1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 24: Tất nhiên là thích

      Thái độ ngoan ngoãn của khiến Khúc Quyến Sí bất ngờ. ta nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Du Niệm, như muốn xuyên thấu mục đích của . Chẳng qua ta kềm được bị đôi mắt đó hấp dẫn, vô thức hỏi, “ thích tôi chứ?”

      Cách đây lâu ấy còn nhiệt tình vì Đan Khương Hằng mà lao đầu vào chỗ chết, xem như ruồi bọ, chưa bao giờ để ý đến tồn tại của .

      Thế mà bây giờ lại thay lòng đổi dạ chút luyến tiếc, chẳng khác gì chuyện trước đó liên quan tới vậy. Khúc Quyến Sí tin tưởng lắm.

      Du Niệm bình tĩnh đối đáp, giống như thành thói quen với loại câu hỏi này. vươn tay vuốt tóc mai, ánh mắt càng thêm mềm mại: “Thích.”

      Khúc Quyến Sí giật nảy mình, chỉ vô tình ra suy nghĩ của mình, cũng hi vọng nhận được đáp án, nào ngờ lại thẳng thắn thừa nhận. vui mừng cầu khẳng định: “ sao?”

      Du Niệm chun mũi, bĩu môi vỗ đấm vào ngực , hỏi vấn đề này ngốc: “Chẳng lẽ là giả hay sao?” nếu thích, sao lại đề nghị ta cùng chơi trò chơi chứ.

      Khúc Quyến Sí mở to mắt, bức tường sắt đá bao phủ trái tim bị thứ gì đó đánh nứt. Niềm hân hoan trong lòng áp chế được, nở nụ cười rạng rỡ: “Cuối tuần này chúng ta hẹn hò nhé?”

      Du Niệm ngẩn ra, con ngươi sáng ngời như vì tinh tú, sung sướng đồng ý: “Được!”

      Bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hoà, gió mát vi vu lượn lờ tạo thành gian ấm áp nơi đây.

      Reng reng reng!!

      Tiếng chuông trường lại vang lên đánh thức Khúc Quyến Sí. dụi mắt, chú ý dồn vào lá bài màu vàng đen giữa ngón tay Du Niệm.

      “Đây là cái gì?” thắc mắc.

      “Đây là vũ khí tôi nhờ Đồ Đặc làm giùm” Du Niệm thản nhiên đáp lời. chưa bao giờ cho rằng chuyện cơ mật này với Khúc Quyến Sí là sai cả, ôm lấy hai má , tỏ ý xin lỗi: “Tôi có chút việc nên trước nhé!”

      Khúc Quyến Sí hơi nỡ, cảm giác này rất kì lạ, nhịn xuống, lật người bật dậy, lôi điện thoại di động trong túi ra: “Số điện thoại của ?”

      Du Niệm ngơ ngác nhìn di động, sau đó mới : “Tôi có di động” thảo nào thấy thiêu thiếu, bây giờ mới phát ra mình chẳng có vật gì để liên lạc cả.

      Gia tộc La Sinh Nhược có cách giao tiếp riêng, hơn nữa làm gì có bạn bè cho nên chẳng cần đến nó lắm.

      Khúc Quyến Sí ngẩn tò te cất điện thoại. Tự nhiên nghĩ nếu về nhà sao có thể chuyện với được đây. Hình như thời gian bọn họ gặp nhau chỉ có tí xíu buổi trưa. Cảm giác khó chịu chết tiệt kia lại xuất .

      “Chờ chút!” Khúc Quyến Sí tay níu lại, tay bấm điện thoại. Chưa tới năm phút liền có người đàn ông trung niên chạy đến; trong tay ông ta là chiếc di động kiểu mới.

      “A! Hai chiếc này giống nhau nè” Du Niệm nhận lấy, cười mờ ám nhìn chiếc điện thoại của Khúc Quyến Sí .

      “Có dùng là được, còn muốn lựa chọn à?”

      Khúc Quyến Sí bối rối xoay đầu sang bên kia, vành tai ửng đỏ dưới ánh mắt xấu xa của .

      Gì chứ! Bọn họ là người mà, dùng điện thoại cặp có gì sai? Hừ!!!

      Người đàn ông đứng sau lưng há hốc mồm nhìn bộ dáng xấu hổ của Khúc Quyến Sí. Đây là thiếu gia lười biếng nhà bọn họ sao? Má ơi! Tặng di động cho con , vậy còn cùng kiểu nữa chứ ! Trời sập mất rồi!!!

      Ông ta nhìn Du Niệm tính toán, thiên tài phát triển chậm của gia tộc La Sinh Nhược à? Sao tam tiểu thư bên đó lại có quan hệ bình thường với thiếu gia nhà ông được nhỉ? Xem ra, ông phải báo cáo để gia chủ giải quyết càng sớm càng tốt.

      Lưu lại số điện thoại của mình, Khúc Quyến Sí thỏa mãn thả người. Chờ bóng lưng của Du Niệm càng lúc càng xa, Khúc Quyến Sí đột nhiên hoàn hồn. vừa mới làm gì vậy?

      Du Niệm theo lá bài màu đen. Nào có ai biết được, tờ giấy thoạt nhìn mỏng manh dễ rách kia có gắn hệ thống rada vệ tinh đại, mặt giấy là bản đồ lộ tuyến, cách vị trí xa là chấm đỏ nhấp nháy, xung quanh là các điểm sáng vàng.

      Trong góc khuất giữa thư viện và phòng thí nghiệm, đám nam sinh mặc đồng phục xám bao vây Đông Lan Tỳ.

      “Con mọt sách chết tiệt, nghe hôm nay mày làm tiểu thư Du Nhiên khóc đúng ?” nam sinh hung tợn mắng, đẩy Đông Lan Tỳ vào vách tường.

      Đông Lan Tỳ bình tĩnh giữ kính mắt: “Tôi có.”

      “Mày dám làm dám nhận à?” đối phương xách cổ áo cậu ta lên, khinh thường nhìn xuống bộ đồng phục màu đen.

      “Chỉ là thằng đê tiện mà cũng dám lỗ mãng với tiểu thư Du Nhiên, ai cho mày ăn gan hùm mật gấu thế hả?”

      “Tôi ăn gan hùm mật gấu!” Đông Lan Tỳ vẫn bình tĩnh khiến người ta khó chịu.

      Đám nam sinh bị thái độ của cậu ta chọc tức, trán nổi gân xanh, đấm quyền vào mặt cậu ta.

      Tại giây phút đó, Đông Lan Tỳ cho rằng mình xong đời rồi bàn tay nhắn cản lại.

      Nam sinh vừa thấy Du Niệm liền trợn mắt, nắm đấm bị bóp răng rắc. Đối phương đau đớn toát mồ hôi lạnh, nghiến răng quát: “, bỏ ra! Biết tôi là ai ? MAU-BỎ-RA!!!”

      Du Niệm nhếch môi, nếu Ly Nhi ở đây, ấy la to tận thế đến rồi!!! Sau đó chạy trốn cách xa Du Niệm 10.000 mét. sợ bị liên lụy lắm đó…

      muốn làm gì cậu ta?”

      “Tôi cũng muốn hỏi, định làm gì bọn họ đây” Tiếng sắc bén truyền đến, Đan Vận Hi cầm roi, chống nạnh, mắt toé lửa trừng bọn họ.

      Khí thế nữ vương bùng phát khiến đám nam sinh mềm nhũn. Ôi má ơi, Thất, Thất điện hạ!

      “Thất điện hạ, cứu, cứu tôi với!!” Tay đau đến nỗi mất cảm giác, nam sinh đó hoảng sợ dám nhìn mặt Du Niệm mà nhìn Đan Vận Hi như thấy cọng cỏ cứu mạng.

      Đan Vận Hi lạnh lùng liếc ta, với Du Niệm: “Dám đánh nhau ở học viện. Cả đám các người muốn nhà xác sám hối hết sao?”

      Du Niệm nhăn mày do dự. siết chặt bàn tay lần nữa rồi thả ra. Nam sinh kia đau đớn hét chói tai, ôm lấy bàn tay bị bóp nát.

      “Đông Lan Tỳ là người mà La Sinh Nhược Du Niệm tôi bảo hộ, bất cứ kẻ nào muốn tổn thương cậu ta đều phải trả giá đắt!”

      nghiêm nghị cảnh cáo. Thấy vẻ khiếp sợ của Đông Lan Tỳ, Du Niệm liền vui vẻ.

      Chậc! Ngay cả bộ dáng kinh ngạc hoảng hốt như thỏ con cũng giống y đúc. thể tưởng tượng nổi.

      “La Sinh Nhược Du Niệm!” Đan Vận Hi hiểu Du Niệm thông báo cho tất cả mọi người biết, Đông Lan Tỳ là người của ấy.

      nhịn được thắc mắc: “Khúc Quyến Sí là bạn trai, lại muốn boss của tổ chức trộm cắp làm bạn tình, vậy người này chính là chồng của à?”
      MushaderlandChris thích bài này.

    2. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 25: Tôn thờ sức mạnh

      Sân trường lặng ngắt như tờ, Đan Vận Hi biết mình sai vội quất roi xuống đất, quát: “Tất cả cút vào nhà xác xám hối cho tôi!!!”

      “Dạ!”

      Đám nam sinh hết hồn, trả lời đồng thanh, kêu cha gọi mẹ chạy mất dép, để lại gian riêng cho Du Niệm, Đan Vận Hi và Đông Lan Tỳ vẫn ngu đần.

      Du Niệm liếc Đan Vận Hi đầy ý tứ sâu xa, sau đó cười dịu dàng, vén sợi tóc tán loạn của Đông Lan Tỳ: “Đừng nghe ấy bậy, cậu khác với bọn họ.”

      Nhờ khuôn mặt giống Kỷ Khuynh Nhiên như đúc nên trong lòng , cậu thuộc trường hợp đặc biệt. Huống chi cậu ta cũng sạch kém ấy.

      , … giống ư?”

      Đông Lan Tỳ kinh ngạc, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc trong trẻo của tự hỏi. sao? Tròng mắt u ám chợt loé dưới chiếc kính dày. Đây là đó, sau này đừng hối hận.

      Đan Vận Hi sốt ruột chịu đựng hai người này mắt qua mày lại: “La Sinh Nhược Du Niệm, tôi nghe trai muốn thu thập toàn bộ huy hiệu của Thất Tịch đúng ?”

      “Đúng vậy, tính cho tôi à?” Du Niệm luôn chuyện trực tiếp.

      nghĩ hay quá ha!” Đan Vận Hi đắc ý trả lời, hừ hừ, đáng đời, ai bảo khinh thường tôi làm chi.

      Du Niệm nhăn mũi, xem ra đối phó với nàng nữ vương kiêu ngạo này tốt nhất là dùng bạo lực. Nhưng nhớ tới trai ấy - Đan Khương Hằng và Chấp Pháp Tước.

      Thôi! Nếu cần thiết đừng nên chọc phiền toái hơn, dù gì cũng chẳng kiếm được đồng nào, chưa kể chỉ cần vinh dự, phải kẻ thù.

      Suy tính xong, Du Niệm liền cảm thấy Đan Vận Hi là cái hố lớn. xu dính túi thôi , còn kéo tới cả đống bệnh nhức đầu.

      “Đồ xúi quẩy!” Du Niệm hậm hực chê bai, cố ý ra biệt danh vừa đặt xong.

      “Chát!” Ba vạch đen trán rơi xuống, Đan Vận Hi kềm kích động muốn nhào tới quất cho Du Niệm 180 roi.

      Hít sâu, người này thuộc gia tộc La Sinh Nhược. nắm chứng cứ mà đánh người ta bị thương chẳng những có tác dụng mà khả năng liên luỵ tới gia tộc cũng rất lớn.

      Mẹ kiếp! Gia tộc La Sinh Nhược làm cái quỷ gì, sao lại có đặc quyền chứ!

      “Đồ xúi quẩy!” nhìn màu sắc thay đổi liên tục mặt Đan Vận Hi, Du Niệm phát lại có thêm ác thú nữa rồi.

      “Chát!” Lại hít sâu, kích động là ma quỷ …

      “Đồ xúi quẩy!”

      Lật bàn! La Sinh Nhược Du Niệm! mới là đồ xui xẻo, cả nhà đám xui xẻo. ngày nào đó bà đây nhất định tống cả đám vào tù, cho ăn uống, tra tấn mỗi ngày, đồ khốn kiếp nhà !!!

      Đông Lan Tỳ lặng lẽ cúi đầu dám ho he. Nữ vương bệ hạ của bọn họ bị nghẹn đến độ vặn vẹo ném hết cả hình tượng luôn rồi.

      Đột nhiên cậu ta cũng muốn hộc máu. Sao cậu ta vẫn còn đứng ở đây vậy trời? Cậu chỉ muốn đến thư viện đọc sách thôi mà. Tự nhiên bị kéo đến chỗ này, cậu cũng gặp xui nè, Mệ nó chứ!!!

      “Được rồi, chúng ta vào vấn đề chính !” Đan Vận Hi phỉ nhổ đời mới phục hồi lại bộ dáng nữ vương bệ hạ. Khuôn mặt xinh đẹp khí khiến người ta e ngại, dám vọng tưởng nhúng chàm.

      Du Niệm nhướng mày, cười nhạt: “Cho phút, quá thời gian cứ tính phút là mười triệu.”

      ta có thể gian ác thêm chút nữa được ? Đan Vận Hi cảm thấy dây thần kinh của mình đột nhiên tạch tiếng, đứt phựt.

      Xin nhờ đó chị hai à! tại cần đồ của tôi đó, tự giác chút được hả? Đừng có kiêu ngạo nữa mà, đừng tưởng rằng cười hiền lành là có thể che dấu được linh hồn tà ác tham tiền của ! Tôi rành lắm.

      “Tôi có thể đưa ngôi sao sáu cánh của tôi” Đan Vận Hi vuốt roi, chợt kéo căng nó, con ngươi rực rỡ đầy quyết tâm.

      Du Niệm nhận ra rất thích sắc thái trong mắt này, giống như…ừm…con gián đánh hoài chết.

      Cho dù bị trăm triệu thứ cản trở, ấy vẫn xem bản thân. Dã tâm lớn đến mức có thể bị coi là ngu xuẩn, nhưng nào có ai dám phủ định dũng khí và chấp nhất của ấy chứ.

      Mọi người phải hiểu rằng, thế giới này chỉ có duy nhất tên Đan Vận Hi mới dám đặt ra mục tiêu là tống cả nhà La Sinh Nhược vào ngục mà thôi.

      Tuy rằng ấy là…quỷ xui xẻo.

      xem” đối với người mà mình thừa nhận Du Niệm luôn dung túng, chỉ cần vượt quá giới hạn là được.

      Khoé miệng Đan Vận Hi nhếch lên nụ cười khoái chí, thoả mãn tâm tư nho , thừa thắng xông lên:

      “Trận đấu liên minh bốn trường giữa tháng này, đoạt cúp nhạc Ruibia Loya tháng mười, đấu võ so tài tháng mười hai. Chỉ cần tham gia những hạng mục tôi ghi danh, tôi đưa nó cho .”

      Thế giới này và quê hương của Du Niệm hoàn toàn khác nhau, từ tên đến vị trí, trình độ khoa học kĩ thuật đến chế độ giai cấp, tại cộng thêm thứ nữa. Người ở tinh cầu này tôn thờ vũ lực, sau đó mới là nhạc tẩy rửa linh hồn.

      Thứ giá trị nhất phải súng ống, đạn dược công nghệ cao, mà là quyền cước, đối với bọn họ mà , mỗi chiêu thức kỹ xảo chính là nghệ thuật.

      Điều này giải thích nguyên nhân tại sao khi gia tộc La Sinh Nhược làm nhiệm vụ giết người, trừ kỹ năng ám sát đều phải dùng vũ khí đặc thù. Cách hoạt động của thế giới này ăn sâu vào trong máu bọn họ, với cái tên “nghệ thuật cơ thể”.

      Tôn thờ vũ lực! Kẻ mạnh đều tồn tại trong sùng bái, mặc kệ người đó tốt hay xấu, lương thiện hay tội ác tày trời. Điển hình là gia tộc La Sinh Nhược và đội trộm cắp Mị Ảnh.

      Nơi này phân chia ranh giới trắng - đen. Dù bạn là nhân vật phản diện giết người chớp mắt chăng nữa, chỉ cần có đủ sức hấp dẫn vậy địa vị của bạn có thể cao hơn cả nhân vật chính nghĩa.

      Nếu mọi người cho rằng thi đấu liên minh trong miệng Đan Vận Hi chính là bóng rổ, đá bóng, bơi lội, các loại hình thể thao, các bạn sai rồi.

      Đa phần các thiếu gia, tiểu thư xã hội thương lưu phải dạng kiều quý giá. Tuy vũ lực tính là mạnh mẽ nhưng cũng thể xem thường. So với việc học càng mạnh mẽ càng gặt hái được vinh dự và tán thưởng hơn.

      Bạn cho rằng Đan Khương Hằng, Cố Dịch Hiên, Khúc Quyến Sí, thậm chí công chúa mảnh mai yếu đuối Đoan Mộc Tịch Nhã là đại thiếu gia, tiểu thư kẻ hầu người hạ, tay chạm nước?

      Sai rồi! Thoạt nhìn bọn họ là con cưng của trời, sinh ra ngậm chìa khoá vàng, được cung phụng trong lòng bàn tay, nhưng là như vậy ư?

      Ha…làm ơn , đừng giỡn, địa vị của học viện Thất Tịch đều sắp xếp theo giá trị võ lực. cách khác, từ quý tộc đến học viện Boutis đến toàn thế giới, người đứng ở vị trí tối cao với đôi mắt u buồn như dải ngân hà, dung mạo được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc kia chính là hội trưởng hội học sinh - Đan Khương Hằng.

      Đương nhiên ta thể đề phòng những kẻ lòng dạ hiểm độc.

      Có lẽ cũng có người được cho cũng chẳng thèm, ví dụ như Khúc Quyến Sí. Người này sợ nhất là trách nhiệm, hứng thú duy nhất của được là gối đầu lên đùi Du Niệm trong góc mát mẻ, yên tĩnh, đánh giấc thoải mái mà thôi.

      Du Niệm híp mắt cười, thế giới này quá thú vị.

      “Thế nào?” Đan Vận Hi hếch cằm, đôi mắt xinh đẹp cong lên, lấp lánh ánh sao.

      “Được!” Chuyện thú vị như vậy, sao thiếu được chứ? Ngay cả Ly Nhi cũng phải e ngại thú vui ác ý của ba phần đấy.
      Last edited: 23/3/18
      Chris thích bài này.

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 26: Vô sỉ

      Du Niệm quyết định trốn tiết học buổi chiều để tới phòng hiệu trưởng. Lúc nãy Đan Vận Hi có , muốn tham gia mấy cuộc thi kia buộc phải báo danh với hiệu trưởng. Ông ấy nộp danh sách cho hội đồng quản trị.

      Du Niệm tìm tới tìm lui nửa tiếng đồng hồ mới thấy được chỗ cần đến. Do hội học sinh đoạt hết mọi quyền hành cho nên văn phòng hiệu trưởng nằm ở góc hẻo lánh.

      Còn chưa đến nơi vài tiếng rên rỉ thở dốc, kềm nén khó chịu lọt vào tai Du Niệm. thanh trầm thấp gợi cảm, thể nào là của đàn ông trung niên được. Hơn nữa ngoại trừ tiếng thở dốc ra chẳng có gì khác, chứng tỏ bên trong chỉ có người. thanh này hiển nhiên phát ra từ người đó.

      “Cốc cốc” Du Niệm nghi hoặc gõ hai tiếng.

      Tiếng động bên trong ngừng lại. Hồi lâu sau, giọng lạnh lẽo như dã thú gầm : “Cút!”

      Ánh mắt Du Niệm nheo lại nguy hiểm, lại thêm động vật ăn thịt nữa à? Ừm, là sói sao?

      Thân là chủ nhân loài thú, Du Niệm thích nhất là được ở chung với chúng. Tuýp đàn ông thích của phải chứa nét gì đó hoang dã, như Khúc Quyến Sí có thuộc tính loài báo chẳng hạn.

      Du Niệm vặn nắm cửa. khoá! Vừa đẩy cửa ra, luồng gió lạnh phả vào người khiến nổi da gà, nhìn chiếc điều hoà bật ở nhiệt độ cực thấp, than : "Lạnh quá!"

      Tuy được sử dụng nhiều nhưng văn phòng vẫn gọn gàng sạch , ghế sofa trắng tinh, thảm lông trải sàn phù hợp với phong cách sang trọng của học viện.

      “Choang! Loảng xoảng…” Đột nhiên vật lạ bay thẳng tới, Du Niệm nghiêng người né tránh, vật lạ đập trúng kệ trang trí kéo theo cả chuỗi phản ứng dây chuyền.

      Đáy mắt Du Niệm thoáng qua tia hứng thú, tới chỗ sofa. kinh ngạc nhìn người sói làm tò mò co mình ghế.

      Toàn thân ta tản ra hơi thở hung ác, con ngươi đỏ ngầu cảnh giác nhìn Du Niệm, ràng muốn chết biến.

      Khuôn mặt của có đường nét sắc bén, cương nghị như được điêu khắc tỉ mỉ từ khối băng. Dáng vẻ chàng đẹp trai lạnh lùng kiêu ngạo điển hình, rất khơi gợi lòng chinh phục của phụ nữ.

      Kì lạ là gò má ta đỏ bừng, đồng phục trắng xốc xếch, hạ thân dựng thẳng đứng.

      Du Niệm để ý nhiều đến dáng vẻ ta lắm. Điều thắc mắc chính là đây chẳng phải Tam điện hạ - người thừa kế đế quốc thương nghiệp lớn nhất thế giới Côi Dạ Tước hay sao? Địa vị ta thấp, hẳn phải cẩn thận lắm chứ, ngờ cũng có ngày bị tính kế, lại còn bị người ta bỏ thuốc.

      Đương nhiên Côi Dạ Tước cũng nhận ra sợ chết này là La Sinh Nhược Du Niệm. Mắt sói hung hăng trợn trừng, quát: “Cút ra ngoài!”

      ta chưa bao giờ sợ hãi gia tộc La Sinh Nhược này cả. Huống chi là La Sinh Nhược Du Niệm, kẻ mà xưa giờ ta chưa từng đặt vào mắt. ta có hứng thú với kẻ yếu.

      Thái độ của Côi Dạ Tước khiến Du Niệm bực bội. Trong học viện Boutis này ai mà sợ . Ngay cả Đan Khương Hằng và Đan Vận Hi cũng phải khách khí ba phần đấy nhé, nếu làm gì có chuyện vẫn còn xuất ở học viện này chứ.

      Dã tính ghê thế cơ à! Tốt lắm! Du Niệm rất muốn vỗ tay khen ngợi. Đây đúng là loại hình mãnh thú thích. Du Niệm đột nhiên nhớ tới con báo của Ma giới mà Ly Nhi từng bắt giúp .

      cần giúp đỡ ?” Du Niệm vui vẻ ngồi thành ghế sofa, nhìn Côi Dạ Tước ôm vai tựa lưng vào góc.

      Côi Dạ Tước khinh thường hừ mũi: “Gia tộc La Sinh Nhược biến thành kỹ viện từ bao giờ rồi? Con mình cũng để người khác chơi sao?”

      Du Niệm giận vì bị châm chọc, nụ cười môi càng tươi hơn. nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt ta.

      Côi Dạ Tước phòng thủ, lông tơ dựng đứng, nhìn chằm chằm hành động của , như thể chỉ cần có chút sát ý xuất , ta lập tức vồ đòn chí mạng.

      Cánh tay Du Niệm vươn ra nhàng mơn trớn cúc áo Côi Dạ Tước. Ngón tay như mang theo điện khiến ta tê tái. Côi Dạ Tước run lên, nắm chặt tay Du Niệm.

      muốn làm gì?” biết vì sao hễ ấy chạm vào chỗ nào là chỗ đó tự nhiên nóng lên. Sức nhẫn nại của yếu từng chút, này làm gì với vậy?

      Du Niệm nghiêng đầu: “Tôi chỉ kiểm tra xem có tư cách trở thành bạn giường của tôi hay thôi mà.”

      Tên trộm trước đây cũng thuộc loại đồ ăn của , đáng tiếc ta lại cự tuyệt.

      “Cái gì?” Côi Dạ Tước nheo mắt, phản ứng y chang vị thủ lĩnh nào đó.

      đạt cầu của tôi. Thế nào? có muốn ?” Du Niệm chớp mắt quyến rũ.

      nhảm cái gì thế hả?”

      phải ai cũng có thể hiểu được tư tưởng biến thái ngoại hạng của Du Niệm. Chưa kể Côi Dạ Tước là người rất lí trí, cho dù bị trúng thuốc kích thích, ta vẫn tự tin mình có thể vượt qua.

      Có điều, nghe được câu hỏi của Du Niệm ta cảm thấy đầu mình bị đống bom oanh tạc.

      Côi Dạ Tước choáng váng, dùng lí trí còn sót lại rống lên. Sau tiếng gầm đó, bản năng cơ thể chiếm lấy lí trí, hơi thở phập phồng nặng nề, thiếu nữ thơm tho ở bên cạnh khiến ta chịu nổi. Các sợi dây thần kinh bị kích thích mãnh liệt khiến ta thể ngăn mình sa đoạ.

      Trong suy nghĩ của Ly Nhi, Du Niệm là loài sinh vật thể lý giải. Sau 100 năm nghiên cứu, nàng khẳng định kiếp trước Du Niệm là cây củ cải đa tình, bởi thế ấy mới có đủ trình độ vô sỉ đến vậy.

      Du Niệm còn có sở thích sưu tầm rất quái dị. Bạn thử nghĩ xem, có ai lại ướp xác của những đứa bé xinh đẹp hả? Có ai lại mổ xẻ người khác để thoả mãn lòng hiểu kỳ của mình ?

      vậy thôi , bản chất còn có mới nới cũ, thay đổi xoành xoạch. Có thể dịch vụ tình ba tháng mà Du Niệm cung cấp đảm bảo chất lượng. Tuy rằng đỡ hơn nhiều so với đám playboy mỗi ngày thay người, nhưng tin tôi nàng này tuyệt đối phải là người tốt.

      Chưa từng có ai thoát khỏi cạm bẫy tình của ấy cả, ngoại trừ người thân trong trò chơi gia đình.

      Trong sinh mệnh của Du Niệm chỉ cho phép ba loại đàn ông tồn tại. Mặc dù thỉnh thoảng có vài người bạn nam hợp tính, kết bạn cũng khá vui, nhưng chẳng được bao lâu tan rã, bởi vì bọn họ đều ấy.

      Tôi xin thề, nàng này chính là xuân dược di động nặng đô nhất trong truyền thuyết, uy lực của ánh mắt còn ghê gớm hơn cả đạn dược. Chỉ cần liếc qua cái thôi, chắc chắn thu về trái tim nóng hổi.

      Bạn tình trong mắt Du Niệm chỉ là công cụ giải quyết dục vọng, ảnh hưởng tới địa vị của bạn trai. Vì ấy chơi trò đương cùng với bạn giường, bất kể đối phương hợp khẩu vị thế nào chăng nữa.

      Đàn ông cần giải quyết vấn đề sinh lí, cũng cần. Tuy nhiều nhưng nó cũng là trong những loại hình giải trí trong sinh mệnh dài đằng đẵng của .

      --- Bạn trai để chơi đùa còn bạn tình để cưỡi.
      Last edited: 23/3/18
      Chris thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 27: có hạn cuối

      Ánh mặt trời xuyên qua tán cây phủ bóng xuống các lấm chấm li ti loang lổ mặt đất, lấp lánh xinh đẹp như vụn kim cương.

      “Ừm…” tiếng than trầm thấp dầy thoải mái vang lên.

      tỉnh rồi à” giọng mềm mại từ trong gió xuân giúp thần kinh người ta thư giãn. Nhưng chỉ giây sau, Côi Dạ Tước ngẩng phắt đầu, đảo cặp mắt lạnh lùng tới chỗ phát ra tiếng. Con ngươi ta co rút nhìn chằm chằm người ngồi bên cửa sổ.

      Ở đó, bóng dáng mảnh mai, duyên dáng kiều hưởng thụ ánh mặt trời. người chỉ độc chiếc áo sơ mi trắng, bởi vì là áo nam cho nên nó khá rộng so với cơ thể nhắn của . Cặp đùi thon thả, trắng nõn được ánh nắng chiếu vào tạo nên quầng sáng màu vàng nhạt. Mái tóc đen dài suôn mượt buông xõa sau lưng, hai màu sắc trắng đen đối lập là thế nhưng kỳ lạ thay nó lại gợi cảm đến bất ngờ.

      So với vô số vẻ đẹp trong học viện Boutis, khuôn mặt của chỉ có thể gọi là thanh tú, rất dễ bị người khác bỏ qua. Song, bù lại, ấy có đôi mắt đào hoa hớp hồn.

      Cho dù là nghị lực kiên định như Côi Dạ Tước cũng khó thoát khỏi trầm mê. Cảm giác mát lạnh lồng ngực khiến ta hoàn hồn.

      Côi Dạ Tước cúi đầu nhìn thân thể trần trụi chỉ đắp lớp chăn mỏng, còn Du Niệm khoác chiếc áo sơ mi của mình kí ức như nước lũ ùa về. bóp trán, con ngươi đen thẫm đánh giá Du Niệm giống như con sói hoang săn từng bước tiến sát con mồi.

      Du Niệm vô cùng hưởng thụ ánh mắt dã tính này. đứng dậy, chậm rãi rót ly nước đưa cho ta, bờ môi hơi sưng mỉm cười nhợt nhạt: “Cho nè.”

      Thái độ bình tĩnh của Du Niệm khiến Côi Dạ Tước khỏi cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nhưng cảm giác tuyệt vời như ăn sơn hào hải vị lại cho biết, bọn họ lăn lộn giường với nhau.

      muốn gì?” Côi Dạ Tước nhận lấy ly nước mà hỏi thẳng.

      Du Niệm cười khẽ: “ có thể cho tôi cái gì?” có thứ gì mà nhà La Sinh Nhược bọn họ có chứ? còn cần lấy từ người ta hay sao?

      Câu này lập tức làm Côi Dạ Tước cứng họng. Chuyện này quá hoang đường, Côi Dạ Tước lắc đầu, có lẽ ta lạc trong giấc mơ quái quỷ nào đó cũng nên.

      Đầu tiên, ta chưa từng có bất kì quan hệ gì với La Sinh Nhược Du Niệm cả. Trước đây Du Niệm thích Đan Khương Hằng, giờ bồ bịch với Khúc Quyến Sí, và cách đây vài tiếng, lại trở thành bạn giường của ấy. Chuyện này hoang đường còn là gì!

      “Chính miệng đồng ý làm bạn tình của tôi mà” Du Niệm ngồi ghế đối diện, cười thản nhiên: “Tôi rất thích thân thể của .”

      “Khúc Quyến Sí thoả mãn được sao?” Côi Dạ Tước khinh miệt, ta và tất cả mọi người đều cho rằng La Sinh Nhược Du Niệm bị Đan Khương Hằng từ chối cho nên đầu óc mới trở nên bất bình thường.

      Du Niệm cau mày: “Vì sao cứ động đến chuyện này là lại nhắc đến ấy chứ?” bạn trai với bạn tình khác nhau rồi mà.

      “Chẳng lẽ tôi nên nhắc tới ư?” Côi Dạ Tước đứng dậy, chăn mỏng rơi xuống thảm lộ ra cặp mông săn chắc khêu gợi.

      Du Niệm hề ngượng ngùng chiêm ngưỡng dáng người của bạn tình mới nhậm chức, cũng chẳng để ý đến thái độ của . Bạn tình chỉ để giải khuây nhất thiết phải có tình cảm. Dù sao đời này cũng chẳng có Kỷ Khuynh Nhiên thứ hai, và cũng hi vọng có Kỷ Khuynh Nhiên thứ hai.

      “Chuyện của A Sí tạm thời bỏ qua bên, có số điều bắt buộc phải tuân thủ” Du Niệm nghiêm túc mở miệng, mang ý ra lệnh chỉ có thể phục tùng cho phép chống đối. Bầu khí đột ngột thay đổi làm Côi Dạ Tước nheo mắt.

      “Tôi có cầu rất cao với bạn tình.

      Thứ nhất là tuyệt đối sạch , trong thời gian chúng ta qua lại được phép để phụ nữ hay đàn ông nào khác chạm vào thân thể. hẳn là hiểu ý nghĩa của hai từ tình nhân chứ? Ở bên ngoài coi như biết tôi cũng được, tuỳ .

      Thứ hai, đừng gây trở ngại đến trò chơi của tôi, cũng được can thiệp vào quyết định của tôi. Từng giây từng phút phải nhớ thân phận chính mình, hiểu chưa?”

      Bạn trai nhất định phải có, còn tình nhân chưa hẳn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước khi Côi Dạ Tước nhậm chức, cũng chỉ quan hệ với mình Kỷ Khuynh Nhiên.

      Tuy bạn tình có thể tiếp xúc thân mật cũng như ở bên cạnh lâu dài, nhưng thân phận lại vô cùng thấp kém, địa vị thể so sánh với bạn trai được. Ngược lại, bạn trai được thương chăm sóc nhưng cũng thể thoát khỏi vận mệnh bị vứt bỏ.

      Kỳ , hai thân phận này chẳng ai hơn ai, cuối cùng vẫn phải nhận lấy đau khổ. Dĩ nhiên đó là sau khi bọn họ lún sâu vào cạm bẫy của Du Niệm.

      Áp suất xung quanh Côi Dạ Tước ngừng giảm xuống, ánh mắt như phát ra kỳ quan thứ tám. ta có vốn liếng gì mà dám đưa ra loại điều kiện này với cơ chứ? Còn cả vẻ đương nhiên phải thế là cái quỷ gì vậy? Làm như thân phận rất thấp kém lắm bằng, có cũng được mà có cũng chẳng sao…Con mệ nó, khinh người quá đáng!!!!

      Du Niệm buồn cười nhìn con sói hoang giương nanh mua vuốt, khoé miệng vô thức cong lên, “ vui à? Ừm, còn tiếng nữa mới đến giờ tan học. Chúng ta có nên làm chút chuyện gì đó cho hết thời gian ?”

      Mùi thơm thanh nhã tươi mát thoang thoảng khiến hồ nước trong tim Côi Dạ Tước xao động. Khoái cảm mất hồn hồi nãy lập tức kích hoạt. Sói là động vật lí trí, nhưng suy cho cùng cũng là sinh vật sống theo bản năng.

      Bàn tay to lớn của đàn ông choàng qua eo Du Niệm, chớp mắt nhìn dấu vết đỏ hồng mờ ám xương quai xanh, ngực . Giữa cặp chân thon dài là vùng đất hứa khiến bất kì người đàn ông nào cũng muốn khám phá, cũng muốn ném lên giường hung hăng chà đạp, tình nguyện chết người .

      Hừm…tình nhân sao? Đột nhiên có chút hứng thú.

      Khoái cảm tê dại tột đỉnh tựa như mùi vị cái chết xâm nhập vào tận xương cốt, khuôn mặt kiều mị mê loạn rên rỉ dưới thân . lẳng lơ, quyến rũ suýt chút nữa khiến Côi Dạ Tước giương súng đầu hàng.

      Trong văn phòng hiệu trưởng, hai học sinh liều chết triền miên quấn quýt giao nhau.

      Tiếng chuông trường chiều báo hiệu giờ tan học, Côi Dạ Tước hề có dấu hiệu chậm lại, Du Niệm còn chưa mở miệng điện thoại từ Khúc Quyến Sí lên reo inh ỏi.
      Last edited: 23/3/18
      Chris thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 28: Thương em hết thuốc chữa

      Du Niệm sao nỡ vì vui vẻ của bản thân mà bắt điện thoại của bạn trai cơ chứ.

      “Nên dừng rồi” cầm lấy di động, với Côi Dạ Tước.

      Vào giờ khắc này, bất kì người đàn ông nào phát người phụ nữ dưới thân mình vẫn còn sức lực nghe điện thoại và chuyện phũ phàng như vậy đều tức giận. Kiểu như muốn rằng ta đủ “đàn ông” vậy!!! Shit!

      Vì thế Côi Dạ Tước giả điếc, dùng sức đâm sâu. Du Niệm cau mày, chọt vào huyệt vị vai Côi Dạ Tước. Côi Dạ Tước khựng lại, tư thế cứng ngắc kỳ cục đáng khinh. Du Niệm đá ta sang bên rồi mới nhấn nút nghe.

      “A Sí” giọng khàn khàn gợi cảm vì tình dục nhất thời làm cho người ở đầu dây bên kia ngơ ngẩn, nuốt lại lời định thốt ra.

      “… ở đâu?”

      Du Niệm chậm rãi rời khỏi cơ thể Côi Dạ Tước. Cảm giác ấm áp ướt át bao phủ biến mất, Côi Dạ Tước trừng mắt cảnh cáo, đáng tiếc ta bị Du Niệm điểm huyệt thể động đậy tí gì.

      “Ở văn phòng hiệu trưởng”

      Du Niệm thành trả lời khiến Côi Dạ Tước kinh ngạc. Lá gan của ta lớn , ta sợ đối phương tìm đến đây sao?

      Bản thân chẳng có gì đáng ngại, nhưng ta có nhớ mình là bạn của Khúc Quyến Sí vậy. Cho dù cậu ta chỉ chơi đùa chăng nữa nhưng mặt mũi đàn ông khiêu khích được đâu, xảy ra tai nạn chết người đó. Chuyện này chẳng khác nào hung hãn tát vào mặt cậu ta cả.

      Côi Dạ Tước nào biết, nếu Khúc Quyến Sí hỏi Du Niệm làm gì, ấy nghiêm túc khai báo rằng là làm chuyện đại với bạn tình vừa xét duyệt.

      Có thể trực tiếp của Du Niệm luôn làm cho người ta kinh hồn bạt vía, chấp nhận cũng được.

      Du Niệm trái ngược hoàn toàn với Ly Nhi. Bề ngoài của Du Niệm dịu dàng mềm mỏng, tính cách am hiểu lòng người, nhưng nàng chưa bao giờ chuyện quanh co lòng vòng. Thậm chí, ấy thẳng thắn đến nổi phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.

      “Buổi chiều vào lớp mà tới gặp hiệu trưởng làm gì?” trong thanh lười biếng của Khúc Quyến Sí có chút phiền não.

      Điên ! Chẳng hiểu sao ta lại lãng phí giấc ngủ để đón Du Niệm tan học. Đáng ghét là ấy cho mặt mũi tí nào, mất tích chỗ nào biết. Hừ!

      Khúc đại gia à, nên hỏi Du Niệm ở đó làm gì, mà phải tới đó làm gì. Sai từ, cách ngàn dặm đấy ạ!

      “À, Đan Vận Hi với tôi là phải báo danh với hiệu trưởng mới được tham gia so tài” Du Niệm nghẹo đầu, vừa kẹp điện thoại vào vai vừa thong thả mặc quần áo trước cặp mắt sói đói của Côi Dạ Tước, chẳng có chút ngượng ngùng gì cả. Quả thực là mặt dày vô đối mà.

      “Cái gì? Tôi chờ trước cổng trường nè, mau tới đây.”

      “Được” Du Niệm tắt máy, sửa chiếc nơ đỏ cổ áo sơ mi trắng, khoác áo vest đen vào vừa vặn che khuất những dấu hôn rậm rạp. lấy chiếc lược kệ chải chuốt mái tóc suôn mượt.

      Côi Dạ Tước nghi hoặc, vẫn là khuôn mặt thanh tú ấy, vậy mà giây trước cho rằng này còn xinh đẹp hơn Đoan Mộc Tịch Nhã gấp mấy lần. Nhất là cặp mắt dịu dàng trong suốt của ấy.

      Mang giày xong, Du Niệm mới nhớ ra chàng bạn tình quỳ gối giường của mình. dời mắt chạy xuống nhìn người em hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của Côi Dạ Tước mà buồn cười. Du Niệm giải huyệt đạo cho ta rồi xoay người rời .

      “Này!” Côi Dạ Tước gọi bóng lưng của Du Niệm, giọng trầm đục vì được đáp ứng nhu cầu: “Chẳng phải làm tình nhân là thoả mãn đôi bên sao?”

      Du Niệm dừng chân, quay đầu, khoé miệng vẫn mỉm cười nhạt nhẽo: “Theo lý thuyết mà đúng vậy, nhưng đối với tôi bạn tình chỉ dùng để thoả mãn tôi thôi, hiểu chưa?”

      Dứt lời, Du Niệm thẳng để ý tới sắc mặt đen thui của Côi Dạ Tước.

      Bạn tình làm sao quan trọng bằng bạn trai chứ? Bạn tình chỉ làm hài lòng thân thể, còn bạn trai có thể giải toả tinh thần. Đương nhiên là phải chọn Khúc Quyến Sí rồi.

      Sân trường nhốn nháo, nhìn từ cao xuống chỉ có thể thấy những chấm đen chen lấn nhau, thỉnh thoảng cũng có vài bộ đồng phục trắng xuất , kéo theo hàng loạt tiếng hét chói tai.

      Lúc này, trước cổng trường bị tắc nghẽn, đám nữ sinh hưng phấn ríu ra ríu rít.

      Khúc Quyến Sí khép mắt, dựa người vào vách tường, áo khoác màu trắng cài khuy, lộ ra xương quai xanh lúc lúc . Dáng vẻ lười biếng, gợi cảm. hơi cúi đầu, mái tóc rủ xuống che khuất tâm tình phiền chán.

      Lề mề quá mất! Còn cái đám đàn bà con này nữa. Bệnh thần kinh hết rồi à? Có thấy người ta khó chịu hả? Nhí nha nhí nhéo ồn ào quá mất.

      Hừ! Du Niệm vẫn là tốt nhất, dịu dàng, ngoan ngoãn, còn giúp ngủ ngon giấc.

      Du Niệm nhìn đám con bu thành vòng tròn kia liền định vị được vị trí của Khúc Quyến Sí. cười cười, có lẽ khí tràng của quá mạnh mẽ, đám nữ sinh giống như cảm giác được gì đó, đồng loạt nghiêng đầu, chưa kịp xác định Du Niệm là ai tránh đường theo bản năng.

      Tính tình buôn dưa lê của đám học sinh ra về lập tức bị thu hút, rối rít chạy tới, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là ai vậy?”

      “Chờ lâu rồi ư?” Du Niệm vui vẻ cong môi. Khúc Quyến Sí ngẩng phắt đầu nhìn .

      “Chậm muốn chết, thôi!” Mặt báo nhăn nhó nhất thời mềm xuống, lại bị đám người ầm ĩ xung quanh chọc cho bực bội. nhanh chóng tiến lên, kéo tay Du Niệm xông thẳng ra ngoài.

      “Con đó là ai vậy? Sao Ngũ điện hạ lại nắm tay nó chứ?”

      “Hừ, dáng dấp xấu xí như vậy cũng dám nhúng chàm ngũ điện hạ. quá đáng!”

      “Con đó định độc chiếm các vị điện hạ của chúng ta sao?”

      “…”

      Những kẻ ăn được nho bảo nho xanh nhiều vô kể. Huống chi Thất Tịch là thần tượng trong thần tượng. Mỗi ngày từ nhà đến trường, từ trường về nhà đều có đám người theo ném thư tình đọc hoài hết.

      Trừ khối băng Côi Dạ Tước ra, bởi vì chẳng mấy nữ sinh chịu nổi từ “Cút” lạnh lùng của ta cả.

      Tuy Khúc Quyến Sí lười nhác thế đó nhưng cũng chẳng khá hơn năm người còn lại chút nào.

      Trong hộc bàn của bọn họ luôn chất đầy những món quà “ thương quan tâm”. Chẳng hạn như gối ôm chất lượng cao, tình nóng bỏng…Tủ quần áo cũng thoát khỏi kiếp nạn, thường xuyên bị nghẹt cứng, muốn nhét thêm cũng nhét nổi.

      Đối với mấy chuyện này, Du Niệm cũng tập mãi thành quen. Coi đám nữ sinh ghen tị thành La Sinh Nhược Du Nhiên. Căn bản kích thích nổi chút ham muốn đối phó của . Khúc Quyến Sí đột nhiên dừng lại khiến Du Niệm giật mình.

      nheo mắt sắc bén như dao, rạch từng nhát lên da thịt bọn họ. Dưới ánh mắt hung dữ của , đám đông im thin thít, sắc mặt trắng bệch.

      “La Sinh Nhược Du Niệm là bạn tôi, các người có ý kiến gì hả?”

      ***

      “Cậu lặp lại lần nữa xem. Ai là bạn của cậu?” giọng bình thản dễ nghe, hề gợn sóng đột ngột đáp trả.

      Du Niệm ngước mắt thấy Lương Lễ đứng cạnh chiếc xe có biển số chữ ‘L’, đậu sát bãi cỏ gần đó. Con ngươi sâu hoắm thấy đáy nhìn chằm chằm Khúc Quyến Sí.

      Chỉ cần giấu cây đinh băng giữa hai ngón tay có ai nhận ra tâm tình cuồn cuộn bão táp của . Lương Lễ cực kì, cực kì vui vì em thân của vừa bị thằng nhóc bất lương bắt cóc.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :