Chương 8:
Bốn năm sau
Ông trời luôn thích gây khó khăn cho con người. ràng hôm nay nắng chang chang cả ngày, thế mà cố tình đến lúc tan làm trời bắt đầu mưa.
khí tự nhiên lạnh lẽo. Năm nay là đông ấm, cuối tháng mười vẫn tính là quá lạnh, nhưng mà đối với thân thể yếu đuối như Thạch Đan Kỳ mà vẫn cần cái áo ấm dày cho thời tiết này.
theo dòng người ra khỏi thang máy, đứng ở cửa công ty quan sát trời mưa.
“Đan kỳ, có muốn về với tôi ?” Đồng nghiệp bình thường vẫn về chung tàu điện ngầm với tới: “Hôm nay tôi có việc bận rồi, về trước .” nhàng cười tiếng.
“A? Muốn hẹn hò đây!” Đồng nghiệp trêu ghẹo .
Thạch Đan Kỳ cười: “ có gì, hôm nay bạn trai của tớ giải ngũ, có bạn bè giúp ấy làm liên hoan nên ấy muốn đón tớ cùng .”
“Là ai hiểu chuyện thế? Ngày đầu tiên sau khi giải ngũ lại bắt cóc bạn trai của người ta. Vậy tớ trước, bái bai.” Đồng nghiệp cười tạm biệt .
Trần Cửu Hãn trực tiếp từ nhà ga đến đây, đến cả nhà cũng trở về, biết được cái túi hành lý kia phải làm sao đây? Thạch Đan Kỳ nhìn xung quanh, chờ mong cái đầu húi cua, người lính lưng đeo theo túi quân dụng.
“A!” cánh tay sắt đột nhiên ôm lấy từ phía sau.
sợ hết hồn, quay người lại nằm trong lồng ngực bền chắc.
Mỗi lần gặp , càng ngày càng đen hơn... biết tại sao lại đỏ mặt, chú ý thấy xung quanh có ít người mỉm cười chăm chú nhìn họ, vội vàng vỗ vỗ cánh tay muốn buông ra.
rất lâu rất lâu hai người được gặp nhau...
từ từ ngước nhìn , gương mặt đen xì của như lóe sáng.
Rất nhớ .
Vốn là Trần Cửu Hãn muốn nghĩa vụ, nhưng biết đây là nghiệp quan trọng nhất trong đời người đàn ông. Trước kia sa đọa, muốn sống sao có ý kiến nhưng bây giờ thể để ý, ... là bạn trai . Cho nên hy vọng có thể trải nghiệm qua cuộc sống quân nhân.
Chỉ là người này vận số là tốt, vốn là còn lo lắng, với cá tính của biết có đắc tội với tiểu đội trưởng , đến lúc đó bị chỉnh thê thảm. Kết quả lại làm “binh lính thoải mái.
Tiểu đội trưởng giao cho trông coi tất cả máy vi tính thiết bị internet, người ta ngày nào cũng phải ra thao trường phơi nắng, còn ngồi trong phòng vi tính có máy lạnh. Chỉ là mặt trời ở miền nam chói chang, năm rưỡi, cũng khiến đen ít.
Thạch Đan Kỳ sờ sờ mặt , tóc của lại ngắn cũn như thời còn học nhưng thân hình lại cao lớn, vạm vỡ, phải ai cũng có thể sánh được.
Dường như nhận ra được mình luôn chăm chú nhìn mặt đỏ lên, giọng : “Chúng ta mau , trễ rồi.”
Trần Cửu Hãn dùng ánh mắt đói khát của cắn nuốt mỗi tấc da xinh đẹp của . Ai, ở đây nhiều người quá... nên đồng ý liên hoan với bạn bè hôm nay. Bây giờ chỉ muốn tìm căn nhà nho , để cho và an ổn “ở chung” lúc.
“Đến đây !” Trần Cửu Hãn sờ chóp mũi , khẽ cười khi nhìn thấy gương mặt nhắn càng ngày cáng hồng.
Sau khi chính thức trở thành bạn của ngược lại càng dễ dàng xấu hổ hơn trước. Càng ngày càng có bộ dạng của .
nhàng đem hành lý vác qua lưng, sau đó cầm lấy chiếc dù tay . Chiếc dù nữ tính này cầm tay người lính có chút buồn cười lại có chút phù hợp. Trần Cửu Hãn đưa ô che đầu , còn nửa người mình lộ ra ngoài, cũng thèm để ý vẫn che chở đón xe.
Hôm nay người giúp làm tiệc tẩy trần là đồng nghiệp cũ. Lúc học đại học năm 3 gặp được.
Lại nghỉ hè ĐH năm 3 đó, Trần Cửu Hãn Microsoft thực tập gặp được ông chủ bây giờ. Lúc ấy ông ấy cũng chỉ là trưởng phòng nhoi, Trần Cửu Hãn chính là từ cơ hội thực tập này mới có thể học hỏi được nhiều điều, khi ấy có thể làm lập trình viên. Sau đó ông chủ mới ra ngoài, thành lập công ty riêng, rất tự nhiên mà kéo Trần Cửu Hãn theo và cũng được ông chia cho chút lợi nhuận.
Lúc ấy Thạch Đan Kỳ tốt nghiệp, làm biên tập nho ở Nhà Xuất Bản. Sinh viên chính quy ngành văn học sao lại đáng thương đến thế? Tiền lương của cũng qua được hai vạn, mà Trần Cửu Hãn mới làm nhân viên phần mềm, chia đều tháng cũng được 3, 4 vạn.
Đến năm 4, ông chủ trực tiếp cho Trần Cửu Hãn vào biên chế công ty, trở thành Kỹ Sư chính thức.
Ông chủ này rất hào phóng, tùy theo năng lực nhân viên mà thưởng rất hậu hỉ, nhân viên trong công ty toàn là nhân tài trẻ tuổi. Trừ nhân viên hành chánh, kế toán và tổng đài viên mọi nhân viên khác nhất thiết phải ở công ty, có thể giải quyết vấn đề cho khách hàng online qua máy vi tính, vì vậy ở đâu cũng có thể làm việc được.
Quy tắc này vừa vặn hợp ý với Trần Cửu Hãn, vốn thích ngồi làm việc trong văn phòng, quan hệ với mọi người.
Cứ như vậy, cần tới công ty. Thậm chí còn có thể làm mấy việc ở ngoài cho ông chủ.
Ông chủ đối với khối ngọc thô sơ chưa mài dũa như Trần Cửu Hãn rất hài lòng, vừa xuất ngũ là thể chờ đợi nữa mà muốn bắt người. Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là vì muốn đảm bảo về công ty, cho có ý tưởng ăn máng khác.
“Lau mau lên, coi chừng bị cảm.” Thạch Đan Kỳ vừa ngồi xuống, liền móc khăn giấy ra thay Trần Cửu Hãn lau nước mưa mặt.
Khăn giấy mềm mại lau qua đôi mày rậm, hốc mắt, sống mũi rồi tới đôi môi mỏng. Mắt của cũng theo tay quan sát từng bộ phận.
Sau đó, đôi môi dưới tay khẽ động, ngơ ngác nhìn lên mắt .
“Nơi này là xe taxi...”
Đôi môi nóng rực che kín xuống.
A, rất nhớ ..
ràng mới gặp hồi tháng trước nhưng giống như là qua mấy năm.
Bắt đầu từ hôm nay, là của , buối tối cùng về nhà, phải về đơn vị nữa...
Lòng Thạch Đan Kỳ mền nhũn, cả người dựa vào lồng ngực cường tráng của . Trong mũi toàn là mùi hương nam tính, trong gian hẹp tràn đầy tồn tại của , hy vọng đoạn đường này có thể lâu chút...
Trần Cửu Hãn còn gấp hơn . Làm lính năm rưỡi, mỗi ngày chỉ nhìn thấy đám đàn ông hôi thối lỗ mãn, làm sao bằng Kỳ Kỳ thơm mềm đáng của chứ. dùng lưỡi của mình vẽ lên đôi môi , trong lúc mê man trong sương mù thuận lợi chui vào.
Mỗi lần gặp nhau, tốt đẹp của là động lực cho cố gắng.
Có lúc Kỳ Kỳ đến mình, đa số đều đến cùng cha mẹ . Nếu là tới mình có gì tốt hơn thế nữa, vừa ra khỏi đơn vị là lôi kéo đến phòng trọ gần nhất. Sau đó ngâm mình trong phòng cả ngày, trằn trọc , vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Nếu như có người nhà cùng hơi phiền phức. Kỳ Kỳ ở phương diện này rất bảo thủ, kiên trì thể ở trước mặt làm ra hành động có phép tắc, dĩ nhiên là càng thể cùng “hành động”.
Cuối cùng nổi giận, dứt khoát kháng nghị với mẹ mình, lính chỉ có năm rưỡi, bọn họ cần thường xuyên tới đây, cho Kỳ Kỳ đại diện tới là được rồi. Vì chuyện này, Trần Cửu Tương gọi điện thoại tới cười là tinh trùng xông não, Thạch Đan Kỳ nổi giận hai lần gặp mặt liền đến thăm .
Vừa nghĩ tới ba tháng đó được gặp , ngày là dài! may là, thời gian chia lìa cuối cùng cũng kết thúc.
thừa nhận rất vui mừng, là người đàn ông trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh bình thường. là trẻ đẹp, hai người lại nhau say đắm, thể nào có dục vọng.
Trần Cửu Hãn đè xuống dưới ghế, cách lớp quần áo cảm thụ từng tấc da mềm mại của . Môi bị hôn đến sưng lên, bộ dạng động tình duyên dáng làm hận muốn giải quyết ngay tại chỗ...
thở dài, từ từ đỡ dậy, chỉnh sửa lại quần áo cho . Tài xế xe taxi hứng thú dạt dào liếc trộm họ qua gương chiếu hậu. Ánh mắt rét lạnh của Trần Cửu Hãn quét qua, tài xế taxi liền nhìn chằm chằm vào mặt đường.
Thần thái mê người của Kỳ Kỳ khi bị hôn, chỉ có có thể thưởng thức.
“Ngày mai xem xe thôi.” có xe tương đối “dễ dàng” hành động hơn.
Thạch Đan Kỳ dần dần hồi hồn, vừa nghe hiểu ngụ ý của hai má khỏi hồng lên.
Trần Cửu Hãn có khái niệm về tiền bạc, nhưng sao, có là được rồi.
Từ sống mình, đối với khả năng tiết kiệm tiền của mình rất tự hào. Số tiền Trần Cửu Hãn cố định đưa cho mỗi tháng, phần dùng cho sinh hoạt hằng ngày, còn phần đem gửi tiết kiệm. Tiền lương của ít, gần đây nhất tiền gửi và tiền lãi lên tới 5, 6 vạn rồi. Ba năm nay, giúp tiền đẻ ra tiền, lợi sinh lợi, đồng thời cuộc sống của họ cũng khởi sắc hơn. Tiền gửi ngân hàng của lên tới bảy con số, hơn nữa con số đầu tiên phải là “1” .
Người đàn ông này sống đến hai mươi bốn tuổi, thường ngày phản nghịch phóng đãng, biết bạn bè có bình thường .
“Tới rồi tới rồi, chủ xị tới rồi!”
Bọn họ mới bước vào phòng, thanh vỗ tay liền vang lên.
“Sao nào? Có mang mấy cái bánh bao tới ?” Mấy người đàn ông cưới .
Trần Cửu Hãn dìu Thạch Đan Kỳ lại chiếu Tatami, nụ cười mặt tính là ràng nhưng cũng là vẻ mặt vui vẻ nhất từ trước đến giờ.
“Nhóc con, mau tránh ra! Nghe hôm nay cậu mang bạn tới, mau dẫn tới cho mấy xem mặt.” người đàn ông tròn tròn mập mạp vung tay .
Last edited by a moderator: 11/4/15