1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      49.






      Lô Uyển Chi nhìn vẻ mặt còn mang theo chút mệt mỏi của Tô Việt, nàng chậm rãi , "Tô Việt, chàng biết ? Kỳ chàng vất vả bôn ba vì việc buôn bán của cửa tiệm như thế này, nhưng sau này người nhận được tất cả đều là Văn Hiên".


      Tô Việt lơ đãng cười , "Văn Hiên là đệ đệ ruột của nàng, đệ đệ nàng cũng chính là đệ đệ của ta, vì đệ đệ mình làm chút chuyện chi mấy câu oán hận".


      Vừa tắm xong, cả người còn có chút ẩm ướt, muốn cứ thế này chui vào trong chăn khiến Lô Uyển Chi bị cảm lạnh, thế nên đành phải chui vào trong chăn của chính mình.


      Thế nhưng đôi mắt nhấp nháy nhìn Lô Uyển Chi, trong mắt tất cả đều là cảm giác thỏa mãn khi bản thân được công nhận.


      rất vui, phải bởi vì kiếm được bao nhiêu bạc, tuy rằng bạc rất quan trọng, nhưng nó chỉ là vật dẫn, là vì để thấy được bản thân còn có năng lực tiềm tàng có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày cho nàng dâu nhà .


      Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Tô Việt cảm thấy cảm giác đè nén trong lòng được giảm bớt.


      Thế nhưng, mặc khác còn có việc, giống như có tảng đá đè nặng trong lòng, Tô Việt luôn luôn muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng.


      "Ta phải là nữ nhi thân sinh của cha nương" Lô Uyển Chi nhìn thẳng vào hai mắt Tô Việt .


      Phảng phất như chỉ là lời độc thoại, nàng tựa hồ có thể nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc muốn lại thôi của Tô Việt, thầm nghĩ, cái này có lẽ gọi là tâm ý tương thông.


      Tô Việt nghe xong thể xác và tinh thần đều khẽ rung rẩy, giơ tay kéo Lô Uyển Chi vào lòng, thể chịu được khi trông thấy vẻ bi thương và lạc lỏng trong mắt nàng.


      Cười khổ, Lô Uyển Chi bên tai, "Ta cũng mới biết được trước ngày thành thân của chúng ta, chính là cái buổi tối hôm chàng lén lút đến nhà tìm ta, lúc đó bọn họ vừa với ta".


      Tuy rằng nàng cười, nhưng Tô Việt vẫn cảm nhận được sâu sắc tiếng khóc từ nơi sâu thẩm đáy lòng nàng, nàng luôn luôn như thế, với mấy việc nhặt bên ngoài luôn thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân, thế nhưng việc càng lớn lại càng tỏ ra hết sức bình tĩnh.


      Có đôi khi tỏ ra vô tâm lạnh nhạt, dĩ nhiên bởi vì nàng cần, cái lần mà đại phu đến xem mạch trước đó, ràng là việc bé tí tẹo như thế, mà nàng còn khóc nức nở, mà giờ phút này nàng về chuyện trọng đại về thân thế của bản thân, thế nhưng lại có thể bình tĩnh phảng phất như chuyện của người khác.


      Tô Việt giờ mới biết, từ trước đến nay Lô Uyển Chi nhận lấy biết bao buồn khổ thất vọng lẫn chua xót, lòng đau đớn co rút mãi, thậm chí thương nàng như vậy nhưng trước mặt nàng lúc nào cũng thể bộ dáng vân hờ hững quan tâm.


      Cho đến nay, mới biết được, ra phu phụ Lô Dũng chỉ phải là phụ mẫu thân sinh của Lô Uyển Chi, thậm chí ngay cả thân thích cũng , mà họ chỉ là người được Lô gia nhờ cậy, ngay cả quản gia cũng phải.


      Lô Dũng là thư đồng của phụ thân thân sinh của Lô Uyển Chi - Lô Bang - từng là giữ chức quan tam phẩm Phó đô Ngự sử, tất cả là nhờ vào những chiến công hiển hách chém giết chiến trường mà giành được.


      Cả đời này của ông chỉ cưới vị phu nhân. Đó chính là mẫu thân thân sinh của Lô Uyển Chi.


      Đến năm gần ba mươi tuổi mới sinh được người con là Lô Uyển Chi, tất nhiên cưng chiều tột cùng. Tô Việt nghĩ, nếu sau này xảy ra chuyện xét nhà kia, Lô Uyển Chi lớn lên trở thành tiểu thư khuê các, tại hẳn là gả cho vị hầu môn công tử môn đăng hộ đối đường đường làm vị phu nhân đoan chính, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý.


      Về sau có người vu oán giá họa là Lô Bang có ý đồ cùng Nhị Điện hạ lúc bấy giờ mưu phản, còn tìm thấy thư tín qua lại của bọn họ trong nhà.


      Tiên Hoàng lúc bấy giờ bệnh nguy kịch, nghi kị trong lòng rất sâu, ngay cả cơ hội giải bày cũng cho Lô Bang, trực tiếp hạ lệnh tru di cửu tộc, Lô Bang là người gia đình xuất thân từ nông thôn, người thân thích.


      Lập tức tịch thu tài sản, giết cả nhà Lô gia, toàn bộ hơn trăm mạng người, Lô Dũng ngay khi việc chưa xảy ra được Lô Bang dự đoán trước, ra lệnh tới điền trang bên ngoài, mang theo cả Lô Uyển Chi.


      Mẹ ruột của Lô Uyển Chi dù sống hay chết cũng muốn ở cùng trượng phu, cho nên người Lô gia trốn cùng Lô Dũng tổng cộng chỉ có Lô Uyển Chi và Trương thị.


      Lúc đó Lô Dũng vừa mới thành thân, mang theo đứa bé tuổi có chỗ nương thân Lô Uyển Chi, ông chỉ là thư đồng nho , cho dù nghĩ muốn mai danh tích cũng có biện pháp có được giấy tờ gì, nên mới lén lún chạy tới cái nơi bé cách trăm sơn ngàn núi với Kinh Thành mà cư. Đến nơi này rồi sửa lại tên, quan phủ địa phương chỉ cần nhét nhiều bạc hơn chút là xong việc.


      Bọn họ sở dĩ tự hạ thấp chính mình, chẳng phải vì sợ kẻ thù tìm đến cửa hay sao, lúc đó tuy rằng khi tra xét Lô gia đốt trận hỏa lớn, số người chết cũng có phần, nhưng mà đứa nữ nhi chính thức còn quấn tả lại tìm được, thế là có lý do để mấy ác nhân nổi lên tâm tư, sau này còn dán bố cáo tìm Lô Uyển Chi.


      Nhị Hoàng tử bởi vì việc này mà bị lưu đày, Thái Tử Điện hạ dĩ nhiên trở thành người kế thừa địa vị. Cho nên sau này có người nào sửa lại án sai cho bọn họ.


      xong thân thế của chính mình, Lô Uyển Chi nhàng hỏi Tô Việt, "Tô Việt, kỳ thực khi cha ta với ta, ta hề có cảm giác gì, dù sao chỉ là hai người ta chưa từng gặp mặt, chỉ có chút thất vọng, vì sao người đối với ta thương tận tâm can phải là phụ mẫu thân sinh của ta. Chàng xem ta có phải là người bất hiếu hay ?"


      Khẽ vỗ lưng Lô Uyển Chi an ủi, Tô Việt giọng , "Dù sao nàng cũng chưa từng gặp bọn họ. Có cảm nhận như vậy là bình thường"


      "Kỳ thực lần trước chàng với ta chuyện tòng quân, trong lòng ta tuyệt đối đồng ý, tại cuộc sống của chúng ta rất tốt, vì sao lại phải bán mạng, con người sống chẳng lẽ vì báo thù sao?" Lô Uyển Chi mê mang thậm chí có chút tuyệt vọng, giọng biểu có lòng tin.


      "Uyển Chi, kỳ ta muốn tòng quân là bởi vì bản thân ta muốn , nàng chớ nghĩ nhiều" Tô Việt an ủi nàng.


      Lô Uyển Chi vùi đầu vào ngực Tô Việt, ấm áp và kiên định.


      "Ta biết, ta cũng với chàng chuyện trong nhà ta, ta biết chàng có gút mắt, trước kia ta từng với chàng, chàng và ta, thế đủ rồi" nàng cọ tới cọ lui lúc lâu mới trầm giọng .


      "Tô Việt, ta muốn chàng phải hứa với ta, về sau bất kể có xảy ra chuyện gì, đều phải vì bản thân mà sống, vì hai người chúng ta mà sống, cho dù tương lai có năng lực đối đầu với kẻ thù chăng nữa nhưng nếu trong lòng chàng muốn làm đừng làm" Lô Uyển Chi ngẩng đầu nhìn chăm chú nhìn vào mắt Tô Việt , ánh mắt nàng đầy vẻ nghiêm túc.


      Tô Việt nở nụ cười, "Nàng dâu của ta ơi, nàng cũng quá để mắt tới nam nhân của nàng rồi. Nhưng mà suốt nửa ngày trời, vậy kẻ thù là ai?"


      "Đô Đốc Đồng Phó Thái Hoa tại, nghe ông ta lần này cũng theo đại quân ra chiến trường, được phong chức Phó Nguyên Soái" Lô Uyển Chi giải thích cho .


      xong nàng bỏ thêm câu, "Cái này là do cha ta với ta, đồng thời cũng là nguyên nhân cha ta hết sức tán thành chuyện chàng muốn tòng quân".


      Tô Việt cười , "Chúng ta cần phải nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, hơn nữa nàng cũng biết tính cách của ta thích ứng mọi hoàn cảnh, việc này ta để trong lòng".


      Lô Uyển Chi nghe tiếng cười của thậm chí có cảm giác như trút được gánh nặng, có số việc nên học cách chia sẻ.


      Thế nhưng nàng chợt nhớ tới bao lâu nữa Tô Việt rời xa mình, trong lòng nhất thời như có khoảng trống lớn, vội vàng ôm chặt vào người.


      Có thể liên quan tới khoảng cách tuổi giữa hai người, Lô Uyển Chi từ trước đến nay chưa từng làm nũng trước mặt Tô Việt, mà buổi tối hôm nay nàng dính lấy, ôm chặt, khiến lòng Tô Việt say trong ngọt ngào, biết lúc này chính mình được ỷ lại, cái loại cảm giác thỏa mãn này nảy sinh cách tự nhiên.


      Thế nhưng dưới biến đổi này, giai nhân trước ngực ra sức ma sát thế là phía dưới Tô Việt nổi lên phản ứng.


      Trước đó còn cố ý tìm người cầu cứu, tìm cái lão đại phu hỏi nàng dâu của uống dược gần tháng, tại nhìn sắc mặt cũng khá hồng hào, có phải là cần ăn nữa .


      Cái lão này tuy rằng trước kia có thu bạc của Tô Việt, muốn ông ta ở trước mặt Lô Uyển Chi đem tình hình bệnh của nàng giảm hơn ít, lúc đó ông ta cũng thấy cảm động vì tình cảm dành cho thê tử nên gật đầu đồng ý, tại tên tiểu tử này thậm chỉ ngay cả dược cũng muốn cho nàng dâu của uống, lão ta có chút tức giận.


      "Tiểu tử, ta thấy nhà của các ngươi giống như có bạc mua thuốc, nếu ngươi có bạc mua thuốc, hai lượng bạc lần trước ngươi cho ta giờ cứ cầm về mua thuốc cho nàng dâu của ngươi, chuyện này phải nghe đại phu" Mặt ông ta lộ vẻ chấp nhận được.


      Tô Việt nghe xong vội vàng giải thích, "Lão tiên sinh, ta phải có ý này, bởi vì ta cảm thấy dược có ba phần độc, sợ là. . ."


      "Ngươi sợ cái gì, dược kê ra cho nàng dâu của ngươi đều là thuốc bổ, cứ yên tâm mà dùng" Ông ta có chút kiên nhẫn giải thích.


      Tô Việt dám nhiều, xoay người tới quầy thuốc lấy thuốc, trước khi còn ngại ngùng tìm đại phu, khuôn mặt đỏ bừng hỏi câu, "Đại phu, vậy . . . trong khoảng thời gian nàng ấy uống thuốc, có thể cùng phòng ?"


      Lão đại phu nhìn vẻ mặt đỏ bừng của thế là cười lên, "Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, trước kia khi ngươi ăn chơi ở trấn , còn ít lần dạo chơi tới chỗ phố hoa theo bọn Đại Hồ Tử, da mặt ngươi còn chưa luyện ra hay sao?"


      Tô Việt vội vàng phản bác, "Lão nhân gia ngươi đừng có lung tung, tuy rằng ta từng , nhưng mà đều là cùng với bọn , ta chỉ nhìn mà thôi".


      Ông ta cười to vài tiếng, "Ta chưa từng là khi dùng thuốc này thể chung phòng" xong xua tay vào buồng trong. Để lại mình Tô Việt với vẻ mặt ảo não.


      Ông ta cho tới bây giờ chưa từng thể chung phòng, cho nên thể chạm vào nàng là quy củ ai nghĩ ra vậy? cái tên ngu ngốc là chứ còn ai! Trong lòng Tô Việt tràn đầy tức giận quay về nhà, vừa đúng lúc hôm qua bận việc buổi tối về được.


      Hôm nay được rảnh, cần phải ra sức đánh tan toàn bộ bóng đen trong lòng mới được.


      Nghĩ đến đây, đôi mắt của đều chuyển sang xám ngắt, trong bóng đêm mờ ảo thậm chí có thể nhìn thấy , Lô Uyển Chi cũng có thể cảm nhận thay đổi của , ngẩng đầu hỏi , "Tô Việt, chàng làm sao vậy? Tại sao gì?"


      "Uyển Chi, nàng mệt mỏi chúng ta làm chút việc giường !" khi những lời này thanh có chút kiềm nén.


      sợ chính mình đột nhiên bùng nổ nhiệt tình có thể làm Lô Uyển Chi sợ hãi, nên vội vàng cúi đầu ngậm chặt hai cánh môi khẽ mở của nàng, đầu lưỡi dày ấm tham lam tiến vào miệng ngọc tìm kiếm vị ngọt ngày đêm nhớ mong.


      Lô Uyển Chi khẽ ưm tiếng được mang đến giữa mảnh trời tươi đẹp đầy mãnh liệt, có lẽ bởi vì Tô Việt lâu chưa phóng túng bản thân.


      Có lẽ bởi vì từng xảy ra chuyện mất mặt trước kia, rất sợ bản thân lần nữa giẫm lên vết xe đổ, cho nên ra sức nhanh chóng cởi quần áo của nàng, tiếp đó trực tiếp chiếm lấy hai quả đào mềm trước ngực nàng.


      bàn tay còn lại ngừng tuần tra tới lui cho đến khi xem xét nàng chuẩn bị tốt để nghênh đón bản thân hay chưa, Lô Uyển Chi tại bị khiêu khích có chút kinh nghiệm, chỉ cần Tô Việt khẽ cắn hai điểm hồng mai, nàng liền kể kiềm chế bắt đầu run rẩy, chỗ □ cũng bắt đầu bài tiết ra nhiều dịch ẩm ướt.






      Hết Chương 49.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      50.







      Tô Việt đợi thấy thời cơ đến, động cái ngay lập tức chôn sâu trong vùng kính ấm áp, nhịn được phát ra tiếng gầm .


      Cách gần tháng nay, cái hương vị luôn nhớ mong, lúc này được bao bọc chung quanh.


      Lô Uyển Chi hiển nhiên vẫn chưa tỉnh lại từ trong trạng thái sương mù, bị cú động thân này của kích thích cả người phát run, có chút rất thoải mái, quá nôn nóng rồi.


      Nàng hơi hơi nhăn mày, Tô Việt nhìn thấy hai hàng mi thanh tú của nàng giống như con chuồn chuồn nước khe khẽ lay động, động tác dưới thân càng lúc càng ôn nhu nhàng.


      Dần dần, hô hấp của Lô Uyển Chi dồn dập hẳn lên đồng thời phát ra thanh kiều, Tô Việt biết nàng chuẩn bị tốt để nghênh đón toàn bộ .


      Vì thế, động tác bên dưới tiến hành theo tuần tự từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, ngay cả hai tay cũng theo sát tiết tấu mà di chuyển người Lô Uyển Chi tựa như cùng nhau nhảy múa.


      Cuối cùng, cùng với tiếng gầm , hai tay Tô Việt mới còn miễn cưỡng ve vuốt người Lô Uyển Chi, cho cùng hai ngày nay chỉ ngủ được nửa canh giờ.


      Sau những lần mây mưa trước, hai người luôn ôm nhau nỉ non tâm thân mật lúc, thế nhưng hôm nay mọi trình tự đều giảm bớt, Tô Việt chỉ khẽ hôn xuống trán Lô Uyển Chi, sau đó ngã đầu lập tức ngủ khò khò.


      Ngày trước, mấy chuyện 'dọn dẹp tàn cuộc' đều do mình Tô Việt làm, biết hôm nay mệt mỏi, Lô Uyển Chi nằm lúc, đợi đến khi cảm giác phập phồng của thể xác lẫn tinh thần tạm lắng xuống, nàng mới chân tay xuống giường.


      Khoác lên người bộ y phục để lấy chậu nước nóng, tiếp đó thấm chiếc khăn ướt lau rửa nơi nhớp nháp giữa hai chân, rồi lại rón ra rón rén xốc chăn lên, mặt đỏ tai hồng lau giúp hạ thân Tô Việt.


      Nàng ngờ lại nhìn thấy cái vật vẫn luôn ép buộc bản thân đưa vào sương mù này, từ ngọn đèn dầu chập chờn nhìn qua cũng quá mức dữ tợn, có giống như hình vẽ Trương thị đưa cho nàng quá khoa trương làm người khác sợ hãi.


      Cũng có thể vì được tiếp xúc ấm áp, 'nó' thậm chí trong trạng thái dần dần thức tỉnh, đợi sau khi Lô Uyển Chi lau sạch cho Tô Việt xong, bất ngờ phát vật vẫn yên lặng ngủ say thế nhưng ở tư thế nghênh ngang ngẩng cao đầu, dọa nàng sợ run tay, chiếc khăn trong tay vừa đúng lúc rơi trực tiếp rơi xuống đầu 'nó', chỉ nghe thấy người phía hừ tiếng, Lô Uyển Chi lại càng hoảng sợ ngay cả cử động cũng dám.


      Cũng may là Tô Việt chỉ trở mình □, có thể vì cảm thấy hơi lạnh nên hai cánh tay vô ý ma sát hai bên cánh tay, Lô Uyển CHi vội vàng lấy chiếc khăn phủ lên vật tạo thành cái nóc ra, đắp chăn cho xong rồi tay chân thổi tắt đèn, lên giường.


      Sau khi nằm xuống nàng bắt đầu suy tư, tại sao khuôn mặt của Tô Việt thế mà trông như tranh vẽ, tại sao lại có gân xanh nổi lên đầy mặt vậy. Đợi tới khi ý thức được chính mình thân là phụ nhân thế nhưng lại nghiên cứu khi chuyện đó xảy ra, hai má nàng tức đỏ au, hơi quay đầu nhìn đến gáy Tô Việt, chậm rãi thở ra hơi, ngay cả đầu cũng chui vọt vào trong chăn.


      Đợi sau khi giao xong mười thước gạo cho quản gia mặt râu tiên sinh phòng thu chi cười hì hì đem năm mươi lượng bạc thu được đưa cho trưởng quầy Tô Việt.


      Tô Việt cười ngoác miệng đến tận mang tai, lưu lại ba mươi lượng, còn hai mươi lượng cất lại trong người, đưa cho phòng thu chi là giữ giúp .


      Buổi trưa nắng ấm đẹp trời ngày đó, Tô Việt kéo nàng dâu của dạo phố, chưa từng dùng bạc của bản thân mua bất cứ vật gì cho Lô Uyển Chi, tuy rằng nàng luôn là bản thân thiếu cái gì, thực tế những gì nàng quả sai, cơm áo lo, còn trượng phu thương .


      Nhưng mà thiếu là chuyện, mà làm trượng phu mà có mua cho hay lại là chuyện khác, muốn cưng chiều nàng, bất kể cách nào cũng được.


      Lần này, trước khi ra cửa lại cường điệu lần nữa, Lô Uyển Chi nếu thích cái gì cứ , có bạc, có bạc rồi!


      Lô Uyển Chi cười rực rỡ liếc nhìn , trong lòng rất vui vẻ, vẻ mặt hưng phấn của thế này đúng là lần đầu tiên nàng thấy được, nhìn thấy vui vẻ nàng cũng yên tâm hơn.


      Hai phu thê vai kề vai nhau cùng dạo phố, Lô Uyển Chi lúc ở trong thôn làm sao được ra khỏi cửa, sau khi chuyển lên trấn lúc nào cũng ở nhà, hết làm công việc may vá, hay xuống bếp tham khảo kỹ thuật nấu ăn của Tiểu Thúy, thỉnh thoảng chăm sóc cây cỏ trong sân, cứ như vậy từ ngày này sang ngày khác.


      Lần đầu tiên ra ngoài dạo phố, trong mắt nàng cái gì cũng lạ lẫm, đến cầm lấy đường nhân (hình người được nặn từ đường) quan sát cả nửa ngày, Tô Việt thương mua cho nàng vài cái, nàng giữ tay nỡ ăn.


      Càng đừng gì tới mấy chỗ làm xiếc ảo thuật, hai mắt nàng tràn đầy hạnh phúc xem múa, phun lửa, nuốt kiếm, cái nào làm cho nàng sợ hãi, siết chặt ống tay áo Tô Việt, ngừng hỏi bọn họ có sao .


      Sau khi Tô Việt mất lúc giải thích nàng mới hơi bình tĩnh lại, sau đó bảo Tô Việt đưa bạc cho mấy người nọ, bọn họ rất dễ dàng làm được.


      Tô Việt cười lấy mấy miếng bạc vụn thả vào trong mâm, nương tử của là người có tấm lòng lương thiện, làm cảm thấy an ủi đồng thời lại thấy lo lắng, nếu vậy sau này khi ra ngoài rồi mình nàng phải làm sao bây giờ.


      Hai người ở đường cái dạo cả buổi, đoán chừng là mấy cửa hàng ở trấn đều xem qua hết lượt, ở của tiệm mua quần áo cho hai hai vợ chồng già Tô Căn gặp được Tô Sở, ta tại làm tới chức tiên sinh phòng thu chi.


      Nhìn thấy đệ đệ cùng đệ muội vào, ta cũng cười đón tiếp vài câu, còn cố ý tới xin trưởng quầy giảm bớt mấy văn (đồng) tiền cho bọn họ, Tô Việt còn chưa mở miệng, Lô Uyển CHi ra vẻ cảm kích đa tạ đại ca.


      Chờ khi bọn họ ra đến cửa, Tô Sở gọi Tô Việt lại có chút áy náy thầm vài câu với , "A Việt, mấy ngày nay đệ để tâm lưu ý chút, đại tẩu đệ biết từ đâu có tin tức, là cửa hàng kia là dùng tiền của cha nương mới mua được, nàng ấy cũng nghĩ lại mà xem, cha nương ta sống cả đời với ruộng đồng, từ chỗ nào mà có bạc, nàng ấy nếu như vì chuyện này mà tìm đệ, đệ cho người đến báo cho ta tiếng, ta kêu nàng ấy trở về".


      Tô Việt thản nhiên hỏi câu, "Đại ca, đại tẩu vậy người có tin ?"


      Tô Sở bị hỏi quanh co hé răng gì, Tô Việt biết trong lòng đại ca cũng có chút hoài nghi.


      Cười khổ, Tô Việt cũng giải thích, "Đại ca, qua mấy câu vừa rồi của đại ca, trong lòng đệ cũng rất cảm kích, người yên tâm, cho dù đại tẩu có đến gây chuyện nữa, ta cũng đối phó với nàng ta, dù sao nàng ta cũng là đại tẩu của đệ, là mẫu thân của Đại Hà".


      Môi Tô Sở cử động vài cái nhưng gì, nghe thấy Tô Việt tới việc mua mấy bộ quần áo rồi cùng Lô Uyển Chi ra ngoài.


      Mấy bộ quần áo này là mua cho cha và nương của , thấy , trong lòng nhịn được cảm thấy hổ thẹn hơi, chính thành thân hơn mười năm, ngoại trừ dựa theo quy củ khi ở riêng mới đúng hạn đưa mấy túi lương thực, cũng là nhi tử của bọn họ thế nhưng còn chưa mua được gì cho chính cha nương mình.


      Lô Uyển Chi muốn mua tẩu thuốc cho cha chồng, mua vải rời cho mẹ chồng, mua vài món quần áo may sẵn cho hai ông bà, lại mua giấy và bút mực cho đứa cháu Đại Hà.


      Tô Việt nhìn mà đành lòng, trực tiếp cũng muốn mua vài thứ cho Hà Hoa và Văn Hiên, Lô Uyển Chi cười , "Hai người bọn họ ấy à, đồ trong nhà bọn họ còn chưa xài hết, thêm nữa quá lãng phí, ta nghĩ chờ khi Hà Hoa thành thân đưa mấy phần đại lễ là được rồi. Chàng yên tâm, cha nương ta bạc đãi muội ấy".


      Nghĩ đến chính mình chưa có với Tô Việt, kỳ thực bạc mà Lô Dũng lập nghiệp đều là từ thân phụ của nàng, nhưng mà sợ như vậy trong lòng Tô Việt nảy sinh khoảng cách, thế nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, nếu nhờ phu thê Lô Dũng ngay cả mạng sống của nàng cũng còn, càng đừng chi tới mấy thứ cửa hàng này nọ, tài sản, cho dù chính mình có với Tô Việt, cũng hẳn cảm thấy có chuyện gì, chắc là vẫn bao dung như thế.


      Có đôi khi Lô Uyển Chi cảm thấy chính mình là người vô lương tâm, thí dụ như nàng muốn báo thù cho phụ mẫu thân sinh, cũng từng oán trách hai phu thê Lô Dũng lại đem chuyện đời trước đào bới cho mình xem, để bản thân phải gánh vác trách nhiệm nặng nề.


      tại gánh nặng này lại tiếp tục đè nặng lên người trượng phu Tô Việt.


      Khi tự mua giấy và bút mực cho Tô Đại Hà, nàng cố ý mua giấy Tuyên thành nhiều hơn chút, là để về nhà hướng dẫn Tô Việt tập viết.


      Tô Việt trong nhà phải là còn giấy cỏ sao, dùng tới giấy Tuyên Thành làm gì, vật quý như vậy , chữ viết như chó cào xứng với loại giấy trắng tinh xa xỉ như giấy Tuyên Thành.


      Lô Uyển Chi oán trách nhìn cái, chỉ cần lo, đối với nàng hữu dụng.


      Vì thế hai người thắng lợi trở về, hai mươi lượng bạc xài còn thừa lại bao nhiêu. Lô Uyển Chi đề nghị sắp xếp lúc nào đó, tốt nhất là buổi chiều quay trở về thôn chuyến, đem mấy thứ này trở về đưa cho cha mẹ chồng.


      Tô Việt nàng đừng trở về, chính mình về là được, cưỡi ngựa về nhanh hơn chút, chỉ lát là về tới nhà.


      Thế nhưng lại bị Lô Uyển Chi từ chối, nàng kiên trì muốn theo trở về nhà chuyến, mấy người trong nhà mẹ ruột mình ngược lại thường hay trấn , nàng thường xuyên có thể gặp mặt họ. Còn cha mẹ chồng quanh năm suốt tháng có cơ hội trấn , chính mình thân là tiểu bối (người vai dưới) phải nên trở về thăm hỏi chuyến.


      Tô Việt thấy nàng kiên trì gì nữa, chỉ là đợi lát nữa đem mấy đồ cho Đại Hà đều cứ chở về nhà chung hết, cần phải đặc biệt đem đồ đưa tới nhà đại tẩu.


      Tuy nhiên vào buổi tối, Lô Uyển Chi mười phần nghiêm túc lấy giấy Tuyên Thành mới mua vẫy vẫy bút viết xuống nhiều chữ, sau đó gương mặt thẹn thùng đưa cho Tô Việt xem.


      Tô Việt chậm rãi đọc lên, "Thiếp phát sơ. . . Uyển Chi, chữ tiếp đó là cái gì?"


      Lô Uyển Chi cúi người giải thích cho , sau đó chân tình tha thiết nhìn Tô Việt đọc đoạn tiếp, đến đoạn "Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai" ("Trường Can chung xóm/ Đôi trẻ rất hồn nhiên"), tiếp đó Tô Việt lại hỏi nàng đọc như thế nào.


      Vì thế, vẻ mặt Lô Uyển CHi từ thẹn thùng biến thành uất nghẹn, đến lần thứ ba sau khi giải thích chữ khác đọc như thế nào, nàng trực tiếp tóm lấy tờ giấy tay Tô Việt, tự mình đọc lên.


      Bài <<Trường Can hành*>> của nhà thơ nổi tiếng bậc nhất Lý Bạch được thanh ấm áp của nàng vang lên lại càng đầy hàm ý chân thành tha thiết.


      *Bài thơ <<Trường Can hành>> phần dịch nghĩa khá hay, muốn biết thêm thông tin các bạn tra Google nhé. Đây là trong những trang tớ tìm được trong cả đống kết quả:)):
      http://www.thivien.net/viewpoem.php?UID ... 512da9a4d9


      Sau khi đọc xong, Lô Uyển Chi mới đem bài thơ này đưa cho Tô Việt, dịu dàng nhìn , nàng tin là có thể hiểu được ý cảnh ở khía cạnh này.


      Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Tô Việt nhìn lại mình, nàng ngại giải thích cho thêm lần nữa.


      Ai ngờ Tô Việt lại , "Ta biết ý tứ của bài thơ này, chẳng qua ta chỉ buồn bực là hai hoàn cảnh của chúng ta hoàn toàn giống, đầu tiên là hai người chúng ta phải là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tuy rằng lúc ta có biết nàng, nhưng nàng biết ta".


      Sắc mặt Lô Uyển Chi bắt đầu tối dần, thế nhưng Tô Việt tựa như nhìn thấy, tiếp tục phản bác, "Hơn nữa nàng xem này, trong thơ này viết nàng ta thành thân tuổi mười bốn, nàng mười tám tuổi mới gả cho ta".


      Lần này Lô Uyển Chi hoàn toàn chán nản, nàng tại sao có thể gả cho trượng phu hiểu phong tình như vậy. Bị chọc giận quá mức, nàng trực tiếp duỗi móng vuốt chà đạp lên mặt Tô Việt, "Tô Việt, chàng cố ý có phải ?"






      Hết Chương 50.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      51.






      Thế nhưng ngay khi Lô Uyển Chi vừa định chuẩn bị ràng tất cả cho Tô Việt hiểu lại bị kéo cái xuống ngã nhào lên lồng ngực ấm áp.


      Nghe tiếng cười giễu cợt của , cần ngẩng đầu nhìn Lô Uyển Chi giờ phút này cũng biết bộ dạng Tô Việt cười đắc ý cỡ nào, tức giận quá nàng nhịn được thụt chỏ lên ngực .


      Tuy vậy chỉ chọt hai lần nàng thể tiếp tực được, bởi vì trong khoảng thời gian này do công việc bận rộn trong cửa hàng, thân hình vốn gầy yếu của Tô Việt lại càng mỏng manh hơn.


      Tô Việt cười , "Đùa nàng thôi. Sớm muộn gì phải hạ tam ba (nguyên văn: 下三巴) , chuẩn bị thư tín. Nàng yên tâm , ta đúng hạn gửi thư trở về"


      Lô Uyển Chi gì, Tô Việt cũng nữa, chỉ có bàn tay nắm thắt lưng của nàng hơi dùng sức, tựa như muốn đem nàng nhập vào xương tủy của chính mình.


      Hai người đều đắm chìm trong khoảng thời gian lưu luyến cách yên tĩnh. Tựa như hai người mới bắt đầu, cũng tựa như sắp phải ly biệt, nắm giữ chặt chẽ giờ phút này hưởng thụ hơi thở của đối phương.


      Đến buổi chiều ngày thứ hai, khi việc mua bán trong cửa hàng còn bề bộn, Tô Việt liền mượn con ngựa trong cửa hàng, mắc dụng cụ đai yên lên con ngựa duy nhất này, còn điều khiển kéo theo toàn bộ bao lớn bao ngày hôm qua Lô Uyển Chi mua tiến về phía thôn.


      Vụ mùa lúc này cũng trong thời vụ gieo trồng, ruộng đất ven đường có số hộ nông dân gieo mạ.


      Thế nhưng, cái khéo ở đây là khi vừa mới vào thôn gặp ngay đại tẩu Triệu thị đứng trước cửa nhà nàng ta, Tô Việt nhớ tới quà tặng Lô Uyển Chi mua cho chất tử nên dừng lại đem lấy đưa cho nàng ta, thầm nghĩ tiết kiệm thời gian thê tử thân của chuyến, chờ đợi vị đại tẩu của đến nhà chung quả là có khả năng.


      Từ rất xa Triệu thị nhìn thấy hai vợ chồng Tô Việt, nàng ta sau khi tới mấy nhà hàng xóm xong mới đứng đợi trước cửa nhà, vốn nghĩ chắc nàng ta phải mở miệng gọi bọn họ mấy tiếng mới dừng lại, ngờ chính Tô Việt nhanh chóng dừng ngựa trước mặt nàng ta ngay trước khi nàng ta mở miệng.


      Nàng ta cũng mở miệng trước, cứ bình tĩnh nhìn Tô Việt.


      Lô Uyển CHi gọi tiếng đại tẩu, Triệu thị thèm để ý, trong lòng Tô Việt có chút phát hỏa, nhưng nghĩ tới đại ca và chất tử, dù sao cũng là người thân trong nhà. Thôi nhịn xuống, mỉm cười đưa gói đồ tay cho TRiệu thị.


      "Đại tẩu, đây là giấy và bút mực mấy ngày trước Uyển Chi mua cho Đại Hà, ngươi nhận thay Đại Hà nhận lấy" câu của Tô Việt hề gợn sóng, mà nhàn nhạt.


      Triệu thị ngờ bọn họ mua mấy thứ này cho nhi tử của nàng ta, trong lòng hơi thả lỏng đôi chút, thế nhưng mặt vẫn hề thay đổi lườm Lô Uyển Chi cái sau đó quay đầu nhìn Tô Việt , "Ta đây cần phải thay Đại Hà tạ ơn hai phu thê các người, khó có được người làm thúc thúc thẩm thẩm còn nhớ tới đứa chất tử này"


      Tô Việt nhíu mày quay đầu muốn bỏ , ngay cả chuyện với nàng ta cũng thấy lười, trái ngược bị Triệu thị gọi lại.


      "A Việt, nghe ngươi ở trấn mở cửa hàng, ta là đau lòng, năm trước khi đại ca ngươi muốn mở cửa hàng tìm cha mẹ vay mượn bạc, các ngươi cắn chặt răng ngay cả đồng cũng có, chỉ có cha ta, vừa nghe ta vậy ngay lập tức xuất ra, vì sao bây giờ ngươi lên trấn mở cửa hàng, nửa chữ cũng đề cập tới? Đều là nhi tử trong nhà, tại sao các ngươi lại có khác biệt lớn như vậy?" giọng của Triệu thị mang vẻ chanh chua.


      Tình trạng nhà mẹ đẻ nhà TRiệu thị ngày càng sa sút, cha mẹ nàng ta vì cái tên đệ đệ kia cứ hở tí là đến nhà nàng ta vay tiền, cho dễ nghe là mượn, kỳ thực còn phải là lấy sao, trong lòng nàng ta biết số tiền nàng ta đưa cho nhà mẹ đẻ đều là bát nước hắt .


      ràng là trong nhà có mấy ca ca, còn nàng ta là nữ nhi duy nhất trong nhà thế nhưng lại chung cấp tiền cho cha mẹ là sao, cho dù cha mẹ nàng ta cần mặt mũi nhưng nàng ta còn muốn giữ lại cái lớp da mặt mình.


      Thói đời buộc nàng ta thể đê con người kiêu ngạo như nàng ta cúi thấp đầu.


      Tô Việt vừa nghe xong ý tứ trong lời nàng ta biết ngay là chỉ nhắm vào chính mình, còn ngấm ngầm hại người tới phụ thân , nghe vậy nổi giận, "Đại tẩu, lúc đó cha ta hết sức ràng, có vàng kim đừng ôm cái nghề đồ gốm (没有那金刚钻别揽那瓷器活), chuyện cửa hàng ta có được có thế nào tùy ngươi thế nào cũng được, nhưng người đừng nhắc tới cha!"


      Triệu thị vừa nghe cũng nổi giận theo, khuôn mặt nổi giận đỏ bừng, "A Việt, lời này ngươi đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi chút, dựa vào cái gì mà cha bất công với ngươi như vậy? Ngươi so với đại ca dài hơn cánh tay hay là nhiều hơn cái đầu, theo ta thấy ngươi có tới hai trái tim (người hai lòng), mà chỉ có !"


      "Ta là người có hai tim (hai lòng) liên quan gì tới ngươi hả?" Tô Việt chán nản phản bác còn nghĩ muốn kể lể lúc với TRiệu thị lại bị Lô Uyển CHi ngăn cản.


      Lô Uyển Chi chưa từng có kinh nghiệm trong mấy loại xung đột thế này, vừa rồi nàng bị khẩu khí của Triệu thị và Tô Việt dọa sợ chút, hai người này trong đêm thành thân của bọn họ cũng chưa cãi nhau lớn thế này, lại nhìn thế mấy thôn dân ngang có hai ba người nhìn sang, nàng càng sốt ruột hơn.


      Xe ngựa thể ngồi được nữa, vội vàng xoay người xuống xe, trước tiên đến giữ Tô Việt, "Tô Việt, chàng đừng nữa, ở chỗ đông người".


      Thứ lỗi cho nàng, nàng dám răn dạy TRiệu thị, dù sao nàng ta cũng là đại tẩu, vì nhân nhượng nên chỉ có thể với Tô Việt thôi.


      Tô Việt cũng phát cách đó xa có vài người nhìn về phía họ, thậm chí có hai người về phía này, muốn xem náo nhiệt. Nên nhẫn nại đè nén tiếp tục mấy lời khó nghe. Xoay người lên xe ngồi, kêu Lô Uyển Chi lên xe về nhà.


      Lô Uyển Chi mang vẻ mặt xin lỗi nhìn Triệu thị, tuy rằng nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, chỉ là nàng nhịn được giải thích, "Đại tẩu, ở trấn ta có mua mấy thước vải cho tẩu, đợi lát nữa tẩu tới nhà lấy . Chúng ta về nhà trước đây!"


      ra từ đầu nàng chưa từng mua thước vải nào cho Triệu thị, nhưng mà nhớ tới mấy phần vải mua cho mẹ chồng cũng ít, sẵn tiện đưa vài thước trấn an cho vết thương của nàng ta, tuy rằng nàng biết vì sao khí thế càng lên cao nàng càng thấy mệt.


      Còn có nguyên nhân nữa, là trong lòng nàng có suy nghĩ, nếu bị Triệu thị hiểu lầm là cha mẹ chồng mình bất công, ra tiền đưa cho tiểu nhi tử mua cửa hàng, tốt nhất là cứ để nàng ta tiếp tục hiểu lầm như vậy, tốt nhất là cứ công bố với mấy người trong thôn, như vậy hiềm nghi về Lô gia ít hơn.


      Nhưng là, trong lòng nàng rất tò mò, vì sao đại tẩu lại có ý tưởng này, nhà cha mẹ chồng chỉ có bốn bức tường làm thế nào có khả năng có nhiều bạc cho tiểu nhi tử.


      Tiếp đó, suốt dọc đường Tô Việt nửa câu, Lô Uyển Chi biết trong lòng có chút buồn giận, có điều dựa theo tính tình luôn luôn hi hi ha ha của , rất nhanh qua thôi, để lúc sau trở về an ủi hai lần, nhanh chóng có chuyện gì nữa. (#Huongbb: Nữ chính này hơi bị ích kỷ, hmm!)


      Về đến nhà, phát cha mẹ chồng có ở nhà, Tô Việt đầu tiên là buồn bực dỡ mấy đồ xe ngựa xuống, tiếp đó bảo Lô Uyển Chi ở nhà đợi, để ra ruộng xem sao, chắc là vợ chồng già ra đồng làm việc rồi.


      Quả nhiên, vừa vào ruộng thấy hai vợ chồng Tô Căn cấy mạ, gọi hai lần hai người mới nghe thấy quay đầu nhìn , trực tiếp hỏi sao lại trở về giờ này.


      Tô Việt gì, cởi giày xuống, nhanh chân lẹ tay, hai vợ chồng già Tô Căn cũng đầy kinh nghiệm đồng án, hôm nay khi mọi việc hoàn tất gánh mạ trở về sắc trời mới xẩm tối.


      Ba người thu dọn chút rồi trở về nhà, đường về, Tô Việt đem mấy chuyện của đại ca đại tẩu trong mấy ngày qua kể lại cho Tô Căn nghe đôi chút.


      Tô Căn vừa vừa đập cái tẩu thuốc rỉ sắt, cau mày lúc lâu, khi gần đến nhà mới với câu, "A Việt, chuyện ca ca đại tẩu ngươi ngươi đừng để trong lòng, cứ để chúng thanh giả tự thanh".


      Lô Uyển Chi làm xong cơm chờ bọn họ, tháng này vì để Tô Việt ăn ngon hơn, nàng cũng học mấy món nghề của Tiểu Thúy, cũng may khi trở về có mang ít đồ ăn về từ trấn , bởi vì nàng nghĩ bọn họ có thể nán lại ở nhà hai ngày, quả nhiên vẫn là nhờ vào tác dụng của bột mì.


      Vương thị cùng Lô Uyển Chi cười chào hỏi sơ, rồi vội vàng tẩy rửa sạch sau đó kéo Lô Uyển Chi qua đánh giá nàng từ xuống dưới lúc, là gầy.


      Tô Việt ở bên cạnh nhịn được ngắt lời, "Nương, người xem ta mới gầy này, nàng đó là béo, trước khi trở về người bán thịt heo cách vách còn nàng béo lên vài cân, thế nhưng nhi tử của người gầy, ta gầy vì thịt của ta đều chạy hết lên người nàng, mọi người đều là nhi tử có nàng dâu quên nương, ta thấy người mới là có nàng dâu quên nhi tử có!"


      Vương thị nhịn được vẹo Tô Việt phát (?) cười mắng chưa thấy ai có da mặt dày như , thê tử béo mới tốt, béo mới dễ đẻ.


      Lô Uyển Chi vừa nghe xong lời bà ccả người chấn động, Tô Việt vội vàng kêu to, "Ai da, làm việc cả nửa ngày mà trời, đói chết ta rồi, chúng ta nhanh ăn cơm thôi".


      nhà bốn người vui mừng sôi nổi bưng cơm vào nhà chính, ngồi ăn cùng nhau vời cười vừa , Tô Việt giải thích cho bọn họ mấy chuyện xảy ra thú vị ở cửa hàng, nhà ai đến mua gạo quên mang bạc, nhà ai là tình nhân được bao dưỡng bên ngoài đến đặt hàng.


      Làm ba người còn lại khi thoải mái cười to, khi thổn thức ngớt. Bữa cơm này tóm lại rất náo nhiệt.


      Sau khi cơm nước xong, Lô Uyển Chi đầu tiên là gọi Tô Việt sang bên hỏi xem có đem chuyện của đại tẩu với cha mẹ hay chưa, Tô Việt gật đầu.


      " kỳ quái, đại tẩu sao có thể cho rằng cha mẹ có thể đưa bạc cho ngươi lên trấn làm chuyện mua bán vậy?" Mặt Lô Uyển Chi có vẻ buồn bực hỏi.


      " tới , Thái gia gia của ta cũng từng là thân hào nông thôn cơ mà, ông nội của ta là nhi tử nhất của Thái gia gia, cha lại là nhi tử nhất của ông nội, nơi chúng ta tại là trạch viện của Thái gia gia để lại, cho nên đại tẩu bọn họ chính là hoài nghi Thái gia gia lưu lại đồ vật gì đó cho cha, cha lại chỉ cho mình ta" Tô Việt giải thích cho nàng nghe.


      Lô Uyển Chi hơi do dự chút, vẫn nhịn được đem suy nghĩ của bản thân hỏi ra, "Tô Việt, chàng xem thế này liệu người khác ngay lập tức nghĩ đến Lô gia ?" xong vẻ mặt nàng thấp thỏm nhìn Tô Việt.


      Lắc đầu, Tô Việt đồng ý , " đúng như vậy, đến đại ca của ta và đại tẩu bọn họ đến nháo, dù là vậy chăng nữa mấy vị đại gia kia (họ hàng bên cha) phỏng chừng cũng từ bỏ ý đồ, nàng nghĩ nếu chỉ có cha ta được bạc, bọn họ đồng ý hay sao?"


      ra Lô Uyển CHi tới lại có chuyện này, nhưng mà chuyện bên dưới về số bạc này dù sao cũng là điều bí .


      Tô Việt an ủi nàng, "Khi nàng với ta về chuyện thân thế của nàng ta suy nghĩ chu đáo, mấy năm trước ta ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, bấy nhiêu lâu cũng gom được chút bạc, hơn nữa mấy người kia tại đều đánh giặc, cứ là bọn họ giúp đỡ".


      " như vậy mọi người có tin ?" Lô Uyển Chi có chút lo lắng .


      "Chuyện này nàng yên tâm, Đại Hồ Tử chỉ có thân mình, trong nhà cũng dành dụm được ít, ta là Đại Hồ Tử nhờ ta xử lý" Tô Việt sớm nghĩ đến câu trả lời rồi.






      Hết Chương 51.
      sanone2112 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      52.






      Phụ thân mất sớm của Lỗ Kính trước kia ở thôn trấn cũng có chút danh tiếng, là vị tiên sinh dạy học, tuy nhiên thể nhận ra người miệng đầy chi, hồ, giả, dã lại có thể dưỡng ra nhi tử chỉ thích múa thương động đao.


      Ông nội từng làm quan ở Kinh thành, về sau cáo lão hồi hương mới định cư ở thôn trấn, mấy tên quan lại khác nhau ở Kinh Thành ấy thế mà vơ vét được chút bạc nào, hơn nữa Lỗ Kính còn bất kỳ thân thích nào, vậy nên tiền của có người thân thích nào tới gây .


      Lô Uyển Chi bán tín bán nghi nghe xong lời giải thích tận tường của Tô Việt, có điều trong tình hình tại, trước hết cũng chỉ có thể giải thích như vậy với mọi người.


      Hai phu thê sau khi chuyện này, chợt nghe có tiếng bước chân của người vào trong viện, sắc trời bên ngoài gần như tối đen, lúc này làm gì còn ai qua lại, đối diện với ánh mắt buồn bực của Lô Uyển Chi, Tô Việt để ra ngoài xem chút.


      Lô Uyển Chi nghĩ muốn mang đồ mua qua cho cha mẹ chồng già, nên gọi Tô Việt, bảo đến giúp mang đống đồ đến phòng Tô Căn.


      Ngay khi chân còn chưa bước vào nhà chính, chợt nghe thấy giọng của đại ca và đại tẩu Triệu thị từ bên trong , bầu khí bị đè nén, Tô Việt nghe thế nhíu mày, còn bước chân của Lô Uyển Chi bị kìm hãm, biết có nên tiếp tục vào trong hay , chỉ biết đứng sững sờ tại cửa.


      Nàng vốn muốn chạy đến trước mặt Tô Việt ngăn lại bởi vì còn biết bọn họ trong phòng chuyện gì, ai ngờ Tô Việt nghe thấy tiếng bước chân của nàng, quay đầu gọi nàng nhanh lên chút.


      thấy thèm quan tâm, nàng làm tức phụ của người ta tất nhiên là lấy chồng theo chồng, lập tức theo sau vào trong.


      Quả nhiên, sau khi vào nhà, dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, thấy bên là hai vợ chồng già Tô Căn ngồi, bên kia là vợ chồng Tô Sở.


      Trong phòng bốn người thấy vợ chồng Tô Việt đến đột nhiên dừng cuộc tranh chấp vừa rồi, bọn họ tuy rằng ở chỗ cửa nghe , nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu khí giương cung bạc kiếm bên trong.


      Mà giờ phút này chính mình và Tô Việt tiến vào, cha mẹ chồng cùng chồng, chị dâu cũng chuyện tiếp, Lô Uyển Chi cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng chọc sau lưng Tô Việt, khẽ, "Cha, nương, đây là mấy món mà trước đó vài ngày ta mua cho cha nương, cái tẩu thuốc cho cha, quần áo cho nương. Tẩu tử, đúng lúc quá, còn có vài thước vải cho tẩu".


      Nàng quả muốn phá vỡ yên tĩnh này, đặc biệt là nhìn thấy trầm mặc của bốn người, mà Tô Việt lại đưa lưng về phía mình nên nàng nhìn thấy được biểu cảm mặt , đột nhiên tăng thêm can đảm mở miệng.


      TRiệu thị nghe xong cười nhạo , "Đệ muội, ta thấy là ngươi đừng ở chỗ này làm chồn chúc Tết gà nữa. Vả lại, ngươi cầm bạc thuộc về mình mua đồ mà trong lòng cảm thấy có chút áy náy nào sao? Da mặt của hai vợ chồng các ngươi sao có thể dày như vậy?"


      Tô Sở bên cạnh nhanh tay kéo tay ngăn cản Triệu thị, nhưng vẫn ngăn được lời ác độc từ miệng mồm nàng ta phun ra.


      Ôm bụng kiềm nén, Tô Việt vừa nghe xong lửa giận bốc lên ngút trời, thế nhưng khi nghĩ đến tất cả những món đồ mua cho cha nương là mảnh tâm ý của Lô Uyển Chi, thể cứ như vậy mà ném xuống đất, đành phải nhịn xuống.


      để ý Triệu thị, xoay người hỏi Vương thị, "Nương mấy món đưa cho nương nên để nơi nào?"


      Vương thị cũng có chút yên đứng lên, muốn dẫn Tô Việt về phía phòng trong, thầm nghĩ trước tiên cứ để tiểu nhi tử đem mấy vật này để xuống .


      Tô Việt vừa theo vừa , "Nương, vừa rồi Uyển Chi nhớ lầm, mấy đồ này là đưa cho người, nếu người mặc hết đưa cho mấy người trong xóm, giữ lại cho tỷ tỷ ít, nếu có dư nữa cứ ném ra đường nên đưa cho loại người bị ma quỷ mê hoặc!"


      Lời này của là cho đại huynh và đại tẩu nghe, tuy cảm thấy bản thân phải là người hiếu thuận, nhưng mà so với cấp bậc của đại huynh và đại tẩu vẫn cách khoảng khá xa, làm được việc nhưng mùa đông vẫn mua chăn mền cho cha mẹ, Tết tới còn mua y phục mới cho họ.


      Mà đại ca, đại tẩu nhiều năm như vậy, sau khi ở riêng bấy nhiêu năm, quanh năm suốt tháng số lần bọn họ đến thăm hai vợ chồng già chỉ vừa đếm đủ bàn tay, Mừng năm mới, Cúng ông Táo, Nguyên Tiêu, Thanh Minh, tết Trung Thu, vừa đúng năm lần, bọn họ chưa từng ghé thăm đến lần thứ sáu.


      Lẽ ra, cha mẹ để bọn họ hầu hạ bên cạnh là khoan dung lắm rồi, thế nhưng tại bị đảo ngược, đừng chi tới hầu hạ, bọn họ còn hếch mũi lên mặt, thường xuyên đến chọc giận hai ông bà.


      Triệu thị dương quái khí trầm giọng hỏi, "Tô Việt, ngươi ai là người bị ma quỷ mê hoặc hả?"


      Tô Việt còn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng ta, đem toàn bộ mọi thứ tay vào trong buồng trong rồi trở lại phòng chính, ở bên khác ngồi xuống, Lô Uyển CHi cũng theo đó mà ngồi.


      Thấy Tô Việt trả lời câu hỏi của mình, còn ra vẻ để mình vào mắt, TRiệu thị có chút dữ tợn, "Tô Việt, ta vừa rồi hỏi ngươi sao ngươi trả lời? thế nào ta cũng là trưởng bối của ngươi, trưởng bối hỏi ngươi mà ngươi có có thái độ này sao?"


      "Xin trả lời câu hỏi của đại tẩu, ta vừa rồi người bị ma quỷ mê hoặc chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, có ý gì, đại tẩu đừng có mà dựa vào đó mà đặt mình vào mới phải" Giọng lẫn thái độ của Tô Việt đột nhiên chuyển sang thành khẩn.


      nhìn thấy cha và nương mình ngồi đó với vẻ mặt già nua sầu khổ, bọn họ còn chưa đến năm mươi tuổi thế nhưng mặt thậm chí có rất nhiều nếp nhăn, trong lòng mơ hồ có cơn đau dần lan rộng.


      Đột nhiên muốn kiếm tiền, cũng cảm thấy cần phải kiếm nhiều tiền, mấy năm trước chính gây thương tổn, dằn vặt hai người trước mặt, muốn tiếp tục như thế nữa, vì như thế làm cảm thấy bản thân người bằng loài súc sinh.


      Ai ngờ thái độ của Triệu thị khác thường, thậm chí với điệu bộ bỏ qua dễ dàng như thế, nhất định muốn lôi kéo Tô Việt cho ràng, ai là người bị ma quỷ ám.


      Tô Việt có phần kiên nhẫn, nhìn thoáng qua nương với vẻ mặt đau khổ và nghiêm túc của cha, chậm rãi mở miệng, "Đại tẩu, ta vừa rồi là loại người như ta, mấy năm trước ta làm ít chuyện ngu xuẩn, làm cho cha nương ta theo sau lo lắng tức giận thôi, còn làm hại nhà chúng ta suýt chút nữa cửa nát nhà tan, tại ngẫm lại, trong khoảng thời gian đó ta ra gì. Còn phải là bị ma quỷ mê hoặc hay sao".


      Lô Uyển Chi ban đầu nghe có chút buồn bực, vừa rồi nàng ràng cảm nhận được bất mãn mãnh liệt của Tô Việt dành cho đại tẩu, tại sao mới lát mà đột nhiên bắt đầu tự kiểm điểm mình.


      Vốn nàng còn tưởng bấy giờ Tô Việt ném đá giấu tay, chỉ cây dâu mà mắng cây hòa, ai ngờ cẩn thận nghe tiếp, tự suy ngẫm.


      Từ giọng điệu của nghe được sụ hối hận , Lộ Uyển Chi nghe thấy thanh nặng nề này, trong lòng cảm thấy đau đớn quặn thắt từng cơn, nghĩ muốn vươn tay ra giữ lấy bàn tay to kia của Tô Việt để an ủi , thế nhưng trước mặt bao nhiêu người, nàng đành phải nhịn xuống.


      Nàng từng ở bên cạnh Tô Việt nghe được lời tự giễu khi nhắc tới chuyện trước kia mấy ngày trước, tuy rằng ảm đạm muốn phơi bày, nhưng mà vẫn hề cố kỵ cho nàng nghe, chút giấu diếm, đồng thời cho nàng biết trong lòng cảm thấy áy náy cỡ nào đối với những thương tổn và phiền phúc gây ra cho cha mẹ.


      Đến cuối cùng vẫn nhịn được, thừa lúc khi tất cả mọi người chú ý tới, nàng lén vươn tay nhàng vỗ lên lưng Tô Việt, sau đó nhanh chóng thu tay về, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.


      Cả người Tô Việt cứng đờ, cảm thấy có loại lực lượng vô cùng thần bí xuyên qua lớp áo xuân phong phanh truyền thẳng đến tận đáy lòng. quay đầu liếc nhìn Lô Uyển Chi, chỉ nhìn thấy đôi mắt ấm áp đầy thân thiết, nháy mắt nhìn nàng, Lô Uyển Chi nở nụ cười môi.


      Triệu thị ngờ Tô Việt tự làm thương tổn bản thân, hơn nữa tự vạch vết thương lại được cách trôi chảy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta biết nên tiếp thế nào, trừng mắt nhìn Tô Sở vẫn ra sức kéo mình.


      Giờ phút này, người chủ gia đình - Tô Căn mở miệng, "Hôm nay nhân lúc các ngươi đều có mặt tại đây, chúng ta cho ràng, để giảm bớt nghi kỵ tồn đọng trong lòng".


      Vương thị lo lắng trong lòng, bà sợ nếu lát nữa ngộ nhỡ ra hợp nhau, quan hệ của hai đứa nhi tử sinh ra khoảng cách, vội vàng chen miệng , "Ông này, ông xem hôm nay trễ thế này, nếu để buổi trưa ngày mai lại tiếp, hơn nữa sáng sớm ngày mai còn phải ra ruộng cấy mạ, hôm nay nên ngủ sớm hơn".


      Ai ngờ đợi Tô Căn phản đối, Triệu thị mở miệng trước, "Nương, lời này người đúng rồi, tại A Việt bọn họ đều là người bận rộn, khó khăn lắm mới trở về chuyến, ta thấy là, có gì vẫn nên ra càng sớm càng tốt. Đợi đến lúc đó muốn họ lại tìm thấy người".


      Tô Sở có chút bực mình, bình thường tuy là người thành , thế nhưng đối với cha mẹ ruột của mình, trong lòng vẫn có biết cân đong, quá hiếu thuận nhưng những chuyện ngỗ nghịch tuyệt đối bao giờ làm.


      Cho nên nhìn thấy nàng ta trực tiếp phản bác lời của nương mình, cộng thêm phần vì thể diện, đến cuối cùng vẫn có phần nén được giận, nhịn được giọng quát, "Ngươi ít vài câu , nên làm như thế nào tùy cha nương làm chủ".


      Triệu thị ngày thường xem trọng nhất là thể diện, mặc kệ là ở trước mặt người ngoài hay trước mặt người trong nhà, tại thấy trượng phụ trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt đứa chú em nàng ta thèm để vào mắt mà trách mắng mình, nàng ta có chút tức giận, sắc mặt càng lúc càng u ám, nhẫn được muốn bùng phát lại nghe Tô Căn .


      Đầu tiên, ông đứng lên , "Con dâu của thằng cả đúng lắm, về chuyện này cần phải sớm, sớm sớm bớt chuyện".


      Cúi xuống, ông nhìn lướt qua mấy người ngồi ghế, trịnh trọng mở miệng, "Lão đại gia, hôm nay đến đây cũng là vì muốn hỏi bạc mở cửa hàng trấn của Tô Việt từ đâu mà có? Có phải là hai vợ chồng già cọm bọn ta lén lút đưa bạc cho A Việt bọn họ hay ? Ta ngược lại muốn hỏi lão đại gia ngươi chút, nếu như hai vợ chồng già bọn ta muốn đưa bạc cho con cháu, vậy chúng ta từ nơi nào mà có được số bạc đó?"


      thấy tình thế đúng, tuy rằng trong lòng Triệu thị mơ hồ có chút sợ hãi, sợ người cha chồng luôn luôn bất kỳ câu giỡn nào trước mặt mọi người phát hỏa với mình, thế nhưng nàng ta lấy thêm can đảm trả lời, "Nghe nhà cha có chút gia sản".


      "Thái gia gia ngươi có tám nhi tử, hơn ba mươi tôn tử, ông nội ngươi có sáu nhi tử, tới gia cảnh sa sút có gì dành dụm, cho dù là có, các ngươi cảm thấy có thể chia tới đời này của ta rồi còn thừa lại đến vài người con?" Khi hỏi câu này hàm ý hết sức sâu xa.


      "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tóm lại vẫn còn có ít", Triệu thị tiếp tục với giọng sắc bén vâng dạ.


      "Lão đại gia, ngươi thấy để mua cửa hàng trấn A Việt cần bao nhiêu bạc?" Tô Căn giải thích gì với nàng ta, trực tiếp hỏi.


      "Thế nào cũng phải mấy trăm lượng bạc" TRiệu thị từng tính toán sơ lược, cho nên cũng có thể trực tiếp trả lời.


      "Ngươi thấy đó, cái nhà này của chúng ta chỉ có bốn bức tường, nhìn lại mà xem mấy năm nay ta và nương ngươi đều trãi qua cái dạng gì, hơn nữa nhìn xem cuộc sống của những người xung quanh ngươi đều là nhóm người đường bá đường huynh trong nhà", Tô Căn lời này rồi tiếp nữa, ông sợ bản thân kiềm chế nổi đem mấy lời khó nghe bật ra khỏi miệng, bởi vì suy cho cùng nàng ta vẫn là con dâu của ông.


      Tô Việt thấy được khó xử của ông, vội vàng tiếp lời, "Đại tẩu, lời của phụ thân vừa rồi ngươi cẩn thận ngẫm lại rồi sáng tỏ, Thái gia gia có khả năng để lại cái gì cho cha, ta với các ngươi vậy, thực chất số bạc ta có được là của người bằng hữu ta, cho ta mượn bạc".






      Hết Chương 52.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      53.




      Triệu thị nghe xong nửa tin nửa ngờ liếc mắt lườm Tô Việt cái, trong lòng nàng ta tin tưởng lời của cha chồng Tô Căn, ngẫm lại chính mình ở Tô gia bấy lâu nay, người khác biết nàng ta còn hay sao.


      Khi vừa thành thân còn có chút của cải, nếu phải được ở riêng sớm, hơn nữa về sau còn cái tật phá của của Tô Việt, trong nhà chẳng còn gì nữa.


      là cha mẹ chồng thương chú em chồng, đó là , thế nhưng có người còn khiến cha chồng mẹ chồng càng thiên vị hơn nữa phải là nhi tử của mình Tô Đại Hà.


      Dựa theo những đồ ăn vặt Tô Đại Hà thường xuyên ăn, từ những vết quần áo người mỗi khi trở về là có thể nhìn ra, trước khi Lô Uyển Chi được gả tới, ngay cả quần áo người Tô Việt năm còn chưa có bộ mới, tuy rằng tới mức mặc quần áo miếng chấp miếng vá, tuy là cũ nhưng có khi làm người ta nhìn ra, cũng may Tô Việt là người thích sạch , nếu rất khó coi.


      Tuy vậy, mặc dù đối với vẻ mặt nghiêm túc của Tô Căn, trong lòng Triệu thị vẫn còn cân nhắc tính chân thực trong lời của Tô Việt, nàng ta vẫn có chút nghi ngờ như trước, thế nhưng nàng ta dám chất vất, suy đoán nếu việc này để các thúc bá, huynh đệ biết được, vậy đến lúc đó chỉ cha mẹ chồng còn cách nào tiếp tục sống trong thôn xóm, ngay nhà ba người của nàng ta cũng đều thể nán lại nổi.


      Nàng ta cũng là người thông minh, biết ai nặng ai , hơn nữa thức tỉnh. Cho nên nàng ta quyết định đem những lời này giấu nhẹm trong lòng, dù có thối rữa cũng thể ra miệng, Tô Việt là cầm bạc của bằng hữu , vậy nếu , có chú em có tiền chính mình cũng được thơm lây mà.


      Nghĩ đến hôm nay Tô Việt đưa mình mấy đồ kia đem cho Tô Đại Hà, nàng ta còn tiếp, cho dù nàng ta quá hài lòng lẫn căm tức, nhưng trong lòng hiểu mười phần, người Tô gia thương để ý nhất là ai.


      Mặc dù Tô Việt đối với người đại tẩu là mình quá hòa nhã, nhưng chưa từng trút giận lên người nhi tử mình, mặc dù năm đó Tô Việt hư hỏng nhưng tình đối với chất tử duy nhất trong nhà hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng.


      Chính mình tồn tại cũng là vì nhi tử đó thôi, mình Triệu thị cúi đầu trăm suy ngàn nghĩ đến nửa ngày, rồi thở dài.


      Cũng để ý tới những người khác trong phòng, chỉ đứng dậy với Tô Sở bên cạnh, "A Sở, chúng ta về nhà".


      Nàng ta vẫn kéo được cái mặt ôn hòa đối với cha mẹ chồng, dẫu sao vừa rồi cha chồng chất vất chính mình như vậy, lại càng nghĩ muốn đưa ra vẻ mặt tốt với hai vợ chồng Tô Việt, đặc biệt là Tô Việt, nàng ta nhìn thấy thái độ của là biết cái khí thế giương cung tuốt kiếm vừa rồi hầu như biến mất chút nào.


      May là tính cách của vị đệ muội Lô Uyển Chi này tốt, ngược lại có thể tiếp xúc nhiều hơn chút, hơn nữa nhà nàng có gia cảnh tốt, đối với Đại Hà cũng có chỗ tốt.


      Tô Căn gọi hai vợ chồng Tô Sở chuẩn bị ra về trở lại, dặn dò bọn họ đừng nhắc lại nửa chữ về chuyện bạc vừa rồi mới xua tay để bọn họ hậm hực rời khỏi.


      Sau khi hai vợ chồng Tô Sở ra về, trong phòng đột nhiên trở nên có phần yên tĩnh, Tô Căn thấy trong phòng còn người ngoài, trầm giọng mở miệng hỏi Tô Việt, "A Việt, ngươi với ta, bạc này là từ chỗ nào có được?" Đôi mắt đục ngầu của ông nhìn chằm chằm Tô Việt hỏi.


      Bởi vì Tô Căn vẫn luôn cho là cửa hàng kia do Nhạc gia ra bạc mua được, thế nhưng vừa rồi nghe như vậy, Tô Căn còn xác định, ông sợ nhất chính là Tô Việt có số bạc lai lịch.


      "Cha, trước kia ta với người chuyện phải trấn làm việc cho cửa hàng, cũng từng nhắc tới đó là ý của Nhạc phụ, kỳ thực cửa hàng đó là của Lô gia, chẳng qua là để ta tới tập làm quen, nhưng mà cha, chuyện này tốt nhất là đừng để cho những người trong thôn khác biết được, dù sao bình thường người Lô gia thoạt nhìn cũng có chút kiêu ngạo, đặc biệt là khi Lô Uyển Chi xuất giá, đồ cưới nhiều cũng làm người khác hâm mộ, cho nên nhạc phụ ta nghĩ muốn cho người khác biết về chuyện cửa hàng kia, chúng ta mới đưa ra biện pháp vòng vèo như vậy, là bằng hữu của ta bỏ bạc", Tô Việt với dáng vẻ hết sức nghiêm túc giải thích cặn kẽ cho Tô Căn xong sau đó mới nhàng thả giọng.


      Đối với cha ruột của mình, lựa chọn giấu diếm nhưng cũng thể ra toàn bộ, đặc biệt là chuyện báo thù, chuyện bị kẻ thù đuổi giết, nếu như để cha mẹ an phận thủ thường biết được nhất định bị sợ tới mức .


      Tô Căn nghe xong trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi , "Nhạc phụ ngươi suy nghĩ chu đáo lắm, chẳng qua nếu với bên ngoài như vậy về sau hai vợ chồng các ngươi cần phải ngậm chặt miệng, bất kể có ai hỏi đều phải như vậy, đừng có vô duyên vô cớ rước lấy rắc rối".


      Tô Việt gật đầu, "Cha, người yên tâm, chúng ta nhất định giữ kín như bưng, chẳng qua về phần người trong thôn, nếu như ai tới hỏi thăm, còn phải làm phiền cha nương đỡ giúp".


      "Chuyện này ngươi yên tâm, trong lòng chúng ta tự có chừng mực, nhiều chuyện chi bằng bớt chuyện, giống hệt như lời các ngươi" Tô Căn nhận lời.


      Vương thị thấy hai người bọn họ có vẻ như còn lời muốn , liền kéo Lô Uyển Chi vào buồng trong, là xem xem bọn họ mua đồ gì cho vợ chồng già.


      Thấy vợ chồng tiểu nhi tử chẳng những mua cho mình mấy bộ quần áo, còn thêm ít vải, Vương thị nhịn được phàn nàn, "Mua hai bộ là được rồi, tiêu xài nhiều bạc như vậy, hai vợ chồng già chúng ta ở nhà cũng mặc nhiều hết như vậy, còn khiến các ngươi tốn kém, tuy là các ngươi ở trấn kiếm được chút bạc, thế nhưng tương lai phải còn muốn nuôi con sao, về sau các ngươi nên tiết kiệm đừng hoang phí!".


      Lô Uyển Chi cười có tốn bao nhiêu bạc, hai vợ chồng nàng bên ngoài thể nào ở cạnh họ báo hiếu, mua vài thứ cũng là điều nên làm, nàng dự định ở trấn lâu dài, nên chuyện cũng dễ nghe hơn.


      Nhắc tới đứa , Vương thị nhịn được hỏi nàng, "Uyển Chi, lại tiếp, các ngươi thành thân được vài tháng rồi, có tin tức chưa?"


      Cả thể xác lẫn tinh thần Lô Uyển Chi đều run lên, nhưng mặt vẫn có phản ứng gì lớn, nụ cười mặt vẫn giữ, "Nương, chuyện này vội, Tô Việt khoảng gần đây rất bận rộn chuyện cửa hàng".


      Ý tứ trong lời nàng rất ràng, mẹ chồng đại nhân ạ, phải là ta muốn sinh, là nhi tử người ra sức, trong lòng lại yên lặng xin lỗi Tô Việt, "Tô Việt, xin lỗi, đối diện với ánh mắt tha thiết của mẹ chàng, chỉ có thể kéo chàng ra làm lá chăn thôi".


      Vương thị nghe xong cảm thấy nàng cũng có đạo lý, nhịn được chua xót , " có sao, vội, hai người còn trẻ, khi ta sinh A Việt cũng gần ba mươi tuổi mà".


      Lô Uyển Chi cười khan vài tiếng, chỉ sốt ruột tự hỏi Tô Việt làm sao tới giờ còn chưa chuyện xong với cha chồng, vừa thấy Tô Việt vén màn cửa vào nàng mới như trút được gánh nặng, vội vàng sắc trời còn sớm, cha mẹ nên sớm nghỉ ngơi, lôi kéo ống tay áo Tô Việt cáo từ.


      Trở lại phòng ở, sắc mặt Tô Việt buồn bực hỏi nàng vừa rồi chuyện gì với nương, tại sao sắc mặt là lạ.


      Thở dài, Lô Uyển Chi có chút áy náy đem chuyện vừa rồi cho Tô Việt, tiếp đó thấp thỏm , "A Việt, vừa rồi ta biết trả lời nương như thế nào, cho nên mới lôi chàng vào, xin lỗi".


      xong vẻ mặt áy náy cúi đầu, cũng liếc mắt nhìn Tô Việt cái nào.


      Tô Việt ra vẻ tức giận quay đầu ngồi giường, bày ra khuôn mặt bình tĩnh quan tâm tới Lô Uyển Chi.


      Dựa vào hiểu biết của bản thân với Tô Việt, hẳn là thể vì chuyện này là giận dỗi với mình đâu, Lô Uyển Chi lặng lẽ ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tô Việt, thấy chắc lắm, tiếp đó lẽo đẽo theo tới trước mặt Tô Việt, vươn tay tội nghiệp kéo tay áo của , "Tô Việt, A Việt. . ." Giọng cực kỳ dịu dàng da diết.


      Tô Việt cực lực khống chế tâm trạng mới phá vỡ sắc mặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn Lô Uyển Chi đứng trước mặt mình tỏ ra yếu đuối làm nũng, trong lòng sớm hóa thành sói xám lớn, thầm nghĩ muốn nhanh chóng đem tiểu bạch thỏ trước mắt nuốt cả xương vào trong bụng.


      Đáng tiếc là tiểu bạch thỏ này còn nghi ngờ gì, thấy Tô Việt vẫn quan tâm tới mình, trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ tức giận ?


      Vì thế, luôn luôn bị vây ở thế bị động Lô Uyển Chi có chút ngại ngùng nhàng nâng tay phải lên, khẽ vuốt gương mặt đẹp này.


      Trái tim của Tô Việt, trong nháy mắt khi bàn tay của Lô Uyển Chi chạm vào người, cũng nhảy dựng theo, rốt cuộc nín được cười vang, kéo Lô Uyển Chi vào trong ngực phen, có chút bực bội chọc vào nách nàng, biết chỗ đó của nàng sợ gãy nhất.


      Mới đầu, Lô Uyển Chi bị đột ngột kéo túm lấy sợ tới mức giọng kêu lên tiếng, tiếp đó phát bàn tay to chui vào áo, dưới nách truyền tới từng cơn □, nàng dừng cười được, miệng còn ngừng bảo Tô Việt ngừng bàn tay kia lại, nàng rất sợ ngứa.


      Hai người cười vui vẻ trong phòng lúc lâu, Tô Việt vốn nghĩ dù sao sẵn giường muốn nhân cơ hội 'làm' Lô Uyển Chi luôn, song, đột nhiên nhớ tới chính mình hôm qua hình như mới bắt nạt nàng hơi quá, lo lắng tới cơ thể của nàng, thôi hôm nay đành phải nhịn xuống vậy.


      Bọn họ ở nhà tổng cộng được hai ngày rưỡi, trong mấy ngày này đều là Lô Uyển Chi ở nhà giặt quần áo, nấu cơm đưa cho bọn họ, Tô Việt và cha mẹ ba người cùng đa số thời gian đều ở ngoài ruộng, buổi sáng ăn cơm ra khỏi nhà rồi đến buổi tối mới về, có đôi khi còn sớm về khuya.


      Song, cũng may đến buổi chiều ngày thứ ba tất cả mạ đều được cấy xong, Vương thị liền đuổi bọn họ nhanh nhanh trấn , Tô Việt làm chưởng quầy mà có mặt ở trấn , phải phải lộn xộn thành cái dạng gì nữa sao.


      Tô Việt cười giải thích với bà lúc lâu về chuyện cửa hàng, mọi người ai có chức nào làm chức nấy, theo tuần tự mà làm, chính mình có mặt ở đó hai ngày cũng sao. Tuy vậy, Vương thị vẫn bán tín bán nghi thúc giục bọn họ mau trở về.


      Hai người trở lại nhà ở trấn vừa đúng giờ cơm chiều, bởi vì biết hai người bọn họ trở về, người làm cơm chỉ làm cho người, thấy hai vị chủ tử trở lại vội vàng ân cần chạy phòng bếp bận rộn. Tô Việt nhìn sắc trời còn chưa tối hết, nên trước hết quyết định tới cửa hàng chuyến, hỏi bọn tiểu nhị để hiểu biết tình huống mấy ngày nay, biết có việc gì đặc biệt xong, vẫn đợi đến khi đóng cửa mới xoay người trở về nhà.


      Hai tháng kế tiếp, Tô Việt thường xuyên đem sổ sách trong cửa hàng mang về đưa cho Lô Uyển Chi xem, phần là chính hiểu, có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với nàng, lo nghĩ tới bản thân sau khi rời khỏi đây mọi chuyện trong cửa hàng toàn bộ dựa vào Lô Uyển Chi, cho nên bất kể bản thân quyết định gì, băn khoăn gì đều bàn bạc với nàng, phát có đôi khi ở phương diện này Lô Uyển Chi so với còn có thiên phú hơn.


      thí dụ như tiết Thanh Minh, nàng nhắc nhở nên thí cháo trước cửa hàng, năm nay tình hình sinh trưởng của gạo trong ruộng khả quan Lô Uyển Chi nghĩ nhanh chóng đem hàng trữ trong kho vét cho sạch, gạo mới so với gạo cũ luôn nhiều hơn, hơn nữa gạo mới giá tiền cũng đắc hơn mua vào.


      Đợt thí cháo lần này sắp xếp quả thu hút ít người trong tiệm, buôn bán cũng theo đó so với tiền càng thêm náo nhiệt, hơn nữa Lô Uyển Chi lần nữa dặn dò , để cho bọn tiểu nhị trong tiệm, ôn hòa đãi khách, đối xử chân thành, thấy người già gặp khó khăn đưa hàng về giúp họ.


      Ngay khi hai người cảm thán việc mua bán trong cửa hàng càng ngày càng tốt cũng là lúc quan thư trưng binh phát đến thôn.






      Hết Chương 53.
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :