trong cửa hàng, vội vàng bi thương ly biệt, nàng quên bẵng chuyện này , nàng cau mày suy nghĩ chút mới bất giác phát kinh nguyệt của mình bị trễ hơn tháng.

      Nhưng chuyện riêng tư mà với người khác, cho dù người ấy là nữ nhân như mẹ chồng chăng nữa, Lô Uyển Chi vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, sắc mặt nàng ửng đỏ, đáp lời: " muộn hơn tháng rồi ạ."

      Vương thị vừa nghe liền nhảy từ ghế xuống, miệng cũng nhanh chóng kéo tận đến mang tai, bước lên đỡ lấy Lô Uyển Chi: "Uyển Chi này, lúc này con phải ngoan ngoãn lên giường nằm nghỉ ngơi, ta đỡ con về phòng ngủ."

      "Nương, nương gì thế này? Lúc nào?" Lô Uyển Chi buồn bực hỏi mẹ chồng.

      "Con ngốc, con mang thai đó! Con sắp làm mẹ rồi!" Vương thị vừa vừa cười ra tiếng, đưa Lô Uyển Chi đến bên giường còn bà đứng cạnh, miệng cười ngớt.

      "Uyển Chi, chúng ta phải cho xong hết mới được, hài tử này chắc chắn ta ôm giúp con ôm, ôm cho đến khi nó ở mình. Con xem thân thể ta này, sau này mang theo cháu trai cũng thành vấn đề." Vương thị vừa vừa xoay vòng trong phòng, dường như bà sợ đứa tin lời bà .

      "Vậy chuyện cần làm là, ngày mai phải bắt đầu mua ngay bông vải để chuẩn bị làm áo mùa đông, để ta tính xem. . . . . ." Vương thị đến đây rồi ngừng lại, cúi đầu bấm bấm ngón tay.

      "Phải mùa xuân năm sau mới ra đời, sinh ra trong mùa xuân rất tốt, Đại Hà cũng sinh trong mùa xuân, đứa bé ra đời vào mùa xuân rất có phúc khí! Quần áo mùa đông còn có thể mặc thêm mấy ngày, làm thêm chút tả, thêm vài cái yếm. Dạo này tuy có bận rộn, nhưng ta muốn thương lượng với con là muốn để Tiểu Thúy tạm nghỉ, chúng ta là dân chúng bình thường làm sao lại có nha hoàn, phải còn có nương sao, bây giờ chưa cần, nhưng khi con ở cữ, con bé rất hữu dụng đấy, con đừng nghĩ chỉ là đứa trẻ, nhưng hao tổn tâm trí con người dữ lắm đó." Vương thị dạo bước qua lại trong phòng, giọng hưng phấn như muốn lật tung mái nhà.

      Đột nhiên tiếng bước chân dừng lại, bà nãy giờ mà nghe Lô Uyển Chi trả lời lại tiếng, vội vã ngẩng đầu nhìn nàng ngồi mép giường.

      Từ lúc Lô Uyển Chi nghe mẹ chồng nàng có thai, trong lòng chỉ toàn là nỗi khiếp sợ, nhưng nàng bình tĩnh lại rất nhanh, nghĩ tới lời của hai đại phu trước kia, trong lòng hết sức bi thiết, mà nàng lại đành lòng đập tan hình ảnh vui mừng của mẹ chồng vẽ ra, đành cúi thấp đầu xoắn ngón tay, nước mắt lưng tròng.

      Trượng phu vừa mới xa, trước khi bụng mình vẫn chưa có tin gì, cũng chưa từng nghĩ gì về nó, Lô Uyển Chi càng nghĩ càng buồn, nước mắt như sợi trân châu đứt dây ngừng rơi xuống, nàng cúi đầu rất thấp, Vương thị chưa phát ra mà thôi.

      "Uyển Chi, con bị sao vậy?" Vương thị nhận ra Lô Uyển Chi yên lặng, sau đó lập tức bước tới vịn bả vai của nàng, cúi đầu hỏi thăm.

      Nhìn kỹ mới phát ra lệ nàng rơi đầy mặt, toàn bộ vui sướng mặt Vương thị biến thành kinh ngạc: "Uyển Chi, con sao thế này? Có phải lại nhớ A Việt rồi hay ?"

      kịp lau giọt nước mắt, Lô Uyển Chi ngẩng đầu lên, mông lung nhìn Vương thị: "Nương, lúc trước con chưa với người, lúc trước chúng con lên trấn gặp đại phu rồi, đến hai đại phu tốt nhất trấn để bắt mạch, họ đều thân thể con dễ mang thai."

      Vương thị vừa nghe, đầu tiên là bà ngây ngẩn cả người, bà ngờ lúc trước còn có chuyện như vậy xảy ra, trách được lần trước bà hỏi chuyện đứa , vợ chồng họ ấp úng sang chuyện khác, ra là tìm đại phu xem rồi, bà nhớ tới chuyện nàng bị trễ kinh nguyệt hơn tháng, hơn nữa màn lúc nãy nàng bị nôn, Vương thị vẫn cảm thấy là nàng mang bầu.

      Bà vội vàng an ủi Lô Uyển Chi: "Uyển Chi, đừng tin đại phu, thân thể con và A Việt đều tốt, có cái gì mà khó mang thai. Ta thấy phản ứng lúc nãy của con chắc là có rồi đấy, hơn nữa con còn bị trễ kinh lâu như vậy. Bây giờ để ta bảo cha con mời đại phu về bắt mạch cho con, con phải tin tưởng nương, nương cũng sinh ba đứa rồi, có bầu hay ta cũng phân biệt được chứ." Vương thị vừa an ủi trong lòng bà cũng thầm nhủ như vậy.
      Bà cũng hơi hoài nghi, cũng kịp những lời đường mật an ủi con dâu nữa, vội vàng tống cửa ra. Bà muốn Tô Căn tìm đại phu là vì nếu lời của đại phu, cả đêm bọn họ thể nào chợp mắt được.
      Lô Uyển Chi vốn muốn gọi cha mẹ chồng, trễ thế này rồi đừng mời đại phu nữa, nếu mời tới mà nàng có thai, cả nhà chồng vui mừng nổi , cũng biết phải dùng thứ gì để tạ ơn đại phu khuya thế này còn đến chuẩn bệnh,
      Quan trọng nhất là chẩn qua chẩn lại, chưa chừng ngày mai cả viện chung quanh đều biết bệnh của nàng rồi.
      để nàng suy nghĩ nhiều, Tô Căn mời đại phu nhanh chóng tới, ông vì muốn nhanh chóng đưa đại phu về nhà, nên khi ông đến tiệm thuốc bắc, đập mạnh cửa hỏi ai đại phu rồi ông lôi tuột luôn.
      Người đại phu trung niên bắt mạch, liếc mắt nhìn gương mặt mang nét ưu thương của Lô Uyển Chi với gương mặt thấp thỏm của Vương thị, sau đó như đinh chém sắt; "Hỉ mạch, có hơn hai tháng. Chúc mừng!"
      Cũng khó trách nhịn được, vừa mới chuẩn bị nằm xuống ngủ lại bị người ta kéo tới đây.
      Vương thị vừa nghe liền vui mừng hớn hở thông báo cho Tô Căn đứng ngoài cửa là hỉ mạch. Giờ phút này Lô Uyển Chi cảm thấy toàn thế giới dường như cũng dừng lại, trong óc lẩn quẩn cũng chỉ có hai chữ "Hỉ mạch này."
      Cho đến khi Vương thị hỏi đại phu về thuốc an thai, đại phu hạ bút viết mấy phương thuốc sau đó đứng lên, lúc chuẩn bị lại bị Lô Uyển Chi gọi, xác nhận lại lần nữa là có hỉ sao?
      Suy nghĩ trong đầu của đại phu lúc này chính là cái nhà này kì quái, phụ thân thấy đâu, người làm ông bà còn vui hơn so với người làm mẹ kia.
      Liên tục nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, mặt Lô Uyển Chi mới từ từ nổi lên nụ cười.
      Nàng đưa tay nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng, nơi này có đứa bé, là đứa bé thuộc về Tô Việt và mình, người nó chảy dòng máu của Tô Việt, từ nay về sau ở cõi đời này mình lại có thêm người thân, ngoại trừ Tô Việt, nay lại thêm người có mối quan hệ huyết thống của mình với Tô Việt.
      Nàng nghĩ đây đúng là chỉ ý của ông trời, mang Tô Việt rời khỏi mình, lại đưa tới người để nàng dựa vào mà vui sống, có đứa bé này, cuộc sống u nàng lại được phơi dưới ánh mặt trời, từ nay về sau cũng thể sống lay lắt như mấy ngày vừa rồi, phải cười nhiều phải vui vẻ, làm người mẹ đơn thân kiên cường.
      Đưa bọc dày để tạ ơn đại phu, Vương thị lại trở về phòng vài lời với Lô Uyển Chi, bên trong lời của bà cũng lộ ra vẻ vui mừng, chủ yếu là dặn dò Lô Uyển Chi phải ăn nhiều ngủ ngon, phải vui vể hoạt bát chút, như vậy gọi là nuôi dưỡng đứa bé từ bên trong, còn chuyện trong cửa hàng sau này cũng ít quan tâm , ngày mai phái người trong thôn để báo tin cho Lô Dũng.
      Lại hỏi bây giờ Lô Uyển Chi có thèm ăn cái gì , ra rồi bà làm, Lô Uyển Chi vội vàng lắc đầu, nàng cảm thấy mẹ chồng đối với mình đủ tốt rồi, khi vừa nghe chuyện nàng khó có thai cũng hề trách móc nàng lời nào, hơn nữa còn hết lời khuyên nhủ mình, đây có phải là tâm hồn người mẹ khắc vào trong cốt tủy, người mẹ như thế sao nàng lại cảm động chứ, nước mắt lại lưng tròng.
      Vương thị bị dọa bà vội vàng hỏi: "Uyển Chi, còn làm sao thế, chỗ nào thoải mái, đau bụng à? Để ta gọi cha con nhanh chân chạy gọi người đại phu đó quay lại." bà dứt lời liền xoay người chạy ra ngoài.
      Kết quả bị Lô Uyển Chi gọi lại: "Nương! có, phải con thoải mái, mà là do con vui mừng thôi!"
      Nghe nàng như vậy, Vương thị mới buông xuống nối lo trong lòng, bà cười: "Ta cũng vui mừng lắm, bây giờ tốt rồi, cuối cùng A Việt cũng có hậu nhân." Ý thức được lúc này nên nhắc tới Tô Việt, Vương thị lại vội vàng : "Chỉ là vui mừng kiềm được nước mắt, về sau phải cười nhiều nha!"
      Lô Uyển Chi nghe xong khóc gật đầu, vừa cười vừa khóc trận. Cuối cùng nàng thúc giục mẹ chồng mau mau trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
      Lúc nãy Vương thị chuẩn bị vè phòng chia sẻ niềm vui với Tô Căn, nhưng bị nước mắt của Lô Uyển Chi giữ lại, thấy tình trạng nàng ổn định lại, khí sắc cũng khá, hơn nữa sắc trời còn sớm, bà nhìn Lô Uyển Chi cởi áo khoác, thay nàng dập tắt đèn dầu mới đóng cửa rời .
      Last edited by a moderator: 25/10/14
      sanone2112 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60
      Edit: Holilinhk

      Lô Uyển Chi đưa mắt nhìn mẹ chồng ra, nàng miới từ từ bình tâm lại, niềm vui dần lan tỏa, mình mang thai, mang thai rồi!

      Tin tức này như cục đường ném vào mặt hồ yên tĩnh bi thương trong tâm Lô Uyển Chi, làm thức tĩnh hi vọng tháng ngày hạnh phúc sau này của nàng, nàng mỉm cười khẽ vuốt ve bụng lo sợ nửa đêm, bỏ qua nỗi bi thương sau khi Tô Việt ra .

      Nàng lẳng lặng vẽ phác thảo hình dáng đứa trẻ sau khi ra đời trong đầu, nàng hy vọng là bé trai, bé trai giống Tô Việt, như vậy nàng có thể thấy người rồi nhớ người, giải trừ nỗi khổ tương tư.

      Bởi vì trằn trọc trở mình, suy nghĩ rất nhiều chuyện về đứa , ngày hôm sau Lô Uyển Chi dậy trễ, mà sáng sớm, Vương thị đuổi Tô Căn vào thôn rồi, báo tin cho Lô gia, cũng thuận tiện báo cho nhà lão đại biết. (người con cả)

      Trong lòng Vương thị, đối với con dâu lớn - Triệu thị, bất mãn của bà chưa từng mãnh liệt, dù sao Tô Việt nhập ngũ cũng là vì tiết kiệm cho nhà lão đại mấy chục lượng bạc, thế nào nó cũng phải chăm sóc em dâu chứ, mặc dù người trong thôn người trấn, ngoài tầm tay với, nhưng lúc trước khi lên trấn đường vòng qua bên này nhìn cái cũng là việc nên làm, huống chi Triệu thị cũng là người đặc biệt thích hội họp, rất thường tập họp ở trấn , nhân tiện liếc mắt nhìn em dâu thử chẳng lẽ còn muốn, huống chi cha mẹ chồng cũng ở đây cả.

      Mà chuyện Lô Uyển Chi mang thai đối với Tô gia mà đúng là tin mừng lớn, cho nên ông cảm thấy cả nhà lão đại nên cố ý đến chúc mừng chuyến, cho nên để Tô Căn về thông báo cho bọn họ, cụ thể phải làm như thế nào, nàng muốn công khai, hai người họ cũng biết.

      Khi cả nhà Lô Dũng biết được tin này, vội vàng lên trấn , đúng lúc cũng là ngày họp chợ, Trương thị nôn nóng họp chợ trước, Lô Dũng mang theo hai đứa , đường mua chút thức ăn bổ dưỡng, giữa trưa ong muốn tự thân xuống bếp nấu cho con ăn.

      Lúc Trương thị về Lô Uyển Chi cũng mới rời giường, ăn cơm trưa, thấy bà vào, nàng vội vàng muốn đứng lên, bị Trương thị ngăn lại.

      "Uyển Chi, con đừng động, ăn cơm quan trọng hơn, ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý, đứa này có con cũng để ý, ta nghe cha chồng con cái thai này cũng hơn hai tháng, nàng lại vì chuyện A Việt mà con đau buồn đến nhường ấy, sau này con bớt suy nghĩ những chuyện như vậy , lo cho đứa con trong bụng là lớn nhất!" Trương thị mở miệng nhắc .

      Thấy gương mặt của Vương thị ngồi cạnh bên vui, Trương thị cứ nghĩ bà trách con mình chịu chăm sóc cho cháu bà, ra Vương thị thấy người của Lô gia đến, mà Tô Căn vẫn chưa về, mà vợ chồng thằng con lớn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

      Nàng thấy Trương thị như vậy cũng gì chỉ mỉm cười, cũng bắt chuyện hàn huyên gì cả.

      "Thân gia à, bà ở đây đợi với Uyển Chi cũng cực khổ." Trương thị khách khí với Vương thị.

      Vương thị cười: "Đây là bổn phận ta phải làm mà, bà đừng khách khí thế chứ."

      Biết mẹ con các nàng nhất định có nhiều lời muốn , Vương thị lấy cớ vào trong bếp giúp Tiểu Thúy. Để lại gian riêng tư cho họ.

      Vương thị vừa , Trương thị liền bước tới trước mặt Lô Uyển Chi, buồn bực : "Uyển Chi, sao ta thấy dáng vẻ vui mừng của nương con? Con chọc bà ấy giận đấy chứ? Lẽ ra con có tin mừng bà

      ấy phải vui như hội chứ!”

      “Nương à, nương đừng suy nghĩ nhiều, mẹ chồng con lo lắng cho cha con đó mà, nghe hôm nay trời vừa sáng bà đuổi cha về thôn để thông báo tin mừng cho đại ca, nhưng mà nương xem, mặt trời lên chính đỉnh rồi cha vẫn chưa về, cả nương cũng đến rồi.” Mấy ngày nay Lô Uyển Chi chung sống với Vương thị, đối với tính cách của mẹ chồng cũng hiểu được thập phần.

      Vương thị là người thập phần đơn giản, có niềm vui lộ mặt, lại dễ ở chung.

      Trương thị suy nghĩ chút, cảm thấy khuê nữ mình đúng, nên cũng suy nghĩ chuyện Vương thị vui mừng nữa.

      cho Lô Uyển Chi biết lát Hà Hoa và Văn Hiên cũng tới đây, Lô Uyển Chi vừa nghe đệ đệ, muội muội cũng tới đây, nụ cười mặt cũng tươi hơn.

      Trương thị lôi kéo nàng chuyện hồi mới căn dặn, thứ nào thể ăn, cái gì được làm.

      Lô Uyển Chi vừa nghe vừa gật đầu, nhất nhất đều nhớ trong lòng, đối với đứa bé này nàng cũng hết sức quan tâm, cho phép có sai sót nào.

      khi chuyện, Lô Dũng đưa hai đứa trẻ vào nhà, ba người bọn họ trong tay mỗi người xách đầy đồ, đồ chơi cho em bé cũng mua luôn rồi. Lô Uyển Chi nhìn dở khóc dở cười, nhìn đệ đệ cười : “Văn Hiên, cái này là đệ mua sao, cái này mua sớm quá à.”

      đợi Lô Văn Hiên , Lô Hà Hoa đứng bên cạnh bắt đầu nhịn được mà : “Muội cũng đệ đệ mua những thứ này là quá sớm, hơn nữa cũng nhất định dùng tới, nếu là bé thể nào cầm ná thun chạy khắp nơi được, nếu như vậy sau này làm sao lập gia đình chứ? Tỷ tỷ nhìn nè, muội có mua mấy bộ y phục cho em bé, bé trai bé đều mặc được.”

      Nàng vừa vừa đưa vật quý lên cho Lô Uyển Chi xem thành quả.

      Trương thị hơi quở trách Hà Hoa: “Nhất định phải là bé trai, Hà Hoa, con đừng có mà lung tung.”

      Cả nhà cùng nhau cười, giờ phút này, hình ảnh ấm áp thế này, dường như có khuyết điểm gì đấy, nếu như bây giờ Tô Việt ở bên cạnh mình tốt rồi.

      Lúc này Vương thị bưng ra chút điểm tâm với hạt dưa và đậu phộng, bà cảm thấy mình là chủ nhà, điều khiến bà lo lắng thấp thỏm đó là, trưa rồi, sao Tô Căn còn chưa chịu về.

      Lô Uyển Chi bảo Tiểu Thúy vào nhà bếp nấu cơm, hôm nay nhiều người, cố ý dặn dò nàng làm nhiều thêm chút, Trương thị xung phong nhận việc vào bếp giúp tay rồi, Vương thị cũng thể nhàn rỗi, cũng vào phòng bếp trợ thủ.

      rất lâu Lô Văn Hiên tới trấn , thừa dịp này muốn dạo vòng, bị Trương thị cho, bà ăn cơm trưa xong, lại ở nhà người, tốt nhất là ở lại chơi với đại tỷ.

      Lô Uyển Chi cười sao, Lô Dũng còn lát nữa mới ăn cơm trưa, bèn đưa con trai đến thư viện chuyến, đưa Lô Văn Hiên đến thư viện để sư phụ xem thử.

      Vừa đúng lúc trong lòng Lô Hà Hoa cũng có chuyện muốn với đại tỷ, thấy mọi người vội , nàng kéo Lô Uyển Chi vào phòng.

      Biết muội muội có chuyện muốn với mình, nên cũng thuận thế vào phòng.

      Ai biết mới vừa rồi còn thoải mái, thế nhưng giờ phút này Lô Hà Hoa bỗng chốc ngại ngùng, mười ngón tay quấn lấy nhau, mặt cũng hơi đỏ, đôi mắt cũng dám nhìn đại tỷ, chỉ vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua rồi lại vội vàng cúi đầu.

      Lô Uyển Chi cũng gấp, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm cười nhìn con bé: “Hà Hoa, có chuyện gì muội cứ với tỷ, phải là coi trọng tiểu tử nhà nào chứ?”

      Nghe đại tỷ như thế, mặt của Lô Hà Hoa càng đỏ hơn, nàng nhanh dần đến bên cạnh Lô Uyển Chi, ôm bên cánh tay nàng nhàng lắc.

      Rốt cuộc chỉ nghe Lô Hà Hoa thở dài hơi: “Đại tỷ, ta… Muội có chuyện vẫn chưa cho tỷ biết, rồi tỷ đừng giận đấy nhé!”

      Lô Uyển Chi xoa tay nàng, cười : “Được, bất luận là chuyện gì ta đều trách muội.”

      “Đúng, chính là tối hôm tỷ phu tới tìm tỷ, ra là trước đó muội có tìm tỷ phu, hai ba năm trước có lần muội chơi, lúc ngang qua nhà tỷ phu, nghe huynh ấy chuyện với cha nương, tại sao được cưới tỷ. Chính là khi muội biết tỷ phu có ý với tỷ, khi đó người đính hôn với tỷ cũng vừa bệnh chết, hơn nữa chúng ta trong thôn có tổ tông che chở, thấy ai tới cửa cầu hôn, muội lo ai chịu lấy tỷ, mà tỷ phu ngần ấy vẫn chưa đính hôn, lại thấy hai người rất xứng với nhau, lại lúc muội tìm tỷ phu, huynh ấy hết sức đồng ý, nhưng lại sợ cha nương chúng ta đồng ý, muội biết hai người họ nghe lời tỷ nhất, cho nên mới hợp kế với tỷ phu, bảo huynh ấy khuyên tỷ trước.” Lộ Hà Hoa vừa vừa liếc nhìn Lô Uyển Chi mấy lần.
      sanone2112 thích bài này.

    3. Hoa Tử Khúc

      Hoa Tử Khúc Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      Nhà đừng bỏ truyện nhoaaa. TK rất thích truyện này nhưng lại biết edit sao nữa nên phải đặt gạch chờ đợi. Mà nhà kia lặng lâu qúa à... Giờ mới có người edit...nên TK rất vui.... Cực khổ cho ss rồi...hihi

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61

      Editor: Holilinhk

      Mãi cho đến khi mọi người ăn cơm trưa xong vẫn chưa thấy bóng dáng của Tô Căn đâu, Vương thị như đứng đống lửa, bà bắt đầu càu nhàu xin ông thông gia về thôn chuyến.

      Nghe bà càm ràm mấy lần, Lô gia cũng thể ngồi yên, nên dặn dò gì Trương thị cũng dặn dò, bà liền kéo Lô Dũng, dắt thêm hai đứa nhanh chóng về.

      Còn lại Vương thị, Lô Uyển Chi và Tiểu Thúy, ba nữ nhân ngóng chờ ở trấn , đặc biệt là Vương thị, nếu phải bà yên lòng đứa con dâu mới vừa mang thai, bà hận được theo Lô gia về thôn chuyến.

      Lúc chuẩn bị ăn cơm tối, Tô Căn mà họ mỏi mắt chờ từ sáng mới chịu về nhà.

      Bước chân ông nặng nề, sắc mặt u ám, Vương thị thấy thế cũng dám mở miệng hỏi xảy ra chuyện gì, bà thẳng ăn cơm tối trước rồi tính.

      Trong lòng buồn bực, Tô Căn ăn chỉ vài hớp cơm, biết mọi người đều lo lắng chuyện ngày hôm nay, liền ngẩng đầu lên vừa ăn vừa .

      "Nương nó à, ta kể bà nghe chuyện này bà đừng nóng ruột, càng được tức giận, dù sao vợ chồng A Sở cũng được phân ra riêng, tốt hay xấu cũng là chuyện của tụi nó." Tô Căn dừng và cơm lại, ông thở dài.

      Vương thị nghe ông như vậy, bà nuốt nổi cơm, nhưng bà sợ ảnh hưởng đến Lô Uyển Chi ngồi ăn cơm bên cạnh, vội vàng cho đánh mắt với Tô Căn.

      Nhưng Tô Căn là người thần kinh thô, giờ phút này trong đầu ông chỉ nghĩ đến gia của đứa con trai lớn, đâu có chú ý đến ánh mắt của bà đánh sang.

      "Chuyện là vợ A Sở. . . . . ." Tô Căn còn ngậm nửa miệng cơm nên chữ lắm.

      "Đương gia à, chuyện như vậy đợi cơm nước xong xuôi rồi hãy , ông xem Uyển Chi còn ăn cơm kìa!" Vương thị nhịn được ho khan mấy tiếng rồi , thấy Tô Căn chú ý, bà đành phải vội cắt lời ông.

      "A, cơm nước xong lại , ăn cơm, ăn cơm, Uyển Chi, con cũng ăn nhiều chút!" Giờ phút này Tô Căn mới nhớ tới, đứa con dâu mang thai lúc sơ kì thai nhi chưa ổn định, ăn cơm phía đối diện, thể chịu được kích thích, chuyện này thể để con bé biết là thỏa đáng nhất.

      Dù sao chuyện này có liên lụy tới Tô Việt, Tô Căn biết chỉ cần có chút liên quan đến Tô Việt, Lô Uyển Chi có thể bị kích động cả buổi.

      Hai người họ già lại phải võ hiệp biết xòe tay múa chân lừa mắt người, người hát người xướng như thế Uyển Chi cũng biết, nhất định đại ca Sở gia xảy ra chuyện gì tốt rồi, hơn nữa nhìn tình hình cũng tương đối nghiêm trọng, nếu họ muốn cho nàng biết nàng hỏi, thứ nàng quan tâm nhất lúc này là cục cưng trong bụng mình.

      Cơm nước xong Lô Uyển Chi liền vội vàng về phòng mình, nếu cha mẹ chồng muốn chuyện riêng, nàng cản trở để bọn họ có gian chuyện.

      ngờ lúc nàng chuẩn bị vào nàng phát ánh mắt cha chồng nhìn mình có phần thương cảm, nàng yên lòng bèn gọi Tiểu Thúy lên, cho Tiểu Thúy ở lại phòng ăn nghe hai lão nhân gia cái gì, bảo Tiểu Thúy làm bộ dọn dẹp phòng.

      Tiểu Thúy vui sướng lĩnh mệnh, là nàng chịu ngồi yên, hơn nữa nàng có cố niệm, nàng biết ở đây ai là lão đại, người nào trả lương cho mình, cho nên đối với phu nhân Lô Uyển Chi hằng ngày dịu dàng hiền thục, hề tỏ vẻ phu nhân xíu xiu nào cả, nàng gì Tiểu Thúy nghe nấy.

      Nhìn Lô Uyển Chi rời , Vương thị nhịn được vội vàng hỏi: "Đương gia, rốt cuộc là sao, sao ông vào thôn mà về trễ thế này? Nhà lão đại xảy ra chuyện gì rồi à?"

      Bà bắn liên thanh nhiều vấn đề, lúc Lô Uyển Chi còn ở đây bà nhịn muốn chết.

      Tô Căn ngẩng đầu nhìn bà cái, vẫn quên an ủi: "Bà nó à, trước tiên bà đừng sốt ruột, trời có sập xuống cũng có ta đỡ rồi, hôm nay ta về thôn đến nhà lão đại trước tiên, ta nghĩ người của Tô gia phải thông báo trước, ai ngờ cửa nhà lão đại đóng chặt, gõ hồi lâu cũng ai ra mở. Ta cho là chúng xuống ruộng làm việc, phải mấy ngày nay A Sở ở trong thôn sao. Ta mới sang thông báo cho thân gia trước rồi quay lại thông báo với lão đại sau. Kết quả ta trở lại từ thân gia nhà cũng thấy bọn họ đâu, ta đành xuống ruộng tìm, nhưng vẫn tìm được."

      Vương thị nghe đến đây chân mày nhíu chặt lại, khúc dạo đầu này của Tô Căn cho người ta biết có chuyện lớn. Bà giục ông nhanh nhanh.

      "Đợi lát đến trưa cũng thấy hai vợ chồng lão đại đâu cả, ngược lại ta thấy Đại Hà học về, ta liền hỏi sao thấy cha mẹ nó ở nhà, Đại Hà vừa nghe ta hỏi khóc." Tô Căn tới đây giọng pha chút đau lòng, đứa cháu ông quan tâm nhất chính là đứa cháu duy nhất này.

      "Đứa bé đáng thương, hai vợ chồng lão đại đâu rồi hả?" Vương thị nghĩ đến cháu cũng thể nén đau buồn.

      "Đại Hà với ta cũng đứt quãng, hình như vợ lão đại đem bán ba mẫu đất của nhà nó, cái này cũng quan trọng, nó lại còn lén bán ba mẫu đất chúng ta cho AViệt, tất cả bạc đều đưa về cho nhà mẹ đẻ, chuyện này bị A Sở biết được, nên A Sở đánh nó trận, tối hôm qua nó bỏ nhà , sáng sớm hôm nay A Sở nhạc gia (nhà vợ) tìm vợ nó rồi ." Tô Căn oán hận , đứa con dâu lớn này, đối xử với con trai lớn của mình, cháu mình, cả con trai của mình cũng tốt, lúc này ông hận đến nghiến răng.

      Vương thị vừa nghe xong, đầu tiên là bà hét tiếng kinh sợ, sau đó nhịn được mà mắng: "Cái này đáng đâm ngàn đao, sao nó dám làm như vậy? Như vậy sau này A Sở phải làm sao? Sau này A Việt về phải làm sao? Đúng là trời đánh! Nó quên nó cũng phải ăn cơm rồi hay sao!"

      Bà vừa dậm chân vừa mắng, khí huyết xông lên khiến đầu váng mắt hoa, thân thể hơi chao đảo, Tô Căn vội bước đến đỡ lấy bà, dìu bà ngồi xuống ghế.

      "Aiz, con cháu tự có phúc của con cháu, lão già như chúng ta ít quan tâm là được, ta thấy vợ lão Nhị là đứa hiểu biết, cũng hiếu thuận, chúng ta theo chúng nó là được, mắt thấy, tâm phiền." Tô Căn .

      Vương thị nâng trán than thở: " như thế, nhưng A Sở cũng là phần máu thịt của ta, làm sao mà ta có thể mặc kệ nó được chứ, huống chi còn có Đại Hà, nó là đứa cháu cốt nhục của chúng ta đấy. Đúng rồi, buổi chiều ông có qua Triệu gia ?"

      Gật đầu cái, Tô Căn đáp: "Đại Hà khóc suốt, ta cũng sợ A Sở Triệu gia chịu thua thiệt, nên mang theo Đại Hà, hai người Triệu gia chuyến."

      "Ai biết đến Triệu gia, thấy A Sở ngồi chồm hỗm cạnh sân, ta liền hỏi cha Triệu thị, có biết Triệu thị cầm đất bán lấy bạc trợ cấp cho gia đình , ta hỏi cái gì lão thân gia đó cũng bảo biết, ta thấy lão biết còn giả
      bộ hồ đồ." Tô Căn than thở, là ban đầu nhìn lầm, vốn còn tưởng Triệu gia ở cách Phương Viên mười dặm là danh môn vọng tốc, dạy dỗ khuê nữ tệ, ai mà ngờ lại xảy ra cơ này.
      "Cuối cùng sao?" Vương thị thể chịu được ông cứ dừng chút, nghỉ lúc như thế, hận được lập tức nghe hết kết quả như thế nào.
      " tìm được vợ lão đại, Triệu gia cũng mực chối nhận phân tiền nào của Tô gia chúng ta, cuối cùng còn mắng ngược lại, chúng ta vứt bỏ khuê nữ Triệu gia, bà xem đây là đạo lý gì thế này! Cuối cùng A Sở để cho ta cãi vã với người Triệu gia, ba người chúng ta trở lại thôn, A Sở tiếng nào buồn bực cắm đầu , vừa về đến nhà liền viết hưu thư, thở hổn hển chạy đến ném cho Triệu gia rồi trở về." Tô Căn đến cuối cùng cũng nhịn được buồn bã, chuyện chỉ thế này, nhất định sau này có cãi nhau.
      "Vậy Đại Hà đâu? Sao ông đưa Đại Hà tới, thằng bé ở nhà chắc bán bát cơm nóng cũng có mà ăn, đói rồi gầy cho xem." Vương thị oán trách.
      "A Sở ở trong thôn rồi, hơn nữa ban ngày Đại Hà còn phải học, tới đây dễ thế được" Tô Căn đáp.
      "Chuyện này ta thể cho qua thế được, tại sao Triệu thị mang đất chúng ta bán hỏi ý kiến chúng ta, A Sở đưa lá thư qua, nghĩa là còn quan hệ với Triệu gia, tiền mấy mẫu đất này chẳng phải là tát nước rồi à?" Vương thị bực tức mà , bà càng nghĩ càng giận, mấy mẫu đất này bà với Tô Căn phải cực khổ làm ở lò gạch mới kiếm được, họ để đất lại cho con cháu cơ mà.
      "Lúc ấy A Sở giận quá hồ đồ, sau đó mới hối hận, chỉ là ta nghĩ chúng ta phải tàn nhẫn lần, hưu Triêu thị để chấm dứt hậu hoạn. Ta mắng A Sở mấy câu, sau lại suy nghĩ chút, có thê tử lòng minh bạch, bỏ sớm sướng sớm." Làm sao mà Tô Căn đau lòng mấy mẫu đất này, hôm nay cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
      Vương thị vẫn còn giận, bà nhớ tới đứa cháu đáng thương, nhịn được chảy nước mắt, Tô Căn ngồi bên cạnh an ủi bà.
      Tiểu Thúy nghe hết, liền nhón chân nhàng báo cho Lô Uyển Chi biết.
      Nghe Tiểu Thúy miêu tả như xong, trong lòng Lô Uyển Chi cũng ứ động, phải là nàng quan tâm nhiều đến ba mẫu đất cằn này, cộng lại cũng hơn mười lượng bạc, số tiền này đối với nàng mà có hay cũng giống như chín trâu mất sợi lông, ảnh hưởng nhiều.
      Nhưng có số việc , quan tâm hay chuyện, nó xảy ra người buồn bực cực kì là chuyện. Đặc biệt là nghĩ đến mẹ chồng khóc bên ngoài, cha chồng đau buồn, trong lòng nàng cũng có tính toán.
      Huống chi đó vốn thuộc về Tô Việt, người làm vợ như nàng đúng ra nên giữ tất cả những thứ thuộc về trượng phu của mình.
      Đoán chừng ngày mai cha mẹ chồng về thôn, nàng nghĩ nếu bọn họ tạm thời muốn mình biết, trước hết mình làm bộ như biết, chỉ là đêm dó nàng lặng lẽ viết lá thư cho Lô Dũng, xin ông thời gian gần đây, giúp nàng để ý động tĩnh của Tô gia tay, cũng thuận tiện kể cho ông nghe chuyện xảy ra của nhà lão đại.
      Vô luận lúc nào nữa nhà mẹ đẻ cũng là nơi để người vợ dựa vào.
      Qủa nhiên, sáng sớm ngày hôm sau cha mẹ chồng đến cho nàng biết họ vào thôn chuyến, bọn họ phải là người hay dối, khi họ ra câu này, họ dám ngẩng mặt nhìn nàng cái.
      Lô Uyển Chi cười bảo bọn họ nhanh về nhanh, sau đó vẫn quên biểu hiểu chuyện của mình: "Nương, về đó làm việc cần mang theo chút bạc, chút bạc vụn này người cầm trước, đề phòng tình huống bất ngờ." xong nàng lấy ngân lượng trong tay áo kín đáo đưa cho Vương thị.
      Đầu tiên là Vương thị từ chối bảo cần, thấy Lô Uyển Chi tha thiết nên bà cũng tiếp nhận, bà nghĩ chừng đến Triệu gia còn phải đánh trận ác liệt, đến lúc đó có chút bạc cũng thuận lợi hơn.
      Hôm qua, hai lão nhân gia thương lượng xong, tuyệt đôi thể để Triệu gia được lợi, đứa con dâu lớn này tạm thời chưa hưu, trước tiên phải buộc Triệu gia phun số bạc ăn vào ra, sau đó mới chuyện bỏ vợ.
      Lô Uyển Chi nhìn cha mẹ chồng khỏi, nàng liền bảo Tiểu Thúy vào cửa hàng gọi người làm đến đây, bảo đưa thư đến tay Lô Dũng.
      Cho dù trong lòng nàng thoải mái chăng nữa, nàng cũng biết mình phải coi trọng cái gì, cái gì, đứa bé trong bụng mình là xếp thứ nhất, cho nên để cho cha mẹ chồng và đại ca đại tẩu ầm ĩ, hơn nữa chuyện như vậy báo cho cha mình - Lô Dũng, ông xem xét mà làm, ông luôn là người làm việc ổn trọng, cẩn thận, nàng tin ông để mình và Tô Việt thiệt thòi.
      Last edited by a moderator: 2/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 62

      Editor: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      Khi sáng trời nhá nhem tối hai lão nhân Tô gia mới về đến trấn , đầu hai người đầy bụi đất, khác hẳn bộ dáng hùng hổ lúc sáng, Lô Uyển Chi vừa nhìn, hẳn là bị Triệu gia ăn hiếp rồi.

      Nàng cũng hỏi gì nhiều, dặn dò Tiểu Thúy mau chóng bưng thức ăn ra, sau đó còn bảo Tiểu Thúy nấu chút nước tắm, sau đó để bọn họ nghỉ.

      Tô Căn và Vương thị vùi đầu ăn cơm xong tắm, còn quên dặn Lô Uyển Chi ngủ sớm.

      Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Lô Uyển Chi rời giường, nghe trong viện truyền tới tiếng la lối, nghe thanh phải là hai người, nàng vội vàng mặc thêm y phục tới cửa sổ, dưới cái lỗ be bé nhìn lén ra bên ngoài.

      thấy gấp, điều khiến nàng sợ là, có hơn mười người đứng đầy sân, mỗi người còn mang theo đứa con, người trong đó Lô Uyển Chi từng gặp qua là đệ đệ của Triệu thị - Triệu Cương, chính là người từng muốn làm mai cho Hà Hoa. Đám người bọn họ nắm trong tay gậy gộc đủ thứ, có hai người làm ruộng cầm cả cuốc lên, vây quanh đông phòng của hai lão nhân, quá nhiều người khiến nàng thể nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ chồng.

      Đầu tiên là nàng thở dài tiếng, ổn định tâm trạng rồi đưa mắt tìm bóng dáng của Tiểu Thúy, vẻ mặt hoảng sợ của nha đầu kia hẳn là ở trong bếp, hai mắt mở lớn nhìn tình hình trước mặt, tất cả đều là sợ hãi.

      Cũng may phòng của Lô Uyển Chi sát bên phòng bếp, nàng thừa dịp ồn ào bên kia, khẽ gọi Tiểu Thúy vài tiếng, kết quả nha đầu kia có lẽ do quá sợ hãi, nên nghe được nàng gọi.

      Lô Uyển Chi sốt ruột, quay về phòng tìm khối nghiên mực (cục mực chưa được mài), mở cửa sổ ném sang Tiểu Thúy, lần này cuối cùng cũng đánh thức nàng từ trong sợ hãi.

      Tiểu Thúy là tiểu nương thông minh, nàng biết nếu mình bước nhanh qua cửa sổ, ắt khiến đám người kia chú ý, cho nên nàng nghiêng người sát vào cửa sổ.

      "Tiểu Thúy, ngươi nhanh tới cửa hàng chuyến, kể chuyện ở đây cho Hoa quản gia nghe, để ông tới nha môn tìm mục đầu báo án, sau đó bảo ông ta phái mấy người làm có thân thể cường tráng tới đây, nhớ mang theo người! nhanh về nhanh!" Lô Uyển Chi , thời gian gấp gáp, chỉ có thể tận lực đơn giản cầu của mình mà thôi.

      Tiểu Thúy vừa nghe vừa nhìn động tĩnh cửa phòng phía đông, chờ tiếng Lô Uyển Chi vừa dứt, nàng liền chầm chậm di chuyển đến cửa viện, người tinh mắt của Triệu gia phát kêu lên tiếng, Tiểu Thúy liền bày bộ dáng xun xoe chạy ra ngoài, đợi người phía sau phản ứng kịp, đuổi theo kịp, lại Tiểu Thúy ở trấn mấy năm, đối với con đường ngõ phố cũng rất quen thuộc, quanh co lòng vòng liền bỏ rơi hai người của Triệu gia.

      Lô Uyển Chi thấy Tiểu Thúy thành công thoát , mới thở phào, trước khi người của cửa hàng hoặc người của nha môn đến nàng dám ra ngoài, nếu là trước khi có bầu, nàng ra ngoài từ sớm, nhưng hôm nay nàng biết bây giờ bản thân được hành động theo cảm tình, đứa trong bụng là cốt yếu.

      Đột nhiên nhớ ra mình quên dặn Tiểu Thúy, bảo Hoa quản gia cứ việc dùng bạc, nàng nhớ Hoa quản gia ở Châu Phủ thời gian, chắc chắn có chút quan hệ với quan phủ.

      mình Lô Uyển Chi trong phòng cũng đứng ngồi yên, nàng lo sợ cha mẹ chồng già yếu nhỡ bị đẩy cái, tay chân xảy ra vấn đề gì rồi sao,trong nhà của mình mà để cha mẹ xảy ra chuyện, nàng còn mặt mũi nào gặp Tô Việt. Cho nên mới tuyển thêm người làm, người của quan phủ biết bao giờ mới tới, trông cậy vào bản thân mới là tốt nhất.

      Chỉ là lo lắng cũng vô ích, nàng chỉ có thể chắp tay trước ngực xin cứu binh mau mau tới.

      Cửa hàng cách nhà họ cũng xa lắm, chốc lát sau liền nghe trước cửa viện truyền đến loạt tiếng bước chân, mặc dù những người đó tranh cãi nhưng ầm ĩ lắm, Lô Uyển Chi vẫn nghe được, nàng len lén nhìn ra ngoài, quả nhiên, bảy tám người ‘rầm rập’ vào, ngay cả chưởng quầy cũng cầm bàn tính tới, Lô Uyển Chi nhìn lập tức xấu hổ hồi, tiên sinh à, ông cầm luôn cả bàn tính đúng là rất có khí thế ~.~.

      Mặc dù nhân số chiếm thượng phong, nhưng là đa số người làm đều là trai tráng tuổi chừng hai mươi, bởi vì phải thường xuyên gánh gạo, nhìn thế nào cũng là thanh niên thân thể cường tráng khỏe mạnh, mà nhìn lại Triệu gia, tuy người tới ít, nhưng có ai gọi là cường tráng đâu, chỉ toàn là mấy ông lão chống gậy tới.

      Lô Uyển Chi thấy có người tới rất hài lòng, rốt cuộc có thể ra khỏi phòng rồi. Mà người của Triệu gia cũng quay đầu lại nhìn, bọn họ nhìn đám người cao to vạm vỡ vẻ mặt hùng hổ hơi sợ sệt, bọn họ quay lại nhìn ông lão chống gậy đứng ở chính giữa, có vẻ hỏi thăm, chuyện này phải tiếp tục như thế nào đây.

      Bọn họ tới tìm hai vợ chồng Tô Căn cũng chỉ muốn dọa chút, căn bản họ dám xuống tay đánh người, nếu là trong thôn, muốn đánh bước lên đánh, cùng lắm tốn chút tiền xem bệnh, nhưng đây là trấn , nha môn chính là ở trấn , cho họ mượn mấy lá gan họ cũng dám động thủ đầu thái tuế.

      Cho nên mới đứng đó cả nửa ngày cũng chỉ mắng hai lão Tô mà thôi: "Các ngươi đúng là già mà nên nết, sao lại buộc nhi tử hưu thê tử nó chứ, Triệu thị giấu các ngươi nó sinh đẻ được à? Nó sinh cho các người đứa cháu đáng như thế mà các ngươi bỏ là bỏ sao, đây gọi là khinh thường người Triệu gia bọn ta chứ là gì! Thức thời mau lấy lá thư lại, bằng hôm nay các ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa!"

      đám người đứng đó mắng qua mắng lại chỉ mấy câu này, Lô Uyển Chi nghe thuộc lòng luôn rồi.

      Lô Uyển Chi được Tiểu Thúy dìu ra khỏi phòng, đứng giữa đám người làm mà với người Triệu gia: "Các vị, ta hôm nay các vị tự tiện xông vào nhà dân phạm tội gì, chỉ dựa vào lương tâm của các vị mà ngẫm, các vị nhiều người như thế mà nỡ nhẫn tâm bức bách hai người giả tuổi năm mươi sao? Các vị ai mà do cha mẹ sinh ra? Ai cũng cũng có cha mẹ mà!"

      Lô Uyển Chi tức giận khiến giọng cũng hơi run run, Tiểu Thúy vội vàng vuốt lưng cho nàng thuận khí, Tiểu Thúy vẫn quên giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, hôm nay người có thai đừng chấp nhặt với bọn họ!"

      đợi Lô Uyển Chi thuận khí, lão đầu bên kia lên tiếng: "Ngươi là thê tử của A Việt à? Ta nghe này cháu dâu, hôm nay là con ta hôm sau có thể làđến lượt ngươi, hôm nay hai lão nhân này có thể buộc A Sở bỏ vợ, ngày mai chờ A Việt về đây bọn họ buộc A Việt vứt lá hưu thư cho ngươi. Nghe lời gia gia , cái người mà ngươi gọi cha nương này chẳng có gì tốt đẹp cả!"

      Mới vừa nãy Vương thị sợ đến nỗi màu mặt trùng màu với đất, bây giờ lấy lại sức lực: "Triệu Chính ông bậy cái gì đó? sớm cho ông biết, chúng ta hề bảo A Sở viết hưu thư, có bản lãnh các ngươi tìm A Sở mà , có bản lãnh mới đến tìm hai lão nhân chúng ta gây phiền phức phải ? Hơn nữa, chính A Sở cũng rất đau lòng bỏ khuê nữ ngươi, nhưng vì khuê nữ người làm việc trái với lương tâm, bán sạch sáu mẫu đất nhà chúng ta, bạc nó bán đất được phải mang về cho nhà ngươi à!"

      Vương thị rất ít khi nhanh như vậy, xem ra là khí huyết công tâm rồi.

      "Bà thông gia, lời này của bà đúng rồi, chúng ta chưa từng thấy bạc dù là hào, ràng là các ngươi vu oan cho khuê nữ ta, chẳng lẽ tat hay nó ra mặt là đúng?" Lão đầu kia mặt đỏ tim loạn phủ nhận.

      Đám người Triệu gia hùa theo, bảo Tô gia đúng.

      Lô Uyển Chi ngồi lên ghế Tiểu Thúy vừa đưa tới, cũng bảo Tiểu Thúy đưa thêm hai cái ghế cho cha mẹ chồng vẫn còn kinh sợ.

      "Triệu bá, ta xin hỏi bá, tờ hưu thư là do cha nương ta viết à?" Trong lòng Lô Uyển Chi cũng hiểu đại khái đầu đuôi tình rồi, nàng ngồi xuống vuốt vuốt ngực, lầm bầm câu ‘ tức giận’ mấy lần mới bình tĩnh hỏi.

      Triệu Chính sửng sốt chút, sau đó lắc đầu, rồi lại lập tức phản ứng: "Nhà A Việt à, mặc dù phải cha nương ngươi viết, nhưng bọn họ khuyến khích. Nếu tính khí A Sở tốt như vậy, bình thường nó đối xử rất tốt với khuê nữ của ta, làm sao nó lại vô duyên vô cớ hưu khuê nữ ta chứ?"

      "Ông cha nương ta khuyến khích phải có chứng cớ, chỉ với mấy câu của ông mà chúng tôi phải tin à, nếu là như vậy, ta nhà Triệu gia đều là ngồi ăn đám trùng chờ chết, nhưng thậtốc phải như thế , tất cả mọi người đều người của Triệu gia chăm chỉ cần cù làm việc đấy thôi." Lô Uyển Chi trợn tròn mắt mò, nàng cố ý ngừng ở chữ ‘trùng’ chút, thấy sắc mặt Triệu Chính với Triệu Cương đứng bên cạnh khó coi, mới từ từ câu sau.

      Triệu Chính phải là người hồ đồ, biết Lô Uyển Chi cố ý mắng nhà mình, nhưng là mục đích hôm nay tới đây chủ yếu là buộc Tô gia hạ mã, để cho bọn họ biết người của Triệu gia dễ chọc, phải nhanh tay lấy lại tờ hưu thư.

      Vậy mà mục đích hôm nay chưa đạt được, hơn nữa đối phương được nhiều người giúp như vậy, với tình hình nay, tranh thủ rút là tốt nhất.

      Nghĩ tới đây, Triệu Chính liếc nhìn Lô Uyển Chi cái, quét sang vợ chồng Tô Căn: "Hôm nay Ta tới cũng có ác ý, chỉ muốn cho thân gia biết, để cho ngươi bảo A Sở mau lấy lại lá hưu thư này, thà phá mười ngôi miếu, cũng phá việc cưới."

      Mặt Tô Căn lạnh tanh: "Triệu Chính, ta rồi, chuyền tờ hưu thư ông mà hỏi A Sở, hôm qua ta còn khuyên A Sở hãy vì Đại Hà mà rút lại từ hưu thư, nhưng hôm nay ông làm thế này xem ra cần thiết rồi."

      Có lẽ ông tức giận ít, sắc mặt cũng hơi tím lại rồi.

      Triệu Chính muốn phát tiết, liền nhìn thấy đám người đeo đao mặc áo quan phủ nối đuôi nhau vào, ông sợ đến nỗi run run vài cái, nên lời.

      Lô Uyển Chi thấy thế vội vàng đứng dậy chào đón, nháy mắtồch những người quan sai và Hoa quản gia vào.

      Hoa quản gia trấn an nàng bằng ánh mắt, Lô Uyển Chi yên tâm, biết chuyện hôm nay mình nhất định bị thua thiệt.

      Quả nhiên, đoàn người vào, người đứng đầu hắng giọng hỏi người nào là Tô phu nhân. Lô Uyển Chi đứng dậy trả lời.

      "Tô phu nhân, tại hạ là Lưu Lượng, là bộ đầu trong huyện nha, nghe có người tự tiện xông vào nhà dân, tình trạng cụ thể như thế nào kính xin phu nhân ." Lưu bộ đầu là người mà trước khi Tô Việt nhập ngũ chuẩn bị sẵn, lúc đó ta thu của Tô Việt ít bạc, trong lòng lo sợ có chuyện gì xảy ra với nàng, chuyện gì đó đến rồi.

      Lô Uyển Chi nhìn lướt qua mọi người của Triệu gia, từ lúc quan sai vào, gậy gộc của bọn họ buông bỏ xuống đất, mọi người cúi đầu khom lưng.

      Đầu tiên là kể lại toàn bộ những chuyện từ sáng sớm cho Lưu bộ đầu nghe, sau đó kéo Vương thị bên cạnh: "Cha, nương, hai người có gì oan khuất ? Thừa dịp có quan nhân trong nha môn ở đây hết , con tin quan nhân làm chủ giúp chúng ta."

      Vương thị sống mấy chục năm, lần đầu tiên bà thấy người mặc quan phục, sớm bị kinh khiếp còn biết gì rồi, nhưng Tô Căn đứng bên cạnh phản ứng kịp, kể chuyện Triệu thị bán đất của Tô gia trợ cấp cho nhà mẹ là Triệu gia như thế nào, người con lớn của ông viết hưu thư, sáng sớm người Triệu gia tới đây làm ầm ĩ, ông rất ràng.

      Triệu Chính nghe thế định phản bác nửa câu bị Lưu bộ đầu cắt đứt, nếu người Triệu gia bị kiện, bằng thừa dịp vào trại giam tham quan lần cho biết. Triệu Chính sợ quá liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nửa lời phản đối cũng dám .

      Tô Căn muốn làm cứng, hơn nữa đều là hương thân phụ lão, sau này còn phải gặp mặt, cho nên ông vội vàng cầu cạnh, chỉ cần Triệu gia trả lại toàn bộ tiền bạc cho Tô gia là được. Về phần Triệu thị có bị hưu hay , đó phải do con trai mình làm chủ.

      Triệu Chính cũng nhắc lại câu mình lấy nửa phân tiền, liên tục gật đầu đồng ý, cuối cùng Lưu bộ đầu câu “Còn mau cút ” lời khiến đám người sắp tè ra quần chạy .
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      huyetsacthiensusanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :