1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      @Chris Đúng truyện rồi mà bạn. Bạn seach lại dùm mình nhé.
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Oh vay la xuyen roi ah?

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      @Chris Đúng rồi bạn, đây là xuyên cả thân xác
      Chris thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 3: Cầu xin

      Do gia tộc La Sinh Nhược là gia tộc sát thủ, kẻ thù khắp nơi, cho nên những đứa trẻ trong nhà bắt buộc phải có năng lực bảo vệ mình. Từ bốn tuổi, bọn họ phải trải qua các cuộc huấn luyện khốc liệt. Người vô dụng bị loại trừ, gia tộc thể giữ lại bất kỳ nhược điểm gì để cho kẻ khác khống chế, thậm chí đó có thể là mầm mống gây nguy cơ diệt tộc.

      Nhưng gia tộc La Sinh Nhược rất quý người nhà, họ bỏ rơi La Sinh Nhược Du Niệm vì tư chất tầm thường và thể lực yếu ớt của La Sinh Nhược Du Nhiên. Dù được gia đình thương, thấu hiểu nhưng hai chị em vẫn phải cố gắng đạt tới cầu cơ bản của gia tộc.

      Đáng tiếc La Sinh Nhược Du Niệm quá tệ hại, ta hiểu quan tâm của người nhà, ta chỉ biết bốc đồng cho rằng mọi người ngược đãi mình, muốn biến mình thành cỗ máy giết người.

      ta nào biết rằng tất cả trẻ em trong gia tộc La Sinh Nhược, đều bắt đầu nhận nhiệm vụ giết người từ lúc mười tuổi. Chẳng cần đâu xa, đôi tay của đứa em trai La Sinh Nhược Đường Diệm mới mười lăm tuổi nhuốm máu biết bao nhiêu người rồi, đứng trước cánh cửa sống chết là chuyện cơm bữa.

      Còn ta sao? Mười bảy tuổi vẫn thích mơ mộng hão huyền, căm ghét gia tộc máu tanh, nguyền rủa người nhà của mình. ta chẳng chịu suy nghĩ, với ngoại hình bình thường, tư chất kém cỏi của bản thân sao có thể sống yên ổn trong học viện Boutis nổi danh tôn thờ tài năng được cơ chứ.

      ta được giáo viên, hiệu trưởng tôn trọng; bạn bè sợ hãi, dám lén lút chơi xấu còn phải do dòng họ đỉnh đầu bảo lãnh ư?

      Ngược lại, La Sinh Nhược Du Nhiên sớm về tối, dốc hết nỗ lực. Bất kỳ người giúp việc nào thức dậy vào tờ mờ sáng cũng có thể nhìn thấy ấy cột bao cát chạy bộ; khi mọi người mệt mỏi ngủ phòng luyện võ sáng đèn đến khuya.

      Hưởng thụ lợi ích của gia tộc, chưa từng biết ơn và báo đáp. Tố chất tầm thường, nhan sắc nhạt nhoà, não teo như tôm, ngu xuẩn sập bẫy máu chó của em . Tóm lại mà , đây đúng là khiến cho người ta muốn thích cũng thích nổi.

      Lam Ảnh nhìn cơ thể trong gương, khuôn mặt nhắn tái xanh, chỉ có đôi mắt đào hoa đặc trưng mới giống di truyền của nhà La Sinh Nhược, còn lại cùng lắm chỉ có thể là thanh tú mà thôi, chứ chẳng có điểm nào nổi trội. Lỡ mà chen vào đám đông, chắc chưa tới ba giâycô bị người ta che lấp luôn rồi.

      Mười bảy tuổi còn chưa trổ mã, cơ thể đầy vết lằn, đôi môi nứt nẻ, chẳng có chút nhu mì đáng nào cả; càng nhìn càng thấy xấu xí, khó coi. Quả bộ dáng đáng ghét.

      Lam Ảnh xoa mặt, bóng người phản chiếu cũng xoa mặt.

      Bất chợt, Lam Ảnh nở nụ cười nhạt nhẽo khuôn mặt thanh tú trong gương, cặp mắt đào hoa lẳng lặng như được vẽ thêm ánh sáng, con ngươi trong suốt, lóng lánh ánh nước, dịu dàng làm cho người ta cảm tưởng như bản thân bước vào hồ lãng quên.Thoáng chốc bị dòng nước bao phủ, khiến bọn họ quên cả sợ hãi, quên việc cầu cứu.Thế giới tâm trí như bị chiếm lĩnh, hơi thở ấm áp khiến người ta xúc động muốn khóc.

      Lam Ảnh sạch , thích dùng gương mặt của người khác nhưng lại thể biến La Sinh Nhược Du Niệm trong tích tắc. Nếu làm vậy khiến cho người nhà La Sinh Nhược nghi ngờ, trò chơi gia đình cũng đủ vui vẻ.

      Thôi, tạm thời để yên vậy , mỗi ngày thay đổi chút chắc chẳng ai để ý đâu. Cùng lắm mọi người chỉ nghĩ con mười tám thay đổi mà thôi.

      Tóm lại, từ giờ trở chính là La Sinh Nhược Du Niệm.

      “Két!” cửa phòng bệnh mở ra.

      Du Niệm hít sâu, cúi đầu ra khỏi phòng tắm, đúng như dự đoán, người tới là tộc trưởng trước kia của gia tộc La Sinh Nhược, ông nội của Du Niệm - La Sinh Nhược Đình Tuất.

      Ông nghiêm túc đứng cạnh giường bệnh, lúc nhìn thấy , đôi mắt ông lóe lên tia phức tạp, có thất vọng lẫn cả nỗi tiếc hận thể dạy dỗ cháu .

      Du Niệm tới trước mặt ông nội, đợi ông lên tiếng, quỳ xuống, dập đầu, giọng chứa đầy hối hận và kiên định:

      “Ông nội, Tiểu Niệm biết những chuyện Tiểu Niệm làm mấy năm qua khiến mọi người thất vọng, hiểu được thương và chờ mong của người nhà dành cho Tiểu Niệm. Con tuỳ hứng, làm bậy, huỷ hoại mặt mũi gia tộc La Sinh Nhược. Tiểu Niệm biết sai rồi, xin ông nội cho Tiểu Niệm cơ hội, danh dự của gia tộc bị huỷ tay của Tiểu Niệm, vậy Tiểu Niệm trả lại gấp bội cho người.”

      Nếu giờ phút này là Lam Ảnh, dù loài người có chết sạch chăng nữa, cũng chẳng ai xứng đáng để cho Lam Ảnh côphải quỳ xuống cả. Nhưng tại là La Sinh Nhược Du Niệm, hành động này rất bình thường. chơi là phải nhập tâm.

      La Sinh Nhược Đình Tuất kinh ngạc, sắc bén hoá thành khiếp sợ. Hôm nay ông định đưa Du Niệm ra nước ngoài ở riêng, xem như là cách bỏ rơi. Hành động nhiều năm nay của con bé vượt quá ranh giới cho phép, thế mà Du Niệm lại đột nhiên mang đến cho ông bất ngờ lớn.

      Thân thể con bé vẫn gầy yếu, mỏng manh như trước, giọng khô khốc nay trở nên mạnh mẽ, kiên định tràn đầy quyết tâm. Đáng tiếc, chưa tới tố chất của con bé và thời gian huấn luyện tốt nhất qua chuyện mất mặt vừa rồi…

      “Ông nội, Tiểu Niệm biết con có cách nào để ông tin tưởng, xin hãy cho con hai tháng. Tiểu Niệm cố gắng dùng 120% học hết tất cả các chương trình. Sau đó, ông nội hãy kiểm tra con, nếu ông nội còn hài lòng, Tiểu Niệm để cho ông xử lý mà oán hận câu nào. Xin ông nội cho Tiểu Niệm cơ hội!”

      Thấy La Sinh Nhược Đình Tuất dao động, Du Niệm năn nỉ lần nữa:

      “Ông nội, cho Tiểu Niệm sửa sai !” chẳng biết Lương Lễ đứng trước cửa phòng bệnh từ lúc nào, nhìn em quỳ mặt đất, bình thản góp lời.

      “Hừ, ông nội à, hiếm khi chị ta biết mấy câu này, cứ xem thử chị ta làm được tới đâu. Thêm hai tháng thôi mà, huấn luyện ở nhà sợ gì chị ta gây chuyện.”

      Hai tay cậu nhóc đút vào túi quần, gương mặt bất cần đời vừa nhóp nhép nhai kẹo cao su, vừa khinh thường, trào phúng . Nếu phải cả cầm băng đinh uy hiếp cậu còn lâu mới cầu tình giùm cái đồ vô dụng này. Hừ!

      “Xin ông nội cho con cơ hội!” Du Niệm tiếp tục cầu xin.

      “Biết sai rồi sao?” Giọng uy nghiêm của La Sinh Nhược Đình Tuất cất lên, khiến người dám trái lời.

      “…Ông nội ám chỉ điều gì ạ?”

      “Bất chấp hình ảnh của gia tộc, hủy hoại tôn nghiêm của gia tộc, vứt bỏ máu mủ, hãm hại em ruột thịt của mình.”

      “Xin lỗi ông nội, con thừa nhận chuyện làm xấu danh dự của gia tộc, ngoài ra con trả lại gấp đôi. Tôn nghiêm của gia tộc cũng như vậy. Nhưng loại chuyện vứt bỏ người thân…”

      Du Niệm ngẩng đầu nhìn La Sinh Nhược Đình Tuất, đôi mắt kiên định động lòng người:“Nếu ông lòng nghĩ Du Niệm có thể nhẫn tâm làm loại chuyện này Du Niệm còn lời nào để .”
      SiAm, MushaderlandChris thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 4: Về nhà

      Con ngươi đục ngầu của La Sinh Nhược Đình Tuất nheo lại, lời như thể ám chỉ đằng sau những chuyện con bé làm còn có tình khác. Chẳng hiểu sao tự nhiên ông có loại cảm giác này…

      Hồi lâu sau, La Sinh Nhược Đình Tuất nhìn cháu từng được ông đặt nhiều hi kỳ vọng, rồi lại làm ông thất vọng. Ông nặng nề thở dài, trong nháy mắt, ông già hơn nhiều, khoát tay :

      “Được, tạm thời gác chuyện này qua bên, ông cho con cơ hội. Hai tháng sau tự ông xét duyệt, nếu thông qua…” chưa dứt lời, ông xoay người rời , nhưng ý tứ rất ràng.

      “Cảm ơn ông nội!” Du Niệm từ từ đứng dậy, đôi chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất, thân thể yếu ớt được lồng ngực nóng ấm, thoang thoảng mùi máu tươi đỡ lấy.

      Du Niệm nghiêng đầu, thấy gương mặt đẹp trai ngàn năm vẫn đơ của Lương Lễ, trong đôi mắt hoa đào là khoảng tối tĩnh lặng, sâu thẳm, khiến cho người khác tò mò nghiên cứu, muốn tìm hiểu đằng sau lớp màn bí ấy cất giấu thứ gì. Dù là mặt tê liệt, nhưng cũng là mặt liệt nóng bỏng, được biết bao nhiêu nàng theo đuổi.

      “Đừng làm ông nội buồn” nhịp điệu đạm mạc, hờ hững.

      “Hừ!” Đường Diệm hừ lạnh, để đồ bỏ thông qua khảo sát của ông nội trong vòng hai tháng sao? Trừ khi chị ta biến thành người khác. Bằng đánh chết cậu cũng tin.

      “Đường Diệm, làm nhiệm vụ xong chưa? Tiền mượn xe hôm bữa và lãi, tổng cộng…” Lương Lễ lạnh lùng quét mắt.

      Đường Diệm nhăn gương mặt đáng , vội vàng : “Em biết rồi, tình nhân thị trưởng thành phố Kendall, em liền nè” Cậu nhóc lật đật xách mông chạy trốn, tốc độ còn nhanh hơn thỏ. Đừng có đùa, cả chưa bao giờ khách khí đòi nợ đâu; ngay cả ba mẹ cũng dám thiếu tiền lương của ấy nữa kìa.

      Khoé miệng Du Niệm giật giật, đôi mắt dịu dàng sâu kín khẽ cong. Lương Lễ lơ đãng liếc qua, hơi ngây người, con ngươi thăm thẳm loé lên chút tối tăm. loại cảm xúc xa lạ chợt nảy sinh.

      Thời gian lặng lẽ tích tắc giọt trôi , nhìn như dịu dàng nhưng lại lạnh lùng hơn bất cứ thứ gì. Chiếc xe hơi sang trọng có biển số chữ ‘L’ màu vàng kiêu ngạo chói mắt uốn lượn quanh các ngọn đèo, lướt qua hàng thông xanh rậm rạp.

      Du Niệm chống cằm ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Núi Arbour là ngọn núi cao nhất Công Quốc Rebis với độ cao 3788m so với mặt nước biển, địa bàn của gia tộc La Sinh Nhược, cũng là trong ba nơi tham quan nổi tiếng của Công quốc.

      Hồi đầu biết được điều này, Du Niệm dở khóc dở cười, đại bản doanh của gia tộc sát thủ lại trở thành điểm du lịch. May mà nhà La Sinh Nhược giết người tuỳ tiện vì họ chẳng bao giờ làm chuyện công, nhiệm vụ rẻ nhất cũng phải ba triệu.

      Ở bệnh viện mấy ngày, Du Niệm xem như nắm được đại khái tình hình thế giới này. Đây là thế giới đại, mà chỗ đứng là Công quốc Rebis, diện tích tương đương với Nhật Bản, ngôn ngữ là tiếng Hán, Rui là đơn vị đồng tiền giống như nhân dân tệ. Quốc gia này cực kỳ giàu sang và có lịch sử lâu đời.

      Phong cảnh xinh đẹp, khí thoáng đãng, kinh tế phát triển. Học viện hoàng gia là lựa chọn hàng đầu của các vương tử, công chúa, quý tộc đến từ nhiều quốc gia. thành lập của bất kỳ bang phái nào cũng đều nằm trong mục tiêu huỷ diệt của chính phủ, chỉ có gia tộc La Sinh Nhược là tồn tại ngoại lệ, bọn họ được tự do hoạt động, được công nhận, nằm ngoài vòng pháp luật, tôn quý thua kém Thập Tam Tước.

      Hầu như mọi người đều sợ hãi gia tộc La Sinh Nhược, vì ai mà biết được vào ngày đẹp trời nào đó, tên mình có nằm trong danh sách nhiệm vụ của bọn họ hay . Dù vậy, bọn họ vẫn phải chấp nhận kiêu ngạo của gia tộc sát thủ này. Có thể đề phòng, tróc nã, đuổi giết, nhưng nếu để lọt chứng cứ phạm tội, gia tộc La Sinh Nhược được phép khởi tố, giết người đền mạng. đúng là quy luật thú vị. Du Niệm cực kỳ tò mò muốn biết nguyên nhân cho đặc quyền đó là gì, nhưng ngẫm mãi cũng chẳng thể lý giải nổi.

      Gia tộc La Sinh Nhược xuất từ khi Công quốc Rebis mới thành lập, lâu đời và thần bí , Thập Tam Tước còn bí hơn. Điều này làm cho cảm thấy hưng phấn, cực mê trò giải đáp bí mật, vì khi giải mã xong, rất có cảm giác chiến thắng. Tựa như thổi bay màn sương trắng xoá, mở ra món quà xinh đẹp giấu bên trong vậy.

      “Tiểu thư, đến rồi” biết xe ngừng lại từ lúc nào, tài xế mặc bộ vest màu đen, thoang thoảng toả ra mùi máu tanh, cung kính mở cửa.

      Du Niệm cong môi, đôi mắt chợt loé sáng, khiến cho đối phương ngơ ngẩn. Tới bây giờ ông mới biết sản phẩm thất bại của gia tộc La Sinh Nhược cũng có thể thu hút đến vậy.

      Du Niệm đánh giá cánh cửa khổng lồ trước mặt, con rồng màu vàng kim to lớn, oai phong đứng đỉnh, hai mắt sáng rực mở to như thể nhìn xuống chúng sinh, cực kỳ nghiêm trang nhìn , thậm chí còn có vẻ phóng ra hơi thở nặng nề đầy sát khí. Cánh cổng từ từ mở ra, toà nhà kiểu Âu cổ xưa xuất , dù xung quanh có rất nhiều vườn hoa, và đài phun nước nhưng khí vẫn có nổi chút sống vô cùng hiu quạnh, xơ xác tiêu điều.

      người đàn ông khoan thai ra, tuổi tác khoảng tầm La Sinh Nhược Điển Trì, vóc dáng cao gầy, khoác chiếc áo măng tô đen, bao tay trắng, đeo kính mắt, che khuất con ngươi sắc bén. Đây là tổng quản gia nhà La Sinh Nhược – Đồ Đặc.

      “Mừng tiểu thư về nhà.” Đồ Đặc đứng thẳng tắp, tay đặt trước ngực, cúi đầu, lễ nghi thuần thục.

      “Ba mẹ và em đâu rồi?”

      Du Niệm kín đáo quan sát Đồ Đặc, tuy hơn 40 tuổi nhưng ông vẫn còn giữ được ngoại hình thời trẻ xuất sắc của mình. Nếu lúc này phải là La Sinh Nhược Du Niệm mà là Lam Ảnh, muốn chơi trò đương ba tháng với ông ấy.

      “Lão gia và phu nhân dự tiệc xã giao của Thập Tam Tước rồi ạ, đại thiếu gia thi hành nhiệm vụ, tiểu thiếu gia học bài, tứ tiểu thư đến học viện, còn nhị thiếu gia nộp đơn xin nghỉ học cho tiểu thư” Đồ Đặc hơi nhíu mày trả lời tròn trách nhiệm.

      “Nghỉ học?” bước chân của Du Niệm dừng lại.

      Sắc mặt Đồ Đặc hề thay đổi, “Đúng vậy thưa tiểu thư.”

      ra trong lòng ông rất nản với vị tiểu thư này, có lẽ giống như người ta thường , hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Chẳng hiểu vị tiểu thư này từ đâu chui ra, sao lại nhận được chút gene trội nào của gia tộc La Sinh Nhược cơ chứ. Nếu phải xét nghiệm DNA và phu nhân sinh con tại nhà, ông nhất định nghi ngờ lẽ nào tiểu thư bị tráo đổi. Chẳng ai lý giải nổi, ràng là sinh đôi mà sao hai chị em lại chênh lệch đến như thế.

      “Gọi điện thoại cho hai bảo huỷ đơn .”

      “Thưa tiểu thư, đây là lời dặn dò của lão thái gia” Đồ Đặc phiền muộn nhăn trán, lẽ tiểu thư còn chưa từ bỏ? Gia tộc chưa đủ xấu mặt à?

      “Vậy ông với ông nội, ở đó tôi làm mất bao nhiêu danh dự của gia tộc hai tháng sau tôi tự lấy về” Du Niệm liếc qua Đồ Đặc, thản nhiên , khoé miệng nâng lên nụ cười nhàng, gương mặt thanh tú tràn ngập tự tin.

      Đồ Đặc giật mình ngạc nhiên, hôm nay tiểu thư lạ, bất kể lời của hay giả, có thể ra được những lời này xem như là tiến bộ rất lớn.

      “Vâng, thưa tiểu thư. Các giáo viên chờ ở sân sau.”

      “Tôi biết rồi, Đồ Đặc làm việc , tôi tự đến đó” nhìn thấy người rồi, tất nhiên chẳng cần người dẫn đường làm chi nữa.
      SiAm, MushaderlandChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :