1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 20: Khuynh Nhiên

      Đan Khương Hằng cầm ống nhòm quan sát Du Niệm cho đến khi xoay người. Hình ảnh đôi mắt đẹp đẽ chút gợn sóng khiến ta muốn lún sâu vào.

      Đan Khương Hằng lập tức hoàn hồn ngay vài giây sau đó. ta nghi ngờ, lẽ Du Niệm biết ta theo dõi ?

      Càng nghĩ ta càng tin, hai toà nhà cách nhau tầm 30 phút bộ, khoảng xa như vậy sao có thể phát được?

      Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, suy nghĩ của ta bị phủ định bởi lá bài cắt qua khí bay đến, kéo theo làn khói trắng. Lá bài giống như lưỡi dao vụt qua sườn mặt ta, cuối cùng “xoẹt” tiếng rất cắm vào tường.

      “Mẹ ơi!!!” sinh viên vừa mở cửa phòng học hét toáng, lá bài sắc bén lướt qua tai cậu ta.

      “Đây là cái gì vậy?” mọi người tò mò chạy tới bức tường, vừa nhìn thấy lá bài thái độ của mỗi người biến hóa khác nhau.

      Sắc mặt Đan Khương Hằng trầm, vội vàng giơ ống nhòm lên, nào ngờ chỉ thấy Du Niệm nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài. Nếu phải lá bài còn ở đây ta cho rằng bản thân mình gặp ảo giác.

      Đan Khương Hằng xoay người, đôi chân cao ráo sải bước tới cửa. Tất cả mọi người rối rít nhường đường, im lặng phăng phắc, cứ như chỉ cần phát ra chút tiếng động chính là coi thường ta vậy.

      Ngón tay Đan Khương Hằng chạm vào lá bài, cảm thấy có sát khí ta mới rút nó ra, mềm như giấy, chẳng hề có tí sức nặng kim loại nào.

      Ném tờ giấy có trọng lực xuyên qua khí trong khoảng cách như vậy chưa tới ba giây. này….

      Ha…Lá bài che nửa khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt u buồn loé lên hàm súc .

      Chuông tan trường vang vọng.

      Du Niệm ngồi ngay ngắn trong phòng học, nhìn đám bạn cùng lớp điên cuồng đọc sách và làm bài tập. mỉm cười hài lòng, biết nghe lời như vậy rất tốt, chứng tỏ ai cũng mạng sống của mình.

      “Trời ơi, sao lại có cái đề bài biến thái thế này cơ chứ?”

      Ngồi bên cạnh Du Niệm là chàng trai tóc đen, đeo kính cận. Cậu ta ôm đầu than thở, nhìn chằm chằm cuốn vở, rối rắm đổ mồ hôi hột. Xong đời, La Sinh Nhược Du Niệm giết cậu ta mất. Huhu, cậu ta muốn 100 điểm mà. Ai cứu tôi với!

      “Tách ra, lấy phân bón trừ 14%, và trái cây thu hoạch cộng thêm 84%. Tính thử xem” giọng nhàng vang lên làm dịu tâm tình nôn nóng của cậu ta.

      Cậu chàng đeo mắt kính nghe vậy nhanh chóng bấm máy tính theo bản năng, quả nhiên đáp án chính xác.

      Cậu ta vui mừng ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt lạnh nhạt của Du Niệm. Do quá đỗi giật mình, cậu ta ngây người bật ngửa, hoảng sợ trợn mắt.

      Toàn bộ học sinh trong lớp đều bị tiếng động này thu hút. Ngồi chỏng vó mặt đất là học sinh gương mẫu của lớp còn Du Niệm đứng bên cạnh.

      Hơn nữa nhìn khuôn mặt ngu ngốc của cậu ta, mọi người liền hiểu, Du Niệm lại khi dễ người khác.

      Trước kia ta chỉ ỷ vào thân phận nên còn có người chê trách vài câu. Bây giờ ta có thực lực giết người, bọn họ có bất mãn gì cũng đành chịu.

      “Chị, chị lại bắt nạt người khác à?”

      thanh chính nghĩa từ miệng La Sinh Nhược Du Nhiên truyền đến. Ánh mắt mọi người toả sáng, mong ngóng ta như cứu tinh.

      Trừ La Sinh Nhược Du Nhiên, toàn bộ gia tộc La Sinh Nhược đều là ác ma.

      La Sinh Nhược Du Nhiên mặc đồng phục màu trắng đứng trong lớp F tựa như nữ thần thu hút mọi sùng bái. Chưa kể diện mạo xinh xắn, tính cách tốt đẹp, thân phận và năng lực kém.

      Nếu học viện hoàng gia Boutis mà có tám vị điện hạ vị trí thứ tám nhất định thuộc về La Sinh Nhược Du Nhiên.

      Du Niệm đảo mắt trở về chỗ ngồi, mặc kệ ả. hổ danh màu sắc thích. phải nhanh chóng thay đổi bộ đồ đen này mới được.

      Hừm! Phòng hiệu trưởng chỗ nào nhỉ?

      “Chị!” Bị Du Niệm ngó lơ, sắc mặt La Nhược Sinh Du Nhiên trầm xuống, bước đến gần, bộ dáng tiếc rèn sắt thành thép thở dài:

      “Sao chị vẫn như vậy? Chị đánh em hay ghét em cũng được. Tại sao chị lại bắt nạt bạn học chứ? Bọn họ đều…”

      “Này, bạn gì ơi…” cậu học sinh gương mẫu kinh ngạc xua tay.

      La Nhược Sinh Du Nhiên hài lòng nhìn thái độ của lớp F. Bọn họ càng hèn mọn, càng chán ghét La Nhược Sinh Du Niệm càng tốt. ta giả vờ lo lắng nâng đối phương dậy.

      “Xin lỗi, cậu đừng giận chị tôi…tính tình của chị ấy được tốt lắm…”

      “Bạn ơi…” học sinh gương mẫu mất tự nhiên rút tay ra, xoa mũi : “ hiểu lầm rồi, bạn học Du Niệm chưa từng bắt nạt tôi.”

      “Hả?” Biểu cảm của La Sinh Nhược Du Niệm cứng đờ, kịp thời phản ứng lại, giả vờ như hiểu ra, cảm động : “Cảm ơn bạn để bụng, cảm ơn…”

      kì lạ!” cậu ta đánh gãy lời của La Sinh Nhược Du Nhiên.

      “Tôi bạn Du Niệm làm gì tôi rồi mà. Cậu ấy vừa chỉ bài cho tôi xong, tại tôi bị ngạc nhiên nên mới ngã xuống đất thôi. Hơn nữa, cho dù Du Niệm có bắt nạt tôi chăng nữa - thân là em giúp chị mình, ngược lại còn khúm núm xin lỗi với người ngoài như tôi. là con nhà La Sinh Nhược sao?”

      Có thể hai từ “sát thủ” đối với các bé trai chính là tồn tại trong truyền thuyết. Mà những người sống trong thế giới đó chính là thần tượng của bọn họ.

      Đương nhiên dù là con mọt sách nhưng cậu ta cũng thay đổi được thiên tính này.

      Bởi vậy, rất nhiều người thích La Sinh Nhược Du Nhiên ngọt ngào, yếu ớt. Có điều hầu như ai cũng cảm thấy ta xứng với dòng họ “La Sinh Nhược”.

      May mắn trước đây có phế vật La Sinh Nhược Du Niệm để ta so sánh, nhưng tại phế vật trở thành thiên tài, La Sinh Nhược Du Nhiên lại biến thành vết bẩn duy nhất của gia tộc sát thủ.

      Học giỏi sao, thành tích tốt thế nào. Tóm lại, ta chẳng thể giúp đỡ được gì cho gia tộc cả. Nếu quản lí cẩn thận, có khi vết nhơ trở thành trói buộc.

      Du Niệm nghe vậy mới nghiêng đầu nhìn cậu ta. Nửa khuôn mặt bị kính mắt to dày che khuất, cậu ta lẳng lặng đứng đó nhưng lại khiến người ta chướng mắt tí nào.

      Trái lại thái độ của La Sinh Nhược Du Nhiên trở nên xấu xí, thêm mấy phần dữ tợn, cứ như chàng trai trước mặt giẫm trúng tử huyệt của ta vậy.

      Du Niệm đứng dậy. Dưới ánh mắt kì quái của mọi người, vươn tay tháo kính mắt của cậu ta xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch , dễ dàng làm cho người ta cảm nhận được khoan khoái của gió xuân.

      Giữa đôi môi đỏ hồng truyền ra hai từ sâu kín: “Khuynh Nhiên…”
      MushaderlandChris thích bài này.

    2. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 21: Thánh tử tứ điện hạ

      Tiếng thở dài kèm theo nhung nhớ phảng phất bên tai mọi người.

      Đông Lan Tỳ giật mình, con ngươi loe loé. Cậu ta giật lại mắt kính, đeo lên rồi : “Ngại quá bạn Du Niệm, tên của tôi là Đông Lan Tỳ, phải Khuynh Nhiên.”

      “Tôi biết” Du Niệm nở nụ cười nhạt nhẽo. Đúng vậy, cho dù có giống như đúc cũng thể nào là ấy được.

      hơi xoay đầu nhìn về phía La Sinh Nhược Du Nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa ?” ra chỉ thắc mắc mà thôi, chẳng ngờ rằng lọt vào tai Du Nhiên lại biến thành xua đuổi.

      Hốc mắt La Sinh Nhược Du Nhiên đỏ ửng, nghẹn ngào : “Xin lỗi chị, em cố ý, tại vì chị hay…cho nên em mới...em về lớp trước đây” bỏ lại những câu lấp lửng, ta vội vàng chạy .

      Du Niệm nhàm chán xem vở kịch ngây thơ của La Sinh Nhược Du Nhiên. Thôi, chỉ cần chưa vượt qua ranh giới tuỳ ta diễn. kẻ có tâm cơ nhưng lại ngu ngốc, đáng lọt vào mắt .

      Đông Lan Tỳ chỉnh lại gọng kính, dựng ghế lên, ngoan ngoãn ngồi im lặng, giống y chang dâu đáng thương.

      Để chống lại ánh nhìn chăm chú của Du Niệm, cậu ta giả vờ đọc sách, đầu càng ngày càng cúi thấp, gần như dán vào trang giấy. Nghe thấy tiếng cười thấp thoáng bên cạnh, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng thành quả cà chua chín.

      “Bạn, Du, Du Niệm, có, có chuyện gì vậy?”

      Nhìn nụ cười rạng rỡ của , trái tim cậu ta đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, lỗ tai chỉ có tiếng pháo hoa nổ bùm bùm.

      “Họ của cậu là Đông Lan à?”

      Du Niệm cảm thấy thế giới này có nhiều dòng họ đặc biệt. Chẳng hạn như họ của Thập Tam Tước và nhà 'Chích Diễm Vũ'.

      Hừm! Tước vị của gia tộc này được đánh giá là ngang tầm với tổng thống luôn cơ đấy.

      Đông Lan Tỳ chớp mắt, bối rối gật đầu.

      “Cho cậu cái này” Du Niệm lật bàn tay như biểu diễn ảo thuật, biến ra lá bài màu đen với những hoa văn màu vàng kim đầy khí phách, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết giá trị của nó tầm thường.

      Đúng là kì lạ, đây chỉ là lá bài, sao cậu ta lại có ý nghĩ như vậy chứ!!!

      Quà tặng của nhà La Sinh Nhược ai mà dám từ chối? Đông Lan Tỳ vừa xấu hổ vừa sợ hãi cảm ơn. Lúc cầm nó trong tay, cậu ta kinh ngạc thôi, sờ tới sờ lui hiểu Du Niệm đưa nó cho cậu làm gì?

      Nhìn biểu hoang mang của Đông Lan Tỳ, Du Niệm chỉ mỉm cười: “ được làm mất, cậu phải giữ nó bên người 24/24, nếu mất…tôi giết cậu.”

      Bạn Đông Lan Tỳ vô duyên vô cớ bị đe dọa. Cậu ta đáng thương gật đầu răm rắp, nằm úp sấp lên bàn. Cậu chỉ hi vọng, đừng vừa cười dịu dàng vừa uy hiếp cậu như vậy nữa.

      Nếu như cậu ta thiếu dây thần kinh nghĩ mình bị La Sinh Nhược Du Niệm đùa giỡn. Nhưng đầu óc cậu ta rất bình thường, cho nên cậu ta chỉ thấy khủng bố, lạnh lẽo nổi cả da gà.

      Mà phải công nhận đôi mắt của ấy đẹp . Chẳng hiểu sao khi nhìn vào đó cậu ta lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chua xót muốn khóc.

      Mặt mày Du Niệm rạng ngời, lông mi dài cong như cánh bướm khẽ chớp.

      Giờ nghỉ trưa.

      Du Niệm mang theo cơm hộp đến gốc cây nhưng nơi đó lại trống . thắc mắc xoay người đến khu đại học.

      Dạo này, ngày nào Khúc Quyến Sí cũng trốn sang đây nằm ngủ, còn có cả nữ vương Đan Vận Hi nữa. Người trước , người sau hiển nhiên là vì nhiều chuyện.

      nàng có vẻ rất tò mò về Du Niệm tại. Tuy hơi phiền phức nhưng Khúc Quyến Sí vẫn lân la kiếm chỗ khác. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì khu cấp hai quá xa ta nổi, cho nên đành phải ngoan ngoãn lết xác sang đây đo giường.

      biết giờ nghỉ tới đây cùng nhau ăn trưa, thế mà lại dám mất tích. thể chấp nhận được, bạn trai này thiếu trách nhiệm.

      Hai hàng cây xanh bên đường rủ bóng, tiếng lá cây lao xao, vài chiếc lá rụng mặt đất.

      Đồng phục màu đen người Du Niệm thu hút rất nhiều ánh mắt. Nếu là bình thường bọn họ ác ý khỉnh bỉ, nhưng nhìn thấy họ lại chẳng làm vậy.

      Bởi vì màu sắc còn là vấn đề nữa, mà bọn họ bị thuyết phục bởi khí chất dịu dàng, chói mắt khiến cho họ phải cúi đầu thuần phục của .

      Thanh danh của La Sinh Nhược Du Niệm ở học viện Boutis rất vang dội, tuy nhiên số người nhìn thấy dung mạo của lại chẳng có bao nhiêu.

      Cho nên các sinh viên đại học hề né tránh hay bỏ chạy giống đám học sinh trung học mà họ chỉ đứng ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng xa.

      Khối C của đại học khá ít người, Du Niệm quét mắt, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, có ai biết Khúc Quyến Sí ở đâu ?”

      nữ sinh mặc đồng phục màu xám nghe thấy liền nhăn mày: “ là ai? Ai cho phép gọi tên của Ngũ điện hạ?”

      Du Niệm bị quát cũng tức giận, hơi nghiêng đầu, mỉm cười : “Tôi là bạn của Khúc Quyến Sí.”

      “Haha!” Giống như nghe được truyện hài, đám người trong lớp cười rộ.

      sinh viên đó vươn tay lau nước mắt, nhạo báng: “ làm ơn ra đường nhớ mang theo não. mình là bạn của Nhị điện hạ chúng tôi còn tin.”

      Đoan Mộc Hoặc nổi danh là tay chơi, thay bạn còn nhanh hơn thay áo, kỉ lục lâu nhất cũng chỉ có tuần. Cả học viện hoàng gia Boutis này ai mà chẳng biết trình độ lười nhác của Khúc Quyến Sí, ngay cả ăn cơm còn lười động đậy chứ chi là tìm bạn .

      Du Niệm vẫn tiếp tục mỉm cười: “Tôi chỉ muốn biết Khúc Quyến Sí ở đâu mà thôi.”

      Đám nữ sinh lập tức dừng khinh miệt, lạnh lùng nhìn Du Niệm, bọn họ tiến lên vây quanh , tức giận : “Gọi Ngũ điện hạ”

      Những người mặc đồng phục màu trắng đều là thần tượng của bọn họ, mà bảy vị điện hạ là thần tượng trong thần tượng. Dù là tên lười biếng khiến người ta sôi máu kia cũng có cả đoàn fan hùng hậu.

      Đôi mắt hoa đào cong cong lấp lánh ánh sáng, xinh đẹp như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. Khí thế người Du Niệm toả ra khiến trái tim bọn họ run rẩy, sợ hãi muốn quỳ phục dưới chân .

      …”

      “Mấy người làm gì đấy?” Giọng trầm thấp, dễ nghe cắt đứt.

      Mọi người quay đầu thấy đứng trước cửa lớp A là người đàn ông điển trai, cao quý như “huyết tộc”, đôi mắt trong trẻo, con ngươi sắc bén quan sát bọn họ. Tất cả nữ sinh che miệng hét to, si mê ngắm ta.

      “Nhất điện hạ” vừa khoanh tay, khuôn mặt dữ tợn lập tức biến hóa 360 độ, kích động cung kính cúi chào.

      Đan Khương Hằng nhìn Du Niệm, sau đó hướng về đám nữ sinh đó hỏi: “Thất điện hạ ở đâu?”

      “Hôm nay Thất điện hạ ngủ quên trong tiết nhạc nên bị Tứ điện hạ phạt rồi ạ” đến đây, biểu cảm của đó hơi kỳ lạ. Tứ điện hạ làm cái gì cũng tốt, vừa dịu dàng vừa hoàn hảo, chỉ có chút khuyết điểm, chính là…

      biết có phải ảo giác hay , Du Niệm cảm thấy Đan Khương Hằng vừa nghe đến mấy chữ “ nhạc” và “Tứ điện hạ” nét mặt hơi cứng đờ.

      Đầu óc liền mơ màng mường tượng ra dáng vẻ của vị Tứ điện hạ này.

      Ngũ quan nhu hoà, nụ cười ấm áp như gió xuân, chỉ cần ta nhìn thoáng qua thôi cũng đủ để đối phương tan thành hồ nước.

      Thánh tử nhạc của thánh địa Ruibia Loya, Tứ điện hạ học viện hoàng gia Boutis, hội trưởng câu lạc bộ nhạc - Cố Dịch Hiên.

      Ừm…hình như đâu có gì kì quái đâu nhỉ?
      MushaderlandChris thích bài này.

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 22: Tôi muốn tất cả

      Du Niệm và Đan Khương Hằng im lặng song song nhau, mùi thơm nhàn nhạt sảng khoái thoang thoảng chóp mũi .

      Đan Khương Hằng nghi hoặc trước đây La Sinh Nhược Du Niệm thường hay lẽo đẽo theo đuôi, sao ta ngửi thấy mùi hương nào nhỉ? Khó trách Khúc Quyến Sí chịu làm bạn trai của ấy, hóa ra là vì lý do này.

      “Tôi có thể hỏi vài vấn đề ?” giọng trầm thấp bất chợt vang lên hành lang tĩnh lặng.

      Nếu được Đan Khương Hằng nhìn tới làm cho người ta hạnh phúc, chuyên chú của Du Niệm giúp đối phương cảm thấy an toàn, ấm áp giống như được ôm ấp trong vòng tay thương của mẹ.

      vẻ đẹp khiến người ta chết đuối!

      Đan Khương Hằng giật mình, cảm nhận được nguy hiểm từ , ta lập tức dời tầm mắt:

      “Có thể” dừng chút rồi tiếp: “ vấn đề năm triệu…”

      Lương Lễ , người trong gia tộc La Sinh Nhược được làm việc miễn phí. Muốn moi được thứ gì đó từ trong miệng đâu thể dễ dàng vậy được.

      “Vậy thôi quên phải ta tiếc chút tiền này mà biết mình chẳng thể lấy được đáp án mong muốn.

      Du Niệm này cho ta cảm giác giống như La Sinh Nhược Lương Lễ, bất cứ vấn đề gì cũng dùng tiền giải quyết. Nhưng kết quả chẳng những có tác dụng gì, lại còn lừa người ta được cả đống tiền.

      nhà này toàn là lừa đảo!

      Thừa nhận ! Nhất điện hạ và Nhị điện hạ chỉ kém nhau bậc nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau.

      Đan Khương Hằng từ suy ba, từ ba ra mười, cuối cùng chọn phương án có lợi nhất cho mình. Còn Đoan Mộc Hoặc thẳng như ruột ngựa, bị Du Niệm lừa là đáng đời.

      Phòng nhạc năm ba.

      Từng đợt tiếng đàn du dương đứt quãng truyền đến, lặp lặp lại nhiều lần vẫn chưa xong. Hai người Du Niệm vừa tới trước cửa tiếng đàn trong phòng ngừng lại.

      “No! Quá kém, cậu đàn có tâm chút ! Còn tỳ vết chính là sỉ nhục, là coi thường nhạc!” người phát ra thanh này nghe có vẻ rất tức giận.

      Du Niệm thề cơ mặt của Đan Khương Hằng bây giờ vặn vẹo đến mức sắp chuột rút mất rồi.

      Đẩy cửa ra, đập vào mắt là chiếc đàn dương cầm màu trắng hình lưỡi liềm, ngồi chiếc ghế cổ màu đồng là Khúc Quyến Sí khép nửa mắt ngủ gà gật.

      Bên cạnh chàng trai mặc đồng phục trắng, mái tóc suôn dài tới eo, ngũ quan hiền lành căng ra vì tức giận . ta vỗ bàn dạy dỗ.

      Cảnh tượng này có chút buồn cười, người tranh thủ ngáy, người liếng thoắng ngừng

      “Xin lỗi” Du Niệm cong môi, ánh mắt lấp lánh ý cười hướng về phía Khúc Quyến Sí.

      Bất kỳ ai nhìn vào khuôn mặt của lúc này đều nghĩ rằng rất chàng trai đó. Thậm chí ngay cả chính bản thân họ cũng hi vọng được lọt vào đôi mắt xinh đẹp dịu dàng ấy.

      Giọng của Du Niệm đánh thức con mèo lười to xác, Khúc Quyến Sí dụi mắt nhìn chằm chặp hộp cơm trong tay , tâm tình phức tạp.

      Thấy Đan Khương Hằng đứng sau lưng , ta nheo mắt ra vẻ vui.

      “La Sinh Nhược…Du Niệm?” Cố Dịch Hiên nghi hoặc.

      “Ừ!”

      Du Niệm qua kéo cánh tay Khúc Quyến Sí: “ tại là giờ cơm trưa, Tứ điện hạ ngại để cho bạn trai tôi nghỉ ngơi chút chứ?” từ trước tới nay Du Niệm luôn trân trọng và bảo vệ vật sở hữu của mình.

      Khúc Quyến Sĩ bị tra tấn gần chết, vừa gặp "hương trợ ngủ”, ta khách khí ôm lấy thắt lưng đánh thêm giấc nữa, hoàn toàn ném Cố Dịch Hiên sau đầu.

      Cố Dật Hiên nghe thấy Du Niệm muốn mang Ngũ điện hạ nghiêm túc cản lại: “Đứng đó, hôm nay A Sí hoàn thành được bản nhạc này đừng hòng bước ra khỏi đây.”

      Đan Khương Hằng bĩu môi xem thường, tất cả mọi người trong học viện Boutis này ai mà chưa nghe danh Tứ điện hạ dịu dàng tình cảm.

      Có điều, chỉ cần động tới nhạc là ta điên cuồng giống như bệnh nhân tâm thần phân liệt, thể lý. Nội tiết học bình thường cũng chẳng có ai dám sai sót gì, thế mà Khúc Quyến Sí dám lăn ra ngủ trước mặt ta.

      Đây phải muốn chết là gì!!!

      Ngón tay trắng nõn nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Khúc Quyến Sí. Du Niệm hơi suy nghĩ nhìn Cố Dịch Hiên rồi : “Tôi thay A Sí đàn bản được ?”

      giúp cậu ta?” Cố Dịch Hiên ngạc nhiên bật thốt. Đây là lần đầu tiên có người tự tiến cử trước mặt . Ngay cả Đoan Mộc Tĩnh Nhã cũng dám khoe khoang như vậy.

      “Nếu thấy hay đem ngôi sao sáu cánh tay cho tôi nhé?" Du Niệm bình thản đề nghị như thể đây chỉ là vật trang sức có giá trị gì đặc biệt.

      Thái độ tự tin thế này khiến Đan Khương Hằng và Cố Dịch Hiên biến sắc, Khúc Quyến Sí nhắm mắt cũng nhíu mày.

      Học viện hoàng gia Boutis thuộc chế độ học sinh tự trị. Hội học sinh đại diện cho toàn thể, chỉ đứng dưới hội đồng quản trị.

      Thành viên trong hội được phép ban hành nội quy cũng như khai trừ bất kì giáo viên hay học sinh nào phạm lỗi. Mà bảy vị điện hạ chính là những người được lãnh đạo và các học sinh bầu cử.

      Thông qua hội đồng, mỗi người nắm giữ ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho vinh dự và quyền lợi của mình.

      Lời vừa rồi của Du Niệm có thể hiểu rằng muốn vị trí của Cố Dịch Hiên. Hành động này chẳng khác nào tuyên chiến.

      “Chẳng lẽ biết dù giành được ngôi sao sáu cánh này, mà được mọi người chấp nhận nó cũng trở thành vô dụng hay sao?”

      Đáy mắt Đan Khương Hằng lạnh lẽo trầm cảnh cáo. Đây là thế giới ta thống trị, La Sinh Nhược Du Niệm còn chưa đủ tư cách gia nhập.

      “Tôi biết” Du Niệm gật đầu mỉm cười “Cái tôi cần phải là quyền lợi mà là vinh dự. chỉ huy hiệu của Tứ điện hạ mà của , của A Sí và bốn người còn lại tôi đều muốn hết.”
      Chris thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      @Trần Huỳnh Quỳnh Như : Truyện này có 2 quyển, quyển 1 60c, quyển 2 75c nhé. Mình tích hợp FB vào web được nên thể trả lời trực tiếp cmt của bạn.
      Mushaderland thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Mùng bonus 2 chương nhé

      Chương 23: Đáp ứng mọi cầu

      Lần nào Du Niệm phát ngôn cũng doạ những người xung quanh trận. quá ngông cuồng rồi. Muốn cả bảy vị trí sao? dễ hơn làm nhiều!

      “Thế nào?” Du Niệm hơi nghiêng đầu hỏi.

      Con ngươi nhu hoà gợn lên nụ cười yếu ớt: “Được.”

      “Hiên!” Đan Khương Hằng cảnh cáo.

      Cố Dịch Hiên phớt lờ ta, lãnh đạm xuống bậc thang: “Hi vọng tôi có thể nghe được bản nhạc hoàn hảo."

      Đối với cao ngạo và khinh thường của ta, Du Niệm lơ đãng bỏ ngoài tai. vỗ vai Khúc Quyến Sí ý bảo nhích sang bên.

      Khúc Quyến Sí vờ tỉnh, ngáp: “ muốn thứ vô dụng đó cứ với tôi, khiêu khích Tiểu Cố làm gì?”

      Bất kể Du Niệm có đạt tới trình độ biến thái hay hậu quả bên nào cũng tốt.

      Ồ! Tiểu Cố? Xem ra quan hệ rất thân thiết.

      Nghĩ vậy chỉ cười, thân mật vén tóc mái loà xoà gần như che khuất mắt . Sau đó ngồi xuống đối diện chiếc đàn.

      ràng hai màu trắng đen phối với nhau rất mộc mạc và đơn điệu, nhưng Du Niệm lại làm cho người ta cảm thấy màu trắng như được sinh ra là vì , vừa thuần khiết lại vừa ma mị. loại cảm giác rung động vô hình biết tên xuất .

      Ngón tay ngọc ngà trắng nõn áp lên phím đàn.

      Cố Dịch Hiên thầm khen “ xinh đẹp”. ta thể dời mắt khỏi nó được, bàn tay này đẹp hơn cả đôi tay được mệnh danh là bàn tay nghệ sĩ trời ban của ta.

      “Tinh tang…”

      Bản nhạc Sonata “Ánh trăng” là trong 14 tác phẩm nổi tiếng nhất ở thế giới kia. Từng nốt nhạc vang lên ngẫu hứng, ào ạt dâng trào theo cảm xúc, lúc nhàng hiền dịu như trăng non, lúc lại mạnh mẽ tựa làn sóng vỗ về những mảnh đời đau khổ, bi thương và tuyệt vọng.

      Tiếng đàn chẳng khác gì thế giới cổ tích lung linh, huyền ảo ngân lên trong ánh trăng, thấm đẫm trong ánh trăng, dạt dào trong ánh trăng, chỉ để đọng lại từng giọt rung động đầy khát vọng bứt ra khỏi lời nguyền của số phận.

      Sống hơn trăm năm, chẳng có mấy thứ Du Niệm biết làm. Ví dụ tay nghề nấu ăn, đây hẳn là môn mà vĩnh viễn cũng thay đổi được. Dựa theo cách của Ly Nhi Du Niệm có thù truyền kiếp với nhà bếp, chỉ cần tiến vào bước kiểu gì cũng xảy ra thảm hoạ.

      Nốt nhạc cuối cùng vang lên rồi im bặt, Cố Dịch Hiên ngẩn người bên cửa sổ, mái tóc tung bay trong gió có chút tán loạn.

      Du Niệm mỉm cười, điềm nhiên : “Sao sáu cánh.”

      Cố Dịch Hiên hoàn hồn, đôi mắt trong trẻo sặc sỡ nhìn chằm chằm bàn tay Du Niệm. Như chợt nghĩ đến gì đó, con ngươi ta bùng phát những tia sáng lấp lánh, hí ha hí hửng nhào tới. Chỉ còn cách vài bước, ai ngờ Khúc Quyến Sí từ đâu chui ra đá ta bay mất xác.

      Khúc Quyến Sí trừng mắt nham hiểm, chậm rãi thu hồi chân, cơ thể lại mềm nhũn dựa vào người Du Niệm: “ ăn cơm.”

      Tên chết bầm Cố Dịch Hiên, biết ngay mà, thế quái nào cậu ta cũng hành động như vậy.

      Muốn tranh “hương trợ ngủ” với sao? có cửa đâu nhé, cửa sổ cũng đóng luôn. Chẳng bạn bè gì sất!!!

      “Nhưng tôi chưa nhận được huy hiệu của Tứ điện hạ mà?” Du Niệm tựa vào vai Khúc Quyến Sí, nháy mắt đáng .

      “Tôi cho ” Khúc Quyến Sí ôm eo ra ngoài. muốn Du Niệm và tên điên này có bất kì quan hệ gì. Muốn cướp người của ư? Nằm mơ!

      "A Sí!” Đan Khương Hằng nhăn trán nhìn hai người vừa lướt qua: “Đừng quên thân phận của cậu.”

      Khúc Quyến Sí cũng dừng lại, liếm môi dưới, khoé miệng gợn lên độ cong tà ác cuồng ngạo. Thân phận của ? Con trai duy nhất của Luật pháp tước sao? Xì…ai thèm quan tâm chứ?

      Đan Khương Hằng đương nhiên hiểu được hàm ý trong mắt cậu ta. ta im lặng dõi theo bóng dáng hai người xa, con ngươi đen tối trở nên sâu thẳm.

      Đây mới chính là bộ mặt của ta, vương giả đứng đầu học viện Boutis, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ khiến người khác run rẩy dám nhìn thẳng. Chưa từng có ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay đế vương.

      Nhưng mà người này…

      A a a…

      Rầm rầm rầm, loạt tiếng đổ vỡ truyền đến, Cố Dịch Hiên bị đá văng từng bước ung dung trở về, nở nụ cười nhã nhặn, nào còn dáng vẻ chật vật ban nãy.

      “La Sinh Nhược Du Niệm đâu?” Cố Dịch Hiên mím môi ngó lia lịa căn phòng trống rỗng.

      Đan Khương Hằng bực bội đáp: “Hiên, nên có chừng mực!”

      “Uầy, cái này hơi khó. Hằng à, ấy có đôi tay chơi nhạc hoàn mỹ!” Dịch Hiên lại nâng khoé miệng vừa xụ xuống.

      “Cho dù cậu có là Thánh tử Ruibia Loya cũng thể ngăn cản ‘Nó’ khởi động đâu” Giọng lạnh lùng vô tình của Đan Khương Hằng cất lên. Đôi mắt hoang vu như thể cất giấu cả vùng sa mạc.

      “Ừ… đúng thế…” nghĩ tới chuyện gì khó xử Cố Dịch Hiên cau mày.

      “Nhưng tôi thích ấy rồi, phải làm sao bây giờ? À đúng rồi! Nếu A Sí với tôi cùng nhau chống đối khả năng bảo vệ ấy càng tăng cao. Còn có Tước và Hoặc nữa, bọn họ mà chịu giúp đỡ chúng tôi La Sinh Nhược Du Niệm nhất định an toàn" cứ như vừa phát ra đại lục mới, ta càng càng quá đà.

      Đan Khương Hằng trầm mặc, hiểu cậu ta, tuy dịu dàng, dễ mến nhưng đứa con của thần Apollo rất có thể vì La Sinh Nhược Du Niệm mà bất chấp hết thảy.

      “Giả thiết của cậu chắc chắn thất bại!” Đan Khương Hằng lạnh lùng bác bỏ, ta hối hận vì đưa La Sinh Nhược Du Niệm tới đây.

      Toàn bộ bảy điện hạ chẳng có kẻ nào bình thường cả, thậm chí công chúa Đoan Mộc Tịch Nhã cũng phải quả hồng mềm. Nhưng người cố kị nhất lại là Cố Dịch Hiên. phải vì địa vị, mà vì bao phủ bề ngoài ôn hoà kia là tính cách bướng bỉnh, cố chấp đến điền cuồng.

      La Sinh Nhược Du Niệm… ta may mắn khi được Cố Dịch Hiên che chở.

      Lãng phí nửa ngày ở phòng nhạc, Du Niệm muốn nhanh chóng trở về khu trung học nghỉ ngơi, nhưng nhìn Khúc Quyến Sí bên cạnh, đành thở dài từ bỏ. Du Niệm quyết định tìm góc yên tĩnh sạch gần đây để giải quyết bữa trưa.

      Làn gió lướt qua thổi tung mái tóc dài đen nhánh, vuốt qua má Khúc Quyến Sí. Cảm giác ngưa ngứa, rung động khác thường khó hiểu kia lại xôn xao kéo đến.

      Khúc Quyến Sí khách khí gác đầu lên đùi Du Niệm hưởng thụ chăm sóc của giống như con mèo to xác liếm lông đầy thoả mãn.

      “Sau này tránh xa Cố Dịch Hiên ra chút” Khúc Quyến Sí vui vẻ cầu.

      Du Niệm mỉm cười, ánh mắt chuyên chú phản chiếu người đối diện, tựa như cả thế giới trong mắt chỉ còn sót lại bóng hình vậy: “Được.”

      Khúc Quyến Sí nhắm mắt: “Cũng nên tránh cả Đan Khương Hằng nữa.”

      “Được” trong vòng ba tháng hẹn hò, bất kể bạn trai muốn gì cũng chiều theo, ngoại trừ lên giường và cản trở trò chơi gia đình của .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :