1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      54.






      Văn thư của huyện nha trực tiếp phát đến tận trong thôn, phạm vi trưng binh lần này tương đối rộng, phàm là trong nhà có hai nam đinh khỏe mạnh nhất định phải xuất ra người, mà hộ này phải tính trước khi ở riêng. Nếu có người nào xuất ra cũng được, chỉ cần chi hai mươi lượng bạc làm quân lương.


      Mà, trưởng tử của Tô gia Tô Sở chưa đến ba mươi tuổi, Tô Việt chưa đến hai mươi, bất kể thế nào nhất định phải có người .


      Sáng sớm ngày hôm nay, Tô Căn nhờ người mang thư tín đưa cho hai nhi tử nhà mình ở trấn , bảo bọn họ xế chiều trong ngày phải trở về chuyến.


      Lô Uyển Chi vốn cũng muốn trở về theo, dù sao lần trở về thăm cha mẹ chồng trước đó cách nay hơn nửa tháng, Tô Việt sợ biết đại tẩu có xuôi tai làm bẩn lỗ tai nàng dâu nhà hay , nên để nàng cùng về, hơn nữa lo lắng tại tiên sinh phòng thu chi hoặc người làm trong cửa hàng có việc gì gấp, bảo Lô Uyển Chi ở lại phụ trách.


      Trong khoảng thời gian gần đây, dưới cạm bẫy đeo bám dai dẳng với cường độ mềm mỏng của Tô Việt, Lô Uyển Chi chậm rãi tiếp nhận chuyện trong cửa hàng, Lô Dũng ngẫu nhiên cũng đến chỉ điểm hai chỗ, có điều ông thấy trong mấy tháng Tô Việt làm chưởng quầy, thu hoạch trong cửa hàng so với trước kia ràng tốt hơn nhiều mặt, nên cũng yên tâm.


      Kỳ thực, Lô Uyển Chi trong lòng rất ràng, Tô Việt là lo lắng sau khi rồi Lô Uyển Chi nắm được chuyện cửa hàng, tuy tại bọn tiểu nhị trong cửa hàng đều thành an phận, thế nhưng tương lai ai có thể chính xác, vạn nhất có người bị người ngoài lừa gạt làm chuyện gì tổn hại đến chuyện cửa hàng, có lòng hại người nhưng thể có lòng phòng bị người khác. Đây là nguyên tắc trước sau như của Tô Việt.


      Vì thế, Tô Việt leo lên xe ngựa, gọi đại ca rồi cả hai cùng nhau lên xe trở về, thuận tiện mua chút quà vặt ở trấn cho Tô Đại Hà, Lô Uyển Chi đối với đứa chất tử duy nhất này rất ư là chiều, hề bởi vì Triệu thị mà có chút khó chịu nào.


      Tô Việt đối với điểm này cũng rất vui mừng, gần đây lúc nào cũng tính toán mình Lô Uyển Chi ở trong trấn này, ở thôn xóm thế nào cũng được, lo mấy chuyện nàng thiếu ngân lượng linh tinh gì đó, nhưng mà có quan hệ vẫn có chỗ tốt.


      Cho nên lần này trở về có suy nghĩ muốn , chính là nhất định thể để tranh chấp cùng đại tẩu, còn phải làm dịu chút hòa khí với đại tẩu, vì Lô Uyển Chi mà lót đường. Nhiều hơn bằng hữu còn tốt hơn nhiều kẻ địch.


      tại thời tiết tốt, Tô Căn ngẫu nhiên xây nhà, đa số thời gian xuống ruộng làm cỏ bắt sâu, năm nay nước mưa dồi dào, ruộng lúa mọc tươi tốt, làm cho hai vợ chồng già Tô Căn đối với vụ mùa này ngập tràn hy vọng, nghĩ tới bán xong mà tiểu nhi tử cần, vậy có thể trợ cấp phần cho nữ nhi Tô Lan.


      Tô Lan từ sau khi trở về nhà mẹ đẻ đợt Năm mới xong, mãi cho đến tiết Đoan Ngọ mới trở về nhà lần nữa. Trong lời của con đều cho thấy cuộc sống nghèo khó tại, vậy còn bất mãn với mẹ chồng.


      Chuyện nhà chồng của nữ nhi, bên mẹ đẻ Tô gia tiện nhúng tay vào, vợ chồng già chỉ nghĩ, chỉ cần bọn họ cố gắng hết sức có thể trợ cấp cho nữ nhi duy nhất này, cho cùng khi con bé xuất giá cũng có của hồi môn hay đồ cưới gì.


      "Hôm nay gọi các ngươi trở về, vì chuyện gì các ngươi ở trấn nghe , tại quốc gia gặp nạn, văn thư trưng binh của quan phủ đến thôn, phàm là trong nhà có hai nam đinh khỏe mạnh ít nhất phải cử ra người, nhà chúng ta cũng phải xuất ra người, huynh đệ các ngươi thương lượng chút xem, hai người các ngươi ai ?" Tô Căn thẳng vào vấn đề hỏi hai đứa con ngồi bên cạnh.


      Tô Sở năm nay gần ba mươi, tại ở trấn mới được làm tiên sinh phòng kế toán, trong nhà vẫn hoàn thuận vui vẻ, muốn tòng quân, việc này tám chín phần mười là chuyện có về.


      Nhưng đệ đệ của vừa mới thành thân, vừa mới thành thân nếu như chiến trường, nếu cũng về chẳng phải là đệ muội tuổi còn trẻ khóc tang sao, huống chi tại đệ đệ ngay cả mụm con cũng chưa có.


      Suy nghĩ lúc, Tô Sở ngẩng đầu nhìn Tô Căn hỏi, "Cha, ta nghe có thể , chỉ cần đưa mấy chục lượng bạc là được, nhà chúng ta thời cũng phải là kiếm nổi bạc, ta thấy bằng chúng ta cứ tổn thất chút tiền, mất bạc tránh được tai họa ".


      Tô Căn gật đầu, "Lão đại rất đúng, ta cũng có ý này, ta giống như những người khác trong thôn, có bốn năm nhi tử, ta chỉ có hai người con là các ngươi, để ai đều nỡ, ta bàn bạc qua với nương của các ngươi, sai dịch huyện nha nếu phải đưa năm mươi lượng bạc, hai vợ chồng chúng ta gom góp hết cũng chỉ có thể ra sáu lượng bạc (六银子两), còn thiếu bốn mươi bốn lượng, hai người các ngươi chia đều phần này, các ngươi thấy thế nào?"


      Tô Sở vừa nghe muốn số chia bạc nhiều như vậy, sắc mặt nhất thời tối xuống, đối với chuyện tiền bạc trong nhà, ngay cả nửa điểm phát biểu cũng có, cho dù là quyết định, muốn để bọn họ đột nhiên lấy ra hai mươi mấy lượng bạc cũng là chuyện có khả năng.


      Tô Việt vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nghe phụ-huynh chuyện, đối với đề nghị của phụ thân, tán thành cũng phản đối.


      tại thể đem suy tính muốn tòng quân của chính mình ra, chủ yếu là lo lắng đến hai người đại ca và đại tẩu, đặc biệt là đại tẩu. Nếu phải , nàng ta chắc chắn thể nào đối xử tử tế với Lô Uyển Chi, tuy là hai người có nhiều cơ hội tiếp xúc lắm, nhưng mà vạn nhất trong thôn Triệu thị mấy lời ong tiếng ve về Lô Uyển Chi, hoặc là đến cửa hàng trấn gây náo loạn, cũng gây ra rối loạn đáng.


      còn muốn nhìn xem, đại ca nhà có thể xuất ra hai mươi mấy lượng bạc được hay , dù sao mười năm gần đây đại ca đều ở trấn làm việc, ruộng đất trong nhà thu hoạch hàng năm cũng tệ, hẳn là có dành dụm được chút bạc, nếu thiếu do đại tẩu đem cấp cho nhà mẹ đẻ nàng ta, thế nhưng đại ca đối với chuyện này hề hay biết chút nào, hàng năm ở ngoài, thường về nhà, cho dù có trở về, đa số thời gian đều vội vàng cúi lưng làm chuyện ngoài ruộng.


      còn muốn thông qua chuyện này, để chuyện đại tẩu lấy bạc trợ cấp nhà mẹ đẻ bị bại lộ, cũng để đại ca cho đòn cảnh cáo, làm cho đại tẩu thành thực chút.


      "Cha, đột nhiên muốn xuất ra nhiều bạc như vậy, ta muốn về nhà thương lượng chút, nhưng mà tòng quân này chúng ta có thể theo, dựa theo những gì người , chỉ có hai huynh đệ chúng ta, bất kể có cử ai cũng tốt, huống chi đệ đệ vừa mới thành thân, ngay cả đứa con đều chưa có" Tô Sở cúi đầu trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, lời cực kỳ kiên định.


      Tô Việt bị lời của đại ca làm ấm lòng, cực lực nhịn xuống lời muốn vọt ra khỏi miệng, chỉ gật đầu, "Cha, đại ca, ta cũng muốn trở về bàn bạc với Uyển Chi chút, dù sao số bạc hai mươi mấy lượng cũng phải là chuyện ".


      Tô Căn liếc nhìn , thằng nhãi xấu xa láo cũng viết nháp, người kia còn chu đáo biết tình huống cửa hàng của nhi tử mình sao, cái tiệm gạo kia, tuy rằng thể mỗi ngày kiếm lời được đấu vàng, nhưng mà mỗi ngày bán mấy lượng bạc gạo hẳn là thành vấn đề gì.


      Tô Căn ở trong thôn còn biết đến chuyện này, đừng chi tới người mỗi ngày ở trấn làm việc như Tô Sở, trong lòng ta càng hiểu tình huống cửa hàng kia của đệ đệ.



      Hai trăm lượng bạc đoán chừng là phải cố gắng phen, còn hai mươi lượng? Đối với bọn họ hẳn là đáng kể chứ, bất quá Tô Sở cũng biết đệ đệ đối với đệ muội có bao nhiêu chiều, cho nên trở về bàn bạc ta cũng cảm thấy rất đổi bình thường.


      Tuy vậy, bàn bạc của Tô Việt cùng với bàn bạc của Tô Sở là giống nhau, Tô Việt bàn bạc là bàn bạc, là hai vợ chồng tay nắm tay, mặt đối mặt ôn hòa nhã nhặn thương nghị, mà Tô Sở bàn bạc là xin chỉ thị, là muốn vắt hết óc suy nghĩ xem như thế nào thuyết phục được Triệu thị nguyện ý ra hai mươi mấy lượng bạc này, những năm gần đây tổng số bạc nộp cho nàng dâu tuyệt đối do với số này nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa tiêu phí trong nhà chẳng phải lớn lắm, ngoại trừ tiền nhi tử Tô Đại Hà học trường tư, những cái khác căn bản là phải chi tiêu.


      Nhìn người con lớn lại nhìn tiểu nhi tử, trong lòng Tô Căn thở dài, đứa con lớn ràng là bộ dáng tâm nặng nề, dáng vẻ lo sợ bất an, mà tiểu nhi tử còn lại khí định thần nhàn, nhàng khoan thai, ông vẫy vẫy tay bảo bọn họ có thể .


      Rất nhanh, ngay ngày hôm đó trước khi trời tối hẳn bọn họ trở lại, Tô Sở kéo theo gương mặt căng thẳng đến nhà chung, nếu tinh mắt chút xíu, nhìn cẩn thận chút là có thể phát phía sau cổ của có dấu của năm ngón tay để lại.


      Tô Việt nhìn lắc đầu, may mắn là trong lòng cha mẹ trong nhà đều chỉ nghĩ đến chuyện trưng binh, hơn nữa trời tối nên phát vẻ khác thường của nhi tử mình.


      Tô Việt đến cúi đầu ủ rũ ngồi ở chỗ kia rên tiếng, sau khi Tô Căn hỏi mới chậm rãi trả lời, "Cha, ta tòng quân".


      Tuy rằng trong lòng có chuẩn bị trước, đứa con lớn đoán chừng là ra được nhiều bạc như vậy, thế nhưng thầm nghĩ vợ chồng già Tô Căn cùng bọn họ nghĩ ra cách, ai ngờ biện pháp mà họ nghĩ chính là cách này.


      Ngay tức căn phòng rơi vào yên tĩnh, Tô Căn có chút chán nản trừng mắt Tô Sở, vừa rồi ông để đứa con nào chiến trường, ông còn chưa muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.


      Tô Việt vừa thấy phụ thân tức giận, đại ca ủ rũ, vội vàng đứng lên , "Cha, người cũng đừng tức giận, đại ca, muốn cũng là ta , so với người ta trẻ tuổi hơn, quan phủ càng thích cái tuổi nam tử như ta, hơn nữa đại ca còn phải nuôi Đại Hà, chúng ta còn phải trông cậy vào Đại Hà làm quang tông diệu tổ Tô gia ta"


      Vì thế ngay khi hai huynh đệ bọn họ tranh chấp vấn đề ai ai ở, Tô Căn thở hổn hển nhìn bọn chằm chằm, ông cũng biết việc quốc gia lớn hơn nhà, tổ chim bị phá trứng có bình yên được chăng? Nhưng mà trong lòng ông vẫn chút nào bước qua cái hố này.


      Tô Việt đầu tiên là lôi kéo đại ca ra ngoài thầm lúc, kế đó cho ta trở về, tiếp đó mình vào phòng, đem chuyện tính toán tòng quân của chính mình cho Tô Căn nghe, đợi ông mở miệng phản đối liền đem những tính toán lâu dài cùng chuyện buôn bán đem ra , bao gồm tự ti của ở Lô gia, đối với chờ đợi của bằng hữu.


      Tô Căn đầu tiên là giọng lẫn vẻ mặt đều nghiêm khắc mắng trận, thấy bất kể ông có làm cách gì, dù là tận tình khuyên nhủ hay nghiêm mặt trách móc, Tô Việt đều kiên trì chính muốn tòng quân.


      Cuối cùng ông cũng còn cách nào, chỉ thời dài với Tô Việt, "Thôi, ngươi từ đến lớn luôn có chủ ý, vì cái mục đích mà có thể lên kế hoạch tới nhiều năm, chuyện này ta mặc kệ, hai huynh đệ các ngươi cứ xem mà làm, ta già rồi!" Tô Căn xong quay người vào phòng ngủ, để ý tới tiểu nhi tử.


      Tô Việt suốt đêm chạy về trấn , tuy rằng để Lô Uyển Chi chờ đợi , thế nhưng biết nếu có mình bên cạnh nàng ngủ được.


      Quả nhiên Lô Uyển Chi đợi , nàng mở miệng hỏi nửa chữ về chuyện trở về thôn, vẫn như trước hòa nhã vì rửa mặt cởi áo.


      Nghĩ đến chính mình còn nhiều thời gian hưởng thụ ấm áp như vậy nữa, có lẽ sau khi ra trở về được, rốt cuộc chịu được ý nghĩ này khiến trái tim níu chặt người ngọc.


      Tô Việt đột nhiên đẩy ngã Lô Uyển Chi xuống giường. đợi nàng phản ứng vung tay cởi áo nàng.






      Hết Chương 54.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      55.







      Vừa mới ngồi ở mép giường đột nhiên bị Tô Việt đẩy cái này, Lô Uyển Chi sợ quá 'A' tiếng.


      Nàng nằm dưới thân Tô Việt nghi hoặc nhìn hỏi, "Tô Việt, chàng làm sao vậy? Hôm nay trở về thôn xảy ra chuyện gì?"


      Hai mắt Tô Việt lóe lên tinh quang, " có chuyện gì lớn, bằng ta cũng về kịp rồi" vừa bờ môi mỏng tiến gần về phía chiếc cổ thanh tú của Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi làm sao chịu bỏ qua dáng vẻ này của , ngày thường Tô Việt luôn đối xử ôn nhu với mình, đặc biệt là phương diện phòng the, chỉ cần nàng hơi nhăn mày chút lập tức dừng lại tiếp tục, cho dù là bị nghẹn mồ hôi đầy đầu, mà vừa rồi thậm chí có chút thô lỗ đè lên người nàng. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, thế nên nhất định xảy ra chuyện gì rồi.


      Cho nên, tuy rằng sức lực hơn rất nhiều so với Tô Việt, nhưng nàng vẫn cố hết sức đẩy ra, đôi mi thanh tú vừa nhíu, mắt hạnh trừng to, "Tô Việt, chàng trước hết cho ta biết chuyện gì xảy ra ?"


      Tô Việt cúi đầu nhìn chăm chú cái đỉnh đội cao giữa hai chân, vô lực thở dài, xem ra hôm nay nhất định phải đem chuyện xảy ra trong thôn với nàng, nếu mình làm tiếp được.


      muốn rời cơ thể mềm mại ấm áp của nàng, lại sợ chính mình đè nặng nàng, Tô Việt xoay người cái, trở mình đem Lô Uyển Chi lật ngược nằm người , kéo hai hai tay Lô Uyển Chi xuống để cả người nàng nằm lên bờ ngực gầy của .


      Tô Việt chậm rãi đem chuyện quay về thôn hôm nay, đem những lời phụ thân , còn cuộc trao đổi giữa hai huynh đệ trần thuật toàn bộ cho Lô Uyển CHi nghe.


      Tuy có chuẩn bị từ trước, nhưng thực tế xảy ra lại là chuyện khác, chỉ cần nghĩ tới mấy ngày nữa người nam nhân với khuôn mặt tươi cười trước mặt của mình tách ra, hơn nữa là biết có về hay cũng chắc, trong lòng nàng bỗng nhiên sợ hãi lúc


      Hai cánh tay Lô Uyển Chi siết chặt lấy thân thể Tô Việt, "Tô Việt, cha chúng ta có thể ra tiền, mấy chục lượng bạc chúng ta có thể bỏ ra, nếu chúng ta cứ bỏ ra chút bạc , tòng quân tốt sao?"


      Nàng còn trong lần giãy giụa cuối cùng, chính mình hết lần này đến lần khác hy vọng, dù chắc thuyết phục ngăn được quyết định tòng quân của Tô Việt.


      Nàng lúc sốt ruột khẩn trương, bất chợt quên mất Tô Việt cũng là người quật cường giống hệt như mình, khi nhận định chuyện gì chưa đụng tới chân tường Nam chịu chết tâm, có chín trâu kéo cũng kéo trở lại được.


      Tô Việt ôm trở lại cơ thể có chút gầy yếu của Lô Uyển Chi, ha ha cười lên, "Uyển Chi, nàng đừng lo lắng, trước đó phải chúng ta bàn bạc tốt rồi sao, chuyện này từ sớm quyết định rồi, ta nhất định có thể sống sót trở về, nàng cứ yên tâm, nam nhi vốn là chí ở tứ phương. Chưa kể tới ta có lập công ở tiền tuyến, còn có thể kiếm cho nàng cái chức quan phu nhân đấy" lời này có ít nhiều ý muốn an ủi người khác, mấy câu cuối đa số mang hàm ý đùa cợt.


      "Ta cần quan phu nhân gì cả, chỉ cần chàng bình an, mỗi ngày của chúng ta đều hòa thuận mỹ mãn là được" Lô Uyển Chi nép người lên vai giọng .


      "Ta biết! Ta hoàn hảo có hao tổn gì trở về, nàng đừng quá lo lắng nữa!" Tô Việt an ủi nàng còn bàn tay khẽ di chuyển bờ vai nàng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mắt Lô Uyển Chi, trong ánh mắt để lộ ra vẻ kiên định mười phần.


      Lô Uyển Chi vốn có chút u buồn bị ánh mắt chăm chú của làm xấu hổ ngượng ngùng, trước đó hai người thương lượng tốt, chính mình đến lúc này còn ở nơi đây lo chuyện nhi nữ tình trường, vậy ra có vẻ đủ khéo hiểu lòng người.


      Hai tay nâng gương mặt trẻ tuổi tao nhã đầy mệt mỏi, Lô Uyển Chi trong lòng yên lặng thở dài, để ra ngoài xông xáo cũng tốt, ít nhất đây cũng là chí hướng của , đây là quá trình nhất định mà nam hài tử muốn trở thành nam nhân cần phải trãi qua.


      Có người thông qua việc cưới vợ mà thành người, có người qua việc đánh nhau mà lớn lên, có người qua tích lũy kinh nghiệm bên ngoài mà trưởng thành, mà Tô Việt kiên trì phải con đường của bản thân, chính mình là thê tử nếu lời nào phản đối chẳng phải là đủ đức hạnh rồi sao.


      Chính là khuôn mặt này, nàng nhìn xa còn chưa nhìn đủ, chạm chưa đủ, thân cận chưa đủ; còn chưa dựa đủ vào thân thể này, hằng đêm nàng nhất định tưởng nhớ đến khuỷu tay ấm áp này, dung nhan tươi cười này, đôi môi lưu luyến này.


      Tô Việt luôn luôn mỉm cười nhìn thê tử trước mắt, miệng thề son sắt cam đoan nhất định có thể bình an trở về, thế nhưng trong lòng cũng biết , có thể trở về hay dám chắc, nơi đó động đến đao gươm , mà đao thương luôn có mắt, nếu như trực tiếp bị chém giết cũng còn tốt, nhiều nhất chỉ là làm nàng thương tâm vài năm, nếu như bị chém đứt chân hoặc đứt tay, làm sao còn có mặt mũi trở về?


      Cứ thuận theo tự nhiên vậy, quyết định thèm nghĩ đến vấn đề xa xôi như vậy nữa, huống chi tình huống trước mắt cho phép nghĩ gì nữa vì Lô Uyển Chi cúi đầu mổ lên khóe môi .


      Tô Việt đầu tiên là cực lực nhẫn nhịn, muốn nhìn xem qua dạy dỗ của mình thời gian rồi, nàng có thể chủ động tới mức độ nào.


      Thế nhưng Lô Uyển Chi chỉ lưu luyến môi , ngay cả động tác cạy miệng đưa chiếc lưỡi tiến vào cũng có, trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng vẫn kìm nén được trực tiếp há miệng bắt lại chiếc lưỡi thơm mát vẽ môi mình, mời nàng cùng nhảy múa.


      Tô Việt hoàn toàn còn dùng cái khí thế đẩy ngã Lô Uyển Chi giường khi vừa mới trở về, chốc chốc lại ôn nhu tinh tế đến tận cùng, hai người đều đắm chìm trong cảm giác thương cảm trước lúc ly biệt, động tác cũng cực kỳ từ tốn chăm sóc, trước cảnh xuân lộ ra trước người Lô Uyển Chi, hai mắt Tô Việt đều gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, phảng phất như muốn khắc họa hình ảnh nàng vào trong đầu, bất kể tương lai gặp chuyện gì, cho dù đến đời sau, hy vọng mình vẫn còn may mắn này, có thể cùng nàng tiếp tục dắt tay nhau lần nữa đến suốt cuộc đời.


      Mà Lô Uyển Chi xuyên suốt quá trình tươi đẹp đều nhắm chặt hai mắt, nàng dám nhìn tới Tô Việt, sợ chính mình kìm được nước mắt, chỉ dùng đôi tay ngừng sờ soạng người , đây là lần đầu tiên nàng hề kiêng kỵ, thẹn thùng tiếp xúc với thân thể Tô Việt.


      Cơ thể này, về sau dẫu có bị ác mộng ám ảnh, cho dù ở những năm tháng bên cạnh, nàng còn có thể chìm đắm trong bi thương, giả vờ như luôn luôn ở đây.


      Lần này, sau Tô Việt tận tình phát tiết trong thân thể Lô Uyển Chi xong, vẫn chậm chạp rút khỏi người nàng, tựa như hưởng thụ lần triền miên cuối cùng. nghĩ dùng cụm từ tình nồng mật ý cũng đủ để hình dung tình cảm vợ chồng giữa bọn họ lúc này, nàng đối với tựa như máu thịt, mà nàng cũng tựa như máu của , như loại thân mật của máu thịt trộn lẫn vào nhau, trong lòng lần nữa yên lặng cam đoan, ta nhất định trở về.


      vì mình, mà vì nữ tử trong lòng, , nàng sao có thể sống được đời này.


      Sáng sớm hôm sau, Tô Việt chạy ngay về thôn, trước mặt đại ca và Tô Căn lần nữa đem chuyện quyết tâm tòng quân cho ràng.


      Chỉ là, khi vừa dứt câu liền liếc mắt ra hiệu cho Tô Căn, chân mày hơi nhíu lại, Tô Căn ho tiếng, "A Sở, nhà các ngươi lấy được ra nhiều bạc như vậy, bên A Việt cũng phải là của , nếu lấy ra sau này khiến bằng hữu của oan giận cũng tốt, cho nên đệ đệ ngươi có biện pháp đành lựa chọn tòng quân, cũng chỉ có con đường này có thể chọn, tuy nhiên ngươi cũng biết đồng ý lần này, thế nhưng giúp ngươi chỉ giảm chỉ ít tiền bạc, khi ngươi trở về cần cho nàng dâu của ngươi ràng, tuy rằng là với danh nghĩa là huynh đệ, nhưng phần ân tình này các ngươi phải nhớ kỹ".


      Tô Sở vội vàng gật đầu, "Cha, người yên tâm, nhị đệ hành động lần này là vì cả đại gia đình chúng ta, đặc biệt là nhà chúng ta, trong lòng ta hiểu ".


      Sau khi xong với Tô Căn, lại mặt nghiêm túc với Tô Việt, "A Việt, ngươi yên tâm, sau khi ngươi , cha nương trong nhà ta thay ngươi tận hiếu, đại tẩu ngươi tuyệt đối tìm đến đệ muội gây chút phiền toái nào" vỗ ngực cam đoan.


      Tô Việt chính là đợi những lời này của đại ca , tâm tình cũng vui vẻ với Tô Sở, "Đại ca, cha nương tuổi càng ngày càng cao, công việc ruộng đồng nếu được ca xuống hỗ trợ đôi chút, chuyện bọn họ vui mừng nhất chính là nhìn thấy Đại Hà, ca cùng đại tẩu tới hay tới nhà chung thôi , nhưng nếu Đại Hà có việc gì người để cho Đại Hà tới nơi này mấy chuyến ".


      Đối với Lô Uyển Chi, Tô Việt cũng lo lắng lắm, dù sao còn có cả nhà nhạc phụ, mẹ vợ kia của cũng phải là người dễ bắt nạt, nếu như đại tẩu tới cửa khi dễ, thậm chí cảm thấy Trương thị có thể quơ lấy cái chổi đuổi người phen, bà ấy dù sao cũng là trưởng bối của đại tẩu Triệu thị.


      Trước mắt cái lo lắng nhất là tuổi già của cha nương, nếu như chính mình trở lại, đại ca bị đại tẩu quản nghiêm ngặt, đến lúc đó cho dù đại ca có suy nghĩ muốn hiếu thuận cũng bị ánh mắt sắc bén của đại tẩu dập tắt.


      Mà hai vợ chồng già Tô Căn khi nhìn thấy Tô Đại Hà, nét mặt già nua đều giống như nở hoa, có thể thấy được trong lòng bọn họ vui vẻ nhất là chuyện gì rồi.


      Tô Sở nghe xong lời dặn dò của Tô Việt vội vàng gật đầu lần nữa để yên tâm, tuy nhiên đột nhiên nhớ tới đệ đệ còn có cửa hàng ở trấn , nhịn được hỏi, "A Việt, nếu như ngươi rồi, vậy cửa hàng gạo dầu Vạn Lật làm sao bây giờ?"


      nhịn được nghĩ thầm, đệ đệ làm chưởng quầy rồi, có người quản lý tình hình vậy chính có phải là người được chọn hàng đầu chăng, liệu có phải có cơ hội đảm đương chức trưởng quầy này hay ?


      Tô Việt hoàn toàn nhìn ra suy nghĩ của ta, vẫn cảm thấy như trước, đại ca của tuy có chút bản lĩnh, nhưng mà lớn, ít nhất là đủ mình đứng lên đảm đương việc này.


      "Chuyện này ta nghĩ xong từ sớm, đệ muội ngươi cũng là người biết chữ nghĩa, học vấn so với đệ còn cao hơn, tại đệ làm chuyện gì cũng đều tìm nàng thương lượng, nàng là người có chủ ý, về sau chuyện gì trong cửa hàng đều do nàng quyết định hết. Kỳ cũng có gì, người làm trong tiệm và tiên sinh phòng thu chi hỗ trợ trông coi, gặp chuyện gì thể giải quyết được đến hỏi nàng là được" Tô Việt lơ đễnh , cũng cảm thấy quản lý cái cửa tiệm bán dầu lương thực là việc gì khó khăn, hoặc đúng hơn là đối với Lô Uyển Chi phải là chuyện gì khó, dù sao tại có nhiều quyết định quan trọng của đều do nàng đưa ra ý kiến.


      Tô Sở nhíu mày, mang vẻ mặt thể tin hỏi, "Đệ muội dù sao cũng là nữ lưu, có thể sao?"


      Trong lòng Tô Việt có cảm giác vui nhanh chóng lướt qua, đại ca có thể chất vấn nhưng thể chấp nhận lời chất vấn về nàng dâu của .


      "Đại ca yên tâm, Uyển Chi tuyệt đối thua đấng nam nhi*!” Tô Việt hiển nhiên muốn tiếp tục sâu thêm về đề tài này nữa, mà đến hoa màu đất đai cùng với những người khác trong thôn phản ứng thế nào với lần trưng binh này.


      Dù sao , theo góc độ của mọi người mà , họ cũng tình nguyện tòng quân, nữa là ra có thể thể trở về, cho dù có về, hoặc thiếu tay hoặc thiếu chân cũng có cả khối người, mà trong thôn quan trọng nhất chính là lao động, nếu mọi người tàn tật làm sao xuống ruộng làm việc được. Thế nhưng, bảo bọn họ đột nhiên đưa ra nhiều bạc như vậy, đại đa số người dân có khả năng.



      *Ở đây bản gốc là: 巾帼不让须眉 = cân quắc bất nhượng tu mi: là câu thành ngữ có ý chỉ người nữ hùng, bá đạo. (Chỗ này tớ lắm, nếu bạn nào biết góp ý giúp tớ nhé.)



      Hết Chương 55.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      56.






      Cũng may là việc quan phủ trưng binh phải mỗi hai mươi năm mới có lần, bởi vì chỉ bọn người Hồ phương Bắc gây rối loạn mà ngay cả bọn giặc Oa (là Nhật Bản bấy giờ) phía đông cũng đồng thời xâm chiếm, nên triều đình luôn luôn phái người trấn áp thảo phạt, thế nên người dân trong thôn đối với việc trưng binh cũng được xem như chuyện quen thuộc, đặc biệt đối với những người tuổi nhỉnh hơn đôi chút, bọn họ càng cảm thấy chuyện bảo vệ quốc gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên).


      Cho nên đói với lần trưng binh lần này của triều đình, phần lớn bọn họ cực lực duy trì, chỗ thôn Tô Việt dựa theo cầu tổng cộng số người cần xuất ra là mười tám người, chỉ có hai nhà 'giật đầu cá, vá đầu tôm' giao đủ bạc, tên của mười sáu cá nhân cuối cùng được xác định từ lý chính (trong thôn) nộp cho quan sai huyện nha.


      Bởi vì chiến tiền tuyến căng thẳng, tuy rằng gần đây triều đình may mắn thắng trận, nhưng đều là những trận đánh ác liệt, sau trận đánh có rất nhiều người chết, cho nên sau khi quan phủ giao trách nhiệm chiêu mộ tân binh lính hoàn tất, trong vòng mười ngày kế xuất phát.


      Mà nơi Tô Việt ở, quan huyện Thất phẩm Tề Huyền lệnh vì muốn tranh giành công trạng trước, kiểm kê số người xong, sau đó cầu mọi người ba ngày sau tập hợp trước cửa huyện nha.


      Hai vợ chồng Tô Việt và Lô Uyển Chi cũng nghĩ tới nhanh như vậy, dẫu sau dựa theo lệ thường trước kia, ít nhất cũng còn tới mười ngày mới tập kết xuất phát.


      Đầu tiên là cùng Lô Uyển Chi trở về thôn chuyến, buổi sáng đứng trước mặt hai vợ chồng già Tô Căn đợi cả buổi sáng, Tô Việt bình thường cũng phải là người đặc biệt thích treo mấy câu hiếu thuận miệng, cho dù là sắp đến nơi rồi, nhưng ở trước mặt phụ mẫu cũng vẫn còn ương bướng.


      tiến đến bên cạnh lau nước mắt cho Vương thị, ôm lấy vai bà nhíu mày , "Nương, người ngàn vạn lần đừng khóc, người nhìn cái mặt già nua của người xem, lại khóc nữa càng xấu hơn. Lúc ta còn thường xuyên khoe với mấy đứa bạn chơi cùng là mẹ ta xinh đẹp cỡ nào, nhưng mà có đẹp mặt cỡ nào khóc lên cũng nhìn rất xấu".


      Vương thị tức đến nổi quên khóc, mắng là thằng nhãi xấu xa!


      Miệng ngừng nhắc chuyến này biết đến năm tháng nào mới có thể trở về, còn chưa để lại mụm con nào để mọi người thương nhớ, bà vừa vừa liếc nhìn về phía người mang vẻ mặt u sầu ngồi bên hé răng Lô Uyển Chi.


      Nàng dâu này mặc dù là đứa có tính tốt, thế nhưng chỉ là cái bụng có chút động tĩnh nào, bây giờ khiến bà càng nhìn nàng càng vừa mắt, đặc biệt là nghĩ đến tiểu nhi tử của bà sắp phải ra chiến trường, chuyến dữ nhiều lành ít, nhưng lại có đứa con, nào càng nghĩ bà lại càng buồn khổ.


      Huống chi, giờ phút này là thời điểm trước khi chia tay của nhi tử mình, Vương thị thậm chí nghĩ, nếu giờ phút này trong bụng Lô Uyển Chi có con, có phải đứa con của bà bởi vì nó mà đối với cái nhà này lưu luyến muốn rời, còn tiếp tục kiên trì muốn tòng quân, cho cùng đều do Lô Uyển Chi mang thai mới dẫn tới tai họa.


      Đôi mắt của Tô Việt giống như Hỏa nhãn kim tinh, lập tức cũng cảm giác được hai ánh mắt kia của nương phát ra tia sáng như hận thể hóa thành loại tia chớp muốn chém nàng dâu ngồi bên chém thành hai khúc, suy nghĩ giờ phút này của bà về tình có thể tha thứ được.


      Thế nhưng thể chịu được thái độ thù địch của hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của tổn thương lẫn nhau, nghĩ chút liền ghé sát vào tai Vương thị thầm, "Nương, kỳ ta muốn sinh, ta nghĩ muốn chờ sau khi ra ngoài dốc sức làm nên chuyện phen, lúc đó có đứa chẳng phải tốt hơn sao, nương đừng bao giờ trách nàng. Muốn trách người trách ta đây!"


      Vương thị trợn mắt nhìn , đối với lời của bán tín bán nghi, chỉ có điều, bà biết tại có trách ai cũng vô dụng, việc đến nước này chỉ có thể chấp nhận, bà cũng muốn để cho nhi tử nhà mình trước khi lên đường lại có chuyện lo lắng, nên bắt đầu dặn dò những chuyện cần chú ý khi ở bên ngoài, đơn giản là phải nhớ ăn cơm, đau thương có mắt chỉ có riêng mình để tâm lưu ý.


      Có con ngàn dặm là nỗi lo của người làm mẹ, người mẹ khắp thiên hạ đều như thế, nếu như có đứa con ở bên ngoài, cả trái tim mọi thời khắc giống như treo lơ lửng, sợ con bị đói bị lạnh, sợ bị ủy khuất.


      Tô Việt vừa nghe vừa gật đầu, miệng còn ngừng vâng dạ. Lô Uyển Chi có chút sa sút, bởi vì nàng biết ràng chuyện này thể đảo ngược được nữa, biết ràng đời này nam tử đối xử tốt với mình nhất lần này có khả năng trở về. Trong lòng nàng đau xót, mặc dù mặt nỗ lực vẫn thể duy trì được dáng vẻ kiên cường bên ngoài, lòng của nàng rấm rức khóc, bởi vì lần biệt ly này, vì người nam tử này.


      Người chủ gia đình - Tô Căn - giờ phút này trầm mặc khác thường, nếu trong mắt Vương thị đều đong đầy nước mắt, trong lòng ông chính là ở trong máu, từ lúc đối với tiểu nhi tử này đặt hy vọng rất lớn, tuy rằng lần lượt khiến chính mình thất vọng, lần lượt làm cho chính mình khó thở giậm chân, thế nhưng tin tưởng trong lòng ông dành cho con vẫn chưa từng biến mất.


      Thế nhưng dẫu sao ông vẫn chỉ là người cha bình thường, ông thậm chí nghĩ, nếu lúc trước chính mình kiên trì thêm chút là tốt rồi, lại kiên trì thêm tí nữa Tô Việt phản đối đem bạc ra, báo danh tòng quân, cẩn thận ngẫm lại, ông gần năm mươi, đến cuối cùng còn có mưu cầu gì đâu.


      Đến lúc lâu sau, cả nhà Tô Sở cũng có mặt, bọn họ cũng nghe hàng xóm sáng sớm ngày hôm nay Tô Việt kéo xe trở lại trong thôn.


      Kỳ , lần trước Tô Căn bảo bọn họ về nhà cùng thương lượng lấy bạc với nàng dâu, hai vợ chồng bọn họ ở nhà thiếu chút nữa là đánh nhau, nguyên nhân có gì khác, mà là Triệu thị đem hầu hết toàn bộ số bạc trước kia Tô Sở đưa cho nàng ta cho nhà mẹ đẻ, tính ra cũng gần như hai mươi lượng bạc, mà trong tay nàng ta chỉ còn lại mấy lượng bạc. Cho nên khi đó Tô Sở mới mặt xám mày tro trở về.


      Tô Sở lần trước về nhà đem chuyện lý do tại sao Tô Việt bằng lòng tòng quân, vì muốn trong nhà phải bỏ ra số bạc hai mươi lượng, cho Triệu thị nghe hết sức ràng, lúc mới đầu trong lòng Triệu thị vẫn còn mang chút oán hận chú em này trước kia làm cho chính mình trước mặt mọi người bị chất vấn.


      Cảm thấy trượng phu , ngẫm lại tại Tô Việt ở trấn còn có cửa hàng , mỗi ngày kiếm lời đấu vàng thể, nhưng mà lợi tức hàng tháng cũng phải số ít, mấy chục lượng bạc tuyệt đối có thể xuất ra, thế nhưng khi nàng ta biết được cha chồng đem tên lên báo lên lý chính, nàng ta liền sững sờ cả người, lúc này mới tin lời Tô Sở hoàn toàn là .


      Tuy vẫn nghĩ ra lý do, nhưng trong lòng nàng ta hiểu Tô Việt nhất, muốn cả nhà mất ít bạc.


      Cho nên lần này gặp mặt hai vợ chồng Tô Việt, nàng ta mới treo theo nụ cười chân thành, đó là cảm kích , bằng Tô Sở tìm mình liều mạng sao, thậm chí mấy ngày trước lần đầu tiên ra tay đánh chính mình, nhưng nàng ta cũng buộc phải cắn chặt răng nuốt vào trong, còn cách nào khác ai bảo nàng ta làm mấy chuyện kia cơ chứ.


      Cả nhà Tô gia, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên ngồi cùng chỗ ăn cơm hề nghi ngờ, châm chọc khiêu khích yên lặng ăn, ăn cơm trưa xong Tô Việt mở miệng muốn tới nhà nhạc phụ thôn Bắc Đầu, cũng muốn tạm biệt với bên kia.


      Hai vợ chồng già Tô Căn gật đầu đồng ý, Tô Căn còn đặc biệt quên dặn dò nhớ nhiều lời trấn an chút, dù sao người ta mới gả khuê nữ lâu mà con rể phải xa, đến năm nào tháng nào còn chưa xác định.


      Mặc khác vẫn còn câu nữa mà ông nhẫn tâm ra miệng, tại chỉ làm Lô Uyển Chi trở thành quả phu thôi, còn uổng phí chậm trễ người ta. Có điều là những lời này Tô Căn chỉ có thể nín nhịn trong lòng, phải là lời của người làm cha chồng nên nên chỉ có thể thở dài.


      Người Lô gia cũng sớm biết hai người bọn họ trở về, tại Lô Dũng ngẫu nhiên cũng trấn , việc trong cửa hàng tuy rằng chậm rãi nhúng tay vào, thế nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, sợ Tô Việt gặp chuyện gì khó giải quyết, chính ông ngẫu nhiên còn xem xem có thể giúp đỡ .


      Toàn bộ quá trình tòng quân của Tô Việt, chỉ có trước kia có lần ông lập trường của bản thân với Lô Uyển Chi, sau này còn thêm lời nào, trong lòng ông hiểu rất dù sao chính mình thế nào cũng chỉ là Nhạc gia, mà Tô Việt họ Tô.


      Đợi khi bọn họ đến Lô gia, thấy cả nhà Lô gia xếp thành hàng trước cửa chờ dài cả cổ. Mọi người trước hết là ngồi cùng chỗ chút việc nhà, tiếp đó Tô Việt cố ý gọi Nhạc phụ đại nhân qua chuyện riêng.


      Đợi tới khi hai người vào thư phòng, Lô Dũng vừa ngồi xuống, Tô Việt đột nhiên quỳ gối trước mặt ông, Lô Dũng cả kinh vội vàng đứng dậy nâng dậy, liên tục hỏi Tô Việt đây là làm gì, vì sao lại làm đại lễ này?


      "Cha, ta lần này dữ nhiều lành ít, chỉ có người trong lòng ta yên lòng nhất đó chính là Uyển Chi, nàng đối với tấm lòng của ta đều hiểu , ta sợ nhất chính là vạn nhất ta trở lại, Uyển Chi thà rằng chịu lấy hư danh phụ nhân Tô gia độc đời" Tô Việt tới đây trong mắt cũng đượm nước mắt.


      Lô Dũng thở dài, "Uyển Chi đều đem chuyện trong nhà trước kia của chúng ta cho ngươi, ta cũng biết đem chuyện đó áp đặt lên vai ngươi công bằng, nhưng mà ngươi xem trong nhà chúng ta cũng chỉ có mỗi Văn Hiên, thế nhưng với số tuổi quá đó của Văn Hiên, cho nên A Việt, chúng ta xin lỗi ngươi lắm. Uyển Chi đối với ngươi có tình, ngươi đối với nàng có nghĩa, hai người các ngươi quả nhiên là ông trời tác hợp".


      Ông dừng lúc rồi tiếp, "A Việt, ngươi yên tâm, sau khi ngươi rồi Uyển Chi còn có chúng ta, chúng ta chăm sóc con bé tốt, bất kể thế nào con bé cũng là khuê nữ họ vẫn luôn thương từ đến lớn".


      Vừa vừa nâng Tô Việt dậy, để ngồi xuống ghế bên cạnh an ủi, "A Việt, ngươi luôn là người vui vẻ, đừng tiếp tục mấy lời chưa về gì đó, đặc biệt là đừng mấy lời đó trước mặt Uyển Chi, con bé nghe xong chỉ biết càng thương tâm hơn thôi".


      Tô Việt cười khổ, "Chuyện này mong cha yên tâm, người mà ta muốn làm thương tâm nhất đó chính là Uyển Chi, vốn dĩ bởi vì chuyện này nàng nhiều ngày ăn ngon, đêm thể ngon giấc. Thế nhưng, việc chẳng phải chúng ta thế nào là thế đó, Uyển Chi còn trẻ, ta nghĩ, năm năm! Nếu như năm năm ta có tin tức, ta để cha ta hoặc đại ca ta thay ta viết hưu thư, đến lúc đó thỉnh Nhạc phụ đại nhân thu nhận và giúp đỡ nàng, sắp xếp để nàng tái giá, nàng đáng có được nam nhân tốt thương nàng cả đời".


      Khi Tô Việt mấy câu đó có chút nghiến răng nghiến lợi, có trời mới biết hề mong muốn nhất là nữ tử mình thương thương tâm đơn. Trái tim đều đau đớn từng cơn.


      Lô Dũng vội vàng xua tay, " nữ thờ hai chồng, A Việt ngươi ngàn vạn lần đừng như vậy"


      "Cha, ta tin chuyện này, Uyển Chi nếu gặp được người thích hợp, hơn nữa ta cũng có nửa câu oán hận. Nếu trong vòng năm năm này ta chết trận sa trường, cũng xin đừng với nàng. Tùy ý bịa lời dối lừa để nàng tái giá là được" Tô Việt tới đây giọt lệ cuối cùng trợt xuống gò má.


      Lô Dũng nhìn thấy xót xa, nhịn được ngừng than thở, "A Việt, ngươi thế này là tội gì đâu, ngươi biết ràng tính khí ngang bướng của con bé, trong lòng cũng chỉ có mình ngươi!"


      Nâng lên hai mắt đầy nước mắt, Tô Việt trong nghẹn ngào, "Ta muốn nàng thương tâm, thương tâm cả đời, nếu quả có kiếp sau, ta ở bên kia trước chờ nàng".





      Hết Chương 56.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      57.





      Tô Việt xong lời cuối cùng, khóc thành tiếng, Lô Dũng cũng đỏ hốc mắt, vội vàng tiến lên trấn an .


      Cũng may là Tô Việt chỉ khóc vài tiếng, sau đó rất nhanh thu hồi cảm xúc bản thân, biết giờ phút này phải là lúc bi thương, hoặc là nếu tiếp tục bi thương nữa nhất định bị người luôn nhạy cảm như Lô Uyển Chi phát ra, như vậy chỉ làm tăng thương cảm của nàng hơn thôi.


      Sau khi ổn định lại cảm xúc bản thân, Tô Việt mới ngẩng đầu tiếp tục cùng Lô Dũng bàn bạc chuyện cửa hàng trấn .


      "Cha, trong khoảng thời gian này, mọi chuyện trong cửa hàng con đều thương lượng cùng Uyển Chi, người làm trong cửa hàng vẫn giống như trước kia, chưa thay đổi bất cứ ai, những người đó cha cũng biết, đều là những người ổn định, chuyến này con giao cho Uyển Chi con cũng yên tâm, chẳng qua là nàng ấy dù sao cũng là nử tữ, về sau lấy danh nghĩa phụ nhân Tô gia quản lý chuyện trong cửa hàng ngược lại có gì, nhưng mà vạn nhất gặp chuyện khó giải quyết, còn xin cha dang tay giúp đỡ này chút" Tô Việt cực kỳ thành khẩn.


      Tuy rằng trong lòng hiểu mười phần, bất kể những lời này hay , Lô Dũng đối với chuyện trong cửa hàng cũng để tâm. Nhưng vẫn ra, bởi vì tại ông mới là người thân nhất của Uyển Chi, người thân thiết nhất.


      Lô Dũng gật đầu hứa bản thân như thế, để yên tâm.


      chuyện cửa hàng lúc, bàn giao ràng xong, Lô Dũng mới mở miệng với về chuyện quân doanh.


      "A Việt, ở quân doanh mọi thể cưỡng cầu, dù sao này Phó Thái Hoa nhậm chức quan Tam phẩm võ tướng, phải là tiểu tốt mới vào quân doanh như ngươi có thể tiếp cận, sau này nhiều nghe nhiều học hỏi nhiều, đặc biệt là linh động chút, đao kiếm có mắt. Chuyện báo thù thể cưỡng cầu, nổ lực là được, bất kể lúc nào cũng đừng quên Uyển Chi ở nhà chờ ngươi. Đừng mấy lời như mấy năm sau trở lại để Uyển Chi tái giá gì đó, nữ nhân tốt hầu hai chồng, huống chi dòng máu chảy trong người Uyển Chi có khí tiết của phụ thân con bé, cho dù bảo con bé gả nó cũng tái giá!" Lô Dũng khiển trách khá nghiêm khắc.


      Vì chuyện báo thù của Lô gia, ông đau khổ tìm kiếm mười mấy năm nhưng tìm được người nào ràng, cũng tặng ít bạc trong kinh thành, nhưng khi 'Cây đổ bầy khỉ tan', tại quan phủ trong kinh thành này, còn có ai nhớ họ Lô là nhân vật nào. Cho dù có nhớ, cũng bởi vì Đương kim Hoàng thượng mà có người nào nguyện ý nhắc tới.


      Ông cũng trì trệ tìm được biện pháp, trong lòng thầm nghĩ chỉ có thể để nhi tử Lô Văn Hiên theo con đường khoa cử, như vậy có thể khảo được cái chức Trạng Nguyên hay Bãng nhãn gì đó, cũng vẫn còn cơ hội rửa sạch mối hận.


      tại chuyện Tô Việt quyết tâm tòng quân lại mang đến cho ông thêm tia hy vọng về chuyện mong mỏi nhiều năm trong lòng, làm sao có thể kích động cơ chứ.


      Tô Việt cười khổ chút, "Cha, việc này người yên tâm, con tất nhiên lượng sức mà làm, tuyệt đối lỗ mãng, nhưng mà mối thù của nhà Uyển Chi cũng là của con, con lượng sức cũng cố gắng, nhưng mà chắc chắn làm chuyện điên rồ"


      Dù sao Lô Dũng cũng chưa từng quân doanh, tuy rằng trước đây phụ thân Lô Uyển Chi từng mò mẫm lăn lộn mấy năm, nhưng ông chỉ gia phó (tiên sinh trong nhà), chỉ ngẫu nhiên từ trong miệng người khác nghe được vài điều, ông cũng đem những chuyện mà trước đây nghe được toàn bộ lại cho Tô Việt, mặc kệ có ích hay , trước tiên cứ .


      Hai người trò chuyện hơn nửa canh giờ, nhìn sắc trời còn sớm Tô Việt mới chuẩn bị đứng dậy cáo từ, mà Lô Uyển Chi và Trương thị cũng chuyện rất lâu về việc nhà.

      Tuy nhiên, nàng lúc nào cũng trong tâm trạng thấm thỏm yên, mặc kệ Trương thị hỏi cái gì cái gì, ngẫu nhiên vì giọng lớn tiếng của Trương thị nàng mới nghe vào, nhưng hầu hết thời gian, trong lòng nàng luôn nghĩ đến Tô Việt, muốn chuẩn bị cho chút lương khô để bị đói dọc đường, trước hết hẳn là chuẩn bị vài đôi hài vải bông dùng cho vài năm, phương bắc lạnh, để bị lạnh.


      Nàng vừa nghĩa vừa hối hận, đến cuối cùng thậm chí có chút chán ghét bản thân, tại sao lại nghĩ tới chứ, Tô Việt với mình chuyện tòng quân mấy tháng trước, chính mình chỉ nghĩ ở trấn ăn mặc như thế nào tươm tấp, thế nhưng quên chuyện muốn phương Bắc, có lẽ từ đáy lòng nàng cũng muốn cách chính mình quá xa.


      Trương thị cũng nhìn ra lòng của nàng yên, trong lòng bà cũng hiểu nữ nhi của bà đây là luyến tiếc trượng phu mới cưới Tô Việt, thế nhưng đâu biện pháp nào khác, mọi thứ đều định đoạt, tên cũng đưa cho huyện nha, bây giờ có muốn đổi ý cũng còn kịp nữa.


      Bà cũng chỉ có thể khuyên Lô Uyển Chi thông suốt đôi chút, mình người ở trấn nên chú ý nhiều, chuyện cửa hàng có cái gì hiểu tới hỏi Lô Dũng, bà và Lô Hà Hoa thường xuyên trấn xem nàng, ngay cả bất kể có mặt Tô Việt hay đều phải chăm sóc tốt bản thân.


      Lô Uyển Chi miễn cưỡng cười đáp ứng, trong lòng nàng vẫn nghĩ Tô Việt và cha đóng cửa trong thư phòng chuyện hơn nửa canh giờ, tại sao tới giờ còn chưa ra.


      Thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng Tô Việt rảo bước tiến vào phòng, trái tim phập phồng thấp thỏm mới hơi thả lỏng. Bởi vì còn phải trở về trấn cho nên bọn họ ở lại Lô gia dùng cơm.


      May mà Lô Uyển Chi chưa làm hài bông cho Tô Việt, bởi vì Trương thị đều chuẩn bị cho , lần trước trở về, Lô Uyển Chi với bà và Lô Dũng chuyện Tô Việt tòng quân, Trương thị chỉ biết chuyện này xảy ra tám chín phần, cho nên mới chuẩn bị sớm, nên dù , vậy mùa đông ở lại cũng có thể dùng.


      Bọn họ trở lại Tô gia, lại cùng hai vợ chồng già Tô Căn thầm vài câu, mình Tô Việt gọi Tô Căn đến bên đưa cho ông tờ giấy mà ở thời điểm biết trước kết quả, đây là hưu thư đưa cho Lô Uyển Chi, nếu chính năm năm sau về, rất có khả năng là chết ở đất khách quê người, đến lúc đó hãy đưa tờ hưu thư này cho Lô Uyển Chi, trả nàng tự do, đừng làm chậm trễ nàng.


      Tô Căn nghe xong trong lòng chua xót hồi, đôi tay run run nhận lấy rồi dặn dò, "A Việt, ngươi chớ quên trong nhà còn có cha mẹ của ngươi mong mỏi đợi chờ ngươi đó".


      Nghe phụ thân câu này, hốc mắt Tô Việt lại đỏ lên, nước mắt chảy ra trong ngày này còn nhiều hơn mấy năm nay gộp lại.


      Tô Căn sợ chính mình khóc ra, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt vừa mới tràn ra hốc mắt, vỗ lên vai Tô Việt, bảo đừng khóc, chờ ngày mốt lúc lên đường lên trấn tiễn đưa.


      Hai người bọn họ trở lại trấn vừa qua giờ cơm chiều, bởi vì dặn Tiểu Thúy buổi tối trở về dùng cơm cho nên nàng ấy cũng chuẩn bị cơm cho hai người.


      Tiểu Thúy lúc trước là Tô Việt coi trọng, đại nương hề nhắn, nhìn qua có chút cao to khỏe mạnh, có chút khí khái nam nhi, nhưng mà bất kể là làm cơm hay thêu thùa may vá, công việc qua tay ngờ vẫn luôn tinh tế.


      Lúc đó Tô Việt chính là nghĩ tới khi rời xa nàng biết có nên tìm nam tử làm việc , có điều, như thế nào trong việc chỉ có hai nữ tử cũng thỏa đáng lắm, chuẩn bị thừa dịp hai ngày này tìm mụ buôn người bên kia xem vài người xem sao, tuổi lớn đến trông nom sân cũng được, trong nhà có nam nhân trong lòng vẫn có chút lo lắng.


      Buổi tối trở lại phòng, Tô Việt nhìn người gần như trầm mặc suốt ngày - Lô Uyển Chi, ngồi lẳng lặng giường sửa sang lại quần áo cho mình, trong lòng có chút lo lắng lại đành lòng.


      về phía trước giữ lấy tay nàng, "Uyển Chi, hôm nay đừng thu xếp, chúng chuyện chút trước "


      Lô Uyển Chi muốn tách ngón tay ra, " có chuyện gì đâu, chúng ta có thể vừa chuyện vừa làm, chỉ có ít quần áo, rất nhanh xong rồi. Chàng. . . chàng ngày kia là rồi", câu cuối cùng thế nhưng đều xong, giọng lộ ra chút nghẹn ngào.


      Tô Việt cuối cùng khống chế nổi chính mình, kéo nàng vào trong ngực, cằm đặt búi tóc của nàng, "Uyển Chi, đừng khóc, nàng có biết ta lo lắng nhất, người ta buông xuống được chính là nàng đó. Uyển Chi!" thanh bách chuyển thiên hồi (nguyên văn là: 百转千回, câu thành ngữ để mô tả quá trình lặp lặp lại vòng xoay hoặc quanh co), đây là lần đầu tiên để lộ ra vẻ mặt bất an này.



      đối với cha mẹ có thể là vì Tô gia tòng quân, hơn nữa trong nhà có đại ca có thể phụng dưỡng hai ông bà lão, nhóm bằng hữu của đều chiến trường, mà đối với Lô Uyển Chi thể tự vấn lương tâm, ra tuy rằng là người tính toán chi li, người có thù tất báo, nhưng mà đối với chuyện trả thù của Lô gia, cũng mấy để trong lòng.


      Nếu như , mấy tháng trước vì có thể càng muốn ngang hàng đứng cùng chỗ với Lô Uyển Chi, nhưng giờ phút này trong lòng chỉ nghĩ muốn nhìn xem chính mình đến cuối cùng có thể chiến trường lăn lộn đến mức nào.


      là người thông minh, điểm ấy rất ràng, mấy tháng nay quản lý cửa hàng gạo dầu từ thế bất lợi, có kinh nghiệm, tự tin trong lòngcũng dần dần tăng lên nhiều, trái tim xốn xang cũng bắt đầu còn an phận, muốn nhìn xem bản thân rốt cuộc có thể làm được chuyện gì nữa.


      Mà giờ phút này đối với Lô Uyển Chi càng thấy áy náy và tự trách nhiều hơn, điều duy nhất có thể làm dường như chỉ là dùng môi để thay thế.


      Hai hàng lông mi dài của Lô Uyển Chi run rẩy, trợn to hai mắt cố hết sức chớp vài cái, dù thế nào cũng muốn đem hàng nước mắt sắp chảy ra bức trở về, định trước là tiễn chân , vậy hãy vui vẻ đưa tiễn, đừng lưu lại hình ảnh yếu đuối bi thương của chính mình trong mắt , để khi ở tiền phương liều mạng vì bản thân mình mà phân tâm.


      mặt ra nụ cười nhàn nhạt, "A Việt, chàng yên tâm, ta sao, ở nhà chờ chàng trở về".


      Tô Việt nghe xong thở dài tiếng, "Vẫn là nàng dâu của ta biết chăm sóc người, thôi đừng nhắc tới nữa, chúng ta chút chuyện cửa hàng và chuyện viện này ".


      Trong cửa hàng, tiên sinh phòng thu chi và hai người làm tới vài lần, đều nhìn nhận Lô Uyển Chi làm chủ, về sau trực tiếp đến xin chỉ thị thành vấn đề gì, bọn họ cũng từng vì Lô Uyển Chi ngẫu nhiên đưa ra vài ý kiến tốt mà bội phục, cho nên hẳn là có mấy chuyện gì phục xảy ra.


      Tin tức chiến tiền tuyến căng thẳng liên tiếp truyền đén trấn , Tô Việt vì đề phòng đến lúc đánh trận dân chúng ngay cả mạng cũng cần, càng đừng tới mua gạo từ cửa hàng, cố ý dặn dò Lô Uyển Chi nên trữ nhiều hàng quá.


      Sổ sách trong cửa hàng càng cần phải , đều là do Lô Uyển Chi dạy cho biết ghi chép. Muốn đề phòng chính là vạn nhất có vài ác nhân đến cửa hàng gây biết làm sao, còn người của quan phủ.


      Mấy chuyện đó Tô Việt lẫn Lô Uyển Chi càng cần lo lắng, Lưu Bộ đầu của huyện nha và quen biết nhau, trong khoảng thời gian này nhét cho ta ít bạc, chỉ cần có người tới gây , cứ trực tiếp ghi cái tên người đó rồi huyện nha gặp là được, nếu như vô tình gặp chuyện trọng đại cũng cần phải sợ, ở chỗ Huyện lệnh ông ta cũng từng nhận bạc, đây là chưởng quầy trước kia lão Lộ làm.


      Đó là những gì Tô Việt có thể làm trong cửa hàng, có thể trãi ra được bao nhiêu cố gắng hết khả năng để lót đường cho Lô Uyển Chi, sau này như thế nào phải nhìn xem chính nàng, tin tưởng thê tử của có năng lực này, quản lý tốt.




      Hết Chương 57.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58

      Edit: Holilinhk

      Những chuyện Tô Việt sắp xếp lúc này, Lô Uyển Chi đều khiêm tốn thành khẩn lắng nghe, mặc dù rất nhiều trước là nàng cho rằng chỉ cần nhắc nhở qua, nhưng hôm nay những lời khiến nàng rất xúc động.

      Nếu như có thể, nàng hi vọng có thể nghe Tô Việt mãi đến thiên hoang địa lão.
      Lô Uyển Chi trầm lắng của ban ngày và Lô Uyển Chi điên cuồng của ban đêm, khác nhau trời vực, dường như tất cả tinh lực nàng dồn cả vào buổi tối.

      Mấy ngày nay, mỗi buổi tối nàng đều chiếm cứ thân thể Tô Việt, lần lại lần quấn quýt si mê, hơn nữa đa số đều do nàng chủ động, đêm muốn hai ba lần đủ, mà Tô Việt cũng cực kì sẵn lòng phối hợp, dù sao phải mọi người ai cũng có loại diễm phúc này.

      Quan trọng hơn là, trong lòng hiểu tại sao Lô Uyển Chi lại làm như vậy, đó là quyến luyến nồng nàn thôi, dường như tâm trạng của cũng như nàng.

      Hai người bi thương sắp phải biệt ly, buổi tối họ đều nhiệt tình khác thường, dường như muốn nuốt đối phương vào bụng, như vậy mình tới đâu đối phương cũng cùng tới đó, thời thời khắc khắc cũng xa nhau.

      Vốn Tô Việt muốn tìm người giữ cửa, kết quả là gặp mấy người môi giới trung gian xong vẫn an tâm, vì vậy buổi sáng hôm đó đưa phu phụ Tô Căn tới nhà mình, thương lượng với bọn họ, sau khi mình , nhờ họ tới đây ở cùng với Lô Uyển Chi.

      từng nghĩ tới chuyện có nên đưa người Lô gia đến ở hay , nhưng vừa nhắc tới bị Lô Uyển Chi phản đối, rằng nàng chờ ở trong thôn còn yên tâm chút ít, chứ nếu như có thể ở trấn , Lô Dũng sớm cử người qua ở cùng rồi.

      Ngay trước Lô gia, lần đầu tiên Vương thị ngẩng đầu ông bà thông gia trước mặt, cửa hàng cho chính đứa con và bằng hữu của nó mở, xem ra kinh doanh rất tốt.

      Người hiểu chân tướng, Tô Căn, thấy lão bà của mình đắc ý, ông cũng ngăn cản, bởi vì chuyện nhi tử phải nhập ngũ, Vương thị khóc hết nước mắt.

      Tô Căn chỉ cân nhắc chút, liền đồng ý, vừa đúng lúc đứa con lớn nhất, Tô Sở cũng ở đây, ông ba mẫu đất còn dư lại này, cũng cho trồng, khi nào Tô Việt trở về trả lại cũng được, trong thời gian này, tất cả hoa mầu thu hoạch được đều thuộc về Tô Sở, nhưng mỗi năm phải đưa hai trăm cân gạo cho ông bà Tô Căn.

      Tô sở và Triệu thị vốn bởi vì chuyện Tô Việt nhập ngũ chỉ còn sót lại mấy chục lượng bạc, trong lòng hai người rất cảm kích Tô Căn, đối với lời đề nghị của Tô Căn dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.

      Tô Sở làm việc ở bố trang, vào mùa bận rộn của nghề nông, dù sao bố trang đó kinh doanh loại vải vóc thuộc chất lượng tầm trung, khách hàng chủ yếu là những người làm nông trong thôn, cho nên vào thời điểm bận rộn của ngày mùa, cửa hàng của bọn họ kinh doanh cũng tốt lắm.

      Nếu như vợ chồng Tô Căn lên trấn ở cùng với Lô Uyển Chi, lòng Tô Việt thả lỏng, hai người bọn họ có thể tự giữ nhà, mặt khác cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vẹn cả đôi đường.

      Lộ Dũng cũng rất tán thành việc hai lão Tô gia tới giúp Lô Uyển Chi, bây giờ ông đặt toàn bộ tinh lực vào cửa hàng son phấn đặt ở Châu Phủ, hơn nữa nhi tử Lộ Văn Hiên còn học. Qua mùa , ông để cho nó lên trấn đến thư viện Trấn Nam để học tập, đến lúc đó thỉnh thoảng cũng đến bầu bạn với Lô Uyển Chi.

      Ngày cuối cùng, người trong nhà đưa mắt nhìn theo, Tô Việt hề quay đầu lại, bước , dám quay đầu lại bởi vì những người cùng đều lệ rơi đầy mặt, bản thân cũng sợ quay đầu lại, sợ nhìn thấy người nhà mắt rưng rưng.

      Lô Uyển Chi chuẩn bị cho hai bọc lớn, người của huyện nha tới thông báo rằng trong quân doanh phát y phục và giày, cần mang theo nhiều như vậy, vậy mới chọn chọn lựa lựa rồi để lại bọc y phục ở nhà.

      Nàng xin lá bùa “Trường Hành” (bùa đường) bỏ vào cái túi tơ lụa, nhét vào trong bọc y phục, hi vọng luôn nhớ mình còn có người thê tử ngóng trông mình ở nhà, như vậy có động lực bảo trọng thân thể, sớm ngày trở về.

      Trở lại nhà lớn, ai cũng tràn ngập ly biệt sầu bi, nhưng ai cũng an ủi Lô Uyển Chi vài câu, khuyên nàng đừng lo lắng, A Việt sớm quay về, nghe triều đình mới đổi Bắc Chinh nguyên soái, Nguyên soái mới “gừng càng già càng cay” là người chinh Đông phiệt Nam chính là lão võ tướng nhân dân sùng bái.

      Lô Uyển Chi mỉm cười để mọi người phải lo lắng, nàng tin vô luận xảy ra chuyện gì Tô Việt cũng nhất định trở về, lúc nàng câu này, gương mặt trắng trong thuần khiết chói lọi khác thường.

      nhóm người ở lại trấn ăn cơm, họ đều quay về thôn trước bưa trưa, hai phu phụ Tô Căn quay về nhà thu dọn đồ chuẩn bị dọn qua, Lô Uyển Chi bảo Tiểu Thúy đến cửa hàng bảo người làm thuê dẫn ngựa đến đây, để yên ngựa lên đưa cho Tô Căn sử dụng, mình cũng thừa dịp dọn dẹp sương phòng ở sân đông chút, cho hai lão nhân ở.

      Buổi chiều dọn dẹp xong sương phòng, thấy mặt trời vẫn còn cao, nàng cùng Tiểu Thúy chuyến đến cửa hàng, bây giờ nàng dám ra khỏi cửa mình.

      Nếu như nàng đến cửa hàng xem tình hình buôn bán, chẳng bằng nàng muốn đợi chờ ở nhà, đợi ở căn phòng từng có Tô Việt cùng vui cười bất tận, chỉ sợ nàng bất cẩn, nỗi nhớ ngày thường như cao triều ập đến, giống như kể cho nàng nghe Tô Việt là nam tử tốt như thế nào, mà người nam tử rất tốt ấy còn bên cạnh nàng nữa, có lẽ trở lại. Đáy lòng của nàng dâng lên nỗi đau đớn nhè , nàng chịu nổi mới bảo Tiểu Thúy cùng đến cửa hàng.
      Trước kia nàng cũng theo Tô Việt tới đây hai lần, người trong cửa hàng cũng biết trong lúc ông chủ có ở đây nữ tử Lô Uyển Chi chính là bà chủ, bọn họ đều gọi gọi nàng là phu nhân, Tô phu nhân.

      Mặc dù Lô Uyển Chi hơi quen, nhưng Tô Việt cảm thấy như vậy tốt vô cùng, thứ nhất, người khác biết khuê danh của nàng là họ Lô, thứ hai cách xưng hô này khá uy nghiêm, về sau dễ dàng cho việc quản lý.

      Vài ngày trước, Lô Uyển Chi làm theo lời Tô Việt, trong mắt trong lòng nàng đều là chuyện sắp phải ra , đối với lời của , nửa chữ nàng cũng muốn làm trái.

      Gần tới giờ đóng cửa, có mấy người khách lui tới trong cửa hàng, khi Lô Uyển Chi bước vào, có người tinh mắt thấy nàng, vội vàng đưa nàng vào nhã gian. (Gian phòng chứa sổ sách)

      Lúc trước Tô Việt thường như vậy, bản thân nàg cũng chưa vào bao giờ, nhưng cũng ngạc nhiên mấy, vào nhã gian xem sổ sách chút, hỏi mấy câu rồi ra.

      Phu thê chưởng quầy mới tới đều là người bình thường khá giả gì, cái này cũng giống lão chưởng quầy trước, vốn là mọi người còn lo lắng chuyện người chưởng quầy mới đổi hết sang người tâm phúc ông ấy, ngờ sau khi chưởng quầy mới tới cũng ai bị thay đổi, đám lão nhân đó, từ phòng thu chi cho đến người giao hàng cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi phu thê chưởng quầy mới là người chân , vừa biết làm mua bán vừa biết đối nhân xử thế, cho nên bọn họ càng ra sức làm việc thêm.
      Trong cửa hàng chỉ có người mới, đó là Hoa lão gia tử - hơn năm mươi tuổi, để ông cụ làm quản gia, chức này là mới thêm cho ông, chủ yếu Tô Việt muốn tìm cho Lô Uyển Chi nữ tử thay nàng xuất đầu lộ diện nhưng cuối cùng lại có hơi bất tiện, mới nghĩ đến chuyện nhờ chưởng quầy mới tìm người vừa có học vấn vừa là người thiện tâm lừa gạt.
      Người này là do Tô Việt đến Châu Phủ nhờ Lưu Đường thúc tìm cho, lúc trước từng làm quản gia cho đại hộ, nhưng cũng ông quá thành thực, biết tranh thủ tình cảm nên trở thành vật hi sinh, Hoa lão gia tử là người tâm sáng như gương, biết mình hợp với tranh tâm đấu giác, liền xin tới thôn làm việc, ngược lại cũng thanh nhàn tự tại, hơn nữa ông thấy Tô Việt là chàng trai rất có chí khí, cưới người thê tử cũng hiểu lễ nghĩa, ông cũng có tâm giúp đôi phu thê trẻ tuổi bọn họ nên mới tới.
      Ở phía sân sau kiểm kê, lúc Hoa lão gia tử quay lại tiền sảnh, nghe người làm phu nhân tới, phu nhân ở nhã gian chờ ông lúc rồi, ông vội quát sao gọi ông.
      Người làm kia tỏ vẻ mặt vô tội: " phải là con gọi, mà là phu nhân ông bận, người cũng muốn quấy rầy ông, là người có việc gì ở đó chờ ông cũng được."
      Hoa lão gia tử trợn mắt nhìn tên tiểu tử đó cái rồi vén rèm vào nhã gian, hai tay chắp lại hành lễ: "Phu nhân!"
      Mặc dù ông hơn Lô Uyển Chi mấy con giáp, nhưng lễ tiết chưa từng bỏ qua, Lô Uyển Chi cũng đành thản nhiên, chỉ có khi vừa bắt đầu Tô Việt thấy hơi kì cục, thôn phu nông dã, ngày thường đều có thói quen thoải mái, thấy khách chắp tay hành lễ cũng giả bộ làm theo, nhưng ông cụ Hoa này mỗi lần thấy mình đều hành lễ như vậy khiến chịu nổi, lúc đầu còn hoàn lễ, sau này quen rồi, để ý đến ông nữa.
      Lô Uyển Chi gật đầu cái, cho Hoa lão gia tử ngồi.
      "Phu nhân, sáng nay lão gia rồi?" Thấy Lô Uyển Chi chỉ ngồi ở đó ngơ ngẩn lời nào, trong lòng ông cụ cũng hiểu, hẳn là nàng nhớ phu quân vừa mới .
      Lô Uyển Chi gật đầu cái, hỏi mấy câu trong cửa hàng mua bán như thế nào, ngược lại Hoa quản gia đáp trôi chảy như nước chảy.
      Ông còn tính mang sổ sách đến cho nàng xem, bị Lô Uyển Chi khoát tay từ chối, mấy ngày trước nàng vừa theo Tô Việt đến xem, cần phải hai ba ngày xem lần.
      "Phu nhân, thân nam nhi chí ở bốn phương, lão gia ra ngoài dốc sức cũng phải là chuyện gì xấu, hai người vẫn còn trẻ, ngày đoàn viên nhất định đến, người đừng bận lòng quá. Chủ nhà trước của ta, việc mua bán trong tay lớn hơn các ngươi mấy trăm lần, lão gia đó, năm bốn mùa đều bôn ba ở bên ngoài, như vậy mới có bạc để kiếm, mới có thể để cho đệ đệ ông ta trong kinh thành thăng quan tiến chức được, nghe người đệ đệ kia ba năm thăng liên tiếp hai cấp, bây giờ cũng đến quan tam phẩm rồi, cuối cùng cũng cần dùng đến tiền ca ca ông ta lót đường nữa, chỉ cần dùng đến tiền nữa, đệ đệ ông ta còn phái người đưa vàng bạc châu báu trở lại nữa." Hoa quản gia vừa vừa liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi, thấy sắc mặt nàng vẫn còn u ám, thấy chút khởi sắc nào.
      Trong lòng Lão nhân thầm thở dài, cảm động vì tình cảm phu thê sâu đậm của họ, trong lòng ông nghĩ, về sau lão gia đừng vì chuyện gì mà cưới Di phu nhân vào cửa. (Di phu nhân: vợ bé)

      "Ta ngh nhà mẹ đẻ phu nhân cũng có người đệ đệ, năm nay cũng đến tuổi học, cuối thu có thể tham gia thi Hương rồi, trước kia lão gia thường khen trước mặt chúng tôi cậu em vợ của mình thông tuệ như thế nào, rằng chỉ cần là cậu chịu học, phu thê các người dùng hết tài lực ủng hộ. Lão gia là người tốt, lão gia quan tâm thế nào là nhạc gia (nhà vợ), lão gia cũng rất thương đệ đệ phu nhân, về sau phu nhân nên thương người nhiều chút, mua bán ở đây xong, cũng có thể đưa cho đệ đệ phu nhân ít ngân lượng để dùng. Nhà mẹ đẻ có của chút, về sau địa vị ở nhà chồng của phu nhân mới vững chắc." Hoa quản gia tận tình khuyên bảo.
      Ông nhiều như vậy phải là muốn dời chú ý của Lô Uyển Chi, nếu như nàng chỉ nghĩ đến việc người, sớm muộn gì cũng làm những chuyện điên rồ, cách tốt nhất là tìm mục tiêu cho nàng, mà mục tiêu trước mắt tốt nhất chính là thân đệ của phu nhân.
      Lô Uyển Chi nghe ông cả buổi, cuối cùng gật đầu: "Ông rất có lý!"
      Hai người lại đến chuyện họp chợ ngày mai, về chuyện chuẩn bị hàng ở tiền sảnh xong Lô Uyển Chi liền đứng dậy cáo từ.
      Last edited by a moderator: 25/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :