1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gia sư vô trách nhiệm - Lăng Thục Phân (10/10) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1:


      "Trần Cửu Hãn, cậu chờ tớ quét dọn xong lát được ?"

      "Để làm gì?" Trần Cửu Hãn lạnh lùng hỏi.

      Hôm nay là thứ bảy, phải học, nhưng mà bọn cậu được phân công theo quy định đến sân trường quét dọn, sau khi dọn dẹp xong là có thể giải tán ngay lập tức. Tuần lễ này, Thạch Đan Kỳ có chuyện xin nghỉ, cho nên buổi chiều phải giúp cậu học thêm, hôm nay cả ngày cậu chỉ chờ cho thời gian học thêm nhanh đến.

      "Là thế này, Vương Hưng Nguyên hẹn chúng ta đến nhà cậu ta xem Viedo, cậu có muốn cùng hay ?" Cậu dường như có chút quan tâm đến câu hỏi của Lâm Chính Hồng với mình.

      "Bộ phim Video như thế nào?"

      " biết được, Vương Hưng Nguyên bí mật như vậy, chỉ là tìm được từ trong tủ treo quần áo của ba cậu ta, hẹn chúng ta đến sau, buổi trưa xem, cậu cùng a!" Lâm Chính Hồng dốc sức thuyết phục.

      đến Trần Cửu Hãn người này cũng người lập dị, bạn học cả lớp đối với cậu vừa quý vừa ghét. Quý là cậu mặc dù biết có bạn học mến, nhưng nếu có người ở sân trường bị côn đồ bắt nạt làm khó dễ, chỉ cần có biện pháp đem những tên côn đồ đó đến trước mặt Trần Cửu Hãn, tạo cho cậu cảm giác là "Mình bị quấy rầy rồi.", cậu khách khí chút nào đánh nhau với đối phương, cuối cùng trong trường đến tên tiểu lưu manh cũng dám quá ngang nhiên đến tìm học sinh lớp bọn họ gây .

      Hận, đương nhiên là việc cậu lạnh lùng vô tình. Người này sợ ầm ĩ, sợ phiền toái, trời sinh luôn làm việc mình. Chỉ cần cậu cảm thấy có người phiền đến cậu những lời ác độc đều có thể hết được chỉ nhằm mục đích đuổi được người đó , ngay cả giáo viên cậu cũng chừa mặt mũi.

      Những lúc cậu bị bắt buộc tham gia hoạt động tập thể cùng những bạn học trong lớp, nhiều lắm cũng chỉ là mấy nam sinh tan học tìm cậu cùng nhau chơi bóng. Trần Cửu Hãn rất thích chơi bóng rổ, cũng chỉ có mời cậu về mặt này, cậu từ chối.

      cách thẳng thắn, trong trận bóng rổ Trần Cửu Hãn thực rất sáng chói, cùng là con trai Lâm Chính Hồng thừa nhận cũng được.

      Cậu vừa lên sân bóng, tất cả lạnh lùng u ám biến mất. Dưới ánh mặt trời cậu tha hồ đổ môi hôi, cầu vừa đến tay của cậu người nào ngăn được, bắp thịt như màu của đồng thiếc theo mỗi lần chạy nhảy ném mà duỗi ra, ngay cả lúc dẫn bóng, cậu thậm chí cũng ít cười đùa vui vẻ với đồng đội.

      Mỗi lần Trần Cửu Hãn vừa vào sân bóng, bên cạnh vây quanh đám nữ sinh nhìn. Mỗi người như mê như say, ngay cả những nam sinh như bọn họ cũng theo “Tư thế oai hùng rạng rỡ” cậu mà tinh thần dâng cao.

      Giống như cậu, kiểu học sinh cao hứng mới học, mất hứng làm bài tập, đương nhiên là có thể đoán ra thành tích kém. Dù giáo viên phạt thế nào cũng vô ích. Nhưng thành tích cậu kém a, đó là chỉ tổng điểm trung bình các môn rất thấp, nếu như xem riêng từng môn, cậu hoàn toàn hứng thú học khối xã hội gồm ngữ văn, lịch sử, địa lý, công dân cùng đạo đức, có thể thi hết mỗi môn đạt điểm 4 được coi là có tiến bộ. Ngược lại các môn thuộc khối tự nhiên: toán học, vật lý, hóa học thành tích lại rất ít khi thấp hơn 8.5 điểm. Nhìn xem, người này rất kiêu căng, ngay đến việc học cũng đều chỉ chọn những môn cậu thích.

      Chẳng qua, tình hình cậu như vậy mà lâu sau khi lên đến năm thứ 3 sớm có thay đổi. Giáo viên cùng bạn học khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trong quá khứ cậu thi tốt được ở mấy môn, thành tích như cũ chỉ là tồi, nhưng trước kia cậu khinh thường học các môn thuộc về khối xã hội, vậy mà điểm số cũng từ từ tăng lên.

      Còn nhớ khi giáo viên ngữ văn lần đầu tiên chấm bài thi cậu đến 6 điểm ngồi ở bục giảng cảm động sắp phát khóc.

      chỉ ở thành tích có tiến bộ, cá tính của cậu cũng có như trước quái gở ― đương nhiên phần lớn cậu vẫn là thân mình á..., và họat động những ngày nghỉ theo quy định phải làm vệ sinh của nhà trường, trước kia cơ bản là có người dám bắt buộc cậu , tại chỉ là cần với cậu tiếng, cho dù cậu cực kỳ khó chịu giận đến tím mặt, nhưng đến giờ bóng dáng cậu vẫn đúng lúc xuất .

      biết được là chuyện gì thay đổi cậu, thế nhưng làm cho cậu bằng lòng hòa đồng với mọi người chút.

      Lâm Chính Hồng đoán rằng, chắc là bạn hoa hậu xinh đẹp của lớp bên cạnh viết thư tình cho cậu rồi. Ngược lại, cậu rất muốn nhìn chút phản ứng của Trần Cửu Hãn trong hoàn cảnh lúc ấy khi nhận được bức thư tình đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ? Hi vọng giống bộ dạng lần đầu tiên của cậu, có nữ sinh mới chuyển trường tới kiêu căng ngạo mạn, ‘phịch’ tiếng nhảy đến trước mặt cậu hô to: "Trần Cửu Hãn, tớ thích cậu, cùng tớ hẹn hò được ?" Bị cậu câu: "Đồ mê trai, có con trai mày chết sao? Cút ngay!" Làm bạn tức đến khóc lớn chạy .

      Ai ai ai, mang danh là trong những người thường xuyên nhất cùng Trần Cửu Hãn đánh bóng rổ trong lớp, làm sao cậu có thể ngồi nhìn thiếu niên trẻ tuổi mình trải qua năm tháng buồn tẻ thiếu niềm vui đây? Cho nên, hôm nay dù bộ phim có chiếu gì đều muốn lừa gạt Trần Cửu Hãn cùng xem!

      "Xong đây xong đây, dù sao tại mới hơn mười giờ, chúng mình đến nhà Vương Hưng Nguyên vừa ăn mỳ ăn liền vừa xem Video, buổi chiều còn nhiều thời gian, cậu muốn làm gì cũng được. Dù sao hôm nay thứ bảy, buổi chiều cũng có việc gì."

      Trần Cửu Hãn suy nghĩ chút. Thạch Đan Kỳ phải đến bốn giờ chiều mới có thể tới, quả thực cậu cần ít việc giết thời gian.

      "Được rồi!" Cậu cảnh cáo trước: "Nếu như bộ phim hay, tao lập tức bỏ ."

      "Tin tưởng tớ, cam đoan rất kích thích, vật lộn gần người, nhìn cực tiếc bộ phim!"

      Bốn rưỡi chiều, Thạch Đan Kỳ ngồi ở ghế có dựa lưng và lui vào cả trong ghế, đọc sách Văn của mình đặt chiếc bàn trà ở giữa phòng, Trần Cửu Hãn ngồi đối diện với , làm thử đề thi Ngữ văn.

      Lần thứ N cảm thấy đôi mắt liên tục nhìn vào người mình, ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc gặp được ánh mắt ngây người của cậu.

      "Em nhìn cái gì?"

      " có, có cái gì." Ánh mắt của cậu lập tức quay lại bài thi, thanh so với bình thường khàn khàn.

      "Oh, chỗ nào hiểu có thể bảo tôi." cúi đầu tiếp tục học Văn của mình. lát sau. . . . . .

      "Rốt cuộc em nhìn cái gì?" Cậu lại nhìn chằm chằm rồi.

      Đôi mắt đen nhánh của Trần Cửu Hãn do dự, má từ từ nổi lên chút đỏ sậm, tinh thần chăm chú, làm cho người khác hiểu nổi cậu sao lại như vậy.

      "Tôi nghĩ tôi chuyển máy vi tính sang bàn bên kia tốt hơn, chỗ này để lại cho em, tránh cho em phân tâm. Tuần sau phải thi giữa kỳ rồi, lúc này chuyên tâm là thể được." Thạch Đan Kỳ bắt đầu thu thập sách học của mình.

      " cần!" Trần Cửu Hãn vội vàng đè lại tay của , đột nhiên tay run lên cái, nhanh chóng rút về.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2 (? + )


      Thạch Đan Kỳ nhìn cậu hiểu ra sao cả. Tay người bị đụng là cơ mà, cũng chẳng có gì phản ứng, cậu ta làm sao lại biểu dáng vẻ như thể thiếu chút nữa giữ được trinh tiết bằng?

      Sau đó, tập trung tinh thần nhìn cậu lúc, rốt cuộc phát hôm nay cậu thoải mái. Khuôn mặt đen của cậu đỏ sậm so với bình thường, hơi thở nóng hừng hực từ người cậu thoát ra ngoài, ngồi đối diện cạnh cậu cũng có thể cảm thấy.

      "Em có phải bị sốt hay ? Thân thể thoải mái chỗ nào?"

      Tầm mắt cậu được tự nhiên mà dời chỗ khác, yết hầu ngừng nuốt vào hoạt động lên xuống. Làm sao vậy?

      " có việc gì, . . . . . . ngồi ở chỗ này là được rồi, cần . . . . . ." Kỳ lạ, bên má trái Trần Cửu Hãn càng ngày càng đỏ thẫm hơn, mắt dám nhìn , chỉ là hít hơi sâu."Tôi chú tâm đọc sách, ngồi đây là được."

      Nếu cậu ta có việc gì lại sao nữa, Thạch Đan Kỳ nhún vai cái. Kỳ thi giữa kì của cũng vào ngay tuần sau, có thời gian rảnh rỗi trông nom cậu ta. Dù sao bác Trần cũng chỉ là muốn làm bạn cùng học mà thôi, yên tâm thoải mái tiếp tục công việc học Văn của mình.

      Ngẫm lại công bằng, vậy mà Trần Cửu Hãn so với còn có thể học tiến bộ!

      Thạch Đan Kỳ biết mình phải là loại người thông minh học máy móc ( Lim: học cho có lệ, học đánh trống ghi tên), từ trước tới nay thành tích tốt đạt được đều dựa vào việc mỗi ngày chăm chỉ hơn người khác, học hành cũng rất nhiều lúc gặp khó khăn, nhưng Trần Cửu Hãn lại giống vậy.

      Chỉ cần Trần Cửu Hãn chịu quyết tâm học, học thuộc lòng đối với cậu ta dễ dàng giống như chỉ ăn bữa cơm vậy, tất cả môn học cậu ta xem qua quá hai lần đều nhớ kỹ trọng điểm. Cuối cùng, ngay đến gia sư là đây từ trước đến giờ cũng hề phát huy được chút tác dụng nào, giống như củ cà rốt bị treo ngược buộc vào cái que để trước mặt con ngựa, mục đích là khiến con ngựa liều chết chạy đuổi theo cà rốt, để sau đó chạy đến đích mà thôi.

      như vậy, liền quyết định làm gia sư vô trách nhiệm, trừ phi cậu chủ động hỏi, còn ít hỏi về việc học hành của cậu.

      may là thành tích cùng hạnh kiểm của Trần Cửu Hãn cũng đều giống nhau, mỗi ngày đều tăng lên, bác Trần cười đến khép miệng, vừa có tiền lương lại có thời gian học bài vở của mình, Trần Cửu Hãn ngồi ở bên cạnh có làm bạn cùng học, tất cả ba bên đều vui vẻ. (Lim: mũi tên trúng ba con chim)

      Đọc được lúc, Thạch Đan Kỳ dần dần có chút buồn ngủ.

      Phạm vi cuộc thi lần này tương đối lớn, mấy ngày trước lại bị cảm, mất mất mấy ngày có ôn tập bài vở, cảm giác đọc sách thế nào cũng đọc vào.

      Cơ thể mới khỏi bệnh, cố gắng nhìn chăm chú vào bài thi ở bàn, nhưng trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ……….

      Trần Cửu Hãn ngơ ngác nhìn thân hình nhắn xinh xắn mềm mại bên trong ghế dựa.

      Lông mi dài như hai chiếc lược siêu tinh tế, tạo thành hai bóng râm mờ nhạt che đôi mắt. Hai bờ môi sáng bóng màu hồng, theo hô hấp vững chãi mà khẽ nhếch lên.

      Cậu ngơ ngác đứng dậy, ngơ ngác tới bên cạnh , ngơ ngác ngồi xuống, giây cũng dời ra được hình ảnh làm người ta miệng lưỡi khô khan này.

      Hình ảnh cuộn phim buổi trưa mà cậu xem ở nhà Vương Hưng Nguyên bây giờ nhanh chóng lướt qua trong đầu cậu, ngực cậu nóng lên, cổ họng bỗng nhiên cũng theo đó mà như muốn phun ra lửa.

      Từ trước đến nay, cậu chỉ biết là cùng với rất vui vẻ, lúc nhìn thấy luôn luôn mong đợi để mau đến thời gian có thể nhìn thấy . Đối với tình cảm, cậu rất mơ hồ, chưa từng có nghĩ tới đây là dạng tình cảm gì, cho đến buổi tối, nửa đêm cậu ngủ được, trong đầu ngừng nhớ đến hình ảnh , sau đó nhịn được liền………..

      Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ tới rồi “tự an ủi” (Lim: chuyện ấy đấy *khụ khụ* *che mặt*) sau khi xong chuyện, mặc dù cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại tràn đầy cảm giác tội lỗi, giống như ở trong lòng khinh nhờn ( tôn trọng). Hôm sau, cậu ít dám nhìn thẳng mặt , chỉ sợ Thạch Đan Kỳ phát tối ngày hôm qua cậu làm gì, cảm thấy tâm địa cậu bẩn thỉu, về sau bao giờ chuyện cùng cậu nữa.

      Mấy buổi học giáo dục khỏe mạnh về tâm sinh lý cho học sinh cậu đều bỏ nên cậu cũng biết ràng chuyện gì xảy ra giữa con trai và con , cho tới hôm nay, cho đến sau khi xem bộ phim kỳ quái trong Video…….

      ra là, ra là con và con trái, là có dạng như vậy………

      Cậu nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ ngọt ngào này, tay trở nên rất run, rất muốn vươn ra để sờ gương mặt xinh đẹp của . Bàn tay đưa đến nửa, lại dám đụng vào mặt của , sợ làm tỉnh giấc.

      Trong lòng giãy giụa mãnh liệt, cuối cùng kiềm chế được xúc động đụng vào vẻ mặt . Đầu ngón tay của cậu run run, rốt cuộc chạm vào được gò má tươi mát. Tay của cậu run lên mạnh, sâu trong thân thể có loại cảm giác vừa nóng vừa tê tê, chỉ muốn mạnh mẽ đem ôm vào trong ngực, sau đó….sau đó…..

      Sau đó, giống như trong bộ phim, như người đàn ông đó đối với người phụ nữ đó dạng?

      Khuôn mặt đẹp trai của cậu đỏ lên.

      được, loại chuyện đó. . . . . . Cậu dám tưởng tượng, Kỳ Kỳ tỉnh lại nhất định tức giận. Nhất định !

      Nhưng mà, là muốn mặt đụng mặt a, chỉ cần, chỉ cần ôm cái là được rồi. nhàng xuống. tại ngủ thiếp , nhất định phát ……

      Lần nữa, tay cậu run run áp lên gương mặt của , ngủ “ưm” tiếng, rốt cuộc phòng tuyến cuối cùng mà cậu khổ sở đè nén thất bại.

      Cậu nghiêng người tiến lên, toàn thân rung động , khẽ hôn xuống đôi môi hồng của .

      “ah” tiếng, thân thể mềm mại khẽ ngọ nguậy cái. Cậu vội vàng giật mình lùi lại, chỉ sợ cứ thế tỉnh lại.

      Kết quả, chỉ là trở mình ở trong ghế để được thoải mái hơn mà thôi, cũng tỉnh giấc. Cậu ngây ngốc ngồi ở tại chỗ, lại nhìn hồi lâu.

      Rốt cuộc, cậu nhịn được, lần nữa nghiêng người in lại lên môi của .

      Hơi thở nóng hổi của thổi lất phất vào mặt cậu, làm cho tâm hồn cậu rung động. Đầu lưỡi của cậu thử thăm dò sâu vào trong rồi lại lùi ra, nhàng liếm môi . Hơi thở của cậu càng ngày càng gấp rút, chỉ muốn làm nhiều hơn chút nữa, rồi lại dám mạo phạm . Cậu nhắm mắt lại ngừng khẽ liếm môi của , hôn làm cho cậu trở nên say mê, ngây ngất.

      Thạch Đan Kỳ chỉ cảm thấy hít thở càng ngày càng khí khăn, trong lỗ mũi như bị thứ gì đó chặn lại. Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, mở mắt ra!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3

      "Cậu...cậu làm gì?" Kinh hãi hoảng sợ!

      Cả người Trần Cửu Hãn cứng lại, nhanh chóng lùi ra sau.

      Thạch Đan Kỳ khiếp sợ lùi lại vào trong ghế, còn bị dọa sợ lớn hơn so với cậu. Vừa rồi tại sao mặt cậu ta lại dán cách mặt gần như vậy? Môi còn có chút cảm giác kỳ quái. . . . . .

      Cánh mũi Trần Cửu Hãn động đậy, gương mặt ửng hồng, nhiệt độ cơ thể toàn thân lan tỏa hơi nóng xông vào trong mũi , chứa đựng mùi vị tình dục, làm người khác ngửi thấy bỗng dâng lên cảm xúc xa lạ chưa từng có từ trước đến nay.

      cảm thấy môi mình có chút ẩm ướt, theo thói quen lè lưỡi khẽ liếm quanh môi, toàn bộ đều là mùi vị của cậu. . . . . . Ánh mắt Trần Cửu Hãn mê say nhìn vào chiếc lưỡi màu hồng đào của liếm quanh môi, đôi mắt đột nhiên càng thêm thẫm màu, nhịn được nữa bổ nhào đến ―

      " nên. . . . . ." Trong lòng mới thầm kêu được, luồng hơi nóng đổ ập lên người.

      ngã nhào ra sàn nhà bằng lớp gỗ thô, luồng khí nóng đó tỏa ra, có mặt khắp bốn phương tám hướng đè lên người , đôi môi chạm mạnh in lên đôi môi của .

      "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ." Cậu lẩm bẩm mơ hồ gọi tên, lúc này trong môi răng của cậu đều là mùi vị thơm ngọt của .

      Cậu ngừng mút vào, hôn, mạnh mẽ xoay thân thể mảnh mai để ngực mình, trọn đời trọn kiếp cũng muốn buông ra. . . . . .

      "Buông tôi ra! Ưmh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Để. . . . . ." giãy giụa kịch liệt, đôi môi khác in vào môi nhưng lại như hình với bóng, làm cho ngay cả kêu ra cũng kêu được.

      Tâm tư tình cảm trong lòng Trần Cửu Hãn hoàn toàn có cảm hóa được , chỉ làm cho cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Khi ở dưới thân thể cường tráng mạnh mẽ của cậu, sức lực của yếu ớt như hoa bèo, làm thế nào cũng đẩy cậu ra được.

      "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" dường như điên cuồng đẩy đánh cơ thể cậu!

      "Kỳ Kỳ, chị phải sợ. Tôi. . . . . . Tôi muốn làm gì, tôi chỉ là . . . . . Chỉ là muốn ôm chị. . . . . ." Cậu dùng toàn bộ sức lực gắt gao ôm người của , khẩn cầu.

      "Cậu ― cậu ―" Thạch Đan Kỳ thở ra hơi."Buông tôi ra! Trần Cửu Hãn! Tên khốn kiếp cậu! Mau buông tôi ra, để cho tôi đứng dậy!"

      vừa gào vừa khóc mà đánh đá cậu, tay chân cậu luống cuống biết để ở đâu ở người , hoàn toàn biết nên kết thúc như thế nào. Nước mắt rơi cánh tay cậu, bỏng làm cậu muốn run rẩy hồi.

      "Được, được, tôi đứng lên là được, chị đừng khóc. . . . . ." Cậu lúng túng ngồi đứng dậy.

      Thạch Đan Kỳ kéo lại quần áo xong, nức nở nấc tiếng, lao nhanh ra khỏi phòng.

      được! Bây giờ để cho chạy mất, mãi mãi bao giờ để ý đến cậu nữa.

      "Kỳ Kỳ!" Trần Cửu Hãn vội vàng đuổi theo.

      Môn thể dục vốn luôn luôn kém, vậy mà bị chất a-đrê-na-lin xúc tác, thế nhưng trong nháy mắt lao ra khỏi cửa chính nhà cậu. (Lim: Chất Adrenaline: thuốc kích thích thần kinh--> kích thích các bộ phận cơ thể hoạt động nhanh hơn)

      "Kỳ Kỳ!"

      Cậu co cẳng chạy như điên, mạnh chạy đuổi đến trạm dừng xe, thấy trực tiếp nhảy lên chiếc xe buýt, lúc cậu đuổi theo đến gần xe buýt lái .

      Trần Cửu Hãn chưa từ bỏ ý định, chạy mạch như điên, trực tiếp chạy thẳng hướng nhà .

      Cậu vừa mới chạy đến cửa chính khu nhà trọ ở, liền nghe thấy tầng vang lên tiếng “Phang” rất lớn! Cậu ba chân bốn cẳng, chạy lên ngoài cửa nhà trọ của , dùng sức đẩy cửa.

      "Kỳ Kỳ, chị hãy nghe tôi , chị nên tức giận, tôi phải cố ý!" Cậu vừa vội lại vừa hối hận, dán người vào cửa sắt, lời xin lỗi cứ tiếng lại tiếng vang lên.

      "Kỳ Kỳ, xin lỗi. . . . . . Chị mở cửa . Sau này tôi...tôi như vậy nữa. . . . . . xin lỗi? Sau này chị gì tôi đều nghe lời chị , chị mở cửa , cần tức giận có được hay ? Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ."

      Người bên trong cửa thèm quan tâm đến lời lẽ của cậu, thấp thoáng trong lúc đó, giống như còn nghe thấy tiếng khóc sụt sùi bị đè nén của

      --- ------ --------

      "Việc ấy, bạn học, xấu hổ. . . . . ." Trần Chín Tương chửi mắng em trai đáng ghét của mình vô số lần ở trong lòng. biết đây là lần thứ mấy vì nó mà phải tới xin lỗi với Thạch Đan Kỳ? làm sao mà xui xẻo như vậy, có thằng em trai như thế chứ?

      Hôm nay, ngay từ lúc Thạch Đan Kỳ vừa vào lớp học, sắc mặt liền trắng bệch, yên lòng, mười câu với có tới chín câu có phản ứng.

      "Việc đó, ngày hôm qua em trai tớ cho mẹ tớ, ách. . . . . ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.4

      Sắc mặt Thạch Đan Kỳ chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng. Cậu, cậu, cậu ta còn có mặt mũi mà với người nhà cậu? Làm vậy còn mặt mùi nào để nhìn người khác?

      "Nó nó chọc cậu tức giận rồi buồn bã cúi đầu, cầu xin mẹ tớ đến mời cậu quay trở lại, nó muốn xin lỗi trước mặt cậu!

      Mẹ tớ có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng thấy ai nhà cậu bắt máy, cho nên việc đó. . . . . . Khụ. . . . . . Hôm nay lại đến lượt tớ tới xin lỗi." Trần Chín Tương muốn khóc rống, tại sao phải vì tên em trai ra gì đó, mà cả ngày lẫn đêm đều xin lỗi với người ta? Tại sao?

      Sắc mặt Thạch Đan Kỳ lại trở về tái nhợt, ngồi cứng đờ chỗ trả lời.

      Tình hình dường như có chút nghiêm trọng. Trước đây lúc tên nhóc đấy đắc tội với , chỉ cần mình xin lỗi hai tiếng hết chuyện, đây là lần đầu tiên Thạch Đan Kỳ tức giận đến mức ngay cả tình bạn bè cũng buồn để ý.

      Tên nhóc kia rốt cục làm chuyện tốt gì?

      "Bạn học, nếu buổi dạy thêm ngày mai, mẹ tớ nấu bữa ăn tối để xin lỗi cậu nữa!" Trần Chín Tương cúi đầu .

      "Tớ nữa !" lạnh lùng kiên định đánh gãy.

      "Cái gì?"

      Thạch Đan Kỳ lại đờ người lúc lâu, rốt cuộc : "Mong cậu chuyển lời giúp tớ đến bác , tớ xin từ chối làm gia sư, sau này đến nữa."

      Xôn xao, việc rất nghiêm trọng ư!

      "Này, bạn học, nên như vậy, có chuyện gì có thể bàn bạc kĩ lưỡng, tháng sau là lần đầu tiên thi khảo sát rồi, nếu như bây giờ đột nhiên cậu đến, thế phải cố gắng hơn nửa năm vừa rồi là uổng phí sao?" Trần Chín Tương vội vàng kéo ra cái ghế, ngồi xuống bên cạnh .

      " xin lỗi, tớ thể tiếp tục được." Khuôn mặt Thạch Đan Kỳ lạnh lùng, mở ra sách học.

      "Trời ơi! Bạn học đừng làm vậy! Mặc dù tớ biết rốt cuộc tên nhóc kia đắc tội với cậu thế nào, nhưng mà cậu cũng biết đức tính chết tiệt kia của nó, nó chắc chắn phải cố ý, cậu hãy tha thứ nó lần được ! Tớ đảm bảo về sau nó tuyệt đối tái phạm. Nếu lại tái phạm lần nữa, tớ lấy đầu của nó lấy xuống làm bóng đá cho cậu."

      Còn có lần sau? Thạch Đan Kỳ vừa nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, oán hận cắn môi dưới.

      "Xin lỗi, tớ giúp được nữa."

      Cái tên đáng ghét kia, lại dám làm chuyện như thế với . Cậu ta còn thiếu gia sư cái gì? Cậu ta căn bản là cần có gia sư! Nếu cậu kiếm được gia sư, coi như là người gia sư vô trách nhiệm hoàn toàn, đình công cho cậu xem.

      "Bạn học, tớ xin cậu rồi! Suy nghĩ kỹ thêm , bằng cậu muốn điều kiện gì cậu , cần tăng lương sao? Tớ giúp cậu chút với mẹ tớ." Trần Chín Tương ăn khép nép, khóc ra nước mắt.

      Nếu như tiếp tục dạy, tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là mình bị mẹ bắt trông nom tên nhóc kia làm bài tập. đùa! Hai người chị em bọn họ vừa đóng cửa , đầu tiên đánh nhau 300 trận mới là lạ.

      Nhưng mà, bất luận cầu xin như thế nào, Thạch Đan Kỳ đồng ý chính là đồng ý. muốn nghe xem hai người bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nét mặt Thạch Đan Kỳ càng thêm tức giận, cuối cùng, ngay cả người được xưng là người thông minh khôn khéo nhất lớp Trần Chín Tương cũng có biện pháp.

      Ông trời quá công bằng, tại sao thằng em trai cần ăn đòn của mình - Trần Cửu Hãn lại phải chịu trận đâu? Tại sao ―

      Ban đêm, ánh trăng tròn nhô lên cao, gió mát thổi vào tâm tình phấp phỏng của .

      Thạch Đan Kỳ chậm rãi đẩy ra cửa chính, bước con đường bóng người.

      Tên đó phải lại tiếp tục canh chừng trước cửa nhà chứ?

      Bỏ làm gia sư ở nhà họ Trần tháng. Trong tháng này, hoàn toàn tránh né cơ hội được gặp người nào đó, sau khi tan học lập tức cửa sau, buổi sáng ra ngoài cố định giờ giấc.

      Chờ tuần gặp được , cậu dứt khoát quyết định thay đổi địa điểm, vào giờ tan học hàng ngày, đợi ngay ở gần khu nhà , vì vậy mỗi lần vào nhà cũng muốn ra cửa nữa.

      Về sau lại thấy phiền phức, vì người vô vị như cậu ta mà lại nhốt mình trong nhà như bị ngồi tù? Cuối cùng đành phải gọi điện thoại đến nhà họ Trần, lễ phép xin bác đến nhà mình bảo cậu ta về. Mặc dù trong lòng cảm thấy rất áy náy sau mấy lần bác tự mình đến nhà , nhưng rốt cục Trần Cửu Hãn cũng hề chờ đợi vô nghĩa vậy nữa.

      còn thấy rất tức giận! Rất tức giận rất tức giận, hơn nữa có khả năng sau này cũng tính tha thứ cho cậu. Đấy là nụ hôn đầu của ! Cái tên chết tiệt đó, thế nhưng thừa dịp chưa chuẩn bị. . . . . . Đáng chết!

      tức giận vào cửa hàng tạp hóa, mua loại bóng đèn mình cần.

      Trần Cửu Hãn bám đuôi theo sau , trong lòng Trần Chín Tương vô cùng vui vẻ, lại tiếp tục quay về lêu lổng cùng nhóm bạn trong bang hội của mình.

      Cuộc sống yên ả của Thạch Đan Kỳ rốt cục cũng khôi phục như trước khi có xuất của hai chị em bọn họ.

      "Kỳ Kỳ. . . . . ." tiếng kêu trầm thấp vang lên ở đằng sau lưng .

      Thạch Đan Kỳ bị dọa sợ hãi giật mình, xoay người lại nhanh.

      Ánh trăng chiếu sáng ở khúc cua trong ngõ, cái bóng thon gầy soi bóng xuống nền đường. Cậu. . . . . . Cậu ta như thế nào lại canh giữ ở xung quanh đây? Cũng tháng gặp, cứ nghĩ là cậu hết hi vọng!

      Từ trước đến nay nghĩ đến Trần Cửu Hãn lại có thân hình cao lớn như vậy, đề phòng lui về phía sau bước, nếu thấy tình hình ổn, ngay lập tức nhấc chân chạy về lại cửa hàng tạp hóa.

      "Chị. . . . . . Chị cần phải sợ hãi, tôi làm gì chị đâu." Cậu ấp úng ra khỏi ngõ."Tôi chỉ muốn với chị vài câu."

      " còn gì để , tôi muốn về nhà ngủ." tức giận quay mặt .

      "Tôi chỉ mấy câu thôi." Cậu giọng cầu xin.

      Thạch Đan Kỳ cắn môi dưới, tính tình người này, nếu để cho cậu xong lời muốn , cậu chịu cho . xầm mặt, rốt cuộc gật đầu cái. Trần Cửu Hãn vừa thấy, vui mừng hơn lại gần .

      Cậu vừa tới gần, Thạch Đan Kỳ liền lập tức lùi về phía sau. Cậu phát động tác của , vẻ mặt thất vọng, im lặng đứng lại tại chỗ động nữa.

      "Ngày mai là lần đầu tiên tôi tham gia kì thi khảo sát."

      "Cậu cho tôi biết cái này để làm gì?"

      "Bởi vì chị là gia sư của tôi." Ánh mắt Trần Cửu Hãn vẫn chuyên chú nhìn ."Tôi biết rằng chị vẫn còn giận tôi, dù tôi xin lỗi nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì, cho nên, tôi muốn xin chị đồng ý với tôi việc. . . . . ."

      “Việc gì?" cảnh giác hỏi.

      "Nếu như lần thi thử lần này tôi có thể đạt đến 27 điểm chị được giận tôi nữa, trở lại làm gia sư của tôi như trước được ?" Trong con ngươi đen như mực của cậu mơ hồ chứa ý cầu xin.

      Thạch Đan Kỳ vừa nghe, biết nên khóc hay nên cười. Suy nghĩ của cậu ta là kỳ lạ, thành tích của cậu cao là việc nhà cậu, có liên quan gì đến việc tức giận hay ? Lại , nếu thi thử cậu có thể làm được đến điểm cao như vậy bác còn cần mướn làm gia sư làm cái gì?

      Mặc dù thành tích nửa năm qua của Trần Cửu Hãn tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn bù đắp lại kiến thức ba năm qua ngay lập tức cũng là điều thể nào, tại kiến thức cậu còn lại tương đối, nhiều lắm cũng chính là lý thuyết năm thứ ba, còn lại hai năm trước cơ hồ đều là mất gốc, từ từ phải bắt đầu bổ sung lại, ban đầu mục tiêu bọn họ hướng đến ở lần khảo sát đầu tiên là gần 20 điểm; kể cả cậu thông minh đến đâu, muốn ở ngay bài khảo sát lần đầu tiên này đạt 27 điểm, thể nghi ngờ là quá gượng ép, có lẽ, đây là cơ hội thoát khỏi cậu.

      Thạch Đan Kỳ nhắm mắt cái, ". . . . . . Được, nếu như ngay ở lần khảo sát lần này cậu có thể đạt được 27 , tôi lại trở về làm gia sư của cậu."

      "Có ?" Cậu vui mừng tiến lên bước, hàm răng trắng lóe sáng trong màn đêm.

      vội vã lui về phía sau bước."Nhưng! Nếu như cậu có thi được phải đồng ý với tôi, sau này, được đến tìm tôi nữa, ngay cả khi rảnh rỗi đến gần khu vực nhà tôi cũng được."

      Nụ cười vừa hé mở nhanh chóng biến mất.

      "Như thế nào? Cậu có dám đánh cuộc hay ?"

      Cậu nhìn thẳng vào . Qua hồi lâu, thiếu niên rốt cuộc gật đầu cái, giọng tuy , nhưng tràn đầy kiên định thể lay chuyển được―

      "Được, nếu như mà tôi thi được 27 điểm, về sau bao giờ tới làm phiền chị."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      1.


      "Trần Cửu Hãn, cậu có thể giúp tớ tay được ?"

      Lớp trưởng Giang Lan Nhược chỉ vào thùng nước ở bên chân, nở nụ cười ngọt ngào với nam sinh cao nhất trong lớp.

      Trần Cửu Hãn cầm cặp sách muốn xoay người ra khỏi lớp, nhìn qua thùng nước cái, tiện tay xách lên, giống như buồn quan tâm nước trong thùng có sạch hay , sau đó đặt thùng nước vừa tiện tay xách để xuống, lại xoay người muốn .

      "Trần Cửu Hãn, đợi chút!" Giang Lan Nhược ngăn cậu lại.

      Lông mày Trần Cửu Hãn nhíu lại."Cậu còn muốn làm cái gì?"

      "Tớ chỉ muốn cám ơn cậu mà thôi, tớ mời cậu uống nước có được ?" Khuôn mặt Giang Lan Nhược lên lớp màu đỏ ửng như hoa mùa xuân. biết dáng vẻ thẹn thùng của mình là đẹp nhất, rất ít nam sinh chống đỡ được chiêu này.

      " cần, chẳng qua là thùng nước mà thôi!" Nhưng may người trước mặt này lại ăn bộ dạng này của . Trần Cửu Hãn đeo cặp sách lên lưng bỏ .

      Giang Lan Nhược ở sau lưng cậu dùng sức dậm chân xuống đất.

      Ban đầu, lớp bọn họ vốn là những học sinh ở trường trung học cấp 2, lần đầu tiên được nhà trường thử ghép nam sinh và nữ sinh gộp chung vào lớp. Cũng từ buổi huấn luyện tân sinh lần đầu tiên ngày đó, liền nhìn trúng Trần Cửu Hãn cao lớn trong biển người.

      Từ khi lên lớp mười, ngũ quan cậu dần dần bỏ vẻ non nớt, ánh mắt ngày càng sắc bén, sống mũi thẳng như được điêu khắc. So với thế hệ mỹ nam lưu hành nay như Genese, Trần Cửu Hãn dường như tác phẩm nghệ thuật chưa được điêu khắc ra ngoài, tràn đầy sức hấp dẫn.

      Trước nay ở cùng lớp, Giang Lan Nhược phải chưa bao giờ thử qua các loại biện pháp tiếp cận cậu, nhưng đều có tác dụng, cậu vĩnh viễn đều lạnh lùng như vậy đối với bạn học, chỉ duy trì những hành động bình thường nhất cùng những người khác. Nhìn xem học kỳ sau cũng sắp được nửa, mà chưa có ai có thể thân thiết với cậu.

      Giang Lan Nhược quyết định chịu thua.

      Từ , nổi danh là hoa hậu lớp, hoa khôi của trường, bây giờ cũng ngoại lệ, ngay cả lúc là học sinh trường trung học cấp hai cũng nào nổi bật hơn so với .

      Cho tới nay đều là bọn con trai cố gắng gây chú ý ở trước mắt , chưa bao giờ có kiểu phải hạ mình để hấp dẫn chú ý của bọn con trai? Hôm nay nếu làm nhất định phải mã đáo thành công.

      Trần Cửu Hãn cũng thân thiết với người nào, ngoại trừ mấy đứa con trai học cùng ngày xưa, giờ cũng cùng lên lớp biết chơi đá ra, vậy chứng tỏ bên cạnh cậu còn chưa có bạn , khi như vậy có cơ hội.

      Giang Lan Nhược vội vàng về phòng học, đeo cặp sách của mình, vội vã đuổi theo.

      "Lớp trưởng, cậu hết hi vọng !" Trong lớp, đứa con trai khác là Lâm Chính Hồng, chẳng biết từ lúc nào cũng cười ‘hì hì’ theo."Tên kia ngay từ trong trứng có tính khí đáng ghét như vậy, dù cậu tốn nhiều thời gian hơn nữa ở người cậu ta đều lãng phí, bằng xem phim cùng."

      "Nghĩ hay quá nhỉ!" Giang Lan Nhược trừng mắt nhìn cậu, chưa từ bỏ ý định theo sát sau lưng Trần Cửu Hãn.

      "Tớ nghiêm túc, trước kia ở lớp chúng tớ có người từ bỏ ý định, cả ngày lẫn đêm giúp em đưa thư tình, kết quả thiếu chút nữa bị Trần Cửu Hãn kéo tới xó xỉnh đánh thành xác ướp. Người như cậu ta! nhận định thế nào dễ dàng thay đổi quan điểm."

      Lâm Chính Hồng lạnh lùng .

      Đây phải rất tốt? Chỉ cần có biện pháp để cho cậu ấy chấp nhận mình, tất cả bị nắm giữ trong lòng bàn tay rồi. Tinh thần Giang Lan Nhược trở nên thoải mái, nhắm mắt theo đuôi càng nhanh hơn.

      lúc, đột nhiên phát , Trần Cửu Hãn sao lại hướng phòng học cấp ba?

      "Chị cậu ta gần trường bọn tớ, tại học năm thứ ba." Lâm Chính Hồng còn cười ‘hì hì’ cung cấp tin tức.

      "À!" Như vậy càng tốt, khi ở trước mặt chị cậu phải lưu lại ấn tượng tốt, lại có thêm nhiều hậu thuẫn. Hiển nhiên Trần Cửu Hãn đều biết có hai đuôi theo phía sau, cậu liếc bọn họ cái, chỉ ‘hừ’ tiếng, liền thèm để ý đến bọn họ nữa.

      Giang Lan Nhược coi cái nhìn này chính là "Ngoảnh đầu nhìn lại" , cậu "Ngoảnh đầu nhìn lại" mình, phải chăng chứng tỏ cậu để ý .

      Chỉ có người bên cạnh chơi bóng rổ cùng cậu ta ba năm hiểu , cái nhìn kia nghĩa là"Ít đến làm phiền tôi, nếu các cậu đẹp mặt!”

      lên tầng bốn, cậu thẳng đến phòng học cuối hành lang. Dựa vào tên phòng học được bố trí, lớp học càng xa học sinh học tập càng tốt, có thể thấy được chị cậu vốn là học sinh giỏi, mà ban đầu bản thân Trần Cửu Hãn cũng là người đứng đầu kì thi, có thể thấy được gen người nhà họ Trần bọn họ rất tốt. Giang Lan Nhược càng vui mừng hơn.

      tới bên ngoài cửa phòng học cuối cùng, bóng dáng cao lớn của Trần Cửu Hãn đứng bên cạnh cửa sổ, hề nóng vội, lẳng lặng chờ đợi. Đằng sau xinh đẹp đỡ lấy trái tim đập nhanh của mình, bất cứ khi nào chị cậu vừa ra khỏi lớp viện cớ tiến lên tự giới thiệu bản thân. . . . . .

      "Mẹ kiếp, thằng nhóc đáng ghét, sao mày lại chạy tới nữa? Sao hỏi quá nhiều bị phạt chạy quanh sân thể dục mười vòng, bực mình!" Dừng lại, tiếng kêu gào vừa thô lỗ vừa có khí chất bay ra từ trong phòng học.

      xinh đẹp sửng sốt, khóe miệng bắt đầu co rút.

      "Có muốn tiến đến giới thiệu tên hay ?" Lâm Chính Hồng sớm quen với cảnh như thế, cười meo meo đề nghị.

      xinh đẹp lườm cậu cái.

      "Tối ngày hôm qua bát canh đậu xanh kia là của mày nấu mang đến cho tao , chị mày còn chưa hạ hỏa, mày còn dám chạy tới tìm chết?"

      Đột nhiên, hai cánh tay trong cửa sổ thò ra ngoài, Cửu Tương bị những bạn học khác ngăn lại. Trần Cửu Hãn đứng ở tại chỗ, buồn tránh, nghiêng mắt lạnh lùng nhìn người kia bên trong phòng học cái, thuận tiện kèm tiếng ‘hừ hừ’ khinh miệt.

      Trong phòng học lửa giận của người kia càng lớn hơn, nhao nhao lại muốn nhào tới chỉ cậu, tận mấy đôi tay ba chân bốn cẳng kéo vào.

      Hóa ra, chị cậu vốn "Có sức sống" như vậy a! Cùng thiếu nữ xinh đẹp học giỏi trong tưởng tượng có chút mức nước chênh lệch như của lòng sông so với mặt biển.
      2.

      " Tình cảm chị em bọn họ tốt?" Giang Lan Nhược giọng hỏi thăm tin tức của người bên cạnh.

      Lâm Chính Hồng tiếp tục cười hì hì, "Rất tốt a."

      "Như vậy coi là rất tốt?"

      "Đây chính là dáng vẻ tình cảm bọn họ tốt nhất!" À?

      Giang Lan Nhược sững sờ. Vậy cậu tan học còn đặc biệt chạy tới lớp chị mình để bị mắng là vì cái gì?

      lâu sau đó, nghi ngờ của liền có đáp án.

      " xin lỗi, em , nhường đường chút." giọng mềm mại khẽ gọi sau lưng bọn họ.

      Giang Lan Nhược vội vã tránh ra, chị ôm đầy giáo trình trong lòng, ở phía sau lưng bọn họ, ngọt ngào cầu nhường đường. Bộ dạng chị này được coi là xinh đẹp, nhưng lại cực kỳ đáng . Gò má hồng hào, mịn màng xinh xắn dễ thương giống như quả táo, mắt cười đứng lên như hai vầng trăng sáng cong cong làm người khác rất thích. Nếu như phải nhìn thấy số lớp của , Giang Lan Nhược khó tưởng tượng được nhìn như học sinh cấp hai này lại là học tỷ học lớp mười hai của bọn họ.

      "Chào học tỷ!" Lâm Chính Hồng đứng nghiêm chào hỏi, sau đó cười ‘he he’ kéo Giang Lan Nhược sang bên mở đường.

      "Xin chào, lâu gặp." Học tỷ ngọt ngào thăm hỏi trở về, rồi ôm đầy giáo trình trong lòng, tiếp tục .

      Sau đó, ngoài dự liệu của

      "Kỳ Kỳ!" Trần Cửu Hãn nhanh đến đở.

      Cái gì?

      Khóe miệng Giang Lan Nhược lại bắt đầu co rút.

      Đày, đây là tình huống gì? Biểu tình kia mặt Trần Cửu Hãn, tại sao lại giống như khóe miệng khẽ nhếch, gọi tên là nét mặt có "Nụ cười"? Trần Cửu Hãn thế nhưng lại cười, hơn nữa còn cười với ! Trong lòng chịu chút đả kích.

      "Cái gì Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là sao? Ừ, sến chết! Tên của Kỳ Kỳ mà mày được gọi sao? Gọi 『 chị 』!" Tiếng quát mắng thô lỗ lại bay ra từ trong phòng học.

      Đối với chị em nhà này, bộ dạng thể tình cảm tốt lắm. . . . . .

      Trần Cửu Hãn cũng thèm để ý đến cái người ồn ào kia, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm thân hình bé vào trong phòng học.

      Chỉ chốc lát sau, vị học tỷ kia đeo cặp sách ra, Trần Cửu Hãn bước bước dài tiến đến, cầm lấy cặp sách bỏ vào trong tay của mình mang .

      "Tôi cầm giúp chị."

      Lần đầu tiên, Giang Lan Nhược nhìn thấy cậu lấy lòng người nữ sinh như vậy.

      thể nào! Tuyệt đối thể nào! Cậu là Trần Cửu Hãn ư! Năm nhất tính tình cổ quái trong đám tân sinh nổi danh Trần Cửu Hãn!

      Có lúc nào cậu từng ở trước mặt những khác lộ ra kiểu trái tim mong ngóng rồi còn nở nụ cười nữa? còn chưa có chinh phục lãnh thổ của cậu, làm sao cậu lại có thể cười với những khác?

      Cặp sách bị cậu cầm , chị kia dùng thanh mềm mại dạy dỗ cậu, "Tại sao cậu tan học còn về thẳng nhà ? Về sau, chúng tôi phải ở lại càng ngày càng muộn, hay cậu tan học về trước thôi."

      Chị , chị cần ở - trong phúc mà chẳng biết, chị cho là ngày ngày cậu ta chờ đón học sinh nữ về nhà sao? Giang Lan Nhược ở trong lòng gào thét.

      " sao, tôi đợi chị được."

      Xem ra, cậu là. . . . . .

      Trái tim Giang Lan càng bị đả kích lớn hơn. Trần Cửu Hãn cầm cặp sách của hai người, che chở chị ấy ở sau lưng, chợt hiểu, chú ý hai người bọn họ qua bên cạnh. Người chị đích thực còn bị phạt ở trong phòng học, phải dọn sạch thùng nước ấy vừa mới đánh đổ nữa.

      "Đây là xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" mất hồn .

      "Oh, chị kia gọi là Thạch Đan Kỳ, là gia sư của Trần Cửu Hãn." Từ đầu tới cuối Lâm Chính Hồng theo bên cạnh, cười ‘hì hì’ lại tiếp tục cười ‘hì hì’.

      "Chị ấy. . . . . . Là gia sư của cậu ấy?" , trái tim thể nào chấp nhận được .

      "Chẳng qua theo cách của chị ấy, chị ấy cảm thấy mình đủ kinh nghiệm, là gia sư trách nhiệm, do đó còn dạy nữa, trước mắt chỉ chuyên tâm đảm nhiệm là người Trần Cửu Hãn thầm mến." Hai năm rồi, nghĩ tới thằng này còn phải là cố chấp bình thường. lòng của Giang Lan Nhược chịu nổi hành hạ khác.

      Chị kia chỉ là lớn lên đáng chút, thanh hơi mềm mại, hơn nữa còn lớn tuổi hơn bọn họ, có điểm nào có thể so với ? Tên Trần Cửu Hãn kia đúng là chó mắt mù, heo què chân, gà gẫy móng, mèo cắn lưỡi, não hồ đồ rồi sao?

      Tức chết người được! Nếu như Giang Lan Nhược còn có bất kì suy nghĩ nào với tên gia hỏa có mắt tròng kia trong lời thề cả đời này cũng ai thèm lấy!

      "Lâm Chính Hồng, chúng ta !"

      " tới nơi nào?"

      " xem phim, ăn cơm, uống trà, chuyện phiếm, thương!" Thiếu nữ xinh đẹp gầm lên giận dữ.

      "Tra." Cười mị mị, người cung cấp tin tức lại trở thành người thắng lớn nhất trong chiến dịch này.

      Trần Cửu Hãn mỉm cười theo vào nhà . Khóe mắt cậu liếc về khuôn mặt bất đắc dĩ của Thạch Đan Kỳ, trước kia còn có thể có chút phản ứng bị thương, bây giờ trở thành bình thản ung dung. Vì bù đắp lại quan hệ gần như tan vỡ của bọn họ, năm trước đây cậu tốn rất nhiều tâm tư.

      Thạch Đan Kỳ cầu cậu thể tiếp tục "Hành động vô lễ", cậu đồng ý.

      cũng cầu cậu thể mỗi ngày đều quấn lấy nữa, điểm này cậu giả bộ như nghe thấy.

      Mỗi lần quấn , dây dưa đến trình độ, khi lại chọc giận làm thấy phiền, cậu lên điều kiện để trao đổi, nghe tốt đẹp để cảm giác cậu nhất định làm được, sau đó gật đầu đồng ý.

      chứng minh, mỗi lần cậu đều thắng, mà từng bước bị xâm chiếm gian càng ngày càng nhiều, cuối cùng Thạch Đan Kỳ cũng có kinh nghiệm, hề đồng ý với cậu bất kỳ điều kiện gì nữa, lại trở lại lúc mới quen cậu dùng tinh thần để chống cự.

      Đợi sau khi hề công khai bắt cậu nữa, Trần Cửu Hãn thấy hài lòng, bình thường cậu cũng quấn quýt lấy để chuyện, có lúc bọn họ chỉ yên lặng ở trong cùng gian, từng người làm việc của mình, nhưng hai người đều cảm thấy tồn tại của đối phương.

      Kiểu thay đổi cách vô tri vô giác này quả nhiên xuất hiệu quả, bọn họ từng tự hỏi, từ khi vừa mới bắt đầu khôi phục tình bạn bè, khí luôn cứng ngắc, dần dần hòa dịu xuống, thỉnh thoảng còn biết chủ động cười với cậu.

      Vào nhà , Thạch Đan Kỳ cất cặp sách xong, chui vào trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Trần Cửu Hãn tự động về phía sau ban công, cầm cây chổi lau nhà vào, giúp tay, quét dọn nhà cửa.

      Kể từ khi biết đứa con nhà mình có việc gì luôn đến trong nhà người ta ăn cơm, mẹ Trần luôn áy náy, mỗi tháng trợ cấp mấy nghìn đồng tiền cơm! ra , lí do Thạch Đan Kỳ hề đuổi cậu nữa cũng có quan hệ trực tiếp với khoản tiền cơm này.

      Bình thường Mẹ Trần cho nhiều, nên ngay cả tiền ăn của cũng trở nên dư dả.

      Dù sao mỗi lúc khi trời tối, cậu đều về nhà, coi như khách ăn trong nhà trả tiền là được.

      "Đến đây!"

      Cơm nước xong, tay chân dài Trần Cửu Hãn ngồi phịch ở sofa xem ti vi, Thạch Đan Kỳ đuổi cậu đến đầu khác của ghế, sau đó ôm bài thi của mình ra, bắt đầu ở phòng khách kiêm chức năng thư phòng để học tập.

      ràng hôm nay Trần Cửu Hãn rất đãng trí, TV chuyển hết lần từ kênh thứ nhất đến kênh cuối cùng. Tâm tình của cậu lây sang , chau mày lại nghiêng mắt nhìn qua cậu.

      Ánh sáng màu màn hình phản chiếu gương mặt cậu, ra ngũ quan sâu sắc nhợt nhạt, bỗng nhiên nhìn có phần thấy xa lạ .

      Trong hai năm qua, chỉ vóc dáng cậu phát triển, mà tay chân thân thể cũng dần dần trở nên rắn chắc, khuôn mặt cũng trở nên cương nghị tự tin, bắt đầu lộ ra khí phách của người đàn ông trẻ tuổi.

      đột nhiên nghĩ đến, tháng sau cậu tròn mười bảy tuổi rồi.

      Vẻ mặt u thâm trầm trước kia, mấy năm gần đây càng ngày càng thu lại, mặc dù tính tình vẫn còn quái gở nhưng hay là người gây như trước nữa, bộ xương cũng từ từ có máu thịt gầy như ngày trước ― đột nhiên phát ra, Trần Cửu Hãn có dáng dấp tính là đứa con trai khó coi.

      biết được cậu thích học sinh nữ nào hay chưa? . . . . . . A, điểm này cần suy nghĩ, từ khi cậu còn giống như chú chó hoang theo sau mông , hiển nhiên là có.

      Lần đầy tiên, cả trường bọn họ gộp chung nam nữ vào lớp, bộ dạng cậu lại tồi, tính tình cũng trở nên khá hơn chút rồi, trong lớp nhất định có học sinh nữ thầm mến cậu chứ? Nếu quả có là tốt. Tốt nhất cậu nhanh chóng có bạn , có thể từ tình cảnh "Chó lạc chủ" của cậu mà được giải thoát.

      Thạch Đan Kỳ càng nghĩ càng sâu, hồn nhiên để ý tới mình nhìn cậu sững sờ.

      "Chị suy nghĩ gì vậy?"
      3.

      hoàn hồn ―

      "A!" Đột nhiên lui về phía sau, chẳng biết lúc nào mặt của cậu ngay sát trước mắt .

      "Chị nhìn tôi chằm chằm ngẩn người, khóe miệng lại còn cười trộm, là muốn đến cái gì?" Trần Cửu Hãn rât thích thú hỏi.

      "Tôi ngẩn người, phải nhìn cậu!" Gương mặt Thạch Đan Kỳ có chút nóng lên, vội vàng nhìn chằm chằm sách của mình.

      Cậu nhìn chằm chằm cái tai hồng đáng của , có chút kích động muốn tiến tới liếm cái.

      Nhưng được, nếu như cậu còn dám lỗ mãng, tuyệt đối dễ dàng tha thứ giống lần đầu tiên như vậy. Cậu thầm thở dài trong lòng.

      "Kỳ Kỳ?"

      ". . . . . ."

      "Kỳ Kỳ."

      ". . . . . ."

      "Kỳ Kỳ. . . . . ."

      "Kêu la cái gì a?" phiền đến chết.

      Sợi tóc trượt ra sau tai , cậu nhịn được đưa ngón tay ra cầm lấy lọn tóc vắt lại đằng sau tai cho , cả quá trình hoàn toàn đụng vào gương mặt của .

      Cậu từng thử thăm giới hạn cuối cùng của , chỉ cần bề ngoài nhìn cậu quang minh chính đại, có ý nghĩ xấu, cũng chú ý tới những động tác này của cậu. Mà cậu, cũng chỉ có thể dựa vào giây phút ngắn ngủi đó, trộm được chút cơ hội tiếp xúc cùng .

      "Kỳ Kỳ. . . . . ."

      "Cậu rốt cuộc muốn gì?" trừng cậu.

      Trần Cửu Hãn nghiêm túc nhìn đối diện , "Năm nay, chị phải thi đại học rồi."

      "Ừ" Đây cũng phải tin gì mới.

      "Chị nghĩ học trường đại học nào?"

      " biết, điểm số đạt ở chỗ nào học chỗ ấy." Tốt nhất là đại học công lập Đài Bắc, có thể Đài Bắc tìm mẹ, đồng thời cũng có thể thoát khỏi cảnh chó con nơi nương tựa này, công đôi việc!

      Giống như nhìn thấu suy nghĩ của , mắt của cậu híp lại, khuôn mặt thoạt nhìn nghiêm túc dọa người.

      "Kỳ Kỳ, trước tiên chị điền nguyện vọng vào trường đại học Đài Nam gần đây có được hay ? Nhà cũng ở đây nên cũng cần phải dọn nhà nữa, mỗi ngày tôi còn có thể nhìn thấy chị."

      chính là muốn làm cho cậu mỗi ngày nhìn thấy a!

      "Tôi biết, hãy để cho điểm số chuyện tốt hơn." mở mắt to, phớt lờ dưới chờ đợi nghiêm túc của cậu.

      "Giá cả ở Đài Bắc rất cao, tiền thuê cũng rât lớn, cuộc sống ở Đài Nam vẫn rẻ tiện nghi hơn ―" Trần Cửu Hãn chưa từ bỏ ý định .

      "Bây giờ những lời này còn quá sớm! Tôi cũng phải nhất định thi trường học nơi khác." cắt đứt lời cậu.

      "Nhưng thành tích luôn rất tốt, nhất định đổ được nguyện vọng trường đại học thứ nhất, đến lúc đó suy nghĩ thêm những vấn đề này quá muộn!" Trần Cửu Hãn cố chấp .

      ". . . . . . Cho dù thi vào trường học nơi khác cũng chả quan trọng a, mẹ tôi có công việc ở Đài Bắc, vừa đúng tôi có thể tìm mẹ, cậu cần phải lo lắng vấn đề sinh hoạt của tôi." bắt đầu lảng tránh tầm mắt của cậu.

      Vẻ mặt Trần Cửu Hãn ngày càng lạnh lùng.

      "Làm sao tôi có thể quan tâm!" Cậu đột nhiên đập cái bàn rình cái, Thạch Đan Kỳ bị cậu làm cho giật mình.

      "Tôi năm thứ nhất, chị lớn hơn tôi hai cấp! Nếu như chị đến vùng khác khi tôi thi đậu cùng trường đại học cũng là chuyện hai năm sau này rồi, hai năm có thể tạo ra bao nhiêu biến hóa chị biết ?"

      "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . ." Vậy đó phải là vấn đề của . nhút nhát thầm trong lòng.

      "Kỳ Kỳ, chị ở lại Đài Nam !" Trần Cửu Hãn đem vây vào góc ghế sofa, giọng năn nỉ : "Chỉ cần chị ở lại bên cạnh tôi là tốt rồi, tôi cầu xin cái khác nữa, có được hay ?"

      Nhiệt độ hừng hực người cậu tản ra lẫn vào mùi hương nhàn nhạt của đàn ông, hơi mất thăng bằng, vội vàng dời tầm mắt.

      "Dù thế nào nữa, cậu cũng thể theo tôi cả đời nha. Ngay kể chung trường đại học cùng tôi, tôi cũng tốt nghiệp trước, mà cậu còn phải nhập ngũ, cuối cùng chúng ta vẫn phải tách ra ."

      " , tôi tính hết rồi! Sauk hi tôi tốt nghiệp liền xin nhập ngũ, đến lúc đó vẫn có thể như kiểu người làm, hai chúng ta vẫn là có thể ở chung chỗ."

      Ông trời! Ngay cả cái này cậu cũng nghĩ tốt lắm? Thạch Đan Kỳ rùng mình cái, đột nhiên cảm thấy khủng khiếp.

      Vốn cho là thời gian dần dần trôi làm khối kẹo mè xừng này tách ra khỏi cuộc sống của mình, ngờ rốt cuộc cậu có chủ ý quyết tâm muốn dây dưa hết cuộc đời ! chỉ, chỉ là đem cậu nhặt về nhà, lại mời cậu ăn bữa cơm mà thôi, cậu rốt cuộc là thấy chưa đủ?

      đột nhiên tức giận, dùng sức đẩy ra bộ ngực cậu, kêu lớn: "Nhưng tôi『 vĩnh viễn』 muốn ở chung chỗ cùng cậu chút nào, cậu tránh ra!"

      Cậu lập tức bắt được cổ tay của , kéocả người vào trong ngực của mình."Tôi mới mặc kệ chị nghĩ như thế nào, tóm lại, ta chính là, dù ở xa cũng buông ra chị!"

      tức giận, liều chết đấm cậu, Trần Cửu Hãn ôm chặt lấy , khép lại hai cánh tay . Lực lượng của cậy mạnh so với cậu quả giống như quan hệ con bọ ngựa và chiếc xe, đến mấy phút thở hồng hộc, bị cậu ôm chặt vào trong ngực thể động đậy.

      "Cậu buông tôi ra! Buông tôi ra!” kêu gọi.

      "Tôi thích chị, chỉ thích mình chị, tôi vĩnh viễn muốn cùng chị tách ra!" Cậu rống to.

      "Đó là chuyện của cậu, có liên quan gì tới tôi!"

      "Tôi mặc kệ, chị đồng ý với tôi ở lại Đài Nam, chị tới những địa phương khác ."

      "Trần Cửu Hãn, cậu cho rằng cậu là ai? Tại sao cầu như thế đối với tôi, lại còn cầu tôi đồng ý cậu? Từ đầu tới cuối đều mực theo ý cậu, tôi nhẫn nhịn cậu đủ lâu!"

      đoạn tuyệt trong mắt hoàn toàn làm cậu phát điên. Cậu đột nhiên giữ chặt gáy , in chặt nụ hôn lên môi đào của .

      Cậu nhẫn quá lâu, từ lâu trước kia cậu liền muốn làm như vậy. Cậu bất chấp tất cả mà đem khóa lại trong ngực, **, đoạt lấy môi đào của . Hơi thở của thấm vào trong miệng của cậu, dường như ngàn năm chờ đợi loại quả trân quý, cho đến khi nếm thấy vị mặn chát môi, cậu mới biết chảy nước mắt.

      Nụ hôn thô bạo từ từ trở nên dịu dàng, cậu tinh tế mà hôn từng cái, thỉnh thoảng nỉ non chút lời an ủi cùng khẩn cầu. chống đỡ được trọng lượng cơ thể cậu, lui về phía sau, liền ngã xuống, cậu thuận thế tiến lên phía trước đè vào trong ghế sofa.

      Khi hai cơ thể dính vào nhau, Trần Cửu Hãn gần như vì cảm giác tuyệt vời mềm nõn đẫy đà trong ngực kia mà thở dài. Vô số đêm cậu ảo tưởng chính là cảm giác này, sau đó ở trong mộng đẹp mà tự mình giải phóng. . . . . .

      tại ở chỗ này, ở dưới thân thể cậu, cậu tuyệt đối buông ra, vĩnh viễn đều buông ra . . . . . .

      "Chị là của tôi. . . . . . Ai cũng thể cướp chị , chị là của tôi, là của tôi. . . . . ."

      biết bao nhiêu lần cậu hôn , lần lần nỉ non.

      Lời của cậu giống như thần chú, từ từ xuyên thấu vào trong đầu, làm mất phương hướng. Đến khi đồ vật cứng rắn chống đỡ ở bụng giống như cây đao, đâm thủng ý thức của .

      làm gì? lại kệ cậu. . . . . . Kệ cậu. . . . . .

      dùng hết sức lực toàn thân của mình đẩy cậu ra, lật người lăn xuống ghế sofa, chạy nhanh đến chỗ khác trong phòng khách.

      "Trần Cửu Hãn, cậu...cậu giữ lời hứa. . . . . ." tức giận đến mức toàn thân run rẩy."Chính cậu đồng ý tôi cái gì?"

      Mặt cậu đỏ lên, cắn răng nhìn chằm chằm."Vậy còn chị? Chính chị đồng lời tôi ..., chẳng lẽ chị quên rồi sao? Chính chị qua, chỉ cần hành động của tôi tuân thủ quy củ, chị cũng ngăn cản tôi ở chung chỗ với chị, nhưng chị lại nghĩ đến Đài Bắc!"

      "Cậu...cậu. . . . . ." Cậu vậy mà kẻ ác cáo trạng trước! Thạch Đan Kỳ tức đến muốn bất tỉnh."Cút!" cầm lên tất cả những đồ vật có thể nắm bên cạnh mình, món món vứt lên người cậu."Tôi ghét t cậunhấ! Tôi vĩnh viễn cũng muốn nhìn thấy cậu, cậu cút cho tôi! Vĩnh viễn nên xuất nữa, tôi liền coi như mình chưa từng nhận thứ loại người như cậu!"

      Sắc mặt cậu đạibiến, nhìn hết sức chăm chú.

      Ầm! quyền vang long trời, đấm sụp đổ khay trà yếu ớt.

      Trần Cửu Hãn tức giận nhảy qua, sải bước lao nhanh khỏi nhà !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :