1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gia sư vô trách nhiệm - Lăng Thục Phân (10/10) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cái này cũng là làm cho có lệ, người phụ nữ ngừng chút rồi từ từ đem bì thư thu về. Trong mắt thoáng qua lãnh khốc làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.

      Người phụ nữ tránh ánh mắt của hai người trẻ tuổi: “Vậy... lần sau mẹ trở lại thăm con.” Sau đó vội vã rời .

      Cái quái gì thế này? Bà ta có tiền ăn mặc nhưng lại có tiền cho con học hành, mướn phòng sao?

      Ánh mắt của Thạch Đan Kỳ ảm đạm. Trần Cửu Hãn im lặng nhìn , gì.

      lúc sau, Thạch Đan Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn cười: “Cậu chờ tôi chút.” Trần Cửu Hãn nhìn ra cười miễn cưỡng, chỉ gật đầu cái, lấy món đậu hủ ra.

      Từ chị của mình biết, từ khi còn học Thạch Đan Kỳ bắt đầu kiếm tiền sinh hoạt. từng nghĩ tại sao đến Đài Bắc mà còn phải khổ cực như vậy, khả năng duy nhất là vì mẹ ấy cũng giàu có gì. Có thể là vì muốn kiếm thêm thu nhập nên thể ở chung với con .

      Ai ngờ, hôm nay gặp mặt chuyện lại hoàn toàn phải thế. Mẹ ấy có thiếu tiền cũng phải do kinh tế khó khăn. Quần áo bà ta mặc người là quần áo của người làm vợ nhà giàu.

      Ánh mắt của Trần Cửu Hãn lạnh băng. có thể chịu được mẹ của Thạch Đan Kỳ vì nghèo quá nên nuôi nổi nhưng thể chịu được chuyện bị người khác ngược đãi.

      Đợi lúc lâu, Thạch Đan Kỳ có động tĩnh gì, mới quay đầu nhìn lại, lại thấy đứng trước lò vi ba, khóc.

      “Ngoan, sao.” bước nhanh tới, đem ôm chặt vào trong ngực.

      tựa vào bả vai của Trần Cửu Hãn, đột nhiên cảm thấy rất biết ơn vì cậu ta ở bên .

      “Bà ấy là mẹ tôi.” lúc lâu sau, lau nước mắt, nhàng .

      biết.” ôm trở về ghế ngồi, ôm vào trong ngực mình.

      “Bà ấy tới thăm tôi, thuận tiện hỏi tôi có thiếu tiền ...”

      Trần Cửu Hãn hừ lạnh tiếng.

      cần cái bì thư mỏng kia cũng nuôi nổi . nhận công việc gia sư là cũng vì .

      Bản thân cũng tiêu nhiều tiền, ăn mặc ở đều là dùng đồ của người nhà gửi lên, cho nên tiền làm gia sư hàng tháng đều bỏ vào tài khoản ngân hàng, sau đó đem thẻ ATM giao cho .

      Lúc đầu Thạch Đan Kỳ chịu nhận tiền của , nhưng để ý, cậy mạnh bịt tai để ý đến . Bình thường Kỳ Kỳ cũng có làm thêm nhưng sinh viên vừa học vừa làm thu nhập ổn định, có mấy lần kẹt quá cũng phải dùng đến số tiền trong tài khoản.

      Lần đầu tiên Trần Cửu Hãn biết mình có thể “nuôi” trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn! chăm sóc Kỳ Kỳ, vĩnh viễn để chịu khổ.

      Thạch Đan Kỳ thở dài, từ trong ngực Trần Cửu Hãn ngồi dậy, cúi đầu nhìn ngón tay mình, sâu kín mở miệng.

      “Tôi là đứa bé mẹ vụng trộm với người ngoài sinh ra.”
      ''dd

      Trần Cửu Hãn ngẩn ra. nghĩ ra rất nhiều trường hợp, bao gồm cả chuyện mẹ tái giá nên mới mang theo, nghĩ tới lại là như vậy.

      “Lúc mẹ tôi kết hôn tới năm thứ ba tình cảm với chồng có vấn đề.” Thạch Đan Kỳ lạnh nhạt mở miệng, giống như câu chuyện mình kể là chuyện xưa của người quen biết: “Có lần chồng bà ấy phải chuyển tới Đại Lục mà dẫn bà ấy theo nên mọi chuyện rùm beng lên, mẹ tôi tức giận chạy về nhà mẹ ở Đài Nam, thề lần này nhất định phải ly hôn với chồng.”

      “Vừa lúc đó, bà ấy gặp lại mối tình đầu... mọi chuyện cứ diễn ra cách tự nhiên.” Thạch Đan Kỳ giương khóe miệng: “Người tình của bà ấy cố gắng lấy lòng bà ấy, hơn nữa đồng ý sau khi ly hôn mang theo bà ấy nơi khác. Mẹ tôi chưa bao giờ làm, ở nhà dựa vào cha, cưới rồi dựa vào chồng, vốn là còn lo lắng cho chuyện sau khi ly hôn nên dám mọi chuyện ra. Hôm nay có người cam kết, bà cũng an tâm mà có quan hệ với người đó.”

      “Ai ngờ, lúc bà ấy phát mình mang thai lâu người đàn ông kia bỏ chạy. Lúc ấy bà ấy luống cuống, bởi vì phát quá muộn, phá thai rất nguy hiểm. Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhân lúc chồng Đại Lục, mượn cớ chạy về nhà mẹ ở Đài Nam, len lén sinh tôi ra.”

      lâu chồng bà ấy trở lại, bà ấy cũng vội vàng quay về, cứ như vậy, thần biết quỷ hay, cho tới bây giờ chồng bà ấy cũng biết vợ từng ngoại tình, còn sinh ra đứa trẻ.”

      Thạc Đan Kỳ nâng gương mặt tươi cười lên nhìn chăm chú vào Trần Cửu Hãn: “Bây giờ cậu biết phụ nữ bọn tôi lợi hại phải ? Đàn ông ở bên ngoài trộm sinh đứa phải là chuyện gì lạ, phụ nữ ở bên ngoài trộm sinh đứa , còn bị phát , đây mới gọi là có bản lãnh!”

      Miệng cười nhưng đáy mắt lại lên vẻ bi ai. Trái tim Trần Cửu Hãn đau xót, cúi đầu khẽ hôn chóp mũi của , cúi đầu an ủi .

      “Mẹ tôi biết phải làm gì nếu rời khỏi chồng nên thể làm gì khác hơn là tiếp tục lừa gạt, ném tôi cho ông ngoại bà ngoại chăm sóc. Chồng của bà ấy kiểm soát tiền rất chặt nên mỗi tháng chỉ có thể len lén đưa cho bà ngoại tôi phí nuôi dưỡng. Nhưng khi tôi được mười hai tuổi, ông bà ngoại qua đời, bà ấy cũng thể mang tôi về nhà nên lén mướn cho tôi căn phòng, nuôi tôi ở bên ngoài.”

      “Lúc chồng bà ấy Đại Lục thức ăn trong nhà so với bình thường có nhiều hơn chút, cuộc sống của tôi cũng tốt hơn chút. Lúc ông ấy quay về lại phải thắt chặt chi tiêu, tiết kiệm sống qua ngày.” kéo khóe miệng: “ ra tôi nên cám ơn ông ấy, coi như là ông ấy cũng nuôi tôi lớn.”

      Cho nên mới hề đề cập tới cha của mình. Cho nên mới ở chung với người thân duy nhất. Cho nên nhiều năm qua chưa bao giờ gặp mẹ .

      nghĩ đến mới mười hai tuổi phải sống mình ngực hừng hực lửa giận.

      đứa bé như vậy, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao? Lúc bị bệnh ai chăm sóc ? Ở trường bị bắt nạt làm thế nào?
      Last edited: 4/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Khó trách từ quậy phá, gắng học hành trở thành học sinh giỏi, vì biết có ai để dựa vào.

      Trần Cửu Hãn càng nghĩ càng tức giận. Bất luận kẻ nào cũng thể ức hiếp Kỳ Kỳ của . Kể cả mẹ ấy cũng được.

      Trần Cửu Hãn chợt ôm vào trong ngực, ôm chặt chặt, như muốn biến thành phần của mình.

      Từ rất phá phách, nên biết cha mẹ phải đối phó như thế nào. Nếu như có cha mẹ cũng còn chị , còn Kỳ Kỳ sao?

      cố gắng tự mình kiếm tiền nuôi bản thân. thua nhiều lắm.

      “Em còn có !” Trần Cửu Hãn .

      cúi đầu, mờ mịt dựa trở lại bờ vai .

      “Khi còn bé, hi vọng lớn nhất của tôi là được lên Đài Bắc tìm mẹ, bà ấy nhất định đón tôi về nhà, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.” Giọng của nhàng: “ ra , tôi biết chuyện như vậy chắc chắn xảy ra, nhưng trong lòng vẫn nhịn được mà chờ mong...”

      Cho đến ngày kia khi lên Đài Bắc, giấc mộng kia, rốt cuộc cũng tỉnh.

      Mẹ lén lén lút lút tới phòng trọ của , cà lăm hỏi sau này tính làm gì. nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bà, cuối cùng cũng hiểu ra, bà ấy sợ, sợ con riêng của mình bị đưa ra ánh sáng, sau đó cuộc sống an ổn của bà thể tiếp tục nữa...

      Thôi, hiểu, mẹ vĩnh viễn thừa nhận tồn tại của ! sinh ra đời phải là lỗi của bà ấy, nên bắt bà ta mang tội dang cả đời.

      Từ giây kia, Thạch Đan Kỳ hề lấy tiền của mẹ nữa.

      Thạch Đan Kỳ cũng nhịn được nữa, mũi sụt sùi, vùi vào hõm vai khóc: “Tôi tình nguyện lúc đầu bà ấy đừng xin tôi ra...”

      Nước mắt nóng bỏng của làm đau đớn trái tim . Trần Cửu Hãn hôn lên mái tóc , ôm chặt, thề bắt đầu từ hôm nay chắn mọi sóng gió bão táp của cuộc đời.

      “Em cũng có mẹ.” Thạch Đan Kỳ hít hít chóp mũi, hiểu gì ngước mắt nhìn , lông mi dài còn vươn nước mắt của .

      Trần Cửu Hãn giọng : “Mẹ .”
      dd..ll.q..
      Thạch Đan Kỳ ngẩn ngơ.

      suy nghĩ chút, hình như là như vậy cũng sai... Cho tới lúc này, người luôn chăm sóc là dì Trần. Cái gì mà hai em Trần gia có nhất định cũng có phần. Nóng có nước mát, lạnh có quần áo mới, sang năm mớ cũng kêu Trần Cửu Tương dẫn về nhà ăn tết.

      Tại sao dì Trần lại đối xử tốt với như vậy?

      Là bởi vì con trai thôi sao... vì bà hiểu tâm ý của con trai mình.

      Nhưng ra có làm gì cả, lại còn lén lút đối xử xấu với Trần Cửu Hãn. Kể cả tiền dạy thêm của cậu ta cũng xài. Vậy rốt cuộc cậu ta xem trọng ở điểm nào chứ?
      “Tại sao?” ngồi dậy từ trong lòng .

      cũng cảm thấy rất kỳ quái, tính tình em tốt, vừa mềm yếu lại nhát gan, ở trước mặt người khác giả vờ ngoan ngoãn nhưng sau lưng đùng đùng...”

      “Cám ơn cậu nha!” Thạch Đan Kỳ giận dẫm lên chân .

      Trần Cửu Hãn cười , ôm , thoải mái hôn xuống cái.

      “Bởi vì, chúng ta giống nhau.” yên lặng nhìn : “Em đơn giống .”

      Thạch Đan Kỳ thoáng chốc ngơ ngẩn.

      đơn?

      Đúng, đơn, nhưng cậu ta cũng vậy sao? Cậu ta có gia đình tốt, cha me thương, chị dữ dằn nhưng lại rất quan tâm đến, cái gì cậu ta cũng có, vậy tại sao lại cảm thấy đơn?

      đơn sao?

      đúng là rất đơn.

      Mặc kệ người trong nhà thương như thế nào nhưng vẫn thể hiểu , cho nên vẫn luôn ở bên ngoài. Sau đó, có ngày bọn họ gặp nhau, hai người giống nhau, đều đơn như nhau.

      Đúng vậy, bọn họ giống nhau như vậy, tại sao trước kia phát ra chứ? Bọn họ cũng cao ngạo khó gần, cũng luôn thích mình. Chỉ là khéo léo dùng bề ngoài ngọt ngào của mình để che giấu.

      Bức tường chống đỡ 22 năm, bây giờ xuất vết nứt.

      Tại sao trước kia ngừng đẩy cậu ta ra? Là bởi vì sợ! Từ người cậu ta, nhìn thấy bản chất của mình, cao ngạo, độc. muốn tin mình là người như vậy, cho nên mới tìm mọi biện pháp tránh xa cậu ta.

      Tại sao trước kia lại ngu như vậy? ra , để cho đến gần, bao giờ đơn nữa...

      Thạch Đan Kỳ khe khẽ thở dài hơi, chui về cái lồng ngực rộng rãi ấm áp.

      Này, cứ như vậy .

      “Liền thử chút xem sao.” giọng tinh tế xíu chui vào tai .

      Khuôn mặt tuấn tú của Trần Cửu Hãn lên vẻ tin được, đáy lòng lại bắt đầu cuồng loạn.

      Người trong ngực cũng khẽ mỉm cười: “Thử chút, cho đến khi hai người chúng ta chịu được đối phương nữa mới thôi.”

      thể nào!” đột nhiên lật người người lại đè xuống, hừng hực mà cuồng nhiệt hôn khắp khuôn mặt .

      “Mau dậy , đè em sắp chết rồi.”

      “Gọi tên .” Cho đến giờ phút này, mới phát mình vẫn ngừng thở.

      Gương mặt trắng mịn đỏ bừng rồi, rũ lông mi dài xuống, dám nhìn ánh mắt đốt người của .

      “Trần, Trần Cửu Hãn.”

      “Cửu Hãn!”

      “...Cửu Hãn.” Hai má của đỏ tươi gần như muốn ra máu.

      thõa mãn thở dài tiếng: “Em đó, là biết đày người.”

      “Em biết.” vô tội .

      hôn lên mí mắt : “Lúc em kiên trì muốn tới Đài Bắc, rất tức giận, tại sao em chịu đợi chứ? Sau đó quyết định, nếu em cần ... cũng cần em. Bất luận như thế nào cũng quên em. Lúc thi đại học cố ý chọn trường cách xa Đài Bắc nhất. Lúc ấy trong lớp cũng có rất nhiều bạn nữ thích , nhưng lại cảm thấy có cái gì đó đúng. Họ có nụ cười ngọt ngào nhưng trong đôi mắt lại là tiểu ác ma...”

      “Em nào có!” giọng kháng nghị.

      “Em có! Em biết bộ dạng tiểu ác ma của em rất đáng sao.” Trần Cửu Hãn cười: “Sau đó nhận ra: “Nếu có thể quên được cho dù ở cùng thành phố cũng có thể quên, căn bản cần trốn đến nơi khác. Vì vậy quyết định kháng cự nữa, lập tức chuyển trường thi lên Đài Bắc .”

      , lúc chuyển trường thi lên Đài Bắc hề chuẩn bị gì?” Thạch Đan Kỳ bất mãn. Tại sao người này đọc sách mà cứ như ăn cơm thế?

      Ánh mắt của Trần Cửu Hãn giảo hoạt: “ ngờ lúc gặp mặt rồi, em lại nhìn đến . Lúc đó thầm mắng “người phụ nữ này căn bản còn chưa tỉnh ra” trong lòng.”

      “Tại sao muốn em tỉnh lại? chịu khổ là do em sao!” Thạch Đan Kỳ kháng nghị.

      Trần Cửu Hãn hừ tiếng, lòng dạ độc ác hôn lên đôi môi .

      Thạch Đan Kỳ ôm lấy cái người cố chấp. Cho dù có xa nhau cũng vứt bỏ . dũng cảm hơn rất nhiều.

      Hai người thỏa mãn ôm lấy nhau, ai muốn suy nghĩ đến bữa ăn tối.

      Trần Cửu Hãn mút lấy môi của , ở bên tai giọng tuyên bố...

      “Nếu theo kiếp này em đừng mong chạy thoát.”

      Hết chương 7

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:

      Bốn năm sau

      Ông trời luôn thích gây khó khăn cho con người. ràng hôm nay nắng chang chang cả ngày, thế mà cố tình đến lúc tan làm trời bắt đầu mưa.

      khí tự nhiên lạnh lẽo. Năm nay là đông ấm, cuối tháng mười vẫn tính là quá lạnh, nhưng mà đối với thân thể yếu đuối như Thạch Đan Kỳ mà vẫn cần cái áo ấm dày cho thời tiết này.

      theo dòng người ra khỏi thang máy, đứng ở cửa công ty quan sát trời mưa.

      “Đan kỳ, có muốn về với tôi ?” Đồng nghiệp bình thường vẫn về chung tàu điện ngầm với tới: “Hôm nay tôi có việc bận rồi, về trước .” nhàng cười tiếng.

      “A? Muốn hẹn hò đây!” Đồng nghiệp trêu ghẹo .

      Thạch Đan Kỳ cười: “ có gì, hôm nay bạn trai của tớ giải ngũ, có bạn bè giúp ấy làm liên hoan nên ấy muốn đón tớ cùng .”

      “Là ai hiểu chuyện thế? Ngày đầu tiên sau khi giải ngũ lại bắt cóc bạn trai của người ta. Vậy tớ trước, bái bai.” Đồng nghiệp cười tạm biệt .

      Trần Cửu Hãn trực tiếp từ nhà ga đến đây, đến cả nhà cũng trở về, biết được cái túi hành lý kia phải làm sao đây? Thạch Đan Kỳ nhìn xung quanh, chờ mong cái đầu húi cua, người lính lưng đeo theo túi quân dụng.

      “A!” cánh tay sắt đột nhiên ôm lấy từ phía sau.

      sợ hết hồn, quay người lại nằm trong lồng ngực bền chắc.

      Mỗi lần gặp , càng ngày càng đen hơn... biết tại sao lại đỏ mặt, chú ý thấy xung quanh có ít người mỉm cười chăm chú nhìn họ, vội vàng vỗ vỗ cánh tay muốn buông ra.

      rất lâu rất lâu hai người được gặp nhau...

      từ từ ngước nhìn , gương mặt đen xì của như lóe sáng.

      Rất nhớ .

      Vốn là Trần Cửu Hãn muốn nghĩa vụ, nhưng biết đây là nghiệp quan trọng nhất trong đời người đàn ông. Trước kia sa đọa, muốn sống sao có ý kiến nhưng bây giờ thể để ý, ... là bạn trai . Cho nên hy vọng có thể trải nghiệm qua cuộc sống quân nhân.

      Chỉ là người này vận số là tốt, vốn là còn lo lắng, với cá tính của biết có đắc tội với tiểu đội trưởng , đến lúc đó bị chỉnh thê thảm. Kết quả lại làm “binh lính thoải mái.

      Tiểu đội trưởng giao cho trông coi tất cả máy vi tính thiết bị internet, người ta ngày nào cũng phải ra thao trường phơi nắng, còn ngồi trong phòng vi tính có máy lạnh. Chỉ là mặt trời ở miền nam chói chang, năm rưỡi, cũng khiến đen ít.

      Thạch Đan Kỳ sờ sờ mặt , tóc của lại ngắn cũn như thời còn học nhưng thân hình lại cao lớn, vạm vỡ, phải ai cũng có thể sánh được.

      Dường như nhận ra được mình luôn chăm chú nhìn mặt đỏ lên, giọng : “Chúng ta mau , trễ rồi.”

      Trần Cửu Hãn dùng ánh mắt đói khát của cắn nuốt mỗi tấc da xinh đẹp của . Ai, ở đây nhiều người quá... nên đồng ý liên hoan với bạn bè hôm nay. Bây giờ chỉ muốn tìm căn nhà nho , để cho an ổn “ở chung” lúc.

      “Đến đây !” Trần Cửu Hãn sờ chóp mũi , khẽ cười khi nhìn thấy gương mặt nhắn càng ngày cáng hồng.

      Sau khi chính thức trở thành bạn của ngược lại càng dễ dàng xấu hổ hơn trước. Càng ngày càng có bộ dạng của .

      nhàng đem hành lý vác qua lưng, sau đó cầm lấy chiếc dù tay . Chiếc dù nữ tính này cầm tay người lính có chút buồn cười lại có chút phù hợp. Trần Cửu Hãn đưa ô che đầu , còn nửa người mình lộ ra ngoài, cũng thèm để ý vẫn che chở đón xe.

      Hôm nay người giúp làm tiệc tẩy trần là đồng nghiệp cũ. Lúc học đại học năm 3 gặp được.

      Lại nghỉ hè ĐH năm 3 đó, Trần Cửu Hãn Microsoft thực tập gặp được ông chủ bây giờ. Lúc ấy ông ấy cũng chỉ là trưởng phòng nhoi, Trần Cửu Hãn chính là từ cơ hội thực tập này mới có thể học hỏi được nhiều điều, khi ấy có thể làm lập trình viên. Sau đó ông chủ mới ra ngoài, thành lập công ty riêng, rất tự nhiên mà kéo Trần Cửu Hãn theo và cũng được ông chia cho chút lợi nhuận.

      Lúc ấy Thạch Đan Kỳ tốt nghiệp, làm biên tập nho Nhà Xuất Bản. Sinh viên chính quy ngành văn học sao lại đáng thương đến thế? Tiền lương của cũng qua được hai vạn, mà Trần Cửu Hãn mới làm nhân viên phần mềm, chia đều tháng cũng được 3, 4 vạn.

      Đến năm 4, ông chủ trực tiếp cho Trần Cửu Hãn vào biên chế công ty, trở thành Kỹ Sư chính thức.

      Ông chủ này rất hào phóng, tùy theo năng lực nhân viên mà thưởng rất hậu hỉ, nhân viên trong công ty toàn là nhân tài trẻ tuổi. Trừ nhân viên hành chánh, kế toán và tổng đài viên mọi nhân viên khác nhất thiết phải ở công ty, có thể giải quyết vấn đề cho khách hàng online qua máy vi tính, vì vậy ở đâu cũng có thể làm việc được.

      Quy tắc này vừa vặn hợp ý với Trần Cửu Hãn, vốn thích ngồi làm việc trong văn phòng, quan hệ với mọi người.

      Cứ như vậy, cần tới công ty. Thậm chí còn có thể làm mấy việc ở ngoài cho ông chủ.

      Ông chủ đối với khối ngọc thô sơ chưa mài dũa như Trần Cửu Hãn rất hài lòng, vừa xuất ngũ là thể chờ đợi nữa mà muốn bắt người. Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là vì muốn đảm bảo về công ty, cho có ý tưởng ăn máng khác.

      “Lau mau lên, coi chừng bị cảm.” Thạch Đan Kỳ vừa ngồi xuống, liền móc khăn giấy ra thay Trần Cửu Hãn lau nước mưa mặt.

      Khăn giấy mềm mại lau qua đôi mày rậm, hốc mắt, sống mũi rồi tới đôi môi mỏng. Mắt của cũng theo tay quan sát từng bộ phận.

      Sau đó, đôi môi dưới tay khẽ động, ngơ ngác nhìn lên mắt .

      “Nơi này là xe taxi...”

      Đôi môi nóng rực che kín xuống.

      A, rất nhớ ..

      ràng mới gặp hồi tháng trước nhưng giống như là qua mấy năm.

      Bắt đầu từ hôm nay, là của , buối tối cùng về nhà, phải về đơn vị nữa...

      Lòng Thạch Đan Kỳ mền nhũn, cả người dựa vào lồng ngực cường tráng của . Trong mũi toàn là mùi hương nam tính, trong gian hẹp tràn đầy tồn tại của , hy vọng đoạn đường này có thể lâu chút...

      Trần Cửu Hãn còn gấp hơn . Làm lính năm rưỡi, mỗi ngày chỉ nhìn thấy đám đàn ông hôi thối lỗ mãn, làm sao bằng Kỳ Kỳ thơm mềm đáng của chứ. dùng lưỡi của mình vẽ lên đôi môi , trong lúc mê man trong sương mù thuận lợi chui vào.

      Mỗi lần gặp nhau, tốt đẹp của là động lực cho cố gắng.

      Có lúc Kỳ Kỳ đến mình, đa số đều đến cùng cha mẹ . Nếu là tới mình có gì tốt hơn thế nữa, vừa ra khỏi đơn vị là lôi kéo đến phòng trọ gần nhất. Sau đó ngâm mình trong phòng cả ngày, trằn trọc , vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Nếu như có người nhà cùng hơi phiền phức. Kỳ Kỳ ở phương diện này rất bảo thủ, kiên trì thể ở trước mặt làm ra hành động có phép tắc, dĩ nhiên là càng thể cùng “hành động”.

      Cuối cùng nổi giận, dứt khoát kháng nghị với mẹ mình, lính chỉ có năm rưỡi, bọn họ cần thường xuyên tới đây, cho Kỳ Kỳ đại diện tới là được rồi. Vì chuyện này, Trần Cửu Tương gọi điện thoại tới cười là tinh trùng xông não, Thạch Đan Kỳ nổi giận hai lần gặp mặt liền đến thăm .

      Vừa nghĩ tới ba tháng đó được gặp , ngày là dài! may là, thời gian chia lìa cuối cùng cũng kết thúc.

      thừa nhận rất vui mừng, là người đàn ông trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh bình thường. trẻ đẹp, hai người lại nhau say đắm, thể nào có dục vọng.

      Trần Cửu Hãn đè xuống dưới ghế, cách lớp quần áo cảm thụ từng tấc da mềm mại của . Môi bị hôn đến sưng lên, bộ dạng động tình duyên dáng làm hận muốn giải quyết ngay tại chỗ...

      thở dài, từ từ đỡ dậy, chỉnh sửa lại quần áo cho . Tài xế xe taxi hứng thú dạt dào liếc trộm họ qua gương chiếu hậu. Ánh mắt rét lạnh của Trần Cửu Hãn quét qua, tài xế taxi liền nhìn chằm chằm vào mặt đường.

      Thần thái mê người của Kỳ Kỳ khi bị hôn, chỉ có có thể thưởng thức.

      “Ngày mai xem xe thôi.” có xe tương đối “dễ dàng” hành động hơn.

      Thạch Đan Kỳ dần dần hồi hồn, vừa nghe hiểu ngụ ý của hai má khỏi hồng lên.

      Trần Cửu Hãn có khái niệm về tiền bạc, nhưng sao, có là được rồi.

      Từ sống mình, đối với khả năng tiết kiệm tiền của mình rất tự hào. Số tiền Trần Cửu Hãn cố định đưa cho mỗi tháng, phần dùng cho sinh hoạt hằng ngày, còn phần đem gửi tiết kiệm. Tiền lương của ít, gần đây nhất tiền gửi và tiền lãi lên tới 5, 6 vạn rồi. Ba năm nay, giúp tiền đẻ ra tiền, lợi sinh lợi, đồng thời cuộc sống của họ cũng khởi sắc hơn. Tiền gửi ngân hàng của lên tới bảy con số, hơn nữa con số đầu tiên phải là “1” .

      Người đàn ông này sống đến hai mươi bốn tuổi, thường ngày phản nghịch phóng đãng, biết bạn bè có bình thường .

      “Tới rồi tới rồi, chủ xị tới rồi!”

      Bọn họ mới bước vào phòng, thanh vỗ tay liền vang lên.

      “Sao nào? Có mang mấy cái bánh bao tới ?” Mấy người đàn ông cưới .

      Trần Cửu Hãn dìu Thạch Đan Kỳ lại chiếu Tatami, nụ cười mặt tính là ràng nhưng cũng là vẻ mặt vui vẻ nhất từ trước đến giờ.

      “Nhóc con, mau tránh ra! Nghe hôm nay cậu mang bạn tới, mau dẫn tới cho mấy xem mặt.” người đàn ông tròn tròn mập mạp vung tay .
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Bên kia là Đại Mập, Tiểu, Kiệt, Chí Hoành, ở ngoài là ông chủ, ở trong cùng là chị kế toán.”

      Trần Cửu Hãn giới thiệu mọi người cho Thạch Đan Kỳ trước, sau đó xoay người câu đơn giản: “Đây là bạn của em.”

      Mọi người nhìn thấy bóng hình xinh đẹp lanh lợi bên cạnh Trần Cửu Hãn vui vẻ.

      “Cửu Hãn, mặt cậu già như “ông già” rồi còn dám dụ dỗ trẻ vị thành niên, chuyện như vậy mà cậu cũng làm được, còn để người khác sống chứ?” Mập mạp khiển trách.

      “Kỳ quái, ràng cậu giống như khủng long bạo chúa, nên xứng với khủng long cái, làm sao lại là bé đáng thế này?” Tiểu cười .

      Thạch Đan Kỳ bị mọi người trêu đùa đến mặt đỏ cả lên. Mặc dù mọi người đều trêu chọc Trần Cửu Hãn dứt nhưng lại tức giận, có thể thấy được là tình cảm giữa và mọi người rất tốt. hhh''

      “Xin chào mọi người, em tên là Thạch Đan Kỳ, mọi người gọi em là Đan Kỳ được rồi.” Giọng con nít của vừa toát ra mập mạp làm bộ như thể tin được, ngã phịch xuống sàn nhà.

      Trong phòng tổng cộng năm nam hai nữ, mọi người đều hơn 20 đến gần 30 tuổi. Trần Cửu Hãn trẻ nhất mới hai mươi bốn tuổi, mà Thạch Đan Kỳ thấy ông chủ là người lớn tuổi nhất nhưng cũng chỉ ba mươi lăm.

      “Cửu Hãn, cậu công bằng! Ai cậu cũng giới thiệu tên, đến tôi chỉ có “chị kế toán” là sao?” Chị kế toán lườm Trần Cửu Hãn, sau đó cười tủm tỉm với Thạch Đan Kỳ: “Chị tên là Văn Nhã, mọi người gọi chị là chị Nhã, bởi vì chị trông nom tiền lương của mọi người nên dù lớn hơn hay hơn chị cũng dám bỏ chữ “chị”, chỉ là đan kỳ, em thích gọi chị như thế nào cũng được.”

      “Chị Nhã.” Thạch Đan Kỳ đương nhiên là rất biết nghe lời.

      Ngoại hình của vốn dễ nhìn, chỉ mấy câu là lập tức thân quen với mọi người.

      Thạch Đan Kỳ chú ý thấy bên cảnh ông chủ có được giới thiệu tới. ấy rất trẻ, chắc bằng tuổi với Trần Cửu Hãn, hơn nữa lại rất xinh đẹp, mái tóc xõa sau lưng, da thịt trắng hồng tì vết, đường cong lung linh mê người. Lúc mọi người cười đùa ha hả, ấy cũng tham gia, ánh mắt chỉ lưu luyến Trần Cửu Hãn.
      “Đan Kỳ, hai người tới đây ngồi.” Văn Nhã gọi bọn họ.

      Trần Cửu Hãn dắt tay Thạch Đan Kỳ ngồi xuống. ngồi xuống trước sau đó Trần Cửu Hãn lại bảo đổi chỗ với .hhpp'''vv///n/n

      Chờ tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Trần Cửu Hãn mới kéo cao cổ áo sơ mi lên chút. Lúc này Văn Nhã mới phát chỗ đó đón gió máy lạnh nên tương đối lạnh hơn mấy nơi khác.

      Phục vụ lập tức mang bát đũa lên, đồ ăn truyền tới Trần Cửu Hãn vẫn như cũ giúp gắp thức ăn, sau đó mới gắp cho mình.

      Ông chủ là người tương đối chững chạc, ông chỉ thầm cười tiếng. nghĩ tới tên nhóc này bình thường tính khí bộc trực lại rất chăm sóc cho bạn .

      “Đan kỳ, em có biết tên nhóc này rất cứng đầu !” Thạch Đan Kỳ và Trần Cửu Hãn vừa ngồi xuống Mập Mạp liền nhịn được oán trách: “Nghề của bọn , khó trách phải ra ngoài giao tiếp, danh thiếp của mọi người đều có tên tiếng , liền hỏi nó: Tên tiếng của cậu là gì?”

      “Tên nhóc này làm mặt ngầu với : có. : vậy cậu liền nghĩ ra cái tên cho tôi.”

      “Nó trả lời: Q-hang!”

      mắng nó: chú tâm chút có được ?”

      “Nó thế mà chưng ra bản mặt thối, rất chú tâm suy nghĩ rồi. : công ty chúng ta có ít khách hàng là người nước ngoài, cậu có tên tiếng làm sao xưng hô?”

      “Em biết nó trả lời thế nào ? Nó : kêu bọn họ học tiếng Trung .”

      giận đến nỗi chị Nhã ghi đằng sau danh thiếp của nó chữ QChen, cho nó làm bác sĩ Q là được rồi.”

      Mọi người nhất thời cười ầm lên.

      Thạch Đan Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười. từng xem qua danh thiếp của , tên tiếng là QChen. còn tưởng lười suy nghĩ nên tùy tiện tìm cái tên, ngờ mọi chuyện là thế.

      xin lỗi, ấy hơi khó tính, gây phiền toái cho mọi người rồi.” xấu hổ thôi, gật đầu liên tục bồi tội.

      “Như vậy được, em phải quở trách nó mấy câu cho bọn nghe mới đúng chứ, bọn rất mong em giúp bọn hả giận.” Kiệt cười .

      Mọi người cười ồ lên, cuối cùng ông chủ vỗ tay .

      “Cửu Hãn, đây là nhân viên mới của chúng ta, Ngụy Khinh Doanh.” Ông chủ chỉ chỉ mỹ nhân bên cạnh, giới thiệu: “Khinh Doanh cùng và cậu học cùng trường lại cùng khoa, hai người làm quen với nhau .”

      “Xin chào.” Trần Cửu Hãn giơ ly rượu lên rồi lại để xuống, lời ít ý nhiều.

      “Lời của Cửu Hãn là vàng ngọc, cần thiết dễ dàng mở miệng, đây là thói quen mà cũng là tính cách của cậu ấy.”

      Ông chủ cười với Ngụy Khinh Doanh.

      “Em biết lâu rồi.” Ngụy Khinh Doanh giơ ly rượu lên, dí dỏm cười .

      “Hả? Hai người trước kia có quen nhau sao?” Kiệt nhướng mày.

      Cả Thạch Đan Kỳ cũng cảm thấy tò mò, chỉ có Trần Cửu Hãn là thản nhiên, giống như chuyện này liên quan gì tới .

      “Lúc em học năm 2 có gặp qua ấy..” Ngụy Khinh Doanh có ý khác cười, “ ấy là gia sư của em họ em, có lần em đến nhà dì chơi có gặp ấy, biết Cửu Hãn có nhớ ?”

      “Tên nhóc này quả nhiên là có phúc, chỉ gặp lần mà làm cho người đẹp nhớ mãi thôi.” Chí Hoành ngồi kế bên đấm cái.

      Trần Cửu Hãn tiếp tục uống hớp rượu, dáng vẻ hề quan tâm đến. Thạch Đan Kỳ biết, căn bản là nhớ gì cả.

      ra lúc đó ấn tượng của dì em với Cửu Hãn rất tốt, vốn tính giới thiệu hai người chúng em với nhau, ngờ lúc đó ấy có bạn nên hai chung em liền bỏ lỡ nhau.” Giọng của Ngụy Khinh Doanh thanh thúy trái ngược với giọng con nít của Thạch Đan Kỳ.

      “Bạn lúc đó và bây giờ chỉ có người.” Trần Cửu Hãn lạnh nhạt trả lời.

      “Hai người quen nhau lâu vậy sao? Nhìn ra đó!” Văn Nhã kinh ngạc cười .

      ngờ Cửu Hãn rất chung tình, hai người quen nhau chắc cũng được năm năm rồi phải ?” Kiệt tò mò hỏi.

      “Chính thức quen nhau là lúc ấy học năm 2, em học năm 4 nhưng chúng em biết nhau trước đó rồi. Lần đầu tiên em gặp ấy, ấy mới học cấp 2, thân hình nhắn, nhìn ra là lớn lên lại cao to như bây giờ.” Thạch Đan Kỳ cười .

      “Ai nha, mới là học sinh là lên kế hoạch rồi à.” Mập mạp lại bắt đầu quậy phá.

      Mọi người cười rộ lên, Thạch Đan Kỳ chịu yếu thế, lập tức cho mọi người biết thời kỳ bi thảm của mình, nhất thời chiếm được cảm tình của mọi người còn Trần Cửu Hãn thành công được tiếng “Cầm thú”

      Cả quá trình vẻ mặt của Trần Cửu Hãn rất lạnh nhạt nhưng mọi người đều có thể thấy được biểu tình của . Lúc Thạch Đan Kỳ đến đoạn thú vị, đưa tay sờ sờ tóc , vẻ mặt rất dịu dàng.

      “Chị Đan Kỳ, bây giờ chị làm việc ở đâu?” Lúc mọi người cười đùa Ngụy Khinh Doanh mỉm cười hỏi.

      “Gọi tôi Đan Kỳ là được rồi, tôi chỉ quản tiền của ấy chứ có quản tiền của người khác nên cần thêm chữ “chị” đâu.” Mọi người cười rộ lên, Thạch Đan Kỳ nhìn nụ cười của Ngụy Khinh Doanh, cảm giác ta được thân thiện như bề ngoài: “Tôi vốn làm việc ở Nhà Xuất Bản, mới đổi qua làm ở công ty tư nhân được mấy tháng, bây giờ làm ở bộ phận PR.”

      sao? Vậy chị Đan Kỳ làm được 4 năm rồi à.” Ngụy Khinh Doanh cố tình nhấn mạnh chữ “chị”, ta cười ai oán nhìn ông chủ : “Đàn ông mấy người sướng, sau khi tốt nghiệp đại học còn nghĩa vụ năm rưỡi, còn phụ nữ chúng ta phải làm liền, suy nghĩ cũng già hơn hai tuổi so với số tuổi tế. Giống như chị Đan Kỳ và Cửu Hãn, thực tế kém nhau tới bốn tuổi! Khó trách đàn ông càng lớn tuổi càng hấp dẫn, còn phụ nữ càng già càng héo úa.”

      Ông chủ và Kiệt là người trưởng thành chỉ nhếch miệng cười, gì. Mập mạp ngẩn ra lúc sau đó cười ha hả.

      Trần Cửu Hãn rốt cuộc nhìn thẳng vào Ngụy Khinh Doanh... ánh mắt vừa sắc lại vừa lạnh... Ánh mắt của có chút dọa người, Ngụy Khinh Doanh nhất thời dám nhìn .

      Dưới bàn, Thạch Đan Kỳ đè chân trấn an. Đôi mày rậm của Trần Cửu Hãn hơi nhíu lại, cầm tay , trong mắt thoáng qua tia chán ghét.

      Ai kêu đào hoa như thế, còn liên lụy em làm trò cười cho người ta. mím môi cười thầm.

      “Tôi lại cảm thấy, tính ra đàn ông xui xẻo, bởi vì phụ nữ chúng ta có nhiều hơn họ hai năm kinh nghiệm.”

      Thạch Đan Kỳ mỉm cười .

      “Đúng vậy đúng vậy! Đan Kỳ đúng.” Mập mạp ồn ào lên, sau đó chuyển sang đề tài khác.

      Chỉ là Trần Cửu Hãn, đối với người chán ghét chỉ có chiêu... Đó là hoàn toàn để ý đến.

      Sau đó, Ngụy Khinh Doanh biết mình hơi quá trớn nên muốn lôi kéo Trần Cửu Hãn sang đề tài khác nhưng lười để ý.

      Trần Cửu Hãn cũng lười cho người ta bậc thang. Ngược lại Thạch Đan Kỳ thấy nụ cười của Ngụy Khinh Doanh càng ngày càng miễn cưỡng đành lòng, uyển chuyển vài câu với ta, khí lại tốt như lúc đầu.

      Như vậy so sánh, Thạch Đan Kỳ hiền lành lại để lại ấn tượng trong lòng mọi người.

      Xem ra, tổ hợp bạo long với cũng tệ lắm.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Cửu Hãn, cậu xuất ngũ rồi, có rãnh rỗi qua công ty.” chuyện lát, ông chủ mở miệng: “Cậu làm ở hạng mục Sofware Developer, cho cậu gặp khách hàng rất lãng phí tài năng. Ý của tôi là cho cậu theo cậu Kiệt nghiên cứu phát triển phần mềm. Tôi hy vọng từ từ bồi dưỡng cậu lên làm quản lý, tương lai có thể mình gánh vác mọi thứ. Khách hàng cho Chí Hoành và Mập Mạp phụ trách, ý cậu như thế nào?”

      “Ông chủ, ném em đâu? Em thể lựa chọn phòng ban làm việc sao?” Đôi mắt đẹp của Ngụy Khinh Doanh chuyển động chen miệng vào.

      “Chưa hỏi tới !” Trần Cửu Hãn lạnh lùng .

      Nụ cười của Ngụy Khinh Doanh nhất thời cứng đờ.

      “Lúc Cửu Hãn chuyện luôn rất nghiêm túc, đây chỉ là điều tôi thích ở cậu ấy.” Ông chủ cười . Trần Cửu Hãn nhìn ông : “Chuyện này ngày mai vào công ty bàn lại.” có ý định bàn chuyện khi hai lỗ tai bị làm phiền thế này.

      Ông chủ vừa nghe muốn vào công ty thở phào nhõm, chắc rằng chuyện này nhất định thành công hơn phân nửa.

      “Đương nhiên, đương nhiên. Bây giờ cậu còn là sinh viên tiền lương và quyền lợi cũng nên điều chỉnh lại. Cậu về nghĩ lại xem muốn mức lương là bao nhiêu, ngày mai chúng ta chuyện.”

      Tiền! Thạch Đan Kỳ vừa nghe đến vấn đề trọng điểm thần kinh lập tức run lên. Trần Cửu Hãn là người hề có chút khái niệm nào về tiền bạc, khi về nhà phải giúp khai thông tư tưởng mới được. dùng sức gật đầu với Trần Cửu Hãn.

      Trần Cửu Hãn liếc cái liền thấy vẻ mặt phấn chấn của khỏi bật cười, cúi đầu hôn lên trán .

      Thạch Đan Kỳ nhất thời thẹn thùng.

      Đám người Mập Mạp làm sao có thể bỏ qua cho họ chứ?

      là quá đáng, lại dám có hành động đương trước đám người đơn như bọn tôi, lúc này phải báo cảnh sát mới được.” Mập Mạp phỉ nhổ.

      Thạch Đan Kỳ luống cuống nên lời, hung tợn trợn mắt nhìn . Nhưng ánh mắt của căn bản có chút sức sát thương nào, còn bị mọi người cười là “nháy mắt đưa tình”. Cuối cùng trong lúc mọi người ồn ào lên tối nay cho ngủ phòng khách.

      Có người tin mới là lạ!

      Thạch Đan Kỳ mở cửa cho Trần Cửu Hãn vào. rất khẩn trương. Đây là lần đầu tiên bước vào nhà trọ do mướn cho hai người họ.

      Từ lúc mười hai, hy vọng mình có căn nhà.

      Trần Cửu Hãn ràng, sau khi xuất ngũ sau hai người ở chung. Vì vậy nửa năm trước chọn căn nhà này. Căn nhà này lớn lắm, ước chừng khoảng 20 mét vuông. Dưới bàn tay khéo léo của nữ chủ nhân căn nhà này trở nên rất ấm áp.

      Bởi vì nghĩa vụ nên mọi vật dụng trong nhà đều do tự mua sắm, biết có thích ?

      Bây giờ nhìn lại, căn phòng này quá giống phòng cho con nít, ghế sa lon cũng quá , lại là người đàn ông cao to. Còn nữa, có nên đổi cái tủ lạnh lớn hơn ?

      lảm nhảm giới thiệu mọi thứ để che khẩn trương trong lòng.

      “Đây là phòng khách, bên cạnh quầy rượu, phòng bếp. Bên kia vốn có gian phòng nhưng em sửa thành phòng làm việc. Bên cạnh là phòng ngủ chính, phòng tắm...” giới thiệu sơ qua lúc rồi phát còn nghe thấy tiếng bước chân.

      Thạch Đan Kỳ ngừng bước, quay đầu lại.

      Trần Cửu Hãn nghiêng người dựa vào quầy rượu, khóe miệng nở nụ cười làm hai chân nhũn ra.

      Nhất thời hai má đỏ au lên, bước tường phòng thủ sụp xuống. Ánh mắt của người này mười năm như , lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống ...

      ra , cũng rất chờ mong...

      lâu sau rơi vào lồng ngực nóng bỏng.

      “Ở đây chỉ có phòng ngủ, vậy ngủ ở đâu?” Người xấu này còn tà ác bên tai .

      ... có thể ngủ trong phòng tắm.” cậy mạnh .

      Đáng tiếc, vành tai nhắn đáng ửng hồng của đả hoàn toàn phá hoại hình tượng mạnh mẽ cố tạo ra.

      Tiếng cười vang lên, Thạch Đan Kỳ bị ôm ngang lên.

      Hai mắt khép chặt, mặt ửng hồng, tự nhiên vừa rồi hoàn toàn biến mất. Mỗi lần đến thời điểm này, luôn là xấu hổ đến mức dám nhìn .

      Cũng là vợ chồng, nhưng đến bây giờ vẫn có phản ứng này làm cảm thấy say mê dứt.

      Trần Cửu Hãn ôm đến phòng ngủ, mùi hương nhàn nhạt thuộc về lập tức thoảng qua mũi . khoan khoái hít sâu, sau đó đặt xuống giường, ngay sau đó đè xuống.

      “Đèn...”

      muốn nhìn em.” khàn khàn .

      dám mở mắt ra, lông mi run run dám động.

      Đôi môi nóng bỏng hôn lên hai mắt nhắm chặt của , sau đó hôn dọc xuống khuôn mặt, rồi trườn qua vành tai bé, ngậm mút khiến toàn thân run lên. lập tức che lấy đôi môi đào thở dốc.

      Mặc dù tháng trước mới gặp nhưng đủ, vĩnh viễn đủ. chỉ muốn giống như trước kia, ngày ngày được ở bên cạnh , mỗi giây phút đều có thể nhìn thấy .

      “Kỳ Kỳ, mở mắt nhìn .”

      dùng sức lắc đầu, mắt càng nhắm chặt hơn, mặt càng lúc càng đỏ.

      Trần Cửu Hãn cười tiếng, bàn tay từ quần áo trườn vào, nắm chặt lấy nơi mềm mại no đủ kia. Chướng ngại quần áo nhanh chóng bị cởi ra, khi thân thể cứng rắn chạm vào cơ thể mềm mại trắng muốt của cả hai người đều thở dài thỏa mãn.

      cúi đầu, dùng môi thay thế cho đôi tay của mình, liếm láp . nằm gối trằn trọc, yểu điệu vô lực.

      Khi Trần Cửu Hãn hưởng dụng đủ đẹp đẽ trước ngực kéo lấy tay , muốn sờ mình. Thạch Đan Kỳ ngu muội động tình, mở ra đôi mắt to tràn ngập nước, mê muội vuốt ve lồng ngực bền chắt của .

      Cơ thể che trước người khẽ run động.Khi nghĩ đến sức lực bé của mình lại có thể làm cho thân hình cường tráng của rung động trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

      Trần Cửu Hãn cũng nhịn được nữa, hôn lên mỗi tấc da thịt của , dùng môi lưỡi của mình đem đến cho thỏa mãn lớn nhất.

      xụi lơ trong ngực , thở gấp.

      lại lần nữa hôn lên môi , đem đầu lưỡi của mình luồn vào trong miệng .

      thích nhất là nụ hôn của , lành lạnh, mãnh liệt, tràn đầy sức sống. Người đàn ông động tình này hiểu thân thể , bao phủ , làm cả người nóng lên, nhịn được mà đưa đôi chân trắng noãn nà như ngọc ra ôm lấy hông .

      Trần Cửu Hãn chịu nổi! vội vàng tách hai chân của ra, đem lấy chính mình ở giữa chân , bàn tay nóng rực sờ xoạng giữa đùi , tách ra, sau đó kịp chờ đợi xông vào.

      “A...”

      nhắm chặt mắt, dùng sức lắc đầu, bộ dạng đáng thương. Mà cũng chính bộ dạng này phá hủy tự chủ cuối cùng của người đàn ông.

      “Ngoan, kiên nhẫn chút, lần sau từ từ...”

      đỡ lấy bờ mông , đâm vừa sâu mà vừa mạnh, từng cái từng cái như muốn chạm tới nơi sâu nhất trong linh hồn ...

      Hết chương 8

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :