1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 15: Đạo tặc đến

      Cơ cấu lãnh đạo cao cấp của Công Quốc Rebis là Thập Tam Tước. Trong đó, về quyền thế, lớn mạnh nhất là hai nhà Chấp Pháp Tước Đan gia và Luật Pháp Tước Khúc gia. Đến cả người ngang tầm với tổng thống là Tổng tước cũng phải nể mặt.

      Hiển nhiên số người đến tham dự yến hộicủa nhà họ Đan thể nào ít được, dù đây chỉ là bữa tiệc ngắm hoa buồn tẻ.

      Chủ mẫu nhà họ Đan là người phụ nữ cuồng hoa cỏ, vườn hoa sau nhà trồng đủ các loại hoa quý hiếm. tại là mùa hải quyên. Theo truyền thuyết, hoa hải quyên nở rộ khắp nơi trong đêm giống như biển hoa vậy. Đặc biệt hơn, trong trăm ngàn đoá hoa chỉ có bông bảy màu, cũng chính là đoá hoa trân quý nhất thế giới.

      Trong góc tối, Lương Lễ mặc trang phục sát thủ, lặng lẽ nhìn đám người trong sân, giọng : “Nhiệm vụ tối nay là bảo vệ hoa hải quyên bảy màu, bắt Mị Ảnh.”

      Du Niệm cũng ăn mặc giống trai, lộ ra dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa gọn gàng nhanh nhẹn: “Dạ.”

      Đến lúc này Du Niệm mới biết ra ngoài gia tộc sát thủ bọn họ, còn có tồn tại đặc biệt khác đó là đội trộm cắp Mị Ảnh. Bọn họ kiêu ngạo, phách lối khiến người ta phẫn nộ, coi hoàng cung và bảo tàng quốc gia thành sân sau nhà mình, làm việc vô cùng phô trương.

      Trước khi hành động bọn họ thường gửi thư thông báo đến cho chủ nhân. Bất kể đối phương phòng bị kĩ lưỡng ra sao kết quả cuối cùng vẫn trắng tay. Mặc dù biết chúng trộm được vô số bảo vật nhưng mọi người cũng đành buông xuôi.

      Lần này họ lại dám ngạo mạn nhắm vào nhà Chấp Pháp Tước. Hãy xem số lượng cảnh sát ngầm kia , thậm chí ngay cả Đan Vận Hi cũng cầm roi náu trong nơi bí mật gần đó, dáng vẻ kiên quyết thề phải bắt được Mị Ảnh.

      Về chuyện tại sao nhà La Sinh Nhược cũng có phần trong nhiệm vụ này...ừ , chủ mẫu nhà họ Đan quá hoa nên ra giá cao nhờ gia tộc La Sinh Nhược đến giúp đỡ. Quan hệ giữa Thập tam tước và gia tộc La Sinh Nhược xưa nay vẫn cứ mập mờ , cho nên người lớn trong nhà đồng ý.

      Thời gian thấm thoát trôi qua, ánh trăng dưới đám mây dần xuất . hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong khí. Dưới tiếng trầm trồ kinh ngạc của mọi người, đoá hải quyên bung nở từng cánh từng cánh . Màu tím ánh xanh hội tụ thành cả mặt biển xanh tím.

      “Nhìn kìa! Hoa hải quyên bảy màu!” Vị khách nào đó vui sướng hô to, giữa biển hoa ấy là đoá hải quyên được nhuộm bảy loại màu sắc nổi bật, lay động trong gió.

      Hoa hải quyên nở, cảnh giác tăng cao.

      Tất cả mọi người kìm được nuốt nước miếng, đề phòng bốn phía, tựa như cây cung bị kéo căng sắp gãy.

      Đột nhiên đóa hoa ấy biến mất trong khí chỉ để lại cành lá trơ trọi.

      “Mất rồi!” tiếng hét sợ hãi bẻ gãy cây cung, dẫn tới loạt bối rối, hoảng loạn.

      Đan Vận Hi cắn răng phóng ra khỏi nhà như tên bắn, roi trong tay bị bóp kêu răng rắc. Đồ khốn chết tiệt! Dám động thủ dưới mí mắt . Con mệ nó, tạm thời chưa bắt được nhà La Sinh Nhược, lẽ nào bắt được các người à?

      Lương Lễ đứng im, nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, đôi mắt u loe loé.



      Trong ngõ hẻm tối đen như mực, bóng đen đeo mặt nạ thiên sứ ôm lọ thuỷ tinh chạy trốn, bước chân mà nhanh. Nếu chú ý lắng nghe, nhìn kỹ, có lẽ tưởng nhầm là cơn gió thoáng qua mà thôi.

      chiếc xe màu đen đỗ ở đầu hẻm, bóng đen nhếch môi khinh thường, ngờ nhà Chấp Pháp Tước dễ trộm như vậy, sắp xếp cả đống người, thế mà vẫn thuận lời thành công. Chán ngắt…

      Xoẹt, tia sát khí lạnh lẽo thấu xương lao tới, bóng đen nhíu mày, nhún chân đạp lên tường, mượn lực phóng ngược trở về né tránh vật tấn công. Bóng đen đứng yên quét mắt nhìn vị trí mình vừa tránh thoát, lá bài tây cắm chặt mặt đất giống như con quỷ cười chế giễu bản thân.

      Bóng đen đánh giá lá bài, tròng mắt híp lại theo bản năng, nhìn khoanh tay trước ngực ngồi nóc xe. Trong tay kẹp lá bài đầm bích, che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa long lanh động lòng người.

      “Để hoa lại, tha cho mạng” tiếng trong trẻo êm tai truyền ra từ đằng sau lá bài.

      “Ha ha…” Như nghe được chuyện gì hài hước, ta cúi đầu thấp giọng cười, “Đúng là thú vị” tiếng vừa dứt, ta xông tới công kích Du Niệm.

      Du Niệm quay đầu, đáy mắt lướt qua chút hứng thú, lá bài giữa hai ngón tay chợt biến mất. vung tay nghênh đón chiêu thức của đối thủ, mỗi cử động, mỗi tư thế đều như được nghệ sĩ tỉ mỉ trang hoàng, dù đánh người cũng là cảnh đẹp ý vui.

      Người đàn ông bị chế ngự có vẻ gì sợ hãi, ta cười cợt, đôi mắt dưới mặt nạ quan sát khuôn mặt bình thường của Du Niệm: “Này, làm người phụ nữ của tôi nhé?”

      Giống như nghe được chuyện phiền não, Du Niệm nghiêng đầu suy nghĩ, đưa tay chui vào áo ta, vuốt ve ngực, bụng, thậm chí còn tiếp tục mò xuống dưới…

      “Này!” Tuy người đàn ông rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng mà cậu nhà mình bị người ta nắm giữ. Hơn nữa bàn tay mềm mại kia còn dẫn điện, kích thích em trai ta. Dù ta muốn thờ ơ cũng thơ ơ nổi, này rốt cuộc làm gì vậy hả?!

      “Vóc người của rất chuẩn” Du Niệm bình tĩnh thu tay, “Diện mạo hẳn tệ, tiếc là tôi có bạn trai rồi, nếu đồng ý, làm bạn tình của tôi , nhé?”
      Chris thích bài này.

    2. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 16: khác nhau

      Người đàn ông nhíu mày, ngoáy lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm: “ cái gì?”

      Du Niệm nghiêng đầu, tay khống chế ta, tay vung vẩy lá bài: “Tôi là tôi rất hài lòng với dáng người của , nên tôi tin tưởng khuôn mặt này hẳn tệ. tại tôi có bạn tình, cơ thể cũng khá sạch , có hứng thú chơi ?”

      Tiếng của Du Niệm vang vọng trong con hẻm, vừa ràng lại vừa quái dị, khiến ta muốn nghe nhầm cũng khó. khí bỗng nhiên trầm xuống, chứng tỏ ta nổi giận.

      “Ha, tôi vừa nghe được cái gì đây?” Đan Vận Hi bước ra từ trong góc tối, lạnh lùng châm biếm.

      ta phẫn nộ nắm chặt dây roi trong tay: “La Sinh Nhược Du Niệm, tôi ngờ lại sa đoạ thành thế này. Công phu trơ trẽn tăng lên ít” vừa kết giao với Khúc Quyến Sí xong, bây giờ lại quyến rũ thêm tên trộm này.

      Du Niệm chậm rãi xoay đầu nhìn Đan Vận Hi, sau đó đưa tay rút cái hộp trong túi người đàn ông dưới thân, ném cho ta: “Đừng làm phiền tôi.”

      Đan Vận Hi trừng mắt: “...”

      “Năm triệu” Du Niệm lạnh lùng lên tiếng: “ câu năm triệu, có thể lựa chọn quẹt thẻ, dùng chi phiếu hoặc trả tiền mặt, được thiếu nợ.”

      “Cái gì?” dây roi quất xuống mặt đất xẹt ra tia lửa, Đan Vận Hi tức giận kêu gào: “Vì sao tôi được thiếu nợ?”

      “…” Khoé miệng người đàn ông co giật, khỏi nghĩ thầm hai người này hình như lạc đề phải.

      Du Niệm để ý tới ồn ào kia, tiếp tục hỏi tên trộm: “Thế nào?” lá bài tay ấn xuống, cảm giác được lạnh lẽo cổ, ta nén nổi căng thẳng.

      Đây là uy hiếp hả?

      “La Sinh Nhược Du Niệm, đừng có quá đáng, tôi nhất định phải tống ta vào ngục. thích đàn ông lắm hả? Chẳng lẽ Khúc Quyến Sí thoả mãn được ?” Đan Vận Hi gằn giọng.

      hiểu sao cảm thấy hơi lo lắng, chẳng lẽ ta định để cho lão đại của tổ chức trộm cắp đứng đầu thế giới làm bạn tình!!!

      Người đàn ông cứng đờ, áp suất khí thấp nay lại càng giảm xuống: “ có người khác còn dám dụ dỗ tôi?” giọng châm chọc đầy nguy hiểm.

      Du Niệm nghiêm túc gật đầu: “Khúc Quyến Sí là bạn trai, phải bạn tình.”

      Hai người còn lại nhíu mày, đây là kiểu lý luận gì vậy???

      “Đừng giỡn nữa, giao ta cho tôi” Đan Vận Hi vung roi tới, nhưng chỉ trong nháy mắt ta liền bị chặn lại bởi lá bài cắm thẳng trước mũi chân. Đan Vận Hi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Du Niệm khiến ta run rẩy.

      “Bạn trai…khác gì bạn tình?”

      Người đàn ông rối rắm mấp máy môi. Nhìn bộ dáng của Du Niệm, ta nghĩ chắc là giao mình cho kia. , đây là lần đầu tiên bị bắt trong lúc chạy trốn, khốn kiếp hơn là lại bị quật ngã bởi , cảm giác này... rất thú vị.

      “Bạn trai để chơi đùa, bạn tình để cưỡi” ngừng chút lại , “Có vậy mà cũng hiểu?”

      “...”

      Trầm mặc.

      Đập bàn, con mệ nó lý luận, ai lại phân biệt bạn trai với bạn tình như thế hả? vậy còn khinh bỉ bọn họ nữa chứ. Coi cái giọng của ấy kìa, cứ như thể đây là hai chuyện khác biệt lắm bằng. Bọn họ bình tĩnh nổi!!!!!

      nhiều chuyện quá” Con ngươi của Du Niệm phản chiếu hình ảnh của chiếc mặt nạ, môi hơi mím; thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất đáng .

      Chất lỏng dinh dính cổ kéo thần trí ta trở về.

      uy hiếp tôi à? chẳng lẽ ta rất thiếu đàn ông?

      Du Niệm khó hiểu lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ lấy chuyện này ép buộc người khác, đây chỉ là lời đề nghị.”

      hơn 100 năm kể từ lúc xuất dị năng, chỉ có duy nhất bạn tình, bởi vì chỉ có ấy mới vượt qua được trò chơi ba tháng của mà thôi. Nhưng…

      “Nếu tôi từ chối giết tôi ư?” ta thu lại biểu cảm cà lất phất phơ, ánh mắt dừng người Du Niệm. này đơn giản, dùng tờ giấy mỏng làm vũ khí, đúng, chẳng lẽ ta nguỵ trang lưỡi dao thành hình lá bài?

      “Tất nhiên là " Lương Lễ phải bắt sống. Hơn nữa, quy định của gia tộc La Sinh Nhược là “ có tiền, giết người”. Ngoài ra, bọn họ trả đủ tiền đâu.

      “Miễn là ngoan ngoãn đừng động tay thêm lần nữa” Tuy bị nhiệm vụ ràng buộc, nhưng đâu có cầu được “lỡ tay” đâm cho ta vài nhát đâu, đúng chứ? chẳng phạm quy gì cả.

      Người đàn ông cứng đờ, siết chặt vật nhọn trong tay, lộ vẻ khiếp sợ dưới mặt nạ. này…

      “Được rồi, tôi hiểu, từ chối trở thành bạn tình của tôi.”

      Du Niệm đứng dậy, đẩy ta về phía Đan Vận Hi rồi : “Nhiệm vụ hoàn thành, sau khi kết thúc nhớ trả hết số tiền còn lại. Còn bốn câu của là 20 triệu, cái này chuyển vào tài khoản của tôi trước ngày mai, nếu …” Du Niệm hất tay…

      Đan Vận Hi sửng sốt nghiêng người, lá bài xẹt qua cắt đứt vài sợi tóc.

      Thân hình Du Niệm loáng cái hòa vào màn đêm, người cần bắt bắt được, cũng giao cho Đan Vận Hi, còn giữ được hay chẳng liên quan gì tới cả.
      Chris thích bài này.

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 17: Người đàn ông keo kiệt

      người đàn ông mặc quần áo bó sát màu đen đứng tựa vào chiếc xe có biển số chữ ‘L’ đậu ven đường. Mái tóc đen hơi xoăn rũ xuống đầu vai, ngũ quan góc cạnh, uy nghiêm như vị thần. người ta bao phủ hơi thở yên lặng, lạnh lẽo mà độc. Dường như ai có thể bước vào thế giới của , dáng vẻ ấy khiến người ta đau lòng.

      Nghe động tĩnh phía sau, Lương Lễ xoay đầu nhìn Du Niệm thong dong tới, đôi mắt yên tĩnh hơi gợn sóng. thẳng người dậy hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành?”

      “Dạ” Du Niệm nhếch khoé miệng, trai tốt, vẫn còn đợi cơ đấy.

      Lương Lễ gật đầu, ánh mắt tỏ hài lòng hay vui mừng, liếc Du Niệm cái rồi hất cằm : “Về nhà”.

      Hai từ này làm cho nụ cười môi trở nên sâu hơn, trò chơi gia đình lần này thú vị hơn trước kia nhiều. Xem ra nên cảm ơn Ly Nhi ném tới đây.

      Trong phòng khách nhà La Sinh Nhược.

      La Sinh Nhược Du Nhiên quấn quýt Điển Trị khoe khoang, lần này ta giành được thành tích tốt khi được mời làm đại diện cho học viện tham gia lễ hội nhạc Ruibia Loya.

      Tề Uý Lam hơi lơ đãng, chỉ gật đầu cười lấy lệ, liên tục ngó ra cửa. Tuy nhiệm vụ đầu tiên của Du Niệm phải giết người, nhưng đối phương lại là boss của tổ chức trộm cắp. Chẳng biết con bé có ổn .

      “Mẹ à, có cả ở đó, chị sao đâu.”

      Tuy La Sinh Nhược Du Nhiên oán hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ta vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn, ôm cánh tay Tề Uý Lam ngọt ngào làm nũng.

      Lời an ủi của La Sinh Nhược Du Nhiên chẳng những làm cho Tề Uý Lam nhõm hơn, ngược lại còn khiến bà thêm phiền não. Tên nhóc Lương Lễ kia biết giống ai nữa, đời này làm gì có ai tiền như nó, ngay cả cha mẹ cũng chẳng buông tha.

      Hôm qua, Điển Trị giao Du Nhiên cho nó chăm sóc, tên nhóc đó vừa nghe thấy có phần liền mặt nặng mày . nó có chịu ra tay giúp đỡ em hay .

      Đừng trách Tề Uý Lam nghĩ xấu con mình mà cái tên Lương Lễ kia rất đáng giận.

      Lúc Đường Diệm 10 tuổi, Điển Trị để cho Lương Lễ dẫn thằng bé sơ khảo, kết quả thằng bé suýt thất bại. Đợi Đường Diệm bị đánh bầm dập, Lương Lễ mới ra tay lôi nửa cái mạng em trai nó trở về.

      Sau này Đường Diệm cho bọn họ biết, lúc bị đánh gần chết cậu xoè ba ngón tay về phía cả mới thoát nạn. Lúc cứu cậu ra Lương Lễ sẵn tiện hoàn thành luôn nhiệm vụ giúp cậu.

      Mệ nó chứ, ba ngón tay của Đường Diệm ý là 3 triệu, kết quả Lương Lễ lại lạnh lùng : “30 triệu.”

      Sau chuyện đó, tâm hồn tiểu bánh bao Đường Diệm đáng của chúng ta bị vặn vẹo. Mỗi ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ, làm bài tập xong liền trốn vào mật thất nghiên cứu 1001 loại hình tra tấn.

      Chuột bạch hiển nhiên là các nhân viên trong gia tộc La Sinh Nhược. Ngày nào hành hạ được người khác, mặt mày thằng bé đều rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, còn vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.

      Đây cũng là nguyên nhân tại sao La Sinh Nhược Du Nhiên lại sợ hãi Lương Lễ như thế. ta chính là ác ma, ngay cả em trai sắp chết ngay trước mắt cũng chịu cứu. Dù đó là ruột của ta, nhưng ánh mắt của luôn lạnh băng, vô tình.

      Mỗi khi ta xuất đều lẩn che giấu tồn tại của bản thân. ta sợ giận cá chém thớt, đóng đinh người lại. ta muốn chết như vậy đâu.

      Thực ra La Sinh Nhược Du Nhiên biết, gia quy số của nhà La Sinh Nhược là “người nhà quan trọng nhất”. Lần đó Đường Diệm còn nửa cái mạng có hơi quá lời. Cho dù thằng bé bị đánh thêm nửa tiếng nữa cũng sao.

      ! Tại nó bị người ta đánh thành mệt cho nên nhìn sơ qua mới giống như sắp chết tới nơi thôi. Lúc xảy ra chuyện này, La Sinh Nhược Du Nhiên chỉ vừa 15 tuổi bởi thế nên ta mới bị ám ảnh nghiêm trọng đến vậy.

      “Gia chủ, phu nhân, Tứ tiểu thư, Đại thiếu gia cùng Tam tiểu thư về” Đồ Đặc kính cẩn báo cáo.

      Tề Uý Lam vừa nghe liền kích động bật dậy, La Sinh Nhược Du Nhiên nhất thời chú ý ngã nhào xuống đất, mu bàn tay còn bị Tề Uý Lam đánh cái. Ngược lại Tề Uý Lam sốt ruột trông ngóng con nên để ý tới.

      “Tiểu Niệm! Con có bị thương ? Lương Lễ có giúp con ? Con có mệt ?”

      Tề Uý Lam dang tay ôm chặt lấy bảo bối của mình vào lòng, hít hà mùi thơm nhàng tươi mát người . Lo âu trong lòng biến mất, huhu đứa bé luôn khiến bà lo lắng nay trưởng thành rồi. Bà cảm động muốn khóc.

      Bà có hai đứa con , nhưng hai đứa lại chênh lệch nhau quá nhiều. Đây có lẽ đều là lỗi ở người làm cha mẹ. là họ thường tự hào đem đứa con giỏi giang ra so sánh với đứa bé còn lại. Hai là họ thiên vị đứa bé yếu kém hơn vì họ nghĩ đứa bé kia vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cần bọn họ quá quan tâm.

      Mà bất hạnh thay, bao nhiêu năm nay, La Sinh Nhược Du Nhiên liều mạng trở nên nổi bật nhằm đuổi La Sinh Nhược Du Niệm ra khỏi gia tộc, nhưng Tề Uý Lam – người đứng sau gia chủ lại thuộc loại thứ hai. Bởi vậy dù ta điên cuồng thế nào mẹ vẫn thiên vị Du Niệm hơn.

      Lương Lễ tiến lên phía trước nhìn về phía Điển Trị, bình tĩnh gật đầu: “Du Niệm hoàn thành nhiệm vụ, vũ khí cũng rất rẻ tiền.”

      cây đinh băng của cũng đổi được vài chục bộ bài, là muốn tiết kiệm bao nhiêu tiết kiệm bấy nhiêu, vũ khí này rất lời.

      (Lời tác giả: Tên keo kiệt này căn bản phân biệt được đâu là trọng tâm đâu. Người bình thường đều tò mò làm sao ấy có thể biến lá bài trở nên sắc bén như dao? Đáng tiếc…đối với La Sinh Nhược Lương Lễ mà , tiền chính là mấu chốt!)

      “…” Điển Trị vừa mới nhếch miệng cười bị nửa câu sau của Lương Lễ làm đứng hình. Cái thằng chết tiệt này, nó nghèo lắm hay sao. Mệ! ràng sổ tiết kiệm của nó có hàng chục số 0 nối đuôi nhau.

      Đồ Đặc đứng bên cạnh giả vờ chỉnh gọng kính, ánh mắt thương hại nhìn về phía Điển Trị, thầm vui vẻ khi người gặp hoạ 'Gia chủ, vất vả cho ngài rồi.'

      La Sinh Nhược Du Nhiên nhích tới, nặn ra nụ cười gượng gạo:

      “Chúc mừng chị, nếu em cũng có sức khoẻ giống chị tốt rồi, như vậy em cũng có thể…xin lỗi chị” hốc mắt rưng rưng, tự trách vì chẳng thể giúp đỡ gia tộc.

      Bộ dáng điển hình của bạch liên hoa, tính cách vừa mềm yếu vừa kiên cường, quả khiến cho người khác thương và đau lòng.

      “Tiểu Nhiên…” mắt Tề Uý Lam đỏ lên, bà có chút áy náy đối với đứa con này.

      phải chỉ cần rèn luyện là có sức khoẻ ư?” Du Niệm nghi hoặc.

      “Nhưng mà em…” Chẳng đợi hết câu, La Sinh Nhược Du Nhiên nức nở nghẹn ngào, giống như ta quá đau khổ, thốt nên lời.

      “Tiểu Niệm!” Tề Uý Lam trách cứ lườm Du Niệm như thể 'Con biết thân thể Du Nhiên bẩm sinh thể vận động mạnh, sao còn ra những lời như vậy?'

      Du Niệm nghiêng đầu nghĩ, nếu lầm La Sinh Nhược Du Nhiên vừa mới cười đắc ý. Thân thể yếu ớt bẩm sinh à? ràng các tế bào trong cơ thể ta đều hoạt động rất tốt, trừ khi xương cốt ta có vấn đề, nếu tại sao lại thể vận động trong thời gian dài?

      La Nhược Sinh Du Nhiên…có bí mật sao?!
      Last edited: 6/2/18
      Chris thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 18: Có ba loại người

      Thấy Du Niệm và Lương Lễ ăn khuya xong, chuẩn bị ngủ La Sinh Nhược Du Nhiên cũng giả vờ lau nước mắt, thút thít vài cái rồi trở về phòng.

      Do phòng ngủ sát nhau nên cả hai thường bị đem ra so sánh, chẳng hạn như La Sinh Nhược Du Nhiên hầu như bật đèn từ sáng tới khuya, còn La Nhược Sinh Du Niệm toàn ngủ thẳng đến trưa. Cũng chính vì điều này mà người giúp việc trong nhà thường xì xầm, bàn tán:

      “Tại sao cùng là chị em mà lại khác biệt như thế? Tiểu thư Du Nhiên là niềm kiêu ngạo bọn họ, còn người kia chuyên làm gia tộc mất mặt.”

      cầu thang, Du Niệm nhìn thấy con chó lớn khập khiễng lao tới, vẫy đuôi lấy lòng . Du Niệm nhíu mày, định ngồi xuống có người chạy đến, kinh hãi cúi đầu xin lỗi:

      “Xin Tam tiểu thư đừng tức giận, tôi đem con chó này ngay!” vừa xong ta vươn tay bắt lấy con chó, ngờ nó lại gầm gừ, hung hãn cắn ta cái.

      “A…” giúp việc hét đau, tức giận vung lưỡi dao đâm thẳng vào cổ con chó. Chính vì thế mới , cho dù chỉ là người giúp việc trong gia tộc La Sinh Nhược cũng đủ để lấy địch trăm.

      “Được rồi” Du Niệm nhàng lên tiếng, con chó kia rất thông minh, như hiểu tiếng người, vừa nghe ra lệnh nó liền nhả ra. Du Niệm hài lòng gật đầu :

      “Con chó này tôi muốn nuôi có được ?”

      giúp việc chần chừ: “Thưa tam tiểu thư, con chó này vốn là của người khác, nó rất dữ lắm ạ, chúng tôi thường bị nó cắn. Chẳng may...”

      sao” Du Niệm lướt qua người ta. Con chó kia lập tức vẩy đuôi, hếch mặt theo chủ mới, bỏ lại giúp việc ngơ ngác, nghĩ 'Con chó này thành tinh rồi, bình thường nó làm gì nghe lời như thế!!!!'

      Du Niệm thèm tính toán với người mang danh Tứ tiểu thư La Sinh Nhược Du Nhiên kia. Chẳng có chút thú vị nào, ta chẳng bằng góc Đan Vận Hi bạo lực nữa.

      Trong lúc ai để ý, chân của con chó kia bắt đầu duỗi thẳng ra, bước còn tập tễnh, bộ lông cũng trở nên sáng bóng, mềm mượt. Kinh khủng hơn là nó dần to hơn. Vốn phút trước nó chỉ cao tới đùi Du Niệm giờ nó cao tới eo của rồi. Mà Du Niệm cao 1m68.

      Ừm, ra cũng nhờ dị năng biến thái của Du Niệm và Ly Nhi, chỉ cần bọn họ muốn chẳng có gì là thể. Dù là sao trời Du Niệm cũng hái được, huống chi là cải tạo tế bào chẳng tốn bao nhiêu tinh lực này.

      ra để hồi phục tế bào cũng cần phải trả giá bằng nghị lực. Nếu vượt qua được đau đớn, kết quả chính là thất bại. Nhưng ngược lại, nếu ý chí mạnh mẽ kiên định các tế bào càng toàn diện hơn.

      Chẳng hạn như con chó này, bạn cứ tưởng tượng xương cốt của mình bị đánh nát ra rồi được nối lại xem, nỗi đau ấy phải ai cũng chịu đựng được. May mà Du Niệm là chủ nhân của nó, cho nên ở bên cạnh nó cũng giảm bớt được phần nào khổ sở.

      Tống cả đống chất bẩn ra giúp cho quá trình trao đổi chất của các tế bào nhanh hơn, thân thể của nó cao lớn hơn, cơ bắp săn chắc hơn. Thử nghĩ , con chó có hình dạng và sức mạnh giống báo trông như thế nào.

      Sau khi bị “giết” rồi được cứu sống. Con chó nằm rạp xuống đất, rã rời le lưỡi thở hồng hộc.

      Trong phòng bếp.

      Mẹ Bảy dọn dẹp rất sạch , nguyên liệu được phân thành từng nhóm riêng biệt. Ngặt nỗi chẳng tìm được chút cơm thừa nào.

      Vẻ mặt Du Niệm có chút kì lạ nhìn miếng thịt bò sống thớt, cụp mắt nhìn xuống con chó uể oải dưới chân, dao trong tay do dự mãi vẫn hạ xuống được.

      Trong đầu bỗng dưng xuất hình ảnh Ly Nhi miệng ngậm thịt bít tết làm, nước mắt đầy mặt cầu xin đừng bao giờ vào bếp nữa.

      Lẽ nào nấu dở lắm à? Chẳng phải lần nào Kỷ Khuynh Nhiên cũng vui vẻ ăn hết đấy ư!

      Nghĩ đến khả năng nấu nướng trời cho của mình, Du Niệm bất mãn chu miệng. Vì sao Ly Nhi làm món nào cũng ngon khiến người ta muốn ngừng ăn cũng được, còn đồ ăn làm lại làm cho người ta hận đến muốn cắt luôn cái lưỡi cơ chứ?

      Nghĩ ngợi hồi, Du Niệm tự an ủi: “ thể để cho con chó vừa nuôi bị đói chết, phải ra tay. rất bất đắc dĩ mà…” Du Niệm bắt đầu thái thịt bò cho Lông Dài

      (Lời tác giả: Bộ lông của con chó này rất dài, cho nên đặt nó là Lông Dài) – [ cái tên rất có tâm :)))) ].

      Sau khi cắt thành từng miếng , liền ném cho nó. Đừng hỏi tại sao nấu chín, chẳng qua là muốn duy trì dã tính của nó thôi. Du Niệm làm chuyện gì mà có mục đích, ngay cả nuôi Lông Dài cũng vậy.

      Tối hôm đó, La Sinh Nhược Du Nhiên lén lút mở cửa phòng Du Niệm. ta vừa thò đầu vào cảm giác có cái gì đó ẩm ướt liếm láp gò má mình. ta cứng đờ dám động đậy, sợ tới mức suýt tè ra quần, tâm tư xấu xa bay mất tăm mất tích.

      Lông Dài rất có trách nhiệm với chức vị bảo vệ. Chờ La Sinh Nhược Du Nhiên chạy , nó mới nhón chân, rón ra rón rén, híp mắt thích thú nằm xuống chân giường. Ngao~ nó hạnh phúc quá , thể tin được là nó có thể ở gần chủ nhân như vậy luôn á...

      Hôm sau.

      Du Niệm mang theo đồ ăn sáng mẹ Bảy làm vào học viện Boutis, nhanh chóng tìm được bạn trai thời của mình, Khúc Quyến Sí vẫn nằm ngủ dưới gốc cây, tên này lười đến nỗi có thể chọc cho người ta điên tiết.

      Hương thơm thanh nhã, dịu dàng quen thuộc bay tới. Khúc Quyến Sí miễn cưỡng hé mắt nhìn Du Niệm ngồi bên cạnh. tia lạnh lùng chợt loé: “Hôm qua làm nhiệm vụ à?”

      Du Niệm mở hộp thức ăn ra, nhìn Khúc Quyến Sí, ánh mắt trong suốt nhu hoà, gật đầu: “Ừ.”

      bóc tôm đưa đến bên miệng Khúc Quyến Sí, ta há miệng ăn theo bản năng, sau đó cau mày, là lạ nghĩ: “Sao mình tin tưởng ta nhanh vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình thuộc dạng chống cự nổi với hương ru ngủ ư?”

      “Tôi nghe Đan Vận Hi muốn tên trộm đó trở thành bạn tình?” Khúc Quyến Sí nheo mắt, loại chuyện sỉ nhục này chẳng có tên đàn ông nào chịu nổi. Huống chi ta chỉ chơi đùa với này, nào ngờ ta lại trắng trợn phản bội như vậy.

      Vài tiếng bước chân truyền đến, Khúc Quyến Sí ngẩng đầu, nhận ra người đến là sáu vị điện hạ khác, ta liền mặc kệ. Tiếp tục lười biếng, khép đôi mắt báo săn tàn bạo, mím môi ý cho biết tức giận.

      Du Niệm nghiêng đầu, khoé miệng vẫn giữ độ cong tao nhã từ tốn trả lời: “Đúng thế.”

      thẳng thắng thừa nhận khiến ngẩn người, sáu người đến cũng đồng loạt khựng lại.

      Ngày hôm qua Đan Vận Hi tức tối trở về, quát tháo ầm ĩ, bọn họ cũng loáng thoáng biết nguyên nhân. Bây giờ lại nghe được câu khẳng định của Du Niệm hiểu chuyện ấy là .

      “Bây giờ tôi có bạn tình, mà người đó khá thuận mắt tôi. Có vấn đề gì sao?”

      Nhiệt độ ban trưa cũng áp chế được khí lạnh lẽo nơi đây. Khúc Quyến Sí bó tay nhìn vẻ mặt hiểu của Du Niệm, chẳng biết cái gì cho phải.

      cảm thấy chuyện này trước mặt bạn trai mà được à?” ta ràng muốn bắt cá hai tay mà.

      “Tại sao ?” Du Niệm híp mắt, bình thản thốt ra câu đầy thâm ý:

      “Trong thế giới của tôi, đàn ông chỉ có ba loại, bạn trai, bạn tình và chồng. Bạn trai để chơi đùa, bạn tình dùng để ngủ, còn chồng là vì . Bây giờ tôi chỉ bổ sung từng người cho ba vị trí đó có vấn đề gì chứ?”

      chẳng thiếu đàn ông, nhưng phải ai cũng gánh được vai trò làm chồng hết. Còn đối với bạn tình việc tìm Kỷ Khuynh Nhiên thứ hai quả có chút khó khăn.
      Chris thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 19: Muốn khống chế

      Lập luận của Du Niệm khiến tất cả mọi người há hốc, thể tin được, lời này lại xuất phát từ . ta coi đàn ông là cái gì vậy hả?

      Mặt Khúc Quyến Sí đen thui. Trái tim ỉ khó chịu, đáng ghét, ta có cảm giác an toàn với những thứ thể nắm giữ trong tay, nhưng trốn tránh phải phong cách của ta.

      ta phải tìm hiểu xem bộ não của này được cấu tạo như thế nào, sao lại có cả tá suy nghĩ điên khùng đến vậy.

      “Chẳng lẽ bạn trai thể thoả mãn ư? Tại sao còn muốn tìm thêm cả bạn tình?” xong mặt Khúc Quyến Sí lúc đỏ lúc trắng, vì ta chợt nhớ ra mình chính là bạn trai của ấy.

      “Tôi nghĩ trong khoảng thời gian chúng ta hẹn hò, về vấn đề này có chút thích hợp.”

      Tuy bọn họ tò mò muốn chết, nhưng Du Niệm lại trầm mặc. rũ mắt gắp thêm con tôm nữa đút vào miệng Khúc Quyến Sí.

      Nhìn nhai ngồm ngoàm, tâm lí chưa được thoả mãn của nhân vật qua đường gào thét, lắc đầu tiếc rèn sắt thành thép. Cái tên ngốc này chỉ biết ăn, khí thế đàn ông vừa bốc lên bị con tôm dập tắt. là làm mất mặt Thập Tam Tước mà.

      “Ngon ?” Du Niệm nhìn theo ánh mắt sắc bén của Khúc Quyến Sí vào hộp cơm.

      Khúc Quyến Sí ngớ ra, hình như mình vừa vô tình bị con tôm kia mua chuộc. Có điều giây tiếp theo ta trở về với bản chất lười biếng của mình. Thôi, dù sao ta cũng chẳng thích này, chỉ cần mùi hương người là đủ rồi.

      Bạn tình cái gì chứ. Hừ! Ai mà cần. Do mạnh miệng nhất thời mà sau này Khúc Quyến Sí hối hận thôi. Lúc nhận ra tấm lòng của mình quá muộn, ta mất tư cách để biết đáp án từ Du Niệm rồi.

      “Ừ.”

      “Mẹ Bảy làm đó, để lần sau tôi nấu cho ăn nhé?” Du Niệm nghĩ, bạn chuẩn bị cơm cho bạn trai là chuyện tất nhiên. Tuy rằng tay nghề của quá nát, nhưng dù nó có tệ đến mức nào thân làm bạn trai, phải ăn sạch đúng .

      Nếu Khúc Quyến Sí còn muốn giữ cái mạng của mình nên từ chối. Tiếc thay…

      “Tuỳ ” Khúc Quyến Sí ngáp dài. ta nào biết rằng, tháng ngày đau khổ bây giờ mới thực bắt đầu.

      Du Niệm rất hài lòng với đáp án này. tiếp tục dịu dàng đút đồ ăn. Hai người cực kì ăn ý lờ diện của sáu vị điện hạ còn lại.

      “Wow wow, bọn họ thú vị!” Đoan Mộc Hoặc nheo mắt ngậm kẹo que.

      Quay đầu nhìn khuôn mặt khó coi của Đan Vận Hi, ta chớp mi, vỗ đầu như hiểu ra: “ này Tiểu Hi, sắc mặt em kém quá. Chẳng lẽ em còn nhớ nhung tên trộm ngày hôm qua hay à?”

      “Chết !” Tâm tình của nữ vương vốn tốt, nay bị người khác đụng tới vết sẹo liền xù lông, vung roi.

      Song, Đoan Mộc Hoặc điện hạ nào phải dạng vừa, kỹ năng phòng ngự của rất tốt. ta nhún người né tránh: “Tiểu Hi à, em bạo lực quá . sợ em gả được mất. Haizz, thiếu gia khẩu vị nặng nhà nào mới nuốt nổi nữ vương bệ hạ như em đây?”

      “Khốn kiếp, mau chết !”

      Hai người này đùa giỡn cũng chẳng phải ngày ngày hai, riết rồi mọi người cũng mặc kệ luôn.

      đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Du Niệm dưới tán cây, chỉ chốc lát biến mất.

      Đan Vận Hi phồng mang trợn má theo Đan Khương Hằng. Cứ chốc lại lén lút liếc trai. Khuôn mặt trai vẫn tuấn tú như được Thượng đế chạm khắc tỉ mỉ, chỉ cần nhìn sườn mặt thôi cũng đủ khiến người khác liêu xiêu.

      hai, nghĩ La Sinh Nhược Du Niệm bị làm sao?” Ý của là sao người có thể thay đổi chỉ trong hai tháng, cứ như là hoàn toàn biến thành người khác vậy.

      Hơn nữa, làm gì có chuyện ngay cả con mình mà gia tộc La Sinh Nhược cũng nhận nhầm cơ chứ? Cho dù khả năng này có thể xảy ra ở bất cứ nhà nào, nhưng chắc chắn La Sinh Nhược nằm trong số đó.

      Dưới nắng vàng rực rỡ, Đan Khương Hằng rũ lông mi, ánh mắt lẳng lặng như nước thấp thoáng u buồn làm lòng người nôn nao. Con ngươi đen thăm thẳm nhìn em : “Em tò mò về ấy lắm hả?”

      Đây chưa hẳn là dấu hiệu tốt, đặc biệt ở thời điểm “Nó” sắp khởi động.

      Đan Vận Hi nhăn mày: “Em tin tò mò. đừng quên ấy vì ai mà chạy hái hoa tường vi đen, ngay cả mạng cũng chẳng cần. tại ấy qua lại với Khúc Quyến Sí cùng với cả mớ lý lẽ kì quái kia nữa. à, em có cảm giác này rất khó khống chế.”

      Muốn khởi động “Nó” điều kiện đầu tiên là cần có là Thập Tam Tước, nhưng chưa đủ. thay đổi của La Sinh Nhược Du Niệm…quá nguy hiểm.

      Đáy mắt Đan Khương Hằng thoáng lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên. Các nữ sinh đứng gần đó mê mẩn phun máu mũi ngất xỉu, “ cũng rất muốn biết ấy có thể làm gì để thoát khỏi kế hoạch của chúng ta."

      Tiếng chuông trường vang lên.

      Du Niệm cầm hộp cơm chậm rãi bước hành lang trở về lớp học. Tất cả học sinh vừa nhìn thấy liền lùi lại. Du Niệm nhàm chán mặc kệ thái độ của bọn họ, nụ cười xinh đẹp vẫn treo môi.

      Đột nhiên Du Niệm vươn tay, chú chim chúc phúc màu vàng nhạt vui vẻ ríu ra ríu rít bay tới, đậu lên tay . Những người khác hiểu nó gì, nhưng Du Niệm ngược lại. là chủ nhân của loài thú, nghe hiểu bọn chúng là chuyện rất đỗi bình thường.

      Lúm đồng tiền lún sâu hơn, đôi mắt mềm mại sáng rỡ làm cho người ta đắm chìm trong vô thức. thú vị!

      Muốn khống chế ư? bao nhiêu năm rồi nhỉ. Kể từ khi và Ly Nhi rời khỏi hoang đảo đến với thế giới bên ngoài, biết bao nhiêu kẻ muốn giam cầm bọn .

      Người nào cũng mang danh nghĩa vì mà điên cuồng khiến phiền chán thôi. Giờ lại thêm đám. Haizz…

      Ừm…hay là để cho bọn họ sống lâu thêm chút cũng được, dù sao cũng thấy khá hứng thú với đặc quyền của gia tộc La Sinh Nhược. Thế giới này có nhiều bí mật quá à, thích…

      lá bài bỗng xuất ngón tay, xoay tròn như đùa giỡn. Du Niệm đến chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn về toà nhà đối diện, thấy đôi mắt ý của Đan Khương Hằng, búng ngón tay.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :