1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giai Thoại Anh Và Em - Phong Tử Tam Tam Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Vinh Hưởng mới hôn lặp tức có phản ứng, cho dù thừa nhận, nhưng thân thể của vẫn mê luyến như cũ. theo tay của làm cho mình vui mừng, Vinh Nhung ngọ nguậy nhưng vẫn thoát khỏi kiềm chế của , nước mắt ở khóe mắt rốt cuộc cũng nhịn được. Để mặc cho tay của từ từ thăm dò vào trong váy của , giãy dụa nữa, nhắm chặt mắt nhìn . Ngón tay Vinh Hưởng chạm đến chiếc quần mỏng viền ren, môi ở cổ tỉ mỉ mà gặm cắn, nheo mắt lại nhìn phản ứng của .

      Cho dù khêu khích đến cỡ nào vẫn khô khốc như cũ.

      Giờ phút này Vinh Hưởng ra cảm nhận của mình, Vinh Nhung trước kia cho tới bây giờ cũng như vậy. Mới vừa rồi ở bờ ao, phát rất khác thường. Nhưng dù thế nào nữa đều tin tưởng Vinh Nhung bài xích , chỉ cần nghĩ như vậy thể nào chịu đựng nổi. chán ghét chạm vào, nhưng đêm đó ràng ràng nhìn thấy Vinh Nhung chủ động bắt lấy cánh tay của Chung Hách mà.

      chỉ chán ghét , nhưng người đàn ông khác có thể!

      Trong mắt Vinh Hưởng lên tia lo lắng, trực tiếp cởi thắt lưng. Vinh Nhung cảm nhận được váy bị vén lên, đột nhiên mở mắt ra, cho là.... làm chuyện này.

      Cặp mắt đỏ tươi của Vinh Hưởng gần trong gang tấc, nắm chặt cằm của buộc nhìn thẳng vào mắt của mình: "Bây giờ em chán ghét tôi đụng vào em sao? Đừng quên, khi đó là người nào chủ động bò giường của tôi. nhớ sao? Tôi từng nhắc nhở em, chúng ta là em. Chính em chủ động, là em xin tôi muốn em. Bây giờ thế nào, hối hận rồi sao?" càng im lặng, càng hận, lời càng ngày càng trở nên bạc tình.

      "Tôi cho em biết, lúc tôi còn khổ sở, em đừng mơ mình được hạnh phúc. Cho dù là địa ngục, tôi cũng muốn em theo cùng."

      Vinh Hưởng thô bạo xông vào, gặp phải trở ngại cũng thương tiếc chút nào. Vinh Nhung nhíu chặt chân mày lại, đôi môi bị cắn đến xướt da. Bởi vì khô khốc nên đau tới mức co rút, Vinh Hưởng đè ép , toàn bộ sức nặng đều đè lên người làm cho thở nổi. nghiêng mặt nhìn sang bên, thể tin được giờ phút này người mà dồn hêt tấm lòng vào để , bây giờ lại dùng cử động thân mật này để tổn thương .

      hành hạ , dùng hết hơi sức đụng nhau ở người nhưng cũng cảm thấy đủ. Nhìn ngầm chịu đựng, dáng vẻ khổ sở, cũng chẳng dễ chịu gì, trong đầu tất cả đều là vẻ mặt nhu mì của lúc ở dưới thân trước kia. Tại sao cũng là nhưng bây giờ lại cam tâm tình nguyện rồi.

      ", em và tên đó lên giường chưa?"

      cắn răng, đưa tay nắm lấy tóc của bắt phải xoay mặt lại đối mặt với . Da đầu Vinh Nhung phát đau, hốc mắt hồng hồng, nhìn nhưng vẫn lời nào. Vinh Hưởng bị im lặng của làm cho hít thở thông, im lặng giây tim bị hút vào thêm chút. cho là chí ít cũng như , bỏ xuống được. Bây giờ nhìn thấy đúng là mẹ nó buồn cười.

      " ra là cũng như vậy, đều có thể lên giường với bất kỳ người đàn ông nào. hổ là con của Tống Hải Thanh."

      Ngực của Vinh Nhung kịch liệt nhấp nhô, im lặng nhìn mấy giây, cuối cùng lạnh lẽo mở miệng: "Rất tốt, có gì nhanh lên chút."

      "...."

      Tâm tình của Vinh Hưởng bình phục trở lại, giận quá thành cười, ngược lại đè ở người bất động. Chỉ là ác liệt từ từ trêu chọc , Vinh Nhung bị làm cho cả ngươi đều trở nên tê dại, hô hấp nặng nề nhưng lại muốn phát ra tiếng. Ngón tay Vinh Hưởng mang theo chút ẩm ướt của , chất lỏng óng ánh trong suốt giờ phút này xem như là khuất nhục.

      Vinh Nhung nghiêng đầu sang chỗ khác, Vinh Hưởng hài lòng ở bên tai : " phải là kháng cự sao? Bây giờ nhìn ....Giống như quá giống, hay là tôi giúp em ? cảm ơn tôi sao? Nhung Nhung...."

      Vinh Nhung cắn răng, bỗng nhiên mặt lại lên nụ cười ngọt ngào, hai chân quấn bên hông , cánh tay mềm nhũng câu vào cổ . Khéo léo : "Cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, có gì kỳ lạ cả. phải là muốn làm với tôi sao, cũng phải là chưa từng làm qua, muốn tôi phối hợp thế nào đây?"

      Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của lúc này, nhìn thế nào cũng giống Tống Hải Thanh như đúc. Gương mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, động tác cũng liên tục ra vào kịch liệt hơn. gian chật hẹp, bên trong đều là hô hấp thô trọng của và ngồn đặc mùi tình dục. Vinh Nhung hoàn toàn thoải máy, bị thô bạo làm cho hai chân đều mềm nhũn ra, thời điểm cuối cùng cũng ôm chặt lấy , nằm ở người mà dịu dàng hôn . Mê ly rồi lại tĩnh mịch khó hiểu nhìn , Vinh Nhung hiểu , cũng dám hiểu.

      Cho dù biết hận, cho dù biết thiếu , nhưng vẫn khống chế được bị tổn thương. Vinh Hưởng giống như thở dài, từ người trở về chỗ ngồi lái xe, lâu sau cũng câu nào. Vinh Nhung chật vật chịu nổi sửa sang lại quần áo của mình, thế nhưng quần áo của vẫn chỉnh tề như cũ. buồn cười, điều này cực kỳ giống như quan hệ của bọn họ, vĩnh viễn đều thất bại cách nhếch nhát.

      *

      Lúc Vinh Hưởng trở lại nhà lớn của họ Vinh trời cũng tối rồi, kéo cà vạt lên lầu. Đột nhiên đèn của phòng khách được bật lên, Tống Hải Thanh gương mặt xanh mét ngồi ở ghế sa lon. Vinh Hưởng khẽ cong khóe môi: "Dì, sao dì còn chưa ngủ nữa?"

      Tống Hải Thanh đem trong tay hình vung lên khay trà, trong lòng ngừng tức giận: "Tại sao cậu lại muốn làm như vậy? Các người như vậy, các người...."

      "Chúng tôi như thế nào?" Vinh Hưởng mỉm cười xoay người lại, ngón tay thon dài cầm lên tấm hình trong đó, nhìn mấy lần lại tấm tắc : "Người của dì bỏ công tí nào cả, này máy chụp hình này độ pixel rất thấp? Nhìn ràng lắm, Vinh Nhung lúc đó so với trong hình muốn...."

      "Vinh Hưởng!" Tống Hải Thanh cắt đứt lời của , cắn răng : "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

      Vinh Hưởng nhíu mày, từ từ ngồi trở ghế sa lon, cười lạnh thành tiếng: "Nếu là tôi nhớ lầm bốn năm trước bà lấy tiền đồ của Vinh Nhung ra uy hiếp tôi, buộc tôi phải khuyên ấy phá đứa con của chúng tôi. biết bà có giải thích với ấy, ấy vẫn cho rằng là tôi ép ấy phá thai?"

      Vinh Hưởng nhìn sắc mặt của Tống Hải Thanh đột nhiên trở nên tái nhợt, đáy lòng khinh bỉ tiếp: "Bốn năm trước bà đoán chắc được rằng tôi độc ác hề mềm lòng với Vinh Nhung, hại chết mẹ tôi sau đó mới đuổi tôi , vậy nhà họ Vinh là của bà? Nếu bốn năm trước tôi mà mềm lòng, bây giờ con của bà trở thành cái gì? Còn trông cậy ấy gả cho con trai của thị trưởng Chung sao?" Vinh Hưởng chậm rãi sửa khuy áo của mình chút, chợt nghĩ đến cái gì đó rồi với Tống Hải Thanh: "Thiếu chút nữa tôi quên rồi, bà có những bức hình này tôi cũng có. So với bà chúng hơn nhiều, nét Vinh Nhung mặt.... chụp rất đẹp. biết khi Chung Hách nhìn thấy có phản ứng giừ đây, tôi rất mong đợi đó...."
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      laularjnchan thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27
      Editor: SunniePham



      Tống Hải Thanh ngước lên nhìn người trước mặt, dường như bà cắn nát cả răng. Thế nào cũng thể đem và thiếu niên trẻ trung năm đó coi như người, dấu bốn năm, ra chỉ là vì ngày nay. Tống Hải Thanh từ từ ngồi trở lại ghế sa lon cùng giằng co: "Tôi tin cậu làm như vậy, dù sao Nhung Nhung cũng bỏ ra rất nhiều vì cậu...."

      Vinh Hưởng sớm biết bà ta dùng đến chiêu này, lông mày khẽ nhíu lại: " sao tôi mỏi mắt trông chờ."

      thể , trong lòng Tống Hải Thanh Tâm đúng là có chút sợ. Vinh Hưởng của bây giờ đúng là làm cho bà đoán ra, nếu nó vẫn còn thích Nhung Nhung lúc ở bãi đậu xe làm ra màn kia. Hiển nhiên là lúc ấy biết được có người theo dõi nên mới làm ra chuyện như vậy. Nếu như người con nào đó, cam lòng để cho thân thể của ấy bày ra tư thế như vậy trước mặt người đàn ông xa lạ.

      Bốn năm, đủ để cho thiếu niên trở thành người trăm phương ngàn kế, cũng đủ làm cho người đàn ông đem quyến luyến sâu tận trong đáy lòng coi như mây khói.

      "Cậu có biết tại sao cậu lại bị như vậy ?" Tống Hải Thanh lên nụ cười giả dối: "Năm đó ba cậu biết hai người làm ra loại chuyện trái luân thường đại lý này, dưới cơn nóng giận mới để cho cậu Mĩ học. Vậy làm sao lại coi như là đuổi cậu ? ràng quá thành ra trách bậy. Mấy năm nay Vinh thị phát triễn lạc quan lắm, nếu Nhung Nhung và Chung Hách ở cùng chỗ với nhau, đối với chúng ta là trăm lợi hại. Nếu cậu phá hủy từ bên trong, ba cậu.... rất đau lòng."

      Vinh Hưởng cười như cười nhìn bà, thấy Tống Hải Thanh có chút được tự nhiên khi mở miệng chuyện: "Dì , chẳng qua dì chỉ có như vậy thôi." từ từ nghiêng người, cùi chỏ chống đỡ đầu gối chống cằm lên nhìn bà: " tới lui chỉ biết lấy tấm bài tình thân ra, loại kỹ xảo này đúng là dư dả để đối phó tôi của bốn năm về trước. Đáng tiếc, đối thủ của bà bây giờ là tôi. Vinh Hưởng của tại cái gì cũng đều hiểu, duy nhất chỉ có biết !"

      Tống Hải Thanh cuối cũng bị chọc giận rồi, mím chặt môi trừng mắt nhìn . Nhưng lời cũng ra được.

      "Vinh thị là do nhà họ Hồng bỏ vốn ra đầu tư, bấy kỳ lúc nào nhà họ Hồng cũng có thể thu hồi nó. Chỉ là Vinh thị, tôi cũng để ý lắm." Vinh Hưởng nhìn đồng hồ, giống như là rất kinh ngạc: "Cũng trễ thế này rồi. Dì à, ngủ ngon, hi vọng dì có mộng đẹp!"

      từ từ đứng dậy, đưa lưng về phía chớp mắt cái, ánh mắt vô cùng lạnh.

      *

      Vinh Nhung ở phòng tắm ngây người lâu, cổ đều là dấu vết mờ mờ, nhìn tình hình này chắc hai ngày cũng hết nổi. mảnh vải đứng ở trước gương, rốt cuộc cũng cầm mà nước mắt rơi đầy mặt, ngồi nhổm xuống mà khóc thành tiếng. ràng người đó ở ngay bên cạnh, ràng là còn như vậy, nhưng mà lại cố tình trơ mắt nhìn cả hai càng ngày càng xa nhau, cái gì cũng làm được.

      hận, làm cái gì cũng chuộc lại được. lần cho rằng, chỉ cần thương , bọn họ có thể mặc kệ bất luận ai, có nhà họ Vinh, có Tống Hải Thanh. Nhưng đến cuối cùng lại rút lui. Hy sinh , lạnh lẽo đẩy vào phòng giải phẩu. Sau cùng lại chính tay chặt đứt thân thể và tất cả trí nhớ đối với , ngay cả điều tốt đẹp cũng chịu để lại cho .

      yên đến nổi còn đường để .

      tiêu sái ra khỏi phòng tắm với đôi mắt sưng đỏ, mặc lên người bộ đồ công sở kín đáo. Tần Lộ lo lắng liếc nhìn vài lần, nhìn mất hồn người dựa vào ghế mà ngẩng người, đụng chút vào sợ hãi trong mắt đều tràn đầy phòng bị.

      " sao chứ?"

      Con ngươi Vinh Nhung từ từ co rúc lại, lúc lâu sau đôi môi khô khốc mới nặn ra mấy chữ: " có chuyện gì."

      Tần Lộ thở dài, có việc gì mới là lạ, buổi chiều lúc ra khỏi cửa cảm xúc dâng trào, bây giờ lại ba hồn bảy vía. Chỉ có mấy giờ, sao cứ như là biến thành người khác vậy?

      "Có phải là xảy ra chuyện gì ?" Tần Lộ nhè vỗ về bả vai của , "Nhung Nhung, đừng tự làm mình quá mệt mỏi. ra, vui hay vui cũng có trong cuộc sống, cần gì phải làm khổ mình tới vậy."

      Vinh Nhung ngẩn ra, làm khổ chính mình sao?

      Tần Lộ nhìn đôi mắt ngay dại của , vẻ mặt hoảng hốt, giống như là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của . vỗ vai Vinh Nhung đầy sâu xa, cái gì cũng ra được.

      Đột nhiên điện thoại trong phòng kí túc xá vang lên, lòng của Vinh Nhung cũng theo tiếng chuông điện thoại mà nhảy lên, huyệt thái dương nhảy thình thịch. Tiểu Đinh nhận điện thoại rồi đưa cho Vinh Nhung: "Vinh Nhung, mẹ cậu tìm cậu...."

      Vinh Nhung nhìn ống nghe mà ngón tay trở nên run rẩy, đột nhiên lại có dự cảm xấu.

      ....

      Đến đến quán cà phê mà Tống Hải Thanh hẹn, người đầu tiên Vinh Nhung nhìn thấy là Chung Hách. Vừa đúng lúc Chung Hách xoay mặt ra cửa kính, nghe được cửa tiếng chuôn gió vang lên lặp tức theo bản năng mà ngẩng đầu, phất tay về phía . Vinh Nhung nắm chặt túi trong tay, Tống Hải Thanh quay đầu lại nhìn sắc mặt lạnh ngắt như tờ. Vinh Nhung mơ hồ đoán được nguyên nhân bà ta mất hứng, bước chân trong nháy mắt cũng trở nên nặng nề.

      "Ngồi." Tống Hải Thanh miệng hơi cười, thậm chí săn sóc đến mức giúp Vinh Nhung vén mới tóc rủ xuống ra sau tai.

      Chung Hách cười với , Vinh Nhung cười nổi, chỉ là có Chung Hách ở đây cảm thấy chuyện hình như có chút nghiêm trọng đến mức sắp mất phạm vi khống chế của mình rồi. Quả nhiên khi ngồi xuống bao lâu nhìn thấy Tống Hải Thanh mở ví ra, chậm rãi lấy ra vật đẩy tới trước mặt Vinh Nhung và Chung Hách.

      Sắc mặt Vinh Nhung trắng bệch, hộ khẩu!

      Tống Hải Thanh bưng cà phê lên nhấp ngụm: "Ngày hôm qua chúng ta chuyện với cha của tiểu Hách rồi, ông ấy cũng hi vọng hai đứa kết hôn sớm chút. thấy chi bằng hôm nay , tìm người coi ngày rồi, họ hôm nay là ngày tốt."

      Chung Hách hình như là vô cùng cảm kích, mặt có quá nhiều khiếp sợ. Vinh Nhung kinh ngạc nhìn , đụng đụng cánh tay của : "Này, chuyện đ."

      Chung Hách cũng theo , thầm: " gì?"

      "Chúng ta là giả bộ ...." Vinh Nhung nóng nảy, tại sao người này đến lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?

      Chung Hách cười , đến gần bên tai : "Dù sao tôi cũng muốn tìm người kết hôn, tại sao lại tìm em? phải trước mắt chúng ta hợp tác rất vui vẻ hay sao?"

      "!" Vinh Nhung kinh ngạc nhìn , hồi lâu cũng ngậm miệng lại được. Người này, người này có thể tùy ý hơn nữa được .

      Vinh Nhung nhìn thấy Chung Hách bên này còn hy vọng gì rồi, đành chuyển sang với Tống Hải Thanh: "Mẹ, bây giờ con mới năm thứ hai đại học, tại sao phải kết hôn gấp tới vậy?"

      "Bây giờ sinh viên đại học kết hôn rất nhiều mà." Chung Hách giống như vô tình chen miệng vào, Vinh Nhung dùng giày cao gót của mình hung hắng mà đạp cho cái. Chung Hách nhe răng trợn mắt cắn răng ôm bắp chân thẳng của mình.

      Tống Hải Thanh dĩ nhiên là biết trong lòng Vinh Nhung hoàn toàn hề cam lòng, mới chậm rãi để cái ly trong tay xuống, hạ mí mắt từ từ vuốt cái thìa: "Đây là ý của cha con, con và tiểu Hách trước tiên hãy đăng ký. Tiếp theo...." Bà nâng tầm mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Vinh Nhung: "Tiểu Hưởng và Tô Mộng cũng đăng ký. Mẹ chỉ là muốn con đăng ký trước hai đứa nó, bây giờ tùy con."

      Thân thể Vinh Nhung cứng đờ ở tại chỗ, sững sờ nhìn Tống Hải Thanh, bên tai vẫn quanh quẫn mấy câu bên tai của bà. Tiểu Hưởng và Tô Mộng đăng ký! sớm biết ngày như vậy, sớm biết rằng, cứ mỗi lần nghĩ tới lúc này, lòng đau như dao cắt, cuối cùng chịu nỗi nữa với chính mình, lần sau nữa độc ác quyết tâm thừa nhận này, còn lần này, hãy để cho phóng túng thêm lần nữa, ích kỷ lần nữa.

      Nhưng rốt cuộc vẫn phải đợi đến ngày này, cuối cùng còn vào lúc hề có chuẩn bị. Lúc mà còn chưa có phòng bị xong.

      Im lặng lúc lâu, Chung Hách nhìn Vinh Nhung giống như tượng đá, hề tức giận.

      "Này, theo kết hôn cũng phải là trọng hình gì đâu. Đâu cần phải hoảng sợ và đau lòng tới vậy chứ?" Chung Hách vô cùng buồn bực, nha đầu này đúng là có thể đánh vào tự ái của người khác. Lúc bắt đầu vô cùng thích sạch , bây giờ lại trực tiếp ghét bỏ cả người của luôn.

      Vinh Nhung thu hồi lại tin thần, động tác chậm chạp quay đầu nhìn Chung Hách. Chung Hách bị nhìn đên rụt rè, nuốt ngụm nước bọt: "Ách, sao vậy? Làn da của ổn rồi, ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn ra được. Nếu gả cho ... cho em biết nên bảo vệ thế nào...."

      "Được." Vinh Nhung cắt đứt lời của , khẽ mỉm cười : "Chúng ta đăng ký thôi."

      "? !" Chung Hách ngạc nhiên, chuyện này.... Hỉ nộ vô thường quả nhiên là bản tính của phụ nữ.

      Tống Hải Thanh hài lòng cười, nhìn về phía Chung Hách ý vị sâu xa : "Nhung Nhung của dì từ rất hiểu chuyện, đặc biệt rất biết nghe lời. Nhưng sau này cho phép cháu khi dễ nó, nếu dì cũng tha cho con."

      "Dì cứ yên tâm, con đối xử tốt với ấy."

      Lúc lời này trong lòng Chung Hách như có cái gì đó sắp tràn ra, nghiêng mặt nhìn người con bên cạnh, gương mặt mất hôn ngẩn người nhìn hộ khẩu để ở bàn.

      *

      Tối hôm qua uống quá nhiều rượu ngủ được, say khi say rượu lúc tỉnh giấc đầu lại đau vô cùng. Vinh Hưởng đè ép huyệt thái dương, cầm lấy đồng hồ báo thức đặt ở bên nhìn thời gian. sắp 12 giờ, sao lại ngủ lâu tới vậy. đứng dậy chuẩn bị tắm, điện thoại di động đều đầu giường run lên.

      Nhìn thấy người gọi chính là Dịch Phong lâu rồi có liên lạc. Vinh Hưởng cười cười nhận điện thoại: "Tại sao lại gọi cho mình. Ở trong quân đội bị kìm nén quá rồi hả?”

      "Hứ, còn có tâm tình lắm mồm, cái gì cậu cũng đừng , hãy để mình ." Giọng của Dịch Phong vô cùng vội vàng: "Cậu có cần để cho bạn thân của cậu đây tới cục dân chính hỗ trợ cho Chung Hách đăng ký hay ? Mình cho cậu biết, bây giờ tên đó đứng xếp hàng ở cục dân chính kìa. Biết cùng ai ? Vinh Nhung, cùng Vinh Nhung đó! Ai, mình , rốt cuộc là cậu có ý gì. Sao lại chịu để ý tên tiểu tử Chung Hách kia...."

      Mấy lời còn lại của Dịch Phong đều kết thúc trong thanh tút tút. Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, cho nên ý thức của vẫn hoảng hốt ràng lắm, trong đầu chỉ biết được tin tức vô cùng ràng. Vinh Nhung muốn gả cho Chung Hách, muốn gả cho.... người khác!

      *

      Chung Hách liếc nhìn mấy người xếp hàng, lại nhìn người ở bên cạnh nãy giờ cũng gì: "Ai, mẹ em sai tí nào mà. Hôm nay là ngày tốt đó. Có nhiều người tới đăng ký ."

      Vinh Nhung trong lòng yên, qua loa : "Đây phải quá tiện nghi cho sao. Ngày hai mươi tháng năm, rất dễ nhớ nha. 520, em , tương laic ho dù có bận đên thế nào nữa. vẫn có thể nhớ ngày kỷ niệm kết hôn."

      Chung Hách cười quỷ dị, ý vị nhìn vui vẻ.

      Vinh Nhung bị nhìn nên sinh ra nghi ngờ, sờ sờ gò má của mình: "Sao vậy?"

      Chung Hách đến gần chút, Vinh Nhung lại tránh ra, cũng tức giận, vẫn cười vui vẻ như cũ: "Ai, tự nhiên em lại chủ động tỏ tình với tôi. Tôi hề biết ra là em thầm mến tôi rồi...."

      Vinh Nhung mắt trợn trắng, đến nơi này rồi mà còn ấu trĩ tới vậy.

      Chung Hách nhất quyết buông tha cho : " ra suy nghĩ chút cũng tồi, ngày là dễ nhớ. Còn có bà xã tốt như vậy, sau khi kết hôn tôi nhất định trăng hoa. Nếu lấy về nhà rồi, nhất định thương che chở em, tuyệt đối để cho em chịu uất ức gì."

      Vinh Nhung trừng mắt nhìn , "Này, đủ rồi đó. Tôi đồng ý trăng hoa, cầu xin trăng hoa, tha thiết hy vọng trăng hoa. Có được hay ?"

      "...." Trong mấy người xếp hàng, có đàn ông quăng tới ánh mắt hâm mộ, phái nữ vẻ mặt khinh bỉ.

      Chung Hách mừng rỡ lại càng mừng rỡ hơn, bả vai cũng run nhàng: "Tôi biết em lại có nhiều chỗ tốt tới vậy, nghĩ như vậy, tôi càng nỡ ra ngoài lêu lỏng rồi."

      "...." Vinh Nhung im lặng nhìn trời, chẳng thèm đếm xỉa đến . Cùng ầm ĩ hồi, đột nhiên cái suy nghĩ cứ lượn lượn lại trong lòng lại trở tan rất nhiều.

      Chung Hách bỗng nhiên thò tay ôm lấy bả vai của , thân thể Vinh Nhung cứng đờ, lập tức bắt đầu giãy giụa; "Này!"

      "Nhung Nhung...."

      "Nhung Nhung!"

      Hai thanh đồng thời vang lên, giọng êm ái của Chung Hách bị thanh vội vàng của Vinh Hưởng bao trùm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28:

      Editor: -Tử Tinh-

      Chung Hách đột nhiên thấy Vinh Hưởng xuất , có chút ngoài ý muốn. Cúi đầu xuống nhìn người trong ngực, hoàn toàn mệt mỏi.

      Giờ phút này ánh mắt người đàn ông kia nhìn ta tuyệt đối có gọi là thiện ý, Chung Hách khẽ nhíu mày, đem những lời vừa định nuốt vào trong bụng.

      Ánh mắt Vinh Hưởng xẹt qua cánh tay ôm lấy Vinh Nhung, ánh nhìn tối tăm tới cực điểm. Chung Hách lại giống như khiêu khích càng siết chặt tay, hiểu được mục đích của người đàn ông vừa mới xuất , còn có ánh mắt mang theo địch ý kia.

      Vinh Hưởng tới trước mặt Vinh Nhung, lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của , cười “Định kết hôn, vì sao cho tiếng?”

      Vinh Nhung vì xuất của còn chưa kịp phục hồi tinh thần, định mở miệng lại bị Vinh Hưởng cắt đứt, nhìn về phía Chung Hách cười xin lỗi, “Tôi có vài lời muốn với Nhung Nhung.”

      Chung Hách nhìn về phía Vinh Nhung dò hỏi. Vinh Nhung định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt giấu nụ cười kia của Vinh Hưởng, khỏi có chút hoảng hốt. Vinh Hưởng vươn tay túm được cánh tay của kéo vào trong ngực mình, chút ý định chờ câu trả lời của Chung Hách. Ôm rời khỏi đại sảnh.

      Tới sân, bước chân Vinh Nhung lảo đảo bị kéo tới nơi hẻo lánh. Vinh Hưởng đẩy mạnh, liền đụng thẳng vào vách tường. Sống lưng va vào tường thậm chí còn phát ra thanh ầm ĩ, Vinh Nhung đau tới trào nước mắt, thể tin nổi nhìn người đàn ông hung ác trước mặt.

      Vinh Hưởng trầm mặt, câu nào.

      Vinh Nhung có chút lo sợ, sau lưng còn đường để lui, chỉ có thể tận lực lùi sát vào vách tường.

      Vinh Hưởng cúi người, con mắt đen nhánh oán hận nhìn , vươn tay bấu chặt vào bả vai thon gầy của , đốt ngón tay siết chặt tức mức trắng bệch, mang theo tức giận như muốn bóp vỡ cả xương cốt . Vinh Nhung đau tới vành mắt đỏ hồng, đôi tay gắt gao đẩy ngực . Giờ phút này Vinh Hưởng giống như con dã thú khát máu, trong mắt là mảng đỏ ngầu, chút nhu tình cũng sót lại.

      “Quay về cho tên kia biết, cùng kết hôn.” lạnh nhạt nhìn , giọng thẳng thắn hùng hổ.

      Vinh Nhung nghiêng mặt sang bên, có dũng khí nhìn thẳng vào mắt , con người xa lạ này khiến cảm thấy tuyệt vọng. Bả vai đau nhức, đánh cũng đánh lại mà lòng vỡ nát.

      nhận được câu trả lời, Vinh Hưởng cũng tức giận, chậm rãi thò tay vào trong túi áo lấy ra bức ảnh nhét vào tay , từ từ thu tay lướt qua cánh tay tinh tế của , “ xe chờ em, tin tưởng em để bọn chờ quá lâu.”

      Vinh Nhung nhìn bóng lưng xoay người dời , chậm rãi nâng tấm ảnh lên nhìn, nhất thời sợ tới ngây người. Nước mắt nín nhịn từ lâu lúc này mới tràn mi. Tại sao tất cả mọi người đều ép ? Ngay cả , cũng buông tha cho .

      *

      Vinh Hưởng ngồi trong xe hút thuốc lá, trong lòng chút lo lắng. Cặp mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa, mỗi giây phút đều giống như lăng trì trái tim . Thấy hồn bay phách lạc xuất trong tầm mắt mình, Vinh Hưởng thở phào nhõm, rồi lại nén được tức giận. Muốn kết hôn phải , em cứ như vậy mà thất vọng ?

      Ngón tay truyền tới cảm giác bỏng rát, lúc này mới giật mình nhìn thấy điếu thuốc tay cháy hết từ bao giờ. Vứt điếu thuốc, Vinh Hưởng rướn người mở xe cho . Nhìn bộ dạng yên lặng năng gì của , cơn giận của cuối cùng cũng thể tiếp tục đè nén mà bộc phát, “Em định cứ thế mà gả cho tên kia?”

      Vinh Nhung muốn cùng ầm ĩ, mệt mỏi quay đầu . tại hết hy vọng rằng người này còn có thể hiểu mình, lúc đầu khi còn nhau hiểu, huống chi là bây giờ.

      Vinh Hưởng nhìn bộ dạng kia của , càng thêm bực tức, nghiêng người qua bắt được cằm của lập tức cắn xuống môi . Vinh Nhung bị làm hoảng sợ, ý thức được liền đấm loạn lung tung. Vinh Hưởng giữ chặt hai tay , định cậy mạnh chui vào trong miệng . Hai người giằng co nhau, giống như cắn xé, cũng giống như gặm cắn môi nhau.

      Vinh Hưởng buông ra, tâm tình tốt đẹp giải thích được, sờ sờ lên môi mình rồi lái xe rời .

      Vinh Nhung hiểu vì sao đột nhiên đổi tính, sững sờ ngồi ghế, nhìn gian nho trong xe, môi vẫn còn cảm giác bỏng rát. Tầm mắt lướt qua kính chiếu hậu, lại thấy ràng khuôn mặt kinh ngạc của Chung Hách.

      Vinh Nhung tức giận nhìn chằm chằm Vinh Hưởng, “!” quả vô liêm sỉ hết mức! Vinh Nhung vừa tức giận vừa tuyệt vọng, tại sao bây giờ luôn dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ để làm tổn thương . Nhìn đau lòng, thấy rất sung sướng sao?

      làm sao?” Vinh Hưởng cười lạnh, “Chẳng lẽ giữa chúng ta phải quan hệ này sao? chỉ cho ta nhìn thôi.”

      Trong tim giống như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, Vinh Nhung đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vết thương bị kéo rách lần này sợ rằng có khả năng chữa khỏi. Vinh Nhung tự giễu, đây chính là người con trai mà ban đầu luôn mở miệng rất thích rất thích. Nước mắt giống như cạn khô, hốc mắt chỉ còn chua xót khó chịu. hít sâu hơi chầm chậm , “ rốt cuộc định làm gì?”

      Vinh Hưởng để ý tới , vẫn tiếp tục lái xe. Vinh Nhung cho là để ý tới mình nữa, vừa nhắm mắt lại cảm thấy sườn xe giống như đột nhiên đụng vào vật gì đó kịch liệt, bên tai là thanh báo động của xe hơi cùng với tiếng còi xe hỗn loạn. kinh ngạc mở mắt, xe đâm vào hàng rào bảo vệ bên đường, Vinh Hưởng giận dữ nhìn , siết chặt nắm đấm đập lên tay lái. Mặt vẻ hung dữ, đôi mắt đỏ ngầu phẫn uất, lồng ngực còn ngừng phập phồng kịch liệt.

      Nếu như giây nữa lập tức lao tới đây hút máu Vinh Nhung cũng kinh ngạc.

      Lông mày Vinh Hưởng vặn sâu thành hình chữ Xuyên (川), chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hề bị ảnh hưởng bởi những thanh xung quanh, mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt, “Nhung Nhung, sợ ? Nếu như chúng ta cùng nhau, cứ thế này mà chết, sợ ?”

      Trong nháy mắt đáy lòng Vinh Nhung bị lực vô hình đánh chiếm, từ từ thắt lại, mờ mịt nhìn .

      Vinh Hưởng dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ngang sang, “Vì sao lâu như vậy, vẫn quên được. Vì sao hận như vậy, vẫn bỏ được. Bốn năm, thử qua vô số lần. Em cứ như vậy mà đâm vào tim , rút ra nhổ cũng được. dám chạm tới, sờ vào cái bị thương.”

      Lông mi của run, tất cả cảm xúc đều bị giấu ở trong lòng. Vinh Nhung hiểu được giờ phút này che giấu gì nơi đáy mắt, là bi thương sao? Nhưng mà, đau, vì sao vẫn còn muốn tổn thương nhau nhiều hơn? Như tiếp tục dây dưa dứt như thế, phải chỉ làm cho vết thương càng thêm sâu sao?

      Vinh Hưởng chậm rãi mở mắt, chuyên chú nhìn , “ rất ích kỷ, muốn đau cùng đau. Chỉ cần em và cùng rơi vào địa ngục, hối hận. Cho dù chết, cũng muốn cùng em chết, nếu chưa buông em ra, em đừng nghĩ có thể thoát khỏi .”

      Mặt Vinh Nhung tràn đầy kinh sợ. Vinh Hưởng cầm tay , Vinh Nhung rụt tay lại lại bị nắm chặt hơn. kéo vào trong ngực, khó có được lúc dịu dàng, “Nhung Nhung …… xin lỗi. Lúc trước là hồ đồ, làm quá nhiều chuyện tổn thương em. Nhìn em đau lòng, cũng rất đau, biết em sắp kết hôn với người khác, liền trở nên điên cuồng.” giữ chặt khuôn mặt rồi áp trán của hai người vào nhau, nỉ non thủ thỉ, “ xin lỗi, là tốt ……”

      Ngắn ngủi trong chớp mắt từ tức giận hóa thành dịu dàng, Vinh Nhung nhìn vẻ mặt mềm yếu này của , cảm giác như thể phân biệt được giả. có chút mê mang, hiểu người trước mắt lúc nào lúc nào giả.

      Làm thể nào để tiếp tục tin tưởng ?

      Vinh Hưởng ôm chặt , nhàng dùng lưỡi mình để liếm láp, khắc họa môi , “Quay lại được ? Chúng là bắt đầu lại lần nữa. bỏ được em …… em cũng giống như thế, đúng ?” cúi đầu nhìn khuôn mặt thon gầy của , cẩn thận vuốt ve má , “Em còn ?”

      Vinh Nhung mím chặt môi biết nên trả lời thế nào, chữ ‘’ chôn dấu trong lòng thể ra được. chính là như vậy, lại biến thành cái bộ dạng dịu dàng giả dối này, lúc che chở như trân bảo. Lúc hận lại hành hạ chút lưu tình, phá hủy tất cả tình của .

      Thân thể Vinh Hưởng mang theo hơi ấm, ấm áp bao bọc lấy , toàn thân lạnh lẽo của được sưởi ấm từng chút . Giọng mê hoặc lại vang lên bên tai , “ em, Nhung Nhung, luôn luôn …… Chưa từng quên lãng.”

      Vinh Nhung vùi vào cổ nghẹn ngào nức nở, làm thế nào cũng thể chống cự được tiếng ‘’ kia. quá khao khát tình , nhưng người nào cũng đều cố tình keo kiệt. từng , nhưng lại chính trong lúc đuối nhất mà thu hồi. Lúc này lại cho thêm, rốt cuộc có thể có bao nhiêu lòng? biết, cũng dám đoán, chỉ muốn nắm chặt phần ấm áp thuộc về mình lúc này.

      Tay quấn ngang hông của , ngập ngừng đứt quãng, “, có thể đừng đẩy em ra nữa được …… Em chịu nổi …..” biết mình còn có thể chịu được bao nhiêu thương tích do gây ra, còn được bao nhiêu hơi sức nữa để mà chịu đau.

      Vinh Hưởng ôm chặt , trong mắt là mảnh tĩnh mịch u ám nhìn , “, bao giờ đẩy em ra nữa …….”
      Last edited by a moderator: 3/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29
      Edit: Sunnie

      Vinh Hưởng dừng xe ở cửa trường học, đột nhiên hai người cũng biết . Yên lặng lúc lâu, Vinh Hưởng nghiêng người kéo vào trong ngực, nhàng vén vài sợi tóc của lên, câu cũng cónói. Vinh Nhung ngoan ngoãn dựa vào ngực của , nhắm hai mắt lại nghe từng nhịp đập. mất quá nhiều thời gian, giờ phút này lại có thể cảm nhận được việc này đúng là có chút thực cho lắm.

      "Vào thôi."

      Vinh Nhung mở mắt ra, chỉ thấy ở dưới đèn đường của cửa trường học đắm chìm gương mặt hạnh phúc của đôi tình nhân. ngửa đầu lên nhìn , ngón tay mơn mớn anhtừng tấc lông mày, mắt, hình như cũng cố chấp cầu xin cái gì.

      "Em là ...."

      Lông mày Vinh Hưởngnhíu lại, bàn tay của nắm lại chặt, tất cả cảm xúc muốn cuồn cuộn gầm thét bị hai mắt nhắm chặt của che kín lại. có chút đau lòng, lại có chút an tâm, phức tạp, cảm xúc dày vò này sắp làm cho biết đâu là mình nữa.

      "Ừ...." dám nghe lời kế tiếp của , cho dù là cái gì nữa cũng dám nghe tiếp nữa.

      Vinh Nhung rũ mắt xuống, khóe miệng ra nụ cười khổ. Có lúc rất ghét chính mình tại sao lại hiểu đến vậy, giống như giờ phút này đây anhđang giãy giụa và hoảng hốt che giấu, còn có vài phần lo lắng. vươn cánh tay ra ôm chặt lấy , nắm chặt cổ tay của , phủ môi của mình lên môi . ràng là trong lòng mình như cả bãi cỏ um tùm, vậy mà vẫn gượng cười trước mặt anhnhư cũ.

      " sao, em chờ , chỉ cần vẫn còn, em luôn chờ ."

      Giọng hơi khàn khàn, xẹt qua trong lòng làm cho trở nên mê mang, cảm giác phiền muộn trong lòng chợt tan mất sau đó là thay thế bằng cảm giác thoải mái. Vinh Hưởng trố mắt giây, sau đó nắm chặt lấy hông của , dùng cái trán của mình chống đỡ cái trán của . lúc lâu sau mới ra câu: " xin lỗi, cho chút thời gian...."

      Vinh Nhung chỉ là nhàng cười tiếng: "Ừ, chẳng qua là thời gian em cho có hạn, phải biết tiết kiệm để xài."

      Vinh Hưởng nắm lấy cằm của , khóe môi lên nụ cười tinh thế nhìn : " quá lâu...."

      "...."

      Vinh Nhung có chút u mờ, hiểu ý tứ trong lời của . muốn mở miệng hỏi điện thoại của Vinh Hưởngvang lên, phát ra thanh ông ông rất gian chật hẹp làm cho người khác cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Vinh Hưởng liếc nhìn màn hình điện thoại di động, khóe miệng giương lên nhưng lại để lại dấu vết gì, lúc bắt máy lại để lộ ra giọng vô cùng nghiêm túc: “Dì."

      Vinh Nhung khẩn trương nhìn Vinh Hưởng, có chút lo lắng sợ Tống Hải Thanh cái gì chọc giận , lo sợ này bị làm giảm phần nào đó.

      "Oh....Em ấy ở cùng với con.... rất tốt."

      Lúc Vinh Hưởng cúp điện thoại mặt vẫn tràn đầy nụ cườinhư cũ, Vinh Nhung nhìn ra tin tức gìtừ cái nụ cười kia. Vinh Hưởngđể ý tới lo lắng của , liềnnắm lấy tay của nhàng vuốt, cuối cùng đặt ở tước ngực mình rồi : "Yên tâm, biết nên làm như thế nào, em hãy tin tưởng ở ."

      Nhìn Vinh Nhungđi vào trong trường, Vinh Hưởng có lập tức rời mà cầm điện thoại di động ở lòng bàn tay vuốt ve chốc lát, sau đó từ từ ấn dãy số. Đầu kia rất nhanh truyền đến giọng nam ồn ào, hình như còn có chút men say, chỉ là lười biếng hỏi câu: "Thế nào?"

      "Tôi đồng ý điều kiện của cậu, nhưng đầu tiên cậu phải giúp tôi làm chuyện." ánh mắt Vinh Hưởngtrở nên thâm trầm nhìn về phía bóng lưng của Vinh Nhung.

      ....

      Vinh Nhungvừa mới tới dưới lầu của ký túc xá nhìn thấy bóng lưng của Chung Hách. Anhở xa xa nhìn chăm chú vào mình, bởi vì cự ly quá xa nênVinh Nhung thấy ánh mắt của anhvào lúc này. Nhưng lại có cảm giác tốt cho lắm, hình như là có chút áy náy đối với . Nhưng rốt cuộc tại sao côáy náy lại ra được. Quan hệ giữa bọn họ phải chỉ đơn giản là hợp tác hay sao? Nghĩ tới đây, Vinh Nhung lại cảm thấy bình thường lại, từ từ đến gần , cười : "Chờ lâu lắm rồi sao?"

      Chung Hách nghiêm túc nhìn kỹ , nhìn vào đôi mắt trong vắt kia, thế nào cũng thể đem nhìn ra được màng vừa trong thấy kia lại liên quan tới . có chút phiền não, cũng có lặp tức trả lời. Ở người lục lọi lúc mới móc ra được điếu thuốc, sau đó biếng bật lửa vang lên. nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung, lúc lâu sau mới : "Em và của em....hai người...."

      Vinh Nhung gật đầu cái, chút do dự: "Đúng, chúng ta ở chung chỗ. Em ấy."

      Chung Hách nhìn như là quái vật: "Hai người là em. em ruột đó! !"

      "Vậy thế nào?" Vinh Nhung mỉm cười, khẽ nghiêng đầu cười nhìn , "Chúng tôi cũng có làm chuyện xấugì, chỉ là người thân của mình mà thôi. Cho dù là ai nữa em cũng chỉ người kia. Chỉ có ấy thôi, thân phận, ruột thịt k có quan hệ gì hết."

      Giờ phút này Chung Hách biết làm sau hình được kinh sợ của chính mình, từng cảm thấy người con này rất thần bí, từng cảm thấy rất hấp dẫn . Nhưng giờ phút này mới phát , ở trước mặt hình như hề có phút nào là chân . Ít nhất, giờ phút này mặt côlại bình tĩnh tới mức chưa từng thấy qua. Lúc đến người đàng ông kia lại rấtcứng rắn và quả quyết, so với ấn tượng khéo léo nghe lời lúc trước hoàn toàn giống nhau. Là vô cùng bảo thủ chịu nghe lời.

      ra là cũng bộ mặt vô cùng đặc biệt, lại thuộc loại người đơn độc như vậy.

      "Anhta có em ? Nếu như em, chuyện Tô Mộng gì đó vừa xảy ra là sao? Đừng với làanh ta chỉ vì muốn đả kích em nên mới tìm diễn viên tạm thời à. Anhta giống như là dạng người ngây thơ đâu, Nhung Nhung, hy vọng em rơi vào đường cùng. Tình cảm như vậy, là khó có được cái kết hạnh phúc."

      Vinh Nhung ngẩn ra, nghiêm túc hiếm có của Chung Hách làm cho có chút thụ sủng nhược kinh. Nghĩ đến Tô Mộng, biết nên trả lời chất vấn của Chung Háchnhư thế nào. thực tế từ đầu tới cuối Vinh Hưởng đều chưa từng giải việc Tô Mộng tồn tại, ngay cả quan hệ bây giờ củabọn họ cũng biết nên định nghĩa như thế nào.

      "Chung Hách, cám ơn . Cho dù kết cục thế nào nữa trước kia em chỉ người. Và về sau cũng như vậy."

      Chung Hách biết nên ngốc hay là nên ngu xuẩn, hình như từ lúc mới bắt đầu biết nha đầu này thể trị nổi, bây giờ phát tình cảm của như là . nhìn lúc lâu, cuối cùng chỉ hận hận nặn ra câu : "Em đúng là có mắt, điều kiện của tốt như vậy mà em lại cần." nghĩ nghĩ cuối cùng tiếp tục hỏi nữa.

      Hai người đứng ở dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong sân cỏ ký túc xá thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng côn trùng kêu vang làm phiền người khác. Trong lòng Chung Hách chợt có chút trống rỗng, đến gần chút, cúi đầu yên lặng nhìn : "Nếu như hối hận cũng đừng nhớ tới , phải là đồ bỏ rồi thu hồi về."

      "Ừ." Vinh Nhung mím môi cười, trong lòng có chút ấm áp, người đàn ông này mặc dù luôn bày ra dang vẻ đùa cợt, nhưng quả làmcho vui vẻrất nhiều, cũng cho rất nhiều ấm áp.

      Chung Hách nhàng thở dài, thu hồi giọng nóibất cần đời, nhìn thẳng vào mắt cômấy giây sau đó chợt ôm lấy . Vinh Nhung có cự tuyệt, chỉ là dựa vào bờ vai của nhìn ra bóng đêm xa xăm mà mất hồn.

      Chung Hách ở bên tai : "Muốn biết hôm nay anhcục dân chính có lời gì chưa xong ?"

      Vinh Nhung lắc đầu cái, mặt mang mỉm cười: " muốn."

      "Đồ có lương tâm."

      "...."

      Chung Hách vỗ vỗ lưng của rồi từ từ buông ra. Cuối cùng giơ tay lên vén lấy mái tóc của , "Hi vọng hai người là ngoại lệ." Có thể có kết cục tốt, nếu như anhta đủ em.

      Vinh Nhung dùng sức gật đầu cái, cố gắng, nhưng hạnh phúc phải chỉ có mình là có thể lấy được

      Đưa mắt nhìn Chung Hách rời , Vinh Nhung ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, lời muốn biết. Đáng tiếc, côhứa hẹn được nhưng làm được.Tình của chỉ dành cho người, nếu phải , cũng có hơi sức nào, cũng thể nữa. Cho nên, điều Chung Hách nghĩ đáp lại được.

      *

      Giằng co với Tống Hải Thanh so với trong tưởng tượng của rất nhiều. Lần này, Vinh Hưởng có trưng ra bộ mặt giả tạo như lần trước nữa, đối mắt với Tống Hải Thanh vô cùng bình tĩnh. Tống Hải thanh tức giận tới cực điểm, gặp mặt liền vào thẳng chủ đề, "Rốt cuộc cậu muốn gì? Nhung Nhung là em của cậu, có phải cậu muốn phá hủy con bé hay ?"

      Vinh Hưởng liếc nhìn người xanh cả mặt ở trước mặt mình, cảm thấy buồn cười: "Lúc nào có lương tâm rồi. Biết bắt đầu quan tâm ấy?"

      Tống Hải Thanh cắn chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, "Chuyện của mẹ con chúng tôi cần cậu quan tâm. Cậu quên rồi sao, lúc đầu cha của cậu biết chuyện của hai người cảnh cáo cậu thế nào.Nếu như cậu , ông ấy đưa Nhung Nhung , để cho cậu cả đời cũng tìm được bé. Chẳng lẽ cậu muốn người như Nhung Nhung...."

      "Dì, hình như tôi quên cho dì biết chuyện...." Vinh Hưởng cắt đứt lời bà, khóe môi từ từ lên nụ cười .

      "Nhung Nhung còn là xương sườn mềm của tôi nữa rồi, sở dĩ hôm nay có màn kia...." thu lại chút nụ cười môi, sắc mặt tối tăm nhìn vào người phụ nữ ngồi đối diện, sắc mặt của bà bắt đầu trở nên trắng rồi xanh, "Là bởi vì muốn để cho bà leo lên nhà họ Chung. Thế lực của người nhà họ Chung ở thành phố N, làm cho tôi thể làm gì được cả. Cho nên, tôi làm sao có thể để cho kế hoạch của bà thuận lợi như vậy? Quả nhiên Nhung Nhung làm cho tôi thất vọng, vẫn như si tình với tôi như vậy. Chuyện này đúng là vô cùng thuận lợi."

      Tống Hải Thanh kinh ngạc nhìn , bà ngàn tính vạn tính vậy mà vẫn quên mất tình cảm chân củaVinh Nhung. Bà có chút tức giận, trong lòng vô cùng tức giận với Vinh Nhung cả trăm lần.

      "Cậu.... Cậu chỉ lợi dụng con bé? ngờ cậu cũng bắt đầu tính toán lợi dụng nó lần nữa?"

      Vinh Hưởng nhíu mày, dáng vẻ từ chối cho ý kiến: "Đây chẳng phải là điều bà hy vọng sao? Hơn nữa, bà mực hợp tác tôi và Tô Mộng hay sao, tôi nhất định theo ý của bà, kết hôn với Mộng Mộng."

      "Về phần cha của tôi.Đại khái bà có thể yên tâm, ông ta có độc ác tới đâu cũng đấu lại bà. Cùng lắm chỉ có thể đưa Nhung Nhung ra nước ngoài, còn về phần kia...." Vinh Hưởng cười như cười liếc nhìn ngườiđã hoàn toàn khiếp sợ, cười lạnh , "Tôi biết, phải là tôi cũng muốn biết hay sao. Chắc hẳn, bà cũng giống tôi, có biết hay cũng sao?"

      Tống Hải Thanh nhìn dáng vẻ nhàng này của , bà thể tưởng tượng nổi mà la lên: "Cậu!Mấy năm cậu này Nhung Nhung luôn nhớ tới cậu, vậy mà cậu lại lỡi dụng tình cảm của con bé. Rốt cuộc cậu có tim hay ?"

      "Tim? Loại người giống như bà cũng có. So với người như và tôi còn kém rất xa." Giờ phút này trong lòng Vinh Hưởngcó cảm giác trả thù thành công, nhìn Tống Hải Thanh bị chính mình từng bước bức lui, thất bại đến chật vật chịu nổi. Những phẫn nộ và thù hận trong lòng bắt đầu được giải bỏ.

      Tống Hải Thanh ngã ở ghế sofa, há to miệng thở hổn hển, sắc mặt xám xịt tiều tụy rất nhiều, hơi thở yên nắm tay lại, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vinh Hưởng, giọng cũng thấp xuống, "Nghiệt là do tôi tạo, hi vọng cậu đừng liên lụy tới Nhung Nhung. Con bé quá đáng thương, gặp phải người mẹ như tôi,... dù sao nó cũng là vô tội."

      Vinh Hưởng chỉ mím chặc môi gì, tia cảm xúc mặt cũng nhìn ra. Tống Hải Thanh biết có trả lời mình, bà gian nan chống đỡ thân thể đứng dậy, bước chân cũng có chút lảo đảo yên.

      "Thủ đoạn bà dùng để mua vào cỗ phần của Vinh thị, biết cha tôi có biết hay . Tôi còn tưởng rằng bà ông ấy, bây giờ nhìn lại, phụ nữ như bà vốn dĩ biết là gì."

      Lúc Tống Hải Thanh tới cầu thang thìVinh Hưởng bỗng nhiên mở miệng . Lời ra khiến cho cả người Tống Hải Thanh nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, bà ngạc nhiên xoay người lại, dường như là bị chấn động trông vô cùng kiếp sợ.

      Vinh Hưởng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của bà, ra câu bốn năm nay chôn vào chỗ sâu nhất ở đáy lòng như gông cùm xiềng xiếc, "Bà nợ mẹ tôi cái mạng, đừng tưởng rằng bà có thể chạy thoát." Hy sinh đủ mọi thứ, thậm chí cả đời đều thểchiếm được hạnh phúc cũng nhất định phải làm cho Tống Hải Thanh trả giá lớn.
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30:

      Editor: Tử Tinh

      Vinh Nhung giúp Tống Hải Thanh kiểm tra thân thể xong bèn vội vàng tìm cớ chạy khỏi nhà họ Vinh, giờ rất sợ phải đối mặt với Tống Hải Thanh. ràng là sức khỏe ngày xuống dốc, nhưng lại luôn muốn tìm mọi biện pháp để hãm hại Vinh Hưởng. Vinh Nhung chỉ có thể im lặng lên tiếng để mặc cho bà dông dài, nhìn sắc mặt bà tái nhợt nên cũng muốn cùng bà tiếp tục cãi nhau.

      Từ xa nhìn thấy Vinh Hưởng đỗ xe ở rừng cây bên ngoài trường, bên ngoài xe là tàn thuốc rải rác đầy đất, chứng tỏ người nào đó rất sốt ruột. Vinh Nhung nở nụ cười chui vào, mới với lên xe bị người xe đè xuống ghế bên cạnh hôn tới hít thở thông. Vinh Nhung vừa buồn cười lại vừa cảm thấy ngọt ngào, đôi mắt chớp chớp cong lên như vầng trăng khuyết nhìn chăm chú: “Giận sao?”

      Vinh Hưởng câu môi, bàn tay vẫn an phận mà chạy loạn lưng , “Tới trễ nửa tiếng, định bồi thường như thế nào?”

      “Quỷ hẹp hòi.” Vinh Nhung chu miệng lên, nhàng vuốt ve mấy chiếc cúc áo sơ mi của , ngón tay cái vẽ vài vòng lên xương quai xanh, “Trước kia chờ em cả ngày cũng thấy sốt ruột, đúng là có mới nới cũ?”

      Vinh Hưởng hiểu được ý tại ngôn ngoại, ánh mắt lấp lánh, cười thâm ý, “Ghen sao? Mẹ em chuyện với em, quản được em.”

      Vinh Nhung hung hăng trừng , mím chặt môi lên tiếng, tin mấy lời đó của Tống Hải Thanh, cho dù thế nào cũng tin rằng Vinh Hưởng lợi dụng mình. Nhưng mà, trong lòng vẫn còn chút lo sợ nên vẫn muốn câu giải thích để có thể an tâm.

      Vinh Hưởng vuốt chóp mũi , sau đó buông ra để khởi động xe, “ ăn cơm trước , bận rộn buổi chiều chắc cũng đói chết rồi.”

      Vinh Nhung ngẩn người, ngờ cũng thèm giải thích, đối với Tô Mộng …. Ngay cả câu giải thích cho cũng cần sao? Vinh Nhung nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, trong lòng lan tràn đau đớn.

      Xe chạy trong yên tĩnh lúc lâu, bất chợt mở miệng, giống như vô ích, “ đẩy em ra nữa, tin tưởng !”

      Vinh Nhung mờ mịt nhìn , tầm mắt lại chuyên chú nhìn về phía trước, chỉ để lại bên mặt ngẩn ngơ trước mắt . Vinh Nhung cúi đầu, thêm câu nào nữa.

      *

      Vinh Nhung thích ăn nhất là món Nhật, nhưng suốt bữa cơm đều có khẩu vị. Người bên cạnh thấy mất hồn, khẽ nắm lấy bàn tay để bên dưới bàn. Dịu dàng thủ thỉ bên tai : “ xin lỗi, trước với em là hẹn ấy.”

      Vinh Nhung im lặng, chỉ nhàn nhạt cười tiếng.

      “Nhung Nhung, sao lại ăn ít vậy, gầy như thế nên ăn nhiều chút mới phải, mũm mĩm chút nhìn mới xinh.” Tô Mộng ngồi đối diện trong miệng còn nhồm nhoàm đống thức ăn, ấp úng chào hỏi Vinh Nhung.

      Arvin ngồi cạnh ấy, mặt lại tràn đầy ý cười, cưng chiều và dung túng nhìn ấy.


      Cho dù Vinh Nhung giỏi suy đoán cũng đoán ra được giữa bọn họ có quan hệ, Vinh Hưởng chính là dùng phương thức này để chứng minh cho biết rằng giữa và Tô Mộng hề có gì hết. Phương thức như thế khiến cảm thấy giống Vinh Hưởng, ít nhất, khó có thể suy xét.

      Điều khiến Vinh Nhung kinh ngạc chính là việc Tô Mộng lại có thể tự nhiên tiếp nhận quan hệ của bọn họ, hề có kinh ngạc hay khinh bỉ như những người bình thường. Vinh Hưởng nhìn thấu tâm tư , vừa vặn giải thích bên tai , “Arvin là hai của Tô Mộng.”

      Vinh Nhung khiếp sợ nhìn về phía Vinh Hưởng, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, lòng bàn tay dịu dàng lướt qua gáy .

      Arvin có dòng máu lai châu Á, diện mạo rất tuấn tú. Cùng với Tô Mộng ở chung chỗ có vẻ hề giống nhau, Tô Mộng bên cạnh ta luôn có bộ dáng của , ăn mặc cũng rất ngây thơ. Arvin ăn mặc vô cùng tinh mỹ (tinh tế, hoàn mỹ), càng như vậy càng cảm thấy Arvin và Tô Mộng giống nhau.

      Vinh Hưởng vốn ít , chỉ thỉnh thoảng cùng với Arvin vài câu tiếng . Vinh Nhung chăm chú nghe, đối với chủ đề chuyện của bọn họ có vẻ hứng thú. Suy nghĩ ngây thơ, ngốc nghếch vẫn còn dừng lại ở trong lời lúc nãy của Vinh Hưởng, lại nhìn sang Arvin với Tô Mộng rồi cảm thấy có đôi chút khó hiểu.

      Arvin để ý thấy ánh mắt dò xét của Vinh Nhung, nhìn rồi cười, “ là bạn học ở nước ngoài của Vinh Hưởng, Mộng Mộng là cho ấy mượn thôi, chỉ là partner.”

      Vinh Nhung có chút ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng giải thích, “ có, em đâu có hiểu lầm.”

      Vinh Hưởng cười tới phúc hậu, giống như muốn bác bỏ khẩu thị tâm phi*. Khuôn mặt Vinh Nhung càng thêm nóng, lúng túng cúi đầu nốc cạn ly rượu.

      *Khẩu thị tâm phi: Lòng nghĩ đằng miệng nẻo.

      Tô Mộng chủ động bắt chuyện với , Vinh Nhung có thể thấy được này chủ động lấy lòng mình, tiếc rằng lại phải là kiểu người nhiệt tình, đối với đề tài Tô Mộng tới cũng chỉ ứng phó le que vài câu rồi thôi.

      Vài lần như thế Tô Mộng cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị, đành cắm đầu vào ăn. Thỉnh thoảng bày tỏ kháng nghị chút đối với chuyện mà Arvin tới, còn lại đều bị Arvin cậy mạnh cản ngược, Tô Mộng lại, trong lúc tức giận lại có thể tự nhiên trước mặt mọi người mà cắn môi Arvin.

      Vinh Nhung trợn mắt há hốc mồm, Vinh Hưởng giống như tập thành thói quen, vẫn bình tĩnh ăn uống. Vinh Nhung chợt cảm thấy rất hâm mộ Tô Mộng và Arvin, cũng là tình cấm kỵ, nhưng ít ra, giữa bọn họ có thù hận ràng buộc. Mà và Vinh Hưởng, đến tột cùng làm thế nào để tiếp? Còn có thể bao xa?

      *

      Sau khi Tô Mộng cùng với Arvin khỏi, Vinh Hưởng đưa tới bãi đậu xe lấy xe. Vinh Nhung do dự lúc mới mở miệng, “ cùng Tô Mộng trở về là muốn cha nghĩ rằng hai người kết hôn, mục đích thực của là gì?”

      Vinh Hưởng dừng bước, chậm rãi xoay người nhìn , “ phải em có đáp án sao? Vì sao còn phải hỏi ?”

      “Em muốn nghe .” Vinh Nhung chăm chú nhìn , có chút dám tin tưởng điều mình nghĩ trong lòng.

      Vinh Hưởng trầm mặc, bước vài bước tới gần , “Nhung Nhung, em biết ? Mẹ ….. phải ngoài ý muốn …..”

      ………

      Nằm giường lớn trong khách sạn, Vinh Nhung nhắm chặt mắt để mặc cho ở trong cơ thể mà đụng chạm, cho tới bây giờ vẫn là cảm giác trống rỗng. giống như chiếc thuyền lá nhoi độc, dập dờn nơi sóng vỗ vách đá.

      để sống sống, muốn chìm chìm.

      Vinh Hưởng cẩn thận hôn lên hàng mi của , ngón tay vuốt ve làn tóc , gọi trầm thấp giống như đầu độc: “Nhung Nhung, mở mắt ra …..”

      Vinh Nhung mở mắt, dưới ánh đèn mờ mờ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của cùng với thân thể rắn chắc, hốc mắt trở nên chua xót, chỉ nhìn lướt qua rồi lại khép chặt mắt, chỉ sợ yếu ớt che dấu cả đêm lộ ra ngoài.

      buông em ra, tin tưởng ……” Vinh Hưởng ồ ồ thở dốc bên tai , Vinh Nhung run rẩy nghênh đón , thân thể kiềm chế được mà co rút lại. Vinh Hưởng chịu nổi, dừng lại hôn , dịu dàng liếm láp từng chút .

      Vinh Nhung hí mắt, chiếc cổ trắng nõn đong đưa theo từng nhịp của , tầng mồ hôi tinh mịn bị môi hấp thu từng chút .

      Vinh Nhung ôm cổ leo lên thân thể , đè người nhìn từ cao xuống. Lồng ngực Vinh Hưởng phập phồng kịch liệt, nhìn người nào đó sắc mặt ửng đỏ, nắm chặt eo của . Vinh Nhung động tình di chuyển, rên lên tiếng kiều mị, đầu ngón tay bấu chặt vào sống lưng của .

      , em ….” Vinh Nhung thăm dò môi , vòng tay ôm chặt lấy cổ . Chăm chú nhìn vào mắt , “Có thể hay , vì em, đừng tiếp tục trả thù nữa. Bà ấy nợ , em bồi thường ….” Vinh Nhung đem những lời còn lại nuốt vào cùng với môi lưỡi dây dưa.

      Vinh Hưởng tha thứ, thù hận sâu như vậy, cho dù Tống Hải Thanh có phải nhận báo ứng. Cho dù …. cầu xin . Vinh Nhung được, chỉ có thể cùng liều chết triền miên.

      Vinh Hưởng trả lời , cũng biết trả lời như thế nào. Động tác của trở nên nhanh hơn, đụng chạm tới mức phải hét lên chói tai, dùng dây dưa để đánh vỡ cục diện bế tắc lúc nãy. Cùng chỗ, dù chỉ quên người phụ nữ kia giây thôi cũng tốt đẹp.

      ràng bọn họ nhau tới như thế, lại hết lần này tới lần khác phải phòng thủ lẫn nhau thể có hạnh phúc, lúc chung đụng đều luôn cẩn thận.

      Vinh Hưởng dùng sức mà hôn, ở trong miệng giọng cảnh cáo, “Đừng nhắc tới bà ta, muốn nghe.”

      Vinh Nhung khổ sở cười, thân thể dù có vui sướng mãnh liệt tới đâu cũng thể bù đắp được nỗi băn khoăn trong lòng. Vinh Hưởng có vẻ rất hăng hái, lăn qua lăn lại lâu. Cuối cùng tới khi kết thúc Vinh Nhung còn chút hơi sức, mệt mỏi nằm gối như mất hồn.

      Vinh Hưởng ôm từ phía sau, hồi lâu mới chuyện, “ quá tuyệt tình ….”

      “…. Cám ơn.” Vinh Nhung biết rằng đây chính là ranh giới cuối cùng của , dám cầu xin gì hơn nữa.

      Trong lòng ràng tất cả những gì Tống Hải Thanh làm, nhưng thế nào cũng nghĩ ra được bà ta lại làm nhiều chuyện xấu xa tới như vậy. Thậm chí, hại chết người chị em tốt của mình, còn đoạt chồng của bà ấy.

      Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của . Hơn nữa, theo báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Hải Thanh, bà ta bị ung thư cổ tử cung ở giai đoạn cuối. Cái này liệu có phải là ác giả ác báo hay , bà ta từng dùng cái cớ này để lừa gạt , khiến giúp bà ta trở về nhà họ Vinh. Bây giờ lại tự nhận lấy quả báo, Vinh Nhung tất cả chuyện này cho Vinh Hưởng, có ra cũng chẳng thể làm được gì.

      Chuyện Vinh Hưởng muốn làm cản được, chỉ có thể tận lực cố gắng để tổn thương trở thành nhất. Vinh Hưởng đau khổ, hiểu, lại càng thêm đau lòng vì .

      Trong số những kẻ thù của , có người là người nhất, cõi đời này chính là người thân thiết nhất. Coi như có ngụy trang, có che dấu, cũng thể gạt bỏ được những điều đau đớn giãy giụa trong lòng.

      Bọn họ chính là đôi oan gia, chỉ muốn ở nơi tối tăm bẩn thỉu nhất tìm kiếm chút hạnh phúc đơn giản, lại hết sức đau khổ.
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :